Anh chàng tiệm tạp hóa Tác giả BindyLee Bối cảnh Phố Cổ Hội An, câu truyện này tớ viết theo kiểu nhẹ nhàng và bình dân nhất có thể nhé. Trời đã dần chuyển sang thu nhưng những cơn mưa hè đã bắt đầu ngớt dần, nó lặng lẽ ngồi ngoài ban công trên lầu một tay chống cằm nhìn xuống đường, nhìn mưa những giọt mưa cuối cùng, trời sắp mưa sắp tạnh rồi, giàn hoa trên mái ngói được tắm nước mưa thả mùi thơm ngất, nó thích cảm giác này, vừa mát dịu vừa thoang thoãng mùi hương thật không thích gì bằng - Biiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii, xuống mẹ biểu – nó thở dài, đang không khí thế này mà mẹ phá hỏng hết - Gì vậy mẹ ? – nó đi xuống mặt nhăn nhó, tay gãi gãi đầu - Đi ra nhà bà Lễ mua cho mẹ kí muối – mẹ nó vừa nói vừa đưa cho nó tờ 20 nghìn, nó thì thở dài một cái (bà Lễ ở đây có một mình, mẹ nó rất thân với bà vì lúc bà ngoại nó còn sống hai người là đôi bạn thân, đến bây giờ có dịp lễ tết hay có nấu đồ ăn ngon đều mời bà qua nhà ăn) - Con chưa học bài mà – nó trề môi nhìn mẹ nó - Tôi lạy cậu, cậu mà học hành gì, suốt ngày vẽ vời vớ vẫn thì giỏi, năm nay được học sinh giỏi tôi hứa không sai cậu đi mua đồ nữa – mẹ nó vừa nói vừa nhéo lổ tai nó, đau điến. - Mẹ này con lớn rồi, chứ có phải con nít đâu mà cứ nhéo tai con vậy, bạn con thấy nó cười thì sao – nó nhăn nhó vò vò lỗ tai - ừa lớn, lớn thì đừng có mà tối nào anh hai không có nhà chứ chạy sang ngủ với tôi nhé – nó nói rồi đi ra sau bếp canh lửa nồi cơm, nó vễnh môi rồi lót tót dẫn xe đạp ra đi mua đồ cho mẹ. Nó đạp xe trên con đường phố cổ, nơi mà nó sinh ra và lớn lên, nó yêu nơi này, Hội An, nhẹ nhàng và bình dị mà cũng ngây thơ đến lạ thường. két….. tiếng nó thắng xe trước cửa hiệu tạp hóa của bà Lễ, nhìn vào trong nhà nó chẳng thấy ai - Bà Lễ ơi, cháu Bi con mẹ Hạnh đây – nó gọi to, chẳng thấy ai cả, “đi đâu hết rồi ta” nó thầm nghĩ rồi quay lưng định đi kiếm chổ khác - Cậu tìm ai – nó nghe tiếng một thanh niên, nó quay lại thì thấy một cậu con trai cao to, cậu ta đang ở trần trông có vẻ lực lưỡng, da thì trắng như con gái, bụng chia múi, ngực căng phồng mặc cái quần short màu xanh rêu, đôi bắp chân to và săn chắc, cái quần hơi tụt hở cả cap quần lót, trên tay đang ôm con Milu, con chó con mà bà Lễ mới xin về được mấy hôm, tay cậu ấy cứ vuốt vuốt đầu con chó. “Ai đây, mình chưa gặp hắn bao giờ”, nó hơi rối rối, thôi thì cứ quay lưng đi luôn vậy, đi được một hai bước chàng trai kia lại lên tiếng - Cậu mua gì hả - nó nhíu mày quay lại đầu vẫn cúi gầm xuống đất không biết sao nó lại ngại khi đối diện với chàng trai lạ này đến thế - Cho tôi ..cho tôi – trời ơi sao ấp úng thế hả Bi, mẹ dặn mình mua cái gì mình quên mất tiu rồi, sao lại thế này - Cậu muốn mua gì ? – hắn thả con Milu xuống rồi đi gần đến chổ tôi, hắn cúi người rồi ngữa mắt ra nhìn vào mắt tôi, hai đôi mắt cách nhau chừng 20cm, hai cái mũi thì sắp chạm vào nhau, tui ngửi được mùi hơi thở của hắn, lúc này tim tôi đạp loạn xạ như muốn nhảy ra ngoài, 2 giây, 4 giây trôi qua hắn vẫn nhìn trầm trầm vào mắt tôi, tôi vội quay sang chổ khác, mắt nhắm tịt, tay tôi chỉ bừa - Đường hả ? – mắt tôi vẫn nhắm chặt, chẳng nói được gì, chỉ gật gật cái đầu, hắn nhìn tôi khó hiểu rồi mĩm cười đi đến chổ túi đường, cầm lên rồi lại đi đến chổ tôi, hắn khum xuống một tay hắn đưa ra nắm lấy tay tôi trong lòng bàn tay hắn rồi đặt bịch đường lên tay tôi, cảm giác hắn nắm vào tay tôi rất lạ, như có luồng nước mạnh chảy trong người tôi vậy. - Đây đường của cậu – hắn nhìn tôi rồi mĩm cười, đôi mắt hắn cũng như đang cười với tôi - Ờ - tôi chẳng nói gì, né tránh ánh mắt của hắn rồi quay lưng ra đi vội ra cửa. - Này nhóc – hắn gọi theo tôi, trời ơi vụ gì nữa đây, tôi chẳng thèm trả lời đi nhanh hơn tới chổ xe đạp, hắn vẫn gọi í ới, tôi vội phóng lên xe như không nghe không thấy không biết gì hết, tôi chạy được một đoạn xa, tôi không còn nghe tiếng hắn gọi theo tôi nữa, tôi thở phào nhẹ nhõm - Cậu gì ơi, cậu chưa trả tiền mà – chàng trai nhìn theo tôi khó hiểu “chuyện gì đã xãy ra với nhóc đó nhỉ, mà trông cũng thú vị phết” hắn thầm nghĩ rồi quay vào
mong mọi người ủng hộ nhé, trong lúc nỗi hứng nên viết, mọi người cho thêm ý kiến, ủng hộ để viết thêm nhé
|
Chap 2 Tôi cố đạp xe thật nhanh chạy về nhà mặc cho hắn cứ gọi theo, tên này bị gì sao, sao lại goi theo tôi mãi thế, tôi thầm nghĩ. Nhưng thật sự với tôi cảm giác lúc nãy rất lại như có gì đó đang đánh vào lồng ngực tôi vậy, nó cứ phập phồng và hồi hộp, tôi vẫn đang tự hỏi trong đầu hắn là ai. - Biiiiiiiiiiiii, mẹ kêu con mua muốn sau lại mua đường, ra đổi ngay cho mẹ - tôi giật mình nghe tiếng mẹ tôi “rú” lên - Con không biết, con đi qua nhà cô Nhung học hè mẹ tự đổi đi, con không biết – tôi vừa nói vừa quơ vội cái ba lô rồi chạy nhanh như một cơn gió.
“Hắn là ai, sao cái suy nghĩ này cứ luẩn quẩn trong đầu tôi mãi thế, sao hắn lại xuất hiện. ánh mắt của hắn, nụ cười, cái nắm tay, có lẽ nào tim tôi đang rung động lên vì hắn”
Tôi lót tót dắn xe vào sân nhà, nghe tiếng tôi mẹ tôi chạy ra - Bi, mang cari này qua nhà Bà cho mẹ - tôi nhăn mặt nhíu mày nhìn mẹ - Mẹ, con mới đi học về mà, con không đi đâu - tôi chu dài cái mỏ - Nè, hôm nay con hư quá vậy hả Bi, từ sáng đến giờ chọc tức mẹ không thế hả - mẹ vừa nói vừa chạy ra đằng trước nhặt cái cây - Con không đi đâu, không đi, không đi, có chết cũng không đi, không đi – tui la lên
Mặt tôi buồn thiu dẫn xe đạp ra đi mang đồ ăn cho nhà Bà Lễ, biết vậy chẳng thèm cải nhau với mẹ làm vừa bị ăn đòn vừa phải đi. Đi không ngại chỉ ngại không biết có gặp cái thằng lúc nãy hay không thôi. Trời phố cổ hôm nay dịu mát Tôi đứng trước hiên nhà nhìn vào trong, ngó ngang ngó dọc không thấy hắn đâu, cũng chẳng thấy bà đâu cả. “Đi đâu hết rồi ?” tôi thầm nghĩ định quay lưng lại, vừa quay lưng thì tôi phải thét lên một tiếng thật to, cái tên đó đứng sau lưng tôi từ lúc nào không biết làm hồn vía tôi bay đi hết - Nè bị điên hả, đứng sau lưng người ta mà im ỉm thế, làm hết hồm, muốn giết chết người ta hả - tôi chống tay nhìn thẳng vào mặt tên đó gân cổ lên - Nè nhỏ nhỏ cái miệng lại,vào nhà người ta rồi mà còn la om xòm thế hả, lại muốn mua đường nữa hả nhóc con – hắn vừa cười, vừa kéo lổ tai tôi lên, - A aaaaa, đau, bỏ tay anh ra đi, mẹ nói mang cái này cho Bà Lễ, xong tôi đi về, chứ chẳng muốn đến đây tìm anh làm gì – tôi đưa túi hộp cari cho hắn - Vậy chứ anh tưởng mày đang tương tư anh – hắn lại cúi mặt sát xuống mặt tôi rồi cười nhoẽn miệng, tôi lấy tay tát vào má hắn một cái không mạnh lắm - Bớt, điên vừa thôi – xong tôi đi ra cửa định leo lên xe đạp về - Ê – hắn lại gọi theo tôi, lần này tôi không chạy - Vụ gì ? – tôi - Cho mày – từ trong nhà hắn quăng cho tôi một túi kéo socola M&M, cả một túi to chắc phải nữa kg - Gì đây ? – tôi khó hiểu nhìn hắn. - Mỗi ngày ăn 3 viên, ăn hết túi kẹo đó tao sẽ không ở đây ám mày nữa – nói xong hắn bỏ đi vô trong, tôi thì hơi ngạc nhiên, thôi kệ cho thì lấy ăn vậy chừng nào mày muốn đi thì đi chứ tao đâu có ép mày ở hay mày đi, xong tôi đạp xe đi về
Tôi đang ngồi xem tivi, nhà tôi giờ chỉ có hai mẹ con, tôi còn ba và anh hai đang đi làm trên Đà Nãng, còn chị ba tôi thì đang đi học ở Sài Gòn. Còn một anh nữa là anh Phú, con bác hai tôi nhưng cả hai bác tôi đã mất trong một trận bảo mấy năm trước, nên anh Phú cũng về ở chung với nhà tôi, anh Phú bằng tuổi anh 2 tôi và hiện giờ cũng đang đi làm cùng với ba và anh hai tôi. Thật ra là ba người bọn họ đi đánh cá xa bờ, tầm 20 ngày đến 1 tháng thì về một lần rồi lại đi. Anh Phú và cả anh hai rất thương tôi, mỗi lần hai anh về là được đi chơi đã đời, còn được mua đồ, mua quần, mua áo, hai nói lần này về sẽ dẫn tôi lên Đà Nẵng mua sách, tôi thích đọc sách lắm. bình thường nếu có các anh ở nhà thì tôi sẽ ngủ chung với các anh, và một điều nữa là anh Phú rất thích được ôm tôi mà ngủ, tôi nhớ có lần anh Phú nói, “mấy hôm lênh đênh mà anh nhớ Bi quá, không có Bi ôm, anh chẳng ngủ được”, còn không có các anh thì tôi phải lếch qua năn nỉ ngủ chung với mẹ vì tôi làm một thằng dù đã mười bảy tuổi nhưng vẫn cực kỳ sợ ma. - Bi, chị ba nói tuần sau thì xong sẽ về chơi đó, muốn mua gì gọi chị mua cho – mẹ vừa nói điện thoại xong với chị - Con có mua gì đâu, khi nào về anh hai dẫn con đi mua – thật ra thì trong nhà chẳng ai hợp tình với chị ý cả, hay cải với anh hai và ăn hiếp tôi, mẹ cũng biết anh em tôi chẳng hợp nhau nên cũng cố kéo chúng tôi gần lại. - Uhm, không mua gì thì thôi, đi uống sữa đi rồi đi ngủ.
Uống sữa xong, tôi đi về phòng mặt bộ pajama, định cầm theo cuốn sách sang phòng mẹ đọc, chợt tôi lại nhìn thấy túi kẹo socola của hắn. “ăn hết túi kẹo đó tao sẽ không ở đây ám mày nữa” tự nhiên câu nó này của hắn cứ như ở bên tai tôi vậy, tôi thấy trước mắt tôi là nụ cười của hắn. Tôi giật mình một cái, mày bị sao vậy Bi, bị ám.
Lách cách, lách cách, tiếng những viên kẹo va vào thành của cái bình thủy tinh, tôi nhớ cái bình này sinh nhật bạn tôi nó tặng, chẳng biết để làm gì, tôi cũng không đến mức hằng ngày ngồi xếp chim, xếp bướm bỏ và đây, thôi thì lấy nó đựng kẹo vừa sạch vừa đẹp, vừa có nấp chẳng sợ kiến vào. Nhìn đống viên kẹo đầy màu sắc trong cái bình cũng vui nhỉ, tôi mĩm cười một cái. Tôi tắt đèn rồi chạy như chết sang phòng mẹ vì sợ ma, cứ mỗi lần tắt đèn là tôi cứ tưởng tượng như có hàng trăm con ma đang chờ sẳn nhảy ra.
“Chạy cho sập nhà hả Bi” tiếng mẹ tôi réo lên.
|