Trưởng Phòng! Anh Vừa Nói Là Anh Thích Tôi Sao?
|
|
RENG RENG RENG Tiếng chuông báo giờ học kết thúc, những chú chim ngoài sân chíu chít tìm chỗ ngủ qua đêm, những ánh nắng đang dần tắt sau những tòa nhà cao chót kia, những con người bận rộn chuẩn bị cho một buổi tối đầy thú vị. Trong lớp học những sinh viên ồn ào nhốn nháo, chạy đua giành thang máy để thoát khỏi tòa nhà 15 tầng cao ngút đó.
- Ê Minh! Mày còn đi làm thêm ko vậy? –Bạn nó hỏi nó trong khi đang thu dọn sách vở chuẩn bị về.
- Có chứ, tao không đi làm thì lấy gì mà ăn đây hả con kia. –nó trả lời. Nó là một cậu sinh viên nhà nghèo, nhà ở trên núi, xuống thành phố đuổi theo giấc mơ của mình. Nó đang theo học tại một trong các trường đại học danh tiếng nhất trong nước, sáng và chiều đi học, buổi tối phải đi làm thêm. Bố mẹ đã bảo nó cứ việc chăm chú vào việc học tập, bố mẹ sẽ cố gắng chu cấp cho cuộc sống học tập của nó. Tuy vậy, nó vẫn biết rằng, những người làm bố mẹ ai cũng nghĩ như vậy thôi, luôn muốn cho con mình có điều kiện tốt nhất để học tập; nó thương bố mẹ nên vẫn quyết định đi làm thêm. Công viêc của nó là làm nhân viên trong một quán cà phê; công việc cụ thể là: khi khách đến thì bật máy lên cho khách, mang đồ ăn cho khách, dọn dẹp sau khi khách ra về,.... Nó có một số người bạn trong nhóm đại học luôn giúp đỡ nó, ví dụ cụ thể như trên đấy.
- Ừ, vậy sáng mai đến sớm sửa hộ bạn cái máy tính nhé, bị đao rồi. –Ngọc, bạn của nó yêu cầu.
- Để mai tính nhé. Hí.
- Mà cậu đang làm gì thế? Làm thêm ý? –Thương – cũng là bạn của nó hỏi thêm.
- À, tớ hôm qua mới xin làm trong quán karaoke cũng gần ngay trường mình đây thôi. –Nó nói.
- Ừ, bye nhá. Mai gặp lại tụi bây.
Giới thiệu thêm về nhóm nó một tí nhá: Nhóm bạn đại học của nó là do lúc bắt đầu nhập trường nhà trường đã tự dàn xếp như vậy rồi, nhóm gồm có 12 thành viên (Tuy nhiên để tránh rối loạn các nhân vật thì trong truyện mình sẽ chỉ có một số nhân vậy được giới thiệu thôi), trong đó chỉ có 2 bạn nam là nó và bạn Dương, còn lại 10 người là con gái hết. Thường thì trên quê mà nó học thời cấp 1,2,3 thì chủ yếu là con gái ít đi học lắm toàn là ở nhà giúp đỡ bố mẹ hoặc là đi lấy chồng sớm thôi, một lớp trên đấy chắc được 3 đến 4 bạn nữ, nhưng cuộc sống nơi thành phố tấp nập này có nhiều cái khác xa so với miền núi nhiều nhỉ. Trường mà nó đang theo học chỉ có 1/3 là nam còn lại toàn girl lên ngôi hết, trong một lớp mà có 80 người thì trong đó chắc được 10 thằng còn lại gọi bằng con bằng đứa hết.
Nó chào tạm biệt mọi người sau đó hướng thẳng về nhà trọ. Nó phải nhanh chóng đi về, nấu tối cho nó và anh trị họ của nó cũng đang đi học ăn rồi cả hai lại đi làm thêm, tuy nhiên anh trai nó là người có kinh nghiệm nên xin được công việc nhẹ nhàng mà lương cũng ổn định hơn. Lúc về nó rẽ qua chợ luôn, mua thịt, rau quả các loại về nấu một bữa ra trò. 18h45p............
- Chào chị Vân Anh! –Nó cao giọng khi đến chỗ làm, chào chị tiếp tân. - Chà, hôm nay đến sớm những 5 phút cơ đấy. –Chị Vân cười chào lại nó. - Vâng, anh Nô nhà chị đâu rồi. - Đang trong phòng đấy, em chưa đến sao anh ấy dám đi đâu được chứ. - Hì. Thôi em lên phòng đây. Để anh chị còn về sớm nhé, bạn Hương cũng đến rồi này. Em là em thương chị nhất rồi đấy. - Lên đi, đồ quỷ sứ. –Chị mắng yêu nó.
Xong nó trèo lên cầu thang mất dặn....... Chị Vân Anh là người bạn của anh trai họ nó, nhờ chị giới thiệu mà nó mới được vô trong quán này làm. Chị cũng rất cưng nó, chị từng nói là nó có gương mặt giống với người em trai đã qua đời cách đấy mấy năm của chị nên chị xem nó như người nhà vậy. Còn anh Nô mà nó nhắc đến là bạn trai của chị, theo nó được biết thì 2 người này yêu nhau được 5 năm trời rồi. Trong quán thì một một phòng hát sẽ có một nhân viên của quán trông cho khách, khi khách đến thì bật máy lên cho khách rồi các thứ bla bla.... nó chịu làm ở đây vì theo anh trai nó thì đây là quán “sạch”, chứ thật ra nó luôn coi cái vệc mà làm trong quán Kraoke như thế này là không được sạch sẽ cho lắm.
- Chào anh Nô. –nó lên đến thấy anh đang ngồi ghế và mở một bài nhạc mơ hồ.
- Hi. Em đến rồi à, ăn tối chưa. –anh thấy nó đến, cũng hoi thăm những câu bình thường như vậy, cũng đúng thôi, anh là người sống luôn biết quan tâm đến những người xung quanh mà.
- Em ăn rồi, thôi anh chuẩn bị đi về đi, em thấy bạn Hương cũng đến ròi đấy, không chị Vân lại chờ anh lâu quá bây giờ.- nó giục anh. À, bạn Hương ở đây là người thay ca cho chị Vân.
- Được rồi, anh về đây. Em chịu khó nhá. –anh Nô nói xong rồi với cái áo đi ra khỏi phòng.
- Bye anh. Tối nay nhớ đưa chị đi ăn món gì ngon ngon nhá. –nó nói vọng theo.
- Anh biết rồi mà. –xuống gần đến rồi.
Nó thấy mừng thay cho cặp uyên ương này, trong đời mấy ai hiểu được lòng nhau đâu, tìm được một tình yêu như vậy quả thật khó lắm. Bây giờ thì chỉ còn lại mình nó trơ trọi trong phòng hát này. Nó bắt đầu dọn dẹp những “chiến tích” mà khách của anh bầy ra; nào là chai, lọ, bao thuốc, hoa quả,...đủ các thể loại được bầy ra trên bàn. Nó cố gắng dọn cho thật sạch sẽ. Xong nó bật lên một bài hát yêu thích để hưởng thụ tranh thủ thời gian chưa có khách đến.
: - Em ơi, cho anh một phòng yên tĩnh.
- Dạ, anh lên phòng 112 nhé.
|
|
:\ :\ :\ :\ :\ :\ :\ Tiếp: Sau khi nó đã làm xong xuôi tất cả mọi thứ, nó ngồi tựa vào thành ghế. Ôi! Cái cảm giác này mới thích làm sao, êm thật. Nó với tay lấy mic và nhẩm theo lời bài hát đó.
Nhân vật mới xuất hiện: Hắn. 21 tuổi. Con trai của một doanh nhân thành đạt, hiện hắn đang là trưởng phòng quản lí nhân viên của một công ty xây dựng lớn, vì bố có vị thế nên hắn được đi làm từ rất sớm, tuy nhiên hắn chẳng có cái bằng đại học nào ra trò cả. Sau khi đi nước ngoài về (đi theo chân hoc hỏi anh trai làm quản lí) thì hắn được bố sắp xếp cho đi làm luôn. Tóm lại với hắn, nhà giàu, cao to, đẹp trai, khuôn mặt nam tính, menly....bla..bla..., mấy cô mà thấy hắn thì chỉ có nước đổ như bờ rào thôi. Hắn cũng vậy, một tuần hắn có thể qua lại với 2,3 cô gái; yêu 3,4 cô một lúc, nhưng sau đó thì hắn thấy chán và với hắn thay người yêu như thay áo vậy.
Hôm nay, ba mẹ hắn bàn chuyện bảo hắn đi học thêm lấy cái bằng đại học nữa, sau này nếu anh trai nó là lập nghệp được bên nước ngoài thì hắn sẽ là người tiếp nhận công ty từ bố hắn, tuy nhiên thì hắn lại nghĩ khác. Theo hắn, hắn thích công việc hiện tại của mình hơn vì hắn chưa tìm thấy động lực thúc đẩy được hắn sẽ lên học Đại học để tiếp quản công ty của ba hắn. Mọi người nói chuyện qua lại và hắn bỏ ra ngoài, hắn ngán cảnh ba mẹ bắt hắn đi lên học Đại học lắm rồi. Học thì có gì thú vị đâu chẳng phải bây giờ hắn đã có việc làm có xe ô tô, có nhà riêng, đủ nuôi bố mẹ hắn cả đời rồi còn gì, hắn chốt lại 1 câu là:
- Bố mẹ thật quá đáng mà.
Và bây giờ thì hắn đang có mặt tại trước cửa phòng số 112. Hắn bực mình đẩy cửa vào, chửi thầm:
- Nhân viên gì đâu mà thiếu trách nhiệm quá, đáng lẽ phải mở cửa cho người ta vào chứ.
Đã không vui rồi bây giờ tâm trạng còn tồi tệ hơn nữa, nhân viên nào làm trong phòng này thì xác định luôn đi cho rồi. Đang định nhảy ra để xả cơn giận dữ vào nhân viên phục phụ, nhưng đột nhiên hắn đứng người lại.
Trong căn phòng tối đó chỉ có chi chít những ánh đèn nhỏ bay xung quanh, hắn thấy một thân hình nhỏ bé tựa lưng vào thành ghế, tay đang cầm cái mic nhẩm theo một bài nhạc nhẹ nhàng du dương, hình ảnh ngay lúc này khiến hắn không muốn phá vỡ cái không gian bình yên đó. Hắn đứng đấy nhìn nó, trong tối hắn không thể nhìn rõ khuân mặt của nó nhưng hắn cảm nhận được có cái gì đó rất thân quen ở con người nó. Hình như chưa bao giờ hắn thấy con tim mình lại có cảm giác vui lạ thường như vậy, hắn thấy cái gọi là buồn bực trong con người hắn đã chạy đi chơi đằng nào không biết nữa và rồi hắn....đứng đấy........
Đôi khi, Lòng muốn nói cho riêng anh những âm thầm em mang Từ tận sâu trái tim đang mơ màng Mọi lời lúc đó anh cho em mãi như còn Thế nhưng từ phía em chưa một câu đáp lời Nhành hoa kia đang hé sắc hương trong lần đầu biết yêu Trời xanh về ôm những giấc mơ ban từng ánh nắng Vì em nhánh hoa mới đến trong anh còn nhiều ngây dại Vừa để em thấy buồn Lần đầu tiên em như bay giữa những sắc hồng của muôn đóa hoa Dịu dàng mang tên anh trong nỗi nhớ nhung trải khắp những con đường Bao ngại ngùng vẫn còn, vẫn chưa thể thành câu Yêu anh nhiều hơn chính em
Tíc tíc tíc tíc..... Đang cao trào hát thế mà điện thoại quản lí phòng rêu lên. Nó đứng dậy nghe máy.
- Alo, Hương hả? Có chuyện gì không? –nó hỏi.
- Ơ, khách của cậu không gọi đồ gì à, không thấy cậu xuống nên tớ gọi xem thế nào?
- Hả, phòng tớ đã có ai vào đâu? –nó ngơ ngác nhìn xung quanh. Và ánh mắt dừng lại tại cái nơi có cái gọi là có hình người ở đó.
- À, tớ nghĩ là mình vừa nhìn thấy anh ta rồi. Vậy nha. –nó nói khi nhìn thấy hắn ở đó.
Còn hắn vẫn đứng đó, như người mất hồn vậy, chú ý mọi cử chỉ của nó.
- Anh ơi, anh ngồi đây ạ. –nó nói chỉ vào dãy ghế nhìn hắn.
Hắn như bừng tỉnh.
- Ờ. –hắn lúng túng đi về phía nó và giờ thì đã yên vị tại chỗ.
- Anh đi một mình thôi à. –nó nói khi cầm cái thực đơn trên tay.
- Ừ. (nói dối) –hắn vẫn nhìn nó như ngoài ngoài hành tinh vậy....(trúng tiếng sét mà)
- Anh muốn dùng gì không? Đây là thực đơn của quán. –nó nói khi đưa cái thực đơn cho hắn.
Hắn nhận cái thực đơn từ nó mà lòng thì rối bời, lập qua lập lại trong đầu chẳng nghĩ được gì.
- Mày làm sao vậy? sao thấy lạ thế này...... –hắn tự lẩm bẩm, nhưng cũng đủ cho nó nghe thấy câu cuối.
- Anh có sao không vậy? Mà mấy cái này bình thường mà, đâu có gì lạ đâu ạ? –nó cũng đang thắc mắc là mấy thứ trong thực đơn bình thường mà, sao hắn lại kêu lạ nhỉ?
- À... Không. –hắn rối trí mất, hắn thấy lạ lắm, từ trước tới giờ hắn đâu có bị như vậy bao giờ đâu. Hắn phải công nhận từ lúc nó gọi hắn, kêu hắn ngồi hắn đã thấy một cảm giác là lạ xuất hiện trong hắn rồi.
- Anh ơi, hình như anh xem ngược cái thực đơn của em rồi ạ. –nó cố gượng lên một nụ cười nói với hắn.
- Hả. Anh xin lỗi. –hắn xoay cái thực đơn một góc 180 độ nhanh chóng và đang rất cố gắng để chú ý vào cái thực đơn đó.
- Ờ, cho anh một đĩa hạt dưa với 2 lon bia và thêm mấy thứ ăn vạt cũng được. –và rồi hắn đã lấy lại được phong độ của mình...
- Anh chờ chút nhé, phòng hết bia rồi, để tôi chạy xuống lấy. –nó ghi lại những thứ hắn nói rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng và đi xuống nhà lấy bia.
Còn hắn một một mình trong phòng hắn ngẫm lại tất cả những chuyện vừa xảy ra. Hắn thấy cái cảm giác đó chưa bao giờ xuất hiện trong con người hắn. Hắn thấy vui khi nhìn cái nó nói chuyện với hắn (đã nói gì đâu cha nội). Hắn lấy điện thoại ra ghi một số điện thoại có dán trên tường “Số nhân viên trong phòng, quý khách có nhu cầu mà không thấy nhân viên, vui lòng liên hệ”. Vậy đấy, hắn đã có số điện thoại của nó như vậy đấy.
|
sắp đi thuyết trình rồi, đang cho m.n đọc tiếp ...... m.n cho e cái động lực đi (thuyết trình ạ)... Sau đó hắn lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
- Anh Vũ, sao anh không gọi cho em sớm hơn, em đang định gọi cho anh nè. –đầu dây kia
- Anna à, hôm nay anh có việc bận rồi, không đưa em đi Karaoke được.
- Sao chứ, rõ ràng là anh đã hứa với em rồi mà. –cô nàng Anna lỏng lẻo làm như kiểu mít ướt nói với hắn.
- Đấy là hôm qua rồi, bây giờ anh đang bận làm việc lắm, nhiều việc lắm, vậy nhá. –Hắn mới nói xong câu đó cúp máy luôn, không để cho cô nàng nói thêm tiếng nào nữa.
Anna là bạn gái hiện tại của hắn, thực ra hiện tại hắn vẫn có mấy cô bạn gái nữa cơ nhưng cô này thuộc loại khá được đối với hắn. Mới cúp máy xong, ngoảnh đầu lại hắn đã thấy nó đứng đấy từ lúc nào rồi. Nhưng lần này có vẻ như ko hiền thục như lúc đầu nữa.
- Đồ của anh đây. –nó nói bằng một cái giọng lạnh ngắt. Thực ra nó đã nghe thấy cuộc nói chuyện của hắn và nó là người không thích những người nói dối như thế đặc biệt là nói với người yêu là đang bận trong khi đó hắn đang ngồi đây rồi sắp tới hắn sẽ xơi hết mấy lon bia với cả đĩa hướng dương của nó nữa. Haizzz, đúng là bận công việc thiệt mà....
Còn hắn thì không hiểu nó đã gặp chuyện gì nhưng cái thái độ đó khiến hắn cảm thấy khó chịu, thường thì nếu các cô nàng của hắn làm cái thái độ đó với hắn, hắn thấy thích lắm mà, rất dễ để tìm cô khác thôi..... Nhưng nó lại khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Nó đi về phía dàn máy bật lên và cầm theo quyển danh sách cho hắn, thực ra cũng không cần danh sách đâu, bây giờ hiện đại rồi, muốn bài nào có bài đó nhưng đây là cách dậy của quản lí, nói rằng hành động đó thể hiện thái độ tôn trọng khách hàng.
- Anh tự chọn bài nhé, có vấn đề gì thì anh cứ gọi, tôi ở ngay đây thôi. –nó nói xong định ra xa cho hắn cảm thấy thoải mái vì lúc đi xuống phòng lấy bia có nghe Hương nói lại là hắn cần sự yên tĩnh, nên nó không muốn làm phiền hắn. Với lại nó thấy hắn nói chuyện với người yêu kiểu đi nên nó không thích cho lắm...
- Ngồi đây đi. –hắn nói nhanh chóng khi nó chưa kịp đi.
- Hả? –mặt ngơ ngơ.
- Anh bảo ngồi xuống đây đi, chẳng phải qui định của quán là làm theo mọi yêu cầu của khách sao chỉ cần không quá đáng; việc này không quá đáng đâu chứ. –hắn chỉ vào cái ghế ngang ngay cạnh chỗ hắn, phun ra một tràng.
- Ờ, không quá đâu, nhưng tại thường thì khách không thích nhân viên quấy rối lắm.
- Anh khác bọn họ mà. –hắn cười nụ cười chết người, nói ra câu mà theo nó mang rất nhiều nghĩa khác nhau, nhưng nó cũng chẳng để ý. Nó ngồi xuống đối diện hắn. Nó cũng thấy ngại khi ngồi như vậy thường thì nó chỉ đứng bên cạnh hoặc làm việc lặt vạt thôi chứ chẳng bao giờ ngồi chung với khách cả.
Nó với hắn ngồi như vậy được lâu lắm rồi, chẳng ai nói với ai lời nào. Chỉ có tiếng bài hát nhẹ nhàng phát ra từ cỗ máy ra. Nó thấy mãi như vậy không ổn nên nó lên tiếng:
- Anh này.....
- Em này....
Không nói thì không nói nhưng lúc nói thì cả hai lại cũng nói một lúc chứ. Nó định bảo hắn nói trước,
- Em nói trước đi. –hắn đã nhanh hơn.
- Ờ, cũng không có gì đâu, tôi chỉ muốn hỏi là sao anh lại nói dối bạn anh là anh đang bận công việc trong khi ngồi đây thư thái vậy, và còn nữa đó có phải bạn gái anh không?
- Ừ, là bạn gái anh đấy, nhưng hôm qua thì phải, bây giờ chắc không phải rồi. –hắn trả lời mà mặt tỉnh bơ vậy.
- Xí, con trai ai cũng như vậy hết, trừ một số người thôi. –nó bĩu môi.
- Nói như là em không phải con trai vậy đó. – hắn thích thú nhìn biểu cảm của nó.
- Thì tôi cũng là con trai thôi nhưng tôi thuộc loại 2 rồi. –nó chắc.
- Vậy em nghĩ anh thuộc loại mấy? –hắn hỏi xích lại nó thật gần, khoảng cách chỉ có thể tính bằng xentimet, mặt cười nụ cười gian xảo nhất với nó.
Nó thấy không ổn nên ngồi lùi lại, lắc bắc:
- Có 2 loại thôi: Yêu qua đường hoặc là yêu thật thôi. Anh loại 1 là cái chắc.
- Nếu như có em giúp thì anh có thể cũng sẽ chuyển sang loại 2 được đấy. –hắn cười.
- Tôi cũng nghĩ vậy đấy.
- Vậy là em đồng ý giúp anh rồi nhé.
- Ơ. –mặt ngơ.
- Mà đến lượt anh hỏi em đây. –hắn nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.
- Thôi được rồi, có chuyện gì vậy?
- Mà em tên gì vậy? –hắn hỏi trong khi đang bấm bấm cái điều khiển chuyển sang bài khác.
- Cho tôi mượn điện thoại anh chút xíu được không? Một chút thôi? –nó lấy ngón tay ra chỉ chỉ lên đầu ngón ý nói là một xíu thôi. Hắn phì cười trước thái độ ngộ ngộ của nó.
- Em còn chưa trả lời câu hỏi của anh mà.
- Cho tôi mượn điện thoại đi, tôi trả lời ngay và luôn à.
- Được. –hắn thích thú cái kiểu dám cá cược với hắn như vậy, trước giờ chưa ai dám nói với hắn như vậy.
Hắn đưa điện thoại cho nó, chầm chờ.....
- Nhưng mà em phải trả lời câu hỏi của anh đấy nhé.
Không để cho hắn nói gì thêm nó chồm lấy luôn cái điện thoại của hắn.
- Mà em định làm gì thế? –hắn cũng tò mò muốn biết xem nó đang định làm gì với cái điện thoại của hắn.
- Giúp anh trở thành kiểu đàn ông thứ hai chứ sao? –nó nói trong khi tay vẫn lướt lướt bấm bấm cái điện thoại của ai kia.
- Được rồi, trả lời câu hỏi của anh đi? –hắn nhắc lại.
- Chúng ta thân nhau đến mức đó sao?
- Hả? –hắn mặt nhìn ngáo khi bị nó chơi khăm như vậy.
- Chẳng phải nói là em sẽ trả lời sao? –hắn tức tối.
- Thì đó là câu trả lời đấy. Anh có nói là phải trả lời cụ thể đâu –nó vẫn mặt tỉnh bơ. Vẫn đang bấm bấm.....
Hắn nửa muốn cười, nửa lại muốn khóc đây đúng là lần mất mặt nhất đời hắn mà, chuyện này mà đến tay mấy người bạn của hắn chắc chắn hắn chỉ có nước tự đào hố chui xuống thôi. Sau đó thì hắn thấy thật thú vụ.
- Được rồi, chẳng nhẽ anh đang ở với người mà anh ko biết một thông tin nào sao? Chẳng may a bị sát hại nhân lúc chưa chết hẳn anh còn có cái tên để anh kêu cứu chứ. Hắn nói ra cái lý do mà theo hắn cũng không biết nó xuất phát từ đâu.
- Vậy trả lại anh nè. –nó đưa lại điện thoại cho hắn.
- Vậy là không trả lời được à. –hắn ngơ ngác hỏi nó.
- Nếu anh muốn, anh có thể hỏi quản lí mà, hồ sơ nhân viên ở đó hết ạ. Còn chuyện anh sắp chết thì đâu nhất thiết phải gọi tên tôi chứ. Anh nên gọi tên mẹ anh ý. –nó nói như là người bảo mẫu thật sự.
- Thôi bỏ đi. –hắn buồn bực như bị người yêu đá vậy, cơ mà hắn đã bao giờ bị ai đá đâu, toàn hắn đá trước thôi chứ. – ngược lại em phải hát lại cái bài lúc nãy em hát cho anh nghe – không được cái này ta yêu cầu cái khác. Hắn trưng ra bộ mặt mà hắn vẫn thường dùng để sát gái với nó. Bộ hắn tưởng nó là con gái sao. Mà thôi kệ hắn chỉ mong được nó chấp thuận.
- Hát sao? Tôi không biết hát đâu? –nó từ chối.
- Thôi hát đi mà. –hắn xông tới nắm tay nó lay lay (eo ôi), cười một cách thâm hiểm.
- Được rồi, được rồi, tránh ra để bạn thể hiện nào. –nó chẳng còn cách nào khác, nhìn cái mặt của hắn kiểu này mà không hát thì thật sự là không xong rồi.
|
cho lịch đăng truyện đi tác giả
|