Crush On You
|
|
Tiếng chuông điện thoại reo ing ỏi, người nằm trên giường khẽ di chuyển người, lộ ra gương mặt thanh tú khẽ nhăn lại, cậu mơ màng vươn tay tìm điện thoại. Chết tiệt! Cậu khẽ mắng, cuộc gọi đến là tên bạn thân của cậu. Nhìn đồng hồ treo tường, giấc ngủ của cậu bị phá khi kim đồng hồ mới chỉ 8 giờ sáng. - Alo. - An, chiều hôm nay mày có rảnh không? - Để làm gì? - Đi học hộ giúp tao với. - Gì cơ? - Giúp tao đi mà. Mày không giúp tao là em dâu mày bỏ tao đó. Giọng Huy - tên bạn thân của cậu cầu khẩn nói. - Em dâu bỏ mày liên quan gì đến tao? - Đi màaaaaa An. - Huy nói dài giọng. - Thanh Thanh bỏ tao đi lên Sa Pa rồi. Tao phải đi theo để hối lỗi. An thở dài.. cậu đến hết lời nói với tên bạn thân này của mình. Đã khuyên bao nhiêu lần là bỏ cái tính chơi bời chăng hoa đi mà khônh nghe.. - Điều kiện là hai cốc trà sữa. - Vậy là mày đồng ý hả? Cảm ơn và yêu mày lắm luôn. Còn trà sữa, mày cứ ra chỗ anh tao đi. Ghi nợ về tao trả. - Được rồi. - Tao học lớp KT001. Mày biết trường tao rồi đúng không? Có gì cứ hỏi mấy đứa xung quanh để tìm lớp nhé. - Đã biết. . Chiều. Trường An một tay cầm cốc trà sữa, một tay cầm hộp bánh su kem bước vào cổng trường của Huy. Ngôi trường này rộng dã man!! Dù An đã đi qua đây vài lần nhưng cậu vẫn kinh ngạc về nó. Việc tìm kiếm lớp học khiến cậu lóng nga lóng ngóng. Khi cậu nhận ra phải hỏi tên bạn thân của mình học dãy nào, tầng mấy thì điện thoại nhận được giọng nói "Thuê bao..." Thở dài, cậu ngại ngùng hỏi một nam sinh vừa đi qua mình được vài giây. Hóa ra lớp của tên Huy ở tầng 3, dãy bên trái. Cậu cảm ơn nam sinh đó rồi bước nhanh về phía lớp. Do sát giờ vào lớp nên cầu thang rất đông. Chỉ cần cậu đi nhanh bước chân một chút là có thể chạm vào lưng người phía trước rồi. Hút một ngụm trà sữa cho bớt nóng, cậu chạm rãi đi. Bỗng nhiên có một đám người đi đằng sau trêu đùa vui vẻ sơ ý đẩy chẳng may ngã vào cậu. Theo quán tính tay An đưa lên đập mạnh vào lưng người phía trước. Đám người kia không để An nói gì, họ rối rít xin lỗi cậu rồi chen chúc chạy lên lớp. An chau mày khó chịu nhìn đám người kia rồi nhìn tác phẩm mình không cố ý gây ra. Chả là khi bị đám người kia đẩy, cậu đã lỡ tay đưa tay cầm cốc trà sữa lên đập thẳng vào lưng người nọ, khiến áo sơ mi trắng của nọ nhuốm một màu xanh xanh. Ánh mắt người nọ nhìn An như muốn ăn tươi nuốt sống vậy. An rụt rè nhìn người nọ, miệng khẽ nói. - Xin..xin lỗi cậu. Người nọ vẫn nhìn cậu chằm chằm. - Tôi..tôi không cố ý đâu. Là do đám người vừa rồi đẩy tôi. An nhanh chóng giải thích. - Hừ! Đừng để tôi gặp cậu lần nữa. Người nọ quay lưng đi để mặc An ngơ ngác vài giây. Trời, làm như khủng khiếp lắm ý. Người ta xin lỗi rồi còn tỏ thái độ. Lạnh lùng cho ai xem chứ??!!! Mà đổ gần hết trà sữa rồi. Mặt An buồn ghê gớm. Hứ! Cũng đừng để tôi gặp cậu lần nữa. . Người nọ sau khi rời đi hắn liền vào nhà vệ sinh gọi một dãy số quen thuộc. Mười phút sau, một người trung tuổi, mặc âu phục đen đến đưa cho hắn một chiếc áo sơ mi mới. Thay xong áo, hắn bước về lớp. Chợt nghĩ về người đã làm đổ trà sữa lên áo mình, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên. Trông thật ngu ngốc. . An vào lớp muộn 15 phút. Cũng may giáo viên vừa vào. Cậu thở phào nhẹ nhõm rồi tìm cho mình một chỗ trống. Liếc ngang liếc dọc, lớp đông kinh khủng. Chợt ánh mắt cậu dừng kế bên tên ngồi dãy ngoài cạnh cửa sổ. Ế?! Sao tên kia cũng ở đây nhỉ? Thôi, tốt nhất đừng chạm mặt nhau. Cả lớp trật tự, bây giờ tôi sẽ điểm danh nhé. - Nguyễn Việt Anh. - Có ạ. - Hà Thu Hiền. - Có ạ. - Đỗ Minh Huy. - Đỗ Minh Huy hôm nay có đi học không. Giáo viên nhắc lần hai thì An mới lớ ngớ ra đây là tên của tên bạn thân mình. An khẽ giơ tay về phía giáo viên. - Có ạ. - Được rồi. Tôi điểm danh tiếp. - ... - Hoàng Gia Vũ. - Có. Giọng nói này không lạ vào đâu được. Là tên tỏ vẻ lạnh lùng với cậu ở cầu thang!! Tên hay mà cư xử chả hay chút nào. - Lớp mình giở giáo trình toán cao cấp ra. Chương 3 hệ phương trình tuyến tính tổng quát. Bài 1 Hệ phương trình Cramer... Trong đầu An lơ mơ. Toán cao cấp? Hệ phương trình Cramer? Nghe chả hiểu giáo viên nói gì. Mà cậu cứ tưởng lên đại học không phải học toán mà?!! Công thức toán cứ chạy loạn trong đầu An. Tuy cố chống chọi nhưng không thể. Cậu buồn ngủ quá.. Khi An đang say giấc nồng thì giáo viên đã dịu dàng đến bên, khẽ lay cậu dậy. An mở mắt ngại ngùng nhìn giáo viên dạy toán cao cấp. Cậu cười trừ xin lỗi cô nhưng không. Cô không chấp nhận, cô không hài lòng và bắt cậu lên bảng giải ví dụ cô vừa đưa ra. An hoang mang nhìn cô rồi nhìn cả lớp cầu cứu. Nhưng cậu có quen ai trong lớp này đâu. Thầm khóc cho số phận mình, An chậm rãi bước lên bảng. Nhìn ví dụ mà cậu chỉ muốn khóc. - Đọc định nghĩa và nghiệm của hệ Cramer ở bên cạnh nó sẽ giúp em làm ví dụ đó. Giáo viên toán cao cấp ở dưới lớp gợi ý cho cậu. Định nghĩa: Hệ phương trình tuyến tính (tổng quát) gồm n phương trình và n ẩn được gọi là hệ Cramer, nếu ma trận của nó không suy biến.... What? Mình đang đọc gì thế nhỉ? Không hiểuuuuu. An thở dài rồi quay xuống nhìn cô, dõng dạc nói. - Em không biết làm ạ. - Xì. Ở lớp có tiếng cười vang lên. - Chỉ áp dụng công thức mà cũng không xong. An có chút xấu hổ nhưng cậu chả quan tâm điều đó. Cậu mặc kệ giáo viên có đồng ý hay không, thả viên phấn xuống bàn, cậu từ tốn về chỗ của mình. - Nào cả lớp và cả bạn vừa rồi. Cô sẽ giảng lại một lần nữa. Các em hãy chú ý.... . Gương mặt lạnh lùng của ai đó hơi dãn ra.. Hắn nhìn về phía cậu mắng thầm... ngu ngốc. An ngồi lơ mơ nghe giáo viên giảng bỗng hắt xì. Miệng cậu làu bàu, không biết tên nào chửi mình. . . . Lời tác giả: 1221 chữ. Viết bằng điện thoại. Mỏi ghê >"< Hy vọng mọi người thích ^_^ Comment chính là động lực của tuiii ^^^^
|
Giờ ra chơi. Trong khi đám bạn trong lớp ngồi trò chuyện vui vẻ hoặc có đứa ra khỏi lớp cho đỡ nhàm chán thì An ngồi tự kỉ với hộp bánh su kem và chiếc điện thoại của mình. Chiếc điện thoại khẽ rung lên. An buông miếng bánh cắn dở trên tay xuống. - An êi, thế nào rồi. Nghe giọng thằng này sao nó hớn hở thế nhỉ? Trong khi bạn của nó thật vất vả làm sao.. - Thế nào là thế nào. Tao cứ nghĩ chỉ ngồi yên ổn một chỗ thôi, vậy mà giáo viên của mày bắt tao lên bảng làm toán. Làm toán đó thằng kia!! Tao chúa ghét cái môn này!!..Trời ơi tại sao tao phải giúp mày chứ... Sau đó An cứ cằn nhằn vào lỗ tai của Huy, khiến cho nó phải để điện thoại cách xa mình 3 mét. Thiệt tình chứ, nó cũng biết thằng bạn thân của mình tốt tính lắm. Nhưng nó có cái tội thích cằn nhằn và lắm mồm. Khẽ thở dài.. - Biết rồi. Nói nhiều quá. Về dẫn mày đi ăn đền bù nhé? An nghe Huy nói vậy, mắt cậu sáng lên, ngưng cằn nhằn, khóe miệng cười tươi. - Nhớ đấy. - Ừ nhưng với điều kiện là học hộ tao vài hôm nữa nhé. - Vài hôm là như nào?! - Hai à không ba hôm nữa đi. Học cũng nhẹ lắm. Tối về tao gửi lịch học cho. - Tại sao tao lại dễ dãi với mày thế nhỉ? An cắn cắn môi. - Vì mày yêu tao mà. Kkk. Như vậy là đồng ý rồi nhỉ. Tao yêu mày lắm đó. - Ngưng đi. À mày với em dâu thế nào rồi. - Đang cạnh nhau nè. Muốn nói gì không. - Thôi dẹp. Đi mà hâm nóng tình cảm của chúng mày đi. An tắt máy. Đứng dậy đi ra khỏi lớp. . Hắn ngồi bên cửa sổ nghe thấy tiếng cậu nói chuyện. Nói cứ như cho cả thế giới biết vậy. Đồ lắm mồm và .. ngu ngốc. Đứng trên hành lang, An giơ điện thoại chụp khung cảnh của trường. Nhìn những tấm ảnh mình chụp khá là được, An hài lòng bước vào lớp. Liếc mắt về chỗ người nọ đúng lúc ánh mắt cậu và hắn giao nhau. An vội vàng đưa mắt về hướng khác. Người nọ cũng giống cậu vậy. Nhìn cái gì mà nhìn. Hừ!. An thầm nghĩ rồi cậu vào Instagram đăng một tấm ảnh mình vừa chụp được với nôi dung: Đi học hộ, cầu thang đông lỡ tay làm đổ trà sữa vào cậu ta. Xin lỗi rồi mà còn tỏ thái độ lạnh lùng khó ưa, cái gì mà "Tôi không muốn gặp lại cậu". Hừ, tôi cũng không muốn gặp lại cậu đâu. Thêm một chuyện nữa, 12 năm phải học toán mà lên đại học vẫn phải học ư?!! Nhấn nút đăng thì cũng là lúc giáo viên vào lớp. Không biết là học môn gì nhỉ?! An thấy lo lo. Quay sang hỏi người bên cạnh, cậu mới biết là học môn Tư tưởng Hồ Chí Minh. Người bên cạnh còn nói kèm theo là giáo viên khá dễ, ngủ được. An cười với người bên cạnh rồi thở phào nhẹ nhõm.
|
Tối. An bật máy tính lên online, vừa lúc Huy gửi lịch học của nó cho cậu. - Lịch học đây nhé. - Toàn những môn chán chết. - Bingo! Mà thôi tao đi chơi đây. Bai bai. - Ngưng phát bánh kem!! Huy cười ha hả rồi dắt tay người yêu đi dạo đêm. An thầm mắng Huy rồi cậu đăm chiêu suy nghĩ trước máy tính. Kinh tế học, luật quốc tế, môi trường kinh doanh kinh tế nghe thôi đã thấy chán rồi. (Tui chém đó). Với An, cậu chỉ có hứng thú với những công thức nấu ăn thôi. An đam mê nấu ăn từ nhỏ, cậu luôn có mong muốn mở một nhà hàng riêng cho mình. Vì vậy, khi năm lớp 12 khi bạn bè ngày đêm vùi đầu vào sách vở, đi học thêm thì An lại thảnh thơi. Bạn bè nhiều đứa cũng cười An vì cậu có suy nghĩ khá đơn giản "Học lấy bằng tốt nghiệp cấp 3 sau đó đi học nấu ăn." An chỉ cười trả lời họ "Ai cũng có đam mê của mình mà". Nhưng họ lại nói rằng "Đại học là con đường duy nhất dẫn đến thành công." An bảo "Không có đam mê thì chả có thành công nào hết." Bọn họ ngẫm nghĩ thấy đúng nhưng vẫn cười vào suy nghĩ của An. Vì họ cảm thấy sức học của An tốt như vậy mà phải đi học nghề thì rất lãng phí.. An chẳng quan tâm nữa, vì chả ai xứng đáng bàn tán về tương lai của cậu. Cậu nghĩ vậy đấy. . Tại một ngôi nhà khác. - Anh! Sao ba vẫn chưa về vậy? Một cô nhóc khoảng 7, 8 tuổi một tay ôm con gấu bông nhỏ, một tay cầm cuốn truyện tranh ngước nhìn anh trai mình bằng ánh mắt long lanh. - Gia Hân ngoan. Ba sẽ về sớm thôi. Hắn xoa đầu dỗ dành cô em gái nhỏ của mình rồi bế cô nhóc lên. - Vâng. - Cô nhóc tựa đầu vào vai hắn, giọng run run. - Em nhớ mẹ. - Ngoan, em mà khóc mẹ sẽ không vui đâu. Tối nay ngủ cùng anh, anh kể chuyện cho em nhé. - Dạ. Hắn ôm Gia Hân về phòng mình. Để cô nhóc gối đầu lên tay mình, bắt đầu kể chuyện. "Trong một khu rừng nọ, có gia đình nhà Gấu. Gấu bố và Gấu mẹ rất hay cãi nhau những chuyện như ai phải giặt đồ, dọn dẹp nhà cửa......nhưng từ khi có sự giúp đỡ của Gấu anh và Gấu em thì từ đó gia đình nhà Gấu không xảy ra cãi nhau nữa mà họ rất yêu thương nhau." Khép cuốn truyện tranh lại, cô nhóc đã cuộn mình vào người hắn ngủ ngon lành. Chỉnh lại tư thế ngủ thoải mái cho cô nhóc, hắn đứng dậy đi về phía cửa sổ ánh mắt nhìn xa xăm... . Sáng nay An dậy sớm. Cậu chuẩn bị bữa sáng cho chính mình sau đó đi xe điện đến trường của Huy. Gửi xe xong, cậu tung tăng đi lên lớp. Bỗng bước chân cậu chậm lại khi nhìn thấy một dáng người khá quen thuộc vừa lướt qua cậu. Là... là tên gì ý nhỉ?! Lạnh lùng khó ưa ai mà nhớ được chứ. Kệ đi. Kệ đi. An đứng trước cửa lớp kinh ngạc. Hôm nay còn đông hơn cả hôm qua và chỗ trống thì khá khó. An nhìn lướt quanh lớp thấy còn 2 chỗ trống duy nhất ở cuối góc lớp, sát nhau một trên, một dưới. Bàn trên là có người con gái đang ngồi cắm cúi vào điện thoại, bàn dưới...là cái tên lạnh lùng khó ưa kia. An nghĩ nghĩ , cậu quyết định đi đến ngồi cạnh cô gái kia, đáng tiếc là có một cô gái khác đã ngồi vào chỗ đó. Ông trời thật biết đùa mà!!! - Cô vào kìa... - Hôm nay cô xinh quá.. Một đám nam sinh nhao nhao lên, khiến an dứt khỏi suy nghĩ. Thở dài, phải ngồi cạnh nhau thật rồi. Cậu ngồi xuống, mắt khẽ liếc sang hắn, thấy hắn đang chú tâm vào quyển sách trên tay rồi quay về chỗ quan sát cả lớp. Cậu hiểu tại sao hôm nay lớp đông mà chủ yếu toàn nam sinh rồi.
|
Khuôn mặt xinh đẹp,vòng một hấp dẫn, cô khoác trên người chiếc váy tím bó sát khiến thân hình trở nên quyến rũ làm nam sinh trong lớp mê mẩn là phải rồi. Nhưng đó chả phải gu của mình, An thầm nghĩ. - Cả lớp mở sách chương 4: Cán cân thanh toán quốc tế... Trên bảng cô giáo xinh đẹp dành hết nhiệt huyết của mình giảng bài, phía dưới có vài học sinh ngáp ngắn, ngáp dài, trong đó có cả An. An không biết đây là lần thứ bao nhiêu cậu ngáp ngủ trong sáng nay rồi. Dù là học hộ nhưng phải ra học hộ chứ. An vỗ vỗ mặt cho tỉnh ngủ rồi tiếp tục nghe giảng. Kiến thức quá khô khan, với An là thế. Một lúc sau mắt cậu díu lại, không thể thoát khỏi cơn buồn ngủ. An gục mặt xuống bàn ngủ ngon lành. "Cộp" một tiếng. Gia Vũ đang chăm chú nghe giảng phải liếc sang bên cạnh. Trời, đập đầu vào bàn mà vẫn có thể ngủ ngon lành vậy sao? Người này thật khod hiểu. Hắn nhìn cậu bằng ánh mắt coi thường. - Bạn nam ngồi bàn cuối, cạnh cửa sổ gọi bạn ngồi cùng bàn em dậy. - Vâng. Vũ vỗ vỗ vào lưng An, cậu khẽ cựa người, tạo tư thế thoải mái rồi ngủ tiếp. "Này, dậy đi." Hắn nhíu mày gọi cậu. Nhưng không hồi đáp. Một vài học sinh nhìn cậu họ bắt đẫu bàn tán.. giáo viên thì xanh mặt với cậu. - Chưa ai dám ngủ trong giờ tôi thế này cả!! Giáo viên môn kinh tế quốc tế nghiến răng. Cô xinh đẹp chứ cô không có hiền nha! - Dậy ngay cho tôi. - Cô gõ cuốn sách vào đầu An khiến cậu giật nảy người. - Ai??? An hét lên, cậu trợn tròn mắt khi nhìn thấy người bên cạnh. An thấy sợ khi cô cứ nhìn chằm chằm vào mặt mình. - Giỏi nhỉ? Dám ngủ trong giờ của tôi. - Dạ. Em ... xin lỗi cô. An nhăn mặt, cúi đầu. "Mày xui quá An ơi." - Hừ. Tên gì? Cậu không cần phải học môn của tôi đâu. - Cô ơi.. cô. Em biết lỗi rồi. Cô tha cho em lần này đi cô. - Mau nói lên. Không giải thích. "Huy à, xin lỗi mày nhé." An khóc thầm trong lòng, cậu cũng không muốn đâu nhưng trong tình thế này phải ép buộc nói ra thôi. - Tr.. - Chết cha, suýt thì đọc họ tên của mình. - Đỗ Minh Huy ạ. - Được rồi. Ngồi xuống học nốt buổi hôm nay, lần sau không phải đến nữa. Nói rồi cô bước lên bảng tiếp tục bài giảng của mình. - Không phải học thì cho về luôn đi. Ở lại làm gì không biết. Bà cô dở hơi. An làu bàu trong miệng. Gia Vũ nghe thấy vậy không hiểu sao khóe miệng hắn hơi nhếch lên. . - Buổi học hôm nay kết thúc. Giáo viên vừa dứt lời là An lôi điện thoại ra, cuộc gọi đi là Huy. - Alo. Gọi gì đấy bạn iu? Giọng Huy đùa cợt vang lên. - Nói chuyện nghiêm túc nha. - An cau có bước nhanh ra khỏi lớp. - Sao? Có chuyện gì. Giọng Huy nghiêm túc. An bắt đầu kể cho Huy chuyện vừa xảy ra cách đây vài chục phút. Huy bóp bóp trán, thằng bạn thân nó hại đời nó rồi. Huy thở dài, nói. - Mày.. mày được lắm. Biết rồi. Chiều nay tao book vé về. - Nhanh đấy. Mệt mày lắm. Cúp đây. - Ừ. Bye. Huy tắt máy, tao cũng mệt mày lắm!! . - Ơ khóa xe đâu nhỉ? Mình nhớ rõ là tay mình vẫn cầm từ trên lớp đến giờ mà. An hoang mang, cậu lục lại ba lô rồi túi quần mà vẫn không thấy. Tiêu rồi, bố mẹ đang đi làm. Gọi bây giờ là bị chửi một tràng luôn. An sợ hãi khi nghĩ đến việc đó. - Ui da.. - Không có mắt à. Vũ cảm thấy khó chịu. Hắn đứng dậy, phủi quần áo của mình rồi nhìn người đang ngồi kia. Là cậu ta? Ngu ngốc. - Cậu mới không có mắt. - An ngước mắt lên nhìn Vũ. - Đã chạy nhanh còn cúi đầu. Cậu cho là ai cũng ngu ngốc như cậu? - Cậu... cậu nói ai ngu ngốc hả? An tức giận lườm Vũ. - Ai tự biết. - Vũ nhún vai bỏ đi nhưng bước chân hắn khựng lại. - À, cái này trả cho cậu. Hắn giơ chùm chìa khóa trước mặt An rồi bỏ đi. - Sao cậu lại có chìa khóa xe của tôi hả? An khó hiểu nhìn Vũ. - Vì cậu ngu ngốc. Vũ nói nhưng không quay đầu lại. An tức nghiến răng nghiến lợi, ai ngu ngốc chứ!! Cái đồ ngạo mạn. Ai đó bỏ đi xa không biết rằng mình đã bị coi thành người lạnh lùng khó ưa ngạo mạn!!!
|
- Đỗ Minh Huy. - Có ạ. Âm thanh to, rõ ràng ngay bên cạnh tai Vũ, nhưng không phải âm thanh như lần trước. Vũ quay sang nhìn người bên cạnh mở lời. - Này, cậu học hộ à? - Hả ? Học hộ ? – Huy thắc mắc nhìn tên bên cạnh, học cùng nhau gần hết nửa kì rồi mà hắn không biết tên nó ư ? Vũ gật đầu nhìn Huy đăm chiêu. Ánh mắt Vũ nhìn Huy khiến nó cảm thấy hơi khó chịu. Lấy trong ba lô thẻ sinh viên của mình, Huy giơ trước mặt Vũ. - Nhìn này. Thẻ sinh viên của tôi, tôi không học hộ ai hết. Mà cậu biết người học hộ tôi hôm trước à ? Vũ gật đầu rồi lại lắc đầu nhìn Huy. – Không có gì. Bắt đầu học rồi kìa. Huy thắc mắc nhưng cũng không muốn nói nhiều, nó bắt đầu chăm chú nhìn lên bảng nghe giảng. Còn về phía Vũ, không hiểu sao hắn lại nghĩ đến gương mặt ngây ngốc khi nghe giảng của người kia, khóe miệng hắn cong lên. Muốn gặp lại người kia…. - Anh ơi? - Cô nhóc Gia Hân dừng việc tô màu lại, quay qua nhìn anh trai mình. - Anh Vũ.. - Hả? – Đến khi cô nhóc gọi lần thứ hai, người con trai kia mới quay sang, dịu dàng nhìn nhóc. – Em nói đi. - Hôm qua ở lớp bạn Hương Ly được mẹ mua cho búp bê đẹp ơi là đẹp. Em cũng muốn có. – Nhóc phụng phịu nói với hắn. - Được thôi. Thay đồ đi, anh đưa em đi. - Dạ. Yêu anh nhất. Nhóc thơm vào má Vũ một cái thật to rồi chạy lên lầu. Vũ nhoẻn miệng cười nhìn nhóc nhưng sao trong ánh mắt ấy có nét xót xa quá… .
- Hết đồ ăn vặt rồi sao? – An đau khổ nhìn tủ đồ ăn vặt của mình. Cậu lại nhìn bên ngoài, trời âm u thế kia. Aishhhh…bất chấp cả mưa !!!!! Khi An vừa vào trung tâm thương mại thì trời đổ mưa. Cơn mưa này to, có vẻ lâu dứt lắm đây. An lấy xe đẩy, cậu bắt đầu chăm chú chọn cho mình những món ăn vặt yêu thích. Bỗng có tiếng khóc thu hút cậu. An quan sát, cậu thấy một cô nhóc mặc chiếc váy màu trắng tinh khôi rất đẹp , hai tóc được buộc thành hai bím, đôi mắt to tròn đang khóc nức lên. Cậu đẩy xe đến gần nhóc, ngồi xuống khẽ hỏi. - Này nhóc ? Bố mẹ em đâu mà lại ở một mình. - Hức..hức..em..bị lạc mất anh rồi..- Cô nhóc vẫn khóc nức lên khiến người ta không khỏi thương xót. - Anh em như thế nào ? Anh đưa em đi tìm anh nhé? – Cậu dỗ dành cô nhóc. - Thật ạ? Nhưng anh dặn em không được đi với người lạ. – Cô nhóc đã ngừng thút thít, giương đôi mắt to tròn lên nhìn cậu. Trông thật đáng yêu. An nghĩ vậy đấy. Cậu mỉm cười nhìn cô nhóc. - Trông anh giống người xấu không nhóc? - Dạ. – Cô nhóc bặm bặm môi nhìn cậu suy nghĩ. – Em.. Cô nhóc chưa kịp nói hết thì đã bị một giọng nói khác chen ngang. – Gia Hân! Vũ hớt hải chạy đến ôm Gia Hân vào lòng. Cô nhóc cũng ôm lấy hắn mếu máo, nhóc đã rất sợ nếu không tìm được anh của mình. - Lần sau còn muốn chạy lung tung không? – Vũ nghiêm nghị nhìn Gia Hân khiến cô nhóc có chút sợ. - Dạ, không ạ. Em xin lỗi. Anh ơi, anh kia muốn giúp em tìm anh đó. – Gia Hân nhoài ra khỏi người hắn, chỉ tay về phía An. - Là cậu/ anh?!- Cả hai cùng lên tiếng. - Thật đen đủi mà. – An lẩm bẩm đủ để cho cậu nghe thấy. - Vậy nhóc tìm được anh rồi, anh đi nhé! Vũ vẫn nhìn người con trai trước mặt. Hắn không nghĩ là có thể gặp cậu ở đây. Chúng ta thật có duyên, phải không? - À nhóc, em còn chưa nói cho anh biết. Em nghĩ anh là người tốt hay xấu? – An sực nhớ ra điều gì, cậu quay lưng lại nhìn chằm chằm khiến cô nhóc ngại ngùng, - Dạ, anh là người tốt ạ. – Gia Hân nhanh nhảu đáp khiến An hài lòng mỉm cười. - Người xấu đó. – Vũ nhún vai nhìn An khiến nụ cười trên môi cậu tắt hẳn. - Cái tên này thật là…- An giơ tay muốn đấm cho một trận quá. – Tôi giúp em gái anh mà anh nói vậy đó hả? - Tức giận ? - Đúng thế. – An lườm hắn rồi đẩy xe của mình đi trước. - Anh ơi, anh tên là gì ? Cho em đi cùng anh với. – Gia Hân chạy lên túm áo cậu hỏi. An quay xuống liếc nhìn ai kia, rồi quay qua cười với cô nhóc. – Anh là người xấu đó. Hừ !! Vũ bật cười, nhìn cái cách cậu tức giận kìa. Trông thật đáng yêu. Vũ không hiểu nổi, tuy mới gặp cậu có vài lần thôi nhưng hắn thích cảm giác bên cậu. Nó khiến Vũ thấy thoải mái. Vũ chạy lên đẩy xe song song với An. - Cùng đi đi. - Không muốn.
|