Chương 1 Trại Mát , vùng phụ cận cách trung tâm thành phố Đà Lạt 5 km Những tia nắng của buổi chiều mùa hè còn nhảy múa trên từng phiến lá , Khoa đang đu người vắt vẻo trên cây mận nhà cô Thuỳ , người hàng xóm đối diện của gia đình Khoa . Khoa chuyền thoăn thoắt từ cành này sang cành khác , thấy chùm trái ửng hồng nào cũng muốn hái , cây mận già sai trĩu trịt bung cả một góc sân . Nhà cô Thuỳ chỉ có hai vợ chồng và cậu con trai năm nay đã 23 tuổi nên chẳng ai hái để trái chín rụng khắp mặt sân . Chọn một cành mọc ngang to chắc , Khoa ngồi thỏng hai chân xuống , thủng thỉnh đem mận từ trong túi ra cắn rộp rộp rồi nhai một cách ngon lành . Khi nhai đến đáy quả mận cậu ném xuống gốc cây hết quả này đến quả khác Bỗng ' bụp ' , nguyên một phần trái mận vừa rời khỏi tay Khoa đáp thẳng vào vai áo chàng trai đang dựng chiếc xe moto vào gốc cây . Chàng trai ngước lên nhìn , hai tay chống nạnh , hất hàm hỏi : - Ai cho vô đây hái mận , xuống biểu coi Giọng nói nghe như mệnh lệnh , lạnh lùng làm Khoa hơi hoảng , cậu vội vụt xuống khỏi cây , hai tay chà sát vào nhau cho rơi đi các mảnh vụn bám khi leo trèo . Khoa đứng đối diện chàng trai trong một cự li rất gần . Khoa nhìn xuống đất , cảm giác bị bắt trộm thật khổ , tay chân như thừa thãi và đầy xấu hổ . Chàng trai gỡ kính mát đen kịt ra khỏi gương mặt gằn giọng : - Con cái nhà ai đây , sao dám leo vô đây vặt cây mận rụng tả tơi vậy ? Nói đoạn chàng trai chỉ tay vào vô số quả rụng nằm lăn lóc trên mặt đất . Khoa khó nhọc lên tiếng , cậu lí nhí : - em chỉ hái mấy trái thôi , còn mấy trái kia nó rụng trước chứ không phải em phá Không buông tha , chàng trai vẫn lạnh lùng : - không có cãi , bắt quả tang mà còn nói gì nữa , mà hỏi sao không trả lời , con nhà ai sao nhìn mặt lạ hoắc mà dám xông vào nhà người khác quậy phá vậy hả ? Khoa xoay người chỉ tay về hướng nhà mình , rồi im lặng Chàng trai tiếp tục truy : - chỉ vậy ai biết nhà ai , nhà chú Cường , nhà bà Hai hay nhà ai Khoa đáp gọn : - nhà cô Hân Bấy giờ chàng trai bắt đầu mím môi , quay mặt sang hướng khác nhằm che giấu cơn bật cười đang chực chờ . Rồi bước qua bước lại trước mặt Khoa bảo : - Giờ tính sao , đền tiền thiệt hại hay lấy cọng dây trói vô gốc mận kêu công an tới xử ? Khoa chết điếng , ngay lúc đó bà Thuỳ vừa về đến , trông thấy Khoa bà reo lên : - Ôi Khoa qua chơi hả con ? Con qua lâu chưa ? Rồi bà Thuỳ bước đến gần chàng trai , vỗ lên vai anh ta rồi nhìn Khoa bảo : - có nhớ anh Truyền không , hình như ba bốn năm trước có gặp nhau rồi , con nhớ không Khoa ? Khoa vội gật đầu , cậu thật vui mừng vì may quá , bà Thuỳ về kịp giải vây cho Khoa thoát trận chất vấn của tên khổng lồ đang đứng trước mặt . Đây là Truyền sao , nếu bà Thuỳ không giới thiệu , Khoa không thể nào tin chàng trai đang đứng trước mặt mình với người con trai duy nhất của bà Thuỳ mà cậu thấy cách đây gần 4 năm là một . Khoa còn nhớ cái ngày cả nhà cậu dọn đến khu phố khang trang này , khi đó Khoa đang học lớp 9 , chuẩn bị chuyển trường vào Sài Gòn học trung học . Ngày đó vì muốn con mình phải đậu vào một trường đại học danh giá , ba mẹ Khoa đã gửi Khoa cho chú Phú , người em trai thành đạt của ba Khoa đang sống tại Sài Gòn . Khi gia đình Khoa vừa tới sống nơi này , Khoa có đôi lần thấy Truyền , một thanh niên năm nhất đại học , dong dỏng cao và gương mặt rất ngố . Khác xa với sự cao lớn vạm vỡ hiện tại , ngay cả gương mặt cũng thay đổi nhiều , đường nét khôi ngô tuấn tú , đôi mắt to với ánh nhìn quắc thướt , quai hàm bạnh mạnh mẽ , sống mũi cao . Truyền cao hơn Khoa một chút , khoảng 1 mét 78 . Nhưng nhìn như gấp đôi Khoa vì sự vạm vỡ , đặc biệt ngay lúc này Truỳen đang mặc bộ đồ dành cho người đi xe moto , trông thật ngầu và đầy uy lực Bà Thuỳ đẩy cửa rồi ngoắc Khoa : - vào nhà chơi đi con Khoa hơi chút phân vân , rồi cậu quyết định chạy về nhà : - Dạ khi khác con qua chơi , thưa cô con về ạ Nói rồi Khoa ù té chạy , Truyền vẫn đùa nói với theo - Không thưa anh hả ? Khoa trả lời trong cơn gió khi chạy vội - chào anh Bà Thuỳ cùng bước vào nhà với Truyền , bà bảo : - Ủa , cái thằng nhóc này , làm gì mà chạy như ma đuổi không biết Truyền cười ha ha nói với mẹ ; - Con vừa về thì thấy nó đang hái mận , thế là con hù nó một trận sợ gần chết Bà Thuỳ trố mắt nhìn con ; - Hèn gì mặt thằng bé thất thần , bộ hết chuyện hay sao mà đi doạ em vậy con Truyền vẫn còn thấy buồn cười vẻ mặt tiu ngỉu của Khoa khi bị doạ nạt : - Vui mà mẹ , mà cô Hân có đứa con trai dễ cưng mẹ hen .
|
Chương 2 Khoa đang khom người nhổ đám cỏ dại ven bờ rào , bà Hân ngồi bên cạnh chăm sóc cho các khóm hoa . Hai mẹ con vừa làm vừa cừoi nói giòn giã . Bỗng vang lên tiếng reo của bà Thuỳ : - ôi giời , bà Hân , sao bà dám đem tài sản quốc gia ra làm vườn nhổ cỏ thế này Rồi bà đập đập vai ra hiệu cho Truyền tấp xe vào gần bờ rào nhà Khoa . Bà Hân ngước lên cười tươi , Khoa gật đầu chào bà Thuỳ , bà Thuỳ hỏi tiếp : - Trang hoàng nhà cửa mở tiệc ăn mừng phải không ? Bà Hân tháo đôi bao tay cao su màu vàng ra rồi tươi cười bảo : - Trang hoàng gì đâu bà ơi , thằng Khoa nó thấy cỏ mọc nhiều nó rủ tôi ra làm cho sạch đây Bà Thuỳ tiếp ngay : - thế mà tôi tưởng sắp được ăn tiệc cơ đấy Bà Hân trả lời : - Con người ta đậu đại học đầy ra , mình cũng giống người ta thôi chứ có gì to tát đâu mà tiệc tùng cái bà này Nhìn Khoa vẫn tỉ mẩn nhổ cỏ , bà Thuỳ đáp : - giỡn chơi bà , đại học cũng có dăm bảy loại trường , quý tử nhà bà đậu ngay vào trường Ngoại Thương điểm cao ngất , bà thấy ở cái vùng này có con ai vô được trường đó chưa , nó thuộc vào tài sản quốc gia ấy , tôi nói cho bà biết Rồi hai bà mẹ cùng phì cười . Nãy giờ Truyền vẫn ngồi trên xe máy , nghe mẹ cậu nói chuyện , Truyền nhìn sang Khoa , cái mũ snapback che gần nửa mặt đỏ ửng của Khoa , Khoa đưa tay quệt mồ hôi , Để lại một vết đất bẩn ngang chân mày . Truyền cười bảo : - nhắm làm vườn được không em trai thành phố ? Khoa ngẩng mặt lên , ánh mắt chạm ngay tia nhìn trêu chọc của Truyền làm Khoa bối rối . Giờ Khoa mới nhìn kỹ dung mạo của Truyền . Truyền đưa mẹ đi chợ , cậu mặc một chiếc quần short thể thao cùng với áo thun màu xanh biển bó sát người lộ ra một cơ thể cuồn cuộn cơ bắp , từng búi cơ săn chắc với những đường gân lớn chạy dọc đôi tay như hai cổ máy . Khoa khựng lại , một chút bối rối rồi nở nụ cười đáp : - dạ làm ngon lành anh , không xong chổ này trưa nay mẹ em không cho ăn cơm Rồi Khoa cúi xuống làm tiếp . Khoa đang nghĩ trong đầu : trời ơi , sao ông này ổng đẹp hết phần người như vậy , nghĩ vậy nên Khoa mỉm cười và chốc chốc lại liếc nhìn Truyền ý nhị Phía hiên nhà , sau một hồi nói chuyện rôm rả , bà Thuỳ đưa tay ngoắc Khoa : - Khoa vào đây cô bảo này , có muốn đi đâu chơi thì nói anh Truyền chở đi nhá , sống ở Sài gòn ba bốn năm bây giờ ở đây phát triển lắm , đường xá xe cộ không giống lúc trước đâu , nên con muốn đi đâu nói với anh nhé , thôi tôi về đây bà Hân Bà Hân đứng lên tiễn bạn , bà nói với bà Thuỳ và cả Truyền : - Hai mẹ con về nhé , hôm nào hai gia đình ăn bữa cơm gọi là mừng cho thằng Khoa đậu đại học , chỉ hai nhà mình thôi chứ tôi tuyệt đối không mời mọc ai cả Truyền cũng rồ máy xe đợi mẹ , cậu quay sang nhìn Khoa rồi bảo : - hôm nào đi chơi với anh nhé Khoa đáp : - Dạ anh Truyền nhìn vào mặt khoa rồi cười lớn : - vo soi gương đi , mặt đẹp quá chời kìa ! Rồi Truyền chạy xe ra đường chính , Khoa móc chiếc điện thoại , bật camera quay ngược mặt mình thấy một vết bẩn xẹt ngang chân mày , cậu chun mũi lại và bất giác thấy thật là xấu hổ
|
Chương 3 Hai vợ chồng bà Hân và Khoa ngồi quây quần ăn cơm tối , không khí thật ấm cúng , ông Khải chốc chốc lại gắp thức ăn bỏ vào chén Khoa rồi giục : - Con trai ăn nhiều lên , phải khoẻ mạnh để bắt đầu một cuộc chiến mới nhé Khoa đang ngừng ăn , nhìn ba ánh mắt cảm động rồi cậu cười : - Thì con vẫn học như mọi khi ba à , mà chắc con sẽ sớm ghi danh học thêm một ngoại ngữ nữa , ba thấy con nên học tiếng Pháp hay tiếng Nhật ? Bà Hân nhìn con ân cần : - Để coi lịch học thế nào đã con Ông Khải phụ hoạ thêm : - Học thì cả đời , thư thư đi con , lo cho sức khoẻ đã , ba thấy con hơi ốm so với trang lứa đấy , con thấy anh Truyền con cô Thuỳ không , phải to khoẻ như vậy mới xông pha trận mạt được Bà Hân cười lớn : - trời ơi anh nghĩ gì mà lấy thằng Khoa mọt sách mà so sánh với vận động viên thể hình vậy ? Nó bằng hai phần ba thằng Truyền thôi là em mừng rồi Khoa ngạc nhiên : - Ủa cái anh con cô Thuỳ là vận động viên luôn hả mẹ , dữ dội vậy - Ừ , thì cũng thi thố mấy cái giải của tỉnh đấy , vì Truyền nó đang làm quản lý phòng tập của em cô Thuỳ , mà cũng công phu lắm đấy , nghe cô Thuỳ bảo cũng phải ý chí tập luyện kiêng khen lắm mới ra được vậy Khoa bỗng nhớ hôm trước dưới gốc mận , khi lần đầu gặp Truyền sau nhiều năm : - Ổng to như gấu á , nhưng mà nhìn ok hơn hồi xưa Bà Hân đã ngưng đũa bảo con : - Sức khoẻ vẫn trên hết con ạ , không khoẻ thì chả làm được việc gì đến nơi đến chốn Khoa chống cằm rồi nhìn mẹ mắt sáng lên : - Mẹ ơi , giờ con đã đậu đại học rồi , năm thứ nhất chắc cũng chưa căng lắm , nếu có cuộc thi âm nhạc nào mà con thấy ổn ba mẹ cho con đi thi một lần nhé ! Ông Khải gật đầu ra chiều đồng ý , bà Hân liền chột dạ trước đề nghị này của Khoa , gương mặt bà bỗng thoáng chút ưu tư : - Lại nữa , mẹ đã chìu con cho con học nhạc viện hai năm nay để con được thoã ý thích , nhưng chuyện thi cử ca hát bây giờ mẹ thấy xô bồ quá , ai cũng muốn làm ca sĩ , hát hay hát giở cào bằng với nhau , hơn nhau ở chiêu trò . Mẹ thấy con vui với âm nhạc vậy là tốt rồi , không phải thứ gì mình muốn là kham được đâu con Ông Khải trầm ngâm , ông nhìn Khoa thấy gương mặt cậu xịu xuống hẳn sau câu trả lời của mẹ , ông không nỡ thấy con tiu ngỉu , ông nói ; - Nếu con xấp xếp được thời gian , không bỏ học khi tham gia thi thố thì anh thấy cũng có vấn đề gì đâu em , bao năm qua nó vẫn tự xấp xếp lịch học hai trường , vừa văn hoá vừa trường nhạc đều có kết quả tốt mà Bà Hân vẫn giữ ý kiến : -Đi học khác , giờ đi thi thố hát hò bon chen nó khác anh, phức tạp lắm , anh đọc báo hằng ngày cũng thấy , có đển cả vài chục cuốc thi hát , ở đâu ra lắm tài năng như thế , rồi ai cũng là ca sĩ đi hát , vậy ai là người nghe ? Ông Khải xuống giọng pha trò , cố xoa dịu vợ : - Có người hát thì có người nghe , em lo bò trắng răng í , mà con nó có thi ngay đâu , thôi chuyện này tính sau con trai nhé Rồi ông nháy mắt đầy hàm ý với Khoa và đứng lên đi ra phòng khách ngồi xem tivi Khoa phụ mẹ dọn bàn ăn xong bước ra ngồi cạnh ông Khải : - Ba có nhớ số điện thoại chú sửa đàn không , cậy đàn piano trong phòng con lâu quá không đàn âm thanh nó sai sai sao á , con phải nhờ chú chỉnh lại mới được Ông Khải cầm điện thoại lật danh bạ xem qua rồi lắc đầu bảo Khoa : - Ba không có số , mà cái tiệm cũ đã dẹp hay dọn đi đâu lâu rồi Khoa bóp bóp cằm suy nghĩ : - Căng ghê ta ?! Ông Khải sựt nhớ ra điều gì đó liền nói : - Đâu con gọi cho anh Truyền xem sao , ba thấy nó cũng hay đi chung với mấy cậu chơi nhạc đấy , bọn đấy hay mang đàn chạy ngang nhà mình hoài Khoa bước đến sau lưng mẹ thì thầm : - Mẹ cho con số anh Truyền đi mẹ Bà Hân móc điện thoại trong túi áo đưa cho Khoa : - Mẹ lưu là Truyền con Thuỳ trong danh bạ , con tìm xem Khoa nhanh tay bấm tìm số và lưu ngay vào điện thoại của mình , xong cậu trả điện thoại lại cho mẹ và phóng lên phòng riêng đóng cửa lại . Người ta thường bảo hay không bằng hên , Khoa đang rất muốn có số điện thọai của Truyền mà chưa biết xin bằng cách nào , tự dưng đi xin số điện thoại thì ngại quá , giờ thì tự nhiên có , Khoa thấy vui , cậu nằm ngửa trên giường nhìn lên trần nhà mỉm cười Khoa ngồi bật dậy , cầm chiếc điện thoại bấm danh bạ tên Gấu Truyền , Khoa đưa tay lên ngực , tự dưng Khoa thấy hồi hộp quá , xương sống của cậu nhói lên một nhịp , đó là triệu chứng khi Khoa thấy hồi hộp cao độ , trấn tỉnh lại , Khoa ấn vào phím gọi Từng hồi chuông chờ như trêu chọc sự hồi hộp của Khoa , sau một lúc kiên nhẫn , Khoa toan bỏ điện thoại thì nghe tiếng ‘Alo ‘ Bên kia giọng Truyền vang lên : - Alo , xin hỏi ai gọi vậy ạ Khoa nuốt nước bọt , rồi nói nhanh để che lấy sự run rẩy : - Em Khoa con cô Hân nè anh Truyền Giọng Truyền reo vui : - A ha , Khoa , gọi cho anh có gì không em ? Đã kịp trấn tĩnh lại , Khoa nói tiếp : - Anh Truyền có biết người thợ sửa đàn piano nào không , em muốn chỉnh cây đàn của em một tí Truyền không trả lời mà lại hỏi một câu đầy sự ngạc nhiên : - Ủa , em biết chơi đàn piano luôn hả ? Khoa cười nhẹ ; - Dạ cũng biết chút chút à , mà anh có biết ai sửa được đàn không Truyền ngưng một nhịp suy nghĩ rồi đáp : - Thợ chuyên sửa đàn thì anh không biết , nhưng anh có chơi với một số anh nhạc công , để anh hỏi xem có giúp em được không ! Khoa có một chút hy vọng : - Dạ , anh giúp em nhé - Ok Khoa , anh sẽ hỏi rồi nhắn tin em liền - Dạ , em cám ơn anh Truyền cười : - Có gì đâu , em cần gì cứ gọi cho anh nhé Rồi họ chào nhau , Khoa ngã người nằm lên gối , hai tay ôm đien thoại trước ngực , miệng hé nở một nụ cười . Khoảng một phút sau , chuông tin nhắn reo lên , Khoa nhanh tay bấm xem tin nhắn ‘ bạn anh có thể giúp em chỉnh đàn được , 5h chiều mai em ở nhà , anh sẽ đưa bạn anh đến sửa đàn cho em ‘ Dưới nhà , bà Hân đã dọn dẹp xong , bà lên ngồi cạnh chồng tồi nói : - Anh nè , cuối tuần này là kỉ niệm 25 năm ngày cưới của bà Thuỳ , hôm trước em có mời gia đình bả đi ăn với nhà mình để mừng thằng Khoa đậu đại học , hay sẵn dịp này mình kết hợp cả hai luôn đi , anh thấy sao ? Ông Khải cười gật đầu : - Ừ , cũng được , mà em tính tổ chức thế nào Bà Hân chậm rãi : - Tổ chức gì đâu anh , gọn gàng thôi , hai gia đình đi ăn một bữa với nhau nơi nào riêng tư và ấm cúng , à anh tìm giúp em một nhà hàng có không gian yên tĩnh , đắt một chút cũng không sao , quan trọng là phải thật ngon , riêng tư và ấm cúng là được Ông Khải nói nhanh. : - Vậy mình đi nhà hàng Pháp trên đường Hùng Vương đi , cái nhà hàng mà chú Phú mời vợ chồng mình đi ăn hôm tết em nhớ không Bà Hân vỗ hai bàn tay vào nhau tán thành : - À đúng rồi , chổ đó quá được , vậy mà em không nhớ ra , để em gọi bà Hân xem sao Rồi bà Hân gọi ngay cho bà Thuỳ : - Alo , tôi nè , năm nay có chương trình gì đặc biệt không bà ? Bà Thuỳ ngơ ngác : - Ủa chương trình gì bà ? Bà Hân nhạc nhiên hơn : - Ủa , chứ bà không nhớ thứ bảy này là kỷ niệm 25 năm ngày cưới của vợ chồng bà à Bà Thuỳ sực nhớ ra : - Trời , bà không nhắc dám tôi quên luôn , đang có việc lu bu , mà ông xã tôi đang đi Sài gòn giải quyết hàng hoá nữa chứ Bà Hân lo lắng : - Vậy thứ bảy này ảnh có về kịp không - Thứ bảy ổng về , nhưng giờ thì cập rập quá , đâu có chuẩn bị được gì , ai cha , sao tui đãng trí thế không biết Bà Hân hào hứng : - Nếu vậy thì tôi tính vầy nè , thứ bảy này vợ chồng tôi mời gia đình bà một bữa , một là mừng cho thằng Khoa , hai là tôi mừng vợ chồng bà , tiện cho cả hai , ý bà sao ? Bà Thuỳ đang rối trí , nghe như vậy gật đầu hưởng ứng : - Ừ , được , được , trời ơi may quá , cám ơn bà nhá Bà Hân cười : - Thôi mệt , cám ơn cái gì không biết , mà chổ này đẹp lắm đó , nhà hàng Pháp rất ư là lãng mạng , hợp ý bà chứ Bà Thuỳ cười ha hả : - Ôi , thế thì còn gì bằng .
|