Chương 21: Đi tìm sự thật Nó ngồi trong bệnh viện cả tuần trời mà không thấy hắn đầu cả, chỉ thấy Minh Nhật ngày nào cũng đến thăm nó. Mà không hiểu ai đưa nó vào viện được nhỉ? không lẽ là Minh Nhật? – Hôm em vào viện….. anh có biết là ai đưa em vào không? – Nó quay sang nheo mắt hỏi Minh Nhật. – Anh không biết, hình như là Minh Quân – Minh Nhật vừa gọt táo vừa nói – Này, ăn đi. Nó bật cười càm lấy miếng táo ray đưa. – Em cười gì? – Không có gì, chỉ là nhiều khi không hiểu giới tính thật của anh là gì thôi – nó cắn một miếng táo. – Này! Em muốn chết hả Gia Bảo! Minh Nhật giật lấy cái gối sau lưng nó làm nó mất đà đập đầu vào thành giường. – Ui da…. Em là bệnh nhân đấy….. anh hành hạ bệnh nhân thế à! Nó cũng không kém cạnh gì, giật lấy cái gối từ tay Minh Nhật đánh túi bụi lên người anh. “Cạch….”. Tiếng mở cửa vang lên khiến cả Minh Nhật và nó dừng lại. Hắn dừng trước mặt ray và nó, hai tay đút túi quần. Minh Nhật biết ý đừng lên đi ra cửa. Đi ngang qua hắn Minh Nhật hơi dừng lại, nói khẽ. – Nếu cậu làm gì đến Gia Bảo nữa, tôi sẽ không bỏ qua đâu! Môi hắn nhếch lên một nụ cười nửa miệng. Bước đến giường của nó, nó cúi gằm mặt không nói gì. Hắn đến chắc là để bắt nó về đây mà. Nhưng như vậy cũng tốt, nó cũng đang muốn về, ở trong viện suốt nó thấy nhàm chán. – Đi về! – hắn kéo tay nó lên rồi lôi xuống giường. Nó lật đật xỏ dép đi theo hắn. Chậc, chắc là lại có chuyện nữa rồi, nghe giọng hắn thế kia thì không có chuyện mới lạ. Mong là đừng liên quan đến nó. Vừa dừng xe trước cổng nhà, hắn đã xuống xe bế xốc nó lên phòng, không kịp để nó nhúc nhích gì. – Anh làm gì vậy? Hắn không nói gì, bế nó một mạch lên phòng. Nó cố gắng dãy dụa nhưng vẫn vô ích. Nó không biết là lần này lại có chuyện gì nữa. Không lẽ nó lại gây chuyện gì với hắn sao? Nhưng nó nằm viện suốt mà, đâu có làm gì. Bỗng dưng trong đầu nó có cái ý nghĩ là hắn bị điên. Nhưng cái ý nghĩ đó nhanh chóng tiêu tan vì cái cảnh tượng diễn ra trước mắt khiến nó sững sờ không nói thành lời. Quần áo của nó bị hắn xé tung. – Anh…… – Tôi đã nói rồi…… tôi không muốn dùng chung đụng với ai khác……. em coi thường lời nói của tôi đến vậy à. Vậy thì bắt buộc tôi phải dạy bảo lại em rồi! Nói rồi hắn nắm chặt lấy hai tay nó, hôn tới tấp lên môi nó. Nó cố gắng chống cự nhưng sức nó sao có thể chống lại hắn chứ. Nó bật lực, nước mắt tuôn trào. Không biết đã bao nhiêu lần nó phải khóc vì hắn nữa. Bàn tay hắn lần mò vào từng đường nét trên cơ thể nó. Những tiếng rên khe khẽ của nó phát ra, càng làm cho dục vọng trong người hắn cao hơn.Hắn hôn tới tấp vào môi nó dần dần xuống cổ từng nơi môi hắn đi qua để lại trên nó một dấu hôn như đánh dấu quyền sở hữu. Nó đau đớn nhắm nghiền mắt, hai tay bấu chặt lấy ga giường. Thực sự……. anh coi em là gì chứ……. Phải rồi…… anh ích kỉ mà…… anh luôn ích kỉ như vậy…… Có lẽ đây là nỗi đau sau cùng em nhận từ anh……. Từng đợt sóng nhẽ nhàng vỗ vào bờ. Ánh nắng chiếu xuống bãi biển, tạo nên một khung cảnh huyền ảo, long lanh khiến nó vô thức rơi vào tâm trạng lơ đãng. Hôm nay nó đã thực sự trở thành một người đàn ông (mới bị hấp diêm xong nên là đàn ông). Ngồi bó gối ở bãi biển, nó nhớ lại những gì xảy ra lúc sáng. Bây giờ người nó vẫn còn đau ê ẩm. Hắn quờ tay sang bên cạnh, không thấy nó. Một vũng máu đỏ tươi đập vào mắt hắn. Chuyện này là sao? Không phải nó đã có con rồi sao? (người ta là con trai ông ơi). Hắn tròn mắt, vậy hắn là người đầu tiên sao? Không thể nào, rõ ràng chính nó bảo nó đã có con mà. Nó nằm trải dài trên bãi biển ngắm hoàng hôn. Mắt nó dần nhắm hờ. Nhớ lại vết máu đỏ ban nãy, nó lại nhớ về cái ngày mà mẹ nó mất. Một nỗi đau nào đó lại nhói lên trong tim nó. Mắt nó nhắm nghiền lại, nó muốn khóc, thực sự nó muốn khóc…… nhưng tại sao…… không khóc được. Từng dòng kí ức lại hiện lên trong đầu nó. “Anh quá đáng lắm rồi! Tôi đã chấp nhận tha thứ cho anh, vậy mà bây giờ anh vẫn còn muốn mang ả đàn bà đó về nhà sao? Anh có nghĩ đến con không? Chúng sẽ nghĩ gì về anh?” “Anh xin lỗi, nhưng cô ấy đang mang thai con anh, anh không thể mặc kệ cô ấy được!” “Đủ rồi. Nếu cô ta về đây, tôi sẽ đi!”. Hai người vẫn cứ cãi nhau mà không hề để ý bên ngoài đang có một đứa trẻ đủ lớn để hiểu được mọi chuyện. Mắt nó nhòe lệ. Cái gia đình hạnh phúc mà nó tưởng bảo lâu nay hóa ra chỉ là giả dối thôi sao? Mẹ nó là một người phụ nữ tuyệt vời về cả ngoại hình lẫn tính cách, nhưng tại sao bà ấy lại phải chịu những điều như vậy. Hôm ấy nó đi học về như bình thường, nhận được phiếu bé ngoan nó vội vàng chạy vào khoe mẹ. Nhưng cái cảnh tượng trước mắt không đáng để cho đứa trẻ 5 tuổi thấy được. Một vũng máu ở cánh tay mẹ, bên cạnh là một con dao. Nó khóc òa gọi tên mẹ. Nó mở bừng mắt tình dậy. Một không gian trắng toát bao trùm lấy nó, mùi este xộc vào mũi khiến nó khó chịu. Không hiểu tuần này nó bị gì mà phải vào viện lắm thế không biết. Đang định ngồi dậy thì thấy người mình nóng ran. Chậc, không lẽ dạo này mình yếu thế sao? Mới ngồi ngoài biển có một tí mà đã ốm rồi. Cửa phòng được mở ra, một người phụ nữ trung niên bước vào. – Cậu tỉnh rồi à? May quá, lúc cậu nằm đấy, tôi cứ tưởng cậu bị làm sao rồi! – Cảm ơn bác. – Ồ, có gì đâu. Hàng xóm với nhau cả mà. Cậu ở nhà của cậu Minh Quân đúng không? Nếu nói không phải thì cũng không đúng, nó và hắn đã kí hợp đồng với nhau rồi mà. Nó cười nhạt, không nói gì nữa. – À, có việc này….. cháu muốn nhờ bác….. bác đừng nói gì với Minh Quân nhé! – Sao vậy? – Chỉ là…. Cháu không muốn anh ấy biết thôi! – nó cúi gằm mặt. Người phụ nữ kia nhìn nó một lúc lâu rồi cũng mỉm cười nói. – Được rồi, nếu cậu muốn tôi sẽ không nói. Nhưng cậu phải nghe theo bác sĩ đấy! Nó cười rồi ngồi dậy. Thầm cảm ơn người hàng xóm tốt bụng này. Nhưng tia nắng xuyên qua cửa kính, chiếu vào khuôn mặt nó làm nổi bật những đường nét hoàn mỹ trên khuôn mặt ấy. Mái tóc dài bồng bềnh. Mặc trên người bộ đồ của bệnh viện rộng thùng thình trông nó càng đáng yêu hơn. Và có lẽ điểm nổi bật nhất trên khuôn mặt nó là đôi mắt màu nâu to tròn khuất sau hàng lông mi cong vút. Bà Kiều Oanh nhìn nó một lượt. Quả thực, ở nó toát lên một vẻ đẹp thánh thiện. Nó như một viên pha lê được bao bọc trong lồng kính. Nhưng pha lê lại rất dễ vỡ, nó cũng vậy. Khoác trên mình một vỏ bọc mạnh mẽ nhưng thực chất bên trong lại vô cùng yếu đuối và mỏng manh. Một chàng trai như vậy thật hiếm có trong xã hội hiện nay. Bà Kiều Oanh cười nhẹ. Thảo nào con trai bà lại yêu say đắm đến vậy. – Thôi! Bác về đây! Rồi khi nào rảnh bác sẽ đến thăm cháu. – Vâng! Bác về ạ! Nó tiễn bà Kiều Oanh về rồi quay lại giường. Đặt tay lên trán, cũng đỡ rồi, có lẽ nó nên đi dạo một chút. Hắn tìm khắp nơi mà vẫn không thấy nó đâu. Lạ nhỉ, lúc sáng mới nằm cạnh hắn mà bây giờ đã đi đâu được cơ chứ? Không lẽ nó nghĩ quẩn rồi làm liều? Hắn vò đầu bứt tai suy nghĩ hết trường hợp này đến trường hợp khác. Có khi nào nó phá vỡ hợp đồng không? Nghĩ đến việc không có nó bên cạnh hắn như muốn phát điên. Lập tức chạy lên gác lấy bản hợp đồng, hắn định sẽ đi kiện với tòa. Nhưng vừa đi ra đến cổng thì thấy một người phụ nữ trung niên bước vào nhà. Hắn tròn mắt nhìn người đang đứng trước mặt mình. – Mẹ, sao mẹ đến đây làm gì? – Mẹ đến thăm con trai mẹ không được sao? – bà Kiều Oanh bước vào nhà rồi ngồi xuống ghế. Hắn vội vàng dấu tờ hợp đồng ra sau lưng. – Nếu mẹ đến để nói về chuyện cưới xin thì con không có gì để nói! – Mẹ đến đây 1 phần cũng là vì chuyện đấy đấy! – bà Kiều Oanh ngả người ra sau ghế. – Đúng – mẹ hắn cười – mẹ muốn con cưới trong năm nay….. và người con phải cưới…. là Gia Bảo! Hắn tròn mắt nhìn người mẹ trước mặt. Hắn hơi bất ngờ khi nghe lời nói đó của mẹ. Một phần là vì không hiểu sao mẹ mình lại biết nó, một phần là vì hắn thấy vui vì mẹ không bắt cưới Yến Nhi. Quả thực bà vẫn là người mà hắn cảm thấy khó đoán định nhất. – Chắc hẳn con cũng đang mong mẹ nói câu đấy đúng không? – bà Kiều Oanh tiếp tục lên tiếng. Hắn nhìn bà, nhếch môi cười. – Nhưng rất tiếc là cậu ấy đã bỏ trốn rồi. – Bỏ trốn? Vậy là con vẫn chưa biết thằng bé đang nằm viện sao? Bà Kiều Oanh cảm thấy hơi có lỗi với nó. Vì đã hứa với nó là sẽ không nói cho hắn, vậy mà bây giờ vẫn tuôn ra một tràng được. Nhưng để có được một thằng con dâu như vậy bà bắt buộc phải nói ra. – Nằm viện? – hắn hỏi ngược lại. – Ừ! Lúc nãy mẹ đến thì thấy thằng bé đang nằm ở biển. Thấy người nó nóng ran nên mẹ đưa nó vào bệnh viện rồi – vẫn cái giọng đều đều đấy bà Kiều Oanh lên tiếng trả lời. Hắn tròn mắt nghe những lời bà Kiều Oanh vừa nói. Hắn không tin vào tai mình nữa. Vậy hóa ra nó bị ốm sao? Mà cũng đúng, nó vẫn chưa khỏi hắn mà hắn đã lôi nó về nhà thế, làm gì mà không bị ốm trở lại chứ. Bất giác hắn cảm thấy hối hận về việc mình làm. – Sao? Bây giờ có đi thăm nó không? – bà Kiều Oanh lên tiếng. Hắn gật đầu rồi vứt luôn tờ hợp đồng xuống đất, đi thẳng ra xe, không quên kéo theo bà Kiều oanh. Bên ngoài cửa sổ, xuất hiện một người con gái. Dòng chữ “Hợp đồng hôn nhân” đập vào mắt cô. Môi cô nhếch lên một nụ cười nửa miệng cay độc. Hắn mở hé cửa nhìn vào trong. Nó đang ngồi đấy, gương mặt tựa thiên thần làm hắn dao động. Hắn đã làm nó tổn thương rất nhiều. Bỗng nhiên trong lòng hắn có một cảm giác đau nhói. Có phải vì hắn đã quá ích kỉ không? Nó nhìn khung ảnh có hình mẹ nó đang cầm trong tay. Suốt bao nhiêu năm qua nó vẫn mang theo tấm ảnh này bên cạnh. Không biết bao nhiêu lần nó đã tự mình đặt ra những câu hỏi như: Tại sao mẹ nó lại phải chịu số phận như vậy? Tại sao mẹ nó lại bỏ nó?. Nhưng vẫn không một lời giải đáp. Hắn bước vào đứng trước mặt nó. Nó đưa đôi mắt lơ đãng lên nhìn hắn. Lúc này gương mặt nó nhợt nhạt hơn bao giờ hết. Đôi mắt vô hồn, thất thần, không một chút cảm xúc càng khiến hắn lo lắng và bất an. Bất giác hắn muốn tiến đến ôm nó nhưng đôi chân hắn lại không thể nào tiến thêm nổi. Tại sao hắn lại làm nó thành thế này? Tại sao hắn lại làm tổn thương nó?Bàn tay nó khẽ đưa lên, đôi mắt kia vẫn thật sâu thẳm, không chút hạn định cảm xúc. Những ngón tay nhỏ bé vô thức chạm vào khuôn mặt hắn. Đôi môi nhỏ xinh kia bất chợt thốt ra một câu nói nhỏ. – Em…… yêu anh!
|
Truyện của tác giả nhìn chung cũng khá là ổn nhưng mình thấy có vẻ như hơi mơ hồ và thiếu thực tế nhỉ.Khi bạn muốn kể cho người đọc về diễn biến đâu chuyện, bạn cò thể xuống dòng hoặc nêu rõ thời gian.Vì có vài đoạn mình chẳng theo kịp ý của bạn.
|