Thích Cậu, Mình Thích Cậu!
|
|
TÙNG TÙNG TÙNG Lại vào lớp, lại ngồi thui thủi 1 mình, bố khỉ sao mấy đứa chơi với mình lại cách xa mình thế không biết à đúng rồi, tất cả là do cái tật hay ngủ quên đáng ghét. Mai quyết tâm hẹn 4 cái đồng hồ để dậy thật sớm -Nè, trả cậu đấy! Đang suy tư mà tên bàn trên lại nhảy bổ vào dòng suy nghĩ của tôi, chìa chiếc bút chì ngang tầm mắt tôi -Gớm, cũng biết đường trả cơ đấy! -Thế có lấy không hả, lấy thật luôn nhá! Vội vàng giật cái bút chì, cất vào trong cặp rồi bĩu môi hắn -Thách kẹo nhé! Hehe, plè Tên dở đấy nhếch mép cười *đầy nham hiểm* rồi lại quay lên lọ mọ làm gì đó, tò mò nên tôi nhổm lên xem hắn làm gì, trời trời, tưởng gì hóa ra ngồi khắc bút chì, tên này chắc lại theo phong trào đi khắc thuê kiếm dăm ba chục ngàn đây, kể cũng có lời, mà lắm bọn cũng dở hơi, tự nhiên mất tiền thuê mấy bọn rảnh rỗi bằng số tiền mua được mấy cái bút chì -_- “Bốp” Á, cái gì vậy trời, kẻ nào dám vỗ mông bản cô nươ... à nhầm bản công tử ta đây vậy? Tôi quay ngoắt ra đằng sau và thấy 1 thằng đang cầm quyển sách ngoáy ngoáy còn mồm miệng thì toe toét -Cái gì vậy? -Cậu làm cái trò gì mà chổng nguyên cái đít chảo vào mặt tôi thế hả? -Ơ... Giờ mới nhận ra rằng mình đang có tư thế Vô duyên, tôi chẳng biết nói gì, đành ngồi xuống mà chẳng biết nói gì sau cậu ta lại khều khều vai tôi -Ê, cậu bạn dễ thương, làm quen nhé! -Ờ... -Tôi là Khôi, đẹp trai học giỏi. Hehe. Còn cậu? Tôi bĩu môi, quay xuống nhìn cậu ta, ờ, cũng đẹp trai phết, hơi đen tí thôi nhưng nhìn cũng thuộc hàng trên bình thường. -Tôi là An -Tôi biết thừa, sáng nay cậu báo cáo với cô chẳng lẽ tôi không nghe thấy! Chi tiết hơn đê -Đẹp trai, học giỏi, có xe đạp riêng -Xì... -Gì mà Xì, tôi còn chi tiết hơn cậu cơ! Hehe -Nói chuyện với cậu như.... -Ê cô giáo vào kìa-1 đứa nào đấy phát thanh. Tôi vội quay lên, lúc này cô cũng đã bước vào ngưỡng cửa, cả lớp liền đứng dậy chào cô. -Cả lớp ngồi xuống-cô ra hiệu lệnh rồi cầm 1 tập giấy lên-cô trả bài kiểm tra 15 phút vừa này, em! Trả bài cho các bạn...
|
Khổ, chuyện là thế này, chẳng hiểu ma xui quỷ xúi cái gì mà cô bắt cả lớp làm 1 bài kiểm tra 15phút ngay hôm đầu tiên, chẳng ai chuẩn bị cả, nhớ gì làm đó, nhưng mà căn bản kì thi cấp 3 cũng khá gần nên chưa quên hết, may nữa là đề cô cho cũng dễ nên tôi làm cũng hết, chẳng biết được mấy. “tẹt” -6.5 nè -Whát? Cái gì vậy trời, làm hết mà được có 6.5 là sao? Ô mà, trời đất ơi, tên bàn trên đáng ghét, hắn đưa bài của hắn cho tôi còn hắn cầm bài của tôi. -Đồ dở, đưa bài tôi đây xem mấy điểm nào! -Không đưa -Ơ hay nhỉ, bị dở à, đưa đây, mau -Không -Điên! Đưa đây mau -Không!....Áo Bực mình nên tôi véo hắn 1 cái thật đau, cuối cùng hắn cũng chịu đưa rồi nằm ra bàn hít hà cho chết, thân lừa ưa nặng, ôi mà mẹ ơi cái gì vậy nè, 10 tròn nha, trời trời có đúng tên mình không ta? Đặng Bình An, ờ đúng tên mình rồi, chậc chậc giỏi ghê cơ, xì, cái bài của hắn làm ô uế bài tôi ra “bộp bộp” -Ê, cầm bài mình đi này đồ dở -Cho đấy! -Hơ hơ, thèm vào, cầm về, cầm về! Mau! Vừa nói tôi vừa chìa vào mặt hắn -XÌ Cuối cùng thì hắn cũng rước cái của nợ đó đi, trông hắn buồn buồn, điểm thấp thế không buồn mới lạ, thôi cố gắng vượt qua em ơi, ơi zời mà để ý hắn làm gì, kaka, ta đây 10 tròn nè, hớ hớ, đầu năm học đã “phát tài” rồi tôi hí hửng quay về phía “đồng bọn” thấy mặt đứa nào đứa đấy ỉu xìu, chắc bị điểm kém rồi, khổ thân. “Cạch, cạch” -Thôi, lớp mình trật tự nào, An, đứng dậy thu bài cho cô! -Dạ “Ý...” kẻ nào? Hừm lại là cậu ta! Vừa tét mông người ta chưa chán sao mà giờ lại ngáng chân -Hì hì, tôi nhỡ chân! Lừa khỉ lừa vượn thì nó tin chứ có mơ mà tôi tin nhé, chẳng thèm nói gì, tôi dẫm chân thật mạnh vào bàn chân cậu ta cho biết đau điếng là thế nào, haha, đau lắm nhưng cậu bé nào dám kêu to, cô đang ngồi lù lù một đố... À quên một mình trên kia sao mà dám. Khà khà. Thu bài xong tôi quay về chỗ, không quên dành cho tên bàn sau 1 nụ cười tươi rói, cậu ta cũng cười lại, tên này cũng kì, đau thế mà vẫn cuời cơ. -Lớp trật tự nào, cô thu lại bài này để hôm nào họp phụ huynh sẽ đưa ra... “GÌ CƠ Ạ!” gần như nửa già lớp cùng đồng thanh...
|
Ố hô hô, gì chứ đơn giản thôi, mình 10 điểm cơ mà nhưng mà kể cũng tội chúng nó, mới đầu năm đã phải chuẩn bị tinh thần “ăn hành” rồi, thôi, tí ra an ủi mấy đứa nó vậy chứ biết làm sao giờ. Sau màn trả bài là cô chuyển sang bầu ban cán sự lớp, lớp trưởng, lớp phó lao động, bí thư rồi tổ trưởng, tổ phó, ai được ai đề xuất thì cũng được mọi người nhất trí cả (do bạn nào cũng muốn xong nhanh mà về sớm) -Rồi, vậy là ban cán sự lớp đã bầu gần xong, còn 1 chức vụ nữa rất quan trọng đó là Lớp phó học tập sẽ do cô chỉ định và cô bầu bạn An, cơ sở của việc chỉ định này là qua bài 15 phút vừa rồi, cách làm bài rất thông minh, trình bày khoa học, tuy là con trai nhưng chữ lại rất đẹp. Chắc các em biết rồi, An cao điểm nhất lớp mình, mặc dù phần cuối bạn thiếu đơn vị nhưng đó là lỗi nhỏ nên cô vẫn cho bạn điểm 10 khuyến khích nhưng đúng với thực lực của bạn. Các bạn đồng ý chứ! Ôi mẹ ơi, phổng mũi phổng mũi, tuy nhiên cũng không phải là quá vui vì cấp 2 tôi cũng là lớp phó mà, nhưng mà cũng vui, hề hề, hẳn nhiên là không ai phản đối gì cả Tiếp đó là tiểu mục sến súa giới thiệu bản thân của ban cán sự, rồi đến lượt cô nhắc nhở trực nhật, lao động, vân vân vân vân TÙNG TÙNG TÙNG Hời, cuối cùng cũng được về, ra ngoài mới thấy ở trong lớp còn sướng hơn, nóng dễ sợ, phải nhanh chóng về chứ không thành thịt quay mất. Vừa trả cái vé, dắt xe ra thì lại nghe tiếng ới -Ê An ơi, ra đây tao bảo Thì ra là cái Lan, zỉn xe ra chỗ nó (xe đạp điện chứ k phải xe máy đâu nha), tôi trố mắt hỏi -Gì rứa? -Chở thằng này về hộ tớ! -Ai vậy? Tôi ngó ra, xùi, thì ra là thằng Minh, haizz, nắng nôi thế này ngại kinh lên được ấy -Thôi, ngại đi lắm -Mày chở nó đi dùm tao đi, tao hứa cho nó đi nhờ mà giờ nhớ ra là sáng đi cùng cái Ánh, nắng nôi thế này bắt nó đi về tội nó ra... Đi mà.. -2 cốc chè! -giã man! 1 cốc thôi -2 cốc không thôi tao về ! -Xùuuy! Ừ thì 2 cốc -Ê, Lan lấy xe đi, làm gì mà lâu thế -À ờ, Minh ra đây đi Hắn đeo chiếc cặp rồi chạy lại phía tôi và Lan -có chuyện gì? Hừm, tên kiêu ngạo, hắn còn chẳng thèm để ý sự xuất hiện của tôi, mới gặp 1 hôm mà chẳng thấy có thiện cảm gì cả. -Cậu đi với thằng An về đi, tôi có việc rồi, nó cho cậu đi nhờ rồi -ừm Ôi trời phật ơi, mình là thằng xe ôm hả, tên đáng ghét đó trèo luôn lên xe tôi ngồi -Thế tớ về đây! Chẳng thèm hỏi tôi 1 câu, hay cảm ơn gì, đó là câu nói cuối cùng của hắn trước khi mút cái kẹo vừa bóc Tôi liền phóng xe đi mà không quên lườm cái Lan một phát, nó đáp trả lại bằng nụ cười đáng ghét và cái vẫy tay tạm biệt. Trên đường đi, tôi với hắn chẳng thèm nói với nhau 1 câu, thứ nhất là chẳng biết nói chuyện gì thứ 2 là tôi chẳng thèm nói với hắn và thứ nữa là Lan bảo nhà hắn gần nhà bà nó nên tôi biết thừa đường. Chỉ đến đoạn lắm ngõ ngách tôi mới hỏi -Nhà cậu đoạn nào? -Ngõ kia -Vậy cậu đi bộ đi -Thôi, nắng lắm -Ui dào, có mỗi 1 đoạn - 1 đoạn thì chở nốt đi Xi, tự dưng bớt kiệm lời ghê, thôi thì chiều hắn vậy. Đến cửa nhà hắn, hắn xuống xe đi vào nhà mà không 1 lời cám ơn trong khi tôi đang ngước nhìn chờ đợi, haizz mong đợi gì chứ, cỡ như hắn có mà cảm ơn, nghĩ vậy tôi liền quay xe tính phóng về thì bất chợt “toẹt” tầm cỡ 1 xô nước tuôn thẳng vào người tôi, ôi mẹ ơi chuyện gì vậy nè, ướt hết quần áo rồi, mà khoan đã cặp sách, ướt hết sách rồi, huhu...
|
Hức, thế là ướt hết rồi... -Hihihi -Grừ, thấy người ta ướt hết thế này mà cười được hả? Cậu hất vào người tôi đúng không hả đồ khùng kia? Ướt hết rồi, bắt đền cậu đấy huhuhu -EM ĐÃ NÓI RỒI, CHỊ CỨ CÁI KIỂU HẤT NƯỚC THEO CẢM TÍNH LÀ THẾ NÀO CŨNG TRÚNG VÀO AI ĐÓ MÀ! Hả? Cậu ta nói với ai vậy? -Ô thôi chết...cho chị xin lỗi, em có sao không? -CHỊ NHÌN THẾ NÀY MÀ CÒN HỎI ĐƯỢC À! Thì ra là chị hắn hất, mà tên này bị sao thế, người ta là nạn nhân không kêu thì thôi, tự nhiên lại cắu bẳn vậy? Mà thôi, chuồn lẹ chứ chắc chết mất -Dạ, em không sao! Thôi em về -Gì mà không sao, ướt đẫm thế này rồi! Giật cả mình, thật sự là tôi giật cả mình, bà này chắc là Black Window trong Avengers quá, nhanh thế không biết, vừa mới ở trên tầng 2 mà giờ đã xuống đây rồi @.@ -Vào đây tắm rửa đã, nước chị hất vào em là nước lau nhà đấy, không tắm đi để thế dị ứng chết *Thảo nào mà cứ ngửi thấy mùi thơm thơm* -em không sao mà chị! -Ạy, vào tắm đi em -Nhưng mà em có mang quần áo đâu! Thôi chị cho em về! -Quần áo thằng Minh thiếu gì, đi vào đây, nhanh! -Dạ thôi chị..e...e Chẳng thèm nghe tôi nói, chị ấy cứ lôi tôi xềnh xếch vào nhà, tôi thì nhìn thằng Minh chỉ mong nó lên tiếng phản đối, ai ngờ thằng ranh đó vô cảm xúc luôn, chẳng nói chẳng rằng, mặt lạnh tanh, đã thế còn ra dắt xe tôi vào trong rồi đóng cửa nữa chứ! Đáng ghét! Chị ấy lôi tôi lên phòng thằng Minh, rồi đẩy tôi vào nhà tắm -đấy sữa tắm, dầu gội đủ cả, em cứ tắm đi! -Dạ! Tôi trả lời đầy ái ngại, trời đất ơi, tự dưng vào 1 ngôi nhà mình chưa từng đặt chân, để tắm! Sao lại có tình huống oái ăm quá trời thế này?! Nhưng thôi cũng đành phải tắm chứ biết làm sao, bắt đầu thấy ngứa ngứa rồi. Tôi bắt đầu cởi quần áo trên người, đến khổ, quần áo rất thơm nhưng mà lại rất kinh, ướt hết trơn toàn nước lau nhà thôi, ẹc! Có mỗi quần sịp là khô nguyên thôi nhưng mà cũng phải tụt ra để tắm chứ, và khi tôi vừa treo cái quần sịp có hình Captain America ngay ngắn trên mắc thì “CẠCH” -Á...Á...á...
|
|