Ông Kia... Hãy Đợi Đấy
|
|
- chắc điên với cậu quá hà........giờ muốn sao? Sao không đi ngủ đi? - tôi nói với ông rồi .........tôi ngủ không được........mà - rồi nằm xuống đi.........Vũ nói như ra lệnh cho nó và Vũ cũng nằm xuống và đưa cánh tay ra như bảo là nó hãy nằm lên đó. - uh, ......Nó liền nằm xuống bên cạnh Vũ.( nó chỉ tính trả đủa ông này thôi) - sau cậu nằm gần tôi sao mà mặt đỏ dữ dậy? Vũ hỏi nó - ai đỏ cơ............nó lúng túng sau đó nói tiếp.......thôi nóng quá hà......xích ra coi - uh......zậy ngủ đi....... Vũ nói xong thì lăn người sang hướng khác mà ngủ. Còn nó thì lúc này tim đập rộn lên như lô tô, không hiểu sao lúc nằm cạnh ông Vũ nó lại hồi hộp zữ vậy không biết. Nó cứ mãi mê suy nghĩ và cũng chìm vào trong giấc ngủ từ lúc nào........ .................. Mới sáng sớm thức dậy, thằng Dế đã kéo nó ra ngoài dạy võ. Nó cũng phải nghe theo vì đã hứa rồi mà........ Vũ cũng có mặt tại trước sân. Trong khi đó thì Mẹ vũ và anh chị hai Vũ thì đã đi ra đồng rồi. Lúc này nó rất lúng túng. Nó ra sức hoa tay múa chân, nó hy vọng với những trêu trò của mình thì sẽ qua mặt được thằng Dế. Liếc thấy thằng Dế đang nhìn nó tập trung, nó co chân lên và đưa hai tay ra phía sau, thấy thế thằng Dế hỏi: - Thế này là thế gì vậy anh? - thế này hả? Đây là thế “ đại bàng quá hải” địch thủ nhào vô là bị vồ liền. Rồi như thấy thế đại bàng quá hải vẫn chưa đủ sức thuyết phục, nó liền chụm 5 ngón tay lại, chĩa ra phía trước, cánh tay cong gập lại như cổ cò. Lần này, không để cho thằng Dế hỏi nó thuyết minh luôn: đây là đòn “nhất dương chỉ” ai nhào vô mổ mù mắt. Nghe vậy thằng Dế - ồ....lợi hại quá......đôi mắt thằng Dế khâm phục. Nhưng đâu đó, cũng có một đôi mắt đang nhìn nó nhưng miệng thì lại nở một nụ cười kín đáo. Nó đang định giơ chân lên để làm dáng chiêu khác thì bất ngờ mất đà nó bị té một cái quá mạng. Thằng Dế chay lại đỡ nó lên, trong khi Vũ thì miệng cười toe tét. - nè .....ông kia......cười gì vậy........? - tôi có cười cậu đâu............miệng tôi thì tôi cười......... - ông không được cười............ - tại sao?.............Trong khi đó Vũ vẫn đang cười nó.
Thằng Dế dìu nó đựng dậy và đi vào nhà, Vũ cũng vào theo. Thằng Dế hỏi - anh có sao không...? - anh không sao.....nó trả lời mà đôi mắt vẫn lườm ai kia - uh......người ta có võ mà......làm gì có sao được hen......Vũ chêm vào - ông........ nó cứng họng chỉ nói lên được mỗi một chữ. ............ Buổi chiều, nó Dế và Vũ cùng nhau dạo bờ biển. ở đây không phải là khu du lịch nổi tiếng gì. Nhưng vẫn có nhiều người tắm, nó và thằng Dế chạy vội xuống tắm hòa vào dòng người đang nghịch nước đó. Vũ thì không chịu, hắn ta cứ lủi thủi dạo quanh bờ biển. Nhưng đời đâu như người ta muốn, Vũ không chịu tắm nhưng vẫn bị ướt. Lý do ư: - cậu......cậu.......cậu......làm gì vậy.......không........ không..... Vũ la lên khi nó nắm chặt tay Vũ lôi đi. - tắm chứ làm gì.......tắm cho mát he.......he........ vùa nói dứt chữ he là nó xô Vũ ngã nhào xuống biển........ - được ......cậu muốn tôi tắm thì chìu..............vừa nói dứt lời Vũ chạy lại nắm nó và đè nó dìm xuống nước. - cứu ......cứu.........nó thì làm sao chống lại Vũ được chứ - cứu hả.?........nếu biết có cảnh này thì đừng kéo tôi xuống nước......haha...... Vũ cười thật nham hiểm. - tôi......... mệt quá hà......thả ra coi.......... - không.......xin lỗi tôi đi.......làm ướt hết đồ tôi rồi nè....... - xin lỗi hả?.........còn khuya...........vừa nói dứt lời nó thụt vào bụng Vũ một cái....ái chà.....rồi bỏ chạy - đứng lại........Vũ đuổi theo. Nhưng biết rồi đó. Chạy nó là số 1 mà......ai chạy lại nó chứ...... - lêu ......lêu.....giỏi thì đuổi theo tôi nè.......hihi.......cha già mắc dịch.
(còn nữa)
Nó thì đang nghịch nước với thằng Dế, còn Vũ đâu ta? Đang chơi đùa nó chợt nhớ....đến ai kia.....nó đi dạo trên bờ biển và tìm Vũ thì....một hình ảnh đạp vào mắt nó....vừa ngạc nhiên .....vừa buồn cười....... thì ra là Vũ đang ngồi chơi xây thành. Trời ơi, mỗi lúc sóng đập vào làm tan nát thành thì ổng phá lên cười như điên......cha này điên mất rồi. Nó hỏi: - điên hả?......lớn rồi mà còn chơi trò này không biết chán à......nó ngồi xuống cạnh - trong cuộc sống không có gì là toàn diện........ cũng như việc xây thành này......cái đầu sẽ không đẹp......khi sóng xô vào làm nó vỡ.....thì đã tạo điều kiện cho chúng ta xây cái mới hoàn thiện hơn...... - chán ngấy.......đúng là người già có khác....mệt.....về........ - ê ....tôi chưa xử cậu......... về cái tội nói dối nữa đó..... - nói dối gì.........tôi nói dối ai? - thì với thằng Dế đó..........cậu có biết võ đâu mà lắm phét Nó đỏ mặt - tôi....ai....ai nói với anh là tôi không biết võ chứ...... - thì tôi nhìn cái cách cậu múa tay múa chân là tôi biết rồi......haha - anh ở đó mà mơ tưởng.......tôi không thèm quan tâm - không biết thì nói không biết.....ở đó mà bày đặt ta đây - uh.... tôi không biết đó rồi sao?.....anh muốn gì nào? - nếu tôi muốn lật bài cậu thì đã nói với thằng Dế rồi.......cậu yên tâm......tôi không làm mất hình tượng cậu đâu......thôi về - anh.....nó la lên nhưng đâu đó trong người nó có một niềm vui nho nhỏ len lói. ............ Vậy là cũng gần đến ngày thi học kỳ.......nó thì đang gối bù với đống bài chuẩn bị thi, nào là kinh tế vĩ mô, nào là lịch sử các học thuyết kinh tế, còn cả toán logic nữa cơ chứ......thiệt tình nó cũng bí lắm. Không thể nào đảm nhận được hết các bài. Nó vốn không thông minh như người ta, nó học trước quên sau, học sau quên trước, người ta học một thì nó phải học gấp đôi. Ngày kia là phải thi môn logic rồi, nó rất muốn nhờ Vũ chỉ bài tập cho nó, ngặt nổi từ trước tới giờ nó có nhờ vở Vũ lần nào đâu. Nhưng vì không muốn rớt nên nó đành phải làm lều. Nó nghĩ: “ có qua có lại mới toại lòng nhau”. Vì thế ngày hôm nay, nó đã đi chợ mua rất nhiều đồ ăn làm sẵn, (nó không biết nấu ăn) bồi bổ cho ai kia....để ai kia sẽ chỉ bài cho nó.......nó đi chợ về là ghim điện cắm nồi cơm vô .....thế là xong công việc hoàn hảo.....nó chỉ còn ngồi đợi ai kia về là xong. Đến chiều Vũ về..... - nè....hôm nay.....tôi....tôi.... - có gì thì cậu nói lẹ đi....tui có chuyện gấp.... - tôi........ - thôi tối nói đi.....bây giờ tôi đi tắm cái đã..... nói xong Vũ bước vào nhà tắm - ê...... .......... - ủa tối rồi sao mặc đồ lịch sự quá vậy........? - tôi ra ngoài với Hân......cậu ở nhà hé........mà cậu muốn nói gì với tôi phải không.....? - không.....nó nói xong thì đi vô trong. Bỏ lại ánh mắt ngạc nhiên của ai kia. - cái cậu này.....hôm nay bị gì vậy. Vũ cũng lên xe và gồ ga đi Một mình nó lại trong căn nhà, nó cảm thấy cô đơn lắm......hôm nay nó đã chuẩn bị mọi thứ để làm cho Vũ vui lòng mà Vũ chỉ bài cho nó.....vậy mà Vũ có quan tâm đến nó đâu......Vũ biết là sắp đến kỳ thi mà cũng chả thèm hỏi nó một câu.......nó buồn nó tủi.......nó biết cái cảm giác khi một ai đó không quan tâm mình là như thế nào.....từ khi đi chơi từ nhà Vũ về, nó đã có một cái nhìn khác về chàng trai đó......một cảm giác mà nó không biết phải tả ra sao......nhưng nó biết chắc một điều là nó không còn ghét Vũ như xưa nữa. Nó buồn và nó đã đi uống rượu, nó đã gọi cho một vài đứa bạn ra uống rượu chung......hôm nay, nó uống không nhiều.....vì thế nó vẫn còn thấy đường để lái xe lếch xác về nhà. ............. Cùng buổi tối đó....tại một công viên nọ - anh Vũ chúng ta quen nhau bao lâu rồi nhỉ......Hân hỏi Vũ - đúng 3 năm 24 ngày....hihi..... - anh này......anh có nhớ chính xác không đó...... - chính xác chứ....anh là anh của em mà......... - vậy tại sao? Em lại cảm thấy giữa chúng ta vẫn có cái gì đó nó ngăn cản tình yêu của chúng ta - em ngốc quá....anh thấy có gì đâu.....chỉ tại em quá đa nghi thôi..... - em cũng nghĩ vậy....mà dạo này anh với bé An thế nào rồi.....? có còn xung đột nữa không? - axxxx......cậu ta hả? Dạo này bớt nghịch phá lắm rồi.....nhưng anh thấy cậu ta có cái gì đó.....mà anh cũng không hiểu nữa...? - tại sao anh không tìm hiểu thử xem......anh em trong nhà phải quan tâm chứ? - anh cũng biết vậy......nhưng mỗi lần nói chuyện với cậu ta không móc họng cũng nói xuyên xéo....anh ngán lắm....... - anh này........ bé An còn nhỏ mà........tại nó được cưng chiều ấy mà....... - uh....nhiều lúc cậu ta cũng làm anh mắc cười lắm....cái con nít của cậu ta ấy.... - uh.....lần trước em có gặp bé An, nhưng chưa nói chuyện được nhiều.....bửa nào rảnh em ghé qua nhà anh chới he...... - em cứ khách sáo....nhà anh mà cũng phải hỏi.......hay ngày mai đi..... - ngày mai hả.....để em xem có rảnh không.....rồi em cho anh hay he.....thôi tối rồi mình về đi........ ...........
........... Sau khi nó nhậu say về nhà, thì lúc này Vũ cũng đã về nhà, nhìn thấy Vũ nó không nói câu nào mà bỏ vào trong nhưng: - nè cậu kia?.....làm gì vậy....nhậu say mà còn dở cái giộng đó nữa hả? Nó vẫn không trả lời mà bước vào giường nằm ngủ. Nhưng mà nó có ngủ được đâu, nó nằm lăn qua lăn lại, nhưng vẫn thức......nó tức lắm ....tại sao?.....tại sao? Vũ lại không quan tâm gì đến nó......biết rằng sắp thi.....một câu động viên cũng không có......hôm nay nó muốn nhờ Vũ chỉ bài thì cũng không được......khi nghe Vũ đi chơi với Hân, tại sao nó lại buồn......lẻ nào...nó....không.....không thể nào....nó vẫn là một thằng con trai.....nhưng tại sao?.....tại sao nó lại có những cảm giác như thế chứ........ Vũ vẫn ngồi xem tivi, bất chợt Vũ lại suy nghĩ.....hôm nay trông cậu ta sao á....?....có chuyện buồn à......hay có chuyện vì ở lớp.......mà hồi chiều hình như cậu ta có chuyện muốn nói với mình mà......nhớ lại điều này Vũ đi vào giường của nó và gọi: - cậu ngủ chưa? Nó vẫn không trả lời.
|
- nè....tôi gọi cậu đó....hồi chiều muốn nói gì với tôi......? - không có gì hết......ngủ đi.....nó la lớn - cái cậu này.......thật khó hiểu...... Vũ bỏ đi vào nhà tắm. Khi đi ngang nhà bếp thì thấy đồ ăn vẫn còn trên bàn, Vũ nghĩ .....quái lạ hôm nay cậu ta sao thế nhỉ......tại sao lại mua nhiều đồ ăn thế này.......lại còn nấu cơm nữa chứ......thiệt tình không hiểu thiệt mà..... Sau khi bước ngang bàn học của nó, Vũ chợt dừng lại, thấy có rất nhiều môn đang còn dang dở....nào là bài tập kinh tế vĩ mô, nào là toán kinh tế, ..... Vũ nghĩ....sao cậu ta vẫn chưa làm xong bài tập nữa.....gần thi rồi mà.....học hành cái kiểu gì không biết nữa.....phí tiền của cha mẹ mà thôi......Vũ lật nhẹ từng trang vỡ thì thấy xóa rất nhiều....những cách tính vội vã bị xóa, những con số viết vội cũng bị xóa.....Vũ gải đầu......hay là cậu ta không biết giải..... Nếu thế tại sao lại không hỏi mình...? đúng là cứng đầu mà....... Đêm hôm đó, một người ngủ say, một người cậm cụi với những con số. ............ Nó bước xuống giường uể oải sau một cơn say tối qua, lúc này đầu óc nó nhức lắm, nó vào vệ sinh cá nhân xong. Tính ra ngoài ăn sáng, thì thấy trên bàn ăn đã có một phần ốp la và một tờ giấy, nó đọc: “ cậu dậy thì ăn sáng đi........khỏi dọn dẹp nhà cửa,...... trưa tôi mua đồ ăn về cho cậu,..... ăn xong nhớ coi bài đó...... tôi đã giải bài cho cậu hai môn kinh tế vĩ mô và toán kinh tế....cứ xem đi......có gì không hiểu thì về hỏi tôi......tối nay tôi rảnh đó......mà nè....nhớ ăn sáng đó nhe.....tôi nấu đó.......tôi đi làm hà......trưa gặp lại......Vũ” nó đọc xong thì phì cười.....đồ khùng...ai mượn ông chứ......nó ngó dĩa ốp la trông hấp dẫn quá, thế là hết dĩa.....sau khi ăn xong nó lại xem bài vỡ. Quả thật, Vũ đã giải hết bài tập cho nó, mặc dù có một số chi tiết nó không hiểu nhưng không sao.....tối về nó sẽ hổi Vũ....... .............. Vừa bước vào nhà Vũ đã hỏi: - nè ở nhà cậu có học bài không đó....ắp thi rồi đó - thì ông không thấy sao.....tôi vẫn đang học đấy - uh....như thế thì tốt....... - mà ông mua gì cho tôi ăn vậy? - cơm chiên......mà nè nhớ trả tiền lại cho tôi đấy nhé...... - ghớm ......có hộp cơm cũng tính toán với tôi.... - uh....phải tính chứ .....haha....thôi ra ăn đi......rồi có gì không hiểu thì hỏi tôi luôn.....để tôi chỉ...... rồi ở nhà nghiên cứu tiếp...... nếu có thắc mắc nữa thì tối về chỉ tiếp he...... -uh.....cám ơn - ái cha.....hôm nay....cậu cũng biết cám ơn nữa hả?......chắc có bão rồi - ông..........
............. Thế là kỳ thi học kỳ đã qua, sắp phải nghĩ tết rùi....ái chà ơi...nó sắp được về quê ăn tết rồi......haha......nó sẽ được ăn nhũng món ngon do mẹ nấu thích thật.........nhưng ở đâu đó trong cỏi lòng nó, vẫn có chút một nổi buồn, nó phải rời xa Vũ khoảng 1 tháng cơ........tuy xa ông Vũ thì nó sẽ không cải lộn, nó sẽ được tự do, nhưng tại sao nó lại buồn.....có lẻ nó đã nhận ra rằng.....nó thích được cải lộn, nó thích được chọc phá ai kia, nó thích được ai kia rượt đuổi,.....có phải nó đã yêu Vũ ồi không?......nó tự hỏi và tự trả lời......không...nhất định là không....không thể nào........nó đang suy nghĩ thì: - nè....nè.....làm gì mà thẩn thờ vậy...?...không thu dọn đồ mau lên đi? - uh....đang dọn nè....mà bộ ông khoái đuổi tôi đi lắm hả? - đâu có.......tại thấy cậu lâu lâu mới về quê.....nên tôi mới kêu cậu về sớm mà - chứ không phải ông khoái tôi đi khuất mắt ông sao......? yên tâm đi......lần này tôi về quê ăn tết tới 1 tháng lận......không thấy mặt tôi sóm đâu mà lo.....haha......nhưng báo ông tin buồn - tin gì....????..Vũ ngạc nhiên - sau khi ăn tết xong tôi sẽ lên phá ông nữa đó.....haha Vũ phì cười sau khi nghe câu nói đó......một nụ cười làm cho tim nó xao xuyến, tim nó đập mạnh và lỗi nhịp, mặt nó đỏ lên..... - nè cậu sao vậy.....? sao tự nhiên măt đỏ vậy? - đâu .....đâu có....tại tôi cười quá đấy mà..... nó chối - uh.....chuẩn bị nhanh đi....rồi tôi chở ra bến xe Nó ngồi sau, vai quẩy cái ba lô to đùng, ngồi sau lưng Vũ nó cảm thấy sao thật là ấm áp và bình an, mặc dù trời đã vào đong giá rét, tại sao lại có cảm giác như thế nhỉ? có lẻ....không biết đến bao giờ nó lại có câu trả lời chính xác.....hay nó đã có câu trả lời nhưng không dám chấp nhận....... ............. Ngồi trên xe hơn 2 giờ đồng hồ, nó đã về đến con hẻm nhà nó, từ đầu đường vào nhà nó đã thấy con hẻm nhà nó đã khác rất nhiều....không khí tết tràn ngập khắp nơi, nhà nhà đều có những chậu hoa rực rỡ trước cửa. Nhà nó cũng vậy, hôm nay hàng rào trước của nhà nó đã được sơn lại trông rất bắt mắt, những giàn bông trước cửa tranh nhau khoe sắc xuân. - mẹ con về rùi nè - tổ cha mày....gần 20 tuổi đầu rồi mà cứ như con nít - dù sao.....con vẫn là con nít của mẹ mà nha...... nó nhỏng nhẻo - thôi đi tắm đi....chút đợi ba mày đi công chuyện rùi về ăn cơm.....còn anh hai mày thì sắp đi làm về rùi đó. - dạ..... ........... - thằng An về chưa mẹ.... tiếng của anh hai nó- Bình - nó về rùi....đang tắm đó - mà ba đâu rồi mẹ....? - ông đi lên chú năm cho quà tết rồi.....chắc cũng gần về rồi đó - dạ....thôi con đi tắm cái cho mát......sáng giờ làm chán quá hà...tối ngỳ với những con số....chán ngấy - cái thằng này.......thôi tắm đi rồi ra ăn cơm luôn.....để mẹ đi dọn cơm. ..............
.............. Không gian ở quê nó thật yên bình, mặc dù nó vẫn ở tại trung tâm của thị xã. Vừa ăn cơm sáng xong nó đã vọt qua nhà nhỏ Hạnh. Đây là nhỏ bạn thân nhất của nó từ học phổ thông đến giờ. Vì hoàn cảnh gia đình mà Hạnh không thi Đại học và đành học trung cấp dược tại tỉnh nhà để có thời gian chăm sóc cha mẹ. - ê.....thằng kia.....mày về hồi nào vậy? - mày hả......tao mới về hôm qua. Nó trả lời nhỏ Hạnh và dắt xe vào nhà. - dạo này trông mập mạp quá he......lên trên đó ......có em nào lo chu đáo lắm hả? - mệt mày quá.....có em nào đâu....tại trên đó...ăn xong là ngủ nên mới vậy đó......hihi - nè uống nước đi......Hạnh đưa nước mời nó - uh........ ủa ba mẹ mày đâu rồi - ba tao chở mẹ tao đi công chuyện rồi..... - uh........mà mày kết thúc học kỳ chưa? - rồi......tao đợi thi tốt nghiệp là ra trường.....hihi - uh......... - mày lên trên đó ......có bồ mới rồi hả? - bồ.......không có - sạo......mày mà không có......tao không tin đâu - tao nói thiệt mà..... - ở đây mày quậy gần chết.......lên đó.....mặc sức mà tung hoành...... - mệt mày quá......ở đó mà chọc tao....... - tao nói thiệt....... chứ có chọc mày đâu - mệt......... tao về..... nói xong nó đứng dậy và ra về - ê.....cái thằng này....... khó hiểu quá. ................ Vậy là cũng đến đêm giao thừa, qua đêm nay nữa thôi là nó sẽ có thêm tuổi mới. Bất chợt nó lại nghĩ đến Vũ, không biết giờ này ổng đang làm gì ta......chắc về quê rồi.....cũng 30 tết rồi còn gì.........không biết ở quê ổng đón tết có như quê nó không.......quái lạ .....tại sao nó lại nghĩ đến cha già kia chứ.....nó ghét lắm mà.......không nghĩ nữa.....đi chơi thôi....... Tít...tít.... Tít...tít... ( ......) Những âm thanh quen thuộc của tin nhắn vang lên, rất nhiều tin nhắn chúc tết của bạn bè mà nó đã nhận được....nó đều hồi âm hết.....chợt nó nghĩ......có nên nhắn tin chúc tết ổng không.......? .....chắc khỏi đi.......nhắn chi mắc công tốn tiền......ổng là gì của mình đâu chứ........mà ổng có nhắn tin chúc tết nó đâu....mắc gì phải nhắn cho ổng....và thế là nó không nhắn.....nhưng nó cứ hy vọng là Vũ sẽ nhắn tin cho nó........mỗi lần tin nhắn vang lên......nó liền lấy điện thoại xem ngay.....nhưng trên khuôn mặt nó đều hiện lên chữ thất vọng.....tại sao?.....tại sao nó phải và mông chờ đợi tin nhắn từ ai kia?.....
Tại một nơi nọ - alo - em đang làm gì đó? - em đang chuẩn bị cúng giao thừa cùng mẹ nè....còn anh? - anh hả.....đang nằm trong mùng nè...haha - hihi.....anh không cúng gia thừa hả? - gia đình anh không có cúng...ở quê mà em.... - à...thì ra là vậy......khi nào anh lên? - chắc khoảng mùng 3 - um...... em nhớ anh lắm - anh cũng vậy - thôi anh ngủ đi...em đi với mẹ rồi....chúc anh ngủ ngon - chúc em ngủ ngon..... sáng anh nhắn tin cho - dạ vâng.....bye - bye....... Nhiều lúc cuộc sống thật chớ trêu, người này nhớ người kia, người kia lại nhớ người nọ......vậy điều này có nên gọi là tình yêu không? Mà tình yêu đau khổ như thế hay sao? ........... Sáng mùng 1 Tại sao ổng vẫn không nhắn tin cho nó, lúc nào nó vẫn cầm điện thoại trong tay để chờ đợi một điều gì đó......ổng không nhắn tin cho mình thì mình gọi điện thoại chúc tết ỏng đi......mà không....mắc mớ gì phải gọi.....vừa tốn tiền vừa phí lời.......nhưng dù sao ổng cũng là thầy và ở chung với mình mà.....thôi goi vậy .......... Cùng lúc đó, tại một ngôi nhà nọ Vũ lấy điện thoại ra bấm số.......ting ting ting …….. Ting ting ting Nó tức quát: -cha nội này nói chuyện với ai mà bận hoài vậy ……… An nói chuyện với ai mà lâu quá vậy ta? Khi khác gọi lại…… ………
Mùng 3 tết -alo em hả…?....anh lên rồi nè......tối nay anh qua rước em đi chơi he…. -Dạ…..7h nhe anh -Uhm….bye em ……….. Tại quán cà phê Hương xưa -em uống đi -dạ…… -hổm rày em có đi dâu chơi không? -Em ở nhà suốt……có mấy người đồng nghiệp ghé chơi thôi hà -Uhm…..anh cũng vậy….về quê đi dạo vòng xóm không hà….. -Khi nào bên anh công tác lại…… -Mùng 7……em cũng vậy hả? -Dạ…… -Mai mình đi chơi he em……? -Đi đâu anh? -Bí mật......đi chiều về......về tỉnh miền tây..... -Woa.......hay quá nhỉ........? -Đã nói là bí mật rùi mà....... ............... - Alo......bác hả? - Vũ hả con? - dạ...... - gia đình con ăn tết vui chứ? - dạ vui...cám ơn bác.....gia đình bác cũng vậy chứ.... - umh..... - bác ơi mai con xuống nhà bác chơi he.... - ô......vậy thì còn gì bằng....bác định rủ con lâu rồi..... nhưng không dám sợ con bận... - dạ...con xuống thì làm phiền gia đình bác chứ... - ấy....con đừng nói vậy.....con chăm sóc cho thằng An....bác biết ơn con nhiều lắm..... - dạ........ đâu có gì đâu bác........ - vậy thôi mai gặp con he...... - dạ con chào bác……… sau khi cúp máy. Lòng của Vũ lâng lên một cảm giác lạ……nhắc đến An …..dường như có một cảm giác lạ nào đó xen lẫn vào Vũ…….xa bao ngày qua….dường như Vũ cũng nhớ An…..mà chắc là đó là tình cảm anh em mà thôi……. …………… -đường về miền tây đẹp quá anh he……Hân ngồi sau nói với Vũ -uh……đường về miền tây luôn có những cánh đồng lúa bạt ngàn……Vũ trả lời -anh nè……..còn xa không anh…… -sắp đến rồi…..mới có bao nhiêu mà than rồi hả em? -Tại em chưa quen đi xa như thế này chứ bộ…. -Uhm…….. ……………. -dạ cháu chào Bác -ah ….Vũ hả con…..vào đây con……lâu quá không gặp con rồi. Mẹ An nói -dạ…….bác khỏe chứ ạ…….Vũ hỏi -bác khỏe………đây là…….bà chỉ tay về phía Hân -dạ cháu chào Bác….Hân lễ phép chào -dạ đây là Hân…….bạn gái của cháu…… -Ah….chào cháu…..thôi hai đứa vào nhà đi……bác trai tụi bây đi chợ chút về……còn anh của thằng An thì đi đâu không biết……thằng An thì nó trong phòng kìa……tội nghiệp tết mà nó cứ trong phòng suốt…..không biết nó có chuyện gì nữa…… -Dạ……chắc em nó không sao đâu bác….. -Uh…..nhưng không biết nó bị gì nữa…….bình thường nó ít khi chịu ở nhà lắm….mà không hiểu sao tết này nó cứ ru rú trong phòng vậy đó…. -Dạ…… -Thôi hai đứa vô toilet rửa mặt đi cho khỏe….. để bác đi nấu cơm cho tụi bây ăn -Dạ…tụi con cám ơn….Vũ và Hân vào toilet rửa mặt…… Sau khi rửa mặt xong, Hân nói -Dạ bác để con phụ với -Uh…..con lặt rau tiếp bác đi…… -Dạ…… -Vũ con vào phòng An chơi đi, nó trong phòng đó con….thấy con xuống chắc nó mừng lắm……phòng nó đó…bà chỉ tay về phía phòng của An. Vũ không rõ cửa mà mở cửa đẩy vào…….An lúc này bất ngờ ngước nhìn -làm gì tết không đi đâu chơi mà ở nhà vậy? Vũ hỏi nó -ơ……sao ông lại ở đây? -Tôi xuống đây không được à……vũ đi lại và kéo cái ghế ngay bàn học ngồi xuống đối diện nó. -Ông xuống đây chi vậy? -Chơi……Vũ trả lời tỉnh bơ……Vũ liếc mắt nhìn khắp phòng nó…. -Nè…… -Gì….?...... -Sao tết mà ông không nhắn tin chúc tôi hết vậy? -ủa cậu có nhắn chúc tôi không? -ờ thì……. -Thì sao?......không có chứ gì…….. -Uhm….thì không…..mà ông lớn hơn tôi thì chúc tôi trước chứ….. -Ô hay…….cái cậu này ngược đời vậy?.......... -Uh….tôi vậy đó………. -Thôi được rồi tôi chịu thua cậu đó…..bây giờ tôi xuống tới nhà cậu chúc tết luôn rồi nè……chịu chưa……? Nó nhìn Vũ một lần suy xét sau đó: -uhm…..tạm chấp nhận…..nó nở một nụ cười tươi rối…..hihi -uhm……ra ngoài làm tiếp mẹ cậu kìa….. -tôi biết rồi……mà ông xuống khi nào về? -chiều về…. -sớm vậy…..? -uhm……chứ cậu muốn tôi ở bao lâu? -ở luôn….hihi…… -cậu khùng hả…..Vũ cười rồi nói tiếp…….tôi phải đưa Hân vè nữa chứ….. Nó nghe từ Hân mà muốn điên lên, -Hân….? -Um…..tôi xuống đây với Hân mà…… Nó không nói gì nữa mà bước nhanh ra khỏi phòng. Vũ không hiểu gì hết, nhún vai rồi cũng bước theo sau. …………………………
|
-vô……… -dạ ……con mời bác và anh ….Vũ nói -nè Vũ….ở trển mà thằng An nó quậy em đập nó cho anh…..Anh của An nói -dạ……Vũ cười -ông này…….nó nạt anh trai của nó……làm như tôi quậy lắm vậy -uh…..thì tao nói vậy thôi mà…..làm gì mà mày phản ứng zữ vậy? -tôi không thích……….con ăn no rồi……nó bước xuống bàn và đi ra ngoài….. -cái thằng này…..anh nó nói theo…….kệ nó đi….. Vũ và Hân nhìn nhau, không ai nói với nhau lời nào và tiếp tục ăn……
Và như thế tết cũng đã qua, nó cũng đã lên Sài gòn học lại. mọi chuyện vẫn bình thường…nhưng có điều dạo gần đây nó và Vũ ít nói với nhau hơn…… -nè…..tại sao gần đây cậu hay tránh mặt tôi vậy?... Vũ hỏi -làm gì có…….tại không biết gặp nhau nói gì thôi -thì cứ bình thường như lúc trướ không được à -tôi không thích…..nữa -tại sao? -Tại……nó không nói nên lời….. -Tại sao…..cậu nói đi chứ Làm sao nó có thể nói là nó ghét nhìn thấy Vũ đi cùng với Hân….làm sao mà nó có thể nói nó thích Vũ….trong khi nó và Vũ đều là con trai cả mà… -không có gì ……nó nói rồi bỏ ra sau. -Cái cậu này thật khó hiểu….. ………… Thời gian thắm thoát trôi qua, hôm nay là sinh nhật của nó rồi….mọi năm nó đều được lũ bạn phổ thông tổ chức cho….nhưng năm nay….chắc chắn sẽ không có một ai…… nó ngồi trên bàn ăn mà nghỉ vu vơ -nè……nè……Vũ quơ tay trước mặt nó -gì…..làm gì vậy? -câu này tôi phải hỏi cậu mới đúng……làm gì suy nghĩ dữ vậy? -có nghĩ gì đâu…. -Không nghĩ mà ngồi thờ ra đó……ăn lẹ lên rồi còn đi học…..vô trễ tôi đuổi ra thì đừng có trách…. -Hứ…….nó lườm Vũ một cái rồi ăn cố ăn để cho nhanh. Hôm nay nó phải học từ sáng đến hiều, vì phải sắp đến hạn nộp bài tiểu luận môn kinh tế lượng rồi……vì thế nó phải siêng năng lên nếu không muốn nợ môn. Sau một nhày học vất vả trở về nhà, nó vừa mệt mỏi vừa buồn, nó nhớ chứ…..nó nhớ hôm nay là sinh nhật nó chứ….nhưng trên này, trên đất sài thành này thì không một ai nhớ đến ngày sinh của nó……từ sáng tới giờ…..nó chỉ nhận được một lời chúc từ tin nhắn của con nhỏ bạn thân ở quê thôi. Nó lê đôi chân mệt mỏi vào nhà…..nhà cửa tối thui…..chắc chắn ông Vũ chưa về…..chắc lại đi với bà Hân nữa chứ đâu……nghĩ đến ổng cùng bà Hân tay trong tay đi bên nhau là nó không thể nào chịu nổi…..nó ghét bà hân lắm…..cái bà gì đâu mà yếu ớt, nhỏng nhẻo với ông Vũ….trông thật thấy ghét…….nó vớ tay bật đèn thì: “ happy birthday to you Happy birthday to you Happy birthday…. Happy birthday Happy birthday to you” Nó vô cùng ngạc nhiên khi thấy Vũ tay đang cầm một cái bánh kem thật đẹp bên cạnh là bà Hân với một nụ cười rạng ngờ……nó vui lắm ….nó vui vì có người nhớ đến sinh nhật của nó……và người đó lại chính là ổng……nhưng niềm vui của nó có được trọn vẹn hay không? Khi có sự xuất hiện của bà Hân kia………nó không được suy nghĩ nhiều…….nó nở một nụ cười tươi rối và nói lời cám ơn với hai người đang đứng trước mặt kia……. -cám ơn -không cần……..vì hôm nay là sinh nhật cậu mà…..Vũ nói -đây là quà của anh Vũ…..còn đây là quà của chị nè…..hân đưa 2 hộp quà cho nó. -Tôi…cám ơn -Thôi mình vào bàn ăn đi……anh đói rồi…..Vũ nói và kéo tay hân vào bàn ăn…..nó cũng bước đến bàn ăn. ……………….. Sau khi ăn xong Vũ lái xe đưa Hân về, một mình nó ở lại nhà dọn dẹp, nó vui khi được sự quan tâm của ông Vũ, nó mừng lắm chứ……nhưng nó phải làm sao để thổ lộ tình cảm của mình đây……nó đã nhận ra rằng…..không biết từ khi nào nó đã “ yêu ” ông Vũ mất rồi…….Nó muốn giải đáp thắc mắt ngay nên nó gọi điện cho cô bạn thân nhất: -mày biết giờ này là mấy giờ không? Cô bạn thân của nó hét điên người trong chiếc điện thoại khi biết bây giờ đã hơn 12h đêm -tao xin lỗi….nhưng tao đang rất rối -chuyện gì? ……mày mà cũng rối à…..cô bạn hạ giọng -thì có lẻ….tao đã thích một người…… -mày yêu hả….haha…….cô bạn cười khoái chí lên, (có lẻ cô bạn đang cười quằn quại trong mùng thì phải khi nghe tin đó) -mày làm gì cười dữ vậy…….to nói thật đó -ok….mày nói thật……..nhưng mày thích ai -mày không biết người đó đâu? -Uhm……..rồi mày thổ lộ cho cô ấy biết chưa? -Hả?????????????? . nó nghe từ “cô ấy” thì rất ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại cũng đúng, bạn nó nói vậy là đúng rồi…….nó là con trai thì phải thích con gái chứ…..đằng này …… -Hả cái gì….?.....mày nói cho người mày yêu biết là mày thích cô ấy chưa? -Chưa -Sao không nói…….không nói thì làm sao người ta biết -Nhưng lở nói ra mà người ta không chấp nhận thì sao? -Vậy mày im luôn đi…….đồ ngu……nếu mày không nói ra thì làm sao mày biết là người đó có yêu mày không…..nếu không yêu mày thì mày đi kiếm người khác mà yêu…..còn không thì ôm mọng chết mình ên luôn đi……mệt quá tao ngủ đây …….tùy mày……chúc mày may mắn -Ê…….cô bạn thân đã cúp máy rùi. ……….. Nó ngồi trên ghế đá trước cửa nhà, vẫn cứ suy nghĩ về những lời nói của nhỏ bạn……nó có nên cho ông Vũ biết tình cảm của nó không…..nó sợ …..khi ổng biết thì sẽ ghét bỏ nó…….hay cho nó là bệnh hoạn…….nhưng nó đâu có ẻo lả đâu….nó rất đàn ông mà…..chỉ có cái tội là nó thích ổng thôi….còn mấy thằng con trai khác……nó có thích đâu…….nói ra thì sẽ tốt hơn chăng…..nói ra thì nó sẽ nhẹ nhỏm….và biết được câu trả lời là ông Vũ sẽ thích nó hay ghét nó……nhưng nó lại sợ…..giữa nói và không nói nó biết phải làm sao?
Đang ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ thì tiếng xe máy dừng trước nhà……là ông Vũ……ổng đã đưa Hân về rồi. nó ra mở của và sau đó lại tiếp tục ngồi trên ghế đá. Vũ dắt xe vào đi ngang qua nó. Thấy có gì hơi lạ nhưng vẫn cứ dắt xe đi tiếp tục. Một bàn tay chạm nhẹ lên vai nó là Vũ -sao khuya rồi…….mà vẫn ngồi ở đây?..... -không ngủ được -có tâm sự hả? -uhm….. -nói tôi nghe được không? -Ông muốn nghe lắm sao? -Nếu nói ra ….cậu cảm thấy nhẹ nhỏm….. thì tôi sẽ nghe Nó nhìn Vũ …..sau đó nó lại nhìn về phía trước. -đối với ông….. tôi là người như thế nào? -Axxx…..cậu là một người cố chấp….cao có…….đáng ghét…nhưng đôi lúc cũng dễ thương …..hay phá phchs và chọc người khác……và cũng rất lãng…. -Lãng mạng hả?. nó vội hỏi -Không…..lảng nhách……haha…..Vũ cười…… -Ông…….tôi không có giởn -Sao hôm nay cậu nghiêm túc vậy -Tôi không biết -Vậy đi ngủ sớm đi…..mai còn phải lên lớp đó….mà cậu xem quà của tôi chưa? -Chưa….mà ông tặng tôi gì vậy? -Bí mật……cậu tự mở đi -Xí……thấy ghét….. -Thôi ….tôi đi ngủ hà……. -Khoan……nó kéo tay Vũ lại….. -Chuyện gì? -Ông ngồi xuống một chút được không? -Được….. -Ông có biết tại sao dạo này toi hay tránh mặt ông không? -Cậu ghét tôi hả? Vũ trả lời ngay -Nếu được thế thì cũng tốt -Nghĩa là sao? -Tôi cũng không biết…..có lẻ…mà không…chắc chắn là tôi đã thích ông? -Thích tôi…..Vũ hỏi -Đúng …..tôi thích ông….nó nói nhưng vẫn nhìn về phía con đường đêm -Mắc mớ gì thích tôi…..không phải cậu ghét tôi lắm sao? -Tôi cũng không biết…..nhưng dần dần tôi đã nhận ra là thích ông rồi -Ok…..vậy thì có sao….một học sinh thích thầy giáo thì có gì đâu? -Không phải chỉ đơn thuần là thích….mà là yêu đó….ông hiểu không? -Yêu…..Vũ ngạc nhiên thật sự -Đúng tôi yêu ông -Haha……cậu bị hâm hả?.....bớt giởn đi……sao cậu có thể yêu tôi được chứ -Yêu chỉ thế thôi…..không tại sao cả….. -Cậu đúng là hết thuốc trị rồi…….muốn ra ngoài ở riêng đến phát điên rồi……cứ giởn hoài….thôi tôi đi ngủ đây….. -Không…..tôi không giởn….tôi rất nghiêm túc….tôi yêu ông….I LOVE….YOU đó ông hiểu chưa -Làm sao được chứ….tôi là con trai đó…..cậu hiểu không -Tôi không cần biết……..miễn sao tôi biết là tôi yêu ông là đủ rồi -Cậu giởn đủ rồi đó….à mà cậu nói vậy hóa ra là cậu đồng tính à…Vũ cười…bởi vì Vũ cứ nghĩ là nó nói dối…chỉ để cho cậu ta giận mà đuổi nó đi thôi. -Đúng tôi đồng tính đó…..nhưng tôi không có như mấy đưa khác tôi không ẻo lả hay thích đàn ông…..tôi chỉ đặc biệt có cảm tình với mỗi một mình ông thôi…… -Thôi không nói nữa……hôm nay giởn đủ rồi…….ngủ thôi mai còn đi học nữa đó -Ông vẫn không tin tôi Vũ không trả lời…….Vũ đã bước vào phòng và đóng của lại. nó một mình ngồi lại trên ghế đá……..
………… Vũ nằm trên giường mà vẫn không sao ngủ được, đôi lúc cậu chợt mỉm cười….cậu nghĩ “ cậu nhóc này thật lắm trò……nào là chuyện yêu mình chứ…thật không thể tin nổi…..cậu này càng lúc càng quậy…..nhưng cậu ấy thật là trẻ con…..miệng Vũ chợt mỉm cười……..nào là đồng tính nữa chứ……thiệt tình đúng là con nít mà……… ……… Nó ngồi trên ghế đá….với tâm trạng cô đơn…lần tỏ tình của nó đã thất bại….vậy là ông Vũ chẳng thương yêu gì nó….mà cũng đúng thôi…..nó có ra gì đâu chứ……là một thằng hay phá phách, quậy quạn, thì làm sao một giảng viên đại học chú ý nó chứ………nước mắt nó đã rơi…đây là lần đầu tiên nó khóc vì một người con trai…….mà người đó lại chính là cha già mắc dịch Vũ nữa chứ…….nó khóc đã hơn 2h đồng hồ còn gì……nó nhớ lại là chưa xem quà…..nên nó vội vàng chạy vào lấy hộp quà mà Vũ trao tặng cho nó…….nó hồi hộp mở quà ra……..từng lớp giấy kiếng được mở một cách cẩn thận…….đến khi thấy một hộp nhỏ bên trong…..thì nó đã biết được món quà mà Vũ tặng cho nó……..một cây viết máy màu trắng sữa…….được viền một đường bằng kim loại màu đồng trông rất bắt mắc…..nó thích lắm…….nó cầm cây viết mà lúc nào miệng vẫn nở một nụ cười toe tét…quên đi không gian yên tỉnh lúc khuya…..quên đi cảm giác vừa bị thất bại trong lời tỏ tình……..rồi nó chợt nhận ra một điều gì đó trên cây viết……..một chữ nhưng mang nhiều ý nghĩa cho nó….Vũ……nó chợt lé lên một niềm hy vọng nhỏ nhoi……..còn hộp qua của Hân nó cũng không buồn mở ra coi……..và nó cho vào trong hộp bàn……đối với nó quà của Vũ đã là quá đủ rồi…….. ………….. Reng….reng…..âm thanh quen thuộc của chiếc điện thoại của nó lại vang lên…….nó mắt còn nhắm nghiền nhưng vẫn vơ tay tứ tung để tìm chiếc diện thoại -alo….. -tao nè…..sao rồi…tỏ tình sao rùi…… cô bạn của nó hứng khởi hỏi -thất bại rồi……nó chán nản trả lời…… -sao lại thất bại? người ấy nói sao? -Không tin tao……nói tao đùa….. -Hả……? rồi mày tính sao? -Tính sao là tính sao -Ý tao hỏi mày là có tiếp tục nữa không đó há? -Hư….nó mỉm cười……tiếp tục chứ sao…tao không bỏ cuộc đâu….nó nhìn vô cây viết mà dường như tiếp thêm hy vọng cho nó….. -Uhm…..vậy gáng lên nhe mày…..thôi bye -Uhm…..bye….. ............................ Sau khi đi học về thì nó đã thấy Vũ về rồi……. -ủa sao hôm nay ông về sớm vậy? -tại hôm nay không có tiết….với lại bên Ngân hàng tôi cũng xong việc rùi…..hôm nay chỉ đi ký hợp dồng tín dụng thôi…. -Uhm……ông ăn uống gì chưa? -Chưa chi vậy……? -Tôi nấu luôn cho…… -Trời…ăn được không đó…….tôi chưa muốn chết à nha…..Vũ ngạc nhiên…mà cũng đúng thôi…từ trước tới giờ…..nó cũng có nấu lần nào đâu…… -Hì cứ ngồi đó đi lát nữa sẽ biết …..là có ăn được không? …..he….mà ăn ngon đòi ăn nữa là tôi không cho đâu đó……… -Trời……sao hôm nay tốt với tôi quá vậy?.......Vũ vừa nói vừa đưa mắt nhìn về nó…… Nó thoáng đỏ mặt nhưng vẫn trả lời: -vì tôi thích ông…mà không yêu ông đúng hơn…… -hả …????......vẫn câu đó nữa hả?......Vũ ngạc nhiên hỏi nó -đúng……đó là sự thật…… -thôi đi cậu nhóc…….Vũ đứng lên lại gần nó….nhéo mũi nó…..quên ngay đi he….cái trò con nít của cậu…..không làm tôi giận đâu…..đừng có hòng mà muốn tôi đuổi ra khỏi nhà để được tự do…..muốn đi thì kiếm trò khác đi he…… bây giờ…..tôi sẽ phụ cậu nấu ăn nè……bắt đầu làm thôi…… -ông vẫn không tin tôi…….nó tức tối -có khùng mới tin lời cậu đó….hứ……làm lẹ lên….tôi đói bụng rồi nè……… nó hậm hực không nói tiếp và bắt tay vào nấu ăn….nói nấu chứ thật ra là một tay Vĩ làm không…..nó chỉ đứng bên phụ đưa các loiaj gia vị vào thôi…. -xong…….Vũ la lên -uhm….dọn ăn thôi…tôi đói rồi…… -vậy là nói cậu nấu….toàn là tôi nấu đấy thôi……Vũ bắt bẻ nó -uhm….thì ông nấu….mai tôi sẽ trổ tài…… -um…..nhưng không biết có ăn được không đó…… -chắc chắn ông sẽ thích…….ngon hơn cả bà Hân nữa cơ….. -Hân…..? tại sao lại so với cô ấy -Tôi thích vậy đó …..được không hả? -ờ…tùy cậu….Vũ vẫn tiếp tục ăn….nó thì đang suy nghĩ về một điều gì đó……
……..
|
Ngày hôm sau, nó không đi học……mà sáng sớm đã vội lên mạng search các món ăn ra rồi sau đó tìm cách làm….cuối cùng nó quyết định món bao tử hầm tiêu…sau khi đã có đầy đủ công thức nấu ăn….nó chạy ra siêu thị và gom những món cần mua về làm……Đầu tiên, là làm sạch bao tử….ấy cha….khó quá……..nó dai quá….khó làm quá….để xem hướng dẫn …..cạo sạch bao tử….sau đó luộc sơ……ok…….tiếp theo là chặt dừa tươi….1 trái….ui da nước ngọt quá….í chết….uống hơn phân nữa rồi……thêm nước lạnh vô………tiếp theo là cắt cà rốt…..xong xuôi nguyên liệu….mệt quá…..tiếp theo là bắt nước dừa lên……cho bao tử vào…….nấu trong vòng 50 phút cho bao tử mềm…ái chà lâu quá…chắc hao gas chết…….đã hơn 50 phút rồi chắc bao tử mềm rồi….sau đó….bỏ cà rố vào….ui da…phỏng con má ơi…..nêm coi…..bỏ tí muối…..một ít đường…..một tí bột ngọt….woa …cũng được rồi đó….dường như thiếu cái gì ta………thôi kệ lần đầu làm thì như vậy cũng được rồi……..nêm lại lần cuối coi sao…..ok……nhưng hơi ngọt….bỏ tí muối coi cái nào…. …….. -alo…..? -trưa ông vè ăn cơm he? -Hả?......Vũ ngạc nhiên -Trưa ông về ăn cơm đó….tôi nấu rồi….. -Trời…..có bão quá…..mà cậu không đi học sao? -Tôi nghĩ…….mà có về hay không? -Nhưng cậu nấu ăn được không đó…… -Vậy khỏi ăn….mệt…..nó cúp máy trông nổi túc giận vô cùng. Vũ nỏ nụ cười và lắc đầu….thiệt tình cậu nhóc này……. Sau khi cúp máy….nó vẫn tức giận tự nhủ: “ trưa nay ông không về biết tay tôi”…… …………. -tôi tưởng ông không về chứ…….nó vừa mở cửa cho Vũ vừa nói -thì tính vậy….nhưng sợ cậu giết tôi quá….nên phải lếch cái thân về nè…. -Biết vậy thì càng tốt……mà ông mua gì vậy….nó thẩy Vũ cầm hai hộp gì đó nên hỏi… -Cơm hộp…….tôi không biết là đồ cậu nấu ăn có được không…..nên tôi muốn thêm 2 hộp cơm để phòng ngừa đấy mà…..nếu không trễ giờ tôi đi làm thì sao….. -Ông….ông……khinh thường tôi vừa vừa thôi chứ….lát ăn mà ngon là tôi tính tiền đó…… -Uhm…..để xem sao đã…..mà cậu nấu gì vậy……? -Bí mật….chút nữa biết…. …………. Ten …..ten…tèn -woa ……cậu nấu cái gì vậy……..? -nhìn không ra hả?.......ngon lắm phải hông? -Cái gì mà đen thui thùi lùi vậy? -Bao tử hầm tiêu chứ gì….ăn thử đi……nè muỗng nè….. -Uhm…..nhưng tôi nghi quá…….. -Ăn đi rồi biết….nó quát…. Vũ gấp một miếng bao tử đưa qua đưa lại trước mặt nó. -tôi ăn he -uhm…..ăn đi…….sao?....ngon hông…..nó hồi hộp chờ đợi câu trả lời của Vũ…… -uhm…….cũng ngon…..Vũ miểng cưỡng nói -cũng ngon là sao…….? -Thì ngon……nhưng hơi mặn……. -Mặn gì…..lúc nảy tôi nêm là ngọt nên tôi có thêm tí muối à……nó đưa…..miếng bao tử vào miệng chưa được 3s …..phèo…..miếng bao tử bây ra khỏi miệng….trời….mặn dữ vậy…… -Haha……….nước nè…..Vũ đưa nước cho nó…… -Mặn vậy mà ông cũng ăn hết miếng nữa hả?.....nể phục……mà sao kỳ ta….lúc nảy tôi thêm chỉ có tí muối mà ta…….thôi…..ăn củ cà rốt đi….chắc không mặn đâu he…… -Uhm……mà tôi thấy bao tử hầm tiêu mà sao không có hột tiêu nào vậy? -Í chết….tôi quên bỏ vào rồi…..hèn chi…..tôi thấy thiếu thiếu thứ gì ấy…….. -Thiệt tình cậu……làm bao tử hầm tiêu mà quên bỏ tiêu…..thôi ăn cơm hộp đi….tôi còn phải đi làm nữa đó….. -Uhm….lần sao chắc chắn sẽ ngon hơn -Còn có lần sau nữa hả?...... -Uhm…..chứ sao….. -Hết nói nổi cậu……..uhm….lần sau thì nhớ rút kinh nghiệm nhe…. -Uhm…tôi biết rồi…. -ủa ……tay cậu sao vậy? -à…..không có gì? -Đỏ tấy lên rồi kìa mà nói không có gì…….phỏng hả? -Uhm…..tại lúc nảy bất cẩn -Cậu thiệt là……Vũ lo lắng…..dưa tay đây tôi sứt thuốc cho…. -Không cần mà…. -Lẹ lên…….Vũ tỉ mĩ sứt thuốc cho nó…….mà tại sao cậu phải làm vậy chứ hả? -Ông biết mà……nó trả lời nhưng nó chú ý nhìn vào mắt Vũ xem phản ứng của ổng như thế nào…. Vũ im lặng…….sau đó nói -xong rồi đó....thôi tôi phải đi làm rồi....... -umh...... .............. Vì một người mà mình thương phải bỏ ra bao nhiêu công sức vẫn xứng đáng. Tuy nhiên, người đó có thương yêu và hiểu tấm lòng của mình hay không thì lại là một điều khác nữa.......trong cuộc sống của mỗi chúng ta.....hãy cho đi......đừng mong nhận lại thì cuộc sống sẽ có nhiều ý nghĩa hơn...... ............... Và thời gian như thế cứ trôi qua, tình cảm của nó dành cho Vũ vẫn lớn lên cùng thời gian........để rồi mỗi ngày nó vẫn chờ đợi một tình cảm dường như là vô vọng từ Vũ.........nhưng nó vẫn hy vọng có một ngày nào đó Vũ sẽ nhớ và thương yêu nó...... Hôm nay nó có hẹn với Vũ là đi siêu thị để mua đồ về làm món tàu hủ dồn thịt mà nó đã học trên mạng. Đứng đợi tại siêu thị đã hơn 2h đồng hồ mà Vũ vẫn chưa đến.......nó vừa định rút điện thoại gọi thì đã thấy Vũ tay trong tay với Hân đi lại......lòng nó cợt nhói đau....... Sau khi cả 3 đã dạo quanh siêu thị với những tâm trạng khác nhau, có hai người hạnh phúc trong tiếng cười.....một người buồn bả trong sự chán nản..... -xong ......mua đồ đầy đủ rồi....về thôi......Vũ nói -uhm..... nó buồn bả trả lời -hôm nay chị sẽ được thưởng thức tài nghệ nấu ăn của An thật hạnh phúc quá.....Hân xen vào -có mà khủng khiếp thì có........Vũ trêu nó -vậy thì ông đừng có ăn.....tôi không nấu gì hết.....ông tự mà nấu lấy.....nói xong nó dí nguyên đồng đồ mua trong siêu thị cho Vũ rồi lặng lẳng bước đi trong nổi bục tức......bỏ lại cho ai kia nổi ngạc nhiên kinh khủng.....thường chọc cậu ấy rất nhiều còn không giận.....sao hôm nay chỉ thế thôi mà đã giạn dỗi rồi........
Sau khi rời khỏi siêu thị nó không về nhà........mà chạy xe dọc trên các đường phố sài gòn.........một cảm giác cô đơn đang tồn tại trong lòng của nó.....nó thấy cô đơn và nhỏ bé lắm giữa chốn phồn hoa này........đôi lúc nó tuyệt vọng lắm trong nổi niềm tình cảm mà nó dành cho Vũ.....dường như tình cảm mà nó dành cho Vũ chỉ là con số 0 trong mắt ông ấy....... ........... Đã hơn 7h tối mà nó vẫn chưa về......Vũ lo lắng đang đợi nó trên bàn ăn.....gọi điện thoại thì không bắt máy.........Vũ đi đi lại lại....mà làm cho ai kia chóng cả mặt...... -anh ngồi xuống đi........cậu ấy cũng lớn rồi mà..... Hân nói và nở nụ cười nhẹ an ủi Vũ -em không biết đâu.....cậu ấy lớn xác chứ còn con nít lắm.......Vũ nói trong tâm trạng lo lắng. -Thấy hai người lúc nào cũng cải nhau.....nhưng quan tâm nhau dữ he.....Hân trêu -Em không biết đấy thôi......cậu ấy nhiều lúc làm cho anh phát cáu.......đôi lúc cũng dễ thương lắm......Vũ nói và nở nụ cười nhẹ khi nhớ về những gì mà cả hai đã trải qua.. -Dạ......em thấy An là một cậu bé tuy bướng bỉnh nhưng cũng rất dễ thương........ -Um.....thôi trễ rồi anh đưa em về he.......... -Dạ cũng được......... ............. Sau khi đưa Hân về Vũ chạy xe khắp các con phố tìm An.....nhưng làm sao kiếm được đây.......kiếm một người giữa chốn đông người như là ở sài gòn....dường như là mò kim dưới đáy biển......... Vũ chạy xe dọc các quán......dọc các cửa hàng ăn uống .......nhưng điều vô vọng.........khi đồng hồ đã gần đến 12 h rồi thì anh cũng buồn bả mà quay trở về nhà nhưng với hy vọng là An đã về nhà rồi.......Về gần đến nhà thì Vũ đã thấy bóng chiếc xe quen thuộc đang nằm trên đường......còn chủ nhân của chiêc xe đó thì đâu.........? Vũ chạy xe nhanh lại xem thì thấy bóng dáng của i kia đang nằm lăn lốc dưới đường............ -cậu sao vậy nè -hức.......buông ra -tôi nè.......cậu say hả ? -hức……ông là ai……đồ khốn……bỏ tao ra…….. -cậu tỉnh lại đi…….tôi là Vũ nè…… -bỏ ra……..tôi koong muốn gặp ông…….ông là đồ tồi -gì ….? Tại sao lại chữ tôi…….tôi làm gì sai chứ? -Hức……ông không có sai….mà tôi….tôi mới là….hức…..người sai -Cậu sỉn rồi….tồi dìu cậu về nhà….. -Không……tôi không muốn……..tôi đã sai khi biết ông…..tôi đã sai khi yêu ông……..nếu như tôi không gặp ông thì đâu đến nổi như vậy -Say sỉn rồi mà còn giởn được hả……? Vũ nghe lời nói của nó thích mình thì cứ tưởng là nó giởn -Không tôi không có giởn………nó nắm lấy hai vai của Vũ và nhìn thẳng mặt Vũ nói………tôi không có giởn……hức….tôi yêu…..ông….Vũ chưa kịp trả lời gì thì nó đã sỉu mất tiêu rồi….. -Nè….nè……tỉnh lại đi……..không một ai trả lời……… Vũ phải vất vả lắm mới dưa được cả người lẫn xe vào nhà…….để nó nằm ngay ngắn trên giường thì lấy khắn lau chùi cho nó…….mình mẩy nó bây giờ dơ kinh khủng………cới áo nó ra thì Vũ thấy những vết bầm….và máu ……Vũ rất bất ngờ và ngạc nhiên……..không biết những vết bầm này do đâu mà có……nhưng bình tỉnh suy nghĩ lại……với cá tính của cậu ta thì nhậu sỉn thì đánh nhau là chuyện bình thường mà……..cẩn thận sứt thuốc cho những vết thương đó…….sau khi mọi chuyện đã xong thì lúc này cũng là hơn 2h sáng rồi…….Vũ lặng lẽ bước vào phòng của mình…….. ………….. Có người nói trong những lúc say là con người ta sẽ nói những điều thật lòng nhất……nhưng những lời nói của cậu ta thì có là thật hay không……hay đó chỉ là lời trêu đùa của một cậu nhóc……mà nếu là thật thì phải làm sao?........với những suy nghĩ đó mà Vũ không sao ngủ được……. ………….
Mặt trởi buổi sáng là đẹp nhất, những tia nắng ấm áp sẽ làm cho mọi vật tràn ngập sức sống…….và con người cũng không ngoại lệ……..nó bước xuống giường uể oải sau một cơn say của đêm qua…….nó không nhớ làm sao mình có thể về nhà được…..nó chỉ biết tối qua nó giận Vũ……rồi đi uống rượu……sau đó đánh nhau với một vài tên nào đó trong bar……rồi…..rồi…..nó không nhớ……. -cậu tỉnh rồi hả? -thấy rồi còn hỏi……..nó cọc lóc trả lời Vũ -có thấy đau đầu không? -Không cần ông quan tâm……..nó đứng dậy và vao toilet -Cái cậu này…….Vũ nói vớ theo Hôm nay, nó không đến lớp….nó giận Vũ…..dường như ông ta chẳng quan tâm gì đến nó……kể cả chuyện tình cảm của nó……nó đã thú nhận thật lòng với ông ta……vậy mà ông ta chẳng có chút phản ứng gì……nó buồn bả đi dạo quanh phố…….chợt nó thấy cửa hàng bán cún con….nó ghé vào xem thử……một con cún màu trắng lông xù trông rất dễ thương…..nó hỏi người bán hàng -chị ơi có con cún nào màu tím không hả chị? Người bán hàng nhìn nó cười: -không em ơi…chỉ có đen, vàng, trắng thôi -à……tiếc quá……mà con trắng này bao nhiêu tiền chị -300 ngàn em -Vậy em lấy con này -Uhm……em chăm sóc nó bình thường hà…..không khó lắm đâu -Dạ em cám ơn chị Sau khi ẳm con cún mới mua rời khỏi cửa hàng…..nó rất thích thú….nuôi cún trong nhà cũng có cái vui……nó tiếc là không có con cún nàu màu tím….a……nó nghĩ ra một ý tưởng là……….nó chạy nhanh đến cửa hàng bán thuốc nhuộm -chị ơi bán cho em 1 à mà …….không 2 chai thuốc nhuộm màu tím đi -nè em…..200 ngàn….. nó sung sướng đón lấy hai chai thuốc nhuộm màu tím và đi về nhà cùng với con cún màu trắng….nhưng chỉ trong chốc lát nữa thôi sẽ ra màu khác rồi….. ngồi yên đi….để tao trang trí cho mày he….cún yêu……mà phải kêu mày tên gì đây….Lulu….không….tầm thường quá….lili….không cá tính……tao muốn tên mày phải ấn tượng…….a……có rồi…..haha…..tao sẽ gọi mày là Vu Ngã ( Vũ)……haha……ngồi yên để tao nhuộm cho…..nè……còn lổ tai nữa nè……đừng có chạy………dính rồi…..còn cái đuôi nữa nè………woa …..trông mày đẹp lắm….Vu Ngã à…….hihi……mày ngồi đây để tao đi tắm cái đã…..nó cột con chó vào cánh cửa rồi đi thu dọn đống đồ mà nó bày ra để trang trí cho con chó từ xinh đẹp trở nên độc và lạ của nó…..
………….
|
Sau một ngày làm việc vất vả và đầy áp lức mệt mỏi bước vào nhà …..Vũ chợt giật mình khi đạp phải một cái gì đó mềm mềm……ngay cánh cửa…. -axxxxx…..cái gì đây? Gâu…..gâu….gâu….. Nghe tiếng chó sủa nó chạy lên -à….con chó của tôi mới mua đó….dễ thương không? -Dễ thương hả……? tôi trông nó chẳng giống ai thì có…..chó gì mà màu tím…… -Thì đó….chỗ đó đó….mới độc….. -Uhm…..mà cậu kiếm ra con chó màu tím này vậy? -Nó là màu trắng….tôi mua thuốc nhuộm cho nó đó……haha -Trời vậy cũng được hả……tôi nghĩ chỉ có cậu mới nghĩ ra được trò này thôi……à mà đặt tên cho nó chưa? -Rồi……. -Tên gì vậy -Vu Ngã…….nó cười tươi rối -Vu ngã……..Vũ không hiểu và rất ngạc nhiên…….tên gì kỳ vậy? -Axxxxx…..có gì đâu mà kỳ….he Vu Ngã……thôi mày vô ăn cơm he….Vu Ngã…….nó bế con Vu ngã ra sau…..để lại nổi ngẩn ngơ cho một ai đó……… -Vu ngã là gì ta..?.......hả……..? cậu kia đứng lại tôi giết cậu……như nhận ra điều gì đó……Vũ quát lên và rượt đuổi nó…….. …………… Tại bàn ăn cơm -bỏ ngay cái tên đó nghe chưa? -Tên gì???????nó giả ngơ -Thì cái tên Vu Ngã đó….. -Có sao đâu nè…….Vu Ngã đẹp mà -Vậy sao cậu không lấy tên An đi…… -Haha………tôi thích tên Vu Ngã….ông không chịu kệ ông……chó của tôi….tôi muốn kêu gì cũng được…… Thấy làm cứng với tên ngồi trước mặt này không được Vũ xuống giọng……. -nè…….hay là đổi tên khác đi….tôi có tên này nè đẹp lắm -tên gì nói nghe thử coi? Nó bất đắc dĩ mới chịu nghe -hihi……tên milu -xàm xí….. -hay tên kiki -lảng nhách…..nó là chó rồi -uhm…hay là lulu -xấu quắc Vũ nản trí ……. Nhưng vì sự nghiệp “đổi tên cho chó” cậu cố gắng thuyết phục ai kia -tên mina vậy…… -không thích……….. -vậy tên gì đây………? -Tên Vu ngã….kaka -Không được….à hay là….Buta vậy -Bu ta…….? -Uhm…….cậu thấy sao…..đẹp đúng không? -Buta nghe cũng hay….nhưng để tôi suy nghĩ lại…..Buta hay Vu ngã ta? -Cậu….tôi cấm cậu gọi nó là Vu Ngã đo nghe chưa……. -Tôi cóc sợ ông……ông làm gì được tôi…..bây giờ tôi đi tắm cho Vũ ngã của tôi đây…….. -Cậu………axxxxxxxxxxxxx. Nó thì tay bế tay bồn cục cưng Vu ngã của nó vào nhà tắm……còn ai kia thì đang có tâm trạng là đụng vô là chết đó nghe chưa…………. ……………. Thời gian thắm thoát trôi qua thật nhanh………hôm nay nó đã được nghĩ hè……..nó sẽ về quê chơi 1 tuần lễ….sau đó lên lại thành phố làm thêm để lấy kinh nghiệm. nó về nhưng còn cục cưng của nó thì ở lại để ai kia chăm sóc…….. ………….. Thiệt tình…….tự nhiên nuôi chó chi không biết……đây là lời cằn nhằn quen thuộc của kẻ ở lại khi bước chân về đến nhà sau một ngày làm việc vất vả…….. -Buta …buta….buta….ăn cơm nè……..từ cái ngày thuyết phục đặt tên cho chó….thì nó cũng chịu đổi tên và chon là buta…..dù sao tên buta nghe cũng hay hơn là Vu ngã……..tiếng Vũ thất thanh gọi chó -Thiệt tình không biết nuôi mày có lợi ích gì ? bắt tao sớm tối phải cho mày ăn….thiệt là tức mà…….ủa mà sao tao phải làm vậy chứ……? Đây là nhà của tao mà……..tại sao tao lại không có quyền lên tiếng chứ…………không được…..không thể chịu đựng nổi cảnh này nữa rồi…………. Vũ móc điện thoại ra và bấm số -Alo……..Nó nghe máy -Cậu lên mà chăm sóc cho con Buta của cậu nè……tôi chán lắm rồi -Ông bị bệnh gì nữa rồi……..chăm sóc hổm rày được….tự nhiên hôm nay chở trứng vậy hả…….. nó quát -Tôi không biết……..từ đây trở về sau tôi không cho ăn nữa đâu …..sống chết mặc nó đó….cậu nghe rõ chưa? -Tôi không biết……ông phải chăm lo cho nó đàng hoàng…..mốt tôi lên mà thấy nó ốm nhom là không xong với tôi đâu đó…… -Cậu giỏi he…….ăn ở nhà tôi…rồi bây giờ muốn làm chủ tôi luôn hả….. -Thì…….mà ông chăm sóc nó dùm tôi 2 ngày nữa thôi……mốt tôi lên lại rồi……he….đi mà…… -Biết điều thì lên sớm đi…..có không …….thì đừng có trách tôi……….. Cúp máy với tâm trạng vô cùng tức tối…….Vũ liếc xéo con Buta tội nghiệp rồi đi làm những công chuyện riêng của mình…….. ………….
Hai ngày sau nó lên……….vừa bước vào nhà là nó đã đi tìm cục cưng yêu dấu của nó…… -Buta ……tao về rồi nè….ái chà….ở nhà mày ăn uống thế nào mà ốm nhom vậy? -Vào nhà là kiếm con chó đầu tiên he………cậu chả xem tôi là cái gì cả hả? -Haha….tự nhiên ông lại đi so sánh mình với chó vậy……? -Tôi…….Vũ tức giận…..thiệt tình tự nhiên lại…..ái…. -Thôi ……tôi đi tắm cái đây….à mà đồ ăn đây…..ba má tôi gửi cho ông đó…..nó đưa bọc đồ ăn cho Vũ rồi cũng thả con Buta xuống và đi vào phòng tắm…… …………….. -ê…..tôi xin được việc làm rồi đó…….. -cậu làm ở đâu?.......Vũ bỏ chén cơm xuống hỏi nó -ở tiệm phục vụ thức ăn nhanh……… -cũng được…….lương bao nhiều? -700 ngàn/ tháng……. -Khi nào làm việc? -Ngày mai bắt đầu….thời gian làm việc từ 18h-23h -Trễ vậy……? -Uhm……..nhưng biết làm sao bây giờ…… -Vậy còn buổi sáng cậu làm gì? -Tôi đi học anh văn……. -Uhm…..vậy cũng được……. -Uhm……ăn xong ông dọn dùm tôi he…..tôi đi lại chổ làm chút cái nha -Lại chi vậy ?.... -Có chút việc mà…….nó vội lùa những hạt cơm cuối cùng trong chén…..và đúng dậy dắt xe rời khỏi nhà …………… Buổi tối cùng ngày -em…..An nó đi làm thêm rồi đó -vậy hả anh?......An làm gì vậy? -Phục vụ ở quán ăn nhanh.......anh cũng không biết quán nào nữa -À.......mà cậu ta trông dễ thương anh nhỉ? -Dễ thương?....haha....có ở chung với cậu ta thì em mới biết......thật kinh khủng.......anh với cạu ấy ngày nào không cải nhau là không ăn cơm đó.......nhưng cũng có lúc cậu ấy trông rất con nít......... -Hihi.....anh làm em thấy cậu ấy thú vị rồi đó...... -Thôi đừng nói về cậu ấy nữa........ mà anh nghe nói khoa em sắp có thao giảng phải không? -Dạ....nhưng chưa biết ngày cụ thể...... -Uhm........công việc trong ngân hàng của anh dạo này không thuận lợi lắm..........khách hàng thì khó khăn....mà lãi suất thì lôn luôn biến động....... -Thì đang thời kỳ khủng hoảng và lạm phát mà.... -Uhm.......thôi mình về nhe em -Dạ.........mai anh với đi ăn trưa he..... -Uhm.......... ......................
|