Tổng Giám Đốc Bá Đạo, Chớ Chọc Tôi
|
|
Chương 2.1:
Nếu để cho Vệ Triển Dực treo"Dương Thông Đầu" (ý là trên đầu còn vương mấy rau củ), quần áo lộn xộn, áo sơ mi toàn bộ bị vấy bẩn đi ra khỏi Bruno, đừng nói sau này vẫn còn có người chịu tới cửa, đầu bếp trước tiên phải tự mình lấy dao tự vẫn.
May mắn, nhà hàng Bruno còn có phòng nghỉ cấp năm sao tại lầu một. Vì vậy, Đinh Tinh Diễm không muốn Vệ Triển Dực xuất hiện ngoài đường với bộ dạng xấu xí, lập tức dùng lối đi nội bộ, đưa anh vào phòng VIP. Sau đó, anh được mời vào phòng tắm, tắm nước nóng.
Mười phút sau, anh mặc áo choàng tắm, tóc ướt sủng nước còn nhỏ giọt trên áo đi ra khỏi phòng tắm.
"Rất xin lỗi, đều là sơ sót của tôi." Cô khom người thật sâu, cố ý không quan tâm đến bộ dáng hấp dẫn sau khi tắm của anh.
Aizz . . . . . Chỉ nhìn thôi trái tim cũng sẽ nhảy thình thịch, lúc này Vệ Triển Dực so với khi quần áo thẳng thớm còn đẹp trai hơn vạn lần!
Anh thề, anh thấy trong mắt cô quả thật là có âm mưu, làm cho anh tò mò.
Bây giờ thì như thế nào? Muốn thi triển mỹ nhân kế sao?
Kể từ nửa năm trước, sau khi báo thù kết thúc, đối với anh phụ nữ chỉ để giải quyết nhu cầu sinh lý. Chẳng lẽ cô là người tham tiền, muốn dùng thân thể kiếm tiền, hay là cho đến tận cùng, cô muốn câu “con cá vàng’ vĩ đại Vệ Triển Dực anh ư? Cô muốn như vậy sao? (Won : bái phục cái trình độ tự sướng của Dực ca )
"Tôi đã nhờ bộ phận giặt ủi khẩn cấp giặt sạch quần áo của ngài." Trong mắt cô rõ ràng nở nụ cười, lại nghiêm túc nói. "Về phần áo sơ mi, tôi cũng đã nhờ đồng nghiệp đi mua giúp cái mới cho ngài."
"Ừ." Khuôn mặt Vệ Triển Dực cao thâm khó lường, ngồi ở mép giường hút thuốc lá.
“Tất cả đều sẽ hoàn tất trong vòng nửa giờ nữa, hi vọng không có làm mất quá nhiều thời gian của ngài."
"Rất tốt." Anh gật đầu một cái, dáng vẻ rất thành ý.
Tốt, kế tiếp là trọng tâm chính rồi, cô phải giới thiệu thân phận thật sự và yêu cầu của mình như thế nào để đạt được mục đích đây? Cô nhíu mày khổ sở tìm cách.
Đang lúc cô muốn móc danh thiếp ra thì anh chợt mở miệng: "Rốt cuộc cô là ai?"
Tim cô nhảy loạn. Vấn đề này. . . . . . Có gì đó không ổn lắm!
"Vệ tiên sinh thật là người nhanh quên, chúng ta gặp mặt đã ba lần, mỗi lần đều là tôi phục vụ ngài, ngài như thế nào đột nhiên hỏi tôi là ai?" Chẳng lẽ anh biết trước ý định tiếp cận anh của cô sao?
Ánh mắt anh lướt tới làm tim cô giống như bị nhéo một cái. Chờ chút ! Phải bình tĩnh,xem anh muốn nói gì.
"Rốt cuộc cô là ai?" Anh phun một làn khói thuốc về phía cô.
Lòng bàn tay cô đổ mồ hôi, cảm giác cặp mắt kia đang tràn đầy hoài nghi.
|
Chương 2.2
"Jamie, một nhân viên phục vụ bàn bình thường!" Cô cười khô khốc.
" Buổi trưa hôm qua, tôi tới đây dùng cơm, cũng không có gặp cô." Nhìn anh, cô đổ mồ hôi hột.
"Thực xin lỗi, thất lễ với Vệ tiên sinh rồi, ngày hôm qua tôi off (được nghỉ phép )." Cô nói láo không nháy mắt.
"Buổi tối hôm kia, cô cũng off luôn sao?"
Cô nhất thời cứng họng.
"Ba ngày thì nghỉ mất hai bữa, chế độ phúc lợi của nhà hàng Bruno thật không tệ, đúng không?"
Phải nói là "Phải", hay là..." Không phải" đây? Cô chưa từng khẩn trương như vậy.
"Rốt cuộc cô là ai?" Anh đứng lên, trên cao nhìn xuống cô, ánh mắt bức người . "Chỉ khi tôi đặt bàn vào thời điểm cố định, thì cô mới xuất hiện phục vụ?"
Cô liên tiếp bị dồn đến góc tường. Xong rồi, thật không hay!
Thì ra là anh đã sớm bắt đầu hoài nghi. Cô còn tưởng rằng mỗi lần anh tới cửa, nói cười ríu rít, tiếp cận vui vẻ, sớm đã không còn vấn đề, không nghĩ tới trong lòng anh vẫn thâm trầm như vậy, không biến sắc chạy tới bắt “gian”.
Mau! Rút lui, rút lui! Hôm nay tuyệt đối không có đường thoát.
"Tự giới thiệu đi".
"A, ha ha, ha ha ha." Cô cười gượng. "Tôi chỉ là một người phục vụ mới vào nghề, đơn giản chỉ như thế mà thôi."
"Tên của cô." Giọng nói của anh đầy uy nghiêm.
"Jamie.”
"Tên tiếng Trung."
"Tôi họ. . . . . . Thẩm." Khi anh tập trung nhìn cô, cô ngoan ngoãn nói ra nhưng….. là tên của người khác. "Thẩm Thi Mạn."
Khi anh muốn buộc cô phải nói ra nhiều hơn thì chuông cửa nhẹ nhàng vang lên.
Ân nhân cứu mạng đến rồi! Cô học con chuột nhỏ chui qua mở cửa.
"Tôi mang áo tới cho Vệ tiên sinh." Tiểu Khả giả làm người phục vụ của khách sạn, đứng ở cửa nhẹ giọng nói.
"Thật tốt quá, xin mời nhanh đưa áo Vệ tiên sinh vào." Cô phân phó, dùng khóe mắt ý bảo Tiểu Khả mau mau “chuồn”.
"Rất xin lỗi, đã luống cuống với ngài, xin ngài tha thứ." Cô đã sẵn sàng chạy trốn.
"Cô . . . . ." Anh đang muốn sải bước bước lên .
Cô cái khó ló cái khôn, thuận miệng làm một bài “ ca vọng cổ”: ."Bởi vì công ty quy định, nữ nhân viên phục vụ không được cùng khách hàng nam đơn độc ở chung một phòng. Đợi lát nữa sẽ có người khác đi lên phục vụ ngài, tôi xin phép đi trước."
Cô khom người chào thật sâu, sau đó xoay người, chạy nhanh vào thang máy, may mắn anh không đuổi theo, cô thở phào nhẹ nhõm. Phù!
Ông trời! Nằm vùng thật đúng không dễ làm mà!
|
Chương 2.3:
"Lão đại, tài liệu mà anh cần đây."
Vệ Chinh Hái đi vào phòng của anh, dáng đi nhẹ nhàng thoải mái, khác hẳn với phong cách của Vệ Triển Dực.
Bọn họ là anh em ruột, chênh lệch bốn tuổi, cùng nhau đảm nhiệm hai chức vụ quan trọng nhất của tập đoàn Dực Hải. Vệ Triển Dực suy tính hơn người,thành thạo kinh doanh, nắm giữ vị trí chủ chốt. Vệ Chinh Hải lại có trực giác nhạy cảm , miệng lưỡi khôn khéo, năng lực tiếp cận ưu tú. Hai anh em hỗ trợ lẫn nhau, chỉ trong một thời gian ngắn tập đoàn Triển Dực trở thành huyền thoại trong giới kinh doanh.
Mà hiện tại, huyền thoại này vẫn đang được cập nhật liên tục, ghi lại nhanh hơn và nhiều ấn tượng.
Bất quá, Vệ Chinh Hải cảm thấy lão đại suy nghĩ có phần không sâu, tại sao phải đi điều tra hai cô gái “ vô danh tiểu tốt” như vậy! ?
Cậu bất đắc dĩ đưa ra báo cáo."Còn nữa, tài liệu của quản lý nhà hàng."
"Không phải cùng một người?" Trong lòng Vệ Triển Dực đã sớm có đáp án.
"Dĩ nhiên không phải, khác nhau hoàn toàn." Vệ chinh Hải ngồi lên ghế. Dù nói thế nào, đây cũng là lần đầu trong nửa năm qua, lão đại chủ động điều tra một cô gái, không nhân cơ hội này trêu chọc anh mình một chút sao được?
"Lão đại, anh không cảm thấy vị tiểu thư này nhìn rất quen mắt sao?" Cậu chủ động mở tư liệu ra.
Vệ Triển Dực nheo mắt lại, nhìn cô gái đang cười duyên dáng động lòng người trong tấm ảnh. "Em cũng cảm thấy cô ấy nhìn quen mắt sao?"
"Đúng vậy, kể từ khi phát hiện cô ấy là phóng viên của tạp chí “Gió Lốc”, em đột nhiên nghĩ đến, nửa năm trước không phải có một đám ký giả tập trung ở trước nhà chúng ta sao?" Cậu lấy ra tấm ảnh, đẩy tới trước mặt anh. "Lúc ấy có một nữ phóng viên xuyên thủng đám phóng viên thế mà chỉ ghi lại được mỗi câu nói: ‘không thể trả lời’. Chính là cô ấy!"
Không trách được lần đầu tiên nhìn thấy, anh cũng cảm giác cô rất quen mặt.
"Nếu không phải là cô ta giương đông kích tây rồi kêu la, và anh không để lại cụm từ ‘ không thể trả lời ’ với vẻ mặt lạnh lẽo, em không biết làm cách nào để chiếm các trang tin tức." Vệ Chinh Hải nghĩ đến thì đau lòng. Vốn là có thể quảng cáo miễn phí cho tập đoàn Dực Hải "Chữ Chính dấu hiệu" —— tên tuổi Vệ Triển Dực sẽ nổi lên như cồn, kết quả lại bị một nữ phóng viên mạo hiểm làm hỏng."Kết quả, câu nói ‘ không thể trả lời ’ khiến khí thế cũng bị mất."
"Nhưng mà chỉ đúng là bốn chữ, cần dạy nhiều như vậy sao?" Anh trìu mến nhìn Chinh Hải một cái cũng không quên trêu ghẹo cậu.
Anh mở tài liệu ra, cẩn thận đọc lại, bỗng nhiên lộ ra nụ cười cao thâm khó lường.
"Thú vị, thật là có thú vị!" Không nghĩ tới trái đất thật nhỏ, thì ra là đều là người quen. "Tên tiểu lừa gạt xinh đẹp này cần được dạy bảo một chút mới được."
Mắt Vệ Chinh Hải sáng lên."Lão đại, anh tính toán tự mình ra tay?"
"Không sai." Anh thích ánh mắt rạng rỡ phát sáng của cô, còn nữa, giống như có thể nhìn thấu tâm can của anh.
|
Chương 2.4
"Quyết tâm báo thù đến cùng?" Vệ Chinh Hải không khỏi lo ngại.
"Không cần." Đàn ông theo đuổi phụ nữ không cần măt mày tràn đầy sát khí như vậy. Anh cầm tấm ảnh, thật là càng nhìn càng thích. "Lần này anh muốn trực tiếp tấn công Hoàng Long*, cô nàng sẽ trở tay không kịp."
*Phủ Hoàng Long, đô thành nước Kim thời xưa, nay là huyện Nông An, tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc. Ở đây dùng để chỉ sự hiểm yếu của kẻ địch.
Vệ Chinh Hải thử dò xét hỏi: "Thuận tiện bắt trở lại làm áp trại phu nhân? (Won: bắt về làm vợ đó ạ hihihi)" Nhìn vẻ mặt lão đại dịu dàng đến bất ngờ!
"Biết đâu đấy...! !"
Nói vậy cùng cô so chiêu, nhìn cô kinh ngạc, nhất định sẽ rất thú vị đây! Ha ha. . . . . .
Gõ … gõ …..gõ…. —— Gõ một hồi lâu, chiếc xe chết tiệt vẫn không thể khởi động được.
Đinh Tinh Diễm dùng sức đập tay lái một cái. Mẹ kiếp! Gần đây một đống siêu sao tranh nhau tới đài, cô liền bị phái đi phỏng vấn, chiếc xe “ hết đát “ này không biết chọn thời điểm mà hư ngay lúc này.
Đáng chết! Cho dù thế nào cô cũng không chịu tin, không nghe lời Tiểu Khả, chiếc xe này có vấn đề, trước hết tìm chỗ đậu xe, hiện tại thì tốt rồi, một chiếc rương hình xe ngăn ở đường tắt ngay chính giữa gây trở ngại giao thông, đợi đến khi cô gọi được xe tải cứu hộ đến thì e rằng cuộc họp mặt các siêu sao cũng tản mác hết rồi.
Cô xuống xe, dùng sức đá bánh xe một cước. "Đi chết đi, khởi động nhanh cho ta ——"
"Thẩm tiểu thư." Cô liếc nhìn qua, một đôi giày da Armani đang kêu cô.
Ai quen biết với anh hả? Mau mau chạy cho ta, đi đi! Ta đá, ta đá, ta đá đá đá!
"Thẩm tiểu thư." Đôi giày Armani bám riết không tha gọi cô.
Xin lỗi, bản cô nương không phải họ Thẩm. Ta đạp, ta đạp, ta đạp đạp đạp!
"Thẩm tiểu thư." Đôi giày Armani gia tăng âm lượng gọi cô.
Ở đây không có ai họ Thẩm! Cô cố tình không lờ đi, cho đến khi giọng nói kia thâm nhập vào trong đầu, giọng nói lặp đi lặp lại này dường như rất quen, a a trong đầu cô hiện lên khuôn mặt người đàn ông nào đó!
Nhất thời, toàn thân cô cứng đờ.
"Hôm nay Thẩm tiểu thư lại được nghỉ phép nữa sao?" Thì ra là chủ nhân đôi giày da Armani đắt tiền kia, là Vệ Triển Dực!
Cô chậm rãi quay đầu đi, không lẽ bộ dạng đanh đá, hung dữ vừa rồi của cô anh cũng nhìn thấy? Ôi trời, chết chắc rồi.
Cô lúng túng cười."Thật không nghĩ tới lại gặp Vệ tiên sinh ở đây."
"Tôi cũng vậy, không nghĩ tới lại được gặp người ‘nghỉ phép thường xuyên, Thẩm tiểu thư ’."
Cô cười gượng hai tiếng, mặc dù ánh mắt của anh cao thâm khó lường, giọng nói có điều ngụ ý, nhưng vì lòng tự trọng mạnh mẽ khiến cô không thể thừa nhận mình đang bị anh đùa giỡn giống như mèo vờn chuột.
Vệ Triển Dực nhìn dòng chữ màu anh lam lẩm nhẩm đọc."Toà soạn Gió Lốc?"
"Đây. . . . . . Đây là xe tôi mượn của bạn."
"Xe hư?"
"Ừ." Nụ cười bí ẩn kia là có ý gì? Chẳng lẽ anh đã biết. . . . . . Cô là ký giả?
"Đang vội?"
"Ừ."
Anh phất tay bảo tài xế xuống."Xử lý giúp tôi, tôi tự mình đưa Thẩm tiểu thư đi."
Tài xế nghiêm chỉnh quay đầu lại, gọi điện thoại.
Dinh Tinh Diễm sợ hết hồn, vội vàng xua tay. "Không, tôi không thể làm phiền ngài như vậy được."
"Tại sao?"
Đầu óc cô đột nhiên thay đổi."Vệ tiên sinh một ngày kiếm cả tỷ bạc, nên rất bận. . . . . ."
"Coi như cô gặp may,hiện tại ‘vừa khéo ‘ tôi rãnh rỗi." Anh bác bỏ nhẹ nhàng.
Chết chắc! Nhìn nụ cười xấu xa của anh, cũng biết anh sẽ không dễ dàng để cô trốn thoát.
"Vệ tiên sinh địa vị cao như vậy, tại sao có thể vì tôi phục vụ? Tôi phải là người phục vụ ngài mới đúng. . . . . ."
"Cho nên cô muốn lái xe?" Anh ung dung nhìn cô chằm chằm ."Vậy cũng được, cô lái đi!"
|
Cô có cảm giác mình bị hắn đùa giỡn , nhưng không tới một bước cuối cùng, cô cự tuyệt tin tưởng mình thật như vậy"Nhục cước" , liền"Nhân bánh" cũng bị nhân cho đâm đi ra! (Won : cái nì ta chẳng hiểu gì cả nên để y như convert luôn, nàng nào biết giúp ta với )
"Tôi không thể lái xe của anh." Có trời mới biết bằng lái xe của cô dày bao nhiêu lỗ, ngộ nhỡ làm hỏng chiếc xe quý giá này chắc chắn cô không thường nổi.
Hơn nữa, trước mắt quan trọng nhất là đi phỏng vấn, nếu không phải như vậy, cô cũng rất thích ngồi xe của hắn, rút ngắn khoảng cách với hắn. Haiza. . . . . . Ông trời, tại sao cơ hội rơi gần đến đầu cô , đều là nát bét hay sao?
"Cho nên vẫn là duy trì ý định ban đầu, tôi đưa cô đi, vì thục nữ phục vụ là vinh hạnh của tôi."
Mắt thấy đẩy không sạch, nàng như có điều suy nghĩ cắn môi, mở cửa xe, từ từ lấy ra tài liệu túi cùng máy chụp hình , sau đó đứng trở về trước mặt hắn, đầu tiên là trấn định cười một tiếng, nháy mắt sau đó, cô liền quay đầu chạy!
"Tôi đi taxi được rồi!"
Chạy trốn nhanh, liền co giò co cẳng chạy trối chết không ngoảnh đầu lại .
Vệ Triển Dực đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng cô, lộ ra nụ cười tà ác . (Won : cười gian í hihi ) Đáng ghét! Vận số quả thật xui vãi cả nãi, cô không thể đến kịp buổi phỏng vấn siêu sao kia rồi!
Bởi vì người Đài Loan mê điện ảnh quá mức nhiệt tình, cơ hồ mất khống chế, công ty đại diện sợ “fan” tổn hại tới siêu sao, cho nên chỉ cho cô ở trên ban công khách sạn nhìn từ xa, tuyệt đối không được chụp ảnh.
"Cái gì? Không cho chụp ảnh?"
Cô chỉ vào cái giỏ hoa vì chen lấn mà nát cả hoa lẫn giỏ ."Là công ty xe quá nát, cho nên. . . . . ."
"Không cho phép kiếm cớ!" Vừa trông thấy cô, Tổng Biên giận đến run cả người ." Toà soạn chúng ta không thể nào độc quyền cái tin tức này, đích than cô đi chụp ảnh lấy tin đi!"
Sớm biết như vậy, cô đã cùng đi hóng gió với Vệ Triển Dực rồi. Đáng ghét! Lãng phí vô ích một cơ hội tốt.
Giống như biết cô đang suy nghĩ gì Tổng Biên vừa trừng vừa nói."Còn nữa, Vệ Triển Dực không thể nào đồng ý phỏng vấn, cô nên bỏ ý nghĩ kia đi, về sau không cho phép cô trong giờ làm việc chạy đến nhà hàng Bruno chờ tin tức!"
"Tổng Biên!" Cô tức giận thở phì phò.
"Hiện tại kêu tôi là ông nội cũng không có tác dụng." Đinh Tinh Diễm quay đầu, yêu nữ ABC hướng thẳng về phía cô cười mỉa: " Cô không phải là rất lợi hại sao? Không phải nghĩ sưu tầm Vệ Triển Dực sao? Trước tiên đem công việc trước mắt giải quyết cho tốt đi!"
Đủ rồi! Cô căm giận bất bình đi trở về chỗ ngồi, bắt đầu gọi điện thoại. Cô ăn quá no tức cành hông, dự định tan việc thì công ty xe tải lại gọi tới một cuộc điện thoại, thông báo cô đến lấy xe.
Mọi chuyện làm xong, về đến nhà, cũng hơn mười giờ. Cô xoa xoa phía sau gáy, vừa mới mở cổng ra, liền nghe có tiếng cười nói trong phòng khách . Trong nhà có khách?
|