Tổng Giám Đốc Bá Đạo, Chớ Chọc Tôi
|
|
Chương 4.3: "Như vậy, Đinh Tinh Diễm hiện tại hai mươi ba tuổi, em có ít nhất sáu năm để cùng cô ấy tìm hiểu” "Đinh Tinh Diễm?" Đinh lão cha dừng tất cả các động tác, có chút kinh ngạc mà nhìn hắn chằm chằm .
Vệ Triển Dực cười thoả mãn, tràn đầy ham muốn nói: " Thầy, em rất thích con gái rượu của thầy Đinh Tinh Diễm."
Đinh lão cha nhìn hắn, mắt đột nhiên tràn đầy nước mắt. Hắn không biết nên vui vẻ cười to, hay là lên tiếng khóc rống: tâm tình thật là hỗn độn khó đoán!
"Nói như vậy, một người con trai trẻ tuổi trước mặt cha một đứa con gái , phải nói là: ‘ mời gả con gái cho con, con sẽ tận lực làm cho cô ấy hạnh phúc. ’"
Vệ Triển Dực không thay đổi sắc mặt rạng rỡ, nở nụ cười nói: "Thứ nhất, em chưa bao giờ suy tính tình hình chung, em nhất định sẽ xin phép." Hắn dừng một chút, còn có tự tin."Thứ hai, cô ấy cùng em ở chung một chỗ, hạnh phúc là tất nhiên."
"Ta rất thích khẩu khí của cậu." Đinh lão cha lắc đầu một cái, tóc trắng sau ót nhẹ nhàng bay."Nhưng là, thái độ nghiêm nghị của cậu. . . . . ." Hắn thở dài một tiếng.
"Sao ạ?" Hắn vẫn còn duy trì nụ cười nửa miệng, cười như không cười .
"Tính khí của cậu và Tinh Diễm khác xa nhau quá, ta sợ các người không những không yêu nhau ngược lại còn làm tổn thương nhau."
Vệ Triển Dực lảo đảo ngón trỏ."Cho nên em mới nói, em có sáu năm để cùng cô ấy tìm hiểu."
"Có ý tứ gì?" Đinh lão cha cảnh giác nhìn hắn. Chẳng lẽ hắn muốn"Dạy dỗ" con gái bảo bối của lão? Không cho phép, tuyệt đối không cho phép!
Nói đến Đinh Tinh Diễm, khóe miệng Vệ Triển Dực nở nụ cười dịu dàng." Đinh Tinh Diễm tuổi còn rất trẻ, rất có sức sống,chi hơi nông nổi, bộc trực một chút."
"Cho nên, trước hết nó phải có ít nhất mười bạn trai, mới có thể trưởng thành được ." (Won : ối trời, phải có 10 “thằng ghẹ” mởi trưởng thành, lý lẽ gì đây hả trời )
Hắn vô cùng kiên định."Cô ấy cần một người bạn trai như em. Hai người cân tài cân sức, ắt sẽ rất xứng đôi." (Won : Dực ca coi Diễm tỷ giống như đối thủ trên võ đài vậy, cân tài cân sức ha ha ha )
"Vậy sao?"
"Chỉ cần cô ấy dịu dàng một chút, chin chắn mợt chút, không cần luôn lỗ mãng liều lĩnh, chính là một cô gái tài sắc vẹn toàn."
Đinh lão cha lộ ra vẻ mặt đáng thương."Đây không phải là ở nói đầm rồng hang hổ sao?"
"Không phải đầm rồng hang hổ, chỉ cần thầy tin tưởng em là tốt rồi."
Nhìn hắn tuyên bố chắc chắn như vậy, Đinh lão cha hiểu, đây nhất định là một cuộc cách mạng “ Thuần phục hổ dữ”( ha ha, Diễm tỷ là sư tử Hà Đông ) Trên đời này có người cha nào nghe con gái mình bị “ thuần phục” lại không đau lòng? Nhưng vừa nghĩ nó sẽ chững cạc, trưởng thành, tên đàn ông thành đạt kia dạy dỗ để nó trở thành vợ hiền đảm đang thì ông lại phấn chấn lên hẳn
Lão nuốt nước miếng ực một cái ."Vậy tất cả trông chờ vào cậu."
Vệ Triển Dực vẫn còn giữ vẻ mặt cười như không cười. Giải quyết!
"Tiểu thư, tiểu thư, cô không có hẹn trước, không thể xông vào!"
Tập đoàn Dực Hải, ở tầng cao nhất, Hoàng thư ký đuổi theo Đinh Tinh Diễm, ngăn cản cô không cho vào phòng.
Đinh Tinh Diễm không quan tâm đến cô thư ký. Cô sắp phát điên rồi! Sắp bị tức điên rồi!
|
Chương 4.4: "Tiểu thư, Tổng giám đốc đang ở hội nghị mở thiết bị nghe nhìn, cô không thể xông vào!"
Cô mở cửa, giận đùng đùng bước vào tà ác đại bản doanh."Vệ Triển Dực, anh ——"
Nhìn hắn đứng lên một chút cũng không kinh ngạc, giống như đã sớm đoán biết cô sẽ tìm đến hắn "hàn thuyên một chút".
Chăm chú hướng về phía màn hình nói chuyện, một tay hắn so với"kẻ tùy tiện " thủ thế.
Cô vọt tới trước mặt hắn, hai tay vỗ mạnh lên bàn.
Hắn tiện tay ghi nhớ lời ghi chép. “Tôi có cuộc họp khẩn cấp!”
Không biết vì sao a, thấy chữ viết rồng bay phượng múa này, khiến cho cô nhớ đến cảnh tình nóng bỏng hai đêm trong bệnh viện cùng với hắn Khi đó, cô cố ý nói vừa vội vừa nhanh, nhưng hắn sao một câu oán hận cũng không có.
Theo nhận định của một bào báo kinh tế, hắn một canh giờ có thể kiếm được ít nhất mấy trăm vạn đút vào túi, mà người đàn ông này bỏ ra 48 tiếng đồng hồ trấn áp cô ở bệnh viện, hoàn toàn không để ý tới tài vụ tăng giảm, cô dường như không nên quấy rầy hắn đi họp. . . . . . Không phải sao?
Lại nghĩ đến hắn giúp cô ghi chép, vốn cho là hắn chỉ là tiện tay mà thôi, không nghĩ tới mỗi một câu, từng cái chữ, dấu chấm than, dấu phẩy cũng nhớ kỹ, tỉ mỉ vô cùng ghi chép giúp cô. Không biết tại sao, nghĩ tới đây, cô cảm thấy xúc động . . . . .
Cô thu hồi hai tay lại, hậm hực đi đến ghế sa lon, đặt mông nặng nề ngồi xuống.
Vệ Triển Dực nháy mắt với Hoàng thư ký ra hiệu cho cô đi ra ngoài. Không bao lâu, Hoàng thư ký bưng ly trà sữa bá tước tới cho cô, thuận tiện đem theo một đống sách báo tạp chí. (Won : chắc là trà sữa trân châu đó hihi )
Hắn vẫn mở thiết bị nghe nhìn hội nghị, cùng tiến hành hiệp thương với công ty Hong Kong.
Đến trưa, Hoàng thư ký đưa hộp cơm khẩu vị Nhật, mùi thơm của tôm chiên và sushi xông đến khiến bụng cô kêu ột ột , cô vừa liếc trộm Vệ Triển Dực, chương trình hội nghị dường như rất dài, trong lòng có chút khoái cảm trả thù nho nhỏ.
Đến hai giờ rưỡi chiều, cô cảm nhận được không thể chờ đợi được nữa rồi. Cô bắt đầu ở nghĩ, nếu như ngày ngày đều như vậy, người đàn ông kia nhất định sẽ bị đau bao tử, không bao lâu, hắn sẽ đau bụng không chịu nổi.
Dĩ nhiên, ngoài cửa có thư ký xinh đẹp, nhất định khi hắn nhướng mày,tận tâm săn sóc đưa thuốc giảm đau, nhưng là sẽ không bao lâu, hắn sẽ loét dạ dày, dạ dày ra máu, sau đó. . . . . .
Cô vỗ vỗ bụng, cảm thấy có một chút áy náy, khoái cảm giống như bọt xà phòng, từng viên một dâng lên, từng viên một tan biến, cô bắt đầu có một chút lo lắng.
Lo lắng cái gì? Dạ dày hắn liên quan gì tới cô? Cô tại sao phải đứng ngồi không yên?
Nhưng sự thật , cô phải đè nén kích động thay hắn tắt máy tính.
Cô đi tới ngoài cửa."Cái tên kia luôn luôn đều là như vậy sao?" Cô chỉ chỉ vào bên trong cửa.
Hoàng thư ký kinh ngạc ngẩng đầu lên ."Cái gì?"
"Tôi hỏi, cái tên kia đều là làm việc, ngay cả cơm cũng không ăn, trà cũng không uống sao?"
"Tổng giám đốc chúng tôi thật sự rất bận." Hoàng thư ký nói thêm."Hơn nữa, ngài sẽ ăn trưa trễ hơn mọi ngày, bởi vì hôm nay còn có một vị khách không mời mà đến, nhiễu loạn lịch trình của ngài." (Won : đá đểu đấy ạ )
Đinh Tinh Diễm nghe ra trong giọng nói của cô ta có sự chán ghét cùng với tức giận, nhưng cô không them để ý
"Đi lấy thêm một phần cơm ."
Hoàng thư ký hít thở sâu hai cái. Nếu như không phải là tổng giám đốc nháy mắt, muốn cô không phải chậm trễ, cô đã sớm đem cái cô gái đáng ghét kia đuổi thẳng cổ!
Không hiểu nổi tại sao một Thiên Thiên điềm đạm đáng yêu ở phòng khách, đợi tổng giám đốc thật lâu, thế nhưng hắn lại không chút cử động, ngay cả chính cô, cũng muốn cẩn thận che dấu sự ái mộ, làm tốt công việc chính mình, mới có thể ở bên cạnh hắn chờ đợi hắn, vậy mà hắn không thèm đối hoài, lại đi chiếu cố cô gái thô lỗ, một chút dịu dàng cũng không có này.
"Cô không có quyền ra lệnh cho tôi." Cô khinh khỉnh trả lời, nghe lời cô ta Hoàng thư ký này chính là tiểu cẩu. ( con chó á )
"Thật sao?" Đinh Tinh Diễm đồng ý nói."Nhưng cô tốt nhất nên lo lắng cho sức khoẻ của hắn, không phải sao? Nếu như hắn không may mắn, chết bởi loét dạ dày, xuất huyết báo từ,viên đường ruột, cô sẽ thất nghiệp, không phải sao?"
Hoàng thư ký ngồi trên ghế, hai mắt đăm đăm nhìn Đinh Tinh Diễm, không biết là nên nhảy dựng lên, mắng xối xả " Cô dám rủa tổng giám đốc chết sớm" , nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo lời cô.
|
Chương 4.5 : Đinh Tinh Diễm khoát khoát tay, dù sao cũng không nên đắc tội với người khác như vậy hình như là không được tốt lắm hihi
Nói xong, cô xoay người tiến vào trong phòng làm việc. Không bao lâu, Hoàng thư ký đưa vào một phần cơm Nhật còn nóng hổi.
"Cám ơn." Đinh Tinh Diễm nhảy tới đón lấy.
Hoàng thư ký kinh ngạc nhìn cô một cái, giống như không thể nào tưởng tượng được hai từ “ cảm ơn “ tuôn ra từ trong miệng cô , sửng sốt một hồi lâu, mới đi ra ngoài.
Đinh Tinh Diễm mở hộp cơm ra, đẩy tới trước mặt hắn, hắn khoát khoát tay, cô bốc miễng tôm chiên, trực tiếp nhét vào miệng hắn.
Hắn chẹn họng hạ xuống, Đinh Tinh Diễm định đẩy hắn ra, hướng về phía camera nói:
"Hôm nay hội nghị đến đây là kết thúc, lần sau không được mở những hội nghi không nhân tính kiểu này, nếu không đề nghị mọi người tố cáo giám đốc ngược đãi nhân viên." Tay cô duỗi một cái, quả quyết mà đem nút nguồn tắt.
"Đinh Tinh Diễm." Hắn nuốt con tôm chiên xuống, đôi mắt nguy hiểm nheo lại."Hội nghị rất quan trọng."
"Nhưng tôi đang đợi anh."
"Em không thể tùy tiện tắt máy vi tính của tôi, cắt đứt hội nghị."
Biểu tình trên mặt hắn đã làm không ít những đối thủ trên thương trường phải e sợ, nhưng lại không hù doạ được cô
"Thật tốt quá, anh cũng không thể can thiệp công tác của tôi, tuỳ tiện yêu cầu cấp trên giao những công việc mà tôi không thích."
Mắt hắn híp lại."Hai người không thể nói nhập làm một."
"Dĩ nhiên có thể đánh đồng." Cô cầm một miếng sushi cá hồi, nhét vào miệng của hắn."Đều là vấn đề công việc."
"Tôi đang bảo vệ an toàn cho em, phụ nữ không nên chui đầu vào những việc nguy hiểm ."
"Tôi cũng đang bảo vệ sức khoẻ cho anh, đàn ông không cần luôn vì kiếm nhiều tiền, làm hỏng thân thể của mình."
"Em thật rất ưa thích gây phiền toái."
"Anh cũng thật rất ưa thích trêu chọc cái người phiền toái như tôi." Cô cố ý ngọt ngào nói.
Hắn híp mắt, trừng mắt nhìn cô một hồi lâu."Em ở đây ba hoa."
" Anh ở đây đuối lý."
"Em rất muốn làm một chút chuyện nguy hiểm, phải hay không?"
"Nếu như phỏng vấn tin tức là chuyện nguy hiểm, đúng, tôi rất thích." Cô ngọt ngào khẳng định.
"Tôi sẽ cho em thấy một việc làm nguy hiểm là như thế nào."
Hắn cầm hộp cơm lên, cầm cánh tay cô kéo đi ra ngoài.
Thấy Xử thư ký, hắn bỏ lại một câu: "Tôi hôm nay không trở về phòng làm việc."
"Này, anh mang tôi đi đâu?" Bị hắn kèm hai bên , cô cảm thấy thể lực giữa nam và nữ thực sự rất khác biệt, cô căn bản thoát không nổi hắn.
Hắn không trả lời.
"Này, cơm anh còn chưa có ăn xong!" Lời vừa ra khỏi miệng, cô hận không thể cắn rơi đầu lưỡi của mình.
Sao cô lại làm như vậy? Giống như cô đang rất quan tâm hắn !
Hắn mang cô đi vào thang máy, nhấn nút, đem hộp cơm ấn vào cánh tay kia của cô.
"Với kỷ xảo cao siêu, em nhất định có thể đem toàn bộ thức ăn này nhét vào trong miệng của tôi trước khi chúng ta tới nơi cần tới."
"Nơi quái quỷ đó là nơi nào?"
Trải qua 40 phút chạy xe, Vệ Triển Dực lái chiếc Rolls-Royce bong loáng vào một biệt thự bỏ hoang.
Nơi này sân nhà đã hoang phế, cỏ dại mọc thành bụi, cây cối không hề được chăm sóc, cành lá sum xuê. Nhưng dù vậy, vẫn thấy được, nơi này đã từng là một biệt thự vô cùng hào hoa sang trọng.
"Anh dẫn tôi tới đây làm cái gì?" Cô có một chút sợ.
Mặc dù đã hơn bốn giờ chiều nhưng vẫn còn nắng chói chang, thế nhưng khi gió thổi qua ngọn cây, nghe xào xạc, giống như là ai ở trong bóng tối nức nở nghẹn ngào, làm cô cảm thấy hơi lành lạnh xương gáy.
Hắn nở nụ cười tà ác."Hiện tại mới bắt đầu lo lắng cho trinh tiết của em rồi sao?" (Won : trình độ doạ người của Dực ca rất chi là pờ rồ )
"Anh dám làm loạn, tôi sẽ làm thịt anh." Cô tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Hắn lơ đễnh."Cùng tôi đi vào."
Hắn lấy ra một cái chìa khóa, cắm vào ổ khoá đã rỉ sét, mấy tiếng rẹt rẹt vang lên, rốt cuộc mở ra cửa chính.
Bật đèn lên, tiến vào biệt thự, ngày trước mắt là phòng khách thật lớn. Hắn mở cửa sổ ra, làm giảm bớt phần nào không khí trầm muộn nơi này.
Cô vừa đi vừa nhìn, trong lòng có chút khẩn trương. Thật cũng không là lo lắng hắn sẽ đối với cô như thế nào. . . . . . Nếu như hắn nghĩ, một đường lái tới trên đường, không biết trải qua bao nhiêu Mo¬tel. Mặc dù cô không có kinh nghiệm, nhưng là biết này đương sự, nam nhân thích thú thứ nhất là không chịu được . ? ( cái này ta pó tay nè, để nguyên convert luôn)
"Tôi đưa em tới đây là để cho em mở mang tầm mắt.".
|
Chương 4.6: "Này, nơi này có cái gì tốt mà nhìn?" Cô cãi lại,nhưng hắn đã biến đi đâu mất .
Đích xác là không có gì đẹp mắt , trong nhà này mọi thứ đổ nát còn có thể hiểu được, trừ giấy dán tường vẫn còn giữ được màu sắc ban đầu, còn lại chỉ là những dấu vết cũ của các loại thiết bị nội thất đắt tiền. Ngay cả đèn trang trí trên trần nhà cũng có dấu hiệu cũ kỹ. Vệ Triển Dực đi ra, cầm hai bộ bao tay vải bông thô, cùng với hai cây búa lớn.
Hắn cho cô một cái búa và một đôi bao tay, còn mình thuần thục đeo bao tay vào.
"Làm gì?" Cho dù muốn quyết đấu, cũng phải dùng đao hoặc súng chứ? Dùng búa. . . . . . Có phải quá tàn nhẫn không?
Cô đang muốn kháng nghị, Vệ Triển Dực liền nói: "Làm theo tôi là được."
Hắn cầm cái búa, dùng hết sức đập một cái thật mạnh vào bức tường của một căn phong khá cũ.
Cô bị hắn là cho sợ hết hồn."Đây là đang làm cái gì? Anh không cảm thấy quá bạo lực sao?"
Hắn giơ cây búa lên, vừa ra sức đập vừa nói." Đập nát căn phòng này."
"Tại sao?"
"Căn phòng này trước kia là của Công ty bất động sản Vương Kim Mạnh, trước khi ông ta chiếm đoạt, nơi này là nhà tôi."
"Cái gì?"
"Sau khi Vương Kim Mạnh tuyên bố phá sản, biệt thự này lại lần nữa trở thành của tôi đấy."
Hắn ra hiệu có ý bảo cô phài làm theo. Ít khi nghe hắn nhắc tới tên người này, cô không dám bỏ rơi bất kỳ cơ hội nào để hiểu rõ hắn, vội vàng mang cái bao tay vào, hướng vách tường nện một phát."Nếu đã từng là nhà của anh, tại sao lại muốn đập nó?"
"Vì thù hận."
"Anh không phải là đã sớm hoàn thành việc báo thù rồi sao?" Theo cô biết, năm đó ba người kia hãm hại phụ thân hắn, đã Thân Bại Danh Liệt, bị giam vào tù rồi. Nếu như hắn muốn báo thù, đã sớm thành công, không phải sao?
"Ngôi nhà này cuối cùng như cái đinh trong mắt." Hắn xoay người."Mười bốn năm trước, cha tôi vì bị cảnh sát ra lệnh bắt giam, bệnh tim đột phát, đột ngột qua đời."
Không trách được không khí ngôi nhà này có chút u ám! Đinh Tinh Diễm sờ sờ cánh tay."Này, anh không phải muốn làm tôi sợ. đấy chứ"
Hắn lại vung cấy búa lên đập mạnh vào tường ."Không phải hù dọa em. Động thủ đi!"
"Tại sao lại bắt tôi đập nhà này?" Đinh Tinh Diễm khổ mà không nói được."Anh không phải là có anem trai, em gái sao? Nếu như muốn chấm dứt thù hận, tìm bọn họ đến đập cùng với anh, chẳng được sao?"
"Ý của em là, muốn bỏ qua cơ hội phỏng vấn tôi?"
Cô nhìn hắn trừng trừng, không dám tin tưởng mình nghe được cái gì.
Ý vị này. . . . . . Hắn muốn đem tin tức bí mật của gia đình tiết lộ cho cô? Cô làm cái gì, để cho hắn quyết tâm đối với cô thổ lộ tâm tình? Vì tận tình đút sushi cho hắn sao? Hay là vì cô dám cả gan tắt máy tính hắn khi hắn có cuộc hội nghị online quan trọng?
Đinh Tinh Diễm đoán rằng hắn là thấy được khả năng cùng với tâm nguyện nhiều năm của cô, nên trước hết dụ hoặc cô, muốn cô cùng hắn đập tan ngôi nhà này (Won: cái này ta chém nè )
Ánh mắt cô sang hẳn lên, dùng sức lắc đầu, giơ búa lên, ra sức đập.
"Không, tôi dĩ nhiên sẽ không buông tha." Thêm một phát nữa, trên tường càng ngày càng nhiều lỗ ."Nói nhanh một chút đi! Tôi không kịp rửa tai lắng nghe."
|
Chương 5.1 : "Mười bốn năm trước. . . . . . Không, có lẽ là trước đó, những người này đang có tham vọng chiếm đoạt gia sản Vệ gia."
"Họ là Vương Kim Mạnh, Lâm Kiến Đức, Cao Phong Vĩnh?" Cô nhận ba cái tên mà giới truyền thông không ngừng nhắc đi nhắc lại vào nửa năm trước khi tin tức được truyền ra.
"Không sai. Bọn họ là học đệ phụ thân tôi (Won: đàn em học cùng trường ), thông minh lại giảo hoạt, tất cả đều xuất thân nghèo khổ. Sau mấy năm lăn lộn trên thương trường đã kiếm được không ít, vị thế cũng thay đổi, được ngồi vào vị trí giám đốc, theo lý thuyết nên mang lòng thỏa mãn. Cha tôi, không thể không nói, ông không có khiếu kinh doanh. . . . . . Hoặc là nên nói, có lẽ ông có khiếu, nhưng bản tính ông ngay thẳng, không đủ quỷ quyệt để tồn tại trên thương trường, thật may là ông biết người biết ta nên không có gì đáng lo cả." Hắn châm chọc cười một tiếng. (Won : cái nì ta có chém vì cái convert đọc chẳng hiểu chi cả)
"Ba người kia ban đầu là thân tín của cha tôi, thường xuyên đến nhà tôi , bốn người như anh em một nhà."
Cô rùng mình một cái. Thân như người nhà, còn phản bội?
"Vậy tại sao. . . . . ."
"Quá dễ hiểu. Người thông minh thường tự phụ." :clap:
"Có ý tứ gì?"
"Bọn họ cho là, cha tôi so với bọn họ rõ ràng không bản lãnh kinh doanh, tại sao lại ở vị thế cao như vậy? Trong khi những nhân vật lợi hại như họ, cả đời chỉ có thể ở vị trí Tiểu Lão Bản. Trời mới biết họ dùng phương thức gì để đấu?"
Cô tức giận mà bắt đầu trách móc: "Những thứ kia, không phải chỉ do một mình cha anh tạo ra, phải kể đến công lao của các trưởng bối không phải sao?" (Won : Vệ lão gia là giàu trong trứng nước) Cô biết Vệ gia cũng không phải là một gia đình bình dân tầm thường, ngay từ mấy trăm năm trước, cũng đã là vọng tộc nơi cố hương, sau khi chuyển tới Đài Loan, tiếp tục thâm canh, dĩ nhiên sẽ trở thành bề thế hơn rất nhiều.
"Không, bọn họ không cho là như vậy."
"Làm sao anh biết?"
Hắn lộ ra nụ cười tiếp tục nói: "Cha tôi có một ưu điểm, cũng là vết thương trí mệnh. Ông ấy mặc dù không có khả năng gì nổi bật, nhưng có con mắt nhìn người rất tốt. Chỉ tiếc, trời cao chỉ cho ông ấy khả năng nhìn người không trọn vẹn, chỉ nhìn thấy tài năng của người khác mà không nhìn thấu được người ta cất giấu lòng muông dạ thú.
|