Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng Lừa Tình Thành Nghiện!
|
|
Chương 18: Tính mạng quý giá
Đúng lúc này, một cô gái xõa tóc dài ngồi bên cạnh Hứa Mộ Nhan, hát một bài đầy bi thương, sau đó uống một ly lại một ly Whisky, sau đó có thể xảy ra chuyện gì liền biết, một ly lại một ly sau đó một chai lại một chai, đáng tiêc cô gái đó chỉ có can đảm mà không có tửu lượng, sau đó té ngã trên ghế salon, cô loáng thoáng nghe được tiếng nói đứt quãng của cô gái kia thì ra là ‘người yêu kết hôn, cô dâu lại không phải là cô ta’ thật là bi kịch, cô có gắng lắng nghe, cô trong lòng cảm thấy chua sót, có chút khó chịu, lại không biết mở miệng thế nào để an ủi…
Hứa Mộ Nhan suy nghĩ về cô gái trước mắt này, mỗi ngày làm việc mà nói đều rất lý trí, tư liệu và logic tương quan, nhưng gặp phải chuyện tình cảm thì không còn lý trí , suy tư logic đến phân tích…
Có lẽ , cũng do vậy mà tình yêu mới hấp dẫn con người đi! Trong tình yêu, mỗi một tia tình cảm đều cũng tinh sảo kèm theo tia phức tạp, nếu có thể phân biệt bằng lý trí rõ ràng, thì thế giới này không có nhiều nguời khổ vì yêu, không phải sao?
Nghe một bài lại một bài những ca khúc buồn, sao không chia tay trong vui vẻ, cùng làm phụ nữ làm gì phải làm khổ nhau.
Cho đến lúc này Hứa Mộ Nhan mới phát hiện KTV là một chỗ rất thần bí, khi một đám người bị giam lại trong một căn phòng, khi bị ép nghe từng chữ trong câu hát của họ thì trong không gian nhỏ hẹp này lại dễ dàng làm cảm xúc bị cảm hóa, tâm tình cũng đi theo buồn buồn không vui, khi đó bất tri bất giác cũng sẽ uống nhiều thêm mấy ly…..
“Nhan Nhan, cậu tạm thời uống một ít rượu, nếu không một hồi mình dẫn cậu về”
Đang lúc Hứa Mộ Nhan cầm ly rượu lên lần nữa đưa đến bên miệng thời điểm, cô liền nghe được Microphone một câu nói như vậy đến, cô bên trái nhìn một chút bên phải nhìn một chút, bên phải nhìn sang, nhìn thấy đứng ở màn hình TV bên cạnh Shasha cầm Microphone đang lớn tiếng đối với cô nói chuyện.
“Mình chỉ uống mấy chén mà thôi, đầu óc vẫn còn tỉnh táo!”
Vậy cũng không cho cậu uống nữa, bởi vì mình tới thời điểm mình mượn xe QQ của bạn trai cũ, sau đó cậu phải làm tài xế cho mình, cậu không biết đâu, khi mình mượn xe hắn thời điểm hắn còn một bộ không cam nguyện cho mượn, sau đó mình liền uy hiếp hắn nói……”
Bởi vì do cồn trong rượu quấy phá, Hứa Mộ Nhan căn bản không nghe rõ Shasha nói gì câu kế tiếp, trước mắt chỉ thấy sao bay đầy trời, sau đó liền chóng mặt quay ra ngủ…
“Nhan Nhan, này, cậu tỉnh tỉnh a!” Mê mê hồ hồ, Hứa Mộ Nhan nghe như có nguời đang lay thân thể cô vừa kêu tên cô…
“Ừ? Nếu để cho mình ngủ một lúc, một lúc là tốt rồi…” Cô cố gắng mở mí mắt đang nặng trĩu của mình, vừa định mở miệng lại cảm thấy cổ họng có cái gì chát chát ….
“Đi….Đi thôi…..Mọi người chúng ta cũng nên đi về thôi…” Shasha bản thân tửu lượng của cô cũng không phải là cao, vì vậy khi mang đi ra thời điểm người cô cũng lung lay.
“A……..Được…” Hứa Mộ Nhan chậm rãi ngồi dậy mới phát hiện ra mình ở KTV đã ngủ thiếp.
Có lẽ do uống quá nhiều rượu, nên cả người có chút nhức đầu, “Vậy chúng mình làm sao trở về? Cậu xem chúng mình uống cũng không ít.”
Nhưng Shasha lại vỗ ngực cười nhìn về phía cô, “Mình không sao, rất tốt!”
"Cho nên đâu?"
"Cho nên chúng mình đi thôi, đi bãi đậu xe lấy xe."
"Mình xem chúng ta nên thuê xe trở về tốt lắm."
"Không được, đem xe để ở đây, phí đỗ xe rất cao!"
"Nhưng cậu được không?"
"Mình không được, không phải còn có cậu sao?"
"Không được, mình còn vẫn say rượu. . . Phát sinh ngoài ý muốn làm sao bây giờ?"
"Cậu a, chính là nhát gan."
"Shasha, mình đây là chính là cẩn thận "
"Đúng vậy a Đúng vậy a, hôm nay cậu đã là Đại thiếu phu nhân nhà họ Bùi, phu nhân tổng giám đốc, tánh mạng quý giá lắm!"
". . . . . ."
Họ đi đến chỗ dừng xe thì điện thoại di động Hứa Mộ Nhan vang lên lần nữa, cô tầm mắt có chút mơ hồ lấy điện thoại di động ra không có nhìn số điện thoại gọi tới hiện lên, đang ở cô chuẩn bị nghe thời điểm, xảy ra chuyện làm cô buồn bực . . .
|
Chương 19: Nửa đường bị chặn
Hứa Mộ Nhan cầm điền thoại lên nghe đợi mãi nửa ngày mà đầu dây kia vẫn an tĩnh một âm thanh cũng không có.
“Làm sao vây? Ai gọi tới?”
“Không biết, không có âm thanh.” Hứa Mộ Nhan cau mày nói, cô định xem một chút thòi gian, lại phát hiện ra điện thoại mình hết pin, khó trách vừa nhận điện thoại không có âm thanh…
Mà đầu bên kia điện thoại Bùi Lạp Minh sắc mặt nhất thời âm trầm, người phụ nữ này lại dám không nhận điện thoại của hắn!
Hai người cứ đi như vậy đi đến bãi đậu xe, tuy là như thế, nhưng Hứa Mộ Nhan thấy ấm áp trong lòng, bạn thân chính là như vậy, lúc buồn thì cùng nhau khóc, lúc vui vẻ thì cùng nhau cười ngây ngô vui vẻ, thỉnh thoảng mỗi người một quyến rũ đến cãi nhau, nhưng đều làm đáy lòng cô ấm áp.
Ngồi lên xe, Shasha lấy bọc lớn trong túi sách lấy ra bọc nhỏ nhét vào tay cô, mở ra mới thấy thì ra là phấn má, son môi, còn có nước hoa…
“Shasha, cậu đưa những thứ này cho mình làm gì vậy?”
Shasha nhìn vào gương đem hộp phấn má mở ra, cầm lên đánh một ít lên mặt, sau đó vỗ nhẹ vừa nói, “Cậu cũng nhanh trang điểm lại đi.”
“Sẽ không lại đi tăng hai chứ?Mình nói cho cậu biết, mình hiện tại nhất định phải về nhà, nếu không Bùi Lạp Minh nhất định sẽ không tha cho mình.”
“Đồ ngốc, chính vì muốn về nhà mới phải trang điểm lại.” Shasha vừa nói vừa cầm lên cây chổi lấy ít kem má hồng Bobbi Brown bôi lên mặt.
“Thân ái, mình xem cậu còn chưa có tỉnh đâu? Hứa Mộ Nhan đưa tay lên sờ trán Shasha trêu đùa nói.
“Bà ngốc, mình vừa mới ngủ vừa nãy, hiện tại mình thanh tỉnh nhiều rồi, mà không biết làm sao mà dạo này A thị kiểm tra so với ngày thường tương đối nhiều, nếu chẳng may gặp cậu sẽ phải hối hận do không chịu nghe mình nói” Nói xong, ShaSha cầm lấy chai nước hoa Coco Chanel xịt trên người mình.
Tức khắc Hứa Mộ Nhan liền thông suốt, cô cũng lập lại động tác của ShaSha, nước hoa vừa được xịt xong, trong xe chỉ toàn mùi hương Coco Chanel.
“Được rồi, đừng quên vật này.” Cuối cùng Shasha đưa cho cô một lọ nhỏ thuốc xịt.
“Trời ơi Shasha. Thì ra cậu đã sớm tưởng kế hoạch phạm tội rồi hả, khó trách cậu chuẩn bị đầy đủ như vậy.!”
“Không có biện pháp, người ở trên giang hồ, luôn có cách tránh đao mà.”
Hứa Mộ Nhan đem lọ thuốc xịt phun vòa trong miệng, lại lấy tay phải che kín miệng, quả nhiên là mùi Bạc Hà.
“Được rồi, lần này có thể lái xe rồi.”
Dọc trên đường đi coi như bình an vô sự, ai ngờ các cô vừa đến ngã rẽ thì bằng kinh nghiệm của Shasha cô cảm thấy ở phía trước sẽ có trạm kiểm tra, cô quyết định đi đường khác, nhưng bởi vì phía trước có chiếc xe chở hàng lớn ngăn chặn xe của họ không thể vượt được, với tính khí nóng vội của Shasha không thể làm gì khác là đi tới gần chỗ quẹo cô sẽ cho xe gia tốc vượt xe trước mặt, sau đó đi một đường khác, nhưng sự việc khác lại tới, bên đường không biết lúc nào thì xuất hiện hai vị cảnh sát giao thông, đem xe các cô chặn lại, muốn cô dừng xe lại ven đường, Shasha thấy vậy liền thực hiện liên tiếp các động tác, trước ‘sang bên dừng xe’ tiếp nữa ‘tắt đèn’, sau quay kiếng xe xuống, bộ dạng đáng thương đi đến bên cạnh cảnh sát giao thông, “ Cảnh sát giao thông tiên sinh, làm sao vậy?”
Đáng tiếc anh cảnh sát giao thông này mặt không cảm kích, vẻ mặt hồ nghi giữa hai người nhìn qua lại nhau rồi hỏi, “Tại sao đột nhiên lại thay đổi đường xe?”
Nghe được ngài cảnh sát nói như vậy, Shasha khuôn mặt liền oan uổng, “Chúng tôi không có ‘đột nhiên’ thay đổi đường xe, mà tôi trước khi đổi đường xe đã tín hiệu sang đèn rồi.”
Nhưng cảnh sát giao thông đối với lời giải thích của cô làm ngơ, “Tôi có lý do hoài nghi cô vì tránh né cảnh sát mà đột nhiện đổi đường xe, xin cô lấy bằng lái xe ra.”
Shasha khóc không ra nước mắt mà không cam tâm tình nguyện lấy bằng lái xe trong túi ra, “Chúng tôi căn bản không có nhìn thấy cái gì cảnh sát cả………”
Nhận lấy bằng, cảnh sát giao thông xem kỹ lại, lạnh lùng mở miệng, “Các cô đã uống rượu sao?”
|
Chương 20: lại là anh ta
Hứa Mộ Nhan cùng Shasha hai mặt nhìn nhau, không khỏi ngẩn người, sau đó Shasha giả bộ trấn định nói: " Anh cảnh sát, nếu chúng tôi uống rượu chúng tôi sẽ không lái xe"
Nghe vậy, Hứa Mộ Nhan chỉ muốn hôn mê, cô nhìn trộm xem biểu cảm của anh cảnh sát giao thông đang cúi người ló đầu vào.
Một lúc sau, anh cảnh sát mới máy móc mở miệng, “Tôi nghi rằng cô là người đã uống rượu, mời cô xuống xe kiểm tra nồng độ cồn.”
Xong rồi, lần này xong rồi!
Kiểm tra nồng độ, không phải là đem rượu trong cơ thể toàn bộ thở ra…………..
Thấy vậy hai người bắt đầu luống cuống, say rượu mà lái xe tội này nhưng không nhẹ chút nào a!
Trừ điểm, nộp phạt, có khi còn phải ngồi tù nữa? Làm sao bây giờ? Nếu như hơi thở có nồng độ cồn mà nói. . . . . .
"Nhanh, hai người còn sững sờ ở trong xe làm gì." Cảnh sát giao thông không kiên nhẫn được thúc giục.
Hai người không tình nguyện xuống xe, anh cảnh sát giao thông đưa máy kiểm tra cho Shasha, chỉ vào máy rồi giải thích, “Trước tiên hít thở sâu một hơi, sau đem hơi thở vào máy thở ra, giữ nguyên một hai giây, bao giờ máy phát ra tín hiệu thì xong.”
Shasha tay khẽ run nắm lấy máy kiểm tra, hơi do dự, chậm chạp không thổi, mà một bên Hứa Mộ Nhan trong lòng cũng đang loạn như ma, im lặng đứng bên cạnh Shasha, âm thầm cầu nguyện cho cô…
“Nhanh lên, nhanh lên một chút, nếu thật sự các cô không có uống rượu sẽ thả các cô đi.” Một lần nữa anh cảnh sát giao thông không nhịn được nữa mà nói.
"Khụ khụ, ách khụ. . . Khụ khụ. . ."
Bỗng nhiên Shasha đột nhiên ho khan kịch liệt, không ngừng vỗ bộ ngực của mình, "Cảnh sát. . . Không . . . không không thật xin lỗi. . . Tôi. . ."
Nhận được Shasha hướng cô ra ánh mắt, Hứa Mộ Nhan vội vàng phối hợp, "Anh cảnh sát, thật xin lỗi, bạn của tôi . . . Cô ấy bệnh hen suyễn lại tái phát .…."
Nhưng xiếc nhỏ như của các cô làm sao có thể lừa được cảnh sát giao thông đã gặp qua vô số nguwoif rồi Trên mặt anh cảnh sát giao thông thoáng qua một tia không hờn giận, lại nhìn hai cô, gặp chiêu phá chiêu, “Theo tình hình này xem ra, chúng ta phải đến bệnh viện , như vậy cũng tốt, có thể nhờ bác sĩ kiểm tra nồng độ cồn trong máu……”
". . . . . ."
OMG! Nói dối đã bị nhìn thấu rồi.
Shasha khóc không ra nước mắt mà nhìn Hứa Mộ Nhan, trong ánh mắt tràn đầy thất vọng, không còn kế sách cô giơ lên trong máy đo, há miệng phải thổi xuống đi một khắc kia, một chiếc xe màu bạc đột nhiên dừng lại bên cạnh xe của họ, cùng lúc đó, cửa sổ xe chậm rãi kéo xuống.
Hứa Mộ Nha định thần nhìn lại, đó là cô không nhận biết khuôn mặt người đàn ông này liền hỏi, “Đại thiếu phu nhân, xảy ra chuyện gì?”
“Chúng tôi bị cảnh sát giao thông kiểm tra, hiện tại đang muốn kiểm tra nồng độ cồn, hơn nữa chúng tôi mới từ KTV đi ra.” Hứa Mộ Nhan trong lòng chột dạ đi đến bên cạnh người đàn ông này bên tai nói nhỏ, bởi vì não bộ còn đang trong trạng thái bất ngờ, vì vậy cô không để ý đến người đàn ông như vậy gọi cô.
Người đàn ông sau khi nghe cô nói đã hiểu rõ, lập tức chuyển qua chỗ ngồi phía sau xe, hành động này của hắn không khác gì như với người ngồi phía sau báo cáo.
Kỳ quái, này người ngồi ở phía sau là ai ?
Hứa Mộ Nhan kinh ngạc đứng ở đó, cố gắng không để cho ý nghĩ trong lòng hiện ở trên mặt, không muốn làm cho người ngồi ở phía sau xe trước mặt nhìn thấu, sau đó cô đột nhiên cảm thấy người phát minh ra loại này cửa kính thật đáng ghét, thật không công bằng đáng ghét, tại sao có thể chỉ làm cho người ở bên trong thấy người bên ngoài đây?
‘ Người này’ hình như phân phó gì đó, người đàn ông mở cửa xe xuống xe hướng một bên cảnh sát giao thông đi tới, hai người bàn luận xôn xao một hồi.
Rồi sau đó anh ta giơ điện thoại trong tay lên, nói mấy câu rồi anh ta lại đem điện thoại di động đưa cho cảnh sát giao thông, cảnh sát giao thông nghe điện thoại gật đầu liên tục, nhìn bộ dáng cảnh sát giao thông , xem ra chuyện đã được giải quyết.
Quả nhiên, người đàn ông này thu hồi điện thoại di động sau liền đi tới chỗ Hứa Mộ Nhan, "Không có việc gì rồi Đại thiếu phu nhân, Bùi Tổng đã để cho người giúp các cô xử lý, Bùi Tổng nói anh không thích cùng con ma mem ngồi chung một chiếc xe, cho nên khiến cô tự nghĩ biện pháp về nhà."
Người đàn ông truyền hết lời nói sau liền lên xe, chiếc xe Lexus rất nhanh liền biến mất ở trong đêm tối mịt mờ. . .
Hứa Mộ Nhan giờ phút này như một con như con rối ngơ ngác đứng ở trong gió, suy nghĩ rất hỗn loạn….
Bùi. . . Bùi Tổng?
Như vậy. . . Mới vừa rồi là Bùi lạp Minh giúp các cô giải vây, đúng không?
|
Chương 21: cho một cái tát
"Shasha, chúng mình uống một ly nữa!"
"Ai u Đại thiếu phu nhân, làm sao cô uống nhiều rượu như vậy?"
Đang ở gian phòng đọc sách Bùi lạp Minh bị âm thanh ở cửa truyền vào cắt đứt, anh để sách xuống sau đó đi ra mở cửa, chỉ thấy dì Dung đang khiêng Hứa Mộ Nhan say rượu đi về phía phòng ngủ đi đến, người phụ nữ này lá gan thật đúng là lớn !
Bảy giờ rưỡi tối đã không trở về nhà ăn cơm liền ngay cả một tin nhắn cũng không có, lại còn dám mang bộ dáng này trở về!
"Dì Dung , tôi đến là được tới ."
"Nha. . . A, được, Đại Thiếu Gia." Khuôn mặt Bùi Lạp Minh không biểu cảm ôm lấy Hứa Mộ Nhan, nhất thời mùi nước hoa cùng mùi rượu trên thân thể cô truyền đến chóp mũi hắn, không khỏi làm hai vai hắn run lên, đôi con ngươi thâm thúy thoáng hiện kên vẻ phức tạp, hắn lẳng lặng nhìn người phụ nữ ngủ say trong ngực mình, trái tim bỗng có một chỗ khác thường xẹt qua…
Đem Hứa Mộ Nhan đặt trên giường sau, Bùi lạp Minh mở ra tất cả cửa sổ trong phòng, hắn không thể chịu nổi mùi rượu này.
"Thiếu gia, cậu xem thiếu phu nhân say thành như vậy, không bằng tôi đi trước cho cô ấy hầm chén canh giải rượu cách thủy, cậu giúp cô ấy lau thân thể, cậu xem phía sau lưng cô ấy đều đã ướt, rất dễ bị cảm lạnh."
"Tôi. . . Giúp cô ấy lau?" ánh mắt Bùi lạp Minh co rụt lại, có chút cứng ngắc giật giật khóe miệng.
"Đúng vậy a Đại Thiếu Gia, dù sao hai người cũng là vợ chồng, tôi đi trước nấu canh giải rượu."
"Ân. . . Được." Vốn là Bùi lạp minh ngại vì hai người tuy là vợ chồng nhưng cũng chưa làm gì cả nghĩ từ chối, chỉ là nghĩ lại liền ra quyết định không từ chối nữa, dù sao cô cũng đã cứu mẹ của hắn một lần, cho nên lần này để trả nhân tình của cô, về sau hai người đều không thiếu nợ nhau!
Nghĩ vậy, Bùi lạp Minh bắt đầu đem lấy áo khoác nhỏ bên ngoài áo đầm của cô cởi ra, rồi sau đó đi phòng vệ sinh đánh bồn nước nóng, tỉ mỉ lau khuôn mặt, cổ của cô.
Hứa mộ nhan đang trong lúc say rượu chỉ cảm thấy có một vật thể khô ráo mà ấm áp đang trên mặt mình, nơi cổ đang qua lại hoạt động, trong cơ thể một cỗ không khỏi nóng ran chậm rãi truyền đến, tại sao cô trong lúc bất chợt cảm giác như vậy nóng?
Cô bỗng giật bung nút cài ở áo đầm, xương quai xanh trắng như tuyết hoàn toàn hiện ra ngoài, tay Bùi Lạp Minh bỗng cứng đờ, con mắt đen tối lại.
Người phụ nữ này, là đang khiêu chiến sự nhẫn nại của hắn sao?
Vẫn là cô muốn mượn uống rượu say cùng hắn gạo nấu thành cơm?
A. . . Quả thật là si tâm vọng tưởng!
Một giây kế tiếp Bùi lạp Minh lắc đầu, tiếp tục thay cô lau.
Chỉ thấy tầng mồ hôi mịn từ trên trán cô, cánh mũi, khóe môi, như măng mọc sau mưa loại không ngừng chảy ra.
Đầu ngón tay hắn trong lúc vô tình chạm vào da cô thời điểm, phát hiện thân thể cô rất nóng, mồ hôi cũng bốc lên không ngừng, chắc là do uống rượu nhiều đi . .
Sau đó Bùi lạp Minh nhắm mắt lại cởi ra nửa người trên áo đầm của cô, sau đó lấy khăn lông ấm lau chùi mồ hôi trên lưng cô.
Đúng lúc này Hứa Mộ Nhan chợt mở mắt, bắt được đôi tay đang qua lại trêu chọc sau lưng chính mình , khuôn mặt trắng bỗng chốc đỏ ửng, trong suốt trong tròng mắt lóe lên nhất mạt ánh sáng say lòng người. . .
Hai người cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ, thời gian giống như trong nháy mắt ngừng lại, hai người hô hấp càng phát ra rõ ràng.
Bàn tay của Hứa Mộ Nhan không thể nghi ngờ đã châm ngòi đốt lửa nóng trong cơ thể hắn
Hai mắt hắn nhìn thẳng cô, cái gì cũng không nói. . .
Một người trầm mặc là an tĩnh, hai người trầm mặc chính là áp lực. . .
Khi Hứa Mộ Nhan định mở miệng đánh vỡ không khí trầm mặc thời điểm, lại thấy Bùi lạp Minh khuôn mặt tuấn dật chợt nở một nụ cười xấu xa, cô cầm chặt tay thon dài của hắn không khỏi run lên. . .
"Anh. . . Tôi. . ."
Con ngươi hắn tĩnh mịch giờ phút này bất tri bất giác bị bên trong thân thể kêu gào mờ mịt dính vào một tầng thật mỏng sương mù, rồi sau đó vẻ mặt hắn mê ly đem đôi môi ấm áp dán lên này hồng thuận môi đỏ mọng. . . Hứa Mộ Nhan đại não trong nháy mắt thật giống như bị sét đánh, đầu một mảnh trống không, hai mắt mở rất lớn, ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt . .
|
Chương 22: lại muốn hại cô
Hứa Mộ Nhan hai mắt mở lớn trừng người đàn ông trước mặt này, đại não lúc này trống rỗng, nhất thời quên mất phản kháng ngơ ngác mặc cho anh hôn. . .
Đây là lần đầu tiên, cô ở gần anh như vậy, khoảng cách gần như vậy nghe hơi thở nóng rực của anh, khoảng cách gần như vậy nghe được thỉnh thoảng hơi nhỏ thỉnh thoảng nặng nề tiếng hít thở, cô chỉ cảm thấy giờ phút này trái tim nhảy thật là nhanh thật là nhanh. . .
Trong miệng cô một hồi ngọt ngào U Hương chợt chui vào chóp mũi hắn. . .
"Cô đừng có vọng tưởng thay thế được vị trí Mộ Thanh trong lòng của tôi . ." Bùi lạp minh thừa dịp thời điểm lấy hơi, nói nhỏ một câu.
"Pằng!"
Một đạo thanh thúy tiếng vang đột nhiên phá vỡ nụ hôn này, hắn mặt kinh ngạc nhìn cô, không khí chung quanh thật giống như trong phút chốc bị hắn tản ra hơi thở lạnh lẽo đọng lại, hai người nhất thời không biết phản ứng thế nào, cứ như vậy ngơ ngác nhìn nhau vài giây.
Một lúc sau Hứa Mộ Nhan giống như bị điện giật sau đó đẩy ra Bùi lạp Minh, thở hồng hộc, cố gắng để cho mình tỉnh táo.
Cô mới vừa cũng là bị cái âm thanh này giòn vang hù dọa sửng sốt, ánh mắt ngạc nhiên nhìn chính mình tay, lại nhìn một chút mặt anh. . .
Cô, Cô lại ra tay đánh anh?
"Đúng là không có mùi vị của phụ nữ."
Bùi lạp minh bỏ lại những lời này sau, lắc đầu đi ra khỏi phòng, nóng ran trong cơ thể đã bị một cái tát của cô đánh cho tan thành mây khói. . .
Mình nhất định vừa nãy là điên rồi, làm sao sẽ đi hôn cô? !
Càng làm hắn ảo não hơn, giờ phút này trong lòng hắn đối với nụ hôn kia một tia chán ghét cũng không có. . .
Nhìn bóng lưng Bùi lạp minh, hai vai Hứa Mộ Nhan khẽ run, nghe được câu nói kia cô nên tức giận không phải sao?
Nhưng tại sao lại không có đâu, ngược lại trong lòng cô lại có cỗ cảm giác khác thường xen lẫn đau nhức nhỏ giọt chảy qua, cô cảm thấy giờ phút này đầu óc của mình càng bị choáng rồi. . .
Điên rồi!
Hứa Mộ Nhan cô cần phải tỉnh táo lại, trong lòng của anh ta chỉ có Hứa Mộ Thanh, anh ta cưới cô cũng chỉ là vì hành hạ cô mà thôi!
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Sáng sớm Hứa Mộ Nhan tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã là một mảnh ánh nắng tươi sáng.
Cô cố gắng ngồi dậy, chỉ cảm thấy cổ họng rất là khô khốc cộng thêm đầu từng hồi một đau đến, những thứ khó chịu này cô đều có thể nhịn, duy nhất không thể nhịn là giờ phút này là chiếc dạ dày của cô, cái loại muốn ói rồi lại phun không ra cảm giác thực khổ, rượu đúng là một thứ hại người!
"Đông đông đông" lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
"Vào đi."
Chỉ thấy vẻ mặt nghiêm nghị của dì Dung đi vào, "Đại thiếu phu nhân, phu nhân và Đại Thiếu Gia đều ở dưới lầu chờ cô cùng nhau dùng bữa sáng ."
"A, tôi sẽ xuống ngay." Hứa Mộ Nhan vừa nói vừa bắt đầu mặc vào quần áo .
"Mộ nhan, tối hôm qua thế nào con không có trở về ăn cơm tối? Hơn nữa liền điện thoại cũng không có." Trên bàn ăn mẹ Bùi vẻ mặt nghiêm túc hỏi, mặc dù bà đối với cái này con dâu đã không có như trước như vậy bài xích, nhưng gia quy nhất định phải tuân thủ đấy!
"Mẹ, ngày hôm qua con có gửi tin nhắn cho Bùi Lạp Minh, anh biết con tối hôm qua sẽ ở cùng bạn ra ngoài ăn cơm, anh không có nói cho mẹ biết sao?" Hứa Mộ Nhan nghi ngờ nhìn về phía bên người đang nhìn tờ báo Bùi lạp minh.
"Hả? Lạp Minh, làm sao con không có nói cho mẹ biết?"
"Mẹ, con căn bản không nhận được tin nhắn nào của cô ấy." Lời của hắn không khỏi làm cho Mộ Nhan bình tĩnh như nước hồ thu tức khắc chợt nổi lên ngàn tầng sóng, một đôi trong veo mắt tràn đầy dấu chấm hỏi nhìn về phía anh, lại thấy khuôn mặt anh lạnh lùng một nụ cười cũng không có, một đôi tròng mắt đen không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì, nhìn anh bình tĩnh tự nhiên như vậy, trong lòng cô nhất thời sáng tỏ, xem ra anh ta đã sớm nghĩ kỹ hãm hại cô lần nữa?
Bùi lạp Minh, anh điên rồi!
Mặc dù Hứa Mộ Nhan đáy lòng tức giận không ngừng sinh sôi, nhưng dù sao mẹ Bùi vẫn đang ngồi ở đối diện, tất nhiên cô không tốt hướng anh ta nổi giận.
|