Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ 2
|
|
Chương 16: Độc Cô này không phải Độc Cô trước, hồng trần vãng sự luận giang hồ.
Phong Thanh Dương cùng Lệnh Hồ Xung mang theo Phương Chứng đại sư một đường đi nhanh: “Thái sư thúc, người cùng con đến Thiên Chi Nhai đi, nơi đó rất an toàn.” Lệnh Hồ Xung bị Lâm Bình Chi đùa bỡn nửa ngày, trên người đều là miệng vết thương, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
“Được rồi, thương thế của ngươi ra sao?”
“Yên tâm đi Thái sư thúc, một chút thương tích không đáng ngại.” Lệnh Hồ Xung cười cười.
Lập tức tăng tốc cước bộ, rất nhanh chạy tới Thiên Chi Nhai.
Lối vào Thiên Chi Nhai, Độc Cô Hành chán đến chết chờ đợi tiếp ứng Lệnh Hồ Xung, chỉ thấy Lệnh Hồ Xung cùng một lão nhân râu trắng đang đi đến đây.
“Độc Cô huynh đệ!”
“Lệnh Hồ Xung! Ôi chao? Phong tiền bối? !” Độc Cô Hành nhìn lão nhân râu trắng thốt lên.
“Hành tiểu tử, sao ngươi lại ở đây? Phụ thân ngươi sao rồi?”
“Phụ thân tốt lắm, chúng ta trở về nói sau.”
Mọi người trở về Thiên Chi Nhai, Độc Cô Cầu Bại gặp được Phong Thanh Dương rất là cao hứng, Lệnh Hồ Xung an bài tốt cho Phương Chứng đại sư, ngẩng đầu tìm kiếm Đông Phương Bất Bại.
“Xung ca!” Nhậm Doanh Doanh từ trong phòng chạy ra, nhìn thấy Lệnh Hồ Xung mình đầy thương tích, vội vàng chạy tới ôm cánh tay hắn, hỏi thăm thương thế hắn.
“Đông Phương tiểu tử, ngươi cũng ở đây?” Phong Thanh Dương cười nói.
“Lão tiểu tử, ngươi có thể ở đây, ta vì sao không thể?” Dứt lời cùng Phong Thanh Dương nhìn nhau cười.
“Đông Phương cô nương…” Lệnh Hồ Xung thấy Đông Phương Bật Bại đi vào, hoảng hốt rút tay khỏi tay của Nhậm Doanh Doanh.
Đông Phương Bất Bại quay đầu, nhìn thoáng qua Lệnh Hồ Xung nói: “Chốc nữa ta sẽ nói Bình Nhất Chỉ cho ngươi một số dược trị ngoại thương, Doanh Doanh, hảo hảo chiếu cố hắn.” Dứt lời liền không hề nhìn nữa, lập tức đi về phía Phương Chứng đại sư đang nằm trên giường.
“Lão tiểu tử, Linh Thứu Tự hiện tại ra sao rồi?”
“Bị Lâm Bình Chi hỏa thiêu, ngoại trừ Phương Chứng, những người khác sợ là không một ai may mắn thoát khỏi.”
“Quả nhiên, xem ra Lâm Bình Chi đã chiếm được Dịch Cân Kinh.” Đông Phương Bất Bại thì thào nói.
“Khụ khụ… Hắn không có được Dịch Cân Kinh.” Phương Chứng nằm trên giường nói.
“Không có? Vậy hắn sao có thể từ bỏ?” Mọi người vô cùng khó hiểu.
“Ta đưa cho hắn, chẳng qua là một quyển Kim Cương Kinh. Ta cũng rất kỳ quái, bởi vì ta biết mắt hắn không thể nhìn thấy, liền lấy ra một quyển Kim Cương Kinh muốn qua mặt hắn, kết quả Lâm Bình Chi để hộ pháp trong giáo hắn tới lấy, ta vốn tưởng rằng sẽ bị phát hiện, ai biết, hộ pháp kia nhìn thoáng qua Kim Cương Kinh, cư nhiên nói với Lâm Bình Chi đó thực sự là Dịch Cân Kinh.”
Đông Phương Bất Bại suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Hộ pháp kia có phải họ Trương hay không?”
“Phải, Lâm Bình Chi gọi hắn là Trương hộ pháp.”
“Chuyện này có thể hiểu được, trước đó vài ngày lúc ta đi Mai Trang, từng cho hắn ăn qua một viên thuốc bình thường, hơn nữa lừa hắn nói là tam thi não thần đan…” Đông Phương Bất Bại cười cười: “Không thể tưởng được tiểu tử này đầu óc lại rất linh hoạt.”
“Bất quá, lại nói, Phương Chứng đại sư kinh mạch của ngài làm sao lại…” Lệnh Hồ Xung hỏi.
“Ai, Lâm Bình Chi kia dùng đệ tử trong chùa uy hiếp ta, ta không thể không tự đoạn kinh mạch…”
“Lâm Bình Chi chết tiệt kia…” Độc Cô Hành nhỏ giọng nói thầm.
Phương Chứng đại sư cười cười nói: “Không ngại, Dịch Cân Kinh có thể tự hành chữa trị kinh mạch, khôi phục chỉ là vấn đề thời gian. Lão nạp còn phải đa tạ các vị .”
“Ha ha, ta Phong Thanh Dương trước nay chưa từng rời khỏi Hoa Sơn, không thể tưởng được lần đầu tiên xuống núi liền cứu ngươi, còn vừa vặn gặp được Lệnh Hồ Xung, nếu không có hắn, chỉ sợ ta cũng không thể nào cứu được ngươi.” Phong Thanh Dương cười nói.
“Thái sư thúc nói đùa.” Lệnh Hồ Xung dừng một chút lại nói: “Là Đông Phương cô nương nói, Nhật Nguyệt thần giáo muốn tấn công Linh Thứu Tự, mặc dù không bảo toàn được Linh Thứu Tự, nhưng may mắn có thể cứu được đại sư.”
“Đông Phương thí chủ…”
“Đại sư không cần phải đa tạ, ngươi đưa Lưu Ly Tâm chữa trị cho ta, ta dĩ nhiên sẽ không vong ân phụ nghĩa.”
“Ai, nhớ ngày ấy, ngươi từng vì Lệnh Hồ thiếu hiệp, cam nguyện lưu lại bổn tự nghe kinh mười năm…”
“Chuyện quá khứ xin đại sư không cần nhắc lại.” Đông Phương Bất Bại đánh gãy lời nói của Phương Chứng “Lâm Bình Chi càng ngày càng càn rỡ, hơn nữa, còn cấu kết với Nhạc Bất Quần, nếu tiếp tục như vậy, chỉ sợ…”
“Lâm Bình Chi ngoại trừ tu luyện Hấp Tinh đại pháp, còn luyện Quỳ Hoa bảo điển, tuy nói chỉ là bản thiếu, nhưng uy lực cũng tuyệt đối không thể xem thường.” Độc Cô Cầu Bại trầm tư trong chốc lát nói.
“Quỳ Hoa bảo điển? Thảo nào, lúc ta thấy hắn cùng với Lệnh Hồ tiểu nhi so chiêu, thân pháp cực kỳ quỷ dị mơ hồ, nguyên lai đúng là Quỳ Hoa bảo điển.” Nói xong, Phong Thanh Dương lại nhìn Đông Phương Bất Bại, “Thân pháp cũng tương tự như ngươi, nói như thế, Đông Phương tiểu tử, ngươi cũng tu luyện Quỳ Hoa bảo điển đã lâu, trách không được ta đánh không lại ngươi.”
“Phong Thanh Dương ngươi không cần tiếp tục vô nghĩa, Đông Phương là đồ nhi của ta, Quỳ Hoa bảo điển là tuyệt học của Nhật Nguyệt thần giáo ta, nàng đương nhiên tu luyện là Quỳ Hoa bảo điển.” Độc Cô Cầu Bại giống như thấy kẻ ngốc liếc nhìn Phong Thanh dương.
“Ha ha ha, Độc Cô huynh, vậy sao ngươi không tu luyện?” Phong Thanh Dương cười to.
“Phong tiền bối, ta cũng thực buồn bực! Phụ thân rõ ràng muốn tu luyện! Bằng không làm sao có thể không cưới vợ sinh con ngược lại đi nhặt ta! !” Độc Cô Hành ngồi một bên hô to.
“Cái kia… Thái sư thúc, vì sao… Người xưng Độc Cô tiền bối…” Lệnh Hồ Xung nghe được Phong Thanh Dương xưng Độc Cô Cầu Bại là Độc Cô huynh, trong lòng rất khó hiểu, Phong Thanh dương tuổi tác so với Độc Cô Cầu Bại lớn hơn nhiều lắm: “Còn có a… Độc Cô huynh đệ, ngươi… Là do Độc Cô tiền bối nhặt được ? ? Tại sao chưa từng nghe ngươi nói quá?”
Độc Cô Hành trừng mắt liếc Lệnh Hồ Xung một cái nói: “Chẳng lẽ ta phải mỗi ngày kêu to ‘ta là nhặt được ta là nhặt được’ sao…”
Mọi người cười ha ha, ngay cả Đông Phương Bất Bại cũng hơi mỉm cười.
“Này thôi… Hắn bối phận cao hơn ta nhiều lắm, Độc Cô Cửu Kiếm là do hắn truyền cho ta, cũng coi như là sư phụ ta. Nhưng tuổi tác của ta lại lớn hơn hắn…” Phong Thanh Dương có chút không biết nên giải thích vấn đề này như thế nào.
“Chúng ta hai người nhất kiến như cố, cho nên liền kết làm huynh đệ, vốn ta muốn xưng hắn vi huynh, nhưng hắn sống chết không chịu, vì vậy ta cũng chỉ đành làm huynh trưởng .” Độc Cô Cầu Bại thay Phong Thanh Dương giải thích, dừng một chút lại nói: “Độc Cô Cửu Kiếm cũng không phải do ta sáng chế, mà là của một vị Độc cô tiền bối khác thời đầu Tống Mạt truyền lại, hắn họ Độc Cô, tên Khang, được xưng là kiếm ma Độc Cô Cầu Bại. Ta chẳng qua vì ngưỡng mộ hắn, cho nên mới đổi tên thành Độc Cô Cầu Bại, tên thật của ta là Độc Cô Hồng, xem như đời sau của Độc Cô tiền bối, cơ duyên xảo hợp tu luyện được Độc Cô Cửu Kiếm.”
“Nhật nguyệt thần giáo, kỳ thật đời trước chính là Minh Giáo những năm đầu nhà Minh, năm đó giáo chủ Trương Vô Kỵ cùng quận chúa Mông Cổ Triệu Mẫn quy ẩn sơn lâm, sau đó không lâu giang hồ liền xuất hiện một kẻ võ công cao cường tên là Đoạn Tử Vũ muốn thảo phạt Minh giáo, cũng đánh bại Trương Vô Kỵ, không ai biết hắn lai lịch thế nào, chỉ biết hắn là truyền nhân thứ nhất của Độc Cô Cầu Bại, hơn nữa, Đoạn Tử Vũ này từng chưởng quản Hoa Sơn phái một khoảng thời gian.”
“Hoa sơn?” Lệnh Hồ Xung mở to hai mắt nhìn.
Độc Cô Cầu Bại cười cười, tiếp tục nói: “Đúng vậy, Đoạn Tử Vũ mặc dù từng làm chưởng môn Hoa Sơn, nhưng cũng không tính thực sự là môn nhân Hoa Sơn, mà do ở giai đoạn chưởng môn đời trước, được một trưởng lão Hoa Sơn từ trên giang hồ mời đến, Đoạn Tử Vũ chính là ngọn nguồn của kiếm tông. Mà Phong Thanh dương chính là đệ tử đứng đầu Hoa Sơn khi đó. Không biết vì sao, Độc Cô cửu Kiếm lại không truyền cho Phong Thanh Dương, chỉ truyền Lăng Ba Vi Bộ cùng Đẩu Chuyển Tinh Di, rồi sau đó Đoạn Tử vũ thoái ẩn giang hồ, Hoa Sơn phái chia làm hai phái Kiếm Tông và Khí Tông, một ngày, Khí Tông thừa dịp Phong Thanh Dương ra ngoài, liền tiêu diệt Kiếm Tông, Phong Thanh Dương vì vậy cũng rời khỏi Hoa Sơn phái, từ đó về sau một mình cư ngụ phía sau núi. Một lần ra ngoài tình cờ cùng ta tương ngộ, chúng ta quen biết chỉ hận gặp nhau trễ, sau khi ta biết sư phụ của hắn là truyền nhân của Độc Cô tiền bối, liền đem Độc Cô Cửu Kiếm truyền thụ cho hắn, từ đó, hắn không bao giờ xuống núi, chúng ta cũng không còn cơ hội gặp mặt.”
Nhắc tới chuyện cũ trước kia, mọi người không khỏi trong lòng ồ lên, nguyên lai, lại có chuyện như vậy.
“Độc Cô tiền bối, kia, ngài vì sao lại trở thành giáo chủ của Nhật Nguyệt thần giáo?” Lệnh Hồ Xung tò mò hỏi.
“Ha ha, chuyện này kể ra rất dài, Quỳ Hoa Bảo Điển không biết là do ai sáng chế, chỉ biết công pháp này vốn ở trong hoàng cung Đại Lý. Thời Nam Tống sau khi quân Mông Cổ tiêu diệt Đại Lý, Quỳ Hoa Bảo Điển bị đoạt, từ đó ẩn sâu trong hoàng cung. Đến lúc Nguyên Mạt khi Thái tổ Đại Minh bắc phạt Mông Nguyên, Nguyên Thuận Đế hốt hoảng bỏ trốn, Quỳ Hoa Bảo Điển lại không được mang đi, bị Chu Nguyên Chương lấy được. Chu Nguyên Chương chép ra một bản đem dâng cho giáo chủ Minh Giáo Trương Vô Kỵ, mà bản chính để lưu lại trong cung. Sau khi Trương Vô Kỵ bị Đoạn Tử Vũ đánh bại thì Minh Giáo cũng bắt đầu tan rã, công pháp này bị lạc đến Thiếu Lâm Tự…”
“Rồi sau đó Lâm Chấn Nam đem Quỳ Hoa bảo điển đổi tên thành Tịch Tà kiếm pháp?” Lệnh Hồ Xung hỏi.
“Đúng vậy, chỉ là Quỳ Hoa bảo điển trong tay Lâm Chấn Nam cũng không đầy đủ, Tịch Tà kiếm phái, chẳng qua là một bản thiếu của Quỳ Hoa bảo điển.” Ngừng lại một chút, Độc Cô Cầu Bại tiếp tục nói: “Gia phụ Độc Cô Phong, năm đó ở trong cung nhậm chức binh bộ thượng thư, cơ duyên xảo hợp có được Quỳ Hoa bảo điển, cũng biết được công pháp này nữ tử luyện tất thành, nam tử luyện, tất trước tự cung. Bởi vì công pháp quá mức âm độc, gia phụ vẫn chưa tu luyện, đến khi gia phụ ở trong cung bị vu oan hãm hại, bất đắc dĩ rời khỏi hoàng cung đi tới Hắc Mộc Nhai, bằng vào can đảm hơn người cùng công lực không tầm thường, lên làm giáo chủ Minh Giáo, đổi tên thành Nhật Nguyệt Thần Giáo, từ đó chậm rãi bồi dưỡng thế lực của mình. Sau đó, người quen biết nương ta, là một nữ đệ tử của Hoa Sơn phái, hai người lưỡng tình tương duyệt. Một năm sau bị người khác phát hiện, nương ta liền bị trưởng lão phái Hoa Sơn nhốt lại, nương lúc ấy đang hoài ta, liều chết trốn trở về Hắc Mộc Nhai, đáng tiếc, ngày đó sinh ta, Hoa Sơn phái cùng các môn phái khác tấn công Hắc Mộc Nhai, cha ta mặc dù đã dẫn giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo đánh lui các môn phái, nhưng nương ta đã…”
Nói tới đây, tất cả mọi người lâm vào trầm mặc, hảo hảo một gia đình, vì cái gọi là chính phái, vì cái gọi là chính tà bất lưỡng lập, liền bị hủy như vậy…
“Lại nói tiếp, thật đúng là trùng hợp a phụ thân, không thể tưởng được Lệnh Hồ tiểu tử này lại cùng Đông Phương dây dưa với nhau, một kẻ là đại đệ tử Hoa Sơn phái, một người lại là giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo….” Độc Cô Hành nhìn Lệnh Hồ Xung, lại nhìn Đông Phương Bất Bại nói.
“Hành nhi!” Độc cô Cầu Bại trừng mắt nhìn Độc Cô Hành.
“Độc Cô Hành, ngươi không nói lời nào không có ai nghĩ ngươi câm đâu!” Đông Phương Bất Bại lườm Độc Cô Hành, Độc Cô Hành cắn cắn đầu lưỡi, cũng ý thức được mình nói sai lầm rồi.
Nhậm Doanh Doanh trong lòng rất không được tự nhiên, nhìn nhìn Lệnh Hồ Xung, mà Lệnh Hồ Xung lại xấu hổ nhìn Đông Phương Bất Bại, vừa muốn lên tiếng, chợt nghe Đông Phương Bất Bại lạnh giọng nói: “Sư phụ, người vẫn nên kể tiếp đi, mọi người vẫn đang chờ nghe đây.”
Độc Cô Cầu Bại trong lòng cũng thầm nói, Đông Phương đồ nhi này của ta cùng với Lệnh Hồ Xung kia, thật giống với phụ mẫu ta…Khụ một tiếng nói tiếp: “Sau khi nương mất, gia phụ cực kỳ bi thương, vì thế, năm ta mười lăm tuổi, ta lưu lại giáo, mà gia phụ dẫn dắt mười trưởng lão trong giáo tấn công Hoa sơn, thề phải báo thù cho nương ta, đáng tiếc, ngũ nhạc kiếm phái kia miệng nói danh môn chính phái, lại âm thầm sử dụng quỷ kế ti bỉ vô sỉ vây khốn mười đại trưởng lão ở Tư Quá Nhai đến chết! Gia phụ bản thân bị trọng thương, trốn trở về Hắc Mộc Nhai.”
“Gia phụ thương thế quá nặng, không lâu sau liền ôm hận mà chết. Trước lúc lâm chung, đem Quỳ Hoa bảo điển giao cho ta, cũng nhắc nhở ta nhất định phải báo thù. Ta do dự thật lâu, cuối cùng vẫn không tu luyện, chỉ tham khảo thủ pháp lấy châm làm kiếm trong đó, đề cao tốc độ. Chớp mắt đã qua mười năm, trong mười năm, ta không ngừng tu luyện, không ngừng đề cao thực lực của chính mình, rốt cuộc, đạt được khó cầu một lần bại. Trong mười năm kia, ta không chỉ phát hiện ra Thiên Chi Nhai này, còn nhặt được một đứa trẻ bị người ta vứt bỏ, ta đặt tên cho nó là Độc Cô Hành. Đáng tiếc Hành Nhi trời sinh ngu dốt, cốt cách cùng kinh mạch ngay cả người thường cũng không bằng, dạy mười chiêu thậm chí hai chiêu cũng không thể thi triển. Cả Bình Nhất Chỉ cũng nói nó không thích hợp luyện võ, vì thế ta liền để nó lưu lại Thiên Chi Nhai, tự mình tiếp tục xuất ngoại tu hành. Vài năm sau, ta nhất thời động lòng trắc ẩn thu lưu Nhậm Ngã Hành tên tặc tử kia, do đó mới tạo thành hậu hoạn. Năm Hành Nhi mười hai tuổi, ta vô tình cứu Đông Phương năm ấy mười lăm tuổi, phát hiện nàng là kỳ tài luyện võ, đáng tiếc lại là thân nữ nhi. Bất quá, nàng nói nàng vì trở thành cường giả, có thể làm nam tử cả đời, mà ta cũng nghĩ tới bộ Quỳ Hoa bảo điển kia, vì thế liền mang nàng về Hắc Mộc Nhai, ngày ngày cùng ta luyện võ tu hành. Sau lại, Nhậm Ngã Hành thừa dịp ta bế quan đánh ta rơi xuống vách núi, cướp ngôi vị giáo chủ.”
“Rốt cuộc nói xong , chuyện quá khứ, đặt ở trong lòng ta, đã thật lâu .” Độc Cô Cầu Bại uống một ngụm, cảm giác trong lòng lập tức thư thái hơn rất nhiều.
|
Chương 17: Tập được Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh, Đông Phương Bất Bại trọng tu hành.
“Nhậm Ngã Hành đúng là một tên lang tâm cẩu phế, hoàn hảo đã bị Đông Phương một chưởng đánh chết, chết rất tốt, chết rất hay!!” Độc Cô Hành dùng một cây mộc côn thật nhỏ ngoáy ngoáy lỗ tai, một bộ biểu tình đáng đời hắn.
“Ta không cho phép ngươi nhục mạ cha ta như vậy!” Nhậm Doanh Doanh lớn tiếng hét lên.
“Ta nói là lời thật a! Phụ thân ta cứu hắn hắn ngược lại lấy oán trả ơn, chẳng lẽ hắn không phải lang tâm cẩu phế sao? Ngươi kêu cái rắm a!” Độc Cô Hành vừa ngoáy lỗ tai vừa nói, không thèm liếc Nhậm Doanh Doanh lấy nửa con mắt.
“Ngươi…” Nhậm Doanh Doanh tức giận xoay người chạy ra ngoài.
“Doanh Doanh!” Lệnh Hồ Xung kêu một tiếng vừa định đứng dậy đuổi theo, bỗng rụt trở về, sau đó quay đầu nhìn Đông Phương Bất Bại muốn nói lại thôi.
“Ngươi nhìn ta làm chi? Ngươi không đi tìm chẳng lẽ muốn ta phải đuổi theo sao? Ta cũng không phải tướng công của nàng, ta chỉ là thúc thúc của nàng…” Đông Phương Bất Bại buồn cười nhìn Lệnh Hồ Xung, cố ý cường điệu nói tướng công cùng thúc thúc.
Lệnh Hồ Xung xấu hổ cười cười, nói: “Ta cảm thấy, nàng… nên để nàng yên tĩnh một mình sẽ tốt hơn…”
Đông Phương Bất Bại nhíu mày, một bộ biểu tình “Tùy ngươi!”
“Ai, Hành nhi, con đi xem cô nương kia đi.” Độc Cô Cầu Bại thở dài nói.
“A? Vì sao a?” Độc Cô Hành lập tức ném xuống mộc côn trong tay.
“Ở đâu có nhiều vì sao như vậy?”
“Phụ thân a… con không muốn …”
“Nhanh đi! Còn tiếp tục kỳ kèo ta sẽ đánh chết tiểu tử nhà ngươi!” Độc Cô Cầu Bại vươn tay làm bộ như muốn đánh hắn.
“Con đi ngay đây!” Nói xong, Độc Cô Hành nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi.
Lệnh Hồ Xung ngượng ngùng gật đầu tạ ơn Độc Cô Cầu Bại đã giúp mình giải vây.
“Lệnh Hồ tiểu tử, ta cảm thấy lỗi của đời trước không nên để đời sau gánh chịu, không phải vì giúp ngươi.” Độc Cô Cầu Bại nói xong, nhìn thoáng qua Phương Chứng hỏi: “Phương Chứng đại sư cảm thấy sao rồi?”
“Lão nạp tốt hơn nhiều, chỉ là lão nạp suy nghĩ, nếu Lâm Bình Chi kia tu luyện là bản thiếu, mà Đông Phương thí chủ tu luyện là bản chính, như vậy…” Phương Chứng nghĩ tới, có lẽ chỉ có Đông Phương Bất Bại mới có thể đánh bại Lâm Bình Chi.
“Này…” Độc Cô Cầu Bại muốn nói lại thôi.
“Ta cũng nghĩ vậy, Đông Phương tiểu tử ngươi nên cùng Lâm Bình Chi kia đánh một trận.” Phong Thanh Dương cười cười.
“Ai, hai vị có điều không biết, Đông Phương đồ nhi này của ta… Kinh mạch bị thương tổn, hiện nay đã không còn nội lực…”
“Cái gì? !” Phong Thanh Dương một bắt lấy cổ tay Đông Phương Bất Bại, lại không cảm thụ được một chút nội lực nào.
“Này… Đây là có chuyện gì? !” Phong Thanh Dương cau mày, võ công của Đông Phương Bất Bại, ngay cả hắn cũng phải bội phục vài phần, nay lại…
Độc Cô Cầu Bại thở dài một tiếng, đem những chuyện đã xảy ra trong thời gian gần đây nói với Phong Thanh Dương.
“Ai… Đông Phương tiểu tử, ta đã từng nói với ngươi nhiều như vậy, ngươi…ngươi cũng trải qua không biết bao nhiêu lần sinh tử, sao còn ngu ngốc đến thế!” Phong Thanh Dương thật sự không biết nên nói cái gì.
“Đông Phương thí chủ, nếu như vậy, vậy Lưu Ly Tâm kia khi qua hai năm, ngươi liền…” Phương Chứng đại sư cảm động cho Đông Phương Bất Bại si tình, trong lòng không khỏi tiếc hận.
Đông Phương Bất Bại lạnh nhạt cười: “Ngay cả lão tiểu tử ngươi cũng nói , ta Đông Phương Bất Bại sinh sinh tử tử đã trải qua nhiều như vậy, nay có thể sống đến bây giờ cũng xem như đủ. Bất quá liên quan đến Lâm Bình Chi kia, chỉ đành bàn bạc kỹ hơn.”
Phương Chứng nhìn Đông Phương Bất Bại, cúi đầu suy tư một phen, sau đó, từ trong ngực lấy ra hai quyển sách, đưa cho đông Phương Bất Bại.
“Dịch Cân Kinh? !” Đông Phương Bất Bại nhìn cuốn sách màu lam trong tay, đúng là tuyệt học của Linh Thứu Tự, Dịch Cân Kinh. Mà một bản khác, cũng là công pháp tối cao của Linh Thứu Tự, Tẩy Tủy Kinh.”Đại sư đây là?”
“Đông Phương thí chủ, ngươi không thể tu luyện Quỳ Hoa bảo điển, đơn giản là vì kinh mạch bị thương tổn. Dịch Cân Kinh này có thể thay đổi gân cốt, thông qua tu luyện đan điền chân khí đả thông kinh mạch toàn thân, cũng có thể tự hành tu bổ kinh mạch bị tổn hại.” Phương Chứng đại sư dừng một chút lại nói: “Người trong giang hồ chỉ biết Dịch Cân Kinh lợi hại, lại không biết Tẩy Tủy Kinh này đồng dạng cũng là công pháp tối cao, Tẩy Tủy Kinh có thể biến hóa khí chất, sửa tiên thiên gốc rễ, khiến cho hai mạch nhâm đốc lưu thông, cốt, tủy, não ba bộ phần đều tinh tiến, người tu luyện nguyên khí tràn đầy, tinh lực dư thừa. Dịch Cân Kinh, Tẩy Tủy Kinh hôm nay truyền thụ cho Đông Phương thí chủ, ta tin tưởng, Đông Phương thí chủ không lâu sau có thể một lần nữa tu luyện Quỳ Hoa bảo điển.”
Nghe được Phương Chứng đại sư muốn đem hai loại công pháp này truyền thụ cho Đông Phương Bất Bại, tất cả mọi người trong phòng đều sững sờ, ngay cả Đông Phương Bất Bại cũng có chút không ngờ tới.
“Đại sư, trên giang hồ những cái gọi là danh môn chính phái đều ước gì ta chết đi, nay ngươi đem công pháp truyền thụ cho ta, ngươi không sợ sau khi ta khôi phục công lực sẽ nguy hại giang hồ sao?” Hồi lâu, Đông Phương Bất Bại chậm rãi nói.
“Thí chủ nói đùa, lão nạp chỉ muốn biết, nếu có thể diệt trừ được Lâm Bình Chi, thí chủ có còn tiếp quản Nhật Nguyệt thần giáo hay không?” Phương Chứng đại sư mỉm cười nói.
Lệnh Hồ Xung khẩn trương nhìn Đông Phương Bất Bại, trong số những người ở đây, sợ rằng chỉ có hắn quan tâm vấn đề này nhất.
“Ha ha ha, Nhật Nguyệt thần giáo vốn là của ta, một ngày giang hồ cả đời giang hồ!” Đông Phương Bất Bại cất tiếng cười to, nhìn thoáng qua Lệnh Hồ Xung rồi nói: “Ta Đông Phương Bất Bại từng nói qua, sẽ có một ngày, ta sẽ trở thành đệ nhất nhân trong chốn võ lâm. Vị trí giáo chủ Nhật nguyệt thần giáo, nhất định là của ta.”
Dứt lời, Đông Phương Bất Bại nhìn Phương chứng: “Đại sư, hiện tại ngươi còn xác định muốn đem công pháp truyền thụ cho ta?”
“A di đà phật, thiện tai thiện tai. Đông Phương thí chủ, lão nạp tin tưởng ngươi, mặc dù làm giáo chủ, Nhật Nguyệt thần giáo cũng sẽ không lại là ma giáo.” Phương Chứng đại sư hai tay tạo thành chữ thập, chỉ bằng chuyện ngày đó Đông Phương Bất Bại cõng Lệnh Hồ Xung lên núi, vì cứu người mà chấp nhận bị giam giữ trong tự mười năm, hắn tin tưởng Đông Phương Bất Bại cũng không phải người đại ác.
Đông Phương Bất Bại trong lòng trăm chuyển ngàn hồi, Lệnh Hồ Xung a Lệnh Hồ Xung, thực không thể tưởng được, làm cho một lão hòa thượng tin tưởng ta, so với việc khiến ngươi tin tưởng ta còn dễ dàng hơn rất nhiều…
“Kia, vậy đa tạ đại sư.” Đông Phương Bất Bại thi lễ với đối phương:”Sư phụ, lão tiểu tử, con trước trở về phòng bế quan.” Dứt lời, liền xoay người ra khỏi phòng.
“Đông Phương cô nương!” Lệnh Hồ Xung vội vàng đuổi theo.
“Đông Phương cô nương… Cô hiện tại sẽ bế quan?”
“Vô nghĩa, không bế quan chẳng lẽ là đi ăn cơm sao?” Đông Phương Bất Bại không hề nhìn Lệnh Hồ Xung, tự thân tiêu sái .
“Đông Phương cô nương, ta… có thể giống như Độc Cô huynh đệ gọi cô là Đông Phương không?” Lệnh Hồ Xung hỏi, hắn luôn cảm thấy, kêu đông Phương cô nương cảm giác quá mức khách khí và xa lạ.
“Ta với ngươi rất thân thiết sao?” Đông Phương Bất Bại dừng lại cước bộ, nhìn chằm chằm Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung xấu hổ cười cười, thấy Đông Phương Bất Bại đi đến trước mặt hắn mỉm cười nói:”Độc Cô Hành và ta cùng nhau lớn lên, hắn muốn gọi thế nào thì đương nhiên gọi thế ấy. Ngươi, tính là cái gì? Huống hồ, chúng ta lại không thân quen.” Dứt lời, Đông Phương Bất Bại xoay người bước đi, để lại Lệnh Hồ Xung sững sờ tại chỗ.
Đông Phương Bất Bại quay đầu nhìn thoáng qua kẻ tràn đầy phiền muộn – Lệnh Hồ xung, cảm thấy buồn cười, nói: “Doanh Doanh của ngươi bỏ đi đã lâu, ngươi thật sự không đuổi theo sao? Thật đúng là vô lương tâm.” Nói xong liền không quay đầu lại tiêu sái rời đi.
“Ai, ta nên làm thế nào cho phải…” Lệnh Hồ Xung thở dài, trong lòng giống như đánh đổ cả bình ngũ vị.
“Ta nói, Độc Cô huynh, huynh đã sớm biết Lệnh Hồ Xung cùng Đông Phương…”
“Ta biết, nhưng không nghĩ tới Đông Phương lại ngốc như vậy…”
“Thôi, chuyện của người trẻ tuổi bọn họ, nên để bọn họ tự mình giải quyết sẽ tốt hơn.” Phong Thanh Dương khoát tay áo: “Độc Cô huynh, chúng ta đánh cờ thì thế nào?”
“Tốt, Bình Nhất Chỉ tuy rằng thường cùng ta chơi cờ, nhưng kỳ nghệ của hắn thật quá kém.”
“Cũng không đến nỗi quá kém cỏi đi giáo chủ.” Đang nói, Bình Nhất Chỉ đẩy cửa mà vào, nhìn thấy Phong Thanh Dương, cúi người thi lễ, rồi sau đó lại thấy được Phương Chứng đang ở trên giường điều tức vận công: “Quái lạ quái lạ, sao hôm nay lại có nhiều người đến đây như vậy?”
Độc Cô Cầu Bại đem sự tình kể rõ với Bình Nhất Chỉ, Bình Nhất Chỉ nghe được Lâm Bình Chi cư nhiên dám hỏa thiêu Linh Thứu Tự liền không khỏi hoảng sợ, lại nghe thấy Phương Chứng đem Tẩy Tủy Kinh cùng Dịch Cân Kinh truyền thụ cho Đông Phương Bất Bại, vội vàng nói: “Vậy Đông Phương giáo chủ có thể tiếp tục tu luyện Quỳ Hoa bảo điển , thật sự là đáng mừng.”
“Quả thật, ha ha! Đúng rồi, ngươi vừa mới nói có nhiều người đến đây? Không phải chỉ có Phong hiền đệ và Phương Chứng đại sư sao, sao lại nhiều??” Độc Cô Cầu Bại hỏi.
“Nga, là như vậy, sáng nay ta vốn định trở về hồ băng lấy một chút dược vật điều chế, ai biết, gặp gỡ lão nhân cùng Kế Vô Thi bọn họ.”
“Ân? Bọn họ không phải cư ngụ ở Ngũ Phách Cương sao, đến băng hồ làm chi?” Độc Cô Cầu Bại kỳ quái hỏi.
“Bởi vì… Lâm Bình Chi hôm qua huyết tẩy Ngũ Phách Cương, hơn nữa đã bắt lão bất tử con gái của lão nhân. Kế Vô Thi biết ta mất tích ở băng hồ, liền mang theo mọi người đến phụ cận băng hồ tìm manh mối. Giáo chủ, ta đang nghĩ…” Bình Nhất Chỉ nhìn nhìn Độc Cô Cầu Bại, có chút do dự.
“Ngươi đang nghĩ có nên để bọn họ tiến vào hay không?” Độc Cô Cầu Bại nhìn thoáng qua Bình Nhất Chỉ: “Ngươi có biết, càng nhiều người biết nơi này, chúng ta càng có thêm một phần nguy hiểm, huống chi, ngoại trừ hoàng hà lão tổ kia, những người khác cũng không hoàn toàn xem như người của Nhật Nguyệt thần giáo. Bình Nhất Chỉ ngươi, không phải được xưng cứu một người giết một người sao? Hiện tại ngươi muốn cứu nhiều người như vậy, ngươi có rất nhiều người cần giết sao?”
Buổi nói chuyện nhất thời khiến cho Bình Nhất Chỉ không còn lời nào để nói.
“Độc Cô huynh, để bọn họ tiến vào thật ra cũng không quá tệ, nếu có thêm bọn họ, chúng ta cũng có thêm một ít lực lượng.” Phong Thanh Dương đột nhiên nói.
“Giáo chủ, bọn họ toàn bộ đều trúng tam thi não thần đan của Đông Phương giáo chủ, một năm trước ta từng cho bọn họ một ít dược vật tạm thời có thể áp chế độc tính, chắc hẳn độc tính trong cơ thể họ không lâu nữa sẽ phát tác.”
Độc Cô Cầu Bại suy nghĩ, phất phất tay nói: “Để bọn họ vào đi, nhưng lúc ngươi mở cơ quan, tuyệt đối không để kẻ nào nhìn thấy, rõ chưa??”
“Dạ, giáo chủ.”Bình Nhất Chỉ hướng Phong Thanh Dương thi lễ, liền vội vàng tiến đến băng hồ.
“Đông Phương tiểu tử đối với hạ độc, thật đúng là không chút nào keo kiệt.” Nói xong, Phong Thanh Dương quan sát Độc Cô Cầu Bại một hồi, cười nói: “Thủ đoạn âm hiểm không thua kém ngươi! Ha ha!”
“Hảo Phong hiền đệ, đến, đánh một ván cờ! Để ta giết ngươi không còn một manh giáp nào!”
“Phụng bồi!”
|
Chương 18: Ngũ nhạc định minh Quân Tử Kiếm, thiên nhai bích thủy hựu liên thiên.
Sau khi Nhật Nguyệt thần giáo hỏa thiêu Linh Thứu Tự, người trong giang hồ cảm thấy bất an, cao thủ của phần đông môn phái tề tựu một chỗ, thương thảo nên làm thế nào đối phó với Nhật Nguyệt thần giáo.
“Hiện tại ngay cả Linh Thứu Tự cũng bị diệt, Phương Chứng đại sư không rõ tung tích, nếu như chúng ta không nhanh chóng nghĩ ra biện pháp, chỉ sợ sẽ phải giống như Linh Thứu Tự.” Người nói chuyện đúng là chưởng môn Hằng Sơn phái – Nghi Ngọc.
“Lâm Bình chi này ngay cả Phương Chứng đại sư cũng không phải đối thủ của hắn, nay hắn có được Dịch Cân Kinh, muốn đối phó hắn, chỉ sợ lại càng khó khăn.” Nam nhạc Hành Sơn phái chưởng môn Mạc Đại cau mày nói.
“Mọi người không cần nản lòng, cái gọi là tà bất thắng chính, chỉ cần ngũ nhạc kiếm phái chúng ta đồng lòng hợp lực, nhất định sẽ có biện pháp!” Nhạc Bất Quần từ bên ngoài đi vào, lớn tiếng nói.
“Nhạc Bất Quần? Ngươi không phải đã chết sao? !” Nghi Ngọc giật mình nói, Nghi Lâm từng nói với nàng đã tự tay giết chết Nhạc Bất Quần, sao hắn đột nhiên lại xuất hiện?
“Nghi Ngọc sư thái, ngày ấy Nghi Lâm bị Lệnh Hồ Xung mê hoặc nên đối với ta có chút hiểu lầm. Ta nản lòng thoái chí, vốn định cứ như vậy ẩn cư sơn lâm không màng tới giang hồ thế sự.” Nhạc Bất quần dáng vẻ bi thống, tiếp tục nói: “Nhưng là hiện nay, đối đầu kẻ địch mạnh, ta thân là Hoa sơn chưởng môn, làm sao có thể bỏ mặc.”
“Hừ! Nhạc Bất quần, việc ngày đó, trừ Hằng Sơn phái của ta, những môn phái khác đều bị vây khốn chết ở trong sơn động, đã không còn người có thể đối chứng, ngươi đương nhiên muốn nói thế nào thì nói thế ấy .”
“Nghi Ngọc sư thái, ngay cả ngươi cũng nói, việc ngày đó không có người đối chứng, vậy ngươi làm sao có thể khẳng định là lỗi của Nhạc Bất Quần ta đâu?” Nhạc Bất Quần chau mày, nhìn mọi người xung quanh nói: “Các vị đều biết, Nhạc Bất Quần ta là chưởng môn Hoa Sơn phái, bình thường đều an phận thủ mình cẩn trọng, thê tử của ta vì an nguy của giang hồ mà…nữ nhi của ta lại chết trong tay Lâm Bình Chi…” Nhạc Bất Quần không nói thêm gì nữa, gắt gao nhắm hai mắt lại.
“Nghi Ngọc sư thái, người xem này… Có phải đã hiểu lầm Nhạc chưởng môn hay không?”
“Đúng vậy Nghi Ngọc sư thái, Nhạc chưởng môn được xưng Quân Tử Kiếm, võ công cao cường đồng thời lại là chính nhân quân tử khó có được, nhất định là đã xảy ra hiểu lầm gì đó.”
“Nhạc chưởng môn nói không sai, hiện tại đối đầu kẻ địch mạnh, chúng ta không nên tranh đấu nội bộ!”
“Này…” Nghi Ngọc nhíu nhíu chân mày, nàng bắt đầu cảm thấy có phải đã thật sự hiểu lầm Nhạc Bất Quần hay không, hiện tại nếu là nói ra ngày đó Nghi Lâm ra tay giết Nhạc Bất Quần, vạn nhất thật sự có hiểu lầm gì, vậy Nghi Lâm không phải sẽ bị… Hơn nữa, Nghi Lâm nói nàng nhìn thấy Nhạc Bất Quần và Lệnh Hồ Xung giao chiến với nhau, nhất thời tình thế cấp bách liền lỡ tay giết Nhạc Bất Quần, nhưng… hai người này vì sao đối chiến lại không biết…
“Nghi Ngọc sư thái, Lệnh Hồ Xung tên nghiệt đồ kia công nhiên cấu kết với ma giáo, ta làm sư phụ nhiều lần khuyên can nhưng vô ích, hắn lại dám nói năng lỗ mãng với ta, ta chỉ muốn ra tay giáo huấn hắn một chút, không ngờ lại bị Nghi Lâm tiểu sư phụ của quý phái nhìn thấy…” Nhạc Bất Quần đoán được Nghi Ngọc đang suy nghĩ cái gì, thở dài nói.
“Nhạc chưởng môn không cần nói nữa, nếu là hiểu lầm, như vậy chúng ta vẫn nên thảo luận đại sự trước.” Nghi Ngọc dời đi đề tài, không hề nhìn Nhạc Bất Quần.
Nhạc Bất Quần trong lòng cười lạnh, mặt ngoài lại tỏ về trầm trọng, hắn chậm rãi nói: “Chuyện của Linh Thứu Tự, ta cảm thấy thực có lỗi, lúc ta tới, Linh Thứu Tự đã chìm trong biển lửa, Nhạc mỗ thật sự bất lực. Chuyện đối phó Lâm Bình Chi rất cấp bách a.”
“Nhạc chưởng môn không cần như thế, không chỉ riêng ngài, ngay cả chúng ta cũng bất lực.”
“Đúng vậy Nhạc chưởng môn, nay ngũ nhạc kiếm phái chúng ta chỉ còn danh nghĩa…Cao thủ Thái Sơn phái chúng ta sau trận chiến ấy hầu như chết hết không còn, đến nay vẫn chưa thể khôi phục nguyên khí. ”
“Sau khi Tả Lãnh Thiền chết, Tung Sơn phái ta cũng vẫn nhân tài điêu linh, hơn nữa vì Tả Lãnh Thiền sở tác sở vi… Ai ”
“Nhạc chưởng môn, hiện nay chỉ có Hoa Sơn phái của ngài có thừa lực .”
Nhạc Bất Quần cau mày trầm tư trong chốc lát nói: “Ý kiến của ta là chúng ta nên chỉnh hợp ngũ nhạc kiếm phái tuyển chọn minh chủ một lần nữa, do minh chủ dẫn dắt mọi người, tiến đến núi Võ Đang cầu viện.”
“Nhưng là… Võ Đang đã rất lâu chưa ra giang hồ, cho tới nay cũng không hỏi thế sự, chỉ sợ…” Mạc Đại e rằng Võ Đang chưa chắc chịu ra mặt.
“Vậy nên bàn bạc kỹ hơn, chủ yếu là chúng ta cần phải chỉnh đốn một lần nữa, nếu không, cứ như vậy năm bè bảy mảng, Võ Đang tuyệt đối sẽ không trợ giúp chúng ta.” Nhạc Bất Quần vẻ mặt chính khí nói.
“Nhạc chưởng môn nói rất đúng, chúng ta phải đồng tâm hiệp lực, như vậy mới có thể chống lại Nhật Nguyệt thần giáo.”
“Nhạc chưởng môn, ta nghĩ vị trí minh chủ này, không phải Nhạc chưởng môn thì không thể .”
“Không không không, tại hạ đối với vị trí minh chủ này không có hứng thú, huống hồ, hiểu lầm giữa tại hạ và Hằng Sơn phái còn chưa được giải trừ, sao có thể…” Nhạc Bất Quần giả ý từ chối .
“Nhạc chưởng môn, có lẽ thật sự chỉ là hiểu lầm, trước đây chưa hiểu rõ được, mong rằng Nhạc chưởng môn không cần trách cứ. Hiện tại là thời khắc mấu chốt, ngoại trừ Nhạc chưởng môn ngài, không có người thích hợp hơn với vị trí minh chủ này.” Nghi Ngọc trong lòng thở dài một tiếng, nếu như tiếp tục dây dưa việc ngày đó, không có người tín mình không nói, chỉ sợ ngày sau có thể phải rước lấy phiền toái gì đó, thôi thôi.
“Sư thái nói quá lời, Nhạc mỗ tự nhiên không dám có ý trách tội. Nếu Nghi Ngọc sư thái không nhớ chuyện cũ, như vậy chuyện trước kia coi như chưa từng xảy ra. Chẳng qua vị trí minh chủ này, tại hạ thật sự không dám đảm đương.” Nhạc Bất Quần nhìn nhìn những người khác, nói tiếp: “Ta lại cảm thấy, vị trí minh chủ này cùng tư lịch không có quan hệ, chỉ cần có thực lực, người đó chính là minh chủ.”
“Ý của Nhạc chưởng môn là…”
“Không bằng chưởng môn các phái chúng ta so chiêu, dùng võ công định ra minh chủ.” Thái Sơn phái đương nhiệm chưởng môn Thiên Bách đạo trưởng nói.
Nhạc Bất Quần cười cười, nói: “Nhạc mỗ đang có ý này, không biết các vị chưởng môn có ý kiến gì khác không?”
“Vậy chúng ta bắt đầu đi, Nhạc chưởng môn.”
Mọi người ra bên ngoài sân, bắt đầu luận võ định đoạt, sau vài trận giao chiến, kết quả cũng đã rõ ràng.
Thái Sơn phái Thiên Bách đạo trưởng bại bởi Hằng Sơn phái Nghi Ngọc sư thái, Tung Sơn phái Đinh Miễn bại bởi Hành Sơn phái Mạc Đại, sau đó Mạc Đại lại chiến thắng Nghi Ngọc sư thái.
“Nhạc chưởng môn, thỉnh!”
“Thỉnh!” Nhạc Bất Quần thi lễ, nói xong, trong tay ngân quang chợt lóe, liền cùng Mạc Đại đối chiến với nhau.
“Nhạc chưởng môn, Mạc mỗ thua rồi.” Không được bao lâu, Mạc Đại đã bại trận: “Nhạc chưởng môn nội lực thâm hậu, chiêu thức lại biến hóa kỳ ảo, tại hạ thật sự không bì kịp.” Nói xong liền lui xuống.
“Nhạc chưởng môn, vị trí minh chủ này, ngoài ngài ra đã không còn ai khác!” Đinh Miễn chắp tay nói.
“Nhạc chưởng môn, đã vậy ngài cũng không thể từ chối đi.”
“Này… Được rồi, tại hạ tạm thời tiếp nhận vị trí minh chủ này, ngày khác hiền tài xuất hiện, Nhạc mỗ sẽ chắp tay nhường lại..” Nhạc Bất Quần thở dài nói, trong lúc đó không ai phát giác, khóe miệng hắn đột nhiên nổi lên một tia cười quỷ dị.
“Kế Vô Thi!”Trong Thiên Chi Nhai, Lam Phượng Hoàng đuổi theo Kế Vô Thi hô to gọi nhỏ, khiến Độc Cô Cầu Bại trong lòng vô cùng hối hận. Sao mình lại đồng ý để bọn họ tiến vào…Hơn nữa cô nương này, đem Thiên Chi Nhai quậy đến gà chó không yên.
Phong Thanh Dương lại cảm thấy thật ra những ngày như vậy lạc thú nhiều hơn, suốt ngày giống như lão ngoan đồng bày mưu hợp kế khiến Kế Vô Thi và Lam Phượng Hoàng cãi nhau ầm ĩ.
Đông Phương Bất Bại ở trong ám thất toàn tâm toàn ý bế quan tu luyện, trong lúc đó, đưa nước đưa cơm đều là Lệnh Hồ Xung phụ trách, mỗi lần hắn đều muốn nói với Đông Phương Bất Bại cái gì đó, nhưng nàng căn bản không hề nhìn đến sự tồn tại của hắn…
Nhậm Doanh Doanh thấy Lệnh Hồ Xung mỗi ngày đều mất hồn mất vía, trong lòng rất là khó chịu, lại không thể biểu hiện ra ngoài, Lệnh Hồ Xung đưa cơm, nàng liền đi theo, Lệnh Hồ Xung ngẩn người, nàng liền ngồi ở một bên nhìn.
Mọi người ở Ngũ Phách Cương đều tuân theo quy củ, cái gì cũng không hỏi, mỗi ngày sáng đánh cá, tối chơi cờ, chỉ có lão nhân một người thường xuyên sầu mi khổ kiểm.
“Lão nhân, ngươi không cần sầu mi khổ kiểm, trước khi chưa tìm được Bình Nhất Chỉ, Lâm Bình Chi chắc chắn sẽ không làm gì con gái của ngươi.” Kế Vô Thi vỗ vỗ bả vai lão nhân.
“Ngươi cũng không phải Lâm Bình Chi! Ngươi biết cái gì…” Lão nhân vẻ mặt khổ sở nói.
“Ta nói lão nhân, không bằng như vậy đi, ta đi đổi con gái của ngươi trở về, ngươi thấy như thế nào?” Bình Nhất Chỉ không biết từ khi nào đã đứng ở phía sau lão nhân.
“Hừ!” Lão nhân không để ý tới hắn.
“Ai, ta biết ngươi trách ta làm liên lụy đến lão bất tử cô nương, ta nói thật, ta có thể đi đổi nàng trở về, Lâm Bình Chi kia bất quá chỉ muốn ta giúp hắn chữa trị đôi mắt và hai chân mà thôi, sẽ không làm gì ta.” Bình Nhất Chỉ trong lòng hiểu được lão nhân này có bao nhiêu oán trách hắn.
“Nói thật nói thật ngươi nói thật cái rắm! Lão nhân ta khi nào thì nói trách ngươi?! Chẳng lẽ, ta thực để huynh đệ của ta đi đổi nó về sao? ! Ta… Ta chỉ là trách ta không có năng lực cứu nó…” Lão nhân trừng mắt nhìn Bình Nhất Chỉ, nói xong hốc mắt đỏ lên.
“Lão đầu tử ngươi yên tâm đi, lúc Đông Phương bế quan xong, chắc chắn sẽ giúp ngươi cứu con gái của ngươi. Ngươi tự trách mình cũng vô dụng, dù sao Lâm Bình Chi kia thực sự là một tên biến thái…” Độc Cô Hành từ trong phòng đi ra, hắn đối với Đông Phương Bất Bại có thừa lòng tin tưởng.
Khi nói chuyện, Độc Cô Hành thấy Lệnh Hồ Xung đang canh giữ bên ngoài, lập tức liền vui vẻ chạy tới.
Lệnh Hồ Xung đang ngẩn người, đột nhiên cảm giác phía sau có cái gì, nhìn lại liền hoảng sợ. Độc Cô Hành đứng ở phía sau hắn phẫn mặt quỷ, mỉm cười châm chọc: “Lệnh Hồ Xung, ngươi đang tư xuân sao?”
“… … … …” Lệnh Hồ Xung trong thoát chốc im lặng, sau đó lạnh giọng nói: “Đúng vậy, ta tư xuân, tư xuân người trong lòng ngươi – Đông Phương!” Dứt lời, Lệnh Hồ Xung hừ nhẹ một tiếng, xoay người rời khỏi.
“Ngươi…” Độc Cô Hành buồn bực dậm châm, hắn đương nhiên không biết được, trong ám thất, Đông Phương Bất Bại vì nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ mà không nhịn được cười…
|
Chương 19: Thời khắc nguy cấp lộ chân tình, Lệnh Hồ cứu mạng Điền Bá Quang.
Sau khi Nhật Nguyệt thần giáo hỏa thiêu Linh Thứu Tự, ngũ nhạc kiếm phái bắt đầu sát nhập các môn phái nhỏ trên giang hồ, hơn nữa còn ở phía sau Hoa Sơn mở một Võ Lâm Đường, tuyển nhận một lượng lớn đệ tử, truyền thụ võ công của ngũ nhạc kiếm phái. Giang hồ bề ngoài thoạt nhìn tưởng như gió êm sóng lặng, thật ra bên trong mỗi người đều cảm thấy bất an.
Ba tháng sau, Nghi Ngọc dẫn theo đại bộ phận đệ tử về tới Hằng Sơn.
“Hắn… Hắn làm Minh chủ?” Nghi Lâm sau khi nghe Nghi Ngọc nói Nhạc Bất Quần chẳng những không chết mà còn trở thành minh chủ của ngũ nhạc kiếm phái, không khỏi mở to hai mắt kinh ngạc.
“Nghi Lâm, ngày ấy muội tận mắt thấy Nhạc Bất Quần cùng Lệnh Hồ thiếu hiệp giao chiến phải không?” Nghi Ngọc nhíu mày hỏi.
“Đúng vậy… Nhưng… Hắn nếu không phải người xấu, sao lại giao chiến với Lệnh Hồ đai ca…” Nghi Lâm rất là khó hiểu.
“Ai, Nghi Lâm, chuyện này, về sau không được nhắc tới nữa.” Nghi Ngọc lắc lắc đầu, trong lòng biết Nghi Lâm đơn thuần lại thiện lương, chuyện ngày đó, nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ người thiệt thòi sẽ là Nghi Lâm.
“Nhưng… Nhưng Lệnh Hồ đại ca đã nói Nhạc Bất Quần là…”
“Nghi Lâm, đừng nói nữa, về sau tuyệt đối không được nói chuyện này với bất cứ ai.” Nghi Ngọc dứt lời liền rời khỏi.
“Nga… Đã biết…” Nghi Lâm bĩu môi, trong lòng thật không hiểu nổi.
“Nghi Lâm tiểu sư phụ!”
“Nguy rồi… Điền Bá Quang…” Nghi Lâm lập tức có loại cảm giác đầu lớn như cái đấu.”Làm sao a?”
“Hắc hắc, Nghi Lâm tiểu sư phụ, nhìn xem ta mua cho người cái gì?” Điền Bá Quang nói xong liền xuất ra một chuỗi kẹo hồ lô đưa cho Nghi Lâm.
“Ngươi lại chạy ra ngoài?” Nghi Lâm tiếp nhận kẹo hồ lô, trong hơn một năm qua, nàng sớm đã hình thành thói quen nhận lấy đồ ăn Điền Bá Quang đưa, nếu không, Điền Bá Quang này dù đuổi tới trời tối vẫn sẽ đuổi theo nàng…
“Mỗi ngày không ra ngoài ta sẽ buồn chết! Ôi chao Nghi Lâm tiểu sư phụ, người không vui sao?” Điền Bá Quang nhìn bộ dáng thẫn thờ của Nghi Lâm, liền hỏi.
“Ân… Thật sự rất buồn, ta muốn đến hậu sơn đi dạo một chút.” Nghi Lâm cắn một viên kẹo hồ lô rồi nói.
“Tốt, ta đi cùng người a Nghi Lâm tiểu sư phụ.” Điền Bá Quang mặt mày hớn hở: “Nếu không ta mang người đi tửu quán uống rượu ăn thịt!”
“Điền Bá Quang! Tâm trạng ta không được tốt ngươi còn hứng thú đùa giỡn… Không cần ngươi đi cùng !” Nghi Lâm tức giận xoay người bước đi.
“Đừng a! Ta không dám đùa nữa, đợi ta với a Nghi Lâm tiểu sư phụ!” Điền Bá Quang vội vàng đuổi theo Nghi Lâm.
“Nghi Lâm tiểu sư phụ, người vì sao không vui a?”
“Nhạc Bất Quần hắn… Hắn không chết, còn làm Minh chủ của ngũ nhạc kiếm phái…”
“A? Tên ngụy quân tử kia, ta phi! Hắn không phải đã bị người một kiếm đâm chết sao?”
“Nhưng mà… Sư tỷ nói, ta sau này không được nhắc lại chuyện kia… Hơn nữa…” Nghi Lâm mấp máy môi, nói tiếp: “Hơn nữa ta cảm thấy, sư tỷ cho rằng ta đã hiểu lầm Nhạc Bất Quần…”
Điền Bá Quang gãi gãi đầu nói: “Quái, khẳng định là tên ngụy quân tử kia lại dùng quỷ kế gì rồi.”
“Ngươi nói… Ta có nên đem chuyện này nói với Lệnh Hồ đại ca hay không?” Nghi Lâm tổng cảm thấy nên nói chuyện này cho Lệnh Hồ Xung biết.
“Nhưng không biết Lệnh Hồ tiểu tử kia đang ở đâu a!” Điền Bá Quang nói, hắn rất muốn lại có thể cùng Lệnh Hồ Xung cùng nhau uống rượu.
“Nghi Lâm tiểu sư phụ, đừng buồn nữa, nhanh ăn kẹo hồ lô đi.”
Nghi Lâm nhìn vào mắt Điền Bá Quang, lại nhìn kẹo hồ lô trong tay, nhỏ giọng thì thầm: “Không ăn có được không…”
Điền Bá Quang vừa muốn nói gì đó, đột nhiên cảm thấy một tia nguy hiểm, vội vàng kéo Nghi Lâm tránh qua.
Nơi Nghi Lâm vừa đứng chợt xuất hiện một đạo vết kiếm thật sâu.
“Người nào? !” Điền Bá Quang bảo hộ Nghi Lâm ở phía sau, rút đao ra lớn tiếng hỏi.
Một đạo thân ảnh xuất hiện trước mắt Điền Bá Quang, toàn thân hắc y, khuôn mặt đã bị che khuất, chỉ nghe hắn thấp giọng nhỏ nhẹ nói:”Hái hoa đạo tặc, Điền Bá Quang, ha ha a.”
“Đúng vậy! Ta chính là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, ngọc thụ lâm phong tái Phan An, một đóa hồng hạnh áp hải đường, vạn dặm độc hành Điền Bá Quang –Tiểu Điền Điền! Bất quá, hiện tại tới lượt ngươi giới thiệu! Ngươi là người phương nào? Dám đả thương Nghi Lâm tiểu sư phụ của ta? !” Điền Bá Quang một tay cầm đao, một tay chỉ vào người tới.
“Hắn… Hắn là Nhạc Bất Quần! Ta nhớ rõ giọng nói của hắn…” Nghi Lâm kéo kéo Điền Bá Quang nói.
“Ha ha ha ha, nếu đã biết, vậy được, ta cho các ngươi một tên hòa thượng và một tiểu ni cô chết chung một chỗ!” Nói xong, trường kiếm vung lên, kiếm quang bắn ra bốn phía đánh thẳng vào Điền Bá Quang, ý đồ muốn đâm xuyên tim hắn.
Điền Bá Quang nhấc đao đón đỡ, không biết một kiếm này của Nhạc Bất Quần chẳng những mang theo Tử Hà thần công mà còn ẩn giấu Tịch Tà kiếm pháp, lực đạo mạnh mẽ lại âm ngoan, vừa đón đỡ, đao kia lại bị trường kiếm mãnh liệt bức hồi, trường kiếm cách đao đánh Điền Bá Quang lùi lại mấy bước, kiếm khí không chút nào trở ngại giáng vào trước ngực Điền Bá Quang.
“Phốc… Nghi Lâm tiểu sư phụ chạy mau!” Điền Bá Quang phun ra một ngụm máu tươi, hét lớn với Nghi Lâm, cổ tay đột nhiên dùng sức, đánh lui trường kiếm.
“Ai cũng đừng hòng chạy!” Nhạc Bất Quần trong mắt lóe lên tinh quang, trường kiếm bên tay phải đột nhiên biến ảo hóa ra mười đạo kiếm ảnh, tay trái vung lên, vài đạo kiếm ảnh trong đó đánh thẳng đến Nghi Lâm, số kiếm ảnh còn lại đánh úp về phía Điền Bá Quang.
Hắn nghĩ, Nghi Lâm chắc chắn không thể tránh khỏi, mà Điền Bá quang, cho dù có thể tránh thoát cũng không cứu được Nghi Lâm, hai người kia hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Nhạc Bất Quần tuyệt đối không nghĩ đến, đối mặt với kiếm ảnh phô thiên cái địa kia, Điền Bá Quang lại không hề né tránh.
“Nghi Lâm tiểu sư phụ!” Điền Bá Quang hai mắt đỏ bừng, cắn răng, không chút do dự chắn trước Nghi Lâm, hoàn toàn nhận lãnh những đạo kiếm ảnh sắc bén kia. Hắn biết, nếu bản thân ra sức chống đỡ kiếm ảnh trước mắt, sẽ không thể nào cứu được Nghi Lâm.
Nghi Lâm rút kiếm ra, lại biết rõ chính mình vô lực né tránh, nàng nhắm mắt lại, trong thời khắc đó, nghĩ đến Điền Bá quang liều mạng bảo hộ mình, nàng đột nhiên hối hận, trước kia không có đối xử tốt với hắn một chút…
“Nghi Lâm… Tiểu… Sư phụ… Chạy mau…”
Đột nhiên cảm thấy bản thân rơi vào trong một vòng tay ấm áp, bên tai vang lên thanh âm của Điền Bá Quang, Nghi Lâm mở mắt ra, nhìn thấy Điền Bá Quang toàn thân đẫm máu đang ôm nàng, hắn nhưng lại cố gắng chống đỡ mười đạo kiếm ảnh kia, bảo vệ Nghi Lâm an toàn không chút thương tổn…
“Điền Bá Quang!” Nghi Lâm gắt gao ôm hắn, nước mắt tràn mi mà ra.
“Hừ! Bọ ngựa đấu xe, không biết sống chết!” Nhạc Bất Quần tay phải vung lên, trường kiếm lại đánh úp về phía hai người.
“Dừng tay!” Một tiếng hét lớn truyền đến, một đạo nhân ảnh từ trên trời giáng xuống, xuất kiếm ngăn chặn công kích của Nhạc Bất Quần.
“Điền huynh! Nghi lâm!” Người tới đúng là Lệnh Hồ Xung, hắn vốn muốn đến Hằng Sơn thay Đông Phương Bất Bại nhìn xem Nghi Lâm thế nào, lại được cho biết Nghi Lâm và Điền Bá Quang không biết đã đi đâu. Lệnh Hồ Xung tìm kiếm khắp nơi không thấy mới đến sau núi, vừa vặn thấy được Điền Bá Quang đang liều chết bảo vệ Nghi Lâm.
Điền Bá Quang nhìn thấy Lệnh Hồ Xung kịp thời xuất hiện, muốn nói gì đó, lại chống đỡ không được ngã xuống.
“Lệnh Hồ đại ca!” Nghi Lâm ôm Điền Bá Quang nức nở nói “Hắn là Nhạc Bất Quần!”
Lệnh Hồ Xung nhíu nhíu mày, nhìn hắc y nhân trước mặt.
“Hừ! Nghịch đồ! Nhận lấy cái chết!” Nhạc Bất Quần nói xong, thân hình chợt lóe, trường kiếm trong tay nhất thời hóa thành hơn mười tàn ảnh, trong chớp mắt liền đến trước mắt Lệnh Hồ Xung.
“Điền huynh! Cố gắng chống đỡ!” Lệnh Hồ Xung nói, dưới chân vội vàng thối lui ba bước, trong tay cũng xuất liên tục bốn đạo kiếm khí, chống lại hơn mười bóng kiếm kia, đồng thời mũi chân điểm nhẹ nhảy lên phía trên Nhạc Bất Quần.
Nhạc Bất Quần thuận thế tung ra kiếm thức, kiếm khí hướng đến hai chân Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung lộn một vòng tránh né trường kiếm dưới chân, rồi sau đó đánh một chưởng vào trên lưng của Nhạc Bất Quần, dựa thế thi triển khinh công an ổn tiếp đất.
Lúc này, hơn mười tàn ảnh trường kiếm Nhạc Bất Quần đã chém ra lại thẳng tắp đánh úp về phía hắn, né tránh không kịp, trường kiếm vung xuất đạo đạo kiếm quang ngăn cản tàn ảnh trước mắt.
Lệnh Hồ Xung không muốn tiếp tục dây dưa với Nhạc Bất Quần, một phen túm lấy thắt lưng Điền Bá Quang, sau đó nắm tay Nghi Lâm, đảo mắt liền phi thân khỏi Hằng Sơn.
“Lệnh Hồ Xung…” Nhạc Bất Quần tuy rằng ngăn chặn được những đạo bóng kiếm kia, nhưng trên người đã bị chém ra không ít miệng vết thương, hắn hung hăng nhìn chằm chằm phương hướng Lệnh Hồ Xung rời đi.
“Lệnh Hồ đại ca, chúng ta đang đi đâu a? Điền Bá Quang hắn… Hắn không có việc gì chứ?” Nghi Lâm nhìn Hằng Sơn cách càng ngày càng xa, lại lo lắng thương thế của Điền Bá quang.
“Đi đến một nơi an toàn, Điền huynh thương thế quá nặng, chỉ có Bình Nhất Chỉ mới có thể cứu hắn.”
Điền Bá Quang sớm đã rơi vào trạng thái hôn mê, Nghi Lâm nhìn hái hoa đạo tặc này vì mình mà liều mạng, trong lòng khổ sở không nói nên lời, hắn cho tới bây giờ chưa từng khinh bạc nàng, ngược lại đối với nàng rất tốt, thậm chí không màng sinh mạng bảo vệ nàng.
Nghi Lâm nhìn hắn, không khỏi nhớ tới những gì đã cùng hắn trải qua. Điền Bá Quang bức bách nàng mang nàng đi uống rượu ăn thịt, tuy rằng nàng không hề ăn. Điền Bá Quang bái nàng làm sư mỗi ngày đều gọi nàng là Nghi Lâm tiểu sư phụ, mỗi ngày đều mang thức ăn đến cho nàng, thường xuyên ra ngoài mua cho nàng kẹo hồ lô, vì muốn nàng vui vẻ mà giả trang thành ca kỹ chọc cười nàng, nay lại vì nàng, không tiếc buông tha cho sinh mạng…
Nàng rất hối hận, bắt đầu hối hận chính mình luôn không kiên nhẫn đối với hắn, hối hận chính mình không có đối tốt với hắn một chút, hối hận chính mình không biết quý trọng.
“Nghi Lâm, chúng ta đến nơi rồi.”
Thanh âm của Lệnh Hồ Xung cắt đứt suy nghĩ của Nghi Lâm, nàng ngẩng đầu, nhìn Lệnh Hồ Xung khởi động cơ quan hiện ra một cửa động, trong lòng cảm thấy rất thần kỳ.
Lệnh Hồ Xung mang theo hai người về tới Thiên Chi Nhai, đem Điền Bá Quang đặt ở trên giường an trí tốt, liền khẩn cầu Bình Nhất Chỉ cứu mạng Điền Bá Quang.
“Ngươi không biết ta cứu một người giết một người sao?” Bình Nhất Chỉ nhìn thoáng qua Điền Bá Quang.
“Khụ khụ, trước kia ngươi cứu nhiều người của Ngũ Phách Cương như vậy, không phải cũng không cần giết người nào sao.” Phong Thanh Dương làm bộ vô tình nói.
Bình Nhất Chỉ nhất thời chán nản, trong lòng nói ngươi lão nhân này, thật đúng là không biết cái gì nên nói cái gì không nên nói.
“Bình thần y, người xuất gia lấy từ bi làm gốc, van cầu ngươi cứu hắn, hắn không phải là người xấu…” Nghi Lâm nhỏ giọng nói.
“Ha ha, Bình Nhất Chỉ ta cứu người vô số, vô luận tốt xấu. Huống chi, ta cũng không phải người xuất gia.” Bình Nhất Chỉ cất tiếng cười to.
“Bình Nhất Chỉ, ngươi muốn mạng ai, ta giúp ngươi giết người đó là được.” Đông Phương Bất Bại một thân lam y nam trang đột nhiên xuất hiện nói.
|
Chương 20: Kỳ nhân chi đạo còn kỳ thân, đố kỵ từ yêu biến thành hận.
“Đông Phương giáo chủ, thuộc hạ không dám, thuộc hạ lập tức chữa cho hắn.” Ngừng một chút, Bình Nhất Chỉ lại nói: “Giáo chủ tại sao…xuất quan ngay lúc này?”
“Ta xuất quan lúc nào do chính ta quyết định, ngươi vẫn nên đi làm chuyện của ngươi cho thỏa đáng.”
“Tỷ tỷ!” Nghi Lâm vui vẻ kêu một tiếng.
“Nghi Lâm, Điền Bá Quang sao lại thành ra như vậy? Muội có bị thương không?” Đông Phương Bất Bại nhìn muội muội của mình ân cần hỏi.
“Là sư phụ ta… Là Nhạc Bất Quần, hắn đả thương Điền huynh, nếu không phải ta đúng lúc đuổi tới, chỉ sợ…” Lệnh Hồ Xung nhìn thoáng qua Đông Phương Bất Bại.
“Nhạc Bất Quần? Tên ngụy quân tử kia, ngươi giết hắn chưa?”
“Không có… Ta sợ Điền huynh chống đỡ không được bao lâu, nên vội dẫn bọn họ về trước.”
Đông Phương Bất Bại mỉm cười, nói: “Lệnh Hồ xung, ngươi nếu thật muốn giết Nhạc Bất Quần, chẳng lẽ còn cần tốn nhiều thời gian sao?”
“Ha ha, Đông Phương tiểu tử, ngươi đừng làm khó hắn nữa.” Phong Thanh Dương cười lớn:”Ta hiện tại rất muốn biết, thành quả bế quan ba tháng qua của ngươi.”
“Lão tiểu tử, ngươi nếu tiếp tục đứng về phía hắn, ta sẽ đánh cho ngươi một trận.” Đông Phương Bất Bại hừ nhẹ nói: “Này Dịch Cân Kinh cùng Tẩy Tủy Kinh, không hổ là công pháp tối cao của Linh Thứu Tự, nay ta đã khôi phục đến tầng thứ tư, tin tưởng không bao lâu thì có thể đột phá tầng thứ năm.”
“Đông Phương, ta đây cùng tỷ luyện chiêu có được không?” Độc Cô Hành không biết khi nào thì xông ra.
“Ngươi? Ngươi làm được không?” Đông Phương Bất Bại buồn cười nhìn Độc Cô Hành.
Lệnh Hồ Xung vội vàng nói: “Ta luyện với cô!”
“Miễn đi, ta sẽ không so chiêu với heo. Độc Cô Hành, đến đây đi.” Đông Phương Bất Bại không thèm nhìn tới Lệnh Hồ Xung, xoay người đi ra ngoài.
“Nghe thấy không? Ngươi là heo! Ha ha ha!” Độc Cô Hành vô cùng đắc ý, giả làm mặt quỷ với Lệnh Hồ Xung rồi vui vẻ ra ngoài.
Phong Thanh Dương nghẹn cười nhìn thoáng qua Lệnh Hồ Xung: “Ta đi ra ngoài xem bọn chúng so chiêu!” Chân trước mới bước đi, liền khống chế không được nở nụ cười.
“Lệnh Hồ đại ca, ta… Ta đi xem Điền Bá Quang…” Nghi Lâm nói xong liền cười chạy ra.
Lệnh Hồ Xung buồn bực đứng ở tại chỗ, thở dài, nhìn thấy Nhậm Doanh Doanh đang đứng trước cửa.
“Xung ca, không bằng, chúng ta tìm một chỗ, huynh đánh đàn, muội thổi tiêu, được không?”
Lệnh Hồ Xung né tránh ánh mắt của Nhậm Doanh Doanh, đã nhiều ngày qua, tâm của hắn nói cho hắn biết, hắn không thể nào tiếp nhận tình cảm của Nhậm Doanh Doanh, nhưng…hắn lại không muốn tổn thương nàng…
“Cũng được, Doanh Doanh, chúng ta ra ngoài một chút đi. ” Lệnh Hồ Xung lắc lắc đầu, bắt buộc chính mình không được nghĩ nữa.
Hai người ra cửa, đều trầm mặc không nói chuyện, vài lần Nhậm Doanh Doanh muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy biểu tình rõ ràng lòng không yên của Lệnh Hồ Xung, liền bị nghẹn trở về, đành phải cúi đầu nhìn dưới chân.
Đột nhiên Lệnh Hồ Xung dừng cước bộ, Nhậm Doanh Doanh ngẩng đầu, nhìn thấy ở phía trước, Đông Phương Bất Bại đang cùng Độc Cô Hành so chiêu.
Độc Cô Hành làm sao có thể là đối thủ của Đông Phương Bất Bại, hoàn toàn trở thành bia ngắm, còn là một cái bia ngắm thích cợt nhả, Đông Phương Bất Bại đánh hắn cũng đánh đến vui vẻ sảng khoái.
“Ngừng ngừng ngừng! Đông Phương… Ngừng lại!” Độc Cô Hành mệt thở hồng hộc: “Ta nói… Đông Phương… Tỷ… Tỷ là xem ta… trở thành Lệnh Hồ tiểu tử kia… để trút giận sao…”
“Như thế nào? Là chính ngươi nói muốn so chiêu với ta a, không phải ta ép ngươi.” Đông Phương Bất Bại cười cười lắc lắc chiết phiến trong tay :”Còn nữa, ngươi dám tiếp tục nhắc tới Lệnh Hồ Xung, cẩn thận ta đánh ngươi không ra hình người.”
“Không nhắc không nhắc không dám nhắc nữa, ta… ta phải nghỉ một lát…” Nói xong, Độc Cô Hành đặt mông ngồi xuống đất.
“Ai, đánh với ngươi thực không thú vị, lão tiểu tử không biết đã chạy đi đâu, còn không bằng đánh với hắn.” Đông Phương Bất Bại nhìn chung quanh, không thấy được Phong Thanh Dương, nhưng thật ra thấy được Lệnh Hồ Xung cùng Nhậm Doanh Doanh ở cách đó không xa.
Cảm nhận được ánh mắt Đông Phương Bất Bại liếc tới, Nhậm Doanh Doanh vội vã ôm lấy cánh tay Lệnh Hồ Xung, cảm giác được Lệnh Hồ Xung có chút không tình nguyện, nhưng vẫn gắt gao ôm chặt.
Đông Phương Bất Bại mặt không chút thay đổi thu hồi ánh mắt, thật giống như chưa từng thấy bọn họ, thấy được khác thường Độc Cô Hành liền quay đầu nhìn, trong lòng lập tức hiểu được cái gì đó.
Độc Cô Hành cười xấu xa, một phen nắm lấy tay Đông Phương Bất Bại, không để Đông Phương Bất Bại kịp lên tiếng, hắn liền lớn tiếng nói: “Đông Phương, có thể được ở bên tỷ, ta vừa thoải mái vừa hạnh phúc a!”
Đông Phương Bất Bại lập tức có loại xúc động muốn dùng cây quạt quật chết hắn, bất quá liền hiểu được dụng ý của Độc Cô Hành, nàng bất động thanh sắc rút tay ra, ngoài miệng lại nói: “Tốt, nếu như ngươi cảm thấy hạnh phúc thoải mái, vậy ngươi có thể mỗi ngày cùng so chiêu với ta.”
Độc Cô Hành trong lòng nở hoa, lại phát hiện Đông Phương Bất Bại đang dùng một loại ánh mắt giết người nhìn hắn, nhất thời cảm thấy toàn thân lạnh buốt… Hỏng rồi… Không nên kéo tay nàng… Độc Cô Hành bi đát nghĩ.
Lúc Lệnh Hồ Xung nhìn thấy Đông Phương Bất Bại cùng Độc Cô Hành so chiêu, trong lòng tựa như đánh đổ cả bình dấm chua, hắn không khỏi nhớ tới Đổng huynh đệ từng vì hắn múa kiếm cùng hắn so chiêu…
Lệnh Hồ Xung thấy Đông Phương Bất Bại hướng mắt về mình, vốn định đi qua chào hỏi, không ngờ cánh tay bị Nhậm Doanh Doanh gắt gao ôm chặt, rồi sau đó, liền thấy, Độc Cô Hành nắm tay Đông Phương Bất Bại, còn nói cái gì được ở bên Đông Phương vừa thoải mái vừa hạnh phúc… Hơn nữa khi nghe Đông Phương Bất Bại nói”Vậy ngươi có thể mỗi ngày cùng ta so chiêu”, Lệnh Hồ Xung cảm thấy trong lòng giống như có cái gì đó nổ tung.
“Buông tay!” Lệnh Hồ Xung gạt phắt cánh tay đang ôm lấy tay hắn của Nhậm Doanh Doanh, lập tức đi về hướng Đông Phương Bất Bại và Độc Cô Hành.
“Xung ca!” Nhậm Doanh Doanh không thể tin nhìn Lệnh Hồ Xung, hai lần, Lệnh hồ Xung hai lần quát nàng đều là vì Đông Phương Bất Bại, lần đầu tiên, nàng hỏi hắn có phải đã yêu Đông Phương Bất Bại hay không, hắn lớn tiếng bảo nàng câm miệng. Nay lại…
“Lệnh Hồ Xung, ngươi sao lại đến đây? Nga, cùng nương tử ngươi tản bộ…” Độc Cô Hành đứng lên, vẻ mặt đầy ý cười nói.
“Đông Phương cô nương, ta có lời muốn nói với cô…” Lệnh Hồ Xung không để ý tới Độc Cô Hành, nhìn Đông Phương Bất Bại nói.
“Phải không? Nhưng mà, ta với ngươi không có lời nào để nói.” Nói xong, Đông Phương Bất Bại không còn nhìn Lệnh Hồ Xung lấy một lần, trực tiếp chạy lấy người.
Khi đi ngang qua Nhậm Doanh Doanh, thấy Nhậm Doanh Doanh oán hận nhìn chằm chằm mình, Đông Phương Bất Bại không khỏi buồn cười, nàng tiến đến gần trước mặt Nhậm Doanh Doanh, chân mày nhướng cao, khóe miệng mang theo một chút ý cười nói: “Doanh Doanh, thấy thúc thúc, sao ngay cả chào hỏi cũng không có? Ta nhớ rõ, ngươi không phải đã từng nói với ta, hai người các ngươi ở bên nhau rất khoái hoạt sao? Ta sao lại một chút cũng không thấy như vậy.” Nói xong, chiết phiến vung lên, liền tiêu sái rời đi, bỏ lại Nhậm Doanh Doanh tức giận gắt gao cắn môi.
Lệnh Hồ Xung muốn đuổi theo, bỗng thấy Độc Cô Hành vẻ mặt nghiêm túc chắn ở trước mặt mình.
“Độc Cô huynh đệ ngươi làm gì thế?”
“Không làm gì cả, ta chỉ muốn nói với ngươi, ngươi có biết hay không cái này gọi là gì?” Độc Cô Hành vẫn là thực nghiêm túc.
Lệnh Hồ Xung cau mày, không rõ Độc Cô Hành rốt cuộc muốn nói gì.
“Lúc trước ngươi cũng như vậy tổn thương Đông Phương, hiện tại chỉ có một chút kích thích như thế, ngươi liền chịu không nổi ?” Độc Cô Hành cười hắc hắc rồi nói nói: “Nói cho ngươi biết, cái này gọi là gậy ông đập lưng ông! Ha ha ha…” Nói xong Độc Cô Hành ngửa mặt cười lớn chạy đi.
“Xung ca…” Nhậm Doanh Doanh đi đến bên người Lệnh Hồ Xung kêu một tiếng.
“Ta không sao.” Lệnh Hồ Xung nhìn nàng hỏi: “Vừa rồi, Đông Phương nói muội từng nói với nàng ấy cái gì? Muội đã nói gì với nàng? Cái gì khoái hoạt?”
“Muội…muội không nói gì cả…” Nhậm Doanh Doanh ngẩn người, liền thấy Lệnh Hồ Xung vẻ mặt hoài nghi nhìn mình, “Xung ca, huynh không tin muội? Từ trước tới nay, muội đều đối tốt với huynh như vậy, muội… ”
“Huống chi, Đông Phương Bất Bại quỷ kế đa đoan, huynh sao có thể tin lời cô ta.” Nhậm Doanh Doanh nhìn Lệnh Hồ Xung nói.
“Doanh Doanh! Nàng ấy nuôi nấng muội lớn lên cho muội trở thành Thánh Cô, còn hiến tim cho muội, lần này cũng nhờ nàng cứu muội trở về, muội sao có thể nói như thế?!” Lệnh Hồ Xung cau mày quát lớn nói.
“Nếu như không phải tại cô ta thì cha làm sao lại bị giam giữ?! Cuối cùng còn bị cô ta đánh chết! Muội sao có thể thành kẻ không có cha! Cô ta hiến tim không phải vì muội mà là vì huynh mà thôi!” Nhậm Doanh Doanh lớn tiếng nói “Lần này cứu muội ai biết có phải cô ta có âm mưu gì không!”
“Đủ rồi! Không cần tiếp tục nói với ta về chuyện của cha muội. Vị trí giáo chủ kia vốn nên là của nàng ấy, nàng muốn đoạt lại có gì không đúng! Cha muội vẫn luôn lợi dụng ta đối phó với Đông Phương, đến tột cùng là ai quỷ kế đa đoan!” Lệnh Hồ Xung nghĩ đến bản thân từng bị Nhậm Ngã Hành lợi dụng, nhưng lúc đó lại không hay biết gì.
“Doanh Doanh, ta không hy vọng muội đối xử với Đông Phương như vậy.” Dứt lời, Lệnh Hồ Xung xoay người muốn đi.
“Đúng vậy! Muội đã từng nói với Đông Phương Bất Bại!” Nhậm Doanh Doanh đột nhiên lớn tiếng nói một câu.
Nhìn thấy Lệnh Hồ Xung quay người lại, Nhậm Doanh Doanh lạnh lùng cười nói: “Muội nói với cô ta, ta cùng Lệnh Hồ đại ca ở bên nhau, chúng ta rất khoái hoạt!”
“Muội! Muội sao lại có thể như thế…” Lệnh Hồ Xung tức giận nhìn chằm chằm Nhậm Doanh Doanh, không nghĩ tới nàng lại làm như vậy: “Muội quả thực không thể nói lý!” Dứt lời, Lệnh Hồ Xung bỏ mặc Nhậm Doanh Doanh vội vã đi tìm Đông Phương Bất Bại.
“Đông Phương Bất Bại…” Nhậm Doanh Doanh nhìn bóng dáng Lệnh Hồ Xung bỏ đi, hận không thể giết chết Đông Phương Bất Bại: “Lệnh Hồ Xung, ta không cho phép huynh quan tâm đến cô ta, không cho phép trong lòng huynh có cô ta… Tuyệt đối không được…” Hai tay gắt gao siết chặt, móng tay đâm vào da thịt, Nhậm Doanh Doanh không chút nào cảm giác được đau đớn, nàng chỉ cảm thấy hận.
“Ta sẽ không cho các ngươi toại nguyện! !”
|