Từng Muốn Mặc Thật Đẹp Để Lấy Anh
|
|
TỪNG MUỐN MẶC THẬT ĐẸP ĐỂ LẤY ANH - TANG DU VỊ VÃN
Thể loại: Ngôn tình hiện đại
Tác giả: Tang Du Vị Vãn
Nhóm edit: Vườn Buôn Dưa
Giới thiệu: "Nghe đồn rằng, nhị tiểu thư nhà họ Tống năm năm trước bỗng hóa điên, tay nhuốm đầy máu bóp chết đứa con vừa sinh. Mãi cho đến khi một người đàn ông thần bí xuất hiện, đem đứa nhỏ đi. Năm năm sau, cô là một người phụ nữ sắp li hôn, mà anh lại là một người bố độc thân. Cô lần đầu gặp anh, lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng ánh mắt sắc xảo bắt cô lộ ra bộ mặt khác. Vốn tưởng rằng hai người vốn dĩ là hai đường thẳng song song không bao giờ gặp nhau, nhưng bởi vì một đứa bé, họ lại như cây Đằng Triển, càng quấn càng chặt.
Tóm tắt của editor: Nhìn thấy bạn trai lên giường cùng bạn thân, Tống Dư Kiều bỏ đi sang Canada. Hai năm sau trở về bất chấp sự phản đối của cha kết hôn với Diệp Trạch Nam. Ba năm hôn nhân hắn chưa từng đụng qua cô, mà cô nhớ mình chưa từng quan hệ với ai, vậy tại sao cô lại mất trinh?!? Cậu út của chồng –Bùi Tư Nhận vì cớ gì luôn theo trêu chọc cô. Còn con trai hắn – Bùi Hạo Dục, rốt cuộc cô nên gọi là em họ hay con trai??
|
Edit : nhuquynh0310 Beta: Búp Nguyễn Chương 1: Con quạ giỏi bắt gian nhất
Khách sạn xếp phòng trước, người phụ nữ chống nạnh đứng, quát mắng người phục vụ cầm phiếu phòng, "Nếu ngươi không mở cửa thì ta sẽ đạp cửa!."
Người phục vụ sắc mặt có chút trắng bệch, hai người bên trong hay ngoài cửa đều không thể đắc tội, anh ta cũng do dự không quyết , "Hoa tiểu thư, e sợ không hợp quy định. . . . . ."
"Ta sẽ nói cho ngươi biết, ta là bạn gái của người đàn ông bên trong kia, anh ta đang ở bên trong cùng người phụ nữ khác vụng trộm, vì lẽ đó bây giờ ta muốn đi vào bắt gian! Ngươi mở hay không mở cửa?"
Nhìn năm giác quan Tống Dư Kiều đã phẫn nộ đến vặn vẹo khuông mặt, quyết đoán đoạt lấy phiếu phòng từ trong tay người phục vụ, cửa mới hé một khe nhỏ, đã nhìn thấy một nam một nữ quấn quýt cùng nhau, thấy người phụ nữ thở dốc rên rỉ, người đàn ông kia, không phải ai khác, dĩ nhiên là người chồng của cô Diệp Trạch Nam, một bóng lưng trần trụi , cô cũng không nhìn lầm!
Cô lập tức đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Tống Dư Kiều đẩy cánh cửa vòng cung, Hoa Tranh đẩy ra che ở phía trước Tống Dư Kiều, thuận tiện xông tới cầm ấm nước sôi trên bàn, lập tức đổ thẳng lên trên lưng trần của người đàn ông kia , ấm nước bị giật khỏi tay, miệng nói "Tiện nhân!" Hai chữ vẫn chưa kịp nói ra, liền hoàn toàn ngây ngẩn cả người!
Người đàn ông này. . . . . .
Ơ đâu phải là bạn trai của cô, đâu phải là người chồng Tống Dư Kiều!
Nước có thể là mới vừa đổ không đến bao lâu, nhất thời cái thân thể trần truồng kia của người phụ nữ kêu thảm thiết một tiếng, người đàn ông trên giường đương nhiên bị bỏng không nhẹ, nhưng cũng đã cắn răng vươn mình khoác thêm áo sơ mi.
Hoa Tranh xoay người lại trừng mắt người phục vụ: "Xảy ra chuyện gì? !
Người phục vụ có chút nơm nớp lo sợ, "Xin lỗi Hoa tiểu thư, cái kia. . . . là đi nhầm, Bùi tiên sinh ở căn phòng bên kia"
Hoa Tranh nổi giận đùng đùng ra khỏi cửa phòng, chỉ để lại Tống Dư Kiều cùng hiện trường bắt gian của cô.
Tống Dư Kiều đứ́ng ở tại chỗ, nhìn giường lớn của khách sạn thật ngổn ngang, chồng cô trốn ở phía sau cùng với người phụ nữ, trong lòng thật khó chịu giống như đao cắt, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.
"Diệp Trạch Nam, tôi cho anh ba phút đồng hồ để giải thích."
Diệp Trạch Nam đã bình tĩnh lại, ung dung thong thả mà thăt nút áo sơ mi vào, nhìn Tống Dư Kiều hai giây đồng hồ, sau đó vỗ vỗ trên đùi của người phụ nữ kia: "Ngoan, đi ra ngoài trước chờ anh."
Tống Dư Kiều lên cơn giận dữ, kết hôn ba năm, đến bây giờ cô mới chính thức nhìn rõ ràng sắc mặt Diệp Trạch Nam.
Tiểu yêu tinh ngược lại cũng không chút hoang mang, vừa ra đến trước cửa còn cúi người hôn một cái vào mặt Diệp Trạch Nam. Bàn tay Tống Dư Kiều nắm chặt lại, móng tay ghì mạnh vào trong lòng bàn tay, tiến hai bước giơ tay lên cao, dùng hết khí lực hướng về phía trước, ngay lúc đó bị Diệp Trạch Nam dùng tay đỡ lại.
Tống Dư Kiều căm tức anh ta, vung lên tay trái không bị cầm , tàn nhẫn mà cho Diệp Trạch Nam một bạt tai, "Diệp Trạch Nam, anh rốt cuộc có phải người không?"
Cô không biết mắt mình lúc nào đã đỏ lên, nước mắt lớn chừng hạt đậu rơi từ trong hốc mắt nhỏ xuống.
. . . . . . . . . . . .
Nửa phút sau, tiểu yêu tinh rốt cục đứng dậy rời đi, khóa cửa phòng, Tống Dư Kiều cũng hơi hồi hộp một chút.
Diệp Trạch Nam châm một điếu thuốc, mùi thuốc lá nức mũi, căn phòng đẫm mùi thuốc lá, nuốt rồi nhả khói, trên cổ áo sơ mi trắng có một dấu môi son.
Tống Dư Kiều như vậy nhìn Diệp Trạch Nam, đột nhiên cảm thấy vô cùng xa lạ, so với ba năm trước cô gả cho anh ta, cô bỗng nhiên không tiếp tục kiên trì được , bưng kín mặt, "Diệp Trạch Nam, chúng ta ly hôn đi."
Nghe xong câu nói này, vẫn lẳng lặng mà ngồi ở trên giường, Diệp Trạch Nam thật giống sư tử như thế vọt lên, một cái tay liền trói Tống Dư Kiều , hai mắt đỏ chót: "Ly hôn? Cô rốt cục cũng nói ra! Ly hôn để cô đi tìm người đàn ông khác ở ngoài đúng không?"
Tống Dư Kiều giẫy giụa, "Tôi nói bao nhiêu lần! Tôi căn bản không có quá đàn ông khác, xưa nay đều chưa từng có!"
"Còn năm năm trước đây? Tại sao trước khi đi cô vẫn ở nơi này, sau một năm trở về thì không còn ở đây nữa? !" Diệp Trạch Nam đúng là rất tức giận, ngón tay dùng sức mà ngắt lấy thủ đoạn của Tống Dư Kiều, "Cô nói cho tôi biết, cô ngoại tình với ai?"
___________ Có lẽ sẽ có vài bạn đọc ở trang khác rồi. Bộ này đang được đăng tải tại wattpat ( các trang khác là ăn cắp) và vì một số lý do khách quan nên nhóm đã đồng ý đào hố bên diendanlequydon Trong thời gian ngắn nhất mình sẽ cố gắng để kịp tiến độ theo wattpat. Mong truyện không bị bơ --Lam--
|
Ed: tudiep1612 Beta: ThuThaoMai1706 Chương 2: Tôi muốn ly hôn
Diệp Trạch Nam giống như một con dao găm sắc bén, một ổ dao găm, lập tức đâm vào trái tim Tống Dư Kiều, làm máu chảy đầm đìa.
"Tại sao cô không nói chuyện? Bị tôi nói trúng rồi đúng không?"
"Anh không tin tôi, còn muốn tôi nói gì nữa?"
Diệp Trạch Nam thấy trên mặt Tống Dư Kiều trống rỗng, nhất thời trong lòng hiện lên một nỗi thù hận, cúi người, bỗng nhiên ngậm lấy vành tai Tống Dư Kiều: "Đêm đầu cô với người kia, có hay không như vậy. . . . . . Hôn hay sờ qua cô?"
Cho dù đã chịu qua lời nói so với lúc này nhiều không thể tả, khi nghe đến lời của người mà chính mình từng yêu nhất nói ra, lòng Tống Dư Kiều đau từng trận co giật, cô cắn răng: "Anh là đồ cặn bã!"
Tay Diệp Trạch Nam tay hướng lên trên, bỗng nhiên lập tức đặt lên trước ngực tròn trịa của Tống Dư Kiều, con ngươi hẹp dài híp lại, "Tôi là kẻ cặn bã sao? Vậy hai chúng ta không phải vừa vặn xứng sao, tôi là kẻ cặn bã, cô là gái điếm."
Hắn giữ thật chặt hàm dưới Tống Dư Kiều, trên mặt hiện ra nụ cười giống ác ma, "Vợ à, nói cho tôi biết đêm đầu tiên bán bao nhiêu tiền?"
Tống Dư Kiều không phải là không có nghe được Diệp Trạch Nam gọi cô " vợ ", trước đây ở thời học cấp ba, Diệp Trạch Nam tình cờ gọi cô " vợ ", cô đều sẽ đỏ mặt không biết làm sao, thế nhưng hiện tại, trong lòng chỉ cảm thấy bị chế nhạo.
"Không!" Tống Dư Kiều liều mạng giãy dụa, "Anh thả tôi ra, tôi không phải gái điếm!"
Đột nhiên xuất hiện nụ hôn làm Tống Dư Kiều cảm thấy mê muội, miệng và mũi đều là mùi nước hoa của một phụ nữ khác, giương mắt có thể nhìn thấy ráp trải giường cùng vỏ chăn bị vò thành cục, Tống Dư Kiều cảm thấy buồn nôn, bỗng nhiên, trọng lượng trên người lập tức biến mất.
Diệp Trạch Nam đứng ngược với đỉnh đầu đèn lớn, nhìn từ trên cao xuống mà nhìn Tống Dư Kiều: "Chạm cô, tôi cảm thấy bẩn, thật bẩn."
Tống Dư Kiều giống như bị sét đánh trúng, trước mắt một hồi trắng xám, đợi lấy lại được bình tĩnh , trực tiếp nắm túi xách ở trên giường, hướng về cửa phòng ném ra ngoài: "Diệp Trạch Nam! Anh sạch sẽ sao? ! Anh có tư cách gì nói tôi bẩn? ! Anh có tư cách gì. . . . . ."
Âm thanh dần dần hạ thấp, Tống Dư Kiều cảm thấy ánh đèn gian phòng này quá chói mắt, bằng không vì sao lại rơi nước mắt.
Vào lúc này, trên hành lang xuất hiện một tiếng thét chói tai của người phụ nữ, Tống Dư Kiều lau nước mắt ở một bên gò má, vội vàng xuống giường đi ra ngoài, đầu tiên nhìn thấy một người phụ nữ đang nắm tóc Hoa Tranh, bộ mặt tức giận.
Hai người phụ nữ vì một người đàn ông đánh nhau, mà người đàn ông này. . . . . . Hiện tại chính là đang dựa tường hút thuốc, một bộ dáng dấp quan trên ngồi xem, bóng lưng cao to, trên người chỉ mặc một cái áo sơ mi sẫm màu, cùng với khói lượn lờ xương với ngón tay rõ ràng.
Người đàn ông này chính là người để Hoa Tranh điên cuồng - Bùi Tư Nhận?
Tống Dư Kiều đồng thời xem người đàn ông này, người đàn ông xoay đầu lại nhìn cô một cái, trong lúc nhất thời, hai người đều sửng sốt.
Tống Dư Kiều là bởi vì người đàn ông này thật là làm cho người ta ngạc nhiên đã gặp qua là không quên được khuôn mặt, không trách Hoa Tranh nhớ ba năm, theo đuổi cũng phải đến tận nước ngoài.
Mà người phía sau, bắn ra bốn phía trong mắt lóe ra một tia kinh ngạc, mà vết kinh ngạc này, dĩ nhiên từ từ sáng quắc, tựa hồ còn mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu, ánh mắt khiếp người, để Tống Dư Kiều không khỏi mở ra cái mặt khác, xoay người lại kéo Hoa Tranh.
Ở khách sạn dưới sự giúp đỡ bảo an, cuối cùng đem hai người phụ nữ kéo ra, Hoa Tranh vuốt lại tóc, trên mặt có hai vết cào đỏ tươi.
Khi đẩy cô gái này ra, lộ ra một khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, Tống Dư Kiều sửng sốt một chút, đây là danh tiếng gần nhất: đang qua lại với cô gái Trương Mộng Lâm.
Trương Mộng Lâm cũng không phải chặt không chật đất đánh cò môi giới điện thoại, lúc gần đi nói với Hoa Tranh một câu --"Cô chờ!"
Hoa Tranh giống như là hít thuốc lắc, nếu Tống Dư Kiều không giữ lại, đã xông lên trên, "Được, tôi chờ! Nhìn rốt cuộc là cô ta giết tôi trước hay là tôi giết cô ta trước!"
Hoa Tranh đã đếm không biết đây là lần thứ mấy tới bắt gian Bùi Tư Nhận, cô oanh oanh liệt liệt theo đuổi Bùi Tư Nhận ba năm, thậm chí dù là nơi cô không biết ngôn ngữ mà vẫn đi theo ra nước ngoài. Mỗi khi bên cạnh hắn có phụ nữ khác, sẽ lao ra lấy thân phận bạn gái đi đánh ghen, thế nhưng, Bùi Tư Nhận nhưng vẫn coi cô là em gái.
Tống Dư Kiều an ủi cô, "Trên mặt cô bị thương, có muốn đi bệnh viện khám, bệnh viện đa khoa?"
Hoa Tranh sờ vào gò má một hồi, hít vào một ngụm khí lạnh, nhất thời mắng một tiếng: "Thật hối hận không xé nát đồ đê tiện này! Ôi, Bùi Tư Nhận đây?"
Trên hành lang chỉ còn lại có ánh đèn sáng loáng, đâu còn có bóng dáng người.
"Đúng rồi, cô cùng Diệp Trạch Nam thế nào rồi?" Hoa Tranh nhấn thang máy rời khỏi.
Tống Dư Kiều hạ mí mắt , "Tôi nghĩ nên ly hôn."
"Nghĩ thông rồi?"
Đợi được cửa thang máy "đinh" một tiếng mở ra, Tống Dư Kiều lẩm bẩm một tiếng vào thang máy, Hoa Tranh không nghe rõ, lại hỏi một lần, cửa thang máy đóng.
Bên cạnh thang máy một bên đường cái an toàn, ẩn ở trong bóng tối Bùi Tư Nhận nhàn nhạt nhếch môi, trước mắt hiện lên hình ảnh Tống Dư Kiều khóc, ngón tay giữa dập tắt tàn thuốc để lại khói bụi.
Năm năm, thực sự là đã lâu không gặp.
Hắn lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại, "Tra một người, một người bạn của Hoa Tranh, Tống Dư Kiều."
Điện thoại một đầu khác, điều tra viên của Bùi Tư Nhận lạch cạch gõ bàn phím, "Ông chủ, Tống Dư Kiều sao? À, tra được chồng cô là Diệp Trạch Nam, không phải cháu trai bên ngoại của nhà anh sao. . . . . . Cho ăn, này!"
Trong loa, chỉ còn lại có tín hiệu báo máy bận.
|
Ed: ChuChuDu Chương 3: Cô muốn sinh con cho chồng tôi
Tống Dư Kiều trở lại Diệp gia với bộ dạng mệt mỏi, đã hơn mười một giờ khuya, nhưng đèn trong nhà vẫn sáng choang.
Bùi Ngọc Linh, mẹ chồng cô đang ngồi ở trên ghế salông chính, tay cầm chiếc điều khiển ti vi chuyển kênh. Thấy Tống Dư Kiều trở về, bộ mặt vốn ủ rũ nhất thời trở nên hớn hở, dặn dò bảo mẫu Lưu tỷ đem canh Tống Tử từ phòng bếp lên: "Bưng canh lên đây."
"Dư Kiều, con trở về rồi , mau tới đây uống cái này."
Tống Dư Kiều nghe thấy được một mùi thuốc nồng đậm liền từng trận nôn khan, mới vừa đưa đến bên mép đã che miệng chạy đến phòng vệ sinh ói ra. Bởi vì buổi tối cô không có ăn cái gì, chỉ có thể nôn khan liên tục.
Chờ cô từ phòng vệ sinh đi ra, Bùi Ngọc Linh đã phấn khích hỏi: "Có phải là mang thai?"
Tống Dư Kiều cười khổ: "Ngày hôm trước con vừa tới kì theo thường lệ."
Khuôn mặt Bùi Ngọc Linh lập tức hiện rõ sự thất vọng: "Thuốc cũng đã uống nhiều như vậy, làm sao vẫn không mang thai được? Đến đây, trước hết con đem thuốc này uống hết. Đã kết hôn ba năm, cái bụng của con thế nào mà một chút động tĩnh cũng không
Tống Dư Kiều đưa tay bóp mũi lại, ngửa đầu uống hết chén thuốc đông y đen kia, đem nước mắt nhịn vào trong lòng.
Đừng nói kết hôn ba năm, coi như là ba mươi năm, Diệp Trạch Nam chưa từng động vào cô, cô làm sao có thể mang thai đây?
Tống Dư Kiều trong lòng cay đắng, thế nhưng vẫn là tiếp tục cùng mẹ chồng xem ti vi một lúc nữa. Đúng lúc muốn lên lầu lúc nghỉ ngơi, lại nghe Lưu tỷ bỗng nhiên kêu một tiếng: "Không xong rồi. "
"Phu nhân." Lưu tỷ có chút ấp a ấp úng nói: "Bên ngoài có một người phụ nữ, nói là đã mang thai con của thiếu gia."
Tống Dư Kiều nghe xong câu nói này, sắc mặt trắng bệch.
Bùi Ngọc Linh nghe đến có con, trong lòng đầu tiên là giật giật, sau lại nhíu lông mày: "Không biết là người nào, cô ta ăn nói tùy tiện cô cũng dám tin? Đuổi đi đi."
Lưu tỷ nghe Bùi Ngọc Linh nói đã hiểu, đây hẳn là cô ta cần tiền nên mới đến đây. Thế nhưng, có điều hai phút sau, Lưu tỷ đã quay trở lại, cầm một tờ giấy giám định báo cáo, "Người phụ nữ kia nói, nói đây là. . . . . ."
"Đây là nước ối của tôi được lấy làm giám định báo cáo, trong bụng tôi đã mang thai con của Trạch Nam!"
Nghe thấy âm thanh này, cốc thuỷ tinh trong tay Tống Dư Kiều đùng một tiếng rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy.
Vóc dáng yêu kiều nhỏ nhắn của cô gái trong tay cầm một tờ giấy kiểm nghiệm đang xông tới, nhìn Tống Dư Kiều liền gọi: "Chị, em đã mang thai, là con của anh rể !"
Bùi Ngọc Linh nhíu nhíu mày nói: "Cô là ai?" Tại sao gọi Tống Dư Kiều là chị. "
"Tôi là em Tống Dư Kiều, Từ Uyển Lỵ."
Cô gái có khuôn mặt thanh tú, nhưng cùng Tống Dư Kiều không có nửa phần giống nhau.
Bùi Ngọc Linh liếc mắt nhìn Tống Dư Kiều, Tống Dư Kiều sắc mặt đã kém đến cực điểm. Chứng kiến thấy em gái là tiểu tam trong hôn nhân của chính mình, tâm tình khẳng định gay go, thế nhưng bà tuyệt đối không cho rằng đây là vấn đề của con trai bà.
"Em đồng ý sinh con cho anh rể, không muốn danh phận, chỉ cầu xin chị không đuổi em đi, em là thật tâm thích anh rể ."
Từ Uyển Lỵ rưng rưng muốn khóc, lôi kéo ống tay áo Tống Dư Kiều :"Chị đừng trách anh rể, anh rể chỉ là không muốn để cho chị tổn thương . . . . . ."
Tống Dư Kiều cảm thấy trào phúng, trong lòng như đau đớn một hồi, móng tay bấu lòng bàn tay, đứng lên cười lạnh một tiếng, "Cô nói cô muốn sinh con cho chồng tôi?"
Từ Uyển Lỵ dời ánh mắt đến Bùi Ngọc Linh bên kia, dù sao vị kia mới đúng là mục đích của cô ta trong cuộc gặp gỡ hôm nay, cô ta nắm bắt cơ hội lên tiếng :"Vì anh rể, em cái gì cũng đều đồng ý!"
Tống Dư Kiều nói: "Cô đã muốn sinh con cho chồng tôi, sau khi sinh ra phải để tôi làm mẹ nó, cô cũng đồng ý?"
Đương nhiên không muốn! Dựa vào cái gì!
Thế nhưng Từ Uyển Lỵ nếu như nói như vậy, chẳng khác nào ở trước mặt Bùi Ngọc Linh tự vả vào mặt mình, đành nhỏ giọng ngập ngừng một tiếng, "Em đồng ý."
Tống Dư Kiều không hề che giấu chút cảm xúc cười lạnh một tiếng, "Cô cũng thật là vô tư!"
Từ Uyển Lỵ so với cô cao hơn, cô ta lại mang giày cao gót, từ trên cao nhìn xuống, khí thế cô so với Từ Uyển Lỵ liền rơi xuống.
Vào lúc này, Bùi Ngọc Linh mở miệng: "Vị tiểu thư này, cô đi về trước đi, ngày hôm nay quá muộn, có việc gì ngày mai chúng ta lại nói."
Từ Uyển Lỵ nói: "Tôi . . . . . .là lén lút chạy tới , nhà tôi ở ngoại thành." Bùi Ngọc Linh mí mắt giật lên, "Cô muốn. . . . . ."
Tống Dư Kiều không nói liền lôi Từ Uyển Lỵ kéo ra bên ngoài.
Từ Uyển Lỵ nghẹn ngào gào lên: "Chị muốn làm gì? Chị muốn giết chết con của tôi?"
Từ Uyển Lỵ ra sức giãy dụa vẫn bị kéo xuống thềm bậc thang, Tống Dư Kiều nhìn chằm chằm Từ Uyển Lỵ nét mặt hốt hoảng nói: "Cô thử cử động nữa xem, tôi liền đem cô đẩy xuống dưới! Cô xem tôi có dám hay không?"
Tống Dư Kiều trong mắt lóe ra một tia máu đỏ, Từ Uyển Lỵ lúc đó sợ đến mức không dám nhúc nhích. Tuy rằng Tống Dư Kiều luôn đầm thấm dịu dàng, thế nhưng cô ta vẫn không quên được năm năm trước Tống Dư Kiều phát điên vào buổi tối hôm đó. Cũng là hai mắt đỏ ngầu, cầm một cái dao gọt hoa quả đâm lung tung, trên tay khắp nơi đều là máu.
|
Ed: linathuy98 Chương 4: Khách quý.
Bên trong biệt thự.
Chị Lưu nói: "Thiếu phu nhân sẽ không lôi kéo cô ta đi bệnh viện nạo thai chứ. . . ."
Bùi Ngọc Linh khoát tay áo: "Không đâu, Tống Dư Kiều rát tốt bụng. . . ."
Chị Lưu lẩm bẩm: "Thiếu gia có thể cùng phụ nữ khác có con, làm sao thiếu phu nhân mang thai được đây? Ôi, không phải là không thể sinh đi."
Chị Lưu nói xong liền bưng kín miệng mình, vội vàng nói: "Xin lỗi, con lỡ lời. . . . "
Bùi Ngọc Linh mặt lạnh nói, "Đi lo chuyện của cháu đi."
Kỳ thực trong lòng, Bùi Ngọc Linh là đã chọn Tống Dư Kiều , dù sao năm đó bà đã tự chọn Tống Dư Kiều là con dâu, thế nhưng, nếu như Tống dư kiều thật sự không sinh được con. . . . .
Tống Dư Kiều lái xe, trực tiếp đưa Từ Uyển Lỵ đến sân bay.
Từ Uyển Lỵ trừng mắt nhìn Tống Dư Kiều: "Chị cho rằng chị đưa tôi đến nơi này tôi sẽ ngoan ngoãn về S thị? Đừng hòng! Năm đó là tôi thích Diệp Trạch Nam trước, chị dựa vào cái gì mà khiến anh ấy đối với chị một lòng một dạ? Ha ha, bây giờ chị hãy chịu báo ứng đi, anh ấy giờ rất chán ghét chị! Chị à, chị có biết hay không. . . . . ."
Tống Dư Kiều cười gằn: "Mẹ của tôi chỉ sinh mình tôi! Cô có tư cách gì gọi tôi là chị?"
Từ Uyển Lỵ làm bộ giống như không nghe thấy, nhưng vẫn một chị hai chị, nói: "Chị à, nếu không nói chị không có sức hấp dẫn, anh rể ba năm trước đã lên giường cùng tôi rồi, trước khi hai người kết hôn. . . . . . Chị biết không, anh ấy rất thích làm chuyện đó dưới ánh đèn, còn. . . . . ."
Tống Dư Kiều nổi giận, giơ tay liền cho Từ Uyển Lỵ một bạt tai.
Từ Uyển )ỵ trừng lớn hai mắt, nâng một bên gò má: "Cô dám đánh tôi?"
"Cô không phải luôn mồm luôn miệng gọi tôi là chị sao, " Tống Dư Kiều ánh mắt lạnh lẽo, "Làm chị , trước hết phải dạy dỗ em biết xấu hổ!"
Nói xong, Tống Dư Kiều liền trực tiếp mở cửa xe, đẩy Từ Uyển Lỵ vào xe, sau đó tàn nhẫn mà đạp chân ga, lưu lại tức giận trên chân Từ Uyển Lỵ.
Tốc độ xe chạy rất nhanh, thật giống chỉ có cảnh vật hai bên đường chạy dần ra phía sau, mới có thể giảm bớt trái tim đang quặn đau, đã ba năm trôi qua , vốn tưởng rằng một trái tim đã hóa đá, đúc lên tường đồng vách sắt, thế nhưng hiện tại cô mới biết, tất cả đều là giấy .
Nước mắt từ viền mắt trượt ra, mơ hồ cảm nhận được nước mắt chạm tới bảng hiệu "60" ven đường, mới ý thức tới mình đang lái xe rất nhanh, vội vàng giảm tốc độ, nhưng vẫn bị cảnh sát phạt tiền.
Đêm đó, cô không trở về Diệp gia, mà về thành đông thuê phòng, ngồi ở trên giường, ôm hai chân mãi đến tận hừng đông.
Chuyện Từ Uyển Lỵ có con, chỉ sợ là cuối cùng Diệp Trạch Nam cũng sẽ biết.
Tối hôm sau, Diệp gia.
Diệp Trạch Nam nhận được điện thoại của mẹ Bùi Ngọc Linh, trở lại Diệp gia, liếc mắt liền thấy Tống Dư Kiều cùng Từ Uyển Lỵ đang ngồi cùng bàn ăn, con ngươi co rút nhanh, nhớ tới điện thoại của mẹ, không khỏi buồn bực.
Từ Uyển Lỵ vừa thấy Diệp trạch Nam tiến đến, vội vàng đứng dậy tiến lại chỗ Diệp Trạch Nam đổi dép lê: "Anh rể, anh đã về rồi."
Chị Lưu biết Từ Uyển Lỵ mang thai, vội vàng nói: "Từ tiểu thư, cô đến là tốt rồi."
Từ Uyển Lỵ nở nụ cười: "Hầu hạ anh rể tôi, tôi đồng ý"
Tống Dư Kiều bỗng nhiên cảm giác từng trận buồn nôn, vọt thẳng vào trong phòng vệ sinh nôn, nước mắt đều bị ép ra.
Sau khi cô đi ra, Diệp Trạch Nam đã ngồi xuống, an vị bên Từ Uyển Lỵ, mà ghế tựa của cô, là ở bên trái Diệp Trạch Nam.
Trong lòng cô không khỏi cười gằn, đây là ý gì, còn muốn ôm ấp sao?
Bùi Ngọc Linh từ trên lầu đi xuống, thân thiết hỏi: "Dư kiều, con không khỏe sao?"
Tống Dư Kiều nói: "Dạ dày của con không tốt lắm ạ".
Xem con hai ngày nay vẫn thấy khó chịu, chờ thêm hai ngày nữa, ta sắp xếp cho con vào bệnh viện kiểm tra tổng quát.
Bùi Ngọc Linh đã liên lạc với bác sĩ phụ khoa tốt nhất, kỳ thực buổi kiểm tra tổng quát lần này, chỉ là Bùi Ngọc Linh muốn cho Tống Dư Kiều kiểm tra phụ khoa.
"Con cảm ơn mẹ"
Tống Dư Kiều gọi tiếng mẹ này, thật giống như đinh đóng vào tai Từ Uyển Lỵ, như muốn nhắc nhở cô, mặc kệ cô không có con, vẫn được Bùi Ngọc Linh xem là khách quý, trong nhà này thiếu phu nhân vẫn là Tống Dư kiều.
|