Từng Muốn Mặc Thật Đẹp Để Lấy Anh
|
|
Chương10: Cưỡng hôn.
Tống Dư Kiều khóc cũng đã khóc xong, trong thời gian Bùi Tư Nhận đến, chỉ lẳng lặng cầm một ly nước, ngồi bên trong góc ghế sô pha không nhúc nhích, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ uống say.
Bùi Tư Nhận trả tiền, chuyển tầm mắt đến, vừa vặn nhìn thấy Tống Dư Kiều mở to đôi mắt có chút mê người nhìn anh, nhíu mày: "Làm sao?"
Tống Dư Kiều nói: "Tôi đã gặp anh."
"Đã gặp nhau ở đâu?"
Tống Dư Kiều nâng cằm suy nghĩ một hồi, sau đó lắc lắc đầu: "Không biết."
Bùi Tư Nhận ngồi vào bên cạnh Tống Dư Kiều, nhíu mày hỏi: "Không nhớ rõ?"
Tống Dư Kiều lại lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Bùi Tư Nhận có chút mơ hồ, nhìn anh một hồi lâu.
Ở dưới ánh đèn ám muội, một người phụ nữ dùng ánh mắt này nhìn chằm chằm vào một người đàn ông, ý tứ rõ ràng là mời gọi.
Bùi Tư Nhận căng thẳng cả người, Tống Dư Kiều bởi vì uống rượu, khuôn mặt nhỏ tròn bị anh ngắt một hồi, cúi đầu liền ngậm môi cô. Cô nhận ra được muốn lui về phía sau, nhưng tay anh đã giữ ở sau gáy của cô, đầu lưỡi ở giữa răng môi phác hoạ một vòng.
Tống Dư Kiều trợn tròn mắt lên, đôi mắt đen tròn Bùi Tư Nhận tràn đầy ý cười, người phụ nữ này, uống say vẫn như trước kia, thật ngốc nghếch.
Trợ lý Bùi Tư Nhận, Lê Bắc Đô mua thuốc giải rượu trở về, nhìn thấy cảnh tượng không nên nhìn này.
Sau trận hôn nhau triền miên, trên bờ môi đều dính một tầng nước bọt sáng lấp lánh.
Tống Dư Kiều khuôn mặt hồng hào, cô bây giờ không còn tỉnh táo, nhưng theo bản năng dùng tay lau qua môi vừa bị hôn.
Bùi Tư Nhận ánh mắt bỗng nhiên trầm xuống một hồi, lần nữa ngại ngùng hôn lên môi Tống Dư Kiều, lúc nãy càng dùng sức, như muốn để hai người hòa làm một.
Lê Bắc Đô xoay người, vừa định yên lặng mà lui ra, lại nghe thấy phía sau Bùi Tư Nhận gọi anh ta: "Trợ lý Lê."
"Vâng."
Bùi Tư Nhận tiện tay nới lỏng cà vạt, đi qua người Lê Bắc Đô, nhẹ nhàng lưu lại một câu: "Đỡ cô ấy lên xe."
Lê Bắc Đô vẫn cứ nhìn người phụ nữ ngồi ở trên ghế salông, trong lòng phát điên: ông chủ, như thế không công bằng,không phải vừa cưỡng hôn người ta sao?
. . . . . . . . . . . .
Một chiếc xe chạy vững vàng trên đường, điện thoại Tống Dư Kiều vang lên, cô từ trong túi lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy ba chữ Diệp Trạch Nam, dừng một chút mới ấn nút nghe.
"Em vừa gọi điện thoại cho tôi. . . . . ."
"Ai gọi điện thoại cho anh? Tôi ở bên ngoài rất tốt. Không phải tôi không thể sinh con sao, tôi không muốn! Anh và tôi đều không muốn, con trai tôi cũng không cần! Mẹ kiếp anh cút cho tôi!"
Diệp Trạch Nam xưa nay chưa từng nghe Tống Dư Kiều mắng người, nhíu nhíu mày: "Em bây giờ ở đâu?"
"Tôi ở đâu anh quan tâm sao? Anh dựa vào cái gì không cho tôi đi? Anh là ai? Anh là ai?"
Tống Dư Kiều viền mắt chua xót, hương vị rượu truyền đến cổ họng, nôn một tiếng liền khom lưng ói ra.
Cô đúng là uống nhiều rượu, những thứ vừa nôn ra bẩn như vậy làm khoang xe vốn chật hẹp giờ thêm phần ngột ngạt. Lê Bắc Đô lái xe ở phía trước không khỏi nín thở, hạ cửa sổ xe xuống một khe nhỏ.
Tống Dư Kiều đã say thật sự, vừa nãy nhận được điện thoại của Diệp Trạch Nam. Cô hoàn toàn mất hết lý trí, lập tức nhào vào lòng Bùi Tư Nhận, nhịn không được gào khóc.
Trong một đêm, mất đi mẹ chồng che chở, mất đi chồng, cũng mất đi tư cách làm mẹ.
Lê Bắc Đô ngồi phía trước nhìn vào gương chiếu hậu, suýt chút nữa đem chân ga làm phanh xe đạp, người phụ nữ này là muốn tìm đường chết! Ông chủ vốn có bệnh thích sạch sẽ ! Có điều, hành động của Bùi Tư Nhận không khỏi để anh ta sờ cằm suy nghĩ.
Bùi Tư Nhận vỗ lưng Tống Dư Kiều, trực tiếp dùng tay lau đi vết bẩn trên khóe miệng cô, gạt tóc ướt dính trên mặt qua một bên.
"Đừng khóc, xấu chết được."
Mà ngay lúc này, Tống Dư Kiều không có tắt máy, Diệp Trạch Nam ở đầu dây điện thoại bên kia mơ hồ nghe thấy âm thanh của một người đàn ông, nhất thời trong đầu nổi một đám lửa, động một hồi nổ tung.
Tống Dư Kiều ở ngoài thật sự có người đàn ông khác!
Anh giơ tay ném chiếc điện thoại di động đi, va vào tường chia năm xẻ bảy.
|
Chương 11: Dĩ nhiên là khách sạn!
Khi tỉnh lại, hai huyệt thái dương Tống Dư Kiều cảm thấy rất đau, mí mắt nặng lạ thường, cố gắng mở mắt, đập vào mắt chính là một mặt kính chạm đất, trên đỉnh đầu còn treo một đèn thủy tinh chạm khắc hoa văn.
Cô lập tức ngồi dậy, ngạc nhiên trợn to hai mắt.
Nơi này chính là khách sạn!
Cô vì sao từ trong quán bar đến đây rồi?
Đầu ngón tay đặt trên huyệt thái dương ấn vào, trong đầu trống rỗng, chỉ có thể nhớ lại nửa đêm hôm qua bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, đi vào một quán bar sau thành phố A, rồi uống một ly rượu, sau đó. . . . . . Liền nằm gục xuống.
Tống Dư Kiều vội vàng nhìn quần áo trên người mình, đã được thay!
Lúc cô đi ra, nhớ rõ mình mặc một bộ váy màu trắng, thế nhưng bây giờ, chỉ mặc một cái áo ngủ, váy ngủ, hơn nữa còn là loại khiến người ta nhìn vào sẽ phun máu mất.
Lẽ nào tối ngày hôm qua uống say gặp phải tên háo sắc rồi hả ?
Thế nhưng trên người cũng không có dấu vết bị xâm phạm, Tống Dư Kiều hơi yên lòng, thế nhưng trong phòng này không có quần áo thừa, chẳng lẽ muốn cho cô mặc như vậy đi ra ngoài sao?
Suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động mở máy, bên trong là cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn.
Gọi điện nhiều nhất là Diệp Trạch Nam, Tống Dư Kiều cảm thấy đau trong lòng, điện thoại tới công ty Chu Hải Đường.
"Giúp tôi đưa một bộ quần áo tới đây, ở trong tủ tôi treo bộ quần áo màu trắng OL, " Tống Dư Kiều tìm ra trên tủ đồ đầu giường khách sạn "Bắt giam Quán Rượu Lớn, 1302 người truyền đạt ."
Rửa mặt xong từ phòng tắm đi ra, Hải Đường đã đến.
Chu Hải Đường vừa vào cửa liền trách móc"Trời ạ, cô Dư Kiều thật là có tiền, dĩ nhiên ở khách sạn 5 sao xa hoa, giá tiền này, chà chà. . . . . ."
Tống Dư Kiều nói: "Không phải là tôi muốn đến, tối ngày hôm qua uống say, sáng sớm tỉnh lại thì ở đây rồi."
Chu Hải Đường như hiểu ra, trợn mắt lên, chỉ vào cái thắt lưng viền tơ màu đen trên người Tống Dư Kiều "Không biết. . . . .có bị . . ."
"Chắc không, tôi không có cảm giác."
Chu Hải Đường trong đầu xuất hiện qua một hình ảnh, hét lên một tiếng: "Không phải là có người chụp ảnh nude của cô chứ! Hiện tại có loại này, loại kia trên website, phải dựa vào cái này kiếm tiền, bán đi. . .. . ." Cô thấy sắc mặt Tống Dư Kiều trắng bệch, vội vàng nói, "Tôi đoán mò ."
Tống Dư Kiều không phải là không có nghĩ tới khả năng này, nếu là như thế,. . . . . . Thì thật phiền toái.
Lúc trả phòng, Tống Dư Kiều thuận tiện hỏi một lúc tại sảnh đăng ký khách sạn, trong dữ liệu ghi: "Bảo vệ việc riêng tư của khách."
. . . . . . . . . . . .
Tống Dư Kiều nhận chức ở công ty quảng cáo, bởi vì đang học đại học giữa chừng thì tạm nghỉ, đến bây giờ đều không có bằng, chỉ có thể làm một trợ lí giám đốc nho nhỏ.
Trên thực tế dù là công ty quảng cáo thuộc xí nghiệp Diệp Thị, văn phòng ở tầng thứ ba và Cao ốc Diệp Thị là hai con đường cách nhau
"Đem phần tài liệu này phô tô ra 20 bản, phân phát đến phòng hội nghị."
"Vâng."
"Chờ chút, " người lãnh đạo Tống Dư Kiều trực tiếp mang tài liệu nói, "Ngày hôm nay có một khách hàng lớn đến."
Ở trong mắt tất cả mọi người, Tống Dư Kiều chính là một cô chủ, 9h đi 5h về, không học thức không bằng cấp không uy hiếp, vì lẽ đó những nơi làm việc kia của cô đều không có chuyện đấu đá.
Hải Đường trêu ghẹo:" Dư Kiều, cô không phải là tổng giám đốc Hào Môn giấu chuyện kết hôn đó chứ?"
Tống Dư Kiều nở nụ cười, mở ra trong tay một chồng giấy in nói: "Cô cảm thấy tôi như thế sao?"
Cô cười, dù khổ hay vui, cũng chỉ có bản thân cô biết.
|
Chương 12: Người cha độc thân
Đới Lâm Tạp nói khách hàng lớn đến muộn, chậm hơn nữa giờ so với dự định, Tống Dư Kiều liền lên mạng tìm nhà thuê, lại bị Chu Hải Đường dùng sức vỗ một cái trên lưng.
"Thật đẹp trai nha! Đẹp muốn xỉu!"
Một quyển tạp chí giải trí liền được ném lên trên bàn của Tống Dư Kiều.
"Chính là anh ta!"
Tống Dư Kiều không hiểu gì hỏi "Anh ta làm sao vậy?"
"Là khách hàng lớn! Chính là anh ấy! Bùi Tư Nhận!" Chu Hải Đường lại bắt đầu giống như đọc bài thơ diễn cảm "Con trai thứ ba của nhà họ Bùi Bùi Tư Nhận,lần trước ngẫu nhiên trên bìa tạp chí tài chính và kinh tế, trong vòng một tiếng tạp chí kia đã bán được hết hàng, trở thành soái ca trong mộng của đông đảo thiếu nữ tuổi thanh xuân." Cuối cùng giống như vẽ mắt cho rồng cảm thán "Là soái ca!"
Hai nữ công nhân phát hiện thế là thét lên kinh hãi, tranh đoạt xem tạp chí giải trí, dẫn đến toàn bộ khu làm việc đều trở nên rối loạn.
Nữ công nhân thứ nhất: "Trời ạ! Hôm nay xuất bản đầu tiên . . . . . ."
Nữ công nhân thứ hai: "Anh ấy quá đẹp trai! Cô gái này là ai, thật xấu, một điểm đều không xứng với Bùi thiếu."
Tống Dư Kiều im lặng không lên tiếng mà ở trong máy vi tính tìm tòi ba chữ"Bùi Tư Nhận", nhìn thấy xuất hiện cả đoạn dài scandal, xem ra Hoa Tranh lại phải đau đầu rồi.
Nữ công nhân thứ nhất: "Bùi Tư Nhận dĩ nhiên là một người cha độc thân, có một đứa con năm tuổi tên là Bùi Hạo Dục, ở đây còn có bức ảnh cha con họ thân thiết!"
Nữ công nhân thứ hai: "Ở đâu?, để tôi xem một chút! Oa, quả là viên ngọc được mài, thật là đáng yêu!"
Nữ công nhân thứ nhất: "Đáng yêu giống như thiên thần nhỏ, dù là làm mẹ kế cũng đồng ý !" Tống dư kiều: ". . . . . ." . . . . . . . . . . . .
Lúc này, người bạn nhỏ Bùi Hạo Dục đang được một đám chị gái đòi làm mẹ kế , lại đang bị thầy giáo văn phòng phạt đứng, bỗng nhiên đánh hai cái rồi hắt xì, cậu không khỏi xoa xoa mũi, ở trong lòng nói thầm một tiếng: Là ai đang mắng mình nha?
Giáo viên chủ nhiệm lớp đem điện thoại di động đưa cho Bùi Hạo Dục: " Gọi điện thoại cho cha trò đi."
Bùi Tư Nhận lúc nhìn thấy con trai gọi tới điện thoại của mình, đang lúc nghe thư ký Lê Bắc báo cáo sắp xếp lịch trình, nhìn thấy trên màn hình điện thoại lóe lên số điện thoại di động, không khỏi nhíu nhíu mày, sau đó đem điện thoại di động đưa cho Lê Bắc: "Giúp tôi nhận điện thoại."
Lê Bắc nhìn thấy trên màn hình điện thoại di động hiện "Giáo viên chủ nhiệm" , sửng sốt một chút, lập tức nhận nghe điện thoại. ( Giáo viên chủ nhiệm trong tiếng trung "班主任" chỉ có 3 chữ thôi, ở đây ta dịch theo tiếng việt luôn nên thành 4 từ)
Mười ngón của Bùi Tư Nhận gõ nhẹ ở trên mặt bàn, nhìn vẻ mặt Lê Bắc cũng không có phản ứng gì lớn, cuối cùng kết thúc bằng một câu"Tốt, phiền thầy giáo quá, hẹn gặp lại."
Lê Bắc hai tay trả lại điện thoại "Ông chủ, thầy giáo nói để người cùng tiểu thiếu gia viết bài văn, ký tên trên vở, viết đến mười từ nhận xét trở lên."
Bùi Tư Nhận nhíu mày: "Chỉ như vậy thôi?"
Lê Bắc hết sức thành khẩn gật đầu, từ lúc khai giảng hồi đầu tháng chín tới nay, anh ta giúp ông chủ nhận điện thoại của giáo viên chủ nhiệm vào mỗi thứ bảy, mỗi một lần. . . . . . Đều là rơi nước mắt.
"Ông chủ, có đi công ty quảng cáo của Diệp Thị không?" "Đi." . . . . . . . . . . . .
Lần này chủ yếu là hoàn thành một thiết kế quảng cáo nhà lầu của Bùi thị , Mang Lâm Thẻ vốn nghĩ hạng mục này là quản lí đến, nhưng không ngờ con trai thứ ba nhà họ Bùi lại tự mình đến bàn bạc hạng mục này.
"Dư kiều, cô tới hội nghị để ghi chép?."
Tống Dư Kiều là người cẩn thận, hơn nữa đã theo Đới Lâm Tạp ba năm, phải nói là mọi việc như ý. "Vâng."
Tống dư kiều đi vào trong hội nghị, bỗng nhiên hai mắt hướng đến Bùi Tư Nhận, bỗng nhiên bước chân hơi khựng lại, rồi vẫn như trước bước nhanh đi tới chỗ ngồi xuống, bút trong tay vốn đã mở ra, mười ngón tay gõ lên xuống trên bàn, thế nhưng cô luôn cảm giác là có tầm mắt rơi vào trên người mình, giống như ngày đó lúc ở khách sạn bắt gian, nóng rực đến bỏng người.
Có điều trong lòng cô vẫn đang suy nghĩ đề tài vừa nảy Hải Đường và các cô ấy đang bàn tán, Bùi Tư Nhận thậm chí có một đứa con trai năm tuổi, không biết Hoa Tranh có biết hay không.
|
Chương 13: Mẹ chồng và tiểu tam
Tống Dư Kiều hoàn thành ghi chép trong hội nghị liền ra khỏi phòng hội nghị, phần sau là liên quan đến thông tin về lĩnh vực thương mại, trao đổi thông điệp, với thân phận cô thì không có tư cách tham gia.
Cô mới vừa ngồi vào chỗ, Chu Hải Đường liền tiến tới: "Như thế nào, cô có xỉu không?"
Tống Dư Kiều: ". . . . . ."
Chu Hải Đường nói: "Tôi ở xa xa mà vẫn liếc mắt nhìn anh ấy, trời ơi, hô hấp dồn dập, đã xỉu ba lần rồi. Cô dĩ nhiên có thể tiếp xúc với thần tượng của tôi với khoảng cách gần như vậy . . . . . ."
"Thần tượng của cô không phải Cố Thanh Thành sao ?"
"Ai nha, như thế thì có gì khác, hai người đều hoàn hảo giống nhau mà."
Không tới nửa giờ, Tống Dư Kiều lại bị gọi vào văn phòng Đới Lâm Tạp, Bùi Tư Nhận ngồi ở trên ghế salông, màu áo sơ mi đang mặc thật phù hợp với khí chất kiêu kiêu ngạo ngạo của anh ta.
Mang lâm thẻ nói: "Dư Kiều, bắt đầu từ ngày mai, cô phụ trách cùng giao tiếp với Bùi thị."
"A?" Tống Dư Kiều hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Bùi Tư Nhận đã đứng lên, mỉm cười vươn tay ra với Tống Dư Kiều: "Tống tiểu thư, hợp tác vui vẻ." Đới Lâm Tạp nhìn lén ở phía sau, con ngươi thoáng qua một tia gian ác.
Buổi chiều tan việc, Tống Dư Kiều bắt đầu không ngừng nghỉ chuyển từng thứ đồ bên trong Địa Chu, nhận được điện thoại từ Hoa Tranh: "Cô biết tôi vừa nhìn thấy ai ở quán SPA không ?"
Tống dư kiều tìm một chỗ ngồi xuống, xua tay để công nhân viên rời đi trước, mới vô lực hỏi: "Ai?"
Hoa Tranh nói: "Mẹ chồng cô ! Còn có tiện nữ Từ Uyển Lỵ kia, cô làm sao mà đến C thị rồi ? Tiểu tam này vẫn tiếp xúc với mẹ của Diệp Trạch Nam!"
Tống Dư Kiều trong đầu ù một tiếng. Ba năm nay, hôn nhân của cô từ đầu đến cuối đều như là chuyện cười, căn bản Diệp Trạch Nam không có cảm giác đối với cô, thế nhưng cô tin, chỉ cần cô đối xử tốt với anh ta, một ngày nào đó có thể đem tấm lòng của Diệp Trạch Nam trở về bên mình.
Trong ba năm này, cô chưa hề nghĩ tới ly hôn sao? Không, cô đã nghĩ tới vô số lần, nhưng vẫn không cam tâm, nguyên nhân gì, chỉ có mình cô rơi xuống mức độ này.
Hoa Tranh hỏi: "Lúc trước tôi nói, lễ cưới cũng không làm, không có gì để thể hiện, cô xem, hiện tại cũng không mấy ai biết cô là thiếu phu nhân của anh ta. Lẽ nào cô vẫn yên lặng gả cho người ta, lại lặng yên không một tiếng động ly hôn?"
Tống Dư Kiều trầm mặc chốc lát, lại hỏi: " SPA quán cô làm ở đâu?"
"Cô muốn đi qua ?" Hoa Tranh nói, "Được, tôi giúp cô ngăn tiểu tiện nhân kia."
Thế nhưng Tống Dư Kiều cũng không có đi tới quán SPA mà Hoa Tranh nói, cô đang xem một gian nhà, bởi gian nhà này khá là quý hiếm. Tống Dư Kiều lúc đó liền đi xem nhà, xác định vị trí gian nhà không tính lệch, trạm tàu điện ngầm trạm xe buýt cũng không xa, liền trực tiếp liên lạc chủ nhà trọ, nộp trước một năm tiền phòng. Chủ nhà trọ là một người đàn ông mang kính mắt, chừng hơn ba mươi tuổi, xem ra rất thành thật.
"Con gái của tôi đang học trung học cơ sở, trọ ở trường, một tháng trở về một lần, làm cho tôi mỗi buổi chiều, tôi có thể giảm cho cô 200 đồng tiền phòng."
Tống Dư Kiều đồng ý.
Cô cho Hoa Tranh phát đi một tin nhắn, trở về Diệp gia thu dọn đồ đạc. Mẹ chồng còn đang ở quán SPA, bố chồng ở nước ngoài chưa trở về, không nghĩ tới Diệp Trạch Nam đang ở nhà. Tống Dư Kiều chạm mặt Diệp Trạch Nam chỉ là sửng sốt một chút, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra mà lên lầu. Diệp Trạch Nam thấy dáng dấp hờ hững không quan tâm này của Tống Dư Kiều, trong lòng liền sinh khí : "Cô tối ngày hôm qua đi đâu vậy !"
"Tôi đi đâu anh quan tâm sao ? Cho dù có chết anh cũng sẽ không thèm nhìn" Tống Dư Kiều khóe miệng nhếch lên tự giễu.
Diệp Trạch Nam liền đem một xấp ảnh quăng xuống trước mắt cô : "Những hình này cô giải thích thế nào ?"
Tống Dư Kiều ngay lập tức trắng bệch mặt. Lẽ nào đúng như Hải Đường nói, có người gửi ảnh nude ?
|
Chương 14: Dẻo miệng, lòng dạ độc ác thì mới giữ được địa vị.
Nhìn thấy trong hình không phải thân thể không mặc đồ, Tống Dư Kiều thở dài một hơi, nhưng rõ ràng thời gian nhìn thấy trong hình là tối hôm qua.
"Anh cho người theo dõi tôi?"
Diệp Trạch Nam cười mỉa mai: "Cô có tư cách để tôi cho người theo dõi sao? Đây là có người ẩn danh gửi đến hòm thư nhà, cô làm cho nhà họ Diệp chúng tôi mất mặt! Nếu để cho mẹ nhìn thấy sẽ như thế nào?"
Nghe lời này của Diệp Trạch Nam, Tống Dư Kiều trong lòng càng ngày càng lạnh, cô không có trả lời mà ngồi xổm xuống, nhặt bức ảnh trên đất lên. Trong hình đều là cô cùng một người đàn ông khác, ôm nửa từ quán bar đi ra, đến ôm ngang hông lên xe, hai người khuôn mặt nhìn cũng không quá rõ. Thế nhưng, chỉ cần là người quen biết với Tống Dư Kiều, đều có thể nhận ra bóng lưng của cô.
Nhìn qua người đàn ông bên cạnh dìu cô trong tối, mặc một chiếc áo sơ mi màu. . . . . .
Đàn ông mặc áo sơ mi trắng cũng đã nhìn thấy nhiều rồi, mà thông qua màu áo sơ mi có thể nhìn ra vẻ đẹp của người đó, Tống Dư Kiều chỉ gặp qua một.
Nghĩ đến người kia, gò má không tránh khỏi nóng lên, trong lòng căng thẳng không có lý do. Không biết vì nguyên nhân gì?
Diệp Trạch Nam thấy Tống Dư Kiều nhìn bức ảnh đến ngây người, trong lòng đã lạnh đi mấy phần. Trực tiếp đứng lên, tay cầm cổ tay cô, kéo cô từ trên mặt đất đứng lên: "Tôi đang hỏi cô!"
Tống Dư Kiều dùng sức gạt tay Diệp Trạch Nam ra, nhắm mắt lại đem nước mắt nhịn vào trong lòng: "Diệp Trạch Nam, tôi nói lại lần nữa, chúng ta ly hôn đi."
"Tôi cũng nói lại lần nữa." Diệp Trạch Nam một lần nữa siết chặt tay Tống Dư Kiều: "Đừng hòng!"
. . . . . . . . . . . .
Buổi tối, Bùi Ngọc Linh gọi Tống Dư Kiều ra, kể cả Từ Uyển Lỵ, Diệp Trạch Nam bốn người cùng ngồi trên trên ghế sô pha.
Từ Uyển Lỵ một tay đỡ eo, tay còn lại che ở trên bụng, thật giống như sợ người khác không biết cô ta mang thai, cẩn thận từng li từng tí một.
Bùi Ngọc Linh nói: "Ly Ly đang mang đứa bé trong bụng, mẹ đã nói muốn giữ lại, thì nhất định sẽ giữ."
Từ Uyển Lỵ e thẹn nở nụ cười, mắt nhìn thấy ánh mắt hung ác của Diệp Trạch Nam, co rúm lại một hồi, lấy hết can đảm lên tiếng nói: "Dì con sợ đứa bé này. . . . . ."
Bùi Ngọc Linh xoa mu bàn tay của cô ta: "Tôi còn ở đây ngày nào, đứa bé sẽ ở đây đến ngày đó, có gì mà phải sợ."
Thực sự là một kịch hay, rất là chân thực.
Tống Dư Kiều từ đầu đến cuối không nói một câu, ánh mắt lạnh lùng. Thế nhưng, khi nghe đến hai chữ "đứa bé", tim truyền đến một hồi co giật, đè nén nỗi đau đớn này, cô đứng dậy: "Con đi vào phòng rửa tay."
Cô không ngờ, Từ Uyển Lỵ cũng đi theo, Tống Dư Kiều cau mày.
Từ Uyển Lỵ vừa đi đến hai mắt thoáng qua đã đẫm lệ, kéo ống tay áo Tống Dư Kiều: "Chị, em biết chị không chấp nhận đứa em như em, chị chán ghét em, căm ghét em, cảm thấy mẹ con em cướp ba đi, thế nhưng yêu một người không có sai. . . . . . Đứa bé là vô tội, chị đừng giận chó đánh mèo đánh con của em . . . . ."
Tống Dư Kiều cười gằn: "Thực sự là buồn cười, cô có thể quản chính mình, còn muốn quản ham muốn tham vọng của người khác sao?"
"Chị muốn em làm gì mới bằng lòng tha thứ cho em? Muốn em quỳ xuống sao?"
Từ Uyển Lỵ đúng là quỳ xuống, không cẩn thận, đem bình thuỷ tinh Hương Ba trên bồn rửa tay làm rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh thủy tinh nhỏ, lập tức giơ tay tát mình một bạt tai, bộp một tiếng vang dội, một tay bưng khuôn mặt nhỏ, nước mắt đã lăn xuống má: "Chị, nếu làm như vậy có thể nguôi giận, thì chị cứ tát em đi. . . . . ."
Tống Dư Kiều cùng Từ Uyển Lỵ xô đẩy, đã đạp lên miểng thủy tinh trên mặt đất, đâm vào bàn chân, lòng bàn chân truyền đến một cảm giác đau đớn.
Bùi Ngọc Linh cùng Diệp Trạch Nam nghe tiếng động liền đi đến phòng rửa tay, đập vào mắt là Từ Uyển Lỵ đang quỳ trên mặt đất, một bên gò má sưng đỏ, một tay còn siết thật chặt tay Tống Dư Kiều .
"Con làm gì vậy?" Bùi Ngọc Linh nhanh chân đi tới đỡ Từ Uyển Lỵ từ dưới đất lên, ánh mắt nhìn về phía Tống Dư Kiều hiện rõ sự không đồng tình: "Không biết nó đang mang thai sao?"
Thời khắc này, Tống Dư Kiều mới hiểu được, cô bị gài bẫy.
Vừa nãy ra tay tàn nhẫn với Từ Uyển Lỵ, hiện tại nửa bên mặt in dấu năm ngón tay rất rõ ràng, Bùi Ngọc Linh dặn dò chị̀ Lưu đi lấy túi chườm đá trong tủ lạnh.
"Dì đừng trách chị, chị không phải cố ý."
Từ Uyển Lỵ nhẫn nhịn vết sưng đau trên mặt, nhếch khóe miệng thành một vòng cung không để người khác nhìn thấy. Dì nói không sai: dẻo miệng, lòng dạ độc ác mới giữ được địa vị.
Tống Dư Kiều, cô có cái gì mà dám tranh giành với tôi?
|