Từng Muốn Mặc Thật Đẹp Để Lấy Anh
|
|
Chương 15: Đi xa nhà
Tống Dư Kiều vẫn luôn cúi đầu, Diệp Trạch Nam tưởng cô khóc, tiến lên một bước muốn kéo cô, cô mạnh mẽ hất ra, "Đừng đụng tôi !"
Đôi mắt của cô rất là bình tình, thực ra là không có một giọt nước mắt.
Nước mắt tượng trưng cho nhu nhược, tượng trưng cho chẳng làm nên trò trống gì ! Nước mắt của cô, ngay từ lúc nhìn thấy Diệp Trạch Nam cùng người phụ nữ khác em em anh anh, ngay tại lúc biết mình đã đánh mất tư cách làm một người mẹ, thì đã chảy cạn rồi, sau này, cô sẽ không vì người nào mà khóc nữa !
Cô chịu đựng đau đớn của lòng bàn chân, khó khăn vịn tường mà đi.
"Chân cô làm sao vậy ?"
Ánh mắt Diệp Trạch Nam nhìn bã vụn thủy tinh dưới đất, bên trên mơ hồ có đỏ thẫm, con ngươi của anh chợt co rút nhanh, tiến lên một bước không để ý Tống Dư Kiều phản đối, đã đem cô ôm ngang, đi nhanh lên lầu.
Tống Dư Kiều giãy dụa : "Diệp Trạch Nam, tự tôi biết đi ! Anh bỏ tôi xuống !
Cánh tay ôm cô của Diệp Trạch Nam không nhúc nhích tí nào.
Cảnh tượng này bị Từ Uyển Lỵ nhìn thấy, biến thành liếc mắt đưa tình, quả thực muốn cắn nát hàm răng.
Nhưng vẫn là một bộ dáng nói khẽ, nói với Bùi Ngọc Linh : "Chị và anh rễ đều chưa ăn gì, con đi làm cho họ chút thức ăn khuya."
Bùi Ngọc Linh nhìn cô ta, nhẹ nhàng nói : "Con mang thai, đừng làm việc, chị Lưu, vào phòng bếp chuẩn bị chút đồ ăn, đưa đến trong phòng thiếu gia."
--- ---
Trong phòng ngủ trên lầu, Tống Dư Kiều từ trong hòm thuốc lấy ra cái kẹp, một tay cầm lấy bình rượu cồn, chặt chẽ cắn chặt răng.
Trong lòng bàn chân dính vài cái bã vụn thủy tinh, máu tươi trườn chảy xuống, nhìn thấy mà giật mình.
Diệp Trạch Nam đứng khoanh tay, thật sự là nhìn không nổi, khom người xuống : "Tôi giúp cô......"
"Không cần !"
Những lời này của Tống Dư Kiều là từ trong hàm răng nặn ra, giữa răng thoát gió, trên đầu đã phủ một tầng mồ hôi nhỏ, tay cầm lấy cái kẹp bắt đầu run.
Diệp Trạch Nam không nói lời nào mà đi tới, trực tiếp đoạt lấy cái kẹp từ trong tay cô, một tay cầm lại mắt cá chân của cô, dứt khoát đưa mảnh vụn thủy tinh dính máu rơi xuống dưới đất.
Tống Dư Kiều đau ngược lại hút không khí, giật giật chân.
"Cô càng nhúc nhích càng đau." Diệp Trạch Nam chặt chẽ chặn đầu gối của Tống Dư Kiều, đem chân của cô đặt trên đầu gối của mình, sau đó cầm băng gạc lấp ở lòng bàn chân, dùng băng dán quấn lên.
Diệp Trạch Nam nhìn da thịt chân trắng noãn của Tống Dư Kiều, hướng về chân nhỏ thẳng tắp, nhất thời cảm thấy có chút phản ứng sinh lý. Anh đối với Tống Dư Kiều cho tới bây giờ đều không thể ngăn cản phản ứng tình dục, từ lúc bắt đầu quen biết cô, anh liền biết loại như thế này gọi là sắc đẹp.
Thế nhưng, loại sắc đẹp này, đã thành món ăn trong miệng của người khác, đã có quá nhiều người đàn ông khác chia sẻ, anh ta nghĩ đến liền cảm thấy trong lòng buồn nôn.
Anh ta thực sự không phức tạp như thế đối với phụ nữ, thế nhưng đối với Tống Dư Kiều, tình hình này ngoài việc tự chủ, nếu Tống Dư Kiều không phải như thế, anh ta sẽ Vbắt đầu điên cuồng say đắm, chỉ cần là cô... (đoạn này khó hỉu~T_T~ ~T_T~ )
Nghĩ đến đây, anh ta tàn nhẫn mà đẩy Tống dư kiều ra, sắc mặt đã âm trầm một mảnh, thấp giọng mắng một câu.
Tống dư kiều đột nhiên không kịp chuẩn bị liền bị đẩy một cái, ngã lật ở trên giường, Diệp trạch Nam cầm trong tay bình rượu chất thủy tinh nện bộp một tiếng ở trên tường, sau đó nổi giận đùng đùng đẩy cửa mà đi.
Một tiếng oành vang thật lớn, vừa nãy anh ta ngồi xổm xuống giúp cô xử lý vết thương, chốc lát ấm áp, chỉ là ảo giác.
Tâm tình bất ổn của Diệp trạch Nam, đã ba năm, đã trở thành thói quen đối với Tống Dư Kiều.
Tống dư kiều trợn mắt lên nhìn trần nhà, sau mười phút, đứng dậy thu dọn đồ đạc, lúc kéo valy rời khỏi nhà họ Diệp, chỉ có chị Lưu đi ra sắc thuốc cho cô uống, mẹ chồng ngay cả mặt mũi cũng không xuất hiện, đúng là ân tình mỏng như giấy.
"Thiếu phu nhân, cô phải đi xa nhà sao?"
"Ừ, đi xa nhà."
Có thể, xa tới mà mãi mãi cũng sẽ không trở về.
|
Chương 16: Mẹ kế đều rất hung ác
Ban ngày nhận được điện thoại của giáo viên chủ nhiệm của Bùi Hạo Dục, buổi tối, Bùi Tư Nhận liền dành thời gian về Bùi gia một chuyến.
Vừa mới tới cửa, nghe thấy trên cầu thang "choang", không ít đồ cổ, lọ hoa trong nháy mắt vỡ ra nhiều mảnh.
Ông nội Bùi nhanh chóng để bảo mẫu ôm Bùi Hạo Dục đi: "Cháu trai bảo bối à, đừng lộn xộn, cẩn thận bị đâm vào tay". Sau đó là một bãi chiến trường, một lão già cộng thêm đứa trẻ năm tuổi, xung quanh ba, năm người hầu.
Bùi Hạo Dục biểu hiện lạnh lùng: "Bùi Hạo Dục, mau đi xuống."
Bùi Hạo Dục chợt nghe thấy âm thanh này, hướng cầu thang chạy lên.
Thế nhưng, cậu chưa kịp khóa trái cửa đã bị Bùi Tư Nhận túm cổ áo ném vào phòng ngủ, cậu còn có thể nghe thấy tiếng bà nội gọi lớn: ''Ba Bùi, nhẹ tay thôi! Dám động vào cháu của tôi xem?!''
Sau đó chính là một tiếng răng rắc, cửa phòng ngủ khóa lại, Bùi Hạo Dục nhìn sắc mặt tối sầm của Bùi Tư Nhận, nở một nụ cười nịnh hót: ''Cha, hôm nay cha thật đẹp trai!''
Bùi Tư Nhận xoa xoa ấn đường, đem cà vạt trực tiếp vứt trên giường nhỏ của Bùi Hạo Dục: ''Lập tức đem bài văn ra đây, để cho cha xem.''
Tất nhiên Bùi Hạo Dục không tình nguyện, tìm trong đống đồ chơi rồi tìm trong cặp sách mất mười phút, từ trong bọc sách lôi ra bài văn đó, mất mười phút nữa.
Bùi Tư Nhận không hối, liền nhìn Bùi Hạo Dục ở trước mặt mình giở trò trẻ con kéo dài thời gian.
Bùi Hạo Dục tìm ra bài văn đó, đưa hai tay: ''Cha, nhớ phải đảm bảo xem xong không được tức giận.'' Bùi Tư Nhận lộ ra một nụ cười như người cha hiền từ: ''Tuyệt đối sẽ không tức giận.'' Có điều, anh vẫn đánh giá thấp con trai của mình.
Mở bài văn ra, mí mắt giật giật, đập vào mắt chính là một đề mục: "Cha và mẹ tôi" .
''Cha của tôi vừa cao lại vừa đẹp trai, mắt một mí, con ngươi to, thích mặc áo sơ mi cùng Âu phục, com lê, thích ngắm gái đẹp. Vì vậy, cha liền tìm cho tôi vài người mẹ, đều yêu thích tôi.
Tôi còn nhỏ, vì lẽ đó cha của tôi cùng "các mẹ" rất cưng chiều tôi. Tôi cùng cha tôi, còn có "bảy người mẹ", một nhà sống hạnh phúc ở trong rừng cây."
Bùi Hạo Dục viết bài văn này, nhất thời tùy hứng, còn muốn giống như truyện cổ tích "Bạch Tuyết và bảy chú lùn".
Thế nhưng bây giờ nhìn sắc mặt của Bùi Tư Nhận, trong lòng thấp thỏm vô cùng, yên lặng không một tiếng động, từng bước nhỏ bước về phía cửa, chuẩn bị đúng thời điểm lao ra cầu cứu vú nuôi Hướng.
Đây chính là hoàn cảnh trong nhà không có mẹ, nếu có mẹ, mẹ tuyệt đối sẽ che chở cậu, như mẹ của bạn Tiểu Hỏa, vô cùng hiền lành.
Ánh mắt Bùi Tư Nhận nhìn Bừi Hạo Dục đã sắp tới cửa, đem bài văn, hướng về ánh đèn nhìn một chút, không ngoài dự đoán, nhìn thấy phía dưới dòng chữ "vừa cao lại vừa đẹp trai'', bốn chữ "Tính khí rất kém cỏi", sau đó thở dài một hơi.
Lúc này hơi giống như là súng bắt đầu nổ, Bùi Hạo Dục hướng ra ngoài muốn mở cửa.
Chỉ có điều, Bùi Hạo Dục cánh tay nhỏ chân ngắn, dù sao vẫn không bằng Bùi Tư Nhận chân dài, trực tiếp liền đem cậu xách trở về vứt lên trên giường, chỉ vào bài văn: "Nói đi, cuối cùng là xảy ra chuyện gì?"
Bùi Hạo Dục từ trên giường vươn mình lên, ưỡn ngực: "Cô giáo nói, sáng tác văn phải chân thực, không thể vô căn cứ."
Bùi Tư Nhận hướng về phía sau trên giá sách Bùi Hạo Dục, nhíu mày: "Cho nên?"
Bùi Hạo Dục nuốt ngụm nước miếng, nghĩ thầm dù sao cũng phải chịu đòn, nói: "Con viết đều là sự thật, có rất nhiều người tới tìm con, đều nói là mẹ con."
Bùi Tư Nhận không khỏi xoa xoa ấn đường, hiện tại cuối cùng cũng cùng con trai làm sáng tỏ một ít chuyện rồi.
Bùi Hạo Dục chờ Bùi Tư Nhận đánh mông, thế nhưng đợi tầm hai phút, giữ nguyên tư thế chân đều đã tê, Bùi Tư Nhận mới mở miệng nói: "Con nghĩ đến mẹ con sao?"
Bùi Hạo Dục cổ họng nhất thời chưa kịp phản ứng, đôi mắt đen như mực quay hai vòng, mới gật đầu: ''Cha sẽ tìm mẹ cho con sao? Con không muốn mẹ kế!'' Cái miệng nhỏ kêu: ''Mẹ kế đều rất hung dữ.''
Bùi Tư Nhận xoa tóc con trai, trong mắt hiện ra hình ảnh khuôn mặt thuần khiết của Tống Dư Kiều: ''Không phải mẹ kế.''
|
Chương 17: Người yêu ngoại quốc
Tống Dư Kiều đi trang điểm, bởi vì cô biết, nhưng không quá phô trương : cô đánh qua một lớp phấn lót, da dẻ vì vậy nên cũng mềm mại hơn.Thế nhưng hai ngày nay, cô mỗi ngày đều muốn trang điểm, không đơn thuần là vì hiện tại quầng mắt có chút thâm, mà còn muốn thể hiện với khách quý sự tôn trọng, đây là ý của Đới Lâm Tạp đã nói, nhất định phải dành 200% tấm lòng và sức lực để đối xử tốt với khách.Lần này khách quý chính là Bùi Tư Nhận.
Lần trước Diệp Trạch Nam thu được bức ảnh ở bên trong thư giấu tên còn đặt ở túi của cô. Cô xem hồi lâu, thậm chí còn đem bóng lưng trong hình so sánh với hình Bùi Tư Nhận trên trang bìa tạp chí.
Càng xem càng cảm thấy buổi tối ngày hôm ấy ,người đàn ông ôm cô đi vào khách sạn chính là Bùi Tư Nhận.
Thế nhưng không nhận ra được một chút đầu mối gì từ Bùi Tư Nhận, thật giống như tất cả những thứ này chỉ là cô bỗng dưng phán đoán.Cô cũng không có thể dựa vào một bóng lưng liền đi tra hỏi anh.
Từ lúc ở công trình thi công trở về,ở trong phòng làm việc, Bùi Tư Nhận một tay bật lửa làm cho lửa thuốc lá ở trên tay chuyển động, làm như không có chuyện gì xảy ra mà kêu lên: "Tiểu Tống."Tống Dư Kiều phục hồi tinh thần trả lời lại: "Ừ!.
""Đới Lâm Tạp nói lần này làm quảng cáo tìm ai?" Tống Dư Kiều nói: "Vẫn không có ý định nào được đưa ra, bởi vì dính đến đất công ty. Vì lẽ đó mà phải tuyển người thật thận trọng."
Bùi Tư Nhận hơi nhíu mày, đưa một tay xoa huyệt thái dương, một tay còn chưa kịp mở ngăn kéo bàn làm việc, Tống Dư Kiều cũng đã cầm trên tay chiếc bật lửa để sát vào, lạch cạch một tiếng đã đem bật lửa bật lên.
Tống Dư Kiều cũng chính vì sợ anh không tự chủ được dọa cho sợ hãi. Cô cũng không biết vì sao lại có cảm giác như vậy. Thật giống như trong tiềm thức đã biết, nhìn thấy động tác của Bùi Tư Nhận, liền chắc chắn biết rằng anh muốn tìm bật lửa. Rõ ràng, điếu thuốc lá kia ở trong tay Bùi Tư Nhận đã được cầm nửa giờ
Chính là vào lúc này. . . . . .
Anh muốn đánh lừa cô rồi.
Tống dư kiều cầm trong tay bật lửa cứng đờ giữa không trung, thân cũng không phải, lui cũng không phải, không biết nên làm gì để trả lời, loại này phải cần đến đầu óc và hành vi, đúng thật là hại người rất nặng.
Bùi tư nhận đem thuốc lá ngậm ở phần môi, một tay đỡ lên, tới gần ngọn lửa của bật lửa trong tay Tống dư kiều, đốt nhưng không có hút, mà là kẹp ở giữa ngón tay, nhíu mày nhìn Tống dư kiều: "Trợ lý Tiểu Tống có vẻ biết rất rõ ràng từng động tác của tôi."
Tống dư kiều mặt có chút hồng: "Bùi thiếu cứ nói đùa."
Lời này là có ý gì, chẳng lẽ là ám chỉ cô đã điều tra anh sao?
Bùi tư nhận đứng dậy, đi tới trước cửa sổ sát đất: "Trợ lý Tiểu Tống bây giờ còn độc thân sao?"
"Không phải, "Không có ai biết cô ở ba năm trước đã kết hôn, hơn nữa chồng chính là tổng giám đốc nhà họ Diệp. Tống dư kiều nói có chút khó hiểu, "Tôi có bạn trai, tại Úc châu."
Bùi tư nhận kéo dài tiếng nói ra: "Nha, yêu ngoại quốc."
Không biết Bùi Tư Nhận đã ở cửa sổ sát đất bao lâu, Tống dư kiều cảm thấy trong phòng làm việc không khí càng ngày càng chật chội, rốt cục Bùi Tư Nhận cũng nói một câu--"Nói với Đới Lâm Tạp, tuyển Tờ Mộng Lâm."
Tờ Mộng Lâm?
Chính là lần trước lúc đi bắt gian tại khách sạn, cùng Hoa Tranh đánh cô gái trẻ Tờ Mộng Lâm. . . . . . Tống dư kiều hơi ngây người, mới gật đầu nói: "Vâng."
Trước khi đi, Bùi tư nhận bỗng nhiên gọi Tống dư kiều lại: "Thư ký Tiểu Tống buổi tối có hẹn sao?"
"Không có."
Cô là một nhân viên nghiệp vụ nho nhỏ, nói trắng ra là làm việc vặt , nào có khó khăn, làm gì có hẹn.
Bùi tư nhận nói: "Tôi buổi tối muốn đi tham gia một hội, thiếu một bạn gái."
Ý tứ lại quá rõ ràng rồi .
Chỉ có điều, Tống dư kiều thật sự cũng không có dự định phải làm bạn gái Bùi tư nhận, huống hồ còn có Hoa Tranh, cô nghĩ đến một biện pháp, "Bùi tổng, có cần hay không tôi giúp anh liên lạc Hoa tiểu thư?"
Bùi Tư Nhận hút thuốc một cái, nhàn nhạt phun ra sương khói, "Tôi hỏi cô."
|
Chương18: Phía sau lưng lộ nhiều lắm
"Tôi. . . . . ." Tống Dư Kiều hạ mí mắt xuống.
Nếu như chỉ là quan hệ cấp trên với cấp dưới, nhân viên tiếp tân với khách hàng , không có Hoa Tranh, cô còn có thể thản nhiên làm bạn gái Bùi Tư Nhận, thế nhưng với quan hệ này, Tống Dư Kiều không thể làm như thế, chỉ có điều vừa nãy đã nói với Bùi Tư Nhận vào buổi tối mình không có hẹn gì, thực sự là tự cầm đá đập vào chân của mình.
"Không thể ra ngoài?"
Tống Dư Kiều khó nghĩ, cảm giác bị người ngay trước mặt nói trúng, thật không tốt.
Bùi Tư Nhận đem âu phục, áo khoác com lê khoác trên cánh tay, "Khi ai hỏi cái gì đừng nóng ruột trả lời, hỏi rõ ràng lần nữa, bằng không rất dễ cưỡi hổ khó xuống."
"Ừ."
Tống Dư Kiều cảm thấy không khí bây giờ có chút quái lạ, giống như là ở cấp ba, ở ngoài cửa sổ bị giáo viên chủ nhiệm tóm lại nói chuyện về vấn đề thiếu nữ.
"Đi thôi."
Bùi Tư Nhận trước tiên rời phòng làm việc, Tống Dư Kiều ngây người chốc lát, sau đó đuổi theo. "Đi nơi nào?"
"Bữa tiệc."
Bước chân Tống Dư Kiều dừng một chút, nhưng cũng không nói ý khác, Bùi Tư Nhận cũng đã nói, cô lại một mực từ chối thì có vẻ không phải.
Bùi Tư Nhận trong xe đợi ở trước cửa công ty, Tống Dư Kiều nhìn Bùi Tư Nhận ngồi ở ghế sau, mình vừa mở cửa ghế phụ phía trước, liền nghe Bùi Tư Nhận gọi cô: "Tiểu Tống, ngồi vào ghế sau."
"Vâng."
Tài xế Lê Bắc nhìn thấy gò má Tống Dư Kiều, lập tức liền nhớ lại đến đêm hôm ấy ông chủ ôm người kia trong lồng ngực, bóng người trùng hợp, chính là người phụ nữ kia! Thế nhưng, nghe thấy Bùi Tư Nhận gọi một tiếng bao hàm mờ ám "Tiểu Tống" , trong bụng ruột cùng một chỗ đều xoắn xuýt vặn vẹo.
Chiếc xe này là xe riêng, không phải là xe thương vụ rộng rãi, Tống Dư Kiều ngồi ở ghế sau, trong lúc đó cự ly với Bùi Tư Nhận chỉ cách mấy cm, hô hấp bỗng cảm thấy nóng.
Hai tay cô đặt ở trên đầu gối, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không nhúc nhích.
Bùi Tư Nhận phá vỡ trầm tĩnh, "Năm nay mấy tuổi?"
Tống Dư Kiều đột nhiên nghe thấy âm thanh Bùi Tư Nhận thì sợ hết hồn, nói: "24."
"Tôi nghe nói cô đã kết hôn" Bùi Tư Nhận hơi nhìn gò má Tống Dư Kiều, "Người đã ở bên cô ba năm rồi."
"Vâng, "
Tống Dư Kiều dừng lại, nói bổ sung, "Tôi không tốt nghiệp đại học, ra làm việc sau khi nghỉ học."
Sau đó, Bùi Tư Nhận không có nói gì nữa. Mãi cho đến một cửa hàng lễ phục, Bùi Tư Nhận yêu cầu nhân viên cửa hàng đem lễ phục mới nhất ra, nhân viên cửa hàng vừa nghe, ánh mắt toả sáng, vội vàng đem lễ phục loại mới đẩy ra, tràn đầy phấn khởi giới thiệu.
Bùi Tư Nhận nhìn từng cái, lấy ra một bộ váy màu xanh ngọc, đặt trước người Tống Dư Kiều so một hồi, Tống Dư Kiều hình như theo phản xạ liền lùi về sau, tay Bùi Tư Nhận giữ chặt bờ vai của cô, "Đừng nhúc nhích." Đánh giá chốc lát, lắc đầu đem bộ váy lễ phục trả về chỗ cũ.
Cuối cùng, anh ta lựa chọn một bộ váy lễ phục màu đỏ sẫm, cùng một bộ áo ngực màu xanh táo, đưa cho Tống Dư Kiều: "Đi vào thử xem."
Tống Dư Kiều nói: "Tùy tiện chọn một cái cũng không sao."
Bùi Tư Nhận hình như ở phía sau quầy thu tiền, khoanh tay nhìn cô, không nói gì.
Tống Dư Kiều không thể làm gì khác hơn là đi vào mặc thử lễ phục. Trên lễ phục màu xanh táo có thêu đường viền màu xanh sẫm, sau lưng lại hở, Tống Dư Kiều da dẻ trắng, sau khi mặc vào thì khí chất hào hoa phú quý lập tức hiện ra rồi.
Bùi Tư Nhận lui về phía sau hai bước, vuốt cằm tỉ mỉ, nói: "Qoay một vòng."
Tống Dư Kiều theo thường lệ quay một vòng, nắm chặt làn váy, lòng bàn tay chảy mồ hôi.
Vốn tưởng rằng sẽ chọn cái này, ai biết Bùi Tư Nhận nói: "Đi đổi bộ váy khác, cái này phía sau lưng hở nhiều lắm."
Tống Dư Kiều: ". . . . . ."
Lần này Tống Dư Kiều ở bên trong thay quần áo thời gian chậm lại, Bùi Tư Nhận cầm bật lửa trong tay, sau đó, phòng thay quần áo mở ra một cái khe, âm thanh của Tống Dư Kiều truyền tới: "Cô à, phiền cô giúp tôi kéo khóa, tôi kéo không được?"
Đứng ở phòng thay quần áo bên cạnh, nhân viên cửa hàng nói: "Vâng."
Lưng Tống Dư Kiều hơi to, phía sau lộ ra khoảng lớn, phec mơ tuya, dây kéo vẫn mở ra không đủ che eo dưới, da dẻ trắng nõn mềm mại.
Nhân viên cửa hàng vừa chuẩn bị kéo, sau lưng bỗng duỗi tới một đôi bàn tay.
|
Chương19: Chính là diện mạo đó, âm thanh đó.
Bùi Tư Nhận nhìn cô phất tay, nhân viên cửa hàng gật đầu lui về phía sau một bước, nhất thời không nói gì. Tua dây kéo vừa được kéo lên, Bùi Tư Nhận nói: "Được rồi."
Tống Dư Kiều nghe thấy âm thanh quen thuộc này lập tức xoay người lại, hơi kinh ngạc: "Bùi tổng, tôi không biết. . . Thật sự xin lỗi . . ."
Khóe miệng Bùi Tư Nhận nhếch lên mang ý trêu chọc: "Cô có lỗi gì với tôi?"
Tống Dư Kiều nhận ra sự ám muội trong lời nói của anh liền mím môi, duy trì khoảng cách nói: "Cảm ơn Bùi tổng."
Tống Dư Kiều mặc bộ váy màu đỏ sậm này vào, so với nhãn hiệu Tohei ở trên báo hiệu quả còn tốt hơn. Cổ áo khoét hình chữ V, ở trước ngực đính rất nhiều hột bạch kim bằng kim cương bánh quai chèo chụp, đường cong xinh đẹp được phơi bày.
Bùi Tư Nhận ánh mắt hơi sâu, nói với nhân viên cửa hàng : "Tôi lấy bộ này."
Thế nhưng, rất nhanh sau đó, Bùi Tư Nhận có chút hối hận khi để Tống Dư Kiều mặc bộ lễ phục này.
Bởi phía trước cổ áo chữ V đính rất nhiều hột bạch kim bằng kim cương bánh quai chèo chụp, cổ áo vì nặng mà trễ xuống không ít, quả thực rất hấp dẫn người khác khi nhìn vào lần đầu tiên.
Tiệc rượu này do bạn tốt của Bùi Tư Nhận, Tiết Miểu tổ chức, những người được mời tới đều là doanh nhân trong giới thượng lưu hoặc có tiếng trong giới kinh doanh, không giàu sang thì cũng cao quý.
Tống Dư Kiều không rụt rè một chút nào, cô làm trợ lý đã ba năm, tiệc rượu tất nhiên cũng từng tham gia tiệc rượu rất nhiều. Rất tự nhiên khoác tay Bùi Tư Nhận, cười khéo léo như chuyện thường tình.
Tiết Miểu vuốt cằm, nhìn về phía Tống Dư Kiều: "Vị này là . . . ?"
"Tống Dư Kiều."
Tiết Miểu vươn tay ra, Tống Dư Kiều chỉ vừa chạm vào liền nhanh chóng rụt tay lại. Ánh mắt Tiết Miểu nhìn cô nhiều hơn để ý hành động của cô.
"Bùi tổng, tôi đi rửa tay."
Bùi Tư Nhận gật đầu, tiếp tục cùng Tiết Miểu nói chuyện.
Tiết Miểu nhìn Tống Dư Kiều vội vã rời đi, ánh mắt có chút gợn sóng: "Chính là cô ấy?"
"Ừ." Bùi Tư Nhận tiện tay nâng ly rượu lên, đưa lên miệng nhấp một ngụm, ánh mắt gợn sóng.
Tiết Miểu nhíu mày: "Chỉ dựa vào khuôn mặt hơi giống kia?"
"Không chỉ vậy, diện mạo đó, âm thanh đó, ngay cả . . ." Bùi Tư Nhận cười yếu ớt: "Ngay cả vết bớt trên đùi cũng giống nhau."
Tiết Miểu không nhịn được phun hết rượu trong miệng ra ngoài: "Anh xét nghiệm ADN của cô ấy với con trai anh chưa?"
Bùi Tư Nhận cười nhạt, không nói gì.
"Chưa kịp, đúng không? Anh có biết vào lúc tôi bắt tay cô ấy, cô ấy bởi vì sao lại rút tay về nhanh như vậy không?"
Tiết Miểu đổi một ly rượu vang đỏ: "Cô ấy không muốn tôi phát hiện lòng bàn tay cô ấy đều là mồ hôi."
Trong phòng vệ sinh, Tống Dư Kiều rửa sạch tay đúng ba lần, sau đó liên tiếp hít thở sâu không dưới mười lần.
Đúng như Tiết Miểu nói, bề ngoài không nhìn ra cô có vẻ khác thường, nhưng thật sự cô đã căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, khóe miệng cười cũng cứng lại.
Cô lau khô tay, vỗ vỗ gò má, đang chuẩn bị đi ra ngoài thì nghe thấy vách ngăn duy nhất bên kia phát ra tiếng thở dốc của đôi nam nữ giao hợp từng lúc từng lúc lớn lên. Thật không khác nào làn sóng đánh ở trên cánh cửa.
Tống Dư Kiều nghe xong cả người nổi da gà, ở nơi công cộng làm chuyện tế nhị như vậy, thực sự là kinh tởm. Đúng lúc cô đi gần đến cánh cửa, chợt nghe một giọng nữ xinh đẹp, lập tức dừng chân.
"Em còn tưởng rằng anh sẽ không đến đây. Đừng vội, chậm một chút, nhỡ người bên ngoài nghe thấy thì làm sao bây giờ!"
Vân vân . . .
Giọng nói này nghe sao mà quen thuộc như vậy, chính là của Từ Uyển Lỵ !
Tống Dư Kiều như bị sét đánh một phát, nhất thời sững sờ tại chỗ, không nhúc nhích.
Không phải Từ Uyển Lỵ đang mang thai sao? Như thế nào có thể cùng một người đàn ông, ngay tại đây....
|