Từng Muốn Mặc Thật Đẹp Để Lấy Anh
|
|
Chương 25: Nam nữ thụ thụ bất thân
Trong bệnh viện, Tống Dư Kiều cho khám cấp cứu, cho Bùi hạo dục soi X quang, xương đuôi cuối bình thường, xương đuôi ở phần giữa thấy bóng mờ mờ, đốt thân rõ ràng không bị gãy xương, thầy thuốc nói không có gì đáng lo, dặn nghỉ ngơi nhiều, kê một ít thuốc để lưu thông máu.
Tống Dư Kiều chạy lên chạy xuống phòng thu phí để lấy thuốc cho Bùi hạo dục, sau đó năm lấy bàn tay nhỏ của cậú, từng bước từng bước chậm rãi xuống lầu. Ra bệnh viện đa khoa, vừa nhìn thời gian, đã mười hai giờ. Con mắt Bùi hạo dục đã không mở ra được, híp lại thành một cái khe, một cái tay bưng cái mông, bộ dạng mệt mỏi.
Tống Dư Kiều vừa nãy gọi điện thoại tới cho cha của Bùi Tiểu Hỏa, vang lên rất lâu đều không có người trả lời, dứt khoát cắt đứt, tìm một khách sạn gần đây, sau đó đem địa chỉ khách sạn cùng số phòng cho Bùi ba ba.
Mở thuốc ở bên trong có chất lưu thông máu bị tắc, cần phun ở xương đuôi trên, sau đó dùng một chút sức lực uốn nắn.
Bùi hạo dục kéo quần lên, gương mặt phẫn uất, đầu nhỏ đung đưa như trống lắc: "Không được! Nam nữ thụ thụ bất thân!"
Tống Dư Kiều: ". . . . . ."
Bùi hạo dục đúng là bướng bỉnh, mặc kệ Tống Dư Kiều nói thế nào, vẫn không chịu đem cái mông lộ ra, gương mặt quả thực hồng lên có thể rỉ máu, Tống Dư Kiều tự ra ngoài đi tìm một người phục vụ nam, cho người ta 100 đồng tiền hoa, giúp Bùi Hạo Dục thoa thuốc, tên tiểu tử này rốt cục yên tĩnh rồi.
Nếu như trước đây, Tống Kiều tuyệt đối sẽ không tùy ý lãng phí đem thời gian của mình để ở bên cạnh một Quỷ Nhỏ, thế nhưng hiện tại, chỉ cần nhìn thấy cậu bé, trong lòng một chỗ mềm mại nào đó liền phảng phất như bị đâm có một chút lay động, mơ hồ hơi đau, coi như lại thương tâm đau khổ, cũng đều cảm thấy cam khổ .
"Ngủ đi."
Bùi hạo dục nằm lỳ ở trên giường, trợn mắt lên nhìn Tống Dư Kiều, "Ngủ ngon, chị chị xinh đẹp."
Nằm ở trên giường, Tống Dư Kiều cảm thấy cả người chân tay đều vang răng rắc răng rắc, thật giống muốn bãi công, cô giãn cơ thể ra nhắm mắt lại.
Liên tục một tuần mất ngủ, tinh thần, trạng thái của cô đã quá mệt mỏi, nếu như không nghỉ ngơi, thật sự sẽ suy sụp ̉ .
Tuy rằng buổi tối đã gặp chuyện sốt ruột không ít, còn vì một tiểu tử mà phí đi không ít sức lực, nhưng Tống Dư Kiều nằm ở trên giường mà không có mất ngủ, ngủ rất an bình, những ngày qua mới hiếm có một giấc ngủ ngon.
Tống Dư Kiều thấy giấc ngủ này thật là có nghĩa, nếu như không có đồng hồ báo thức lúc hơn sáu giờ, chắc chắn là không tự dậy được.
Thế nhưng, Bùi Hạo Dục đã tỉnh rồi.
Cậu bị một tràng tiếng gõ cửa đánh thức, tỉnh rồi vội vội vàng vàng chạy tới mở cửa, vừa mở đã nhìn thấy là ba ba Bùi của mình, liền đưa một đầu ngón tay ở trên môi: "Xuỵt."
Rèm cửa sổ kéo ra, trong phòng tia sáng rất mờ, mơ hồ có thể nhìn thấy người nằm trên giường là một phụ nữ, tóc đen xoã ở trên gối, hơi thở nhẹ nhành, trở mình mí mắt rung động nhè nhẹ một hồi, nhưng không có tỉnh.
Bùi Tư Nhận yên lặng đi tới bên giường, cúi người liếc mắt nhìn Tống Dư Kiều, tóc đen che lấp khuôn mặt trắng mím môi, khuôn mặt lạnh lùng, cầm điều khiển chỉnh máy điều hòa không khí nhiệt độ lên hai độ, xoay người nói với Bùi Hạo Sục dùng tay ra hiệu "Phải đi".
Bùi Hạo Dục với Bùi tư nhận vô cùng khoe khoang cái miệng: "Này. . . . . . Ra đi không lời từ biệt thật không đúng? Con lưu lại đây tờ giấy."
"Ra đi không lời từ biệt" anh ấy nghe rõ anh bạn nhỏ nói, anh bạn nhỏ này là một tiểu học bá, mà anh ấy là một học cặn bã.
Bùi Tư Nhận ôm lấy cánh tay, nheo mắt lại xem Bùi Hạo Dục ở bàn trà tìm ở phía dưới một tờ giấy nhỏ, viết một hàng chữ, còn dùng tay che không cho anh xem, gấp gọn lại đặt ở đầu giường phía dưới điện thoại của Tống Dư, xoay người đã bị Bùi Tư Nhận mang vứt ra cửa.
Răng rắc một tiếng, đem Bùi Hạo Dục nhốt ngoài cửa. Bùi Hạo Dục bám lấy bức tường! Cha, muốn làm gì ạ!
|
Chương 26: Con heo nhỏ thật lười.
Cửa phòng đóng lại, âm thanh của Bùi Hạo Dục hoàn toàn bị ngăn cách ở ngoài cửa.
Bùi Tư Nhận chậm rãi bước đi thong thả đến bên giường, Tống Dư Kiều nằm ở trên giường không một chút phát hiện, hô hấp nhịp nhàng, trước ngực cũng phập phồng theo.
Anh bỗng nhiên cúi người, hai cánh tay chống ở hai bên gối của Tống Dư Kiều. Phía dưới gối hơi lún xuống, gò má của cô nhúc nhích một chút, giống như sắp thức giấc.
Thế nhưng Bùi Tư Nhận biết, Tống Dư Kiều không có tỉnh.
Hiện giờ cô đang chìm sâu trong giấc ngủ, có khi trời sập cũng không tỉnh lại. Bùi Tư Nhận cúi người, từng chút từng chút tiến đến gần, cho đến khi trên mặt cảm nhận được nhiệt độ hô hấp nhàn nhạt của Tống Dư Kiều, mới cong cong môi. Lấy một sợi tóc dài trên cổ áo cô, dùng khăn cẩn thận bọc lại.
Anh nhẹ nhàng thổi một hơi thở lên mặt Tống Dư Kiều, đưa tay véo nhẹ khuôn mặt cô một hồi: "Con heo nhỏ thật lười."
. . . . . . . . . . . .
Khoảng một phút sau, Bùi Tư Nhận từ trong phòng khách sạn đi ra như không có chuyện gì.
Bùi Hạo Dục đang ở đại sảnh khách sạn, lấy thẻ nhân viên của Tống Dư Kiều trong túi ra. Nhìn thấy anh đi tới, vội vàng đem thẻ nhân viên của Tống Dư Kiều giấu ở phía sau, ngửa đầu lên nhìn anh: "Cha không lẽ đã quen biết Kiều Kiều từ trước?" Bùi Tư Nhận không trả lời, bước một bước dài đi tới phía trước.
Bùi Hạo Dục bước chân ngắn đuổi theo ở phía sau, vừa chạy vừa thở hồng hộc, cộng thêm cái mông đang đau, thang máy sắp đóng lại, một tay kéo ống quần Bùi Tư Nhận: "Cha không phải thích Kiều Kiều rồi chứ?"
Bùi Tư Nhận vẫn không nói gì, Bùi Hạo Dục một mình lầm bầm lầm bầm: "Cô Kiều Kiều là một người tốt, cha không nên hành động thiếu suy nghĩ, để người ta chịu thiệt. . . . . ."
Bùi Tư Nhận kéo Bùi Hạo Dục vào trong thang máy, nhấn nút xuống lầu một: "Làm sao con biết cô ấy là người tốt?"
"Con lừa cô ấy, cô ấy không những không tức giận, còn đưa con đến bệnh viện đa khoa khám tổng quát. Còn mua cho con đồ ăn ngon, mua thuốc cho con. " Bùi Hạo Dục ưỡn ưỡn ngực, "Dựa vào trực giác rất chính xác của con!"
. . . . . . . . . . . . . . . . . . Tống Dư Kiều tỉnh lại, đập vào mắt là rèm cửa sổ màu lam đậm trong khách sạn, cô hoảng hốt một hồi, mới phản ứng được, nhìn về chỗ nằm bên cạnh, Bùi Hạo Dục trong chăn không thấy đâu.
Tống Dư Kiều lập tức từ trên giường ngồi dậy, hướng đến phòng tắm kêu một tiếng: "Bùi Tiểu Hỏa."
Không có ai trả lời.
Rất rõ ràng, trong căn phòng này hiện tại chỉ có một mình Tống Dư Kiều. Không lẽ đã xảy ra chuyện, Tống Dư Kiều cầm điện thoại di động lên, định gọi điện cho ba của Bùi Tiểu Hỏa, lại nhìn thấy một tờ giấy phía dưới điện thoại di động.
Trên đó viết vài chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: ba con tới đón con rồi, con nhẹ nhàng rời đi cũng như con nhẹ nhàng đến.
Tống Dư Kiều rốt cuộc không nhịn được cười, khóe môi không tự chủ cong lên. Nhưng sau khi cười, trong lòng lại xuất hiện cảm giác trống trải.
Quả nhiên bên cạnh có một đứa trẻ sẽ vui hơn, khi một người đi, tâm trạng cũng không tốt.
Cô mở điện thoại di động ra, có ba tin nhắn được Đới Lâm Tạp gửi đến, nhìn lại thời gian.
14:38!
Vậy mà đã xế chiều!
Buổi sáng vốn muốn đi làm đem bản triển khai mấy ngày nay của nhà họ báo cáo với Đới Lâm Tạp ! Trời ạ! Đã hơn nữa ngày rồi!
Tống Dư Kiều bấm số điện thoại di động của Đới Lâm Tạp, dùng vai kẹp điện thoại, khom người xuống mang giày.
"Chị Đới, thật có lỗi, trưa hôm nay tôi có chút việc, hiện tại. . . . . ."
Cô vẫn chưa nói hết, Đới Lâm Tạp đã ngắt lời cô, âm thanh trong loa vô cùng bình tĩnh truyền đến tai Tống Dư Kiều: "Trưa hôm nay Bùi tổng đã xin nghỉ giúp cô. . . . . ."
Tống Dư Kiều đang mang giày: "Còn báo cáo. . . . . ."
Đới Lâm Tạp nói: "Trước tiên gửi đến hộp thư điện tử của tôi, còn ngày mai cô đi làm hãy báo cáo cho tôi sau, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt."
Cúp điện thoại, Tống Dư Kiều ở trên giường ngẩn người mười mấy phút. Cuối cùng quyết định gọi điện cho Bùi Tư Nhận nói tiếng cảm ơn.
Chỉ có điều điện thoại của Bùi Tư Nhận được Lê Bắc Đô bắt máy: "Bùi tổng đang ở trong phòng họp, cô có chuyện gì cần tôi chuyển lời lại không?"
Tống Dư Kiều nói: "Không có gì. . . . . . Chờ chút, vậy thì phiền anh giúp tôi nói một tiếng cảm ơn đến Bùi tổng."
Mười phút sau, Tống Dư Kiều đang ở trước quầy tiếp tân trả phòng, nhận được một tin nhắn, là Bùi Tư Nhận gửi đến, chỉ có một chữ: ừ. Quả nhiên là phong cách chỉ có ở Bùi Tư Nhận.
. . . . . . . . . . . . Lúc Bùi Hạo Dục mới hai tuổi, Bùi lão gia đã từng hỏi đứa con Bùi Tư Nhận. Nếu như dựa theo tiêu chuẩn của một người cha để chấm điểm, sẽ chấm được bao nhiêu?
Bùi Tư Nhận không biết xấu hổ trả lời: "Thấp nhất cũng phải 80 điểm."
Không lâu sau đó, Bùi lão gia tình cờ nhìn thấy trên cổ áo sơ mi trắng của Bùi Tư Nhận có in một vết son môi màu đỏ sẫm, sắc mặt nhất thời đen lại: "Đây là khuyết điểm của con! Ngày mai để Hạo Dục đến đây ở với cha!"
Chỉ có điều, cách một tháng sau Bùi Tư Nhận đã dẫn theo Bùi Hạo Dục đi Mỹ. Chỉ nhắn lại Bùi Hạo Dục đi tìm mẹ, nhưng vẫn không có kết quả. Mãi cho đến năm trước mới từ nước ngoài trở về.
Bùi lão gia biết được xương đuôi của đứa cháu bảo bối đích tôn nhà mình "Nứt mất một đoạn". Ông đau lòng vô cùng, nhất quyết đi đến bệnh viện có bác sĩ chuyên về xương giỏi nhất để khám.
Tuy rằng bác sĩ đều nói không có vấn đề gì, thế nhưng Bùi lão gia vẫn đau lòng, không cho phép Bùi Hạo Dục đi đến trường học.
Bùi Hạo Dục đương nhiên tán thành ý kiến này một trăm phần trăm. Thế nhưng buổi chiều ngày hôm sau đã bị Bùi Tư Nhận lén lút mang đến trước trường học. "Mông con còn đau."
Bùi Tư Nhận vừa nhìn liền biết Bùi Hạo Dục trong lòng tính toán dở trò, nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu, vẫn đi lên xe.
"Cha chắc chắn con không phải người yếu mền!" nhìn xe đã lái đi, Bùi Hạo Dục tức đến nỗi giậm chân. Đeo cái cặp trên vai, nặng nề hướng vào lớp học mà đi.
Kỳ thực cậu không quá đau, sẽ không đến mức thương tổn xương cụt, Mộ Tiểu Đông lấy chiếc băng đệm, để ở dưới mông ngồi lên.
Mộ Tiểu Đông lúc này đang tràn đầy phấn khởi theo sát Bùi Hạo Dục kể chuyện. Ngày hôm qua mẹ cậu ta mua cho cậu ta mô hình máy bay, dẫn cậu ta đi ăn MacDonald. Còn đi khu vui chơi giải trí chơi tàu lượn siêu tốc, mạo hiểm kích thích, đâu đâu cũng có tiếng thét chói tai.
Bùi Hạo Dục: "Cậu sợ đến nỗi đi ra quần phải không?"
Mộ Tiểu Đông: ". . . . . ."
Lúc tan học, Bùi Hạo Dục cùng Mộ Tiểu Đông đi ra cửa trường, đứng ở chỗ cũ như mọi khi chờ Bùi Tư Nhận sẽ kêu người khác lái xe đến đón cậu.
Mà Mộ Tiểu Đông trực tiếp nhào vào lòng một người phụ nữ trẻ, gương mặt tươi cười cùng đóa hoa tựa như...
Một đóa hoa đuôi chó.
Hừ hừ.
Mộ Tiểu Đông hướng về phía Bùi Hạo Dục vẫy tay: "Mẹ tôi muốn dẫn tôi đi ăn lẩu, Bùi Hạo Dục cậu có muốn đi cùng không?"
Bùi Hạo Dục tỏ vẻ không để ý một chút nào: "Mẹ tôi một lúc nữa cũng tới đón tôi đi ăn . . .ăn McDonald."
Mộ Tiểu Đông kinh ngạc trợn mắt lên: "Cậu có mẹ?"
"Không có mẹ? Chẳng lẽ tôi được sinh ra từ một hòn đá sao?" Bùi Hạo Dục hừ lạnh: "Cậu muốn xem, được rồi. Mẹ tôi sẽ đến, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho mẹ."
|
Chương 27: Vào giúp cha kì cọ!
Bùi Hạo Dục lấy điện thoại di động nhỏ của mình ra, mở danh bạ, Mộ Tiểu Đông ở một bên ló đầu nhìn qua, Bùi Hạo Dục vỗ lên vai Tiểu Hỏa một cái: "Ai cho nhìn lén!"
Cậu nhìn danh bạ liên lạc, không tìm được ai có thể làm mẹ giúp cậu, bỗng nhiên nhìn thấy dãy số của Tống Dư Kiều, ánh mắt liền phát sáng, quay sang Mộ Tiểu Đông nói: "Tôi gọi điện thoại cho mẹ tôi! Cậu không được đi theo . . . . . ."
. . . . . . . . . . . .
Lúc Tống Dư Kiều nhận được điện thoại từ Bùi hạo Dục, cô đang chuẩn bị đơn thỏa thuận ly hôn.
Thứ này ba năm nay cô chưa từng nghĩ tới, bây giờ bỗng nhiên muốn viết, đúng là đặt bút xuống có chút khó khăn. Do nhìn màn hình máy vi tính mãi, con mắt cô có chút mỏi, ê ẩm. Nhỏ vài giọt thuốc nhỏ mắt, chuông điện thoại di động liền vang lên.
Bởi vì híp mắt, cô không nhìn màn hình di động, trực tiếp hỏi: "Xin chào, tôi là Tống Dư Kiều."
Âm thanh non nớt của Bùi Hạo Dục từ trong ống nghe vang lên: "Kiều Kiều, cái mông con đau muốn chết, không có ai quan tâm con. . . . . ."
Tống Dư Kiều lập tức ngồi ngay ngắn lại: "Cha nhóc đâu?"
"Cha lại mở hội nghị, không thời gian tới đón con. . . . . ."
"Thế bây giờ con ở đâu?"
Bùi Hạo Dục nói: "Cổng trường tiểu học thực nghiệm đầu tiên, tất cả là do ngày hôm qua cô đụng phải con, thế nên dì phải chịu trách nhiệm với con. . . . . ."
Tống Dư Kiều: ". . . . . ."
Bùi Hạo Dục chỉ lo một ngọn đuốc này đốt không lớn để thuyết phục cô, cổ họng lại nói: "Đến nhanh lên một chút, dì mà không đến con sẽ chết mất. . . . . ."
Tống Dư Kiều: ". . . . . ."
Dù sao thì Tống Dư Kiều và Bùi Tiểu Hỏa không có bất cứ quan hệ gì, cô hoàn toàn có thể không để ý đến. Thế nhưng, kể từ khi cô biết mình không thể sinh con, cô đối với trẻ con đều có cảm giác thân thiết lạ thường. Đối với cậu nhóc này lại càng yêu thích, đúng là tình mẹ bao la.
Cô lắc lắc đầu, đem văn bản trên bàn thu dọn, mặc quần áo vào liền đi ra cửa. Khoảng cách từ trường tiểu học thực nghiệm đầu tiên đến tiểu khu Kim Thủy không xa, chỉ cách hai con đường. Đi hơn mười phút là tới, chẳng qua Tống Dư Kiều sợ cậu nhóc chờ sốt ruột, nên vẫn lái xe, coi như làm việc tốt.
Cổng trường học lúc này không còn nhiều học sinh. Từ xa, Tống Dư Kiều đã nhìn thấy Bùi Hạo Dục đang sánh vai đứng cùng một đứa trẻ khác ở dưới tán cây.
Còn chưa đi tới, đã thấy Bùi Hạo Dục đang nói cái gì với người bạn kế bên, sau đó đeo cặp sách chạy tới, kéo tay cô rời đi.
"Nhóc muốn đi đâu?"
"Con muốn đi chơi tàu lượn siêu tốc!"
Tống Dư Kiều không hiểu, "Không phải mông con còn đau sao?"
Bùi Hạo Dục nhếch môi, lộ ra một hàm răng trắng: "Vừa nhìn thấy dì liền hết đau rồi!"
Cùng lúc đó, Lê Bắc Đô vẫn trốn ở trong xe quan sát từng hành động của Bùi Hạo Dục. Nhìn thấy Tống Dư Kiều đang ở với cậu chủ, liền trợn mắt lên.
Quả nhiên ông chủ đoán y như thần!
Vội vàng lấy điện thoại gọi cho Bùi Tư Nhận. "Ông chủ, cậu chủ cùng Tống tiểu thư đi rồi, tôi nghe hình như là đi khu vui giải trí."
Bùi Tư Nhận nhàn nhạt nhếch môi, nói: "Được, cậu cực khổ rồi."
Bên này Lê Bắc Đô suýt chút nữa làm rơi điện thoại.
Ông chủ luôn luôn cao ngạo, lãnh khốc lại nói với mình: cậu, cực, khổ, rồi hả? Không phải lỗ tai mình có vấn đề chứ?
. . . . . . . . . . . .
Phía trước khu tàu lượn siêu tốc, đoàn người xếp hàng thật dài, đều là người lớn nắm tay trẻ con.
Tống Dư Kiều mua bỏng ngô cùng trà chanh, Bùi Hạo Dục vui vẻ nhận lấy, một bộ dạng khoe khoang.
"Cái mông có thật không đau không?"
Bùi Hạo Dục lắc lắc đầu.
Cô ngồi chồm hỗm xuống, vỗ nhẹ lên mông Bùi Hạo Dục, Bùi Hạo Dục lập tức kêu lên một tiếng, nhưng lại xoa xoa mũi nói: "Không đau thật mà!"
Tống Dư Kiều khoanh tay lại.
Bùi Hạo Dục: ". . . . . . Được rồi, con không chơi nữa."
Tống Dư Kiều cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bởi vì chiều cao của cậu nhóc không thể ngồi trên tàu lượn siêu tốc. Thế nhưng bây giờ nhìn thấy biểu hiện cô đơn của Bùi Hạo Dục, cô cảm thấy giống như mình đang lừa gạt nhóc con này, trong lòng có chút áy náy nói: "Muốn ăn gì không?"
Bùi Hạo Dục thở phì phò, nắm một nắm lớn bỏng ngô nhét vào trong miệng: "Tùy dì."
Tống Dư Kiều dẫn theo Bùi Hạo Dục đi ăn thịt nướng Brazil, cậu nhóc nhìn thấy thịt liền không dời nổi mắt. Trên vĩ nướng Tống Dư Kiều nướng mãi mà cũng không đuổi kịp tốc độ ăn của Bùi Hạo Dục.
Tống Dư Kiều cầm giấy ăn giúp Bùi Hạo Dục lau nước tương trên khóe miệng: "Ăn từ từ thôi."
Hiện tại là cô càng nhìn càng thấy thích nhóc con Bùi Hạo Dục này , nhưng dù là thích, đó cũng không phải là con của cô. Hơn nữa, cô vĩnh viễn cũng không thể nào có con cho riêng mình, nghĩ đến đây lòng cô lại từng trận đau nhói.
Ăn cơm xong, Bùi Hạo Dục dẫn Tống Dư Kiều đến nhà cậu -- Hoa Uyển.
Hoa Uyển là khu nhà giàu, thật sự là khu tấc đất tấc vàng, xem ra cô đoán không sai, gia cảnh của tên nhóc này quả nhiên giàu có.
"Kiều Kiều, cô vào nhà cháu ngồi chơi chút đi."
Bùi Hạo Dục dựa trên nguyên tắc mà làm, vì Tống Dư Kiều mời cậu ăn bữa lớn, cậu cũng nên đáp lễ lại. Không nói lời nào lôi kéo cánh tay Tống Dư Kiều, quẹt thẻ đi vào trong nhà.
"Cha con không có ở nhà sao?" Đứng trước cửa, Tống Dư Kiều có chút mất tự nhiên.
Bùi Hạo Dục nói: "Không đâu, cha con rất bận."
Không rõ vì sao, Tống Dư Kiều liền thở phào nhẹ nhõm. Khóa cửa trong nhà là thiết bị giám định vân tay, Bùi Hạo Dục nhón nhón mũi chân, ngón tay cái đặt lên phía trên, vừa để xuống lại tích tích tích tích nhập một chuỗi số, cửa theo đó mở ra.
Bước chân Tống Dư Kiều hơi dừng lại, đi theo sau, ngay trước cửa dừng bước chân một chút.
Ấn tượng đầu tiên đập vào mắt chính là. . . . . . Căn phòng này, quả thật không có nữ chủ nhân .
Trên ghế salông bừa bộn mấy món đồ chơi, trên đất còn có mô hình máy bay cùng tàu hỏa. Mấy chiếc tất giày rãi rác từ cửa trước đến trên cầu thang. Có điều tất cả đều là của trẻ con và đàn ông, không hề lưu lại một chút dấu vết phụ nữ.
Tống Dư Kiều không khỏi lắc đầu, xem ra sau lưng mỗi người đàn ông thành công, vẫn phải có một người phụ nữ cần cù, tiết kiệm chăm lo việc nhà.
Bùi Hạo Dục nói: "Kiều Kiều cô chờ chút. Con đi chuẩn bị thức ăn ngon cho con!" Cậu nói xong, cậu liền quăng giày, để chân trần lạch ba lạch bạch chạy vào trong phòng bếp, chỉ để lại một mình Tống Dư Kiều ở phòng khách.
Thật sự là Tống Dư Kiều nhịn không được, đem mô hình trên đất bỏ vào thùng, đem quần áo nhặt lên đặt chỉnh tề trên ghế salông. Quần áo dơ thì mang vào sọt quần áo để bên trong, thuận tiện liền đi vào nhà vệ sinh.
Ngay lúc đang kéo quần, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nước ào ào một trận, Tống Dư Kiều ngạc nhiên trợn to hai mắt. Phòng vệ sinh và buồng tắm cách nhau hai cánh cửa, cô rón rén đi tới, ở màn cửa lớp thứ hai, hiện ra một bóng người đàn ông cao gầy.
Từ bờ vai rộng lớn cho đến mắt cá chân, cô lập tức hoảng hốt, quay người liền đụng phải bình sữa tắm, vang lên một tiếng.
Bùi Tư Nhận tưởng ngoài cửa là Bùi Hạo Dục, kéo màn cửa ra: "Đi vào giúp cha kì cọ!"
|
Chương 28: Ác mộng Edit: HNguyn667052 Beta: tudiep1612+ Búp Nguyễn
Tiếng nói của anh mờ mịt, lại cách hai tầng cửa, nên không nghe rõ, hơn nữa Tống Dư Kiều đang hoảng loạn, cũng không nghe được đây là âm thanh của Bùi Tư Nhận.
Tống Dư Kiều nhìn thấy cánh cửa mở ra, qua ánh sáng một thân thể người đàn ông từ từ hiện ra, một chút rõ ràng, trái tim của cô nhảy lên kịch liệt, phá tan lồng ngực, vội vàng đến mức chạy ra ngoài.
Tống Dư Kiều vội vàng chạy ra nhà trọ, con mắt nhìn thấy đèn đường màu trắng lung lay một hồi, một mảnh trắng xóa, nhờ tường đỡ mới đứng vững.
Không biết tại sao, vừa nãy gặp được bóng người như vậy, trong đầu lập tức hiện ra một hình ảnh khác, thế mà trùng hợp với lúc này.
Trong kí ức, cô mặc một bộ váy màu trắng, buộc cao bím tóc, đang chạy nhảy trong, kéo cửa phòng tắm: "Anh yêu, em chà lưng cho anh nhé?"
Nhức đầu, cô ngồi chồm hỗm xuống xoa huyệt thái dương. Không khỏi cảm thấy hồi hộp, cô còn cảm thấy không thở nổi, một đôi bàn tay với ngón tay thon dài, bóng người hỗn loạn, kèm theo có tiếng trẻ sơ sinh khóc. Mà đúng lúc này, chuông điện thoại mang cô từ bên trong ác mộng đi ra.
Từ trong áo khoác Tống Dư Kiều lấy điện thoại di động ra, lúc này, tay có chút run, trên màn hình hiện tên Diệp Trạch Nam, trực tiếp cúp điện thoại, lưu vào danh sách đen. Hít thở sâu mấy hơi, mới chậm rãi đến gần bóng đêm đen. . . . . . . . . . . . .
Bùi Hạo Dục ở trong phòng bếp đi ra cầm một đĩa hoa quả salad, đi ra đã không thấy tăm hơi Tống Dư Kiều đâu, cánh cửa mở ra, ngẩng đầu đã nhìn thấy Bùi Tư Nhận cởi trần, quấn quanh người một cái khăn tắm từ trên cầu thang đi xuống. "Ba nhất định đã dọa Kiều Kiều chạy!"
Bùi Hạo Dục đem hoa quả salad trên khay trà để xuống, "Hừ hừ, dĩ nhiên chỉ bao một cái khăn tắm! Cha thật không lễ phép!"
Bùi Tư Nhận cười cợt.
Bây giờ còn trùm khăn tắm, lúc nãy ở trong phòng tắm rửa ráy, anh không thấy cái gì, theo ánh sáng mở cửa phòng tắm ra. Bùi Tư Nhận nhìn vào phòng khách rõ ràng đã được thu dọn lại, nghĩ Tống Dư Kiều đã đến một lát, trên ghế salông có áo sơ mi màu trắng, một cái cà vạt sẫm màu cũng được gấp kỹ đặt ở trên. Bùi Hạo Dục thở phì phò đóng cửa lại, còn nói thầm : "Vừa nãy đi vào chắc đã quên khóa mật mã, bằng không cô Kiều làm sao có thể mở cửa. . . .
Ai, đây không phải túi xách của dì Kiều sao?"
Nhìn sang một chút, ở trên ghế quả nhiên có túi xách tay kaki. Bùi Tư Nhận muốn đứng dậy, Bùi Hạo Dục nhanh hơn, giành trước một bước đem túi xách ôm vào trong ngực, lui về phía sau một bước với vẻ mặt thoải mái nói , "Là con phát hiện trước!"
Bùi Tư Nhận nhíu mày, từ trong đĩa hoa quả Bùi Hạo Dục chuẩn bị cầm một quả táo, bỏ vào miệng, biểu hiện trên mặt liền thay đổi. ". . . . . ." Sau đó liền nhổ vào giấy ăn.
Bùi Hạo Dục ôm chặt túi Tống Dư Kiều vắt chân lên cổ mà chạy, chỉ nghe phía sau âm thanh trầm thấp của Bùi Tư Nhận vang lên: "Bùi Hạo Dục ! Con bỏ bao nhiêu muối? !"
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Xin nghỉ một ngày, ngày hôm sau Tống Dư Kiều đến công ty, còn chưa kịp đem tin tức trên bàn làm việc thu dọn, đã bị gọi vào văn phòng Đới Lâm Tạp.
Tống Dư Kiều vào cửa, trong tay Đới Lâm Tạp cầm một phần hợp đồng đặt trên bàn làm việc, giọng điệu nghiêm khắc: "Chuyện gì thế này?" Là chính phủ kêu gọi đấu thầu. Tống Dư Kiều cầm lên, đọc nhanh như gió, xem xong, ra mồ hôi tay.
|
Chương 29: Cẩu Thả Edit: khai_nhi Beta: Búp Nguyễn
Đấu thầu lần này nhất định là Tống Dư Kiều chịu trách nhiệm trong hai tuần lễ đi theo nhà họ Bùi , kết quả là hiện tại nhà nước đột nhiên đứa ra văn kiện nói muốn đấu thầu một lần, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Tống Dư Kiều xem nhật kí, năm giờ chiều hôm qua phát thông báo, xem ra Đới Lâm Tạp đã ngủ một đêm không ngon giấc.
"Chị Đới, em cũng không biết. . ."
Đới Lâm Tạp xoa ấn đường, cắt ngang lời của Tống Dư Kiều mà nói: "Tôi gọi cô tới không phải nghe cô giải thích, cái tôi cần là nguyên nhân chuyển biến để có thể thực hiện kế hoạch! Cô một mực phụ trách cùng nhà họ Bùi, chúng ta bày ra chuyện này không ngờ cuối cùng thêm một người biết! Chuyện này không đơn giản là công ti bị thiệt hại, còn có danh dự nữa cô hiểu không? Vẫn còn đứng đây làm cái gì? Chờ tôi mua cơm trưa cho cô ăn sao?! Hợp đồng lần này làm không được, cô cũng không cần ở đây làm tiếp!"
Tống Dư Kiều từ phòng Đới Lâm Tạp đi ra, bước chân có phần nhẹ nhàng, sắc mặt thật là không tốt.
Chu Hải Đường an ủi cô: " Đới Lâm Tạp luôn luôn giống như người ăn phải thuốc nổ, buổi sáng còn đem thiết kế đến tổ tìm Vương Tường mắng nửa giờ, giống như tổng thanh tra, thực sự là. . ."
Tống Dư Kiều nhíu mày ngắt lời cô: "Hải Đường, tai họa từ ở miệng mà ra."
Chu Hải Đường lập tức im miệng, nhìn xem trước sau có người khác hay không.
Cho dù là có hoàn thành tốt tài liệu, Tống Dư Kiều cũng không dám tùy ý quấy rầy Bùi Tư Nhận, lỡ không có thật thì sẽ thật phiền toái, cho nên trước hết dựa theo tài liệu đấu thầu mà đi điều tra.
Tống Dư Kiều đã tham gia công tác ba năm nay, tuy nói chỉ là một trợ lí nhưng mà việc liên hệ khách thuê nhà, thu thập tài liệu cùng với những công việc vụn vặt, hết lần này đến lần khác đều là cô trợ lí này làm, kết thân không ít người, buổi sáng đều bận rộn, biết được dự án đấu thầu diễn ra vào thứ sáu buổi chiều lúc 3 giờ, địa điểm là trong cao ốc Phủ Thị Chính.
Tin tức này là tin tức nội bộ, còn chưa có gửi văn kiện đi, Tống Dư Kiều hỏi bạn bè hết lần này đến lần khác để xác nhận, chứng tỏ là sự thật, mới cho gọi điện thoại cho Bùi Tư Nhận.
Nhưng mà không bắt máy
Tống Dư Kiều lấy điện thoại gọi đến trước sân khấu nhà họ Bùi, muốn chuyển sang đường điện thoại nội bộ, trước sân khấu lại hỏi cô có hẹn trước không.
"Tôi là Tống Dư Kiều, xin cậu chuyển lại cho Bùi tổng, tôi có việc quan trọng."
"Bùi tổng hiện tại có việc, tôi có thể giúp cô hẹn trước. . ."
Tống Dư Kiều lập tức nhanh chóng tắt điện thoại, cầm lấy cặp hồ sơ đi ra ngoài, trước mặt liền đụng vào Chu Hải Đường, Hồng Trà đổ lên Tiểu Tây trên tay Tống Dư Kiều màu vàng nhạt.
"A nha, hốt ha hốt hoảng như vậy. . ." Chu Hải Đường khẩn trương cầm khăn tay, Tống Dư Kiều ngăn Chu Hải Đường lại, đi vào thang máy.
Vừa lúc bị kẹt xe, trên đường đi Tống Dư Kiều phải chậm trễ gần một giờ mới đến được nhà họ Bùi.
Cô không có đi qua sân khấu, hiện tại trong thang máy chính đã kín người trong, lập tức vào thang máy chuyên dụng, ấn tầng 63.
Thang máy xuống đến đất, Tống Dư Kiều thấy Hồng Trà trên vạt áo lúc nãy đã biến thành nâu, thật sự là chướng mắt, liền đem Tiểu Tây cởi ra để trên cánh tay, sửa sang lại một chút bên trong có mặc áo sơ mi trắng.
"Xin Chào Tống tiểu thư."
Ở bên ngoài văn phòng Bùi Tư Nhận, một cô gái mặc bộ váy nhìn Tống Dư Kiều chào hỏi.
Người này Tống Dư Kiều từng gặp, ngoại trừ Lê Bác Đô thì đây là một trợ lí đắc lực khác của Bùi Tư Nhận, Ngô Na.
"Tôi có việc gấp tìm Bùi tổng."
"Bùi tổng hiện tại đang có khách."
Ngô Na trong tay bưng một cái khay bằng gỗ có khắc hoa, mặt trên đặt ba tách men xanh cùng với một ấm trà hoa xanh, có thể nghe thấy mùi trà thơm ngát bên trong.
"Tôi tới đưa."
Tống Dư Kiều nói xong, không khỏi lo nghĩ Ngô Na sẽ nói lời phản đối, liền đưa áo khoác Tiểu Tây trên tay mình để xuống bên cạnh giàn hoa, để tiếp nhận khay trong tay Ngô Na, một bàn tay vặn mở cửa phòng làm việc của Bùi Tư .
Không thể không nói, Tống Dư Kiều bây giờ thật là quá cẩu thả rồi.
|