Sủng Em Không Tốt Sao
|
|
Chương 23 : Chỉ Ngưng bị hù dọa đến bệnh 2 Cả đêm, Hoàng Phủ Thần Phong không ngừng dùng khăn mặtlau thân thể giúp Chỉ Ngưng để hạ nhiệt độ, lại sợ cô khát nước dùng bông ẩmthấm ướt môi cô. Hoàng Phủ Thần Phong cũng thấm mệt rồi, thẳng đến hừng đông, Chỉ Ngưng cuốicùng cũng có dấu hiệu hạ sốt hắn mới ôm Chỉ Ngưng cùng ngủ, nhưng ngủ khôngthật sâu, hắn rất sợ Chỉ Ngưng lại phát sốt. Hoàng Phủ Thần Phong mới ngủ hơn hai giờ liền tỉnh, nhìn thấy Chỉ Ngưng vẫnchưa tỉnh, hắn giúp cô chỉnh lại chăn rồi đi tới ngoài cửa, nói đối với hai ytá: “Hai người hảo hảo chăm sóc Ngưng Nhi khi tôi không ở đây, có chuyện gì báolại với tôi, tôi lập tức đi lên.” Nói xong liền đi xuống lầu. “Thiếu gia sớm, bữa sáng đã chuẩn bị xong, xin ngài tới ăn. Tiểu thư còn chưatỉnh sao?” Chị Lý thấy thiếu gia xuống lập tức tiến lên chào hỏi. Hai y tá quả thực hâm mộ Chỉ Ngưng chết đi được, có một người đàn ông vừacó tiền, vừa đẹp trai lại biết săn sóc yêu cô. “Không, Ngưng Nhi còn chưa tỉnh. Bữa sáng tôi không muốn ăn, chị Lý, chị nấumột ít cháo, bất cứ lúc nào Ngưng Nhi cũng có thể ăn. A, đúng rồi, Tiểu Lưu đãđi đón bác sĩ Tề chưa?” Dù sao một đêm không ngủ, Hoàng Phủ Thần Phong nhìn quathực tiều tụy. “Cháo tôi đã chuẩn bị xong, Tiểu Lưu sáng sớm đã qua nhà bác sĩ Tề, phỏng chừngrất mau sẽ trở lại. Thiếu gia, ngài có lẽ đã một đêm không ngủ? Ngài vẫn nên ănchút điểm tâm! Bằng không bệnh của tiểu thư còn chưa khỏe, ngài cũng bị bệnhvậy không có người chăm sóc tiểu thư.” Bất đắc dĩ, chị Lý chuyển hướng sang ChỉNgưng, chị biết rõ hiện tại thiếu gia lo lắng cho Chỉ Ngưng. “Được rồi! Lát nữa bác sĩ Tề đến liền gọi tôi.” Nghe xong lời chị Lý nói, HoàngPhủ Thần Phong lập tức tới phòng ăn ăn điểm tâm. Hoàng Phủ Thần Phong dùng tốc độ nhanh nhất ăn xong, sau đó lên lầu cùng ChỉNgưng. Trước khi Chỉ Ngưng tỉnh lại hắn tuyệt đối sẽ không đi làm. “Phong thiếu, ngài vừa mới xuống thì tiểu thư cũng tỉnh lại, thế nhưng khônglâu sau liền ngủ.” Một y tá báo cáo chi tiết lại tình hình của Chỉ Ngưng. Conmắt y tá nhìn chằm chằm vào Hoàng Phủ Thần Phong, chính là Hoàng Phủ Thần Phongkhông liếc cô lấy một cái, thậm chí cũng không nói một câu. Hiện tại, trong mắt Hoàng Phủ Thần Phong không dung bất luận kẻ nào. “Thiếu gia, bác sĩ Tề đến.” “Ừ, mời hắn đi lên.” Thanh âm Hoàng Phủ Thần Phong không có chút độ ấm nào. ———–LOVE———- Bác sĩ Tề dùng nhiệt kế điện tử ấn một cái đằng sau tai Chỉ Ngưng, nhìn mộtchút nói: “Phong thiếu, tiểu thư đã hạ sốt rồi, tôi truyền dịch cho cô ấy mộtlần nữa, phỏng chừng có thể tỉnh.” Hoàng Phủ Thần Phong nghe Chỉ Ngưng không còn sốt nữa rốt cục lộ ra tươi cười,“Thật vậy chăng? Thật tốt quá, cám ơn anh, bác sĩ Tề.” “Phong thiếu quá khách khí, đây là việc tôi phải làm.” Bác sĩ Tề ở Hoàng Phủgia nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy Hoàng Phủ Thần Phong cười vuivẻ. Một phòng đầy người, bọn họ nhìn Hoàng Phủ Thần Phong nở nụ cười, cũng đều ngâydại. Thời điểm kim đâm vào tay Chỉ Ngưng, cô liền cảm thấy đau nhức, “Phong, đauquá!” “Ngưng Nhi, em đã tỉnh, ngoan, xong ngay đây. Hôm qua em bị sốt, phải truyềndịch, em đói bụng không?” Nghe Chỉ Ngưng kêu đau, Hoàng Phủ Thần Phong liền nhẹnhàng giúp cô xoa chỗ đau. “Chị Lý, nhanh, đem cháo đi hâm lại.” “Vâng, tôi lập tức đi ngay.” Chỉ Ngưng tỉnh, Hoàng Phủ Thần Phong cuối cùng cũng yên tâm. “Phong, anh có vẻ gầy đi, râu cũng dài ra, thực xin lỗi, có phải em làm cho anhlo lắng không?” Nhìn bộ dạng Hoàng Phủ Thần Phong, Chỉ Ngưng cảm thấy thực áynáy. Hoàng Phủ Thần Phong cẩn thận ôm cô vào trong ngực, hoàn toàn không để ý bêncạnh còn có hai y á liền hôn lên gò má cô nói: “Đứa ngốc, phải là anh nói thựcxin lỗi với em mới đúng, nếu như không phải do anh, em cũng sẽ không bị sốt.” “Ô ô ô ô! Phong, hôm qua không biết vật gì đó bắt được chân của em, hù chếtem.” Nói đến chuyện ở quỷ ốc ngày hôm qua, Chỉ Ngưng lại không khống chế được. “Ngoan! Ngưng Nhi, đừng khóc, chúng ta không nói đến chuyện đó nữa.” Hoàng PhủThần Phong gắt gao ôm lấy Chỉ Ngưng. “Thiếu gia, cháo có thể ăn.” “Lấy đến đây! Tôi đút cho Ngưng nhi.” Hoàng Phủ Thần Phong ôm Chỉ Ngưng ngồi trên đùi mình, giúp Chỉ Ngưng kéo lạichăn, sợ cô bị lạnh sau đó nhận lấy cháo đút cho cô ăn. Hai y tá trợn mắt hámồm, không thể tưởng được người đàn ông độc thân hoàng kim được hoan nghênhnhất toàn cầu sẽ đút cho người khác ăn. “Ngưng Nhi, sau khi em phát sốt càng gầy, anh kêu Lý tẩu bồi bổ cho em.” HoàngPhủ Thần Phong vừa đút cháo, vừa đau lòng nhìn Chỉ Ngưng. “Nào có gầy nhanh như vậy? Vậy anh cũng gầy đi, cũng nên hảo hảo bồi bổ.” ChỉNgưng sờ lên mặt Hoàng Phủ Thần Phong. “Ha ha, thấy em tỉnh anh liền yên tâm rồi, anh gầy một chút không có chuyệngì.” Thừa dịp Chỉ Ngưng đang ngẩng đầu, Hoàng Phủ Thần Phong cúi đầu hôn lênmôi cô. Sau hai phút bị hôn, Chỉ Ngưng mới kịp phản ứng trong phòng còn có người khác,“Thực đáng ghét! Còn có người khác đang nhìn!” Mặt Chỉ Ngưng đỏ bừng, chôn đầutrong ngực Hoàng Phủ Thần Phong, còn đập vào lồng ngực hắn vài cái. “Vậy thì có sao, để cho bọn họ xem.” Vẻ mặt Hoàng Phủ Thần Phong đắc ý. “Hừ! Không để ý tới anh nữa.” Chỉ Ngưng giãy dụa muốn xuống khỏi đùi Hoàng PhủThần Phong. “Anh để cho bọn họ ra ngoài là được. Em cẩn thận một chút, trên tay em còn kimchâm!” Hoàng Phủ Thần Phong ra hiệu cho hai y tá đi ra ngoài. “Hừ!” Chỉ Ngưng lại hừ một tiếng. “Ngưng Nhi, em thật không để ý anh sao! Bọn họ đã ra ngoài, hiện tại có thể choanh hôn được không?” Không đợi Chỉ Ngưng trả lời, Hoàng Phủ Thần Phong đã hôncô. “Uhm” Chỉ Ngưng nhịn không được kêu lên tiếng. “Quên đi, lần này tha thứ choanh, bất quá, lần sau anh không được ở trước mặt người ngoài hôn em.” “Tuân mệnh, Ngưng Nhi bảo bối.” Đối với Hoàng Phủ Thần Phong mà nói, chỉ cầnChỉ Ngưng vui vẻ, hắn làm gì cũng được! Trải qua sự chăm sóc cẩn thận của Hoàng Phủ Thần Phong, bệnh của chỉ Ngưng đãkhá lên nhiều, Hoàng Phủ Thần Phong càng thêm sủng ái Chỉ Ngưng.
|
Chương 24 : Hương vị yêu Từ sau khi chỉ Ngưng bị sốt, Hoàng Phủ Thần Phong đãhơn một tuần lễ không tới công ty, mỗi ngày đều ở nhà cùng Chỉ Ngưng, sợ cô lưulại di chứng gì. Không cho phép Chỉ Ngưng làm cái này, làm cái kia, ngay cả ăn cơm đều là HoàngPhủ Thần Phong đút cho cô, còn giúp cô mát xa. Hiện tại, Hoàng Phủ Thần Phong cùng Chỉ Ngưng đang ngồi trên xích đu trong hoaviên nói chuyện phiếm. “Phong, mỗi ngày ở nhà thật nhàm chán! Ngày mai chúng ta đến công ty làm việcđược không?” Chỉ Ngưng gối đầu lên đùi Hoàng Phủ Thần Phong. “Em vừa mới khỏi bệnh, sẽ mệt mỏi.” Hoàng Phủ Thần Phong nghịch nghịch mái tóccô. “Không có! Cũng đã lâu như vậy, em sớm đã khỏe rồi. Hơn nữa, anh như vậy sẽ rấtmệt mỏi, mỗi ngày đều ngủ muộn, còn muốn chăm sóc em. Mặc kệ, ngày mai đến côngty đi!” Chỉ Ngưng kháng nghị vỗ vỗ chân Hoàng Phủ Thần Phong. “Được rồi! Nhưng em phải đáp ứng anh, em chỉ có thể ở trên tầng nghỉ ngơi, chodù muốn thiết kế bản vẽ…, cũng chỉ có thể ở trên tầng. Được không?” Hoàng PhủThần Phong cầm lấy tay Chỉ Ngưng, nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn. “Được, đáp ứng anh, em còn đàn cho anh nghe nữa.” “Được, chỉ cần đừng để ình mệt mỏi là được.” “Tuyệt quá! Em biết Phong tốt nhất, thưởng cho anh một cái hôn nhé!” Chỉ Ngưngngẩng đầu hôn Hoàng Phủ Thần Phong. “Cám ơn nụ hôn của em! Ngưng Nhi, em dễ dàng thỏa mãn như vậy sao? Phụ nữ cácem không phải đều yêu thích đồ trang sức, quần áo, giày dép, xe, nhà sao… vìsao em cái gì cũng không thích?” “Đúng vậy! Em không thích những kia, đồ trang sức không thực tế, quần áo giầydép chỉ cần mặc thoải mái, mình thích là tốt rồi, nhà ở chỉ cần sạch sẽ thoảimái là được, có hương vị yêu là tốt rồi.” “Đúng! Chỉ cần có hương vị yêu là tốt rồi.” ————LOVE———– Sáng sớm hôm sau, cả tòa biệt thự đều là thanh âm của Chỉ Ngưng. “Phong, rời giường a!” Lần đầu tiên gọi, Chỉ Ngưng hôn Hoàng Phủ Thần Phong mộtcái. “Bây giờ còn sớm! Hơn ba giờ sáng anh mới ngủ.” Hoàng Phủ Thần Phong ôm chặtChỉ Ngưng, tiếp tục ngủ. Không đến hai phút sau. “Phong, nhanh lên! Muộn rồi.” Lần thứ hai gọi, Chỉ Ngưng gạt Hoàng Phủ ThầnPhong đã muộn, kỳ thực mới có bảy giờ. “Ngưng Nhi ngoan, nào có muộn! Mới vừa vặn bảy giờ.” Hoàng Phủ Thần Phong cầmlấy điện thoại nhìn đồng hồ, lai tiếp tục ngủ, hai ngày này, hắn thật sự vôcùng thiếu ngủ. Lại một lát sau. “Hoàng Phủ Thần Phong, nếu như anh không rời giường…, hôm nay em sẽ không ăncơm!” Trong lòng Chỉ Ngưng âm thầm cười trộm, không tin anh còn không chịu rờigiường. Vừa nghe Chỉ Ngưng một ngày sẽ không ăn cơm, Hoàng Phủ Thần Phong vội vàng ngồidậy nói: “Không cho phép không ăn cơm, anh lập tức dậy là được, em chờ anh mộtchút.” “Phong, anh thật đáng yêu! Lát nữa đến văn phòng, em giúp anh pha cà phê, còngiúp anh mát xa nữa. Ha ha!” Chỉ Ngưng ôm cổ Hoàng Phủ Thần Phong. Nửa giờ sau, Hoàng Phủ Thần Phong cẩn thận ôm Chỉ Ngưng xuống ăn điểm tâm, chỉlà hắn còn muốn ngủ nữa a. “Phong, há miệng, em đút cho anh ăn, em biết rõ anh còn muốn ngủ.” Chỉ Ngưngcầm thìa đưa đến bên miệng Hoàng Phủ Thần Phong, yêu cầu hắn há miệng. “Vừa mới thật sự muốn ngủ! Bất quá bây giờ, em đút cho anh ăn, anh một chútcũng không muốn ngủ nữa.” Kỳ thật, Hoàng Phủ Thần Phong ghét nhất lúc đang ngủbị quấy rầy, nếu như đổi thành người khác, người kia đã sớm thảm, nhưng là ChỉNgưng nên hắn chịu đựng. “Vậy là tốt rồi, uống sữa.” Chỉ Ngưng đem sữa đưa cho Hoàng Phủ Thần Phong. Hoàng Phủ Thần Phong nghe lời uống một ngụm sữa, “Ngưng Nhi, làm sao em khôngăn?” Hoàng Phủ Thần Phong rốt cục phát hiện một chuyện quan trọng. “Em có ăn! em vừa đút cho anh vừa ăn mà. Em uống xong một ly sữa rồi này.” SợHoàng Phủ Thần Phong không tin, Chỉ Ngưng đem ly sữa uống xong đưa cho HoàngPhủ Thần Phong xem. “A! Em đã ăn xong rồi, vậy đi thôi!” “Vâng, xuất phát.” ————LOVE————- Vừa đến văn phòng, Hoàng Phủ Thần Phong sắp xếp tốt cho Chỉ Ngưng liền chôn đầutrong một đống văn kiện lớn, lâu như vậy đã tích trữ rất nhiều văn kiện quantrọng. Thừa dịp Hoàng Phủ Thần Phong đang bận, Chỉ Ngưng lên tầng giúp Hoàng Phủ ThầnPhong pha một tách cà phê. “Phong, cà phê. Anh đang bận! Em đi lên trên trước.” Chỉ Ngưng đem cà phê đặttrên bàn của Hoàng Phủ Thần Phong. “Ừ, đừng để bị mệt, có chuyện gì bảo anh.” Hoàng Phủ Thần Phong phân phó. “Vâng, anh cũng vậy!” Hiện tại, Chỉ Ngưng thường xuyên chủ động hôn Hoàng PhủThần Phong, khiến cho Hoàng Phủ Thần Phong giống như ăn được mật ngọt. Chỉ Ngưng lên trên tầng, ngồi trước dương cầm mở nắp ra, chuẩn bị chơi một khúccho Hoàng Phủ Thần Phong giảm bớt sức ép. Chỉ Ngưng đàn bài “Hoài niệm ngày thu” của Richard Clayderman, đây là một trongnhững khúc dương cầm cô thích nhất. Hoàng Phủ Thần Phong nghe được tiếng đàn của Chỉ Ngưng liền cảm thấy thoải mái. Mọi người trong công ty nghe được tiếng Piano của Chỉ Ngưng đều bàn luận. “Các người nói xem, đây không phải là tổng tài chơi dương cầm chứ?” Công nhânviên A nói. “Ngu ngốc! Trước khi Hàn Chỉ Ngưng đến cô có nghe qua tổng tài chơi dương cầmsao? Đương nhiên là Hàn Chỉ Ngưng đàn!” Công nhân viên B nói. “Có lẽ là tổng tài đàn cho Hàn Chỉ Ngưng nghe?” Công nhân viên C nói. “Đàn piano kia là tổng tài đặc biệt mua cho Hàn Chỉ Ngưng.” Công nhân viên Dnói. “Còn có a! Tôi nghe nói, tuần trước tổng tài không đi làm là vì Hàn Chỉ Ngưngbị bệnh, tổng tài mỗi ngày đều ở nhà chăm sóc Hàn Chỉ Ngưng.” Lại là công nhânviên B nói. “Xem ra, quan hệ của tổng tài cùng Hàn Chỉ Ngưng thật đúng là không tầm thường,trước đều chưa thấy tổng tài ôn nhu với người khác như vậy, ai! Chúng ta hẳn làkhông có hi vọng.” Quan hệ của Hoàng Phủ Thần Phong cùng Hàn Chỉ Ngưng cứ như vậy được thảo luậnmở. Nhưng giờ phút này, không một ai biết có một kế hoạch đang được từ từ triểnkhai!
|
Chương 25 : Thần giao cách cảm Chớp mắt đã sắp đến lễ mừng năm mới. Sinh nhật HoàngPhủ Thần Phong cùng Chỉ Ngưng cũng sắp tới rồi. Hôm nay, Chỉ Ngưng đi toilet vô tình nghe được có mấy người thảo luận về HoàngPhủ Thần Phong. “Mười bốn tháng hai chính là sinh nhật Phong thiếu, hàng năm sinh nhật của hắncông ty đều tổ chức vũ hội, tôi chờ ngày này đã lâu.” Lại là một kẻ háo sắc! “Đúng vậy! Không biết năm nay ai sẽ là bạn nhạy của Phong thiếu?” “Tôi xem a! Tám phần là Hàn Chỉ Ngưng kia, mỗi ngày đều thấy Phong thiếu cùngHàn Chỉ Ngưng ở cùng một chỗ.” “Cũng chưa chắc nhaa! Phong thiếu từ trước đến nay sẽ không vượt quá ba thángvới một phụ nữ.” “Cũng đúng.” Những người này đều chờ đợi trở thành Tổng tài phu nhân. Thời điểm Chỉ Ngưng nghe được sinh nhật Hoàng Phủ Thần Phong cùng ngày với cô,cô liền suy nghĩ sẽ tặng quà gì cho hắn. Những thứ khác cô sẽ không để ý. Nếunhư hôm nay không phải nghe được các cô ấy thảo luận sinh nhật Hoàng Phủ ThầnPhong, chính mình không biết tới khi nào mới rõ. Mà lúc này đây, Hoàng Phủ Thần Phong đã ngồi trong phòng làm việc trù tính muốntặng quà sinh nhật cho Chỉ Ngưng rồi. Hắn dự định tặng cô một bộ trang sức,ngay cả tên nghe cũng rất hay ‘Vân Ảnh’, có cả nhẫn, vòng đeo tay, vòng cổ, lắcchân, bông tai và đồng hồ. Nếu như một bộ trang sức như vậy đặt ở cửa hàng bìnhthường… giá cả có thể đến…! Huống chi là Hoàng Phủ Thần Phong tự mình chọn. Kỳ thật, một tuần trước Hoàng Phủ Thần Phong đã bắt đầu chuẩn bị quà tặng, hắnmuốn chọn một bộ trang sức thích hợp nhất với Chỉ Ngưng. Chỉ Ngưng vui vẻ đi tới văn phòng, trực tiếp đẩy cửa vào. “Phong, em đã trở về! Anh có nhớ em không?” Chỉ Ngưng thật là càng ngày càngthích nũng nịu, mới gặp không bao lâu a? Liền hỏi có nhớ cô không. Hoàng Phủ Thần Phong kéo Chỉ Ngưng vào lòng nói: “Nhớ! Nhớ em muốn chết, tốtnhất một phút cũng không rời khỏi tầm mắt anh.” “Ha ha! Vậy sau này sẽ không rời khỏi tầm mắt anh được không?” Chỉ Ngưng cọ cọtrước ngực Hoàng Phủ Thần Phong. “Như vậy anh cầu còn không được! Ngưng Nhi bảo bối, mười bốn tháng sau có phảisinh nhật của em không?” “A! Làm sao anh biết?” Chỉ Ngưng rất kinh ngạc bởi Hoàng Phủ Thần Phong biếtngày sinh nhật của cô, cô nhớ mình rõ ràng không nói với hắn! “Đừng quên, lúc trước em vừa tới công ty anh đã xem qua tư liệu của em.” HoàngPhủ Thần Phong nhéo nhéo mặt Chỉ Ngưng. “A! Phong, anh cùng em đến bệnh viện thăm mẹ em được không? Đã lâu em không đithăm mẹ, em rất nhớ bà. Không biết tình hình của bà như thế nào.” Nói đến mẹcủa mình, Chỉ Ngưng lại bắt đầu thương tâm. “Được! Bây giờ chúng ta đi, thuận tiện mua một bó hoa tặng cho bá mẫu.” ————LOVE———– “Mẹ, con tới thăm mẹ. Thực xin lỗi! Mẹ à, thời gian trước con quá bận nên khôngcó thời gian tới thăm mẹ, bất quá, từ nay về sau con sẽ thường xuyên đến. Còncó, mẹ, con ẹ biết một tin tốt, con tham gia cuộc thi kia đạt được giảithưởng rồi, mẹ rất vui phải không? Mẹ, mẹ mau tỉnh lại đi, không cần phải ngủnữa. Mấy ngày nữa là lễ mừng năm mới rồi, mẹ, năm mới vui vẻ!” Chỉ Ngưng vừađến phòng bệnh đã giúp mẹ mát xa, còn thói quen cùng mẹ nói chuyện phiếm. Hoàng Phủ Thần Phong đi cùng Chỉ Ngưng cũng nói với mẹ cô: “Bá mẫu, cháu làHoàng Phủ Thần Phong, người yên tâm, cháu sẽ chăm sóc Ngưng Nhi thật tốt.”Hoàng Phủ Thần Phong mua một bó hoa bách hợp Hà Lan mang đến, đem hoa cắm tronglọ thủy tinh. “Phong, chúng ta trở về đi! Lễ mừng năm mới lại đến thăm mẹ em.” “Được, chúng ta đi ăn cơm trước.” Hắn không muốn Chỉ Ngưng lại đói bụng. “Không cần, hôm nay em nấu cơm cho anh ăn, chúng ta đi siêu thị mua đồ, sau đóvề nhà.” “Được, nghe lời em, chúng ta đi siêu thị.” Hai người bọn họ mười ngón siếtchặt, rời khỏi bệnh viện. ————LOVE———– Bọn họ vào siêu thị liền đưa tới một trận xôn xao, nguyên nhân chính là HoàngPhủ Thần Phong cùng Chỉ Ngưng, bọn họ thực sự rất đẹp mắt. Bọn họ không chỉ tuấnmỹ, chính là trang phục và trang sức bọn họ mang trên người quá mức sang quý. “Oa! Các người xem, người đàn ông kia thực đẹp trai a!” Háo sắc nữ A. “Đúng a! Còn có cô gái bên cạnh hắn, thật xinh đẹp a!” Sắc lang nam A. “Trang phục cô gái kia mặc hình như đồ số lượng có hạn của năm nay, rất đắttiền, xa hoa, nghe nói có tiền cũng không mua được! Thực hâm mộ cô ấy!” Nữ ghenghét A. “Người đàn ông kia sao nhìn thực quen mắt! A! Tôi nhớ ra rồi, hắn gọi Hoàng PhủThần Phong, là người đàn ông hoàng kim độc thân được hoan nghênh nhất toàn cầu.Không nghĩ tới tổng tài cũng đi siêu thị a?” Háo sắc nữ B mắt sắc, nhận raHoàng Phủ Thần Phong. Hoàng Phủ Thần Phong chịu không được loại cảm giác bị đem ra thảo luận này,quay đầu lạnh lùng liếc nhìn đám người kia, bọn họ ngay lập tức ngậm miệng lại,trong nội tâm còn đang suy nghĩ: oa! Trên tạp chí nói không sai a! Hắn thật sựquá lạnh lùng! Ngay cả ánh mắt đều rất khủng bố. “Ha ha, Phong, không nghĩ tới ở siêu thị mà anh cũng được hoan nghênh như vậy?”Chỉ Ngưng giống như có điểm ghen tị. “Em cũng không kém! Có nhiều kẻ có ý tốt đều nhìn chằm chằm vào em, đều chảynước miếng.” Nghe xem, Hoàng Phủ Thần Phong giống như cũng ăn giấm chua rồi. “Phong, anh ăn giấm chua sao? Ai u! Anh biết rõ trừ anh ra, em sẽ không nhìnngười đàn ông khác mà! Cho anh một cái hôn nhé! Không nên tức giận được không!”Chỉ Ngưng biết rõ Hoàng Phủ Thần Phong ghen rồi, trong lòng rất hạnh phúc. “Được, em hôn, anh liền không tức giận. Mau mau đi mua đồ! Anh chờ không kịpmuốn ăn đồ ăn em làm, đã lâu không được ăn rồi.” Ánh mắt Hoàng Phủ Thần Phongnhìn cô hoàn toàn không có vẻ lạnh lùng vừa rồi. “Anh muốn ăn món gì? Thịt ba chỉ hầm măng cách thủy được không? Hay là súp hảisản? Cháo dinh dưỡng hải sản? Thịt gà? Rau xào? Nấm muối tiêu?” Những món nàyChỉ Ngưng am hiểu nhất. “Nghe đều không tồi, anh đều muốn ăn.” Hoàng Phủ Thần Phong có phải quá tham lam rồi không? Hoàng Phủ Thần Phong muốn ăn, vừa vặn Chỉ Ngưng lại nguyện ý cho nên Chỉ Ngưngnghe lời Hoàng Phủ Thần Phong… đều mua. Bọn họ mua rất nhiều thứ, hai người thỏa mãn đem xe đẩy đi tính tiền. Tất cả mọi người thấy rất kỳ quái, cực ít người thấy Hoàng Phủ Thần Phong ônnhu như vậy, vì sao tràn đầy yêu thương đối với cô gái trước mắt này?
|
Chương 26 : Bữa tối Hai người bọn họ thắng lợi trở về, chị Lý nhìn thấyHoàng Phủ Thần Phong và Chỉ Ngưng cầm nhiều đồ như vậy cảm thấy rất ngạc nhiên,liền hỏi Hoàng Phủ Thần Phong: “Thiếu gia, hai người làm sao mua nhiều đồ nhưvậy?” “A, đúng rồi, chị Lý, tối nay chị không cần chuẩn bị bữa tối, Ngưng Nhi sẽ vàobếp.” Vừa nhắc tới Chỉ Ngưng sẽ làm bữa tối cho hắn, vẻ mặt hắn liền hạnh phúc. “Chỉ Ngưng biết làm món ăn sao?” Chị Lý rất xem trọng Hoàng Phủ Thần Phong cùngChỉ Ngưng ở chung một chỗ. “Ăn còn rất ngon nữa! Thời gian trước chị xin nghỉ, đều là Ngưng Nhi làm chotôi ăn. Được rồi, chị đi làm việc đi! Tôi muốn tới phòng bếp giúp Ngưng Nhi.”Từ khi Chỉ Ngưng bị sốt, Hoàng Phủ Thần Phong càng thêm luyến tiếc Chỉ Ngưng,cho nên hắn lập tức chạy đến phòng bếp. Chị Lý nhìn đến Hoàng Phủ Thần Phong vội vàng chạy vào phòng bếp liền lắc lắcđầu. Từ khi thiếu gia ra đời, chị đã bắt đầu chăm sóc thiếu gia. Bình thườngngay cả một ly cà phê đều chưa từng tự pha, chính là từ khi Chỉ Ngưng tiểu thưđến đây, thiếu gia cơ hồ cái gì cũng vì Chỉ Ngưng tiểu thư mà làm, hiện tại còntiến vào phòng bếp, xem ra thiếu gia thực sự thay đổi! “Ngưng Nhi, có cần anh giúp gì không?” Nói ra lời này, Hoàng Phủ Thần Phongcũng tự giật nảy mình. “Quên đi, em không muốn giống như lần trước, vì anh giúp em biến nhà bếp thànhnhư bị đánh cướp. Chén đĩa cũng rơi vỡ vài cái, nếu tối nay anh lại làm vỡ thêmvài cái thì chúng ta phải ăn bằng nồi.” Chỉ Ngưng nói đến chuyện lần trướcHoàng Phủ Thần Phong giúp cô, trong lòng vẫn còn sợ hãi a! “Ách” cũng tốt! Anh cũng vậy không muốn bưng nồi ăn. Anh ở bên cạnh em. Nếu emmệt liền lập tức nói với anh, em còn chưa hoàn toàn khỏi bệnh.” Hoàng Phủ ThầnPhong tự mình nghĩ đến chuyện lần trước, chính hắn cũng cảm thấy xấu hổ, rõràng rơi vỡ sáu cái đĩa, ba cái thìa, năm bát cơm. (Vâng, trời sinh phá hoại=))))))))) “Trời ạ! Phong, chuyện em bị sốt cơ hồ mỗi ngày anh đều nói tới ba bốn lần,cũng đã qua lâu như vậy, sớm đã khỏi rồi. Hơn nữa, em đã mập lên 1kg!” ChỉNgưng thật sự sắp điên rồi, việc cô bị sốt luôn treo bên miệng hắn. “Nào có mập a? Mỗi ngày anh đều ôm em như thế nào không có cảm giác a?” Nóixong Hoàng Phủ Thần Phong ôm lấy Chỉ Ngưng từ đằng sau. “Ai u! Hiện tại anh không cần ôm em, nhanh lên, đem thịt ba chỉ hầm măng cáchthủy bưng ra đi, cẩn thận không bị bỏng.” Chỉ Ngưng đẩy tay Hoàng Phủ ThầnPhong, đem thịt ba chỉ hầm măng đưa cho hắn bưng. “A! Hiện tại không cho ôm, buổi tối bồi thường cho anh.” Chỉ Ngưng bị lời nói của Hoàng Phủ Thần Phong làm xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng,bất quá, Hoàng Phủ Thần Phong yêu chết đi được bộ dạng của cô mỗi lần đỏ mặt,cho nên, hắn mới có thể nói những lời làm cho Chỉ Ngưng cảm thấy ngượng ngùng. “Phong, đem thịt gà mang ra đi.” “Đến đây.” Vừa nghe đến Chỉ Ngưng gọi hắn, hắn lập tức từ nhà ăn chạy đến phòngbếp, ha ha! Hắn vừa rồi ăn vụng thịt ba chỉ hầm măng cách thủy. “Có phải anh ăn vụng hay không?” Chỉ Ngưng nhìn thấy nước canh còn dính trênmiệng Hoàng Phủ Thần Phong. (Ôi dời ơi =)) chết ta =)) bao nhiêu tuổi rồi mà ănvụng còn ko biết chùi mép =)))))))))) “Ách” thật sự là nhịn không được, liền ăn vụng một miếng.” Hoàng Phủ Thần Phongbị bắt tại trận cảm thấy thực không tốt. “Phong, súp hải sản, nhanh lên.” “Biết rõ.” “Phong, đem cháo hải sản ra đi.” “Được” “Phong, mang rau xào ra đi.” “Ừ.” “Phong, đem nấm muối tiêu ra đi, em sẽ xới cơm.” Rốt cục cũng làm xong. “Em đến phòng ăn trước đi, em mệt mỏi rồi, anh sẽ xới cơm.” Hoàng Phủ ThầnPhong săn sóc tiếp nhận bát. “Cái kia” Phong, tối nay chúng ta gọi chị Lý cùng ăn có được không?” Chỉ Ngưngmuốn trù nghệ của mình được công nhận. “Được! Em đi gọi chị Lý đi, anh sẽ xới thêm một bát cơm.” ————LOVE———– “Chị Lý, hôm nay tôi nấu cơm, cho nên, tôi mời chị ăn cơm cùng chúng tôi. Đithôi, Phong đã xới cơm rồi.” Không đợi chị Lý trả lời, Chỉ Ngưng liền kéo taychị Lý đi về phía phòng ăn. “Chỉ Ngưng tiểu thư, tôi chỉ là người hầu, nào có tư cách ăn cơm với haingười?” Chị Lý nhanh chóng cự tuyệt ý tốt của Chỉ Ngưng. “Chị Lý, trong khoảng thời gian này chị đã hảo hảo chăm sóc tôi, tôi còn mập1kg! Coi như là tôi cảm ơn chị. Hay là chị ghét bỏ món ăn tôi làm không thể ăncho nên chị không muốn ăn.” Chỉ Ngưng lộ ra biểu tình muốn khóc. “Ai nha! Chỉ Ngưng tiểu thư, cô ngàn vạn lần đừng khóc! Tôi nào dám ghét bỏ! Điăn là được.” Nếu để cho thiếu gia nhìn thấy Chỉ Ngưng tiểu thư khóc, nói khôngchừng khiến ình về nhà trồng rau rồi! Trong lòng Chỉ Ngưng có chút vui sướng nho nhỏ. Chị Lý ở Hoàng Phủ Gia đã mấy chục năm, vẫn là lần đầu tiên ăn cơm cùngchủ nhân! “Như thế nào? Phong, ăn được không?” Chỉ Ngưng khẩn trương hỏi đồ ăn rốt cuộccó ngon không. “Ăn ngon, thật sự ăn thật ngon. Ngưng Nhi, không cần chỉ nhìn anh ăn, em cũngphải ăn nhiều một chút.” Hoàng Phủ Thần Phong gắp thịt gà vào bát Chỉ Ngưng. “Chị Lý, chị thì sao? Chị cảm thấy như thế nào?” Chỉ Ngưng vừa dời đi mục tiêuhỏi chị Lý. “Chỉ Ngưng, làm món cô làm thật sự rất tuyệt.” “Ha ha! Vậy là tốt rồi, từ nay về sau mỗi ngày em sẽ cùng chị Lý nấu cơm, chúngta cùng nhau ăn cơm. Phong, anh nói được không?” Nghe thấy món ăn mình làm đượcngười khác tán thưởng, trong lòng Chỉ Ngưng rất vui vẻ. “Ách” Chị Lý có chút khó khăn. “Không được, không thể mỗi ngày đều làm, một tuần chỉ có thể làm một lần. Tuyanh rất muốn ăn đồ ăn em làm nhưng như vậy sẽ rất mệt.” Nếu để cho Chỉ Ngưngmỗi ngày đều nấu cơm… sẽ không có nhiều thời gian ình ôm, cho nên hắnkiên quyết phản đối. “Được rồi! Nghe lời anh, một lần thì một lần.” Chỉ Ngưng biết rõ Hoàng Phủ ThầnPhong là vì muốn tốt ình nên cô không kháng nghị. (Ôi, chị ngây thơ quá=))))))))))
|
Chương 27 : Ôm cô đi làm Ăn cơm tối xong, Hoàng Phủ Thần Phong cùng Chỉ Ngưngan vị trên xích đu trong hoa viên, tựa sát vào nhau nói chuyện phiếm. Trên mặtbàn còn bày hai chén trà lài do chị Lý chuẩn bị, chị sợ mùa đông hai người bọnhọ ngồi trong hoa viên sẽ bị lạnh. “Phong, được anh ôm như vậy cảm giác thật tốt.” Chỉ Ngưng cọ cọ vào ngực HoàngPhủ Thần Phong. “Ừ, chỉ cần em thích, anh sẽ luôn luôn ôm em.” “Ha ha! Phong, tên tiếng Anh của anh là gì?” Dĩ nhiên Chỉ Ngưng hỏi tên tiếngAnh của hắn là có nguyên nhân. “Arthur, em hỏi cái này làm gì vậy?” Hoàng Phủ Thần Phong rất tò mò. “Cái này a! Bí mật, tạm thời không nói cho anh, đến lúc đó anh sẽ biết.” ChỉNgưng rất thần bí nhìn Hoàng Phủ Thần Phong. “Ừ! Nếu là bí mật coi như không thể nói. A! Ngưng Nhi, tay của em sao lại lạnhnhư vậy? Mau, chúng ta vào trong nhà.” Hoàng Phủ Thần Phong trong lúc vô tìnhchạm vào tay Chỉ Ngưng, thực là lạnh. “Vâng, em thấy hơi lạnh một chút, trở về đi! Ngày mai lại đến.” Chỉ Ngưng thíchngồi trong hoa viên ngắm bầu trời đêm. “Ngưng Nhi, bây giờ trời rất lạnh, em phải mặc nhiều quần áo một chút, bằngkhông sẽ bị cảm, như vậy rất phiền.” Hoàng Phủ Thần Phong không ngừng xoa xoatay Chỉ Ngưng. “Em biết! A, đúng rồi, Phong, em muốn đến thư phòng, anh đi ngủ trước đi!” ChỉNgưng muốn nhanh chóng chuẩn bị quà cho Hoàng Phủ Thần, cho nên cô muốn tranhthủ thời gian. “Được rồi! Nhưng không nên quá muộn. Nhớ bật hệ thống sưởi.” Hoàng Phủ ThầnPhong đưa chỉ Ngưng đến thư phòng sau đó xoay người trở về phòng ngủ. ————LOVE———- Chỉ Ngưng ngồi trên ghế, một tay chống cằm, một tay cầm bút vẽ, con mắt nhìnchằm chằm vào tờ giấy, nghĩ nên chuẩn bị cái gì cho Hoàng Phủ Thần Phong. Một giờ trôi qua, đột nhiên, ánh mắt của cô sáng ngời, giống như phát hiện racái gì liền mau chóng đặt bút vẽ, không đến nửa giờ Chỉ Ngưng nhìn bản vẽ hàilòng nở nụ cười. Cô đem giấy để vào ngăn kéo, khóa lại rồi trở về phòng ngủ.Nguyên nhân khóa lại dĩ nhiên là sợ Hoàng Phủ Thần Phong nhìn thấy! Không biếtHoàng Phủ Thần Phong đã ngủ chưa? Chỉ Ngưng không biết Hoàng Phủ Thần Phong đã ngủ chưa nên cô nhẹ nhàng mở cửaphòng. “A! Phong, anh còn chưa ngủ sao?” Vừa vào cửa, Chỉ Ngưng liền nhìn thấy HoàngPhủ Thần Phong ngồi trên ghế ở ban công uống cà phê “Anh chờ em! Em về anh làm sao ngủ được.” Hoàng Phủ Thần Phong buông cà phê đivào. “Vậy bây giờ mau ngủ đi! Em đi thay đồ ngủ.” Chỉ Ngưng cầm lấy đồ ngủ muốn đếnphòng thay đồ, thế nhưng không nghĩ tới bị Hoàng Phủ Thần Phong ôm lấy, khôngcho cô đi. “Ngưng Nhi, em từ trên xuống dưới, có chỗ nào anh chưa xem qua? Hả? Em cònngượng ngùng? Hoàng Phủ Thần Phong không có ý tốt cười cười. “Ách” không giống với!” Chỉ Ngưng vốn đang muốn nói cái gì nhưng bị Hoàng PhủThần Phong hôn lên môi, lời nào cũng không nói ra được. Không đến mười giây, Chỉ Ngưng liền ôm eo Hoàng Phủ Thần Phong. Hoàng Phủ ThầnPhong thuận thế ôm lấy Chỉ Ngưng đặt lên giường. Kế tiếp, trong phòng ngủ một mảnh xuân ý dạt dào. ————LOVE———– Hoàng Phủ Thần Phong sáng sớm liền đã tỉnh, chính là, cô gái nhỏ bên cạnh hắnvẫn còn đang ngủ say. Hoàng Phủ Thần Phong hôn lên môi chỉ Ngưng, ai! Tối hômqua muốn cô nhiều lần như vậy, khẳng định mệt chết cô? Chỉ Ngưng giống như cảm giác được Hoàng Phủ Thần Phong muốn rời giường, gắt gaonắm lấy cánh tay hắn, không cho hắn đi. Hoàng Phủ Thần Phong thật cao hứng, cô gái nhỏ này không cho hắn đi, chính là,hắn nhất định phải đi làm a! “Ngưng Nhi, ngoan, anh đi rửa mặt trước, chờ một chút anh ôm em đi rửa mặt đượckhông?” Hoàng Phủ Thần Phong dỗ Chỉ Ngưng giống như dỗ trẻ con. Chỉ Ngưng mơ mơ màng màng ừ một tiếng, liền buông tay Hoàng Phủ Thần Phong ratiếp tục ngủ. Hoàng Phủ Thần Phong rửa mặt xong, thay quần áo, sau đó cũng giúp Chỉ Ngưngthay quần áo, rửa mặt, dự tính ôm Chỉ Ngưng đến công ty. Chị Lý thấy thiếu gia ôm Chỉ Ngưng liền tiến lên hỏi: “Thiếu gia, ngài muốn ômChỉ Ngưng tiểu thư đi đâu?” Hoàng Phủ Thần Phong cười cười nói: “Ngưng Nhi còn chưa tỉnh ngủ, tôi ôm cô ấyđến công ty.” “Để cô ấy ở nhà ngủ sẽ ngon hơn.” “Không được, chúng ta đi.” Chị Lý thật không hiểu thiếu gia nghĩ như thế nào, bất quá chị cũng không dámhỏi nhiều. Xem ra, tối hôm qua Chỉ Ngưng thật là mệt muốn chết rồi, như vậy cũng còn khôngtỉnh, Hoàng Phủ Thần Phong bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra, từ nay về sau chính mìnhphải khống chế một chút. Hoàng Phủ Thần Phong giúp Chỉ Ngưng thắt dây an toànsau đó lái xe đi. Đến công ty, tất cả mọi người dừng bước nhìn Hoàng Phủ Thần Phong cùng ChỉNgưng đang ngủ. Đột nhiên, một tiếng thét chói tai cùng một trận âm thanh vui đùa ầm ĩ truyềnđến, Chỉ Ngưng vốn ngủ vô cùng an ổn trong ngực Hoàng Phủ Thần Phong liền giậtmình. Cảm giác được Chỉ Ngưng không yên, vẻ mặt Hoàng Phủ Thần Phong trầm xuốnggầm nhẹ: “Ai vừa ở kia náo loạn?” Tất cả mọi người không dám lên tiếng, lại không dám thừa nhận, không ai biết hậuquả thừa nhận sẽ là cái gì. “Đều không thừa nhận? Rất tốt.” Hoàng Phủ Thần Phong cười lạnh. Mà một tiếng cười lạnh đủ làm cho tất cả công nhân viên nổi da gà. Lúc này, lại có một cô gái nói chuyện: “Kẻ nào không có mắt giẫm lên giầy củatôi? Có biết giầy tôi vừa mới mua không?” Nghe được lại có tiếng nói chuyện, làm cho Hoàng Phủ Thần Phong càng thêm tứcgiận, hắn ôm Chỉ Ngưng đi về phía thanh âm kia, vừa thấy cô gái kia chính làthư ký của mình! “Thư ký Giang, chẳng lẽ cô không có giáo dục như vậy sao? Lần trước lớn tiếnggõ cửa phòng làm việc của tôi, tôi coi như xong. Xem ra giáo huấn kia còn chưađủ?” Hoàng Phủ Thần Phong vốn muốn đổi thư ký, vừa vặn mượn cơ hội hôm nay. “Không, không phải, tổng tài, ngài nghe tôi giải thích.” Giang Như Ngọc luốngcuống. “Đủ rồi, cô bị sa thải, lập tức đến phòng tài vụ tính tiền.” Hắn cũng khôngmuốn lãng phí thời gian. Giang Như Ngọc hung hăng trợn mắt liếc nhìn Chỉ Ngưng. Hoàng Phủ Thần Phong kêu lễ tân gọi tới ba bảo vệ. “Tổng tài, xin hỏi ngài có chuyện gì?” Bảo vệ trưởng hỏi. “Hai người đi xem Giang Như Ngọc thu xếp đồ đạc.” “Dạ” hai người bảo vệ cung kính trả lời. “Cậu đem băng ghi hình ở đại sảnh sáng nay lập tức đưa đến phòng làm việc củatôi.” Hoàng Phủ Thần Phong nhất định phải tra ra mấy người nói chuyện lớntiếng. Nói xong, bước đi vào thang máy. Mọi người tuyệt đối thật không ngờ, vì lớn tiếng mà tổng tài làm to chuyện, xemra khẳng định liên quan đến Hàn Chỉ Ngưng.
|