Lời Nói Dối Sau Cùng
|
|
Lời nói dối sau cùng Tác giả : ĐĐ - Duo Duo Tình trạng : Đang sáng tác Mình viết hơi chậm nên 1-2 ngày mình mới update chương mới mong các bạn thông cảm Chương mới thì thường mình up trên wordpress của mình đầu tiên đây là link :http://duoduoling.wordpress.com/ https://www.facebook.com/dodo018/
Những bình luận của các bạn dù chê hay khen đều là động lực cho mình viết tiếp tục. Hy vọng các bạn sẽ để lại lời cmt của mình. Xin cảm ơn các bạn rất nhiều
Văn án : Anh từ nước Pháp xa xôi về Việt Nam để tìm cô gái đã đan cho anh chiếc khăn choàng màu xanh lục. Anh tìm cô gái mang chiếc nhẫn khắc tên anh. Anh đã tìm được nhưng tại sao người anh thực sự “động lòng” không phải là cô mà là bạn thân của cô ? Anh chẳng lẽ là người dễ thay đổi vậy sao ? q :q: q :q: q :q: q :q: q Đôi lời về “Lời nói dối cuối cùng”, thứ 1 : tui rất thích tiểu thuyết tq nên lối hành văn của tui đôi lúc cũng giống do bị xem nhiều quá(ta nói bị liệu đấy). Thứ 2, tui không ăn cắp ý tưởng của tác giả ngôn tình nào , xin nói luôn là “Yêu Ảo” đề tài không hề lạ lẫm với tất cả các bạn trẻ và chính tui cũng đã trải qua nên viết về đề tài này. Thứ 3, tui viết cho vui nên nhiều chỗ rất lủng cũng mong các bạn bỏ qua cho. p/s : Tác giả ngôn tình yêu thích nhất của tui là, Diêp Lạc Vô Tâm, Ân Tầm, Đinh Mặc. Xin cảm ơn các bạn đã bỏ thời gian liếc qua nó !
|
Chương 1.1 : Về Nước
Sài Gòn nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ nhưng……….muốn tìm một người thực sự khó. Sáng sớm ở Sài Gòn thật vắng lặng, không mang những ồn áo náo nhiệt mà nó thường có. Đâu đó có tiếng sột soạt quét đường của những cô chú làm vệ sinh. Tiếng đập đá từ những hàng cà phê vỉa hè đón chào những vị khách đầu tiên của ngày.Lúc đó ,có chiếc taxi từ đâu vội vàng lao nhanh qua con đường này, nhưng mùi khói xả ra từ chiếc xe không thể lấn át được mùi cà phê ngập tràn trên con phố dài
Trên xe chở một người đàn ông với khuôn mặt mệt mỏi sau chuyến bay thật dài từ nước Pháp trở về. Anh lấy tay day 2 bên huyệt thái dương của mình, rồi ngửa ra sau tựa vào ghế với đôi mắt nhắm nghiền. Xe dừng lại tại một chung cư cao cấp trong thành phố. Anh bước xuống xe cùng với va li hành lý đơn giản đi vào trong, gật đầu chào người quản lý ở khu này, anh bấm nút thang máy bước vào trong. Thang máy dừng lại ở tầng 15 , kéo vali bước ra đi đến căn hộ số 1 rồi nhanh tay ấn 1 dãy mật mã mở cửa. Vừa vào, anh đã vội vã vứt hành lý sang một bên, ngả người lên chiếc ghế sô pha to ở phòng khác thiếp đi.
—————-
Reng….reng…….
Tạch… cô nhanh tay với lấy chiếc đồng hồ báo thức bấm nút tắt, đôi mắt lim dim, cô ngồi dạy dùng tay gãi gãi mái tóc ngắn của mình, bước vào phòng vệ sinh. Trong nhà bếp mẹ cô đang nhanh tay đảo qua đảo lại cơm trong chảo sau đó nhanh chóng tắt bếp.Quay sang bên cạnh nói :” Tâm vào kêu chị ra ăn rồi đi làm !”_ Tâm cô bé năm nay học lớp 10 một ngôi trường gần nhà . “Sao mẹ không kêu chị !? Con kêu chị ấy còn lâu mới dậy.”
“Cái con này, mẹ nhờ mày có thế mà không làm được à ? Thế mà có đứa nói sau này nuôi mẹ đấy”
Vừa nghe tới đây cô nhóc vội nói :”Được rồi, được rồi con kêu chị là được chứ gì ! Mẹ đừng nói nữa !”
Tâm hít vào một hơi thật sâu, rồi đứng dậy héc to :”Cháy nhà !!! Cháy nhà rồi Minh ơi !”
Cô gái tên Minh nào đó…vội chạy vọt ra khỏi phòng….la :”Cháy cháy cháy rồi ~~ Mẹ đâu, Tâm đâu mau gôm những vật có giá trị chạy mau ! Nhanh lên, nhanh lên !”
“Con đã hoàn thành nhiệm vụ !” Tâm làm bộ dáng chào lính trước mặt mẹ mình
Cốp…..
“Ui da ! Sao mẹ cốc đầu con !? Mẹ có biết là như thế sẽ giảm trí thông minh không hả ?” Tâm mếu máo ôm đầu
“Mẹ kêu mày vào kêu chị, mày đứng ở đây la lên, mẹ suýt thủng màng nhỉ vì mày đây này!”
“Mẹ thật bạo lực !” Tâm lại mếu máo lên tiếng
Minh nhìn về nơi phát ra tiếng cãi nhau, không khỏi thở dài một hơi đi đến đó. Cô đúng là một con sâu ngủ,sau khi tắt đồng hồ lại vào trong nhà vệ sinh ôm bồn rửa mặt nướng ở trong đấy. Nghe tiếng héc to của Tâm thì mới giật mình, phóng ra ngoài.
Minh gãi gãi đầu đi đến bàn ăn :”Được rồi, được rồi ! Hai người đừng cãi nữa mà ! Con dậy rồi !”
Sớm nào ở ngôi nhà này cũng như thế
“Minh ăn sáng đi rồi đem ra cho ba một phần !”
“Dạ ! Con biết rồi ! Ơ…hehe mà con chưa đánh răng, để con đi đánh răng đã !” Cô cười rồi nhanh chân chạy vào phòngđánh răng rửa mặt, thay quần áo. Hôm nay là ngày cô nhận được công việc mới, do Lê- bạn thân của cô giới thiệu vào, đó là làm lễ tân ở công ty bạn thân của ba Lê.
Ăn xong chén cơm ran thơm nức mũi, cô cầm phần đồ ăn mẹ chuẩn bị đem cho ba cô ở đầu ngõ. Cuộc sống mấy năm nay của nhà cô đã có phần tốt đẹp hơn trước nhờ sự giúp đỡ nhiệt tình của Lê. Cô rất cảm ơn cuộc đời khi đã mang đến cho mình 1 người bạn cực kì tốt như vậy. Trong vô thức cô giơ tay lên chạm vào sợi dây chuyền trên cổ nơi có chiếc nhẫn mà cô yêu quý nhất cô tự nhủ với bản thân :” Cố gắng lên !”
Chạy ra đầu ngõ, ba đang ngồi trên chiếc xe taxi , cô cười thật tươi
“Của ba nè !”
Ba cô cười vơi cô :”Lên xe ba chở đến công ty cho nhanh !”
Cô mỉm cười lắc đầu :”Ba đi đi kẻo trễ con đi xe bus sẽ tiện hơn, trước công ty có bến xe bus.”
Ba cô gật đầu :”Ừ ! Ba đi đây !”
Cô vẫy tay chào ba mình sau đó chạy đến trạm xe bus đứng chờ.
——————-
“And I’ve lost who I am And I can’t understand Why my heart is so broken Rejecting your love Without love gone wrong Life Less words Carry on”
Tiếng chuông điện thoại vang lên giữa không gian tĩnh lặng
Đưa tay sờ túi quần, anh móc điện thoại ra trượt nhẹ trên màn hình kề vào tai
“Alô …” Giong một người đàn ông trong buổi sáng trầm khàn đến lạ
“Ba đây ! Về nước sao không về nhà ?”
Anh dùng tay xoa xoa đôi mắt nhập nhèm rồi dần dần mở ra “Con mệt quá nên ghé qua căn hộ gần công ty ngủ !”
“Ừ ! Anh mau chuẩn bị đi, hôm nay là ngày anh nhận chức không được chậm trễ !”
“Con biết rồi , cúp máy đây !”
Oáp….Ngáp một cái thật dài, rồi duỗi thẳng chân tay ra mới thấy tay chân anh thò ra cả ngoài ghế sofa. Anh ngồi dậy đi thẳng vào nhà tắm.
Hết Chương 1.1
|
Chương 1.2 Chạm mặt
Em rất…rất nhớ anh ! Sau khi ngồi 2 tuyến xe bus thì cũng đến được công ty, hóa ra bọn tư bản hoạt động “ngầm” ở đây. Thầm cảm thán trong lòng vì cái độ “hoành tráng” của nó thì…
Bịch….cô bị ai đó đẩy sang một bên suýt té chỏng vó
“Né ra !” đó là tiếng của một người đàn ông, sau đó là 1 đoàn người từ trong công ty ào ra.
Quái lạ bọn họ ra hết đây để làm gì nhỉ ? Cô chỉ là 1 lễ tân nhỏ có cần ra đón long trọng vậy không. Thầm tự sướng trong lòng vài câu thì cô nghe 1 chị lên tiếng. À không phải nói là bà cô, đeo gọng kính vàng, mặt có vẻ không biểu cảm.
“Hôm nay là ngày tổng giám đốc mới đến nhận chức cũng chính là con trai chủ tịch, chúng ta phải đón tiếp long trọng một tí mới được !”
Mọi người ở đấy đồng loạt hưởng ứng….gật đầu lia lịa
Bỗng bà cô mang gọng kính vàng ấy tiến đến chỗ 1 người con gái
“Chậc, váy ngắn quá 5cm, cô , sau khi làm xong lên văn phòng gặp tôi !”
Mọi người trong đám người đấy bắt đầu xôn xao…Cô nghe loáng thoáng đâu đấy 1 câu :”Không xong rồi !”. Sau khi chỉnh đốn xong , bà ta quay sang nhìn cô rồi tiến lại gần.
“Cô ở bộ phận nào sao không mặc đồng phục ?”
Đám người ấy vội nhìn về phía cô. Xua xua 2 tay cô nói :” Dạ ! Hôm nay là ngày đầu con…à em đến nhận chức ạ !” Bà ta có vẻ nghi hoặc nhìn cô :”Hồ sơ đâu ?”.
Minh vội vàng mở túi lấy hồ sơ đưa cho bà ta . Xem xong bà ta gật đầu :”Mau vào trong……” Chưa hết câu thì 1 chiếc Porsche màu đen dừng lại, mọi người nhanh chóng xếp thành hàng trong đó có cô, bị bà ta ép phải đứng đấy theo mọi người. Những lúc lo lắng cô thường có thói quen sờ lên “bảo vật” trên cổ mình. Do qua hồi hộp hay do quá trình xô đẩy hồi nãy sợi dây chuyền trên cổ cô
Phựt…đứt ra làm cho chiếc nhẫn rơi tuột xuống đất lăn đi, cô chạy theo chiếc nhẫn để ngăn cản cuộc đào tẩu của nó thì…. Chiếc nhẫn lăn rồi từ từ dừng lại trước một mũi giày của ai đó, cô vội vàng ngồi xuống chụp lấy nó. Thở hắc ra một hơi, lúc này cô mới để ý trước mặt mình là một đôi giày da màu đen sáng bóng. Bà cô đeo gọng kính vàng kinh hãi nhanh chóng kéo tay cô đứng dậy khỏi mặt đất.
“Xin lỗi tổng giám đốc, cô ta mới tới nhận việc hôm nay mới gây ra sự cố này !”
Bà cô xoay mặt nhìn cô, cắn răng nhả từng chữ “Còn không mau xin lỗi tổng giám đốc !”.
Cô vội vàng cúi đầu :”Xin lỗi……!” Lời nói của cô bị cắt ngang bởi giọng nói trầm của anh “Không cần ! Chúng ta đi thôi !” , anh liếc nhìn cô một chút rồi xoay qua nói với trợ lý riêng do ba anh sắp xếp cho anh cái gì đấy rồi tiếp tục đi.
Bà cô vội vội vàng vàng gật gật đầu , kéo cô sang một bên làm động tác mời :”Xin mời tổng giám đốc đi lối này !”.Mọi người ở ngoài lại đi theo vị tổng giám đốc kia vào nhưng bà cô vẫn ở lại. Bà ta xoay qua nói với cô :”Cô làm trò gì vậy ? Mới ngày đầu đi làm mà muốn nghỉ sớm à !?”. Cô cúi đầu nói :”Em xin lỗi ạ !”.
“Bỏ đi” bà ta lên tiếng ,có vẻ bà ta cũng không phải là người khó tính
Nhưng….
“Tháng này cô bị trừ tiền cơm trưa !”
“Ơ….” Cô mới vào làm đã bị trừ tiền cơm !? Có phải không vậy ? Chỉ vì nhặt 1 món đồ cô làm rơi.
“Cô có ý kiến !?” Bà cô lại lên giọng gằng từng chữ
Cô vội lắc đầu “Dạ ! Không ạ !”
“Ừm ! Thế tới phòng nhân sự báo danh đi …” Nói rồi bà ta bỏ cô ở đó đi vào trong
Có ai như cô không, ngày đầu đi làm đã bị trừ tiền cơm trưa thê thảm quá chừng.Lủi thủi đi vào công ty, đến phòng nhân sự báo danh và nhận đồng phục nhân viên lễ tân. Mặc xong đồng phục ,chị quản lý giới thiệu sơ qua công ty và phân công cô làm việc tạicông ty, thì chị quản lý mới rời khỏi. Minh bắt đầu làm những công việc đơn giản đầu tiên dưới sự chỉ dạy của cô bé nhỏ hơn cô 2 tuổi đã làm ở công ty được 1 năm 3 tháng.
Sau khi quản lý đi thì cô bé bắt đầu tính nhiều chuyện của mình
“Chị..! Chị em tên là Trần Kim Mi, chị gọi em là Mi Mi là dc rồi !” nói xong MiMi cười 1 cái thật tươi với cô. MiMi còn rất trẻ, học hành không tốt nên nghỉ học sớm, công việc này do mẹ MiMi phải nhờ rất nhiều mối quan hệ và tiền bạc mới xin được cho MiMi làm. Nhìn MiMi ,Minh lại nhớ em gái nhà mình nên cũng rất có thiện cảm với cô bé MiMi này.
“Chị tên là Phan Tuyết Minh, em cứ gọi chị là Minh! Rất vui được gặp em MiMi !”, cô cũng cười thật tươi đáp lại MiMi
“Em cũng vậy, chị em ta hãy sống chung hòa thuận nhé chị!” MiMi nắm lấy hai tay cô lắc lắc, nũng nịu.
Cô cười , gật đầu :”Ừ ! Hai chị em ta sẽ cùng nhau cố gắng nhé !”
MiMi cũng gật đầu lia lịa đáp lại và bắt đầu kể chuyện trong công ty thao thao bất tuyệt nào là vị trưởng phòng nọ ngoại tình với quản lý kia, mấy ngày trước công ty phát hiện ra người làm hao hụt ngân sách nhưng tin nỗi bật mà cô chú ý nhất đó là bà cô gọng kính vàng tên Liên, mọi người kháo nhau gọi lén là “Phan Kim Liên”, bà cô này rất “nghiêm” ai vi phạm lỗi dù nhỏ nhặt đến cách mấy nếu bị bà ta phát hiện thì sẽ bị trừ tiền lương ngay không cần nói thêm câu nào, bà ta là một nhân viên lâu nămcông nên ai cũng rất nể trọng vài phần. Hóa ra là vậy, thảo nào 1 nhân viên đi thử việc ngày đầu tiên như cô cũng bị trừ tiền, cũng may chỉ là tiền phụ cấp cơm trưa thôi. Minh kể chuyện hồi sáng cho MiMi nghe, MiMi chỉ lắc đầu và nói :”Chà ! Có lẽ hôm nay chị bước ra khỏi nhà bằng chân trái rối ! Nhưng thôi không sao, em sẽ “cưu mang” chị vậy !”.
Nghe tới đây Minh bật cười :”Haha… cưu mang cái gì cơ chứ ?”
MiMi vỗ ngực mình :”Bao chị cơm trưa !”
Cô nghe thế lấy 2 tay đan với nhau làm bộ dáng “quân tử” như phim Hồng Kông :”đa tạ đa ta nhưng ta đây không cần tiểu cô nương như em “bao nuôi” ~~” .
MiMi cũng bắt chước theo :”Ta đây giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha. Nếu đại tỷ đã không muốn ai nợ thì “hãy lấy thân báo đáp ta” cũng đc đó chứ hả”
|
Chương 1.3 Chạm Tay
“Tay anh thực sự rất ấm !” Hai chị em đang trò chuyện vui vẻ thì chị quản lý lại đến, MiMi ra hiệu cho cô biết, 2 người vội bày ra vẻ mặt nghiêm chỉnh đứng ở quầy lễ tân. Theo sau chị quản lý là 2 người đàn ông nữa. Khi chị quản lý dừng trước mặt 2 người bọn họ thì lập tức lên tiếng :”Đây là bộ phận lễ tân ở công ty chúng ta, gồm cô Trần Kim Mi làm được 1 năm hơn và cô Phan Tuyết Minh mới vào công ty ngày hôm nay. Đây là tổng giám đốc mới nhận chức của công ty chúng ta. ” Chị quản lý giơ tay hướng về 1 người đàn ông phía sau.Người đàn ông này rất cao, gương mặt lại mang chút gì đó rất Pháp làm cô mơ màng nhớ đến một người nào đó cũng đang ở Pháp nhưng ý nghĩ ấy đã bị chính cô tự mình dập tắt 1 cách nhanh chóng. Anh vươn tay ra bắt tay MiMi, tiếp theo đến lượt cô mãi lo tự “dập tắt” suy nghĩ trong đầu nên không hề chú ý. Cho đến khi chị quản lý nhắc nhở , cô mới vội nắm lấy tay anh lên tiếng “Xin chào tổng giám đốc !” lắc nhẹ 1 cái rồi buông. Nhiệt độ trên tay anh khiến cô giật mình, nóng hơn tay cô rất nhiều.
————————————
Ngày đầu tiên nhận chức là phải đi chào tất cả các phòng ban trong công ty và nhớ tên từng người. Bắt đầu là quầy lễ tân ở đại sảnh. Quản lý giới thiệu qua về 2 nhân viên ở bộ phận không quan trọng này, anh không để tâm lắm nhưng khi anh nắm vào bàn tay của cô Lễ tân mới vào này thì hơi bất ngờ. bấy giờ anh mới chú ý đến , một người con gái với mái tóc ngắn buộc cao ở sau đầu, khiến cho đuôi tóc vểnh lên trông rất “thiếu nhi”, cô có đôi mắt với 2 mí rõ ràng, sống mũi thon cao, nhưng môi trên của cô thật dày và hơi cong. Cô không thuộc dạng xinh đẹp nhưng rất dễ nhìn, tại sao anh lại chú ý quan sát cô chứ ? Điều này làm cho anh hơi khó chịu, anh còn có một người cần phải tìm và người đó chính là người anh ngày đêm nhớ đến. Người đã cho anh cảm giác ấm áp, quan tâm khi anh sống những năm tháng cô đơn ở nước Pháp xa xôi. Đôi mắt anh vụt lên 1 tia gì đó rồi nhanh chóng trở lại bình thường. Anh mỉm cười và nói :”Xin các bạn hãy làm việc chăm chỉ ở công ty chúng tôi, chúng tôi sẽ không bạc đãi các bạn !”. Giong anh có vẻ hơi bị lạc một tí nhưng vẫn rất trầm và ấm và rất rất quen hình như cô đã nghe ở đâu đấy rồi. Sau khi nói xong anh gật đầu chào 2 người và tiếp tục đi ra ngoài công ty ,lên xe đi mất.
Sau khi anh vừa đi thì MiMi vội kéo kéo tay tôi nói :”Chị có thấy gì không ? Tổng giám đốc của chúng ta rất đẹp trai đó nha ! Em không ngờ tới luôn… À mà phải đi thu thập thông tin về anh ấy ngay mới được, lát em quay lại thông báo cho chị nghe nha ! Em đi đây !” Vừa nói xong MiMi đã chạy đi…
“Ê …này !” Cô gọi với theo , MiMi quay lại :”À quên nếu quản lý, hay bất kì ai hỏi em đi đâu chị nhớ nói là em vừa mới đi vệ sinh nhá !. ” quẳng lại 1 câu, cô nàng chạy biến đi mất tiêu. Cô mỉm cười lắc đầu, cái con bé này…
———————
Công việc ngày đầu tiên của cô cũng tương đối không vất vả. Đúng 5h’ là kết thúc công việc , sau khi ra khỏi cửa công ty, chào tạm biệt MiMi thì Lê đã đứng đó vẫy vẫy tay với cô.
“Ê… Minh ở đây nè !”
Cô vội chạy lại :”Đợi tao lâu chưa hả ?”
Lê làm bộ mặt đáng thương, chớp chớp mắt lên tiếng :”Lâu…lâu..lắm lắm luôn rồi !”
Cô bật cười :”Vậy sao ? Có cần đại gia đây “an ủi” không ?”
“Cần..rất cần…!Đi chúng ta đi uống nước tý đi , tao có chuyện muốn nói với mày !”
“Oke ! Để tao gọi điện thoại cho mẹ tao đã, để không mẹ tao lại chờ cơm !”
Cầm chiếc điện thoại, bấm nút gọi về cho mẹ.
“Alô…! Mẹ hả ! Hôm nay con đi với Lê mẹ với ba ăn cơm trước đi nhá, khỏi chờ con !”
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại Lê và cô nắm tay đến nơi Lê gửi chiếc Vespa của mình, 2 người leo lên xe chạy đi đến trung tâm mua sắm nổi tiếng ở thành phố bắt đầu công cuộc mua sắm. Lê kéo Minh vào một cửa hàng nổi tiếng, nhân viên tươi cười ra đón các cô. Lê có vẻ chẳng quan tâm mấy lời chào đấy. bắt đầu lao vào lựa chọn quần áo. Một lát sau cô nàng ôm một đống kha khá vào phòng thử đồ. Không quên quay lại dặn dò :”Ngồi ở đây, chờ tao !”. Minh gật đầu rồi ngối xuống, nhân viên có vẻ không mấy thiện cảm, vì nhìn cô ăn mặc tầm thường xuềnh xoàng nhìn qua là biết không mua hàng rồi. Mà cũng chẳng sao, Minh cũng đã quen với những ánh nhìn của bọn họ. Miễn sao mình sống không hổ thẹn với chính mình là được. Mặc xong bộ đầu tiên là chiếc váy cúp ngực màu hồng, điểm thêm những đường cắt xẻ táo bạo trên thân váy. Tạo cảm giác cho người mặc khoe bao nhiêu, có bấy nhiêu.
“Được không ? Con kia !” Lê làm bộ dáng người mẫu hất cằm hỏi cô
“Được ! Mà có hở quá không mày ?” Cô lên tiếng đáp lại
“Hở cái gì như vầy mà hở ! Vẫn còn mặc đồ mà ! Mày đúng là “2 lúa” hết chỗ nói. Tóm lại là tao mặc cái này đẹp không ?”
“Đẹp…”Kiều nữ” của tui mặc gì cũng đẹp à không phải là không mặc gì cũng đẹp !”
“Cái con này ! Đợi xem bộ thứ 2 của tao !”
Cô giơ ngón tay cái ra :”Oke !”
Bộ thứ 2 Lê mặc là 1 cái quần short Jean màu trắng ngắn không thể ngắn hơn kèm theo chiếc áo croptop hình hoa văn khoe trọn vòng eo con kiến của cô.
“Thấy sao !? Có đệp không hả gái ?”
“Đẹp….Mà mày hỏi tao làm gì, cuối cùng mày cũng có nghe ý kiến tao lần nào đâu !”
“Quan trọng là khi tao thử đồ có người khen mới thích !”
“Tao bó tay với mày luôn Lê à !”
Qúa trình cứ lặp đi lặp lại hơn 10 lần, thì Lê mới chịu đi tính tiền do cô than đói bụng.
“Của chị 10 triệu 9 trăm ngàn nhưng do là khách V.I.P được giảm 900k còn 10 tr”
“Oke ! Thẻ đây !” Lê đưa chiếc thẻ cầm trên tay cho nhân viên bán hàng
Cô thì chứng kiến cảnh này rất nhiều lần rồi nhưng không lần nào tránh khỏi ” xót xa” cho sự ra đi của đám tiền kia. Thầm oán 1 câu :”Sớm siêu sinh em nhé ! Nếu được thì hãy về với chị !”. Bước ra khỏi cửa hàng cô không chịu được lên tiếng :”Lê ! Mày không thấy tiếc à ?”
“Hả ! Tiếc cái gì ?”
“Tiền !”
“Không !”
Bó tay, cô hoàn toàn bó tay bởi câu trả lời quá “khiếp đảm” của bạn mình nên đành thở dài một hơi.
“Đi ăn thôi ! Chẳng phải mày kêu đói sao !” Lê lên tiếng rồi kéo cô đi nơi khác
—————————–
|
Chương 1.4 Hai người ghé vào tiệm KFC gần đó, gọi món và bắt đầu trò chuyện đủ thứ trên đời. Bất chợt vẻ mặt Lê trầm xuống nói :” Ba tao bắt tao lấy chồng mày à ?”
Phụt… Minh đang uống nước xém chút nữa sặc vội lấy khăn giấy lau miệng
“Lấy ai ?” Cô hỏi Lê
“Lấy con bạn ba tao, hắn vừa mới về nước là tổng giám đốc công ty mày đấy !”
“Ô … thế à ?” Bất chợt cô nhớ đến cuộc gặp sáng nay của cô và tổng giám đốc
“Nhưng mà tao không thích, tao còn muốn đi chơi vài năm nữa…. Nghe đâu anh ta vừa ở Pháp trở về lấy được bằng thạc sĩ kinh doanh, ui…mấy cái người mà học hành như “trâu” đấy thì chỉ có loại đeo kính cận dày như mo cau, mặt mũi thì già dặn, nói chuyện thì toàn sách sách vở vở trong đầu. Chán chết đi được !”
“Gặp chưa mà phê phán thế hả ?”
“Chưa nhưng tao tin chắc là thế đấy !”
“E hèm …tao khuyên mày nên đi xem mặt thử đi nhá !”
“Mày gặp rồi à ? Được không , đẹp trai không ?”
Cô giả bộ thổi thổi móng tay chả có chút tí sơn nào
“Để coi lòng thành của “cưng” như thế nào đã !”
“An tâm, kể từ giờ phút này cưng gọi món chị sẽ trả tiền tất, muốn ăn bao nhiêu cũng được !”
“Hứa nhá !” Cô giơ ngón tay út ra trước mặt Lê
“Hứa !” Lê nghoéo vào ngón tay cô
“Rồi mày nói liền đi ! Nói đi !” Lê chống tay lên cằm nhìn cô với ánh mắt mong chờ
“Ờ thì….mày cứ “xem tận mắt, sờ tận tay” đi nhá ! Tao không có ý kiến..Hahaha” Sở dĩ cô không nói cho Lê biết rằng tổng giám đốc công ty cô rất rất được vì muốn tạo sự bất ngờ cho cô bạn thân này.
“Ơ..Thế là thế nào ? “
“Thì là vậy đó ! hahaha “
“Con này mày dám lừa tao ! Được để xem tao xử mày thế nào !” Nói rồi Lê đứng dậy chạy sang chỗ cô dùng tay chọt lét
“Hahaha ! Đừng ….!” Cô bị nhột la lên
Lê vẫn tiếp tục chọc lét cho cô cười “Cho chết này !” cho đến khi nhân viên cửa hàng nhắc nhở thì hai cô mới nghiêm túc trở lại. Sau đó do không chịu đựng nổi “ánh mắt” chiếu thẳng từ mọi phía vào mình nên 2 người quyết định đi về. Lê chở cô đến đầu ngõ, sau đó tạm biệt cô và lái xe về . Hôm nay rất vui , bỗng dưng cô muốn nói chuyện với anh người con trai ở Pháp xa xôi, không biết bây giờ anh đang làm gì nhỉ !? Ánh mắt cô dường như ánh lên một tia mong chờ xa xăm. Minh quyết định không đi vào nhà mà chạy đến tiệm Net nơi lần đầu tiên gặp anh ở đấy, người con trai cô quen biết trên mạng nhưng chưa từng gặp mặt dù chỉ qua hình ảnh.
Đến nơi, cô mỉm cười gật đầu chào với ông chủ,
“Chú à ! Cháu muốn ngồi……..”
Minh chưa nói hết câu ,ông chủ đã nói thay cô :”Chỗ cũ đúng không ? Vẫn còn trống đấy, con vào ngồi đi !”. Thực ra thì đôi lúc cô cũng có online ở nhà nhỏ Lê để tiết kiệm tiền, dù Lê là đứa tốt tính không tính toán cô sử dụng máy tính “chùa” của nó nhưng cô ngại nên vẫn hay ra đây hơn
Cô gật đầu cảm ơn ông chủ rồi ngồi vào máy đăng nhập vào Yahoo Messenger. Thế hệ trẻ bây giờ chuyển sang sử dụng Facebook hết cả rồi. Còn cô vẫn kiên trì dùng Yahoo vì có anh, người con trai cô đã yêu 2 năm nay. Lúc cô mới phát hiện sự thật này cô nghĩ mình thật khờ khạo khi đi yêu một người chưa bao giờ gặp mặt, đã có một thời gian cô không dám online vì sợ “yêu ảo”. Thông tin báo chí vẫn hay nói ra rả hằng ngày những thiếu nữ bị lừa khi yêu qua mạng ảo. Cô sợ chứ, sợ một ngày nào đó anh- người cô yêu sẽ đòi gặp mặt cô nhưng liệu anh có phải là một người tốt hay là kẻ chuyên lừa đảo qua mạng. Cô sợ hình tượng mà cô tự xây dựng về anh sẽ sụp đổ, cô không muốn như thế. Rồi 1 tháng sau đó,cô vẫn không kìm lòng được lại đăng nhập và thấy vô số chuỗi tin nhắn hỏi thăm từ anh, nhưng chiếm phần vẫn là câu “nếu anh nói gì sai cho anh xin lỗi !” làm cô bật cười. Thế là cô “lầm đường lạc lối” đến nay đã hơn 4 năm dài như vậy nhưng anh chưa một lần xin hình hay dùng video call gọi cho cô, chỉ dùng cách nhắn tin duy nhất này. Có lẽ anh chỉ coi cô là một người bạn trên mạng bình thường khác thôi. Như vậy cũng tốt chỉ cần cô biết cô yêu anh là đủ.
Cảm giác “yêu” và “được yêu” khác nhau rất nhiều nhưng đối với một người như cô thì chỉ cần “yêu” là đã quá hạnh phúc. Nếu một ngày nào đó anh nói với cô anh đã có người anh yêu thì cô sẽ “biến mất ” vĩnh viễn trong cuộc sống của anh, thành tâm chúc anh luôn hạnh phúc, vui vẻ.
Anh hay kể cho cô nghe những chuyện vui buồn của nơi anh đang sống mà cô chưa bao giờ kể lại về cuộc sống của cô ở đây. Đó là một “bí mật”, cô không muốn anh biết quá nhiều về, cô muốn lúc cô “biến mất” thì sẽ “hoàn toàn biến mất”, “biến mất” một cách triệt để không để lại dấu vết, nhưng đó là chuyện cùa sau này. Còn ngay lúc này
Vội đăng nhập yahoo , tất cả bạn của cô bây h’ đều không còn online bằng Yahoo nữa. Nên toàn list friend của cô đều tối đen và cả nick của anh cũng vậy. Nhưng cô vẫn click vào và để vài dòng tin nhắn offline cho anh.
“Chào anh Sun, hôm nay không phải ngày hẹn nhưng em online vì nhớ…..” Cô vôi vàng xóa chữ “nhớ” khi vô thức đánh vào máy.
“”Chào anh Sun, hôm nay không phải ngày hẹn nhưng em online vì hôm nay em rất vui
“Vì là ngày đi làm đầu tiên của em, tuy có chút khó khăn nhưng mọi chuyện cũng tạm ổn anh ạ ! “
“Anh nhớ giữ gìn dức khỏe nhá !”
“Em off đây !”
Đánh xong những dòng này, cô ngồi nghe nhạc, xem phim một chút rồi mới Off hẳn
——————————-
|