Bạn Trai Của Ta Là Cửu Vĩ Hồ
|
|
Chương 13: Quần áo của ngươi hấp thụ ánh sáng
Tiểu hồ quay một cái 360 độ đem Lí Quả vây quanh chặt chẽ, sau đó một phen ấn vào trong bồn tắm lớn, “Cứu mạng ——” tiếng kêu vừa mới hô lên đã bị nước tràn vào, hai tay nàng chỉ có thể liều mạng giãy dụa. Nàng đúng là tiêu chuẩn của vịt lên cạn a, căn bản ko ở trong nước được, sẽ ko thể thở ở trong nước.
Ý thức dần dần sắp thoát ly, bên tai nàng mông lung truyền đến thanh âm của tiểu hồ, “Lí Quả, ngươi như thế nào ko nói?”
Trời ạ, nước đầy trong miệng nàng kêu nàng nói như thế nào?
Tiểu hồ rốt cục ý thức được mình có khả năng làm Lí Quả chết chìm, rốt cục nhẹ buông tay, đem nàng buông ra. Lí Quả chui lên, vù vù ~ từng ngụm từng ngụm hít không khí, trợn trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi mưu sát, ta chết ai mua thịt cho ngươi ăn?” Hồ yêu này như thế nào một chút lòng báo ân cũng ko có?
Tiểu hồ thần tình vô tội giơ hai tay lên, bộ dạng một mực ko liên quan đến ta, “Ta đã nói ngươi ko cần sờ loạn, ta nói ngươi sẽ hối hận, ngươi xem bây giờ thật sự hối hận rồi?”
Lí Quả nổi giận đùng đùng muốn phản bác hắn, hắn lại đột nhiên ko lên tiếng, hơn nữa vươn tay chỉa chỉa về phía quần áo của nàng.
Quần áo sao? Làm sao vậy? Lí Quả theo bản năng nhìn xuống dưới người mình, vừa nhìn đến, nàng thực hận ko tìm được địa phương nào để chui vào. Nguyên lai vừa mới bị tiểu hồ kéo xuống nước, áo phông màu trằng giờ phút này ko sai biệt lắm đã trở nên trong suốt một nữa, hơn nữa dọc theo nội y gắt gao dán vào người nàng, rõ ràng đã muốn thấy hết.
“Ko được xem! Nhắm mắt lại!” Một bên che lại trước ngực, một bên muốn đứng dậy thay quần áo.
Tiểu hồ chớp chớp mắt phượng xinh đẹp, ko hề có ý tứ nhắm mắt lại, hơn nữa cư nhiên còn lưu manh vươn tay ra, thân thủ muốn xoa chỗ bị che đậy của nàng, vẻ mặt tò mò hỏi, “Ta vẫn tốt lắm, hai cái này là hai cái gì vậy?”
Giết hắn đi ~
Giờ phút này thật sự là xấu hổ và giận dữ lên tới cực điểm, cuống quít gạt bàn tay hắn ra. Không nghĩ tới yêu quả nhiên là yêu, cơ hồ là cùng một thời gian lách mình tránh thoát, nguyên bản Lí Quả chính là tựa vào bồn tắm lớn, như vậy lôi kéo tới lui một hồi, thân thể hắn liền ngã vào cả bồn tắm lớn.
“Lí Quả, ngươi là muốn cùng ta tắm uyên ương sao?” Tiểu hồ xem xét Lí Quả ngã vào thân mình mình, hơn nữa, nàng đã đụng trúng nơi ko nên đụng, ách, tuy nói hắn là cửu vĩ hồ nhưng tốt xấu gì cũng là nam nhân.
“Tắm cái đầu của ngươi, đau chết ta!” Lí Quả thất tha thất thuể muốn đứng lên lần thứ hai, lại lập tức cảm thấy thân dưới mình áp phải một cái gì đó. Chẳng lẽ yêu cũng giống người sao? Thật là đụng đến nơi ko nên đụng đến, một người một yêu cứ như vậy giằng co ở một tư thế thập phần quỷ dị.
Vẫn là tiểu hồ phá không khí trầm mặc trước, “Lí Quả ngươi đè lên ta”
“Ách ách, cái kia, thực xin lỗi, ta lập tức đứng lên!” Lí Quả thần tình xấu hổ, vội vàng đứng lên, lúc này cẩn thận hơn một chút nên ko có ngã xuống. Giây tiếp theo lập tức nhảy ra khỏi bồn tắm, bồn tắm lớn quả nhiên là nơi nguy hiểm.
Nhìn thấy thần tình xấu hổ ko biết làm sao của Lí Quả, tiểu hồ lười biếng tựa vào bồn tắm, ánh mắt quyền rũ, “Còn muốn tiếp tục tắm ko? Ngươi ko thể cứ như vậy đem ta bỏ lại đi?”
Còn muốn tiếp tục? Cái kia đã làm cho nàng muốn chết! Lí Quả cuống quit lắc đầu, mở cửa nhà tắm ra bỏ lại một câu, “Ngươi tự tắm đi!”
Tiểu hồ đành phải tự mình nắm cái gì mà nước ko ngừng chảy ra từ đó, muốn cẩn thận coi một chút, mới vừa nhắm ngay mặt mình nước đã bắn ra đầy mặt hắn, khụ khụ ~ cái này đến tột cùng là cái gì vậy? Vì cái gì nước từ nơi này chảy ra? Ko đúng, phương diện này nhất định có điểm kỳ quái, hắn phải hảo hảo nghiên cứu mới được!
Lí Quả thay quần áo xong, đợi đến nửa ngày tiểu hồ rốt cục cũng đi ra, tha một thân đầy nước làm sàn nhà ướt hết. Lí Quả lập tức gọi hắn, “Đừng nhúc nhích! Đứng yên tại đó!” Sau đó từ tủ quần áo lấy ra một bộ đồ ngủ, nhìn sơ qua bộ đồ ngủ này rất lớn giống như quần áo của phụ nữ mang thai cho nên hình thể nam nhân cũng có thể mặc vừa.
Tiểu hồ mặc áo ngủ vào nhìn buồn cười cực kỳ. Lí Quả nhìn hắn càng ko ngừng cười trộm.
Tiểu hồ bị nàng cười làm cho ko hiểu chuyện gì đang xảy ra, “Ngươi cười cái gì? Quần áo này rất kỳ sao?”
“Ko có gì, ngươi ở đây chơi đi! Ta đem túi xách giặt sạch!”
Cầm túi xách vào nhà vệ sinh, vừa vào liền thấy bên trong đã bị tiểu hồ làm cho loạn thất bác nháo, hảo hảo rậm rạp rối bù đầu cư nhiên bị tiểu hồ ném tới bồn cầu, mà cuộn giấy vệ sinh bên cạnh bồn cầu cũng bị hắn lấy, khẳng định là hắn cảm thấy tò mò nên xem nó là món đồ chơi lấy ra chơi.
“Ai, có một con hồ ly như vậy làm gì may mắn chứ? Vẫn là ko hay ho chút nào!”
Nửa giờ sau, nàng mới đem nhà vệ sinh thu dọn sạch sẽ mới xoay người đi giặt túi, vừa mở túi ra, bên trong quả thực rất bẩn, mùi cá thối cùng mùi thịt của tiểu hồ ăn bốc lên, thực là cực phẩm. Nàng chịu đừng mùi hôi mới đem túi giặt sạch, thuận tiện đem quần áo tiểu hồ giặt luôn.
Làm xong hết thảy cũng là lúc ba mẹ tan tầm. Vừa đi ra khỏi phòng thế nhưng phát hiện tiểu hồ ko có trong phòng, “Người này đi đâu rồi?” Đột nhiên nhìn trên sàn nhà có một loạt dấu chân ướt, nếu ko phải dấu chân tiểu hồ thì còn có thể là ai? Thở dài một hơi, mở cửa phòng ra quả nhiên nhìn thấy dấu chân.
Dấu chân dẫn tới nhà bếp, sau đó từ nhà bếp truyền ra tiếng lách cách. Lí Quả nhịn ko được nhíu mày, chẳng lẽ tiểu hồ thật sự chạy đến nhà bếp ăn vụng sao? Người này đến tột cùng ăn bao nhiêu mới no đây? Cửa phòng bếp khép hờ, Lí Quả rón ra rón rén mở ra một ít, chui đầu vào dò xét.
Quả nhiêu trước mặt Lí Quả là tiểu hồ mặc áo ngủ, đầu chui vào tủ lạnh tìm một cái gì đó.
“Tiểu hồ, ngươi đang làm gì đó?”
Tiểu hồ hoảng sợ, vừa quay đầu lại đã thấy Lí Quả ko nói hì hết chỉ trừng mắt nhìn hắn. Tiểu hồ chớp mắt mấy cái, chỉ chỉ tủ lạnh, “Vì cái gì cỗ quan tài này phải dựng thẳng đứng? Hơn nữa bên trong ko phải thi thể, mà là ——” Tiểu hồ vừa nói vừa lấy từ trong tủ lạnh ra một bó rau xanh, “Ko phải chỉ có trâu mới đi ăn cỏ sao?”
Quan tài? Thi thể? Này này, xác định cái hắn đang nói là tủ lạnh sao? Cái kia chẳng phải dùng để chứa thịt sao? Vì cái gì dùng quan tài để hình dung? Thi thể, Lí Quả cảm thấy dạ dày một phen cuộn sóng, thi thể, làm sao nàng có thể ăn cơm được đây? Lí Quả áp chế cảm giác ghê tởm từ dạ dày, tiến lên một bước lôi tiểu hồ ra, phanh một tiếng đem tủ lạnh đóng lại.
“Chậc chậc, quan tài này làm từ cái gì vậy?” Tiểu hồ còn ko chuyển mắt nhìn chằm chằm vào cái tủ lạnh.
Ai, Lí Quả di di cái trán, ko nghĩ tiếp tục cái đề tài này nữa, “Ngươi đến nhà bếp làm gì?”
“Đói bụng” Tiểu hồ sờ sờ bụng. “Ta thấy ngươi ở trong này làm đồ ăn, cho nên ta cũng muốn ở trong này làm đồ ăn, nhưng mà Lí Quả, vì cái gì ko có thịt?”
Thịt sao? “Nhà của ta ko ăn thịt! Ngươi trước tiên vào trong phòng đi! Lát nữa ta mưa thịt cho ngươi!” Nói xong liền đẩy hắn ra khỏi nhà bếp, lúc này đúng lúc ba mẹ sắp trở về, nếu bọn họ nhìn thấy còn tưởng nàng chứa chấp một nam nhân trong nhà.
Thật vất vả mới đem tiểu hồ vào trong phòng. Rốt cục nhẹ nhàng thở ra, ngày tử tới tột cùng khi nào mới đến?
Mấy ngày kế tiếp nàng đều đi tìm công việc. Mễ Khả Bạch cái nữ nhân kia ko thể tin tưởng được, nàng nói tìm công việc thì phải nhân cơ hội tìm một người đi cùng dễ nhìn nhưng sau khi tìm được cái tây nam trang kia muốn hẹn Khả Bạch ra quả thực còn khó hơn lên trời, ko phải đang hẹn hò thì cũng là đang hẹn hò ngoài đường.
Mấu chốt là tiểu hồ vẫn ở trong túi nàng bằng ko khẳng định hắn sẽ chạy lung tung làm bừa.
Mắt thấy một nhà phỏng vấn nữa trôi đi, tin tức đều chìm xuống đáy biển, cảm giác tiêu cực cũng ko tự chủ bao phủ lên người nàng. Nhiều ngày phỏng vấn như vậy, Lí Quả đã hoài nghi gương mặt của mình có phải hay ko lúc nào cũng cười gượng. Có đôi khi cười cũng là một cái tội, làm cho nàng hiện tại cười, nàng tuyệt đối cười ko nổi.
Đi ngang qua một tấm kiếng, Lí Quả thử lộ ra một cái mỉm cười, muốn nhìn xem chỗ nào ko tốt thì sửa lại một chút. Tiểu hồ lại chui ra, ko có hảo ý bình luận, “Lí Quả, đừng cười, quả thực so với khóc còn khó coi hơn!”
“Ngươi thì biết cái gì! Mỉm cười là cầu nối giữa người với người!” Ai, quên đi, ko nói, nói hắn cũng ko hiểu.
Tiểu hồ quả nhiên nghe được có điểm ko kiên nhẫn, dùng móng vuốt gãi gãi tiểu lổ tai, ngáp một cái quay về trong túi đánh một giấc.
Vẫn là làm yêu quái tốt hơn, ko cần tìm công việc, ko cần bắt buộc chính mình mỉm cười, quả thực là cơm đến há mồm. Ko giống làm người, suốt ngày chạy đến công ty, chân đều đau hết, “Ông trời, kiếp sau cũng cho ta làm yêu quái đi, đừng cho ta làm người!”
Tiểu hồ ở trong túi cọ quậy xem như đáp lại lời nàng.
“A Lãng! Cầu anh ko cần như vậy! Cầu anh A Lãng!” Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng nữ nhân la khóc.
Lí Quả ko khỏi kinh ngạc xoay người, chính mình thấy một nữ nhân xinh đẹp gắt gao báo vào cửa kính xe ôtô, ko ngừng đối với người bên trong khóc đến tê tâm phế liệt. Trong xe tựa hồ là một nam tử, Lí Quả ở bên ngoài ko thấy được vẻ mặt của hắn. Bất quá cảm giác có điểm âm trầm.
“Cô đi đi! Ko cần phá hỏng một chút hình tượng cuối cùng trong lòng tôi!”Namtử ngữ khí bình thản nói, giống như nữ nhân ở bên ngoài khóc đến chết đi sống lại đối với hắn một chút cũng ko quan hệ.
Lí Quả trong lòng ko khỏi tức giận, nam nhân này nghĩ đến chính mình có tiền thì giỏi lắm à, lái một chiếc BMW rất giỏi à, thế nhưng lại đùa bỡn với phụ nữ như vậy.
Lúc này, nam tử kia đột nhiên mở cửa xe ra, sau đó một thân ảnh anh tuấn từ trong xe bước ra, Lí Quả vừa nhìn thấy thì ko khỏi sửng sốt, nam tử này ko phải đưa nàng vào bệnh viện ngày đó, Lãng Tử Thần sao? Lãng Tử Thần vẫn như vậy, sắc mặt có chút tái nhợt, nhíu mày lại, lại càng thêm anh tuấn.
Nữ nhân xinh đẹp kia lập tức ôm lấy hắn, “A Lãng, em biết anh ko đuổi em đi, em biết mà!”
Lãng Tử Thần một câu cũng ko nói, nhếch đôi môi xinh đẹp, nhẹ nhàng đem nữ tử đẩy ra, thản nhiên nói: “Thật xin lỗi, làm ơn tránh ra! Tôi muốn vào mua một chút đồ!” Sau đó ko quản đến sắc mặc cứng ngắc của nữ tử, lập tức hướng cửa hàng đi tới.
|
Chương 14: Vở kịch (thượng)
Lí Quả bĩu môi, trong lòng thầm mắng một tiếng, nguyên bản là đồng tình với nữ nhân bị vứt bỏ, nhưng ko nghĩ tới nữ nhân kia ko nói hai lời đi theo vào, ở phía sau ko ngừng lôi kéo tay Lãng Tử Thần càng ko ngừng nói một cái gì đó. Lãng Tử Thần càng ko ngừng đem tay nàng gạt đi, nàng lại càng ko ngừng nắm lấy tay hắn.
Hai người này thật quái, nguyên bản Lí Quả cảm thấy ko có gì hứng thú, nhưng tiểu hồ đột nhiên lộ đầu ra nói một câu, “Hơi thở nguy hiểm!”
Lời nói này ko đầu ko đuôi, Lí Quả nắm lổ tai hắn một chút, “Có ý gì?”
Tiểu hồ một đầu quay về trong túi ngủ.
Con hồ ly này, chỉ biết ăn thịt rồi ngủ.
Bất quá dù sao hôm nay tìm công việc cả ngày cũng mệt mỏi, ba mẹ hiện tại cũng chưa về, vậy đi vào xem một chút trò vui vậy. Vào trung tâm thương mại, Lãng Tử Thần cùng cái nữ nhân kia đã đi vào trong thang máy, hành động kỳ quái của bọn họ thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Thang máy trung tâm thương mại làm bằng thủy tinh cho nên Lí Quả vào một cái thang máy khác để có thể thấy bọn họ. Bất quá Lãng Tử Thần đều ko thay đổi sắc mặt, chỉ có nữ nhân kia ko ngừng lấy lòng hắn.
“Xú nam nhân” Nàng nhịn ko được căm phẫn mắng ra, nghĩ nghĩ một chút, giống như mắng ko hoàn chỉnh, “Xấu nữ nhân!”
“Vị tiểu thư này, cô mắng ai vậy?” Sau lưng tự nhiên có một đôi tay vỗ vỗ vào lưng nàng.
Hoảng sợ, nàng lập tức xoay người, nguyên bản trong thang máy chỉ có một mình nàng ko biết khi nào đã có thêm một đôi tình nhân, đôi nam nữ kia cặp mắt khó chịu trừng mắt nhìn nàng.
Vì thế nàng nhanh chóng giải thích, “Hai người hiểu lầm, tôi ko phải mắng hai người!”
Nữ nhân kia hừ mũi một tiếng, nói thầm một câu, “Cái túi thối chết đi được!”
Nhẫn! Lí Quả cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, ở trong thang máy cãi nhau ko phải là chuyện tốt. Coi như vừa mới bị heo mẹ cắn một cái đi. Cửa thang máy vừa mở ra, Lí Quả liền vội vã đi ra ngoài, xoay người nhìn đến đôi tình nhân kia cũng đi ra. Đầu nàng chợt nghĩ ra một trò đùa, xoay người đi đến trước mặt đôi tình nhân, cười tủm tỉm đối với nữ nhân kia nói một tiếng, “Người quái dị!”
Đôi tình nhân này ngây ngẩn cả người.
Giây tiếp theo, Lí Quả nhấc chân lên, vô cùng bình thường tiến vào trong đám đông. Chờ đôi tình nhân kia hồi phục lại tinh thần, làm sao còn thân ảnh Lí Quả a!
Tiểu hồ từ trong túi lộ ra tiểu móng vuốt, nhẹ nhàng mà gãi gãi bụng Lí Quả, vẻ mặt trào phúng nói, “Lí Quả, ngươi thật thiếu đạo đức!”
Lí Quả ko để ý tới hắn, giữa chốn đông người như vậy mà cùng một cái túi nói chuyện, người khác khẳng định sẽ nghĩ nàng bị bệnh thần kinh. Bất quá vừa mới vì chính mình báo thù nhỏ lại quên mất mình còn muốn đi theo Lãng Tử Thần, lúc này người nhiều như vậy, trong lúc nhất thời ko tìm thấy thân ảnh của hắn. Làm sao bây giờ? Nếu không không theo dõi hắn nữa đi? Ko được, nàng còn có tấm danh thiếp của hắn, nếu thật sự ko tìm được công việc, nói ko chừng có thể tìm đến hắn giúp đỡ mình, cho nên phải thừa dịp hiện tại điều tra nhân phẩm của hắn, để tránh bị lừa.
Nàng từ lầu hai đi đến lầu ba, lại từ lầu ba đi đến lầu bốn, mờ mịt tìm một vòng lại một vòng, lại thủy chung ko thấy bóng dáng bọn họ đâu. Lúc này, tiểu hồ ở trong túi gãi gãi lổ tai. Trong đầu nàng linh quang chợt lóe, đúng rồi! Tìm được WC nữ, không nghĩ tới bên trong đầy người, cái này tốt lắm, ngay cả một góc yên lặng đều ko có. Đành phải đi khỏi WC, nháy mắt, trên tường có tấm bảng ghi hai chữ phòng nghỉ, đúng rồi, loại trung tâm mua sắm cao cấp như thế này đều có phòng dành cho người nghỉ ngơi, theo bảng hướng dẫn, nàng tìm thấy một góc nhỏ yên tĩnh thấy được một cánh cửa nhỏ, trên cửa có biểu tượng ghế sô pha thật to.
Cửa khép hờ, nàng đi tới định đẩy cửa ra, cửa lại đột nhiên mở ra, một nam tử anh tuấn toàn thân hắc trang từ bên trong bước ra, tầm mắt hắn cùng tầm mắt Lí Quả chạm nhau trong nháy mắt, Lí Quả trong lòng chấn động, nàng giống như có thể nhìn thấy trên người nam tử này bao phủ một hơi thở lạnh lẽo, một cỗ âm khí tiến đến toàn thân nàng, nàng theo bản năng lui về phía sau vài bước để giữ khoảng cách.
Hắc trang nam tử đi qua người Lí Quả, hắn đột nhiên dừng lại, ánh mắt hẹp dài gắt gao nhìn chằm chằm Lí Quả, ánh mắt âm trầm mà sâu thẳm. Lí Quả kinh ngạc nhìn hắn, khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, ko rõ nam tử này vì cái gì dùng loại ánh mắt như vậy nhìn nàng, ánh mắt này, thậm chí có một chút đáng sợ.
Hắc trang nam tử ko nói gì, đột nhiên ánh mắt dời về phía túi xách trên tay Lí Quả, ánh mắt kia trở nên càng âm lãnh. Lí Quả lấy tay che chiếc túi lại, người này là cướp sao? (ăn cướp mà đẹp zai thế à?) Bằng ko vì cái gì nhìn chằm chằm vào túi của nàng? Loại ánh mắt này thật là làm người ta ko chịu nổi, nàng nhanh chân né xa người hắn, nhanh chóng chui vào phòng nghỉ, giữ cửa lại.
Hoàn hảo, bên trong phòng nghỉ ko có ai.
Tựa vào trên cửa cả ngày, một trận nhỏ tiếng bước chân càng ngày càng xa. Người nọ hẳn là đi rồi. Mở cừa ra nhìn bên ngoài một chút, người kia quả nhiên là đi rồi.
“Người này thật sự kỳ quái!” Mở túi ra, tiểu hồ ở bên trong ngủ say.
Thật sự là heo! Ko, hồ ly heo! “Tỉnh lại, ngươi phải giúp ta một việc!” Lí Quả nắm lổ tai tiểu hồ.
“Ko cần nắm lổ tai ta, đây ko phải là lổ tai giả!” Tiểu hồ bất mãn la hét, liếm liếm móng vuốt, “Bảo ta làm gì?”
“Dùng mũi của ngươi ngửi mùi nam nhân kia đi, nói cho ta biết hắn ở đâu!” Nàng chỉ chỉ mũi hắn nói, dù sao mũi hắn cũng lợi hại như vậy.
Tròng mắt của tiểu hồ nhanh như chớp chuyển, “Có thể, bất quá, hôm nay phải mua nhiều thịt hơn cho ta một chút. Còn phải là loại thịt cao cấp nhất!”
Thật sự là bản tính khó đổi! Dựa theo chỉ dẫn của tiểu hồ, Lí Quả xuống dưới lầu hai khu bán trang sức. Rốt cục, tại một cửa hàng trang sức cũng nhìn thấy thân ảnh bọn họ. Lúc đó tình huống đã biến thành, nguyên bản nữ nhân kia sống chết bám theo Lãng Tử Thần lại biến thành nữ nhân kia quấn quít lấy hắn đòi hắn mua cho nàng trang sức. Trang sức, thật sự là khắc tinh của nữ nhân.
Lí Quả nghĩ cũng ko nghĩ ra còn cái gì để xem nên chuẩn bị xoay người bước đi.
Nàng vừa mới xoay người thì ko biết ai đụng nàng một cái rất mạnh làm cả người nàng ngã sấp xuống, thế nhưng tiểu hồ lại từ trong túi xách rơi ra. Tiểu hồ đang muốn phát hỏa nhưng kịp thời ý thức được hoàn cảnh xung quanh nên toàn thân cứng ngắc làm một con thú nhồi bông. Người xung quanh thấy tiểu hồ cũng chỉ là cười vang nói, “Thì ra là một con hồ ly bằng bông!”
Lí Quả nhẹ nhàng thở ra, vào thời khắc mấu chốt tiểu hồ cũng biết thân biết phận. Nàng vội vàng cầm lấy tiểu hồ bỏ vào trong túi xách. Khi vừa định đứng lên, trước mắt liền xuất hiện một đôi giày da cao cấp. Nàng theo hai chân nhìn lên trên, dĩ nhiên là Lãng Tử Thần, ách, hắn phát hiện nàng theo dõi hắn sao?
“Lí Quả tiểu thư?” Lãng Tử Thần hỏi han.
Tránh cũng ko khỏi, nàng đánh phải ngượng ngùng cười nói: “Đúng vậy, thật trùng hợp!”
Nữ nhân xinh đẹp vừa mới quấn quít với hắn lập tức tiến lên, cánh tay gắt gao bám vào cánh tay Lãng Tử Thần, vẻ mặt cảnh giác hỏi: “A Lãng, cô ta là ai?”
Lí Quả vừa định mở miệng, Lãng Tử Thần lại giành trước một bước đáp, “Cô ấy là —— bằng hữu mới của tôi—— ” hắn còn cố ý kéo dài ra, một câu hai ý nghĩa, ngay cả Lí Quả cũng nghe được ý tứ chân chính của hắn. Trong lòng ko khỏi nổi lên một trận khó chịu, người này hay là muốn lấy nàng ra làm lá bài chắn?
Nữ nhân xinh đẹp quả nhiên thay đổi sắc mặt, ánh mắt ai oán nhìn Lãng Tử Thần, “A Lãng, anh gạt em đúng hay ko? Em mới ko tin, ánh mắt của anh làm sao kém như vậy!”
Nói ai ánh mắt kém? Quả thật là một sự sỉ nhục trắng trợn!
“Cô hiểu lầm rồi, kỳ thực tôi là—— ” Lời nói vừa phun ra một nửa đã bị Lãng Tử Thần chặn mất
Trên khuôn mặt tuấn tú của hắn hiện lên vẻ tươi cười, “Tô Tô, kỳ thực cô ấy là vị hôn thê của tôi!”
|
Chương 15: Vở kịch (hạ)
Cái gì? Vị hôn thê? Hắn đang nói gì vậy?
Lí Quả há miệng hướng cánh tay Lãng Tử Thần cắn một cái nhưng ko nghĩ tới người này lại ko hề hấn gì, ko hề có miệng tiếng kêu đau vang lên, vẻ mặt còn hạnh phúc mỉm cười bình thản, “Cho nên cô đi đi, về sau ko cần đến tìm tôi nữa!”
“Ko! Em ko tin! Anh gạt em! Cô ta như thế nào lại có thể là vị hôn thê của anh? Anh nhất định gạt em!” Tô Tô một bên thê lương kêu lên, một bên thối lui về phía sau.
Nữ nhân đáng thương, ngươi thật sự bị hắn lừa rồi! Lí Quả thấy hắn bị nàng cắn mà ko có phản ứng nên nghĩ đến việc sử dụng chiêu ngoan độc hơn – hướng hắn đạp một cái. Ko ngờ nàng mới nâng chân lên, Lãng Tử Thần lại dường như biết trong lòng nàng nghĩ gì nhanh chóng vọt đến phía sau nàng, vòng một tay qua cổ nàng, một bên lén lút hướng tai nàng cười nói: “Cô hẳn là chưa tìm được công việc đi? Giúp tôi việc này, cô muốn công việc gì tôi nhất định kiếm được cho cô!”
Dụ dỗ a, thật là dụ dỗ trắng trợn, bất quá sự dụ dỗ này đối với công việc Lí Quả rất quan trọng, đối với Lí Quả mà nói thật sự là đâm trúng tim đen. Nàng suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu, hảo, giúp đỡ, dù sao cũng ko mất một miếng thịt nào! Bất quá trường hợp hiện tại giống như nàng đã gặp qua ở đâu rồi? Đã gặp ở đâu nhỉ?
………Phim………Phim thần tượng Đài Loan………Nhất định là trên phim truyền hình, cho nên hiện tại là cuộc đối đầu với nội dung vở kịch YY.
Tô Tô quả nhiên vẫn ko tin a, thối lui đến nửa ngày, thối lui đến quầy hàng của người ta rốt cục ko có đường lui nữa, mắt thấy Lãng Tử Thần ko có đuổi theo đành phải chính mình tự đi đến.
Lí Quả đáng thương bị hai người kẹp ở bên trong, thật là giống với một cái hamburger
“A Lãng, ngày mai chúng ta cùng đi du lịch được ko? Nghe nói có một hòn đảo nhỏ giống như một việt trân châu trắng noãn!” Tô Tô tội nghiệp nhìn xuyên qua ót LÍ Quả thẳng đến gương mặt Lãng Tử Thần.
Đủ Quỳnh Dao, đủ ướt át. Lí Quả hiện tại thật sự muốn ngất xỉu, nàng đối với truyện tình cảm của Quỳnh Dao thật ko thích chút nào. Phía sau, xung quanh càng ngày càng có nhiều người đến xem náo nhiệt, ko cần xem cũng biết, nội dung vở kịch này rõ ràng so với phim truyền hình buổi tối còn gây cấn, càng chân thật hơn, có người còn nhìn xem xung quanh có camera hay ko, nếu ko còn tưởng rằng đây là đang đóng phim.
“Đúng, hòn đảo đó quả là ko tồi!” Lãng Tử Thần cư nhiên đáp lại, bất quaá hắn ngay lập tức cúi đầu, ánh mắt “thâm tình” nhìn Lí Quả nói: “Chúng ta đến đó hưởng tuần trăng mật được ko?” Lực đạo trên cổ nàng càng tăng thêm, Lí Quả quả thực sắp hít thở ko thông nên đành phải thuận theo hắn gật đầu.
Tô Tô hoàn toàn hết hy vọng, rốt cục bụm mặt ô ô khóc rống lên. Lúc này có một thiếu niên nói: “Đừng đi cùng hắn, theo anh đi! Anh nhất định mang em đi du lịch! Dù là đi đâu anh cũng đi!” Tô Tô càng khóc lớn tiếng hơn.
“Chúng ta đi thôi!” Lãng Tử Thần cho Lí Quả một cái tươi cười hoàn mĩ. Sau đó khoác tay lên vai Lí Quả sải bước rời đi.
Vừa thấy ko còn gì để xem, đám người xung quanh liền tản ra, nên đi mua đồ thì đi mua đồ, nên đi WC thì đi WC.
Lãng Tử Thần “ôm” Lí Quả đến thang máy, Lí Quả quay đầu lại nhìn thoáng qua Tô Tô đang ai oán, đột nhiên nàng cảm thấy Tô Tô thật sự rất đáng thương, mà đương nhiên chính mình là đồng lõa khiến người ta tổn thương. Ko được, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy ko được, nữ nhân tội gì phải lừa gạt nữ nhân?
Lí Quả gạt tay Lãng Tử Thần ra, chính là lúc này, Lí Quả nhanh chóng chạy về phía Tô Tô, thở hồng hộc nói: “Ách, Tô Tô tiểu thư, kỳ thực tôi cùng anh ta ko hề quen biết, chúng tôi chỉ là —— ngô ——” Một bàn tay to lớn bịt kín miệng nàng lại, thật sự là mạnh a! Như thế nào lúc nào cũng ko cho nàng nói xong?
Tô Tô vừa nghe lời nói của Lí Quả, trong ánh mắt tuyệt vọng lập tức ánh lên ánh sáng kỳ dị, lại lập tức đổi thành ánh mắt tức giận nhìn về phía Lãng Tử Thần, “A Lãng, có thật như vậy ko? Em biết anh chỉ gạt em thôi mà!”
“Ko! Cô ấy là vì ghen tị nên mới cố ý nói như vậy!”
Giây tiếp theo, một tay hắn cư nhiên khiêng nàng lên, ngay cả thang máy cũng ko đi mà trực tiếp đi bằng thang bộ. Tô Tô vội vàng ở phía sau đuổi theo.
Lãng Tử Thần nổi giận hướng cửa xe đi tới.
Cửa xe “phanh” một tiếng rồi đóng lại.
Tô Tô ở bên ngoài gõ cửa kính, “A Lãng! Em sẽ ko bỏ cuộc ——” cửa kính đóng lại, cửa cách âm hiệu quả thật tốt lập tức đem lời nói của Tô Tô đem ngăn cách ở bên ngoài.
Lãng Tử Thần rốt cục buông lỏng tay ra. Vừa mới có không khí Lí Quả lập tức há miệng hít thở, vừa hít thở được liền lớn tiếng quát: “Anh như thế nào có thể—— ” Lãng Tử Thần ánh mắt âm lãnh lợi hại nhìn về phía Lí Quả, đáng sợ tới mức khiến Lí Quả đang muốn thao thao bất tuyệt lập tức im lặng, chỉ có thể lẩm bẩm trong lòng nói vài câu.
Lãng Tử Thần hướng lái xe nói: “Lái xe”
Lái xe nơm nớp lo sợ nhìn Tô Tô bên ngoài hỏi: “Thiếu gia, cô ta làm sao bây giờ?”
“Lái xe” Thanh âm lạnh lùng lặp lại một lần nữa
“Anh muốn dẫn tôi đi đâu? Tốt nhất là thả tôi xuống, tôi phải về nhà!” Lí Quả ko dám nhìn thẳng vào mắt hắn mà phải nhìn vào cửa kính xe nói.
Chính là Lãng Tử Thần giống như sinh khí nên ko bao giờ trả lời nàng nữa, bất luận nàng như thế nào hỏi hắn, hắn cũng ko trả lời, giống như ko hề thấy nàng. Mắt thấy ô tô càng ngày càng đi xa, xuyên qua thành phố náo nhiệt ngược lại hướng về vùng ngoại ô. Lí Quả lúc này mới nhịn ko được nói
“Các người đến vùng ngoại ô làm gì? Mau cho tôi xuống!”
Nhưng Lãng Tử Thần ko nói lời nào, lái xe căn bản ko dám dừng xe lại, chỉ có thể kiên trì hướng phía trước lái xe.
Lãng Tử Thần rốt cục cũng nói lên một tiếng dừng xe, Lí Quả như bị hỏa thiêu mông lập tức nhảy xuống xe, nàng mờ mịt nhìn bốn phía xung quanh, đây là làm sao nha? Ngay cả phương tiện giao thông cộng cộng cũng ko có, kêu nàng như thế nào trở về? Nàng xoay người muốn chất vấn Lãng Tử Thần nhưng nàng vừa mới quay người lại, hắn liền “phanh” một tiếng đem cửa xe đóng lại. Lí Quả đành phải giống như Tô Tô liều mạng ở bên ngoài kêu lên:
“Mở cửa! Tôi làm sao trở về đây?”
Lãng Tử Thần để đầu vào sát cửa kính xe, nhẹ nhàng hà hơi, vươn ngón trỏ ra vẽ kên cửa kính xe một chữ X, Lí Quả còn ko kịp liếc mắt một cái, xe đã chạy mất rồi!
“!#%……&………” Lí Quả điên đến mức ko mắng ra cái gì.
Sắc trời đã muốn tối dần, lúc này làm sao tìm xe đây? Hơn nữa tiền trên người nàng ko biết có đủ trả tiền xe hay ko, nghĩ đến đây, nàng theo bản năng mở túi xách ra, kết quả ——
“Túi xách của ta đâu? Túi xách đâu rồi?”
Nàng sờ soạng trên người n lần, kết quả thật sự ko có túi xách. Ko đúng, vừa mới lên xe còn có mà, a, có thể lúc vội vã xuống xe mình đã để quên ở trên xe rồi.
“Có lầm ko? Thật là đạn tận lương tuyệt!” Nàng buồn bực ngồi xổm xuống, túi xách ở trong xe, tiểu hồ cũng ở trong xe. Nếu làm cho Lãng Tử Thần phát hiện tiểu hồ chính là hồ ly thật, hắn có thể hay ko lột da tiểu hồ đem đi bán? Ko thể, tiểu hồ là yêu quái, có thể biến hình được. Nhưng chính bản thân mình còn đang rơi vào tình huống khó khăn này, làm sao bây giờ đây?
Hy vọng duy nhất chính là có một chiếc xe chạy ngang qua đây, sau đó hảo tâm chở nàng một đoạn đường.
|
Chương 16:
Trời đã dần tối , đừng nói là một chiếc xe đi ngang qua, ngay cả bánh xe nàng cũng chưa thấy, nơi này thật sự là một nơi quỷ quái.
“Quên đi, ko đợi nữa, vẫn là chính mình tự tìm đường trở về!” Lí Quả đứng lên phủi phủi chỗ cỏ dính trên quần.
Căn cứ vào trí nhớ ko còn lại mấy phần, hẳn là đi hướng bên trái đi, đi tới đi tới, phía trước đột nhiên xuất hiện một lối rẽ, tiêu đời rồi, nàng ở trên xe cũng ko nhớ rõ đường lắm. Làm sao bây giờ? Rốt cục đi về phía bên trái hay đi về phía bên phải? Lí Quả bất đắc dĩ hướng xa xa nhìn xung quanh một lát, trừ bỏ con đường nhỏ hoang vu bên ngoài, còn có một con đường đá.
Được rồi, thật sự ko được, đành phải sử dụng đòn sát thủ của nàng thôi – bốc thăm.
Đem hai tay đặt trong bụi cọ, nhắm mắt lại, hai tay đồng thời nắm lên, sau đó chỉ cần xem cỏ bên tay trái dài hơn hay cỏ bên tay phải dài hơn, bên nào dài nhất liền chọn bên đó.
“Hô” nàng nắm lên hai cây cỏ, mở to mắt so sánh hai cây với nhau, tay phải dài hơn một chút, tốt, như vậy liền chọn đi bên phải.
Giác quan thứ 6 của phụ nữ chắc chắn ko có khả năng sai lầm rồi, nàng sải bước đi về phía con đường nhỏ bên phải. Kết quả càng đi xung quanh càng hoang vắng, đá bên đường cũng càng ngày càng nhiều, phía trước còn hiện ra các ngọn núi nhỏ nhấp nhô. Đồi núi qua đi thì giống như đi vào rừng cây, cánh rừng ko phải thập phần rậm rạp, nhưng là thoạt nhìn qua là nơi ko hề có người ở. Vốn trời cũng đã tối, hơn nữa những phiến lá lại nhỏ, cơ hồ như ko thấy đường để đi.
Ko đúng, con đường này khẳng định sai rồi, lúc tới căn bản ko đi qua rừng cây này.
Nếu bên phải sai, chính xác là đường bên trái đúng rồi!
Nàng dừng cước bộ lại, vừa muốn xoay người thì đột nhiên một trận tiếng quạ kêu lên.
Nàng chợt kinh hãi. Như thế nào quạ đen lại xuất hiện ở đây? Nàng chạy nhanh về phía trước vài bước, tiếng quạ đen ngừng lại, nhưng lúc này chung quanh lại càng trở nên im lặng đáng sợ. Cũng may là quạ đen nếu như là ai đó thì thảm!
Lòng nghi ngờ sinh ra ma quỷ, càng tưởng tượng thì chung quanh càng có cảm giác đáng sợ, giống như chung quanh đều có vô số con mắt nhìn trộm nàng. Vì tăng thêm can đảm cho chính mình, nàng vừa chạy thật nhanh vừa hát bài hát thiếu nhi.
“Hai lão hổ hai lão hổ chạy trốn ——” mới vừa hát được một nửa, đột nhiên có khỏa đá vụn từ trên đỉnh núi rơi xuống dưới, vừa vặn trúng chân của nàng.
“Má ơi ——” Lí Quả liền chạy thục mạng.
Thật vất vả chạy về đường lớn, nàng lập tức chạy như mất mạng về con đường bên trái.
Rốt cục tìm được một chút cảm giác , con đường này quả nhiên có một chút quen mắt. Cũng không biết đi bao lâu, rốt cục thấy được một chiếc ô tô hướng bên này chạy đến. Lí Quả lập tức toàn thân đều có tinh thần, giơ lên hai tay hướng chiếc xe kia quơ, sợ người trong xe nhìn không thấy nàng. Chiếc xe kia thế nhưng thật sự dừng lại trước mặt Lí Quả.
Lí Quả lập tức tiến lên phía cửa kính xe, “Thật làm phiền vị tiên sinh hoặc tiểu thư bên trong, có thể cho tôi đi nhờ ra ngoài đường lớn được ko?”
Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, hé lộ ra khuôn mặt tuấn tú tái nhợt.
Đây là chuyện quái quỷ gì? Chờ nửa ngày vất vả mới có một chiếc xe, cư nhiên lại là Lãng Tử Thần.
“Đem túi xách trả lại cho tôi” Trên thực tế là muốn nói mang nàng đi một đoạn đường .
“Tôi vì việc này mà đến, túi xách của cô.” Lãng Tử Thần biểu tình bức bách người khác, thuận tay túm túi xách ném ra, “Nên đổi cái mới” Thêm một câu tổn thương lòng tự trọng một người.
Lí Quả tiếp được túi xách, đang nghĩ ngợi nói như thế nào mới có thể lên xe. Lãng Tử Thần lại lập tức hạ cửa kính, chiếc xe ko chút lưu tình mà chạy mất.
“Người này như thế nào lòng dạ lại hiểm độc như vậy ?” Đối với ô tô đã chạy mất mắng một câu, bất quá lấy được túi xách thì tốt rồi, nàng vội vã mở túi xách ra muốn nhìn tiểu hồ một chút. Nhưng khi nàng vừa mở túi xách ra, lập tức trợn tròn mắt, trong túi xách trừ bỏ một đống lớn sơ yếu lý lịch vô dụng cùng mấy viên kẹo đường ra thì ko thấy thân ảnh tiểu hồ đâu!
Tiểu hồ đâu? Chẳng lẽ hắn không cẩn thận chạy ra khỏi túi xách, kết quả bị Lãng Tử Thần phát hiện , sau đó lại bị XXX rồi? “Tiểu hồ, tiểu hồ ngươi như thế nào có thể chết dễ dàng như vậy? Ta còn trông cậy vào ngươi dẫn đường đây! Tiểu hồ a!” Lí Quả nước mắt nước mũi giàn giụa, cả người mềm nhũn ngồi ở trong bụi cỏ.
“Ngươi nữ nhân này, muốn trù ta chết sao?” Phía sau đột nhiên vang lên một thanh âm.
Khoan đã, vì cái gì này thanh âm này lại quen tai như vậy?
Lí Quả lập tức quay lại …, a, là tiểu hồ, tiểu hồ vẻ mặt khó chịu đứng cách nàng một thước, từ trên cao nhìn xuống nàng.
Giờ phút này Lí Quả thật là so với thấy quan âm bồ tát còn muốn kích động hơn, ngay cả nước mũi nước mắt đều ko thèm lau, một phen đánh về phía tiểu hồ, ôm lấy chân tiểu hồ, ai oán nói: “Ngươi không chết là tốt rồi, ta cứ nghĩ ngươi đã chết, thối hồ ly.”
Tiểu hồ ngồi xổm xuống, vỗ vỗ đầu của nàng, “Đừng trù ta chết, yêu quái không dễ dàng chết như vậy đâu.”
Khóc nửa ngày rốt cục phục hồi tinh thần lại, lập tức buông chân tiểu hồ ra, đem nước mắt trên mặt lau sạch sẽ, trở về chủ đề chính, “Ngươi không phải ở trong túi ngủ sao không? Như thế nào chạy đến ?”
“Đừng nói nữa, tên kia đem ta trở thành rối, nói cái gì ‘ ngây thơ ’ liền đem ta ném cái hộp đen kia.” Nói tới đây, tiểu hồ đã muốn xoa tay, trên mặt lộ biểu tình nghiến răng nghiến lợi, “Nhiễu loạn mộng đẹp của ta, vốn đang muốn đuổi theo cho hắn một trận, nhưng là ta ngửi thấy mùi hương của ngươi, cho nên mới tới tìm ngươi .”
“Tiểu hồ, ngươi đối với ta thật tốt.” Lí Quả cảm động vừa muốn khóc .
Tiểu hồ lập tức ghét bỏ đẩy nàng ra, “Đừng dùng nước mũi cọ ta, ngươi lần trước đã cứu ta một mạng, hiện tại ta cứu ngươi, huề nhau, về sau ta cũng không nợ ngươi nhân tình .”
Lí Quả gật gật đầu, từ trong bụi cỏ đứng lên, giữ chặt tay tiểu hồ nói: “Ngươi giúp ta tìm đường về nhà đi.”
Tiểu hồ lại lập tức gạt tay nàng ra, tránh thật xa, “Đừng như vậy thân thiết, làm hại đuôi của ta đều nhanh lộ ra, ngươi nữ nhân này thật sự là ngu ngốc làm người ta ném đến chỗ rừng núi hoang vu này!”
Đêm hoàn toàn đen, cũng may ánh mắt tiểu hồ có linh lực , mặc kệ trời tối như thế nào, hắn đều có thể nhìn thấy đường. Xem ra yêu quái quả nhiên so với người tốt hơn nhiều. Lí Quả gắt gao nắm chặt quần áo tiểu hồ, cơ hồ là dán vào sau mông hắn mà đi . Tiểu hồ một mặt đi một mặt oán giận, “Lí Quả, ngươi có thể hay không không cần đi nhanh như vậy, ngươi đạp chân ta .”
“Nga nga, thực xin lỗi, không phải cố ý , ta nhìn không rõ lắm.” Cận thị không phải cái tội , buổi tối ko thấy rõ là chuyện thường.
“Con người các ngươi trừ bỏ tìm công tác, đi làm, không biết còn có sở trường gì?” Tiểu hồ trong thanh âm cất dấu vẻ đắc ý.
Lí Quả không khách khí đánh gảy hắn, “Ngươi sai lầm rồi, nhân loại chúng ta còn có thể ngoạn tâm kế, ngươi biết ko?”
“Đó là cái cái gì vậy?” Quả nhiên không rõ .
“Về sau sẽ từ từ giáo huấn ngươi, bây giờ lập tức nói cho ngươi nghe, ngươi cũng nghe ko hiểu.”
Đêm đen, ngay cả sao cũng ko có .
Lúc này, điện thoại trong túi Lí Quả vang lên , là ở nhà gọi tới .
“Uy, Lí Quả nha, con đang ở đâu? Như thế nào bây giờ còn chưa về nhà?” Mụ mụ thanh âm lo lắng.
“Ách, ba mẹ không cần chờ con , con cùng Mễ Khả Bạch đi với nhau, có thể sẽ về trễ.” Dùng Mễ Khả Bạch nói dối là dùng được .
“Khả Bạch đứa nhỏ kia có phải hay không dẫn con tới những chỗ ko nên đến?” Lúc này đổi thành thanh âm ba ba.
Tiếp theo đầu dây điện thoại bên kia hai người tựa hồ đang tranh luận.
Điện thoại giống như bị ba ba đoạt lấy, “Lí Quả, kêu Khả Bạch nghe điện thoại, ba có chút chuyện muốn nói với nó” Sau đó đầu dây kia lại truyền đến thanh âm mụ mụ phản đối, “Quên đi quên đi, không cần đưa.”
Xong rồi, làm sao kêu Mễ Khả Bạch nghe điện thoại đây? Khả Bạch căn bản không ở nơi này, làm sao kêu cậu ấy trả lời?
“Lí Quả, có nghe không? Ba ba có chuyện cần nói.”
“Ách ách, tốt, từ từ.” Lí Quả một bên cầm di động, một bên đối với xa xa hô một tiếng: “Khả Bạch! Ba tớ có chuyện muốn nói! A —— cái gì? Cậu vào WC ? Cậu hôm nay có phải hay không bị tiêu chảy a?” Nói xong lập tức che microphone, rời đi chính mình đoạn khoảng cách, nhỏ giọng trả lời: “Ách, tiêu chảy , lần tới rồi nói sau.”
“Ba, cậu ấy bị tiêu chảy, lần tới rồi nói sau.” Sau đó thở ra một hơi, không nhìn biểu tình của tiểu hồ .
Ba ba bất đắc dĩ thở dài, “Được rồi, ba ba là sợ nó đem con tới mấy nơi bậy bạ.”
“Không có việc gì , con đều có đúng mực, tốt lắm, con cúp máy đây.”
Tiểu hồ vừa thấy Lí Quả cúp điện thoại, lập tức đem tay nàng cơ đoạt quá khứ thưởng thức đứng lên, một bên không ngừng tấm tắc địa: “Vũ khí này thật lợi hại , thế nhưng có thể ngàn dậm truyền âm.”
Lí Quả một phen đoạt lại, sợ hắn phá hư, “Cái gì ngàn dậm truyền âm, cái này gọi là di động, biết không? Có thể trò chuyện cùng nhau .”
“Ta đây cũng muốn, Lí Quả ngươi cũng cho ta một cái ngoạn đi.” Tiểu hồ thế nhưng quấn quít đòi nàng phải mua di động cho hắn. Hãn tử! Sớm biết như vậy không cùng hắn nói, nàng một cái không việc làm, khẳng ba mẹ cùng quỷ, làm sao nàng dư tiền đi mua di động cho hắn? Hắn tưởng rằng di động là từ trên trời rơi xuống sao?
Đi đến cuối cùng chân Lí Quả đều bắt đầu nhũn ra , từng bước đi đều muốn chết. Chỉ có tiểu hồ đi cực kỳ vui vẻ, giống như dưới chân không phải đường mà là đám mây. Cuối cùng thật sự là đi không nổi, Lí Quả ngồi xổm xuống không đi . Tiểu hồ không nói hai lời kéo nàng tiếp tục đi, một mặt cấp nàng giáo huấn không có việc gì đi một chút rất có lợi cho sức khỏe.
“Đi không nổi, chân phải chặt đứt rồi.” Lí Quả loan thắt lưng, há mồm thở dốc.
“Thật sự là vô dụng, như vậy cũng không đi được .” Tiểu hồ tức giận đến không ngừng cong cái lổ tai.
Lí Quả tròng mắt vòng vo chuyển, đề nghị nói: “Tiểu hồ, ngươi mang ta đi được không? Dù sao ngươi lại không phiền .”
Không nghĩ tới tiểu hồ không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt , “Không được, ta đường đường cửu vĩ hồ như thế nào có thể mang ngươi đi? Rất mất mặt .”
“Ngươi mang ta đi, trở về ta mua cho ngươi thật nhiều thịt, được không? Thịt gà!” Lí Quả muốn dùng thịt hắn yêu nhất dụ dỗ hắn.
“Hảo! Ta muốn tám cân!” Tiểu hồ lập tức quay đầu nói. Hồ ly quả nhiên thật dễ lừa, bất quá tám cân, cẩn thận ăn chết hắn.
Lưng Tiểu hồ thật ấm! Lần đầu tiên được người khác phái cõng, tuy rằng là hồ ly, nhưng cảm giác cũng rất tuyệt diệu. Làm người vĩnh viễn ko đi được thật tốt, có lưng người khác, không cần chính mình đi bộ. A phi phi phi! Này không phải trù chính mình tàn tật sao?
“Lí Quả, ta như thế nào cảm giác trên lưng có hai luồng đồ vật này nọ ma sát ?” Tiểu hồ đột nhiên không đầu không đuôi toát ra một câu. (keke….đố mấy nàng biết là cái gì)
Lí Quả thiếu chút nữa phun huyết.
“Lí Quả, ngươi như thế nào không nói lời nào?” Tiểu hồ cảm thấy được hai luồng đồ vật kia rất kỳ quái, còn cố ý cọ cọ thân mình.
“Uy, đừng lộn xộn.” Lí Quả vội vàng cảnh cáo hắn, người này như thế nào tùy tiện chiếm tiện nghi?
Tiểu hồ gặp Lí Quả không trả lời hắn, liền dừng lại, một tay lấy Lí Quả đặt trên mặt đất, sau đó ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm phía trước Lí Quả, một bên còn vuốt cằm nghiên cứu nói: “Nhân loại nữ tử đều có đồ vật này sao? Này đến tột cùng là cái đồ vật gì?”
Lí Quả mặt đỏ bừng, bật người lấy tay che chở trước ngực, lắp bắp quát: “Tránh ra! Ngươi cái đồ hồ ly thối!”
“Ngươi dám nói ta hồ ly, ta đã nói rồi, ta không gọi hồ ly, ta là cửu vĩ hồ.” Tiểu hồ không kiên nhẫn sửa lại. Ánh mắt lại thủy chung vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm địa phương Lí Quả lấy tay ngăn trở, nơi đó khẳng định rất có ý tứ . Hắn để sát vào nàng, ngửi ngửi một cái, da mặt dày nói: “Cho ta xem một chút được ko? Cũng không mất khối thịt nào.”
“A! Không được không thể! Sắc lang! Hồ ly thối!” Lí Quả thét chói tai nhảy dựng lên, phi bình thường từ người tiểu hồ đào tẩu, nếu không đào tẩu chẳng lẽ còn chờ cho hắn sỗ sàng sao?
Tiểu hồ gãi gãi lổ tai, cũng không phải phải ăn thịt của nàng, nàng chạy trốn nhanh như vậy để làm chi? Bất quá, hai luồng đồ vật kia rốt cuộc là cái gì? Hắn tò mò nghĩ, nhịn không được quơ quơ cái tiểu lổ tai.
|
Chương 17:
Qua hơn phân nửa tháng tìm công tác, Lí Quả thiếu chút nữa đánh mất niềm tin. Về sau lại không cần ra cửa mới tìm được việc làm mà chỉ cần trực tiếp ở trên mạng nộp sơ yếu lý lịch,so sánh về lợi ích, tối thiểu chỉ cần đợi đám người kia trực tiếp gọi điện thoại kêu nàng tới thi vòng hai và cũng có thể tiết kiệm tiền xe. Vì thế nàng ở trên mạng không ngừng nộp sơ yếu lí lịch, chỉ kém một chút nữa là tay đã gãy .
Tiểu hồ ăn no không có chuyện gì vẫn là tiếp tục ăn. Khi Lí Quả nộp sơ yếu lý lịch, hắn liền ngồi dậy nhìn qua một chút, phát hiện chữ trên màn hình máy tính kia hắn hoàn toàn không biết nên lùi về phía sau ko thèm nhìn nữa, “Lạch cạch lạch cạch” tiếp tục ăn thịt của hắn. Có đôi khi Lí Quả thực buồn, vì cái gì hắn ăn nhiều như vậy cũng không mập chút nào? Vì cái gì khuôn mặt hắn nhỏ như vậy , đây là cả một khuôn mặt tiêu chuẩn. Nàng lại xoa bóp mặt chính mình, chỉ có thể cảm thán sự thật bất đắc dĩ.
Ở trên mạng nộp sơ yếu lý lịch được vài ngày, gọi sao gọi ánh trăng rốt cục gọi đến đây một cú điện thoại, vừa vui mừng, đối phương cư nhiên muốn phỏng vấn vào ban đêm, nói cái gì muốn tuyển vài em bán bia, còn nói nhìn hình nàng chụp trên sơ yếu lý lịch cảm giác cũng không tồi nên gọi nàng đến dự tuyển .
Lí Quả một bên tiếp điện thoại một bên nghĩ tới bức ảnh chính mình chụp trên sơ yếu lý lịch, nga, nghĩ tới, như vậy thôi, năm trước tự tay chụp lấy sau lại trải qua quá trình PS, trình độ xinh đẹp có thể so sánh với minh tinh, duy nhất chỉ có một điều là cùng người thật khác nhau rất xa.
Bên kia vẫn nói hy vọng nàng có thể đến, nghe được Lí Quả quả thực muốn cúp điện thoại, vâng vâng dạ dạ nửa ngày, đối phương rốt cục cũng cúp điện thoại. Tiểu hồ vẫn tò mò hỏi nàng câu lạc bộ đêm là cái gì có thể chơi được không. Khi đó Lí Quả đột nhiên có một ý tưởng xấu xa, chính là, đem tiểu hồ bán vào câu lạc bộ đêm làm bồi rượu, tiền thu được khẳng định nhiều.
Vấn đề là, nàng luôn luôn là có tà tâm không dám làm kẻ trộm, nghĩ được nhưng làm ko được.
Đợi cho đến cuối tuần, cuối cùng không có nhận được bất cứ cuộc điện thoại nào! Bất đắc dĩ nha bất đắc dĩ, nàng biết người giống nàng luôn bị người khác mắng những câu khó nghe, cái gì khẳng lão tộc a, cái gì trạch hủ tộc a, cái gì ký sinh trùng a. Kỳ thật nàng cũng không muốn làm cái gì tộc tộc linh tinh , chính là tìm công việc thật sự không dễ dàng. Nếu có thể, ai mà không nguyện ý tìm một công tác tốt rồi làm đến hơn mười hai năm? Cha mẹ sẽ già, nàng cũng không thể dựa vào bọn họ cả đời, nàng phải mau chóng tìm được một công tác, tốt nhất đủ nuôi sống cha mẹ, trước tiên có thể cho bọn họ dưỡng già là giấc mộng lớn nhất của nàng giờ phút này.
Lúc ăn cơm trưa, ba ba đột nhiên cùng nàng nói chuyện tìm công việc.
Lí Quả vui vẻ thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Công việc gì? Đi làm ở đâu? Khi nào thì nhận việc?” Nàng hỏi những câu này cũng không biết hỏi đã bao lâu, động vừa nghe đến, thật sự là so với trúng giải nhất còn muốn kích động hơn.
Ba nói: “Ở nhà trẻ làm cô giáo cho bọn trẻ, hiệu trưởng ở đó – dì Trương chính là bạn lâu năm của ba và mẹ con , nghe nói trước đó không lâu có cô giáo vừa mới kết hôn cho nên từ chức , hiện tại đang cần một người”
“Chính là, nhìn con tìm việc nhiều ngày như vậy cũng không tìm được, rõ ràng tìm người quen giới thiệu sẽ nhanh hơn một chút.” Lí Quả mẹ đem một dĩa bò sốt chua ngọt bưng lên, xem con gái tìm việc lâu như vậy cả người đều bị phơi nắng đen hết.
“Oa, bò sốt chua ngọt con thích nhất.” Nàng vội vã muốn ăn thịt bò kia, trong nhà luôn luôn ăn chay cho nên đã lâu không có ăn đến thịt bò, “Mẹ, hôm nay như thế nào khai lạc ?”
Lí Quả mẹ cười tủm tỉm gắp cho nàng một miếng thịt bò, lại gắp Lí Quả ba một miếng thịt bò, cao hứng nói: “Dì Trương nói thứ Hai là có thể đi làm cho nên làm một ít đồ ăn để ăn mừng, hảo hảo ăn đi, đêm nay chơi game ít thôi , hảo hảo chuẩn bị một chút, ngày đầu tiên vào nhà trẻ nên làm chút gì đó, biết ko?”
“Ân!” Bỏ một miếng thịt nhét vào miệng. Thật sự là mỹ vị a, rốt cục biết tiểu hồ vì cái gì như vậy thích ăn thịt , thịt mỹ vị, thật sự là không có gì có thể so với nó.
Buổi tối đi ra ngoài mua một đống thịt cho tiểu hồ ăn, hơn nữa nói cho hắn tin tức tốt này. Tuy rằng hắn không biết cô giáo là làm gì, nhưng thấy Lí Quả như vậy cao hứng, mua nhiều thịt như vậy cho hắn ăn, chỉ biết tuyệt đối là chuyện tốt. Lí Quả nói cho hắn nhà trẻ là nơi có những đứa trẻ dễ thương, nàng chính là quản lý những đứa trẻ này.
Tiểu hồ vừa nghe như vậy, lập tức ồn ào đòi Lí Quả dẫn hắn đi, hắn nghĩ có một đống tiểu hài tử khẳng định chơi rất vui.
Thật vất vả mới đợi đến cuối tuần, trước khi đi Lí Quả ở trước gương nhìn chính mình, nhìn xem tóc có rối hay không, trên mặt có cái gì … không không sạch sẽ gì đó, răng có sạch sẽ hay không, còn có quần áo có thể hay không rất khó xem. Thẳng đến tiểu hồ đã muốn dẫn đầu đi vào của nàng bao trong bao, không kiên nhẫn thúc giục nàng, nàng mới không yên bất an ra cửa.
Nhà trẻ của dì Trương không xa nhà Lí Quả cho lắm, hơn mười phút đi bộ là tới . Xe quẹo vào một con hẻm nhỏ, ngay tại đối diện thấy một cái biển thật to viết “Nhà trẻ Tiểu Ngoan”. Đây là một khu chung cư, nhà trẻ mở tại đây thật không tồi , phương tiện qua lại cũng rất tiện, khu chung cư này cũng thật lớn, có trẻ em hẳn là cũng nhiều, tiểu hài tử hẳn là không ít.
Nàng tiến nhà trẻ chợt nghe từng đợt tranh cãi ầm ĩ của đám trẻ. Lí Quả kéo kéo cái lổ tai, nơi này thật đúng là ồn a, tiểu hài tử thanh âm như thế nào lợi hại như vậy? Tiểu hồ theo trong túi lộ ra đầu nhỏ, tả hữu nhìn nhìn, hỏi Lí Quả: “Lí Quả, nơi này như thế nào ồn vậy? Có phải hay không bên trong đã xảy ra chiến tranh?”
“Đương nhiên không phải , nơi này đều là tiểu hài tử.” Nơi nào có tiểu hài tử nơi đó sẽ ồn, đây là kết cục đã định. Chính là nàng không biết tiểu hài tử có thể hay không ồn như vậy.
Nhà trẻ không phải quá lớn, bên ngoài là một cái sân nhỏ ko rộng lắm, có rất nhiều đồ chơi trẻ em, hai bên có cây, nhưng là không có hoa, bởi vì tiểu hài tử có thể đem toàn bộ hoa hái xuống. Phía trước giống như chính là một gian phòng học, bởi vì tiềng ồn ào chính là từ bên trong truyền ra tới, ở giữa còn kèm theo thanh âm của giáo viên. Bên cạnh là một văn phòng giáo viên.
Lí Quả đi đến phòng dài nhất, cửa hờ khép , Lí Quả vừa định gõ cửa, đột nhiên nghe được bên trong truyền đến tiếng nói.
“Cái gì? Lí Tiểu Minh nuốt mất đồ?”
“Nuốt một khối tiểu nhân.”
“Còn không mau đưa nó đến bệnh viện? Điểm ấy việc nhỏ cũng hỏi? Còn giáo viên đâu?”
“Không, không cần đến bác sĩ , đồ vật kia bị tôi dùng tay lấy ra rồi .” Nơm nớp lo sợ thanh âm.
“Vậy không có việc gì, còn không mau mang đứa nhỏ đi, không nghe âm thanh ồn ào kia sao ?”
“Dạ dạ dạ.” Sau đó tiếng bước chân truyền tới.
Cửa bị mở ra , Lí Quả nhanh chân vọt đến một bên, đi ra chính là một người nhỏ xinh, một cô gái tahnh tú, thoạt nhìn hẳn là cùng Lí Quả không lớn hơn lắm. Cô gái thần tình ủy khuất, hiển nhiên là bởi vì bị hiệu trưởng giáo huấn một chút . Ngẩng đầu vừa thấy Lí Quả, lập tức sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại, chủ động chào hỏi nói: “Cô là cô giáo mới tới sao?”
“Ách ách, đúng vậy, xin chào.” Lí Quả cũng đi theo gật đầu chào hỏi.
Cô gái kia liếc nhìn Lí Quả một cái, giống như vừa muốn nói gì, hiệu trưởng tựu ra đến đây, cũng là trung niên nữ nhân dáng người nhỏ xinh đeo mắt kính nhỏ, cặp ánh mắt kia làm cho người ta thấy một loại vô cùng nghiêm khắc, cảm giác vô cùng cơ trí, thật sự là không giận mà uy. Lí Quả nhớ rõ nàng, giống như người lần trước nàng đến phỏng vấn, nhưng lúc ấy Lí Quả đối nàng không có ấn tượng gì, chính là bởi vì nàng xem tới dì Trương này, trong lòng còn có một loại cảm giác thực sợ hãi.
Dì Trương thấy Lí Quả, đẩy kính mắt trên mũi, đối một bên cô gái nói: “Còn không đi?” Cô gái lập tức phi bình thường chạy vào phòng học. Dì Trương xem cô gái đi rồi, quay đầu đánh giá Lí Quả một chút, lộ ra một cái tươi cườ lịch sựi, “Là Lí Quả đi, đã lâu không gặp con, cũng đã lớn thành cô gái duyên dáng, vào đây đi.”
“Dạ, dì Trương.” Lí Quả hơi hơi nhẹ thở ra, đi theo nàng vào văn phòng.
Văn phòng dì Trương rất nhỏ, trừ bỏ bàn làm việc ra cùng chiếc ghế dựa, chính là trên tường vẽ một thác nước. Cảm giác cùng người dì ấy rất giống, ngắn gọn lưu loát. Dì Trương rót cho nàng một ly nước, ngồi xuống sau bàn làm việc, chi hai tay, ánh mắt sau mắt kính tựa hồ nhu hòa rất nhiều.
“Cám ơn dì Trương.” Lí Quả có chút không biết làm sao xoa cái ly trong tay.
“Tình huống của con ba ba con đã nói qua với ta , nếu con nguyện ý, hiện tại có thể làm việc, thế nào?” Dì Trương vừa nói, một bên theo ngăn kéo lấy ra một tập tài liệu đưa cho Lí Quả nói: “Đây là tư liệu về bọn trẻ, con vừa tới nên không quen, có thể xem trước tư liệu đem bọn trẻ, về sau con trông bọn nó cũng sẽ tốt hơn một chút.”
“Dạ, dì Trương, con hiện tại có thể đi vào phòng học xem một chút được không?” Lí Quả cầm tài liệu đã muốn vội vã đi đến phòng học nhìn xem , tuy rằng trong phòng học thực ồn, bất quá nàng cảm thấy cùng tiểu hài tử giao tiếp so với cùng người lớn giao tiếp đơn giản hơn nhiều.
“Có thể a, chúng ta trong vườn hiện tại có hai giáo viên, con có thể cùng các cô ấy làm quen một chút, sau đó ta sẽ an bài một người mang con đi xem.” Các nàng ra văn phòng, lập tức hướng về một gian phòng học.
Vừa tiến vào trong phòng học, tiếng khóc cùng đùa giỡn tràn ngập cả phòng học. Trong phòng học rất lớn, sàn nhà thượng đều trải đầy thảm, ước chừng có năm mươi tiểu hài tử đang ở thảm chạy nhảy, đứa này chạy giỡn, đứa kia đuổi bắt. Sau đó có hai cô gái chạy theo sau cấp tiểu hài tử lau nước mũi, lau mặt lau thủ, bận tối mày tối mặt.
“Ai nha Lí Tiểu Minh! Cô nói cho con không thể nuốt đồ chơi một lần nữa nha , nếu không không để cho con chơi nga!” Cô gái thanh tú Lí Quả vừa gặp qua đang cuống quít chạy đến một cái tiểu nam hài, đem đồ chơi từ miệng hắn lấy ra.
Lí Quả thấy dì Trương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó vỗ vỗ bàn tay, ý bảo bọn chúng yên lặng lại, bọn chúng quả nhiên thực nghe lời hiệu trưởng, lập tức lộ vẻ nước miếng cười hì hì trừng mắt nhìn hiệu trưởng. Dì Trương thực vừa lòng phản ứng của bọn nó, bà đem Lí Quả đến giữa gian phòng, tươi cười thân thiện nói: “Các bạn nhỏ, chị gái xinh đẹp này về sau chính là cô giáo mới của các con, các con phải kêu cô là cô giáo Lí Quả, biết không? Các bạn nhỏ, chúng ta cùng hoan nghênh cô có được ko?”
Dì Trương cùng hai cô giáo khác dẫn đầu vỗ tay, bọn trẻ cũng bắt đầu vỗ tay theo.
Giới thiệu xong, dì Trương kêu lên một cô giáo lại đây, vi các nàng cho nhau giới thiệu, “Vị này chính là Lí Quả.” “Vị này chính là Mộc Tây cô giáo, kinh nghiệm trông trẻ của cô ấy thực phong phú , trước làm cho cô ấy mang con đi.”
“Xin chào.” Mộc Tây hướng nàng vươn tay đến.
“Xin chào, xin cô chiếu cố thật nhiều.” Câu nói khách sáo cũ tuôn ra, cầm lấy tay Mộc Tây, phát hiện tay cô ta thật lạnh a.
Đợi cho hiệu trưởng ra khỏi phòng học, đám tiểu hài kia lập tức chạy đến, đều ôm lấy chân Lí Quả, dùng cái miệng nhỏ chảy nước miếng nhắn hô: ” Cô giáo Lí Quả, con muốn ăn kẹo, con muốn ăn kẹo.” Lí Quả bị bọn họ ôm chặc không biết làm sao, trên người nàng làm sao có kẹo a? Nàng đem ánh mắt xin giúp đỡ hướng Mộc Tây.
Mộc Tây quán buông tay, hống bọn họ nói: ” Cô giáo Lí Quả không có kẹo ở trên người nga, các con trước buông tay ra, bằng không cô giáo Lí Quả như thế nào đi mua kẹo cho các con ăn nha?”
Vừa nghe thật sự có kẹo ăn, tiểu hài lập tức tản ra một cái đường đi, đôi mắt – trông mong nhìn, nghĩ muốn chờ Lí Quả đi ra ngoài lấy cho bọn nó kẹo. Chiêu này bọn họ đối từng đối với giáo viên sử dụng qua, trăm người đều được.
|