Chương 18:
Lí Quả lập tức đi đến bên ngoài, Mộc Tây cũng đi theo tới.
Lí Quả vội vàng hỏi nàng: “Nhất định phải mua kẹo sao?” Bọn trẻ này như thế nào rắc rối như vậy?
Mộc Tây bất đắc dĩ cười tủm tỉm nói: “Đúng rồi, không có biện pháp, tôi cùng các cô giáo khác thời điểm vừa tới, bọn nhỏ đều quấn quít lấy chúng tôi đòi mua kẹo, nếu không có quả thực sẽ không an tĩnh lại .”
“Được rồi, tôi đi mua đây.” Lí Quả không có biện pháp, đành phải lắc lắc đầu, xoay người đi đến một cửa hàng tạp hóa mua một đống kẹo. Nhất nhất chia bọn chúng, bọn chúng mới cảm thấy mỹ mãn buông ra Lí Quả, chạy một bên tụ tập nhau cùng ăn kẹo. Nhưng là Lí Quả rất nhanh liền phát hiện, khi những đứa trẻ khác đều ăn kẹo, chỉ có một bé trai bộ dạng phi thường đáng yêu ngồi ở chỗ kia một mình, vừa không ăn kẹo, cũng không vô giúp vui, trong ánh mắt to tròn kia thế nhưng bao hàm u buồn.
Lí Quả lén lút đẩy nhẹ tây Mộc Tây, hỏi: “Nó vì cái gì không cùng chơi với những bạn nhỏ khác?”
Mộc Tây lại buông tay, nàng tựa hồ thực thích buông tay, “Nó gọi Jack Đồng Đồng, là con lai, ba ba nó là người Anh quốc, trước đó không lâu mới cùng nó quay về Trung Quốc, tiểu gia hỏa này ngôn ngữ có điểm không thông, cho nên không quá thích cùng những bạn nhỏ khác chơi.” Lí Quả vừa nghe nàng nói như vậy, cũng không cẩn thận nổi lên lòng thương cảm với Jack Đồng Đồng, phát hiện đứa trẻ này ngũ quan tinh xảo hơn so với những đứa trẻ khác, nhất là cặp mắt to màu lam kia, thật sự là giống búp bê đáng yêu.
Lí Quả ngồi xổm xuống trước mặt Jack Đồng Đồng, nhìn không chuyển mắt theo dõi nó, tiểu tử kia bị nàng xem đến có điểm không kiên nhẫn , lập tức dùng một câu tiếng Trung ko rõ ràng nói: “Lao sự ( lão sư ) không cần chiết dạng ( như vậy ) xem oa ( ta )!” Nói xong thân thủ liền đẩy nàng ra, thật sự là cái không lễ phép tiểu hài.
Lí Quả nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó, cười tủm tỉm tận lực dùng ngữ khí ôn nhu hỏi hắn: “Em kêu Jack Đồng Đồng phải ko? Cái tên thật lạ!”
Không nghĩ tới tiểu tử kia một chút cũng không để ý đến nàng, một phen rút tay nhỏ bé của nó về, phút chốc đứng lên, chỉ vào mũi Lí Quả nói: “Không phải Jack Đồng Đồng! Là Đồng Đồng Jack!”
Hãn, đứa trẻ này còn tưởng rằng chính mình ở Anh quốc sao? Quên đi, đứa trẻ này rõ ràng bài xích nàng. Tôi không thể cùng một đứa trẻ chấp nhặt đúng không? Lí Quả đứng lên, vỗ vỗ đầu Jack Đồng Đồng, “em đi chơi đi.”
Bọn trẻ ăn xong kẹo rồi liền một đám vây quanh Lí Quả, ôm lấy chân của nàng nói: “Cô giáo cùng tụi con chơi trò gia đình đi.” Có trong nháy mắt lỗi giác, nàng cảm thấy được chính mình cũng là một đứa trẻ . Vì cùng bọn nhỏ đánh hảo quan hệ, nàng đáp ứng cùng bọn họ chơi đùa. Bất quá hiện tại bọn trẻ ngay cả chơi trò gia đình cũng thăng cấp , không giống các nàng trước kia dùng cây cỏ cùng bùn chơi đùa.
Bé gái kêu Dào Dạt cầm cái búp bê hướng Lí Quả nói: “Cô giáo đương bà ngoại, con làm mẹ, búp bê của con làm con gái của con” Thật sự là đứa nhỏ trưởng thành sớm, đã muốn đem bà ngoại mụ mụ con gái muốn làm rõ ràng , Lí Quả khi đó chính là đến thời điểm lớn rồi mới làm rõ ràng quan hệ ba người này.
“Tốt, chính là chơi như thế nào?”
Dào Dạt lập tức túm Lí Tiểu Minh lại đây, cao hứng đối Lí Quả nói: “Cô giáo, Lí Tiểu Minh chính là lão công của con nga!”
“Ách ách a a.” Lão công, lão công, ai, thật sự là trưởng thành sớm.
Lí Tiểu Minh thật sự là cái rắc rối tiểu hài tử, nơi nơi tìm đồ vật này nọ hướng miệng bỏ vào, thực hoài nghi hắn đời trước là Trư Bát Giới chuyển thế. Nó gặp trước mắt không đồ vật này nọ để ăn, lập tức vui vẻ chạy về chỗ mình đem đồ lại đây. Lí Quả nguyên bản nghĩ có phải hay ko nó không cần ăn thức ăn . Nhưng lúc này Dào Dạt đột nhiên oa oa khóc lớn lên.
Lí Quả vội đến hỏi cô bé làm sao vậy.
Dào Dạt nói mông mình ngứa Lí Quả phải giúp cô bé gãi gãi.
Lí Quả sửng sốt một chút, giúp tiểu hài tử gãi mông. . . . . .
Gặp cô giáo không phản ứng, Dào Dạt liều mạng khóc lên. Sàn Sạt cô giáo lập tức chạy tới, Sàn Sạt cô giáo này thật sự là cái cô gái ôn nhu hiền lành, không nói hai lời, cởi quần Dào Dạt quần ra bắt đầu gãi . Lí Quả vừa định nhả ra khí, đột nhiên lại nghe Lí Tiểu Minh khóc. Cuống quít quay đầu đi, thế nhưng thấy Lí Tiểu Minh mặt đã muốn đỏ bừng , miệng phình ra chứa cái gì đó.
Trong lòng một lộp bộp, xong rồi, Lí Tiểu Minh lại nuốt đồ chơi .
Lúc này Mộc Tây cô giáo đang giúp tiểu hài tử lau nước mũi, Sàn Sạt cô giáo lại giúp Dào Dạt gãi mông. Chỉ còn chính mình , được rồi, lên đi. Không nói hai lời, hướng Lí Tiểu Minh bên kia, lại không chú ý tới dưới chân không biết khi nào thì đã xuất hiện một đứa trẻ, làm Lí Quả ngã xuống đất. Đứa bé bị nàng đè sợ tới mức oa oa khóc lớn.
“Nga đừng khóc đừng khóc, ngoan nga đừng khóc.” Lí Quả cuống quít đứng lên, thấy đứa bé không có việc gì, nhẹ nhàng thở ra, này đó chủ cũng không thể đắc tội, vạn nhất bị nàng làm gãy tay gãy chân gì , nàng đời này cũng chỉ có thể ở trong tù vượt qua . Kêu một hồi lâu, đứa trẻ rốt cục ngừng khóc, oa oa kêu to hướng bên kia chạy đi.
Ai, hắn không phải đi méc chứ?
Một trận vang dội lượng tiếng khóc truyền đến lổ tai.
A xong rồi! Thiếu chút nữa quên Lí Tiểu Minh!
Bên kia Lí Tiểu Minh đã muốn khóc trên mặt đất. Nàng chạy nhanh đến bên người Lí Tiểu Minh, một tay đỡ nó đứng lên.”Lí Tiểu Minh em nuốt cái gì? Mau nhổ ra nhổ ra!” Một bên càng không ngừng vuốt lưng hắn. Lí Tiểu Minh khóc tới rồi cao hứng, đâu thèm nghe Lí Quả nói cái gì, ngược lại không tự giác càng nuốt xuống nữa.
Nguy, như vậy đi xuống không nghẹn chết mới là lạ.
“Sàn Sạt cô giáo! Sàn Sạt cô giáo!” Quýnh lên chỉ có thể tìm Sàn Sạt cô giáo, hơn nữa bởi vì khẩn trương làm cho thanh âm biến điệu, động vừa nghe đi lên còn tưởng rằng là kêu”Ngây ngốc cô giáo ngây ngốc cô giáo” .
Sàn Sạt cô giáo giống cái cứu thế đi tới, không nói hai lời, chân trái giữ thân thể Lí Tiểu Minh, tay trái bài khai cái miệng nhỏ nhắn của nó, tay phải nhanh vói vào cái miệng của nó, móc a móc a , móc nửa ngày, chỉ thấy Lí Tiểu Minh trong cổ họng phát ra thầm thì cô thanh âm, sắc mặt càng thêm đỏ bừng lên. Sàn Sạt cô giáo sắc mặt lập tức biến đổi, ngơ ngác rút tay ra, vẻ mặt trung thực nói: “Nguy rồi, giống như đã nuốt xuống cổ họng rồi, ta móc không đến.”
Lí Quả vội kêu lên: “Kia chạy nhanh đến bệnh viện!”
“Không còn kịp rồi?” Mộc Tây cô giáo cũng chạy tới, nàng không dám đứa tay vào, chính là dùng sức vỗ vỗ lưng Lí Tiểu Minh, như vậy không thể nghi ngờ càng làm cho vật thể trôi xuống nhanh hơn. Lí Quả lập tức ngăn trở nàng.
“Kia làm sao bây giờ? Hiệu trưởng sẽ mắng chết tôi !” Sàn Sạt cô giáo gấp đến độ mặt đều đỏ, nàng làm người luôn luôn thành thật vô cùng, chuyện gì cũng đổ lên người mình. Mọi người lúc này đều an ủi nàng
Túi xách Lí Quả đột nhiên động đậy, tiểu hồ ở bên trong gãi gãi bụng của nàng, hờn dỗi nói: “Thực ngốc, sao ko dựng ngược nó lên?”
“Đối nga!” Lí Quả nhịn không mừng rỡ kêu lên.
Sàn Sạt cùng Mộc Tây đều bị nàng làm cho hoảng sợ. Lí Quả trước không cùng các nàng giải thích , làm cho các nàng lui về phía sau một chút, sau đó một phen nhấc Lí Tiểu Minh dậy, nhẹ nhàng nắm hai chân nó, đem thân thể nó ôm lấy, đầu hướng xuống, chân hướng lên, bảo trì tư thế này bắt đầu làm cao thấp thẳng súy động tác.
“Mau tới hỗ trợ chụp lưng nó!” Lí Quả hướng hai cái sửng sốt lão sư hô.
“Nga hảo hảo!” Các nàng lập tức phục hồi tinh thần lại, một người một bên, càng không ngừng giữ lưng nó.
Rốt cục, chỉ nghe”Lộp bộp” một tiếng, Lí Tiểu Minh liều mạng ho khan vài cái, sau đó hé miệng ra, một cái đồ chơi liền rơi xuống đi ra. Hô —— ba người cùng thở nhẹ. Sàn Sạt mắt cảm kích cầm tay Lí Quả, “Cám ơn cô Lí Quả, thật may cô ở đây.” Mộc Tây vỗ vỗ bả vai Lí Quả, cười tủm tỉm nói: “Không thể tưởng được, cô lại giỏi như vậy!” “Hắc hắc.” Lí Quả ngây ngô cười hai tiếng, âm thầm vỗ vỗ túi xách, hoàn hảo có tiểu hồ nhắc nhở.
Vội cả ngày, buổi chiều đúng năm giờ, cha mẹ bọn trẻ đến đón đứa trẻ của mình. Ba cô giáo nhất nhất cùng cha mẹ bọn trẻ nói vài câu, rốt cục phải tan tầm . Đem trong phòng học thu thập một chút, ba người nói lời từ biệt với nhau.
“Hôm nay, thật sự là một ngày phong phú a!” Lí Quả thân duỗi người, hoạt động gân cốt, bất quá thật đúng là không phải bình thường mệt a, cùng cái bảo mẫu cũng không có gì khác nhau .
Tiểu hồ lộ đầu ra, vui sướng khi người gặp họa cười, “Lí Quả, hôm nay ta giúp ngươi một đại ân, buổi tối ta phải ăn nhiều thịt hơn mới được.”
Vỗ vỗ tiểu hồ đầu, “Biết rồi, đại ân nhân, không, đại nhân hồ.”
Ra tiểu khu, còn muốn đi bộ hơn mười phút mới có thể đến trạm xe bus. Đi ngang qua một cái hẻm nhỏ, Lí Quả bỗng nhiên thoáng thấy một thân ảnh. Nàng theo bản năng quay đầu, hướng cái thân ảnh kia chạy đến. Cái kia ngỏ tắt nhỏ bởi vì hẹp, bên cạnh lại là có tòa nhà cao tầng cho nên nơi đó bao phủ một tầng bóng tối. Lúc này người kia, phải dựa vào nơi có bóng tối mà đi. Phía sau hắn tựa hồ có một mảnh lục quang lấp lánh phát ra. Nếu không phải có ánh huỳnh quang này, nàng có thể căn bản không chú ý đến nơi này có người.
Lí Quả cận thị cho nên thấy không rõ bộ dáng người nọ, chính là ẩn ẩn cảm thấy được có mục quang vô cùng lợi hại theo nơi đó phát ra đến. Tò mò quái cảm giác, làm nàng cảm thấy được cả người cũng không tự tại, hơn nữa, loại cảm giác này giống như ở nơi nào từng có.
Quên đi quên đi, quản hắn là ai đâu, chính mình quay về nhà. Quan tâm hắn làm gì?
Trong lòng mặc niệm , dưới chân cũng không tự giác bước nhanh hơn.
Chính là không nghĩ tới theo nàng nhanh hơn cước bộ, người kia cư nhiên cũng theo ngõ tối đi ra. Lí Quả rốt cục thấy rõ ràng bộ dáng của hắn, một thân trang trọng hắc y, gương mặt anh tuấn âm lãnh nghiêm túc. Nghĩ tới, đúng là ngày đó ở phòng nghỉ trung tâm thương mại gặp ở ngoài. Ánh mắt giống chim ưng, hắn như thế nào sẽ xuất hiện ở trong này? Vì cái gì vừa thấy nàng liền đi theo? Đầu óc của nàng nhanh chóng vận chuyển .
Thấy hắn theo đi ra, Lí Quả trong lòng càng thêm khẩn trương sợ hãi, có thể hay không gặp gỡ xã hội đen? Nàng ôm chặt túi xách sắp sửa bỏ chạy. Chỉ cần chạy thêm một chút là đến trạm xe bus . Thấy nàng bỏ chạy, người đàn ông phía sau cũng chạy theo, hơn nữa hắn chạy ra ngoài đường lớn giống như nghe không được tiếng bước chân. Lí Quả chỉ có thể liên tiếp quay đầu lại nhìn động tĩnh của hắn.
Chính là người đàn ông kia tốc độ chạy cực nhanh, ba hai hạ liền đuổi theo . Mắt thấy chạy không thoát , rõ ràng hợp lại một phen quên đi. Nàng mạnh xoay người, trợn mắt trừng mắt hắn. Người đàn ông ngược lại bị hành động của nàng làm cho dừng lại.
Lí Quả cảnh giác hỏi hắn: “Anh là ai? Vì cái gì phải đi theo tôi?” Một mặt xuất ra di động, lén nhấn số 110, nghĩ chỉ cần hắn dám hành động thiếu suy nghĩ liền gọi điện thoại ngay.
Không nghĩ tới nam tử cư nhiên lắc đầu, lạnh lùng nói: “Cô lầm , tôi ko đến gặp cô!”
|