Phượng Vu Cửu Thiên
|
|
"Ai rồi cũng đến lúc ngộ ra, chấp nhận chứ đừng chấp nhất. Vì vốn dĩ những gì đã gọi là “cố chấp”, sẽ chẳng thể đem lại bất kỳ nỗi vui nào bền dài..."
..........................***.....................
Đôi khi người ta thích một bài hát chỉ vì một câu trong bài hát đó … Đôi khi người ta thích một ai đó chỉ vì một điều rất nhỏ nhặt của người đó…♫ _________________________***________________________
*DUNG ĐIỀM* ♥“Cho dù có thành quân chủ đứng đầu thập nhất quốc, ngươi vẫn là Dung Điềm của ta.” “Cho dù binh có bại quốc có vong, ngươi vẫn là Dung Điềm của ta.” ♥_Phượng Minh_
*PHƯỢNG MINH* ♥"Nước chảy ba nghìn dòng, chỉ chọn múc một gáo. Thiên hạ này tuy lớn, chỉ có một Phượng Minh"♥ _Dung Điềm_
*ĐIỀM MINH* Giang sơn thiên hạ tráng lệ, ta cùng ngươi chung hưởng. Oanh liệt khoái sự nhân gian, ta cùng ngươi phân thường. Duy có tai ương, hãy để mình ta gánh vác.
*NHƯỢC NGÔN* Có lẽ thế nhân chỉ biết, Nhược Ngôn ngu xuẩn cùng chấp nhất làm kẻ thứ ba, vì một Minh Vương kia mà liều lĩnh mạng sống. Lại có mấy ai, biết rằng, đó mới là luyến ái chân thành của kẻ vương giả, không nhiều sủng nịch, chẳng nhiều lắm những ôn nhu, cũng chẳng có lấy một lời thề non hẹn biển. Lại chỉ cần một chữ yêu ấy, tin và thương đều đã mất, chẳng hề quan trọng với y…
*LIỆT NHI* Tóc của Liệt Nhi vẫn thật đẹp, tựa như từng sợi từng sợi được ướp hương Phi Thiên Bộc vậy. Liệt Nhi có từng nghe nói qua? người có mái tóc mềm mại đen nhánh, trái tim cũng rất mềm mại nhu tình."
*DƯ LÃNG* Chọn giang sơn, buông mỹ nhân.... Dư Lãng có thực sự làm được ? Y đáng giận, lại thực sự đáng thương... Bản thân y tự nhận lấy đau thương cùng một đời đơn độc, tự cho rằng bản thân lãnh huyết vô tình, nhưng thật ra, đã có lúc y muốn chọn lấy cho mình một đời chỉ có Liệt Nhi...
*VĨNH LIỆT* Có lẽ Vĩnh Dật trong mắt nhiều người chỉ là nhạt nhòa trước Dư Lãng. Nhưng thật ra, Vĩnh Dật chính là một mảnh ôn nhu mà Liệt Nhi may mắn có được. Ái tình đối với nam nhân này, chính là bất chấp, y có thể vì Liệt Nhi buông bỏ vương vị, vì Liệt Nhi hao gầy tâm trí. Chọn mỹ nhân, buông giang sơn, đó là điều mà Dư Lãng vĩnh viễn không thể làm cho Liệt Nhi...
*ĐỊCH – NHAM* "Đúng, chính là vì Tử Nham, bản vương tử chính là người như thế, cả đời chỉ xem trọng mình Tử Nham, từ nay về sau, tâm huyết cùng sức lực đều đặt trên người Tử Nham, ai không hài lòng, liền cút xa khỏi bổn vương tử!" - Hạ Địch
*LỘC ẤN* Lộc Đan - dung nhan khuynh thành, thiên hạ đệ nhất tuấn mỹ cùng tài trí vẹn toàn. Dùng đợi chờ đổi lấy ôn nhu Trữ Ấn. Lại dùng một đời bảo hộ ái nhân. Trận bão tuyết năm ấy, y cuối cùng đợi được một khắc vương quyền hóa hư vô, ái tình hóa vĩnh cửu...
~~~~~~~~~~~~~~***~~~~~~~~~~~~~~~~~
LẠC_LẠC
|
•>Thể loại: Đam mỹ ,xuyên không ,cổ trang ,cung đình •>Tác giả :Phong Lộng •>couple :Dung Điềm <3 Phượng Minh •> 15+ •>quyển : 29+ •>mục đích :mọi người cùng đọc, cùng vui vẻ ,cùng tưởng tượng (có xôi thịt ) ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ ***
(•••PHƯỢNG VU CỬU THIÊN•••) …………………….........………………………
Quyển 1: Hồn lạc Tây Lôi | Linh hồn lạc đến Tây Lôi
•(>1<)•
Phượng Minh đã chết.
Cả cậu ta cũng không nghĩ sinh mệnh của mình lại ngắn ngủi đến thế. Mười chín tuổi, cuộc đời chỉ mới bắt đầu, lẽ ra không nên bị kết thúc.Nhưng trên đường về nhà, cậu gặp một chiếc xe tải lệch khỏi đường cái, sắp tông vào một đứa bé trai, cậu lao tới ôm đứa bé lại ngay tức khắc, cảm giác trong phút chốc bản thân mình bay lên trời cao, giống như thiên sứ chao liệng trong không trung, hướng mắt nhìn xung quanh thấy mọi người đang xúm lại gần.Cậu biết, cậu đã chết.Mà người đã chết thì phải làm gì bây giờ?Phượng Minh ngỡ ngàng nhìn theo thi thể của chính mình đang được đưa vào nhà xác.Không ai nhìn thấy cậu, cũng không ai nghe tiếng cậu gọi. Hết thảy như bị đông cứng trong cõi mộng.Đang lúc không biết làm sao, cậu đột nhiên nghe thấy tiếng nói.
“Ngươi có còn ở đó không?”Phượng Minh không biết lại có người sống có thể nói chuyện với mình, mà thanh âm nghe ra lại rất nghiêm túc, rõ ràng là đang nói chuyện cùng với Phượng Minh.
~Ta?~Phượng Minh lại càng hoảng sợ: ~Ngươi đang nói chuyện với ta? Ngươi là ai? Thần? Hay là quỷ?~
Thanh âm phát ra tiếng cười: “Ta không phải thần, cũng không phải quỷ, ta đangđứng ở trước cửa nhà xác đây”
Phượng Minh quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông trung niên, tay đang ôm đứa trẻ mà cậu đã cứu khỏi chiếc xe tải.Người đàn ông mở miệng, tựa như đang nói với không khí: “Ta là một học giả tâm linh, hơn nữa còn có siêu năng lực. Vì muốn cảm ơn ngươi, ta có thể trợ giúp ngươi một lần nữa có được sinh mệnh mới.”
Phượng Minh kinh ngạc nói: ~Thật sự có thể sao?~
“Có thể.” Người đàn ông gật đầu. “Hôm nay lại đúng vào lúc cánh cửa thời không mở ra, ta có thể tìm giúp ngươi trong đó một thân thể vừa mới chết, đương nhiên thân thể này không giống thân thể cũ của ngươi. Thân thể ngươi đã bị tổn thương nghiêm trọng, không thể phục hồi.”
~Nói vậy là ta phải đi đến một vùng không-thời gian khác?~
“Đúng vậy, cơ hội này khó có lại được lần nữa. Ngươi vận khí tốt, chẳng những gặp ta, còn gặp đúng thời khắc cánh cửa thời không mở. Nếu không, linh hồn ngươi mất đi cơ thể, chỉ tồn tại được mười hai canh giờ, sau đó sẽ tiêu tán.”
~Ta vận khí tốt? Ta còn tưởng ai chết đi cũng có thể sống lại chứ?~
“Cho dù chết cùng lúc cánh cửa thời không mở, cũng chưa chắc đã gặp được người có năng lực như ta để có thể tìm kiếm một thân thể mới. Nếu không phảivì ngươi đã cứu con của ta, ta cũng sẽ không ra tay giúp ngươi. Ngươi còn có gì lo lắng không?”
~Làm gì còn có chuyện lo lắng?~
“Nếu vậy chúng ta bắt đầu.”
~Đợi chút đã!~
“Còn chuyện gì nữa?”
~Nếu tìm thân thể, ta có thể lựa chọn không?~
“Ngươi muốn chọn lựa như thế nào?”
Phượng Minh nhăn nhó: ~Tất nhiên muốn tìm một gia đình tốt tốt chút, là đại thiếu gia càng tốt, ngàn vạn lần đừng đưa linh hồn ta đến cái xác phụ nữ nào đó. Còn nữa, đẹp trai cao lớn chút, ta không muốn thân người ngắn ngủn đâu!~
Người đàn ông thở dài: “Ta sẽ cố gắng hết sức.”
~Cái gì mà cố gắng hết sức?~
“Mọi việc không thể cưỡng cầu.”Người đàn ông đột nhiên gấp gáp: “Không xong, cánh cửa thời không đã mở, ta phải bắt đầu ngay…”
Một tia chớp nhá lên trước mắt Phượng Minh, cậu cảm thấy toàn thân mình bị cuốn vào giữa một cơn bão lớn, bị xé tan ra thành từng mảnh nhỏ.
~A! A !A! Aaaaaaaaaa~~~!!!~ Phượng Minh thét lên, trước mắt chỉ còn những vòng xoáy cuộn vào nhau.
~*~ Tây Lôi Quốc, vương cung.Tại thái tử điện hào hoa, tất cả nội thị lẫn cung nữ sắc mặt đều tái nhợt.Thái tử đã xảy ra chuyện. Một đám thái y tiến đến, gương mặt nhăn nhó xấu xí đủ để hù chết người ta.Cánh tay tất thảy đều buông thõng, run lẩy bẩy. Thái tử đã chết, tất cả người hầu sẽ buộc phải bồi táng.
“Thái tử điện hạ! Thái tử điện hạ!” Tiếng gào khóc (do kinh sợ) truyền ra từ trong điện.Trái tim tất cả mọi người phút chốc ngưng đập.
“Nhanh lên! Phái người báo cho nhiếp chính vương, thái tử điện hạ… thái tử điện hạ đã…”Lão thái y khẩn trương đến nỗi hàm răng gõ lập cập, phái kẻ khác nhanh chóng báo tin. Lời còn chưa dứt, tiếng khóc đã chấn thiên. Bồi táng, mọi người ở đây phải cùng bồi táng. Đã có mấy cung nữ ngã lăn ra đất ngất đi.Ngay trong lúc ấy, đột nhiên trong điện truyền đến một tiếng kêu kinh sợ: “Thái tử… Thái tử đã tỉnh rồi! Thái y! Thái y!”
Trước cửa điện, vị thái y sắc mặt biến đổi không ngừng vì sợ nhiếp chính vương vấn tội, mặc dù biết khả năng hoang đường này không thể xảy ra, cũng khấp khởi gấp gáp bước vào.
Trước mặt, trước cửa điện, tất cả nội thị cung nữ đều ôm hy vọng, cúi đầu, quỳ xuống.Chỉ chốc lát, một nội thị thân cận hoa chân múa tay lao như bay ra ngoài, kêu lớn lên:“Thái tử tỉnh rồi! Thái tử tỉnh rồi!”
Sự an tĩnh đi qua, nhường cho tiếng hoan hô điên cuồng chấn thiên động địa.Thái tử không chết, thái tử đã tỉnh lại.
Phượng Minh cố gắng kềm chế cơn đau đầu mãnh liệt của mình, khẽ mở mắt ra
“Thái tử? Thái tử điện hạ?”
Chung quanh cất lên tiếng gọi của rất nhiều người, người đầu tiên lọt vào mắt,lại là một lão nhân tóc bạc phơ phơ.
Ta đã tới chỗ nào vậy…?Con ngươi khẽ nhúc nhích, chuyển đến tiểu cô nương xinh đẹp đang đứng phía sau lão nhân.Phục sức giống như thời cổ đại? Phượng Minh cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra, cất lời hỏi: “…Đây là đâu vậy?”
Những người chung quanh kinh ngạc, xoay lại nhìn nhau. “Thái tử điện hạ?”Lão nhân cẩn thận nhẹ giọng hỏi: “Người vừa hỏi điều gì ạ?”
Phượng Minh đảo mắt lơ mơ nhìn. Không sai, cậu ta đã nhập vào thân thể một người khác, đúng như người trung niên kia đã nói, đây chắc là cơ thể của một người vừa mới chết …Tất nhiên chuyện này không thể nói thẳng ra, nếu không sẽ bị xem là người điên mất. “Ta nói…”Phượng Minh chậm rãi quay đầu, nhìn xem bốn phía: “Ta là thái tử hả? Thái tử của nước nào?” Đường, Tống, Nguyên, Minh, Thanh? Triều nào cũng tốt, thái tử so với bình dân chẳng phải sung sướng hơn nhiều sao? “Tây Lôi Quốc ạ.”Tây Lôi? Là chỗ nào vậy?
Phượng Minh cau mày, gật đầu giả như đã được giải thích rõ ràng: “À, Tây Lôi. Ta biết rồi.”Nhắm mắt lại một chút, mở ra thì phát hiện mọi người đã kéo nhau đến tụ tập trước giường, nhìn mình chằm chằm như nhìn động vật quý hiếm, cậu cảm thấy bực mình, quạu quọ gắt:“Ta muốn nghỉ ngơi, các ngươi đi đi, đi đi.”
“Tuân lệnh thái tử điện hạ…”Mọi người lúc này mới vâng vâng, dạ dạ lui ra ngoài, chỉ còn lại hai ba cung nữ y phục xuất chúng ở lại chăm sóc.
Phượng Minh mới vừa vượt qua cửa thời không, cả người đau đớn khó chịu, bảo mọi người lui ra, rốt cục cũng khôngngủ được. Đảo người lăn trái lăn phải, lại mở mắt ra, nhìn tiểu cung nữ đang đứng trước giường, hỏi: “Ngươi tên gì?” Suy nghĩ một chút, cậu vội vàng giải thích thêm, “ta mới ngủ dậy, đầu óc vẫn còn mơ hồ.”
Tiểu cung nữ cười đáp: “Cho dù không ngủ, thái tử cũng không nhớ nô tì tên gọilà gì. Tên nô tì là Thu Lam.”
“Không ngủ cũng không biết? Tại sao vậy?”
Thu Lam nhỏ nhẹ đáp: “Thái tử không thích nói chuyện, nô tì ở đây hầu hạ đã hai năm, cũng không nghe thấy người hỏi tên người khác.”
Thì ra là vậy. Phượng Minh thả lỏng người, nếu nói như vậy, cậu không nhận ra người khác cũng là chuyện đương nhiên, bây giờ không phải là lúc để lộ chân tướng.Nhưng mà, đương kim thái tử trầm lặng như thế này cũng không phải chuyện tốt. Trong sách lịch sử cũng có nói, đại đa số các thái tử hướng nội đều khiến cho quốc gia xui xẻo dẫn đến mất nước.
“Ta không thích nói chuyện à?” Phượng Minh cười cười, “ta bệnh nặng quá, có lẽ sau này thích nói nhiều không chừng…”
Thu Lam kinh ngạc nhìn cậu.
“Ngươi làm sao vậy?” Phượng Minh thấy không ổn, hỏi một cách thiếu tự nhiên.
“Thái tử, ngài không bị bệnh nặng. Ngài bị té xuống sông, khi mang ngài lên chúng thần đều rất sợ hãi. Thái y đã bảo không còn cứu được nữa.”
“Té xuống sông?”
|
Phượng Minh gượng gạo cười khẽ: “Đúng vậy, đúng vậy, ta thấy khí trời tốt,muốn đi ra bờ sông dạo mát, kết quả không cẩn thận bị té xuống sông, may mắn các ngươi phát hiện kịp.”
Thu Lam cẩn thận đánh giá Phượng Minh, đôi con ngươi trong như thủy ngân linh hoạt lưu chuyển, khiến Phượng Minh cảm thấy không được thoải mái.
“Ngươi làm sao vậy?”
“Thái tử, hôm nay người thật kỳ quặc!”
Như thế nào mới không kỳ quặc? Phượng Minh trong lòng ai thán. Ta cũng đâu hề nghĩ khi không chạy đến đây lại trở thành thái tử các người. Ai bảo gã thái tử đó đoản mệnh giống như ta? Một mình lọt qua cánh cửa thời không, đến cả cơ bản thường thức cũng không biết, lại đâm đầu vào giả mạo thân phận của một thái tử cao quý…Ai da…Phượng Minh nằm trên giường than vắnthở dài, dù sao trở thành một thái tử so với cái tuổi mười chín đã chết sớm vẫn tốt hơn, rốt cuộc miễn cưỡng lấy lại tinh thần.
“Thu Lam, ta muốn uống nước.”
PhượngMinh bộ dạng uể oải ngồi dậy, xương khớp toàn thân lập cập gõ vào nhau đau nhức không ngừng.Không phải Phượng Minh bây giờ muốn bắt đầu ra dáng thái tử, bất quá chỉ là cậu đối với triều đại quốc gia này mọi thứ đều không hiểu rõ, cũng chẳng biết mấy người ở đây dùng cái gì để uống nước, chỉ sợ ngay lập tức bị người khác cho là đồ điên.
Thu Lam duyên dáng đi đến, trong tay cầm một cái bình bạc, rót một chén nước đưa đến tay Phượng Minh.
Cậu nhìn kỹ động tác và đồ dùng nàng sử dụng, thở dài một hơi, dù sao cũng giống trong tưởng tượng của cậu tám chín phần rồi. Từ đó suy ra, cách đối đãi của triều đại này so với Đường triều cũng không sai biệt lắm.Cổ họng rát bỏng, Phượng Minh tiếp nhận cái chén trong tay Thu Lam, uống một hơi cạn sạch.Lập tức một luồng nhiệt lưu cay xè từ chóp mũi xộc xuống cuống họng, không ngừng đốt thẳng đến tận dạ dày, Phượng Minh lập tức ôm ngực liều mạng ói cái thứ vừa uống ra, nước mắt nước mũi hùa nhau tuôn rơi lã chã.Cái quái gì vậy? Đừng nói cho ta biết đây là đồ uống thường nhật của Tây Lôi Quốc à…
“Khặc… Khặc… Khặc…”
Chật vật ngẩng đầu lên, tức giận nhìn Thu Lam. Tiểu nha đầu này, ngươi dám trêu chọc thái tử à?! Mặc dù Phượng Minh là thái tử giả mạo, cũng không đáng bị đối xử như thế này.
Hết sức vất vả kềm chế cơn ho lại, cậu mở miệng hỏi: “Đây… đây là cái gì vậy?”
Thu Lam vẻ mặt kinh ngạc nhìn Phượng Minh: “Đây là rượu ạ.”
Rượu? Phượng Minh nhìn cái bình bạc trên tay nàng. Cậu mới mười chín, còn chưa đủ tuổi để uống rượu một cách hợp pháp.Phượng Minh lắc đầu, quyết định khoan hồng độ lượng tha thứ cho sự sơ xuất của nàng: “Ta muốn uống nước, ngươi mang rượu đến để làm gì?” Cậu đã cố hết khả năng dùng giọng điệu thật nhẹ nhàng. Không biết quốc gia này có giống lịch sử của các quốc gia khác hay không,đều nhất nhất tuân theo lời vương thất đã ban ra, nếu Phượng Minh nóng nảy quá, nói không chừng sẽ khiến tiểu nha đầu trước mặt sợ đến nỗi lập tức té xỉu.Dám chọc giận thái tử à…?
Thu Lam ngây thơ xách bình rượu, nghiêng đầu lộ vẻ hoài nghi: “Nhưng thái tử từ trước tới giờ đều không uống nước, nên trong thái tử điện chỉ chuẩn bị rượu thôi ạ.”
“Hả?” Phượng Minh đảo lộn tròng mắt. Cho đến giờ chỉ uống rượu, không uống nước. Chẳng lẽ thái tử này là ma men à? Nói không chừng chuyện hắn lọt sông chính là do say rượu mà ra…
“Ờ… bác sĩ nói, không phải không phải, đại phu nói uống rượu khiến cho thân thể bất hảo, từ hôm nay bắt đầu, ta sẽ cai rượu.” Phượng Minh hướng thẳng đến Thu Lam nói: “Sau này ta kêu khát, ngươi mang nước tới là được rồi.”
“Cai rượu?” Thu Lam nhìn tới nhìn lui đánh giá Phượng Minh, tựa như đang thấy quỷ, sau đó cong môi hành lễ: “Vâng, nô tì đã hiểu.”
|
Phượng Minh uống một hớp lớn nước do Thu Lam mang lại, các cung nữ dâng ngân bồn lên để súc miệng, cậu vốn chuẩn bị ăn cơm, lại không biết có phải do rượu lúc nãy mới uống ảnh hưởng hay không, đột nhiên cảm thấy váng vất đầu. Cậu miễn cưỡng ngáp dài, lại nằm lăn ra giường.
Thu Lam đứng bên giường khe khẽ hỏi: “Thái tử có muốn dùng cơm không ạ?”
Phượng Minh từ từ rơi vào trạng thái buồn ngủ, toàn thân đau mỏi giờ lại có cảm giác thoải mái như bị thôi miên, không trả lời lại, chìm vào giấc ngủ say. Khi tỉnh dậy, ngoài cửa sổ trời đã tối. Cậu nhủ thầm không biết nơi này tính toán thời gian theo cách nào, xem bộ dạng của mình, chắc hẳn là đã ngủ ba, bốn canh giờ rồi. Cậu vừa mới tỉnh, cả người vẫn đang thả lỏng, mắt cũng chỉ mở nửa vời. Bình thường ở nhà ngủ nướng một tiếng đồng hồ là đã bị bạn cùng phòng trách mắng, bây giờ thần xui quỷ khiến vượt qua cửa thời không trở thành thái tử, tất nhiên muốn lợi dụng thân phận này để đối đãi tốt với chính mình chút xíu.
Trong mơ hồ, chợt nghe thấy tiếng nói: “Hừ, ta còn tưởng hắn thật sự đã chết rồi, hóa ra chỉ là hù dọa chúng ta.”
Phượng Minh cảm giác người này đang nói về mình, lập tức tinh thần chấn động. Cậu đơn thương độc mã vừa đến thế giới mới mẻ này, biết giả mạo người khác dễ phô bày toàn bộ sơ hở, không thể khinh thường vọng động, đành tạm thời căng lỗ tai lên, nghe ngóng động tĩnh chung quanh.
Người nói chuyện kỳ thật đứng cách giường không xa, thanh âm truyền tới rất rõ ràng, lại đối với thái tử tràn ngập sự bất kính và khinh bỉ: “Lần sau còn như vậy, dứt khoát tống vào miệng hắn một chén rượu độc cho xong việc, đừng làm huyên náo vương cung.”
Thu Lam lên tiếng: “Đồng thiếu gia, thái tử vẫn chưa tỉnh lại”, trong giọng nói mang theo sự kiêng dè và nhẫn nhịn.
Phượng Minh nghe xong, lòng thấy kinh hãi. Vị thái tử mà cậu đang giả mạo, lý ra trong vương cung phải là người cực kỳ tôn quý. Đồng thiếu gia này rốt cục là thần thánh phương nào, công nhiên ở thái tử điện đối thái tử bất kính?? Nghe ngữ giọng của hắn, rõ ràng không chút sợ hãi thái tử tỉnh lại nghe thấy. Mà cung nữ thị hầu thái tử, lại không dám bài xích những gì hắn phát ngôn.
Đồng thiếu gia lại nói tiếp: “Ta tạm thời quay về, ngươi bảo hắn an phận một chút, đừng có mà đi gây chuyện.”
Vừa xoay người định đi, đột nhiên nghe thấy một mệnh lệnh lạnh lùng lanh lảnh vang lên:
“Đứng lại!”
Trên giường Phượng Minh đang chậm rãi ngồi dậy, lời vừa nói ra, khiến lòng mọi người trong thái tử điện nổi lên cảm giác quái dị. Thanh âm thái tử mặc dù quen thuộc, nhưng trước nay đều đầy ắp phục tùng, hôm nay hai chữ nói ra lạicứng rắn phi thường.
Đồng thiếu gia “Ồ” lên một tiếng, xoay người, đĩnh đĩnh đối kháng Phượng Minh, nheo mắt châm chọc: “Thoát khỏi quỷ môn quan, lá gan ngươi cũng to ra không ít.”
Hắn xoay người lại, khiên Phượng Minh lập tức nhận rõ bộ dạng. Thì ra người này bất quá chỉ mười tám, mười chín tuổi, thần hồng nha bạch, tất nhiên là một mỹ thiếu niên hiếm thấy rồi. Nhưng lời nói của hắn hỗn láo, khiến Phượng Minh cảm thấy không vừa lòng:
“Lá gan to ra, chắc đã khiến ngươi sợ hãi?”Cậu không chịu yếu thế, học kiểu cách của hắn hừ lạnh một tiếng, tựa ở đầu giường khoanh tay hỏi lớn: “Thu Lam, ngươi nói cho hắn biết, đối với thái tử bất kính thì phải mang tội gì?”
Nói xong, tiện dùng mắt liếc đến Thu Lan.Phượng Minh kỳ thật cũng không biết quốc gia này và các vương triều trong lịch sử có giống nhau hay không, mạo phạm tôn nghiêm của vương tộc có phảichịu tội hay không, nên khi hỏi, mặc dù ngữ khí sâm nghiêm, trong lòng thất thượng bát hạ, chỉ mong Thu Lam gợi ý cho, để dễ dàng có thang trèo xuống.
Thu Lam nhìn thấy thái tử không giống ngày xưa, đặc biệt lại còn nổi giận, đôi mắt mở lớn chờ nàng trả lời. Hơn nữa Đồng thiếu gia gương mặt đen thui đang đứng trước mặt. Hai người này đều là thân phận đặc thù, nàng chỉ là tiểu cung nữ vạn vạn không dám đắc tội, trong lòng không khỏi kêu khổ, do dự thật lâu,cả người toát mồ hôi lạnh, lo lắng khẽ đáp: “Đối với thái tử bất kính, dựa theo quốc luật, phải bị xử chém đầu".
Đó chính là xử tử.Quốc gia này rốt cuộc cũng có bảo trì tôn nghiêm của vương tộc. Phượng Minh tâm đã định, mỉm cười hỏi: “Tên này chẳng phải đáng đem ra chém đầu hay sao?”
Đồng thiếu gia xưa nay vốn đã không xem thái tử ra gì, cũng chẳng có chút tôn trọng, hắn lại chưa từng vì thế mà bị trách mắng. Thái tử đối với hắn, chỉ có lẩn tránh xa xa để khỏi bị khi dễ, không biết vì sao hôm nay ngữ khí lại cứng rắn, dám so đo sai lầm của hắn đòi mang ra xét xử.Cứ tưởng có thể như ngày thường tức giận với thái tử một phen, chèn ép khí thế thái tử xuống, ngẩng đầu lên nhìn, ngang nhiên muốn chống lại ánh mắt đen láy của Phượng Minh, rốt cục nghĩ lại trước mặt mình dù sao cũng là một thái tử danh chính ngôn thuận, bất kính thái tử, quả thật sẽ bị xử chém đầu. Cho dù bây giờ thái tử có hét lớn một tiếng, ba quân lập tức xử tử hắn tại chỗ, người bên ngoài cũng không thể nhiều lời.Đã nhiều năm rồi chưa có cảm giác thân phận cách biệt, đột nhiên lại sờ sờ xảy ra trước mắt, khiến Đồng thiếu gia bất ngờ kinh tâm, đành phải cúi đầu xanh mặt ói ra một câu: “Hạ thần thất lễ, mong thái tử thứ tội.”
Lời vừa nói ra, toàn nội thị cung nữ trong điện đều kinh ngạc.Chẳng lẽ hôm nay thái tử phát uy?
Phượng Minh không biết đã có kết quả, đợi hoài không cảm thấy cái gì, hẳn cũng không thể mang Đồng thiếu gia ra xử tử, hơi hơi gật đầu nói: “Bỏ qua, hôm nay coi như ta tha cho ngươi.”
Đồng thiếu gia run người, thở hắt ra. Nghe Phượng Minh dương dương tự đắc, lập tức ngẩng đầu hung hăng trừng mắc liếc cậu. Vừa rồi hắn không hiểu vì sao mình lại thua tên thái tử vốn mềm yếu vô năng từ trước tới nay, lại đột ngột cúi đầu, khiến mọi người đều cười hắn, trong nhất thời hồ đồ đã đánh mất uy phong, một lời cũng không bay ra khỏi miệng được, xoay người, tức giận chạy thẳng khỏi thái tử điện.
Phượng Minh thấy Đồng thiếu gia lao ra khỏi cửa, gọi Thu Lam lại hỏi: “Ta đói bụng, ngươi không phải đã nói sẽ mang cơm đến sao?”
Thu Lam nhìn ra cửa rồi lại nhìn Phượng Minh, bất an nói: “Thái tử, Đồng thiếu gia rất giận.”
“Thì sao chứ? Xúc phạm bổn thái tử, ta còn chưa nổi giận với hắn.” Dựa theo thân phận mà nói, người nổi giận phải là ta kia kìa!
“Nhưng…” Thu Lam biết thái tử luôn luôn bị người áp chế, mặc dù hôm nay bộc phát uy phong, ngày mai không biết sẽ phải ít nhiều trả giá. Thị hầu cũng đã hai năm, dù sao còn có chút cảm tình, mặt lộ âu lo: “Đồng thiếu gia nếu lát nữa trước mặt Dung vương nói gì đó, thì biết phải làm sao?”
“Dung vương? Dung vương là ai?”Phượng Minh thấy Thu Lam mặt lộ dị sắc, biết chính mình vừa hỏi một câu hết sức ngu xuẩn, không thể làm gì khác hơn, đành lấp liếm: “Ta bị té xuống nước, đầu óc dường như biến thành nước cả, chuyện gì cũng quên hết rồi.”
Thu Lam ngơ ngác nhìn Phượng Minh thật lâu, mới nói: “Ai, nô tì xem ra thái tử đúng là chuyện gì cũng đã quên hết rồi… Dung vương chính là đương kim nhiếp chính vương của Tây Lôi quốc, là người nắm quân quyền to nhất hiện nay ạ.”
Thì ra là thế, dĩ nhiên cũng còn có nhiếp chính vương gì gì đó.Giả mạo vốn dĩ không dễ dàng như kịch vui trong ti-vi, huống chi giả mạo một nhân vật quan trọng. Phượng Minh không muốn càng nói càng sai, không thể làm gì khác hơn là giả bộ nhàm chán quay đầu lơ đễnh nhìn xung quanh.
Không lâu sau, cơm tối được mang lên.Không ngờ lại giống y như trong tưởng tượng của cậu, nguyên một bàn bày đầy sơn trân hải vị, mấy chục món khác nhau, bày biện rất tinh xảo, mỗi bên mép đĩa đều trưng bày hoa quả được điêu khắc công phu làm vật trang trí.Phượng Minh thấp thỏm bất an cầm lấy đôi đũa.Nếu sớm biết có hôm nay, trước đó đã xem qua nhiều sách nói về lễ nghi vương gia cổ đại rồi. Giờ phút này có hối hận thì cũng vô dụng, đành phải kiên trì gắp ăn tùy ý, tự an ủi chính mình: dù sao ta cũng là thái tử, cho dù lễ nghi không chu toàn cũng chẳng có ai dám tùy tiện la rầy.
|
Vừa ăn một miếng măng tươi, cảm giác Thu Lam đứng cạnh bên, tầm mắt trực chỉ trên người mình đảo quanh, Phượng Minh không được tự nhiên, ngẩng đầu hỏi:
“Thu Lam, ngươi ăn không?”
“Thái tử nhanh ăn đi, sao lại hỏi nô tì chuyện đó?”
Phượng Minh muốn gọi nàng ngồi xuống cùng ăn, lại lo lắng cử chỉ này sẽ khiến người khác nghi ngờ, cười nói: “Một người ăn không thấy ngon, ngươi nói chuyện với ta đi.”
Sau đó vỗ vỗ cái ghế bên người, ý bảo nàng ngồi xuống đó.
Thu Lam nào dám ngồi cùng thái tử, quy quy củ củ hành lễ: “Thái tử muốn nô tì nói chuyện giải sầu, nô tì xin tuân lệnh.”
Xong, lại nghiêng đầu hỏi: “Thái tử muốn nghe nô tì nói chuyện gì?”
Thật sự là cơ hội tốt! Phượng Minh vội hỏi: “Cũng không có gì, ngươi kể về chuyện của ta đi, nói ta nghe một lần xem thế nào?”
“Chuyện của thái tử mà thái tử lại không biết? Sao lại hỏi ngược lại nô tì?” Thu Lam cảm thấy hôm nay thái tử đặc biệt quái dị, nàng ta tuổi dù sao cũng còn nhỏ, che miệng nở một nụ cười.“Chuyện này…”
Mắt Phượng Minh to như hạt châu lăn tròn, giải thích: “Ta chỉ là muốn biết, hạ nhân tâm lý nghĩ về ta như thế nào?”
“Được ạ, nô tì sẽ nói.”Thu Lam vào cung được hai năm, chuyên phụ trách cơm nước y phục, chưa bao giờ được gần gũi thái tử có thân phận tôn quý đến như vậy, không khỏi đắc ý, nói rất nhiều, lôi hết chuyện trong vương cung Tây Lôi dần dần giảng ra.Các nước hiện nay đang phân tranh, là thời đại cá lớn nuốt cá bé. Đến nay chính thức có mười hai quốc gia.
Phượng Minh vừa nghe, âm thầm rụt lưỡi, chẳng phải cũng giống như thời Xuân Thu chiến quốc loạn lạc triền miên sao?Thái tử là nhi tử duy nhất của Tây Lôi vương, khi vừa chào đời đã được sắc phong thái tử. Tây Lôi vương bảy năm trước đột nhiên mắc bệnh, trúng gió hôn mê, vẫn chưa tỉnh lại. Triều chính hiện nay do một tay nhiếp chính vương – Dung vương nắm giữ.
Thu Lam nói đến Dung vương thì sắc mặt vừa sợ hãi lại vừa ngượng ngùng, giống như thiếu nữ thời hiện đại thần tượng minh tinh màn bạc, chỉ có điều… biểu hiện của Thu Lam khá kín đáo hơn.
Phượng Minh vốn nghĩ Dung vương là một tên gian thần béo phì, mập mạp, nhưng nhìn thấy bộ dáng Thu Lam, không nhịn được nghĩ thầm: chẳng lẽ Dung vương là một tuấn mỹ nam tử?
“Cái tên Đồng thiếu gia đó, rốt cục là người phương nào?”
Thu Lam đang nói cao hứng, nghe Phượng Minh đặt câu hỏi, mặt đột nhiên biến sắc, ánh mắt có vài phần kỳ quái, ấp a ấp úng đáp: “Đồng thiếu gia… thuộc Tây Lôi quốc danh môn, cùng Dung vương…” sau đó lời nói có chút xấu hổ, “…cùng Dung vương giao tình rất tốt.”
Phượng Minh ngạc nhiên lẩm bẩm: “Cùng Dung vương giao tình rất tốt? Cùng Dung vương giao tình rất tốt…”Tên Đồng thiếu gia hôm nay có thái độ kiêu ngạo như vậy, chắc hắn là đệ đệ bảo bối của Dung vương hay là thân thích gì đó rồi.“
Đấy là do nô tì nghe mọi người bàn luận, kỳ thật nô tì cái gì cũng không biết”
Không hiểu vì cớ gì, Thu Lam lại bối rối không nói tiếp, có ý đổi chủ đề thật nhanh: “Thưa thái tử, trời cũng đã tối lắm rồi, tốt nhất người hãy nhanh lên để tắm rửa rồi nghỉ ngơi.”
Phượng Minh bị nàng từ chối, không thể làm gì khác hơn là ăn cho hết cơm, để cung nữ tiến đến thu dọn.Cậu đứng dậy bẻ người một cái, đột nhiên cau mày chống tay lên bàn. Chuyến vượt thời không đúng là đáng ghét, khiến toàn thân đau nhức không ngừng.
“Kính thỉnh thái tử tắm rửa.”Hai cung nữ xinh đẹp từ đâu tiến đến, ngữ điệu thanh thúy nói với Phượng Minh. Cậu khẽ gật đầu, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ không động đậy.Trong đầu cậu suy nghĩ đang rối nùi. Nếu nói tắm rửa, vậy phải đến chỗ nào để tắm? Thay y phục ở chỗ nào? Chẳng phải giống như trong ti-vi, thái tử tắm rửa sẽ có một đoàn cung nữ đứng hầu? Chẳng phải may mắn lắm ư? Ai, Thu Lam dọn dẹp thức ăn xong, không biết đã chạy đi đâu rồi.Bị hai cô cung nữ mở to mắt chờ, Phượng Minh không thể làm gì khác hơn là hỏi lung tung để trì hoãn thời gian:
“A, các ngươi tên gọi là gì?”
Thái tử hôm nay lại muốn cùng người khác hàn huyên. Hai cung nữ quái dị nhìn nhau.
“Nô tì tên là Thu Nguyệt.”
“Nô tì tên là Thu Tinh.”
Phượng Minh làm bộ suy nghĩ: “Thu Nguyệt? Thu Tinh? Tên rất hay, tên rất hay.”
Thu Nguyệt thấy cử chỉ Phượng Minh thú vị, cúi đầu lặng lẽ cười một cái rồi mới ngẩng lên nói:“Thời gian không còn sớm nữa, thỉnh thái tử tắm rửa, nếu không, nước sẽ mau chóng nguội lạnh.”
Thái tử ngày thường rất lạnh lùng trầm mặc, hôm nay tính cách lại thay đổi, cùng mọi người vừa nói vừa cười. Thu Nguyệt, Thu Tinh cũng chỉ là cung nữ tầm tầm, tính tình vẫn còn non trẻ, thấy Phượng Minh ôn hòa, vui vẻ nhẹ nhàng kéo ống tay áo Phượng Minh, dẫn đến nơi tắm rửa.Phương Minh đang lo không biết làm sao mới tốt, vừa may Thu Nguyệt Thu Tinh đã chỉ dẫn điều gì tốt nhất rồi. Cậu đành cười hì hì đi theo các nàng.
|