Tôi Yêu Em Thật Rồi!
|
|
Tác giả: Thanh Yên Thể loại: Đam mỹ, HE Tình trạng: Đang tiến hành Chính: Tạ Hải x Lưu Xuân Phụ: Trì Tuyên x Tiểu Trương Văn Đông x Vương Thiên Ân Văn án: Lưu Xuân cậu là một chàng sinh viên nghèo 23 tuổi, bởi gia cảnh khó khăn nên việc học hành của cậu không được đến nơi đến chốn, tốt nghiệp xong cấp ba, dù rằng có cơ hội được học trong một ngôi trường đại học khá nổi tiếng, ấy vậy mà vì học phí đắt đỏ nên cậu đành phải bỏ ngang để đi làm kiếm tiền bươn chải cuộc sống. Gia đình cậu mới đây đã đón chào thêm đứa em út nhưng bởi kinh tế quá khó khăn vậy nên mẹ mới phải gửi em lên để cậu chăm nom, thế nên cậu chính là càng phải cố gắng hơn rất nhiều.
Cái đặc biệt nhất ở Lưu Xuân, có lẽ chính là lòng tốt và sự thương người mà ít ai ở cái thời đại này còn lưu giữ được. Cậu có thể giúp đỡ tất cả mọi người, quan tâm đến họ từ những hành vi nhỏ nhất, cậu chẳng ngại khó hay ngại khổ, cũng chính vì vậy mà mới gây được ấn tượng trong lòng của một người nào đó. Tạ Hải là một anh chàng công tử giàu có kiêm tổng giám đốc của công ty Tạ thị vốn rất có tiếng tăm lúc bấy giờ ở Bắc Kinh, vốn một người có tài, lại có cả tiền, quyền, và thế lực như hắn vốn chẳng thể nào để ý đến một nhân vật nhỏ bé không có mấy sức ảnh hưởng như Lưu Xuân, nhưng chỉ vì một cái liếc mắt vô tình trong lúc ai kia làm việc thiện mà trái tim anh dường như được hòa tan ra một chút.
Cũng rất khó nói khi bên cạnh anh còn một mối quan hệ rất rắc rối với cô nàng thiên kim tiểu thư đanh đá tên Khả Vi nhưng vì yêu mà bất chấp, một khi trái tim đã lên tiếng thì sẽ chẳng có ai có thể chối bỏ nó được. Rồi chuyện tình của họ sẽ đi về đâu, mời các bạn hãy cùng theo dõi truyện.
|
Chương 1:
Lưu Xuân năm nay được 23 tuổi. Sinh ra trong một gia đình nghèo, nên Lưu Xuân không được học đến nơi đến chốn. Cậu học xong cấp ba đã thi và đậu vào một trường đại học khá nổi tiếng nhưng vì tiền học phí đóng trong trường đại học quá đắt nên Lưu Xuân phải nghỉ học và đi làm thêm tại một quán ăn vặt. Gia cảnh đã nghèo nay phải nghèo hơn vì mẹ của Lưu Xuân lại sinh thêm một đứa em nữa có tên là Lưu Bảo Bảo. Bảo Bảo năm nay được ba tuổi, bà mẹ không còn khả năng nuôi dưỡng nữa nên Bảo Bảo phải sống với anh.
Buổi sáng hôm đó cũng như thường lệ Lưu Xuân vẫn siêng năng dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho Bảo Bảo. Bữa sáng hôm nay chỉ đơn giản là các món như: trứng ốp la và một ổ bánh mì dành cho Lưu Xuân còn cháo là của Bảo Bảo.
Nấu ăn xong xuôi cũng đã dọn ra bàn Lưu Xuân bước từ từ vào phòng thấy Bảo Bảo với vẻ mặt ngây thơ như chẳng biết gì mà ngủ. Nhìn dáng vẻ lúc này của Bảo Bảo Lưu Xuân chỉ ước rằng mình sẽ không bao giờ trưởng thành và mãi mãi là một đứa trẻ dưới vòng tay che chở của ba mẹ. Nhưng ước cũng chỉ là ước mà thôi chẳng ai mà không trưởng thành cả. Bảo Bảo bây giờ như thế sau này cũng phải lớn lên và lập gia đình. Lưu Xuân bước nhẹ đến bên Bảo Bảo rồi hôn một cái vào má của Bảo Bảo. Bảo Bảo bị đánh thức bởi nụ hôn của Lưu Xuân quay người lại nhìn một chút rồi cũng mở miệng ra nói:
“ Anh hai?”
Lưu Xuân lấy hai tay bế Bảo Bảo vữa bế vừa vỗ vỗ vào lưng:
“ Bảo Bảo à! Đùng ngủ nữa dậy ăn sáng với anh hai rồi anh dẫn Bảo Bảo đến nhà trẻ.”
Bảo Bảo dụi dụi mắt giọng yếu ớt nói:
“ Dạ.”
Đợi sau khi Bảo Bảo hết buồn ngủ Lưu Xuân mới bế Bảo Bảo ra ăn sáng. Lưu Xuân đặt Bảo Bảo xuống chiếc ghế mà bảo Bảo vẫn thường hay ngồi. Lúc đầu hai con mắt của Bảo bảo cứ híp lại nhưng sau khi ngửi được mùi thức ăn liền bật dậy ngồi với tư thế sẵn sàng để ăn.
Lưu Xuân bưng chén cháo đến bên Bảo Bảo. Bảo Bảo thấy chén cháo liền xị mặt xuống bĩu môi:
“ Anh hai không có món mới sao ạ?”
Lưu Xuân đặt chén cháo lên bàn xoa xoa đầu Bảo Bảo nở nụ cười ấm áp nói:
“ Nghe lời anh, em mới ốm xong phải cần ăn cháo mới khỏe được.”
Rồi lấy cái muỗng múc một miếng cháo vừa thổi vừa đưa vào miệng của Bảo Bảo, ban đầu vì không muốn ăn Bảo Bảo cứ quay mặt qua lại để tránh muỗng cháo sau khi thấy lưu Xuân nhăn mặt Bảo Bảo liền há miệng ăn một miếng dù sao ăn vào cũng đâu có chết, vì anh hai mình sẽ cố gắng. Bảo bảo ăn xong cảm thấy khá ngon miệng rồi ăn tiếp muỗng thứ hai an muỗng thứ hai xong lại ăn tiếp muỗng thứ ba cứ như vậy vậy mà quất sạch chén cháo đến cả Lưu Xuân mà cũng thấy khá bất ngờ.
Ăn xong Bảo bảo đặt chén xuống bàn miệng thì liếm cháo còn dính trên miệng thấy Bảo bảo như vậy Lưu Xuân không thể nhịn liền cười, Bảo Bảo thấy anh hai cười mình liền nhăn mặt khó chịu:
“ Sao anh hai lại cười Bảo Bảo?”
Nhìn khuôn mặt ngây ngốc tứ giận Lưu Xuân chịu không nổi sự dễ thương của của Bảo Bảo nhào tới ôm lấy hôn loạn xạ lên mặt của Bảo Bảo:
“ Tại vì anh hai thấy Bảo Bảo quá dễ thương nên mới cười vậy thôi chứ anh hai không có ác ý gì đâu.”
Hai anh em vừa ăn vừa nói chuyện được một lúc cũng đến 7h, Lưu Xuân dọn đống đồ ăn trên đặt hết vào kệ rửa chén định là lúc đi làm về sẽ rửa. Xử lý đóng chén bát xong Lưu Xuân ra khỏi phòng bếp định sẽ đi soạn cặp, thay quần áo cho Bảo Bảo rồi đưa Bảo Bảo đến nhà giữ trẻ. Không ngờ vừa mới bước ra khỏi thôi Lưu Xuân đã nhìn thấy Bảo Bảo đã mặc bộ quần áo mình soạn sẵn, trên vai đeo cái ba lô tự Bảo Bảo soạn đang đứng mang giày một cách không cần ai tới giúp.
Đây là lần đầu tiên trong đời Lưu Xuân thấy Bảo Bảo tự làm vệ sinh cá nhân mà không cần sự giúp đỡ từ anh hai. Bảo Bảo mang giày xong cháy đến bên Lưu Xuân kéo kéo quần thúc giục:
“ Anh hai ơi! Đi thôi! Không Bảo Bảo sẽ bị trễ học đó!”
|
Chương 2: Nghe được Bảo Bảo đang thúc giục mình Lưu Xuân cấp tốc chạy lên lầu thay đồ thật nhanh. Chưa đầy năm phút Lưu Xuân từ phòng bước ra, mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh khá đẹp, quần jean thì rách rách một chút nhưng nhìn thì cực kì nam tính, đi đôi giày màu đen sọc trắng. Bây giờ mà nhìn vào Lưu Xuân thì không khác gì đang ngắm một người mẫu điện ảnh vậy.
Lưu Xuân bước từ từ ra ngoài thấy Bảo bảo vẫn còn đang đứng chờ mình, Lưu Xuân thò tay ra định chọc Bảo Bảo một tí nhưng không ngờ Bảo Bảo quay lại nở nụ cười với hắn:
“ Hôm nay nhìn anh hai đẹp quá!”
Lưu Xuân ngồi xổm xuống miệng nở ra một nụ cười ấm áp lòng người tay xoa những lọn tóc nhỏ của Bảo bảo:
“Đừng có mà nịnh. Thôi chúng ta đi, Bảo Bảo!”
Bảo Bảo nghe lời nắm lấy tay anh hai dẫn anh hai ra khỏi cửa. Bảo Bảo tuy là một đứa trẻ nhưng rất ngoan, Bảo Bảo luôn làm Lưu Xuân thấy hài lòng và không bao giờ phiền khi phải nuôi một đứa em như vậy.
Đi được nửa đường Bảo Bảo cảm thấy có chút mệt, mồ hôi thì thấm ướt cả áo, chân bắt đầu đi chậm dần có lúc vừa đi vừa nghỉ nên điều này khiến Lưu Xuân rất lo lắng:
“ Bảo Bảo có mệt lắm không để anh hai bế?”
Bảo Bảo mệt tới nỗi không còn hơi để trả lời lại câu hỏi lúc nãy của Lưu Xuân. Lưu Xuân ngồi xổm xuống lấy hai tay bế Bảo Bảo lên vỗ vỗ vào cái lưng nhỏ của Bảo Bảo:
“ Bảo Bảo mệt thì ngủ một chút đi cho lại sức.”
Bảo Bảo nghe như vậy liền híp mắt, tay nắm áo của Lưu Xuân mặt úp vào trong người của cậu làm nũng.
Lưu Xuân vừa bế Bảo Bảo vừa đi trên con đường mà hai người họ đi hằng ngày. Cậu cất giọng hát ru Bảo Bảo làm Bảo Bảo không chịu nỗi cứ thế mà ngủ xuống chặng đường đến lớp. Giọng hát của Lưu Xuân tuy không hay nhưng mỗi khi Lưu Xuân hát bất cứ ai nghe được đều cảm thấy rằng bài hát chứa đựng biết bao nhiêu là xúc cảm trong đó.
Đến nhà trông trẻ Lưu Xuân lay lay Bảo Bảo dậy rồi đưa Bảo Bảo qua cho cô trông trẻ. Nhà giữ trẻ này tuy không chất lượng bằng các nhà khác nhưng ở đây học phí lại ít còn các cô trông trẻ thì rất dễ chịu, luôn tận lực trông giữ nhưng đứa trẻ trong này như những đứa con của mình. Cô trông trẻ thấy Lưu Xuân hôm nay hơi đặc biệt liền chọc:
“ Hôm nay cậu đi gặp bạn gái hay sao mà đồ đẹp vậy” Tay vừa ẫm Bảo Bảo vừa hỏi.
Lưu Xuân lần đầu tiên được người khác khen nên gãi đầu cười cười:
“ Dạ em đưa Bảo Bảo đến đây rồi sẵn tiện đi làm luôn. Vì hôm nay là chủ nhật nên em hơi đặc biệt chút.”
Oa oa~…
Nghe tiếng khóc cổ trông trẻ liền đặt Bảo Bảo xuống để Bảo Bảo nói lời tạm biệt với anh hai, hấp tấp chạy vào. Bảo Bảo dự cảm được anh hai sắp xa mình khuôn mặt liền có vài phần không vui.
Thấy Bảo Bảo như thế Lưu Xuân an ủi:
“ Chiều anh hai lại đến đón Bảo Bảo. Bảo Bảo nhớ ở đây phải nghe lời cô giáo dặn nghe chưa.”
Bảo Bảo gục đầu quay mặt lại hai chân không muốn nhấc lên thì bỗng có một bạn gái gọi Bảo Bảo:
“ Bảo Bảo ơi! Vào đây chơi với mình đi!”
Ngay lập tức tâm trạng của Bảo Bảo thay đổi như lật sách. Mới vừa nãy còn buồn khi phải sắp xa anh hai mà bây giờ lại hưng phấn chạy thật nhanh đến bạn gái đó. Cái này người ta gọi là tính dại gái.
Xong nhiệm vụ là đưa Bảo Bảo đến nhà trông trẻ, bây giờ Lưu Xuân đang đến nơi làm việc. Đó là một quán ăn vặt khá nổi tiếng của giới trẻ thời bấy giờ. Kể từ khi Lưu Xuân vào quán này làm việc khách khứa đến bắt đầu nhiều đặc biệt là các nữ sinh chủ yếu đến đây để ngắm vẻ đẹp mê hồn của Lưu Xuân. Ngày nào Lưu Xuân cũng nhận được rất nhiều lời khen và thư tình của họ.
Có một số người muốn ngỏ ý Lưu Xuân làm bạn trai nhưng đáng tiếc Lưu Xuân đều từ chối hết tất cả nên bây giờ cậu vẫn còn độc thân.
Đối với Lưu Xuân mà nói hiện tại chưa là thời điểm thích hợp để tìm bạn gái. Cậu muốn bây gờ hãy nổ lực mà kiếm tiền để lo chuyện ăn học cho Bảo Bảo, cậu chỉ cần thấy tương lai Bảo Bảo được tốt đẹp đối với Lưu Xuân như vậy là đã rất mãn nguyên rồi còn chuyện kết hôn thì sau này tính cũng được.
Ngày hôm nay quán khác hẳn với những ngày trước, đông hơn. Trong đây đa số là các cặp tình nhân đang hẹn hò vào cuối tuần. Lưu Xuân mở của bước vào lập tức mọi ánh mắt đều dồn về phía cậu, tất cả mọi phụ nữ đều nhìn cậu không rời mắt đến nỗi người yêu của họ còn ghen nữa mà.
Bỗng có một giọng nam cất lên gọi Lưu Xuân:
“ Hey, Lưu Xuân anh đến rồi à! Mau vào đây làm việc đây này!”
Bây giờ ánh mắt của mọi người đều đổ về người thanh niên đó. Có một vài nữ sinh còn nói xấu cậu ta vì gọi Lưu Xuân thần tượng của họ như thế.
Người đã gọi Lưu Xuân tên là Tiểu Trương. Năm nay cậu ta được 21 tuổi chỉ cách Lưu Xuân có hai tuổi nhưng ngày nào cậu ta cũng nhắc nhở Lưu Xuân làm việc giống như cậu ta lớn hơn Lưu Xuân không bằng.
Lưu Xuân liền đáp Tiểu Trương lại một câu:
“ Đợi tôi chút, tôi đi thay đồ cái đã.”
|
Chương 3: Đáp xong Lưu Xuân cấp tốc chạy vào phòng thay đồ cho nhân viên. Vì quán ăn khá nổi tiếng nên chủ quán cũng chú trọng đến cách ăn mặc của nhân viên phục vụ hay giao hàng trong quán. Lưu Xuân đi vào rồi bắt đầu cởi áo, từng cúc áo sở mi mở ra lộ bộ ngực quyến rũ của cậu.
Thay đồ xong Lưu Xuân từ từ bước ra, khiến mọi cô gái đều nhìn cậu không rời. Lưu Xuân bây giờ so với lúc nãy thì có vẻ ngầu hơn. Cậu mặc một chiếc áo thun màu đỏ ở giữa có trang trí bánh pizza và tên của quán nhìn thì đơn giản nhưng đã hút không biết bao nhiêu là ánh mắt của mọi người. Lưu Xuân đội chiếc nón màu đỏ hình mỏ vịt, đi đôi giày màu đen sọc trắng khá bắt mắt. Cậu đến chỗ cô gái ngồi ở góc tường chưa gọi món, Lưu Xuân đưa menu ra cho cô gái nở nụ cười hỏi:
“ Quý khách muốn dùng gì?”
Cô gái không chần chừ mà nhanh cầm trên tay chiếc menu Lưu Xuân đưa cho cô, bắt chéo chân bắt đầu gọi món:
“ À cho tôi một bánh pizza chay bỏ thêm phô mai, nước uống thì cho tôi một ly cam vắt.”
Đưa menu cho Lưu Xuân, Lưu Xuân thì đang ghi ghi chép chép lại tất cả các món mà cô gái đã gọi. Cô gái thấy Lưu Xuân đứng mãi mà chưa đi liền hỏi cậu với giọng điệu khó chịu:
“ Sao còn chưa đi? Cậu định cho tôi chờ đến chết luôn à?”
Lưu Xuân giật mình cầm quyển sổ nhanh chân đi. Nghe cô gái đó chửi Lưu Xuân như thế có nhiều bạn sinh viên nữ còn chửi thầm cô ta:
“ Cô ta nghĩ mình là ai mà có thể chửi anh ấy như vậy chứ?”
“ Đúng rồi đó!”
“ Mới nãy cô ta chửi anh ấy như vậy tớ còn định tới tát cho cô ta và tát ấy chứ.”
“...”
------
Đến gần trưa Khả Vi đến công ty của Tạ Hải để có ý rủ anh đi ăn. Đi trên hành lang ai cũng nhìn Khả Vi bằng ánh ganh tỵ vì chỉ có cô ta là người duy nhất đi được thang máy dành cho tông giám đốc. Một số nhân viên nữ còn chửi thầm, Khả Vi thấy thế liền quát một tiếng vào mặt bọn họ:
“ Nhìn cái gì mà nhìn? Sao không lo đi làm việc đi?”
Rồi lắc lắc cái mông mình bước vào thang máy. Từ nhỏ Khả Vi con nhà có địa thế ba của cô lại là chủ một công ty khá nổi tiếng nên Khả Vi lúc nào cũng được chiều chuộng, ăn sung mặc sướng mặc dù chẳng động vào công việc gì. Đã như vậy tính cách còn rất bướng bỉnh hay coi người khác không ra gì.
Đến gần phòng làm việc của Tạ Hải, Khả Vi lấy chiếc gương nhỏ ra trang điểm lại một chút rồi xua tay đuổi hai người vệ sĩ đi. Hai người vệ sĩ biết chủ ý của cô lập tức rời khỏi đó. Trang điểm xong Khả Vi mở cánh cửa phòng ra, thấy Tạ Hải đang đỡ tay lên trán vẻ như đang ngủ vì là việc quá sức. Khả Vi đi rón rét tới chỗ của Tạ Hải, cô cúi xuống thấy Tạ Hải đang ngủ không hề nhúc nhích dù chỉ một cái. Định hôn để đánh thức đột nhiên Tạ Hải tỉnh dậy nhìn thấy Khải Vi anh không có gì là bất ngờ mấy, quay lại nhìn cô rồi hỏi:
“ Em đến đây khi nào vậy?” Khải Vi cười cười đi đến bên bàn làm việc sắp xếp lại một số văn kiện Tạ Hải chưa xử lý xong, nhẹ nhàng đặt chúng xuống đáp: “ Em cũng vừa mới đến thôi.”
Tạ Hải đứng dậy rời khỏi chiếc ghế trên mặt lộ vẻ hơi khó chịu khi nhìn thấy Khả Vi. Tạ Hải không thích ai làm phiền mình khi đang nghỉ ngơi, nhưng may đây là Khả Vi chứ không bất kể là ai Tạ Hải cũng đều mắng thẳng vào mặt người đó.
Thấy cà vạt trên áo Tạ Hải hơi bị lệch Khả Vi định chỉnh lại nó:
“ Em thấy cà vạt của anh hơi bị lệch rồi nè. Để em chỉnh lại cho!”
“ Tùy em.”
Khả Vi thì vui vẻ vừa đứng vừa chỉnh chu lại chiếc cà vạt,Tạ Hải thì vẫn man bộ mặt thờ ơ đó mà nhin cô. Nói thật từ lúc Khả Vi và Tạ Hải quen nhau chưa từng lúc nào mà Khả Vi nhìn thấy Tạ Hai cười cả. Tuy là có vài lần cô tính chọc cho Tạ Hải cười nhưng không bao giờ Tạ Hải nhếch môi dù chỉ một cái.
Chỉnh xong cà vạt Tạ Hải quay sang hỏi Khả Vi:
“ Hôm nay em muốn ăn gì?”
Khả Vi đứng suy nghĩ một lát rồi chắc chắc đáp lại Tạ Hải:
“ Hay chúng ta đi ăn đồ Nhât Bản đi! Mấy hôm trước em được mẹ anh giới thiệu một nhà hàng Nhật khá nổi tiền nên em muốn đi ăn thử.” Tạ Hải mặt không khá lên một chút nào trầm giọng nói: “ Được thôi, đợi tôi sắp xếp xong công việc ở đây một chút rôi sẽ dẫn ăn em đi ăn.”
Tạ Hải sắp xếp lại các văn kiện, dọn dẹp sơ bàn làm việc rồi ôm Khả Vi đi ra ngoài. Khả Vi vòng qua tay Tạ Hải cố ý nhích lại gần anh. Tạ Hải thấy vậy vẫn không có động tĩnh gì cứ mặc kệ mà đi về phía trước.
Ra cổng chính Tạ Hải thấy Lưu Xuân đi ngang qua công ty của mình, vừa đi vừa hát nhìn vẻ lá đang có chuyện gì rất vui. Đây là lần thứ hai Tạ Hải thấy Lưu Xuân, lần trước thấy cậu cũng đi ngang qua công ty nhưng trên tay thì đang bế một đứa nhóc tầm ba tuổi.
Lưu Xuân đang đi thì thấy một tên mặt áo khoác màu đen mặt che kín động phải một bà lão đang xách bao đồ rất nặng làm đồ rớt hết ra bên ngoài. Tên thanh niên đã không xin lỗi rồi mà còn đi thẳng một mạch mặt kệ bà lão ra sao.
Còn bà lão thì đang lủi thủi cuối xuống nhặt từng món đồ bỏ vào bao lại, không hề trách mắng hay nói một câu nào khiến Lưu Xuân cảm thấy thương ba lão vô cùng. Cậu tới gần nhặt món đồ bị văng ra xa rồi đến đỡ bà lão dậy lo lắng hỏi:
“ Bà không sao chứ?” Bà lão vô cùng cảm kích Lưu Xuân tại vì trước đây chưa từng có ai đối tốt với bà như thế, kể cả con bà cũng chưa từng như vậy. Thấy Lưu Xuân hỏi trong vẻ mặt lo lắng bà lão xua tay cảm ơn cậu: “ Cảm ơn con. Bà không sao đâu, bây giờ xã hội này là thế đấy. Bà có nói hay mắng thế nào đi chăng nữa họ cũng chẳng thèm nghe.”
Thấy bà lão nói những lời vậy Lưu Xuân nghĩ thoáng qua chút rồi cũng dẹp vấn đề này qua một bên. Đến vui vẻ lấy cái túi bà lão đang xách về phía mình:
“ Để con xách cho, đường đường là một nam nhi sao có thể để cho bà xách cái túi nặng vậy chứ!”
|
Chương 4: Hành động vừa rồi của Lưu Xuân khiến bà lão càng ngạc nhiên hơn nữa. Bà xém chút nữa là rơi nước mắt, từ trước đến giờ bà chưa từng thấy một đứa trẻ vừa hiếu thảo lại vừa tốt bụng như cậu bé này. Bà đã từng gặp qua nhiều đứa trẻ giống thế này nhưng không có đứa nào nên người cả. Thấy bà lão có vẻ sắp khóc Lưu Xuân cảm giác bất an:
“ Bà sao vậy?”
Bà lão thấy vẻ mặt bất an của cậu liền lấy tay lau nước mắt, gương mặt vui vẻ mà đáp:
“ Cháu đúng là một cậu bé tốt bụng.”
Nghe xong Lưu Xuân giật cả mình thì ra nãy giờ bà lão là đang nghĩ đến việc này chứ không phải là trách mắng cậu. Lưu Xuân không suy nghĩ nữa mắt dắt ta bà lão trở về nhà bà, mặc dù bà lão nói không cần nhưng Lưu Xuân vẫn kiên quyết đòi phải đưa bà về tận nhà mới có thể yên tâm được.
Vậy là hai bà cháu cứ vui vẻ mà rời khỏi đó. Sau khi chứng kiến cảnh đó xong tạ hải đã bắt đầu nhìn Lưu Xuân bằng con mắt khác vì có lẽ Lưu Xuân đã là cho trái tim băng giá của Tạ Hải rung động. Anh nhìn thẫn thờ cái bóng của Lưu Xuân đan xa dần nơi mình đang đứng. Khả Vi thấy Tạ Hải nhìn chằm chằm thứ gì đó liền đánh mạnh vào mặt anh một cái
“ Anh nhìn cái gì mà thẫn thờ quá vậy?”
Tạ Hải bị câu nói của Khả Vi làm anh tỉnh giấc, quay sang với vẻ mặt kho chịu kèm theo lạnh lùng mà rả lời lại câu hỏi của cô:
“ Không có gì. Đi ăn thôi!”
Khả Vi thấy cái gì đó không ổn quay lên nhìn khuôn mặt của Tạ Hải lúc này vẫn đang nhìn chằm chằm hai người đang đi phía trước. Tạ Hải thấy Khả Vi nghi ngờ mình nhanh chóng dẹp suy nghĩ hồi nãy qua một bên rồi ôm cô vào xe, lúc này Khả Vi mới thấy không có gì bất thường nữa đặt mình vào người của Tạ Hải mà hưởng thụ.Nhìn mặt Tạ Hải lúc này rất khó chịu nhưng dù sao yêu cũng cho có thôi nên anh vẫn phải nhẫn nhịn.
Hai bà cháu Lưu Xuân vừa đi vừa nói chuyện phiếm, suốt dọc đường Lưu Xuân không ngừng kể gia cảnh của cậu cho bà lão nghe. Bà lão vừa nghe âm tình có chút không vui, một cậu bé ngoan lại vừa hiếu thảo như vậy sao lại sinh ra trong hoàn cảnh như vậy, bà thấy thật tội nghiệp cho Lưu Xuân và ước gì cậu bé này lại là cháu của bà thì tốt biết bao.
Gần đến nhà bà lão Lưu Xuân mới chợt nhớ ra rằng mình còn phải đi mua đồ ăn trưa cho mọi người ở quán nên dừng lại xin lỗi bà lão. Bà lão cũng không trách mắng gì Lưu Xuân cả vì bà biết cậu đang có việc bận nên mới vậy chứ không phải do cậu muốn.
Vả lại bà cũng không muốn cho Lưu Xuân thấy căn nhà tồi tàn của mình sợ cậu sẽ hoảng sợ và không còn làm bạn với bà. Lưu Xuân sau khi chia tay bà lão liền chạy hết mình đến quán bán cơm mà mình hay mua. Tại đó là nơi mà Lưu Xuân vẫn hay lui tới để mua cơm hộp cho mọi người,Lưu Xuân mở cửa bước vào ông chủ lập tức đứng dậy đến cười nói vui vẻ với Lưu Xuân:
“ Sao mấy ngày nay không thấy bóng dáng cậu đến vậy hả?” Lưu Xuân nhìn xung quanh để tìm được mục đích mà mấy ngày hôm nay mình không đến đây. Sau một hồi lâu Lưu Xuân mới nghĩ ra cái mục đích mà minh không đến đây liên nói với chủ quán:
“ Dạ tại vì mấy ngày hôm nay con bận quá nên không có thời gian đến quán thường xuyên được.”
Ông chủ thấy cậu nói vậy cũng thông cảm cho Lưu Xuân trong cái xóm này ai mà không biết Lưu Xuân là sinh viên nghèo đã vậy phải còn nuôi nấng một đứa em mới lên ba. Ông chủ dẹp chuyện này sang một bên rồi nói với các đầu bếp hãy làm cho Lưu Xuân hai phần cơm ngon nhất có thể. Thiệt tình Lưu Xuân cũng không muốn như vậy nhưng mỗi khi đến đây chủ quán lại đối xử rất tốt với cậu khiến cậu không nở mà từ chối lòng tốt này của người ta được.
Chuẩn bị cơm xong chủ quán đem ra đưa cho Lưu Xuân cậu định móc túi lấy tiền để trả nhưng không ngờ chủ quán lại cầm tay cậu lại vẻ mặt có vài nét khó chịu:
“ Phần cơm hôm nay coi như tôi tặng cậu nên cậu không cần trả tiền.”
Lưu Xuân cũng muốn trả tiền nhưng vì chủ quán khôn muốn cậu tốn một xu nào nên Lưu Xuân đành phải nhận lấy vậy. Nhận cơm xong cũng đã đưa bà lão về nhà bây giờ Lưu Xuân đang trở về lại quán ăn vặt, vừa mới mở của về chưa được năm giây thì có ngừi đã phàn nàn:
“ Anh đi đâu mà lâu quá vậy? Định bỏ đói em luôn à?”
Tiểu Trương quay mặt di chỗ khác, thiệt tình câu nói này của Tiểu Trương khiến Lưu Xuân hơi khó xử, vả lại cậu về trễ vì làm việc thiện chứ phải rong chơi đâu. Thấy ai đó miệng thì đang chửi nhưng thật chất mắt lại nhìn chằm chằm vào cơm hộp trên tay Lưu Xuân, Lưu Xuân cầm một phần cơm đến bên Tiểu Trương đang thèm thuồng kia mở ra rồi cầm cái muỗng múc một miếng cơm đưa vào miệng Tiểu Trương. Nhìn Tiểu Trương bề ngoại là một anh chàng lạnh lúc nhưng bên trong hóa ra lại là một đứa nhóc hay dỗi hờn. Lưu Xuân nghĩ không biết nếu cậu ta có người yêu thì sẽ còn ra sao nữa đây.
|