Tội Ác Của Lòng Ích Kỷ
|
|
Làm sao tôi có thể, dù gì tôi cũng là kẻ có lỗi. Tay tôi run run đánh rơi điện thoại. Duy Phong sẽ hận tôi đến đâu nếu họ ly hôn, tôi không dám nghĩ, cái cảm giác tội lỗi vây hãm tâm hồn, tôi không nghĩ được gì. - Anh Duy Nhất em sẽ đi cùng anh! Vừa mở cửa tôi bắt gặp khuôn mặt đẫm nước của Duy Phong làm tôi chùn bước. Em ấy cúi mặt lẳng lặng để tôi vào. Vết thương của dượng vẫn chưa khỏi hẳn, họ chẳng cãi vã mà căn phòng im lặng đến lạnh lẽo. Tôi chỉ thấy mẹ đang nức nở trên ghế, khuôn mặt thêm nếp nhăn đau khổ. Vừa thấy tôi mẹ khóc to hơn ôm chặt tôi kể lể. - Dượng lừa dối mẹ nhưng mẹ chấp nhận cơ mà, đã có với nhau đứa con ngoan, làm sao nói dứt là dứt, dù không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho con chứ oa oa! Mẹ chết mất Duy Nhất ơi! Nước mắt của mẹ cũng làm tôi không kìm được lệ. Ai cũng sai nhưng mẹ tôi đâu có lỗi. Mẹ khóc mệt quá liền thiếp đi, tờ xin ly hôn ướt nhèm mờ đi những dòng chữ ngay ngắn. Tôi không muốn gặp dượng nhưng Duy Phong níu tay áo tôi với đôi mắt sưng đỏ. Tôi không đành lòng. Mở cửa bước vào tôi hơi giật mình, dượng gầy quá không còn nét phong độ, tuấn tú ngày thường. Anh ấy chẳng màng xem ai tới chỉ úp mặt trên chân bó bột. - Dượng... Tôi không biết nên nói gì. Nhưng ngay lập tức anh ấy ngẩng mặt nhìn tôi, khuôn mặt hốc hác quá, râu ria lởm chởm trông già. Mỉm cười trong tích tắc rồi anh ấy khó chịu khi thấy Thiên Ân bên cạnh. - Sắp không còn là dượng của cậu nữa rồi! Tôi ra hiệu cho hai người họ ra ngoài, giữa chúng tôi có những việc riêng không ai nên biết. Cánh cửa khóa lại làm tự tin tăng lên, tôi nhìn thẳng mắt dượng hỏi. - Anh Quốc Huy vì sao muốn ly hôn? - Quá rõ ràng anh không nên lừa dối mẹ em thêm nữa, nhìn cô ấy yêu thương chăm sóc càng làm anh thấy dằn vặt. - Mẹ chấp nhận mà, không có tình thì vẫn còn nghĩa, hơn nữa anh không nghĩ cho Duy Phong sao? Anh ấy trở lên đau đớn ôm đầu. - Anh không xứng làm cha, cái cảm giác tội lỗi này càng lúc càng trói lấy tâm can. Anh giờ chỉ là kẻ tàn phế là gánh nặng. Nước mắt nóng hổi lăn dài trên má người đàn ông tôi từng rất yêu, nỗi đau đó như lan tỏa sang tôi. Tôi vô thức ôm lấy anh xoa dịu đi nỗi đau đó. - Anh còn thương em không? Trong giây lát mất lý trí anh hôn tôi thật nhẹ nhàng, đôi môi khô khan đó lưu luyến cuốn lấy tôi. - Anh yêu em! Nói ra điều cấm kỵ này tôi thấy anh đau đớn hơn cả, khuôn mặt gầy nhăn nhúm trong nước mắt. Những ngón tay gầy bấm chặt vai tôi. Che đi một phần xấu hổ anh gục đầu trên vai tôi. - Anh không đủ vị tha, thật ngu ngốc lẽ ra anh không nên do dự thì đâu ra thế này, anh ân hận lẽ ra không nên để em đi! - Em đã có người khác rồi, anh có thể yêu thương em như người anh, người cha mà! Nếu ly dị giữa chúng ta đâu còn mối quan hệ nào nữa, Duy Phong sẽ rất buồn, em cũng sẽ không vui! - Là lỗi của anh! - Không, do em đã thay đổi, em hờ hững khi bỏ rơi anh, ngay từ đầu em đã mang ý niệm xấu xa! Chúng tôi khóc rất lâu đến mệt lử đi. - Anh có thương mẹ không? Bà ấy rất yêu anh, mẹ đã mất ba một lần rồi, sẽ không thể chịu đựng được! - Ừm anh là gay liệu có cho cô ấy hạnh phúc? - Không có tình thì còn nghĩa, ta cố gắng từng ngày để tốt hơn. Em sẽ bên anh và gia đình, hay thương con nhé dượng! Anh lại ôm siết tôi cảm nhận được tình yêu mãnh liệt đang cố kìm nén, giữa chúng tôi luôn tồn tại những cảm xúc khó nói và rào ngăn cấm kỵ. Tôi từng yêu anh và cũng yêu Thiên Ân, tình yêu đâu chỉ có một người nhưng gắn bó mãi mãi có lẽ không được nhiều, thứ tình cảm đồng tính vốn không được chấp nhận này thực rất khó. Tôi lang thang trên đường về mà vẫn không nén được quay lại nhìn, căn biệt thự to kích xù nhưng ảm đạm quá. Mẹ tôi số bà thật khổ, tôi ân hận vì ngày tháng ghen tuông với bà. - Về thôi anh rồi ngày mai trời ấm hơn, hình như sắp sang xuân rồi! Tôi nắm tay Thiên Ân chặt hơn, hơi ấm của cậu thật dễ chịu, bóng hai chúng tôi đan vào nhau đã không còn cô độc. Tôi đột nhiên sợ hãi ngày nào đó. - Anh yêu em Thiên Ân! Cậu ấy ôm chầm lấy tôi thì thầm hơi đứt quãng trong xúc động. - Đêm nay em muốn anh thật nhiều! Anh chịu chứ? - Em mới hiến máu không được dùng sức quá nhiều! - Em sẽ chỉ ôm anh thật chặt, được chứ? Mưa lại bay lất phất trên con phố vắng, ngược lại với cái lạnh tôi thấy ấm áp kỳ lạ. Cảm giác này phải chăng là hạnh phúc.
|
Chuyến bay làm tôi say mệt lử, cảm giác như tra tấn sắp chết, tôi nôn nhiều đến xấu hổ. Thực sự tôi ít đi đâu xa và đây là lần đầu đi máy bay. Đặt chân đến đất Thái tôi không có cơ hội ngắm cảnh mà về ngay khách sạn nghỉ. Ai đó hỏi han tôi cũng mặc, chỉ muốn ngủ mà thôi. Ngủ rất lâu khi tôi dậy đã thấy mấy suất ăn lạnh ngắt trên bàn. Bên trong có tiếng nước tắm chảy đều, không khí ở đây rất ấm áp. - Anh dậy rồi à? Thân thể trắng muốt nở nang áp bên kính làm má tôi nóng lên, kiểu buồng tắm ở đây lộ liễu quá. Đã vậy cậu còn mở cửa kéo tôi vào. Nước róc rách vào người làm quần áo dính bết khó chịu. - Tắm sạch nào anh hôi quá! Thật là một không khí dâm đãng nhưng tôi thấy tim đập dồn khoan khoái. Sau nụ hôn đầy tình thú tôi cứ nghĩ sẽ có chuyện gì đó xảy ra, thậm chí tôi đã nghĩ giả vờ phản kháng. Thế nhưng đơn thuần cậu xả đầy xà bông lên người tôi. - Anh đỡ mệt chưa? Tôi lắc đầu làm nũng, Thiên Ân đã không ngại nhàm chán ở đây với tôi suốt thời gian tôi ngủ. Tôi ra ngoài là lúc trời đã tối, do Dương quá nhiệt tình kéo chúng tôi đi cùng phiên dịch viên. Bên ngoài không khí bóng đá rất tưng bừng, người người vẽ cờ hát hò. Các cô gái rất cao và xinh đẹp, tôi rất khó phân biệt khi họ nắm tay tôi cười nói. Lạ lùng sao Dương có thể ra ngoài chơi dù vài ngày nữa cậu sẽ đá. Cậu ta cứ cười cười ghé tai tôi thì thầm. - Người chuyển giới đấy! Dù cậu ta không nói tôi cũng sẽ không theo họ đâu dù rằng họ thực sự rất đẹp. Cảnh sát mặc quân phục có ở khắp nơi, ở đây thực nhiều màu sắc. Những món ăn Thiên Ân nhai ngon lành lại làm tôi hơi sợ. Dương cũng cổ vũ tôi dùng. Bên cạnh cậu ta có cô gái Thái rất xinh đẹp nãy giờ cứ im lặng, thi thoảng cười khi bị trêu chọc. - Đây là Len - bạn em, cô ấy làm việc ở sân bay nên chúng em quen nhau! Nhắc đến là thấy cô ấy đỏ mặt, quan hệ của họ cũng không đơn giản. Cô ấy bặp bẹ chào bằng câu Tiếng Việt ngắn. Thiên Ân huých tay tôi nói nhỏ, lúc này tôi mới rời mắt bóng hồng kia. - Ngắm bạn gái bạn như thế là xấu, em cũng không vui đâu! Lời cậu nói làm tôi nhoẻn miệng cười, lòng vui vẻ tôi huých tay lại. Đám người theo từng đoàn ăn vận bắt mắt chắp tay nói gì đó vẻ rất thân thiện, họ còn sấn lại ôm hôn chúng tôi rồi lại đi. Cái đất nước xa lạ này có nét văn hoá cũng thật đáng yêu. Ở đây tôi cũng gặp rất nhiều người Việt, họ không nhút nhát như tôi mà cũng hò reo, chụp ảnh, hay vài người nhảy vào tốp vũ nữ tham gia. Không khí ngày hội thật tưng bừng làm tôi thấy nóng lên. Cùng đám người cổ động viên không kể nước nào chúng tôi uống bia và hát hò. Vấn đề ngôn ngữ không còn mấy khi ai cũng chỉ uống và gào lên. Tôi thấy hơi ngột ngạt nên tránh khỏi đám đông, ở đằng xa họ biểu diễn múa rối bóng để quảng bá văn hoá. Có mặt tốt thì cũng có mặt xấu. Khi tôi lủi thủi một mình về ngõ khuất liền bị đám côn đồ chặn lại. Chúng xăm trổ đầy mình, khuôn mặt dữ dằn, giọng the thé hét vào tai tôi. Có con dao nhọn kề bên cổ làm tôi hết hồn, trách tôi ngu ngốc thôi. Nhưng trên người tôi chẳng mang tiền hay trang sức cho chúng thoả sức mà lục soát. Không thấy tiền chúng nổi cáu muốn đánh tôi thì đám đông kéo đến chúng đành rút đi. Số tôi vẫn may chán. Thiên Ân rất nhanh chân trong biển người bao la cậu vẫn tìm thấy tôi, dường như một liên kết giao cảm mạnh mẽ, tôi cũng bớt sợ hãi vì biết rằng chắc chắn cậu sẽ tới. Cậu sờ má tôi lo lắng rồi đề nghị. - Anh mệt rồi về khách sạn nào! Hai chúng tôi thuê một phòng nhưng dưới con mắt người phục vụ quá ư là bình thường, tôi nghe nói các cặp đồng tính ở đây khá thoải mái. Vừa nãy do chảnh chê mấy món vỉa hè mà giờ tôi đói cồn cào. Thiên Ân giúp tôi gọi một món có tên Kor moo yang thơm thì thơm thật nhưng nước sốt rất cay, tôi không giỏi ăn cay hơn nữa bị đau dạ dày. Món ăn ở đây đa số rất cay có lẽ tôi nên húp cháo trắng. - Món này rất ngon đấy anh, lúc trưa em thấy họ khen hoài! Tôi đói nên khá dễ chiều, mùi thịt lợn quay thơm phức rất quyến rũ. Dù ngon thế nào tôi cũng không dám ăn nhiều. Mặc dù đi xem bóng nhưng tôi cũng chẳng rõ mùa giải gì nữa. Có trận đấu đang diễn ra không khí như bị đốt cháy còn tôi như bị mặt trời đốt cháy. Đi tham quan nét văn hóa độc đáo ở đất nước xinh đẹp này thứ tôi cảm nhận sâu sắc nhất là mỏi chân. Thiên Ân vẫn hào hứng chạy nhảy khắp nơi với đôi mắt to tròn lạ lẫm màu xanh vì cậu đeo kính áp tròng. Bỗng người đàn bà trông như phù thủy nắm tay tôi run run với đôi mắt căng ra đáng sợ, đôi môi bạc với làn da đen nhám lẩm bẩm như trù ẻo, làm tôi lạnh sống lưng. - Go away! Ánh mắt bà ấy như lưỡi dao găm chắc chắn. Tôi không hiểu nhưng thực sự muốn bỏ chạy. Cảnh sát thấy vẻ mặt sợ hãi của tôi liền tách bà già đó ra. Nỗi bất an vẫn hiện hữu làm tim tôi thắt lại. - Chuyện gì vậy? Thiên Ân nắm tay tôi mà nó đột nhiên lạnh ngắt, tôi không hiểu điều gì để nói. - Mình về đi! - Ui anh lại mê tín thế sao? Kệ đi! Dẫu cậu nói thế tôi vẫn không ngừng suy nghĩ về hành động của bà lão. Sau hôm qua tôi không còn thấy Dương đi cùng đoàn nữa, có lẽ đang bận cho tập luyện. Thiên Ân vẫn như đứa trẻ hứng thú với những món đồ. Tôi chỉ đứng như trời trồng khó chịu dưới ánh nắng có phần chói mắt, Thiên Ân rất cẩn thận nên đã đeo kính áp tròng và bôi kem chống nắng. Đang đứng thì có người đàn ông rất cao lớn, làn da rám nắng, vẻ mặt lo lắng hướng về tôi nói bằng giọng Thái the thé. Tôi chỉ đứng im, anh ta dường như tìm người, bàn tay chỉ ngang tai tôi rồi khua tay múa chân. Tôi không hiểu liếc sang phiên dịch. Anh ta lại nói tiếng Anh, tôi đứng đơ ngu xuẩn, tôi rất dốt khoản ngoại ngữ. Rồi đột nhiên không lý do một cậu nhóc lao tới đấm tôi, đó là một thanh niên nhỏ nhắn, trắng trẻo, dễ thương nhưng tích khí quá xấu. Cậu ta cao tới ngang tai tôi và tầm mười bảy tuổi. Giờ tôi đã hiểu thế nào là ấm ức khi bị đánh oan, cậu ta vẫn bắn tia mắt căm ghét về tôi cố vùng ra đấm tôi. Mọi người can ngăn, tôi thấy sống mũi đau nhói. Thiên Ân lo lắng dốc mặt tôi lên quát. - Đừng có nhìn! Mùi tanh tưởi làm tôi không lạnh mà run. - Chúng ta về! Bàn tay cậu thật mềm dẫn tôi băng qua đám người đông đúc, tấm lưng đẹp đẽ phía trước dường như che hết ánh nắng chói lóa cho tôi bóng râm dễ chịu. Tôi thấy hạnh phúc, trái tim đập loạn xạ không kiểm soát. Tôi nắm tay cậu chặt hơn quyết không buông. Nhưng sự đời luôn bất công với tôi, tại giây phút tôi hạnh phúc bất hạnh sẽ lại đến, đây thật sự là quả báo. Bầu trời bỗng một màu đen kịt, chút cảm giác đau đớn ở gáy rồi hòa vào hư vô. Tôi cố mở mi mắt nặng trĩu níu kéo. Gương mặt cậu hoảng loạn, vài âm thanh tiếng Hoa dữ dằn. Nếu tôi biết đây là lần cuối thấy cậu, tôi đã cố gắng nhiều hơn, hoặc gọi tên cậu thật dài. Tôi sợ.
|
Địa ngục trần gian Tôi đang đắm chìm trong một màu đen đáng sợ, không có phương hướng luôn tràn ngập bất an. "Bịch" gót giày ai thô lỗ đạp làm ngực đau buốt. Người đàn ông to lớn người Hoa liên tục đá và thốt những lời ồm ồm tôi cũng đoán được hắn đang chửi. Một tên lùn da đen bên cạnh dùng tiếng Thái can hắn lại. Đau quá chết mất, từ bé đến lớn giờ tôi mới bị đánh dã man thế. Hắn túm tóc tôi phun hơi thở toàn mùi thuốc lá hôi hám gằn giọng. Chân tay tôi nhũn ra khi thấy máu nhưng tôi còn chưa tìm thấy Thiên Ân đâu. Tôi bị giam trong một căn phòng toàn mùi hôi hám, không chỉ tôi xung quanh có khá nhiều bé trai dễ thương tầm mười năm đến mười tám, trên người chúng có vài vết tích bạo lực. Tôi lạnh sống lưng khi nghĩ đến hội buôn người bán nội tạng, tay chân run như cầy sấy lắc rung cách cửa sắt hoen gỉ. Ở đây sao có nơi đáng sợ đến thế, đám người dã man kia sao lại thù hằn với tôi chứ. Bỗng một tên lùn to béo tay xăm trổ lôi tôi xồng xộc ra khỏi cửa. Tôi chưa muốn chết, tay cố bám níu kéo, tôi còn chưa gặp Thiên Ân mà. "Binh" chỉ một gậy tôi đã nhanh chóng mất ý thức nhưng trong vô thức tôi tiếc nuối vô hạn với cuộc sống. Khi tỉnh dậy tôi cứ ngỡ vừa rồi chỉ là giấc mơ dài. Tôi đang nằm tại khách sạn xa hoa với người phục vụ niềm nở. Vội vàng tìm kiếm tiếng nước tắm chảy quen thuộc nhưng không thấy. Tiếng cửa lạch cạch làm thần kinh tôi căng thẳng, lao đến đón nhanh chóng làm tôi thất vọng. - Anh đói sao? Hai ngày không thấy anh ở khách sạn, anh biết không đội tuyển của ta thắng Malayxia 3:1 đó! Lúc này cảm giác đau buốt mới rõ mồn một, đó không phải mơ, tôi không thấy cậu ấy. - Thiên Ân đâu rồi? Hoang mang sợ hãi đến kì lạ, tôi có linh cảm xấu chúng tôi cắt hai thế giới không thể với tới. - Anh bình tĩnh, không phải hai người đi cùng nhau sao? Không biết vì sao chúng thả tôi nhưng Thiên Ân nhất định còn đó. Không còn nhiều thời gian nữa. - Bọn tôi bị đánh, sau đó một nơi tối tăm buôn người, có cả người Hoa... - Được rồi chúng ta báo cảnh sát và nhờ đại sứ quán can thiệp! Tôi lục tung hành lý tìm kiếm giấy tờ của Thiên Ân, điều đặc biệt là cậu ấy mang hai quốc tịch, tôi lúng túng chẳng biết làm gì, Dương xem xét rồi nhanh nhẹn gọi điện. - Trước tiên anh dùng bữa đi, bụng anh sôi nãy giờ đó! `♥ Theo miêu tả của tôi và công tác nghiệp vụ cảnh sát mau chóng tìm được nơi giam giữ người trái phép. Tôi đã mong đợi rất nhiều nhưng nhìn khoảng không ảm đạm, tối tăm, ẩm mốc mà nước mắt cứ vô thức lăn dài. Tôi cứ như đồ chơi ngu ngốc bị lừa phỉnh vậy. Những suy nghĩ xấu xa cứ kéo tới dày vò tôi trong đau khổ. Lẽ nào tất cả chỉ là dối trá. Tôi không thể chấp nhận được cuộc sống không Thiên Ân, dù đùa giỡn hay giả tạo tôi chỉ mong em hãy trở về. - Dương chân em bị sao vậy? - Không sao, vết thương sân cỏ ấy mà! Tôi là kẻ ích kỷ chỉ chìm đắm trong đau khổ của bản thân mà quên đi thế giới xung quanh. Thực sự tôi chẳng thể bận tâm đến ai khác. Mưa tí tách trên khung kính lạnh lẽo, giờ này Thiên Ân đang ở đâu, em ấy có lạnh không. Tại sao tôi mãi vẫn không thể bước vào thế giới em ấy? Tôi chẳng biết gì cả. Cứ nghĩ đến tôi không thể kìm lòng mà nức nở, tôi quá yếu đuối và nhu nhược em ấy không cần tôi là phải rồi. Thà rằng là em ghét tôi. - Anh Duy Nhất cảnh sát thông báo không có vụ án mạng nào liên quan, anh đừng lo, chắc cậu ấy đi lạc! Nhen nhói lên chút hi vọng, thật muốn hòa vào mưa gắng tìm em, có lẽ rất gần em đợi tôi đón. - Anh đi đâu? Trời đang mưa, giao thông khó khăn, anh lại không thông thạo! - Tôi vô dụng lắm đúng không? Con mắt Dương căng lên, tôi thấy khuôn mặt thảm hại của mình ướt át, vô dụng thật. Sau cơn mưa trời lại nắng, không khí tưng bừng của ngày hội bóng đá không làm ấm lòng bất an của tôi. Tôi vẫn ngồi đây quay đầu tứ phía, tại cái gò đất mà hai chúng tôi chia cắt. Nhất định em sẽ về, tôi sẽ ôm em và xin lỗi. Bóng em vẫn khuất dạng, tôi không biết đã bao lâu, chân tay bủn rủn và dường như bóng rát dưới cái nắng không mấy oi. Hơi thở tôi thêm rõ với cổ họng khô khan. Tôi vẫn sẽ đợi em, nhất định đợi em về. Mất em tôi mới biết em quan trọng nhường nào. Tôi muốn đợi em nhưng thân thể tầm thường cứ khô héo dần, mắt tôi mờ rồi.
|
Địa ngục trần gian Tôi đang đắm chìm trong một màu đen đáng sợ, không có phương hướng luôn tràn ngập bất an. "Bịch" gót giày ai thô lỗ đạp làm ngực đau buốt. Người đàn ông to lớn người Hoa liên tục đá và thốt những lời ồm ồm tôi cũng đoán được hắn đang chửi. Một tên lùn da đen bên cạnh dùng tiếng Thái can hắn lại. Đau quá chết mất, từ bé đến lớn giờ tôi mới bị đánh dã man thế. Hắn túm tóc tôi phun hơi thở toàn mùi thuốc lá hôi hám gằn giọng. Chân tay tôi nhũn ra khi thấy máu nhưng tôi còn chưa tìm thấy Thiên Ân đâu. Tôi bị giam trong một căn phòng toàn mùi hôi hám, không chỉ tôi xung quanh có khá nhiều bé trai dễ thương tầm mười năm đến mười tám, trên người chúng có vài vết tích bạo lực. Tôi lạnh sống lưng khi nghĩ đến hội buôn người bán nội tạng, tay chân run như cầy sấy lắc rung cách cửa sắt hoen gỉ. Ở đây sao có nơi đáng sợ đến thế, đám người dã man kia sao lại thù hằn với tôi chứ. Bỗng một tên lùn to béo tay xăm trổ lôi tôi xồng xộc ra khỏi cửa. Tôi chưa muốn chết, tay cố bám níu kéo, tôi còn chưa gặp Thiên Ân mà. "Binh" chỉ một gậy tôi đã nhanh chóng mất ý thức nhưng trong vô thức tôi tiếc nuối vô hạn với cuộc sống. Khi tỉnh dậy tôi cứ ngỡ vừa rồi chỉ là giấc mơ dài. Tôi đang nằm tại khách sạn xa hoa với người phục vụ niềm nở. Vội vàng tìm kiếm tiếng nước tắm chảy quen thuộc nhưng không thấy. Tiếng cửa lạch cạch làm thần kinh tôi căng thẳng, lao đến đón nhanh chóng làm tôi thất vọng. - Anh đói sao? Hai ngày không thấy anh ở khách sạn, anh biết không đội tuyển của ta thắng Malayxia 3:1 đó! Lúc này cảm giác đau buốt mới rõ mồn một, đó không phải mơ, tôi không thấy cậu ấy. - Thiên Ân đâu rồi? Hoang mang sợ hãi đến kì lạ, tôi có linh cảm xấu chúng tôi cắt hai thế giới không thể với tới. - Anh bình tĩnh, không phải hai người đi cùng nhau sao? Không biết vì sao chúng thả tôi nhưng Thiên Ân nhất định còn đó. Không còn nhiều thời gian nữa. - Bọn tôi bị đánh, sau đó một nơi tối tăm buôn người, có cả người Hoa... - Được rồi chúng ta báo cảnh sát và nhờ đại sứ quán can thiệp! Tôi lục tung hành lý tìm kiếm giấy tờ của Thiên Ân, điều đặc biệt là cậu ấy mang hai quốc tịch, tôi lúng túng chẳng biết làm gì, Dương xem xét rồi nhanh nhẹn gọi điện. - Trước tiên anh dùng bữa đi, bụng anh sôi nãy giờ đó! `♥ Theo miêu tả của tôi và công tác nghiệp vụ cảnh sát mau chóng tìm được nơi giam giữ người trái phép. Tôi đã mong đợi rất nhiều nhưng nhìn khoảng không ảm đạm, tối tăm, ẩm mốc mà nước mắt cứ vô thức lăn dài. Tôi cứ như đồ chơi ngu ngốc bị lừa phỉnh vậy. Những suy nghĩ xấu xa cứ kéo tới dày vò tôi trong đau khổ. Lẽ nào tất cả chỉ là dối trá. Tôi không thể chấp nhận được cuộc sống không Thiên Ân, dù đùa giỡn hay giả tạo tôi chỉ mong em hãy trở về. - Dương chân em bị sao vậy? - Không sao, vết thương sân cỏ ấy mà! Tôi là kẻ ích kỷ chỉ chìm đắm trong đau khổ của bản thân mà quên đi thế giới xung quanh. Thực sự tôi chẳng thể bận tâm đến ai khác. Mưa tí tách trên khung kính lạnh lẽo, giờ này Thiên Ân đang ở đâu, em ấy có lạnh không. Tại sao tôi mãi vẫn không thể bước vào thế giới em ấy? Tôi chẳng biết gì cả. Cứ nghĩ đến tôi không thể kìm lòng mà nức nở, tôi quá yếu đuối và nhu nhược em ấy không cần tôi là phải rồi. Thà rằng là em ghét tôi. - Anh Duy Nhất cảnh sát thông báo không có vụ án mạng nào liên quan, anh đừng lo, chắc cậu ấy đi lạc! Nhen nhói lên chút hi vọng, thật muốn hòa vào mưa gắng tìm em, có lẽ rất gần em đợi tôi đón. - Anh đi đâu? Trời đang mưa, giao thông khó khăn, anh lại không thông thạo! - Tôi vô dụng lắm đúng không? Con mắt Dương căng lên, tôi thấy khuôn mặt thảm hại của mình ướt át, vô dụng thật. Sau cơn mưa trời lại nắng, không khí tưng bừng của ngày hội bóng đá không làm ấm lòng bất an của tôi. Tôi vẫn ngồi đây quay đầu tứ phía, tại cái gò đất mà hai chúng tôi chia cắt. Nhất định em sẽ về, tôi sẽ ôm em và xin lỗi. Bóng em vẫn khuất dạng, tôi không biết đã bao lâu, chân tay bủn rủn và dường như bóng rát dưới cái nắng không mấy oi. Hơi thở tôi thêm rõ với cổ họng khô khan. Tôi vẫn sẽ đợi em, nhất định đợi em về. Mất em tôi mới biết em quan trọng nhường nào. Tôi muốn đợi em nhưng thân thể tầm thường cứ khô héo dần, mắt tôi mờ rồi.
|
Mùi ete cay nồng, tiếng máy "bíp bíp" lại là bệnh viện, tôi ghét cay đắng nơi này, nơi mà ba tôi đã không thể cứu. Tôi chồm dậy, rút ống kim truyền lằng nhằng cùng kẹp tay. Dịch hoà lẫn máu loang lổ những bông hoa đỏ chói mắt trên nền ga trắng, tôi khẽ run. Lúc này không phải lúc yếu đuối. Đầu hơi váng, tôi vẫn thò chân xuống đòi đi. - Anh đang mệt nghỉ đi đã! Tôi chỉ hơi đẩy Dương đã lảo đảo sắp ngã, giờ tôi mới để ý nếp nhăn trên mặt cậu hằn rõ hơn, cái chân chắc rất đau. - Đừng quan tâm anh, lo cho em đi! - Đồ ngốc anh cứ đợi ở đó thì làm được gì chứ! Tôi vốn ngu xuẩn không biết lý lẽ, tôi ích kỷ và tàn nhẫn với cả người thân. Đây chắc chắn là quả báo. Tôi có khóc gào bao nhiêu lần cùng xin lỗi cũng không thể thay đổi được. Một ngày nữa lại qua, cứ tới bữa lại có người đem thức ăn cho tôi, những thứ thơm ngon kia cũng không hấp dẫn tôi được mấy. Tôi nhớ lúc Thiên Ân cắt thịt heo cho tôi, nụ cười em thật đẹp. Tôi nhớ em! Thực sự rất nhớ em, còn hơn cả người thân! Lại nữa tôi vô dụng! Tiếng reo hò sung sướng của khán giả sau trấn đấu cũng không mấy thu hút. Trong hàng vạn người tôi tìm kiếm vẫn chưa thấy thứ mình cần. Bóng đêm đổ sụp xuống khắp cảnh vật cũng không gian cũng không làm tiếng reo hò reo hò giảm bớt, những chùm đèn lung linh cứ nhoè dần trước mắt. Thiên Ân đã háo hức đến thế nào, những tưởng sẽ cùng em làm lên kì nghỉ tuyệt vời. Xót xa quá, ít nhất tôi muốn biết em đang bình an. - Ở đằng kia có món ăn nhanh ngon lắm! Dương thở dài ngồi bên cạnh tôi, không riêng tôi trong mắt cậu ấy có nỗi đau đớn, tiếc nuối khôn cùng. - Em là cầu thủ tệ anh ạ, cái chân thật kém cỏi, chắc mọi người thất vọng lắm! Tôi chỉ là buột miệng. - Đá thua sao? - Ồ anh chưa biết sao, xấu hổ ghê, ừm thua rồi, đội bạn rất mạnh! Một kẻ bỏ đi như tôi sao lại có thể khiến cậu ấy bận tâm đến vậy, không đáng. - Bóng có thể đá lại, chỉ có người là quan trọng nhất! - Anh nói đúng, nhiệt huyết vẫn chảy hừng hực trong em! Ở đây lắm muỗi mình về khách sạn nhé! Ánh mắt buồn rượi nhưng cố tỏ ra vui vẻ làm tôi không có lựa chọn nào khác. - Anh có muốn đi uống vài cốc không? - Không, Thiên Ân không muốn tôi uống rượu! - Hì ừm! Tôi muốn hỏi tin cảnh sát nhưng sự mệt mỏi thấy rõ trên khuôn mặt trẻ măng làm tôi không đành lòng. - Chưa có tin gì cả, có khi nào cậu ấy giận anh bỏ về nước! - Ừm mong thế!
|