Điều Giáo (Lăng Báo Tư)
|
|
Chỉ cần đối phương giọng điệu không tốt, mặc dù Cổ Hạo không làm sai cũng không dám đáp lời. Hiện tại còn chưa tới thời gian đi làm, cho dù Cổ Hạo chưa tới công ty cũng không có lỗi gì. James giận dữ hét. “Mau tắt máy, hiện tại ta sẽ mang ngươi ra ngoài mua quần áo!” “Vâng, tôi lập tức tới, lập tức tới.” Cổ Hạo khẩn trương nói với bà Trần, hoàn toàn bỏ qua lời của James. [Còn nữa, ngày hôm qua cậu nói kết hôn, nhưng quảng trường kết hôn không có tên cậu. Cậu đùa giỡn chúng tôi ác như vậy, không thấy quá đáng sao? Hại chúng tôi sáng sớm đã ra ngoài. Chúng tôi đại phát từ bi vì cậu chạy tới chỗ đó, vậy mà không gặp ai. Nếu không phải sợ không bạn bè tham gia hôn lễ của cậu, chúng tôi sẽ không tới đó. Không ngờ cậu lại làm ra trò đùa ác vậy!] Bà Trần lải nhải nói một đống lời. Cổ Hạo trong mắt tràn ngập nước mắt mất mặt, nhưng anh vẫn là khom lưng cười xin lỗi, tựa như bà Trần chanh chua đang đứng trước mặt. “Xin lỗi, thành thật xin lỗi, hôn lễ đột nhiên hủy bỏ.” [Một câu đột nhiên hủy bỏ là xong rồi sao? Cậu nói xin lỗi là được rồi sao? Nếu xin lỗi có ích thì còn cần cảnh sát giữ chính nghĩa chắc?] Tiếp theo, bà Trần giọng điệu từ đay nghiến chuyển sang ác ý trào phúng. [Chắc không phải cậu bị người ta bỏ chứ? Hay là bị lừa? Nghe nói gần đây lừa đảo hôn nhân rất nhiều, cậu bị lừa chứ gì?] Bị người nói trúng tâm sự, nước mắt tức tưởi xấu hổ rốt cuộc tràn mi. “Rất xin lỗi, tôi sẽ xin lỗi mọi người sau.” [Thật sự? Cậu thật bị lừa? Ha ha, tôi đoán trúng rồi!] Đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng kêu bén nhọn của bà Trần, còn có vài giọng bà tám. [Tôi sớm nói sao hắn kết hôn được? Quả nhiên bị người lừa.] [Nói không chừng là mất cả tiền lẫn người.] Thanh âm cười nhạo biến lớn. [Nếu hắn đeo đuổi cô, cô chịu không?] [Nói đùa cái gì, loại đàn ông vừa xấu vừa yếu đuối như vậy, tôi không thèm! Tôi đoán ngay cả ‘thằng nhỏ’ của hắn cũng cương không nổi nha!] [Cô đều không cần thì ai thèm nữa? Đương nhiên là lừa tiền rồi trốn.] Cổ Hạo hai tay bụm mặt, anh đã trở thành trò cười cho toàn công ty. Ngoài tự sát ra, anh không còn cách khác thoát khỏi nhục nhã. Đột nhiên người đàn ông tóc đỏ giật điện thoại trong tay anh. Hắn mỉa mai đám đàn bà trình độ ác hơn chứ không kém, không chừng còn cao hơn một bậc. “Cho dù ‘thằng nhỏ’ của hắn cứng, nhìn thấy đám phụ nữ xấu xí không tô son trát phấn, bộ ngực đều không có, thì sẽ héo ngay.” Trong điện thoại truyền ra tiếng kêu khó tin, đám đàn bà thở gấp, không thể chống đỡ loại ngôn từ thô bỉ này. Vừa nói hết lời, James hung hăng ném điện thoại, lọn tóc đỏ hồng theo gió bay lên. Hắn trừng mắt Cổ Hạo, trong mắt lửa giận đủ giết chết một vạn kẻ địch. “Đồ đàn ông bất tài! Ngay cả đàn bà cũng xem thường ngươi! Ngươi lập tức chết trước mặt ta, tự sát ngay đi!” Cổ Hạo từng nghĩ trừ tự sát ra anh không còn đường thứ hai. Nhưng vừa nghe có người muốn anh chết, lá gan nhỏ như anh sao dám tự sát? “Nếu ngươi không tự sát thì ta giết ngươi!” Trong mắt lạnh lùng của James hiện sát khí. “Nếu để cái đám biến thái quái đản kia biết ta phải trợ giúp loại người tệ hại như ngươi, ta nhất định sẽ bị họ cười nhạo, hơn nữa chuyện này sẽ trở thành vết bẩn lớn nhất đời ta.” Hắn hung dữ trừng Cổ Hạo, trong mắt vô cùng nghiêm túc. “Ngươi loại này yếu đuối tạp chủng, nhu nhược tồi tệ, dám để lại vết bẩn trên kỷ lục quang vinh của ta, ta tuyệt đối không để ngươi trở thành sỉ nhục buồn cười nhất đời ta. Ta là James – Lý Cát Nhi – An Đắc Tư – Mễ Kỳ Lan. Gia tộc Mễ Kỳ Lan chúng ta là huyết thống cao quý nhất hoàng tộc. Trong máu chúng ta có không ít thành viên họ hàng hoàng tộc, ta tuyệt không cho phép có người làm bẩn nó.” Ánh mắt hung ác của hắn lộ ra sát ý trùng trùng, Cổ Hạo nhịn không được toàn thân run rẩy. Người đàn ông này tuy nói lời kỳ quái, rất buồn cười, nhưng khí thế hắn phát ra lại không thể khinh thường. Cổ Hạo dưới ánh mắt của hắn co rúm cả người, loại cảm giác uy nhiếp này anh chưa từng cảm nhận được. Bà Trần chanh chua so sánh với hắn thì tựa như kiến hôi và kiến lửa. *Tít-* một tiếng, di động của James truyền đến tin nhắn. Hắn cầm ra xem, sắc mặt chợt biến thành vô cùng khó coi. “Chết tiệt! Mụ nội! Sao có thể như vậy? Hắn cố ý, nhất định cố ý! Thằng khốn đáng chết đó…” Một chuỗi tiếng mắng thô tục qua đi, James bực mình đá một cước, hung hăng đá hư tủ nhỏ của Cổ Hạo. Cổ Hạo không dám kêu hắn bồi thường, chỉ ở trong lòng khóc thét.
|
James nóng nảy vò rối tóc, bởi vì bản thân hắn có khí chất lỗ mãng, kiểu tóc rối càng khiến hắn thêm mê người, có khí khái nam tử dũng mãnh. “Nhất định là do công tước cái tên vô sỉ thích hại người đó. Trước giờ hắn nhìn ta không vừa mắt, thấy nụ cười quái dị của hắn ta liền biết hắn là biến thái trong biến thái! Hắn lại nói ta phải phục vụ ngươi, nếu không lập tức cắt bỏ chức vị của ta, khiến ta không thể theo hoàng tử nữa. Tổ cha nó! Phục vụ hoàng tử là sứ mệnh của gia tộc chúng ta, nếu ta bị cắt chức thì chẳng phải rất mất mặt?” Việc đã tới nước này, hắn chỉ có thể chấp nhận. Hắn thu lại sát khí, cáu kỉnh trừng Cổ Hạo, lạnh băng ra lệnh. “Ngươi, đứng thẳng cho ta. Nếu ngươi đã là người ta phải hỗ trợ, vậy ta sẽ huấn luyện ngươi thành người đàn ông xuất sắc, hiểu chưa? Ta phải biến ngươi thành đàn ông trong đàn ông, tuyệt đối khiến đám biến thái đó nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa, mới không làm ta mất mặt.” Cổ Hạo không biết người đàn ông tóc đỏ này là ai, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn đứng thẳng vì rất sợ người đàn ông này. “Vâng.” James trầm mặt. “Nói nhỏ như vậy, ngươi là con kiến hả!” “Vâng! Vâng!! Vâng!!!” Tuy Cổ Hạo cố gắng lớn tiếng nhưng anh càng run lẩy bẩy, nước mắt sắp rớt xuống. James xoay người đi ra cửa, thấy Cổ Hạo còn run rẩy đứng đó. “Ngươi không thấy ta sắp ra ngoài à? Mau đi theo ta, ta phải mang ngươi đi mua quần áo!” Hắn không vui trừng anh. Qua tiếng rống có thể thấy tính nhẫn nại của hắn đã tới cực hạn. Hiện tại Cổ Hạo vô cùng chắc chắn đây không phải mơ. Anh không biết người đàn ông tóc đỏ từ đâu đến, vì sao biến thành người muốn hỗ trợ anh. Nhưng anh biết nếu không nghe lời, người đàn ông đó nhất định sẽ không do dự giết anh. Bởi vì hắn trông giống xã hội đen. …….. James vừa đi ra liền kêu xe hơi, hắn lạnh lùng nói với tài xế một câu. “Đưa ta đi tiệm trang phục cao cấp nhất.” Cổ Hạo nghe vậy gấp muốn khóc. Sau đó James trừng một cái, khiến Cổ Hạo ngoan ngoãn trả tiền xe. Chờ bọn họ xuống xe rồi, Cổ Hạo mới phát hiện đang đứng trước cửa tiệm cao cấp nhất ở khu Đông. Những tiệm này anh còn chưa đi ngang qua mặt tiền chứ nói gì vào bên trong, nhưng James không chút do dự tiến vào. Bởi vì Cổ Hạo mặc quần áo giá rẻ, hơn nữa bộ dáng sợ hãi rụt rè, khiến nữ nhân viên thái độ tuy không đến mức nhạt nhẽo nhưng cũng không nhiệt tình. Tuy nhiên, James nói một câu khiến mắt nữ nhân viên sáng ngời. “Đem quần áo mới nhất ra đây, ta muốn thử.” Chốc lát sau, James đã lướt qua hơn mười bộ. Dưới ánh mắt đáng sợ của hắn, Cổ Hạo biết chính mình phải tiêu tiền đuổi ôn thần. Anh phát run đưa lên thẻ tín dụng, ai biết khi cà thẻ bộ thứ nhất thì nữ nhân viên đã nói. “Thẻ này đã đầy ngạch, không thể cà bộ thứ hai.” James lạnh lùng liếc anh. “Ngạch độ của ngươi so với người hầu nhà ta còn ít!” Cổ Hạo bị hắn nhục nhã đáng thương cúi đầu. James không thèm để ý anh. James lấy ra một tấm thẻ đen, hình thức vô cùng đặc biệt. Đồ án bên trên là một đóa hồng nở rộ. Nữ nhân viên vừa thấy tấm thẻ liền biến sắc. “Tiên sinh, có tấm thẻ này là khách quý của chúng ta, mời lập tức đến phòng VIP, sẽ có chuyên viên tiếp đãi các ngài.” “Không cần! Lập tức tính tiền giúp ta, còn có cho vị tiên sinh này lựa chọn hai mươi bộ nổi nhất, bao gồm đồ tây, trang phục thường và các món linh tinh khác. Nếu trong tiệm này không có thì lập tức tới tiệm khác lấy lại đây cho ta, có nghe thấy không?” Hắn nói giọng điệu kẻ cả đầy đủ hiển lộ thân phận giàu sang. Sau đó Cổ Hạo lập tức bị một đám phụ nữ vây quanh. Bọn họ đo chiều cao, vòng eo anh. Anh choáng váng mặt mày, sau đó bị đẩy vào phòng thử đồ. Cổ Hạo không biết tổng cộng đã thử bao nhiêu bộ đồ, chỉ biết mỗi thử một bộ thì có cô nói đẹp, sau đó lại cho anh mặc bộ khác. Chờ anh thử xong hết đã mệt đến kiệt sức. James đang nói với nhỏ với quản lý cái gì, chỉ thấy quản lý không ngừng gật đầu. “Vâng, Mễ Kỳ Lan tiên sinh, tôi lập tức làm theo yêu cầu của ngài.” Giao việc xong xuôi, James đứng lên. Dáng người cao ráo hợp với bộ đồ khiến hắn có vẻ cường tráng, nam tính mị lực không người có thể đỡ. Hắn lạnh lùng nhìn Cổ Hạo mặc quần áo mới, giống như đại tướng quân trên chiến trường ra lệnh. “Đổi cà vạt đó đi, lấy cái khác màu vàng nhạt.” Cổ Hạo lập tức lại bị nữ nhân viên vội vàng đổi một cà vạt màu vàng nhạt. Sau đó James mang theo Cổ Hạo đi cửa tiệm khác, tiếp tục chọn mua đồ đạc cần thiết của hắn. ………… Giày da, kẹp cà vạt, dây nịt…Thậm chí cả nhẫn, trang sức, vòng tay, vòng cổ. Mỗi một món giá cả đều khiến Cổ Hạo líu lưỡi. Anh không cách nào tưởng tượng nổi một dây lưng thoạt nhìn chẳng chút bắt mắt lại đắt như vậy. Nếu anh không ăn không uống, không trả tiền nhà, dùng một tháng tiền lương cũng mua không nổi một dây lưng. Bởi vì bề ngoài xuất sắc, vị này vừa vào tiệm cao cấp lập tức tiếp đãi nhiệt tình. James chỉ cần lấy ra tấm thẻ đen liền được nhân viên VIP phục vụ. James không chỉ chọn quần áo của mình cũng mua cả cho Cổ Hạo. Nhưng Cổ Hạo vừa thấy giá tiền lập tức lắc đầu. Khi James dùng ánh mắt hung dữ trừng anh, tuy không vung tay nhưng ánh mắt đáng sợ, khiến Cổ Hạo chỉ có thể khiếp đảm nhận. Mỗi lần chọn mua xong, James chỉ mang theo thứ cần dùng ngay, còn lại hắn không lấy. Tuy Cổ Hạo sợ hắn nhưng thấy mỗi lần hắn vào một tiệm, hầu như tay không đi ra thì rất tò mò. Cuối cùng anh nhịn không được hỏi. “Anh quên mang theo đồ rồi.” James khinh thường liếc anh, lười đáp lời. Cổ Hạo dưới ánh mắt của hắn đương nhiên không dám nói câu nào. Bọn họ từ sáng sớm chọn mua đến hơn ba giờ chiều, Cổ Hạo vô cùng đói bụng. Nhưng anh không dám nói, bởi vì cảm thấy James rất đáng sợ. Nếu anh nói đói có lẽ sẽ chịu trừng phạt cái gì. Cho nên anh cố chịu đựng, theo James đi dạo gặp nơi. Nhưng từ ngày hôm
|
qua anh không ăn cơm, bây giờ bụng hơi đau. Đến bốn giờ chiều, Cổ Hạo đã đói choáng váng. Một chiếc xe hơi xa hoa đột nhiên ngừng trước mặt họ. Thấy James không chút do dự ngồi vào, Cổ Hạo một thoáng ngây người. James kêu to. “Ngươi ngu ngốc ư? Còn không mau vào!” “V…vâng.” Anh run rẩy chui vào trong xe, ngồi ở góc xa nhất. James từ đầu đến cuối không thèm nhìn anh, chẳng hề che giấu thái độ xem thường. Mà Cổ Hạo thì không dám thở mạnh, anh sợ hắn muốn chết. …………… Chương thứ ba Cổ Hạo hoàn toàn không biết mình sẽ bị đưa đến đâu. Bởi vì một đêm không ngủ, lại thêm thần kinh căng thẳng đi theo người đàn ông tóc đỏ hung bạo, nên anh ở trong thùng xe an tĩnh ngủ thiếp đi. Chờ tới khi tỉnh lại, anh đã nằm trên đệm giường mềm mại. Nệm rất mềm, hơn nữa vừa xem liền biết khá đắt tiền. Cho nên Cổ Hạo vội vàng nhảy xuống giường, sợ sẽ làm dơ đệm giường. Nếu lỡ phải bồi thường tiền thì tiêu! “Cổ tiên sinh đã tỉnh? Thiếu gia đang nói chuyện điện thoại, xin chờ một lát.” Cổ Hạo trợn mắt há hốc mồm nhìn ‘máy’ phát ra giọng nữ êm tai. Nó đỉnh đầu tròn, bề ngoài có ngọn đèn đỏ chợt lóe. Máy dường như phát hiện anh kinh ngạc, nói. “Tôi kêuAlice, là máy chuyên dụng của gia tộc Mễ Kỳ Lan. Tôi do cơ giới sư của hoàng gia thiết kế phát minh ra, phụ trách để chủ nhân có hoàn cảnh cư ngụ thoải mái. Tôi có trí thông minh nhân tạo nên nghe hiểu ngôn ngữ nhân loại. Nếu Cổ tiên sinh có vấn đề gì thì có thể hỏi tôi.” “Đây là nằm mơ, hay là quay phim?” Một cái máy lại tự giới thiệu với anh? Cổ Hạo vẻ mặt kinh ngạc, đột nhiên bụng phát ra tiếng ục ục khiến anh xấu hổ đỏ mặt. Alice lại nói. “Cổ tiên sinh, xin đi theo tôi.” Cổ Hạo buồn bực theo sauAlice, đi qua một hành lang trải thảm cao cấp, lại quẹo vào thang lầu hình cong. Cổ Hạo trố mắt há hốc mồm nhìn xung quanh xa hoa, trang hoàng mỹ lệ. Nơi đây quả thật là ngôi biệt thự siêu hào hoa. Anh mới đi đến đại sảnh đã nghe tiếng James gầm rú. “Ngươi dám nói không thể thu hồi mệnh lệnh? Ta nhất định sẽ bóp nát sinh mệnh ti tiện nhà ngươi! Ngươi nhờ vào may mắn mới làm công tước, ta nhất định phái người đi ám sát ngươi, mặc kệ có hợp pháp hay không, tóm lại ngươi chết chắc rồi! Dù giết không chết biến thái nhà ngươi cũng có thể cho ngươi tàn một chân!” Không biết đầu dây bên kia nói cái gì, James giận dữ một quyền đập mặt bàn. “Cái gì? Ngươi nói lợi dụng máy tính ra kết quả, cái tên nhát như chuột yếu đuối kia có thể điều hòa tính khí của ta, mà ta là người tốt nhất có thể trợ giúp hắn, cho nên hai ta cùng nhau biến đổi? Ngươi đang nói nhảm hả!” Hiển nhiên James càng có thêm lời thô tục muốn phun ra, nhưng đối phương đã cúp máy. James tức đến quăng điện thoại đập vách tường. Giận dữ James tức đến mái tóc gần như dựng đứng. Tuy Cổ Hạo biết hắn không phải đang giận mình, anh vẫn sợ muốn trốn. Vừa thấy James phát hiện mình, Cổ Hạo sợ đến phát run. Bởi vì người đàn ông tóc đỏ khi giận thật là rất đáng sợ. James hai ba bước liền chộp lấy tay anh. “Ngươi…” “A! Xin đừng đánh tôi!” Cổ Hạo sợ đến mức nhắm tịt mắt. “Tên yếu đuối nhà ngươi, tức chết ta!” Cổ Hạo co rúm lại, vùi đầu giữa hai chân, thân thể bởi vì sợ hãi mà run lẩy bẩy. Tâm tình James đã tồi tệ đến cực điểm, nhưng thấy Cổ Hạo sợ như vậy thì không thể xuống tay. “Đi ăn cơm! Đợi lát nữa bắt đầu huấn luyện! Ta nhất định phải huấn luyện ngươi thành đàn ông trong đàn ông!”
|
James cứng rắn kéo Cổ Hạo đến nhà ăn. Cổ Hạo ngồi bên cạnh bàn ăn nuốt không trôi, bởi vì James như hổ rình mồi nhìn chằm chằm anh. Cho nên anh ăn mà nếm không ra khẩu vị. Thấy Cổ Hạo buông thìa, James nắm tay anh không nói một câu chạy hướng cửa. …………….. Buổi tối là thời khắc tốt nhất để đàn ông kiếm người đẹp. Nơi James mang Cổ Hạo tới, quét mắt liền thấy cả đám trai lẫn gái. Bởi vì nơi này tràn ngập mùi nước hoa khiến Cổ Hạo hắt hơi liên tục. “Ta nhất định phải huấn luyện ngươi thành người đàn ông quyến rũ. Ta phải mỗi người đàn bà thấy ngươi thì điên đảo thần trí. Đợi lát nữa ta sẽ dạy ngươi làm như thế nào, ngươi chỉ cần theo lời ta là được.” Dưới sự uy hiếp của hắn, Cổ Hạo không dám từ chối, chỉ có thể gật đầu. Hấp dẫn James vừa tiến đến liền khiến rất nhiều nữ tính chú ý. Hắn cũng hiểu rõ sức hấp dẫn của mình, cho nên ngay cả mỉm cười cũng lười ban cho, biểu tình lãnh khốc càng tăng sức hấp dẫn cuồng dã. Hắn đi vào quầy rượu phát ra tiếng nhạc đinh tai nhức óc, mùi khói thuốc khiến Cổ Hạo không ngừng ho khan. James kêu hai ly rượu mạnh, không chần chờ một hơi uống cạn. Nhưng Cổ Hạo mới nhấp một ngụm suýt nữa phun ra. Rượu này thật khó uống! Nếu không phải James hung dữ trừng mình, anh đã sớm phun ra rồi. “Đàn ông vô dụng!” James khinh thường liếc anh. Trong quán rựu có không ít nữ tính nhìn chằm chằm James. Bởi vì mặc kệ James ăn mặc thế nào, sức hấp dẫn tựa như hạc trong bầy gà. Nhưng James dường như đã chọn được người. Hắn lạnh giọng nói với Cổ Hạo. “Nhìn xem ta cua gái ra sao!” James nâng tay sờ mông cô gái xa lạ, vốn thanh âm trầm thấp nay càng biến khàn khàn, say lòng người. Cổ Hạo há hốc mồm, đối với cách James cua gái cảm thấy khó thể tin. James trong lúc gạt người lại dụng giọng điệu ra lệnh nói. “Cùng ta lên giường!” Nhìn chung thì khi nói ra câu này chắc sẽ bị một bạt tai. Nhưng ánh mắt James bá đạo đến mức không cho cô gái từ chối. Lúc này toàn thân hắn tản ra quyến rũ gợi cảm, dường như đang nói – cùng ta một đêm, ngươi tuyệt đối thỏa mãn. Ánh mắt dục vọng của hắn từ ngực cô gái dời xuống, lại dời xuống dưới. Cô gái cảm thấy hắn như đang dùng ánh mắt sờ mình. Cô ôm ngực, bộ dáng sắp tắt thở. James trực tiếp kéo cô vào lòng, cô gái kia như là bị hắn mê đến toàn thân mềm nhũn, không chút phản kháng mặc kệ hắn ôm. “Biết làm như thế nào chứ? Hiện tại bắt đầu.” James ôm cô gái đi đến trước mặt Cổ Hạo. “Bắt đầu?” Cổ Hạo không rõ câu này có ý gì. Ánh mắt băng lãnh của James khiến Cổ Hạo như bị nhốt trong tủ lạnh. Anh mau chóng hiểu ra James muốn mình làm cái gì. Bắt anh làm giống như James, tuyệt đối là tự chuốc nhục nhã! “Không…không được đâu, tôi nhất định không được, sẽ bị người ta nghĩ là biến thái…” Không cho phép anh từ chối, James tàn khốc nói. “Ngươi muốn bị ta đánh chết ngay, hay là đi thử chút?” Cổ Hạo tuyệt đối tin tưởng chỉ cần mình nói một chữ không, chắc chắn sẽ bị James đánh chết thật. Cuối cùng anh chọn một cô nàng, dưới ánh mắt hung dữ nhìn chăm chú của James, lấy hết can đảm nói ra khỏi miệng, nhưng vẫn không lưu loát lắm. “Cùng…cùng tôi lên giường đi.” Cổ Hạo vừa đụng tới mông cô ta, *ba* một tiếng tay đập, cô gái còn dùng sức đạp chân anh. Tiếng mắng của cô vang khắp quán rượu. “Đồ biến thái! Dám sờ soạng ta! Chết đi! Đi chết đi!” ………………. Cổ Hạo tay bị thương, chân cũng bị người trong quán rượu lấy ghế đập mà đi cà thọt. Nhưng khi anh phát hiện đã tự quay lại căn nhà nhỏ của mình, tâm tình vô cùng thỏa mãn. James không thấy! Nghĩa là ác mộng đáng sợ nhất đã kết thúc! Lúc đi làm, Cổ Hạo bị đám quân đoàn phụ nữ do bà Trần cầm đầu ăn hiếp rất thảm, Bởi vì anh dám khiến người dùng ngôn ngữ bất kính như vậy nói với họ. Cho nên họ cố ý gây sự, khiến anh làm công việc gấp đôi, thậm chí còn ăn nói khó nghe với anh. Nhưng trên mặt Cổ Hạo luôn mang nụ cười hạnh phúc, chịu những cực hình kia. Không! Đây căn bản không là cực hình, cùng James một ngày mới là cực hình khủng khiếp nhất. Anh không biết vì sao James mất tích, nhưng tóm lại, anh đã hồi phục sinh hoạt bình thường lúc trước. Chẳng qua khi Cổ Hạo tan ca ra công ty, tất cả tâm tình tốt đều biến mất hết. Bởi vì James vẻ mặt bực bội đứng ngay cửa công ty anh. “Lại đây cho ta! Hôm nay phải tiến hành đặc huấn thứ hai, nếu ngươi còn dám thất bại, ta sẽ đánh chết ngươi!”
|
“Không, đây không phải sự thật! A! Đây là ác mộng, tôi không muốn mơ cái này nữa!” Cổ Hạo vừa thấy James liền chạy. Bởi vì anh đi cà nhắc, cho nên James dễ dàng túm được anh. Ánh mắt hung tợn của hắn so với ma quỷ địa ngục càng đáng sợ. “Đây không phải ác mộng của ngươi, là của ta mới đúng! Ta phải đem yếu đuối như ngươi huấn luyện thành đàn ông tính cách dứt khoát, nếu không ta nhất định sẽ bị họ cười nhạo, càng đừng nói tới có lỗi với hoàng tử.” ………………. Cổ Hạo liều mạng cầu xin, chết cũng không chịu rời khỏi nhà. Nhưng mỗi lần tới phút cuối đều bị James lôi ra ngoài. Đặc huấn ngày càng nghiêm khắc, nội dung từ lúc đầu ở quán bar làm quen ‘thăng cấp’ thành ven đường thấy gái liền bắt chuyện. Một câu ‘Cùng ta lên giường đi!’ do James nói ra tuyệt đối không có việc gì. Thậm chí con gái sẽ lộ ra vẻ mặt mê đắm. Nhưng nếu từ trong miệng Cổ Hạo nói ra, anh lập tức bị mắng là dê xồm, biến thái, bệnh thần kinh, còn bị hung hăng ăn mấy đòn. Cổ Hạo toàn thân bầm dập. Càng khiến anh thấy khổ sở nhất là, có một cô to tiếng kêu biến thái, vừa lúc đụng phải cảnh sát tuần tra, thế là Cổ Hạo lập tức bị mời đến sở cảnh sát. Cảnh sát đồng tình nói với anh. “Anh còn trẻ vậy mà tâm lý đã có vấn đề, mau đi khám bác sĩ tâm lý đi.” Xấu hổ, tức tối, mất mặt, Cổ Hạo thiếu chút nữa gào khóc lớn, tự tôn của anh bị tổn thương trầm trọng. Nếu cứ tiếp tục huấn luyện như vậy, ngoại trừ chết ra, anh không biết làm sao thoát khỏi ác mộng này. Cổ Hạo dưới áp lực quá lớn, bắt đầu rụng tóc, đau bao tử. Anh cảm thấy mình khỏi cần tự sát, bởi vì một thời gian nữa, anh sẽ bị James tra tấn đến chết. Anh có thể tưởng tượng ra hình ảnh mình nằm trên giường hấp hối. ………………… “Hu…không cần, tôi chết cũng không cần! Anh giết tôi cho rồi.” Cổ Hạo gào la, James mặt mày khó chịu. Đặc huấn chưa từng thành công, hắn không hiểu vấn đề nằm ở đâu. Cá tính yếu đuối của tên này chẳng những không thay đổi, ngược lại so với trước kia lá gan càng bé! Hắn từng mang không ít binh sĩ, chưa bao giờ có cảm giác thất bại nghiêm trọng như vậy. “Đứng lên cho ta! Còn khóc nữa ta thật sự giết ngươi!” “Anh giết tôi luôn đi, tôi không cần lại bị người coi là biến thái!” Dưới sự xúc động nhất thời, Cổ Hạo lại dám oán trách người đàn ông mình sợ muốn chết. “Anh lớn lên đẹp trai như vậy, đương nhiên phụ nữ sẽ nhận lời mời của anh. Còn tôi vừa gầy vừa nhỏ, có cô gái nào vừa ý tôi? Anh rõ ràng chỉ muốn tôi mất mặt…” Anh nói đến một nửa, dưới ánh mắt hung dữ của James, nuốt vào nửa câu sau Tuy rằng không dám chỉ trích nhưng không có nghĩa là anh khuất phục. Anh không ngừng khóc, chết sống kéo chăn vùi mình vào trong. “Đứng lên cho ta!” “Không muốn, chết cũng không muốn!” “Đồ vô dụng!” “Đúng! Tôi chính là vô dụng, anh cứ để vô dụng như tôi sự sinh tự diệt đi, đừng hành hạ tôi nữa!” James hất chăn lên, Cổ Hạo khóc càng thảm. Xem ra anh không thể trốn lần đặc huấn này, anh khóc dữ hơn, tay mới giựt tóc đã có một nắm rơi xuống. Tóc tựa như cỏ dại tràn đầy trong tay anh, anh chưa từng thấy mình rơi nhiều tóc như vậy. Nhìn nắm tóc trong tay, Cổ Hạo kinh hãi hét chói tai. “A! Sao tôi rụng tóc nhiều vậy?” Anh chạy tới trước bàn cầm cái gương nhỏ, nhẹ nhàng nắm da đầu, lại một đám tóc rơi xuống. Cổ Hạo sợ đến mức thét không ra, sắc mặt trắng bệch, bao tử đau đến khó chịu đựng, cuối cùng anh kinh hãi quá độ ngã xuống đất ngất xỉu. …………………………… “Đây rốt cuộc là có chuyện gì?” James trầm giọng hỏi. Nhìn Cổ Hạo hôn mê đỉnh đầu hói một mảnh, James cảm thấy bó tay. “Ừm…này nên nói thế nào đây? Chắc là bị áp lực quá lớn, lại thêm bao tử hắn sắp thủng, lại qua mấy ngày đại khái hắn sẽ nhập viện vì đau bao tử. Người ta căng thẳng đến mức thủng dạ dày, rất nghiêm trọng đó.” James giận dữ nói. “Ý ngươi là hắn rụng tóc, thủng dạ dày, chỉ bởi vì áp lực quá lớn? Thằng khốn! Ta đã hạ thấp mình dạy cho hắn, hắn không biết cảm ơn, ngược lại vì áp lực quá lớn mà bệnh, thật là tức chết ta!” Người đàn ông cầm điếu xì gà, cười đến vô cùng nham hiểm. Thanh âm của gã trầm thấp, êm tái, ngữ điệu có chút bất cần đời. “James, ta là bác sĩ hoàng gia xuất sắc nhất, lời khuyên của ta là – mau rời xa hắn, nếu không hắn không chết bệnh thì cũng bị ngươi ép chết.” James nhìn thẳng bác sĩ, cáu kỉnh nói. “Đồ lăng nhăng nhà ngươi ngậm miệng cho ta! Ta không cần biến thái không biết xấu hổ dạy ta nên làm như thế nào!” “Ôi —– Không! Ta làm sao là biến thái chứ?” Người đàn ông lúc lắc ngón tay, gã vốn đẹp trai cực kỳ, thái độ biến thành rất đáng khinh. “Ngoại trừ hoàng tử bề ngoài thắng ta một bậc ra, những người khác gặp ta, không quỳ gối dưới quần tây của ta thì cũng bởi vì xấu hổ mà tự sát. Ai…ta đẹp trai như vậy thật sự là tội lỗi.” Người đàn ông càng nói càng khoa trương. “A! Thượng đế, vì sao có người đẹp trai hấp dẫn như ta? Không, đã không thể dùng đẹp trai đến hình dung ta. Bởi vì người nào nhìn thấy mặt ta đều sẽ lập tức thầm mến ta. Ngươi có biết thống khổ bị mọi người thầm mến không?”
|