Điều Giáo (Lăng Báo Tư)
|
|
Vùng ngoại thành Đài Bắc có phòng ở tư nhân chiếm diện tích đất như vậy sao? Nơi này so với chỗ James ở còn lớn gấp mười lần. Từ khi vào cửa lớn, xe đã chạy mười phút còn không thấy nhà chính. Thật hiếm thấy kiến trúc như vậy, không nghĩ tới lại là hình dạng tòa lâu đài, quả thật không tưởng tượng nổi. Ryan mang Cổ Hạo xuống xe, vừa vào nhà đã có rất nhiều người máy khác chủng loại bận rộn. May là Cổ Hạo đã ở nhà James thấyAlice, nếu không sẽ bởi vì cảnh tượng kỳ quái trước mặt mà ngất xỉu. Ryan mang anh bước lên bậc thang rộng rãi, bên trong trải thảm cao cấp. Ryan ôm vai anh đi tới một cánh cửa lớn, nhẹ đẩy ra, cánh cửa mở. Y ý bảo Cổ Hạo đi vào. Đây là một căn phòng rất rộng, hơn nữa bên trong còn có giường rất lớn. Giường lớn đến nỗi nằm được vài người. Ngoài giường lớn ra trong phòng không có trang sức khác. Cổ Hạo hơi chần chờ, không biết có nên đi vào hay không. Ryan khẽ nói. “Mau vào đi, bá tước đang chờ cậu.” Bởi vì tin Ryan, Cổ Hạo bước vào trong. Anh thấy cái giường rộng lớn, lại xem chung quanh, tuyệt không thấy người nào. Anh nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi. “Bá tước đâu?” “Đợi chút ngài ấy sẽ đến.” Ryan cong lên khóe môi, nguyên bản nụ cười hiền lành giờ nhìn xem vô cùng tà ác. Nụ cười của y khiến Cổ Hạo bỗng đổ mồ hôi lạnh. “Xin hỏi…” Ryan ngắt lời, khẽ cười nói. “James có nói cho cậu biết chức vụ ban đầu của tôi là luật sư không?” Cổ Hạo gật gật đầu. Nụ cười của Ryan kỳ quái thật… Mồ hôi lạnh chảy trên mặt Cổ Hạo càng nhiều. Ryan vuốt má anh. “Cậu có biết vì sao tôi muốn làm luật sư? Bởi vì như vậy có thể chui lỗ hổng pháp luật. Cậu có biết vì sao tôi muốn làm giáo sĩ? Bởi vì người bình thường gặp sứ giả của thần sẽ không có phòng bị.” Ryan nói lời này nghe rất quái lạ. Cổ Hạo bởi vì Ryan từng bước tới gần, anh lùi ra sau, cuối cùng không đường lui ngã ngồi trên giường. “Nhưng mà cậu có biết trước luật sư và giáo sĩ, tôi làm cái gì không?” “Không rõ lắm.” Cảm thấy mọi thứ đều quái dị, Cổ Hạo run rẩy đáp. “Tôi vốn là quân nhân, giống như James, đều là mãnh tướng. Tôi và hắn đều là tướng lĩnh hoàng tử coi trọng nhất, cho nên muốn từ bên cạnh tôi chạy trốn là không có khả năng. Tới! Tiểu Hạo, ngoan ngoãn đem mình trói lại, bởi vì sức tôi mạnh, sợ làm đau cậu.” Người này có thân phận ở ba lĩnh vực bất đồng, hơn nữa mỗi cái đều có lượng danh dự khá cao, có thể thấy y thiên phú dị bẩm, là thiên tài trong thiên tài. Nhưng bây giờ giọng điệu của y tựa như ác ma trong ác ma. “Trói…trói lại?” Cổ Hạo tưởng mình nghe lầm. Trong tay Ryan đột nhiên xuất hiện sợi dây thừng, trên mặt y treo nụ cười ngoài từ ‘tà ác’ ra không còn gì để hình dung. “Tiểu Hạo đáng yêu, bởi vì cậu quá lương thiện hóa ra ngu dốt, bởi vậy tôi mới dễ dàng lừa cậu tới đây. Hãy ngoan ngoãn nghe lời đi, tôi sẽ không thương tổn cậu.” Thấy y ngày càng tiếp cận, Cổ Hạo phát hiện mình sắp không thở nổi. Ryan cao to như James. Tuy dáng người y không cường tráng giống James, nhưng vẫn đem lại cảm giác áp bách. “Anh đã nói…để tôi tới đây gặp bá tước.” Cổ Hạo sợ hãi nói. Ryan cười càng lúc càng đáng sợ, làm Cổ Hạo kinh sợ đến tim đập dồn dập. “Cậu muốn gặp bá tước? Chờ chút ngài ấy tới ngay, nhưng trước tiên cậu tự trói được không? Nếu không tôi chỉ còn cách ra tay, cậu sẽ không thích bị tôi trói đâu.” Y áp sát tới gần, Cổ Hạo đã lùi tới đầu giường. Anh lắc đầu nguầy nguậy biểu thị không muốn tự trói. Ryan thở dài một hơi, dường như Cổ Hạo phụ tấm lòng tốt của y. Y nâng lên dây thừng, nụ cười càng giống ác ma hơn. “Như vậy tôi đành tự ra tay.” Cổ Hạo muốn chạy trốn, chân mới đạp đất đã bị Ryan quăng lên giường. Cổ Hạo mau chóng bị dây thừng cột chặt. Hơn nữa Ryan không chỉ trói tay, hắn phân biệt cột tứ chi anh, chắc đến nỗi Cổ Hạo giật cỡ nào cũng không thoát, không cách nào động đậy. Cổ Hạo kinh sợ khẽ kêu. “Ryan, cầu xin anh đừng làm vậy, rốt cuộc tôi đã làm sai cái gì?” Ryan cột chặt anh, tựa như đang nhìn một tác phẩm nghệ thuật, mà Cổ Hạo mặt đỏ bừng. Tuy anh mặc quần áo đang hoàng, nhưng tay chân bị Ryan tách ra cột, hơn nữa ánh mắt nhìn anh rất đen tối, tựa như trên người anh không mảnh vải. Cổ Hạo run rẩy vặn vẹo, loại tư thế này thật quá xấu hổ. “Hạo, kỳ thật cậu không làm sai cái gì, nhìn kỹ thì cũng khá đáng yêu.” Ánh mắt Ryan từ nửa người trên lộ ra xương quai xanh chuyển xuống giữa hai chân. Tuy hắn không làm gì anh nhưng ánh mắt tựa như đang xâm phạm anh. Cổ Hạo thẹn quá hóa giận kêu lên. “Mau thả tôi ra, nếu không, nếu không…” Cổ Hạo muốn nói lời uy hiếp Ryan, lại nói không được nữa. Ryan bình tĩnh cười, chậm rãi sờ từ trán tới vành tai anh. “Anh nói sẽ dẫn tôi gặp bá tước, không lẽ anh lừa tôi? Anh muốn đối tôi làm cái gì?” Tuy dùng ngữ điệu hung dữ nhưng Cổ Hạo rất sợ, vừa nói vừa run, không có chút tác dụng đe dọa nào. “Đáng yêu tiểu Hạo, sao tôi có thể lừa cậu? Tôi đã nói đợi lát nữa bá tước sẽ tới đây. Chẳng qua biểu tình của cậu không đủ kinh hoàng, như vậy bá tước sẽ tức giận.” Ryan phiền não nhíu mày, dường như suy nghĩ nên làm gì khiến Cổ Hạo kinh hoàng. Mà lúc này Cổ Hạo sợ đến mức toàn thân run rẩy. Anh chưa từng bị bắt cóc, không hiểu Ryan đem anh tới đây có mục đích gì. “Tôi không có tiền, thật đấy, anh bắt cóc tôi cũng không có chỗ tốt gì.” Ryan nâng lên một ngón tay lắc lư. “Sai! Tiểu Hạo, cậu rất có giá, vô cùng có giá. Bá tước vì cậu không jeef do dự mua công ty mà ngài không chút hứng thú, cậu thật sự đáng giá.” Cổ Hạo vừa nghe liền biết y nói về cái gì. “Không phải là James mua công ty sao?” “Cậu cho rằng tiền của hoàng tử có thể xài lung tung? James chỉ là quan võ, không thể quản phương diện tài vụ. Nếu không có bá tước, công tước hoặc hoàng tử đồng ý, sao hắn có thể mua công ty của cậu? Đích thân hắn gọi điện thoại cầu công tước, công tước mới sai bá tước mua lấy, như vậy cậu rõ chưa?” Cổ Hạo vẫn không hiểu. Anh chưa từng gặp bá tước, rốt cuộc đối với bá tước thì anh có giá trị gì chứ? “Tên ngu ngốc này vẫn nghe không hiểu, sao hắn có thể biết suy nghĩ của bá tước ta đây? Nếu ngay cả tên ngốc cũng đoán ra ta nghĩ cái gì, thì chẳng phải ta cùng đẳng cấp ngu ngốc rồi?” Sau lưng họ đột nhiên vang lên thanh âm nhẹ nhàng. Người này tóc đen nhánh sáng bóng, khóe môi nhếch nụ cười khuynh đảo chúng sinh, trên người chỉ có lớp áo mỏng. Bá tước thướt tha đi tới, sau lưng còn đi theo một cái máy nhỏ xinh. Cổ Hạo há to miệng lộ vẻ mặt ngốc nghếch. Thật là một tuyệt thế mỹ nhân, anh chưa từng gặp qua người nào đẹp như y. Bá tước tới gần Cổ Hạo còn đang ngây ngốc, xoạt một tiếng, xé rách đồ Cổ Hạo. “A!!!!” Cổ Hạo kinh ngạc hét thảm, đồ đã bị xé rách te tua. Khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của bá tước không chút biến đổi, y nhẹ giọng nói, nhưng so với Ryan càng tăng ngàn lần tà ác. “Lại kêu thảm chút! Lão tử thích nhất nghe người ta kêu rên, nghe thật kích động.” Bá tước dùng ngôn ngữ thô tục hoàn toàn không hợp khuôn mặt tuyệt mỹ.
|
Cổ Hạo liên tục hét thảm, bởi vì bá tước mau chóng xé rách hết đồ anh. Bá tước vừa xé vừa cười, tựa như họ đang nói chuyện chơi. “Lại kêu thảm chút, như vậy còn chưa đủ!” “Không, đừng…” Cổ Hạo đột nhiên phát hiện tại cái máy nhỏ đi theo bá tước đang ghi hình cảnh anh bị bá tước xé đồ. Anh vặn vẹo thân thể nhưng bất đắc dĩ tay chân bị trói, không thể động đậy. Anh đáng thương nhìn hướng Ryan, chỉ thấy y duỗi tay làm biểu tình bất lực. “Xin lỗi, bá tước đã đồng ý cho tôi vị trí tổng giáo chủ, cho nên tôi sẽ không nhúng tay việc giữa các người. Không có cách nào, tóm lại phải có chút giao dịch ngầm chứ, đúng không?” Y bình thản nói xong thì ngồi ở bên kia, tính toán xem màn kịch thú vị. Cổ Hạo rốt cuộc hiểu mình lầm đem ác ma xem thành thần linh. Cũng rốt cuộc hiểu được vì sao James nói gặp Ryan thì phải chạy xa chút. Bá tước hướng máy ghi hình lộ ra nụ cười thuần khiết xinh đẹp nhất, nhưng giọng điệu thật hạ lưu. “Thân ái James, trò diễn tuyệt nhất lên sân khấu. Ngươi muốn ở trong nhà nhìn xem buổi diễn hay là đến hiện trường gia nhập với chúng ta? Ta không phản đối ba người cùng chơi!” Xem ra cái máy có thể tiếp sóng đến nhà James, để James lập tức thu hình ảnh. “A!” Cổ Hạo quát to, bởi vì tay bá tước đã luồn vào trong quần, chạm đến chỗ không nên chạm. Bá tước mỉm cười nói. “James, ngươi muốn xem hay không? Ta xé cho ngươi xem, bảo chứng đáng giá tiền! Chắc hẳn ngươi cũng xem rồi đúng không? Tuy đối với ngươi không có gì kỳ lạ quý hiếm, nhưng đối với ta thì khác.” Quần Cổ Hạo bị kéo xuống, chốc lát chỉ còn lại quần lót. Cổ Hạo bật khóc, hét to. “James!” Đột nhiên ngoài phòng truyền đến tiếng đùng đùng, cửa bị đá văng ra, nổi giận James xông vào phòng. Toàn thân hắn tràn đầy mồ hôi, hiển nhiên từ khi hình ảnh bắt đầu hắn đã chạy tới đây. “Hai tên biến thái các ngươi, rốt cuộc muốn làm cái gì? Mau buông Hạo ra, nếu không ta giết các ngươi!” Bá tước thân thiết cọ mặt vào Cổ Hạo, cười đến càng đẹp. “Muốn cái gì còn không hiểu sao? James, người ta yêu ngươi đã lâu, ngươi đâu phải không biết chân tình của người ta? Thế nhưng lần đó ngươi nhẫn tâm đánh một quyền, may mắn không làm hư bộ mặt hoàn mỹ của người ta, nếu không chẳng phải ta đã biến thành xấu xí!” Thấy James mặt mày xanh mét, bá tước khẽ cười nói. “Không phải ngươi đã nói ác lắm mà? Nói là gặp ta một lần sẽ giết một lần? Ta ở chỗ này, ngươi tới giết đi!” Nói xong y đỏ mặt. “Người ta nói đánh là tình, mắng là yêu. Có thể để ngươi đánh đánh mắng mắng, ta thật vui sướng.” Bá tước lại có thể nói ra câu buồn nôn như vậy? Cổ Hạo cảm thấy tên này thật là biến thái. James sắc mặt trắng bệch, bởi vì hắn nghĩ đến việc xảy ra lúc trước. Qua một lát, bá tước cười nói. “Nghĩ lâu như vậy làm gì? Ta xem vẫn là trước tiên thử bé đáng yêu này đi. James, thực xin lỗi, ngươi ra kia chờ chút.” Y vừa nói vừa sờ Cổ Hạo, muốn cởi xuống quần lót. Cổ Hạo bị trói lại không cách nào thoát, đáng thương nhìn James. Sao James có thể khiến toàn thân trần trụi Cổ Hạo bị tên biến thái hành hạ được! James cao giọng nói. “Thả Hạo ra! Tôi đồng ý là được, mau thả hắn ra!” “Không hối hận chứ?” Bá tước cười khẽ. Vẻ mặt James vô cùng đáng sợ. “Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, mau thả hắn!” Bá tước cười nói. “Ngươi cũng nên ra chút thành ý đi? Ryan, đem dây thừng cho hắn, để hắn tự trói. Nếu không hắn lại giống lúc trước suýt chút đánh ta trọng thượng, như vậy chẳng phải ta chịu thiệt?” Y ngừng lại nói. “Quên nhấn mạnh một điểm, phải toàn thân trần trụi trói nha, người ta muốn tốc chiến tốc thắng.” Ryan dưới ánh mắt dữ tợn của James chẳng hề sợ hãi, lộ ra nụ cười hiền lành dễ thân chậm rãi hướng James, vừa nói mát. “Ta đã sớm nói qua, bá tước vừa mắt ngươi là đời trước ngươi tích phúc. Ngươi lại cứ thà chết không chịu, thật là sống trong phúc không biết phúc. Bá tước chính là mỹ nhân đứng sau hoàng tử a.” James gầm rống nhưng thanh âm kia hoàn toàn không ảnh hưởng Ryan. Ryan ngược lại cười.
|
“Ngươi dữ với ta làm gì? Đâu phải ta thượng ngươi, là bá tước muốn lên ngươi nha. Ngươi nên biết bá tước cũng rất được yêu thích, nếu không phải ngươi khiến bá tước thần hồn điên đảo, sao ngài ấy luôn không bỏ được ngươi?” Cổ Hạo không thể tin tưởng, hùng tráng James lại làm thụ, bá tước xinh đẹp vậy lại là công? Đây…cũng quá quái dị rồi! Nghe Cổ Hạo phát ra tiếng kinh kêu, James mặt đỏ rực, Ryan thì cười to. “Cổ Hạo ngốc, bá tước sao có thể làm thụ? Ngài ấy là bá tước! Khi ngài gặp James đã đối với hắn vừa thấy đã yêu. Đáng tiếc James hoàn toàn không biết phúc, bạo lực đối với ngài, sau này còn lan đến tai hoàng tử, sự việc toàn bộ hoàng cung đều biết.” “Cho nên bọn họ không phải yêu nhau?” Cổ Hạo vô cùng kinh ngạc. “Đợi bá tước ta đây chơi xong James rồi sẽ đem hắn trả cho hạ đẳng bình dân nhà ngươi. Còn vụ yêu nhau…đàn ông dưới thân ta không ai không hài lòng, còn sau đó hắn có yêu ta không? Đó là việc của hắn. Nhưng đã chọc giận ta, vậy bá tước ta đây sẽ đòi cả vốn lẫn lời. Cho nên…James, mau cởi đồ ra!” Khuôn mặt xinh đẹp nở rộ lúm đồng tiền như hoa. Nghe bá tước nói như vậy, đại biểu y không có yêu James mà chỉ là trả thù. James thống khổ nhíu mày, vì Cổ Hạo, hắn quyết tâm hy sinh. Thấy James bắt đầu cởi đồ, Cổ Hạo vội vàng kêu to. “James, đừng!” Cổ Hạo biết rõ James cực sĩ diện, sao có thể cam tâm bị người mình ghét đè ép? Biết hắn vì mình chịu hy sinh như vậy đã khiến anh vô cùng cảm động. Anh tuyệt đối không để James làm việc hắn chán ghét. Hiện tại là lúc anh nên báo đáp James. “James, tôi không sao, cũng không phải chưa từng bị đàn ông ôm qua. Anh mau trở về đi, tôi, tôi có thể chịu đựng.” ………… Chương thứ chín Dù sao lần đầu của anh đã cho James, hơn nữa cùng James không có tương lai, nên vì cứu hắn, anh có thể chịu đựng! Tuy nghĩ như vậy nhưng Cổ Hạo vẫn nhịn không được rơi nước mắt. Bá tước khinh thường nói. “Đùa gì vậy! Ta muốn tiện dân như ngươi làm cái gì? Bá tước ta đây chỉ cần James cúi đầu xưng thần, ta muốn cho hắn biết một khi đắc tội ta, nhất định sẽ chịu báo ứng. Cho nên ngươi ngoan ngoãn câm miệng, nếu không ta có biện pháp ngược đãi ngươi.” “Không được! James, anh mau đi đi…” Cổ Hạo liều mạng kêu to. Tiếng thét của Cổ Hạo khiến bá tước không thích nghe, y tát Cổ Hạo một bạt tai, khiến James nhìn mắt phun lửa. Bá tước khóe miệng nhếch nụ cười dụ hoặc người. “Thế nào? James, nếu ngươi đi thì ta sẽ đánh tiện dân này thừa sống thiếu chết. Đến lúc đó hắn cụt tay hay chân thì ta không chịu trách nhiệm à. Vấn đề là…ngươi cam lòng sao?” Tát tay tuy rằng vang dội nhưng không bằng tiếng Ryan vỗ tay. “Đánh hay lắm! Cổ Hạo ngốc nghếch này dám cản trở kế hoạch bá tước, quả là tội ác tày trời! Xin hãy thử thứ này, tôi bảo đảm so với đứt tay đứt chân càng thêm thống khổ.” Ryan từ trong lọc ngực móc ra một cái chai. Khuôn mặt xinh đẹp của bá tước hiện vẻ nghi hoặc. “Đó là cái gì?” “Ái Lộ, là bí dược cung đình, nghe nói do khoa học gia số một Mary phát minh ra. Mary ở phương diện này có thể nói là chuyên gia trong chuyên gia.” Ryan hướng chỗ bí ẩn của Cổ Hạo phun một cái, động tác rất chuyên nghiệp, còn tỉ mỉ giải thích. “Chỉ cần phun một cái, tuy liều thuốc rất ít và cách lớp vải nhưng lập tức sẽ phát sinh hiệu quả cực tốt, tốt đến khiến người hài lòng. Chỉ trong ba giây, người bị phun sẽ có cảm giác, một, hai, ba!” Bá tước nghi ngờ nhìn chai Ái Lộ. “A…” Cổ Hạo rên rỉ một tiếng. Cổ Hạo chỉ cảm thấy nơi bị phun bắt đầu ngứa, rất khó chịu. Anh nhịn không được thân thể cọ xát nệm. Cảm giác ngứa lại dâng lên, khiến anh không tự chủ kêu ra thanh âm kỳ quái. Thấy Cổ Hạo sắc mặt biến thành đỏ rực, James lập tức giận dữ hét. “Ryan tên biết thái, lập tức dừng tay cho ta! Cho dù ta không có quen biết gì với ngươi, ít nhất không từng gây thù, sao ngươi có thể ra tay với người vô tội. Tấm lòng kiêu ngạo của quân nhân ngươi đã quăng đi đâu rồi?” Ryan không chút xấu hổ vẫy hai tay nói. “Ngượng quá, tôi sớm tám trăm năm trước không còn là quân nhân cứng nhắc rồi.” “Ngươi không làm quân nhân thì thôi, hiện tại lại vô sỉ buôn người, ngươi rốt cuộc có còn là đàn ông hay không?” “Tôi có là đàn ông hay không cũng không tới lượt James quan tâm. Đợi lát nữa đại nam nhân James chịu bá tước ái điều giáo đi.” “Đồ tạp chủng vô sỉ nhà ngươi!” Nghe Ryan nói hạ lưu như vậy khiến James càng thêm tức giận. Ryan cười đến thân thiết, làm như không nghe thấy James rống gầm. Y xoay người nịnh nọt bá tước. “Bá tước, cái này hiệu quả rất không tồi. Tôi thành khẩn đề nghị ngài chỉ cần phun James một cái, bảo đảm ngài làm hắn như thế nào cũng sẽ không bị cự tuyệt, sẽ vượt qua một ngày vô cùng sung sướng.” Bá tước sờ cằm, khóe môi tà ác cong lên. “Nói tốt lắm, Ryan, ta sẽ cực lực đề cử ngươi vào chức vị tổng giáo chủ. Tuy hoàng tử hiện nay thất thế, nhưng bằng vào tài lực, quyền lực của gia tộc chúng ta, muốn đề cử ngươi tuyệt đối không có vấn đề.” Ryan càng cười vui vẻ. “Cảm ơn ân đức vô biên của bá tước.” Nghe vậy James tức đến toàn thân run rẩy. “Đám vô sỉ các ngươi! Nếu không phải hoàng tử thất thế sao có thể để mặc các ngươi làm loạn? Ryan, thù này đã kết, ta tuyệt đối không tha cho ngươi!” “Không biết là ai không tha ai! Ryan, ta sẽ bảo vệ ngươi, hắn không đụng được ngươi.” Ánh mắt bá tước chuyển sang người James, trong giọng nói lạnh lùng tràn ngập đắc ý. Y kiêu ngạo nói.
|
“James, đừng kéo dài, mau cởi sạch đồ, bá tước ta đây chỉ chờ mười giây. Nếu ngươi không cởi đồ, tiện dân trên giường sẽ gặp phải chuyện gì…ha ha, chắc ngươi biết.” “Chờ chút.” Ryan cản James cởi đồ. Bá tước híp mắt, không vui nói. “Mệnh lệnh của ta ngươi dám ngăn cản? Ryan, ngươi to gan!” Ryan hèn mọn khom người, trong mắt lóe tia sáng ác độc. “Thuộc hạ không dám, chỉ là thuộc hạ có phương pháp càng tuyệt, có thể để bá tước hưởng dụng James.” “Ô, nói nghe coi.” Ryan cung kính đưa Ái Lộ cho bá tước. “Xin bá tước hãy phun vào người James, tiếp đó hắn sẽ khô nóng khó nhịn ngoan ngoãn tự động cởi đồ. Như vậy so với nhìn hắn không tự nguyện cởi ra càng hấp dẫn hơn. Nói không chừng hắn còn sẽ cầu bá tước từ bi thượng hắn. Đây đối với tự cao tự đại James mà nói là cực hình, so với bị kẻ địch hành hạ càng khó chịu. Như vậy bá tước cũng giải tỏa tức giận trong lòng.” “Nói hay lắm, Ryan.” Bá tước rất vừa lòng đề nghị của Ryan. Thấy bá tước cầm Ái Lộ, sắc mặt James từ xanh biến trắng. Bá tước lại nói. “Nếu ngươi dám giống lần trước đánh một quyền nữa, ta sẽ khiến người chăm sóc tiện dân này. Ngươi nhận mệnh hay hy sinh tiện dân này?” James đứng thẳng tắp nhìn Cổ Hạo nằm trên giường. Hắn thầm quyết định, quân nhân đối với vật thuộc về mình chỉ có bảo vệ đến cùng, tuyệt không từ bỏ. “Ta đồng ý, nhưng ngươi phải lập tức thả hắn đi.” Bá tước duỗi tay ra. “Ta muốn tiện dân này làm gì? Đợi ta chơi ngươi đủ rồi, hai người lại có thể cùng một chỗ.” James bất đắc dĩ siết chặt nắm tay, chuẩn bị nhận lấy hành hạ đáng sợ, thống khổ nhất đời này, còn không thể phản kháng. Bá tước cầm Ái Lộ hướng chỗ bí ẩn của James phun, nhưng phát hiện không phun ra thứ gì. Y ngẩn ra, quay đầu hét. “Đây là sao? Ryan, ngươi dám đem bình không đưa ta, ngươi không muốn sống nữa?” Ryan sải bước đi nhanh tới, đao trong tay y vung cực nhanh. Sống đao đập vào sau gáy bá tước, bá tước không phòng bị lập tức thân thể xụi lơ. Ryan đắc ý ôm thắt lưng y, bế lên. Tình huống chuyển đổi, bọn họ nội chiến? Làm James đứng xem há hốc mồm. Ryan lúc trước biểu tình hèn mọn bỗng biến đổi, thành tuấn mỹ tuyệt luân khiến người mê say. James kinh ngạc phát hiện, điển trai như Ryan hẳn là có thể tiến vào thứ hạng đầu cung đình mỹ nam tử. Ít nhất ngang sức với bác sĩ hoàng gia tự xưng là đệ nhất mỹ nam tử. Bộ dáng anh tuấn thật khó phân thắng bại. Tuy bá tước bị chặt một đao nhưng ý thức còn rõ ràng, chẳng qua không có sức phản kháng. “Ngươi…ngươi làm cái gì? Ryan, ta sẽ ra lệnh bộ đội ám sát giết chết ngươi. Nếu còn muốn sống thì lập tức buông ta ra!” Ryan nở nụ cười so với ác ma còn tà. “Bá tước, ngài không nghe qua mẫu đơn hạ tử, thành quỷ cũng phong lưu? Chỗ này phòng vệ cẩn mật như vậy, muốn cứng rắn xông vào thật khó. Hơn nữa ngài có chút võ công, tuy đánh không lại tôi nhưng lỡ bất cẩn làm ngài bị thương, tôi sẽ rất đau lòng. Cho nên chỉ có thể chờ lúc ngài ít phòng bị nhất. Đến, bá tước đáng yêu, hôn một cái nào!” Thấy bá tước dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi, Ryan cất tiếng cười to. Tiếng cười sảng khoái khiến người khó tin y sẽ cười được như vậy, chỉ bất quá bên trong có chút tà ác. “Tâm tình không tốt ư? Đợi lát nữa tôi sẽ yêu thương ngài, đến, phải ngoan nha.” “Ngoan cái đầu ngươi! Ryan, ta ra lệnh cho ngươi…Oa, ngươi làm gì? Tiện dân, ta tuyệt đối không tha cho ngươi, tên khốn kiếp!” James kinh ngạc trợn to mắt. Bởi vì không biết Ryan lấy từ đâu ra một bình Ái Lộ, đối với trong lòng ngực bá tước phun tùm lum từ trên xuống dưới, còn ở chỗ bí ẩn phun vài cái, làm bá tước sợ hãi kêu to. Ryan phun xong hết nguyên bình, tiếp đó tùy ý quăng bình không. Bá tước hung dữ trừng y. “Ngươi, ngươi phun cái gì vào người ta?” Ryan cười đến chẳng biết xấu hổ, xấu xa liếc bá tước. “Chúng ta đều rõ ràng bình đó là cái gì, cần gì hỏi nhiều? Tôi phun hết cả bình, chắc ngài biết đêm nay tôi sẽ yêu thương ngài đến cỡ nào. Tối nay là đêm tân hôn của chúng ta, tôi sẽ không để thân ái ngủ.” Bá tước không ngừng giãy dụa, sợi tóc đen dài tung bay, khuôn mặt thanh tú mỹ lệ giận đến mức vặn vẹo. “Đồ khốn! Dám vọng tưởng đụng chạm cao quý bá tước như ta! Nếu tay ngươi chạm vào ta thì ta sẽ chém đứt tay ngươi, nếu ngón chân dám đụng da thịt ta, ta sẽ chặt chân ngươi.”
|
Ryan say mê nhìn bá tước, ánh mắt vô cùng xấu xa. “Vậy nếu tôi dùng cái này chạm ngài, có phải phải ngài cũng muốn chém xuống? Thân ái.” Y ưỡn phần eo, khiến bá tước rõ ràng cảm nhận ra cái chỗ phấn chấn nam nhi kia. Bá tước tức giận hét to. “Không cho phép chỗ đó của ngươi đụng ta! Còn có ai là thân ái của ngươi!” “Cần gì khẩu thị tâm phi? Đợi lát nữa ngài sẽ cầu tôi dùng chỗ đó đụng à. Thân ái, chỉ sợ tôi đụng thế nào ngài cũng sẽ ngại không đủ.” Người bình thường nghe y nói vậy tuyệt đối sẽ xấu hổ. Nhưng bá tước chẳng những không xấu hổ còn tức đến mặt mày xanh mét. Nhưng có lẽ bởi dược hiệu có tác dụng, trên mặt y đã ửng hồng. Ryan cười đến ưu nhã nói với James. “Cảm ơn James nha! Nếu không có James giúp tôi thì sao tôi tiến vào nhà bá tước được? Lại làm sao có thể khiến con mèo hoang đầy gai này không chút phòng bị? Phải biết bá tước làm việc rất cẩn thận, tuyệt không cho phép người nào đứng sau lưng. Hơn nữa vệ sĩ một cái so với một cái hung mãnh. Cho nên hôm nay nhờ phúc của James, bởi vì bá tước chỉ cần nghĩ tới có thể dạy dỗ James là quên phòng bị ngay.” James vẫn không thể tin. “Ngươi thật sự đối với bá tước…” Ryan hào sảng cười to, tiếng cười ấm áp khiến người nghe ấm lòng. “Có khó tin lắm không? Bá tước chính là mỹ nhân tuyệt thế!” Đương nhiên hắn biết bá tước rất đẹp, nhưng lòng xấu xa khiến người không dám tiếp cận. Ryan cười đắc ý, y đã đoán được James đang nghĩ cái gì. “James không thích không có nghĩa là tôi không thích. Tính cách càng nóng thì càng hợp khẩu vị tôi. Bình thường hắn nóng như vậy, chỉ sợ trên giường nóng bỏng chết người.” Y hướng bá tước hôn gió một cái. “Có phải hay không? Bá tước, đợi lát nữa trên giường phải phục vụ tôi thật tốt đó.” Bá tước trừng mắt, biểu tình lạnh lẽo, nghiến răng. “Nếu ngươi dám tới gần, ta sẽ cắn rớt của quý của ngươi!” Đối với bá tước uy hiếp, Ryan không thèm để ý, ngược lại cười càng sung sướng. “Đáng yêu, thật đáng yêu! Đến, hôn một cái.” Nụ hôn nồng nhiệt của y khiến bá tước lửa giận thiêu đốt. James một chút cũng không nhìn ra bá tước có gì đáng yêu, chỉ có thể nói ánh mắt Ryan khác với mọi người. Ryan chỉ hướng Cổ Hạo nằm trên giường thở dồn dập. “James muốn tại chỗ xử lý cũng được, ôm về nhà cũng tốt. Nhưng dược hiệu phát tác rất nhanh, nếu kéo dài càng lâu thì người bị phun càng thống khổ. Căn phòng này để lại cho các người, còn về tôi…đương nhiên cùng người yêu dấu vượt qua một đêm tuyệt vời.” Sau đó y tinh thần phấn chấn cười với bá tước mặt mũi đỏ bừng. “Bá tước, chỉ sợ lát nữa ngài kêu lớn tiếng, chúng ta đi tới phòng nào kín chút, chỉ có tôi và ngài hai người. Ngài muốn kêu thì cứ lớn tiếng lên, tôi sẽ không cười ngài.” Đều đã đến tình trạng này, bá tước không chút sợ hãi, càng mắng khó nghe. Thực hiển nhiên bá tước dưới bất kỳ tình huống nào thì vẫn kiêu ngạo như vậy, sẽ không bởi vì ở tình thế bất lợi mà hạ mình cầu toàn. “Cười cái gì? Hạ tiện bình dân như người dám cười cao quý ta đây? Ngươi mau thả ta xuống, ta còn có thể tạm tha ngươi khỏi chết. Nếu ngươi không buông, ta sẽ chém ngươi trăm ngàn nhát, khiến ngươi chết không toàn thây, ư ư…” Ryan lại hôn bá tước ngăn chặn tiếng la, sau đó ôm bá tước rời đi. Tiếng la của bá tước ngày càng nhỏ. ………… James đối với bá tước không có bất cứ cảm tình gì, để y bị Ryan dạy dỗ một trận cũng không sai. Trong lòng hắn bận tâm là một người khác. Hắn khẩn trương leo lên giường, vuốt khuôn mặt đỏ hồng của Cổ Hạo. “Sao vậy? Khó chịu lắm hả?” Cổ Hạo khóc đến mắt đỏ, mạnh gật đầu. Thân thể anh vừa tê vừa ngứa, đặc biệt là chỗ kia. “Cứu tôi, James, cứu tôi với!” “Hạo, ráng chịu chút, có lẽ chờ chút dược hiệu sẽ qua đi.” Cổ Hạo vùi mặt vào gối đầu khóc. Xem ra James dù chết cũng sẽ không ôm anh lần thứ hai. Anh không thể yêu cầu hắn nhiều thêm. Anh phải chịu đựng, cho dù thống khổ muốn chết cũng phải cố chịu đựng! Toàn thân Cổ Hạo ướt đẫm mồ hôi. Tuy anh cắn răng chịu đựng nhưng hô hấp ngày càng gấp. James lo lắng lau mồ hôi trên mặt anh. Chỗ kín tê dại ngứa thật sự quá thống khổ. Anh không có cách nào chịu đựng, chỉ ma sát giường nệm căn bản không thể thỏa mãn. Cổ Hạo muốn lấy tay gãi ngứa, nhưng có mặt James, sợ trò hề của mình bị hắn thấy. Nhưng ngứa quá khó chịu, James lại ngồi bên cạnh, nhiệt độ thân thể anh không ngừng tăng lên. “Hạo…” James lo lắng nâng lên khuôn mặt đẫm lệ. Cổ Hạo chớp mắt. Tuy biết nói ra câu này sẽ rất mất mặt, lại yêu cầu James làm việc hắn không muốn. Nhưng James ngay bên cạnh, thân thể anh khát vọng James. Cổ Hạo ấp úng nói. “Ôm…tôi, James…ôm tôi.” Anh vừa khóc vừa nhỏm người dậy, đem thân thể nóng bỏng dán sát James. Khi hôn lên môi James thì đôi mắt ướt nước rơi ra giọt lệ. Anh khóc cầu. “Cầu xin anh.” “A…’ Ngay sau đó, thân thể cao to của James đè lên Cổ Hạo, lưỡi anh cũng chui vào miệng James hút lấy ngọt ngào. Thân thể Cổ Hạo hưng phấn đến phát run, hai người quấn quýt khó tách rời. Chỉ một cái hôn nóng bỏng mà thôi, anh đã hưng phấn đến tột đỉnh. Anh không ngừng vặn vẹo, mồ hôi thấm ướt người James, nhưng dục hỏa trong người không giảm bớt ngược lại càng mãnh liệt. “Chỗ này…” Thân thể ngứa ngáy khó nhịn, anh nắm tay James chạm vào chỗ mình vừa ngứa vừa đau. Ngón tay James mới chạm nhẹ, nửa người dưới của anh lại ưỡn lên. Môi anh run run nói. “Ngứa qua.” Tùy theo James nhiệt tình vuốt ve, hông anh không tự chủ nhếch lên, muốn cảm giác nhiều thêm. Anh khó nén nỗi lòng thì thầm. “Còn chưa đủ…”
|