Điều Giáo (Lăng Báo Tư)
|
|
“Buổi tối có ăn gì không? Sao sắc mặt khó coi quá vậy?” Cổ Hạo chưa kịp trả lời đã bị James kéo đi. Hắn càng đi càng nhanh, bước chân Cổ Hạo vội vàng chạy theo sau. Dần dần anh cảm thấy hô hấp khó khăn, tựa như có hít thở thế nào không khí đều không vào phổi. Anh dùng sức hít mạnh, nhưng không khí chưa tới ngực thì anh đã thấy đầu váng mắt hoa, ngay sau đó không nhìn thấy gì nữa… Chăn nệm êm ái của mùi hương dụ hoặc, Cổ Hạo trong mùi hương quen thuộc chậm rãi mở mắt ra. Chỉ thấy James vẻ mặt sốt ruột nhìn mình, giọng hắn rất trầm. “Có khỏe không? Ngươi thiếu máu ngất xỉu, ta ôm ngươi về nhà.” “Thiếu máu?” Đây không phải là loại bệnh chỉ cô gái mảnh mai mới có? “Gần đây ngươi không ăn uống đầy đủ, có đúng không? Nhìn sắc mặt ngươi tái nhợt như vậy ta liền biết chắc chắn ngươi bị đám gà mái già khi dễ đến ăn cơm không vô!” James căm giận bất bình nói. Nghe hắn nói vậy Cổ Hạo đột nhiên nhớ ra. Không sai! Bởi vì dạo này công việc quá nhiều, anh không có thời gian ăn cơm đàng hoàng. “Ta kêuAlicemang đồ tới, ăn đi.” TayJames cầm một cái chén nhỏ. Chén nhỏ và bàn tay quá lớn của James hình thành đối lập rõ ràng, chợt nhìn có chút buồn cười. Hắn thổi vài cái vào chén mới đưa tới bên miệng Cổ Hạo. “Mau ăn đi.” Cổ Hạo thuận theo cầm chén, nhưng anh không có vị giác, ăn vài miếng liền bỏ. Thấy vậy, James nghiêm túc nói. “Không được, phải ăn nhiều chút! Ngươi ăn ít vậy sao có thể ra chiến trường xông trận?” Mình đâu có cần ra chiến trường đánh nhau! Nhưng Cổ Hạo không dám nói ra câu này. Anh lại ăn vài miếng cho đến khi cảm thấy hoàn toàn ăn không vô nữa, đem bát trả lại cho James. Anh nhỏ giọng nói. “Xin lỗi, tôi thật sự ăn không nổi.” “Đừng dùng ánh mắt đáng thương đó nhìn ta, thẳng lưng lên! Ăn không hết thì thôi, có gì phải xin lỗi.” Cổ Hạo cảm thấy eo mình vừa mỏi vừa đau, không cách nào thẳng được. James giúp Cổ Hạo vỗ tròn gối đầu, chỉ thị anh nằm xuống. Khi James tiếp cận, hơi thở mạnh mẽ của hắn hầu như bao phủ cả người anh, khiến anh thấy thoải mái và ấm áp. Dạo này anh luôn tăng ca, đã lâu không có làm đặc huấn. Cổ Hạo tham lam nhìn cơ bắp mạnh mẽ của James. Thân thể màu đồng này đã từng vài lần đè lên người anh. Tuy mỗi lần huấn luyện thì James đều mặc quần áo chỉnh tề, nhưng lớp vải mỏng manh không thể che mất lực hấp dẫn nam tính của James. Nghĩ tới cảm giác bị thân thể cường tráng kia đè lên, Cổ Hạo bỗng hô hấp dồn dập. Mùi đàn ông trên người James khiến anh cảm thấy thả lỏng, anh sâu lắng nhìn chăm chú James. Đã bao lâu không có khoảng cách gần chạm James. Chỉ nhìn hắn vì mình chỉnh chăn mền đã khiến anh mặt đỏ tim đập. Cổ Hạo liều mạng hít thở, bởi vì phổi cần càng nhiều không khí. “James, James…” Cổ Hạo khẽ gọi. James nghiêng đầu nhìn anh. Dục hỏa trong người Cổ Hạo bị thiêu đốt, không ngừng bốc lên. Anh rũ xuống mi mắt, môi mấp máy run rẩy nói ra khát vọng trong lòng. “Chúng ta đã lâu không đặc huấn.” Nghe vậy James đột nhiên cứng người, mặt tái xanh. Sau đó hắn đập nát mong đợi của Cổ Hạo. “Không cần đặc huấn nữa, nên học ngươi đã học xong, hiện tại chỉ chờ lấy thành quả. Chờ ngươi khỏe rồi chúng ta kiểm tra kết quả huấn luyện lần này.” Đúng! Đặc huấn chỉ là vì lấy kết quả… Cổ Hạo nghiêng đầu hướng bên kia, vùi vào gối đầu hít sâu một hơi mới nói. “Ừm, sau này chúng ta đi thử xem kết quả.” “Vậy ngươi nghỉ ngơi đi.” Khoảnh khắc James đóng cửa phòng, anh đau lòng muốn khóc. Phải thử xem kết quả nghĩa là James sẽ đi cua gái, mà chính mình cũng đi cua một cô. Anh sẽ phải nhìn hắn ôm cô gái khác. Không cần! Anh không muốn nhìn đến hình ảnh đó. Chỉ nghĩ tới James và cô gái khác ngọt ngào thân mật, anh đã đau muốn chết. Tuy anh biết lần đặc huấn này đã sinh ra cảm giác bất thường đối với James, nhưng dựa dẫm James cho anh an tâm. Nếu có một ngày James rời đi anh, anh nhất định đau lòng so với lúc trước cô gái thầm mến nói mình là oán linh gấp ngàn vạn lần. Nhưng nếu muốn James không rời đi, vậy anh phải ngoan ngoãn thực hiện thử nghiệm. Đến lúc đó nhìn James ôm cô gái khác, chính mình thật có thể thờ ơ sao? Không! Chắc chắn anh sẽ thấy chịu lắm. Thế là Cổ Hạo nằm ở trên giường miên man suy nghĩ, không ngủ ngon giấc. Anh ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi thiếp đi, mãi đến khi trời sáng. …………………… Bởi vì cả đêm không ngủ, mắt Cổ Hạo sưng đỏ. Anh không ăn bữa sáng đã kêu xe đi làm, bởi vì sợ lúc ăn sáng sẽ gặp James. Nếu nhìn thấy James, có lẽ sẽ nhịn không được muốn khóc. Nếu James lớn tiếng hỏi vì sao anh khóc, chắc anh nói không ra lời. Đến công ty, Cổ Hạo mắt sưng húp cúi đầu làm việc, nhưng vẫn bị mắt sắc bà Trần phát hiện kỳ quái. “Mắt cậu sao sưng đỏ lên thế, khóc cả đêm hả?” “Không có…không phải.”
|
Bộ dáng lắp bắp rõ ràng không đánh đã khai, chứng minh bà Trần đoán trúng. “Bị người bỏ?” Bà Trần mỉa mai. Ngôn ngữ cay nghiệt khiến Cổ Hạo suýt nữa lại rớt nước mắt. Kỳ thật vấn đề không phải là bỏ rơi hay không, bởi vì giữa anh và James còn chưa tới mức quen nhau. Cho nên nếu James không cần anh thì cũng không tính là bị bỏ rơi. Bà Trần lạnh băng mỉa mai biến thành trêu cợt. “Nhất định là thiên kim lá ngọc cành vàng chưa từng thấy loại đàn ông yếu đuối vô dụng như cậu, nên đã bao nuôi cậu đúng không? Nếu không sao có thể mặc loại đồ hàng hiệu này! Kết quả bây giờ cô ta chán cậu rồi, muốn cậu cút đi chứ gì?” Bao nuôi? Từ này quá khó nghe. Cổ Hạo chấn kinh nói không nên lời. Nhìn anh vẻ mặt kinh ngạc, bà Trần phát ra tiếng cười. “Tôi đã nói mà! Sao cậu có thể từ bộ dáng đê hèn biến đổi lớn vậy, quả nhiên là bị bao nuôi. Cô tiểu thư kia lại chịu bao nuôi tiểu bạch kiểm vô dụng như cậu? Chắc chắn là mắt mù!” Thanh âm bà Trần rất lớn vang vọng trong phòng làm việc. Mỗi người đều ngẩng đầu giống như đang xem kịch, tiếp theo lại cúi đầu giả bộ nghiêm túc công tác, kỳ thật mỗi người đều vãnh tai nghe. “Mới, mới không phải như thế, tôi…tôi không có bị bao nuôi.” Cổ Hạo vội vàng đến sắp khóc, vì sao bà ta phải nói anh như vậy? “Không bị bao? Lần trước cậu nói kết hôn, kết quả ngày đó lại nói hủy rồi. Sau đó mặc đồ hàng hiệu đi làm, mọi người sớm đoán cậu có bị bao nuôi hay không. Nhìn bộ đồ này, chắc chắn là bị bao nuôi rồi, cậu thành thật thừa nhận đi!” “Không có! Đây là người bạn tặng tôi!” “Ha ha! Thật không? Vậy sao bạn tôi không tặng tôi bộ Chanel? Cậu lừa ai hả? Có người chẳng những tặng đồ, ngay cả trang sức cổ quái trên người cậu thoạt nhìn giống kim cương, có bạn bè vô duyên vô cớ hào phóng như vậy? Cậu nhất định bị phụ nữ có tiền bao nuôi phải không? Nói không chừng là phụ nữ già bằng tuổi mẹ cậu!” Cổ Hạo nhìn quanh phòng làm việc, tuy không có người mở miệng nhưng tỏ rõ đang xem kịch vui. Hơn nữa mỗi người dường như tin tưởng anh thật là bị người bao. Cổ Hạo oan uổng bật khóc. Đây rõ ràng là James cho anh, chứ không phải bị bao nuôi! Nhưng dưới khí thế đáng sợ của bà Trần, Cổ Hạo không có cách nào cãi lại. “Không phải, thật sự không phải…” “Thôi đi! Trước mặt tôi đừng giả bộ đáng thương. Còn khóc nữa, thừa nhận sự thật đi! Chẳng qua chỉ là phu nhân có tiền tịch mịch tìm vui mà thôi.” James…. Cổ Hạo trong lòng không ngừng kêu tên James. Nếu James có ở đây, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép người khác khi dễ anh. Hắn nhất định sẽ vì anh ra mặt. Nhưng James nhất định cũng sẽ tức giận mình yếu đuối như vậy. Đối với người khác vu oan lại không dám cãi, chỉ biết khóc sướt mướt. Tựa như hôm qua James đã nói, khóc không thể giải quyết được gì. Nếu cả đời cứ yếu đuối như vậy, có lẽ James sẽ mau chóng chán ghét anh. Sau đó hắn sẽ rời đi anh, rồi chính mình vĩnh viễn không nhìn thấy hắn nữa. Không được, không được! Anh không muốn James rời xa mình! “Tôi không có, tôi không bị ai bao nuôi!” Cổ Hạo mở miệng nói nhỏ, anh lau khô nước mắt trên mặt. Bà Trần moi móc. “Cậu nói gì? Tôi không nghe được.” Bà Trần có đáng sợ cỡ nào cũng không sánh bằng lúc James tức giận khiến người sợ hãi. Như vậy vì sao anh phải sợ bà Trần chứ? Cổ Hạo dũng cảm ngẩng đầu, rống bà Trần lâu nay áp bức mình. “Tôi không có! Tất cả chỉ là cô nói bậy, tôi không có bị người bao nuôi! Tôi là đàn ông chân chính, sao có thể để phụ nữ bao nuôi? Tôi không phải loại đàn ông không có lòng tự trọng!” Nghe anh rống ra, bà Trần kinh hãi. Cổ Hạo đứng thẳng người, ưỡn ngực, lời nói cũng rõ ràng. “Cô thật là người đàn bà nhàm chán, mỗi ngày chỉ biết đồn nhảm. Cô nói tôi bị người bao nuôi, vậy lấy bằng chứng ra đây! Nhân cách tôi bằng phẳng. Tôi nói lại lần nữa, tôi không bị người bao nuôi, tuyệt đối không có!” Sau khi rống xong, nỗi sợ trong lòng anh biến mất, chỉ còn lại lửa giận lâu dài bị khi dễ. Anh không cần lại bị bà già lòng dạ ác độc, cay nghiệt này khi dễ nữa, vĩnh viễn không cần! “Còn nữa, bạn bè tặng tôi hàng hiệu là bởi vì hắn cảm thấy có giá trị. Bạn của cô không tặng cô vật gì, bởi vì cô là bà già khiến người chán ghét! Ngoại trừ khi dễ người khác, lung tung đồn nhảm ra thì cô không biết gì hết. Cô là bà già xấu xí, không đáng một đồng nhất tôi từng thấy. Sau này tôi không muốn nói chuyện với cô nữa.” Cổ Hạo quay sang bàn bên cạnh muốn bà đi ra chỗ khác. “Đi ra! Tôi phải lấy văn kiện cho trưởng phòng ký tên!” Toàn bộ nhân viên trong phòng làm việc đều bị Cổ Hạo dọa. Mỗi người trợn mắt há hốc mồm nhìn Cổ Hạo. Cổ Hạo sắc mặt tự nhiên cầm lấy văn kiện trên bàn, đi vào văn phòng của trưởng phòng, không thèm nhìn mọi người vẻ mặt kinh ngạc.
|
Vừa đi vào văn phòng trưởng phòng, chân Cổ Hạo nhũn ra. Mới nãy anh dám rống bà Trần nha! Đây là điều anh nằm mơ cũng không nghĩ tới. Nếu không phải vịn cửa, anh nhất định đứng không vững. Bà Trần luôn tìm anh gây chuyện lại bị anh mắng đến nói không ra lời. Huấn luyện của James rốt cuộc có hiệu quả. Cổ Hạo thì thào nói. “Cảm ơn anh, James.” Bởi vì mắt anh nhìn mặt đất nên vô ý đụng phải ngực người ta, anh vội vàng xin lỗi. “Xin…xin lỗi.” “Hạo, làm tốt lắm, làm tốt lắm…” Ủa! Đây là giọng James…sao có thể? Đây là trong công ty của anh nha! Sao James ở chỗ này được? Chắc chắn là anh nghe lầm rồi. Anh ngẩng đầu lên, đích thị là James! Anh giật mình nói. “Sao, sao anh lại ở đây?” James ôm lấy anh, siết chặt anh vào lòng. Giọng hắn bởi vì kích động mà biến khàn khàn. “Nghe gà mái già kia nói ngươi như vậy, ta rất muốn đi ra giáo huấn ả một trận. Không ngờ ngươi làm tốt như vậy. Ngươi đã là một người đàn ông có đảm đương. Hạo, ta vì ngươi mà kiêu ngạo, ngươi so với trong tưởng tượng của ta càng giỏi, ngươi quá tuyệt vời!” “James…” James lại nói hắn vì anh thấy kiêu ngạo? Cổ Hạo bị hắn ôm chặt, bên tai truyền đến tiếng tim đập vững vàng của James, trân người hắn truyền đến mùi hương nam tính khiến anh đỏ mặt. Làm sao đây? Thật muốn được hắn hôn! Anh rất muốn được James ôm hôn. Trên người hắn nồng đậm hương nam tính khiến anh say đắm. Chỉ nghĩ đến nụ hôn nồng nàn khi đặc huấn, dục hỏa trong người anh thiêu đốt lên. Anh chớp hàng mi dài, con ngươi đen láy tràn ngập tình dục. Cổ Hạo hé miệng thở ra, nhìn khuôn mặt James cực kỳ gợi cảm. Làm sao đây? Anh thật muốn được James hôn nồng nhiệt! Nụ hôn khiến anh đánh mất lý trí, chỉ có James mới cho anh được…. …….. Chương thứ sáu Lồng ngực truyền đến cảm giác đau đớn khiến người nghẹn thở. Thân thể tràn ngập mãnh liệt khát vọng, nguyên bản cảm giác hạnh phúc trong vòng tay biến thành sâu đậm yêu. Anh thật yêu, thật yêu James! Ban đầu sợ hãi biến thành tình yêu đậm như vậy, anh không ngờ được mình sẽ yêu James. Tháng trước đối thì anh vẫn rất sợ người đàn ông đáng sợ này. Vòng tay mạnh mẽ của James siết chặt lưng Cổ Hạo, khiến cơ thể anh dâng lên cảm giác nóng bỏng và ấm áp. Mặt Cổ Hạo đỏ bừng, ánh mắt mông lung, thâm tình nhìn James, bộ dáng cực kỳ dụ hoặc. James ngẩn ra, ánh mắt rơi vào bờ môi đầy đặn của Cổ Hạo, đáy mắt ẩn giấu tình dục. Phát hiện trong mắt hắn có dục vọng, Cổ Hạo bỗng chốc tim đập mạnh hơi thở dồn dập. Môi anh hé mở, cách môi James ngày càng gần, càng gần… James cũng mê muội nhìn chằm chằm đôi môi hồng mê người. “Xin hỏi mọi thứ đều tốt chứ?” Một thanh âm ôn hòa lễ phép đột nhiên vang lên. Ánh mắt Cổ Hạo chậm rãi chuyển hướng bên trái, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đứng cạnh James, đang cười với anh. Nụ cười hòa ái và hiền lành của y khiến tất cả tranh ảnh vẽ Jesus, Thánh Mẫu đều lu mơ. “Ngài tin tưởng thần vĩ đại và cứu thục không?” Người trước mặt cao cỡ James, tóc vàng ngắn chải thẳng thớm, còn đeo gọng kính đen chững chạc, sau thấu kính bắn ra tia sáng dịu dàng, y nhìn chăm chú Cổ Hạo. Bỏ qua kiểu tóc ngăn nắp và gọng kính đen cũ kỹ, hình thể người này tuy không cường tráng bằng James nhưng cao ráo cân xứng. Tuy khuôn mặt thuộc loại hình khác với James, nhưng cũng là người đàn ông điển trai mê người. Nếu y chải ngược tóc, lại chỉnh lý khuôn mặt một chút, mặc đồ quậy chút, tin tưởng hấp dẫn không thua gì James. Vừa nghe giọng người này, thân thể James chợt cứng còng. Trước giờ không có ai hỏi Cổ Hạo liên quan về thần linh. Anh biết trên đường hay có người truyền giáo, nhưng chưa từng gặp ai. Người đàn ông đẹp trai này hẳn là làm người mẫu mới đúng, bảo đảm trở thành siêu người mẫu, nhưng y lại làm người truyền giáo? Cổ Hạo vội vàng lắc đầu. “Không, tôi…” James siết chặt anh, thì thầm bên tai anh, giọng điệu có chút bá đạo và khẩn trương. “Mau nói là đúng đi, mặc kệ hắn nói cái gì, ngươi phải nói là tin thần!” Cổ Hạo ngây ra, ngoan ngoãn nghe lời James đáp. “Vâng, tôi tin thần.” Người đàn ông đeo kính đen lộ ra nụ cười càng hiền lành. Nụ cười kia thần thánh như Jesus tái thế. Cổ Hạo ngây ngốc nhìn y, cảm thấy tâm linh ô uế được thanh tẩy. “Rất tốt, thần nhất định sẽ chúc phúc ngài. Người tin thần đều sẽ được đến hạnh phúc.” Người đàn ông nhẹ ấn trán Cổ Hạo một cái như đang chúc phúc, sau đó mỉm cười nhìn James. “James, vừa rồi sự kiện kia cứ làm vậy đi. Nếu không có chuyện gì thì tôi đi truyền giáo tiếp.” “Xin cứ tự nhiên.” Người đàn ông cười với Cổ Hạo, sau đó rời đi. Cổ Hạo nhìn bóng lưng người đàn ông, nói. “Thật là người dịu dàng, cảm giác rất thần thánh.” James xua tay. “Thần thánh? Tên đó là ác ma trong ác ma, là người điên cuồng nhất ta từng thấy! Hoàng tử quá lương thiện, để tên khốn công tước đó tay nắm quyền to, cho nên loại người như Ryan mới làm được giáo sĩ, còn sắp thăng lên giáo chủ. Nếu ai dám ở trước mặt hắn khinh nhờn thần, nhất định sẽ hối hận muốn chết.”
|
Tuy James nói rất chân thực nhưng Cổ Hạo không cách nào đem người có nụ cười ôn nhu kia dung hợp với ác ma. “A! Mắt ngươi làm sao vậy?” James ôm lấy anh, tay sờ mặt anh. “Là lúc nãy gà mái già khi dễ ngươi đã khóc phải không? Khóc đến mắt đều đỏ rồi!” Tuy lúc bị bà Trần khi dễ đúng là anh có ứa vài giọt nước mắt. Nhưng mắt sưng có liên quan đến hôm qua phiền não cả đêm. Tuy nhiên, sao anh dám nói với James mình đang phiền cái gì! Anh đẩy tay James ra. “Không…không có gì.” James nâng mặt anh lên, nhìn chằm chằm vào anh. “Sau này ta sẽ không để ả khi dễ ngươi nữa, tuyệt đối không bao giờ.” Nghe vậy, trong lòng Cổ Hạo ấm áp vô cùng, anh rất cảm động. Chẳng qua lời James không có cách nào thực hiện được. Bởi vì dù gì đây là công ty anh làm việc, James có tiền cỡ nào cũng không thể mua nguyên công ty đi? Cho nên anh ở công ty bị người khi dễ, James cũng bất lực. Nhưng chỉ nghe hắn nói mấy lời này anh đã thấy ấm lòng. “Tôi sẽ không để cô ta khi dễ mình nữa. James, tôi phải làm một người đàn ông chân chính! Tựa như anh từng yêu cầu, bởi vì gặp gỡ anh, cuộc đời tôi mới biến khác đi.” Tuy không thể nói lời ngọt ngào với James, hơn nữa mối tình này không cách nào đơm hoa kết trái, nhưng anh vẫn hy vọng có thể trong phạm vi khiến James ca ngợi mình. Đây là cách duy nhất anh có thể đền đáp hắn. James cười cười, khuôn mặt điển trai khiến tâm tình Cổ Hạo sung sướng. Hắn hưng phấn nói. “Vừa rồi ngươi làm tốt lắm. Hạo, ngươi là người trưởng thành nhanh nhất trong đám người ta từng huấn luyện. Ta vì ngươi kiêu ngạo!” Nghe hắn khen, Cổ Hạo cũng nở nụ cười, tâm tình thoáng chốc tốt hẳn lên. “Đúng rồi! James, sao anh đến công ty tôi?” “Ta thấy hai ngày này sắc mặt ngươi không tốt, hoài nghi ngươi có phải bị người khi dễ, lúc đến vừa vặn thấy ngươi mắng gà mái già một trận.” “Nhưng mà…nhưng mà…” Cổ Hạo cảm thấy rất nghi ngờ. Công ty của anh quy mô khá lớn, bởi vậy giữ cửa rất nghiêm, phải có thẻ mới đi qua mỗi một tầng lầu. Anh không nghĩ ra James vào bằng cách nào. “Nhưng mà anh không phải viên chức trong công ty, sao bảo vệ cho anh vào được?” Huống chi James còn xuất hiện trong phòng làm việc của trưởng phòng. James gãi đầu. “Nên nói sao đây? Bên cạnh hoàng tử tuy đều là một đám biến thái và bệnh thần kinh, nhưng ở một số phương diện thì họ rất lợi hại, cho nên mới được hoàng tử coi trọng. Đặc biệt là lần này, ngay cả ta cũng phải khâm phục năng lực của họ.” Hắn nói một đống lớn, Cổ Hạo nghe không hiểu hắn đang nói cái gì. Anh chỉ hỏi James làm sao vào được đây, ai biết James đáp mà như không đáp. Cổ Hạo đầu óc mờ mịt nhìn James. Dưới ánh nhìn chăm chú của Cổ Hạo, James hít một hơi mới nói. “Ngươi có từng nghe tới côngBern.Lawrence?” Cổ Hạo kinh ngạc vô cùng, nói. “Đó là xí nghiệp liên quốc gia đúng không? Hầu như các ngành nghề hấp dẫn trong mỗi quốc gia đều có công ty tổng hợp của nó. Tên chủ công ty đặt cho tên công ty, vừa mở liền bị người phê bình là lấy tên mình làm tên công ty là quá tự kỷ. Nhưng hắn không sợ dư luận áp lực, rất nhanh tiến đánh các ngành nghề mỗi quốc gia. Nghe nói năm nay hắn nằm trong top người giàu nhất thế giới.” “Tên đầy đủ của hắn làBern. Lý Kỳ. Mông Sa Nặc.Lawrence. Trung gian còn có một đống dòng họ không đếm được, ngay cả ta cũng không rõ ràng. Vốn hắn là đệ nhất tể tướng quyền lực chỉ đứng sau quốc vương chúng ta, tựa như hành chính thủ trưởng Đài Loan các người. Năm hắn mười tám tuổi được phong công tước, là một người thần kỳ.” James lại thêm một câu. “Cũng là tên biến thái bệnh thần kinh.” “Biến thái bệnh thần kinh?” “Ừ, hắn và em họ bá tước quản lý lĩnh vực khác nhau. Công tước quản ngoại vụ, em họ bá tước quản tài vụ. Tên công tước này chỉ là có tiền giả nghèo, nhiều mưu mô, nhưng em họ ác ma của hắn thì…” Nói đến một nửa James bỗng nhiên nói sang chuyện khác. “Đây là việc xấu trong hoàng gia chúng ta, ta không muốn tuyên dương cho ai biết.” Trên mặt James lộ vẻ hận thù, đây là biểu tình Cổ Hạo chưa từng thấy qua. “Mấy ngày nay ta rất lo cho ngươi, mà ngươi lại không nói ta biết xảy ra chuyện gì. Cho nên ta gọi điện thoại bàn bạc với hắn, hắn nói mọi chuyện cứ giao hắn làm. Nên hôm nay hắn khiến Ryan lại đây làm thủ tục.” James giải thích. “Ryan chính là người vừa rồi, chức nghiệp của hắn là luật sư, hứng thú lớn nhất là truyền giáo. Hồi đó hoàng tử vốn muốn phong hắn làm đại pháp quan, nhưng hắn nói muốn làm giáo sĩ. Cho nên hắn từ bỏ vị trí pháp quan, từ giáo sĩ bắt đầu, thật khiến người ta rớt tròng mắt, truyền lưu thành giai thoại.” Từ bỏ vị trí tối cao đại pháp quan, ném tất cả vinh dự và danh lợi, cam lòng làm một giáo sĩ nho nhỏ, biểu thị lòng thành kính của y. Cổ Hạo khâm phục nói. “Thật vĩ đại!”
|
“Có gì to tát đâu! Nhớ kỹ, đừng cùng hắn nói câu nào, thấy hắn phải đi đường vòng. Hắn là một trong ba nhân vật nguy hiểm nhất trong hoàng cung. Chỉ có hoàng tử mới áp được hắn. Tuyệt đối, tuyệt đối không được nói câu nào với hắn, nghe rõ không? Hạo.” Nhớ lại vẻ mặt ôn nhu của Ryan, nụ cười ôn hòa, anh nghĩ sao cũng không liên tưởng tới nhân vật nguy hiểm được. Nhưng James đã cảnh cáo, anh vẫn là ngoan ngoãn gật đầu. “Công tước sai em họ mua chỗ công ty này, ta là người đứng tên trên danh nghĩa, cho nên hôm nay lại đây xem ngươi.” “Mua…mua?” Cổ Hạo còn tưởng mình nghe lầm. James sắc mặt tự nhiên giống như đây chỉ là việc nhỏ. “Không sai, ta rất lo lắng ngươi. Không thể ở gần chăm sóc ngươi khiến ta rất khó chịu. Tuy phương diện tiền bạc không có vấn đề, hoàng tử cho chúng ta tiền xài dư dả, nhưng ta không hiểu pháp luật Đài Loan, công tước kêu Ryan đến giúp ta. Ta mới đầu còn kinh ngạc vì sao hắn đột nhiên tốt như vậy, trước giờ quan hệ giữa ta và đám biến thái kia không tốt lắm.” “Anh lo cho tôi, nên mua cả công ty này?” Cổ Hạo rất kinh ngạc, James thì nghiêm túc gật đầu, không thèm để ý. “Đây không có gì, chỉ là chút tiền nhỏ thôi.” Mua một công ty lớn mà là chút tiền? Cổ Hạo hoàn toàn nói không ra lời. Anh đã không cách nào tưởng tượng đến tột cùng James giàu cỡ nào. James kéo tay anh. “Sắc mặt ngươi quá kém, ta mang ngươi đi ăn cơm.” Cổ Hạo còn đang chấn kinh cứ như vậy ngây ngốc bị James kéo đi ăn cơm. Anh đã quên hành vi này coi như là trốn việc. …………………. James vì anh, mua nguyên cả công ty? Khi Cổ Hạo bị James kéo đến một nhà hàng cao cấp, anh vẫn đang trong trạng thái chấn kinh chưa hồi phục thần trí. Đợi đến lúc lấy lại tinh thần thì họ đã gọi cơm xong. Dưới ánh sáng hoa lệ của đèn mỹ thuật, cả đại sảnh có vẻ nhu hòa. Chỉ nhìn cách trang hoàng, Cổ Hạo hiểu rõ nhà hàng này giá sẽ không rẻ. Phục vụ nhanh nhẹn bày lên bộ đồ ăn, Cổ Hạo kinh ngạc nhìn số lượng không ít dao, nĩa và thìa. Anh không biết nên sử dụng như thế nào, chỉ có thể nhìn James, bắt chước làm theo. Tuy không muốn làm James xấu mắt, nhưng Cổ Hạo ít ăn cơm tây vẫn là không cẩn thận làm rớt nĩa xuống gầm bàn. Anh xấu hổ đến muốn chui xuống đất. James cũng giật mình giương mắt nhìn anh, dường như không ngờ anh sẽ làm rớt nĩa. “Xin lỗi.” Cổ Hạo nhỏ giọng ăn năn. “Không sao, kêu phục vụ lấy cái khác là được.” James ôn hòa nói. Cổ Hạo không dám ngẩng đầu lên. Anh không muốn mất mặt trước mắt James, bởi vì quá khẩn trương lại làm rớt cái thìa. Tuy James làm như không phát sinh việc gì, nhưng Cổ Hạo khó chịu đến muốn khóc. Anh ăn vài ngụm liền ngừng. Thật mất mặt! Anh đã xấu hổ đến không thể nâng đầu lên nữa. Loại cảm giác này so với xuống địa ngục còn khó chịu. Vì sao mình phải ở trước mặt James làm chuyện ngu xuẩn vậy? James nhất định sẽ chán ghét anh! Vừa nghĩ tới James có lẽ ghét mình, nước mắt suýt rơi ra, anh thì thào nói. “Tôi…tôi ăn…no rồi.” *Leng keng* vài tiếng, James liên tiếp làm rơi dao nĩa và thìa. Thấy thế, Cổ Hạo vô cùng kinh ngạc. James làm động tác rất quen thuộc, sao có thể để rớt dao nĩa được? James mặt không biểu tình nói. “Nơi này dao nĩa quả nhiên khó dùng, hại ta cũng làm rớt vài cái. Chúng ta đi chỗ khác ăn cơm đi, nơi này thật đáng ghét!” Tuy James mặt không đổi sắc nhưng hắn rất ít nói dối, bởi vậy màu da khỏe mạnh hơi ửng hồng. Trong lòng Cổ Hạo vừa vui vẻ vừa ngượng ngùng. Ngực tràn đầy ngọt ngào, khuôn mặt cũng hồng, tim đập càng lúc càng nhanh. James bởi vì sợ anh lúng túng mà tự nguyện mất hình tượng trước mặt bao người? Hắn là người đặt kiêu ngạo lên hàng đầu, lại vì anh mới làm chuyện như vậy? Hơn nữa chắc hắn ít nói dối, bởi vì anh nhìn ra ngay lời nói dối của hắn. James đối với anh thật quá tốt! Cổ Hạo cười ra tiếng, không cúi đầu nữa. James cầm tay anh. “Đi! Ta mang ngươi đi chỗ khác ăn cơm.” Ra khỏi nhà hàng cao cấp này, James muốn dẫn anh đi ăn cơm nơi khác, nhưng Cổ Hạo rất hưng phấn ăn không nổi thứ gì. Anh chỉ muốn trở về nhà James, được hắn ôm chặt trong lòng. “Tôi muốn về nhà, có được không?” Hàng mi anh chớp động mê người, làm nũng yêu cầu. James nói nhỏ. “Được rồi, dạo này ngươi cũng mệt, cần ngủ một giấc. Chờ ngươi ngủ đủ rồi chúng ta lại ăn bữa tiệc lớn.” Sau đó hai người cùng lên xe trở về nhà.
|