Tiểu Thụ Rau Câu Nhà Tôi
|
|
Chương 10 Tôi bị bộ dáng đáng thương của nó thổi bay mất cơn giận, lại thấy nó bị hù đến phát hoảng, thế là chẳng muốn giảng lí lẽ cho nó nữa. Nhìn đồng hồ treo tường chỉ mới hơn ba giờ, tôi đứng dậy đến bên người nó hỏi: “Thời gian còn sớm, em còn muốn ngủ tiếp không —— ý anh là “điều dưỡng thân thể” ấy?” Nó ngẩng đầu, nhìn tôi với đôi mắt ướt sũng. Phải công nhận là, hình dáng con người của nó thật sự rất đẹp. Có lẽ do đã tham khảo qua tôi, màu da của nó là màu trắng ngần của người châu Á, tóc đen khoẻ mạnh, gương mặt nhỏ, đôi mắt to, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu. Nó túm chăn đứng lên, thấp hơn tôi nửa cái đầu. Một cánh tay mảnh khảnh trắng nõn vươn ra khỏi chăn, nắm lấy góc áo ngủ của tôi: “Trần… Anh không giận ư?” Tôi mỉm cười xoa xoa mái tóc ngắn mềm mại của nó: “Em biết sai là tốt rồi, anh giận làm chi nữa.” Nó nâng mắt lên, hàng mi thật dài khẽ chớp như chiếc quạt nhỏ: “Anh là người tốt…” Tôi hơi bị choáng một chút, cảm thấy một loại điện giật rất nhỏ len lỏi trong thân thể. Trời ạ… Thì ra “tia nhìn điện giật” kiểu này là có thật… Dụng cụ biến hình chưa đủ năng lượng, nó cầm rau câu nhìn tôi tha thiết. “Không biến về được à?” Nó cắn môi dưới, gật đầu. Tôi nhìn chiếc ghế sô pha chật hẹp, thở dài, ngoắc nó ý bảo theo tôi vào phòng ngủ. “Em ngủ ở đây đi.” Tôi vỗ vỗ bên giường, sau đó tìm thêm chăn trong tủ. “Thế…” Nó do dự nhỏ giọng hỏi, “Thế anh ngủ ở đâu?” Tôi ôm chăn gối, chỉ chỉ phòng khách: “Anh ngủ trên sô pha là được rồi.” Nó cúi đầu, “ừ” khẽ, đem chăn lên giường. Lúc nãy chạy đi vội vội vàng vàng, chăn gối lộn tùng phèo hết cả lên. Nó ngồi trên giường nhìn chăn gối một chút, sau đó bắt chước tôi nắm hai góc chăn tung lên, cố gắng trải chăn ra. Nó đưa lưng về phía tôi, làn da trắng nõn dưới ánh đèn được phủ lên một màu mật ong nhu hoà. Tôi trợn mắt há mồm mà ôm chăn gối đứng ngây ngốc trước giường. Nó vô tri vô giác trải chăn, quỳ gối, vểnh mông lên mà tấn góc chăn. “Phịch!” Chăn trong tay tôi rơi xuống sàn nhà. “Ơ? Làm sao vậy, Trần?” Nó ngồi thẳng dậy, quay đầu lại hỏi tôi, mắt to hiếu kỳ nghiên cứu biểu cảm của tôi, hai điểm phấn nộn lay động trên làn ngực bóng nhoáng trước mắt tôi. “Không có gì!” Tôi nhặt chăn bay biến khỏi phòng ngủ trong vòng một nốt nhạc. Đến khi nằm xuống sô pha, tôi vẫn còn cảm giác quả tim mình đập thình thịch như muốn bay ra khỏi lồng ngực. Tôi chưa bao giờ thấy thân thể người cùng giới nào lại có thể xinh đẹp đến mức khiến người ta rớt máu mũi, vậy mà cái đứa trong phòng ngủ kia tuyệt đối có thể gọi là “Nhân gian hung khí” đấy… “Ngày mai…” Tôi buồn bã rên rỉ, “Ngày mai nhất định phải bắt nó biến trở về mới được!” Ngày hôm sau. “Hôm nay mưa to chuyển thành mưa bão, nhiệt độ không khí cao nhất là…” Nó ghé vào bên cửa sổ, hiếu kì đưa tay đón mưa: “Cái này là mưa ấy à?” Tôi nhìn dụng cụ biến hình chưa đủ năng lượng, vô lực nhắc nhở nó: “Em mặc quần áo vào rồi chơi tiếp có được không? Không thì khoác chăn lên cũng được mà…”
|
là dụ thụ, tuyệt đối là dụ thụ :\
|
Dung vay, dung vay. Dung su ngay tho vo so toi cua minh ma quyen ru nguoi ta. Toi loi, toi loi...
|
Chương 11 Nó quay đầu lại, nghiêng đầu hỏi tôi: “Có nhất thiết phải mặc không?” “Ở hành tinh mấy đứa không có ai mặc quần áo sao?” Tôi hỏi ngược lại. “Cũng không hẳn… ” Nó sờ sờ đầu, trên mặt ửng hồng, “Ờ hành tinh bọn em, chỉ khi trước đám cưới một ngày vũ trụ mới mặc quần áo.” “Hả? Bởi vì hôn lễ rất thiêng liêng sao?” Nó nhìn quần áo trên người tôi, bộ dáng có chút sợ hãi lại có phần chờ mong: “Không phải như thế, anh biết không, nhiệt độ không khí ở hành tinh Tasi tương đối cao —— mặc quần áo là thử thách của người ở đó, nếu có thể sống qua được một ngày vũ trụ mà không cởi quần áo thì mới được xem là tình yêu chân chính đáng ngưỡng mộ đấy.” Phải công nhận, thể loại phong tục như này…. thực sự rất… kỳ diệu. “Vậy tỉ lệ ly hôn ở đó chắc không cao lắm nhỉ?” “Tỉ lệ ly hôn?” Nó chớp mắt suy nghĩ một chút, “Người ở hành tinh bọn em chưa bao giờ ly hôn cả. Có điều… ” Nó nằm sấp lên bệ cửa sổ, tiếp tục nghịch mưa, “Mọi người căn bản chẳng ai dám đi kết hôn cả… mặc quần áo thật là đáng sợ.” Tôi cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, quyết định không phát biểu ý kiến gì nữa. Mưa là lúc thích hợp để nói chuyện phiếm nhất. Dưới sự khẩn cầu một lần nữa của tôi, cuối cùng nó cũng chịu khoác một tấm chăn hơi mỏng lên người, ngồi trên sô pha. “Em nhớ nhà sao?” Tôi hỏi nó. Nó gật đầu đáng thương, miệng mếu mếu, viền mắt đỏ lên: “Đương nhiên là em muốn về nhà rồi! Mạng internet vũ trụ của em, phi thuyền Kira số lượng có hạn mới sản xuất trong quý của em, còn có trò chơi mới luyện lên cấp 120 của em nữa…” Tôi vội vàng hô ngừng: “Em không nhớ cha mẹ em sao?” Đôi mắt mọng nước của nó ngạc nhiên nhìn về phía tôi: “Vì sao lại nhớ hai lão điên đó?” “Ể?” “Bọn họ ngoại trừ lãng phí tài nguyên hành tinh Tasi thì căn bản chả có cống hiến gì hết!” Nó phồng má oán trách, “Ngay cả việc bức em đi du lịch vũ trụ lần này cũng là do bọn họ đấy! Căn bản là thừa dịp em còn đang nghỉ ngơi mà ép buộc em lên phi thuyền thì có! Còn nói cái gì mà không mang theo Hita trở lại thì đừng trở về!” “Hita là cái gì?” “A? Hita…” Nó chớp chớp con mắt, khuôn mặt hơi đỏ lên, co người lại theo thói quen, thử vài lần mới ngớ ra là không thể biến nhỏ khi đang trong hình dáng con người, “Anh nghe lầm rồi! Em có nói gì đâu!” “Không có sao? Nhưng anh nghe thấy rõ ràng mà.” Dáng vẻ ngượng ngùng của nó quá đáng yêu, đáng yêu đến mức khiến người ta cầm lòng không được mà muốn trêu chọc nó. “Là anh nghe lầm mà…” Nó đỏ mặt không chịu thừa nhận, kéo chăn trùm hết người, chỉ lộ ra mắt to ngập nước. “Thật không? Là anh nghe lầm sao? A!” Tôi mỉm cười, gõ nhẹ vào gáy như sực nhớ ra, “Anh nhớ hình như còn dư mấy cái rau câu thì phải…” Nó không nói lời nào. Nhưng tôi dám cá rằng mình đã nghe được âm thanh nuốt nước bọt vang lên đâu đó. “Trần…” Nó khe khẽ gọi tôi. “Chuyện gì?” Tôi mỉm cười trả lời. “Nếu em nói cho anh Hita là gì thì em có được ăn rau câu không?”
|
Chương 12 Lực hấp dẫn của rau câu đối với nó tuyệt đối hơn hẳn lực hút của Trái Đất. Sau khi ăn đã đời một cái rau câu hoàng đào, nó mới hài lòng hả dạ mà nói cho tôi biết. Hita là cách gọi dành cho người bạn đời ở hành tinh Tasi, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều có thể gọi như thế. “Hita là cách gọi riêng của thành viên hoàng thất đấy.” Nó lại xé mở thêm một cái rau câu nữa, đưa đến bên miệng, đầu lưỡi phấn nộn liếm láp rau câu phấn nộn. Tôi cười cười, phản đối: “Không phải em cũng gọi như thế sao? Lẽ nào em là thành viên hoàng thất?” “Thật là thất lễ.” Nó buông rau câu, phồng má trừng tôi, “Tôi là người thứ hai thừa kế ngôi vị hoàng đế đấy!” Hoá đá. Nó sờ cằm suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Thật ra thì nói là người thừa kế thứ nhất cũng được, vì cái thằng thứ nhất theo chồng bỏ trốn đến bây giờ cũng chưa có bị bắt trở lại đây này.” Hiện tại nếu có một trận gió, tôi nhất định sẽ biến thành bụi bay trong gió. “Em là thành viên hoàng thất thật sao?!” Tôi khiếp sợ vô cùng: tên người ngoài hành tinh đang trùm chăn ăn rau câu ngồi trước mặt tôi… chính là người thuộc hoàng tộc người ngoài hành tinh a a a! Nó gật đầu, mắt to long lanh chớp chớp, bộ dạng thuần khiết ngây thơ vô đối. Có hoàng thất như vậy… Thì làm thế nào mà nhân dân ở hành tinh đó tồn tại được nhỉ? “Cơ mà hoàng thất với người bình thường cũng không khác nhau cho lắm… ” Nó bổ sung, “Bởi vì 50% người dân ở hành tinh Tasi đều mang dòng máu hoàng gia.” “… Một hành tinh thần kì.” . . Cuối tuần luôn luôn trôi qua rất nhanh. Sau một đêm nữa chịu đựng trên ghế sô pha, tôi ngáp mấy cái rồi đứng lên đi làm. Khí trời vẫn xấu xí như cũ, âm u khiến người ta chẳng có lấy một chút tinh thần. Thời gian nó ngủ kỳ thực không dài. Khi tôi thức dậy, nó cũng đi ra khỏi phòng ngủ. Vì thứ đầu tiên đập vào mắt là nó, tôi tỉnh ngủ ngay và luôn: nếu như mỗi sáng sớm đều có một tấm thân trần trụi như vậy lượn tới lượn lui trước mắt, tôi sợ trái tim mình sớm muộn gì cũng hết chịu nổi cho mà xem. Lòng tôi khóc thét một tiếng, tôi cấp tốc chạy ào vào phòng ngủ lấy chăn quấn nó lại. Nó chỉ xoa mắt nhìn tôi thiết tha: “Trần, anh phải đi ra ngoài hả?” “Đúng vậy…” Tôi gật đầu, “Anh phải đi làm, chút anh về anh mua rau câu cho em ăn nhé.” Mắt nó sáng rực lên trong chốc lạt rồi ảm đạm trở lại: “Em theo anh không được ư? Bây giờ em vẫn trong hình dáng con người này, có thể đi chơi được không?” “Được thì cũng được đó, nhưng phải mặc quần áo vào trước đã.” Nó rụt rụt cổ, cắn môi không nói, ủy khuất chỉ chỉ hai ngón tay vào nhau. Tôi xoa xoa tóc nó, thở dài: “Ngày hôm nay em ở nhà trước đi nhé, có thể xem TV này, có thể lên mạng nữa này.” “Lên mạng?” Nó nghi hoặc lặp lại câu nói. Vì vậy tôi bắt đầu dạy nó mở máy tính và lên mạng, để rồi ngay cả việc tôi rời đi khi nào nó cũng chẳng biết —— đến lúc tôi tan tầm về nhà, vật nhỏ đang đóng đô trước máy tính cư nhiên mang một vẻ mặt kinh ngạc mà hỏi tôi: “Sao anh còn chưa đi?” … Dạy nó lên mạng… có lẽ không phải là chuyện tốt lành gì.
|