Hồng Nhan Say Yêu Hậu Tóc Trắng Của Lãnh Hoàng (Quyển 1)
|
|
Q.1 - Chương 14: Huyết chú phát tác
Liên tiếp ba ngày trong cung cũng giăng đèn kết hoa chuẩn bị đại điển hoàng thượng nhận lại quyền lực của mình, nghe nói hoàng thượng vốn không muốn như thế, là Thái hậu tự mình hạ chỉ tổ chức nói "Hoàng thượng thân chánh không phải chuyện đùa, nên hảo hảo ăn mừng."
Đến ngày thân chánh đó, tất cả hình như đều thuận lợi, Thái hậu thủy chung mang vẻ mặt tươi cười, đối với hoàng thượng càng thêm thuần thuần dạy bảo, lần nữa dặn dò hoàng thượng nhất định phải làm một minh quân, Văn Võ Bá Quan tề tụ ở trong cung, Thái hậu cùng tham gia việc xếp đặt buổi tiệc, vì hoàng thượng ăn mừng, Lãnh Nguyệt Hàn cùng Thái hậu ngồi ở chủ vị, chừng chia ra ngồi là Quốc sư Thượng Quan Thiên Dật và Khôn Thừa Tướng, Lãnh Nguyệt Hàn vẫn mặt lạnh không nói gì, còn Thái hậu lại một mặt tươi cười.
Đột nhiên đại điển được diễn ra một nửa, Lãnh Nguyệt Hàn cảm giác ngũ tạng lục phủ có hàng trăm con kiến đang cắn, vô cùng đau đớn, tự mình biết nhất định là Huyết Chú phát tác nhưng lần này lại phát tác không theo định kỳ.
Không còn kịp nữa suy nghĩ nhiều như vậy, đau đớn lại một lần nữa càng thêm mãnh liệt đánh tới, cảm giác máu cả người giống như muốn phun ra, không cách nào hô hấp, Lãnh Nguyệt Hàn che ngực, cặp mắt thù hận nhìn Thái hậu, Thái hậu giơ ly rượu lên cười nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, Lãnh Nguyệt Hàn rất nhanh tay nắm thành hai quả đấm, mồ hôi lạnh nhỏ giọt.
Thượng Quan Thiên Dật cũng phát hiện Lãnh Nguyệt Hàn có chút khác thường, vội vàng kiếm cớ đem Lãnh Nguyệt Hàn đỡ về Cần Chính Điện, Thượng Quan Thiên Dật bộ mặt lo lắng nói "Hàn, kìm chế một chút, ta lập tức cho ngươi châm cứu, sẽ ngừng đau thôi."
Lãnh Nguyệt Hàn mồ hôi nhỏ giọt gật đầu, ngồi xếp bằng ở trên giường, nhưng đột nhiên từ mấy cảm giác máu cả người đều ở đây sôi trào, trong nháy mắt toàn thân liền nổi gân xanh, mạch máu có thể thấy rõ, bên trong như có ngàn côn trùng hàng vạn con kiến đang cắn thực nhốn nháo.
Thượng Quan Thiên Dật vừa định hạ châm, liền bị Lãnh Nguyệt Hàn nổi điên đụng vỡ, Lãnh Nguyệt Hàn đem tất cả trong Cần Chính Điện đổ xuống trên mặt đất, Thượng Quan Thiên Dật thật sự hết cách rồi, dưới tình thế cấp bách không thể làm gì khác hơn là điểm huyệt đạo của Lãnh Nguyệt Hàn, để cho hắn không thể động đậy.
Lãnh Nguyệt Hàn khổ sở nằm trên mặt đất mà co quắp, Thượng Quan Thiên Dật vội vàng chạy tới nâng hắn lên, còn chưa tới, đã thấy Lãnh Nguyệt Hàn bắt đầu nôn ra máu, từng miếng từng miếng máu tươi phun ra ngoài.
Thượng Quan Thiên Dật không biết như thế nào cho phải, may là mình dù thế nào một ôn hòa người, cũng tỉnh táo không xuống.Lần này, Huyết Chú của Hàn phát tác tới quá đột ngột, trước kia mỗi lần phát tác cũng chưa từng như hiên tại nôn ra máu như vậy.
Đang lúc Thượng Quan Thiên Dật chuẩn bị bắt mạch cho Lãnh Tuyết Hàn, cửa chính của Cần Chính Điện đột nhiên bị người đẩy ra, Thượng Quan Thiên Dật ngẩng đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy Thái hậu mang theo Khương Khôn mặt nụ cười đứng ở cửa, nụ cười dữ tợn.
Thượng Quan Thiên Dật nhìn một thân nhếch nhác đầy ngập hận ý nhưng không cách nào phát tác của Lãnh Nguyệt Hàn, khổ sở xoay mặt, Thái hậu mang theo dữ tợn nụ cười đi từng bước một đến bên cạnh hai người, nhìn máu tươi đầy đất, nụ cười càng thêm cuồng vọng, theo trên cao nhìn xuống hai người cười nói "Như thế nào, tư vị của Huyết Chú không dễ chịu đi, bị nhiều năm như vậy còn không có thói quen sao?"
Lãnh Nguyệt Hàn hai mắt đỏ ngầu nhìn Thái hậu, Thái hậu cười khẩy "Đừng tưởng rằng ai gia đồng ý cho ngươi quy chính, thì ngươi có thể ngồi vững vàng cái này ngôi vị hoàng đế. Ngươi nên biết, ngươi vĩnh viễn đều là con rối của ai gia, nếu như không phải có áp lực của những phụ chính đại thần, coi như ngươi cưới hoàng hậu, ai gia cũng sẽ không cho ngươi thân chánh a."
Thượng Quan Thiên Dật nổi giận nói "Thái hậu nương nương, ngươi như thế đối đãi với Hàn như vậy. Ngươi đã hành hạ hắn mười sáu năm còn chưa đủ sao?"
Thái hậu đột nhiên điên cuồng cười to "Đủ, ha ha….mẫu thân hắn phá hủy cả đời ta, điểm này đau là đủ rồi ư? Không, ta chính là muốn tiện nhấn đó nhìn ta như thế nào hành hạ con trai của ả."
Lãnh Nguyệt Hàn vẫn đang hộc máu, Khương Khôn nhìn tình hình sợ sẽ xảy ra chuyện, liền đi tới bên cạnh Thái hậu nhắc nhở, Thái hậu hừ lạnh, từ trong tay áo móc ra một hoàn thuốc ném xuống đất "Cái này là hoàn thuốc, có thể để cho ngươi chống được tháng sau, đừng tưởng rằng nắm giữ quyền to, tựa như chạy ra khỏi sự khống chế của ai gia, tối hôm nay chỉ là cho ngươi một chút cảnh cáo thôi. Sau này ngươi nên an phận cho ai gia, nếu không….haha."
Nói xong, liền mang theo Khương Khôn xoay người rời đi. Thượng Quan Thiên Dật vội vàng nhặt hoàn thuốc lên, cho Lãnh Nguyệt Hàn ăn vào, giải khai huyệt đạo của Lãnh Nguyệt Hàn, ngồi dưới đất vì Lãnh Nguyệt Hàn mà đưa vào nội lực, điều chỉnh hơi thở của y.
|
Q.1 - Chương 15: Ý Định Đêm Khuya
Đêm lạnh như nước, cả Nguyệt Lạc điện cũng bao phủ ở mông lung dưới ánh trăng, Tuyết Ninh một mình đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn lên bên trên trời trăng sáng, đã ba ngày rồi, Lãnh Nguyệt Hàn ba ngày chưa có tới Nguyệt Lạc điện lần thứ nhất.
Ba ngày này, cũng ít thấy Tắc Bắc cùng Giang Nam, nghĩ đến phải là bận về việc gì chăng? Chuyện ở đại điện Thân chánh, ba ngày nay buổi tối Linh Lung mỗi ngày đều sẽ ở đêm khuya yên tĩnh thời điểm đi tới Nguyệt Lạc điện, đem trong cung này lớn nhỏ chuyện tất cả đều nói cho mình.
Thật ra thì suy nghĩ một chút, Lãnh Nguyệt Hàn là vị hoàng đế cũng rất uất ức, làm mười sáu năm Hoàng đế nhưng không có thân chánh, mình lại càng không hiểu, đây là mười sáu năm tới tại sao hắn không có cưới hoàng hậu, là Thái hậu đang ngăn trở, hay là bởi vì nguyên nhân khác, tại sao lại không giải thích được phong một cái từ nhỏ đã bị người sở thóa khí Khương Tuyết thà làm hậu, cười khổ cười một tiếng, nàng sẽ không ngu đến tin tưởng cái gì mệnh trung chú định.
Chẳng lẽ là bởi vì chính mình là muội muội của Khương Khôn, là một con cờ của Khương Khôn dùng để kìm chế hoàng thượng, thế nhưng cũng nói không thông a, Khương Tuyết Ninh đối với Khương Khôn mà nói vốn là có cũng được, mà không có cũng không sao.
Mình đã hỏi Thái hậu, nhưng Thái hậu cũng không có ngay mặt trả lời, quá nhiều chuyện đều là như một đoàn sương mù, mình không biết đồng ý yêu cầu của Thái hậu là đúng hay là sai, đã từng mình cũng là ở theo người khác ý tứ cuộc sống, như cái xác không hồn loại, dùng lạnh lùng ngụy trang mình, chỉ có tại cái đó nhân diện trước có thể tháo xuống cái mặt nạ lạnh lùng.
Ở cuộc sống sát thủ tàn khốc kiếp trước hẳn là hy vọng duy nhất của mình, nhưng cuối cùng vẫn còn cách mình đi, nghĩ tới đây Tuyết Ninh trong lòng một hồi quặn đau, Vân Thiên là mình trong lòng vĩnh viễn đều không thể đụng vào thương, nhớ tới cũng sẽ để cho mình đau không cách nào hô hấp.
Khi chính mình phát hiện một thân một mình ở nơi này, lục đục đấu đá trong hoàng cung, mình ngụy trang đối với mỗi người khuôn mặt tươi cười chào đón, tự nhận là chính mình là một hướng tâm tư kín đáo, nhưng ở nơi này trong hoàng cung, đột nhiên phát hiện nhìn mình không thấu mỗi người, không hiểu Thái hậu đang đùa bỡn âm mưu gì, không khó nhìn ra Thái hậu đối với quyền lợi dục vọng, thế nào sảng khoái như vậy trả lại chính quyền?
Không hiểu Lãnh Nguyệt Hàn đang đùa trò xiếc gì, vốn tưởng rằng đám cưới chi dạ hắn sẽ không đụng mình, nhưng thế, nhưng hắn lại thô bạo đoạt lấy, trừ phái người giám thị mình, giống như ngầm cho phép tất cả hành động của mình, cũng không biết là ngầm cho phép, hay là không có thời gian trông coi chính mình. Tóm lại những thứ phi tử kia không hề vội tới thỉnh an, mình liền thanh tịnh hơn nhiều, mình vốn là có một cái kế hoạch trong người, nhưng một mình ở vào triều đại xa lạ này, mình căn bản không biết gì ngày mai thì như thế nào, đột nhiên có một loại sống ở đâu thì yên ở đấy đi một bước nhìn một bước tâm cảnh.
Một quân chủ mị hoặc lạnh lùng ư, mình sợ rằng không có bản lãnh kia, không biết là nguyên nhân gì khiến Lãnh Nguyệt Hàn cam nguyện bị Thái hậu quản chế mười sáu năm, nhưng là mình biết, Lãnh Nguyệt Hàn tuyệt không phải hạng người vô năng.
Sự thông minh của hắn, cơ trí sợ rằng mình cũng không kịp, như thế nào lại dễ dàng bị quản chế cùng người như vậy một nam nhân lạnh lùng, vô tình há lại sẽ bởi vì bị một nữ nhân, tất cả chuyện cũng không có mặt ngoài chỗ đã thấy cái kia sao đơn giản, mình vốn không muốn cùng người lạnh lùng, vô tình có quá nhiều giao tập, nhưng bất luận là Thái hậu, còn là Lãnh Nguyệt hàn cũng có thể dễ dàng giết chết mình.
Nhưng là bây giờ mình cũng không muốn chết, không phải sợ chết, mà là đồng ý Vân Thiên sống sót thật tốt, chỉ có hèn yếu mới trốn tránh tất cả, nhưng là mặc kệ như thế nào, muốn diễn trò mình sẽ không thua bởi bất luận kẻ nào, giỏi về ngụy trang, mình càng cường hạng hơn, mình có thể cùng Thái hậu chu toàn, có thể cùng Lãnh Nguyệt Hàn đấu nhau, nhưng là tuyệt sẽ không ngu phải đối hắn bỏ ra thật lòng.
Từ xưa Quân Vương vô tình nhất, huống chi mình đã có Vân Thiên, mặc kệ hắn đang không ở đây, hắn đều là người đời này mình dựa vào "Ai" Tuyết Ninh thở dài, ý định rối loạn, phủ thêm áo choàng lặng lẽ rời đi Nguyệt Lạc điện, nghĩ tự mình một người ra ngoài đi dạo.
|
Q.1 - Chương 16: Vô Tình Gặp Nhau (1)
Khương Tuyết Ninh một người một mình, chẳng có mục đích gì mà đi dạo lung tung trong cung. Bất tri bất giác nàng đi đến bên hồ, bốn phía yên tĩnh, Tuyết Ninh nhìn hồ nước lớn vô cùng, chung quanh trồng đầy những kỳ hoa tươi sáng chói. Nơi này hình như là một quốc gia có bốn mùa như mùa xuân, khắp nơi đều có thể nhìn thấy những đoá hoa nở xinh đẹp.
Tuyết Ninh nhặt một đóa hoa, thuận thế ngồi trên tảng đá ở bên hồ, đem cánh hoa trong tay, từng phiến phiến hoa ném vào trong hồ.
Đột nhiên, Tuyết Ninh nghe hòn núi giả sau lưng phát ra tiếng động nhỏ, nàng lập tức cảnh giác đứng dậy. Chỉ thấy, một bóng dáng màu vàng từ hòn núi giả lảo đảo bước ra, không cần phải nói, Tuyết Nkinh liều biết bóng dáng màu vàng này là 'chồng' của minh, Lãnh Nguyệt Hàn. Do đó, nàng đứng yên bên hồ, không có bất kỳ động tác nào.
Lãnh Nguyệt Hàn từ phía sau hòn núi giả đi ra. Mới vừa rồi bởi vì động nội lực quá lớn dẫn đến thương tổn cho bản thân, nên tóc tai rối bời, gương mặt tái xanh. Hắn lấy tay che ngực, ánh mắt lăng liệt nhìn Khương Tuyết Ninh đang đứng bên hồ, thầm nghĩ:
"Đáng chết! Nữ nhân này bộ không nhìn thấy ta đang không thoải mái sao? Sao còn không qua đỡ ta một cái chứ!"
Ta đang khôi phục lại nội lực, gỉam chút đau đớn, những tưởng ở đây chỉ có một mình ta, ai dè, nữ nhân này lại đến, vốn là không muốn lộ diện, nhưng tại sao khi thấy bóng hình nàng một mình ngồi bên hồ, một mình ném những phiến hoa xuống mang vô tận bi thương, trong lòng ta lại vô cùng khó chịu, mơ hồ như có cái gì đó đâm sâu vào trong lòng.
Cho nên, ta mang một bụng hoả khí không chỗ nào phát tác được, nên một tay đánh nát tảng đá, không ngờ lại động vết thương, nên mới phải lảo đảo, mất hình tượng đi ra.
Vì không muốn bất cứ ai nhìn thấy vẻ nhếch nhát của mình, Lãnh Nguyệt Hàn cố đứng thẳng người. Thế là hai vị Đế Hậu cứ như vậy đứng bên hồ nhìn đối phương. Gió thổi, tay áo hai người bay phất phơ, đột nhiên, Tuyết Ninh cười khúc khích, làm cho Lãnh Nguyệt Hàn trợn lên, giận dữ nhìn. Tuyết Ninh nghĩ thầm, khi nhìn thấy bộ dạng chật vật của ‘ai kia’ như vậy, tâm tình nàng rất tốt a.
Lãnh Nguyệt Hàn từ từ hướng Tuyết Ninh đi tới, thuận thế ngồi trên tảng đá nàng vừa ngồi. Tuyết Ninh cũng không so đo, ngồi xuống bên cạnh hắn. Hai người sóng vai cùng ngồi, nhìn như hài hòa, giống như một đôi yêu nhau bình thường, nhưng thật sự cả hai chỉ mới vừa quen nhau thôi.
Lãnh Nguyệt Hàn nhìn thấy động tác của Tuyết Ninh, thân thể cứng đờ, nhưng không nói gì. Im lặng hồi lâu, Tuyết Ninh mở miệng “Làm hoàng đế không mệt chết sao?”
Lãnh Nguyệt Hàn sững sờ, không ngờ tuyết Ninh sẽ nói cái này, nhưng lại không có trả lời. Cũng bởi vì ngôi vị hoàng đế này mà mình đã bỏ ra quá nhiều thứ, nhiều đến nỗi mình cũng không dám nghĩ rốt cuộc có đáng giá hay không? Có mệt hay không?
Tuyết Ninh ý thức được Lãnh Nguyệt Hàn không muốn nói về cái này. Ai mà chẳng có chuyện xưa của mình, không phải sao?
Bỗng nhiên, Lãnh Nguyệt Hàn nghiêm mặt, hỏi “Khuya khoắt rồi mà không nghỉ ngơi, lại không mang theo cung nữ, một mình chạy đến hồ nước ngẫn người. Hoàng hậu cũng thật có nhã hứng a!”
Tuyết Ninh nhìn mặt hồ, nhàn nhạt nói “Hoàng thượng cũng thật có hứng. Đêm khuya không ngủ, lại chạy đến nơi này luyện công.”
Lãnh Nguyệt Hàn tức giận đến không thể nói một câu. Đột nhiên đứng dậy phất tay áo rời đi, vừa chuẩn bị đi, lại bị Tuyết Ninh kéo ống tay áo. Tuyết Ninh ngồi trên tảng đá, nhìn chằm chằm Lãnh Nguyệt Hàn. Lãnh Nguyệt Hàn cau mày, nhìn Tuyết Ninh kéo ống tay áo của mình, làm cho Tuyết Ninh ngượng ngùng buông tay. Dĩ nhiên, nàng cũng không thích cùng người khác thân cận.
Tuyết Ninh nhìn Lãnh Nguyệt Hàn nói “Ngươi có thể hay không dẫn ta bay một vòng trên hồ? Các ngươi không phải là biết bay sao?”
Nghe Tuyết Ninh nói thế, Lãnh nguyệt Hàn cũng không để ý tới nàng, xoay người rời đi, bước đi rất vội vàng. Trong lúc bất chợt, nàng có chút thất vọng, cúi đầu ngồi trên tảng đá. Nghĩ đến mình như thế nào lại nói như thế, rõ ràng giữa hắn và mình không có bất kỳ mối quan hệ nào. Thế mà lại ở trước mặt hắn, mình lại buông lỏng, lộ bản thân ra. Tuyết Ninh đang ảo não, bỗng nhiên có cảm giác ngang hông căng thẳng, sau đó một mùi hương nam phái khoang khoái nhẹ nhàng bay vào cánh mũi.
|
Q.1 - Chương 17: Vô tình gặp nhau (2)
Tuyết Ninh còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Lãnh Nguyệt Hàn ôm bay lên. Nàng ngẩn đầu nhìn gương mặt tuấn tú của Lãnh Nguyệt Hàn, rồi lại nhìn mặt hồ dưới chân, mới biết mình đang bay. Trong lòng nhất thời vui mừng, vô thức gian tay, môi xinh hé cười cảm thụ sự yên tĩnh ban đêm cùng cảnh đêm xinh đẹp.
Lãnh Nguyệt Hàn cứ như vậy nhìn dáng vẻ cười vui của Tuyết Ninh, bất đồng với dáng yêu mị khuynh đảo chúng sinh vào ngày cưới ngày đó, liền trong mắt mang theo ý cười. Mình vốn rời khỏi, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ nàng mất mác cùng ảo não, như vô thức liền mang nàng bay lên. Chờ khi mình ý thức được hành động ngu xuẩn thì đã ở không trrung rồi.
Đột nhiên Lãnh Nguyệt Hàn chân chuyễn hướng, mang Tuyết Ninh trở lại bờ. Tuyết Ninh còn chưa đứng vững thì Lãnh Nguyệt Hàn đã xoay người rời đi. May nhờ Tuyết Ninh có đủ bản lĩnh, nhanh nhẹn xoay mình nên không có ngã xuống.
Còn chưa rõ chuyện gì, Lãnh nguyệt Hàn đã đi xa. Nhìn theo bóng lưng vội vã rời đi của Lãnh Nguyệt HÀn, khuôn mặt của Tuyết Ninh lộ rõ tươi cười, nghĩ thầm cái hoàng đế mạt lạnh này cũng không có đến nỗi nào. Chỉ sợ rằng lúc này Tuyết Ninh đã sớm quên cảnh cáo của bản thân, quên sĩ nhục ngày đại hôn, rồi giống như nghĩ đến cái gì, khuôn mặt tươi cười thu lại, hướng về phía hồ hít sâu vài cái, xoay người rời đi.
Lãnh Nguyệt Hàn vội vã chạy về Cần Chính Điện. Thượng Quan Thiên Dật đang ngũ thiếp trên ghế, thì bị tiếng động của cánh cửa bị đạp mở mà tỉnh giấc. Hắn dụi dụi mắt, nhìn Lãnh Nguyệt Hàn đang đứng ở cửa, nói "Trở lại rồi à? Phát tiết xong tâm tình đã tốt lên đi." - Rồi bưng chén thuốc trên bàn lên - "Uống thuốc đi."
Lãnh Nguyệt hàn không để ý đến hắn, buốc chân khẽ run rồi ngã ngồi trên ghế, Thượng quan Thiên Dật thấy không đúng, vội vàng bỏ chén thuốc xuống, nâng mạch của Lãnh Nguyệt Hàn lên, cuống quýt hỏi "Đã xảy ra chuyện gì?"
Thấy Lãnh Nguyệt Hàn vẫn không nói gì, Thượng Quan Thiên Dật nghiêm túc nói "Tại sao lại dùng nội lực linh tinh, làm cho chân khí tán loạn, ngươi không phải biết mình mới vừa khôi phục, đau đớn của Huyết Chú vừa vặn đi qua, ta cho phép cho ngươi đi ra ngoài là để buông lỏng tâm tình một chút, không để cho ngươi dùng nội lực, ngươi cũng không phải không biết, mỗi lần Huyết Chú phát tác, trong vòng ba ngày, ngươi không thể dùng nội lực, cũng ít năm như vậy rồi, ngươi chính mình không nhớ được à?!"
Lãnh Nguyệt Hàn đột nhiên cắt dứt lời càu nhàu của Thượng quan Thiên Dật “Sư huynh, ngươi trước hết nên đem thuốc cho ta uống, rồi hãy nói sau.”
Thượng Quan Thiên Dật tất nhiên là chưa hết giận, hất tay Lãnh Nguyệt Hàn ra, bưng chén thuốc lên. Vì chờ Lãnh Nguyệt Hàn trở lại có thuốc dùng ngay, nên cách một thời gian, Phúc công công sẽ đi hâm nóng lại. Lãnh Nguyệt Hàn vừa uống thuốc, vừa nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Thượng Quan Thiên Dật, không nhịn được, trêu trọc “Ai da, nếu để cho ai khác nhìn thấy, một người luôn lịch sự trong mắt mọi người, lại là nhất phái trấn định quốc sư, bày ra cái bộ dạng thối sắc này, sợ rằng mấy lão hồ ly kia sẽ cho rằng trẫm đã băng hà rồi a.”
Thượng Quan Thiên Dật không nói gì, đỡ Lãnh Nguyệt Hàn lên giường, cũng không quên đắp chăn lại cho hắn, nói “Câm miệng ngươi lại, ngoan ngoãn ở đây nghĩ ngơi cho tốt, mai lại nói tiếp. Phúc công công bọn họ ở bên ngoài, có gì thì gọi bọn họ.”
Lãnh Nguyệt Hàn gật gật đầu. Sau khi thấy Thượng Quan Thiên Dật rời đi, Lãnh Nguyệt Hàn cứ vậy mà nhắm mắt nằm trên Long sàn, hồi tưởng những chuyện vừa xảy ra. Ngày hôm nay thật là thất thường mà, thế nào mà lại gặp nữ nhân kia, mà hình như hôm nay nàng cũng thất thường như mình. Biết rõ mình không nên đi ra gặp nàng, nhưng chính là không nhịn được, biết rõ mình không thể dùng linh tinh nội lực, vẫn còn phô trương, chỉ là không đành lòng nhìn nàng thất vọng, nghĩ tới đây Lãnh Nguyệt hàn đột nhiên mở mắt, ánh mắt lạnh lùng, mình không thể mềm lòng như thế, không thể để nữ nhân kia ảnh hưởng.
|
Q.1 - Chương 18: Phượng quý phi tới chơi
Tối hôm qua bởi vì ngủ quá muộn, nên sáng sớm tỉnh dậy khiến Tuyết Ninh không được thoải mái, cả người như không còn sức lực nào, ăn cũng không nổi. Nghĩ đến cũng may, những oanh oanh yến yến kia sáng sớm không có đến thỉnh an mình, nên mình có thể thỏa sức ngủ bù, liền kêu lên “Châu nhi, mau qua giúp ta dậy.”
Châu nhi cười nói “Tiếu thư, chẳng phải trước kia người luôn dậy sáng, sau giờ lại muốn dậy trễ?” – Châu nhi cười khúc khích, nói đùa – “Có phải hay không bởi vì hoàng thượng mấy ngày không tới, người buồn, nên buổi tối không ngủ được?”
Tuyết Ninh sớm đã quen tính dí dỏm của Châu nhi, nên không để ý, thuận miệng hù dọa “Nha đầu thối, còn nói bậy, có tin hay không ta cho ngươi trở về Khương phủ.”
Nghe thế, Châu nhi sợ đến le lưỡi, lập tức ngậm miệng lại.
Hia người vẫn chưa bước vào điện, đã bị Tắc Bắc gọi lại “Khởi bẩm nương nương, Phượng quý phi tới thỉnh an.”
Tuyết Ninh dừng bước, Phượng quý phi chẳng phải là mỹ nhân ngồi đầu đám người phi tần lúc trước đến thỉnh an mình sao? Nghe nói, Phượng quý phi này là phi tần mà Lãnh Nguyệt Hàn sủng ái nhất. Là thanh mai trúc mã của Lãnh Nguyệt Hàn, gia gia của nàng chính là nguyên lão ba triều, tay cầm trọng binh, ban đầu chính hắn đã nổ lực bảo vệ hoàng thượng lên ngôi. Vả lại, Lãnh Nguyệt Hàn cũng nhiều lần có ý đưa Bạch Phượng Nhi làm Hoàng hậu, nhưng cuối cùng lại không được, người này chắc cũng là một nhân vật lợi hai đi.
Tuyết Ninh lộ ra khuôn mặt tươi cười, bảo Châu nhi dìu trở lại ngoiaj viện, rồi xoay ra nói với Tắc Bắc “Cho mời Phượng quý phi.”
Tắc Bắc lĩnh chỉ đi xuống. Sau đó lại thấy nàng mang theo một người mặc trang phục màu hồng nhạt, khoác một tấm lụa trắng mộc mạc, đầu búi sơ, trừ một số cây trâm quý phi đơn giản thì không còn gì. Trang phục cực kỳ thanh nhã, gió thổi qua lộ ra vẻ mỏng manh cùng một chút bi thương.
Phượng Quý phi như cành liễu sợ gió, nhẹ nhàng đi vào Nguyệt Lạc điện, mang theo nụ cười hướng Tuyết Ninh hành lễ: “Xin tỷ tỷ thứ lỗi, muội muội mấy ngày ngay trong người không khỏe nên không thể tới thỉnh an. Hôn nay, muội đến để bồi tội cùng tỷ tỷ.”
Bạch Phượng Nhi âm thầm quan sát Tuyết Ninh, nàng sẽ vĩnh viễn không thể quên. Trong ngày cưới đó, lần đầu tiên nhìn thấy Tuyết Ninh, thì đã biết mình xa xa không bao giờ có thể với tới.
Tuyết Ninh cười nhạt một tiếng, nói: “Muội muội không cần đa lễ, mau mau đứng lên đi.” Sau đó, nàng quay sang nói với Châu Nhi: “Còn không mau đỡ Quý phi nương nương ngồi xuống.”
Bạch Phượng Nhi vội vàng tạ ơn, Tắc Bắc rất nhanh đem trà dâng lên, Tuyết Ninh nói: “Muội muội vào cung đã lâu, lại là người được Hoàng thượng ân sủng nhất, nên chắc là đối với mọi thứ rất quen thuộc. Còn tỷ tỷ như ta là người mới đến, cái gì cũng không biết, mong gày nào đó kính xin muôi muôi mang tỷ tỷ đi thưởng thức mỹ cảnh trong cung nha.”
Nghe thế, Bạch Phượng Nhi lập tức cười nói: “Đó là vinh hạnh của muội muội.” Rồi sau đó, hai người lại hàn huyên một chút chuyện khác.
Bỗng nhiên có người báo lại: "Thái hậu nương nương thưởng cho hoàng hậu nương nương vài thớt tơ lụa tốt nhất Nguyệt Lạc quốc, cho hoàng hậu nương nương làm đồ mới.”
Tuyết Ninh tạ ơn nhận lấy, đối Bạch Phượng Nhi nói: "Muội muội ngươi xem một chút có thích chất vải này không. Thích thì lấy về làm đồ mới đi."
Bạch Phượng Nhi âm thầm nắm chặt hai quả đấm, cười nói: "Thái hậu nương nương thưởng cho tỷ tỷ , muội muội sao dám vượt qua, hoàng thượng trước đó vài ngày cũng thưởng cho muội muội không ít thứ, muội muội lần nữa cám ơn tỷ tỷ có hảo ý rồi."
Tuyết Ninh không nói, cúi xuống hóp một chút trà, khóe miệng lộ ra nụ cười, hai người hàn huyên, trò chuyện. Không bao lâu, nha hoàn Bạch Phượng Nhi nhắc nhở: "Hoàng thượng hạ triều, sẽ đi Hoa điện, nương nương, chúng ta vẫn là sớm đi trở lại đi, thân người còn chưa có khỏi hẳn, tránh cho đến lúc đó hoàng thượng lo lắng."
Bạch Phượng Nhi giả bộ giận dữ mắng mỏ nha hoàn: "Hoàng hậu nương nương ở nơi này, thế nào không lớn không nhỏ nói lung tung."
Nha hoàn bị sợ đến vội vàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, Tuyết Ninh nhức đầu vuốt vuốt mi đạo: "Muội muội không cần tức giận, nha đầu nói rất đúng, không thể để cho hoàng thượng lo lắng, muội muội vẫn là sớm đi trở về đi."
Nghe Tuyết Ninh nói thế, Bạch Phượng Nhi cười nói: "Vậy muội muội trước hết cáo từ, ngày khác trở lại thăm tỷ tỷ."
Tuyết Ninh gật đầu đồng ý.
Bách Phượng Nhi phúc phúc thân, mang theo nha hoàn rời đi Nguyệt Lạc điện, Tuyết Ninh nhìn bóng dáng Bạch Phượng Nhi rời đi, khóe miệng lộ ra nụ cười khẽ, nữ nhân này cũng không phải là nhân vật bình thường, bề ngoài nhìn qua yếu đuối , nhưng là từ lúc vừa vào Nguyệt Lạc điện, trang phục nàng, ngôn hành cử chỉ của nàng hình như cũng giống như là một người biết an phận thủ thường a, nàng tiên cố tính yếu thế, cuối cùng lại quanh co lòng vòng khiến nha hoàn tự nói với mình rằng hoàng thượng đối với nàng ta vô cùng sủng ái, Tuyết Ninh cười khẽ "Ha ha", hảo một cái Phượng quý phi dịu dàng a.
|