Vợ Yêu Bé Nhỏ (Băng Đế)
|
|
Lúk này bận ko có tgian đọc truyện bạn viết giờ rảnh đọc thấy rất mãn nguyện
|
CHƯƠNG 5.
Châu Âu, Châu Âu, haha, tuyệt quá! Cuối cùng cũng thỏa mong ước rồi.
Ngồi trên máy bay nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời thật xanh nha!
Tuy nhiên điều làm cậu cảm thấy khó hiểu chính là, từ lúc cậu đăng ký tới giờ, người đàn ông đội mũ lưỡi trai, đeo kính đen vẫn còn đi theo cậu, hơn nữa chỗ ngồi cũng sát bên cạnh cậu!
Không phải cậu bất mãn với anh ta, mà là cảm thấy kì quái, trên máy bay cũng không thấy anh ta cởi mũ với kính râm ra, càng quái lạ hơn là cậu lại cảm thấy anh ta rất giống cái tên cướp đi đêm đầu của cậu.
Quên đi, đây hơm phải chuyện của mình, tốt nhất là không nên để ý mấy chuyện tế nhị này.
-Bé yêu, nhanh như vậy đã quên anh luôn rồi! Thế nhưng anh vẫn còn nhớ cưng rất rõ oh!
Hắn dán sát vào tai Tiêu Nham, ái muội nói:
-Ngay cả những nơi nhạy cảm của cưng cũng nhớ rất rõ oh!
Người đàn ông ngồi bên cạnh Tiêu Nham tháo mắt kính cùng mũ xuống. Ối giời ơi! Tên dã thú biến thái đó sao lại ở chỗ này?
-Sao anh lại ở đây?
Cậu không phải là hoa mắt rồi chứ?
-Đương nhiên là muốn đi chơi rồi! Tôi vất vả lắm mới thoát khỏi mớ công việc, bây giờ phải vui vẻ hưởng thụ mới được. Ngược lại cậu, thật sự rất trùng hợp nha! Lại được ngồi ngay bên cạnh cậu.
Trong mắt hắn lóe lên ánh sáng, đáng tiếc Tiêu Nham không phát hiện ra.
-A… Ha haha… Thật đúng là trùng hợp nha!
Khóe miệng Tiêu Nham giựt giựt. Cậu có thể đổi chỗ được không? Cậu thật sự không muốn nhìn thấy người đàn ông này nữa, một khi nhìn thấy hắn liền khiến cậu nhớ lại cái đêm đáng xấu hổ đó, nhớ đến chính mình ở dưới thân không biết xấu hổ mà mà đòi hỏi hắn thế nào.
Người đó đột nhiên nắm lấy tay Tiêu Nhan, ghé vào lỗ tai cậu nói:
-Hôm đó tại sao không nói một tiếng đã bỏ đi? Tôi tìm cậu rất lâu rồi nha, cậu làm cho tôi không cách nào quên được bộ dáng quyến rũ của cậu ở dưới thân tôi rên rỉ thở dốc, hại tôi không thể tìm người khác, nhắm mắt lại cũng nhìn thấy bộ dáng gợi cảm vừa khóc vừa nói không muốn của cậu.
Nói xong còn liếm một cái lên tai Tiêu Nham. Tiêu Nham rùng mình, bịt miệng hắn lại:
-Không được nói nữa! Đó đã là chuyện quá khứ rồi, anh phải quên nó đi. Lần ấy bởi vì tôi uống say, cho nên mới… Mới…
-Cho nên mới làm sao?
Hắn càng thêm làm càn đưa tay lần xuống hạ thân của Tiêu Nham.
-Ngừng tay! Đừng như vậy!
Tiêu Nham xấu hổ tới muốn khóc, lúc trước vì muốn tự thưởng cho bản thân mà mua vé khoang hạng nhất, cũng may khoang hạng nhất cũng không có nhiều người, bằng không với vẻ mặt hiện tại của cậu, gương mặt phiếm hồng, mắt rưng rưng chực khóc chắc chắn sẽ khiến người khác chú ý.
|
CHƯƠNG 6.
Nhìn thấy dáng vẻ của cậu bây giờ, người đàn ông thật sự rút tay lại dịu dàng giúp cậu xoa xoa hốc mắt.
-Đừng khóc, tôi sẽ đau lòng lắm. Vừa nãy chỉ là giỡn với cậu một chút thôi, trừng phạt cậu cái tội không từ mà biệt, đừng khóc nữa! Ngoan!
Tiêu Nham có chút choáng váng, người đàn ông dịu dàng ở trước mặt cậu lúc này cùng với người vừa trêu chọc cậu lúc nãy là cùng một người sao? Người kia dịu dàng cười cười.
-Tuy đã phát sinh quan hệ với cậu rồi, nhưng tôi vẫn chưa biết cậu tên gì?
-Trình Tiêu Nham.
Tiêu Nham nói tên của mình, nhưng kì thực cậu vẫn còn đang trong trạng thái rung động lúc nãy.
-Cung Tường Âm.
Hắn tiến đến bên tai Tiêu Nham trầm giọng nói nhỏ.
Hắn cũng không hy vọng làm cho người ta phát hiện ra thân phận của hắn, lần này hắn ngoài việc đi nghỉ phép còn phải lo liệu một chuyện.
Cung? Hắn… Hắn không phải là…
-Anh không phải là tổng tài cùa tập đoàn Cung thị chứ?
Người kia mỉm cười gật đầu.
Hắn cũng không thường xuất hiện trước công chúng, cho nên bộ dáng của hắn như thế nào cũng rất ít người biết được.
Cậu… có vận may chết tiệt gì vậy? Lại có thể phát sinh quan hệ với người của Cung Thị.
Tập đoàn Cung thị được biết đến là một công ty đa quốc gia thông thường, nhưng nghe nói công ty này là do hắc đạo tổ chức, thật hư thế nào thì không ai biết, tuy nhiên nghe nói tài sản của Tập đoàn Cung thị lên tới hơn một tỉ.
-Cậu muốn tới đâu?
Cung Tường Âm chuyển chủ đề.
-Tôi muốn đến Châu Âu chơi vài ngày, thật vất vả đại ma đầu kia mới cho tôi nghỉ một tháng, tôi đương nhiên phải nhân cơ hội này mà thoải mái hưởng thụ rồi.
Đến Châu Âu du lịch là giấc mơ của cậu, sau khi tốt nghiệp, bởi vì phải giúp bố trả hết số nợ do làm ăn thất bại nên cậu phải lao đầu vào làm việc, mà ông chủ lại không thích nhân viên nghỉ làm, cho nên giấc mộng này chưa thực hiện được.
-Vậy sao? Thật trùng hợp, tôi cũng muốn tới Châu Âu nghỉ phép. Không bằng chúng ta đồng hành cùng nhau luôn đi!
Cung Tường Âm đưa ra lời mời, trong mắt phát ra ánh sáng, nhưng mà với một người chậm tiêu như Tiêu Nham thì quả thực nhìn không ra.
-Thật không! Thế thì quá tốt rồi! Vậy phải làm phiền anh rồi!
Tiêu Nham hưng phấn quá quên luôn chuyện vừa rồi, chỉ một lòng nghĩ đến chuyện có người đi cùng, chuyến đi này không phải sợ nhàm chán rồi.
Không biết rằng kì thực những chuyện xảy ra với cậu, sớm đã nằm trong dự tính của Cung Tường Âm.
|
CHƯƠNG 7.
-Ưm a… đừng… a…
-Hưm… A… xin anh… A…
-Xin tôi cái gì?
Người kia tà ác giảm lại tốc độ đưa đẩy dưới thân, cố ý tra tấn dục vọng đốt người của Tiêu Nham.
-Xin anh… nhanh… Nhanh một chút…
-Bé ngoan!
Người kia vừa lòng nhếch khóe miệng, tốc độ vốn dĩ chậm rãi nháy mắt giống như mãnh thú điên cuồng ra vào.
Tiêu Nham thở hổn hển xoay mông, hưởng thụ hoan ái giống như mưa rền gió dữ.
-Aha… A a… a…
Tiêu Nham thỏa mãn ở trên vai người kia cắn một ngụm, rồi mới rơi vào hôn mê…
Kỳ lạ? Vì sao tôi có cảm giác giống như bị cái gì đè lên vậy? Làm cho tôi cảm thấy thật sự khó thở.
Á… Không phải là có quỷ áp giường chứ?
Không có khả năng đó! Đây là Châu Âu nha!
Không có khả năng! Không có khả năng!
Tiêu Nham thoắt cái mở mắt, chỉ thấy một cánh tay mạnh mẽ hữu lực đang đặt trên ***g ngực mình, thì ra đây là “hung thủ” hại cậu khó thở à!
Ặc…
-Oa… a…
Tiêu Nham bị dọa đến hét to lên.
-Câm miệng.
Người kia nằm bên cạnh sợ cậu làm ồn liền dùng môi bịt lại tiếng thét chói tai kia.
-Ô… ưhm…
Bị bịt miệng lại Tiêu Nham chỉ có thể ô ô kháng nghị. Lúc Tiêu Nham nghĩ mình sắp chết ngạt, người kia mới mở to mắt, mỉm cười buông cậu ra.
-Còn có sức để hét to, tôi xem tối qua làm cậu không đủ mệt.
Tối hôm qua?
Tiêu Nham lúc này mới phát hiện ra tư thế ái muội của hai người, chẳng lẽ bọn họ lại…
-Chúng ta… Chúng ta lại… lại… Tiêu Nham xấu hổ nói không ra lời.
-Đúng vậy, tối hôm qua cậu lại uống say, quấn lấy tôi làm tình, nhìn xem, đây là bằng chứng cho việc chúng ta làm đêm qua na~
Kéo tấm vải đang bao bọc thân thể của Tiêu Nham ra, lộ ra da thịt trắng nõn bị che kín bởi các dấu xanh tím, hầu như chỗ nào cũng có, nhất là chỗ tư mật, có thể nói là “xanh tím” trải rộng.
-Tôi… tôi…
Trời ơi! Cậu sắp ngất rồi.
Mỗi lần uống rượu xong liền “loạn tính”, biến thành một người *** đãng muốn tìm bất mãn, rượu cồn thật sự đỡ không nổi mà.
|
CHƯƠNG 8.
Đứng trước hoa viên của cung điện nổi tiếng bậc nhất nước Pháp, Tiêu Nham không hề có chút hưng trí thưởng thức nào. Bởi vì từ sau khi cậu say rượu phát sinh quan hệ với Cung Tường Âm – thằng cha dã thú dục vọng bất mãn kia, mỗi đêm phải cùng hắn làm đến vài lần, làm đến thân thể mệt mỏi không chịu nổi, như vậy thì ai còn có tâm trí để thưởng thức chứ!?
Cậu chợt phát hiện ra bản thân mình không phải đến Châu Âu “chơi”, mà là bị người ta “Chơi”…
Mẹ kiếp! Nhìn thằng cu trước mắt thần thanh khí sảng, nhởn nhơ yêu đời tinh lực dồi dào mà giải thích về mốc lịch sử huy hoàng của nơi đây, cậu cố nén xúc động muốn xông tới cắn phập phập rồi đạp vào mặt hắn vài cái.
Người kia cứ thao thao bất tuyệt, ở “Vạn Tên Mặc Thể” chăm chú ngắm nhìn, cuối cùng phát hiện Tiêu Nham có chút khác thường.
-Nham, sao vậy? Thân thể không thoải mái sao? Sắc mặt em tái nhợt!
-Còn không phải do anh hại hả?
Tiêu Nham bất mãn gầm nhẹ lên. Cung Tường Âm hiểu biết gật gật đầu, vươn tay qua thắt lưng Tiêu Nham, ôm cậu vào lòng.
-Anh muốn làm gì?
Tiêu Nham vì hành động của người kia mà hoảng sợ, khẩn trương hỏi.
-Không phải em không thoải mái sao, tôi giúp em xoa bóp này!
Cung Tường Âm quan tâm giúp Tiêu Nham xoa xoa thắt lưng. Hắn dùng lực đạo vừa phải mát xa, làm cho Tiêu Nham vô cùng thoải mái hưởng thụ, thậm chí bắt đầu tìm kiếm vị trí thích hợp chuẩn bị say ngủ.
Nhìn động tác như mèo con của cậu, Cung Tường Âm bất giác mỉm cười.
-Nham, nhìn em mệt như vậy, tôi đưa em về khách sạn nghỉ ngơi nha?”
Tiêu Nham thoải mái tới mức không muốn mở miệng, miễn cưỡng ừ cho có lệ, sau đó liền thở đều.
Cung Tường Âm không muốn đánh thức cậu, nhẹ nhàng ôm cậu vào trong lòng, nhẹ tay nhẹ chân bước ra xe, chỉ sợ đánh thức người đẹp đang ngủ trong lòng dậy.
-Ngủ ngon!
Hắn khẽ hôn nhẹ lên trán Tiêu Nham. Không thèm để ý đến ánh mắt kinh ngạc chung quanh, hắn chỉ hy vọng bé yêu của hắn có thể an ổn ngủ say.
Mọi người xung quanh nhìn thấy hành động che chở đủ điều của Cung Tường Âm đều ngây người cả ra, không phải ánh nhìn ghen ghét, cũng không phải là ghê tởm đùa cợt, mà là tựa như nhìn thấy một bức tranh hoàn mỹ, đẹp đến mức khiến người ta không thể tin được.
Mãi cho đến khi Cung Tường Âm ôm Tiêu Nham lên một chiếc xe sang trọng, sự ngạc nhiên trong ánh mắt của họ mới rời đi, nhưng những người đó vẫn mãi mới hoàn hồn, dường như họ mới vừa mơ vậy, bởi vì bọn họ làm sao cũng không thể tin được…
Thì ra hành động thân mật giữa đàn ông với đàn ông, cũng có thể đẹp như tranh vẽ thế này, khiến bọn họ không thể rời mắt một giây nào.
|