Vợ Yêu Bé Nhỏ (Băng Đế)
|
|
CHƯƠNG 17.
Cho đến khi Tiêu Nham nhìn thấy người đứng dưới chân cầu thang, cậu quả thực ngây dại.
Sao… Làm sao có thể!?
Hắn… Anh ấy… Không phải là kết hôn với người khác ư? Sao có thể xuất hiện ở đây được?
Chỉ thấy Cung Tường Âm một thân áo bành tô trang nhã, mái tóc điểm chút màu xanh, được chải chuốt gọn gàng, đẹp trai ngút trời đứng dưới chân cầu thang.
-Tiêu Nham, anh theo ước định đến cưới em.
Cung Tường Âm bước lên lầu, ôm Tiêu Nham đầu óc đang trống rỗng xuống.
Tiêu Nham bị dọa không ít, khẽ nhếch khóe miệng, làm sao cũng không dám tin việc này lại xảy ra với mình.
-Anh… Tôi đang nằm mơ sao?
Cung Tường Âm chỉ mỉm cười nhìn Tiêu Nham, không nói gì hết. Sau đó liền giống như trình tự kết hôn trước giờ: Tạm biệt, ra cửa, lên xe, ném quạt.
Tiêu Nham đần người một hồi, mãi cho đến khi trước tiệc đêm một tiếng mới lấy lại tinh thần.
Tiêu Nham tức giận nhìn Cung Tường Âm, sau đó bóp cổ hắn.
-Anh nói rõ ràng ra cho tôi, đây rốt cuộc là chuyện gì?
-Chậc chậc, kết hôn còn chưa được một ngày đã muốn giết chồng rồi! Đến lúc đó em sẽ thành quả phụ đấy!
Cung Tường Âm khẽ cười nói. Tiêu Nham vẫn giận dỗi, trừng trừng nhìn Cung Tường Âm, thế nhưng thân thể đã tự động tiến vào trong lòng hắn.
-Hôm nay không phải ngày anh cùng vị hôn thê kết hôn sao? Vì sao lại xuất hiện ở nhà tôi? Vì sao tôi lại biến thành hôn thê của anh?
-Hôn thê của anh luôn luôn là em, chưa từng thay đổi.
Cung Tường Âm ngửi thấy hương vị tươi mát trên người Tiêu Nham, cắn cắn lên cần cổ non mịn trắng nõn của cậu, tay bắt đầu lần vào bên trong.
-Không… Đừng như vậy…
Thân thể ngọc ngà ấm áp đang nằm trước ngực, Cung Tường Âm sao có thể bỏ qua cho cậu.
-Ưm… Không…
Trong nháy mắt quần áo trên người Tiêu Nham đã bị Cung Tường Âm cởi ra hết, Tiêu Nham toàn thân trần trụi khiến cho con mãnh thú trong người Cung Tường Âm thức tỉnh…
-Nham, tình yêu của anh… Anh muốn em…
-Ô… Ưm… Tường Âm… Không…
Tiêu Nham bị Cung Tường Âm đùa giỡn dục vọng thiêu đốt, không ngừng xoay thắt lưng muốn thoát khỏi trêu chọc của hắn.
Cung Tường Âm kia sao có thể bỏ qua cho cậu đơn giản như vậy, cúi đầu tiến công vào nụ hoa phấn nộn nằm giữa hai cánh mông trắng nõn kia.
|
CHƯƠNG 18.
-A… a… không… Đừng mà…
-Aha…
Cung Tường Âm cởi bỏ quần sịp, tách hai chân Tiêu Nham ra để đôi chân trắng nõn đó quấn quanh thắt lưng hắn, mà dục vọng trướng đại của hắn nhắm ngay cửa huyệt của cậu, chuẩn bị muốn tiến công chiếm đảo Hoàng Long, đang định thúc vào…
Cốc cốc!
-Cậu chủ, tiệc sắp bắt đầu, mời cậu xuống dưới chủ trỉ.
-Đáng chết!
Cung Tường Âm mắng một tiếng
-Hư ưm… Âm… Nhanh… em muốn…
Tiêu Nham đã bị *** bao phủ, cũng không nghe thấy tiếng gõ cửa, tiếp tục xoay thắt lưng như cũ, thúc giục Cung Tường Âm tiến vào.
Cung Tường Âm như cung đã lên dây, hơn nữa lại gặp Tiêu Nham dụ hoặc, cuối cùng cũng buông vũ khí đầu hàng, bắt đầu thúc vào bên trong Tiêu Nham.
Dù sao bữa tiệc tối nay trễ chút cũng không vấn đề gì, cùng lắm là để cho mấy lão già ngoài kia chờ lâu một chút.
Cung Tường Âm vừa suy nghĩ, từng cú thúc vào lại càng thêm mạnh mẽ.
-A… a… Hô… Ưm…
Tiêu Nham bị Cung Tường Âm mãnh lực ra vào, chỉ có thể vô lực ôm chầm lấy hắn, tùy ý Cung Tường Âm làm mình tới cao trào.
Lão quản gia ngoài cửa nghe được bên trong truyền tới tiếng thở dốc ám muội, gương mặt già nua không khỏi đỏ bừng lên.
Ai~~~~ cậu chủ thật đúng là gấp gáp quá, không đợi đến khi tiệc kết thúc đã vội vã bắt đầu động phòng, sau này cô chủ tương lai phải chịu nhiều vất vả rồi!
Lắc lắc đầu lão quản gia đi xuống lầu, xem ra muốn thiếu gia xuống chắc là phải chờ thêm một lúc nữa, lão phải đi báo cáo ngay mới được.
Hai người ở trong phòng làm tới cuồng nhiệt, hoàn toàn không biết tới tâm tư của lão quản gia, chờ đến khi bọn họ chấm dứt dây dưa, tiệc cũng đã gần tàn.
Cung Tường Âm ôm Tiêu Nham hai má ửng hồng, cùng với một thân lễ phục hồng nhạt xuất hiện trước mặt mọi người, lập tức trở thành tiêu điểm nổi bật.
Ông nội của Cung Tường Âm cũng là người sáng lập ra Cung thị — Cung Chi Giới cùng với song thân của Tiêu Nham đi về phía hai người họ.
-Thằng nhóc, cuối cùng cũng biết đường mò xuống rồi hả, tiệc mà không có nhân vật chính còn ra gì nữa?
Cung Chi Giới phẫn nộ trừng mắt nhìn Cung Tường Âm.
-Ông nội, tụi con không phải đã xuống rồi sao?
Cung Tường Âm cười hì hì đáp lại Cung Chi Giới, không hề cảm thấy tí xíu áy náy nào, ngược lại Tiêu Nham ở bên cạnh lại đỏ bừng mặt.
-Con xin lỗi!
Tiêu Nham nhỏ giọng giải thích.
Cung Chi Giới nhìn về phía Tiêu Nham, liền chuyển sang vẻ mặt trưởng bối hiền lành thân thiện, cùng với thái độ vừa rồi quả thực khác xa một trời một vực.
-Nham Nham à, không ngờ mấy năm không gặp con lại trở nên xinh đẹp thế này.
Mấy năm không gặp? Cậu đã từng gặp qua ông nội Cung Tường Âm rồi sao? Tiêu Nham ngơ ngác nhìn Cung Chi Giới.
-Nhìn con xem, vẻ mặt ngu ngơ như vậy, con thực sự đã quên hết rồi sao? Vốn dĩ lúc Tường Âm nói chuyện này với ta, ta còn không dám tin!
Cung Chi Giới ngạc nhiên nhìn Tiêu Nham.
-Con xin lỗi! Nhưng mà ông nội à, chúng ta từng gặp qua rồi sao?
Cậu thật sự nghĩ không ra.
|
CHƯƠNG 19.
-Ha ha, đương nhiên là đã gặp qua rồi! Con chính là đứa cháu dâu ta tự tay chọn nha!
20 năm trước, Cung Chi Giới gặp tai nạn ngoài ý muốn, khi đó có một người đi ngang qua phát hiện ra ông ta, sau đó khẩn cấp đưa ông ta nhập viện mới giữ được một mạng.
Vì cảm tạ vị ân nhân cứu mạng này, Cung Chi Giới muốn trích 5% cổ phần công ty cho cậu ta, nhưng người này không nhận nói là quá nhiều.
Vừa vặn người này có một đứa con năm tuổi, mà đứa nhỏ này rất xinh đẹp đáng yêu, cho nên ông ta liền nảy ra ý định muốn đứa cháu đích tôn của mình lấy đứa nhỏ này làm vợ.
Nhưng hai vợ chồng người này khó xử nói con họ là bé trai, không thể gả cho cháu ông ta được. Cung Chi Giới thất vọng tìm cách để báo đáp ân tình cho người kia.
Lúc bấy giờ, đứa nhỏ kia nhìn thấy Cung Tường Âm năm đó 10 tuổi, thế nhưng lại đòi ba mẹ gả nó cho Cung Tường Âm, mà Cung Tường Âm vừa ngay lần đầu nhìn thấy cũng đã thích đứa nhỏ “phấn điêu ngọc mài” này, đương nhiên cũng thề là sẽ cưới nó.
Cũng may bọn họ đều là người sáng suốt, cũng không bài xích đồng tính luyến ái, thậm chí bà vợ còn là fan hâm hộ BL, cho nên chuyện hôn ước cũng sớm được xếp đặt.
Cái người cứu Cung chi Giới năm đó chính là ba của Tiêu Nham.
Cung Chi Giới kể chuyện cũ cho Tiêu Nham nghe, khiến cậu kinh ngạc đần cả người.
-Chuyện chính là như vậy, con từ lúc 5 tuổi đã là cô chủ của nhà họ Cung rồi.”
-Ba mẹ, sao ba mẹ không nói cho con biết?
-Mẹ làm sao biết con mau quên như thế chứ!
Mẹ Trình oan ức nói.
À… kỳ thực mãi đến lúc Cung Tường Âm tới thương lượng chuyện kết hôn bà mới nhớ ra chuyện này.
-Anh đã sớm biết?
Tiêu Nham tức giận trừng mắt nhìn thằng cu vẫn đang nhởn nhơ ngơ ngơ hớn ha hớn hở đứng bên cạnh.
Cung Chi Giới cùng vợ chồng họ Trình cảm thấy có chút không ổn, nhanh chóng tìm lý do rút êm, để tránh trường hợp đau thương như trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết.
-Ta nhìn thấy một người bạn già, ta phải qua chào hỏi lão ta.
Cung chi Giới đi trước.
-Ông xã, em thấy có chút đói bụng, chúng ta mau đi kiếm chút gì ăn đi.
Vợ Chồng nhà họ Trình cũng viện lý do chuồn đi.
Cung Tường Âm cúi đầu, hôn trộm lên môi Tiêu Nham. Những người khác cũng thức thời, quay qua nhìn những hạt mưa long lanh ngoài cửa sổ sau đó mỉm cười khen “thời tiết hôm nay đẹp quá”, vợ chồng mới cưới mà! Khó tránh khỏi cuồng nhiệt một chút, sau này quen là tốt rồi.
Nhưng Tiêu Nham cũng sẽ không thể dễ dàng tha cho anh ta như vậy được.
-Đừng tưởng rằng như vậy em sẽ tha cho anh.
-Chúng ta về phòng đi, sau đó anh sẽ từ từ giải thích cho em nghe, có được không?
Ánh mắt Cung Tường Âm ngập tràn mưu mô.
-Được, để em xem anh sẽ giải thích thế nào với em đây.
Tiêu Nham né tránh cái ôm của Cung Tường Âm đi thẳng vào phòng, Cung Tường Âm cười khẽ nhìn ông nội nháy mắt mấy cái, sau đó cũng theo vào phòng.
Cung Chi giới thở dài, Thằng nhóc này, lại đem tàn cục cho lão thu dọn.
|
CHƯƠNG 20.
Vào trong phòng, Cung Tường Âm liền đè chặt Tiêu Nham lên cửa, lột bỏ lễ phục của cậu, cởi quần cậu xuống, sau đó cởi luôn quần sịp bên trong, mở khóa thắt lưng thẳng tiến vào tiểu huyệt 20’ trước mới vừa được hắn cuồng nhiệt yêu thương.
-Ưm a… Anh… Không… Đừng mà…
Tiêu Nham chống cự đẩy Cung Tường Âm ra. Nhưng thân thể sớm đã quen với yêu thương của cậu lại bắt đầu chủ động hùa theo, hành động phản kháng của Tiêu Nham ngược lại trở thành cuồng nhiệt chào đón.
-Nham, em thật chặt, mặc dù làm biết bao lần em vẫn chặt đến nghẹt thở, khiến anh không ngừng muốn em.
Cung Tường Âm ở bên tai Tiêu Nham thầm thì, háng không ngừng đẩy vào giữa hai chân Tiêu Nham.
-Âm… a… A…
Tiêu Nham chủ động nâng một chân lên, làm cho Cung Tường Âm càng đi sâu vào bên trong.
-Aha… Ô…
Tiêu Nham nhanh chóng giải phóng dục vọng, Cung Tường Âm cũng nhanh chóng đạt cao trào ở bên trong cậu.
Cung Tường Âm vẫn để dục vọng hừng hực của hắn ở bên trong cậu, duy trì tư thế ân ái bế cậu đi đến bên giường, sau khi hai người ngã xuống giường hắn lại tiếp tục tiến vào tiểu huyệt non mềm của cậu.
-Aa…
Tiêu Nham vô lực, chỉ có thể hùa theo xâm phạm của hắn, một lần lại một lần phát tiết dục vọng…
Mãi cho đến nửa đêm tình ái nóng bỏng mới chấm dứt, mà Tiêu Nham cũng không còn sức để hỏi tội Cung Tường Âm.
Mặt trời ló dạng, lại một ngày tràn ngập sự sống, tràn ngập hy vọng.
Tục ngữ nói: Con chim buổi sáng có sâu ăn, con sâu buổi sáng bị chim ăn. (khụ, đệ thật ngứa ngáy muốn sửa nó thành: Chim dậy sớm mới có sâu ăn, sâu dậy sớm sẽ bị chim ăn)
Những lời này vừa vặn có thể thể nghiệm chúng ở trên ngưởi Cung Tường Âm cùng Tiêu Nham.
Tiêu Nham mở mắt ra, chỉ nhìn thấy trước mặt mình là một khuôn mặt đẹp trai ngời ngời.
-Dậy rồi à? Đúng lúc anh đang đói. Cung Tường Âm không đợi cậu kịp phản ứng, nhanh chóng đè cậu xuống giường, bắt đầu ăn “bữa sáng” của hắn.
Ai~~~~ mới kết hôn có một ngày mà Tiêu Nham đã cảm thấy mình sắp “tinh tẫn nhân vong” rồi.
Không biết những tháng ngày về sau phải làm sao đây?
Sau đó, Tiêu Nham nằm trong lòng Cung Tường Âm, hưởng thụ dư âm còn sót lại.
-Ông nội nói, em lúc năm tuổi đã gả cho anh, vì sao em lại không nhớ gì hết?
Tiêu Nham vẫn để ý đến chuyện này. Nghe Tiêu Nham hỏi đến việc này, lần này đổi lại là Cung Tường Âm nổi nóng, trừng mắt nhìn Tiêu Nham.
-Em còn dám hỏi, khi em mười tuổi vì một số nguyên nhân mà anh phải ra nước ngoài, tuy rằng quyến luyến không muốn rời đi nhưng cũng không còn cách khác, cho nên anh và em đã ước định, chờ đến khi em 25 tuổi anh sẽ trở về cưới em, không ngờ em quên sạch sành sanh lời thề ngày ấy.
-Em thật sự… Ê… Đợi… đợi đã… anh… Không phải là… Anh Tường.
Tiêu Nham sửng sốt hỏi.
|
CHƯƠNG 21.
-Cuối cùng cũng nhớ ra rồi sao?
Cung Tường Âm ngả ngớn hôn lên môi Tiêu Nham.
-Anh thật là anh Tường?
-Nếu không thì còn ai khác sao?
Cung Tường Âm hỏi vặn lại.
-Anh… OA…. a… a…
Tiêu Nham bỗng nhiên khóc rống lên. Cung Tường Âm bị tiếng khóc đột ngột của Tiêu Nham dọa cho không biết phải làm sao.
-Sao vậy? Sao tự nhiên lại khóc rồi?
Cung Tường Âm ngồi dậy, ôm Tiêu Nham vào trong ngực an ủi.
-Anh… Oa oa… Đồ xấu xa… Em… Em… cứ nghĩ là… anh không cần em nữa… không cần em nữa rồi…
Tiêu Nham khóc thút thít, một câu cũng nói không hoàn chỉnh.
-Anh sao có thể không cần em, ngoan, đừng khóc nữa, em khóc làm anh rất đau lòng.
-Anh Tường là đồ xấu xa, anh có biết em đã rất nhớ anh không, sau khi anh đi ngày nào em cũng khóc, mẹ không ngừng an ủi em nói anh nhất định sẽ quay về tìm em, em đã chờ anh, chờ cả ba năm trời cũng không thấy anh về cho em một chữ, sau đó em liền quyết định quên anh, thế nhưng… Anh thế nhưng 15 năm sau lại quay về tìm em, sao anh có thể như vậy?
Tiêu Nham tuy rằng không còn rơi nước mắt nữa, nhưng hai mắt vì khóc mà đỏ lên của cậu nhìn có vẻ điềm đạm đáng yêu.
-Xin lỗi, đều tại anh không tốt, bởi vì ông nội giao công ty bên Mỹ cho anh, tuy anh rất muốn về Đài Loan nhưng không còn cách nào khác, anh nói với ông rằng năm nay là em đã 25 tuổi, anh muốn trở về cưới em, lúc đó ông mới cho phép anh trở về Đài Loan, anh không biết em lại nhớ anh đến vậy, Nham Nham, xin lỗi em.
-Ô… oa…. anh đừng bỏ rơi em nữa…
-Tất nhiên… không bao giờ nữa, tuy nhiên…
Trong mắt Cung Tường Âm tràn ngập lửa giận.
-Tuy nhiên cái gì?
Tiêu Nham khó hiểu nhìn hắn.
-Em dám thừa dịp anh không ở bên hẹn hò với hơn 30 cô gái, nếu anh không sớm phá đám, có phải em sẽ kết hôn với người khác hay không?”
-Cái gì? Thì ra bọn họ chia tay với em đều là do anh giở trò quỷ!
-Thì sao? Lần thất tình thứ 30 của em, uống rượu ở quán bar rồi còn nói ra sẽ lên giường với người thứ 100 em đụng phải, cũng may là anh nghe được, sau đó đi theo em, đợi cho đến khi em đụng tới người thứ 99 anh mới xuất hiện, bằng không mười năm phòng ngừa của anh đều là uổng phí.”
Nghe Cung Tường Âm kể lại, Tiêu Nham không kìm được sợ hãi, thì ra mấy cái lý do chia tay vớ vẩn đó đều do một tay hắn sắp đặt.
|