Vợ Yêu Bé Nhỏ (Băng Đế)
|
|
Vợ Yêu Bé Nhỏ Tác giả: Băng Đế Thể loại: truyện đam mỹ , điềm văn, 1×1, có H, HE. Biên tập: Fuji Hiệu chỉnh: Hà Hi, Sâu xanh
|
CHƯƠNG 1.
Trên một ngã tư đường sầm uất náo nhiệt, có một con ma men đang phát điên lên vì say rượu, dòng người thì vẫn tấp nập tới lui, nhưng lại không có ai dám đến gần cái thằng đang lên cơn dở hơi kia, sợ bị hắn ta đạp cho ngã dập mặt.
Nếu như không phải hắn ta đang say mèm, đầu tóc rối bời, quần áo vô cùng lộn xộn thì với vóc dáng cùng gương mặt của hắn, tuyệt đối sẽ mê đảo khối người.
Con ma men này trên tay cầm theo chai rượu khua tới khua lui, hễ gặp người là túm lấy, miệng thì không ngừng lảm nhảm.
-Chú có thể nói cho anh là vì sao không? Sống hai mươi lăm năm, quen được ba mươi cô bạn gái, thế nhưng chưa tới một tuần đã chia tay, hơn nữa còn dùng mấy cái lý do hết sức vớ vẩn để nói chia tay. Đau nhất là tất cả bọn họ đều nói chia tay sau khi hôn môi với anh, chẳng lẽ kỹ thuật hôn môi của anh tệ tới như vậy sao?
Cậu thật muốn ngửa mặt lên trời hét lên thật to! Tại sao lại đối xử với cậu như vậy hả?
Từ nhỏ tới lớn, người ái mộ cậu xếp thành hàng dài, thế nhưng những người hẹn hò với cậu không hiểu vì sao lại nói chia tay, hơn nữa lý do lại vô cùng buồn cười.
Giống như lúc cậu quen bạn gái lần đầu, cô kia thế nhưng lại nói:
-Tiêu Nham, xin lỗi, em muốn chia tay anh.
-Tại sao? Tại sao lại muốn chia tay? Chúng ta… chúng ta không phải mới chỉ quen nhau có ba ngày thôi sao?
-Bởi vì… Bởi vì Tiểu Hắc nhà em không thích anh, em không muốn làm anh tổn thương cho nên mới nén đau thương mà ra quyết định này.
Clgt (cần lời giải thích)! Đây là cái loại lý do gì vậy hả?
Chỉ vì con chó Doberman nhìn có vẻ hung dữ của nhà cô ta, nó mỗi lần nhìn thấy cậu cũng không thèm để ý vung vẩy cái đầu rồi chạy mất, bây giờ lại vì nó mà muốn chia tay với cậu, sao có thể được!
-Em có thể suy nghĩ lại không?
-Không được, ý em đã quyết, tạm biệt! Chúc anh sớm tìm được một chỗ thật tốt!
Ô ô ô~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Tình yêu đầu của tôi kết thúc vô lý như vậy đấy!
Kế tiếp thậm chí còn khó đỡ hơn nữa, ví dụ:
-Thầy tướng số nói em không thể hẹn hò với người cầm tinh con thỏ được, phải là người thuộc cung cự giải thì mới hợp, nếu không nhất định sẽ gặp bất hạnh.
-Tối hôm qua, người cha đã khuất của em về báo mộng, muốn em rời xa anh, nếu không sẽ xảy ra “Huyết quang tai ương”, kết quả là sáng hôm sau, lúc em đang đánh răng thì cắn phải đầu lưỡi.
-Từ lúc em quen anh tới giờ, mấy con cá vàng em nuôi thế nào lại cùng nhau nhảy ra khỏi bể tự sát, lại còn mấy con rùa em nuôi đã nhiều năm cũng bị nổ chết toi, bởi vì tình yêu của em đối với sủng vật, em quyết định rời xa anh.
Trời ơi! Cái này thì liên quan gì tới tôi hả! Mấy lý do hoang đường như vậy lại từng được thốt ra từ miệng ba mươi người bạn gái của tôi.
Sao số tôi nó khổ thế hả trời! Bọn đàn ông cùng tuổi tôi bây giờ đều sớm không còn là trai tân, mà tôi đã quen hơn ba mươi cô bạn gái, thế nhưng vẫn là một “lão” xử nam.
Không được! Tôi nhất định phải phá nát sự sỉ nhục của một “lão” xử nam, tôi quyết định rồi, người thứ một trăm bị tôi đụng vào hôm nay, không quản “hắn” là nam hay nữ.
Bất cứ giá nào tôi cũng phải làm…
|
CHƯƠNG 2.
Cậu vẫn cứ cúi thấp đầu, đông chạm tây đụng, cuối cùng người thứ một trăm bị cậu đụng phải cũng tới, cậu ngẩng đầu, lắc lắc cái đầu đã toàn sao bay chung quanh, thốt ra lời nói long trời lở đất.
-Lên giường với tôi đi.
Sau đó xỉu luôn.
Đến lúc cậu tỉnh lại thì…
-Trời ạ! Đây… Đây là chỗ nào vậy? Tôi… Tôi tại sao lại trần như nhộng thế này?
-Cậu tỉnh rồi hả?
Một gã đàn ông quấn khăn tắm, từ trong phòng tắm bước ra, trên người còn sót lại vài giọt nước.
-Anh… Anh là ai? Tại sao tôi lại ở chỗ này?
Cậu hoảng tới mức có thể nhét nguyên một quả trứng đà điểu vào miệng. Người đàn ông này thật không phải đẹp trai bình thường nha!
Gương mặt đúng chuẩn người mẫu, thân thể kiện mỹ giống như vị thần mặt trời trong thần thoại Hy Lạp, điều kiện tốt như vậy, có khi là siêu sao trong làng giải trí cũng nên.
Hôm qua say rượu nên không có nhìn kỹ, không ngờ có thể bị cậu lù khù “Va” phải.
-Cậu quên rồi sao? Đêm qua là cậu va vào tôi, sống chết níu lấy tôi, muốn tôi làm tình với cậu! Mới qua một đêm cậu đã quên rồi à!
-Cái gì? Sao có thể như vậy?
Tôi… Tôi rốt cuộc đã làm nên chuyện ngu xuẩn gì rồi? Đỉnh đầu ê ẩm, cậu cố gắng hồi tưởng chuyện tối qua.
Tôi đúng là ngu đến 3D mà. (3D = đếu đỡ được J) )
Vì muốn rửa sạch danh hiệu “lão” xử nam, trong lòng lại mang theo nỗi buồn bị người yêu ruồng bỏ đi hò hét một hồi, sau đó nói muốn phá bỏ sự sỉ nhục của một “lão” xử nam, còn thề là sẽ lên giường với người thứ một trăm mà cậu đụng phải, kết quả là bắt buộc người ta lên giường với cậu, người đàn ông kia cự tuyệt, cậu liền lăn lăn giãy giãy như đứa con nít không có đủ kẹo để ăn, sau đó thì…
-Nghĩ ra rồi hả? Nếu như còn nghĩ không ra thì bây giờ để tôi giúp cậu nhanh chóng nhớ lại.
Người đó nhanh chóng đem Tiêu Nham đặt dưới thân, che lại cái miệng của cậu, dùng thân thể giúp Tiêu Nham nhớ lại hết thảy mọi chuyện xảy ra đêm qua.
Thật đáng thương cho Tiêu Nham, tối hôm qua bị hắn ta làm cả một đêm cũng chưa được ngủ, mãi cho đến khoảng 4-5 giờ sáng hắn mới buông tha cậu, hình như cậu còn vừa khóc vừa nói: dừng lại, chịu không nổi rồi. Người đàn ông kia nhất thời mềm lòng mới cho cậu nghỉ ngơi, nghỉ ngơi không đến bốn tiếng lại bị hắn chộp tới làm tiếp.
Không biết một lần lại muốn làm bao lâu đây…
|
CHƯƠNG 3.
Cái thằng dã thú chó chết kia không biết tiết chế gì hết, làm cậu cả một đêm, ngay cả ban ngày mà cũng lôi cậu ra làm, cũng còn may là nhân lúc hắn thiếp đi cậu len lén lết xác trốn ra ngoài, bằng không cậu nhất định bị hắn làm tới chết.
Ngồi ở bàn làm việc, Tiêu Nham đau khổ uốn éo thắc lưng, trong lòng vẫn nhắc đi nhắc lại.
-Tiêu Nham, cậu xảy ra chuyện gì vậy? Vẻ mặt đau khổ, hơn nữa hôm qua cũng không có tới, có phải xảy ra chuyện gì không?
Tiểu Cát – đồng nghiệp của cậu quan tâm hỏi.
-Không có gì! Bữa trước ở nhà dọn dẹp đồ đạc không cẩn thận đụng phải thắt lưng, cho nên hôm qua ở nhà nghỉ ngơi.
Tùy tiện vung ra lời nói dối qua quýt, cậu không thể thành thật nói ra là ngày hôm qua cùng người ta đến khách sạn bồi đắp tình yêu được.
-Vậy sao cậu không gọi điện thoại xin phép, lão tổng rất tức giận, lão ta nói muốn đuổi việc cậu, hơn nữa còn liên lụy tới rất nhiều người.
Tiểu Cát bày ra vẻ mặt “người bị hại” thâm thúy nhìn cậu.
-Xin lỗi! Tôi hôm qua đau tới mức chỉ có thể nằm trên giường rên rỉ, hơn nữa điện thoại nhà tôi lại đặt trong phòng khách, cậu đâu phải không biết, cho nên căn bản không có cách nào gọi điện thoại, hôm nay tôi có đi giải thích với lão tổng rồi.
Mang theo ánh mắt áy náy “tôi thật không thể làm khác được”.
-Quên đi, cậu phải bảo trọng nha, cậu chính là cái cây hái ra tiền của công ty chúng ta, rất nhiều khách hàng lớn chỉ đích danh muốn cậu đi ký kết hợp đồng, cho nên cậu phải tự chăm sóc bản thân mìnnh thật tốt đấy.
-Ừ, tôi biết rồi. Chút nữa tôi phải đi xin phép, thắt lưng của tôi thật sự rất đau.
Thắt lưng thật sự đau vãi l. . . . .uôn , cho nên cậu quyết định phải về nhà nghỉ ngơi (nằm chơi) .
-Việc này hả… Khửa khửa, tôi vừa giúp cậu xin phép rồi.
Tiểu Cát đưa ra lá đơn xin phép.
-Cậu không hổ là tri kỷ của tôi nha!
Cậu cảm động đến rớt nước mắt.
-Không cần cảm ơn tôi, kỳ thật là lão tổng tự động tha cho cậu, muốn cậu nghỉ ngơi vài ngày, lão nói cậu mấy năm nay vì công ty mà hao tổn không ít tâm lực, cho nên việc này coi như là bồi thường cho cậu, đối cậu rất tốt rồi nha! Có hẳn một tháng nghỉ ngơi, ráng tận hưởng đi!
Đem lá đơn giao cho Tiêu Nham, Tiểu Cát khoát tay, xoay người bỏ đi.
Nhìn lá đơn, Tiêu Nham cảm thấy như nó đang gào vào mặt cậu câu: “Ngạc nhiên chưa?!”, trước kia cùng lão tổng nói chuyện xin nghỉ còn khó hơn lên trời, bây giờ lão ta lại tự động buông tha cho cậu, vậy là có thể thoải mái hưởng thụ rồi.
|
CHƯƠNG 4.
Đã qua một tuần, thắt lưng cùng cái mông tội nghiệp cũng tốt lên nhiều rồi, bây giờ có thể tung tăng tí tởn đi chơi rồi.
Mang theo tâm tình khoái trá, đem quần áo cùng một ít đồ dùng hàng ngày sắp xếp xong xuôi, lấy vé máy bay và hộ chiếu, giấc mộng đi du lịch Châu Âu mười ngày ấp ủ đã lâu của cậu cuối cùng cũng có thể thực hiện rồi.
Lôi hành lý ra khỏi phòng, điện thoại trong phòng khách đột nhiên vang lên.
-A lô, ai vậy?
“Tiêu Nham, là bố đây!”
-Bố ạ, sao bố đột nhiên gọi điện thoại cho con vậy?
“Con có thời gian không? Có thể về nhà một chuyến không, bố có chuyện muốn nói với con.”
-Có chuyện gì vậy? Nói qua điện thoại cũng được mà!
Còn may là ba tiếng nữa máy bay mới cất cánh, nên sẽ đến kịp.
“À ừ… chuyện này rất quan trọng, nhất định phải gặp mặt mới nói được.”
-Nhưng hôm nay con phải xuất ngoại rồi! Ba tiếng nữa là máy bay cất cánh rồi. Hay là chờ con về nước rồi nói.
“Con muốn xuất ngoại? Đi đâu? Khi nào mới về?
Giọng điệu của bố có hơi kích động.
-Đi Châu Âu, đại khái khoảng mười ngày sau sẽ về.
Bố kích động cái gì vậy? Cậu cảm thấy khó hiểu.
“Con… Con… Có thể để tối nay mới đi được không? Về nhà một chuyến trước được không? Chuyện này thật sự rất quan trọng.”
Giọng bố có chút run rẩy.
-Không được. Con hứa với bố, khi nào về nước nhất định sẽ về thẳng nhà, như vậy ha. Bái bai!
Cạch! Tiêu Nham gác luôn điện thoại.
Có chuyện gì vậy? Đột nhiên muốn cậu về nhà, liếc mắt nhìn đồng hồ một cái, chết toi! Nếu không nhanh chóng ra khỏi nhà thì thật sự sẽ đến không kịp!
Vội vàng lôi hành lý ra khỏi cửa, leo lên chiếc xe bảo bối của cậu. Mang theo cảm giác hưng phấn cùng khoái trá, Tiêu Nham đã khẩn cấp tưởng tượng đến lúc đặt chân tới Châu Âu trong mười ngày.
Nhưng lúc cậu ra khỏi cửa, có một đôi mắt từ trong bóng tối âm thầm dõi theo cậu, sau đó mới nhấc điện thoại, nói vài câu rồi theo Tiêu Nham rời đi.
Tiêu Nham không hề cảnh giác, không biết chuyến du lịch Châu Âu lần này lại gặp nhiều rắc rối như vậy, tuy nhiên cũng giúp cho cậu thực hiện được giấc mộng ấp ủ hai mươi lăm năm qua.
… cuối cùng cũng có người yêu thành gia quyến…
|