Con Nói Con Không Cần Gia Sư
|
|
Chương 5 “Sở dĩ như vậy vì...” Kim Jaejoong đang giảng bỗng nhiên ngước mắt lên, phát hiện Jung Yunho ngồi đối diện tựa hồ không có phản ứng gì. Cậu đưa tay nhấc quyển sách giáo khoa ra thì thấy Yunho đang nằm dài trên mặt bàn, há miệng ngủ.
Nhìn dáng ngủ đáng yêu như vậy, Jaejoong không khỏi thấy vừa buồn cười vừa tức giận, đứng lên chuẩn bị lay cậu ta dậy nhưng nhìn khuôn mặt ngủ thoải mái thì tay có chút do dự, nhìn đồng hồ, hoàn hảo vẫn sớm. Cậu nghĩ thầm, thôi quên đi, để cho cậu ta ngủ một chút.
Vì vậy, Jaejoong liền đứng lên, lấy áo khoác nhẹ nhàng đắp cho Yunho, còn mình ngồi một bên lấy vở cậu ta ra bổ sung thêm bài ghi chép quan trọng vào.
Cuối cùng, không biết có phải quá mệt mỏi vì chuẩn bị cho cuộc thi hay không, kết quả Kim Jaejoong cũng ghé vào bàn ngủ.
Kỳ thật, Jung Yunho đã tỉnh từ lúc Jaejoong đắp áo cho cậu, buồn ngủ chỉ là một lúc nhưng thật không ngờ Jaejoong thấy vậy mà không hề tức giận đánh thức cậu dậy. Yunho nhất thời không biết có nên mở mắt hay không, chỉ có thể tiếp tục giả bộ ngủ.
Lúc này cậu thấy Jaejoong hình như không có động tĩnh gì mới thử mở mắt thăm dò hoá ra anh ta cũng đã ngủ từ bao giờ rồi.
Jaejoong vẫn còn cầm vở của cậu, trên có thêm chữ viết thanh tú, đề mục khoanh tròn gạch chân cẩn thận rất dễ nhìn. Trong lòng Jung Yunho đột nhiên nảy sinh cảm xúc là lạ.
Nhìn anh ta ngủ ngon lành, lông mi dài, cái mũi xinh xắn cao thẳng, môi căng mọng, da tay trắng bóc, rõ ràng rất thoải mái. Khoé miệng hơi cong lên một cách dịu dàng. Sao cậu lại không biết anh ta là người dễ nhìn như vậy?
Yunho không hề cảm giác ý nghĩ trong đầu có chút không thích hợp, tiếp tục ngắm nhìn Kim Jaejoong ngủ.
Mà Jung phu nhân không biết đứng ở cửa từ lúc nào đã vô thanh vô thức thu hết cảnh tượng trong phòng vào mắt. Nhưng vốn dĩ bà không suy nghĩ giống người bình thường nên ý nghĩ trong lòng cũng đã bất giác khác đi.
“#$*...” Điện thoại của Kim Jaejoong lúc này lại vang lên, Jung Yunho vội vàng tranh thủ bò ra bàn nằm. Jaejoong mơ mơ màng màng mở mắt ra, cư nhiên cậu cũng ngủ, ảo não lắc đầu, đưa tay lấy điện thoại di động trong túi.
Bởi vì Jung Yunho còn đang “ngủ” nên Kim Jaejoong đặc biệt hạ thấp giọng, chung quanh phòng rất yên tĩnh, tiếng nói củangười bên kia đầu điện thoại vang lên. Jung Yunho chỉ nghe loáng thoáng nhưng cũng có thể chắc chắn đầu bên kia là một cô gái đang hỏi Kim Jaejoong ở nơi nào, nhanh đến chỗ cô.
Kim Jaejoong nghe vậy thì dừng, nhìn Jung Yunho có chút bối rối. Sau đó, cô gái lại cố ý làm nũng, nói mặc kệ cái gì, anh mau qua đây cho em. Kim Jaejoong do dự một lát rồi nói được.
“Không được! Anh không thể đi!!” Jung Yunho nhảy dựng lên giống như phản xạ có điều kiện khiến cho Kim Jaejoong hoảng sợ. Lúc này bản thân Jung Yunho cũng thấy hơi hoảng, cậu làm sao vậy?
“Ah...Cái kia, cậu tỉnh rồi à?” Kim Jaejoong lộ ra vẻ mặt khó xử, nói: “Tôi không thể đi trước được à?”
“Không được!” Jung Yunho chưa kịp nghĩ đã la lên, sau đó lại lo lắng chưa đủ uy lực nên nói: “Anh, buổi học anh chưa dạy xong!!”
“Nhưng mà... Cậu đang ngủ...” Kim Jaejoong nhìn Jung Yunho đột nhiên thích học có chút khó hiểu, “Hơn nữa tôi thật sự có việc gấp.”
“Anh có việc gấp gì hả!” Jung Yunho nghĩ đến thanh âm làm nũng của cô gái kia thì phi thường tức giận, “Hẹn hò mà cũng là việc gấp sao?!! Không phải ngày hôm qua anh còn dạy tôi không nên yêu đương cơ mà?”
“Yunho, tôi đã là sinh viên, còn cậu chỉ là học sinh trung học... Hơn nữa cô ấy không phải...”
“Trung học thì làm sao!! Anh cảm thấy tôi tuổi còn nhỏ, chưa chín chắn phải không?!!” Lời nói của Kim Jaejoong khiến cho Jung Yunho bộc phát nóng nảy, “Anh vì hẹn hò nên không dạy tôi cẩn thận phải không? Còn có anh nói tôi ngủ không phải anh cũng ngủ đó thôi!”
“Ah...Tôi...” Jaejoong nhất thời nghẹn lời, Jung Yunho làm sao vậy, đột nhiên tính tình nóng nảy, “Cậu sao lại biết tôi cũng ngủ?”
“Tôi, tôi, anh quản tôi làm gì!” Yunho bị lộ không khỏi nói lắp bắp, “Dù sao tôi biết là được rồi! Hôm nay anh mà không dạy hết buổi thì đừng nghĩ ra khỏi nơi này!!”
“Khó được khi cậu ham học như vậy, thế thì chúng ta tiếp tục đi.” Jaejoong bất đắc dĩ buông điện thoại di động, không che dấu được thần sắc uể oải.
Trong lòng Yunho không hiểu sao lại thấy tức giận.
|
Chương 6
“Sao bây giờ cậu mới đến?!” Park Yoochun đen mặt trừng mắt nhìn Kim Jaejoong vừa mới mở cửa vào.
“Vừa rồi tớ đi làm, không có cách nào.” Jaejoong ra vẻ hết cách nói, “Eun Hye chạy đi đâu mất rồi?”
“Đi rồi.” Yoochun giận dỗi nói, “Hẳn là bị cậu chọc tức rồi!... Thật là, tớ nói cậu này, người ta từ nơi xa thế chạy đến chỉ để gặp cậu vậy mà cậu lại để Eun Hye leo cây. Làm hại tớ bị con sư tử cái ấy hành cả một buổi tối.”
“Nó vẫn tuỳ hứng như trước.” Jaejoong phiền não, nói, “Tớ không phải đã nói phải đi làm sao?”
“Cậu còn có chuyện quan trọng hơn Eun Hye sao?” Park Yoochun ngạc nhiên, “Cậu a, trước đây không phải yêu thương Eun Hye vô cùng mà, nó đòi cái gì cho cái ấy, hôm nay làm sao vậy?”
“Tớ thấy Eun Hye bị tớ chiều quá sinh hư rồi!” Kim Jaejoong cởi áo khoác, mệt mỏi ngã xuống giường.
“Giờ mới nhận ra à!... Nhưng mà, cậu không nhanh gọi điện thoại xin lỗi đi, nếu không Eun Hye mà giận thì cậu chịu đủ!” Park Yoochun hảo tâm nhắc nhở.
“Tớ gọi rồi, hơn 20 cuộc nhưng nó không nghe!” Jaejoong nhắm chặt mắt, mệt mỏi nói.
“Thôi... Để sau vậy.” Cậu vừa nói vừa chui vào trong chăn, tắt đèn, “Tớ mệt chết đi được... Ngủ trước đã.”
Jaejoong mơ mơ màng ngủ cả đêm, sáng ra vừa nhìn thời gian mới nhớ hôm nay là cuối tuần, buổi sáng còn phải đến dạy Jung Yunho.
Cậu vội vàng lấy bừa một chiếc áo sơ mi và quần jeans mặc vào, không kịp đeo thắt lưng. Đánh răng qua loa mấy cái rồi hất hai, ba lần nước lên mặt, không kịp lau. Tiện tay lấy cái bánh mì không biết đặt trên bàn lúc nào cho vào túi rồi chạy một mạch ra ngoài.
“A!” Jaejoong vừa mới tới cầu thang thì đụng phải một người, cậu không để ý vừa nói “Xin lỗi”, “Xin lỗi” vừa tiếp tục đi.
“Này!! Kim Jaejoong!” Người bị đụng vào tức giận rống to, sau đó nhanh chóng túm lấy tay Jaejoong, “Anh cũng không thèm nhìn xem em là ai?!!”
“À, Eun... Eun Hye?” Nghe thấy tiếng nói quen thuộc, Jaejoong theo phản xạ quay người lại.
“Anh muốn đi đâu?!” Người trước mắt cậu mất hứng nhíu mày.
“Anh phải lên lớp!” Nghe Eun Hye hỏi vậy, Jaejoong mới chợt nhớ mình đang bị muộn, vội vã nói, “Muộn rồi! Anh không đi sẽ không kịp, chờ anh về. Đến lúc đấy sẽ đi chơi cùng em!”
“Em không muốn!” Cô gái tức giận túm chặt cánh tay Kim Jaejoong, “Ngày hôm qua anh để em leo cây rồi! Hôm nay lại tiếp tục không chơi với em!!”
“Anh cũng muốn ở lại với em nhưng anh hôm qua xin phép nghỉ mà không được.” Kim Jaejoong sốt ruột gãi đầu, “Ai bảo em đột nhiên về mà không nói một tiếng gì cả!”
“Em muốn cho anh kinh hỉ cũng là lỗi sao?” Cô gái càng thêm tức giận, “Có người nào đối đãi với em gái như anh không?! Em vừa mới trở về tìm anh vậy mà lại bị anh mắng.”
“Kim Eun Hye!!” Kim Jaejoong tức giận khẽ cắn môi, “Em không thể thông cảm cho anh trai à?! Em rốt cuộc muốn thế nào!”
“Em mặc kệ, cho dù anh không đi chơi cùng em thì em cũng sẽ đi theo anh!” Kim Eun Hye hung hăng kéo cánh tay Jaejoong, “Em với anh cùng đi!”
|
Chương 7
Kim Jaejoong phải đối phó với em gái nên đến muộn là khó tránh khỏi. Nhìn biệt thự nhà Jung Yunho ở phía xa xa, lại nhìn cậu ta đứng ở cửa, sắc mặt tựa hồ không tốt cho lắm, cậu trong lòng lại càng hoảng sợ. Sao cậu ta lại ra ngoài đón tiếp vậy, Jaejoong nghĩ thầm phải nhanh chóng bảo Eun Hye quay về. Kết quả cô không những không nghe cậu mà hết lần này đến lần khác còn lớn tiếng nói, “Anh làm sao vậy! Đây cũng đâu phải lần đầu tiên em cùng anh lên lớp!”
Jung Yunho hình như nghe được, nhìn về phía cậu một chút rồi rất nhanh đi vào.Kim Jaejoong giật mãi không thoát khỏi tay người bên cạnh dành không biết làm gì hơn xấu hổ theo sao.
“Cái kia...” Một bên vừa liều mạng bỏ tay Kim Eun Hye ra, một bên vừa làm lành nói, “Thật xin lỗi, tôi quên hôm nay là cuối tuần.”
“Anh đã quên! Vậy tôi cũng quên, hôm nay không cần phải học nữa!!” Yunho đưa lưng về phía Kim Jaejoong, trong lòng tức giận như có lửa thiêu đốt. Không hiểu sao anh ta đã để cho mình đợi lâu vậy mà giờ lại còn mang cả bạn gái đến ra bộ thân mật, thế là sao?!
“Cái kia, tôi...” Kim Jaejoong sửng sốt một chút, cậu ta làm sao vậy, mặc dù là đến muộn một chút nhưng đâu cần phải tức giận đến mức đấy, không chịu học nữa chứ? “Xin lỗi, lần sau tôi tuyệt đối sẽ không như vậy.”
Kim Eun Hye đứng một bên yên lặng nhìn Jung Yunho. Cô nghe sai hay sao nhỉ, trong giọng cậu ta ngập tràn mùi dấm chua, chẳng lẽ ghen sao?
“Xin lỗi thì có ích gì?!” Yunho phi thường mất hứng cầm sách lên rồi lại hung hăn vứt xuống bàn, “Mà anh mang bạn gái đến nhà tôi làm gì?! Ngày hôm qua hẹn hò còn chưa đủ hay sao mà mang đến cả đây để mà thân mật!!” Nói đến đây, thanh âm của cậu hơi lớn lên, quay nghiêng người nhìn Kim Jaejoong.
Kim Eun Hye tinh tế đánh sát cậu bé này, không phải giống như anh trai ngũ quan xinh xắn nhưng cậu bé này vẫn khiến cho người ta phải động tâm. Mũi cao, cương nghị, đôi môi mím chặt vì tức giận nhưng vẫn không che được đường cong hoàn mĩ của khuôn mặt.
Khoé miệng Kim Eun Hye chậm rãi giơ lên, cô thân là hủ nữ nhiều năm như vậy mà giờ không nhìn ra điểm kì lạ thì đúng là không bình thường.
“Anh làm sao vậy! Chúng tôi hẹn hò thì liên quan gì đến anh?!” Kim Eun Hye đột nhiên nói, thân thiết ôm chặt cánh tay Kim Jaejoong, “Hôm qua tôi vừa mới trở về, anh đã không cho phép Jaejoong xin nghỉ! Bây giờ lại còn không cho tôi xem anh ấy lên lớp nữa sao! Hơn nữa, tôi tới đây có cản trở gì đến việc học của anh đâu! Có ai quy định gia sư lên lớp lại không thể mang theo bạn gái!”
“...” Kim Jaejoong bị lời nói đột ngột của Kim Eun Hye làm sửng sốt, nửa ngày sau mới nhỏ giọng nói, “Eun Hye, em làm gì vậy?”
“Cô!” Jung Yunho như thấy lửa giận bốc lên, đầu nổ tung ra, “Tôi quy định đấy, được chưa! Cô mà vào xem thì tôi sẽ không học nữa!’
“Kỳ quái! Người ta mang bạn gái đến sao anh phải tức giận như vậy?! Không phải anh thích Kim Jaejoong chứ?” Những lời này nói ra rất tự nhiên khiến người ta không kịp phản ứng.
“Tôi thích anh ấy thì sao? Ai nói tôi không thể thích...” Nói đến một nửa Yunho mới phát hiện mình tự chui vào rọ, lập tức ngậm chặt miệng.
Kim Jaejoong nghe vậy trợn tròn mắt, Kim Eun Hye thì cười trộm trong lòng.
“Tôi... Eun Hye!” Không khí trở nên xấu hổ đến cực điểm, Kim Jaejoong đành phải mở miệng giảng hoà: “Đừng nghịch nữa! Có ai thích trêu chọc người ta như em không!”
“Sao lại mắng em, chính anh ta nói thích... Ngô” Cô còn chưa nói hết đã bị Jaejoong bịt kín miệng, “Xin lỗi nha Yunho, đều là tôi chiều nó quá nên nó mới như vậy. Đây không phải là bạn gái mà là em gái tôi, Kim Eun Hye, hôm qua nó vừa mới về nước...”
“Cái gì?!” Yunho không ngoài dự đoán, kinh ngạc kêu lên.
Sao lại vậy, nãy giờ cậu cãi nhau với cô ta đến nửa ngày đều là đang diễn hài sao...
|
Chương 8
“Ở câu dưới, chúng ta biến động từ sang dạng bị động, chủ ngữ thành tân ngữ...” Giờ tiếng Anh nặng nề, tiếng giảng nhàm chán của thầy giáo trên bục cứ vang lên như thể đang thôi miên học sinh.
Đầu Jung Yunho rối rắm, toàn bộ đều là do chuyện xấu hổ xảy ra cuối tuần trước gây nên.
Trò đùa của Kim Eun Hye và ánh mắt kinh ngạc của Kim Jaejoong không ngừng xuất hiện khiến cho Yunho tâm phiền ý loạn. Cậu không hề nghĩ mình lại dễ dàng nói ra như vậy... chắc chắn là do đang theo đà nói mà thôi! Nhưng sao vừa nghĩ đến phản ứng của Jaejoong cậu lại không thoải mái như thế này chứ! Sẽ không phải là...
“Không được! Không thể có khả năng đấy được!” Nghĩ đến việc đấy nên Jung Yunho kích động đứng dậy hét lên, hoàn toàn quên mất mình vẫn còn đang ở trong lớp học.
Không khí trầm lặng trong lớp học đột nhiên bị thanh âm hoảng sợ của cậu cắt ngang. Bạn học kinh ngạc nhìn Jung Yunho, Shim Changmin cũng ngửa đầu lên nhìn như thể thấy quái vật.
“Jung Yunho!! Em làm sao vậy!!” Quả nhiên thầy giáo tiếng Anh tức giận rống, “Tôi nói về cái này có cái gì sai sao, em có ý kiến gì à?!”
“A... Em không có ạ.” Yunho nhất thời cứng đơ ra.
“Không có?” Ánh mắt thầy giáo khó chịu nhìn Yunho, bình thường ông vốn không có hảo cảm với tên tiểu tử này chuyên môn đi trêu chọc bạn học nữ này nay lại càng ghét hơn. “Vậy là em muốn trả lời sao, tốt lắm! Em nói xem câu này chọn đáp án nào?”
“...” Yunho cúi đầu nhìn Shim Changmin ngồi bên cạnh, Changmin hiểu ý dùng khẩu hình nói.
“A.” Cậu không chút do dự trả lời.
“...Được rồi, ngồi xuống đi! Lần sau chú ý cho tôi!” Yunho trả lời đúng làm cho thầy giáo Tiếng Anh có chút bực bội, hậm hực cầm sách giáo khoa lên, “Bây giờ chúng ta chuyển sang câu tiếp theo...”
“Này, tớ bảo...” Chuông báo hết tiết vừa vang lên, Shim Changmin đã nhanh chóng lại gần cậu, “Cậu làm sao vậy? Tự dưng lại ngẩn người ra, cái nhau với Hyun Eun à?”
“...”
“Này!” Thấy Jung Yunho lại tiếp tục trầm tư, một chút cũng không để ý đến lời mình thì cậu có chút tức giận, “Cậu có nghe tớ nói không thế!!”
“Cái gì?” Yunho mờ mịt xoay người nhìn Shim Changmin, mờ mịt phát ra vài tiếng, “Ừ, ừ.”
“Cậu ừ cái gì mà ừ hả, lại cãi nhau với Hyun Eun sao?” Shim Changmin lắc đầu nói.
“Hyun Eun? Không có mà!” Ý thức được mình vừa mới thất thố, Jung Yunho lại có chút buồn bực, “Tớ cãi nhau với cô ấy làm gì.”
“Vậy sao mấy ngày nay Hyun Eun không đến tim cậu.” Shim Changmin vừa nói, vừa lấy sách giáo khoa Tiếng Anh của Yunho trên bàn ra chơi đùa.
“Gần đây ba tớ quản rất chặt...”
“Nha, Jung Yunho, chữ chú thích này là ai ghi vậy?” Changmin nhìn nét chữ thanh tú đẹp mắt bên cạnh chữ in trong sách giáo khoa, kinh ngạc khen ngợi, “Chữ viết rất đẹp, nội dung lại chuẩn xác.” Cậu nhanh chóng mang về bàn mình, “Trang nào cũng có... Cho tớ mượn copy một chút nha?”
“Đẹp?” Trong lòng Jung Yunho tự dưng lại nổi lên một cảm giác mạc danh kì diệu, lần đầu tiên nghe thấy Shim Changmin cái gì cũng cho mình là đúng khen ngợi người khác nha. “Đây là chữ viết của gia sư tớ thôi mà, có gì đặc biệt đâu?”
“Xem ra cậu chọn được gia sư không tệ a. Thảo nào thấy dạo này chăm chú học thế.” Changmin trêu trọc nói.
“Không phải đều giống nhau sao, cậu chép làm gì!” Nói xong cậu đoạt lấy sách giáo khoa trong tay Changmin nhét vào cặp.
“Sao cậu lại giật, tớ đã copy xong đâu....” Changmin bất mãn bĩu môi.
“Lúc nào cũng đứng đầu lớp thì copy làm gì! Đi học thôi, đừng có lằng nhằng nữa!” Trong lòng cậu đột nhiên thấy khó chịu.
“Đồ keo kẹt!”
|
Chương 9
Cả giờ học đầu óc Jung Yunho cứ hỗn loạn như vậy, không nghe giảng bất cứ cái gì nên cậu không khỏi phiền muộn. Nhưng nghĩ đến sắp được gặp Kim Jaejoong không hiểu sao Yunho lại hưng phấn, cước bộ bất tri bất giác cũng nhanh hơn.
“Này!! Thằng nhãi! Đứng lại cho tao!” Cậu đang đi vào chỗ rẽ thì có tiếng gọi cậu rất hung hăng kiêu ngạo. Jung Yunho nhíu mày, dừng lại cước bộ, quay mặt lại.
“Đến đây! Thằng nhãi chết tiệt!” Tiếng bước chân mạnh vang lên, lại là bọn du côn. Nghĩ như vậy, Yunho bực dọc xoay người.
“Jung Yunho!” Người mặc áo đen đứng bên trái, ngậm một điếu thuốc, cà lơ cà phất nhả ra làn khói rắng nhếch mép cười. “Xem ra chúng ta gặp được thằng nhãi này để xả giận rồi.”
Lời này vừa nói xong mấy tên bên cạnh nhìn nhau cười rộ lên, ánh mắt khinh miệt nhìn cậu. Tiếng cười này làm cho Jung Yunho cả người không thoải mái.
“Tôi biết mấy người sao?!” Cậu không nhịn được cắt đứt tiếng cười, nhìn bọn côn đồ trước mặt. Có tổng cộng bảy người, tầm hơn hai mươi tuổi, bọn chúng ai cũng cầm gậy. Jung Yunho bỗng nhiên hiểu ra, có điểm buồn cười.
“TMD, ngay cả lão đại chúng ta mà cũng không nhận ra, mày muốn chết à!” Nam nhân đứng sau tên mặc áo đen cầm gậy định xông lên đánh cậu thì bị ngăn lại.
“Không nhận ra cũng không vấn đề gì! Bây giờ nhận cũng kịp!” Tên mặc áo đen phun điếu thuốc trong miệng ra, vỗ vỗ bả vai Jung Yunho khiến cậu chán ghét, khinh bỉ ra mặt, “Mày biết Lee Hyun Eun đúng không?!” Hắn nhìn Yunho hèn hạ cười.
Jung Yunho lười trả lời, phỏng chừng là phiền toái do Hyun Eun gây nên rồi, không biết đây là lần thứ mấy nữa.
“Nói cho mày biết! Lee Hyun Eun là cô gái tao thích, mày đừng có trêu chọc cô ấy!” Nam nhân vươn tay đẩy Jung Yunho, hung hăng nói: “Mày mà còn đụng đến cô ấy nữa, tao cho mày biết tay!”
“Đừng có đụng vào tao!” Thanh âm trầm ổn vang lên, Jung Yunho cúi mặt nên không ai nhìn rõ biểu cảm cậu ra sao. Nam nhân kia nghe thấy thì lại cười rộ lên, càng dùng sức đẩy Jung Yunho.
“Tao nói rồi, đừng có đụng vào tao mà!!” Yunho nổi giận, đầu ngẩng lên hung hăng nhìn bọn côn đồ. Khuỷu tay trái cậu thúc mạnh vào bụng tên vừa đụng vào cậu.
-------------------------------
Kim Jaejoong không biết đây là lần thứ mấy cậu nhìn thời gian, cuối cùng không chịu nổi liền xuống lầu ngồi ở cửa chờ Jung Yunho. Bình thường học xong là sẽ về ngay mà, sao đến bây giờ vẫn chưa thấy, chẳng lẽ lại đi chơi sao, nhưng mấy hôm nay cậu ta đều rất ngoan ngoãn nghe lời đó thôi....
“Thiếu gia vẫn chưa về sao?” Trinh Di nhìn thấy Kim Jaejoon lo lắng, trong lòng cũng không yên.
“Vâng ạ, vẫn chưa thấy.” Cậu nhìn về phía xa xa, không quay lại xem người hỏi mình là ai.
“Cậu đã gọi điện thoại chưa?”
“Cháu gọi rồi nhưng không ai trả lời cả.” Thanh âm Jaejoong có vài phần bất an.
“Liệu có xảy ra chuyện gì không? Gần đây lão gia và phu nhân không ở nhà...” Dì Trinh Di có điểm lo lắng tự nói, “Hay là lại ra ngoài trêu chọc người nào.”
“Trêu chọc người nào?” Jaejoong nghi hoặc quay đầu lại hỏi.
“A, không có gì.” Cô nhanh tay xua xua, “Chỉ là tôi thấy thiếu gia trước đây khi trở về thường xuyên có vết thương, hỏi cậu ấy thì cậu ấy không nói. Chắc là đánh nhau với người khác.”
“Đánh nhau?” Tâm tình Kim Jaejoong càng tệ hơn, quả nhiên cậu ta không bao giờ để người ta bớt lo...
|