Bus Stop - Bến Dừng
|
|
-Ngài Park… Tới giờ rồi, tất cả đã chuẩn bị xong. Mời ngài trở về chỗ ngồi._Một nhân viên gõ cửa rụt rè
-Chương trình này được truyền hình trực tiếp. Các anh muốn tính sao thì tính!
Vị trưởng ban tổ chức bực bội vung tay. Rồi sau đó lại nhăn trán, trăn trở suy tính. Người thư kí đi theo e ngại lên tiếng.
-Cũng không thể hủy tiết mục được. Trong số khán giả có rất nhiều fan của Super Junior. Còn cả đám đông túc trực trước 3 màn hình lớn lắp bên ngoài nữa. Nếu SJ không xuất hiện…
-Bờ hồ…_Hân kéo tay LeeTeuk
-Hả?
-HeeChul đã từng hỏi em về bờ hồ, lúc trên xe đi về từ trại trẻ mồ côi hôm trước.
-Nhưng… đó là nơi nào?!_LeeTeuk càng luống cuống.
Hân chưa kịp trả lời thì đã bị ông thầy phụ trách kéo ra ngoài hành lang cùng Vũ và bà chị trợ lý. Đi bằng cửa thoát hiểm phía sau trung tâm hội nghị quốc gia, rồi tống cả lũ lên một cái taxi kèm theo mệnh lệnh ngắn gọn: “Hãy tới đó tìm họ, càng nhanh càng tốt!”
“Bờ hồ…? Chỗ đó rộng hơn thầy tưởng đấy!”
Và cùng lúc, phía trong hậu trường một lần nữa nháo nhác náo loạn…
-Thông báo với cả ekip và dặn MC hoãn tiết mục của SJ. Đẩy Fly to the sky lên thay thế. Nhanh lên!
-Thế còn 3 bài của SJ ạ?
-Xếp xuống gần cuối chương trình, để câu khách!
…
* * *
Trời nhá nhem tối. Cái thời điểm ánh sáng cuối ngày le lói lụi dần, mà cũng chưa hẳn về đêm để phố xá lên đèn rực rỡ. Mọi thứ đều mờ mịt và nhập nhoạng. Hân chỉ nhớ đã chạy thục mạng đến rạc cẳng, mệt mỏi rã rời, căng óc mở to mắt để nhìn ngó khắp các ngõ ngách xó xỉnh trong phạm vi 3km quanh bờ hồ. Khi phát hiện đám Heechul lay hoay ở lối rẽ nhỏ cạnh bưu điện thành phố, cô mừng như Tấm thấy Bụt hiển linh lần đầu. Nửa muốn lao đến ôm chầm lấy họ sung sướng, nửa lại muốn sút văng mấy tên này ra ngoài vũ trụ cho bõ tức.
-Alo, Vũ. Thấy rồi. Gần bưu điện thành phố.
…
-Hannie! Hannie!
Cả đám vẫy tay cuống quýt, líu ríu chạy lại. Hân liếc nhìn lạnh tanh những khuôn mặt tái mét lo sợ, đầy vẻ sám hối. Chị trợ lý đang gọi Taxi. Vũ chống hông thở hổn hển.
-Làm thế quái nào mà mấy người có thể trôi nổi đến tận chỗ này khi tiếng Việt 1 chữ bẻ đôi cũng không biết?
-Hỏi nhân viên lễ tân về các tuyến xe bus, đổi tiền và hóa trang, rồi…_HeeChul ấp úng.
-Chuyện đó tính sau. Về cho kịp đã. Không còn nhiều thời gian đâu._Hân vẫn lạnh lùng.
-Nhưng…_SiWon lúng túng lưỡng lự
Cô không nghe, không quan tâm, chỉ gấp gáp nhét tất cả lên xe. Lúc chuẩn bị đóng sập cửa thì chợt nhận ra điều gì đó bất ổn. Cô thò đầu vào, ngó đi ngó lại mấy lượt.
-Khoan, chờ đã. 1 2 3 4 5… 5 4 3 2 1… 1 2 3 4 5… Quái lạ. 1 2 3 4 5…_Hân lẩm nhẩm tính đếm_Còn thiếu. HeeChul, SiWon, HanGeng, RyeoWook, KiBum, Dong… DongHae đâu?!
HanKyung ngước nhìn lo lắng
-Lúc sang đường ở ngã tư anh đã để lạc mất nó. Bọn anh đã chạy khắp nơi tìm, nhưng… Đó là lý do bọn anh không thể trở về sớm hơn.
Hân rũ nguời chán ngán. Hôm nay là ngày gì mà cứ như bị sao quả tạ chiếu mệnh. Chẳng chuyện gì làm được cho ra hồn cả. Cô cắn môi nhìn đồng hồ sốt ruột.
-Cậu và chị Ngọc đưa họ về trước vậy. Tớ đi tìm nốt DongHae.
Hân nói vọng lại với Vũ rồi lại hối hả chạy tiếp. Chiếc xe lăn bánh, từ từ di chuyển. KiBum ngoái lại khung kính sau xe, nhìn mãi theo bóng Hân nhỏ xíu, xa dần… rồi chìm hẳn giữa dòng người…
…
Lee Dong Hae… King of the fish… anh đang lẫn đâu giữa biển người mênh mông, phố xá nhộn nhịp này vậy?
Hân dừng lại trước cửa Highland Coffee, nhìn quanh tất cả các góc phố trong hoang mang vô vọng. Cửa hàng băng đĩa phía đối diện còn đểu cáng đến mức mở đúng bài “Biết tìm đâu” của Tuấn Hưng vào lúc nước sôi lửa bỏng này nữa chứ. Khốn nạn đến thế là cùng! Hân liên tục cắn móng tay căng thẳng.
Cố nghĩ một chút nữa thôi… Bất cứ thứ gì có thể… Trong những trò chơi mê cung, khi bị lạc đường người ta thường tìm cách trở về trạm dừng chân cuối cùng trước đó. Một ý nghĩ vụt lóe sáng…
“Bus stop…”
#58 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
DongHae cúi đầu, kéo thấp vành mũ lưỡi trai che gần kín khuôn mặt. Anh cứ nhìn đăm đăm mãi xuống mũi giày mình. Không rõ đã bao nhiêu lâu trôi qua như thế. Trời càng lúc càng tối. Rất nhiều chuyến xe đỗ lại, người ta xuống và lên, rồi xe tiếp tục chuyển bánh. Anh cứ ngồi đây chờ đợi mãi mà cũng không biết phải cho tới khi nào nữa. Anh càng không biết nên làm gì. Trên người anh chẳng có gì cả, không tiền, không điện thoại, không biết hỏi ai… Nên chỉ có thể hi vọng ai đó sẽ tìm thấy mình. Rất nhiều lần anh chực lao bổ đi tìm kiếm những người còn lại. Nhưng sợ nếu chạy lung tung, lỡ họ đến đây thì lại càng không gặp được nhau. Hồi bé, mỗi lần tham dự các lễ hội đường phố, ba anh thường cẩn thận dặn dò: khi bị lạc, tốt nhất hãy ở yên một chỗ.
Chỉ một khoảnh khắc tuột tay, xe cộ vụt qua, không thể nhìn rõ phía trước… Và DongHae thấy còn lại một mình trên đường phố. Anh hoảng hốt ngó quanh. Nhưng thật sự chẳng có ai gần đó cả. Rồi điều duy nhất anh biết là cố nhớ đường tìm về nơi đã xuống xe…
…
Hơn 19h30’ rồi. Đáng lẽ giờ này anh đang cùng SJ trình diễn “Don’t Don” trên sân khấu. Sau đó là “U” và “Miracle”. Manager sẽ nổi giận, mọi người lo lắng… Còn cả công việc và trách nhiệm nữa.
…
Nhưng… có khi nào anh bị bỏ rơi, SJ sẽ trình diễn mà không có anh…? Có thể lắm chứ. Đối với nhóm nhạc đông như SJ, thiếu một thành viên không phải vấn đề ngiêm trọng. 12 người còn lại có thể dễ dàng được sắp xế để bù lấp khoảng trống.
…
Liệu đến bao giờ anh về được…? Có ai đó tìm thấy anh ở chỗ này không…
…
-DongHae!
Anh ngỡ ngàng ngẩng lên ngước nhìn cô gái vừa lao đến trước mặt mình. Mái tóc đen xõa ngang vai tung bay trong gió hồ thổi qua lồng lộng…
-Tốt quá rồi. Chúng ta về thôi!
Hân vội vã nắm tay anh kéo đi dọc theo vỉa hè và nhanh chóng vẫy chiếc Taxi tạt ngang qua. Trong một thoáng anh đã sững sờ, bị cuốn theo vô thức và đôi mắt không rởi nổi khỏi cô…
* * *
-Anh Moon… Vâng, em tìm thấy anh DongHae rồi. Những người kia đã về tới chưa ạ?
[…]
-Vâng, chắc khoảng 30’ nữa DongHae sẽ có mặt.
[…]
-Em biết rồi. Em sẽ bảo tài xế chạy xe nhanh hơn. Tạm biệt anh.
...
Hân cúp máy, ngửa ra sau ghế duỗi dài chân thư thái
-Thật may là anh đã ở đó. Nếu không, chắc em cũng chẳng biết phải làm sao nữa.
-Làm sao em biết?
-Ha… Trực giác. Lẽ ra anh không nên hùa theo HeeChul chơi trò phiêu lưu mạo hiểm ngay trước buổi biểu diễn quan trọng chứ. Nó đã kéo theo bao nhiêu phiền phức. Hoặc nếu muốn lén đi đến thế, ít nhất hãy gọi em đi cùng hay ai đó có thể giúp đỡ trong những trường hợp nguy cấp như vừa rồi.
-Xin lỗi…
-Phải rồi, anh nên đền bù xứng đáng vì em gần như đã phải lật tung cả khu đó lên đấy. Suốt 12 năm học thể dục em cũng chưa từng chạy nhiều đến như vậy. Aiii… mình đến mắc chứng thấp khớp trước khi về già mất thôi…
Hân xuýt xoa mắt cá chân bị cọ xát đỏ tấy, đau nhức của mình. Radio trên xe đang mở đã phát đến tiết mục của ShinHwa. DongHae nắm chặt tay lo âu…
-Có kịp không…?
-Họ nhất định chờ anh đến phút cuối.
-Nhưng…
-Không có anh, SJ vẫn trình diễn, bài hát vẫn thành công, và đại nhạc hội vẫn kết thúc êm đẹp.
-…
-Nhưng điều đó chẳng có nghĩa lý gì với fan cả.
Hân khẳng định chắc nịch và lại tiếp tục cúi xuống đấm bóp cái đầu gối cứng đờ. DongHae mỉm cười, chợt thấy trong lòng vơi bớt cảm giác cồn cào, bứt rứt không yên hành hạ nãy giờ. Cô luôn chú ý quan sát và đem đến cho anh những bất ngờ thật giản dị. Cô chỉ yên lặng đi bên cạnh giúp đỡ anh. Cô xuất hiện khi anh chới với lạc lõng giữa cô độc sợ hãi. Và rồi cô lại mang anh trở về với niềm tin và hi vọng. Đối với anh, cô đặc biệt hơn vị trí một nhân viên trong staff. Chắc chắn anh sẽ tìm cơ hội để nói với cô điều đó, trước chuyến bay trở về nước sắp tới. Xe đang lao vùn vụt qua những dãy nhà cao tầng san sát và con đường lấp loáng ánh đèn vàng soi rọi…
|
-Cảm ơn Chúa! DongHae, cậu đây rồi. Vừa mới bắt đầu Don’t Don thôi, chúng ta có khoảng 5’. Mau lên!!!
Manager nhấp nhổm chờ sẵn ở cổng. DongHae vừa thò một chân ra khỏi xe là lôi tuột đi. Lại cái khoản thanh toán tiền Taxi. Sao không ai hiểu cho nỗi thống khổ của Hân thế nhỉ? Chả trách làm việc quần quật ngày đêm mà chỉ thấy tiền ra như nước sông Đà mùa mưa lũ. Phải liệt kê để trừ hết vào chi phí “dịch vụ chăm sóc SJ” rồi đem nộp cho phòng kế toán mới được!
Hân trả tiền xong xuôi, đi vào thì đã thấy DongHae thay trang phục. Manager cuống quýt ngó nghiêng dáo dác.
-Nhân viên trang điểm tuyệt chủng hết cả rồi hay sao mà lúc cần thì đến một bóng người cũng chẳng thấy!
“Họ đang tíu tít đứng xem ngoài kia kìa!”
-Thôi, không cần đâu hyung ạ.
Anh dậm một lớp phấn lót mỏng qua loa trên mặt rồi hối hả chạy đi.
-Khoan đã, trợ lý đạo diễn vừa thông báo là sau Don’t Don sẽ có breaktime dành cho quảng cáo. Vẫn còn thời gian. Anh không thể lên sân khấu với gương mặt nhợt nhạt và tóc tai lộn xộn thế này được. Ngồi xuống đi, em sẽ làm nhanh thôi.
Hân kéo ghế ngồi đối diện, lôi hộp trang điểm và vài dụng cụ cần thiết bày ra bàn. Chỉ vài thao tác cơ bản, một chút keo xịt tóc… Trông anh có vẻ đã tốt hơn nhiều.
-Ngạc nhiên thật, anh không biết đấy. Bình thường em không make up.
-Chút ít thôi, ở mức cơ bản đủ để dùng. Vì con gái ai cũng cần cả. Dĩ nhiên em không phải chuyên gia. Là do hồi bé ba em dạy. Em cũng từng thực tập trên những chiếc mặt nạ.
-Ba em? Ông ấy làm nghề gì?
-Trang điểm xác chết, trong nhà xác của bệnh viện thành phố.
-…
-Xong rồi. Anh không nhanh sẽ lại muộn mất. Đi nào!
Cô đẩy anh ra cửa giục dã, rồi quay trở lại thu dọn đồ nghề. DongHae vửa xuất hiện, cả khán đài trên tầng 2 vỡ òa ngập trong sắc bóng và đèn cổ vũ xanh ngọc. Không khí cuồng nhiệt khiến cả hàng ghế đầu của khách mời danh dự và quan chức chính phủ cũng giật mình thảng thốt.
Hân tìm Vũ, lặng lẽ cùng ngắm nhìn giấc mơ từ một góc sau cánh gà. Đứng trên sân khấu, dưới sức nóng của ánh đèn và biển fan đang gào thét cổ vũ… dường như họ đang nắm bắt cả thế giới với những ước vọng trong tầm tay…
* * *
~End XIV~
#60 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
XV
Mặc dù khá chật vật với vài sự cố náo loạn, đại nhạc hội vẫn kết thúc tốt đẹp như mong đợi. Những gì người ta thấy trên sân khấu chỉ là sự hoàn hảo và thành công rực rỡ. Tất nhiên trừ một số người có liên quan thì chẳng ai biết chuyện xảy ra đằng sau cánh gà. Tất cả đều nói cười vui vẻ, bàn tán xôn xao và lục tục chuẩn bị kéo nhau đi ăn tiệc liên hoan. Thường thì mọi người rất hứng thú với cuộc giao lưu nội bộ sau khi làm việc, cộng tác với nhau ở các chương trình truyền hình lớn được thực hiện như thế này. Hân lách qua đám đông ồn ào, đến phòng nghỉ của SJ. Cánh cửa khép hờ im lìm khiến cô do dự. Đúng lúc KyuHyun rón rén ra ngoài nghe điện thoại và giơ ngón tay ra dấu chào cô. Hân không dám bước tới gần hơn bởi bầu không khí nặng nề căng thẳng bao trùm, nhưng vì cửa mở nên cô có thể nghe khá rõ cuộc đối thoại bên trong. Họ đang to tiếng và cự cãi qua lại gay gắt…
…
-Vị trưởng ban tổ chức đó đã rất cáu, và trưởng manager đang trút giận…
KyuHyun mím môi e ngại. Hân ậm ừ quay ngang nhìn tường lúng túng. Xuất hiện trong tình huống khó xử thế này chẳng hay ho chút nào. Bị bắt gặp cứ như thể đang rình mò hóng hớt chuyện xấu nhà người ta thật lố bịch quá đi. Cô có định tọc mạch như thế đâu. (Thề có Chúa! Mô Phật…) Lý do… Phải có lý do gì đó thích hợp thì tự nhiên cô mới mò đến chứ nhỉ… À, phải rồi. Bóng đèn compad bật sáng tưng bừng trên đầu Hân.
-Cái áo… Em đến trả cái áo!
Hân nhổm phắt dậy mừng rỡ như sắp chết đuối vớ được cọc làm KyuHyun ngơ ngác rồi bật cười.
-Cứ như em mới phát hiện ra điều gì vĩ đại lắm ấy. Anh tưởng em giữ luôn rồi chứ. Cảm ơn em.
-No problem. Nhưng lần sau đừng trót dại trao vào tay em thứ gì tương tự, em không trả lại đâu. Em đã cảnh báo trước rồi đấy nhé.
-Haha… Được rồi, anh sẽ cố gắng chỉ đưa cho em những thứ anh định vứt bỏ mà chưa có thời gian. Lát nữa em có dự tiệc chúc mừng không?
-Humh… Chắc là không. Bây giờ em muốn nghỉ ngơi một chút nên em sẽ về trước.
-Ừm. Hôm nay thật vất vả nhỉ…
Hân đứng trò chuyện với KyuHyun thêm vài câu nữa rồi chuẩn bị quay đi thì chợt nhìn thấy mấy bóng người phía cuối hành lang sau lưng anh. Họ đang bước về phía này, tệ hơn là với máy ảnh và camera.
-Phóng… phóng viên…_Hân lắp bắp chỉ
-Sao?
-Phóng viên đang đi tới. Có lẽ họ muốn phỏng vấn SJ cho bản tin nhanh.
Anh ngoái lại và cũng tái mét không kém. Phỏng vấn… Cơ hội tốt để xuất hiện trên truyền hình. Nhưng… Vào lúc đang diễn ra nội chiến căng thẳng náo loạn thế này ư?! Cả hai vội chạy vào phòng.
…
-Đã nói từ đầu tất cả là do tôi. Sao anh cứ phải chỉ trích đay nghiến cậu ấy mãi thế!_HeeChul đập bàn gào lên tức tối.
-HeeChul à…
LeeTeuk mệt mỏi ngước nhìn nhắc HeeChul nhẫn nhịn, ngoan ngoãn chịu phạt. Nhưng mọi người quen HeeChul đều biết cái tính cứng đầu của anh thì không ai bảo được, nhất là khi anh đã điên tiết “coi trời bằng vung!” như bây giờ. Vấn đề là người quản lý cũng đang bốc hỏa hừng hực.
-Là leader mà không để ý quan tâm các thành viên, đến nỗi mất tích cả một đống từ lúc nào cũng không hề hay biết! Như thế là vô tội oan ức lắm sao?!
-Đó không phải cũng là công việc của anh à? Sao anh không tự trách mình trước ấy!
-Cậu không đủ tư cách để tranh cãi với tôi về vấn đề đó! Cậu… Kim Hee Chul, cậu tưởng mình hay ho lắm sao? Cậu là bậc đàn anh, xét về thứ tự thì chỉ đứng sau LeeTeuk, nhưng cậu chẳng làm được gì ngoài việc đem lại những rắc rối!!! Cậu có biết vì tính ham vui, bốc đồng, tùy tiện, vô trách nhiệm… của cậu mà bao nhiêu người phải khốn đốn khổ sở không?! Suýt chút nữa ngay cả SJ cũng bị cậu hại tan nát!
-Khoan đã… Có thể bình tĩnh nghe em nói không? Ngoài kia…
KyuHyun cố gắng ngăn cản để thông báo tạm đình chiến trước khi mọi chuyện ầm ĩ lan truyền ra ngoài theo báo chí truyền hình. Nhưng đấu trường dữ dội quyết liệt đến mức không có chút kẽ hở cho anh chen chân. Các thành viên khác cũng lo lắng dùng hết sức nài giữ HeeChul thôi nổi cáu, nhưng quả thực bất lực. Vô vọng…
-Được rồi, được thôi! Là tôi sai. Cái gì cũng là do tôi sai, được chưa?! Anh chẳng hiểu chúng tôi cần gì, muốn gì. Bởi vì cả đời anh chỉ biết chạy theo những lịch trình, kế hoạch, hợp đồng… Tôi phát mệt với ý nghĩ sống như một cỗ máy bị vắt kiệt đến hơi thở cuối cùng. Nên tôi đã bày ra mấy trò quậy phá đó đấy. Thì sao nào? Cũng vui đấy chứ, không phải trước show diễn nào cũng được náo nhiệt tất bật như vậy.
-HeeChul!_Hân sốt ruột không thể chờ lâu hơn được nữa, buộc phải quyết định vào cuộc trước khi quá muộn_Anh đừng…
-Em tránh ra!_HeeChul nạt
-Nhưng nếu anh cứ tiếp tục như vậy sẽ càng rắc rối hơn. Vì sắp có…_Hân níu anh cố giải thích
-Chuyện của Super Junior không khiến em xen vào!
BỐP!
Kèm theo tiếng quát giận dữ là thanh âm của sự va chạm nghe chẳng dễ chịu chút nào. HeeChul vung mạnh tay hất ra, vô tình táng trúng mặt Hân ở ngay sau. Một cú đánh có thể nói là mạnh, với vận tốc và lực văng như thế. Yên lặng. Tất cả đều đứng sững bàng hoàng, có lẽ chưa biết nên phản ứng kiểu gì trước tình thế nhạy cảm khó xử này. Nhưng may mắn đó lại là một sự dừng lại vừa kịp lúc. Đám phóng viên chỉ mới đặt chân đến trước cửa…
-Xin lỗi, chúng tôi là người của truyền hình kĩ thuật số VTC. Có thể cho chúng tôi vài phút ghi hình làm phóng sự nho nhỏ với Super Junior không?
-Em cũng đang định nói là sắp có phóng viên tới…_KyuHyun buông thõng người lẩm nhẩm với âm lượng đủ để những người trong phòng nghe thấy.
|
“Chuyện của Super Junior không khiến em xen vào!”
…
“Chuyện của Super Junior không khiến em xen vào!”
…
“Chuyện của Super Junior không khiến em xen vào!”
…
“Được thôi! Sẽ như anh muốn! Em không thèm quan tâm nữa! Thế là được chứ gì. Nếu như điều đó khiến anh không khó chịu với em như thế…”
Hân kéo tay ga phóng xe với vận tốc hơn 60km/h qua sân vận động Mỹ Đình. Để đầu trần, không mũ bảo hiểm, không khẩu trang, kính râm… Gió mạnh vùn vụt không ngừng tấp vào mắt cay xè, đau rát…
“Chỉ 2 ngày nữa thôi… Tất cả sẽ kết thúc. Như vậy quá đủ rồi…”
…
* * *
Vũ đã về tới nhà, trèo lên giường, để rồi lại phải lăn đùng đùng xuống sàn đập đầu vào gối vì nhớ ra vẫn cắm thẻ nhớ của máy ảnh trong laptop ở phòng U-know. Cũng chỉ tại Hero phát hiện và nhất định muốn xem mấy đoạn film cô quay lén cảnh hậu trường. Sẽ chẳng phiền phức gì nếu trong đó không có cả số tư liệu cô cần gửi gấp cho tòa soạn đêm nay vì đã là deadline rồi. Vũ đau khổ lặn lội lôi xe ra khỏi gara và lộn trở lại khách sạn vào cái giờ nửa đêm khuya khoắt.
…
DaeWoo Hotel: 23h27’
“Cái chuông cửa chết tiệt này có hoạt động không thế?!”
Vũ bực bội gõ cửa đến sưng cả tay mà nó vẫn cứ trơ ra đấy không thèm động cựa hay có bất cứ tín hiệu gì khả quan là sẽ có người ra mở. Bấm điện thoại gọi cho U-know.
[#%*&(*)@^!...]
(Đại loại là không thể liên lạc)
“Haizzz… Lần đầu tiên mình hoàn thành đúng hạn mà vẫn cứ phải bị nghe chửi vì nộp bài trễ.”
Vũ chán nản vò mái tóc mình rối tung, thất thểu quay đi…
-EunJin?
-Humh…? Ah, ChangMin. Xin chào.
-Cô vẫn còn ở đây à?
-Tôi đâu rảnh đến thế. Thực ra là tôi để quên thẻ nhớ trong laptop của YunHo, mà có vướng vài thứ quan trọng nên tôi cần lấy gấp. Vì thế tôi phải trở lại…_Vũ chép miệng thở dài_Nhưng có vẻ họ không ở trong phòng.
-Nếu quan trọng đến thế thì không được quên chứ.
-Có rất nhiều điều hay ho xung quanh chữ “Nếu” đấy. Mà… anh đang làm gì thế?
Max tiến đến, cúi xuống lúi húi trước cửa phòng và lúc sau… nó nhẹ nhàng bật mở. Thành thật mà nói là không khác gì một tên đạo chích bẻ khóa chuyên nghiệp đẳng cấp quốc tế. Vũ há hốc mồm không khỏi thán phục, trầm trồ ngưỡng mộ. (Đến hệ thống an ninh của một trong những khách sạn có tầm cỡ nhất Việt Nam mà cũng dễ dàng bị qua mặt thế thì…)
-Được rồi đấy. Vào thôi nào.
-Làm sao mà…_Vũ vẫn chưa hết kinh ngạc
-Bí mật. Một vài thủ thuật… Tôi cũng dùng với cả phòng của JunSu hyung và YooChun hyung. Nên tôi có thể thoải mái tự do ra vào bất cứ đâu. Keke…
-Thế này có bị bắt vì tội xâm nhập bất hợp pháp không?
Cô theo chân Max, rụt rè đẩy cửa nhưng vẫn còn chút do dự.
-Không phải bảo là cần gấp sao? Mau tìm đi. Aiii… Bật nhạc ầm ĩ thế này thì dù có ở trong phòng cũng không nghe thấy cô gõ cửa là phải.
-Tôi không muốn đạp cửa vì sẽ phải đền tiền. Laptop để đâu rồi nhỉ?
-Thử tìm ở gầm giường xem. JeaJoong hyung có thói quen cất giữ những thứ quan trọng dưới chỗ mình ngủ.
-Kì quặc thật. Thói quen của các bậc bô lão thời chiến quốc… Ủa…? Không có. Chắc anh ấy rút ra mất rồi…
-Thế thì trong ngăn kéo ấy. YunHo hyung thường giữ gìn đồ của người khác rất cẩn thận.
Lạch cạch… lạch cạch…
-Yaa… Okey! Lấy được rồi. Ra thôi.
Nhưng Vũ vừa ngẩng lên thì chẳng may vấp ống quần, luống cuồng mất thăng bằng ngã nhào ra trước và làm văng chiếc thẻ nhớ tới một góc cạnh cửa phòng tắm. Cô lóp ngóp bò đến gần và thầm càu nhàu nguyền rủa cái quần dây rợ lòng thòng vướng víu. Đáng lẽ Vũ sẽ chỉ nhặt chiếc thẻ nhớ, xong việc và cùng Max rút êm, trở về nhà bình thường… Nếu… Nếu cánh cửa phòng tắm đó đóng chặt, không có khe hở… và vô tình để lộ ra tất cả những gì cô nhìn thấy bên trong…
U-Know YunHo và Hero JaeJoong...?
Thẳng thắn mà nói, Vũ vốn là người có tư tưởng thoải mái, phóng khoáng, cũng không quá khắt khe với những vấn đề người ta sợ động chạm đến vì cho rằng tế nhị, nhạy cảm… Chuyện đó đối với cô rất bình thường trong tình yêu, tất yếu như người ta sống thì cần phải hít thở khí trời vậy. Nên cô có thể chứng kiến cảnh các cặp tình nhân âu yếm, gần gũi nhau mà không hề tỏ ra chút bối rối khó xử… Trường hợp đó có lẽ cũng sẽ đúng cho cả U-know nếu… Nếu như… Hero “thật . sự . là . một . cô . gái”.
#62 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
Đôi mắt Vũ mở to ngây dại. YunJae, JaeHo,… Có quá nhiều tin đồn khó hiểu về couple nổi tiếng nhất showbiz này. Người ta đã từng tốn không biết bao nhiêu thời giờ, giấy mực… để mà bàn luận, nghi ngờ nọ kia. Thậm chí cả những 4rum hoạt động có hệ thống mọc lên như nấm sau cơn mưa, chỉ để dành riêng theo sát nhất cử nhất động của họ. Nhưng xét ở phương diện cá nhân, cô vẫn chỉ một mực tin rằng đó là fan service quá mạnh mẽ. Cho đến vừa rồi...
Cả người cứng đờ như bị ướp đông lạnh trong tủ đá… Vũ chỉ biết đứng lặng như thế mà không thể cử động hay có bất cứ phản ứng gì khác. Mọi thanh âm lùng bùng thành một mớ hỗn độn bên tai…
-EunJin!
Max hết kiên nhẫn, tắt nhạc và chạy lại khi thấy Vũ rơi vào trạng thái “xuất hồn” và cứ đứng hóa đá ở đó mãi. U-know và Hero cũng vì thế mà giật mình nhìn ra, như vừa thức tỉnh khỏi cơn mê muội sau khi đắm chìm trong một thế giới xa lạ khác. Vừa tới gần, Max nhanh chóng hiểu ra tất cả và nắm chặt vai Vũ quay vội về hướng mình. Anh lo lắng nhìn gương mặt trắng bệch thất thần của cô rồi lại bối rối nhìn vào hai người đang lúng túng hoảng hốt không kém bên trong.
-EunJin à?_Max thử lay khẽ.
-Tôi… thực sự không cố ý…_Cô bật ra tiếng nói trầm đặc khô khan
Vũ chớp mắt, lẳng lặng gạt tay anh và bước nhanh ra khỏi phòng.
… .. .
[DBSG-YunHo&JaeJoong]
“…
-Đó là bạn gái của anh ấy à?
-Không hẳn… Người yêu thì đúng hơn.
…”
…
“Không hẳn… Người yêu thì đúng hơn.”
Ra ý nghĩa thực sự của câu nói đó là như vậy. Đúng thế. Là người yêu, nhưng không phải bạn gái. Sao Vũ không thể hiểu sớm hơn trước khi chứng kiến tất cả nhỉ… Bụng Vũ bất giác co thắt đến quặn đau khiến cô bước hụt khuỵu xuống bám chặt lấy lan can cầu thang run rẩy. Cảm giác lúc này thật khó định nghĩa là sự bàng hoàng, sửng sốt, hay pha lẫn với cả một nỗi đau nhói trong hoảng loạn, hụt hẫng,… và cả sợ hãi, tuyệt vọng xâm chiếm toàn bộ trí óc. Nếu YunJae đã là có thật… vậy thì còn những couple được dựng lên bởi fan service khác? YooSu, KangTeuk, HanChul, YeWook, EunHae, KyuMin,… Thậm chí lật ngược lại TonHyuk, JunTa từ thời H.O.T. Có khi nào tất cả đều không phải sự ghép cặp ngẫu nhiên…? Vũ càng lúc càng trở nên căng thẳng hoang mang khi nghĩ về điều đó. Thật giả mơ hồ lẫn lộn. Chẳng thể rõ trong số họ đâu mới là…
-EunJin!
Tiếng Max gọi giật lại từ trên sảnh. Có vẻ anh đã khá vội vã để đuổi kịp cô. Vũ dừng bước ngoái nhìn hờ hững…
-EunJin…
-Anh biết chuyện đó…
-…
-Từ lâu anh đã biết rõ quan hệ thật sự của họ, YunHo và JaeJoong. Họ không đơn giản chỉ là đồng nghiệp hay những người bạn thân.
-Ừ. Đúng thế. DBSG đều biết. Cả một số người thân quen cũng biết.
-Vậy YooSu cũng là…?
-Không…
-Tôi hiểu rồi. Những gì xảy ra ngày hôm nay tôi sẽ không nói ra. Xin lỗi vì đã thấy những gì không nên thấy. Tôi về đây, chúc ngủ ngon.
Vũ cúi đầu chào rồi lặng lẽ quay người rời đi, đầu óc vẫn lạnh ngắt trống rỗng…
-EunJin.
-…
-Muốn cùng uống chút gì đó với tôi không? Ở quầy bar ngay trong khách sạn thôi.
…
* * *
-Shim Chang Min, anh rủ tôi đi uống mà sao lại say trước thế hả?
Vũ lẩm bẩm trong lúc hì hục lật người Max lại để tìm điện thoại gọi ai đó sang bàn giao giải quyết hậu quả. Vật lộn cực khổ vác được tên này lên đến phòng (với sự giúp đỡ nhiệt tình của một anh bồi tốt bụng) chắc cũng là hết trách nhiệm, tận tâm lắm rồi nhỉ?! Cô lần tìm trong danh bạ mà vẫn chưa nghĩ đến một cái tên cụ thể. Khi lướt đến số của Hero và U-know xếp liền nhau, một áp lực nặng nề trùm phủ đè nặng trong người. Nó kéo trái tim và ý thức của cô rơi, rơi mãi xuống thẳm sâu… mà không biết đến điểm tận cùng nào nữa.
…
Bíp.
[Message sent]
Vũ đẩy nắp trượt điện thoại, cẩn thận để lên cạnh chiếc đèn ngủ. Max nằm bẹp trên giường vùi trong đống chăn gối ngổn ngang, có vẻ đang ngủ rất say. Cứ như là với tình trạng đó đem đặt vào quan tài mặc niệm thì người ta cũng chẳng chút do dự mà đem chôn như bình thường. Cũng tốt, không múa may, lảm nhảm rồi nôn ọe tứ tung như mấy tên say xỉn khác. Cô đã ngồi thật lâu chỉ để nhắn một cái tin, nhưng khoảng thời gian “thật lâu” đó lại dành để suy nghĩ về nhiều việc khác. Không dễ dàng dùng lý trí thoát được khỏi những ám ảnh quá nhanh như vậy.
Mở điện thoại của mình, 17 cuộc gọi nhỡ. Tất cả đều từ số của YunHo. Hẳn anh đã rất nóng lòng muốn liên lạc được với cô. Vũ cũng biết điện thoại đã rung rất nhiều trong lúc ngồi ở bar với Max. Nhưng cô quẳng túi ra xa chỗ mình và cố tình lờ đi. Vũ vẫn chưa thật sự sẵn sàng để đối mặt…
Ting Ting Ting~…
|
-Tới rồi à…
Vũ uể oải đi ra mở cửa.
-EunJin à…
Cô quay lại theo phản xạ, và mém trượt té khi thấy Max ung dung ngồi trên giường với ánh mắt khờ khờ mơ màng.
-Đừng nhìn nhận chuyện đó quá tồi tệ.
Anh nói xong câu đó rồi lại nằm phịch xuống tiếp tục say giấc nồng như đúng rồi. Vũ ngây người đứng thộn mặt, rồi cảnh giác chờ thêm một lúc xem anh có đột nhiên bật dậy, phun ra vài câu gì đó nữa không.
Lại ngủ yên rồi…
-Anh có kiểu say cũng lạ thật đấy…
Cô nhíu mày tự nói, rồi với tay mở chốt khóa.
-Xin chào. Em chờ có lâu không?_Người thanh niên nhẹ nhàng đẩy cửa và từ tốn bước vào.
-Chào anh, YooChun ssi.
-Minnie…_Micky ngó vào trong_... thế nào rồi?
-Anh ấy chỉ đang ngủ thôi. Nhưng em nghĩ vẫn nên có người chăm sóc trông chừng thì tốt hơn. Vì anh đã đến nên em về đây. Tạm biệt anh.
-Jinnie…_Micky gọi giật lại lưỡng lự_... Xin lỗi.
-… Vì cái gì…?
-Chuyện đó… dường như đã khiến em buồn nhiều hơn là shock.
“Thế ư…? ”
Vũ cũng không nhận ra nữa. Cô cười nhạt im lặng… rồi cúi thấp đầu chào một lần nữa trước khi rời khỏi phòng. Dãy hành lang dài yên ắng và sâu hún hút tựa hồ một lỗ đen thăm thẳm nuốt chửng bóng dáng cô xa mờ dần…
* * *
~End XV~
#64 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
XVI
A-EunJin/Hannie đâu?!
Cả DBSG và SJ đồng thanh cùng lúc. Đều đến mức cả đoàn quay ra nhìn tò mò lạ lẫm. Họ đang tập trung chuẩn bị lên đường tới buổi tuyên truyền “1000 năm Thăng Long” Đây cũng là hoạt động xã hội cuối cùng của chuyến đi. Từ buổi chiều và cả ngày mai là thời gian tự do cho du lịch, vui chơi giải trí quanh thành phố.
Tất cả mọi thứ vẫn theo đúng kế hoạch được sắp đặt sẵn từ đầu. Ngoại trừ lời chào buổi sáng từ 2 gương mặt phiên dịch viên mới lạ hoắc.
Brian chầm chậm hạ tờ báo và tách cafe xuống bàn, đá chân Fany thúc gọi.
-Chuyện gì thế? Trông tụi nó đứa nào đứa nấy mặt ngắn tũn lại ngẩn ngơ như vừa nhận thông báo nhập ngũ hết cả lượt ấy.
-Hình như có chút thay đổi về phiên dịch viên. Không phải 2 cô gái mọi hôm.
-Tại sao? Lại gặp rắc rối gì với SNSD à?
-Không. Nghe nói cả 2 người đều xin phép nghỉ vì không được khỏe. Cụ thể thế nào thì không rõ.
-Hay nhỉ? Bọn này chắc duyên tiền kiếp quá. Suốt ngày tíu tít xí xớn với nhau rồi, giờ đến cả phiên dịch viên cũng rủ nhau nghỉ có hệ thống nữa.
-Không lo ăn sáng cho xong đi, tí nữa đừng có giãy nảy gào lên tại sao tôi không mang theo đồ ăn vặt cho cậu.
-Aiii… Sao cậu chưa già mà đã hay cằn nhằn than thở thế nhỉ? Sẽ bị hói giống LeeTeuk cho coi. (Nghe đồn thế) Mà tóc cậu lơ thơ lởm chởm như quả sầu riêng thế kia thì không buộc được kiểu đuôi gà kute như người ta đâu.
-Có ăn không hả?
-…
... .. .
-Chắc tại hôm qua em rủ EunJin đi uống về muộn quá.
Max bất đắc dĩ phải lên tiếng vì không thể chịu đựng hơn sự im lặng ngột ngạt này. U-know vẫn tỏ ra bình thản, bận rộn cắm đầu vào công việc như bình thường, thậm chí còn quan tâm hỏi han người phiên dịch mới. Hero thì trầm hơn, nhưng không vì thế mà bộc lộ vẻ ngoài lo lắng sa sút tinh thần. Có điều rõ ràng ai cũng hiện chút gì đó gượng gạo mệt mỏi…
-Lúc anh gặp Jinnie, cô ấy vẫn bình thường mà? Chỉ có em lăn ra ngủ như chết thôi.
Micky thong thả nhấm nháp thú vui tao nhã uống trà sớm. Ly trà hoa sen trong tay anh sóng sánh thứ nước nâu vàng trong vắt, tỏa vị thơm dịu ngòn ngọt thanh khiết.
-Tụi em đã uống rất nhiều. Không có lý nào em bị đánh gục còn cô ấy lại chẳng “xi nhê” gì hết…
-Hay thể trạng của cô ấy đặc biệt, phải chờ một lúc cho rượu kịp ngấm?_Xiah nằm bò ra bàn lim dim ngái ngủ._Có khi về tới nhà rồi cô ấy mới say cũng nên.
Nhìn sang bên SJ thì không khí cũng không khá khẩm hơn là bao… Ảm đạm não nề như phủ một tảng mây đen u ám trôi lờ lững trên đầu. Cho đến khi có tiếng nhạc chuông đột ngột vang lên và cô gái phiên dịch viên quay đi thì thầm nói chuyện điện thoại. HeeChul ngồi cạnh không hiểu gì nhưng chắc chắn anh nghe nhắc tên Hân tới vài lần. Ít ra đó là một trong những từ tiếng Việt anh quen thuộc nhất. Và anh nhào tới vồ vập chỉ chực cướp giật cái di động từ tay Phương-tên cô gái được cử đến thay thế Hân.
-Hannie? Là Hannie phải không? À không, Han ssi?
-Sao… cơ ạ?
-Han gọi đến phải không? Em đang nói chuyện với Han à?
-Ơ… vâng. Em muốn hỏi Hân một số thứ.
-Thế…
-Đưa anh mượn điện thoại!
HeeChul chưa kịp mở miệng nói hết câu thì KangIn nhào sang đè cổ gí đầu anh đập xuống bàn “cốp” một tiếng phũ phàng và giật phăng cái điện thoại thật. Cả lũ xô đẩy bu vào nghe ngóng.
-Han ssi! Han ssi!
[Vâng… Ai thế?]
Giọng Hân thều thào yếu ớt.
-Anh đây.
[Có nhiều “anh” lắm, anh là “anh” nào vậy?]
-Korea number one handsome…
[Raccoon. Chào buổi sáng. Các anh chuẩn bị đi chưa?]
-Em vô duyên thật đấy, anh còn chưa nói hết mà._KangIn giãy nảy lầm bầm_Sao em lại không tới?
[À… em… ờ thì là… hơi mệt…]
-Cái gì? Em bị làm sao?!
[Không có gì nghiêm trọng đâu… em ổn… cần thời gian nghỉ ngơi chút thôi]
-Em như thế mà bảo là không sao à! Rút cục là có chuyện gì? Em đã đến bệnh viện chưa?
[Anh có nhất thiết phải biết cho bằng được không thế?! Ăn linh tinh, bụng dạ nổi loạn, ra vào toilet nườm nượp. Được chưa?! Với tình trạng 2 tay 2 cuộn giấy vệ sinh luôn sẵn sàng chạy nước rút thế này, anh bảo em có thể đi đâu được chứ!]
|
-Sao cơ?! Nặng không? Đau lắm không? Em đau chỗ nào?
KangIn cố tình nhảy dựng lên hét thất thanh để HeeChul nghe thấy, lại thêm đám người sốt sắng nháo nhào xung quanh càng khiến HeeChul bồn chồn nhấp nhổm.
[Anh nghĩ “nhẹ” mà được à?! Tiêu chảy không đau bụng thì đau cái gì!!!]
-Hannie, anh biết là rất khó khăn khổ sở khi phải chịu đựng…
[Anh cũng bị tiêu chảy à?]
-… nhưng em hãy ráng lên, nó sẽ qua nhanh thôi. Em mau khỏe lại nhé.
[Tất nhiên rồi. Em không thể chết nhục nhã như thế được. Sao nãy giờ anh cứ nói mấy lời lãng xẹt thế?]
-Nếu em đau tới mức không thể di chuyển được, tốt nhất hãy gọi bác sỹ tới.
[Anh đang lảm nhảm gì vậy?! Em không biết đâu! Giờ em cần đi chỗ khác hơn! Em cúp máy đây!]
-Chờ đã, Hannie!
[Gì nữa thế?! Nhanh lên! Em sắp không chịu nổi nữa rồi!!!]
-Có thể… *Liếc sang dò hỏi HeeChul đang chăm chú nhìn* HeeChul hyung sẽ muốn tới thăm em…
[Cái gì?! Lúc này á???]
-Ừ._KangIn thậm chí đã phải gồng mình bám chặt tay xuống ghế cố nín cười._Được không?
[BẢO ANH ẤY ĐỪNG CÓ ĐẾN ĐÂY!!!]
Cạch.
Tít… tít… tít… _________
-Nó nói gì thế?
HeeChul thò mặt tới trước KangIn chớp chớp mắt hồi hộp.
-“Bảo anh ấy đừng có đến đây!”
KangIn nhăn nhó ngoáy ngoáy lỗ tai, trích dẫn nguyên câu vừa bị Hân thét đến dựng ngược đầu tóc. Trong lúc HeeChul chu mỏ cau có thì tụi SJ còn lại, sau khi hóng hớt tàm tạm quây nhau vào xì xào đúc kết cốt lõi vấn đề là thế này: Tối qua HeeChul nổi nóng đã không kiềm chế nổi mình, hành hung Hân (?) khiến cô bị trọng thương nằm liệt giường ở nhà (?!!) Thật là một tội ác dã man khó dung tha! (-- --“) (Thế mới biết miệng lưỡi giang hồ hiểm độc đáng sợ đến chừng nào)
Ngày thứ 8 ở tại Việt Nam, thời tiết đẹp, nắng nhẹ, nhiều gió, trời mát,… Riêng đối với DBSG và SJ, không khí cũng có vẻ trở nên khác lạ đôi chút…
#66 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
-EunJin, uống như vậy dễ say lắm đấy.
-Đừng lo, tôi thích thế. Một số loại rượu khi pha lẫn với nhau sẽ tạo ra mùi vị rất đặc biệt phù hợp với cảm xúc của từng người. Tôi đã từng mong muốn trở thành bartender, nhưng không có nhiều thời gian đầu tư cho sở thích đó.
-Vodka pha với Viognier, nhưng lại nhiều đá. Cô đang sợ hãi à?
-Chính xác là tôi muốn tìm lại sự cân bằng.
-Chuyện đó… cũng đã từng làm đảo lộn cuộc sống của họ.
-…
-Ban đầu họ dùng lý trí cố phủ nhận. Rồi hoang mang và lẩn tránh. Cho đến khi bị thực tế dồn vào đường cùng, không thể tiếp tục chạy trốn được nữa thì buộc phải dừng lại và đối diện.
-ChangMin…
-Mất một khoảng thời gian dài rất khó khăn nhưng cũng là cách tốt nhất để hiểu rõ những điều như người ta bắt gặp số phận trên chính những nẻo đường chạy trốn nó và nếu đã không thể chống lại thì hãy học cách sống chung với điều đó. Có lẽ chuyện này rồi sẽ còn gây đau khổ cho cả nhiều người khác nữa, nhưng chẳng ai có lỗi khi không chiến thắng được tình yêu…
-Đẹp, tài năng, nổi tiếng,… Nhưng cuộc đời không phải lúc nào cũng đơn giản với toàn những điều tốt đẹp nhỉ?
-Họ đều rất nghiêm túc và có trách nhiệm với quyết định của mình. Tuy nhiên nó không giống chuyện đồng tính. Hai hyung ấy không phải loại người thich con trai. Chỉ không may mắn là người họ yêu lại cùng giới.
-Haha… Tôi hiểu. Thật đáng tiếc cho JaeJoong ssi.
-Cô khác với phản ứng của người bình thường. Không la hét, cũng không bỏ chạy.
-Tôi không biết phải hét gì và chạy đi đâu nữa.
-Nhưng cô biết điều gì tệ hơn không? Cũng chính bởi sự đặc biệt đó. Cô không chỉ nhìn nhận họ dưới góc độ Idol, có một thứ cảm xúc khác lạ trong ánh mắt của cô. Đau đớn, thất vọng…
…”
-Vũ!
Vũ ngồi lặng với dòng suy nghĩ miên man giữa vũng nước đang tràn ra chảy lênh láng khắp sàn phòng tắm. Tiếng mẹ gọi hối thúc bên ngoài đánh thức cô trở về với hiện thực lõm bõm nước dưới chân.
-VŨ!!!
-Dạ~… _Vũ ngao ngán.
-Ra đây nhanh lên! Khẩn cấp! Quan trọng lắm!
Vũ lếch thếch bò ra trong bộ dạng ướt nhẹp rũ rượi.
-Chuyện gì thế ạ? Có quan trọng bằng chuyện bồn cầu LẠI bị tắc không?
-Đằng sau lưng mẹ Vũ với vẻ mặt kinh ngạc háo hức hết sức, người khách lạ ở cửa bỏ chiếc mũ lưỡi trai xuống và ngước nhìn Vũ. Jung Yun Ho… Vũ đứng sững bất động. Mẹ phấn khích giật tay cô thì thầm “Cậu ấy có phải người đã xuất hiện trên sân khấu hôm trước không? Rất phong độ và bản lĩnh. Cao thật đấy. Nhìn gần lại càng thấy đẹp trai…" -Bây giờ con bận lắm, không có thời gian tiếp khách đâu.
Vũ nuốt nước bọt, bối rối quay đi. Nhưng U-know đã bước đến gần và giữ cô lại
-Là rắc rối với cái bồn cầu thôi phải không?
Anh chẳng cần câu trả lời mà đi thẳng luôn vào phòng tắm. Mẹ Vũ nhíu mày quan sát thái độ kì cục của 2 người, nhưng rồi chỉ vỗ vai cô và nói sẽ ra ngoài cần đi siêu thị mua ít đồ…
…
Xạch. Ào…
-Xong rồi.
Anh lau tay và nhìn thẳng vào mắt cô chờ đợi.
-Cảm ơn… Anh uống cafe nhé? Ra phòng khách ngồi chờ tôi chút thôi.
|