CHAP 138: EM NGHĨ EM LÀ DÂY THỪNG BUỘC CHẶT.
Công việc vẫn như bình thường, thỉnh thoảng tăng ca, thỉnh thoảng xảy ra chút chuyện nhỏ, cái khác vẫn xem như thuận lợi, chỉ là gần đây bên môi giới không gọi điện thoại cho cậu, lẽ nào chê quá phiền phức, không bằng lòng tiếp đãi mình, trong lúc Mạch Đinh đang suy đoán ý của bên môi giới, Quách Bình đá đá ghế cậu: “Này, Mạch Đinh, cậu phát hiện không, hôm nay tâm tình của Yến dường như rất tốt.”
“Có sao.” Mạch Đinh hoài nghi nhìn vào trong phòng làm việc, An Tử Yến vẫn luôn rất ít khi có vẻ mặt dư thừa, ngay cả đồng nghiệp cũng cảm nhận được, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, hoặc là đang sắp xảy ra chuyện gì?” da mắt Mạch Đinh bất an giật giật, hỏng rồi, dự cảm không tốt, An Tử Yến tâm tình tốt thông thường là có liên quan đến loại chuyện đó, nhưng Mạch Đinh không nhớ mình hôm nay đã đồng ý với An Tử Yến cái gì, lẽ nào, lẽ nào anh ấy muốn cường bạo mình?
“Này, vẻ mặt cậu sao vậy, quá đáng lắm nha, lẽ nào Yến tâm tình tốt, cậu nhìn không quen sao, thân là cấp dưới chưa bị Yến khai trừ, trái tim cậu quá độc ác rồi.” Quách Bình chỉ trích, ủy khuất trong lòng Mạch Đinh suy cho cùng biết nói cùng ai đây, xung quanh toàn là mấy người không biết phân biệt, mắt nhìn có vấn đề. Trước không quản mấy này, tâm tình An Tử Yến đối với mình mà nói không phải chuyện tốt, phải đề phòng anh ấy mới được, Mạch Đinh bất giác đem nút áo của mình toàn bộ đều cài đàng hoàng.
Hôm nay bất luận An Tử Yến kêu cậu làm gì, cũng đều không đi, càng không thể vào phòng làm việc của anh, nhớ kỹ, nhớ kỹ!
Thời gian nghỉ trưa, Mạch Đinh vội vàng theo các đồng nghiệp xuống lầu, ở chỗ càng nhiều người càng an toàn, ngàn vạn lần không thể để hai người có thời gian ở đơn độc với nhau. Cậu vừa đến nhà ăn nhân viên, liền cảm nhận được trong túi quần rung rung, vừa lấy điện thoại ra nhìn, mọi cảnh giác vì nội dung tin nhắn này mà tan vỡ.
Cái gì! Chuyện gì? Anh ấy đang làm gì! Cái đồ đểu tùy tiện! Hóa ra cách nghĩ của mình sai rồi, nguyên nhân tâm tình anh ấy vui vẻ không phải vì muốn làm cái chuyện cầm thú gì đó, mà là sau khi tự ý mua nhà muốn biết phản ứng của mình. Mạch Đinh tức giận đến ngứa răng, cơm cũng không có tâm tình ăn, chạy nhào lên lầu 7, vừa ra khỏi thang máy, thì vang lên âm thanh của An Tử Yến: “Ở đây.” Mạch Đinh vội vàng chạy qua, nắm lấy áo khoác ngoài âu phục của An Tử Yến: “Anh, anh thật sự đã mua nhà rồi?” An Tử Yến nhún nhún vai.
“Vậy phòng cũng rất được, nhưng chúng ta nên ở nhà giản dị mới đúng!”
“Chúng ta? Anh có nói làm muốn ở với em sao, anh tự mua nhà tự ở không được sao?”
Mạch Đinh méo miệng, chỉ có thể trừng mắt, nói không nên lời, suy nghĩ một phút đồng hồ mới nói: “Đây là nguyên nhân anh hôm nay tâm trạng vui vẻ?”
“Đương nhiên không phải.”
(Lưu lại…)
Trở lại vị trí, vừa lúc nhóm Quách Bình ăn cơm xong, Phùng Phi Mông nhìn sang gương mặt vẫn còn đỏ chưa tan đi của Mạch Đinh: “Vừa nãy cậu chạy đi đâu vậy?”
“Tôi có một người bạn bị ma nhập vào người, tôi vội chạy đi giết anh ta!”
Không ai nghe hiểu lời Mạch Đinh, dù sao cũng chỉ là tùy tiện hỏi, Phùng Phi Mông cùng người khác cũng không phải thật sự hiếu kỳ, mấy chủ đề kết thúc trong tình cảm lạnh nhạt của đồng nghiệp. Điện thoại của Mạch Đinh vang lên, sau khi nhìn thấy màn hình hiện đến cậu vội vàng nhận điện thoại: “Chào dì.”
“Tiểu Đinh, con cũng quá không nghe lời rồi!”
Vừa nhận điện thoại liền nghe thấy giáo huấn, Mạch Đinh hết sức lo sợ: “Con đã làm gì sai sao?”
“Kêu con đến thăm dì nhiều chút, lúc đó con đồng ý rất haym hóa ra là miễn cưỡng thôi sao, con đi làm cũng đã một tháng rồi mà dì cũng không thấy con đâu.”
“Con không có miễn cưỡng, thật sự, vậy hôm nay tan ca con liền đến thăm dì.”
“Nói giỡn với con thôi.” Ngô Hinh ở đầu bên kia cười, Mạch Đinh có lẽ là bị lây nhiễm nụ cười của bà, cậu cũng ngu ngốc muốn cười theo, nhưng vào lúc cậu muốn cười thì tiếng cười bên kia đột nhiên ngưng lại, sau một trận yên lặng kéo dài, âm thanh của Ngô Hinh lại lần nữa từ ống nghe truyền ra: “Tiểu Đinh, thật ra dì có chuyện muốn thương lượng với con, con có thể tạm thời đừng nói cho Tử Yến biết không?” Mạch Đinh có thể nghe ra sự nghiêm trọng trong lời nói của Ngô Hinh, đối diện với yêu cầu của mẹ An Tử Yến, cậu làm sao mà không đồng ý đây. Tạm thời không nói cho An Tử Yến, chuyện sau khi bị anh biết được nhiều nhất cũng chỉ là bị anh ấy mắng một trận, Ngô Hinh không giống vậy, Mạch Đinh quá trân trọng sự tán thành không mấy dễ dàng của Ngô Hinh, cũng rất cảm tạ bà. Cậu dường như không có lưỡng lự đã đồng ý với Ngô Hinh.
Sau khi cúp điện thoại, Mạch Đinh vẫn như cũ ngây ngố nhìn màn hình điện thoại, cậu đoán lý do mà tìm mình, cậu đoán không được nội dung nhưng biết nhất định là có liên quan đến An Tử Yến.
Lẽ nào dì hối hận, không đồng ý mình và An Tử Yến bên nhau? Lúc ý nghĩ này xuất hiện, Mạch Đinh suýt chút nữa nghẹt thở. Chắc là mình suy nghĩ quá nhiều rồi, dì rõ ràng đối với mình rất tốt, nghe thấy thái độ và ngữ khí của dì cũng không giống lắm, đã rất nhiều lần bị suy nghĩ lung tung làm hại, lần này cũng vậy thôi, Mạch Đinh lắc lắc đầu, muốn để mình chuyên tâm làm việc, nhưng cậu làm sao cũng không bỏ được sự bất an trong lòng.
Nhịn đến sau khi tan ca, Mạch Đinh vội vàng đến nhà Ngô Hinh, đứng ở cửa cậu nâng tay lên đặt ở chuông cửa, vẫn cứ không có bấm chuông, bất an tỏng lòng càng lúc càng rõ ràng, suy nghĩ trong đầu muốn rủ bỏ đi, bên trong cánh cửa này đợi mình rốt cuộc là gì, cậu lưỡng lự, thậm chí sợ hãi.
Cửa mở từ bên trong, trên mặt Ngô Hinh mang theo nụ cười: “Dì nói sao con còn chưa tới, đứng ở cửa phát ngốc làm gì, mau vào đi.” Quả nhiên là mình nghĩ nhiều rồi, dì không có gì kahsc biệt so với bình thường. Trong phòng rõ ràng rất vắng vẻ, dường như chỉ có hai người Ngô Hinh và Mạch Đinh, Mạch Đinh hai tay đặt trên đầu gối, nhìn mũi giày: “Dì, dì tìm con là…”
Ngô Hinh nhìn vẻ mặt của Mạch Đinh, hòa nhã nói: “Con yên tâm, dì không phải muốn chia cách con với Tử Yến, dì đã chấp nhận rồi.” lời của bà xóa bỏ những bất an còn lại của Mạch Đinh, Mạch Đinh thật muốn lăn vòng trên sofa một trận. Cậu cảm thấy mình giống như sợi dây thừng, luôn bị người ta lúc nắm chặt lúc thả lỏng, đặc biệt là An Tử Yến.
|
CHAP 139: MÌNH ĐÃ LÀ NGƯỜI TRƯỞNG THÀNH RỒI.
“Trong điện thoại dì nói có chuyện tìm con thương lượng, kết quả con lại suy đoán, thật muốn đem cái tật xấu này bỏ đi.”
“Thật ra nói là tìm con thương lượng, không bằng nói là dì có chuyện xin con.”
“Xin gì chứ ạ, chúng ta là người một nhà mà, chỉ cần chuyện con có thể làm được, nhất định sẽ thay dì làm.”
Sau khi thả lỏng tâm trạng Mạch Đinh trần đầy vui vẻ, cậu thật sự bằng lòng chuyện gì cũng làm, bởi vì dì cũng xem như là mẹ mình, tuy rằng cách nói này hiện rõ mình có chút tự cho là, nhưng Mạch Đinh muốn xem Ngô Hinh như mẹ mà đối đãi.
Tay Ngô Hinh đặt trên cánh tay Mạch Đinh vỗ vỗ, hành động đơn giản lại thân thiết như vậy đã khiến Mạch Đinh trong lòng tràn đầy tâm trạng không rõ ràng, cậu nhớ đến lúc trước, Ngô Hinh kiên quyết cự tuyệt cậu như vậy, bà ấy làm nhiều việc như vậy cũng là vì muốn cậu rời xa An Tử Yến, Mạch Đinh tràn đầy áy náy với Ngô Hinh, con trai của bà, An Tử Yến của bà, vốn dĩ có thể có cuộc sống hoàn mỹ khiến người ta ghen tỵ, đây là mộng ước của bậc làm cha mẹ, mà mộng ước này của bà lại bị mình phá vỡ. Mạch Đinh cúi đầu nhìn tay của Ngô Hinh, không cách nào lại không hài lòng.
“Tiểu Đinh à, cho An Tử Yến một đứa con đi.”
Một câu nói cần phải có bao nhiêu thời gian để tiêu hóa đây? Mạch Đinh sững sờ, cho An Tử Yến một đứa con, phải làm sao cho đây, đây là việc mà cậu mãi mãi không thể làm được, đây là chuyện mà ngay cả nghĩ cậu cũng không dám nghĩ.
Là tay ai đang động, sợi dây thừng dần bị kéo càng lúc càng chặt, là ai, đừng kéo nữa, là ai, đợi sau khi dần dần thanh tỉnh, mới phát hiện không phải là An Tử Yến, không phải dì, không phải bất cứ ai, mà là mình, mình tại sao phải khiến bản thân đau chứ?
Trong gian phòng cực kỳ ấm áp, bàn tay đặt lên cánh tay Mạch Đinh cực kỳ ấm áp, cỗ ấm áp này đối với cơ thể cậu lại không có chút tác dụng nào, ánh mắt Mạch Đinh tràn đầy nghi hoặc: “Nhưng con là con trai.” Cậu nói nghe ra như lời của tên ngốc. Ngô Hinh lắc đầu: “Dì không phải là muốn con sinh con.”
“Vậy…nhận nuôi sao?” Ngô Hinh vẫn như trước lắc đầu, chỉ còn lại một đáp án, cổ họng Mạch Đinh khô rang, một trận đắng chát từ đáy lòng dâng lên trong miệng, cậu phí sức hỏi: “Là muốn để An Tử Yến cùng người phụ nữ khác sinh con sao?”
“Ừ.”
“Nhưng An Tử Yến là người yêu của con.” Mạch Đinh nắm đầu gối, Ngô Hinh hiện rõ cực kỳ dịu dàng, giống mẹ hiền nhìn con:
“Dì không phải để nó cùng người phụ nữ khác lên giường, con nghe qua thụ tinh nhân tạo chưa? Dì sẽ sắp xếp tốt, con không cần lo lắng, một chút cũng sẽ không ảnh hưởng tới tình cảm của con.” Tầm mắt nhìn chằm chằm mũi giày của Mạch Đinh dần dần chuyển sang Ngô Hinh, cậu không biết phải dùng tâm trạng gì để tiếp nhận lời nói của bà, trong đầu loạn lên, hiền lành hỏi: “Dì muốn để An Tử Yến sinh con với ai?”
“Cái này con cũng không cần lo lắng, dì trong lòng đã tính, sẽ không tìm người không đàng hoàng, cô ấy là người con cũng quen.”
Lời của Ngô Hinh dường như là Mạch Đinh đã đồng ý rồi, cậu không phải lo lắng mấy chuyện này, đi nơi nào làm thụ tinh, cùng cô gái nào, cậu chỉ là, chỉ là…
“Con quen biết?” Mạch Đinh sớm đã hoang mang lo sợ, sững sờ với lời của Ngô Hinh.
“Tiểu Tư.” Một cái tên khiến Mạch Đinh như thế nào cũng không nghĩ ra được, Mạch Đinh đột nhiên nhớ đến trò đùa của Bạch Tiểu Tư trong ngày Cá tháng tư nói mang thai con của An Tử Yến, tâm trạng lúc đó lại khiến cậu trải qua một lần nữa, mình lúc đó thậm chí đã từng nghĩ, là lời của Bạch Tiểu Tư, cậu có thể chấp nhận. Chuyện cười này có thể phát triển thành chuyện gì chứ, có lại sẽ nghĩ tới một chuyện cười sẽ biến thành thật chứ. Trước mắt xuất hiện bộ dáng Bạch Tiểu Tư mang theo bụng bầu, An Tử Yến xoa xoa bụng cô, bọn họ cùng nhau hoan nghênh sinh mạng nhỏ sắp đến của bọn họ, Mạch Đinh chỉ có thể ở xa xa nhìn tất cả mọi thứ không liên quan đến cậu, cảnh tượng hài hòa trước mắt quá nhẫn tâm, nếu như không phải mình xuất hiện, có lẽ đó chính là cuộc sống của An Tử Yến, cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện, bị người khác sỉ nhục ác ý, sẽ không bị An Tấn đánh đến mình đầy thương tích, sẽ không quỳ xuống với mẹ Mạch Đinh, sẽ không lãng phí sức lực bảo vệ mình…cậu muốn dùng hai tay xóa bỏ cảnh tượng trước mặt. Muốn có con như vậy nên đi tìm An Tử Yến đó, tại sao lại nói cho cậu, cậu không muốn nghe, cũng không muốn trả lời.
“Con cái gì cũng không cần nhường, Tử Yến vẫn là người yêu của con, chỉ là sẽ có thêm một đứa bé, nếu như con cùng Tử Yến quá bận không thể nuôi, chúng ta cũng có thể giúp đỡ, như vậy một nhà viên mãn, nếu như con vẫn cảm thấy chỗ nào khiến con bị ủy khuất, chúng ta đều có thể thương lượng.”
Đề nghị của Ngô Hinh nghe ra rất hoàn mỹ như vậy, ai cũng sẽ không mất cái gì, ngược lại sẽ nhận được, An Tử Yến vẫn là An Tử Yến của mình, Tiểu Tư cũng có thể không cần lại bị ba cô ấy vây hãm, An gia sẽ có con cháu, mình cũng sẽ không có tràn đầy áy náy với Ngô Hinh, quan trọng nhất là An Tử Yến có thể làm ba. Tất cả đều quá hoàn mỹ, dường như không thể bắt bẻ, dường như không cách nào từ chối, nhưng tại sao, tại sao những lý do hoàn mỹ như vậy bày ra trước mắt, Mạch Đinh từ đầu đến cuối lại không thể thuyết phục mình.
“Tiểu Tư cùng An Tử Yến biết không?”
“Dì muốn nói con biết trước, dì biết con nhất thời có thể không cách nào chấp nhận, nhưng dì thật sự hy vọng con có thể đồng ý, suy cho cùng như con nói, chúng ta là người một nhà.”
Mạch Đinh căn bản không cách nào tức giận, Ngô Hinh chỉ là một người mẹ bình thường mà thôi, thậm chí bà không có che giấu muốn mình đồng ý, Mạch Đinh vẫn là không có đáp án cho nên không thể trả lời: “Nếu như Tiểu Tư cùng An Tử Yến không đồng ý, thì cho dù con nói gì cũng vô dụng thôi.”
“Cho nên dì muốn để con khuyên Tử Yến, nếu như là lời của con, Tử Yến sẽ đồng ý, nó yêu con mà.” Câu cuối cùng khiến Mạch Đinh tim thắt chặt, cậu lắc đầu, âm thanh khàn đặc: “Con không thể, con không làm được.” Ngô Hinh nắm chặt tay Mạch Đinh: “Tại sao, bọn họ sẽ không có xảy ra quan hệ, tại sao con không thể, tại sao con không làm được?”
Vấn đề nhào lên người Mạch Đinh, cắn chặt cậu, cậu trốn tránh không được, chỉ có thể lắc đầu.
“Dì đã chấp nhận con rồi, để con cùng con trai dì ở bên nhau, con biết người bên ngoài nhìn vào tình cảm này của hai đứa làm sao không, con sẽ không thể không biết, dì để con trai dì nhận lấy áp lực của thế tục, nhưng đó là con trai dì, đứa con yêu nhất của dì, con căn bản không cách nào hiểu được ba mẹ. Dì vì nó, vì hai đứa, cái gì cũng chịu đựng, chỉ có một yêu cầu này con lại làm không được, thật sự là làm không được, Mạch Đinh à, con không thể ích kỷ như vậy được.”
Mạch Đinh trong lòng run rẩy, hổ thẹn từ sâu trong cậu dâng lên, Ngô Hinh nói đúng, vừa nãy lý do không cách nào thuyết phục bản thân cũng đã vạch trần rồi, đại khái là ích kỷ. Nếu như có thể, cậu thật sự muốn thay An Tử Yến sinh con là mình, mà không phải ai khác, mình thật sự rất yêu An Tử Yến, cũng thật sự thật sự rất ích kỷ muốn bá chiếm tất cả của anh ấy.
Đây không phải là suy nghĩ của một người trưởng thành nên có, người trưởng thành thông minh nên suy nghĩ cho đại cục, nên biết lựa chọn mới là chính xác, mình đã là người trưởng thành rồi, đúng không? Đúng rồi!
Lich đăng mỗi ngày nhé !!
|