Bạn Học Lưu Manh
|
|
Lâu quá tg ơi , đag hay mừ !
|
Chương 23 Mộc Nghiên vui mừng bay lại ôm chầm cậu con trai của mình, bàn tay vô tư mà len vào mái tóc mềm mượt của Dĩnh Thiên.
Sau 9 tháng, bây giờ cũng thấy con trai bảo bối trở về nhà rồi. Thật là nhớ nó muốn chết luôn mà. Cô mừng đến mắt đã ửng đỏ, chơm chớm nước mắt.
Dĩnh Thiên bị cô ghì chặt trong lòng, mái tóc bây giờ đã rối bù lên như một con nhím, cậu khẽ nhíu mày.
Lúc nào mẹ cũng như vậy hết, mình lớn rồi mà cũng không thay đổi thói quen này a. Trông mình cứ như nhi đồng vậy. Xấu hổ chết mất…
Mộc Nghiên sau khi thỏa thích vò vò tóc bảo bối thì đẩy nhẹ cậu ra, đôi mắt bắt đầu quan sát Dĩnh Thiên một lượt từ trên xuống dưới. Sau đó thì gương mặt cô sầm lại, trông không hài lòng.
" Bảo bối, con ở trường không ăn uống đầy đủ sao? Trông con gầy lắm có biết không? " Mộc Nghiên vươn tay nắm lấy cánh tay gầy gộc, trắng trẽo của cậu mà đau lòng.
Đúng là không có mình bên cạnh thằng bé sẽ ốm như này mà. Ba tháng hè này phải bồi bổ cho con trai lại a.
Cô tặc lưỡi rồi nắm lấy tay Dĩnh Thiên kéo vào bên trong, cậu từ nãy đến giờ cũng chưa nói được câu nào, chỉ biết trở thành một con rối cho Mộc Nghiên thỏa thích làm trò.
Cả hai vào nhà, Dĩnh Thiên đưa mắt nhìn xung quanh, mẹ đã sơn phết lại nhà cửa, trông khá thoải mái và mát mẻ.
Mộc Nghiên đi lại ghế rồi đẩy Dĩnh Thiên ngồi xuống đó, xong lại xoay người vào bếp loay hoay không ngừng.
Nhớ lại hồi nhỏ, mỗi tối Mộc Nghiên đều vào bếp để làm mấy món ăn đêm cho cậu. Lúc đó, thân hình của Dĩnh Thiên khá mũm mĩm, mấy ngón tay múp múp đáng yêu vô cùng. Cậu còn nhớ, mình còn nhỏ, Mộc Nghiên rất thích cắn hai cái má của mình.
May là lớn rồi, cô ấy cũng đã kiềm hãm bớt lại cái máu thích sờ mó bảo bối của mình.
Dĩnh Thiên ngồi xe buýt khá lâu, cậu thấm mệt, dựa cả người vào ghế, mắt nhắm lại thiêm thiếp.
Căn nhà chỉ vẻn vẹn hai người ở này rất yên tĩnh, mặt khác xung quanh đây cũng không có nhiều hàng xóm, thành ra vào buổi trưa thế này thì nó cực kỳ cực kỳ yên tĩnh.
Mộc Nghiên từ trong bếp cầm theo một ly nước cam vắt ngon lành, vừa bước ra đến phòng khách thì thấy con trai đã ôm gối trước ngực ngủ say sưa.
Chắc thằng bé mệt lắm!
Cô nhẹ hít thở, khóe môi hơi cong lên một chút. Cô khẽ khàng nhấc bước đến ngồi xuống cạnh Dĩnh Thiên, cô để đầu Dĩnh Thiên đặt lên đùi mình.
Bàn tay nhỏ nhắn của Mộc Nghiên tiếp tục len vào mái tóc đen mềm mượt kia, thích thú vò vò. Dĩnh Thiên vì mệt mà đã ngủ không biết gì.
Đến chiều, Dĩnh Thiên thức dậy thì thấy mình nằm trên ghế, Mộc Nghiên vừa từ cửa bước vào, trên tay còn mang theo nhiều thức ăn.
Cậu ngồi dậy, dụi dụi mắt nhìn mẹ mình, " …Mẹ vừa đi chợ về ạ?"
Mộc Nghiên hai tay hai túi to, mỉm cười nhìn cậu, " Đúng vậy, bảo bối về nên mẹ đã đi mua thêm nhiều đồ ăn a."
Nói xong thì cô đi thẳng một đường vào bếp, trong đó bắt đầu phát ra vài tiếng leng keng của nồi xoong chảo. Có một sự thật về người mẹ trẻ tuổi của Dĩnh Thiên, chính là cô rất hậu đậu, hậu đậu nhưng lại vì bảo bối mà tập tành nấu mấy món vừa ngon vừa lạ.
Mỗi lần như vậy Dĩnh Thiên đều lắc đầu ngán ngẩm, cậu biết nếu may mắn thì sẽ được nếm thử món ngon, còn xui xẻo thì ngày hôm ấy cả hai mẹ con sẽ ăn mì tôm.
Cậu nghĩ nghĩ rồi đứng dậy đi vào bếp phụ Mộc Nghiên. Cả hai mẹ con cùng nhau nấu ăn, rất nhanh trên bàn đã bày ra một bữa ăn tươm tất.
Dĩnh Thiên ngồi ngay ngắn vào bàn, cậu cầm đôi đũa lên chuẩn bị chiến. Khá lâu rồi cậu không được ăn mấy món mà mẹ nấu, ngày nào cũng ăn đồ dưới canteen, tuy cũng ngon nhưng cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó
" Ngon không? " Mộc Nghiên gõ gõ đôi đũa lên chén cậu.
Dĩnh Thiên gắp một miếng thịt cho vào miệng, sau đó gật gật đầu," Đồ mẹ nấu luôn là nhất á." Nói rồi cậu tập trung xử lý miếng thịt.
Mộc Nghiên nhìn cậu với vẻ mặt hài lòng, mẹ biết mẹ nấu ăn không giỏi, lại còn vô cùng hậu đậu nữa, con trai nói vậy làm mẹ cảm động quá đi T.T
" Con ăn xong rồi, con lên phòng nhé mẹ." Dĩnh Thiên đặt đũa xuống bàn, ngoan ngoãn xin phép rồi đẩy ghế lên phòng.
Mộc Nghiên nhìn con trai có vẻ không được vui, trong lòng lại thấy ngờ vực. Tiểu Dĩnh dù có ít nói nhưng không bao giờ trưng ra cái vẻ mặt đó cả.
" Ừm khoan đã bảo…" Mộc Nghiên vừa ngước mắt gọi lại thì Dĩnh Thiên đã lẳng lặng đóng của phòng. Cô nhíu mày, song không nói nữa.
Dĩnh Thiên vào phòng, cậu nhảy tót lên giường. Chiếc giường mà cậu đã gắn bó từ hồi nhỏ, bây giờ mới được lại trên nó, cảm giác êm êm thân thuộc.
Cậu nằm để hai tay lên bụng, mắt ngó thẳng lên trần nhà, đăm chiêu suy nghĩ. Hình ảnh ai đó đang dần hiện ra, Dĩnh Thiên nhíu mày, lắc lắc đầu, hình ảnh kia đã biến mất.
Tiểu Dĩnh à, mi không thể cứ suốt ngày nghĩ đến con người đó được, hiểu không? Điều này là cấm kỵ !!!!!
Dĩnh Thiên đang miên man suy nghĩ thì tiếng chuông tin nhắn reo lên, cậu với tay lấy nó, mắt đảo qua một lượt. Là tin nhắn của Lữ Nhi.
[ Hey, về nhà rồi có thấy nhớ tớ khônggggg? ]
Dĩnh Thiên nhìn tin nhắn rồi mỉm cười, nhanh chóng trả lời, " Ừ, có."
Lữ Nhi bên đây đang nằm thư thái trong phòng của mình, bên cạnh là con gấu bông to đùng, cậu bĩu môi nhìn tin nhắn. Cái đồ lạnh lùng, cậu trở thành cái tên lạnh lùng từ bao giờ vậy hả?
[ Trả lời lạnh lùng quá, tớ không cảm nhận được chút gì cả T.T ] Lữ Nhi nhắn trả.
Dĩnh Thiên nghiêng đầu suy nghĩ, nói như vậy là xúc tích lắm rồi chứ đâu phải lạnh lùng ?
[ Cậu đừng có lắm chuyện.]
[ Haha, này, một ngày nào đó trong hè tớ sẽ ghé thăm cậu, Tiểu Dĩnh à.]
"….." Dĩnh Thiên xem thấy bạn mình bảo sẽ ghé thăm, trong lòng đầy nghi hoặc. Mình chưa bao giờ nói cho cậu ấy biết nhà cả, làm sao mà đến được? Đừng có xạo.
[ Cậu chỉ giỏi nói xạo thôi à?]
[ Xì, tớ đây không thèm nói xạo nhé. Mà tối rồi, ngủ sớm đi. Tớ ngủ đây, byeee.]
Dĩnh Thiên cầm khư khư cái điện thoại trong tay, đột nhiên lại không biết đang suy nghĩ gì, cậu nhắn qua loa, [ Ừ, ngủ ngon nhé.]
Nhắn xong thì Dĩnh Thiên đặt điện thoại lại chỗ cũ, cậu kéo chăn đắp kín mặt, mắt nhắm lại thiêm thiếp. Thật ra lúc nãy khi chuông tin nhắn reo lên, cậu đã tưởng rằng đó là tin từ…Vệ thiếu gia cơ.
|
" Dạ cháu chào cô, cháu là bạn của Dĩnh Thiên ạ." Cậu nhóc trẻ trung đầy sức sống, cái mũ lưỡi trai phía trên che đi mất gương mặt thanh thoát, cậu mỉm cười nhìn Mộc Nghiên.
Mộc Nghiên thì lại ngây người nhìn cậu, đây là bạn của con trai mình à? Sao trông thằng bé khác với Tiểu Dĩnh vậy nhỉ? Thằng bé trông lanh lợi, hoạt bát quá chừng.
" A chào con, Tiểu Dĩnh nhà cô vừa mới ra ngoài rồi. Con vào nhà đi." Mộc Nghiên vui vẻ chào đón Lữ Nhi.
Cậu biết cái tối của hai tháng trước, Dĩnh Thiên hẳn là không tin vào lời cậu nói. Thành ra hôm nay phải để cho cậu ta sáng mắt ra.
Chuyện địa chỉ nhà của Dĩnh Thiên chỉ là một việc rất cỏn con, Lữ Nhi cậu chỉ cần nhờ ông mình một chút thì sẽ biết tất tần tật mà thôi.
Lữ Nhi đi vào bên trong, ngồi ở ghế sopha ngồi đợi. Mộc Nghiên thì lại bình thản đi vào bếp pha cho cậu nhóc một ly nước cam.
Dĩnh Thiên lúc nãy vừa mới chạy ra chợ mua đồ ăn trưa, trên tay cậu xách mấy cái bịch nho nhỏ, tay vặn nắm cửa bước vào.
Trước mắt cậu liền hiện ra hình dáng Lữ Nhi ngồi đối diện mẹ cậu, cả hai người họ đang cười nói vô cùng vui vẻ.
"…….." Dĩnh Thiên đứng hình tại cửa trước, cậu nhíu mày nhìn họ.
Lữ Nhi xoay mặt qua liền phát hiện Dĩnh Thiên đứng đó, miệng a lên một tiếng, " Tiểu Dĩnhhhhh."
Mộc Nghiên : " Con trai, có bạn con đến chơi này. Thằng bé rất đáng yêu nha."
Dĩnh Thiên sau khi định thần lại thì đi đến bên cạnh ngồi xuống kế Lữ Nhi, cậu nhìn bạn mình, " Cậu…tới thật đó hả?"
Lữ Nhi không khách khí mà gật đầu cái rụp, " Nha…dĩ nhiên là thật rồi."
Mộc Nghiên nhìn tụi nhỏ, đoạn cô đứng dậy, " Tụi con cứ nói chuyện thoải mái đi nhé." Nói rồi cô đi lên lầu.
Dĩnh Thiên sau khi thấy mẹ mình đi mất, cậu mới rót một cốc nước uống ừng ực.
" Tiểu Dĩnh à, cậu đã béo lên một chút rồi đấy. Xinh lại rồi." Lữ Nhi cứ như cả tỷ năm mới gặp lại bảo bối của mình ấy, cậu cứ luôn miệng không ngừng.
Dĩnh Thiên thầm thở dài, Tiểu Nhi à, cậu về nhà chỉ mới hai tháng mà trở nên tăng động như vậy sao? Không tin nổi.
" Mẹ làm đồ ăn ngon mỗi ngày, tớ không bị vỗ béo cũng lạ. " Dĩnh Thiên cười cười.
" Aiigoo, thích nhờ, còn được mẹ chăm sóc cưng chiều. Trông cậu đã ổn, tớ cũng mừng lắm."
"……." Ừm, chắc tớ ổn rồi…
" Này, tớ sẽ ở chơi với cậu đến chiều, tối tớ phải đi dự tiệc cùng ba mẹ." Lữ Nhi ngả người ra ghế hết sức thản nhiên.
Dĩnh Thiên gật gật đồng ý. Cả hai ngồi trò chuyện được một lúc thì đã đến giờ cơm trưa, Lữ Nhi ôm cái bụng đói móc meo đi vào bàn ăn.
Trên đó hiển nhiên là có sẵn đồ ăn nóng hổi, thơm ngon. Lữ Nhi chép chép miệng thèm thuồng, cậu híp mặt ngồi vào bàn, lễ phép mời Mộc Nghiên rồi bắt đầu cầm đũa săm soi.
Dĩnh Thiên nhìn biểu tình của cậu bạn, tự dưng lại cảm thấy thoải mái. Lữ Nhi là người bạn đầu tiên đến nhà cậu, chơi với cậu, rồi còn tỏ ra thân thiết với mẹ cậu nữa.
" Ăn cái này này. " Lữ Nhi gắp một miếng vào dĩa Dĩnh Thiên, từ nãy đến giờ cậu chưa ăn gì.
Mộc Nghiên nhìn tụi nhỏ cứ gắp cho nhau hết món này đến món khác, cô cảm thấy rất yên tâm. Hóa ra ở trường học, bảo bối có một người bạn thật tốt.
Lát sau, cả ba người đều hòa hợp vào nhau, bọn họ cười nói với nhiều chủ đề khác nhau, từ trong nhà ra đến bên ngoài. Bàn ăn tràn ngập tiếng cười.
Mộc Nghiên bỗng dưng sựt nhớ đến gì đó, liền đi lại gần tủ lạnh, cô nhón chân với lấy vật gì đó rồi quay lại bàn.
Mộc Nghiên vừa nói vừa hươ hươ một tấm ảnh cỡ nhỏ, " Tiểu Dĩnh, cái này của con đúng không? Mẹ thấy nó rớt cách đây một tuần rồi, hôm nay tự dưng lại nhớ đến."
Dĩnh Thiên cùng Lữ Nhi ngước mắt nhìn vật đang nằm hiện hữu trên tay Mộc Nghiên, cả hai nhất thời im bặt.
Lữ Nhi cậu đang uống nước thì muốn phun hết cả ra. Dĩnh Thiên thì trở nên khẩn trương, cậu mím môi, vươn tay giựt lấy tấm ảnh trên tay mẹ mình.
"…..Dạ, là của con."
Lữ Nhi liếc nhìn qua cậu, cười thầm. Yêu thích người ta đến mức lấy cả ảnh luôn a. Tiểu Dĩnh à, con người đó mà biết cậu thích hắn như vậy, chắc chắn sẽ rất cảm động.
Mộc Nghiên bất ngờ trước hành động của Dĩnh Thiên, " Ồ, nhưng người trong ảnh hình như không phải con…."
" Là bạn con. Bạn con…bạn con để quên, con chỉ là giữ dùm thôi." Dĩnh Thiên lắp bắp đáp.
Tại sao lại để rơi rớt cái vật này được chứ ? Tiểu Dĩnh à, mi đúng là hậu đậu.
Lữ Nhi nhìn cậu chỉ cười cười không nói. Đến chiều, Lữ Nhi phải ra về, trước khi rời khỏi, cậu còn níu tay Dĩnh Thiên, ghé sát tai cậu, " Tiểu Dĩnh, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?"
"….Suy nghĩ gì cơ?" Dĩnh Thiên nghiêng đầu khó hiểu.
Lữ Nhi nhún vai, " Tình cảm ấy. Cậu còn nhớ hắn không ? Còn thích hắn không?"
Nhắc đến Vệ Manh, Dĩnh Thiên có chút bồn chồn, lắc đầu, " Tớ ….không biết."
" Haiz, hai tháng trôi qua rồi, suy nghĩ gì mà lâu vậy hả, ngốc? " Lữ Nhi lắc lắc đầu, sau đó thì đưa tay chỉ vào ngực trái của mình, " Câu trả lời nằm ở chỗ này, cứ nghe theo nó là ổn." Nói xong thì cậu vẫy tay leo phắt lên xe.
Dĩnh Thiên giương mắt nhìn theo bóng xe đang mất dần, cậu bất giác đưa tay lên chạm vào ngực trái. Nếu nghe theo nơi này, thì tớ biết câu trả lời rồi.
|
Chương 24 Ba tháng hè êm đẹp cuối cùng cũng trôi qua, hôm nay lại đến cái ngày thân quen đối với tụi nhỏ. Là ngày khai trường.
Mùa thu lạnh lẽo lại ùa đến, từng cơn gió sượt qua mấy chiếc lá vàng sẫm, cành cây khẽ rung trước nó.
Dĩnh Thiên trong phòng cũng như mọi năm, cậu thức dậy từ sớm, sau khi thay đồ tươm tất, đầu tóc vuốt gọn gàng, chiếc kính đen nằm ngay ngắn trên sóng mũi.
Cậu ngước nhìn bản thân trong gương, một cảm xúc kỳ lạ chợt ập đến. Dĩnh Thiên bỗng dưng lại thấy vô cùng hồi hộp, bên cạnh đó là đang thầm hy vọng một điều gì đó.
Mộc Nghiên từ dưới nhà đi lên phòng, cô mở cửa bước vào, nhìn thấy con trai thì mỉm cười nhẹ nhàng, " Con trai, xuống ăn sáng rồi đi học nào."
Dĩnh Thiên nghe thấy giọng cô thì giật mình, cậu vội đưa tay ra phía sau che đi vật đang hiện hữu trong lòng bàn tay, khẽ nuốt nước bọt, "..A…con xuống liền đây ạ."
Mộc Nghiên nhìn biểu hiện của con trai có chút nghi hoặc, song cô vẫn tỏ ra bình thường.
Thằng bé có lẽ đã đến cái tuổi phải tìm hiểu mọi thứ xung quanh rồi nhỉ? Thật ra thì nó đang bị làm sao ? Cô vừa bước xuống cầu thang vừa suy nghĩ, suốt ba tháng hè, thằng bé hình như cứ giữ khăng khăng cái tấm hình hôm nọ.
Dĩnh Thiên từ trên lầu chạy xuống, cậu ngồi vào bàn, trên đó đã bày ra sẵn một dĩa trứng ốp la với một ly sữa tươi. Đúng món ruột của cậu.
" Ăn từ từ kẻo nghẹn." Mộc Nghiên nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Dĩnh Thiên, bàn tay kia lại theo thói quen mà vò vò tóc.
Dĩnh Thiên vừa nuốt xong một miệng trứng, vội nói, " Mẹ à, con vừa chải tóc gọn gàng rồi, mẹ đừng làm nó rối T.T. "
Mộc Nghiên bị thằng nhỏ từ chối cử chỉ thân mật, cô khẽ bĩu môi, " Rồi rồi, lúc nhỏ con chưa bao giờ như vậy cả. Lớn rồi là khác liền, con trai à, con đáng ghét lắm." Nói rồi cô xoay người đến bếp rửa vài cái ly.
Dĩnh Thiên nhìn mẹ mình hờn dỗi con nít, cậu khẽ lắc đầu. Mẹ à, con lớn rồi, mẹ đến khi nào mới chịu lớn ?
Mười phút sau, Dĩnh Thiên đã đẩy ghế đứng dậy, cậu với lấy cặp đeo lên vai rồi chạy tới chỗ Mộc Nghiên, thơm lên má cô một phát rất nhanh rồi chạy ra cửa.
Mộc Nghiên khẽ nghiêng đầu nhìn cậu, khóe môi cô cong lên.
———————————————————
Dĩnh Thiên chạy bình bịch ra đến bến xe, cậu đưa tay lên nhìn đồng hồ, vừa vặn còn ba mươi phút nữa. Chiếc xe buýt ì ạch chạy đến, nó vừa cập vào bến thì cậu đã leo phắt lên.
Sáng sớm trên xe buýt có rất ít người, chỗ ngồi vô cùng thoải mái. Dĩnh Thiên nhanh chóng tìm ngay một chỗ lý tưởng rồi an tọa. Cậu đeo tai nghe nhạc, dựa người vô ghế, mắt nhắm lại thưởng thức.
Dù sao trên xe cũng không có ai để nói chuyện, nghe nhạc là tốt nhất.
" Now here we are
So close yet so far
How did I pass the test ?
When will you realise ?
Baby, I'm not like the rest
Dont wanna break your heart
Wanna give your heart a break
I know you scared it's wrong
Like you might make a mistake… "
Lời nhạc vang lên lanh lảnh bên tai, Dĩnh Thiên chợt thấy trước mắt mình hiện ra gương mặt của Vệ Manh, gương mặt đó vẫn lạnh lùng như thường ngày, lại còn rất lưu manh. Hắn đang nhìn cậu với đôi mắt sắc lạnh không một cảm xúc.
Dĩnh Thiên bất ngờ giật mình, cậu he hé mắt, chiếc xe vẫn đang ì ạch chạy, không gian vẫn không thay đổi. Vài người ngồi cạnh cậu khẽ ngoái nhìn sang phía bên này.
Cậu nhẹ thở hắt ra, đưa tay lau đi một ít mồ hôi trên trán. Xe buýt cuối cùng cũng cập bến, cậu lẳng lặng đeo cặp rồi leo xuống.
Cánh cổng trường Cao San vẫn như ngày nào, nó vẫn to hơn cậu gấp mấy lần, được sơn phết lại một màu trắng tinh khôi. Dĩnh Thiên nhìn thấy trường học đã khá đông, mọi người đều đang từ ngoài đi vào.
Cậu cũng bước đi theo họ, con đường đi vào trường năm nay lại xuất hiện thêm một bức tượng nghệ thuật to thật to. Cao San đúng là một ngôi trường rất am tường nghệ thuật.
Dĩnh Thiên nhìn ngó xung quanh, cậu là đang đi tìm cái bảng thông báo. Hai chân cứ vô thức bước đi, cuối cùng cũng đến nơi. Cái nơi tập trung đông học sinh nhất cũng chính là nơi mà cậu cần tìm.
Mọi người cứ thế chen lấn nhau, người bên ngoài thì muốn đi vào, người bên trong thì muốn đi ra. Thật là khó khăn a!
" Bạn ơi, cho mình vào xem một chút nhé. " Dĩnh Thiên khều vai một bạn nữ đứng trước mình.
Nữ sinh kia xoay người lại nhìn Dĩnh Thiên vài giây, sau đó thì cũng lùi ra cho cậu đi vào. Ít ra vẫn còn có người tốt bụng đến nhường này.
Cậu chen chân vào bên trong, mắt đảo khắp bảng thông báo một lượt, sau đó thì thấy mình học ở 11B3, giống y hệt năm ngoái.
Xem xong thì Dĩnh Thiên lại cố gắng chen chân ra ngoài, vừa ra khỏi thì cậu đã hít hít thở.
" Ê, Khúc Vệ Manh kìa, anh ấy đó, chính là anh ấy. "
" Đâu ? Ừ nhỉ, là Vệ ca. Anh ấy đúng là rất phong trần nha. "
" Hai cái đứa này, mới lớp mười mà nhìn ngó cái gì hở ? " Giọng một nữ sinh có vẻ lớp trên vang lanh lảnh. Hai cô bé lớp mười hoảng sợ nhìn qua, phát hiện cô gái đó rất đẹp, gương mặt sắc sảo nhưng trông hơi vênh váo.
Dĩnh Thiên nghe âm thanh phát ra khá lớn, cậu tò mò nhìn sang thì phát hiện đó chính là Bạch Hy, cô nàng đã châm chọc cậu lúc trước.
Cơ mà…có phải bọn họ vừa nhắc đến Vệ Manh không? Dĩnh Thiên vừa nhớ đến cái tên đó liền bỏ qua khu vực ồn ào bên kia, cậu phóng mắt ra đằng xa để tìm hình dáng kia.
Cậu nhìn ở phía trước mắt, vừa lúc có một bóng dáng nam sinh lướt nhẹ qua, gương mặt băng lãnh, đôi mắt mơ màng, tai hắn đang đeo phone, cái cặp chỉ đeo một quai. Hắn bước đi một cách ngông nghênh và tự tin.
Một chút liếc nhìn cũng không có dành cho mọi thứ xung quanh. Dĩnh Thiên cứ thế đứng ngây ngươi nhìn hắn, nếu như bọn người kia không la lên hai chữ Vệ Manh thì cậu khó mà nhận ra đó là người mà cậu từng biết.
Nếu như đầu năm ngoái, đối với cậu, Vệ Manh chỉ đơn giản là một kẻ hung thần tác oai tác quái, thì năm học mới này, với Dĩnh Thiên, Vệ Manh chính là một kẻ đã lấy đi trái tim nhỏ bé của cậu.
Tiếng chuông trường róng lên từng hồi, tất cả học sinh đều lũ lượt kéo nhau về đúng lớp của mình. Dĩnh Thiên cũng dẹp đi vài suy nghĩ trong đầu, cậu đẩy gọng kính đen ngay ngắn trở lại rồi cất bước đi.
Vừa vào đến lớp, trong tầm mắt của Dĩnh Thiên đã hiện lên hình dáng của Vệ Manh đang ngồi ở bàn số năm. Là do thói quen hay vì…lý do nào khác mà cậu ta vẫn ngồi đấy nhỉ?
Lữ Nhi vừa thấy Dĩnh Thiên thì đã vui mừng gọi một tiếng, " A Tiểu Dĩnh, lại đây nào."
Dĩnh Thiên nghiêng đầu nhìn Lữ Nhi một cái rồi chẳng hiểu vì sao mà hai chân cứ thế di chuyển xuống tận bàn năm.
Cậu đứng tần ngần trước mặt Vệ Manh, vừa định đẩy ghế ngồi vào thì hắn đã hung hăng đá cái ghế ngã sóng soài.
Cả lớp đều bị âm thanh chói tai đó làm cho đứng hình, ánh mắt tò mò bắt đầu chỉa vào hai người bọn họ.
Dĩnh Thiên : "…………." Cậu cúi người dựng lại ghế, sau đó thì cứ đứng im tại chỗ.
Cậu vẫn còn ghét tôi đến thế cơ à? Thật sự là vẫn ghét lắm sao? Không cho tôi ngồi cạnh hay sao?
Vệ Manh bình thản dựa người vào ghế, tóc hắn lòa xòa trước trán, hắn nhắm mắt, " Không ai được ngồi ở đây, kể cả cậu, Hoa Dĩnh Thiên."
Chưa bao giờ hắn gọi tên cậu đầy đủ như thế, lần này gọi như vậy cứ như đang đích danh đuổi thẳng cậu đi chỗ khác vậy.
Vệ Manh, cậu đúng là đồ máu lạnh ! Dĩnh Thiên mím chặt môi, tay siết quai cặp lẳng lặng đi lên bàn số ba ngồi cùng Lữ Nhi.
Lữ Nhi cũng khá bất ngờ trước hành động điên rồ của Dĩnh Thiên, nhưng cậu thương bạn mình hơn. Thích hắn đến như vậy mà bây giờ lại bị hắn đối xử như vậy. Tiểu Dĩnh à, tớ bảo cậu đã đặt trái tim nhầm chỗ rồi.
" Ổn chứ ?" Lữ Nhi khe khẽ lên tiếng.
Dĩnh Thiên cúi thấp đầu, gật gật, " Tớ ổn mà, ổn lắm. Chúng ta lại ngồi cùng một chỗ rồi ha. "
" Ừm… Gặp lại cậu tớ vui chết đi được " Lữ Nhi cố gắng trưng ra nụ cười tươi rói để cho Dĩnh Thiên cảm thấy khá hơn.
Dĩnh Thiên chỉ gật đầu ra vẻ đồng tình, song cũng không nói gì nữa.
Buổi sinh hoạt vẫn diễn ra như thường lệ, năm nay giáo viên chủ nhiệm không thay đổi, Phạm Uyển Như vẫn luôn tươi tắn chào đón học sinh của mình.
Năm nay giáo viên không phát cho học sinh cái vé số phòng ký túc xá nữa. Năm ngoái là vì học sinh mới vào nên nhà trường làm vậy cho đỡ bỡ ngỡ. Hèn gì lúc nãy Dĩnh Thiên đã thấy số phòng của mình nằm cạnh ngay chỗ họ tên.
Hết tiết sinh hoạt, tất cả học sinh đều xách cặp trở về phòng của mình. Dĩnh Thiên cũng lẳng lặng rời khỏi lớp. Cậu đi qua khu B, là dành cho lớp 11.
Đứng trước cửa phòng 530, Dĩnh Thiên chẳng hiểu sao lại có cảm giác bất an. Lúc nãy cậu quên hỏi phòng của Lữ Nhi là phòng nào, hình như năm nay hai người không còn chung phòng nữa.
Cậu mở cửa đi vào, bên trong vì chưa mở điều hòa nên nó khá nóng, cậu nhíu mày đặt cặp xuống ghế.
Dĩnh Thiên nhìn qua chiếc giường thì thấy đã có cặp của ai đó đặt lên đó sẵn rồi, đồ đạc cũng chưa lấy ra, chỉ có mỗi cái cặp nằm chễm chệ trên giường.
Của ai vậy nhỉ? Dĩnh Thiên khá tò mò, cậu bèn đi đến gần chỗ cửa, trên đó có ghi bạn cùng phòng.
Hai cái bảng tên màu trắng, chữ màu đen được in đậm rất rõ ràng. Dĩnh Thiên vừa nhìn vừa lẩm nhẩm trong miệng không ngừng, " Khúc Vệ Manh….Khúc Vệ Manh….Khúc Vệ Manh…."
Cái tên kia cứ vô thức được lặp lại đến n lần, Dĩnh Thiên siết chặt tay, cậu lắc đầu muốn phủ nhận đi cái tên trên bảng. Chuyện này là sự thật à? Cậu với Vệ Manh năm nay ở chung một phòng sao?
|
Chương 25 Dĩnh Thiên cả người run lên, cảm giác vừa hồi hộp lại vừa vui mừng cứ thế ập đến. Cậu đứng ngây người nhìn cái bảng tên trên cánh cửa, chốc chốc lại muốn tháo nó xuống mà cất đi luôn.
Sau khi sắp xếp hết đồ đạc ngay ngắn, Dĩnh Thiên ngồi trên ghế nghịch điện thoại. Dù sao chiều nay không có tiết, cậu cũng khá rảnh rỗi.
Trên màn hình điện thoại đột nhiên hiện lên tin nhắn của Lữ Nhi : [ Này, cậu ở phòng nào đấy? Ở cùng ai?]
Dĩnh Thiên đọc lướt qua một lượt rồi nhanh tay nhắn trả : [ Nha…tớ ở phòng 530, ở cùng một người rất đặc biệt. Tớ nói ra thế nào cậu cũng bất ngờ cho xem.]
Lữ Nhi bên đây xem tin nhắn mà lòng thấy bất an, cái gì mà người đặc biệt? Nói vậy chẳng phải quá rõ ràng rồi sao? Chính xác là tên Khúc Vệ Manh kia rồi.
[ Ồ là ai nào, nói xemm ? ] Lữ Nhi dù đã thừa biết nhưng vẫn giả điên.
[ Khúc Vệ Manh.]
Tin nhắn hiện rõ ràng trên màn hình, Lữ Nhi đập tay vào ghế một phát rõ to, " Biết ngay mà, chỉ có thể là cái tên lưu manh đáng ghét đó thôi. " Lữ Nhi bất ngờ lầm bầm trong miệng.
Tiểu Dĩnh à, năm nay cậu lại xấu số rồi, tớ thề đầy thế đấy !!!!!
[ Ồ, tớ cũng nghi nghi. À, tớ ở phòng 540, tí qua tớ chơi ha.]
Dĩnh Thiên đọc tin nhắn rồi nhắn một chữ ok ngắn gọn xúc tích. Cậu ngồi tựa người vô ghế, điều hòa bắt đầu làm căn phòng mát mẻ hơn, đôi mắt ai kia bắt đầu sụp xuống.
Từ ngoài cửa có tiếng bước chân đi vào, Dĩnh Thiên dù muốn hé mắt ra nhìn nhưng vì cơn buồn ngủ quái ác kia không tha, cậu đành mặc kệ.
Khúc Vệ Manh từ ngoài lạnh lùng đi vào, mắt hắn tia qua chỗ Dĩnh Thiên, thấy cậu ngồi trên ghế ngủ, hắn có chút không đành lòng.
Vệ Manh khẽ khàng đi đến đứng đối diện, hắn thản nhiên cúi xuống ôm lấy Dĩnh Thiên trong tay rồi đi đến giường.
Hắn đặt cậu nằm ngay cái giường gần cửa sổ, vốn tính Vệ Manh không thích một căn phòng mà có cửa sổ như vậy, nhìn cứ không thoải mái tí nào cả.
Dĩnh Thiên dù bị di chuyển nhưng vẫn ngủ không biết gì, hơi thở rơi vào trạng thái đều đặn, hàng mi còn run run lên một chút.
Vệ Manh sau khi đặt Dĩnh Thiên lên giường thì lại không kiểm soát được bản thân, hắn cứ thế cúi người xuống áp môi mình lên môi Dĩnh Thiên, từ từ vươn lưỡi len vào bên trong.
Dĩnh Thiên khẽ nhíu mày, cảm giác được có ai đó đang động vào người nhưng lại cứ nghĩ rằng đó là giấc mơ. Nhưng giấc mơ này thật quái đản, tại sao cậu lại cảm thấy như Vệ Manh đang hôn cậu vậy nhỉ?
Vệ Manh hôn xong thì lùi người ra sau một chút, hắn nhìn vẻ mặt chau chau mày tỏ vẻ khó chịu của Dĩnh Thiên, khẽ nhếch môi cười nhạt. Sau đó thì hắn xoay người lôi xềnh xệch cái cặp, lấy ra một bộ đồ thể thao đi tắm.
Dĩnh Thiên chỉ chợp mắt hai mươi phút, cậu chớp chớp mắt, ngồi dậy vươn vai hai cái. Bên tai vang đến tiếng nước đang chảy trong phòng tắm, tâm tình cậu bỗng dưng lại căng thẳng.
"……………."
Vệ Manh đã về phòng rồi sao ? Cậu ấy đang tắm à? Dĩnh Thiên khẽ nuốt nước bọt, cả người cứ đứng hình trên giường.
Cánh cửa phòng tắm kêu lên một tiếng, Vệ Manh trong bộ đồ thể thao màu xám đang từ từ bước ra. Hắn đang lau đầu thì ánh mắt liếc về phía Dĩnh Thiên.
Dậy rồi à? Hắn nhìn cậu rồi nhếch môi cười coi như là chào hỏi. Dĩnh Thiên ngược lại cảm thấy không biết phải làm gì nữa. Hai mắt cậu không hề chớp lấy một cái, cứ thế chăm chăm nhìn vào Vệ Manh.
Vệ Manh lau đầu xong thì hung hăng ném khăn lên giường, " Tắm đi. " Dứt lời hắn lấy vội cái ví bỏ vào túi rồi xoay người bỏ đi.
Cái thái độ hờ hững đó đã vô tình khiến cho trái tim bé nhỏ của Dĩnh Thiên được nước nhói lên, cậu cúi thấp đầu, mím môi kìm nén.
Không sao không sao Tiểu Dĩnh à, cậu ta vẫn đang hiểu lầm thôi. Chẳng phải lúc nãy cậu ấy đã quan tâm đến mi sao?
Tự nhủ xong thì Dĩnh Thiên cầm lấy cái khăn kia đi vào phòng tắm. Tắm xong thì Dĩnh Thiên đã chạy tót qua phòng Lữ Nhi.
Đứng trước cửa, Dĩnh Thiên không hiểu sao căn phòng lại im lặng như vậy, cậu nhíu mày vặn nắm cửa tiến vào trong. Trước mắt cậu liền hiện ra Lữ Nhi đang ngồi lắc lư trên ghế, tai đeo tai nghe.
Phì, coi cậu ta kìa, thoải mái thật nhỉ?
Dĩnh Thiên nhẹ nhàng đi đến đứng sau Lữ Nhi, cậu lấy tay bịt hai mắt cậu ta lại. Trước mắt Lữ Nhi đột nhiên bị bóng tối bao trùm, cả người giật thót lên một cái.
Sau khi định thần lại thì mới thở phào, cái đồ Tiểu Dĩnh này cũng biết đùa kiểu này nữa. Lữ Nhi hắng giọng, " A…ai đó? Bỏ tôi ra đi, đừng sàm sỡ tôi như vậy mà huhu…"
Dĩnh Thiên nghe cậu bạn vờ khóc lóc kêu cứu mà cười lên khình khịch, " Cậu làm lố rồi. " Nói xong thì cậu bỏ hai tay mình xuống.
Lữ Nhi xoay người lại, vươn tay kéo Dĩnh Thiên ngồi xuống bên cạnh, " Sao rồi? Tim có bị hỏng chưa?"
"……Hỏng…cái đầu cậu ấy. " Dĩnh Thiên nghiêng đầu liếc nhìn chỗ khác.
" Haha, chứ không phải cậu đã căng thẳng, hồi hộp đến mức hỏng tim rồi à?" Lữ Nhi xoa xoa mũi, nhìn cậu cười thầm.
Mỗi lần Tiểu Dĩnh của mình ngại đỏ mặt là dễ thương nhất !!!!!!!
" Tiểu Nhi này, tớ…tớ làm sao mà chịu nổi đây? Ở cùng cậu ấy, tớ thực sự rất căng thẳng a." Dĩnh Thiên cuối cùng nhịn không được đành tâm sự hết tất cả.
Lữ Nhi ngã người xuống giường một cái bịch, " Aigooo, Tiểu Dĩnh à, cậu cứ thả lõng xem nào. Hắn sẽ không ăn thịt cậu đâu."
" Biết đâu được…" Dĩnh Thiên nhỏ giọng nói.
Lữ Nhi vô tình nghe được từng chữ một, cậu liếm liếm môi cười gian manh, " Một là hắn sẽ không ăn. Hai là sẽ ăn, mà đã ăn là không chừa một miếng xương nào đâu."
"……… " Cuộc đối thoại nên dừng ở đây là được rồi, Tiểu Nhi à. Dĩnh Thiên khốn khổ day day thái dương. Có phải vì từng thân mật với Cẩn Siêu mà Tiểu Nhi ngày càng trở nên biến thái không nhỉ?
" Ở đây chơi với tớ đến chiều rồi về phòng, ha. " Lữ Nhi lên tiếng.
Dĩnh Thiên không trả lời mà chỉ gật đầu đồng ý. Cả hai cùng nằm ra giường, mắt ngó lên trần nhà mà huyên thuyên đủ chuyện.
Dù chỉ mới chơi có một năm thôi nhưng hai người rất thân, thân đến mức không thể thân hơn nữa.
Nói chuyện một lúc, Dĩnh Thiên chợt hỏi, " Ủa mà bạn cùng phòng với cậu là ai vậy?"
Lữ Nhi nhún vai, đáp gọn lỏn, " Không có."
" Sao cơ ? Cậu ở một mình à?" Dĩnh Thiên xoay đầu qua nhìn Lữ Nhi.
Lữ Nhi thở hắt ra, " Đúng vậy. Tớ không trêu cậu đâu, là sự thật đấy. Một mình tớ với một căn phòng này. Cậu xem, rất thoải mái đúng không?"
Dĩnh Thiên thấy cũng đúng nên đã gật đầu lia lịa đồng tình. Cơ mà…dù sao ở cùng với Vệ Manh vẫn là khiến cậu vui nhất.
" Tớ có một mình nên cậu phải thường xuyên qua đây chơi với tớ đó, có biết chưa? Không được thích tên kia quá mà cứ ở trong phòng với hắn đâu."
"…."
" Tớ biết rồi, cậu yên tâm đi, Vệ Manh…ít khi ở trong phòng." Dĩnh Thiên nói, âm thanh có chút trầm xuống.
" Ờ, cũng đúng. Tên đó thích lông bông hơn là ngồi một chỗ. Hắn có ăn hiếp cậu thì cứ chạy qua đây, tớ cho ngủ nhờ. Yên chí ! " Lữ Nhi cười cười, bàn tay kia len lỏi vào mái tóc của Dĩnh Thiên.
Dĩnh Thiên chỉ cười nhẹ chứ không đáp. Cậu biết Lữ Nhi sẽ bảo như vậy mà, lúc nào cậu ấy cũng như là thiên thần lạc xuống trần gian này ý.
|