3 Semes và 8 Ukes
|
|
Chàng trai xứ Scotl nâng tách trà lên rồi đưa cho Hajime nhưng bị cậu ta từ chối vì cậu nói rằng đã uống xong tách trà và yêu cầu anh hãy giúp cậu đưa đi gặp Touya. Nhưng Charlie nhất quyết mời anh chàng uống thêm một lí nữa theo đúng cách. Cả hai cứ đùng đẩy tách trà qua lại và cuối cùng tất cả thứ chất lỏng trong tách để đổ cả vào người của Hajime. Charlie hơi giật thót người, anh chàng mau mắn lấy chiếc khăn trong túi ra mà lau lau trên cơ thể của chàng thanh niên kia kèm theo đó là những lời xin lỗi rối rít. Ngay lúc ấy, Brad tình cờ đi xuống từ phòng của mình trên tầng hai, đừng phía trên dõi theo, Brad chỉ thấy Charlie cứ cố dì sát vào Hajime làm điều gì đó. Cơn tức điên lại nổi lên trong người khi trông thấy người yêu lại cố lăng nhăng với một người khác, trong đầu Brad đang gào lên rằng cậu thề sẽ giết chết anh ta.
Tiếng súng vang lên, nó khiến cho cả Charlie và Hajime ngừng hẳn việc một người cố giúp kẻ kia lau những vết bẩn trên áo, còn người kia thì cố từ chối nhã ý đó. Charlie mở mắt thao láo, anh nhìn lỗ thủng ở trên chiếc bàn cháy xém còn bốc khói, sau đó quay quắt khắp nơi và anh phát hiện ra Brad. Charlie nhanh chóng đừng lên và bắt đầu kiếm một chổ an toàn để né tránh. Đúng như những gì anh đã dự tính, Brad bắt đầu đi xuống, tay vẫn lăm le súng và cứ liên tục bắn vào những nơi Charlie chạy qua. Cuối cùng chàng Chuck quyết định chạy vào nhà bếp để nhờ Mikage cứu nguy. Ngay lúc anh mở cửa thì đâm sầm vào Mikage vừa chạy ra.
“Em vừa nghe thấy tiếng súng, có chuyện gì vậy Chuck?” Mikage hốt hoảng hỏi.
Charlie không nói gì, anh đưa tay chỉ chỉ về phía anh chàng tóc đỏ. Giờ đây Brad đã đi đến gần chổ của Hajime.
“Brad, tôi đã bảo cậu không được tùy tiện bắn súng như thế biết bao nhiêu lần rồi hả. Lỡ trúng ai thì sao hả?” Mikage gào lên bực tức.
Brad chả thèm để ý đến những gì Mikage đang điên tiết lên mà gắt như thế. Cậu chàng đang đưa súng lên dí sát vào đầu của Hajime, giọng cảnh cáo.
“Mày định làm gì thế hả? Nên tự biết thân phận của mình nếu không thì đừng trách tao sao mà tàn nhẫn mà cớp cò ngay giữa trán mày.”
Hajime đẩy ánh mắt xem thường về phía Brad, anh chàng không nói gì thêm, một chút cử động. Brad nhận thấy giờ đây mũi súng trong tay của chàng thanh niên kia đang dí ngay hạ bộ của mình. Ngay lúc này, Hajime mới mở lời, vẫn bằng giọng điệu bất cần.
“Mày cứ việc, nhưng tao cũng không chắc lắm về tính mạng cũng như thằng nhỏ của mày.”
Ryu và Siwon cũng đã tới nơi kịp lúc khi nghe có tiếng súng vang lên. Cả hai tất tả lao vào đại sảnh và hiểu ra mọi chuyện. Không ai không biết đến cái tật nổ súng bừa bãi của Brad. Và khi trông thấy cậu chàng đang đùng đùng sát khí với Hajime còn bộ dạng của Charlie thì hơi lo lắng thì cả hai đã hiểu chuyện gì đã vừa diễn ra.
…
Jeremy và Chihuahua đã đến khu vực xung quanh Penguin Sina và đang ráo riết tuy tìm tung tích của Ken và PHONG. Và cuối cùng với mạng lưới tay trong dày đặc, Jeremy không mấy khó khăn để tìm thấy PHONG trong một khách sạn cách Penguin Sina không xa.
“PHONG! Chuyện gì đã xảy ra thế? Tại sao chúng tôi liên lạc với bọn cậu hoài mà không được? Ken đâu?” Jeremy lên tiếng.
“Tôi không biết nữa, khi nãy tôi mệt quá nên thiếp đi. Khi tỉnh dậy thì trông thấy mẹ tội nằm bắt tỉnh ngay dưới sàn, còn Ken thì mãi vẫn không liên lạc được, cũng không thấy cậu ta trở về.” PHONG trả lời, giọng cậu tỏ ra bình thường nhưng vẫn có một chút lo lắng bị lộ ra.
Jeremy lúc này mới chú ý đến người đàn bà có mặt trong căn phòng, anh không nhận ra đó lại là Ren Hino một thời kiêu sa được biết bao nhiêu gã trai si mê ca tụng. Cả Chihuahua cũng khó lòng mà tin được người phụ nữ đó lại là mẹ của PHONG. Trong ánh mắt của cả hai lúc bấy giờ lộ vẻ tiếc nuối cho tuổi xuân và nhan sắc của người đàn bà này.
“Mọi chuyện dường như sắp kết thúc rồi.” Jeremy nói, “Shouji đã bị Mikage giết chết. Mối lo ngại cho sự an nguy của Touya đã chấm dứt. Bây giờ chúng ta mau chóng trở về Penguin thôi. Chuyện của Ken hãy để tôi lo liệu, tôi sẽ nhờ mạng lưới tìm kiếm của cha tôi để tìm Ken.”
“Touya thế nào?” PHONG sốt sắng hỏi.
“Tình trạng cũng không tốt lắm. Thôi đi mau lên nào!”
Cả bốn người họ tức tốc trở về Penguin Nippon.
. . .
Tên đầu đảng của Death Phantom đã chết, bọn đàn em số bị bắt, số thì trốn được những cũng từ giã chuyện gian hồ. Cuối cùng Death Phantom đã được tuyên bố giải tán. Chihuahua và Kitty quay về với chuyện mục TARGET của đài DEF và càng trở nên nổi tiếng hơn khi đưa ra được một tin tức tuyệt vời, và một câu chuyện thú vị, cảm động xung quanh gia đình nhà Hino và chàng trai vốn rất được chú ý Touya Hino – Pervert Man.
Charlie Fox quay lại công ty của Lizard của mình để quản lí công ty sau một thời gian dài bỏ bê. Jeremy Cohen cũng theo người yêu trở về, cậu không quên đưa người đi khắp nơi để tìm kiếm tung tích của Ken Kmok.
Brad Romano quyết định không đi theo Charlie, cậu bắt thân với PHONG và cả hai quyết định đi ngao du khắp nơi, bỏ mặc mọi thứ ở lại phía sau.
Siwon Choi cũng không ở lại cố định Penguin.
Touya cố gắng thuyết phục Ren Hino hết lời, và cuối cùng bà cũng đồng ý ở lại Penguin.
Mikage Zumino trở thành “bà nội trợ” đảm đang, cậu lo lắng, chuẩn bị chu đáo từng bữa ăn cho cả nhà. Ryu Tamaki cùng Touya quay lại công ty để điều hành việc làm ăn của Penguin sau một thời gian ủy thác công việc cho vị quản gia thân tín.
Chapter 12.
Thời gian ấy, Touya lao vào làm việc như điên, anh muốn dùng sự bận rộn trong công việc để che giấu sự lo lắng trong tâm hồn của mình khi ngày qua ngày lại vẫn không có tin tức gì về Ken. Anh đã dùng đủ mọi cách, nhờ vả tất cả những mối quan hệ mình quen biết, thuê những thám tử có tài nổi tiếng để truy tìm tung tích của bé Gà, nhưng dường như tất cả đều rời vào hố sâu vô vọng. Cả Ryu và Mikage đều lo lắng cho tình trạng hiện này của bé cưng. Mặc dù bề ngoài Touya vẫn nói nói cười cười vui vẻ, vẫn làm việc hăng say nhưng cả hai đều hiểu ro Touya đang rất sợ hãi nếu như biết được điều gì đó không hay xảy ra với chàng Ken tóc vàng. Vốn dĩ Touya là người rất lạc quan và khá kiêu ngạo, anh vô tư cho dù có chuyện gì động trời sắp sập xuống đầu mình, không bao giờ anh lo lắng về chuyện công ty, bởi quan niệm của anh cứ thong thả, cứ làm cho chính bản thân thật sự thoải mái ắt sẽ tìm ra được phương pháp tối ưu để giải quyết mọi rắc rối trong công ty. Nhưng đây lại là chuyện tình cảm, mặc dù Touya không hẳn là một kẻ chung tình tuyệt đối, anh hay lăng nhăng, nhưng khi đã yêu một ai thì anh không bao giờ phản bội, tất nhiên ở đây từ “phản bội” được hiểu là vẫn mãi mãi yêu người đó, chứ không phải không làm đau những người yêu anh. Touya giờ đây như biến thành một con người khác, anh lao đầu vào công việc như điên dại, đó cũng là điều nói lên được sự run sợ trong Touya mỗi lúc một lớn dần thêm.
#128 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
Touya trở về nhà rất khuya từ công ty, anh không đi thẳng vào đại sảnh để đến phòng ngủ của mình mà lại rẽ sang một hướng khác, đi qua một khu vườn sát nhà với con đường trãi đầy sỏi trắng, và dừng lại trước phòng của Ken. Touya đứng trước phòng rất lâu, rồi anh gõ nhẹ vào cánh cửa, đầu óc anh như căng lên và hi vọng Ken sẽ bước tới, mở cửa và mỉm cười nhìn anh. Nhưng không hề có điều gì xảy ra cả, tất cả mọi thứ đều yên lặng đến não nề. Touya nhắm mắt buồn bã, anh đưa bó hoa calla trắng đang cầm trong tay lên và hít một hơi thật sâu. Anh bước vào bên trong, và bắt đầu cắm những nhánh hoa mà Ken yêu thích vào trong những chiếc bình thủy tinh với những viên ruby đủ màu nằm bên trong. Touya nhìn quanh quẩn khắp nơi trong gian phòng quen thuộc nay vắng bóng người thân, bỗng mắt anh cay xè và buồng phổi những trống rỗng. Touya rơi phịch lên chiếc giường giờ đây đã không còn mùi hương của Ken lưu lại. Anh đưa tay bấu chặt vào tấm chăn, mặt úp xuống và cố tìm kiếm những điều còn sót lại trên chiếc giường mà ngày xưa cả hai vẫn mặn nồng trao nhau sự yêu đương nồng cháy. Đêm khuya, căn phòng im lặng đến não nề, Touya chìm trong sự đau đớn. Anh đã khóc.
Ryu xuất hiện ở phía ngoài căn phòng của Ken. Cậu đã trông thấy Touya đứng lặng lẽ buồn bã như thế nào bên ngoài, Ryu biết tối nay Touya sẽ ở lại nơi đây để tìm kiếm lại những hoài niệm mà anh đã có với Ken. Những ngày gần đây, cậu luôn quan sát, theo dõi những gì Touya làm, cậu hiểu được sự sợ hãi của người yêu đang mỗi lúc một lớn dần hơn khi anh cứ liên tục đâm đầu vào công việc. Ryu muốn an ủi Touya, nhưng cậu tự hỏi mình sẽ nên an ủi như thế nào đây, “bé cưng yên tâm đi, rồi Ken sẽ quay trở về.” hay “Ken chắc chắn sẽ bình an, cậu ấy có lẽ đang đi thăm thú nơi đâu đó ở quê nhà, sẽ về ngay thôi mà.”… Ryu không thể cố tạo hi vọng cho Touya khi mà cậu biết chắc sự mất tích của Ken là một điềm báo cho những chuyện không lành sắp sửa xảy ra. Ryu đứng bên ngoài căn phòng thêm một lúc lâu, sau đó cậu nhắn một tin nhắn cho Siwon, và khi trở về phòng của mình, cũng là lúc cậu nhận được tin trả lời. Ryu chăm chú đọc những dòng chữ ghi trong tin nhắn ấy, đèn chiếc điện thoại tắt đi rồi lại sáng, sáng rồi lại tắt, tắt rồi lại sáng, cứ liên tục như thế. Ryu đọc rất lâu tin nhắn ấy, rất lâu và cuối cùng mới trả lời lại. Không màng tới Siwon có hay không trả lời lại, Ryu đến bên chiếc giường thơm nhẹ mùi hoa quế mà cậu luôn ưa thích và quyết định sẽ ngủ một giấc thật sâu để chuận bị nghênh đón những điều mà ngày mai sắp sửa đến.
Hajime Tenou rất muốn gặp Touya để nói một lời cám ơn và một lời xin lỗi. Nếu như ngày trước việc tìm gặp và nói chuyện với con người ấy thật dễ dàng, thì giờ đây công việc đó đối với Hajime thật khó khăn. Cầu chàng không biết vì sao lại cảm thấy rụt rè, e sợ và lo ngại rằng Touya sẽ không gặp mình, không chấp nhận dù là lời cám ơn hay xin lỗi của cậu. Hajime cảm thấy tức cho bản thân khi mà sự ngông cuồng, sự tự tin của mình biến sạch đâu hết chỉ để giờ đây là một nỗi rụt rè, những lo âu chết tiệt không đáng có. Hajime theo Touya đến công ty, cậu ngắm nhìn anh làm việc cật lực hết cả ngày, cậu cũng theo anh về nhà, thấy anh lọt thõm vào vô vọng ra sao, đau buồn ra sao. Hajime cũng nhìn thấy Ryu đã lo lắng cho người yêu như thế nào, cậu cũng để mắt đến Mikage, cậu biết chàng trai đó vẫn lo lắng và luôn chăm sóc người tình của mình một cách chu đáo nhất. Hajime hiểu Touya thật sự hạnh phúc nhưng ngay tại thời điểm này anh không hề vui một chút gì khi mà trong căn biệt thự rộng lớn này thiếu vắng hình bóng của chàng trai tóc vàng, người mà chính cậu đã gián tiếp gây ra sự đau đớn tinh thần cho cậu ấy. Hajime suy nghĩ rất nhiều, đôi khi đó là những thứ lung tung, ấu trĩ, nhưng, nó có cơ sở để cậu phải lo âu như thế. Nhiều lần quyết định vào gặp Touya để nói một hơi những điều đang chất chứa rồi sẽ biến mất ngay lập tức, nhưng khi quyết định làm thì cậu lại thôi và cho rằng điều ấy không cần thiết. Cái vòng lẩn quẩn tự đấu tranh, tự mâu thuẫn chính mình cứ diễn ra như thế trong con người của Hajime, và cậu cũng không cảm thấy yên bình một chút nào khi mà có quá nhiều con sóng đập dồn dập trong trí óc cậu.
Nằm ngay chính trong lòng của mục tiêu, Ren hả hê lên kế hoạch để tìm kiếm những bức hợp đồng còn lại. Thế nhưng điều ấy thực sự không dễ dàng gì đối với mụ khi mà mụ cố lục tung nhưng nơi có thể đến cũng không tài nào tìm được bất cứ thứ gì. Còn những căn phòng riêng tư của Touya, Ryu, Mikage, hay Ken thì mụ không dám lui tới nếu như không có việc cần thiết. Nhưng, đã đến lúc mụ phải có những quyết định và hành động táo báo, mụ quyết sẽ tìm ra nó cho dù có phải đào bới những nơi không thể đến đó. Mụ lên một kế hoạch mới, tất nhiên đi kèm theo sự tìm kiếm ấy, Ren vẫn không quên một việc làm khác, mụ muốn Touya phải đau khổ. Ren Hino sẽ hãm hại dần những người thân xung quanh anh, và đối tiên kế tiếp của Ren chính là người anh em cùng cha khác mẹ với đứa con của bà, Mikage.
…
“Xin chào tất cả các bạn, tôi là Chihuahua, còn đây là Mèo Kitty của đài DEF. Các bạn đang xem chương trình TARGET, chuyên mục luôn săn lùng, đào bới, moi móc những thông tin mới nhất, hấp dẫn những về những con người nổi tiếng mà ta quan tâm.” Cái miệng của Chihuahua trành rộng cố nở một nụ cười hết cỡ, và Mèo Kitty cũng chẳng chịu thua kém đàn anh của mình, “Sau một đoạn dài im hơi lặng tiếng, chàng Pervert Man của chúng ta đã bắt đầu có những kế hoạch mới cho Penguin. Bây giờ các bạn đang muốn biết gì về anh chàng nào, về chuyện kinh doanh của anh ta, hay về các bóng hồng của anh đây.” Chihuahua nháy mắt và tiếp tục làm dáng trước ống kính. “Sau những chuyện xảy ra thời gian qua, Touya dường như hiền hẳn đi, những việc anh làm chỉ là công việc và công việc. Các tình yêu bé nhỏ của anh thì đang rất bực tức vì sự bỏ bê đáng ghét này của người tình. Đôi khi các bé yêu của anh đòi hỏi, nhưng Pervert Man của chúng ta đều nói “NO”. Tội các tình nhân của anh quá nhỉ.” Chihuahua bỗng nghiệm giọng, vẻ mặt cũng trở nên không còn cố làm hài hước nươc, “Tôi chỉ nói đùa thôi các bạn, thật ra cả nhà Hino đang lo lắng vì sự mất tích của một thành viên, đó là Ken Kmok, chính vì thế chẳng ai có thể cười thật tươi khi không hề có thông tin nào về người mất tích này. Vì thế, hãy cùng chúng tôi giúp đỡ anh chàng Touya Hino, để anh trở lại với chúng ta như ngày nào, bởi, nhưng tai tiếng của anh chính là niềm vui của tất cả chúng ta. Nếu các bạn biết được thông tin gì về Ken Kmok, hãy liên hệ với tập đoàn Penguin, hoặc cho chúng tôi, Chihuahua và Kitty của chuyên mục TARGET thuộc đài DEF.”
Trong lúc Chihuahua đang nói, thì Mèo Kitty đứng ngày bên cạnh, mỉm cười tươi tắn và đưa hình của chàng Ken cho mọi người nhận diện. Sau đó cô nàng cũng tiếp vài lời trước khi kết thúc chuyên mục của ngày hôm nay.
Touya ngồi cùng với Ryu và Mikage ở gian đại sảnh để cùng ăn chút bánh nướng và uống trà trước khi đến công ty. Touya có vẻ hơi cau có khi xem bản tin tức mới nhất của mục TARGET của Chihuahua.
“Công nhận Chihuahua cái gì cũng có thể nói được hết nhỉ.” Mikage mỉm cười nhìn Touya, “Cái gì mà các tình yêu của anh đòi hỏi, nhưng chàng Pervert Man của chúng ta đều nói NO.” Mikage cười khúc khít khi nhạy lại câu nói của Chihuahua, “Ôi, em không hiểu sao hắn lại có thể hình dung ra cái điều này để nói thể nhỉ. Đúng là một gã điên, một chương trình điên. Và chúng ta cũng điên khi mà hầu như bỏ lỡ một buổi nào của họ.”
“Không biết Ken bây giờ thế nào nhỉ? Em ấy đang ở đâu, làm gì?” Touya lắc đầu, thở dài, anh cúi xuống uống nốt phần trà còn lại trong tách rồi quay sang xoa xoa đầu của Mikage. “Chihuahua nói đúng, dạo này vì việc của Ken mà anh đã lơ là đến em và Ryu. Cho anh xin lỗi nhé!”
“Anh có cần phải khách sáo đến như thế không hả Touya.” PHONG bước vào trong gian phòng, vẫn với khuôn mặt cao ngạo, ngông ngênh, chàng thanh niên ngồi xuống cùng với mọi người. “Cả bọn đều biết dạo gần đây anh rất điên vì chuyện của Ken, ai cũng hiểu vì sao anh lại như thế, nên đừng có mở giờ cái giọng khách khí như thế, nghe xa cách lắm. Mẹ em đâu?”
“Em về sao không báo cho ai hết thế?”
“Liệu có ai quan tâm không khi mà ai cũng có quá nhiều điều bận rộn. Em nghĩ mình chỉ nên lẳng lặng đến, rồi lẳng lặng đi là được rồi. Mẹ em đâu?”
“Cô đang ở trên phòng chơi với bé Koji.” “Em lên đấy gặp bà một chút đây, có gì nói chuyện với anh sao.” PHONG bước đi, như nhớ còn điều gì đó chưa nói, cậu quay lại nhìn mọi người, “À, tôi có quà cho tất cả đấy. Một tí tôi sẽ phát cho.”
Ryu nhận được một cú điện thoại, nghe xong, cậu quay sang nói với Touya và Mikage. “Siwon sắp trở về, cậu ấy nói đã có tin tức về Ken.”
Touya như nhảy nhổm khi nghe Ryu nói về điều đó, khuôn mặt anh chàng hớn hở lộ rỏ. Touya hỏi liên tục Ryu xem Siwon có nói gì về Ken không. Và Ryu lắc đầu.
“Cậu ta chỉ nói như thế rồi cúp máy.”
“Thế là chúng ta sắp được gặp lại Ken rồi.” Mikage cùng tỏ ra hào hứng không kém, “Cũng khá lâu rồi không có đấu khẩu hay giao chiến với cậu ta, em cũng thấy ngứa tay ngứa chân lắm rồi. Muốn quật cậu ta một trận cho cái tội bỏ đi mà không nói với ai một tiếng nào.”
Ryu vẫn im lặng, cậu nghe cách nói chuyện của Siwon thì cảm thấy có phần lo lắng, nhưng do thấy cả Touya lẫn Mikage háo hức như thế nên cậu cũng không nói ra suy nghĩ của mình vào lúc này. Ryu đang hi vọng những gì mình đang suy nghĩ chỉ là những thứ vớ vẩn.
…
Ren cũng đã nghe được thông tin rằng Siwon đã tìm thấy tung tích của Ken Kmok, mụ cũng bán tín bán nghi và không biết chắc rằng có thật sự Siwon đã tìm ra cái xác của chàng trai tóc vàng tội nghiệp kia không. Tất nhiên, trong lòng mụ cũng đang lòng lộn lên những suy tính và lo lắng, mụ sợ những điều mụ chưa làm được sẽ bị lật đổ, và cũng sợ rằng tất cả những cố gắng bấy lâu nay sẽ bị phá bỏ trong thời khắc sắp đến gần ấy. Mụ quyết định sẽ đẩy kế hoạch đi nhanh hơn.
…
Charlie gọi điện thoại tới tấp khi nghe Mikage thông báo rằng Siwon đã tìm được tung tích của Ken, anh chàng hỏi thăm sức khở qua loa từng thành viên rồi đi nhanh vào mục đích chính của cuộc gọi lần này. Khi biết được vẫn chưa có gì là chính xác cả, nhưng, Charlie cũng tỏ ra vô cùng háo hức vì thông tin này, anh nói với Mikage rằng sẽ làm một chuyến đến thăm Penguin vào một ngày gần đây, và tất nhiên Mikage đã nói, “Anh và Jeremy luôn được chào đón ở đây!”
…
Tối ngày hôm đó, khu biệt thự nhà Hino bỗng trở nên có sức sống lạ kì, có lẽ nó tươi tỉnh như thế này là bởi vì vị chủ nhân của nó cảm thấy niềm vui đã trở lại. Touya nói chuyện liên hồi, anh ca hát, đứng ngồi không yên, lúc nào cũng rộn rã, vui đùa. Ryu mặc dù vẫn cảm giác bất an, nhưng cậu cũng lấy làm vui vào lúc này khi trong thấy người tình đã lâu lắm rồi mới tìm lại được bản chất của ngày xưa. Mikage cũng ríu rít kế bên, cậu đang chuẩn bị bữa tối cho gia đình những cũng chuyện trò rồi cùng hát với Touya. PHONG tỏ ra hơi dị ứng khi trông thấy thái độ lạ lùng của Touya vào lúc này, cậu nghĩ anh bị điên, nhưng cậu cũng mừng khi có thêm thông tin về Ken từ sau chuyến đi cùng cậu đến Penguin Sina. Ren cũng vờ nói chuyện tíu tít cùng mọi người, mụ tỏ ra hớn hở, háo hức khi ngày mai đây Siwon sẽ về, và mụ còn hi vọng rằng Ken sẽ về cùng.
“Cháu cũng nghĩ rằng ngày mai Siwon về cùng với Ken. Khi nghe được điều này, cô có biết rằng cháu như muốn nhảy dựng lên vì sung sướng không.” Touya toe toét cười.
|
“Ta hiểu mà, Ken là một chàng trai tốt, ta cũng có vài lần tiếp xúc với cậu ấy, và thật sự có cảm tình. Ngày mai Ken sẽ cùng Siwon trở về đây thôi, khi ấy Penguin sẽ có lại niềm vui thật sự như mọi khi.” Ren cười nói, nhưng trong lòng thì đang rủa thầm sự ngu ngốc của những con người nơi đây khi tin rằng Ken còn sống. Mụ nhởn nhơ đùa cợt niềm tin của người khác và cảm thấy sẽ rất vui khi nghĩ đến ngày mai Touya sẽ suy sụp và gục ngã khi mà nhận được tin về cái chết của Ken đồng thời chứng kiến sự ra đi vĩnh viễn của Mikage. Mụ lại nở một nụ cười hiền hậu giả tạo đáng ghét, “Touya, còn làm ta cũng nô nức theo đấy.”
“Papa, ngày mai Siwon về đúng không?” Koji cũng không chịu im lặng, bé lên tiếng tranh giành với mọi người, “Con nhớ Siwon!”
“Ừ, bé Koji của Papa, mai chú Siwon sẽ về. Chú Ken cũng sẽ về. Ngày mai gia đình ta sẽ đoàn tụ.” Touya hôn lên khuôn mặt bụ bẫm đáng yêu của đứa con.
“Mai con được gặp Siwon.”
Cả căn phòng ăn rộn rã trong tiếng cười, ai ai cũng nói cười. PHONG cũng cố gắng nói vào ít câu cho có lệ, chỉ mỗi Ryu chỉ mìm cười nhìn mọi người nhưng trong lòng cảm thấy vẫn còn nhiều điều rối rắm, bất an. Sau buổi ăn, Ryu tuyên bố trước mặt mọi người có mặt tại căn phòng một điều.
“Touya, cuối cùng thì em cũng đã tìm được thật sự ở khu biệt thự này đang giấu thứ gì rồi. Em đã biết thứ mà Shouji muốn tìm kiếm là gì.”
Mọi người đang cười nói bỗng im bật, sự sửng sốt dường như chiếm ngự tất cả trên khuôn mặt của những ai vừa nghe xong thông tin đó. Touya trố mặt, anh hỏi lại một lần nữa, chầm chậm, cẩn thận.
“Em nói rằng em biết được thứ mà Shouji muốn tìm? Nó là gì vậy?”
“Đó là bản hợp đồng sở hữu toàn bộ tài sản của Penguin.”
“Là sao?” Mikage hỏi, cậu vẫn không hiểu ý của Ryu muốn nói gì.
Ryu mỉm cười nhẹ nhàng, cậu nói vẻ úp mở, “Thôi, để ngày mai em sẽ nói rỏ ràng hơn mọi chuyện, bây giờ em chỉ nói bấy nhiều thôi. Mọi người tối này chắc đã mất ngủ vì thông tin tìm được Ken, thêm một tin giật gân thế này thì chắc hẳn sẽ làm cho tim mọi người dễ chết đứng hơn ấy mà.” Ryu cười, cậu lấy khăn lau miệng, rồi rời khỏi bàn ăn trở về phòng, cậu chợt nhớ một điều nên đứng lại. “À, tối này bé Koji ngủ với chú Ryu nhé, chú Siwon mới gửi quà về cho bé Koji đấy.” Đợi Koji thét lên vui sướng rồi chạy lại nắm tay mình, sau đó cậu quay trở về phòng.
Touya cũng khá sửng sốt khi nghe điều mà khi nãy Ryu vừa nói, cậu quay sang hỏi Ren, vẻ mặt lộ đầy những nghi vấn, “Cô có biết gì về vụ này không Ren? Hợp đồng gì thế? Không lẽ những giấy tờ mà cháu đang giữ về quyền sở hữu Penguin đều là giả hay sao?”
“Cô cũng không biết Ryu nó nói gì nữa, điều này cũng khiến cô bất ngờ quá.” Ren như đánh lô tô bên trong, mụ không tin rằng Ryu khám phá ra điều đó nhanh đến thế, và sự lo lắng đã bắt đầu khiến mụ cảm thấy mình bị đe dọa. “Thôi thì cứ đợi sáng mai xem Ryu nó nói thế nào. Cô cũng chả hiểu ý nó muốn nói gì, nhưng cô có thể chắc những giấy tờ mà cháu đang giữ về Penguin đều có giá trị về mặt pháp lí.”
“Thế thì cái mà Shouji muốn tìm theo lời Ryu nói là cái gì?” PHONG lên tiếng, cậu vẫn không chịu rời bỏ những thắc mắc qua lời nói mập mờ của Ryu.
“Ngày mai ta sẽ biết thôi mà.” Ren cười rồi xoa đầu cậu con trai, nhưng trong lòng mụ thì đang rối rắm cả lên.
“Ngày mai chúng ta cũng sẽ được gặp Ken.” Mikage mỉm cười lên tiếng, cậu muốn xóa đi cái không khi nặng nề trong căn phòng vào lúc này, “Charlie có nói lúc em đi vắng, Ken đã lục mấy bí quyết nấu ăn của em để tập tành. Lần này về em sẽ bắt cậu ta làm vài mòn xem thế nào.”
“Ken nấu không thua kém gì em đâu, em đã có đối thủ cạnh trạnh rồi đấy, Arca.”
“Xì, còn lâu cậu ta mới bằng được em.”
…
Đối với Touya, cả buổi tối hôm nay sao mà dài lê thê một cách đáng sợ, anh không ngủ được và cứ nằm trằn trọc mãi, cứ trông chơ trời mau sáng để được gặp Ken. Càng trông chờ, thời gian lại càng chậm chạp một cách đáng ghét và nó khiến anh sốt ruột quá độ. Touya đã có trên cả chục bận leo lên giường nằm rồi lại ngồi dậy, đi tới lui trong phòng rồi nốc một cốc nước lọc cho đỡ căng thẳng. Cứ như thế, anh đã thức suốt đêm và khi trời đã sáng, anh chạy vội xuống đại sảnh với cái bụng ong ách nước.
Touya khá bất ngờ khi anh không phải là người đầu tiên của mặt nơi đây. Mikage đã thức dậy tự bao giờ và cậu đã chuẩn bị xong tất cả bánh nước cho mọi người, và tất nhiên trà cũng đã pha chế xong xuôi được đặt ngay giữa chiếc bàn lớn.
“Em biết thế nào bé cũng sẽ dậy rất sớm và ngồi ở đây chờ đợi Ken, nên em đã chuẩn bị xong tất cả điểm tâm và trà cho bé rồi đấy. Cứ ngồi đó nhấm nháp và chờ đợi nhé.” Mikage vừa nói vừa cười hạnh phúc nhìn cười yêu gục gật thật đáng yên.
Ryu cũng đã có mặt, cậu khoác trên người mộ chiếc áo sơ mi màu hồng tím và chiếc quần màu đen đúng theo kiểu Ý, bé Koji cũng được vận một bộ tương tự, cả hai đi đến bên Touya, ngồi vào bàn và trò chuyện chờ Siwon về.
PHONG cũng đi từ phòng mình xuống, theo sau là mẹ cậu, bà tỏ ra hồi họp không kém gì Touya.
Tất cả rồi cũng tề tựu đầy đủ bên chiếc bàn lớn nơi đại sảnh. Ai nấy cũng đang trông chờ sự xuất hiện của hai chàng thanh niên. Trong lúc chờ đợi, Ren chủ động đánh tiếng, mụ hỏi Ryu về vấn đề mà hôm qua cậu đã đề cập.
“Ryu, hôm qua điều cháu nói có ý gì? Bản hợp đồng quyền sở hữu Penguin là sao? Thật ra cháu muốn nói gì thế?”
“Điều này cũng khá là bất ngờ đối với cháu, và cháu cũng chỉ mới phát hiện ra nói vào ngày hôm qua mà thôi. Cháu cũng chưa thật sự hiểu lắm về nó, cũng đã định khi nào rỏ ràng mới nói với mọi người, nhưng sau khi nghĩ lại, cháu quyết định hôm nay khi có mặt mọi người, ta sẽ cùng nhau nói về vấn đề đó luôn.” Ryu trả lời một cách nghiêm túc cực kì.
“Hôm qua ta và Touya cứ thắc mắc mãi, ta đã thức trắng cả đêm để suy nghĩ về chuyện này, nhưng vẫn không thể hiểu được điều đó là gì.” Ren tỏ ra mệt mỏi vì cả đêm qua phải lao tâm vì sự úp mở của Ryu.
“Thế à, thế để tôi giải thích tường tận những điều mà bà đang thắc mắc, bà có muốn biết điều đó không?”
Siwon xuất hiện, vẫn với phong thái lạnh lùng, xa cách như mọi khi kèm theo sự xuất hiện bất ngờ, Siwon đi thẳng vào bên trong và luôn nhìn thẳng về phía người phụ nữ duy nhất đang có mặt nơi đây. Siwon với mộ bộ trang phục màu đen tuyền và bên ngực trái của anh hôm nay lại cài một bông hóa, đó không phải là mẫu đơn loại hoa anh thích mà là một bông calla màu trắng. Trên tay Siwon ôm một cái hộp nhỏ.
“Siwon, em đã về rồi, Ken đâu?” Touya hởn hở hỏi.
Siwon không thèm đá động gì đến Touya, cậu vẫn lăm lăm nhìn người đàn bà.
“Ken, nhà mi đâu rồi, tại sao không vào đây hả? Lại muốn chơi trốn tìm nữa à.?” Mikage lên tiếng, cậu gọi vang rồi quay sang hỏi khẽ Siwon, “Anh, Ken đâu rồi, cậu ấy có đi theo anh về đây không?”
Ryu lên tiếng, “Chúng ta sẽ nói về cái hợp đồng quyền sở hữu Penguin trước vậy.” Anh đứng lên, đi đến sát bên Siwon, “Thật ra có tất cả bốn mẫu hợp đồng về quyền sở hữu toàn bộ Penguin, và nếu chỉ cần thiếu đi một thì ba mảnh còn lại chỉ là những tờ giấy vô dụng đáng bỏ đi mà thôi. Và đó là mục đích mà Shouji luôn muốn săn tìm trong suốt thời gian qua.”
“Anh nói rỏ hơn đi Ryu, nó khó hiểu quá.” PHONG lên tiếng phàn nàn.
“Sao khi tìm hiểu kĩ càng mọi chuyện, tôi mới hiểu ra một điều, thật chất công ty Water-Rat là một bộ phận tách riêng của Penguin. Tất nhiên đó là sự hợp tác làm ăn giữa ba tôi và bác Aki, nó có sự độc lập riêng, nhưng nhìn chung thì vẫn đi theo đường lối phát triển chung của Penguin. Về sau, khi Water-Rat sát nhập với Penguin thì vấn đề này mới bắt đầu xảy ra.” Ryu im lặng một chút, cậu nhìn tất cả mọi người xung quanh rồi tiếp tục. “Nhằm để bảo vệ Penguin và không muốn nó sau này bị một ai đó chuyện quyền, lạm dụng mà sụp đổ, bác Aki đã nghĩ ra một cách, đó là ràng buộc những người liên quan với nhau để duy trì nó. Tất nhiên, nếu như vào một thời điểm nào đó, tất cả những người nằm trong sự ràng buộc ấy đều đồng ý chia tách Penguin, thì ý đồ của bác Aki mới thật sự thất bại.”
“Anh đang nói về chuyện gì thế?” PHONG tỏ ra cọc cằn hơn.
“Siwon, Ryu, tạm thời chúng ta sẽ nói chuyện này sau được không, bây giờ anh muốn biết về Ken.” Touya lên tiếng, vẻ chờ đợi.
“Nếu không có Ken, thì chúng ta sẽ mãi mãi không tìm ra sự thật này, và sẽ mãi mãi nằm trong sự đe dọa của kẻ thù cuối cùng. Nhờ Ken mà Ryu đã tìm ra được sự thật về Penguin để khống chế lại kẻ đó, nhưng cái giá mà cậu ấy phải trả là quá đắc.” Siwon cố gắng nói cho trôi, nhưng cậu vẫn bị vấp khi mà sự giận dữ lẫn xúc đầu cứ ồ ạt chế ngự tâm trí cậu. “Ken đã chết để đổi lấy bí mật này.”
|
Đôi mắt Touya mở ra to hết cỡ, anh không tin vào những điều Siwon vừa nói ra, toàn thân anh run lẩy bẩy, anh cảm thấy khó thở. Ryu cũng không tin vào điều vừa nghe được, cậu hớt hãi quay sang nhìn Siwon kinh hoảng. Cả Mikage và PHONG cũng thế, chỉ mỗi Ren là điềm tĩnh vì mụ đã biết cái sự thật này từ trước.
“Anh nói sao? Ken chết rồi à?” Mikage nói lắp bắp từng chữ một, đôi mắt cậu đở trạch, cánh mũi phập phồng, giọng yếu nhợt.
“Tôi phát hiện ra Ken nằm gọn trong một khu mật thất tại Penguin Sina, Ken chết rất thảm, một đòn chí mạng kèm theo đó là sự bỏ mặt của kẻ nhẫn tâm khiến cậu mất máu quá nhiều và tử vong. Khi tôi phát hiện ra Ken thì thi thể của cậu đã bị hoại tử khá nhiều.” Siwon hơi cúi mặt, cậu cố giấu đi sự xúc động, “Đây là Ken!” Siwon đưa chiếc hộp mà nãy giờ cậu vẫn giữ khu khư bên mình, “Tôi đã hỏa tang cậu ta, và đem những gì cuối cùng là cậu ấy trở về đây.”
“Em đang giỡn đúng không Siwon?” Touya ngập ngừng hỏi, vẻ mặt trông mong một điều gì đó không tàn nhẫn như thế này.
“Đó là sự thật đấy Touya! Một sự thật mà anh phải cố tin, cố chấp nhận.” Siwon gầm gừ trả lời giận dữ. “Kẻ đã tàn nhẫn làm điều ấy hôm nay phải đền mạng cho việc làm này.”
“Kẻ đó là ai?” Đôi mắt của Mikage đỏ ngầu nhìn Siwon.
“Tôi nghĩ bà nên thú nhận mọi tội lỗi đi Ren Hino.” Ryu lạnh lùng nói, khẩu súng của cậu đã chỉa thẳng về phía mụ.
PHONG nhìn Ryu không chớp mắt.
Charlie và Jeremy cũng đã đến nơi, cả hai hí hửng chạy vào, ríu rít hỏi.
“Chào mọi người, hôm nay là một ngày vui đúng không nào, chúng ta lại gặp lại bé Gà. Ken đâu rồi?” Charlie hỏi, mắt dáo dát nhìn khắp nơi để tìm kiếm cái đầu vàng rực không lẫn vào đâu được của Ken.
Chapter 13.
Ban đầu họ không để ý, nhưng giờ đây Charlie và Jeremy đã nhận ra điều bất ổn đang xảy ra trong khu đại sảnh nhà Hino. Ryu nhìn Ren bằng ánh mắt đầy căm phẫn, tay đang chỉa súng về phía người đàn bà đó. PHONG cũng đã đứng dậy, và khẩu súng trong tay cậu cũng đang lăm le về phía Ryu. Đồng thời khi ấy, người đàn bà đã kịp túm lấy đứa bé trai ba tuổi làm con tin, và Siwon cũng không để yên cho mụ khi thấy Koji lọt vào tay của Ren, anh cũng đang nhìn về phía mụ, giọng lầm rầm nói đầy giận dữ. Còn về phần Touya, anh dường như bị mất thăng bằng, tâm trí anh như bị lọt thõm vào một xó xĩnh nào đó khi nghe được cái tin trời giáng rằng Ken đã ra đi vĩnh viễn. Mikage thì vừa lo lắng cho sự an nguy của Koji, cậu cũng đang cố lấy lại sự bình tĩnh cho người tình.
Ren mỉm cười gian xảo, nhưng trên khuôn mặt mụ cũng không giấu được sự tức giận khi âm mưu bị vạch trần nhanh chóng đến như vậy. Một tay mụ tóm lấy cổ của cậu nhóc, tay còn lại mụ ghim họng súng vào bên thái dương của Koji để uy hiếp mọi người. Mụ cười hề hề khoái chí khi trông thấy vẻ giận dữ trong bất lực của những kẻ đang nhìn về mụ.
“Sao, cảm thấy tức giận lắm à? Cảm thấy muốn chết cho rồi khi kẻ thù đứng trước mặt mà không thể làm được gì à?Ta biết bọn mi là một lũ đạo đức giả, giả vờ yêu thương che chở cho kẻ khác nhưng thực chất thì cũng là những kẻ giết người máu lạnh mà thôi.” Mụ đùa giỡn sự lo lắng của mọi người khi mà vòng tay mỗi lúc mỗi siết chặt hơn trên cổ Koji khiến bé khó thở và gào khóc không thành tiếng. “Ta cũng cảm thấy không vui vẻ gì khi bị vạch trần nhanh như thế, nhưng suy nghĩ lại thấy như thế cũng có cái hay, mọi thứ sẽ được giải quyết nhanh lẹ, không phải rườm rà cung cách nữa.” Ren Hino nở một nụ cười đắc thắng mãn nguyện.
“Sao mẹ lại làm thế?” PHONG tức giận quay sang hỏi người đàn bà, nhưng cậu vẫn không quên chỉa súng về phía Ryu đề phòng. “Vậy tất cả những gì đã diễn ra trước đây đều do một tay mẹ sắp xếp cả sao?”
“Không hẳn vậy con yêu? Đó là cả một câu chuyện dài.” Đôi mắt bà nhìn con trai trong sự buồn bã u uất kèm theo trong đó là sự giận dữ đến nỗi bà đã bán linh hồn cho quỉ dữ. “Ta đã tuyệt vọng và thề sẽ giết chết Aki và gia đình hắn.” Ren quay sang nhìn Ryu, một chút ngưỡng mộ, mụ đánh tiếng, “Ta khá ngạc nhiên khi người và Siwon tìm ra được điều bí mật mà chỉ có những người trong cuộc như bọn ta biết mà thôi. Tại sao lại như thế?”
“Tôi rất ân hận khi hôm qua đã không giết bà ngay khi biết được mọi âm mưu diễn ra đều do một tay bà sắp đặt. Chỉ bởi tôi không nghĩ rằng bà lại nhẫn tâm giết chết Ken, cho nên…” Ryu nghiến rằng giận dữ, mũi súng cậu vẫn chỉa thẳng về phía mụ và luôn sẵn sàng chực chờ bắn chết.
“Ren, bà thả Koji ra đi, nó không chịu nổi sự độc ác của bà đâu, tôi sẽ thay thế vào vị trí của nó. Bà thả nó ra đi.” Mikage lên tiếng, đôi mắt cậu vô cùng lo lắng khi trông thấy khuôn mặt đứa bé đỏ lựng, nó cố giẫy giụa và gào thét khản cổ. “Xin bà đấy, tôi sẽ đổi chổ với Koji.”
Ren đồng ý với lời đề nghị của Mikage, sau khi đã bảo cậu chàng tháo bỏ tất cả vũ khí và những món đồ nghề mini luôn cất giữ trong áo ra, Koji được thả ra và thay vào đó mụ chỉa súng thẳng vào Mikage và tiếp tục câu chuyện của mình.
“Mụ nghĩ mụ có thể thoát khỏi nơi đây hôm nay sao, vô ích thôi, rồi mụ sẽ là một cái xác không hồn nằm trong một bể máu loang lỗ vì những gì sai trái mụ đã gây ra trong quá khứ.” Jeremy lên tiếng, anh đang cố khiêu khích sự giận dữ trong Ren, anh cũng muốn khiến mụ phân tâm để làm một điều gì đó, nhưng anh lại khựng lại khi thấy PHONG đang chỉa súng về phía mình. “Cậu đang làm gì thế?”
“Ngươi nghĩ ta sẽ đứng yên để người làm gì thì làm với mẹ ta à.” Giọng PHONG lạnh lùng, sắc đá, vô cảm và cũng tràn đầy sự thất vọng và nhục nhã.
“Giỏi lắm con yêu.”
“Bà im đi!” Cậu quát lớn vào mặt mẹ mình, “Tôi chỉ làm điều này vì tôi là thứ đã bị bà ném ra cuộc đời này. Bà có biết tôi đang rất căm hận bản thân mình như thế nào không hả? Cha cũng không ra gì, mẹ, người mà tôi luôn kính trọng, luôn thần tượng thì bây giờ cũng đang như vậy đấy. Bà hả dạ rồi chứ gì?” Đôi mắt hai màu lục lam của PHONG tràn đầy sự giận dữ, cậu nhìn người đàn bà đã sinh thành mà lòng ngập trong sự phẫn uất. “Tình thân mà, cho dù người đó có làm sai gì thì đó cũng là tình thân mà.” Cậu cười khẩy khi nhắc đến điều này, điều mà cậu đã nhiều lần nghe cả Touya, Siwon, Ryu hay Ken và cả Charlie đã khuyên cậu và Mikage khi biết được Seto là kẻ đứng sau câu chuyện của nhiều năm trước. “Tôi sẽ cố gắng để giúp bà trong sự có thể của mình để rồi sau này tôi sẽ trở thành kẻ không cha mẹ mãi mãi.” Giọng PHONG lãnh đạm vô hồn đôi mắt cậu nhìn xoáy vào người đàn bà, nước mắt chảy ràn rụa.
“PHONG, tôi hiểu những gì cậu đang phải trãi qua vào lúc này, nhưng, Ren đã làm quá nhiều điều…”
PHONG cướp lấy lời của Jeremy, “Không lẽ cậu bắt tôi đứng đó mà nhìn mọi người vây lấy và bắn giết mẹ tôi à. Tôi không thể làm thế cho dù bà đã làm sai. Tôi cũng căm giận bà, nhưng tôi không thể là một kẻ vô cảm mà nhìn người khác xâu xé mẹ mình.”
“Ren, bây giờ bà hãy bỏ súng xuống và chúng ta sẽ nói chuyện và giải quyết mọi vấn đề theo cách làm của người nhà. Tất nhiên tôi sẽ không khoan nhượng việc bà đã sát hại Ken, nhưng tôi chắc chúng ta sẽ có cách giải quyết ổn thỏa và bà chỉ chịu mức án nhẹ nhất có thể.” Ryu đang tìm cách để thương lượng với kẻ thù nhằm bảo vệ sự an nguy của Mikage, “Bà không thấy Sora đang đau khổ như thế nào sao? Không lẽ bà nhẫn tâm để nhìn cậu ấy dày vò chính mình như vậy à? Bà chịu nỗi việc đó sao?”
“Mày im đi nhóc con, mày biết gì mà lên lớp dạy đời tao hả?” Ren quát lớn vào Ryu, “Bây giờ đời tao không còn gì nữa cả, tao chỉ muốn hủy hoại tất cả những gì mà lão Aki luôn cố gắng bảo vệ, rồi sao đó tao có chết cũng mặc. Tất nhiên trong những việc nằm trong kế hoạch tao đang thực hiện, việc đày đọa, dày vò thằng Touya là chuyện rất quan trọng.”
“Bà vẫn còn có Sora đấy thôi. Không lẽ bà cũng muốn mất luôn cậu ấy? Không thứ gì có thể đánh đổi được chính đứa con của mình cả. Bà không biết điều đó sao?” Ryu nhỏ nhẹ khuyên ngăn, nhưng sao đó giọng cậu đanh lại, “Bây giờ bà vẫn còn một sự lựa chọn đấy. Nếu bà vẫn muốn thực hiện những ý định giết hại Touya thì bà đừng trách tại sao tôi không nương tay. Chính tay tôi sẽ giết chết bà.” Ryu hâm dọa.
“Tôi cũng sẽ không để anh làm điều mà anh mong muốn.” PHONG chỉa mũi súng về phía Ryu cảnh báo. Hajime xuất hiện, cậu thông báo với mọi người một tin khẩn rất quan trọng. Ren mỉm cười khi biết rằng kế hoạch luôn nằm trong tầm kiểm soát của mụ. Hajime kể một mạch và khi mọi người nhìn ra bên ngoài, có cả hơn vài trăm trên sát thủ của Death Phantom đang kéo tới. Nhóm bạn Touya đang bị bọn sát thủ hoa Mẫu đơn vây lấy trong chính ngôi nhà của họ.
“Sự việc càng lúc càng hay ho rồi đấy.” Ren Hino cười thích chí, mụ nhìn đám thủ hạ của mình với những khuôn mặt hung tợn đằng đằng sát khí đang đi vào bên trong gian đại sảnh. “Kịch hay đây rồi!”
“Phải chặn bọn chúng lại ngay thôi.” Siwon nhìn mọi người, “Bây giờ tôi sẽ làm nhóm trưởng, mọi người hãy làm theo những gì tôi sắp xếp. Ryu sẽ ở lại đây để trông chừng Touya, Koji và cả Ren. Charlie, Jeremy, Hajime, các cậu hãy cùng tôi xông ra ngoài ngăn chặn bọn Death Phantom, nhất định không để chúng vào bên trong, bởi càng hỗn loạn việc kiểm soát Ren sẽ càng khó khăn. Mọi người rỏ rồi chứ?” Siwon vừa nói vừa xông ra ngoài, trước khi rời khỏi, cậu cũng không quên nói với PHONG một điều cuối, “Tôi hi vọng cậu sẽ không hối hận vì quyết định của mình.”
|
Thế là Siwon, cùng nhóm bạn Charlie, Jeremy và Hajime xông ra ngoài cản phá hàng trăm tên sát thủ Death Phantom. Sự sống chết họ đã không còn màng tới, giờ đây điều mà họ bảo vệ là thứ chính họ sẽ trả lời trong tiềm thức, có thể đó là tình yêu, có thể là tình bạn, một sự tin tưởng cao quí, hay một phần của cuộc đời cần được lên tiếng bảo vệ. Họ quyết dù có gục xuống, dù cho máu có bị vắt kiệt khỏi thể xác, thì họ sẽ vẫn sẽ không ngừng chiến đấu. Bởi trong tất cả con người họ điều có một niềm tin và lí tưởng.
Touya ôm Koji vào lòng, đôi mắt anh trắng dã, đầu óc quay cuồng. Anh thật sự bị sốc, có quá nhiều điều đã đến với anh, dồn dập, tàn nhẫn, những thứ đó như đang cười chế giễu vì sắp làm anh gục ngã. Ken đã chết, anh sẽ vĩnh viễn không còn một cơ hội nào để còn có thể gặp lại người yêu bé nhỏ này. Người giết chết bé Gà, kẻ đứng sau mọi chuyện lại là người cô đáng kính mà anh luôn yêu thương. Kẻ luôn đòi giết chết cha anh, anh và những người liên quan đến nhà Hino lại là một người của nhà Hino. Tất cả khiến anh đau lòng, anh thấy mình như đang đứng trước một dốc lớn và bên dưới là vực thẳm. Anh tự hỏi tình thân là gì? Là một sự dối trá và đánh đổi bằng máu và tiền bạc hay sao?
“Sao cô lại làm như thế, Ren?” Touya chậm rãi hỏi, anh gượng đứng dậy, đôi mắt buồn xám xịt nhìn thẳng người cô của mình, đôi tay anh quàng lấy bé Koji. “Con không ngờ, con không bao giờ tin đó là cô. Tại sao cô lại điều này? Tại sao cô lại giết Ken? Tại sao chứ?”
“Những câu hỏi này mày hãy đem xuống âm ty mà hỏi bố mày, tao không muốn nhắc lại những chuyện đó thêm một lần nào trong cuộc đời tao. Bây giờ mày chỉ cần biết là mày sẽ phải chết, dưới tay của tao.” Ren toan cóp cò, mụ định bắn vào Touya.
Ryu luôn ở tư thế sẵn sàng, “Mụ đừng ép tôi phải làm điều này, Ren.”
“Tôi đã từng phải đứng nhìn cha mình gục xuống như thế nào, chết như thế nào, Ryu ạ. Và tôi sẽ không cho điều đó lặp lại tương tự một lần nào nữa, tôi sẽ làm điều đó thật sự nếu như anh gây bất lợi cho mẹ tôi.”
“PHONG, cậu không thể phân biệt đâu là đúng, đâu là sai à? Cậu có biết mình đang làm gì không? Cậu đang tiếp tay cho kẻ xấu làm điều xằng bậy đấy.”
“Kẻ xấu làm điều xằng bậy ấy là mẹ tôi.” PHONG quay sang nhìn mẹ, “Tôi hi vọng mẹ sẽ suy nghĩ lại, nếu bây giờ mẹ từ bỏ mọi thù hận này, tôi sẽ giúp mẹ đi khỏi đây, thoát khỏi sự truy đuổi của nhà Hino, của cảnh sát. Được chứ?” Cậu nhìn mẹ khẩn khoản cầu xin.
“Ta xin lỗi con, con trai.” Ren ngập ngừng, “Ta không thể, cho dù ta có chết ta cũng nhất quyết phải đạp đổ dòng họ Hino này.”
“Tại sao chứ? Không phải mẹ cũng là người của nhà Hino sao?”
“Đó là của ngày trước thôi.” Giọng Ren buồn bã.
“Cô Ren, nếu cô không muốn nói ra cũng không sao, nhưng con xin cô, xin cô hãy là Ren Hino của ngày xưa, được không cô.” Touya lên tiếng, đôi mắt anh chờ đợi một điều gì đó xa xăm, vô vọng lắm.
“Ngày xưa ư, mày nghĩ còn có thể à, quá trễ rồi nhóc ạ.”
“Con không biết bố Aki đã làm những gì gây tổn thương cô sâu sắc đến nỗi cô muốn trút tất cả lên con và dòng họ chúng ta, nhưng chúng ta đều là người thân mà, đúng không cô? Con cũng rất hận cô vì chính cô là người đã giết chết người yêu của con, nhưng chuyện đó đã là một thực tế không thể chối cãi. Giờ chúng ta cứ níu kéo mãi những cái quá khứ đau buồn ấy thì cũng không bao giờ hạnh phúc được. Chúng ta hãy cùng nhau xóa bỏ mọi thù hận, cùng nhau tìm kiếm một gia đình hạnh phúc bên người thân, được không cô?”
“Điều mày nói cứ y như điều mà Aki lão đã nói với tao. Tình thân, hạnh phúc, gia đình, có không đấy.” Ren chua chát nói, “Tao không cần những thứ ấy, tao cần cái thực tế hơn, mày phải chết.”
“Bà không được làm thế, bà không nên phạm thêm sai lầm.” Ryu gào lên, “Tôi sẽ nổ súng thật đấy.”
“Ryu, anh mà làm gì mẹ tôi, tôi sẽ giết chết Touya của anh.”
“Ren! Cô hãy nhớ lại những gì chúng ta đã có với nhau trong quá khứ. Cháu không tin đó chỉ là giả dối, là giả tạo, đúng không cô? Gia đình chúng ta đã vui vẻ bên nhau thật sự, tiếng cười nói của từng thành viên chính là hạnh phúc cho những người con lại. Cô đau, cha con đau, hay bất cứ ai khác trong gia đình ta đau con cũng cảm thấy đau. Con không nói ngoa để làm giảm sự căm phẫn trong cô ngay lúc này, nhưng đó là sự thật.” Đôi mắt với sự chân thành mãnh liệt trong đôi mắt của Touya nhìn Ren khiến cho người đàn bà đau khổ này cảm thấy chùn tay. “Có thể mọi thứ đã đi quá xa tầm kiểm soát của mỗi chúng ta. Có lẽ chính chúng ta lại gây đau cho chính chúng ta, nhưng, dừng lại dẫu muộn cũng khiến cho những người xung quanh bớt đau khổ hơn, cô có nghĩ như con không? Xin hãy nghe con, Ren. Xin hãy quay về là Ren Hino của con, người mà con luôn luôn kính trọng. Nụ cười duyên dáng dịu dàng của cô đâu rồi? Đôi mắt hiền hòa chan chứa của cô luôn khiến con cảm thấy mẹ con đang gần bên đâu rồi? Cô của con đâu rồi?” Đôi mắt Touya đầy nước, mắt anh đỏ gay rồi sự quá sức khiến cho những giọt nước trào ra, “Con xin cô đây!”
Ren Hino nhếch mép cười, mụ đẩy Mikage ra và bóp cò súng. Ryu chỉa thẳng súng vào Ren và bóp cò. PHONG rối bời và cậu chỉ còn biết làm theo điều mà cậu đã gào lên, viên đạn được phóng ra lao về phía Touya.
Ba tiếng “ĐOÀNG! ĐOÀNG! ĐOÀNG!” vang lên khiến cho toàn không gian ngập trong sự im lặng chết chóc. Tiếp đó, phá vợ sự tang tóc đó là tiếng khóc nức nở của Koji. Ryu lao tới, anh ôm lấy Koji, úp mặt bé vào ngực anh để tránh những cảnh đổ máu đang diễn ra.
Ở phía ngoài, nhóm Siwon cũng không còn tâm trí đâu mà chiến đấu với bọn Death Phantom, cả bọn lao vào bên trong xem sự tình như thế nào. Và những tiếng súng ấy phát ra từ đâu.
Brad Romano cũng đã đến, cậu đi cùng với Chihuahua và Kitty chạy vào bên trong sảnh đường xem vừa xảy ra việc gì khi vừa đến bên ngoài đã nghe những tiếng súng thất kinh. Về phần Death Phantom, bọn chúng đang cật lực đấu với tay chân đàn em của cha Brad, và sau một lúc những kẻ còn sót lại đều bị tóm gọn.
Mikage nằm trên sàn, máu chảy ra thấm ướt cả chiếc áo sơ mi màu kem cậu đang mặc. Touya thất kinh, anh há hốc mồn, mắt trợn ngược, tay ôm chầm lấy Mikage mà gào lên khi thấy người yêu đang tái nhợt rồi lịm dần. Về phần PHONG, cậu chạy lại bên mẹ, ôm chầm lấy bà và khóc nức nở, Ren đã tắt thở. Tiếng gào thống thiết của cậu tràn ngập cả tòa nhà của dòng họ nhà Hino.
…
Mộ của Ren được chôn cất đàng hoàng trong khu mộ của nhà Hino. Trong buổi tang lễ, tất cả đều có mặt để chia sẽ nỗi đau của PHONG, ai cũng giác đau lòng khi thấy PHONG tìu tụy, gầy ốm một cách nhanh chóng. Sau khi chôn cất xong xuôi, PHONG biến mất, không ai trông thấy cậu ấy một lần nào cả. PHONG đã biến thành một cơn gió và bay đến một nơi nào khác để tìm kiếm sự bình yên.
…
Ryu đến công ty để điều hành Penguin tiếp tục, Siwon ở nhà để trông bé Koji. Touya sau khi thay mới hoa calla trong các bình thủy tinh ở phòng của Ken, anh đến phòng của Mikage. Touya ngắm người tình nằm hôn mê trên giường với những mớ dây chằng chịt xung quanh. Đôi mắt hiền dịu anh đổ dồn vào bé Arca, Touya cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi đẹp đẽ của người tình.
Touya ngồi gục mặt bên giường bệnh của Mikage nhớ đến sự việc diễn ra của ngày hôm đó. Anh không ngờ sự việc lại diễn ra như thế, tất cả quá nhanh, trong cái tít tắc khốc liệt và rồi kết quả cuối cùng là sự thương tâm. Touya nhớ đến sự lưỡng lự của Ryu khi cậu luôn nhìn vào ánh mắt dữ dội của PHONG. Ryu đã phải chịu áp lực rất lớn khi đối diện với PHONG trong chuyện này, bởi chính cậu đã giết Seto, và giờ lại đe dọa mạng sống mẹ của PHONG. Touya hiểu điều mà Ryu đắn đó nên phát súng đầu tiên Ryu bắn là một góc lệch cảnh cáo Ren. Nhưng theo phản xạ, PHONG đã chỉa súng về phía Touya mà nổ súng, và Mikage đã lao ra đỡ gọn viên đạn đó. Ren đã đưa súng lên, thay vì bắn Touya, bà lại tự kết liễu đời mình.
“Sao cô lại làm như thế hả, Ren? Mọi chuyện điều có hướng giải quyết, tại sao cô lại chọn cái chết để kết thúc sự việc này chứ?” Touya ngẩng lên nhìn Mikage mê man nằm trên giường bệnh, anh đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa trước trán người yêu rồi lướt bàn tay mân mê khuôn mặt xanh xao của cậu. “Em ngốc lắm, Arca!”
Chapter 14.
Vài ngày sau khi sự việc đau lòng diễn ra, Hajime đã đến gặp Touya, cậu trao cho anh những cuốn nhật kí mà lúc trước Shouji buộc cậu phải đọc, phải nhồi nhét sự căm phẫn của những con người xa lạ vào trong đầu. Touya tỏ ra khá ngạc nhiên khi nhìn thấy cuốn sổ nhật kí quen thuộc của bố Aki, rồi cả những cuốn được đánh tên là của Ren Hino, Seto Nakashima và Ayumi Nakashima.
“Những thứ này là…”
Hajime gật đầu trước sự ngập ngừng của Touya, cậu nói “Đúng, đây chính là nhật kí của họ, nhưng con người ngày trước, những ân oán của người xưa đã đổ lên đầu của chúng ta hôm nay. Tất cả những thù hận, mưu tính đều được ghi rất rỏ ràng trong đây.” Cậu nhìn Touya chăm chú, “Tôi nghĩ giờ đây những thứ này tôi nên đưa lại cho anh. Tất cả chúng sẽ giúp anh giải tỏa những vướng mắc trong suy nghĩ về việc tại sao người cô yêu quí của anh lại là kẻ cầm đầu đứng sau tất cả mọi sự việc.”
“Liệu điều đó có còn cần thiết nữa không.” Touya mỉm cười nhạt nhìn chàng thanh niên ngồi đối diện với mình, “Tôi nghĩ điều đó đã không cần thiết nữa rồi. Đúng, chỉ mới đây thôi, tôi còn rất muốn tìm hiểu và vạch trần mọi sự thật, mọi âm mưu đen tối đứng sau sự việc này. Tôi muốn biết thật ra bố tôi đã làm những điều xấu xa gì khiến cho cô Ren phải căm hận và quyết trả thù cho đến cùng như thế. Nhưng giờ thì những điều ấy đã không còn cần thiết nữa rồi, tôi không còn muốn tìm hiểu về chúng nữa, những điều đã xảy ra những ngày vừa qua đã quá tàn nhẫn với gia đình tôi rồi, và tôi muốn kết thúc nó càng sớm càng tốt.”
|
“Anh lo sợ hình ảnh đáng tôn kính của cha mình bị vạch trần, cho nên anh muốn vĩnh vĩnh không biết đến những điều mà ông ta đã làm, đúng không?” Giọng Hajime trở nên cay độc hơn, đôi mắt cậu đang bập bùng một ngọn lửa thật mãnh liệt, nó cứ nhắm thẳng vào Touya, nó như đang rất muốn thiêu rụi con người đó. “Anh thần tượng cha mình, và anh chưa bao giờ một lần nghĩ đến cha mình sẽ làm một điều sai quấy tệ hại. Giờ đây khi sự thật vỡ lỡ ra như thế, anh lại không có đủ can đảm để đối diện với nó, không dám xem sự tàn nhẫn của người đàn ông đó đã làm là gì. Anh muốn cho qua mọi chuyện, muốn hình ảnh đẹp đẽ của ông ta vẫn đẹp mãi trong lòng của anh. Anh thật ích kỷ đấy Touya.”
Một phút im lặng, Touya cúi gầm mặt để lắng nghe những điều mà Hajime nói như đang gào lên trong sự tức tối, rồi sau đó, anh như phản ứng lại thật mãnh liệt với những lời cay nghiệt của chàng thanh niên ngồi trước mặt. “Đúng như vậy đấy thì sao? Tôi ích kỷ đấy, tôi không muốn biết những việc tội lỗi mà bố tôi đã làm trong qua khứ đấy, thế thì sao nào? Mọi chuyện đã chấm dứt, chấm dứt tất cả rồi, cậu không thấy sao? Mọi thứ đã tan tát cả rồi cậu không thấy sao? Ba tôi, cô Ren, Seto hay Shouji cũng đều không còn. Ken của tôi cũng đã không còn, Mikage thì nằm hôm mê trên giường bệnh, Sora thì đau khổ và biến mất chẳng để lại tí dấu vết nào. Như vậy vẫn chưa đủ sao, cậu còn muốn gì ở chúng tôi nữa chứ?”
“Tôi muốn anh từ từ mà ngồi đọc tất cả những cuốn nhật kí này, cho dù sự thật đã tàn nhẫn đến mức độ nào thì đó vẫn là sự thật. Tôi nghĩ anh nên hiểu rỏ nó và chỉ có anh mới chấm dứt được tất cả mọi thứ.” Hajime nói với vẻ nhường nhịn hơn, “Chính anh đang nói anh muốn chấm dứt, nhưng thật ra trong lòng anh vẫn đang cứ trách. Anh trách tại sao ba anh lại làm một điều gì đó thật sai trái, anh trách tại sao Ren Hino lại quá tàn nhẫn để trả thù như vậy, và anh cũng tự trách mình, chỉ tại anh sinh ra trong dòng họ này để rồi những người thân xung quanh anh đều phải hứng lấy những đều đau khổ đáng lẽ là của anh.” Giọng Hajime nhỏ nhẹ, cậu nói như cảm thông và muốn chia sẽ sự chịu đựng mà Touya đang gánh lấy. “Cái nút thắt thật sự bây giờ đang nằm trong con người anh, và chỉ có anh mà không phải là một ai khác có thể mở nó. Hãy tin tôi, tôi hi vọng sau khi anh đọc tất cả những điều được viết trong đây, anh sẽ tìm thấy một lối đi cho chính bản thân mình.”
“Đọc những dòng viết tràn đầy thù hận của những con người trong cuộc, rồi sau đó là có thể tìm ra sự giải thoát cho bản thân ư? Cậu nói nghe sao mà tức cười quá.” Touya cay đắng nói, đôi mắt cậu dán chặt vào những cuốn sổ ghi chép cũ kĩ nằm trên bàn.
“Tôi tin anh sẽ làm được điều đó.” Hajime nói lời cuối cùng rồi đứng dậy, trước khi ra khỏi cửa, cậu chàng không quên để lại thêm một lời động viên. “Tôi tin anh sẽ tìm thấy sự giải thoát. Anh không giống họ, tôi biết anh sẽ tìm ra sự thanh thản trong sự thù hận và hóa giải nó. Cám ơn anh.”
Rồi Hajime biến mất, bỏ lại một mình Touya ngồi lặng lẽ trong gian đại sảnh rộng lớn lạnh lẽo. Ryu đứng phía trên đã nghe thấy tất cả cuộc trò chuyện của cả hai. Cậu không nói gì rồi quay trở lại phòng của Koji để gặp Siwon.
…
Tối hôm nay, trời dịu nhẹ và mát mẽ, ánh trăng sáng vàng rực trên bầu trời đen thẫm trên cao. Hajime ngồi trên một cành cây lớn và lặng lẽ ngắm nhìn Touya ngồi chăm sóc Mikage thật ân cần, chu đáo. Cậu bỗng nhớ đến những gì mà Touya đã nói với cậu vào cái ngày anh cứu cậu trong tình trạng gần chết sau cuộc truy đuổi của Siwon. Touya cũng đã rất chu đáo và ân cần khi săn sóc khi cậu bị thương. Căn phòng của PHONG khi đó là nơi đã chứng kiến tất cả những việc đã xảy ra của cả hai.
“Tôi nhận ra cậu, cậu chính là người đã luôn tìm cách để giết tôi.”
“Thế à, vậy là anh đã nhận ra tôi. Sao lại còn cứu tôi?”
“Vì tôi không cho là cậu thật sự muốn giết tôi. Đã có quá nhiều cơ hội thuận lợi, nhưng rồi cậu đều bỏ qua tất cả. Tại sao cậu lại làm như thế? Cậu làm việc cho ai?”
“Anh không cần biết điều đó. Giờ tôi nằm trong tay anh rồi, anh muốn làm gì thì cứ việc.”
“Tôi sẽ làm gì bây giờ?” Touya mỉm cười tinh nghịch nhìn chàng trai. “Cậu đã tin tưởng đến nỗi khi ra như thế này người cậu cầu cứu lại là tôi chứ không phải đồng bọn của cậu. Thật ra cậu đang suy nghĩ gì thế, Hajime?”
“Anh nhớ tên tôi?” Chàng thanh niên ngạc nhiên, cậu cố cựa quậy thì những vết thương lại khiến cậu thật đau đớn.
“Chẳng phải cậu vừa mới giới thiệu cho tôi hôm qua đấy sao? Tôi sẽ nhớ nó để nếu sau này có bị cậu giết, tôi cũng có người để mà đòi nợ chứ.”
“Anh đúng là đồ điên.”
“Cậu cũng điên không kém gì tôi.” Touya lại mỉm cười với vẻ mặt thơ ngây của mình, “Ai đời lại chạy vào lòng địch mà cầu cứu không chứ.” Rồi Touya cười lớn hơn, “Tôi cũng không hiểu vì sao cậu lại làm như thế. Chắc cậu thích tôi rồi.”
Hajime im lặng, cậu không nói thêm gì cả.
“ “Hajime” có nghĩa là “Bắt đầu” đúng không nào? Tôi hi vọng cậu sẽ bắt đầu lại một cuộc sống khác cho mình, tốt đẹp hơn. Tôi trông thấy và nhận ra rằng cậu không phù hợp với cái công việc sát thủ này.”
Hajime lầm rầm, “Tên này bị khùng chắc.”
Hajime đã nhớ lại cuộc trò chuyện giữa cậu và Touya ngày hôm đó. Những câu nói như bông đùa của chàng Pervert Man lại khiến cho cậu chàng nhớ mãi, Hajime cũng không bao giờ quên những cử chỉ ân cần của chàng ta. Và giờ, ngồi ở một nơi xa xa trông dáng vẻ quan tâm, sự săn sóc chu đáo của Touya đôi với người tình đang nằm mê man, điều đó lại càng khiến Hajime cảm mến nơi anh chàng nhiều hơn.
“Cám ơn anh vì đã tin tôi, Touya!”
…
“Khi phát hiện ra Seto đã từng có một gia đình, anh ta đã ruồng rẫy người phụ nữ đó và đem đứa con vào cô nhi viện, mình thật sự rất sốc. Khi ấy mình như một người đang bị té xuống một cái vực sâu khủng khiếp và không tài nào có thể vực dậy được chính bản thân. Nhìn anh vui đùa bên Sora mà lòng mình lại cảm thấy e sợ vô cùng, không biết rồi đến khi nào chính mình và Sora lại rơi vào tình cảnh giống như người phụ nữ và cậu bé tội nghiệp kia…”
“Mình bắt đầu nghiện ngập trong cờ bạc và rượu chè. Mỗi khi tỉnh mình lại đau khổ với những điều mình đã làm và nó thật sai trái. Seto đã vô cùng lo lắng nhưng mình luôn phải nhìn anh ta với cặp mắt đầy ngờ vực và kinh tởm. Áp lực của Penguin Sina lại khiến mình càng đau đầu. Nó càng ngày càng tuột dốc. Mình sắp phải chết đến nơi rồi…”
“Penguin Sina mất trắng, nợ nần chồng chất, và mình bắt đầu cảm thấy hoang mang bởi nhưng việc sắp sửa đổ ập xuống gia đình. Mình cảm thấy có lỗi với Sora nhiều lắm, chỉ tại việc sa đà, bê tha nên giờ đây cơ ngơi mà sau này dành cho đứa con trai bé bỏng của mình sắp tan theo mây khói. Mình không thể đứng mà nhìn điều đó xảy ra, không, mình phải nhờ đến sự giúp đỡ của anh Aki…”
“Nụ cười gian trá không hề giống anh một chút nào. Thời gian và tiền bạc đã khiến anh biến thành một con người khác rôi sao? Mình không còn nhận ra anh Aki của ngày trước nữa. Anh bây giờ nhìn thật sự hiểm độc và gian ác. Mình không tin vào những gì tai nghe được. Anh vẫn muốn mình là giám đốc nhưng chỉ là một con bù nhìn, và những gì còn lại của Penguin Sina và tài sản mình để lại cho Sora đều bị anh ta quản lí chặt chẽ. Đó là cách duy nhất để bảo vệ Penguin Sina à? Không lẽ anh ta và cả Penguin Nippon không thể cứu được mình sao mà lại phải ra điều kiện như thế. Mình thật sự choàng váng trước giọng điệu, cung cách nói chuyện của Aki…”
“Aki thật sự đã hoàn toàn thay đổi, con người hiền lành, điềm đạm ngày xưa của anh ấy đã chết rồi. Hôm nay, người đàn ông đứng trước mặt mình vẫn với khuôn mặt của anh trai mình nhưng lại là lòng dạ của một kẻ khác, thật quỷ quyệt và đầy toan tính. Hắn muốn mình nhượng lại quyền sở hữu Penguin Sina cho hắn để cứu vớt cảnh mất trắng của công ty trong nay mai. Giọng điệu cảm thông, vẻ mặt quan tâm của Aki khiến mình muốn bệnh. Mình thật sự muốn ném tất cả đống tiền hỗ trợ vòa mặt hắn, nhưng nghĩ lại bây giờ nhờ những đồng tiền bố thì này mà mình sẽ có thể xoay sở trong một vài tháng tiếp theo. Nhìn cảnh Sora vẫn vô tư vui đùa với Touya và Koji mà mình cảm thấy đau đớn vô cùng. Nó không có tội…”
“Tại buổi tiệc, mình không còn tin vào mắt mình được, Mikage, đứa con rơi của Seto đang có mặt trong buổi tiệc này. Nó là khách của Aki à? Anh ta biết nó là con của Seto sao? Anh ta muốn gì đây? Nếu như ngày trước, mình sẽ không có những câu hỏi thắc mắc kiểu như thế với ông anh đáng kính, nhưng bây giờ thì… Chuyện gì sắp xảy ra đây?”
“Seto đã nói thật tất cả mọi chuyện với mình. Từng lời, từng lời anh ấy nói như những mũi dao đâm thấu vào tim của mình. Anh lấy mình không hẳn tất cả vì tình yêu mà trong đó có cả sự toan tính và trả thù. Anh muốn vào nhà Hino để trả thù Aki vì chính anh ta là nguyên nhân gián tiếp dẫn đến cái chết của em gái Seto, Ayumi. Đầu mình như một ổ tơ rối rắm, mình cũng muốn mượn tay Seto để trả thù Seto nhưng không thể, dẫu gì đó cũng là anh trai mình, và mình cũng không thể để chồng mình tìm cách hãm hại gia đình anh Aki. Mình phải làm sao đây? Sora ơi, mẹ thật sựu rất bế tắc…”
“Một lần nữa mình đến gặp Aki, mình bàn với hắn ta việc sẽ bán Penguin Sina để tìm kiếm một cuộc sống yên bình hơn. Aki mừng rỡ ra mặt, trông khuôn mặt của hắn lúc ấy thật rất đáng ghét. Mình cứ nghĩ tình anh em còn đó và hắn sẽ giúp đỡ mình thật nhiều trước khi cả cơ ngơi chỉ còn là dĩ vãng, nhưng không, hắn thật khốn nạn. Aki biết mình đang ở đường cùng và bế tắc, hắn ép giá đến mức mình không còn tin là hắn là anh trai mình, một kẻ mất cả tính người. Mình đành nói với hắn mình sẽ không thể làm theo yêu cầu đó, và nếu hắn không nhượng bộ, mình sẽ giao công ty này cho một doanh nhân khác bên ngoài. Hắn đã nổi nóng nhưng khuôn mặt hắn mau chóng lấy lại sự hiền lành giả tạo. Khuôn mặt đáng ghét ấy giãn ra mà cười khoái trá, hắn thách mình dám bán Penguin Sina cho người ngoài, rồi hắn cười lớn. Mình thật nhục nhã…”
“Ren Hino là vị chủ nhân đứng tên cho Penguin Sina, nhưng mình không thể toàn quyền quyết định việc bán nó hay cầm cố nếu như không có sự đồng ý của Seto, Aki và Tamaki. Hai người kia đã đồng ý giúp mình, nhưng chính anh trai mình thì lại không. Hắn thật nhẫn tâm…”
“Aki ràng buộc Seto. Hắn đem Mikage ra để uy hiếp đủ điều anh ấy. Cái gì cũng có giới hạn của nó, và sự chịu đựng của Seto đã đến đỉnh điểm và anh không còn kiềm chế được mình nữa rồi. Seto quyết định trả thù. Mình không thể ủng hộ anh, nhưng mình cũng sẽ không cản. Hãy dạy cho lão biết một trận đi, Seto.”
“Cái tin Koji chết khiến mình như bị trời giáng. Seto đã đi lệch hướng rồi, anh đã quá tàn nhẫn đến nỗi mình không thể ngờ đến. Mình cứ nghĩ Seto chỉ nhắm vào Aki, nhưng không, anh ta lại muốn giết những kẻ xung quanh của Aki trước. Giờ đây, bản chất của Seto đã bộc lộ, nó khiến mình suy sụp và khiếp sợ. Mình không muốn chứng kiến những cảnh này nữa, mình phải ra đi, đi mãi mãi…”
|