Ám Dạ Trầm Luân
|
|
Chương 65
Trong vô số lần giao tranh với phụ thân, Lãnh Tử Diễm cho ra kết luận, lúc phụ thân tức giận, mình không nói lời nào còn tốt, vừa nói tuyệt đối sẽ tức chết người. Quân Ngân tính tình hảo, sẽ không mắng ra như phụ thân, lại càng không đánh hắn, nhưng Lãnh Tử Diễm vẫn sợ tính tình mình nổi dậy, nói sai chọc Quân Ngân phát bực. Đóng cửa lại, đem đầu chống trên cửa, trầm lặng mấy giây. Lãnh Tử Diễm có thể cảm thấy Quân Ngân sau lưng không đem ánh mắt đặt trên người hắn, hẳn là đang xem văn kiện sao, ngay cả hắn vào cũng không lên tiếng gọi sao?
Nếu không phải mình có lỗi trước, nếu người này không phải Quân Ngân, hắn tuyệt đối không ủy khuất bản thân như vậy.
Y không để ý tới hắn, hắn liền đi lên.
Lãnh Tử Diễm mím môi một cái, thẳng thắn cởi áo, thả xuống đất, tuy hắn thống hận khối thân thể dâm đãng này của mình, nhưng không thể không thừa nhận, khối thân thể này có lực hấp dẫn to lớn đối với nam nhân, ngay cả Quân Ngân bình tĩnh kiềm chế cũng liên tục mất kiểm soát trên giường, không khiến cho hai người đều dâm thủy văng khắp nơi thì không chịu ngưng tay.
Thô bạo xoa nắn trên ngực một trận, hai khỏa nhũ tiêm mềm mại cứng thẳng như trái cây, lúc này mới chậm chạp xoay người.
Dương quang buổi chiều đang lúc cực nóng, từ cửa sổ sát sàn cực đại chiếu vào như trong suốt, những hạt bụi bay lượn trong không khí, xung quanh Quân Ngân một mảnh sáng sủa yên tĩnh. Y im lặng cúi đầu, ngón tay thon dài ấn trên văn kiện, được ánh nắng chiếu đến gần như linh hoạt kỳ ảo. Trong lòng Lãnh Tử Diễm run lên, thả nhẹ cước bộ, im ắng đi đến phía sau Quân Ngân, từ sau lưng ôm lấy cổ y, thân hình hạ xuống kéo ra một cái bóng trước mặt Quân Ngân.
" Ngươi áng bóng ta!" Quân Ngân thở dài nói.
Lănh Tử Diễm lập tức cúi thấp thân thể, chóp mũi vừa vặn chạm tới vành tai đối phương, khí tức thở ra nóng bỏng. "Xem cái gì nghiêm túc như vậy?"
Lồng ngực nở nang, eo bụng đường nét thanh thoát, mông rất vểnh... Mình đem bản thân cởi sạch, nếu là Lăng Diệp cùng Dã Kê, sớm đã nhào tới, ðem hắn gặm ðến vụn cặn cũng không chừa.
Nhưng ngồi đây lại chính là Quân Ngân.
Khí định thần nhàn, gắt gao nhìn văn kiện trong tay, không đáp lại ý của hắn.
Lãnh Tử Diễm nhắc nhở mình không được nản lòng, Quân Ngân bản tính không lạnh không nóng, phản ứng chậm chạp, không cố sức thì rất khó khăn.
Nghĩ đến đây, Lãnh Tử Diễm đành phải rút tay về. "Ta ở trên sô pha chờ ngươi?"
" Tay...."
" Ân?"
" Đưa tay cho ta!" Quân Ngân ném văn kiện lên bàn, không quay đầu lại, nhưng lại thở dài. "Cái tay bị thương kia!"
Lănh Tử Diễm bị thương quen rồi, loại thương thế đủ để người bình thường hô to gọi nhỏ, hắn chỉ nhíu mày xuống vô cùng đơn giản, tiện tay xé nửa đoạn tay áo bọc hảo liền lảo đảo trở về trường học, quay về chỗ ở mới thay băng gạc băng bó.
Kết quả, ban nãy Tần Hiên châm biếm trong thang máy, Lãnh Tử Diễm nhất thời quên trên tay có thương tích, hai tay đan ở phía trước bất cẩn xiết chặt, lúc ấy liền đau đến mặt hắn giật giật.
Tần Hiên không phát hiện, Quân Ngân lại thấy được.
Vừa oán hận người này không biết tốt xấu, vừa kéo tay hắn đến trước mặt, nhẹ tháo băng vải.
" Quân Ngân..."
Lại nữa. Vốn là muốn hảo hảo quấn cho hắn, kết quả càng quấn càng khó nhìn, trên băng vải một vết máu to, nhìn thấy ghê người.
" Quân Ngân..."
" Lãnh Tử Diễm, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"
" Nếu không thì ngươi cho ta dùng đai trinh tiết*? Cái loại có khóa, chỉ có ngươi có thể mở ra."
Vừa dứt lời, Quân Ngân liền nắm đau tay hắn, Lãnh Tử Diễm cắn môi dưới, đem rên rỉ nghẹn trở về, bỗng nhiên một trận đất xoay trời chuyển, Quân Ngân quay người đem hắn đè lên bàn.
Hắn liền ngẩng đầu, một đôi đồng tử đen nhánh như mực.
" Ta nói thật, không có đùa với ngươi..." Hắn hơi nhấc khóe miệng lên, cười gượng. "Thân thể này của ta, ngươi cũng biết... Ta..." Dưới ánh mắt âm trầm nhìn chăm chăm của Quân Ngân, hắn nhắm mắt lại, nói không đầu không đuôi. "Bất kể ngươi có tin hay không, ta nói thích ngươi tuyệt không nửa điểm dối gạt. Lúc ấy đáp ứng chỉ cho ngươi thao, cũng không phải ăn nói bừa bãi. Ta chỉ là.. Chỉ là..."
" Chỉ là không khống chế được?" Quân Ngân giọng điệu ôn nhu, động tác lại không phải như vậy.
Đầu ngón tay lạnh lẽo trượt một đường theo lồng ngực quang lỏa, dừng lại ở bộ vị gồ lên dưới hông. "Lãnh Tử Diễm, ta bất quá mới đè lên người ngươi, ngươi liền cứng." Thanh âm Quân Ngân vững vàng giống như đang làm báo cáo. "Có phải mỗi nam nhân đều có thể làm ngươi như vậy, có phải chỉ cần ngươi bị áp có hưng phấn, liền khẩn cấp hướng đối phương cầu hoan, phải không?"
".... Phải."
Đầu ngón tay run lên. "Ngươi trước kia phóng đãng, ta mặc dù nhìn thấy khó chịu, nhưng không có tư cách quản ngươi, nhiều nhất cũng chỉ cắn răng nuốt giận. Sau đó chúng ta ở cùng nhau, ngươi nói thân thể ngươi chỉ thuộc về ta..." Nói tới đây, y hơi dừng lại, thấu kính phản xạ ánh quang lạnh lẽo, con ngươi nấp phía sau lại nheo lại, chậm răi nói. "Lúc ấy ta liền tin không chút suy nghĩ... Thậm chí cảm thấy hạnh phúc... Cái loại hạnh phúc đó đối với một người bất cứ lúc nào đều có thể chết như ta rốt cuộc trân quý bao nhiêu, ngươi căn bản không hiểu."
" Quân Ngân..."
" Nhưng bây giờ thì sao? Hoá ra lời hứa của Lãnh thiếu gia không đáng nhắc tới, hoá ra thân thể dâm loạn này của ngươi, là một nam nhân đều có thể vào. Một khi đã như vậy, ngươi tại sao phải luôn miệng nói..."
" Ta sai rồi, xin lỗi." Lãnh Tử Diễm kéo mắt kính Quân Ngân xuống, đặt lên bàn, từ từ nhấc thân dậy, hôn khóe mắt y, cẩn thận, mang ý vị lấy lòng ngay cả chính hắn cũng thán phục. "Xin lỗi, Quân Ngân, nếu lại có lần sau, ngươi trừng phạt ta sao cũng được, được không?"
" Lần sau? Trừng phạt ngươi?" Quân Ngân xoay đầu đi. "Phụ thân ngươi đánh ngươi mấy lần rồi? Ngươi sửa được sao?"
Lãnh Tử Diễm mím chặt môi, mặt gắt gao kéo căng. "Đừng lấy phụ thân ta ra nói chuyện."
" Tại sao không được nhắc tới phụ thân ngươi?" Hai ngón tay vặn cằm hắn lên. "Ngươi kết giao nhiều nam nhân như vậy, bây giờ còn hảo hảo làm người thừa kế, ngươi cho là không có công lao phụ thân ngươi sao? Ngươi ở phía trước tìm hoan mua vui, lại phải nhờ phụ thân ngươi ở phía sau chùi mông cho ngươi. Lãnh Tử Diễm, ngươi quá buông thả, phụ thân ngươi đem ngươi bảo hộ quá hảo, ngươi từ trước tới giờ chưa từng suy nghĩ từ góc độ của hắn, nếu ta sinh ra một đứa con trai như ngươi, ta sớm đã...."
" Sớm đã bóp chết?" Lãnh Tử Diễm hung hăng nhấc mày. "Giọng điệu ngươi nói càng lúc càng giống hắn, có phải trong lòng ngươi cũng cảm thấy ta bất cứ lúc nào đều dâm đãng vô liêm sỉ như một kỹ nữ?"
" Lãnh Tử Diễm..." Quân Ngân nghẹn giọng. "Ta không nghĩ như vậy."
" Ngươi chính là nghĩ như vậy, nếu không Tần Hiên cũng sẽ không nói cái gì mới từ trên giường người khác bò xuống." Ngực thở dốc mấy cái, Lãnh Tử Diễm che tay trên trán, nhẹ giọng nói. "Ngươi đừng như phụ thân ta... Đừng không để ý tới ta, đừng không nhìn nổi ta... Ngươi cảm thấy ta chỗ nào không tốt, ngươi nói ra, ta chắc chắn sẽ sửa. Nếu ngươi oán hận ta loạn giao, cứ dùng đai trinh tiết lấp lại phía sau ta, phía trước cũng có thể buộc."
" Trước khi ngươi tới, ta có hỏi Tần Hiên, nếu người hắn thích phản bội hắn, hắn sẽ làm sao, Tần Hiên nói với ta hắn sẽ không tha thứ cho đối phương."
" Hắn chán ghét ta, hắn chỉ mong sao chúng ta chia tay, hắn đương nhiên sẽ nói như vậy, Quân Ngân, ngươi đừng tin hắn."
" Ta nên tin ngươi?" Quân Ngân lắc đầu. "Lãnh Tử Diễm, ngươi đi đi, đừng đến tìm ta nữa, ta và ngươi, cả đời cũng không thể kết hôn. Nếu sớm muộn gì cũng phải xa nhau, không bằng thừa lúc này hảo tụ hảo tán. Ta không có tư cách trói buộc ngươi, càng không có tư cách yêu cầu ngươi làm chuyện gì cho ta. Từ nay về sau, ngươi muốn hảo cùng ai, cùng ta nửa điểm quan hệ cũng không có."
" Ngươi nói thật?" Lãnh Tử Diễm thả tay, kinh ngạc nhìn Quân Ngân. "Chưa từng nghĩ sẽ cùng ta lâu dài?"
Quân Ngân cười gượng. "Làm sao lâu dài?"
Ngay trước mặt Quân Ngân, Lãnh Tử Diễm run tay kéo quần dài, quần lót cũng lôi xuống, hạ thể vẫn chưa tới mức không chịu nổi như Quân Ngân nói, ít ra cái vật kia vẫn úp mềm ở đó, căn bản không có đứng lên.
Toàn thân trần trụi quỳ gối trên bàn, đem mông quay hướng Quân Ngân.
Tư thế này càng lộ ra đôi chân thon dài của hắn, mông rất vểnh, thái độ hèn mọn có thể kích thích dục vọng thi ngược của bất cứ nam nhân nào.
Nhưng Quân Ngân không chút động tĩnh.
" Ngươi không thao?"
Âm thanh Lãnh Tử Diễm có chút lạnh, khiến người ta không rét mà run. Kỳ thực người càng lạnh hơn chính là hắn, ánh nắng ấm áp từ ngoài cửa sổ chiếu vào, làn da trần trụi phủ kín một tầng lại một tầng hạt cát, bàn gỗ tử đàn cọ vào đầu gối mơ hồ sinh ra đau đớn, hai chân cũng mềm đến không có khí lực, hắn không thể không đem tay chặt chẽ ấn xuống mặt bàn.
" Dù sao ta cũng trăm đắng ngàn cay chạy tới, không làm một lần, phía sau ngứa đến hoảng... Ngươi cứ coi như ta không biết tự trọng..."
" Câm miệng." Tay Quân Ngân rốt cuộc ôm lên eo bụng hắn. "Không được nói bản thân như vậy!"
" Rõ ràng cảm thấy ta hạ tiện, lại không cho ta tự nói chính mình. Rõ ràng sớm đã biết chuyện của ta cùng Lăng Diệp, lại nửa điểm thanh sắc cũng không lộ ra. Quân Ngân, đùa giỡn ta rất vui sao?" Lãnh Tử Diễm không muốn nói chuyện nhiều thêm, xoay người lột dây lưng Quân Ngân, lấy dương cụ bên trong ra, diện vô biểu tình lạnh lùng nhìn y. "Ngươi không thao ta trở về tìm Lăng Diệp, vậy ngươi rốt cuộc thao hay không thao?"
|
Chương 66
Quân Ngân thô lỗ vặn bung hai chân Lãnh Tử Diễm ra, động thân liền đâm vào, tràng bích yếu ớt phát ra tiếng blap chói tai, máu tươi đỏ chói nhỏ xuống. Tiến công bất ngờ không kịp phòng bị làm mặt Lãnh Tử Diễm nháy mắt tái nhợt như tờ giấy, hắn thô bạo cắn môi dưới, đem tiếng kinh hô tràn đến miệng nín trở về, hai chân quấn lên thắt lưng Quân Ngân, khiêu khích y không biết sống chết.
Đôi chân thon dài thẳng tắp quấn trên eo như xà, là một nam nhân thì ai cũng không chịu nổi quyến rũ kiểu này, không cho Lãnh Tử Diễm chút cơ hội thở dốc, Quân Ngân lập tức bắt đầu trừu sáp, quy đầu cực đại cương ngạnh phá vỡ nhục huyệt, hung hăng đâm vào chỗ sâu nhất, lại chậm rãi kéo ra, tràng thịt đỏ tươi quay cuồng, cuốn lấy dương cụ tím đỏ, thoạt nhìn vừa dâm mỹ vừa đáng thương.
Lãnh Tử Diễm mới đầu còn có thể chịu ðựng, ðến lúc sau, Quân Ngân xâm chiếm càng hung mãnh, lại còn muốn tàn bạo hơn Lăng Diệp. Lănh Tử Diễm giương cổ, lồng ngực săn chắc phập phồng, hai chân vô lực mở to, rất giống cá trên thớt.
" Quân... Quân Ngân..." Trong cơ thể như có đao bén hung hăng bổ hắn ra, Lãnh Tử Diễm mày nhăn rất chặt, bàn tay cào trên bàn đã phá da, miệng lại không ngừng nghỉ. "Ngươi có bản lĩnh.. A.. Có bản lĩnh thì đừng chạm vào ta.. Một bên muốn chia tay với ta... Một bên lại thao ta.. Tính... Tính cái gì..."
Trên trán phủ kín mồ hôi lạnh, trên chóp mũi cũng treo một giọt, trượt đến trên môi, vị mặn chát thấm vào, Lănh Tử Diễm cương ngạnh kéo tay Quân Ngân qua, buộc y giúp mình lau mồ hôi trên mặt. "Không nói lời nào? Ngươi sao lại không nói lời nào, ngươi câm?"
" Lãnh Tử Diễm..."
" Đừng gọi ta như vậy..." Đừng thao ta đến đau như vậy rồi lại gọi đến thâm tình như vậy...
Cố nén đau đớn như đao cắt bên dưới, Lãnh Tử Diễm cầm lấy tay Quân Ngân, vững vàng không buông, mày hắn nhăn, môi cũng bị chính mình cắn đến vô cùng thê lương, bộ dạng thê thảm như đang bị cường bạo, nhuệ quang trong khe mắt lại chưa hề tiêu giảm chút nào.
" Nhẹ chút.... Ngươi... Ngươi... Muốn làm chết ta à..."
Thanh âm Quân Ngân rành mạch phân minh như động tác y. "Làm chết ngươi rồi thì ngươi sẽ không leo lên giường Lăng Diệp nữa."
Lãnh Tử Diễm kinh ngạc nhìn nam nhân kịch liệt trừu sáp trên người mình, bỗng nhiên liền nhếch môi lên cười. "Quân Ngân... Ngươi đang ghen... A... Mẹ... Mẹ nó... Đau!"
Quân Ngân không đáp lại hắn, động tác hung tợn giống như trả thù, Lãnh Tử Diễm lắc lắc đầu, lưng ma sát trên bàn gỗ gây ra thanh âm thô ráp, hắn không thể không đem chân ghìm ở thắt lưng khoác lên bả vai Quân Ngân, bảo trì cân bằng thân thể. "A..." Mở lớn miệng, hô hấp từng ngụm lớn, cầm lấy cái tay kia của Quân Ngân ấn lên ngực mình, thô bạo xoa nắn nụ hoa cứng như đá. "Quân Ngân... Lộng... Lộng nó..." Thấy Quân Ngân không phản ứng, Lãnh Tử Diễm nhắm mắt. "Ngươi ghét bỏ ta?"
" Không."
" Vậy ngươi tại sao chỉ biết thao, không hôn thân thể ta?"
Lời này Lãnh Tử Diễm nói thật sự ủy khuất, Quân Ngân phát hiện mình với người này một chút biện pháp cũng không có.
Y tình nguyện để hắn hận y, mắng y, thậm chí đánh y cũng được, nhưng hắn đừng như vậy... Giống như mình ức hiếp hắn... Rõ ràng người y luyến tiếc nhất, không nỡ thương tổn nhất chính là người này.
" Đủ rồi, Lãnh Tử Diễm!" Quân Ngân xoay đầu. "Đừng quyến rũ ta như vậy, cũng đừng nhắc đến nam nhân khác để chọc giận ta." Y dừng một chút. "Chỗ đó của ngươi... Đã bị cắn như một nữ nhân... Ta không muốn chạm vào."
Bàn tay cầm lấy tay Quân Ngân từng chút, chậm rãi buông ra. Lãnh Tử Diễm diện vô biểu tình nhìn Quân Ngân. Một tiếng ‘ba’ quạt tới.
" Cút.... Cút...."
Lãnh Tử Diễm tay run đẩy Quân Ngân ra, tiểu huyệt thoát khỏi dương cụ vẫn mở như cái miệng nhỏ đang há, gốc đùi đều là máu tươi, hắn không kịp lau, cúi đầu tìm quần, mím chặt môi qua loa mặc vào.
Áo đâu?
Lãnh Tử Diễm nhìn một vòng, mới phát hiện áo bị mình cởi ra ném cạnh cửa. Nhảy xuống bàn, đi mấy bước, hậu huyệt đau như bị kim chích. Quân Ngân thấy sắc mặt hắn trắng thành như vậy, nhặt áo lên trước hắn một bước, Lãnh Tử Diễm liền đứng bên cạnh lạnh lùng liếc y, Quân Ngân đứng lên, đầu cúi, vừa vặn có thể thấy bóng dáng hai người giao triền cùng một chỗ. Xót xa nào đó không thể ức chế ào ngược về, y ôm lấy nam nhân thân trần trước mặt, đầu chống trên vai hắn. "Ta nói sai rồi... Xin lỗi... Ta..."
" Ta đi về trước." Thanh âm Lănh Tử Diễm cũng đang run, nhưng hắn vẫn cương ngạnh xỏ áo, khoác lên người. "Ngươi bận bịu mà, ta sẽ không đến quấy rầy ngươi nữa!"
Đóng cửa lại, lưng chống cửa, Lãnh Tử Diễm phun ra một hơi thật sâu.
Hắn không biết, ở mặt kia của cửa, Quân Ngân cũng đang cùng hắn làm một động tác đồng dạng.
Bất đắc dĩ, đau khổ...
Mông lung.
Chưa từng như vậy, lao đao bất định, vừa đang đẩy ra vừa đang giữ lại.
Rốt cuộc muốn làm gì?
Quân Ngân đỡ lấy đầu, từ từ về lại bên cạnh bàn, lấy khăn tay ra, lau từng vết máu chướng mắt, chiếc khăn tuyết bạch nhiễm máu, chói mắt phá lệ. Y vò thành một cục, thô bạo ném vào thùng rác.
" Lãnh thiếu gia, thiếu gia bảo ta lái xe đưa ngươi đi!"
Tần Hiên thấy Lãnh Tử Diễm từ trong thang máy đi ra, lập tức đến đón.
" Không cần." Lãnh Tử Diễm liếc nghiêng Tần Hiên, âm sắc lãnh liệt. "Ta tự mình lái xe!"
" Lãnh thiếu gia..."
" Câm miệng!" Dù hắn phản bội y, dù thân thể hắn không còn thuộc về một mình y, hắn phải bị làm nhục thế sao? Hắn biết là mình không tốt, cũng biết Quân Ngân có nỗi khổ tâm, nhưng tại sao y phải nói như vậy? Nếu là Lăng Diệp… Tuyệt đối sẽ không như vậy. Thô bạo đập vào trán, đem hai chữ Lăng Diệp này gạt bỏ, Lãnh Tử Diễm tránh thoát. "Đừng theo ta."
Tần Hiên thở dài. "Nếu là vì những lời trước đó, ta xin lỗi."
" Liên quan cái rắm tới ngươi." Người ngoài nói hắn, hắn tai trái vào tai phải ra, có thể nói được hắn chính là Quân Ngân, là Quân Ngân.
Còn kêu Tần Hiên đến đưa hắn là có ý gì?
Chẳng lẽ nói với hắn nếu hắn có Lăng Diệp, y liền cùng Tần Hiên hảo hảo nối lại sao?
Lãnh Tử Diễm liên tục nói với bản thân, Quân Ngân không phải loại người tam tâm nhị ý, nhưng hắn vẫn nhịn không được phỏng đoán theo ác ý lớn nhất. Từ khi hắn vào cao ốc Quân thị, Tần Hiên này vẫn âm hồn không tan, đầu tiên là tới đón hắn, bây giờ lại muốn tiễn hắn. Y cố ý thị uy trước mặt hắn sao?
Bản thân là đang cố tình gây sự sao...
Lãnh Tử Diễm bỗng nhiên cười gượng nghĩ, mình bất quá mới phỏng đoán một chút, cũng đã muốn bóp chết Tần Hiên, vậy Quân Ngân sao?
Chứng cứ vững như sắt, lời đồn xôn xao, thân thể bị người khác hưởng dụng qua... Quân Ngân nhịn lâu như vậy, cho tới hôm nay mới phát tác.... Chắc chắn... Rất vất vả.
Ánh mắt Lãnh Tử Diễm sát khí bức người, Tần Hiên trông thấy trong lòng run sợ, bỗng nhiên lại ngừng cước bộ, xoay người nhìn cửa thang máy khép kín. Chỗ chỉ có một mảnh màu xanh đen băng lãnh và đám người tốp năm tốp ba chờ đợi, phần lớn im lặng, ngẫu nhiên có tiếng ồn ào náo động. Chân Lãnh Tử Diễm chà xát trên đất, cuối cùng chà ra bên ngoài.
Hắn thần sắc hơi nhu hòa, giọng điệu lại không khách khí. "Ta tự trở về, không cần ngươi phải đưa, ngươi đi lên hảo hảo bồi thiếu gia ngươi."
"Thiếu gia muốn ngươi bồi."
Tần Hiên đụng vào người Lãnh Tử Diễm, người này ngừng cũng không biết lên tiếng? Hắn không biết lưng hắn rất rộng, rất dễ đụng, hơn nữa đụng vào rất đau sao?
Trong lòng âm thầm oán giận, lại nghe người phía trước hừ một tiếng, cao ngạo. "Biết là tốt!"
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
82
Lúc Tần Hiên đi vào văn phòng Quân Ngân, Quân Ngân đang đứng trước cửa sổ sát đất cực đại, từ vị trí kia, vừa vặn có thể thấy xe cộ ngược xuôi bên ngoài.
Lãnh Tử Diễm chặn một chiếc xe, xe biến mất ở đầu đường, lưu lại một cái đuôi bụi mù.
" Thiếu gia..."
" Ân."
" Lộ trình ba giờ cần hủy bỏ không?"
Quân Ngân xoay người, từ trong tủ rượu lấy ra chai rượu đỏ, đổ vào ly thạch anh trong suốt, hơi đong đưa. "Tại sao phải hủy?"
" Thiếu gia thoạt nhìn..." Tần Hiên cân nhắc dùng từ. "Không được tốt."
Đầu ngón tay trắng nõn như ngọc, cùng rượu đỏ đối lập quá mức rực rỡ, lại có mấy phần giá lạnh diễm lệ. Quân Ngân vuốt nhẹ ly rượu, chậm chạp hỏi. "Ta trông thật sự không tốt? Không tốt đến độ ngươi cảm thấy ta không có cách nào kiên trì giữ vững lộ trình kế tiếp? Vậy ngươi nói..."
Tần Hiên nhún nhún vai. "Lãnh thiếu gia chỉ sợ cũng đã nhìn ra.”
Quân Ngân vẻ mặt biến đổi, vô cùng phức tạp, như hối hận, lại như vui mừng, một khắc kia, Tần Hiên thật sự muốn đuổi theo xe Lãnh Tử Diễm, đánh hắn, đá hắn, sao cũng được.
Tóm lại... Phải thô bạo giáo huấn nam nhân lẳng lơ kia.
Dựa vào cái gì thiếu gia phải vì hắn thống khổ, vì hắn phí công, hắn lại cùng nam nhân khác củi khô lửa bốc sau lưng thiếu gia.
Một lòng có thể phân cho hai người sao?
Tần Hiên không tin.
Tình yêu quá ích kỷ, quá hẹp hòi, thế nào có thể cất chứa ba người?
Cho nên Tần Hiên chán ghét nam nhân kia, cảm thấy hắn không xứng với thiếu gia...
Nhưng, thiếu gia thích hắn.
" Kỳ thực Lãnh thiếu gia theo Lăng công tử cũng không hẳn là chuyện xấu." Mắt thấy Quân Ngân nhìn chăm chăm qua, Tần Hiên gục đầu xuống, thấp giọng nói. "Bây giờ thế cục trong nước căng thẳng, Lăng công tử nói thế nào cũng là con trai Tướng quân, muốn bảo vệ một người chắc chắn dễ dàng."
" Không phải như thế..." Quân Ngân lắc đầu. "Trong tay Lăng Diệp không có thực quyền, bảo vệ Lãnh Tử Diễm cũng không bảo vệ ðýợc Lãnh gia. Với tính tình Lãnh Tử Diễm... Nếu Lãnh gia gặp chuyện không may, hắn e rằng sẽ không chịu để yên cho Lăng gia." Quân Ngân dừng lại, chậm rãi nhấp rượu, hơi khép mắt lại. "Không cha mẹ nào lại mong muốn con trai mình dẫn một nam nhân trở về, gần đây Tướng quân thường xuyên phát động đả kích Lãnh gia, một mặt là vì bệ hạ bệnh tình nguy kịch, mặt khác, sợ là chuyện của Lãnh Tử Diễm cùng Lăng Diệp chọc giận hắn, Lãnh Tử Diễm mà thật sự theo Lăng Diệp, Tướng quân... Sẽ không để hắn sống khá giả."
Tần Hiên thở dài nói. "Vẫn là thiếu gia suy nghĩ chu toàn."
Trên mặt Quân Ngân dần hiện ra băng sương.
Việc này y mỗi ngày đều suy nghĩ hết lần này đến lần khác, cân nhắc lặp đi lặp lại. Y là một nam nhân, là chủ một nhà, việc Lãnh Tử Diễm phản bội như một dấu ấn không thể xóa nhòa tàn nhẫn in lên người y, dù vậy... Trong lúc y tức giận... Cái y nghĩ nhiều hơn lại thế nào cũng có lợi cho Lănh Tử Diễm.
Nếu phải buông tay, một đao hai đoạn, mà Lãnh Tử Diễm có thể an ổn cả đời, y tuyệt đối sẽ không do dự nhiều. Vấn đề là một khi y buông tay, người kia sẽ không kiêng nể gì cùng ở với Lăng Diệp, hắn cái gì cũng không biết, tính tình lại cương ngạnh, cùng Tướng quân cái loại người cứng đối cứng, sẽ có kết quả gì dùng đầu ngón chân nghĩ cũng ra.
Dì Phượng tùy tiện nói nói Quân gia muốn cùng Mộc gia làm thông gia, hắn lại không biết tốt xấu đồng ý đi ám sát cục trưởng cơ quan tình báo. Có nhiều khi, người kia rõ là dại dột làm y vừa yêu vừa hận.
Nếu hắn không quý trọng bản thân, cũng sẽ có một ngày vì Lăng Diệp bất chấp tất cả.
Hôm qua chỉ là chém thương tay, cảnh cáo nhắc nhở, ngày mai sao? Ngày mốt sao?
Y sợ hắn chịu thiệt, sợ hắn bị Lăng gia làm nhục, hôm nay mới đem sự tình nói ra.
Y muốn hắn hiểu, hắn cũng có tính cách và tôn nghiêm của mình, muốn hắn thôi dây dưa cùng Lăng Diệp.
Kết quả... Lại biến thành như vậy.
Nghe hắn nói một câu nhẹ đến không thể nhẹ hơn, nhạt đến không thể nhạt hơn: ' Tần Hiên, ta yêu hắn.', nơi nào đó trong lòng y mềm ra đến nát bét. Hắn yêu y? Có thể đúng sao. Nếu không yêu, đừng nói hạ mình tìm đến y, sợ là ngay cả một câu chia tay cũng sẽ không nhiều lời với y.
Nhưng Lăng Diệp...
Lăng Diệp đối với hắn, cũng là không giống.
Lăng Diệp phanh một tiếng đẩy cửa phòng tắm ra. "Ngốc trong đây hai canh giờ, ngươi rốt cuộc đang làm cái gì?"
Y bỗng nhiên ngậm miệng, cắn chặt răng. " Đồ điên."
Lãnh Tử Diễm cũng thẹn quá hoá giận, vừa lấy khăn tắm che chắn thân thể, vừa trừng mắt lạnh. "Ngươi cút ra ngoài cho ta!"
Khăn tắm ngắn nhỏ thế nào che được gia hỏa cao lớn kia?
Cũng không biết hắn lấy đâu ra cái thứ quái lạ này. Hai miếng giáp đen nho nhỏ chụp lên nụ hoa, bên ngoài giáp có hai cái dây nịt, kéo dài thẳng đến dưới hông, dưới hông bọc khăn tắm, Lăng Diệp đi lên, kéo khăn tắm xuống một cái, chậm rãi nheo mắt lại.
Nam căn thô to cũng như nụ hoa, đều bị giáp bao chặt, giữa ba nơi nối nhau bằng dây nịt, kéo rất chặt, có thể tưởng tượng, ba nơi, thời thời khắc khắc đều phải tiếp nhận tra tấn như xé rách.
Lăng Diệp cười lạnh. "Lãnh thiếu gia thật đúng là lừa mình dối người, mang một món đồ chơi như vậy, thân thể ngươi sẽ trở nên trinh tiết? Bớt gạt người.... Tiểu hài tử cũng không tin."
Đem người kéo qua, giáp da bọc cả hạ thân, lại mở một lỗ ở hậu huyệt, huyệt khẩu nhô hướng ra phía ngoài, một bộ dạng thê thảm vừa mới bị làm nhục, ngón tay Lăng Diệp miết mạnh, bóp lên mông vểnh chắc nịch bị giáp da bó chặt. "Ngươi lưu một cái động có lợi ích gì?"
Lãnh Tử Diễm cau mày xuống, Quân Ngân thao không chút lưu tình làm hỏng nơi kia, Lăng Diệp lộng một cái, đau như kim châm muối xát. "Ngươi bớt quản ta."
" Quỷ mới muốn quản đồ điên như ngươi!" Lăng Diệp hít vào một hơi thật sâu. "Ngươi đặc biệt mang vì hắn? Hay mang cho ta xem?"
Lãnh Tử Diễm đẩy Lăng Diệp ra, nếu Lăng Diệp thật muốn dùng cường bạo, thứ này đương nhiên không thể ngăn cản y, bất quá... Tốt xấu ǵ cũng có thể cho thấy lập trường của mình.
Tam tâm nhị ý như mình, ngay cả chính mình nhìn cũng thấy ghê tởm, đừng nói đến Quân Ngân.
Khó trách y không chịu hôn mình.
Mày Lãnh Tử Diễm chưa từng giãn ra, cầm lấy y phục vắt trên móc, mặc vào cực kỳ gian nan, toàn bộ quá trình Lăng Diệp đều ở bên cạnh nhìn, ánh mắt thâm trầm, một chút cũng không có ý muốn giúp hắn.
Đai trinh tiết là ở trên đường tuỳ tiện mua, chất lượng cũng không tốt, mang nửa ngày Lãnh Tử Diễm liền nếm đủ đau đớn, hắn đi đường luôn thẳng thân, cứ như vậy, giáp da thô ngắn giữa nụ hoa cùng dương cụ lập tức ghìm chặt ba điểm đến muốn chết, phải khó chịu đến bao nhiêu, hơn nữa đi WC cực kỳ bất tiện, cần cởi giáp xuống, sau đó mang vào lại.
Lãnh Tử Diễm đưa lưng về phía gương, cẩn thận quan sát đai trinh tiết lộ ra phía sau.
Sau đó liền ý thức được mình bị chủ tiệm đáng khinh kia lừa bịp
Thứ này hẳn chỉ có thể gia tăng tình thú, phía sau đặc biệt lộ một lỗ, trinh con quỷ nó tiết.
Nhớ tới měnh trước kia mặt dày mày dạn chạy đến tiệm tình thú mua món này, Lãnh Tử Diễm còn có xúc động muốn đem cái tiệm chết tiệt kia hung hăng đập nát.
Tạm thời coi như trừng phạt đi!
Nếu mang trên một tuần, Quân Ngân... Có thể nhìn thấy thành ý của hắn, tiến tới tha thứ cho hắn hay không?
|
Chương 67
" Lãnh học trưởng, Lãnh Tử Diễm, này!" Xét thấy Lãnh Tử Diễm coi thường mình gọi hết lần này đến lần khác, mức độ tôn kính Hoàng Ảnh dùng để xưng hô với Lãnh Tử Diễm thẳng thừng giảm xuống. "Ngươi khó chịu?"
Nam nhân này một chút cũng không biết an phận, lại một mực là người Lăng Diệp thích nhất, Hoàng Ảnh trong lòng không phục, lại hết cách, âm thầm hạ quyết tâm chờ hắn vào Lăng gia nhất định phải đưa hắn đi học viện thư thú bổ túc, tránh cho sau này bị thư thú khác xem thường.
Hoàng Ảnh ôm tâm tư muốn giáo dục Lãnh Tử Diễm, cực kỳ để tâm tới hắn, thấy tay cầm đũa của hắn cũng đang run run, lập tức sờ lên trán hắn. "Hảo nóng... Ngươi đang phát sốt?"
Lúc này, thời gian Lãnh Tử Diễm mang "đai trinh tiết" đã là bốn ngày, vật phẩm tình thú này dù được dùng trên giường, nhiều nhất cũng chỉ mang mấy tiếng. Lãnh thiếu gia vì biểu hiện thành ý, ngoại trừ vào WC, ngay cả ngủ cũng không cởi bỏ, có thể nói chịu đủ dày vò, hắn tái mặt hất tay Hoàng Ảnh ra. "Không có việc gì, ăn cơm của ngươi đi."
" Hừ!" Hoàng Ảnh làm mặt quỷ. "Xem Lăng Diệp ca ca trở về làm sao xử lý ngươi."
Lãnh Tử Diễm liếc ngang, Hoàng Ảnh còn lâu mới sợ, tiếp tục lẩm bẩm. "Bị bệnh cũng không biết uống thuốc, không muốn nháo đến bác sĩ mới cao hứng sao? Làm một thư thú, phải nhớ giữ gìn thân thể mình cho hảo, ngươi hôm qua bị thương, hôm nay sinh bệnh, nếu Lăng Diệp ca ca đột ngột muốn thì làm sao đây?"
Ba một tiếng, chiếc đũa đập thật mạnh vào chén.
Lãnh Tử Diễm đá văng ghế dựa, không muốn nghe thuyết giáo. "Ngươi từ từ ăn."
" Này..." Hoàng Ảnh nhìn cơm chỉ vơi đi nửa chén, đau đầu nói. "Mau trở lại ăn hết!"
Lãnh Tử Diễm không để ý đến Hoàng Ảnh, thẳng thắn lên lầu nhốt mình trong cửa, mặc Hoàng Ảnh đập cửa thế nào cũng nhất định không ra.
" Lăng Diệp ca ca không có ở đây, ngươi ngay cả cơm cũng không ăn, ngươi có phải nhớ Lăng Diệp ca ca?"
" Ngươi chính là cãi bướng, rõ ràng vô cùng nhớ lại cứ khăng khăng sỉ diện. Quên đi, nếu buổi tối Lăng Diệp ca ca không trở về, ta sẽ gọi điện thoại cho hắn!"
" Hey, ta nói ngươi tốt xấu gì cũng vẫn ăn nhiều một chút đi, ngươi bệnh không sao, lỡ như Lăng Diệp ca ca nói là ta chăm sóc ngươi không hảo, ta biết làm sao đây?"
" Lãnh Tử Diễm, ngươi rốt cuộc mở cửa không?"
" Ngươi đang tức giận? Ngươi là tiểu hài tử a, ta tùy tiện nói nói liền tức giận?"
" Hảo hảo, ta không đúng, ta không đúng, ngươi muốn húp cháo không, ta đi hầm giúp ngươi?"
" Ngươi..." Hoàng Ảnh nổi giận đá mấy cái lên cửa. "Ta mặc kệ ngươi, ngươi chết luôn trong đó đi cho xong!"
Rốt cuộc cũng yên tĩnh lại.
Lãnh Tử Diễm vén chăn trùm đầu, thở dốc thật mạnh mấy tiếng.
Từ khi hắn mang thứ hỏng bét này, Lăng Diệp mỗi ngày cùng hắn cãi vã, lại còn mắng hắn mặt dày, phi, hắn da mặt có dày cũng còn hảo hõn con báo Lãng Diệp chết tiệt kia. Nếu không có Lãng Diệp, hắn làm gì mà dùng cái này trừng phạt bản thân như thế? Hắn cũng không phải thích chơi tự ngược, hắn là thật sự cảm thấy mình làm sai. Nhìn Tần Hiên cùng Quân Ngân sớm chiều ở chung, hắn mỗi ngày ðều suy nghĩ ðem Tần Hiên bóp chết sao cho tốt, suy bụng ta ra bụng người, hắn muốn bóp chết Tần Hiên bao nhiêu, Quân Ngân muốn bóp chết hắn cùng Lăng Diệp bấy nhiêu.
Ngày đó, hắn nên hảo hảo nói cùng Quân Ngân, không nên một lời không hợp liền gây cãi vã.
Hắn đi rồi, Quân Ngân sợ là cũng không dễ chịu.
Di động im lặng, Quân Ngân không gọi điện thoại cho hắn, thậm chí nửa câu tin nhắn cũng không.
Lãnh Tử Diễm tắt di động.
Tuần này trước tiên không liên lạc với y, trừng phạt bản thân một chút rồi hãy nói. Trừng phạt hảo, cuối tuần đi nghiêm túc xin lỗi, nếu y lại dùng lời nói nhục mạ, liền cố chịu. Cùng lắm thì coi như không nghe thấy.
Một bên mơ hồ nghĩ, một bên vươn tay vân vê dương cụ bị trói tròn bốn ngày.
Cái này chỗ nào là đai trinh tiết?
Rõ ràng là đai động dục.
Ba chỗ mẫn cảm bị dây lưng ma sát lôi kéo lặp đi lặp lại, tê ngứa khó nhịn, đáng hận chính là lại không được giải thoát, nam căn thường xuyên ứ nước, đem giáp đen thấm đến ẩm ướt nhớp nháp, cực kỳ ghê tởm, không có cách nào đổi mới, chỉ có chịu đựng, vào WC cũng là vấn đề lớn. Cảm giác vật bài tiết từ phía sau rơi xuống, giáo dục quý tộc tiếp nhận từ nhỏ hung hăng chà đạp tự tôn Lãnh Tử Diễm, hắn cảm thấy nhục nhã, cảm thấy xấu hổ. Đi học muốn vào WC còn phải nhịn, nhịn quay về ký túc xá, sau khi xác nhận phía sau không có Lăng Diệp mới khóa chặt cửa, lén lút, giống như đang làm chuyện gì đó không thể nhìn người.
Giáo phục mùa thu cũng không dày, chỉ cần hắn hơi ưỡn ngực một chút, hai miếng giáp chụp trên nụ hoa lập tức nhô ra ngoài, dễ làm người khác chú ý. Có một người thừa kế gia tộc quan hệ với hắn không tồi lại vỗ vỗ ngực hắn, cười đến không có hảo ý. "Lãnh thiếu gia gần đây đầy đặn không ít, là được quá dễ chịu sao?"
Hắn lạnh lùng cười một tiếng.
Người nọ còn tưởng rằng hắn bấu víu Lăng Diệp là rất cao hứng, mặt mày hớn hở trêu chọc. "Lăng công tử đâu? Trước kia thấy các ngươi ăn chung ở chung một chỗ, mấy ngày nay sao không thấy hắn?"
" Chết."
" Ha ha... Lãnh Tử Diễm... Ngươi vẫn giống như trước đây, làm sao nói như vậy... Tốt xấu gì... Người ta vẫn đã cùng ngươi nước sữa hòa nhau." Gã liếc liếc mông hắn, khẽ cười nói. "Ngươi trở mặt cũng không hảo."
Đám quý công tử này là tưởng địa vị của Lãnh gia được củng cố hơn trước kia, từng người phía sau tiếp trước lôi kéo làm quen với hắn. Ở trường học đã đủ phiền, quay về ký túc xá cňn phải nghe Hoŕng Ảnh quở trách, việc đáng mừng duy nhất chính là Dã Kê sắp thú hóa bị phụ thân đón về, Lăng Diệp sau khi cãi vã to tiếng một trận với hắn, cũng mấy ngày rồi không thấy bóng người. Nếu hai gia hỏa kia ở đây, Lãnh Tử Diễm đoán mình phải bị nháo phát điên.
" A..." Cánh môi mỏng mảnh phun ra rên rỉ mê người, Lãnh Tử Diễm luân phiên cọ xát hai chân, hai tay vò nắn nhũ tiêm.
Đồng tử đen sáng ngập đầy nước, động tác vò nắn liên tục tăng thêm, trên người như hỏa thiêu, ngón tay từ nhũ tiêm trượt đến bụng, nhẹ đánh vòng... "A... Quân.... Quân Ngân...." Týởng tượng là đầu ngón tay lạnh lẽo như ngọc của Quân Ngân đang vuốt ve mình... Cả thân thể như bị điện giật, nảy lên mấy cái.
Lãnh Tử Diễm vô lực trở thân nằm sắp trên giường nhỏ, dưới đầu gối có một vũng nước tích chảy ra từ trong hậu huyệt, trắng trợn lên án sự dâm đãng của hắn. Thở gấp mò mẫm huyệt khẩu, nếp uốn này lại cắn ngón tay hắn, lập tức luồn vào một ngón. "A..." Trong miệng khí thở nóng bỏng, càng trêu người hơn chính là trong tràng bích cũng cực nóng.
Một ngón tay không đủ, liền tăng thêm hai ngón, ba ngón.
Trừu sáp trong hậu huyệt càng thoải mái, nam căn càng bị ghìm thống khổ.
Không rõ rốt cuộc là vui sướng nhiều hơn hay đau đớn nhiều hơn, hai mắt đều mơ hồ, bên vành tai đều là tiếng nước dâm mỹ.
Lách sách lách sách...
Lách sách lách sách...
Hắn cũng không biết, nguy hiểm đang tiếp cận.
|
Chương 68
Viện nghiên cứu Lãnh gia vùng ngoại ô.
Tầng hầm, tầng thứ hai.
Một tiếng thú gầm kinh thiên động địa phá vỡ yên tĩnh cùng khoan thai mặt ngoài của nhà lầu cũ kỹ.
Trợ lý Lí Hoàn đẩy cửa phòng theo dõi ra, kinh hỉ khó ức chế. "Tiên sinh, nhị thiếu gia thú hóa."
Màn hình điện tử cực đại đúng lúc tiếp sóng một cảnh kinh tâm động phách ban nãy.
Trong lồng thủy tinh, hắc báo ước chừng cao nửa người, thân hình uy mãnh, cái đuôi tráng kiện vểnh lên cao cao, nó cảnh giác chằm chằm nhìn bốn phía, đồng tử đen tinh khiết lãnh khốc như đao.
" Không hổ là thú nhân chân chính, những vật nhân tạo của chúng ta căn bản không thể so sánh với hắn. Hơn nữa, hắn chỉ vẻn vẹn là lần đầu tiên thú hóa." Lí Hoàn tán thưởng chằm chằm nhìn hắc báo hùng tráng trên màn hình. "Tiên sinh, hắn chắc chắn sẽ không yếu hơn Lăng công tử."
Lãnh Thừa Phong cũng mỉm cười. "Nghe nói Lăng Diệp bị Tướng quân nhốt ở Lăng phủ?"
" Đúng, tiên sinh."
" Tốt nhất là nhốt suốt đời luôn đi." Lãnh Thừa Phong hừ một tiếng, rõ ràng là Lăng Diệp mặt dày mày dạn quấn lấy con hắn, Tướng quân lại đem việc này trách lên người con hắn. Nhớ tới một đao Tướng quân phái người chém Lănh Tử Diễm mà ám vệ đi theo Lãnh Tử Diễm hồi báo, Lãnh Thừa Phong liền một bụng lửa giận.
" Chờ Dã Kê ổn định một chút, hảo hảo huấn luyện hắn, các phương diện... Cần phải vượt qua Lăng Diệp."
" Tiên sinh yên tâm, theo gien Lăng Diệp mà chúng ta lấy được, hắn không có gien ưu tú sau biến dị của nhị thiếu gia."
" Bẩm sinh là bẩm sinh, nhân tố quá trình trưởng thành cũng không thể bỏ qua." Lãnh Thừa Phong thản nhiên liếc Lí Hoàn. "Dù sao cũng là từ Hắc Phố đi ra, từ nhỏ không được tiếp nhận giáo dục chính quy, muốn giữ một chỗ ở Tướng quân phủ, không dễ như ngươi nghĩ."
" Tiên sinh nói chính là."
" A, nhìn bộ dáng e là đói bụng." Hắc báo trong màn hình nóng nảy hít hít mũi, giống như đang ngửi thứ gì, Lãnh Thừa Phong khẽ cười nói. "Hảo, đưa cho hắn chút đồ ăn."
" Dạ..."
Lí Hoàn còn chưa "dạ" xong.
Đột nhiên có một tiếng gầm lên giận dữ, tiếng rống trầm thấp phảng phất như đến từ dưới nền đất.
Mặt đất dưới chân chấn động, Lí Hoàn ngẩng đầu, hắc báo trong màn hình cũng đồng thời nhìn chòng chọc lại.
Đồng tử nó nhếch lên, hai mắt nổi đỏ, đúng là vẻ mặt tột cùng hung ác.
Màn hình chớp tắt dữ dội, đột nhiên nổi đen.
Lí Hoàn thất kinh. "Tiên sinh?"
Lãnh Thừa Phong đứng lên, một tay chống trên mặt bàn, một tay chộp lấy điện thoại, mày cứng mắt lạnh, không nộ tự có uy. "Ban nãy sao lại thế ?"
" Chạy, chạy, tiên sinh... Hắn chạy... Tiên sinh..." Thanh âm nghiên cứu viên liên tục run rẩy, đương nhiên vừa rồi đã trải qua một cảnh vô cùng kinh hãi. "Hắn chạy."
" Sao có thể?" Lãnh Thừa Phong không tin, hắn từng nghiên cứu những thú nhân đó, dù Dã Kê là ưu tú nhất, cũng không thể đột phá nhà giam đặc chế cho y.
" Thật sự chạy rồi, tiên sinh, lồng thủy tinh bị hắn chấn vỡ một khối... Bất quá người của chúng ta đã đuổi theo, hẳn là... Có thể bắt về..."
" Hẳn là?" Lãnh Thừa Phong cười lạnh.
" Tiên sinh..." Trong tay Lí Hoàn cũng cầm điện thoại, nặng nề nói. "Người phía dưới vừa mới hồi báo, đã mất tung tích Dã Kê."
Lãnh Thừa Phong mím môi, lập tức gọi đến di động Lãnh Tử Diễm, nữ âm truyền đến rập khuôn lạnh nhạt. "Xin lỗi, số điện thoại ngài gọi đã tắt máy."
Cằm gắt gao căng chặt, Lãnh Thừa Phong bắt lấy áo khoác trên lýng ghế dựa, khoác lên, mở cửa liền ði. "Theo ta ðến trýờng học."
Viện nghiên cứu loạn thành một cục, mấy tiếng thú rống ban nãy kia, tất cả mọi người đều nghe thấy, đáng mừng chính là Dã Kê chạy trốn cực nhanh, không ai thấy một con hắc báo hình thể đáng sợ từ tầng hầm xông lên. Dù vậy, một vài nghiên cứu viên b́nh thường ở tầng ba vẫn tốp năm tốp ba tụ nhau, bàn tán xôn xao.
" Thật dọa người, là thứ gì?"
" Dạo này thường xuyên nghe thấy thú gào, không khéo là mấy con dã thú đám tinh anh phía dưới kia đang nghiên cứu."
" Tiếng gầm ban nãy không giống dã thú bình thường."
" Chuyện chúng ta không nên quản thì cũng đừng đi quản." Có người tinh mắt lên tiếng nhắc nhở. "Tiên sinh đi ra!"
Mọi người đều câm miệng, trở lại vị trí.
" Tiên sinh, cẩn thận."
Lãnh Thừa Phong đi rất gấp, suýt nữa từ cầu thang ngã xuống. Hắn mặt âm trầm khước từ Lí Hoàn dìu đỡ.
" Không có ai không có ai truy được Dã Kê?"
Lí Hoàn lắc đầu. "Thú nhân của chúng ta hoàn toàn không thể theo kịp tốc độ nhị thiếu gia."
Người phụ trách nghiên cứu thú nhân gấp đến độ chạy lòng vòng, thấy Lãnh Thừa Phong xuống, nhanh chóng đón tiếp.
Không đợi gã chào hỏi, Lãnh Thừa Phong dẫn đầu mở miệng. "Hùng thú làm thế nào tìm kiếm thư thú?"
" Dựa vào mùi."
" Có nghĩa là... Dù giấu thư thú đi, hắn cũng có thể tìm được?" Lãnh Thừa Phong nheo mắt, tinh quang trong đồng tử hiện ra.
" Theo lý là thế, tiên sinh."
" Bảo ám vệ bên cạnh thiếu gia đề cao cảnh giác, đem toàn bộ thú nhân còn lại phái qua..." Lãnh Thừa Phong liên tiếp hạ lệnh. "Còn nữa... Kêu bác sĩ Lãnh phủ chuẩn bị."
Lí Hoàn không hiểu lắm. "Tiên sinh là lo lắng... Nhị thiếu gia ngộ thương người qua đường?"
Lãnh Thừa Phong hừ một tiếng thật mạnh từ trong mũi, sắc mặt trầm đến có thể tích nước, không ai dám nói chuyện, sợ chọc giận vị gia chủ.
Tài xế sớm chờ ở bên ngoài, Tạ quản gia cung kính kéo cửa xe ra.
Không khí bên trong xe áp chế, Lí Hoàn kéo kéo cổ áo cho lỏng, cảm thấy khó thở, y nhìn ngoài cửa sổ, cảnh vật ven đường trôi qua nhanh như chớp.
Tới nội thành, vừa vặn là giờ tan tầm cao điểm, trên đường phố xe cộ rồng rắn xếp thành hàng, chạy cực kỳ khó khăn.
Lãnh Thừa Phong đập một cái lên cửa xe.
Lí Hoàn trong lòng cả kinh, gia chủ trước giờ vui giận không hình không sắc, thật khó gặp lúc hắn hỗn loạn như thế.
Lãnh Thừa Phong nhắm mắt. "Ngày mai nhớ biểu đạt bất mãn của ta tới phòng giao thông."
Lí Hoàn vội vàng xác nhận.
" Tạ thúc, có biện pháp liên hệ với Lăng Diệp không?"
Tạ quản gia quay đầu khó xử. "Ta từng lén từ bản ghi chép thông tin của thiếu gia tìm được số điện thoại cá nhân của Lăng công tử, biết Dã Kê chạy trốn, ta đã giấu gia chủ tìm Lăng công tử, bất quá... Gọi không được."
Lãnh Thừa Phong không nói nữa, thoạt nhìn như đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
" Tích -" Tiếng chuông di động đột ngột đánh vỡ im lặng trong xe.
Tạ quản gia thấp giọng nói mấy câu rồi đưa điện thoại cho Lãnh Thừa Phong. "Tiên sinh, điện thoại của trưởng lão."
Mày Lãnh Thừa Phong nhếch lên.
" Ân.. Ân... Gì? A, chuyện bịa đặt này đường thúc cũng tin?"
Lãnh Thừa Phong thản nhiên đáp lời, mày càng cau càng chặt, tiếp xong rồi thẳng thắn một tay bóp nát điện thoại di động.
Di động của Lí Hoàn lại vang lên, y nghe được mấy giây, cẩn thận đưa qua. "Tiên sinh, Tướng quân tìm."
|
Chương 69
" Lãnh Thừa Phong, phần đại lễ ta đưa cho ngươi có thích không?"
Lãnh Thừa Phong ngoài cười trong không cười nói. "Còn được."
" Tiếc là ngươi không lắp camera trong phòng nhi tử ngươi, bộ dạng nhi tử ngươi mở lớn chân tự an ủi, hết sức mê người... Khó trách đồ không nên thân nhà ta thần hồn điên đảo vì hắn, ngay cả Thiếu chủ cũng không muốn làm..." Thanh âm bên kia trầm thấp một chút, thậm chí có thể nói là mất tiếng. "Đúng rồi, nhi tử ngươi mặc một kiện đồ tình thú... Đem hạ thân toàn bộ bọc lại, riêng ở phía sau để lại một lỗ, ta đây làm thúc thúc cũng muốn đâm vào làm nhục hắn một chút. Lãnh Thừa Phong..." Tướng quân hơi ngừng một chút. "Sinh ra một thứ thấp hèn như vậy, ngươi cũng thật có bản lĩnh."
Bàn tay cầm di động thu chặt, Lãnh Thừa Phong đem ống nghe dính sát vào tai, như sợ người ngoài nghe được.
" Tướng quân, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"
" Bốn ngón..."
" Cái gì?"
" Bốn ngón tay." Moi thuốc lá ra cắn, ánh mắt vẫn không rời khỏi màn hình. "Hắn luồn bốn ngón tay vào, thoạt nhìn còn đói khát hơn dâm phụ, dâm dịch ứ ra trong tràng đạo..."
" Tướng quân..." Lãnh Thừa Phong dựa đầu vào trên ghế. “Nói mục đích của ngươi."
" Mục đích?" Bên cạnh có người giúp y châm thuốc, Tướng quân hút một ngụm, cười nhẹ. "Hắn quyến rũ con ta, hại chúng ta phụ tử bất hòa, ngươi cho là... Ta sẽ bỏ qua cho hắn?"
" Ta chịu lỗi thay nó!"
" Lãnh Thừa Phong, ngươi cũng sẽ khờ dại như thế? Bỏ qua? Ngươi khi nào thấy ta bỏ qua cho ai ?"
" Tướng quân đại nhân..."
" Đầu tiên là để nhi tử ngươi dụ dỗ con cả ta, xong rồi còn thu con thứ của ta về Lãnh phủ các ngươi, Lãnh Thừa Phong, ngươi tính toán không tồi. Bất quá, ngươi ngàn tính vạn toán, tất nhiên không ngờ tới chuyện Dã Kê cũng sẽ sinh ra tính dục nặng như vậy đối với nhi tử ngươi." Nói tới đây Tướng quân chậm rãi nheo mắt. "Cả gan chọc ta, liền phải có giác ngộ trả giá ðại giới."
Lãnh Thừa Phong hít vào một hơi thật sâu. "Nó vẫn là một đứa trẻ. Tướng quân xác định mình giận dỗi với một vãn bối?"
" Hai mươi tuổi... Không nhỏ.... Huống chi, ta chỉ là trừng phạt hắn, dù sao, chuyện Nguyên Thành bị giết, ta vẫn chưa hề truy cứu, không phải sao?"
Đối phương cắn hai chữ "chưa hề" rất nặng, Lãnh Thừa Phong minh bạch, đây là một quả bom hẹn giờ, một khi Tướng quân lại có bất mãn, rất có thể lợi dụng chuyện này làm tiếp chút gì với Lãnh Tử Diễm.
" Thật ngoan..."
Lãnh Thừa Phong vẻ mặt rét lạnh.
" Ta nói nhi tử ngươi." Tướng quân chậm rãi nói. "Biết có hùng thú sắp đến sủng hạnh hắn, tự nhếch mông lên khuếch trương cho mình, như vậy, Dã Kê có thể hưởng thụ hứng thú nhiều một chút, nhi tử ngươi cũng có thể bớt chút thống khổ."
" Ngươi chán ghét con ta như vậy, còn cho nó cơ hội cùng Dã Kê." Lãnh Thừa Phong cười lạnh, mỗi chữ ngừng một lúc. "Tướng quân đại nhân thật đúng là dụng tâm khổ năo."
" Đem hắn đưa cho con thứ làm nhục, thì sẽ không còn ý nghĩ không an phận với con lớn của ta, mua bán rất có lời. Lãnh Thừa Phong, ngươi thay vì đến trường học, không bằng đi giải quyết đám trưởng lão nhà ngươi, nếu hắn mất đi thân phận người thừa kế, thì tới Dã Kê ta cũng không cho hắn theo."
"Tướng quân đại nhân hà tất phải làm bộ làm tịch, những tấm hình kia chẳng lẽ không phải ngươi gửi cho các trưởng lão Lãnh gia?"
Thân thể ngồi tùy ý của Tướng quân đột nhiên thẳng lên.
Trên giường gỗ nhỏ hẹp, nam nhân áo quần không chỉnh, cái mông cường tráng màu mật ong vểnh cao cao, bốn ngón tay vô tình thao lộng nhục huyệt phía sau, nếp uốn đỏ tươi bị ngón tay căng ra, thủy dịch trong suốt dọc theo gốc đùi, liên tục nhỏ xuống, có vẻ cực kỳ dâm loạn.
Mà một con hắc báo hình thể cực đại đang ghé sấp trên cửa sổ, dõi theo nhìn không chuyển mắt, vẻ mặt chăm chú phảng phất như đang xem kỹ con mồi của mình.
Da lông toàn thân nó màu đen tinh khiết, trên lông dính không ít máu, đương nhiên vừa mới trải qua một phen chiến đấu kịch liệt ở bên ngoài.
Mùi máu tanh làm nó có vẻ tàn bạo hơn, cũng mê người hơn.
Tướng quân cầm lòng không được đứng lên, đi đến cạnh màn hình, vươn tay, cách màn hình, chậm rãi vuốt ve thân thể tuấn mỹ to lớn của hắc báo.
" Tướng quân, Tướng quân!"
Trong điện thoại xuất hiện tiếng máy bận, Lãnh Thừa Phong cắt di động. "Tạ thúc, ngươi tiếp tục đến trường học, ta phải quay về nhà chính một chuyến."
Tạ quản gia lo lắng không chịu được. "Trong nhà cũng xảy ra chuyện gì sao?"
" Thằng nghiệt tử không nên thân kia!" Lãnh Thừa Phong hung tợn mắng ra tiếng, phun ra khẩu khí nặng nhọc, vò nắn mi tâm. "Hình nó cùng nam nhân tính giao bị gửi cho mấy trưởng lão."
" Nhất định là giả."
Lãnh Thừa Phong tức giận đến khóe miệng giật giật. " Nếu thật sự là giả, thì được rồi!"
|