Chap 20 "Tại sao chứ. Rõ ràng khuôn mặt này là của Nguyên. Cho dù màu tóc, màu mắt có khác thì mình vẫn nhận ra đó chính là Nguyên. Tại sao lại là người khác. Mình không thể tin được. Không thể nào............ Nguyên.... " - Khải vẫn đứng đấy, vẻ mặt u buồn trên khắp mặt anh .
.
. Chiếc xe đen bóng kia vội chạy đi. Trên xe có một người đang chảy nước mắt buồn bã, đầu cứ quay lại, ánh mắt nhìn Khải mà đầy đau buồn "Khải....." .
.
.
*Trên Lamborghini của Ryan*
- Hey, tên đó là ai vậy nhỉ?? - Tyler thắc mắc
- Làm sao tôi biết được. Sao anh ta lại nhắc đến Vương Nguyên.... thật khó hiểu - Ryan cũng suy tư không kém
- Không lẽ hắn ta cũng nhầm cậu với Roy. - Tyler đưa tay xoa cằm đầy vẻ suy nghĩ
- Anb thôi ngay cái hành động đó đi. Có râu đâu mà cứ bày đặt vuốt nhỉ???? - Ryan vẫn không bỏ lỡ thời cơ, đá xoáy Tyler. =))
- Ơ thì tôi..... Hehe chỉ là suy nghĩ thôi mà. - Tyler lè lưỡi, cười tươi
- Hì ..... - Ryan phì cười.
Hơn 2 năm hai người quen nhau. Hai người họ gần như đi đâu cũng có nhau. Cả hai tập đoàn MIRACLE và TF ngày càng liên kết chặt chẽ và đã có vị trí hàng đầu thế giới trong nhiều lĩnh vực trên thị trường.
Tyler nhìn qua Ryan lái xe mỉm cười. Ngày mai, ngày rất đặc biệt- ngày 08/11- là sinh nhật Ryan. Anh đã suy nghĩ rất kĩ rồi. Ngày mai, anh sẽ tỏ tình với Ryan. Hơn 2 năm qua, hai người gần gũi nhau, cùng nhau vượt qua mọi chuyện khó khăn, ngày càng hiểu nhau hơn. Buồn có, vui cũng có, nhưng hai người luôn tìm cách xóa bỏ mọi hiểu nhầm để rồi thân nhau hơn nữa. Anh đã xác định rõ trái tim mìn đã giành cho người ấy - Ryan. Không biết Ryan sẽ như thế nào nhưng anh đã quyết định. Ngày mai, nhất định........ .
.
.
.
Ở biệt thự Wang Kan
*Trong phòng Vương Kiệt*
"Đã hơn 2 năm rồi, cũng là khoảng thời gian lâu lắm rồi...... Sự thật này, nên được phơi bày ra thôi. Chậc..... thật đau đầu..... Đúng rồi, ngày mai. Sẽ là một cơ hội tốt, một thời điểm đúng đắn để tiết lộ ra điều này" - Ông Vương Kiệt ngồi suy ngẫm
- Mình à, có chuyện gì mà nhìn mình suy tư vậy? - Bà Vương nhẹ nhàng bê một tách trà đến bên cạnh ông, dịu dàng hỏi. Hơn 1 năm trước, bà đã qua Mỹ sống, ở cạnh chồng mình và chấp nhận đứa con nuôi là Ryan. Ở Ryan, bà thấy có nét gì đó rất thân thuộc. Kiểu như Ryan là Roy nhưng cũng có rất nhiều điểm khác. Nói chung, có đứa con nuôi như Ryan bà cũng đã mãn nguyện....
- Em à, anh có chuyện này cần nói với em. Điều này anh đã giấu em lâu rồi. - ông Kiệt nghiêm túc
- Được rồi anh. Có gì anh từ từ nói cũng được mà. - Bà Vương nhẹ nhàng ngồi xuống .
.
.
Không gian yên lặng một lúc lâu .
.
.
Ông Kiệt bắt đầu lên tiếng. .
- Hai năm trước, cái ngày hôm ấy....
.
.
.
- Tại sao??? Tại sao anh lại giấu em chuyện này...... Anh có biết em đã đau khổ như thế nào không??? Tại sao?? - bà Vương bắt đầu khóc, nhưng nụ cười lại trực trên môi bà. Tâm trạng bà vui mừng đến nước mắt chảy..
-.......
- .
.
.
.
- Ngày mai là sinh nhật Ryan em à. - ông Kiệt nhấp ngụm trà
- Vâng..... sao cơ?? Ngày mai. Chẳng phải là sinh nhật Roy. Không lẽ..... - bà Vương ngạc nhiên
- Sẽ không như em nghĩ đâu em. Đến ngày mai, sự thật sẽ được công bố. - Ông Kiệt nhẹ nhàng nói
- Ngày mai.. mọi chuyện.... - bà Vương khẽ nấc, sụt sùi
.
.
.
- Bây giờ chúng ta hãy gửi thiệp mời đến tất cả mọi người đi nào - ông Kiệt lên tiếng. .
.
Thời gian trôi qua nhanh ~~~~~
Tối 06.00 pm *Biệt thự nhà Daniel*
- Thưa ông chủ, bà chủ, có thiệp mời từ ngài Vương Kiệt- người quản gia lễ phép
- Được rồi, đưa đây cho ta - ông Daniel- bố của Khải lên tiếng.
Lúc này, hai vợ chồng ông đang ngồi trong phòng khách, bàn về vấn đề của công ty.
- Thiệp mời gì vậy anh?- mẹ Khải lên tiếng
- Ồ, sinh nhật thứ 19 của con trai ông Vương Kiệt. Bạn cũ lâu năm của chúng ta đây mà. Ông ấy mời cả gia đình chúng ta. - ông Daniel đẩy gọng kính lên, vui vẻ nói
- Cả gia đình ư?? - bà ấy hỏi lại
- Đúng. Em hãy gọi cho Khải, kêu nó đi cùng chúng ta
- Lỡ nhưng...... - bà ngập ngừng
- Em hãy cứ gọi. Kệ nó trở về đi cùng chúng ta
- Vâng
~~~~~~~~~~~~
*Tại khách sạn ROYAL- tầng 9- phòng 921*
Một chàng trai bước ra khỏi phòng tắm , bán nude để lộ ra thân hình tuyệt mĩ, cơ bụng 6 múi, thân hình rắn chắc, làn da trắng hồng mịn màng. Đầu anh chưa khô, nước nhỏ giọt xuống trông rất quyến rũ =>> ( au tưởng tượng ra là xịt máu mũi rồi :3 )
"RENG.....RENG......"
- Alo. - Khải nhấc máy đầy chán nản sau khi nhìn vào màn hình điện thoại
- Khải à, tối mai con hãy về nhà cùng chúng ta đi đến một nơi
- Con không rảnh
- Con.... làm ơn đừng xa lánh chúng ta nữa. Ngày mai là tiệc sinh nhật thứ 19 của con trai của người bạn cũ của ta. Con hãy nể mặt ta mà đi cùng
- Sinh nhật??? Ngày mai?? - Khải đột nhiên nghĩ đến điều gì đó " ngày 8/11, 19 tuổi, không lẽ....."
- Đúng vậy con trai à. Hãy đi cùng chúng ta.
- Là con trai của ai?? - Khải gằn giọng hỏi
- là con trai của Vương Kiệt, bạn thân của hai chúng ta. Con sẽ đi chứ??
- Được rồi, vậy thôi. - Khải cúp máy liền, không kịp để mẹ nói thêm gì nữa
Lại gần ghế sopha ngay đó, anh ngồi xuống nghĩ ngợi. "Vương Kiệt ư??? Không thể nào. Nguyên đã nói, cha của em ấy là Vương Kiệt, không lẽ Nguyên vẫn....... "
Rồi anh lại lôi Iphone 6 ra, ngắm nhìn những tấm ảnh anh chụp lén Nguyên. Lúc cậu ngủ say sưa, lúc cậu thoải mái vui đùa, lúc cậu trầm ngâm đầy suy tư,.... anh đều lưu giữ những khoảnh khắc ấy. Mỉm cười nhẹ, anh khẽ nhắm mắt lại "Vương Nguyên, ngày mai, mong sao...."
08.00 pm Tyler cùng Ryan vừa đi ăn tối xong. Hai người đang cùng dạo bộ trên phố.
- Hôm nay không tệ chứ?? - Tyler hỏi Ryan
- um.... so good. - Ryan cười tươi.
- Ngày mai là một ngày đặc biệt đấy Ryan - Tyler cười tươi
- Cũng như bao ngày bình thường thôi, đặc biệt gì chứ - Ryan mỉm cười nhẹ. Lúc sáng cha cậu đã thông báo ngày mai sẽ mở tiệc mừng, kêu cậu hãy mời Tyler đến.
- Sao bình thường được. Rất đặc biệt. - Tyler nháy mắt
- Này. - Cậu chìa tấm thiệp ra
- Gì thế này?? - anh ngạc nhiên
- Thì anh cứ xem đi - Cậu lơ đễnh quay đi chỗ khác
- Um...xem nào. . tiệc mừng sinh nhật sao?? Hì. Vậy mag kêu không quan trọng gì sao. Không cần mời nhất định tôi cũng đến mà. - Tyler cười
- Hừ. Tôi có muốn mời anh đâu. Chẳng qua cha tôi nói nhất định phải đưa cho anh thôi nhé. Đừng tưởng bở. - Ryan cúi đầu tránh ánh mắt của Tyler, không hiểu sao tai cậu lại đỏ
- Ồ ra vậy. Chắc cha cậu đã nhận ra "tình ý" của tôi giành cho cậu nên mới nói với cậu như vậy. Hahaha
- Yahh. Anh nói cái gì vậy hả?? Biết đây là gì không? - Ryan mặt đỏ bừng, giơ nắm đấm lên
- hehe tôi chỉ đùa thôi, bớt giận bớt giận. Ngoan . - Anh nhẹ giọng rồi lấy tay xoa đầu Ryan.
- Anh...... - Cậu tức lắm mà không nói được gì
- Thôi bớt giận đi , giận nhiều mau già đấy. Hahaha
Và hai người cứ vừa đi vừa nói chuyện, trêu ghẹo nhau như vậy.
- Đến nhà tôi rồi. Tạm biệt - Ryan vẫy tay, nháy mắt với Tyler
- ngủ ngon nhé Ryan của tôi - Tyler vẫy tay chào, làm điệu bộ hôn gió rồi nháy mắt
- plè... ai là của anh chứ. Ngủ ngon nhé. Pye pye - Ryan cũng đáp trả lại một câu, trong lòng cậu rộ lên niềm vui khó tả.
Gần đấy, một người nhìn thấy sự việc trước mắt mà không khỏi đau buồn. Anh quay mặt đi, ngước cổ lên trời thầm gào thét trong lòng "không lẽ em ấy đã quên mình thật rồi ư??"
Lại ở tầng trên cùng của biệt thự Wang Kan, một người nhìn xuống dáng vẻ chàng trai đang đau buồn kia, chảy nước mắt mà nghĩ "Sắp được rồi Khải, chúng ta sắp được gặp nhau rồi. Hãy cố gắng chờ đợi, Vương Tuấn Khải"
|
Chap 21 Ngày 08-11
06.00 am
*Trên tầng cao nhất của biệt thự WangKan*
Một thiên thần khẽ cựa mình. Ánh sáng mặt trời len qua khung cửa sổ, chiếu từng tia nắng ấm áp làm sáng rực cả căn phòng. Trên giường, một cậu nhóc vừa mở mắt, nhưng lại mắt nhắm mắt mở mơ màng. Làn da trắng bóc, mịn màng, đôi lông mi cong vút phủ lấy đôi mắt to tròn, đen láy. Đôi môi chúm chím màu anh đào khẽ cong lên ( sao miêu tả giống con gái thế này =)) ). Cậu ngồi dậy, vươn vai, ngáp một cái rõ to, rồi lại đưa tay dụi mắt, lơ mơ. Cậu mặc chiếc áo sơ mi trắng, cởi mất mấy cúc trên, lệch vai để lộ ra bờ vai trắng ngần ( có bạn nào tưởng tượng ra rồi phụt máu mũi như au không?? =)) ) . Cậu với tay lấy ly nước uống một hơi, rồi rời khỏi chiếc giường Kingsize, vào nhà tắm làm VSCN. Hơn 5p sau cậu đi ra, cài lại cúc áo nghiêm chỉnh, đưa tay vò lấy mái tóc nâu đen bồng bềnh, lại uống thêm một ly nước nữa. Xong xuôi mọi chuyện, cậu tiến đến sopha, nbẹ nhàng ngồi xuống, ánh mắt nhìn xa xăm như suy nghĩ điều gì đó. ...
.
.
.
Cạch- tiếng mở cửa
Ông Kiệt bước vào, cẩn thận quan sát bên ngoài rồi đóng cửa. Ông bước tới ghế sopha, ngồi xuống đối diện với cậu.
- Thế nào rồi con trai, hôm nay sẽ là ngày trọng đại đấy. Con đã chuẩn bị hết chưa, Nguyên?
- Dạ vâng thưa cha. Cha cứ yên tâm- Nguyên mỉm cười
- Thời gian qua, con đã chịu khổ nhiều rồi. - Ông Kiệt thở dài , ánh mắt xa xăm
- Không. Là tại con, do con muốn như vậy. Con thật có lỗi với cha mẹ. Con đã khiến cha thật khó xử trước mẹ. - Nguyên cúi đầu, đan hai tay lại với nhau, gác hai khuỷu tay lên hai đầu gối, trầm giọng
- Chỉ cần đến tối nay thôi con trai, mọi chuyện sẽ được làm rõ. - Ông Kiệt vươn người lên trước, vỗ vai an ủi. - Con đợi cha một lát, cha sẽ mang đồ sáng lên ăn cùng con
- Vâng. Phiền cha rồi ạ. - Nguyên đứng dậy
CẠCH- cánh cửa mở ra, ông Kiệt nhìn xung quanh rồi nhanh chóng bước ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trong phòng, Nguyên lại ngồi trầm ngâm suy nghĩ.
.
.
.
Thời gian trôi qua nhanh
06.00pm
Tại biệt thự WANG KAN
Từ ngoài cổng vào, hai hàng cây đều đường thắp đèn LED, sáng trưng. Đài phun nước sáng nhiều này, nước phun lên từng đợt trông rất đẹp. Cả căn biệt thự được trang trí bởi những bóng đèn, sáng lấp lánh. Bên trong, tất cả đèn đều được bật sáng. Từng đèn chùm, đèn nhiều màu đều được thắp. Trên sân khấu giữa hội trường, một chiếc bàn bằng pha lê trong suốt được chạm khắc tinh xảo. Một chiếc bánh sinh nhật 10 tầng được trang trí đẹp mắt với mỗi tầng là một vị riêng. Ngay trên đỉnh bánh, đặt hai chiếc vương miện bằng vàng lấp lánh. Cạnh đó chính là một tháp ly pha lê được xếp tỉ mỉ. Mọi khách mời ai cũng được đeo thêm một bông hoa hông trươca ngực. Bao thiên kim tiểu thư, thiếu gia của các tập đoàn công ty khách mời đều đến. Tất cả những người có danh tiếng trên thương trường cũng như thế giới ngầm đều có mặt. Bữa tiệc này như một bữa tiệc Hoàng gia.
.
.
. Một chàng trai tiêu soái bước vào cùng hai người. Anh mặc một bộ vest đen lịch lãm. Đi tới đâu ánh mắt nhìn anh tới đó. Hai người trước anh dừng lại, anh cũng dừng lại, nhìn về trước
- Xin chào ông bạn, lâu lắm rồi chubgs ta mới gặp lại nhau - ôbg Kiệt niềm nở, bắt tay ông Daniel
- Kan, thật là lâu rồi. Hahaha - Daniel cũng vui mừng
- Cũng lâu lắm rồi chúng ta chưa gặp nhau, chị nhỉ?- bà Vương vui mừng ôm chầm lấy bà Marie ( mẹ của Khải)
- Vâng. Cũng đã lâu - bà Marie cười tươi
- Và đây là.... - Ông Kiệt hướng mắt về Khải
- À. Đây là Karry Wang- Vươnv Tuấn Khải- con trai của chúng tôi
- Chào con - Ông Kiệt bắt tay- ta là bạn thân của cha con
- Vâng, chào bác. Con là Vương Tuấn Khải, rất vui khi được gặp bác ạ
- Chào con trai, chúng ta lại gặp nhau- bà Vương mỉm cười nhẹ nhàng
- Vâng, con chào bác - Khải cúi đầu, khẽ mỉm cười
Hai bên nói chuyện một lúc lâu. Khải không chú ý lắm, lơ đễnh mà không để ý rằng có một ánh mắt nhìn mình đầy vẻ thú vị. Khi khách khứa đã đến đông đủ, ông Kiệt chào tạm biệt gia đình Khải và đi lên sân khấu.....
- Kính chào các vị khách quý đã đến tham dự bữa tiệc ngày hôm nay- ông Kiệt bước, lịch lãm- bên cạnh ông, bà Vương trong bộ váy đen sang trọng quý phái khoác tay ông.
- Kính thưa quý vị, bữa tiệc hôm nay chính là tiệc sinh nhật lần thứ 19 của con trai tôi, WANG RYAN. - ônv Kiệt giới thiệu
Cánh cửa phòng mở ra, một mĩ nam anh tuấn bước vào. Cậu mặc bồ đồ màu trắng tinh khôi, da trắng, mái tóc vàng bồng bềnh, đôi mắt xanh thăm thẳm, ánh mắt hướng về trước sáng ngời. Cậu tiêu soái bước đi, ánh đèn chiếu theo từng bước đi của cậu. Cả phòng đều ngước nhìn người con trai hoàn mĩ ấy. Cả trai lẫn gái, không ai rời mắt khỏi cậu
Bước lên sân khấu, cậu nở nụ cười mê hồn khiến mọi ánh mắt nhìn về cậu đều thành hình trái tim.
- Xin chào mọi người, tôi là WANG RYAN, cảm ơn tất cả các vị khách quý đã đến bữa tiệc ngày hôm nay. - cậu cúi đầu chào, sau đó cả phòng đầy tiếng vỗ tay rần rần.- xin quý cị hãy tự nhiên. Xin mời
- Bữa tiệc diễn ra. Tiếng nhạc nhẹ nhàng, lại có lúc sôi động. Mọi người dường như đều hòa theo nhịp điệu của bữa tiệc. Ở một góc, hai chàng trai trò chuyện với nhau mà không chú ý rằng có rất nhiều cô gái đang nhìn họ
- Ryan, cậu có vui không?- Tyler tay cầm ly rượu vang, quay sang hỏi
- cũng bình thường như bao bữa tiệc. Nhưng tôi có cảm giác gì đó, kiểu như có chuyện gì đó sắp xảy ra
- Hửm?? Ý cậu là sao??- Tyler thắc mắc
- Một chuyện gì đó sắp xảy ra, liên quan đến tôi.
- cậu chỉ giỏi tưởng tượng. Này nhâ, bây giờ tôi làm một điều này, cậu không được giận tôi. Có được không?- Tyler cười vui vẻ
- anh định làm gì?
- thì cậu trả lời tôi. Có được hay không??
- ơ thì được. Nhưng mà là gì vậy?- Ryan mặt ngơ ngác hỏi
- đi theo tôi. - Tyler kéo tay Ryan bước lên sân khấu, nở nụ cười mãn nguyện, mặc cho Ryan lơ ngơ đằng sau
- Thưa quý vị, tôi, Tyler Johnson, có một chuyện muốn thông báo
- ồ...là cậu Tyler, .... là chủ tịch Tyler... - tiếng ồn ào vang lên
- Ngày hôm nay, tôi, chính thức tỏ tình vơi Wang Ryan. Xin mọi người hãy làm chứng
Mọi người ồ lên ngạc nhiên. Ryan mở to mắt quay sang nhìn Tyler, anh chỉ ngìn cậu cười tươi, cầm mic nói to
- Wang Ryan, tôi yêu em, em có đồng ý làm ngươi yêu tôi không??
- .... Ryan đỏ mặt, không biết phải nói sao
Phía dưới, tiếng vỗ tay lại vang lên một lần nữa. Những câu "đồng ý đi" liên tực vang lên. Phía dưới, Khải vội vàng tìm đường lên sân khấu,ánh mắt đau buồn. Ông Kiệt đứng đỏ mỉm cười nhẹ. Mọi ánh đèn bỗng vụt tắt. Vài giây sau, cánh cửa dẫn đến sân khấu mở ra, đèn chiếu sáng vào đó. Một mĩ nam anh tú, khuôn mặt giống hệt WANG RYAN, chỉ trừ màu mắt là đen và màu tóc nâu đen. Cậu bước ra giữa sân khấu, một cách an tĩnh. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, chỉ trừ Vương Kiệt. Đèn lại sáng. Nguyên lúc này đã đứng giữa sân khấu, cầm mic dõng dạc
- Xin chào mọi người, tôi là WANG ROY, con trai của Wang Kan.
Mọi người vẫn không tin vào mắt mình, hết nhìn RYAN rồi lại nhìn ROY. Bà Vương đứng cạnh ông Kiệt, ngỡ ngàng, xúc động rồi bật khóc, nước mắt long lanh trong khóe mắt, giọt nước mắt của sự hạnh phúc. Khải vẫn chỉ đứng đó, bất động, " là Nguyên ư???" . Nguyên nhìn Khải, mỉm cười nhẹ
- Kính thưa các vị khách quý, ngày hôm nay tôi xin công bố một sự thật. Tôi, Wang Kan, có hai người con trai. Và ngày hôm nay, tôi sẽ trao quyền thừa kế cho cả hai, một cách công bằng. Và về vấn đề của cậu Tyler vừa rồi, tôi sẽ đồng ý thay cho con trai tôi. Mọi người thấy có được không?- lúc này ông Kiệt đã đứng ra sân khấu, cầm mic nói
- ...... - tiếng vỗ tay vang lên kèm theo hàng chục ánh mắt tiếc nuối của những chàng trai và cô gái
- Tôi thấy hình như có một người vẫn đang bất động, và có điều gì đó muốn nói. xin mời cậu lên đây- Ông Kiệt mỉm cười, nhìn Khải
Khải nhanh chóng lên sân khấu, ánh mắt vẫn không rời Nguyên. Anh chạy lại, ôm chầm lấy cậu, một giọt lên rơi xuống, giọng thì thầm "Nguyên, anh nhớ em lắm, nhóc à". Cậu ngỡ ngàng nhưng cũng ôm lại, mỉm cười nhẹ nhàng "em cũng nhớ anh nhiều lắm". Xung quanh mọi người nhìn nhau, rồi laị nhìn lên sân khấu, vỗ tay rần rần
- Xin mời mọi người tự nhiên, gia đình chúng tôi xin phép- ông Kiệt bước ra trước, cúi chào mọi người....
|
Chap 22 Ngoài hội trường mọi người xì xào xôn xao về việc xuất hiện bất ngờ của hai người là Roy và Ryan....
Trong phòng, tất cả mọi người đều ngỡ ngàng, nhất là phu nhân, bà ngạc nhiên không nói nên lời, cả Tyler, cả Ryan và Karry đều vậy, đêù không hiểu chuyện gì đang xảy ra
Vương Kiệt và Nguyên nhìn nhau cười nhẹ và kể ra sự tình như thế này
"Khi sinh ra Roy và Ryan là hai anh em sinh đôi, nhưng chúng ta đã mất một người con, đó chính là Ryan, chuyện này chỉ có một mình ta biết. Và ta đã tìm ra Ryan nhưng lại không muốn để lộ tung tích của Ryan. Đến khi Roy qua đây, và vụ tai nạn đó là cơ hội để ta bắt đầu một kế hoạch, cũng như là cơ hội để ta đưa Ryan xuất hiện..."- Vương Kiệt giọng trầm ấm
"Vậy là người lúc đầu con gặp là Roy ư??" - Tyler thắc mắc
"Chính xác"- Nguyên khẳng định chắc nịch
"Vậy đây là..." - Ryan nhìn qua NGuyên, như chưa thể tin những gì đang xảy ra, sao lại có người giống cậu như thế
"anh trai của con, và con chính là con ruột của ta " - Vương Kiệt cười
" Ta không thể tin chúng ta lại có ngày hôm nay, ta rất vui các con à, ta cứ tưởng ta sẽ mất Nguyên mãi mãi, nhưng bây giờ ta lại được nhận gấp đôi , đó là điều khiến ta hạnh phúc nhất bây giờ" - bà Vương rưng rưng và ôm chầm lấy cả Roy và Ryan
"Mẹ..." Cả hai nghẹn ngào không nói nên lời
Có một người đứng im lặng nãy giờ, chỉ chăm chú quan sát người mình yêu, nhìn kĩ những nét đổi thay trên gương mặt thân quen đó, nhìn và nhớ lại ngày trước... và cảm thấy có lỗi rất nhiều với cậu. Đó chính là Khải... anh nhìn Nguyên, nhìn gương mặt bé nhỏ mà ngây thơ đó, nhìn mắt, nhìn mũi, nhìn thân hình của cậu như để khắc ghi sâu hơn...
và bỗng nhiên anh kéo tay cậu thật mạnh ra ngoài trươccs sự ngỡ ngàng của mọi người "Xin lỗi hai bác..."
------------------------______________--------------------------------------------
Đi được một đoạn, Nguyên chỉ im lặng đi theo Khải, không phản kháng, không nói một lời nào, nhẹ nhàng như một thiên thần
"CỘP" "á" Vì chỉ nhìn xuống đất đi theo Khải nên khi anh dừng đột ngột thì Nguyên đụng phải người Khải...
*im lặng*
'Em có gì muốn nói với tôi không?"
"..."
"Em tính tiếp tục né tránh tôi như thế này đến bao giờ nữa"
"...."
"Em có biết rằng em cứ như vậy tôi càng yêu em không"
" Yêu..." Nguyên ngước lên nhìn, ngạc nhiên chưa hết thì Khải đã ôm chầm lấy Nguyên và trao cho Nguyên một nụ hôn sâu, như để chứng mình tình yêu của anh dành cho Nguyên, để bù đặp lại cho những ngày tháng đau khổ vừa qua. Còn Nguyên, cậu hạnh phúc, cậu khóc, khóc vì những ngày tháng qua và bây giờ cậu đã có hạnh phúc....
-------------------------------___________________------------------------------------------------
*tèn ten tten ten, tèn tén tèn tennnnnn*
Tiếng pháo hoa và tiếng nhạc vang lên
Ba cặp đôi bước vào , Tyler và Ryan, Tỉ và Hoành, Khải và Nguyên.
Hôm nay là ngày vui của rất nhiều người
TRên hòn đảo được mua lại để dành riêng cho 6 con người này
Một ngày mới mở ra tươi sáng đối với họ ^^
ENDFIC
p/s: chân thành cảm ơn các bạn đã ủng hộ fic trong thời gian qua ^^
|