[FanFic Khải Nguyên] Này Nhóc Tôi Thích Cậu Rồi Đấy
|
|
[Shortfic] [Khải Nguyên] [Tỉ Hoành] Này nhóc tôi thích cậu rồi đấy Bởi YuliPark Author : Yuli Pairings: Khải- Nguyên, Tỉ-Hoành Disclaimer: các nhân vật trong fic là thuộc về nhau, không thuộc về mình, vì mình không có khả năng giữ được các nhân vật ấy. Category : Hài hước, lãng mạn, HE hay SE vẫn chưa biết được =]] @WP/yulipark
Giới thiệu nhân vật
* Vương Tuấn Khải: Hội trưởng hội học sinh trường Bát Trung. Đẹp trai, lạnh lùng, học giỏi. Con trai của tập đoàn đã quý lớn nhất thế giới, tập đoàn Diamond. Mới 18 tuổi đã nhảy cóc và hoàn thành xong chương trình học. Tuy nhiên anh vẫn ở lại trường để học tiếp và quan trọng hơn là chờ đợi một người ......
*Vương Nguyên: 17 tuổi, một cậu nhóc đáng yêu, học sinh mới chuyển đến trường Bát Trung. Con trai của tập đoàn ô tô đứng thứ hai Trung Quốc, và ba của cậu là một ông trùm trong thế giới ngầm, gia đình rất giàu có. Trước kia cậu học ở trường Thiên Hoa (cái tên do mình bịa ra, không có thật đâu ))), một ngôi trường bình thường. Nhưng ba mẹ cậu lại muốn con trai vào một ngôi...
|
Giới thiệu nhân vật
* Vương Tuấn Khải: Hội trưởng hội học sinh trường Bát Trung. Đẹp trai, lạnh lùng, học giỏi. Con trai của tập đoàn đã quý lớn nhất thế giới, tập đoàn Diamond. Mới 18 tuổi đã nhảy cóc và hoàn thành xong chương trình học. Tuy nhiên anh vẫn ở lại trường để học tiếp và quan trọng hơn là chờ đợi một người ......
*Vương Nguyên: 17 tuổi, một cậu nhóc đáng yêu, học sinh mới chuyển đến trường Bát Trung. Con trai của tập đoàn ô tô đứng thứ hai Trung Quốc, và ba của cậu là một ông trùm trong thế giới ngầm, gia đình rất giàu có. Trước kia cậu học ở trường Thiên Hoa (cái tên do mình bịa ra, không có thật đâu ))), một ngôi trường bình thường. Nhưng ba mẹ cậu lại muốn con trai vào một ngôi trường tốt nên bắt cậu chuyển sang trường Bát Trung. Học lực của cậu rất tốt, cậu đã học xong chương trình từ lâu nhưng vẫn bị bắt đi học. Hơi "nghịch ngợm"...
* Dịch Dương Thiên Tỉ : bạn thân của Khải, du học bên Mĩ về. Hảo soái, lạnh lùng. Học thức cao, như một học bá. Con trai của tập đoàn kinh tế Sapphire, lớn nhất nhì Trung Quốc.
* Lưu Chí Hoành: bạn thân của Nguyên. Gia đình cũng rất giàu có. Hai bên gia đình đã thân nhau từ lâu. Nhưng 2 năm trước, Hoành phải cùng gia đình chuyển công tác sang Mĩ và học bên đó. Sở hữu vẻ ngoài đáng yêu, lém lỉnh. Học lực khá giỏi.
Còn một số nhân vật phụ sẽ đề cập sau
|
Chap 1: Gặp gỡ
Tại biệt thự nhà Nguyên
- Nguyên à, dậy đi con - bà Vương gõ nhẹ cửa, gọi cậu con trai bảo bối.
- Mẹ à, 5 phút nữa thôi. - Cậu nhóc đang trùm chăn kín mít vẫn cô nói vọng lên cho mẹ nghe thấy.
- Ừ cũng được, nhưng mẹ nghĩ con nên dậy sớm nếu không muốn trễ học đâu con trai cưng- bà Vương ở ngoài, giả vờ ậm ừ nói, vẻ mặt vui vẻ
Trong phòng, Nguyên vội bật dậy "chết rồi, hôm nay ngày đầu đến trường mới". Nghĩ đến đây, cậu vội vã thay quần áo, làm VSCN rồi chạy ra khỏi phòng. Bà Vương ngồi dưới nhà, nhìn thấy cậu xuống thì vẻ mặt đầy đắc ý. Cậu nhìn bà, ánh mắt có chút hờn giận "mẹ biết con đã muộn rồi mà còn làm vậy" , rồi nhanh chóng ra ngoài đi luôn mà không ăn sáng. Trên chiếc xe Audi kia, cậu ngồi nghĩ ngợi lung tung. Bây giờ qua trường mới, không biết cuộc sống sẽ ra sao. Nghĩ.đến những đứa bạn trường cũ, cậu thấy hơi buồn, nhưng lại nhanh chóng lấy lại tinh thần. Xe đã đến trường. Vui vẻ chào bác tài xế, cậu bước vào trong trường. "Nơi đây thật là là lớn"- đó là ý nghĩ đầu tiên của cậu khi đặt chân vô đây. Cậu vừa xuất hiện, ánh mắt mọi nữ sinh cũng như nam sinh đổ vể phía cậu, ánh mắt hình trái tim.
.
- Ôi sao cậu ấy đáng yêu vậy?- hs1
.
.
- Hình như là học sinh mới? - hs2
.
.
.
.- Ai da.....Là học sinh mới, sao lại dễ thương thế này?- hs n
.
.
.
Câu vội vã né tránh mọi ánh mắt thèm thuồng ấy, nhanh chóng kiếm phòng Hiệu trưởng.
Cộc...cộc...
- Mời vào- một giọng nữ ấm áp vang lên
- cạch. Nguyên mở cửa ra, bước vào trong. Cô giáo hiệu trưởng đang ngồi đấy, nhẹ nhàng mỉm cười chào cậu.
- Em là Vương Nguyên??
- Dạ vâng. Em chào cô.
- Ừm. Cô đã nói chuyện với mẹ em rồi. Em sẽ học lớp 11a1. Và đây là chìa khóa phòng kí túc xá của em-phòng 608. Sau mỗi ngày, học sinh phải về phòng trước 10h. Và còn một số điều khác nữa, khi cần thiết em sẽ biết. Em còn thắc mắc gì không? - cô hiệu trưởng mỉm cười.
- Dạ?? Kí túc xá ạ?? Nhưng cô ơi em mới vào, chưa có mang theo đồ ở đây- Nguyên ngạc nhiên, tròn mắt nhìn cô.
- Em không cần phải lo. Trước khi làm thủ tục nhập học, mẹ em đã chuẩn bị mọi thứ hết rồi. Vậy nên em hãy yên tâm. Còn đây là nội quy học sinh, bản đồ. Em hãy mau về lớp cho kịp tiết đầu.
- Dạ vâng. Em chào cô. - Nguyên lễ phép cúi chào, bất lực.
Ra ngoài, cậu nhóc thở hắt "Thiên a~, tại sao mẹ con lại đối xử bất công như vậy".
"Tónghuà zhōng mófǎ de chéngbǎo
Yǒu mènghuàn de wèidào
Sì yì de mólì
Quán yǔzhòu dōu mànyán dào"
- Wei. - Nguyên lên tiếng
- Hello bảo bối. Con có thích những gì ta đã chuẩn bị không. Hehe đó là bất ngờ cho con đấy bảo bối à. - bà Vương cười đắc ý, rõ ràng đang cười trên sự đau khổ của con trai mình.
- Vâng ạ. CẢM ƠN mẹ rất nhiều....- Nguyên cố kéo dài từ "cảm ơn", đủ biết cậu đang rất bất mãn. Còn gì gọi là tự do nữa. Không hiểu tại sao ông trời lại ban cho cậu một người mẹ "đáng yêu" vậy nhỉ??
Khẽ cúp máy, Nguyên nhìn qua tờ bản đồ trên tay. "Thiên a~, sao cái trường này rộng thế không biết. Lại phải mỏi chân rồi đây". Cậu thầm than, đưa tay lên vò vò mái tóc kia rồi nhanh chóng đi tìm lớp.
Lớp 11a1
*ồn ào. *
*Xôn xao*
- Cả lớp trật tự. Hôm nay lớp chúng ta có thành viên mới. Nào, em hãy vào đây, giới thiệu đi. - thầy giáo nhìn cậu, cười thân thiện
- Xin chào các bạn, mình là Vương Nguyên. Học sinh mới, mong các bạn giúp đỡ. - Nguyên vừa nói vừa nháy mắt trông vô cùng đáng yêu.
- aaaaaaaaaaaaaa.... nữ sinh trong lớp hét ầm lên.
.
- Oaaaa Nguyên cute quá à!
.
- Aaaa. Đáng yêu quá, đẹp trai quá.
.
- Nguyên Nguyên lại ngồi với tớ nè.... Nguyên....- mọi nữ sinh, cả nam sinh cũng có đều mời cậu vào ngồi chung. Cậu e ngại nhìn đám người đó, rồi quay qua nhìn thầy cầu cứu. Thầy giáo biết ý, liền chỉ ra chỗ bàn cuối lớp, kêu cậu xuống đó ngồi. Nguyên nhìn thầy đầy vẻ biết ơn, nhanh chóng xuống chỗ ngồi, bỏ qua những ánh mắt tiếc nuối của lũ học sinh trong lớp.
.
.
.
.
4 tiết học trôi qua thật nhàm chán. Chương trình này, cậu đã học xong. Nhưng cậu vẫn ngồi thẳng, giả vờ chăm chú nghe giảng. Tiếng bà giáo nói đều đều trên bảng, mọi người xung quanh hầu như đều làm việc riêng. Lũ con gái túm tụm lại với nhau, bàn bạc về một ca sĩ nhóm nhạc nào đó. Lại có đứa con gái ngồi sau tết tóc đủ kiểu cho đứa ngồi trước. Trong lớp, thỉnh thoảng lại có mấy học sinh nhìn Nguyên cười rồi lại quay lên bàn về cậu . Nguyên khẽ thở dài. Bà giáo vẫn đang thao thao bất tuyệt, mặc cho học sinh ở dưới đang làm gì.
..... RENGGG.... tiếng chuông vang lên, giờ học đã kết thúc. Nguyên nhanh chóng ra khỏi lớp. Cậu thật sự thấy không thoải mái khi mọi người cứ nhìn cậu. Cậu đi lang thang, tham quan ngôi trường. Cậu cứ đi như vậy mà không biết mình đang đi đâu. Nguyên dừng chân lại. Trước mắt cậu bây giờ là một khu vườn đẹp đẽ. Hai hàng cây xanh mát rũ xuống gợi cảm giác nhẹ nhàng. Đài phun nước trắng tinh khiết vô cùng mĩ lệ. Bãi cỏ xanh mướt, đem đến cảm giác thật bình yên. Cậu nhìn vào tờ bản đồ, thật sự trên đấy không có nói gì đến nơi này. Bản tính tò mò trỗi dậy, cậu đi dần vào trong. Trên bãi cỏ ấy, một người con trai đang nằm ngủ. Vẻ mặt đẹp như thiên sứ, da trắng bóc, đôi môi đỏ, đôi mắt nhắm lại, hàng lông mi dài đầy quyến rũ, một vẻ đẹp đầy ma mị. Nếu có thêm đôi cánh nữa thì anh không khác gì một thiên thần. Nguyên bước lại gần, cốt để nhìn cho rõ. "Tại sao lại có người đẹp trai như thế này nhỉ? Ôi đẹp hơn cả mình" - Nguyên thầm nghĩ. Cậu đưa tay định gọi chàng trai ấy nhưng nghĩ lại thì thôi. Nhưng lúc cậu vừa đưa tay lại thì một bàn tay rắn chắc khác đã nắm lấy cổ tay cậu. Cậu khẽ giật mình. Người con trai ấy tỉnh dậy, ánh mắt nhìn cậu, ánh mắt nâu đen, như thắc mắc.
- Ơ- Nguyên ngơ ngác.
-Cậu là ai? Sao lại ở đây.- Anh khẽ nói, giọng lạnh lùng
- A... tôi....tôi học sinh mới. Tôi đi nhầm vô đây. À tôi không định làm phiền anh đâu, anh cứ ngủ...à nhầm, nghỉ tiếp đi. Xin lỗi đã làm anh thức giấc. Giờ...giờ tôi đi đây - Nguyên nói, cậu có vẻ hơi sợ khi nghe giọng nói lạnh lùng ấy cất lên.
Anh không nói gì, khuôn mặt cũng không biểu lộ cảm xúc gì, bỏ tay cậu ra, khẽ đứng dậy, bỏ đi.
- À này anh gì ơi, đây là đâu vậy, sao trong bản đồ không có. Tội bị lạc vô đây, anh có thể giúp tôi ra được không?- Nguyên níu tay người con trai ấy, ánh mắt long lanh, nhìn anh đầy hi vọng.
- ..... Anh nhìn cậu nhóc, khẽ nheo mắt. Gỡ tay cậu ra, anh lại thong thả bước đi. -"NGỐC"- anh nói, đủ để cậu nghe rồi bỏ đi.
- Ê cái anh này...tôi còn chưa nói xong mà....- Nguyên nói to nhưng anh đã đi xa rồi. Cậu lại đứng ngẩn ra một hồi. Không hiểu anh ta là ai mà lại kì cục như vậy. Cậu bị lạc đường mà không chỉ dẫn cho cậu, đã thế còn kêu cậu "Ngốc". Thật không hiểu nổi. "Cái tên đáng ghét".Ngán ngẩm, Nguyên lại cố gắng mò mẫm đường ra khỏi đấy để cho kịp giờ học buổi chiều......
|
Chap 2
01.00pm
RENGGGGG....RENG...
Giờ học buổi chiều bắt đầu. Vương Nguyên chạy vội vào trong lớp. Trán cậu lấm tấm mồ hôi. Vừa đi xuống chỗ ngồi, cậu vừa lẩm bẩm "cái tên đáng ghét, tại hắn ta mà mình như thế này! Thật bực mình a~". Mệt mỏi, cậu nằm úp mặt xuống bàn......
Vèo...cộp...một viên phấn ném trúng ngay đầu cầu, một cách chính xác. Khẽ xoa đầu, vò mái tóc bồng bềnh kia, Nguyên ngẩng lên....
-Em kia, tại sao em lại ngủ trong lớp, em coi nội quy trường học là......- Cô giáo đang cất tiếng nói oanh vàng kia bỗng dừng lại bởi vì trước mặt bà giờ đây là một thiên thần chính hiệu. Bà cô khẽ nuốt nước miếng, lại nhìn Nguyên bằng ánh mắt thèm thuồng.
- Dạ thưa cô, cô nói gì ạ? - Nguyên cất tiếng, mỉm cười nhẹ khiến bao người trong lớp chảy máu mũi ( mê trai wá ≧◇≦).
- À... không....không có gì đâu. Em cứ tiếp tục ngủ...à nhầm... em ngồi xuống đi. Cả lớp tiếp tục học, cô ra ngoài có chút việc. - Cô giáo lắp bắp nói, rồi vội vã ra ngoài, tay cầm theo cái túi xách (cái này là bà cô ra tút tát lại vẻ bề ngoài đấy a~).
Nguyên khẽ cười thầm. Không ngờ cậu cũng cơ sức quyến rũ cao như vậy. Nhưng cậu vẫn không đẹp bằng cái người cậu gặp trong khu vườn nọ. "Tại sao mình lại nghĩ đến anh ta nhỉ? Nguyên ơi mày bị sao vậy?". Cậu nhóc nghĩ thầm, nhăn mặt.
.
.
Ọc....ọc...
.
. "Hic đói quá đi, tại cái tên chết tiệt đó mà mình chưa được ăn trưa. Ôi đói quá!" Khẽ rủa thầm người thanh niên nọ, Nguyên lại ôm lấy cái bụng đang réo lên vì đói kia, nằm gục xuống.
Buổi học lại kết thúc nhàm chán. Cuối giờ cậu kéo vội tay một bạn nữ ở lại hỏi han khiến bạn này như muốn ngất đi vì hạnh phúc.
- À bạn ơi cho mình hỏi cái này nha!- Nguyên lên tiếng, mỉm cười nhẹ.
- Bạn .... cứ hỏi đi, mình sẵn sàng trả lời. - Bạn gái ấy lắp bắp, nói không thành tiếng.
- Trong trường mình có khu vườn nào không bạn, cái mà không có trong bản đồ ấy
- À, trong trường chỉ coa vườn hồng thôi. Mà vườn Hồng ấy có trong bản đồ mà. Ơ....không lẽ....- bạn gái ngập ngừng.
- Sao hả bạn?- Nguyên sốt ruột hỏi.
- Có một khu vườn riêng của một người. Khu vườn ấy rất đẹp, để tìm ra được nơi đó thì rất khó. Thật sự là chưa ai tới được đó, và chỉ nghe đồn mà thôi. Nó là nơi nghỉ ngơi của anh Vương Tuấn Khải- Hội trưởng hội học sinh trường ta. Anh ấy đẹp trai này, học giỏi này, mới 18 tuổi đã tốt nghiệp đại học, và giờ không hiểu sao anh ấy lại quay về trường, học lại lớp cũ. Mà tại sao bạn lại hỏi vậy? - cô bạn thao thao bất tuyệt, ánh mắt long lanh khi nhắc đến trai đẹp.
- À không có gì đâu, cảm ơn bạn nha- Nguyên vội vàng nói rồi chạy đi, để cô bạn không kịp nói gì.
Lang thang tìm hiểu trường, Nguyên cảm thấy mệt. Chỉ là trường học thôi mà sao to thế, làm cậy đi muốn gãy cả đôi chân. Lúc trưa cậu đã đi tìm hiểu được 1 phần trường, và bây giờ cậu vẫn tiếp tục tham quan. Không ngờ trường này thật lớn. Vừa đi cậu vừa nghĩ ngợi "không lẽ cái người mình gặp là Tuấn Khải gì đó ư? Nếu hắn ta là Hội trưởng hội học sinh thật thì phải giúp đỡ học sinh mới chứ. Sao lại lạnh lùng thế được." . Nguyên khẽ lắc đầu, sao cậu lại nghĩ về anh ta nữa, cậu lại thở dài. Nhìn lại vào bản đồ, cậu đã kiếm được kí túc xá. Vào thang máy, cậu nhấn nút- Tầng 6. "Trường này giàu thế không biết. Đến Kí túc xá mà cũng sang trọng như thế này. - Nguyên thầm nghĩ". Cậu bước đi.... đến phòng 608. Cậu tra chìa khóa vào. "Hình như bên trong có người".
- Xin chào, mình là Vương Nguyên, mới chuyển đến, sẽ là bạn cùng phòng mới của bạn. Mong bạn giúp đỡ.
Từ trong phòng tắm , một người con trai tuấn tú bước ra. Khăn tắm quấn nửa người dưới để lộ ra cơ bắp săn chắc cùng làn da trắng. Mái tóc anh vẫn đang còn ướt, từng giọt nước vẫn đang chảy xuống. Nguyên như á khẩu, cậu vội quay mặt đi.
- A....Làm ơn mặc đồ vào đi. - cậu ấp úng.
- Ha... nhóc, là cậu à? - Khải khẽ cười, để lộ ra chiếc răng khểnh. - Đều là con trai, có gì phải ngại.
- Anh.... anh... thay đồ đi anh Khải....tôi... tôi ra ngoài đây....- Nguyên lắp bắp.
- Đứng đó. Nhóc, biết tôi là ai rồi đúng không? Vậy có biết tôi là người rất thích độc lập và không thích nói nhiều không? - Khải tiến tới gần đặt tay lên vai Nguyên, giọng nói đều đều khiến cậu thấy sợ.
- Anh đừng lại gần đây, anh..... - Nguyên nói giọng hơi run, từ từ quay lại nhìn.
Bịch.... Khải đẩy Nguyên vô tường, chống tay lên, bao vây lấy cậu, mặt tiến sát mặt cậu, vẫn nói đều đều.
- Tại sao cậu lại ở đây?
- Ơ tôi.... -Nguyên ấp úng.
- Ai cho phép cậu vào đây?- Khải vẫn tiến sát mặt Nguyên, phả ra hơi nóng vào mặt khiến cậu thấy nóng ran.
- Tôi không biết. Do cô hiệu trưởng sắp xếp thôi. - Nguyên nhắm tịt mắt lại, trả lời Khải , khi mặt anh chỉ còn cách mặt cậu 2cm nữa thôi.
Khải nhếch mép cười, quay đi bước vào phòng thay đồ. Nguyên mở mắt ra , ôm ngực trái, tim cậu đập loạn xạ, thở hắt ra. "Rốt cuộc tại sao hắn ta có thể áp đảo mình bằng lời nói như vậy nhỉ, suýt chút nữa là mình với hắn..... rồi. Ôi mình đang nghĩ cái gì thế này? Thiên a~~" Nghĩ đến đây, Nguyên vội lắc đầu, rũ bỏ suy nghĩ quái đản vừa rồi. Khải bước ra, với áo sơ mi khoác ngoài áo thun trong, cùng với Jeans rách và giày Nike trông cực cool. Anh ra ngoài, nắm tay cậu kéo đi.
- Này Khải, anh bỏ tay tôi ra, đau quá a~~.- Nguyên nhăn nhó.
- Im lặng đi nhóc - Khải không nói gì nhiều, cứ kéo cậu nhóc theo
- Này, có nghe tôi nói gì không vậy, Khải ca. Với lại tôi chỉ thua anh một tuổi, không phải là nhóc. - Nguyên gắt lên, khuôn mặt nhăn lại một cách đáng yêu.
..... Khải chỉ nhếch mép cười, mặc kệ cho cậu kêu ca.
*Đến phòng hiệu trưởng*
Cộc...cộc.....
- mời vào
- Cô! Tên nhóc này là sao/? Không phải con đã nói con chỉ ở một mình thôi mà. - Khải vừa bước vào đã đẩy Nguyên ra trước mặt hiệu trưởng, đồng thời là cô ruột cuả mình.
- Tiểu Khải! Nghe cô nói. Cô và mẹ của Nguyên là bạn thân. Bà ấy nhờ ta chăm sóc cho Nguyên và ta nghĩ chỉ có có mới thích hợp làm điều đó. Thằng bé "hơi nghịch " nên ta mong con sẽ giúp đỡ nó nhiều.
- Nhưng cô, trước giờ con chỉ muốn một mình. Cô hiểu con mà. - Khải ấm ức. Dù lạnh lùng nhưng anh vẫn coi trọng người cô của mình nên không dám lớn tiếng.
- con phải nghe theo quyết định của cô, Khải. Vì con nên cô mới làm vậy
- Nhưng tại sao là tên nhóc này * chỉ vào mặt Nguyên* - Khải ấm ức nữa.
- Này anh không được chỉ tay vào mặt tôi. Nẹ anh không dạy chỉ tay vào mặt người khác là mất lịch sự à?- Nguyên chen vào nói.
- Nhóc im lặng. Người lớn đang nói chuyện.- Khải quay qua Nguyên, nói.
- Ê anh nói ai nhóc, tôi thua anh 1 tuổi thôi nhá. Anh mà người lớn cái gì?- Nguyên không vừa, cũng đốp lại 1 câu.
- Thua thì vẫn thua, nhóc vẫn là nhóc con - Khải nhìn Nguyên rồi phẩy tay kiểu như khinh thường rồi lại cười nhếch mép.
- Anh.... - Nguyên tức giận
- Anh đây, có gì không nhóc?- Khải vẫn cố tình trêu chọc Nguyên, đứng khoanh tay nhìn cậu cười cười...
Cô hiệu trưởng nhìn hai người cãi nhau thì khẽ cười. Quyết định của cô vậy có lẽ là đúng. Mong sao đứa cháu cô yêu quý sẽ quên được nỗi đau ấy.....
- Thôi !!!Khải và Nguyên, hai đứa về phòng đi, không bàn cãi gì nữa. - Cô bất ngờ lên tiếng, ngắt ngang cuộc cãi vã.
- Nhưng cô, con không muốn ở với nó * chỉ chỉ Nguyên*
- Cô, em cũng không muốn ở với hắn * chỉ chỉ Khải*
- Không nhưng nhị gì hết! Về phòng. Cô hiệu trưởng bất ngờ nghiêm nghị khiến cả 2 người đều thấy sợ, đành tiu ngỉu ra về. Cánh cửa vừa đóng lại, một nụ cười thỏa mãn hiện ra trên khuôn mặt cô.
*Trên đường*
Khải và Nguyên đi cùng nhau. Cả hai đều đang rất tực giận. Khải quay qua, Nguyên quay qua, thế là ánh mắt hai người lại chạm nhau.
-Anh/ nhóc....
- Nhóc/ anh nói trước đi....
Hai người cùng đồng thanh nói rồi lại cùng đồng thanh nói tiếp.
- Thôi không có gì.....
Vừa đi, Khải vừa nghĩ. "Tại sao hôm nay mình lại nói nhiều như vậy. Lại còn cãi nhau với tên nhóc đó nữa. Kể từ ngày đó, không lúc nào mình cảm thấy vui bẻ. Tại với thằng nhóc này lại.....Khải ơi mày bị sao vậy? Cũng thật lạ, từ khi thấy nhóc đó ở khu vườn mình đã cảm thấy có gì đó ở nhóc này.... Không được, Khải, không được suy nghĩ lung tung...".
Nhìn con người bên cạnh mình vừa đi vừa nhăn nhó khổ sở đủ kiểu, rồi lại còn đưa tay vò mái tóc cho nó xù lên, Nguyên bật cười nhẹ. Bất giác cậu thấy khó chịu...
- Này nhóc, cười gì? Khải quay qua lườm.
- Tôi..... ơ.... lảo đảo, chóng mặt, Nguyên bỗng dưng ngất xỉu, lả đi. Khải nhanh chóng đưa tay ra đỡ. Nhìn Khuôn mặt cậu xanh xao, gầy gò, Anh tự nhiên cảm thấy lo lắng.
- Này nhóc. Dậy đi.
- Này, cậu đừng có giả vờ nha. Mới nãy còn lớn tiếng mà.
Khải gần như hét lên. Nhìn đôi môi nhợt nhạt kia, anh thấy trong lòng dâng lên xúc cảm kì lạ. Biết cậu gặp chuyện không hay, anh vội xốc cậu lên lưng, cõng tới phòng y tế của trường....
*phòng y tế*
- Bác sĩ. Nhóc ấy sao rồi?- Khải lạnh lùng nói.
- Cậu ấy bị kiệt sức ngất xỉu do đói qua thôi. Bây giờ chúng tôi đang truyền nước. Một lát nữa bệnh nhân sẽ tỉnh lại. Lúc ấy, cậu phải bắt thằng bé ấy ăn thật no mới được.
- Vâng. Cảm ơn bác sĩ.
Vị bác sĩ già quay đi để mình Khải ngồi chờ. Mấy chị y tá thì đã biết Khải lâu rồi, cứ túm tụm lại chỉ cho liên hồi. Khải vẫn không để ý mà vẫn tập trung suy nghĩ " Thằng nhóc ấy sao lại như thế này, ăn uống kiểu gì không biết. Ơ mà tại sao mình lại lo cho nó nhỉ? Lạ thật!" Rồi anh lại tựa lưng vào ghế, khẽ nhắm mắt lại. Khuôn mặt tuyệt mĩ như thiên sứ.....
|
Chap 3
09.00pm
Nguyên tỉnh dậy, nhìn quanh quất, mọi thứ đều trắng xóa. "Tại sao mình lại ở đây vậy nhỉ?" Cậu nhìn quanh , ngạc nhiên khi nhìn thấy Khải đang ngồi tựa vào ghế, mắt nhắm lại, trông hệt như thiên sứ. Đây là lần thứ hai trong ngày cậu thấy anh trong khi ngủ. Thật đẹp.
- Này, nhìn tôi đủ chưa? Tôi biết tôi đẹp nhưng nhóc không cần nhìn nhiều vậy đâu- một giọng nói cất lên khiến Nguyên giật mình...
- Ơ...ai ....ai mà thèm nhìn anh chứ. Cái đồ Ảo tưởng sắc đẹp- Nguyên vội quay mặt đi, bĩu môi nói.
- Thì nhóc nhìn tôi chứ ai nữa. - Khải mở mắt ra, nhìn Nguyên cười cười, để lộ ra hai chiếc răng khểnh.
- Ê tôi không phải nhóc nhá. Đã nói rồi, anh hơn tôi có 1 tuổi, ko được gọi tôi là nhóc. - Nguyên làm vẻ mặt giận, nét mặt đáng yêu ấy đều lọt vào mắt Khải.
Anh bước tới gần giường bệnh
- Này nhóc, không đùa nữa. Sao cả ngày nay nhóc lại không ăn gì rồi để đói lả như vậy hả? Làm người đẹp như tôi đây phải ra sức cõng nhóc vô đây, vậy mà tôi lại không nghe được tiếng cảm ơn nào. Chậc chậc.... thật là....- Khải đứng khoanh tay nhìn Nguyên giả vờ lắc đầu.
- Là anh đưa tôi vô đây à.? Vậy Cảm ơn anh nhé. -Nguyên đưa mắt nhìn Khải, đầy vẻ biết ơn. À mà khoan, cậu thấy có gì đó không đúng. Theo như anh ta nói thì cậu ngất xỉu vì đói, mà cậu đói vì......
.
.
- Ê tại sao tôi phải cảm ơn anh chứ, tên đáng ghét kia. Là do anh tôi mới bị như vậy nha. - Nguyên chỉ vào Khải, giọng hơi tức.
- Tôi á?- Khải nhìn quanh, trong phòng không có ai khác, rồi chỉ tay vào mình, nhìn Nguyên với anh mắt đầy dấu hỏi chấm.
Nguyên gật đầu lia lịa.
- Ê sao lại là do tôi hả nhóc - Khải quắc mắc.
- Thì do anh chứ do ai. Tôi bị lạc nhờ anh giúp ra anh không giúp, hại tôi phải mò đường ra hết mất cả thời gian trưa quý báu, không ăn uống được gì. Mà bây giờ là mấy giờ rồi vậy?- Nguyên nói liên hồi.
- 9h tối. - Khải dửng dưng nhưng trong lòng lòng thầm nghĩ " vậy là tại mình thật"
- What?? Thiên a~~..... sao người nỡ đối xử bất công với con như vậy.... huhu sáng ra dậy muộn không kịp ăn, trưa bị tên đáng ghét hại không cho ăn. Giờ lại quá bữa tối rồi. Thiên aaaaaaaa...... ôm bụng than, Nguyên ngẩng mặt lên, khuôn mặt lộ rõ sự bất mãn.
Khải chỉ biết đứng đó cười. Cậu nhóc này quả thật rất đáng yêu.
- Này nhóc, dừng than vãn lại đi. Tôi nghe điếc hết tai rồi. Dậy tôi dẫn đi ăn, nhanh! - Khải như ra lệnh cho Nguyên, nói lớn rồi quay đi.
Kéo chăn ra, Nguyên nhảy phốc xuống giường, chỉnh sửa lại tóc tai quần áo cho tươm tất rồi cậu quay qua, liếc xéo Khải 1 cái. "Rõ ràng do anh ta mà anh ta lại dám ra lệnh cho mình nữa, thật đáng ghét mà".
Trên đường đi.
- Này bây giờ chúng ta đi ăn ở đâu vậy? - Nguyên lăng xăng hỏi.
- Tôi là đàn anh của nhóc đấy, liệu mà xưng hô đàng hoàng - Khải lườm Nguyên.
- Xùy..... đáng ghét như anh tôi không thích lễ phép. Ple - Nguyên trề môi nói rồi lại le lưỡi trêu chọc con người đối diện, điệu bộ đáng yêu không tả được.
- Nhóc..... Thôi được rồi, không đôi co với nhóc nữa. Đi ăn - Khải lộ ra vẻ mặt bất mãn, "sao cậu nhóc này bướng bỉnh vậy "
- Ăn ở đâu? Bây giờ cantin đóng cửa rồi mà. - Nguyên ngơ ngác hỏi.
- Cứ đi theo tôi. - Khải dửng dưng đi.
Hai người cứ đi. Nguyên lẽo đẽo sau Khải. Anh dẫn cậu ra đằng sau trường, đến bức tường ngăn cách bên trong trường và ngoài đường.Trời tối cộng thêm khu này không có đèn khiến Nguyên hơi sợ. Hai người dừng lại.
- N..này sao lại ra đây vậy?- cậu lắp bắp.
- Sao lại không thể ở đây... Vương Nguyên......- Khải ghé sát tai Nguyên, khẽ nói khiến cậu rùng mình.
- A..... không. Thôi tôi không đó nữa, tôi về trước đây. Anh cứ ở lại đây nhé. "Mình cảm thấy có mùi nguy hiểm". Nguyên co chân chuẩn bị chạy thì lại có một cánh tay giữ cậu lại. Cảnh tượng lại giống như lúc nãy trong KTX, cậu dựa lưng vào bức tường còn Khải thì.......
Nguyên nuốt nước bọt.
- Này Khải, anh...anh định làm gì vậy?
- Nhóc nghĩ thử xem. Nơi này khá tối, lại xa KTX. Cả tôi và nhóc đều đang đói. Và cũng CHỈ CÓ hai chúng ta. Nhóc nghĩ tôi định làm gì??- Khải tiến gần tới mặt Nguyên, giọng nói vẫn đều đều, hai chiếc răng khểnh lại lộ ra từ lúc nào.
- Anh...không lẽ....Không thể nào... không được..... anh đi ra chỗ khác đi.- Nguyên thật sự hoảng sợ, không lẽ cái con người kia lại định "làm gì" cậu ư? Không thể như vậy được. Cậu ra sức đẩy anh ra nhưng đối với một người mảnh mai như cậu thì khó có thể làm đc điều đó.
- Ha... nhóc con, đang nghĩ bậy bạ gì đúng không?? Hahaha tôi chỉ đùa chút mà nhóc đã phản ứng vậy rồi. Vui thật. Thôi không đùa với nhóc nữa, giờ tôi dẫn đi ăn nè. Khải nhìn Nguyên cười đắc ý.
-...... - Nguyên nghệt mặt ra. Hai vành tai, khuôn mặt cậu bây giờ không khác gì quả cà chua. Cậu xấu hổ cúi xuống. Cũng may trời tối nên anh không thấy được bộ mặt này của cậu, nếu không thì.....chắc cậu không còn ngẩng mặt lên được nữa.
Sau đó, Khải nhảy phốc lên, quan sát xung quanh rồi lại nhảy xuống.
- Nhóc, biết trèo tường không?
- Biết chứ sao không. Chuyện này tôi quá quen rồi. - Nguyên dõng dạc.
- Ok. Vậy giờ nhóc trèo qua trước đi, tôi ở dưới đây sẽ "hỗ trợ" cho - Khải nheo mắt nhìn Nguyên cười cười
- Xùy... ai cần anh chứ. Tôi tự qua được. Chống mắt lên mà nhìn nhá. Nói rồi Nguyên cởi giày ra, xách tay, lùi ra sau lấy đà, nhảy phốc lên tường, vượt ra ngoài. Khải cũng lấy đà làm theo vậy, lòng thầm nghĩ "cũng giỏi đấy chứ".
Cả hai đều đã ra ngoài. Nguyên đắc ý nhìn Khải, tỏ ý xem anh còn dám coi thường mình nữa không. Anh chỉ nhìn cậu rồi lắc đầu nhè nhẹ "như con nít". Nguyên lại hỏi:
- Bây giờ chúng ta đi ăn ở ngoài hả?
- Chứ nhóc tốn công trèo ra trường làm gì? Hỏi thừa.
- plè. Tôi cứ thích hỏi đấy. Mà tại sao Hội trưởng như anh lại cũng lén ra ngoài trường nhỉ? Tôi tưởng anh phải gương mẫu lắm chứ.
- Thích...thì ra thôi. Dù sao cũng không ảnh hưởng đến ai. - Khải lại vẫn dửng dưng. Ánh mắt anh hướng xa xăm.
- A.... ra khỏi trường thoải mái quá đi. Ưm..... aaaaaaa này Khải, chúng ta vào đây ăn đi, nghe nói hủ tiếu ở đây ngon lắm này. Nhanh đi. - Nguyên vươn vai hít thở không khí buổi tối, rồi ánh mắt chợt sáng lên khi thấy quán hủ tiếu ngay đó. Và cậu bám lấy tay anh một cách vô thức mà kéo đi. Khải hơi bất ngờ nhưng lại mỉm cười nhẹ đi theo Nguyên.
.
.
.
.
.
10.00pm
- Ôi no thật đấy. Lầm đầu tiên tôi ăn no đến như vậy, thật là đã quá đi.- Nguyên đưa tay xoa bụng, vẻ mặt đầy thỏa mãn.
- Này nhóc, muộn rồi. Về đi ngủ mai đi học.
- Ôi mai lại học nữa. Sao anh giỏi làm tụt cảm xúc của người khác vậy hả? Tôi vừa mới vui. Đúng là......đồ sao chổi. Mà thôi, nể tình hôm nay anh đưa tôi đi ăn, tôi sẽ theo ý anh. Nhưng lần sau đừng hòng. Giờ Chúng ta về.
- Ừ. - Khải đăm chiêu. "Ý cậu nhóc là sao? Lần sau? À lúc nãy cô mình có nói thg nhóc này hơi nghịch đúng không nhỉ? Không lẽ....." . Nhìn cậu nhóc đanh nhảy chân sáo, miệng đang nhẩm bài hát nào đó, Khải chỉ lắc đầu.
|