Thiên Đường Đánh Mất
|
|
CHƯƠNG 6
Đến phố đi bộ Hiển rất thích thú nhìn quanh. Đây là lần đầu nó đi ra ngoài chơi kể từ khi lên đất Sài thành này. Được 1 lúc Quang để Hiển ngồi đợi mình để Quang đi mua nước uống, trước khi đi Quang còn không quen cho Hiển 1 cái hôn ngay má. Khi Quang khuất bóng bổng có mấy kẻ lạ mặt đến trước mặt Hiển: - Ý trời ơi tụi mày ơi thằng què này cũng là bê đê kìa, haha.- 1 tên tóc xanh rêu, giọng the thé nói trước. - Đúng là trên đời này cái quái gì cũng có thể xảy ra, tụi mình như zy mà đéo có thằng nào theo.- 1 đứa tóc vàng, ăn mặc nam không ra nam, nữ không ra nữ chen vào. - Ê mày cho tụi chị số điện thoại thằng bồ mày để tụi chị “chăm sóc” giùm cho chứ cái thứ què quặc như mày đến cuối cùng nó cũng bỏ mày thôi.- tên thứ 3 chanh chua nói. - Ủa mấy người là ai tui có quen mấy người đâu. Muốn xin số thì cứ đến trước mặt anh ta mà xin, xin tui chi.- Hiển khó chịu nói, nó suy nghĩ rất đơn giản muốn gì cứ đến chính chủ mà nói. - Mày láo nhĩ hay muốn ăn đập đây.- Tên thứ 1 chưởi ầ lên. - Tui thách mấy người đó, đánh thử 1 cái coi công an có cồng đầu mấy người không.- Hiển đứng lên quát lại. Nó là người đơn giản nhưng không có nghĩa là ai cũng muốn leo lên đầu nó được, từ nhỏ đến lớn nó gặp những chuyện này không ít riết cũng biết cách bảo vệ mình. - Ê thôi đi Mộng Điệp người ta nhìn mình kìa.- Tên ăn mặc khác người kéo tay tên tóc xanh rêu. Thấy nhiều người xung quanh nhìn tụi nó cũng bỏ đi kèm theo đó là những lời hâm dọa. Hiển thở phào 1 cái vì thoát nạn nhưng nó không hề biết đâu đó “người yêu” của nó thấy tất cả còn vui vẻ khi thấy người khác bắt nạt nó và hơi tức giận khi tụi kia bỏ đi sớm. ---------- Hơn 10h Quang chở Hiển mới về, trên đường về Hiển không hề nói với Quang chuyện mình bị bắt nạt. Ngắm đường phố nhộn nhịp, hoa lệ Hiển như quên đi chuyện lúc nãy mà thả hồn theo gió, bổng nhớ đến điều gì đó Hiển hỏi Quang: - Anh Quang nè anh chở em đi chơi zy anh không ngại hã. - Sao phải ngại chở người yêu của anh đi chơi là niềm hạnh phúc của anh, anh còn muốn hô to lên cho tất cả mọi người biết em là người yêu của anh luôn kìa.- Quang dối lòng nói ra những lời mà anh nghe cũng muốn ói. - Nhưng em không giống người ta, em sợ….. - Em đừng tự ty như vậy, dù có chuyện gì anh cũng sẽ gánh cho em.- Quang hứa như cam đoan. - Anh nói thật, anh không có lừa em chứ?- Hiển cũng hơi cảm động khi nghe Quang nói như vậy. - Anh hứa mà, nếu anh lừa em thì ông trời hãy cho anh mất em mãi mãi đi, kaka.- Quang cười to trong lời hứa của mình. - Anh xạo quá đi nếu anh lừa em thì tức nhiên em sẽ chia tay anh rồi.- Hiển cũng cười cười nói. Một lời hứa như định mệnh an bài cho cuộc đời 2 người sau này………
|
CHƯƠNG 7
Sáng sớm chưa kịp mở mắt Hiển đã bị lôi đầu dậy mà tác giả không ai khác chính là thằng Duy: - Ê tối hôm qua mày đi đâu zy.- Thằng Duy hỏi với vẻ mặt tò mò - Đi đâu đâu, tao đang ngủ mà .- Hiển ngáp ngáp trả lời. - Xạo mày, hok đi đâu sao tao thấy bộ đồ mới mày treo ở đó, đi nói đi, đi đâu đó.- Thằng Duy nài nỉ, lôi kéo. - Có đi đâu đâu. - Xạo quá nghe, bạn bè đi đâu kể tao nghe đi, bộ đồ đó mày nói mẹ mày mua cho mày lúc lên đây mày tiếc không dám mặc mà giờ còn trối.- bằng chứng hết sức rõ ràng. - À.. ừ… mà…tao nói mày hok nói ai nghe.- Hiển đành bó tay với tính nhiều chuyện của thằng Duy, với lại nó cũng muốn hỏi ý kiến của thằng Duy để xác định chính xác mối quan hệ của nó với Quang. - Yên tâm mày biết tao kín miệng nhất khu này mà.- Duy vổ ngực hứa. - Ai hok biết mày nhiều chuyện nhất khu này. Mà chuyện này quan trọng không được nói cho ai đó.- Hiển nhắc lại tính quan trọng của câu chuyện để Duy không chủ quan. - Ừ biết rồi nói đi. - Tao có người yêu.- Hiển hơi đỏ mặt. - Á… mày có hồi nào sao tao hok biết, tao có thấy mày đi đâu đâu mà quen được gái trời, hay là quen trong lớp mày hả.- Duy ngạc nhiên la lớn. - Nhỏ nhỏ cái miệng thôi mày làm gì la lớn zy. Hok phải quen trong lớp cũng hok phải gái.- Hiển thêm đỏ mặt. Duy đứng hình 2 phút: - Hok phải gái zy hok lẻ mày quen trai. - À ừ, tao định hỏi ý kiến mày lâu rồi, mà tao sợ. Mày có thấy tao “biến thái” hok Duy.- Hiển liếc mắt dò hỏi. - Chuyện này bình thường nhưng mà Hiển này. Mày chắc chắn chứ yêu rồi chia tay khổ lắm đó. - Ảnh hứa với tao hok có lừa tao đâu.- Hiển hơi cười hạnh phúc. Nghe xong câu chuyện của Hiển, Duy lâm vào trầm tư như nhớ lại điều gì đó. Rồi nó bước vào toilet, khi bước ra Hiển thấy mắt nó đỏ hoe. Cố gặn hỏi nhưng không có kết quả cuối cùng 2 đứa cũng đành đi học mà gác chuyện này qua 1 bên. ---------- Tháng 2 trời vẫn còn se lạnh, những cơn gió khẻ nô đùa trên những khóm hoa đầu xuân như báo hiệu tết sắp đến. Vậy là Hiển và Quang “yêu” nhau cũng gần 4 tháng, mối tình của tụi nó vẫn vậy: ít đi chơi, ít gặp mặt, chỉ điện thoại và nhắn tin. Nhưng Quang vẫn quan tâm Hiển như hồi mới quen và vẫn có chiều hướng ngày càng gia tăng. Quang thường chở Hiển đi đây đi đó vào những lúc cuối tuần để biết thêm về Sài Gòn, Hiển đã được đến những nơi, ăn uống những thức mà Hiển chưa bao giớ biết đến. Quang luôn ân cần chăm sóc Hiển và như có phép màu Quang luôn xuất hiển vào những lúc Hiển cần, “như lúc Hiển thấy 1 con rắn trong phòng mình, Hiển sợ quá xĩu luôn, khi tỉnh dậy thấy Quang ngồi kế bên mình”. Giây phúc đó Hiển thật sự cảm động, ngoài cha, mẹ, em nó ra chưa ai tốt với nó như vậy.
|
CHƯƠNG 8
Hôm nay là ngày Hiển về quê ăn tết với gia đình. Nó đem về rất nhiều bánh mức, quần áo, những thứ đó đều là anh Quang mua cho nó đem về tặng gia đình. Hiển chỉ định mua 1 ít từ số tiền nó kiếm được mấy tháng nay nhưng mấy hôm trước anh Quang chở nó đi chợ tết rồi mua cho, nó từ chối mãi mà không được, anh nói “trước sau gì em cũng là vợ anh thì có ít bánh mức này đem về tặng gia đình vợ tương lai có đáng gì đâu”. Nghe xong câu đó da mặt mỏng của Hiển bắt đầu nóng và đỏ lên, làm anh Quang nhéo 1 cái cười gằn lên. Về đến quê em gái nó vui tung tăng mở xem những thứ nó đem về còn mẹ nó thì trách lưởi mãi nói nó ăn xài phung phí. Khi Hiển chỉ nói là bạn tặng cho gia đình lấy thảo thì bà mới thôi nhưng vẫn nhắc đi nhắc lại việc phải cảm ơn mà đối sử tốt với “người bạn” ấy. Chở lại Sài Gòn, Hiển vẫn mang nổi lo canh cánh trong lòng, mẹ nó dường như lại già yếu hơn. Nó thường thấy mẹ ho và tức ngực, mẹ nó mang bệnh tim nên khi cha nó còn sống luôn cố sức đi làm để mẹ không phải nặng nhọc chuyện gia đình, nay cha nó đã mất mẹ nó phải gồng gánh gia đình như vậy làm nó rất đau lòng. Hiển tự nhủ với lòng mình sau này phải kiếm thật nhiều tiền để cho mẹ nó hưởng phước. ---------- Chắc là cuộc sống Hiển vẫn bình lặng tiếp diễn như vậy nếu như chuyện nó quên anh Quang không bị phanh phui. Không biết là ai để lộ ra nhưng Hiển biết chắc chắn không phải thằng Duy vì có hôm Hiển thấy 1 người đàn ông lạ đến phọng trọ tìm Duy không biết nói cái gì. Đến đêm đó Duy say khước, khóc mếu máo chở về phòng, thằng Duy cứ lãm nhãm trong miệng nào là: “ anh là đồ khốn nạn sao lại đối xử với tao như vậy”, nào là “anh Khôi sao anh lừa dối em”. Đến đây Hiển mới biết thằng Duy cũng đã từng yêu 1 người cùng giới và cũng chịu sự phản bội. Hiển bắt đầu thấy lo, nó sợ anh Quang sẽ lừa dối nó nhưng khi nhớ đến những biểu hiện của anh nó lại thấy an tâm. Trở lại với chuyện tình cảm của Hiển, khi cả lớp biết chuyện này thì cuộc sống nó bắt đầu trở nên tồi tệ, những lời dèm pha, ẩn ý làm nó rất khó chịu. Đỉnh điểm là chuyện mấy tên trong lớp muốn lột quần nó coi nó có “chym “ hay không nhưng cũng may có mấy đứa bạn gái bênh vực nó còn đồng cảm chia sẽ với nó nên nó cũng thấy ngui ngoai.- Đến vài năm sau Hiển mới biết mấy bạn gái đó là hủ nữ. Bây giờ dù có biết Hiển cũng chả biết hủ nữ là gì. Chuyện trong lớp Hiển không hề nói với Quang, nó không muốn anh phải lo lắng cho nó nhiều thêm nữa. Anh thường hay nói tình yêu của tụi nó sẽ vượt qua tất cả sóng gió và Hiển muốn cá cược 1 lần trong đời. ******** - A lô, chuyện thằng Hiển với tao là mày khui ra phải không Lâm. - Ừ có gì không Quang. - Sao mày lại làm vậy.- Quang bực bội thêm khi nghe câu xác nhận từ bên kia. - Chuyện này có ảnh hưởng gì đến mày đâu, tao đâu có lộ danh tính mày ra.- Lâm trả lời như không có chuyện gì xảy ra. - Mày muốn làm gì phải hỏi ý kiến tao chứ, không có sự đồng ý của tao ai cho mày làm vậy.- Quang bắt đầu quát lên. - Tao chỉ muốn nó ăn 1 chút đau khổ mà thôi, hok lẽ mày đau lòng à. - Mày đừng có điên, tao nhắc lại 1 lần nữa sau này muốn làm chuyện gì mày đều phải hỏi ý kiến của tao. Nói xong Quang cúp máy ngay không chờ câu trả lời của Lâm từ bên kia. Hắn ngồi xuống sofa tự hỏi tại sao bản thân lại nóng như vậy khi nghe tin Hiển bị ăn hiếp trong lớp. “Không, không đó chỉ là cảm xúc giả tạo, Quang à mày diển rất đạt, với cảm xúc này mày sẽ lấy lòng thằng Hiển nhanh thôi. Nó bị như vậy cũng chỉ là 1 phần nhỏ nó phải chịu mà thôi, mày chỉ được giả bộ quan tâm trước mặt nó thôi, còn sau lưng chuyện của nó không liên quan đến mày”- Quang vổ mặt mình 2 cái, tự nhủ như muốn đính chính lại cảm xúc vừa nãy. Hắn cười tươi khi đã hiểu rõ “cảm xúc” của mình nhưng hắn lại quên đi cơn nhói đau của trái tim……..
|
CHƯƠNG 9
Trong khoãng thời gian tiếp đó mọi chuyện cũng dần qua đi. Trong lớp vì luôn được các bạn nữ “phổ cập” kiến thức “tốt đẹp” về 1 thế giới tươi đẹp theo chủ nghĩa “chỉ có đàn ông mới đem lại hạnh phúc cho nhau” nên riết mấy thằng nam cũng sợ quá nghĩ dám trêu chọc Hiển luôn. Năm 2 đại học Hiển khá bận rộn với lịch học cũng như việc làm thêm của mình. Hiển bây giờ còn nhận thêm việc dịch truyện trên 1 số diển đàng nên thời gian hẹn hò với Quang ít càng thêm ít, điều này làm cho Quang càng thêm lo lắng. Hôm nay để hâm nóng lại tình cảm của tụi nó, Quang đã mời Hiển về nhà mình “ăn tối”.Lúc đầu Hiển khá ngại và vẫn còn mấy chương truyện chưa dịch xong Hiển định từ chối nhưng thấy vẽ mặt chờ mong của Quang nên Hiển đành chấp nhận. Bước vào căn biệt thự xinh đẹp và lộng lẫy, Hiển như bị choáng ngợp với nó. Thề là nó chưa bao giờ thấy 1 căn nhà đẹp đến vậy và khoảnh khắc ấy Hiển cảm thấy lạc lõng. Nó dường như nhận ra khoảng cách của nó là Quang xa đến đâu, nó tự hỏi rằng: “mình nên làm gì để xứng với anh Quang đây”. Bửa ăn diển ra trong 1 bầu không khí hơi lắng động và như nhận ra điều đó Quang luôn chọc cười nó trong buổi ăn nên nó cũng cảm thấy vơi đi phần nào. Đến tối Quang muốn Hiển ở lại với mình đêm nay nhưng Hiển đã thẳng thừng từ chối với lý do chưa chuẩn bị tâm lý.Đúng thật sự là nó sợ hải và có nhiều mối lo ngại, nó còn gia đình và không biết mẹ nó sẽ chấp nhận như thế nào về nó đây. ******** Trong căn phòng lạnh lẽo và thiếu ánh sáng của đèn, Quang ngồi đó nhìn xa xăm, bây giờ hắn đang tự hỏi lại bản thân mình 1 lần nữa. Đây không phải lần đầu hắn như vây, kể từ khi “giả bộ” quen Hiển, hắn nhận ra rằng bản thân mình bắt đầu có sự thây đổi. Hắn không còn giữ vững được mục đích ban đầu của mình nữa và hắn bắt đầu lo sợ về điều đó. Như trong khoảng thời gian này Hiển bận rộn và ít khi nói chuyện cũng như gặp mặt hắn, hắn sợ nhưng hắn không biết mình sợ vì cái gì, sợ kế hoạch của hắn không thành công hay sợ rằng Hiển đã chán hắn. Hắn thật hạnh phúc khi Hiển chấp nhận đến nhà hắn, hắn đã bận rộn nguyên ngày hôm nay để chào đón Hiển, nhưng hắn nhận ra Hiển không được vui. Bọn thằng Lâm đã có kế hoạch là sẽ hâm nóng tình cảm của hắn và Hiển sau bao ngày “lạnh nhạt” bằng 1 buổi ăn tối. Nhưng khi bắt đầu trái ngược với tâm lý chán ghét mà hắn nghĩ lại thay vào đó là sự hạnh phúc vô bờ. Hắn đã tự ý thêm vào kế hoạch bằng việc mời Hiển qua đêm với hắn, và hắn rất hy vọng điều đó xảy ra. Khi Hiển thẳng thừng từ chối, trong lòng hắn dâng lên 1 cảm giác mất mác và bây giờ hắn sợ với cảm giác đó. Nếu thật sự có tình cảm với Hiển thì hắn sẽ làm gì đây, cái chết của Linh vẫn là nổi canh cánh trong lòng hắn…….
|
CHƯƠNG 10
Mấy ngày hôm nay Hiển không tài nào tập trung làm việc được. Sau ngày hôm đó Hiển bắt đầu suy nghĩ rất nhiều thứ, chuyện gia đình, chuyện tương lai sau này và cả chuyện nó và anh Quang. Nó tự hỏi tình yêu mà anh dành cho nó sẽ kéo dài được bao lâu khi mà nó và anh là người của 2 xã hội khác nhau, anh hoàn hảo có mọi thứ mà một con người mong muốn nhưng nó không có gì cả. Nó cảm thấy tự ty và có đôi lần muốn chia tay nhưng khi muốn nói thì như có thứ gì đó ngăn chặn nó lại. Khi đang ngồi mãi mê suy nghĩ thì có tiếng xe dừng lại trước phòng nó, nó nhận ra đây là tiếng xe của anh Quang. “Tối rồi sao anh ấy lại đến nhĩ?” tự hỏi như vậy mà tay vẫn mở cửa. Đập vào mắt nó là 1 hình ảnh chưa bao giờ nó thấy về anh Quang, hôm nay anh say khước, quần áo sóc xếch. Khi vừa mở cửa đột nhiên anh nhào tới ôm hôn nó tới tấp, nụ hôn đầu của nó đã bị đánh mất như thế. Từ từ nó nhắm mắt lại tận hưởng giây phút đê mê này, anh hôn nó rất lâu đến khi Hiển muốn nghẹt thở thì anh buông nó ra. Anh bắt đầu nhìn nó say đắm và định nói điều gì đó, bất chợt thằng Duy đi ra: “Y trời tao chưa thấy gì hết nha, tụi mày tiếp tục đóng phim tình củm Hàn Quốc đi”.- Nói không thấy chứ nhìn cái mặt nó là biết thấy hết không chừa cái gì rồi. Hiển nhìn tình trạng của anh Quang rồi kêu thằng Duy giúp mình đưa anh và cái xe vào phòng. Anh say đến vậy rồi nó không dám để anh chạy xe về 1 mình. Đêm đó anh ngủ ở trên giường nó và nó thì ngồi gục một bên anh. ******* Nữa đêm Quang lồm cồm ngồi dậy thì thấy Hiển ngủ gục một bên, Quang thấy Hiển như vậy bổng một cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng hắn. Hôm nay hắn lại cãi nhau với thằng Lâm, thằng Lâm muốn mạnh tay và đẩy nhanh kế hoạch hơn nữa nhưng hắn không đồng ý. Theo hắn thì làm như vậy sẽ làm lộ kế hoạch nhưng sự thật là hắn không muốn tổn thương Hiển, em hiền lành như vậy mà. Còn chuyện trước đây theo hắn chỉ là một sự sai lầm khi em chưa suy nghĩ chính chắn mà thôi. Hắn cuối xuống hôn 1 cái vào má Hiển làm Hiển giậc mình thức dậy: - Ư…Anh thức hồi nào vây.- Hiển vừa nói vừa dụi mắt. - Anh mới thức, em lên giường ngủ tiếp đi.- Vừa nói Quang vừa bước xuống. - Mấy giờ rồi anh. - Mới 3h thôi, em ngủ tiếp đi. - À hôm qua sao anh nhậu chi cho say quá zy. - Anh có chút chuyện buồn thôi, không sao đâu em. - Có chuyện gì anh cứ nói với em, cho dù không giúp được nhiều cho anh nhưng em vẫn ở bên lắng nghe, chia sẽ với anh, em là người yêu của anh mà… - Hiển em có thắc mắc tại sao không thấy cha mẹ anh không.- Quang nhìn Hiển. - À…ừ… em biết cha mẹ anh mất rồi. Em thấy di ảnh của 2 người trong phòng thờ nhà anh mà em hok dám hỏi sợ anh buồn. - Uhm cha mẹ anh mất rồi, mất trong 1 vụ tai nạn xe. Đáng lẽ đã cứu được nếu đưa đi bệnh viện kịp thời nhưng những con người máu lạnh ấy đã bõ mặc họ chết tức tưởi.- Quang kể trong sự hận thù. Hiển rất ngạc nhiên và chua xót, nó không ngờ chuyện xảy ra như vậy, nó nắm lấy tay anh: “Thôi anh à, người ta ở ác thì sé gặp quả báo thôi, hãy tha thứ chon họ đi anh, anh hãy cố gắn sống cho tương lai, em nghĩ cha mẹ anh trên trời cũng sẽ hy vọng anh sống vui vẽ”. Đột nhiên Quang gạc tay Hiển ra, quát lên: - Đúng rồi em cũng như họ nên mới cần sự tha thứ. - Anh nói gì vậy. Em không hiểu. - Thôi anh đi trước đây. Nói xong Quang bỏ đi để lại một sự khó hiểu cho Hiển.
|