Tình Yêu Có Thật Không Nhỉ ?
|
|
Tình Yêu Có Thật Không Nhỉ ???? TAC GIẢ: Nguyễn Hoàng Bảo Duy Truyện được repost từ những bài đăng của nguyenhoangbaoduyst . Bản quyền thuộc về nguyenhoangbaoduyst
Trong cuộc sống có những điều tưởng chừng như không tưởng nhưng lại là sự thật đó các bạn. Hãy xem một câu chuyện dưới đây như là một minh chứng cho đều mà tôi sắp kể. Thấm thoát Nó đã học xong lớp 12 của trường XXXX, và Nó đã có một kế hoạch sẵn sàng cho tương lai của mình. Đó là, thi đỗ vào trường Đại Học kinh tế Tp HCM, đây là ngôi trường mà Nó từng mơ ước bấy lâu nay. Cứ ngỡ như là một giấc mơ, cuối cùng Nó cũng thi đỗ vào trường Đại Học sau những ngày tháng vất vả học tập. Ngày đầu tiên lên Sài Gòn, Nó còn nhiều điều khá bở ngỡ, không một ai thân thích, không một người bạn nào. Nó phải tự đi tìm cái nhà trọ để mà nó có thể chiến đấu với 4 năm học vất vả này nhỉ? Nhưng thật sự là quá khó khăn đối với một thằng nhà quê mới lên Tp. Cái gì cũng mắc, cái gì ũng đắt đỏ, nhà trọ bé tí tẹo lại đòi 2 triệu đồng/tháng. Cuối cùng, thì ông trời không phụ lòng người tốt, Nó cũng tìm được một phòng trọ đơn sơ với giá 1,4 triệu đồng/tháng. Nhưng nó phải ở cùng một người nữa, vì thế chia tiền ra thì nó cũng nhẹ bớt phần nào. Tại Tp xinh đẹp này, tại căn nhà trọ này đã xảy ra rất nhiều biến cố trong cuộc đời nó. Mà chắc hẳn suốt cuộc đời này nó sẽ không bao giờ quên được. Khi bà chủ vừa dẫn nó đến phòng thì nó đã thấy rất nhiều thằng con trai mặc quần đùi, cởi trần chơi đá banh mà tim nó không thể nào không đạp mạnh được. Mặc dù nó vẫn là con trai đấy thôi. Nó tên là: Nguyễn Hoàng Nguyên, 18 tuổi, quê ỏ An giang, là con trai duy nhất trong một gia đình trung nông ở vùng giáp biên giới. Nó rất đẹp, làn da thì trắng mịn, mặc dù nó ở vùng nông thôn nhưng ba mẹ nó cưng nó lắm, chẳng phải làm việc gì cả, chỉ ở nhà mà học thôi. Sóng mũi của nó cao vút như mấy thàng Tây balo vậy đó. Chiều cao thì khoảng 170cm thui. Nhưng nói chung là hoàn hảo về ngoại hình. Nhưng ngoặt nổi chỉ có tính tình thì khá chi là kỳ cục. Vừa bước đến phòng 12 thì bà chủ dừng lại và nói chuyện với một thằng con trai nào đó, trông tên này cũng khá bảnh trai và có vẻ là rất trí thức vì hắn đang đeo cặp kiến cạn mù u, chắc khoảng 3 độ gì đó. Nó thầm nghĩ như thế. Sau khi nói xong thì bà chủ bảo Nó vào phòng. Và nói đây là phòng mà nó sẽ ở trong suốt thời gian mà nó thuê. Khi bước vào phòng thì tên con trai đó đã nhanh chóng chào nó bằng một nụ cười say đắm lòng người. “ Chào bạn, mình tên là Duy sinh viên năm 2 trường Đại Học Bách Khoa, còn bạn tên gì?”( Nguyễn hoàng bảo Duy, con trai của chủ tịch tập đoàn quản lý mạng Inlink) “ Chào bạn, mình tên là Nguyên, sinh viên năm 1 trường Đại Học kinh tế Tp HCM” Bây giờ nhìn kỹ lại tên Duy này rất đẹp trai, đôi mắt to nhưng được che đi bởi cặp kính cận rất Fashion, làn da trắng mịn, cơ thể thì lực lưỡng cùng với chiều cao mà khiến nhiều người phải ghanh tỵ. Mặc một cái quần Jeans Đen lửng và áo Pull rất hợp style. Chắc có vẻ là dân ở chợ đây. Chắng bù cho nó, mặc áo sơ mi trắng, quần tây xanh dương chẳng có chút phong cách nào cả. Trông cứ ngố ngố sao í. Nó chợt miệng hỏi: “ Quê bạn ở đâu?, tôi thì ở An Giang 7 núi bạn biết chứ?” “ Ah, tôi ở Tp này luôn, nhưng……..” hắn trả lời cho nó nghe nhưng có vẻ ấp úng gì đó. “Nhưng sao?” nó hỏi tiếp “ Mà không sao cả, để tui giúp bạn dọn dẹp nhé” Nó không hỏi tiếp nữa, nó nghĩ bây giờ việc đầu tiên nên làm là phải sắp xếp mới đồ này thật ngăn nắp cái đã. ….. Sau vài giờ lay hoay với mới đồ lộn xộn thì xem đâu đã vào đấy. Ngước nhìn lên đồng hồ thì thấy đã hơn 12h trưa. Nó liền nói: “ Duy chúng ta cùng đi ăn cơm nhé” “ Ah. Bạn cứ ăn cơm của tui đi, khỏi cần ra tiệm cho phiền phức, chiều tôi nấu lại là được chứ gì”(Duy có thói quen nấu cơm một nồi ăn nguyên ngày luôn chiều khỏi nấu, siêng quá nhỉ???) Duy nói với nó “ như vậy có tiện không chứ?” Nó hỏi “ không sao đâu, chúng ta ở chung mà, hihi” duy cười và nói lại với nó “ zậy tui không khách sáo đâu nhé” nó cười trả lời Duy nhảy phốc đứng dậy và đi vào dọn cơm, nó cũng vào dọn cơm phụ, trong mâm cơm tuy đồ ăn không nhiều nhưng có rất nhiều món ngon: nào là thị gà chiên nước mắm nè, thịt heo khìa nè, bò sào hủ qua (khổ hoa) nè, và có một tô canh bí đao thị bằm nóng hổi nữa cơ chứ. “ Duy nấu hết những món này hả?” Nó ngạc nhiên hỏi “ uh. Tui nấu đó, nếu không ngon bạn bỏ qua dùm nhe” Duy vui vẻ trả lời “ trời ạ, bạn nấu ngon quá mà lại còn rất đẹp nữa” Nó ăn một miếng gà chiên và nhận xét. “ Vậy bạn ăn nhiều vô nhé” Duy ân cần mời nó Trong buổi cơm đó, nó rất vui và quên đi những mệt mỏi mà nó phải chịu đựng khi ngồi xe gần 300km mới đến đây. Sau khi ăn xong thì nó dành lấy phần rửa chén. Mặc dù Duy đã ngăn cản nhưng nó vẫn cố tranh giành cho bằng được. Sau khi rửa chén xong thì nó thấy Duy đã ngũ từ lúc nào. Lúc này nó thấy Duy ngủ mà tim nó cứ đập thình thịch liên hồi cảm giác của nó sao khó tả quá đi. Nhìn một người con trai ngủ thôi, mà tim nó đã như vậy rùi…………. (Còn nữa)
|
Lòng nó xao xuyến biết bao khi nó nhìn thấy Duy ngủ, nó nhận ra một điều rằng nó chỉ thích con trai từ khi học lớp 11. Mặc dù nó đã tự nhủ với bản thân rằng đều này là không phải sự thật. Nhưng mỗi khi nó thấy con trai thì tim nó lại đập lỗi nhịp và mặt lại ửng đỏ lên. Sao lại nhỉ? Nó không muốn điều đó chút nào, Nó là con trai duy nhất trong gia đình, sau này nó phải lấy vợ, phải có con, nhưng ……nhưng sao lại thế này đây??? Lúc đó nó buồn lắm, nó chỉ muốn chết hoắc cho xong, để khỏi làm đau khổ ba, mẹ và những người thân của nó. Nhung nó lại suy nghĩ, chắc có lẻ đây chỉ là những ngộ nhận mà thôi. Sau này lớn lên, nếu nó tìm thấy một đối tượng phù hợp thì mọi chuyện sẽ khác. Đó là động lực thúc đẩy nó sống cho đến ngày hôm nay. Nó đang ngồi nhìn Duy ngủ thì: ….. Đừng trách em hởi, anh nào muốn như vậy đâu ……Thật tâm anh cũng đau buồn lắm em hiểu không …….Nhiều khi lý trí phải gụt ngã trước số phận ……..Bởi trái tim anh không là chính anh …….Là đàn ông nhưng em ơi, anh chẳng thể yêu em ………Xác thân là hình thức của đàn ông …..Thật ra anh với em cũng gần như đã giống nhau ……Vì anh đây đã trót mang hai tâm hồn Điện thaoij nó bổng vang lên: “Aloo, con nghe ba ơi” “Con tới rồi hả? có tìm phòng trọ được chưa?” “Dạ con tới hồi trưa, tìm được nhà trọ rồi, ở chung với một người nữa nhưng vui lắm ba à” “Uh vậy con cố gắng sống hòa thuận với người ta nhe, lên đó gáng giữ gìn sức khỏe đó” Sau tiếng gát máy của ba, thì lòng nó lại buồn buồn, có lẻ nó nhớ nhà lắm đây. Vì đây là lần đâu tiên mà nó phải xa nhà. Nó đang ngồi suy nghĩ vẫn vơ thì Duy bổng gọi nó: - eh, bạn làm gì mà ngồi thừ ra đó vậy, nhớ nhà hả? - đâu có đâu…Nó gạt tay lên má mà che đi những dòng lệ tuôn rơi. - Còn nói dối à, mắt đỏ hoe hết rùi kìa - Đã nói là không mà, tại đi đường xa nên mắt đỏ vậy đó. Nó nói dối kinh khủng nhỉ? - Uh, nếu zậy thì tốt, mà chiều nay tui phải có việc ra ngoài, bạn ở nhà nhé. Mai tui mới về lận đó. Duy có vẻ không tin, nhưng cố tình nối qua chuyện khác để làm giảm cơn buồn suy nghĩ miên man của nó. - Uh, thì bạn cứ đi. Nó xử sự zậy có đúng không nhỉ, bạn cùng phòng đi qua đêm bên ngoài mà không hỏi thăm lý do, mà nó mới lại đây nữa chứ, sao anh ta không ở lại, hay có nó mà anh ta không ngủ được??????? Sao một hồi miên man suy nghĩ thì nó cũng cất lời: - Hay tại tui mà anh ngủ không được - Trời ạ, đâu có đâu, hôm nay là thứ bảy tui phải về nhà tui chứ. Cuối tuần là tui lại về nhà một lần hà, đừng có mà ở đó suy nghĩ viễn vong. Nói rồi Duy vào phòng tắm thay đồ. Khoảng 15’ sau bước ra, là một chàng trai hiện đại, trẻ trung và fashion. Hắn mặc cái áo sơ mi ngắn cách điệu ôm sát người với sọc ca rô xanh, để lộ bộ ngực đầy nam tính. Diện cho mình một cái quần Jeans đen huyền bí, kết hợp là một cái nón lưỡi trai trắng ấn tượng. Trông hắn lú này chẳng khác gì những người mẫu trên sàn catwalk (không biết chữ này đúng không nữa đây). - Làm gì đứng thừ người ra thế, tui đi đây. - Uh. Nó chỉ biết được tiếng uh chứ biết nói gì nữa đây. Nó chạy ra khỏi phòng thì thấy hắn chỵ lên phòn bà chủ và lấy ra chiếc SH màu đen thật là sành điệu và bắt đầu chạy. Nó nhìn hắn chạy …chạy và mất hút dàn giữa chốn đô thị phồn hoa này. Nó lại vào phòng nằm gát tay lên trán và suy nghĩ tiếp. “Ah hắn là người như thế nào nhỉ? Hắn bảnh trai thế thì chắc có khối cô theo ứ? Mà hắn ăn mặc rất sành điệu, chắc hắn là con nhà giàu? Uh là con nhà giàu vì hắn cưỡi nguyên chiếc SH luôn mà? Vậy sao hắn lại ở trọ trong căn phòng tồi túng này chứ?. Nó gáng óc suy nghĩ, vò đầu bức tóc suy nghĩ, mà chẳng tìm ra được câu trả lời. Ủa mà hắn có là gì của mình đâu mà phải suy nghĩ về hắn chứ? Để mệt óc thôi. Nó ngồi dậy và lại cái vali xem coi đồ đạt của nó đủ chưa, có cần mua thêm gì nữa không. Nó lật bóp ra xem, “Ah còn 2,5 triệu, chăc cũng xài tạm đến cuối thấng được” Bổng điện thoại lại reo: ….. Đừng trách em hởi, anh nào muốn như vậy đâu ……Thật tâm anh cũng đau buồn lắm em hiểu không …….Nhiều khi lý trí phải gụt ngã trước số phận ……..Bởi trái tim anh không là chính anh - Aloo con nghe ba ơi - Con hả, mẹ nè - Dạ con chào mẹ - Uh, cơm nước gì chưa Nó mới sựt nhớ, nó cưa ăn cơm chiều, mà giờ thì đã tối rồi. Nó bèn nói láo để cho mẹ nó yên tâm: - dạ con ăn rùi - uh, zậy ngủ sớm đi con Nói xong mẹ nó tắt máy, nó cảm thấy lại nhớ nhà. Nó thèm cái cảm giác được ba mẹ nó lo lắng. Nó thèm dược ăn nhung món mắm mà mẹ nó tự làm. “ Ôi sao nhớ… Tịnh Biên quá (một huyện nhỏ của tỉnh An Giang) ( Một câu hát trong Quê Hương Tôi của Vmusic) Nó vội ra ngoài và ăn liền 2 tô hủ tiếu rõ, nó ăn kinh khủng lắm. Hồi trưa, ăn cơm cùng Duy mình nó mà xới gần hêt đống thức ăn zậy đó. Duy thì ăn rất ít. Cho nên khi nó ở đây có khi lại là điều may mắn cho Nó. Đêm đã dần buông, nó cũng đã chìm vào trong giấc ngủ. Giấc ngủ của nó rất là ngon lành. Nó ngủ một giấc thẳng cẳng tới sáng luôn. Mặt trời chiếu vào khe cửa sổ nhưng nó vẫn chưa chịu thức cho đến khi: - rầm rầm mở cửa, mở cửa - nó hú hồn giật mình tỉnh giấc, ai zậy tới liền? Nó vừa mở cửa ra trước mắt nó là một cô nàng dễ thương, mặc một chiếc váy ngắn nhưng rất kín đáo mà lại khoe được những đường cong huyền bí. Nó càng ngạc nhiên hơn khi cô nàng này chưa chào nó thì đã: - em là ai? Sao lại ở đây? Nó dứng hình 5s sau đó mới nói - tui là Nguyên, đây là phòng tui. Bạn tìm ai? Nó nói với giọng cau có khó chịu - zậy anh Duy đâu? Kêu ra gặp Chị mau. - Duy không có nhà, anh ấy về nhà rùi - Zậy cho địa chỉ nhà anh ấy đi? Chị ta trông có vẻ rất vội - tui không biết, tui chỉ mới don lại đây có ngày hôm qua thui. - zậy em là sinh viên năm 1 ah - uh - chị là My học chung với Duy -ah chào chị. - thui zậy chị về, khi nào Duy về nói là con chị my kiếm nhe, chào em - chào chị Nó bước vào nhà với một tâm trạng buông thê thảm, buồn vì bị người khác phá đi giấc ngủ của nó, buồn vì hắn đã có bạn gái rồi uh. Lại còn đến đây tìm nữa chứ? Nó vệ sinh cá nhân (VSCN) xong. Đi ăn sáng và về phòng. Nó lấy báo ra đọc, lấy sách ra đọc, lấy laptop ra chơi game. “Chán quá đi thui” Nó nói một mình trong phòng. Bổng có tiếng cọt kẹt gì ngoài cửa, nó chưa kịp ra xem thì cửa đã mở. Thì ra là hắn đã về. - sao về sớm zậy, bạn nói chiều mới về mà. Nó hỏi trong khi mắt thì nhìn vào màn hình laptop - uh. Nhưng bỏ nhok ở nhà thì không yên tâm - Nhok? Nhok nào - Thì nhok này chứ nhok nào - sao lại gọi tui là nhok - thì nhỏ tuổi hơn tui chứ bộ - nhỏ hơn chỉ có 1 tuổi thui mà. Nó cố biện minh cho số tuổi của mình - sao nhok biết là nhok nhỏ hơn anh 1 tuổi - thì anh là sinh viên năm 2, tui năm 1 - hahaha. Nhok ơi anh sinh viên năm 2, nhung thi tới 2 năm mới đạu đấy. - hả? Zậy anh lớn hơn tui tới 3 tuổi hả? Nó ngạc nhiên tròn xoe đôi mắt mà hỏi -uh. Zậy là gọi nhok nhe. - nhưng...... Nó chưa kịp nói thì hắn đã nói tiếp - thay đồ đi, rùi anh chở nhok di chơi tham quan thành phố, ngày mai nhok phải đi học rùi. - hả đi chơi hả? Hihi được đợi nhok í đợi tui một chút. Nó bổng đỏ mặt Hắn thì cười, cười với nụ cười thật mê ly ngây ngất lòng người. - bây giờ đi đau zậy anh? - thì anh chở em tham quan chợ bến thành trước, sau đó mình đi bến bạch đằng, rồi đi uống cafe, sau đó nữa thì là qua xem trường em, Rồi cuối cùng thì là về nhà. -uh zậy thích quá Nó ngồi trên SH của hắn mà lòng vui không sao tả siết, chỉ mới quen có 1 ngày thôi mà sao nó cảm thất hắn rất là thân thiết như dã quen từ lâu lắm rùi đó. - ah anh Duy xe này là của anh ah - uh, có gì không nhok - đã bảo là không đươc gọi là nhok mà - nhưng anh thích cơ. Hắn cười với nụ cười đầy quyến rủ - nhưng em không thích - thì cứ kệ em, ai biểu em nhỏ tuổi hơn anh. Ah hay anh gọi là em ơi nhé. Nó nghe cái từ “em ơi” sao mà gợn óc thê không biết. - thui cứ goi là nhok đi. Mặc dù nó chẳng muốn. Nhưng ít ra còn đỡ hơn cái từ em ơi - uh. Hắn cười mãn nguyện. Sau vài tiếng đồng hồ đi tham quan thành phố về đêm, thì lúc này cũng đã hơn 10 pm rùi. Nên nó và hắn đã về. Gần đến phòng thì nó mới nói: - ah hồi sáng có chị My đến tìm anh đó - zậy sao? Hắn trả lời tỉnh bơ Nó nghĩ “ sao zậy ta? Bạn gái tìm thì ít ra hắn phải vui chứ, sao lại dững dưng thế này? Hay là không phải bạn gái hắn, nhưng chị ta có vẻ là thích hắn lắm đây. Úi trời ơi, sao lại thế này. Tại sao nó lại cứ nghĩ về hắn zậy ta. Nó gõ vào trán vào đầu nhủ rằng không được nghĩ về hắn. Vào đến nhà. - Tắm rửa đi rùi mai còn đi học sớm đó nhok? - Uh biết rùi. Nó vào phòng tắm, tắm rửa và VSCN xong bước ra thì hắn đã ngủ từ thời nào rùi. Chắc đêm nay nó mất ngủ vì hắn nữa đây. Nó và hắn nằm cạnh nhau, mặc dù không phải sát bên nhau nhưng tim nó vẫn đập nhộn nhịp như chứ từng đập zậy đó. Làm sao ngủ được đây? Nó quay sang vào góc tường đếm từ 1 đến 1000 rồi đến 4000 .....rồi đến........ 8000 mà nó vẫn không sao ngủ được. Có lẻ, đây là lần đầu tiên nó ngủ chung với một thằng con trai lạ và lại còn đẹp nữa chứ. Nó vẫn cứ tiếp tục đếm đếm cho đến khi nó chìm vào giấc mộng không biết từ lúc nào. Bổng có tiêng gọi thất thanh mà nó chẳng muốn nghe chút nào: - nhok nhok dậy đi học kìa, sáng rồi - cho ngủ chút đi - trễ học bây giờ Nó cố tìm cái chăn để phủ kín người ngủ tiếp nhưng không được, cái chăn đâu mất tiêu rùi. Bực mình nó ngồi dậy, thì ra cái chăn đã bị hắn sếp gon lại rồi. Nó đành phải cắm mặt đi vào nhà tắm VSCN. Sau khi bước ra khỏi nhà tắm thì hắn nói với nó: - bây gời anh đưa nhok đi ăn sáng, sau đó thì đưa nhok đến trường, trưa anh đến rước Nó ngây người ra, khi nghe những câu nói từ tốn và đầy quan tâm từ phía hắn. Nó vội lên tiếng: - như thế đâu được, phiền anh lắm, anh còn phải đi học mà. Em đi xe Bus được rùi. ( mặc dù nó rất muốn được như thế, đi học mà được người đưa đón còn gì sướng bằng) - yên tâm đi, chỉ bữa nay thui. Bộ nhok tưởng anh đưa nhok hằng ngày ah. Chỉ là vì hôm nay là ngày đầu nhok đến trường nên anh đưa nhok đi thui. Nói xong hắn nhéo mũi của nó một cái. Làm nó đứng hình 5s tiếp tục. -Đi thui sao đứng đó. Giọng hắn thúc giục - dạ... Nó bước lên xe với tâm trạng thật bi thương. Ai ngờ nó tưởng bở. Buồn như con chuồn chuồn luôn. Chạy xe khoảng 45 phút thì cũng đến trường. Thật ra rất gần nhưng vì kẹt xe nên đi chậm. Nó chào tạm biệt hắn và bước vào trường. Nhưng vừa được 2 bước thì - nè cho số điện thoại đi, trưa anh lại đón. Hắn nói to với nó - uh 01255xxxxxxxxxx - số gì đâu khó nhớ qua zậy, số anh đó. Hắn nhá máy cho nó - trời số điện thoại anh đó hả? Đẹp quá 01234.567.567. Nó ngạc nhiên oh lớn - thôi đi học đi, anh phải đi rùi hẹn trưa gặp lại. Nói rồi hắn chạy đi mất tiêu. Nó cũng bước vào lớp. Ngôi trường thật lớn, nó phải loay hoay mãi mới tìm được lớp học. Nó vào ngồi cạnh một con nhỏ hết sức là xí xa xí xoạn, nhí nha nhí nhảnh như con cá cảnh. Con nhỏ này mặc cái quần jeans trắng, áo thun 2 lớp trông rất modern và đeo một cái bóp xinh xắn. Nhưng hởi ôi., nhỏ nói nhiều quá, lanh cha lanh chanh lắm. Vừa ngồi xuống thì nhỏ đã bắt chuyện với nó và cuộc nói chuyện thế cứ được bắt đầu. Nhỏ tên là Linh quê ở Thủ đức, là con út trong một gia đình giàu có. ( Nó tự nhận xét nhỏ giàu chứ nhỏ chẳng nói vì cả, bởi vì nhỏ sài chiếc iphone 4s, cái ipad 3 thế hệ mới nữa, nhưng nhỏ lại chơi rất hòa đồng, không phân biệt là dân tỉnh hay dân quê gì hết) *************
|
Thế là buổi học đầu tiên cũng kết thúc, nó đi ra cổng trường xem hắn đâu, thì nó đã thấy hắn đứng một đóng bên kia đường tay thì ngoảy ngoảy kêu nó. Nó cười nhẹ và bước đến và lên xe hắn. - bây giờ đi ăn nhé? Sau đó đi siêu thị mua tí đồ rồi về nhà trọ he nhok - dạ - hôm nay em học cảm thấy sao - dạ ngày đầu học môn đại cương nên cũng không đến nổi nào - trời đất, ý anh hỏi là có làm quen ai chưa, trong lớp họ đối xử với nhok như thế nào kìa? Chứ anh đời nào quan tâm đến bài vỡ chứ. - ah. Zậy sao không hỏi rõ. Nó bắt lỗi hắn vu vơ - thì em kể đi - em quen được một cô bạn cũng vui vui - ah mới vô lớp mà đã quen gái rồi he. Coi bộ nhok sat gái lắm he. Hắn cười lớn trong vẻ thích thú - anh này, em với cô ta chỉ mới quen thui mà. Và như thế câu chuyện được tiếp tục về buổi học hôm đó. Sau khi đến siêu thị thì hắn lấy xe đẩy và đẩy mua đủ thứ nào là mì, hủ tiếu, cá mồi, nước tương, chả lụa, sữa chua, …. Nhiều lắm lắm luôn. Nó ngạc nhiên hỏi hắn. - ơ anh mua những thú này chi? Mình đâu cần nó đâu, với lại sữa chua làm sao mà minh ăn hết một ngày được mà anh mua tới 4 lốc zậy. Nó tan ra hết rùi sao? - Thì kệ anh, anh mua ăn mà, với lại ăn sữa chua đẹp da lắm đó. Như thế mấy đứa con gái sì gòn mới kết nhok chứ…. Hắn thì thầm vào tai nó làm nó nhột ghê lắm. Nhưng lại là nó lại rất thích điều đó mới chết í. - Uh. Anh lại chọc em nữa rùi. Nó đỏ mặt bước đi trước Ra đến quầy tính tiền nó dành tính tiền, nhưng hắn không cho. No vội chạy là và đưa tiền hắn đành pó tay. Nhưng thật đáng đời cho nó, tổng số tiền là 2800000 VND. Mà trong khi đó nó chỉ còn khoảng 2500000 VND mà thôi. Nó vội kêu hắn lên và chỉ vào màn hình máy tính. Hắn nhìn vào thì hiểu ra. Hắn cười khoái chí và nhéo mũi nó. - giỏi sao không trả đi? ..Nói xong hắn đưa cho thu ngân thẻ ATM và như thế là đã thanh toán xong. - Uh. Thật ngại quá. Hay về em gửi tiền lại chia đôi với anh he. Nếu anh tinh mình ên thì em ngại lắm, minh ở chung với nhau lâu dài mà ......( tức nó quá, nếu là tui thì anh cứ dẫn em đi siêu thị hoài đi..kaka) Hắn nhìn nó vởi vẻ giận dữ, nhưng rùi hắn cũng nói - Uh. Sợ em luôn. ...Có lẻ hắn sợ nó ngại nên hắn mới uh zậy đó. Về đến nhà nó mở cửa bước vào thì nó la tất thanh. -trộm ...trộm ...anh ơi. Cửa không có khóa nè. Hắn bình thản bước vô và nói -vậy em xem coi có mất gì không? Nó chạy vội vào phồng thì đồ đạt ...... ( còn nữa)
|
Đồ đạt không có mất mà lại nhiều thêm nó vô cùng bất ngờ. Nó quay lại hỏi hắn - ủa thế là thế nào Hắn đáp tỉnh bơ -đồ trong phòng của mình thì là của mình. zậy thôi Nói xong hắn đem đò mới mua chất vào trong tủ lạnh mới tinh. Cond nó thì vẫn còn đang sửng sốt với những đồ đạt mới này đây, nào là LCD 32 inch, nào là tủ lạnh, nào là máy giặt, nào là dàn máy vi tính có nối mạng nữa cơ chứ, lại thêm một cái máy lạnh gắn lủng lỉnh trên tường nữa chứ. (phòng trọ tuy nhỏ nhưng để đủ những thứ này nhe các bạn và nhà trọ rất kín nên cũng có thể gắn cái máy lạnh) Nó vội chạy lại hỏi hắn -nhưng cái này ai mua? Anh mua rồi tiền đâu em trả? Em là sinh viên hà? Tại sao khi em lại thì anh lại mua những thứ này chứ? . - cậu nhok ạ, anh mua hết đó dược chưa, có bắt nhok trả tiền đâu mà lo, hơn nữa không phải là khi nhok lại anh mới mua, mà vì nhà trọ này anh mới don lại trước nhok có 1 ngày hà. Hắn cười và xoa đầu nó. Nó chẳng biết nói gì nữa ngoài câu’ - zậy hà. Zậy mà em cứ tưởng anh tốt với em quá Hắn đáp lại một câu mà nó muốn chết ngất tại lúc đó luôn vậy đó - bộ nhok tưởng nhok là người yêu của anh hả? Đừng có mơ nhé. Nó đỏ mặt kinh khủng và vội vàng chạy vào nhà tắm. Đóng sầm cửa lại và nhìn vô kiếng và tự nhủ với mình rằng tỉnh lại ..tỉnh lại... Quy ngược thời gian vào buổi sáng chút nhé. Sau khi chia tay nó xong thì hắn chạy một mạch đến Siêu thị Nguyễn Kim. Nào là mua tủ lạnh, nào là mua Tivi LCD, nào là mua máy lạnh,... nhiều thứ lắm luôn. Nhưng tại sao hắn lại mua những thứ này nhỉ. (Đọc tiếp các bạn sẽ hiểu). Sau đó hắn chạy lại các nhân viên và yêu cầu giao hàng và lắp đặt trong buổi sáng nay. Và như thế là mọi chuyện điều được như ý nguyện của hắn. Buổi chiều hôm đó nó nấu cơm và làm đồ ăn. Còn hắn thì đang loay hoay với cái tivi LCD to đùng. Hình như hắn đang dò đài thì phải.
********** Tại bàn ăn Nó hỏi: - sao anh mua nhiều thế, tụi mình là sinh viên cần gì những thứ đó? - thì mua để xài chứ sao. Nhok hỏi ngộ ghê? - mà tiền đâu anh mua nhiều dzữ zậy? - chuyện đó thì nhok cứ yên tâm.... anh của nhok mà. Hắn cười và tiếp tục ăn cơm Nó nhìn hắn ăn cơm một cách ngon lành, mà no không thể nào tập trung ăn được. Mái tóc thì lãng tử quá, cái miệng thì đang nhai nhai nhìn xinh xinh sao á. Bổng nó bị giật mình: -nhok làm gì nhìn anh dzữ zậy? Mặt anh dính gì àh ? - ơ ơ không gì cả, anh ăn đi.......nó trả lời lúng túng một cách đáng nghi. Hắn không nói gì mà chỉ nở một nụ cười bí hiểm. Ăn cơm xong thì nó don dẹp rửa chén. Còn hắn thì tiếp tục với công viêc dò đài của cái tivi mới mua. Sau khi mọi chuyện đâu đã vào đó thì nó lại gần tivi và ngồi cạnh hắn. Lúc này nhìn hắn manly làm sao. Nó hỏi: - anh nè, nhà anh ở thành phố vậy sao anh lại dọn ra ở riêng vậy? Hắn có vẻ bất ngờ trước câu hỏi của nó. Suy nghĩ một lát rùi nói: -Oh tại anh thích sống tự lập ấy mà. Em đừng hỏi nhiều.... Hắn trở nên cáu kỉnh và trông có vẻ không được vui cho lắm. - ngày mai anh có đưa em đi hoc nữa không?. Nó cũng không biết tại sao lại hỏi ra một câu ngu ngốc thế này nữa. Mặc dù nó rất muốn là hắn chở đi học mỗi bữa nhưng làm sao được chứ. Nó và hắn chỉ mới quen biết nhau thôi mà. -anh nói rồi, chỉ chở nhok bữa nay thôi, chuyện ngày mai thì ngay mai hẳn hay nhé nhok. Ah nhok gọt trái cây ăn đi rồi cùng xem tivi. ******** Thế là một ngày mới lại bắt đầu, hôm nay là ngày thứ 2 nó được đến trường, hôm nay, khác với ngày hôm qua, hôm nay nó phải tự đi đến lớp mình ên, vì thế nó đã dậy để chuẩn bị còn ra đón xe bus nữa. Hắn cũng đã dậy, hắn đã thay đồ xong., nó mừng thầm chắc hôm nay hắn sẽ chở nó đi học. Nhưng như thế có được không nhỉ? Có phải nó đang lợi dụng hay không? Nhưng nó đâu có bảo hắn phải chở nó đâu. Nhưng mà cũng chưa chắc là hắn chở nó đi học nữa. Bổng hắn nói: -sao còn đứng đó, bộ nhok không tính đi học à - ơ nhưng em đi chung với anh à -uh -nhưng ngai lắm - ngại gì. Hắn ngạc nhiên hỏi - thì anh chở em đi học đó, em thấy phiền quá hà -ai nói anh chở em đi học? -hả????? Miếng nó mở to chữ A - ah ha, có người tưởng bở, hôm nay anh sẽ cùng em đi xe bus, anh sẽ tập cho em cách đón xe và cảnh giác khi trên xe luôn, nên hôm nay anh mới đi xe bus với em nè - zậy em cám ơn anh nhe.... Hắn làm nó có hơi thật vọng một chút nhưng bù vào đó là sự cảm động vì nó được hắn quan tâm lo lắng cho nó từng li từng tí chứ. Hai đứa trên xe bus nói chuyện vui vẻ , thoải mái, đứa này chọc dứa kia, đứa kia lại pha trò đứa nọ. Nó thật là hạnh phúc khi được ở trọ chung cùng với hắn.
*********** Và như thế một tuần đã trôi qua. Hôm nay là thứ 7 hắn phải về nhà. Nó lại ở nhà một mình. Lúc đầu nó rất muốn ở một mình, vì khi ở bên hắn lúc nào nó cũng phải giữ khẻ, nếu không bị phát hiện thì nguy mất, bởi hắn quá hấp dẫn mà. Nếu hắn mà biết nó là gay thì sao? Sẽ xa lánh nó, sẽ don đi hoặc tống cổ nó ra khỏi căn phòng này. Thế thì nó sẽ ra sao giữa phố thị sa hoa này chứ. Nghĩ như thế nên nó đã cố gắng kiềm chế bản thân mình trong suốt thời gian qua. Nhưng bây giờ nó lại muốn hắn bên cạnh nó cười đùa và nói chuyện cùng nó, ngủ cạnh nó..... Nhưng nó phải làm gì đây? Nó thật không hiểu bản thân nó nữa. Nó muốn thoát ra khỏi thế giới này, nó không muốn bị xã hội khin bỉ và xa lánh nó. Nó muốn là một người bình thường, cưới vợ sinh con, nhưng tại sao nó lại cứ nhớ về hắn. Có phải nó đã thích hắn rồi chăng? Không không đâu? Nó không thể làm như vậy? Nó ngồi xem tivi đến tận 2h sáng và nó đã gủ thiếp đi. Trời vừa sáng thì đã nghe tiếng bước chân hối hả ra vào liên tục, giọng bà chủ nhà thì thao thao bất tuyệt, còn cái giộng của thằng nào thì cứ chang chảng sao í. Nó ngủ không được bèn mở cửa ra xem. - trời ơi thì ra là có hàng xóm mới. Nó nói vu vơ một mình -chào bạn. Một thằng con trai lạ mặt nói với nó -uh chào. Rồi nó bước vào bên trong VSCN. Thì ra là có hàng xóm mới, không biết tên này như thế nào ta? Trông hắn cũng có vẻ lịch sự và vui vẻ, chắc sẽ có thêm một người bạn đây? Nó tự nói một mình( thằng này bị bệnh đao hay gì há, nói vu vơ một mình hoài) (còn nữa)
|
Bước ra khỏi nhà tắm, nó cảm thấy quá mệt mỏi vì hôm qua nó thức rất khuya đấy mà. Bụng nó thì đã đánh trống liên hồi rồi, vậy là nó phải đi tìm cái gì nhét vào bụng cái đã. Nó đi đến xe bánh mì gần đường, vừa vội chạy tới định mua thì Chúa ơi nước đâu mà nhiều thế. Nó đã bị giăng nước lên ướt hết cả người rồi. Nó tức điên người lên. -eh cái xe kia? Chạy kiểu gì vậy? - ơ. Tui xin lỗi, tại tui vội. Một thằng con trai trả lời với nó và hắn chạy tiếp. Nó chưa kịp nói câu gì nữa hết thì hắn đã biến mất tiêu. Nhưng no nhớ cái bảng số xe. Wase s 65F1 4538. cái xe đó mà nó gặp lần nữa là không yên với nó đâu. Thế là sáng sớm đã gặp oái nhân xúi quẩy cả năm, í cả ngày, nó nghĩ thầm trong bụng. Vừa đi nó vừa gậm ổ bánh mì mà tức, phải thay bộ đồ khác quá, dơ hết chơn rùi, chán thật. ****** Về đến nhà trọ, thì nó thấy một chiếc xe wase s đỏ đậu trước cửa, nhìn thấy quen quen í thì phải. Bổng nó la lớn: -hả 65F1 4538, là nó chứ không phải khác, hay lắm chủ mày là thằng nào sẽ chết với ta? Nó liếc ngang, liếc dọc chẳng thấy ai. Nó tiến gần lại cái phong đang mở cửa, úi da là hắn, tên mới dọn lại. - bạn là chủ nhân của chiếc xe ngoài kia phải không? - đúng, có gì không bạn? - bạn giải thích sao về vụ sáng? -vụ nào? -bạn chạy làm quần áo tui như thế này nè rùi chối hả? - ah quá ra là bạn hả? Tui đã xin lỗi rồi mà? -Xin lỗi là xong hay sao? Tui chưa nói gì hết là ông chạy mất tiêu rồi? Nó đã thay đổi cách xưng hô luôn rùi kìa, từ bạn thành ông luôn. Chắc nó giận lắm rùi đó. - chỉ có làm dơ quần áo có chut xíu, làm gì mà la het hoài vậy? y chang con gái vậy? nó ghét nhất ai nói nó giống con gái, mặc dù nó giống thiệt (hihi). Nó đỏ mặt trông ngu nghê và tức giận. nhưng nó kịp lấy lại bình tỉnh và la lớn - tui không ý nói chuyện trai gái gì hết, tui chỉ muốn nói vấn đề lịch sự thôi, ông là người có ăn học mà, tại sao lại hành xử như kẻ vô học thế không biết? - nè cái thằng kia, mày nói ai vô học hả? bây giờ mày muốn cái chi? Đánh lộn tay đôi hay gì? - Đó thấy chưa, chưa gì máu côn đồ đã nổi lên rùi kìa, tao chỉ muốn mày phải thành thật xin lỗi tao thôi Ôi nhức đầu với nó quá, tại sao chuyện có chút ét mà lại xé ra to nhỉ? Mà thật sự trong tâm nó cũng đâu muốn vậy đâu, chẳng qua là nó muốn đùa giỡn với tên này để làm quen thôi mà, nhưng hiện giờ không khí trở nên thảm hại vô cùng có lẻ chẳng làm quen làm thân gì hết. - tao nói cho mày biết nhe, tao xin lỗi rồi, zậy thì biến đi. Nếu không ông này cho mày biết tay.? Vừa nói hắn vừa bẻ tay nghe gay gắt. nó sợ muốn té đái í lộn té xỉu (mà không ai muốn hiểu sao thì hiểu). nó nhủ thầm “ thôi bỏ qua đi, không khéo rước hoạ vào thân thì khổ” nghĩ như thế nên nó quay về phòng và không quên liếc hắn bằng một cặp mắt hung ơi là hung. Sau khi nó quay đi, thì bổng nhiên nó lại nghe tiếng phì cười, phải chăng là tiếng của hắn, hắn đang cười nó ư, tại sao lại thế, hắn đang giận lắm cơ mà?, hay là hắn cười vì mình sợ hắn, chắc chắc là zậy rùi, “trời ới cái thằng cha trời đánh, đã thế sau này mày biết tay với tao, cứ chờ đó đi cưng, quân tử trả thù 100 năm chưa muộn, ủa 10 năm mà ta, à không mà mình đâu phải là quân tử đâu, cho nên 100 năm cho chắc, tao không sợ mày đâu, tại hôm nay tao yếu thế đó”. Nó sạo quá trời luôn, nó 1 mình, hắn 1 mình yếu thế cái gì? Sợ mà bày đặt. ******** Thế là cũng đến chiều tối, Duy vừa bước về tới với vẻ mặt hớn hở định chào nó thì: Beng, một âm thành khủng khiếp phát ra trong phòng, Duy chạy vào hỏi với vẻ hốt hoảng: -chuyện gì zậy nhok? -nhok cái đầu ông há? - hả?? -đã bảo là không được gọi là nhok mà - hừ, chuyện gì mà nổi cáo với anh zậy? Tội nghiệp cho thằng Duy sẽ bị nó chút giận rùi, chiều tới giờ nó đang ấm ức vì không có ai chút giận, may quá hắn về đúng lúc. -tui nói cho ông biết nhe, tù nay trở đi không được gọi tui là nhok nữa đó, nếu không tui móc mắt ông hà,…. Trùi ơi, nó hung thấy ớn luôn Duy bật cười - sao zậy, nhỏ tuổi hơn anh thì anh kêu là nhok có sao đâu nào, mà lúc trước nhok cũng đồng ý rùi chứ bộ, - nhưng bây giờ tui không thích, được không hả???????? - nhưng mà anh thích, ……. Duy đang cố chọc tức nó chẳng khác nào thêm dầu vào lửa, thêm pate vào trong bánh mì, kaka tại ông ngu nên chuốc họa vào thân rùi. - ông thích mặc ông, nhưng tui cấm ông gọi tui nhu vậy, biết chưa, biết chưa,……. Vừa nói nó vừa xông vào đánh Duy tơi bời hoa lá cỏ luôn chứ hẹ gì nữa? - nè làm gì zậy? Thật ra xảy ra chuyện gì mà nhok í Nguyên hôm nay kỳ vậy? Nói anh nghe đi - chẳng có chuyện gì hết chỉ linh tinh thui. Cái thằng ôn dịch, mày cứ chờ đó, há há há.............. vậy là cũng xong trận đình phong bảo táp của nó cuối cùng cũng qua, chỉ có cái tội gọi nó là nhok mà Duy phải bị xử túi bụi, Nó thật hiền nhỉ? ******* Hôm nay là thứ 2 đầu tuần. Nó đứng trước gương rạng rỡ xem mình xinh trai như thế nào, nó nhìn qua cửa thì thấy có một bóng dáng đi qua. Nó cũng chả thèm để ý. (đố các biết đó là ai?). nó vội ra đón xe Bus và đi đến trường. ******** Vừa vào đến lớp thì tụi bạn nó đã nhao nhao lên rùi, mới quen nhau nhưng chúng nó tốt lắm, đứa nào cũng con nhà nghèo, nhưng chỉ có một sở thích chung là nhiều chuyện. Nên mới tụ tập chơi trung với nhau. Nó bước vào lớp ngó nhìn xung qunh lớp một điều tự nhiên khi mà bước chân vào lớp của mỗi người. Nó bổng dừng lại đúng cái bàn của một ai đó mà nó rất ư là thích í lộn là ghét cay ghét đắng. Là hắn cái tên ôn dịch kia, tại sao hắn lại có mặt tại đây nhỉ, trời ơi đây không phải là sự thật nhé, nó quay qua hỏi con Vân (bạn mới quen được một tuần, con nhỏ này là lớp trưởng) - ê thằng đó là thằng nào vậy? Sao lại ở đây? - Ah đó là anh Thiên, K32 nhưng năm rùi không học được vì lý do nào đó nên năm nay mới vô học lóp mình đó? - Zậy ah? - Mày quen anh ta hà? - Đâu có - ủa mà lớp biết bao nhiêu đưa mày không hỏi mà hỏi ngay người mới luôn he, trí nhớ mày tài ghê. Lớp mới học có 1 tuần mà mày nhớ hết, nể phục? - Mệt vào học đi, tụi nó kêu kìa Nguyên ngày học hôm đó, nó không sao tập trung được có cái mặt tên đáng ghét đó là nó học không vô. Và cứ thề thời gian trôi qua thật nhanh, buổi học kết thúc, nó ra đứng chờ xe Bus như mọi ngày. - eh tao về trước nhe- con vân chào nó - uh - về không tui cho quá gian. Một chiếc xe máy chạy đến gần và đập vào mặt nó là hắn, một thằng con trai trời đánh, ôn dịch - không, có quen biết gì mà quá gian - ở chung một nhà trọ, học chung một lớp mà không quen - zậy thì đã sao? Tui không thích đó....... - zậy thì cứ ở đó mà chờ xe bus đi nhé. Đây về trước hà Nói xong hắn chạy mất vút, bỏ lại sao nó là khói bụi mịt mù của đường phố sài gòn, hơn nữa ông rời hôm nay cũng ác với nó dzữ lắm sắp mưa rùi. Xe bus thì chứ đến, một mình nó đứng ngóng chờ trong mỏi mệt ********* Và thế là nó cũng lết xác về đến nhà, vừa về đến cổng nhà trọ thì đã thấy hắn đang cầm một tô cơm mà ăn, trông thật tức tối làm sao? - nè phải có gian là về sớm rùi? Ai biểu bày đặt - kệ tui, không quen không thích làm phiền -zậy thì làm quen đi, rùi sẽ thích làm phiền - ông, nhưng đây không thích làm quen, được chưa hả thằng kia? Thật sự nó cũng tính làm quen với hắn lắm chứ, nhưng nó ghét nhất đứa nào dùng đánh đấm, vũ lực, mà lần trước hắn lại dùng sự uy hiếp vũ lực với nó mới chết. Chắc hai đứa này là mặt trăng với mặt trời quá hà??? (còn nữa)
|