Tình Sử Chosun
|
|
Chương 10: Thoát hang hùm
Nửa đêm, nhóm Yunho gõ cửa một khách điếm lớn nhất huyện xin trọ lại. Đang đêm bị đánh thức lão chủ quán bực lắm, nhưng thấy đỉnh vàng sáng choang trước mắt thì liền xoa tay cười cầu tài, ba chân chốn cẳng chạy đi kêu bọn tiểu nhị dọn phòng. Có câu: nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất. Nên năm người cùng nhất trí quyết định trọ tại nơi sát cạnh huyện nha, đám lính đương nhiên nghĩ tội phạm chắc đã cao chạy xa bay nên sẽ khinh suất bỏ qua, không khám xét nơi đây. Tuy vậy họ cũng hiểu không thể lưu lại địa phương này lâu được.
Sáng sớm tất cả đã thức dậy tụ họp tại phòng của Jaejoong, chàng vừa sai tiểu nhị đi mua vài thứ cần thiết cho việc cải trang. Sau đó cẩn thận khóa cửa phòng lại, cùng bàn tính.
“Chúng ta cải trang như thế nào đây?” Ki Bum phấn khích hỏi.
“Đóng tuồng trước hết phải có kịch bản, vai diễn.” Jaejoong bình thản đáp. “Chúng ta sẽ giả làm một gia đình đi du ngoạn. Có lão gia, phu nhân, tiểu thư, thiếu gia, a hoàn và thị tòng.”
“Tôi sẽ đóng vai nào nhỉ?” Ki Bum nôn nóng hỏi.
“Ngoài tiểu thiếu gia thì đâu còn vai nào khác hợp hơn.” Jaejoong trả lời.
“Còn vai tiểu thư chắc là của Thể Chân cô nương?” Yoochun lên tiếng, chàng gật đầu thừa nhận. “Còn tôi?”
“Đương nhiên là con chó theo đuôi!” Ki Bum cười nắc nẻ. Yoochun nổi sùng nhưng không tiện phát tác, chỉ lườm y một cái rồi quay sang Jaejoong hỏi.
“Vậy vai a hoàn…”
“Tôi không làm đâu nha!!!” Junsu la lên khi bắt gặp ánh mắt gian tà Yoochun liếc sang mình.
Dường như Jaejoong thấy thương cảm cho mối tình đơn phương nên thốt.
“Chỉ còn vai này thôi, cậu ráng chịu đựng đi.”
“Đùa, sao cứ phải là tôi chứ?!” Junsu đập tay xuống bàn phản đối.
“Vậy cậu thấy có ai thích hợp hơn không?”
Junsu há miệng ra rồi ngậm lại, liếc nhanh một vòng quanh phòng. Yoochun bản mặt năm phần hung dữ, bốn phần ngờ ngệch, khuôn mặt chữ điền đầy nam tính, Jaejoong dù có tài thánh cũng chẳng thể hóa trang y thành nữ nhân được. Yunho, Jaejoong thân thế tôn nghiêm, đâu thể giả nữ, lại còn đóng vai phục vụ người khác. Tính đi tính lại chỉ có Junsu là thích hợp, đành nuốt hận ỉu xìu nói.
“Thôi được, làm thì làm.”
Yoochun hý hửng ra mặt, thiếu chút là nhảy cẫng lên la lớn. Trong đầu y suy tính, một khi Junsu đã mặc y phục nữ nhân, nhất định tâm tính sẽ có biến chuyển cho phù hợp với giới tính thật của mình, chuyến đi này ít nhất cũng mất nửa tháng, nam nữ gần nhau thể nào chẳng nảy sinh tình cảm? Junsu biết tỏng ý đồ đen tối trong đầu y, cặp mắt long lên tia nhìn nguy hiểm liếc xéo Yoochun.
Jaejoong đứng lên bảo. “Vậy là phân vai xong, tất cả tạm sang phòng bên, để tôi bắt đầu hóa trang cho tiểu thiếu gia trước.”
“Khoan đã!” Yunho chợt cắt ngang.
“Có chuyện gì không vừa lòng sao?” Chàng khẽ cau mày.
“Không, kế hoạch rất hoàn hảo.” Hắn vội phân bua. “Nhưng còn thiếu mất một vấn đề tối quan trọng.”
“Là gì?”
“Vai phu nhân ai đảm trách?”
#69 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
Cả phòng yên lặng như tờ, đây quả là vấn đề nan giải, nhưng Jaejoong chẳng chút đắn đo, đáp ngay. “Tất nhiên là anh rồi.”
“Không đời nào!” Hắn trợn mắt. “Ta đường đường là một…” Yunho định nói ‘là một vị vua’, nhưng chợt nhớ có hai kẻ lạ mặt không tiện tiết lộ thân phận, nên lái sang câu khác. “Là một …đấng nam tử hán, sao có thể thoa phấn tô son, mặc quần hồng?!” Rồi hắn ngó Jaejoong khiến chàng giật mình.
“Anh không chịu làm chẳng lẽ kêu tôi? Tôi cũng là một đấng tu mi nam tử vậy!!!” Chàng chối phắt. Đúng là việc của người ta thì cố ép, nhưng đến phiên mình liền chối từ, ngay cả Jaejoong cũng không thoát khỏi nhân tính đó. Junsu liền chụp lấy cơ hội có một không hai.
“Bắt một mình tôi giả nữ là không công bằng! Mọi người liệu sao thì liệu!”
Không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng, ba người nhìn nhau chằm chặp tạo thế tam giác. Yoochun đứng ngoài cũng lo vã mồ hôi, vai giả nữ của Junsu có hệ trọng rất lớn đến tình cảm sau này, chẳng lẽ y không có duyên số với Junsu sao? Chính lúc đó, một câu nói đã cứu nguy cho đường nhân duyên của Yoochun.
“Hay chúng ta bắt thăm cho công bằng?” Ki Bum đề nghị.
“Bắt thăm?” Bốn người cùng quay sang nhìn y, đồng thanh.
“Ngoài vai diễn của tôi và Chân tỷ đã được ấn định, còn lại sẽ được ghi vào giấy, mỗi người lấy một mảnh giấy ghi sẵn vai diễn, vậy là công bằng nhất.” Ki Bum nháy mắt tinh nghịch nói.
“Cách này không tồi.” Yunho gật gù. Dĩ nhiên những người còn lại đều tán đồng.
Một lúc sau Ki Bum bước vào từ phòng bên cạnh, để trên mặt bàn bốn mảnh giấy được gấp làm tư. Yunho, Jaejoong, Yoochun, Junsu nhìn nhau, đồng loạt giành lấy một tấm giấy, như sợ ra tay chậm hơn đối phương sẽ bắt nhầm vai diễn bất lợi.
Yoochun hồi hộp mở mảnh giấy ra, miệng bỗng cười toe toét, bên trong mảnh giấy viết hai chữ ‘thị tòng’. Yên trí phần mình, y quay sang quan sát phản ứng của ba người còn lại. Yoochun lo lắng liếc trộm Junsu. Chỉ thấy mặt Junsu thoáng chốc xanh lè, tức giận vò nát tấm giấy quăng ra góc phòng. Nhìn vào mặt Yunho, thật khó đoán biết qua vẻ lãnh cảm, chân mày hắn hơi cau lại. Jaejoong cứ nhìn chăm chăm vào mảnh giấy trong tay như thôi miên, lát sau thở dài nói.
“Mỗi người một phần số…”
#70 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
Người được hóa trang trước tiên là Ki Bum. Mọi người nhìn đều tấm tắc khen thuật dịch dung của Jaejoong. Trên trán Ki Bum giữa hai chân mày chấm một nốt ruồi son, tóc cuộn hình trái đào như một tiểu hài tử. Mỹ mạo của y sẽ rất đáng yêu nếu đừng có những vết chấm li ti biến thành khuôn mặt rổ hoa, khiến không ai dám nhìn lần thứ hai. Không buồn lòng vì bị hóa trang xấu xí, y thích thú nhìn ngắm hình dạng mới chính mình trong gương.
Việc hóa trang Yoochun càng đơn giản hơn. Vóc người y vốn cao to, áo cố tình phanh ra để lộ bộ ngực trần vạm vỡ, bộ râu đen xồm xoàm che gần nửa khuôn mặt. Hai cánh tay cơ bắp chằng chịt những vết thẹo đao chém đủ kích cỡ, trông dễ sợ không khác gì hung thần. Thể Chân thì chỉ việc thay bộ y phục mới, chải lại mái tóc theo kiểu con nhà quyền quý, cài thêm vài cái trâm ngọc đắt tiền Jaejoong vừa sai người đi mua, thêm tấm khăn mỏng che mặt là hoàn tất. Bốn người cứ chốc chốc lại liếc mắt về phía cửa phòng Jaejoong, chờ đợi.
TV………………TV
Jaejoong đang sắp xếp lại dụng cụ hóa trang để trên bàn, thấy Junsu bước vào với vẻ mặt căng thẳng, chàng mỉm cười trấn an.
“Sợ à? Đừng lo, chẳng có gì nguy hiểm hay đau đớn đâu, chỉ giống như mình đeo mặt nạ vào vậy mà.”
Junsu ngồi xuống, liếc mắt nhìn chàng lộ vẻ bất mãn, môi mím chặt không nói gì. Tay y đặt trên đầu gối cứ xoắn vào nhau, hồi lâu mới nặng nề thốt.
“Tôi thật tình…không muốn làm cái chuyện này…”
“Ủa? Chắc cậu sợ tôi làm không giống sẽ bị bại lộ chứ gì?” Jaejoong trợn mắt kinh ngạc, giả vờ ngây ngô dù thừa biết ý Junsu muốn nói. Chàng tự hào khoe. “Đừng lo, tài dịch dung của tôi thì cậu đã thấy hai người trước rồi đó, yên tâm đi. Vả lại khuôn mặt cậu cũng không khó cải trang lắm, bảo đảm tôi chỉ làm sơ mà cậu sẽ đẹp tuyệt vời.”
Lời chàng nói chẳng khác nào mũi kiếm chọc thẳng vào tâm can Junsu. Y ngước mặt lên, nhăn nhó bảo. “Tôi vốn đâu câu nệ hình thức. Xấu đẹp gì cũng chả sao. Nhưng…”
“Nhưng?” Chàng nhướng mày.
“Cái tên khốn đó cứ đinh ninh tôi là nữ nhi, giờ mà thấy tôi ăn mặc như thế sẽ càng đắc ý hơn.” Junsu nghiến răng gầm gừ.
Jaejoong gật gù, hiển nhiên chàng phải hiểu ‘cái tên khốn’ Junsu đang nói đến là ai. Tuy chàng nhìn y thông cảm nhưng giọng nói lại rắn rỏi.
“Nam tử hán đã nhận lời thì không thể thoái thác. Sự đã rồi đâu thể cải biến.”
Junsu cụp ánh mắt chứa chan hy vọng, đành cúi đầu đau khổ chấp nhận số mệnh.
“Ráng…đừng để quái dị quá.” Y nói nhỏ.
“Yên tâm. Tôi sẽ cố làm cho cậu còn đẹp hơn vị ‘tiểu thư’ ngoài kia.” Chàng mỉm cười trấn an. Junsu nhăn mặt trước lời an ủi đó.
|
“Ra rồi kìa!” Ki Bum tinh mắt reo lên.
Chỉ thấy tay áo tím thấp thoáng nơi cửa phòng Jaejoong, nửa muốn ra nửa lại không, càng làm tăng thêm tính hiếu kỳ. Jaejoong đứng trong phòng suýt bật cười trước bộ dạng lúng túng của Junsu, chàng giơ tay đẩy nhẹ lưng y một phát, khiến y loạng choạng bước ra khỏi ngưỡng cửa. Thấy bốn con mắt chăm chú nhìn mình, Junsu cúi đầu nhìn xuống mũi chân như thiếu nữ e lệ trước tình lang. Lát sau y ngước lên nở nụ cười ngượng ngập, bờ môi hồng đào thêm thắm tươi. Ki Bum nhảy chân sáo ra sân, vỗ tay hát.
“Mỹ nhân phương nam, cười một lần nghiêng thành, cười lần hai đổ nước…”
(Đây là do Ki Bum cố ý sửa hai chữ ‘phương bắc’ thành ‘phương nam’
Nguyên văn: Giai nhân phương bắc, nhất tiếu khuynh thành, tái tiếu khuynh quốc)
Đây là câu dân dã thường hát, nhất là bọn con nít. Nhưng Junsu thoáng rùng vai khi nghe hai chữ ‘phương nam’, thầm lo không biết y hát như thế là có ý trêu đùa hay còn ẩn ý sâu xa? Ki Bum đã đứng trước mặt Junsu, hấp háy đôi mắt. “Huynh thật giống tiên nữ giáng trần.”
“Phải gọi là tỷ tỷ chứ.” Thể Chân che miệng cười khúc khích sửa lại.
Junsu ném cú lườm đầy rẫy sát khí về phía hai người vừa nói. Đôi mắt long lên vì giận càng làm nao lòng người. Junsu liếc xéo sang Yoochun, chờ đợi y nói câu gì thừa thãi là ra tay trừng trị ngay. Nhưng lạ quá, y chỉ đứng im như phỗng ở giữa sân, miệng há hốc. Có câu: sắc đẹp khiến người ta á khẩu, đúng là không mấy sai. Ít ra thì cũng có Yoochun kiểm chứng câu nói trên.
Không ai để ý thấy Yunho đứng một bên nín cơn cười đến run cả người, cũng không thấy Jaejoong lặng lẽ bước ra kéo hắn vô phòng.
Khi đã ngồi yên vị trên ghế, cánh cửa phòng trước mặt đóng kín, hắn mới ôm bụng cười muốn té ghế. Jaejoong lắc đầu, tay thoăn thoắt sắp xếp lại dụng cụ cho gọn, mắt chàng cũng ánh tia cười. Cười đã đời rồi hắn giơ ngón tay cái lên khen.
“Thuật dịch dung của đệ quả là số một thiên hạ, ta tâm phục khẩu phục. Junsu giống y hệt một cô nương từ đầu đến chân, nếu không muốn nói là trang quốc sắc thiên hương, mỗi tội hơi cao một chút.”
Jaejoong tủm tỉm cười, buông lời khiêm tốn. “Quá khen. Junsu vốn đã xinh đẹp, tôi không tốn bao nhiêu công sức, chỉ điểm thêm nhãn cho phụng thôi. Sau đó an nhàn ngồi uống trà ngắm hoa ngoài vườn, chờ cậu ta thay y phục.”
Yunho nghe xong trợn mắt, phá ra cười sặc cả ngụm trà. “Ôi trời, chắc cười chết mất.” Phải mất một lúc hắn mới ngồi lại ngay ngắn được, hắng giọng ra vẻ nghiêm túc nói. “Đã có phước chung phòng với ‘mỹ nhân’ mà không ra tay nổi sao, Kim công tử?”
“Có lẽ do tại hạ bị bất lực.” Jaejoong rầu rầu đáp, trông bộ dạng thật giống kẻ bị chứng tật đó.
Cả phòng âm vang tiếng cười giòn giã. Từ lúc gặp Chu Tịnh ở khu lầu xanh cho đến khi bỏ trốn, họ chưa bao giờ cười sảng khoái đến vậy, bây giờ các gánh nặng như được trút đi hết theo tiếng cười. Chàng lại nói. “Thôi, không đùa nữa. Tới lúc làm việc rồi.”
Mặt Jaejoong đột nhiên áp sát khuôn mặt Yunho, khiến hắn bỗng thấy khó thở. Không ngờ hàng mi chàng rợp bóng đến thế, sát gần đến mức hắn thấy rõ từng sợi lông tơ trên khuôn mặt trắng hồng, cả nốt ruồi cách đuôi mắt trái một đốt ngón tay mà trước đây hắn chưa hề để ý. Những ngón tay thuôn dài nhẹ chạm vào da mặt khiến lòng hắn xốn xang.
#72 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
“Ái chà, công tử thật giống ông chủ lớn!” Ki Bum tròn xoe đôi mắt đen láy, trầm trồ tán thưởng. Yunho đứng trong phòng tay phe phẩy quạt, cũng rất tự hào diện mạo mới của mình.
Thoạt trông hắn không có gì thay đổi, nhưng càng nhìn kỹ càng thấy khác, đến nỗi hai thuộc hạ thân tín Ki Bum, Yoochun nếu không biết trước cũng khó nhận ra chủ nhân. Hàng ria mép như hai con sâu róm dán trên mép miệng, đuôi mắt thêm vài nếp nhăn, sợi tóc hai bên thái dương điểm bạc khiến khuôn mặt già đi cả chục tuổi. Càng ra vẻ phong lưu tiêu sái. Nói đây là hình ảnh khi trung niên của Yunho cũng chẳng sai.
Để mọi người nhìn ngắm đã đời rồi hắn mới gấp quạt, nói. “Chúng ta đi ra ngoài thôi, ở trong phòng ngột ngạt quá.”
“Còn Trung huynh?” Thể Chân hỏi.
“Đệ ấy bảo mọi người ra ngoài trước, chốc nữa sẽ theo sau.” Rồi hắn chợt hạ thấp giọng. “Nhưng có lẽ do mắc cỡ sợ mọi người thấy bộ dạng mới đó mà.”
Cả bọn cười ồ lên, kéo nhau ra ngồi ở bàn đằng trước khách điếm. Khách điếm chừa một khoảng trống khá rộng bày bàn ghế, ban ngày buôn bán thức ăn, phía trong góc có cầu thang gỗ dẫn lên lầu trên cho khách trọ lại. Ngoài ra phía sau quán còn một dãy phòng tạo thành hình chữ ‘u’, chính giữa là khoảng sân nhỏ, đây vốn để dành cho các tiểu nhị và vợ chồng chủ khách điếm cư ngụ. Đêm qua bọn Yunho tới thì các phòng trên lầu đã không còn trống, thấy đỉnh vàng quá nặng chủ quán không nỡ để ‘con cá bự’ đi mất, nên thương lượng bảo mấy tiểu nhị tạm ra ngủ trên các mặt bàn, sẽ thưởng cho vài bạc lẻ. Tiền công của chúng một tháng chỉ có mấy hào, tất nhiên nhận lời ngay. Bọn Yunho cũng rất ưng ý với sự sắp xếp này vì khỏi chung đụng nhiều người, thật là cầu còn không được.
Năm người bàn tán sôi nổi về diện mạo Jaejoong sau khi thay đổi sẽ như thế nào. Có hai cách suy luận, một là trở nên xấu xí giống như Ki Bum khiến không ai dám nhìn, hai là đẹp lộng lẫy như Junsu. Dù là bộ mặt nào cũng khiến người ta trông chờ. Ki Bum liền chớp lấy cơ hội bày trò cá cược, lôi từ trong lưng quần ra sổ ghi chép, lè lưỡi liếm bút trông rất có nghề.
Yoochun lắc đầu, thầm nghĩ_Tên tiểu thái giám này, hễ có chuyện gì đều đem ra cá cược.
Nhưng y cũng nhanh tay chọn một suất Jaejoong sẽ giả xú tử. Ba người còn lại thì lắc đầu không chịu tham gia trò đỏ đen, Ki Bum lộ vẻ thất vọng, đang định kèo nài bỗng có tiếng nói thân quen cất lên.
“Ta đi thôi.” Đích thị là giọng Jaejoong, cả bọn hồi hộp quay lại.
Bây giờ là giữa trưa, nắng vàng len lỏi qua ngưỡng cửa, rọi lên một nửa số bàn trong khách điếm. Trước mắt tất cả như bừng sáng lên, một thứ ánh sáng không gắt như nắng nhưng khiến người ta tạm thời bị lòa đi. Trung niên thiếu phụ thong thả bước ra từ dãy nhà sau, nhẹ nhàng uyển chuyển bước chân tiên. Trên người vận bộ bạch y bằng lụa thượng hạng được cắt may thật khéo ôm sát thân người mảnh mai. Bạch y thiếu phụ đi đến đâu người ta nín thở đến đó, ngay cả các cô nương cũng không nén được đôi mắt nhìn như si như dại. Nam nhân thì khỏi nói, nhìn muốn đứng tròng, sợ là có đem dao cứa cổ cũng chẳng phát giác. Khuôn mặt của bạch y thiếu phụ một chữ đẹp thôi chưa đủ, hàng mi dài khép hờ như tấm rèm thưa che dấu làn thu ba đa tình. Trên khuôn mặt ngọc điểm nốt ruồi trên gò má trái, càng tăng thêm sự quyến rũ. Đôi môi hồng đào hơi mím lại, nửa như cười nửa như không khiến lòng người thổn thức. Mái tóc đen huyền được bới lên chứng tỏ đã lập gia đình, trên mái tóc cài vài cây trâm ngọc quý, tuy trông đơn giản mà thanh tao thoát tục. Gió mơn man vuốt ve sợi tóc mềm, chân mày thanh khẽ chau lại.
“Sao tất cả còn ngồi sững ra đó? Chưa chịu đi à?”
#73 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
Năm người cùng giật mình, cái miệng đang há hốc vội khép lại, lúng túng thanh toán tiền rồi lần lượt đi ra. Jaejoong đi sau năm người, cứ cau mày vẻ khó hiểu. Rõ ràng trước khi xuất đầu lộ diện chàng đã soi gương thật kỹ, đâu có điểm gì quái dị mà mọi người xung quanh cứ trố mắt nhìn?
Trong nhóm Yunho coi như có ba vị đại mỹ nhân mang vẻ đẹp khác nhau. Thể Chân thì hoạt bát xinh tươi, như đóa hoa mới nở. Junsu mi thanh mục tú, khuôn mặt ngọc lạnh tựa băng giá khiến người ta chỉ có thể đứng xa nhìn ngắm. Vẻ đẹp của Jaejoong cũng là ngắm từ xa, nhưng là do không thể tới gần nếu không muốn bị vỡ tim, một sắc đẹp quyến rũ và kiều mỵ mê hoặc tâm thần đối phương. Lý ra theo nguyên tắc chạy trốn nên cải trang càng xấu xí khiến không ai nhìn tới càng tốt. Jaejoong thì nghĩ ngược lại, càng đẹp càng khiến đối phương bị loạn trí, nhãn quang cũng sai lệch. Kẻ xấu xí qua tay chàng còn biến thành người đẹp, huống chi diện mạo chàng đã chẳng hề ‘tầm thường’.
Đi không lâu sau nhóm sáu người đã tới cửa ải, có bốn năm tên lính gác bắt những người đi qua dừng lại để khám xét, đặc biệt chú ý những nhóm khách bộ hành từ ba đến bốn người trở lên. Hai, ba tên lục lọi từng giỏ trái cây, chọc mũi kiếm từng góc nhỏ xe đẩy rơm. Tên khác thì coi kỹ tờ giấy phác họa hình của năm người mặt mũi thanh tú, vừa đối chiếu gương mặt khách bộ hành. Dò xét thật lâu rồi chúng mới cho đi, vô hình chung khiến mọi người tụ tập thành hàng dài chờ tới lượt mình qua cửa. Nhóm Yunho cúi thấp đầu lầm lũi đi qua, nhưng đời nào thoát khỏi cặp mắt cú vọ của đám lính. Một tên chặn đường hỏi.
“Đi đâu đây?”
Ra vẻ chủ gia đình, Yunho đáp. “Nhà chúng tôi lên kinh thành thăm bà con, đây là tiện nội (vợ), con gái lớn và con trai út, a hoàn cùng thị tòng.”
Tên lính liếc mắt dò xét nhìn nhóm Yunho từ trên xuống dưới, cặp mắt không mấy thành thật cứ ngó Jaejoong chăm chăm. Gã thầm tiếc, bà chủ đã đẹp mà cả a hoàn cũng xinh, ước gì gã được sờ mò vài phát. Nhưng thấy bộ mặt hung thần của tên thị tòng gã đâm ra ngán ngại, nuốt nước bọt phẩy tay ra hiệu.
“Đi qua đi.”
Cả đám mới đi được vài bước đã bị một tên lính có cặp mắt xếch hình tam giác bước tới cản đường. “Khoan đi đã!”
“Quan gia còn dạy bảo điều chi?” Yunho mỉm cười làm điệu bộ khúm núm, hắn đã nắm chặt cây quạt trong ống tay áo, có bất trắc là rút ra ngay.
“Cô nương kia, giở khăn che mặt ra.” Gã chỉ Thể Chân. Tất cả nín thở, cảm thấy sự việc sắp bại lộ đến nơi, thò tay nắm chặt vũ khí giấu trong áo. Jaejoong bước lên trước, nhẹ nhàng nói.
“Đại nhân thông cảm, nhà tôi bị trúng đậu mùa. Con trai may mắn khỏi bệnh nhưng khuôn mặt đã như thế kia, còn con gái tôi thì đến nay vẫn chưa hết bệnh, lần này lên kinh thành ngoài thăm bà con còn là để đi tìm đại phu chữa bệnh.” Khóe mắt chàng ươn ướt ngấn nước mắt, không quên dúi nén vàng khá nặng vào tay tên lính.
Nghe đến bệnh đậu mùa ai cũng phải e sợ, vì nó lây lan không thua gì dịch hạch. Nếu mới nhiễm bệnh đã chữa ngay thì sau này khỏi lo bị lại, nhưng số người sống sót khá ít ỏi, thêm nữa ai may mắn lành bệnh khắp người cũng mang đầy vết thẹo chấm nhỏ. Tên lính nhăn mặt xua tay. “Thôi, đi đi!”
“Đa tạ quan gia!!!”
Ra khỏi cổng trót lọt, thong thả đi trên đường lộ, nhóm sáu người mới thở phào nhẹ nhõm mà vẫn không lơi lỏng phòng bị. Tuy đã thoát khỏi cửa ải, nhưng đường đến kinh thành xa xôi lắm gian nan, không ai biết trước sẽ còn nguy hiểm gì xảy ra.
Hết chương 10-by TV 5/3/2009
Chương tiếp theo: Mưu sát bất thành
|
Chương 11: Mưu sát bất thành
Càng đến gần kinh thành binh lính càng kiểm soát gắt gao. Nếu trên đường đi có rừng, đình miếu, nhóm Yunho tuyệt không trọ lại khách điếm hay nghỉ nhà dân. Con đường tuy dài nhưng rồi cũng phải tới điểm dừng, chẳng mấy chốc nhóm Yunho đã gần đến đích, chỉ cần vượt qua ngọn núi Vân Sơn là tới nơi thiên tử cư ngụ. Lúc ấy bầu trời đã ngả màu sẫm, cả bọn quyết định vào trong núi nghỉ ngơi, bỏ ngoài tai lời khuyến cáo của dân địa phương.
“Tại sao không thể vào ngọn núi này?” Jaejoong hỏi.
“Vì chỗ đó có quỷ, đã vào rồi thì không thể sống sót trở ra. Các vị đừng nên đường đột vào để uổng mạng.” Thôn trưởng miễn cưỡng giải thích.
Nhóm Yunho đời nào tin có thần, quỷ. Nếu thần tiên thật tồn tại, trên đời đã không còn người khốn khổ, lắm chuyện oan trái. Nếu thế gian có quỷ dữ, con người đâu còn mạng sống để mặc tình giết chóc muôn loài, sát hại cả đồng loại như hiện nay? Sáu người không tin vào chuyện thần thoại, họ chỉ tin vào sức mạnh đôi tay, chính bản thân mình và bằng hữu. Thứ sờ không được, chưa từng thấy họ tuyệt không bác bỏ nhưng cũng chẳng tin.
Màn đêm nhanh chóng buông rũ xuống cánh rừng, cảnh vật chợt trở nên âm u, tiêu điều. Xuân đã qua khiến cảnh rừng thêm hoang liêu dưới ánh trăng. Jaejoong định ngả lưng nằm xuống chợt nghe tiếng sáo du dương. Tiếng sáo lúc lên cao vút, khi lại trầm bổng, như oán như than, như hỷ như hoan, đánh động tâm tư chàng. Tò mò, chàng đứng lên nhẹ nhàng khép cánh cửa miếu đã cũ kỹ, tránh làm thức giấc những người đang nằm say ngủ. Chàng bước ra ngoài, hít thở không khí lành lạnh buổi đêm, chân bước theo hướng phát ra tiếng sáo. Gần miếu hoang có một cây đại thụ khá to, chàng dùng khinh công phi thân lên đó, rồi từ cành cây nhảy lên mái miếu. Thân pháp nhẹ nhàng đáng ra không gây tiếng động, nhưng mái miếu đã rất cũ, bị nắng mưa bào mòn nhiều năm, chỗ chàng đặt chân không may mái ngói bị bể một mảng nhỏ lăn đi rồi rơi xuống đất. Tiếng động không lớn nhưng cũng đủ khiến người ta phát giác. May là Yunho chú tâm thổi sáo, chẳng còn nghe thấy âm thanh nào trên thế gian. Khuôn mặt ngọc lạnh băng, dường như tất cả tình cảm đều trút hết vào khúc nhạc kia.
Chìm trong đại dương xanh thẳm cô đơn
Ta không biết phải bước đi như thế nào?
Ta đứng lại nơi đây
Những mảnh vỡ dối trá rơi xuống
Ta bóp nát chúng, giọt máu chầm chậm tuôn rơi
Bóng tối nơi tâm trí…trốn tránh trong yếu đuối
Không lối thoát…Ta gánh lấy nỗi thống khổ này
Thế giới hoang mạc vẫn quay đều
Ta không nhìn thấy ngày hôm qua…hôm nay…
thậm chí không cả ngày mai…cứ tìm kiếm câu trả lời
Nơi đâu...nên đi đâu đây?
Âm thanh bỗng trở nên bi thương cực độ, mỏng manh tựa tiếng thủy tinh dễ vỡ. Jaejoong lắng nghe, tâm tình như đồng cảm, mắt chàng ươn ướt.
Đây là một khúc cổ nhạc rất khó thổi, hiện giờ trên thế gian gần như không còn ai thấy được nhạc phổ của nó. Không ngờ tại đây có một người thổi nên giai điệu, một người khác cũng biết rõ lời của tấu khúc. Hai tâm hồn tuy khác nhau mà hòa cùng nhịp theo giai khúc.
Ta không nhìn thấy ngày hôm qua…hôm nay…
thậm chí không cả ngày mai…cứ tìm kiếm câu trả lời
Nơi đâu...nên đi đâu đây?
#75 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
Tiếng sáo im bặt, cảnh đêm vốn đã buồn thảm nay càng sầu hơn. Yunho đăm đăm nhìn cây sáo làm bằng ngọc đang nắm trong tay, mắt hắn tràn ngập nỗi thống khổ, bàn tay siết chặt như muốn bóp nát nó nhưng lại không nỡ. Hắn đành thả lỏng năm ngón tay, trong tiếng thở dài chất chứa tất cả mọi oán, bi, hỷ, nộ, ai, lạc, trút hết ra ngoài. Jaejoong lặng lẽ chứng kiến nỗi niềm riêng tư của hắn, chàng cố nép sâu vào bóng tối không muốn bị hắn phát hiện. Ai cũng có một bí mật, một không gian riêng tư bất khả xâm phạm, dù mình có vô tình bước vào thì phải biết điều len lén bước ra. Chàng định quay trở xuống, nhưng bàn tay hơi nhích động, mái ngói chỗ vừa tỳ vào lập tức sút ra lăn theo chiều dài mái miếu rồi rơi xuống đất vỡ nát. Yunho giật mình, khuôn mặt bỗng trở nên rắn đanh, nhíu mày quát.
“Ai?!”
Trước tình thế này đâu thể len lén bỏ đi nữa, Jaejoong đành bước ra, gượng gạo nặn một nụ cười. “Khuya như vậy anh còn chưa đi ngủ à? Không ngủ lấy sức làm sao mai đủ tỉnh táo lên đường?”
“Chẳng phải Jaejoong cũng thế sao?” Giọng hắn lạnh băng, nhưng chân mày đã giãn.
“Phải ha! Cũng tại trời đêm nay đẹp quá nên tôi muốn ngắm một chút.” Jaejoong đương nhiên đã nhận thấy vẻ mặt không chút tức giận của hắn, chàng tự nhiên ngồi xuống cạnh hắn. Không biết từ lúc nào hắn đã cất cây sáo vào trong người, bình thản như là tự bản thân cũng chỉ lên đây ngồi ngắm trời sao.
“Ngắm đêm cũng có cái thú, nhưng trời lạnh quá, phải chi có rượu…” Hắn đáp bâng quơ cho qua chuyện.
“Có ngay.” Jaejoong lôi từ trong người ra bình rượu và hai cái ly. Yunho mắt sáng rỡ, xoa hai tay cầm ly lên, hít ngửi hương rượu rồi mới ngửa cổ uống cạn, bật ra tiếng khen.
“Tuyệt. Đúng là tiên tửu.”
“Chứ không phải lúc đói cơm trắng cũng thành canh sâm sao?” Jaejoong phì cười.
“Nhưng ở đâu đệ có thứ này?” Yunho thắc mắc.
“Lúc nãy dừng chân tại làng mua ít lương thực, sẵn mua luôn vài bình rượu. Trong núi lạnh lắm, có rượu uống mới ấm người, vả lại rượu còn giúp phòng chữa vài thứ độc vật trong núi.”
“Ồ, kinh nghiệm giang hồ của đệ, ta quả thật không bằng. Kể cho ta nghe vì sao một người thân phận cao quý như đệ lại hiểu biết mấy cái chuyện này được không?” Yunho cười cười, hỏi là hỏi vậy thôi chứ hắn thừa biết đời nào chàng chịu thổ lộ.
Jaejoong ngần ngừ, nếu bình thường chắc chàng đã kiếm cớ từ chối. Nhưng vừa nãy lỡ thấy được bí mật của Yunho, tuy chàng không biết thật rõ những uẩn khúc nhưng bí mật vẫn là bí mật, chàng cho rằng nên có thứ trao đổi lại mới công bằng.
“Kể thì kể.” Jaejoong uống cạn ly rượu cho thấm giọng rồi bắt đầu bằng giọng thương tâm. “Nhiều năm qua đất nước Chosun chưa một ngày yên ổn, hết nội chiến liên miên lại tới giặc ngoại xâm. Dân tình đói khổ, kẻ giàu thì phát tài thêm, người nghèo càng cơ hàn. Ngay cả bùn đất, cỏ dại, rắn rết, chuột bọ dân chúng cũng phải nhắm mắt ăn để sống sót.”
Yunho gật gù chừng như rất hiểu lời chàng. Hắn từng thấy qua những cảnh tượng Jaejoong kể trên, hình ảnh thảm khốc, tiếng gào thét oán than như đang tái hiện trước mắt. Hắn vốn không mong muốn làm hoàng đế, chỉ cầu được bình yên sống cho qua ngày đoạn tháng. Nhưng đứng trước tình cảnh nhân dân đói khổ, kêu trời trời không thấu, oán đất đất chẳng nghe, hắn đành phải đứng ra tiểu trừ tham quan, chấn chỉnh đất nước.
Jaejoong vẫn đều đều thuật chuyện. “Tuy tôi đã xuất nhiều đồ trong cung, cả ngân khố ra để cứu tế, nhưng chẳng thấm vào đâu so với số người bị nạn, giống như một giọt nước không thể làm nên hồ. Có lần phụ hoàng nổi giận, cấm không cho tôi đụng vào ngân khố nữa. Tôi chẳng nỡ nhìn dân chúng chết đói, đồ đáng giá của mình thì đã dùng hết từ lâu. Đau đầu mất ba ngày ba đêm tôi mới nghĩ ra được một cách…” Chàng nhìn Yunho, chớp mắt ranh mãnh hỏi. “Anh nghĩ coi đó là cách gì?”
Yunho ngẩn ra, nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi cũng tinh quái nhếch mép trả lời. “Là trộm đạo?”
“Trúng phóc!” Chàng vỗ tay reo, bật cười thích chí, tay rót đầy hai ly rượu đưa đến trước mặt Yunho. “Anh quả đúng là tri kỷ của tôi. Tôi kính anh một ly!”
“Cái việc này suy nghĩ một chút là ra ngay thôi.” Hắn nhận ly rượu từ tay chàng, trong mắt đã ánh tia cười. Jaejoong đặt ly rỗng xuống, kể tiếp.
“Sau đó, cứ đêm đến tôi lại đột nhập phủ của bọn tham quan và nhà giàu làm ăn bất chính mà lấy trộm. Riết rồi người ta đặt cho biệt danh là ‘Phi hương đại đạo’ hay ‘Phi hương tặc’ do mỗi khi tôi đến trộm, người trong nhà đó luôn ngửi thấy mùi thơm rồi ngủ say cả ngày không tỉnh. Anh biết đó, võ công của tôi đâu cao cường gì, khinh công thì chỉ tầm tầm thôi, nên phải chuốc cho nhà người ta say ngủ hết, sau đó thì thong dong mà vào bằng cửa chính. Có vài người bằng hữu cùng chung chí hướng theo giúp tôi khuân vác đồ.” Chàng càng kể càng cao hứng, tất nhiên tài nghệ ngang nhiên trộm đồ mà chẳng bị ai phát giác quả thật đáng để người ta tự hào.
“Món hương thuật của đệ cho ta cam bái hạ phong.” Yunho nói bằng giọng kính phục, quan tâm hỏi. “Rồi làm sao đệ dùng được món tiền đó? Chẳng lẽ không sợ người ta nghi do đâu đệ có tài vật cứu tế hoài không hết sao?”
“Cái điểm đó trước khi bước vào đường trộm đạo tôi đã có nghĩ qua. Tôi để món tiền đánh cắp cùng một tờ giấy đặt trong cung của mình, trong giấy viết là đại đạo Phi hương gửi tài vật mượn tay ‘nhị hoàng tử’ cứu tế cho dân. Thế là ‘Phi hương đại đạo’ vừa được tiếng anh hùng, ‘nhị hoàng tử’ cũng có kim ngân cứu dân, đó gọi là kế một tên bắn trúng hai chim (nhất tiễn hạ song điêu).” Chàng không giấu được sự đắc ý trong lời nói.
Yunho ngó trân trân Jaejoong. Đường đường một nhị hoàng tử mà đi trộm chính tài vật dân chúng của mình đã là hy hữu, lại còn kể tường tận cho kẻ địch nghe một cách sảng khoái như vậy. Trông bề ngoài chàng mảnh mai thế kia vậy mà lá gan quả không nhỏ, xem ra chàng là loại người ngoài mềm trong cứng. Hắn nhìn chàng thật kỹ làm như lần đầu gặp gỡ, hồi lâu mới nói.
“Trên đời nhiều kẻ tự xưng là anh hùng nhưng việc làm lại chẳng xứng đáng với hai từ đó. Theo ta thấy chính Jaejoong mới xứng danh anh hùng.” Lời hắn khen là thật lòng, tuyệt không có ý khen nịnh. Chính chàng cũng hiểu một lời hắn nói còn đáng giá hơn ngàn vạn lời khen khác, gò má chàng hơi ửng hồng, cúi đầu nói.
|
“Đây chẳng qua chỉ do vạn bất đắc dĩ. Sau này có hoàng hyung lo việc triều chính nên tình hình đất nước đỡ hơn, tôi không phải đi ăn trộm nữa.”
“Dù sao món tiền đó cũng là do ăn cướp, bọn ác bá đâu dễ để ‘nhị hoàng tử’ tùy ý xử dụng?”
“Vậy mà có đó.” Chàng toét miệng cười. “Tiền bọn chúng kiếm được bằng con đường bất chính, đâu dám báo cáo lên quan nha tra xét kỹ càng để mang họa lớn hơn sao? Phụ hoàng thì dường như đã đoán biết gì đó nhưng không ngăn cản tôi dùng số tiền kia. Một phần cũng do tuy người thấy mất thể diện vì tên trộm ra vô cung cấm như dạo chơi, nhưng ngẫm kỹ không phải hao hụt ngân khố cứu dân thì mắt nhắm mắt mở bỏ qua.”
“Giờ thì ta đã hiểu do đâu đệ biết nhiều xảo thuật giang hồ đến vậy.” Hắn nhẹ nhàng nói, thanh âm thật êm tai, lần đầu tiên hắn để lộ tình cảm trong giọng nói.
“Cũng chỉ nhờ đám bằng hữu chỉ vẽ vài chiêu thôi.” Chàng cao hứng thốt, qua cơn đắc chí chợt rùng mình nhận ra bản thân đã tiết lộ quá nhiều. Yunho là hoàng đế đối địch, chàng lại vô tư thổ lộ bí mật kinh khiếp này. Lỡ mai sau hắn đem rêu rao trong thiên hạ nhị hoàng tử Nam Chosun là trộm đạo, thì còn gì thể diện hoàng gia? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại mấy bận, chàng tin chắc hắn chẳng làm chuyện đê hèn kia. Chính ý nghĩ này mới khiến chàng giật mình lo sợ, không lý nào chàng lại đi tin tưởng hắn? Chẳng lẽ chỉ mới gặp gỡ không bao lâu hắn đã chiếm trọn vẹn lòng tin nơi chàng? Càng nghĩ tay chân Jaejoong càng lạnh ngắt, chàng lật đật đứng dậy, cố không nhìn mặt hắn.
“Đêm đã khuya, tôi đi ngủ đây. Anh cũng nên nghỉ sớm giữ sức khỏe.”
Tuy đã đứng lên nhưng chàng không thể cất bước đi, bởi tay áo đã bị bàn tay Yunho níu giữ. Chàng mở miệng định hỏi, nhưng thấy hắn không ngẩng đầu lên, lại nhìn mấy ngón tay bấu chặt vải áo, chàng thở dài ngồi xuống chỗ cũ, lặng lẽ ngước đầu ngắm trời đêm. Hồi lâu sau Yunho nói nhỏ.
“Bắt mọi người phải vất vả cải trang trốn truy bắt, ta thật áy náy.”
“Không sao, lâu lâu chơi trò trốn tìm với quan sai cũng vui lắm. Vả lại bây giờ chẳng phải tất cả đã cởi bỏ lốt cải trang rồi sao? Lần sau chúng ta sẽ giả làm một đoàn sáu người nam tới chúc thọ Thừa tướng. Việc Thể Chân giả nam trang không khó hơn Junsu giả nữ bao nhiêu.” Hiểu rất rõ tâm trạng không yên của hắn nên giọng chàng dịu dàng như muốn dỗ dành.
“Gã họ Chu không phải ta giết.” Hắn ngập ngừng rồi cũng thốt ra lời muốn nói.
“Biết rồi.” Chàng lơ đãng đáp, tâm trí còn đang bận nhẩm đếm sao.
Yunho ngẩng đầu nhìn chàng, trong mắt tràn ngập nỗi nghi hoặc. “Biết? Thật Jaejoong tin ta không làm?”
“Ừ.”
Yunho chưa chịu thôi, hỏi gấp. “Tại sao?”
“Sao cái gì?” Chàng rốt cuộc đã xoay lại đối mặt với hắn. Cái câu hỏi này thật khiến hắn muốn nổi điên mà không được, hắn gằn giọng.
“Jaejoong không nghi ngờ ta đã giết người sao?”
“Thì chẳng phải anh bảo không giết còn gì?” Chàng chớp chớp mắt. Hắn bắt đầu thấy máu nóng bốc lên não, nói gần như quát.
“Đó chỉ là lời phiến diện của ta, nếu thật ta đã giết tên đó thì sao? Đệ vốn biết rõ ta là người như thế nào, việc giết người với ta không khác gì diệt một con kiến!”
“Rốt cuộc anh có giết Chu Tịnh hay không?” Jaejoong cau mày.
“Đương nhiên là không!” Hắn đáp chắc chắn.
“Vậy thì được rồi, nói lòng vòng chi cho rắc rối.” Chàng thở phào nhẹ nhõm, nhìn thẳng vào mắt hắn nói rành rọt. “Tôi tin anh.”
Yunho nhìn chàng trân trân, một lúc sau ngả bật người nằm dài trên mái miếu, bầu trời trong mắt hắn bỗng trở nên nhạt nhòa, một luồng khí nóng dâng lên lồng ngực. Hắn là hoàng đế, chỉ một câu nói dễ dàng giết cả trăm mạng người, ngay cả hai thuộc hạ thân tín hoạn nạn chi giao còn nghi ngờ hắn là hung thủ. Thế mà chàng, một hoàng tử nước đối địch lại nói câu ‘tôi tin anh’, câu nói rất giản đơn khiến hắn thấy cảm kích vô ngần.
“Jaejoong thật là con người kỳ quái. Trước giờ ta chưa hề gặp một người nào giống đệ.”
“Hầu như ai cũng nói vậy.” Chàng nhoẻn miệng cười, ánh sáng vầng trăng trên cao lọt vào đôi mắt đen tan thành ngàn vạn tia sáng nhỏ dịu dàng nhìn hắn. Yunho nhìn như thôi miên đôi mắt ấy. Đôi mắt huyền diệu chợt chớp khẽ, Jaejoong ngáp dài. “Cho mượn vai chút nha.”
“Hả?”
Hắn chưa kịp có phản ứng chàng đã nằm ngả đầu tựa lên vai hắn, đôi mắt nhắm nghiền, lát sau hơi thở đã trở nên đều đặn. Nếu là trước kia, Jaejoong tuyệt đối không mất cảnh giác ngủ trước mặt Yunho. Chỉ là sau bao nhiêu gian nan nguy hiểm cùng trải qua với đối phương, tự hai người không biết đã có mối liên kết vô hình buộc chặt.
Yunho nhìn đăm đăm bầu trời sao, thầm mong chuyến đi kéo dài mãi không kết thúc, dù biết hành trình càng dài nguy hiểm càng trập trùng. Nhưng khi trở lại Chosun, cả hai sẽ quay về vị thế đối đầu một mất một còn, khoảnh khắc yên bình này sẽ vỡ tan. Hắn nghiêng đầu ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ, bờ vai chàng khẽ run vì cơn gió lạnh. Tay hắn bất giác ôm choàng lấy thân hình mảnh mai, dùng thân nhiệt sưởi ấm. Tưởng như trời đất chỉ còn hai người nằm bên nhau.
Bên dưới, có một đôi mắt lặng lẽ quan sát tất cả từ đầu đến cuối. Trong đôi mắt bắn ra tia hàn quang lạnh lẽo rợn người. Không phải thứ lạnh giá của mùa đông. Hơi lạnh xâm nhập tận xương tủy đó chính là sát khí.
Phải hoàn thành nhiệm vụ giết chết hoàng đế Jung Yunho. Tuyệt đối không được thất bại! Hãy ghi nhớ, Kim Junsu!
“Lẽ nào sự việc đã tồi tệ đến mức này? Bây giờ ta không ra tay ngay chỉ e không kịp.”
#77 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
Hôm sau khi tất cả thức dậy đã là giữa trưa, đột nhiên có sương mù dày đặc cách trăm trượng không thấy gì, nên cả bọn quyết định ở lại chờ sương tan. May là Jaejoong đã mua khá nhiều lương thực, củi thì hôm qua chất đống sẵn trong miếu. Thể Chân là nữ nhân duy nhất đương nhiên lãnh nhiệm vụ nấu nướng, Junsu hăng hái phụ giúp. Thừa lúc bốn người ngồi đằng xa bàn tán, Thể Chân loay hoay làm món ăn, Junsu múc canh ra từng chén, rút từ trong tay áo một gói nhỏ rắc thứ bột màu trắng vào một chén canh. Xong xuôi y nhét bao giấy rỗng vào thắt lưng, cùng Thể Chân bưng thức ăn ra cho mọi người.
“Lạ quá, mùa này sao có sương mù được nhỉ?” Jaejoong thắc mắc.
“Chắc do yêu quái hoành hành.” Yunho bông đùa. Thấy Junsu đưa chén canh cho mình, hắn cười nói. “Cám ơn.”
Đồng tử mắt Junsu chợt thu hẹp lại khi Yunho giơ tay ra sắp chạm vào cái chén. Y không nén được sự chờ đợi vài khắc nữa thôi hắn sẽ lăn ra sùi bọt mép mà chết, trạng thái như trúng thứ bệnh nào đó, tịnh không ai nghi ngờ được y. Cảm giác sắp có người chết trong tay khiến y phấn khích, bàn tay hơi run làm nước canh sóng sánh chực trào ra ngoài miệng chén.
“Chén đầu tiên Junsu bưng ra phải cho tôi trước!” Yoochun nhanh tay chộp lấy chén canh trước Yunho. Yunho nhìn Yoochun thương hại, cầm chén canh khác đưa lên miệng húp, lắc đầu nói nhỏ.
“Ài…ái tình sao mà rắc rối quá.”
Jaejoong ngồi gần bên nên nghe thấy rõ nhất, chàng ngước nhìn hắn, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ dị.
Junsu nhìn Yoochun bưng chén canh định uống thì tái mặt, thầm tức giận kế hoạch đã bị Yoochun phá ngang, nhưng cũng hiểu rõ là không thể để y chết ngay lúc này. Junsu một tay nắm lấy cổ tay Yoochun ngăn lại, tay kia chìa ra để lộ một viên tròn màu đen nằm trong lòng bàn tay, cười dịu dàng nói.
“Ăn cái này với canh càng ngon tuyệt.”
“Cho tôi với!” Ki Bum mắt sáng rỡ thò tay định chụp lấy nhưng Junsu đã lẹ làng khép năm ngón tay lại, đưa viên màu đen đến trước mặt Yoochun, nhẹ nhàng bảo.
“Không được, cái này chỉ có một, ưu tiên dành cho anh ta.”
Yoochun hết sức cảm động, vội nuốt viên thuốc ngay rồi húp sạch chén canh. Phàm bất cứ thứ độc gì đều có thuốc giải, viên màu đen chính là thuốc giải độc trong chén canh. Junsu hành động khéo léo, khiến không ai nghi ngờ ngoài việc gây sự hiểu lầm y thích Yoochun một cách ‘đặc biệt’. Ki Bum lăng xăng chạy lại chỗ Jaejoong, Yunho, cười híp mắt, xòe tay ra. Jaejoong cười cười trao ra một hạt minh châu giá trị mấy chục lượng. Yunho mặt mày nhăn nhó, lầm bầm gì đó rồi mới móc túi lấy ra tờ ngân phiếu đặt vào tay Ki Bum. Như một người chuyên nghiệp, y móc cuốn sổ nhét sau lưng, chấm ngòi viết vào cái nghiên mực nhỏ mang theo bên mình, lật vài trang giấy tìm kiếm, gạch xóa thứ gì đó. Nét mặt y rạng rỡ trông càng đáng yêu hơn bình thường. Thể Chân ngồi bên, mắt nhìn y ánh lên tia tán thưởng và tự hào.
Hết chương 11-by TV 7/3/2009
Chương tiếp theo: Họa vô đơn chí
Từ giờ chữ in nghiêng màu trắng là lời bài hát. Tên bài thì các bạn tự đoán nhé. Đương nhiên đó toàn là bài hát của DBSK
|
Chương 12: Họa vô đơn chí
Sương mù giăng tứ phía, sáu người bị giam hãm trong ngôi miếu hoang đã bốn hôm. Lương thực hết sạch từ ngày hôm qua, nước chỉ còn đủ cho cả bọn cầm cự khoảng hai ngày. Người ta nói: đêm khuya không nên đi vào rừng. Đi trong sương mù lại càng nguy hiểm hơn. Đến lúc này bất đắc dĩ đành phải từ trong tử lộ tìm ra sinh lộ.
Junsu đứng lên nói.
“Để tôi đi tìm thực phẩm và nguồn nước, sẵn dò tìm lối ra, không thể ngồi đây mãi được!”
“Không nên, trong rừng núi có lắm thứ nguy hiểm.” Jaejoong phản đối. “Bình thường rừng đã đầy rẫy độc vật, dã thú, cạm bẫy thiên nhiên. Huống gì bây giờ khó nhìn thấy cảnh vật thì càng nguy tai.”
“Gì thì gì cũng phải đi.” Giọng Junsu hòa hoãn nhưng kiên quyết.
“Tôi đồng ý với Tú huynh.” Thể Chân lên tiếng, nàng từ nhỏ đã sống trong sa mạc nên rất hiểu tình huống hiện tại. “Không có thức ăn ta còn có thể cầm cự được, nhưng không có nước thì chỉ còn con đường chết. Huống gì chưa chắc sương mù sẽ tan ngay. Mạo hiểm vẫn hơn.”
“Dù vậy cũng không nhất định là Tú huynh đi, có thể chọn người trong số chúng ta…” Ki Bum góp lời nhưng bị Junsu cắt ngang.
“Ngoài tôi ra, những người còn lại không nên đi. Tiểu Phạm không biết võ công, Chân cô nương là phận nữ nhi. Trịnh nhị vị công tử càng không thể đi. Còn Thiên huynh thì…” Y thoáng ngần ngừ, không tìm ra cớ loại được Yoochun liền chuyển đề tài. “Nói chung cứ để một mình tôi đi!”
“Nếu cậu muốn đi thì chúng tôi cũng không khiên cưỡng.” Yunho từ đầu chỉ ngồi trầm ngâm lắng nghe nay thận trọng nói. “Nhưng tốt nhất nên có thêm một người đồng hành để bảo hộ cho nhau.”
“Đúng, như thế chúng tôi sẽ yên tâm hơn.” Jaejoong ứng tiếng. Ki Bum, Thể Chân gục gặc đầu tán đồng. Yoochun vẫn đứng yên khoanh tay nhìn bàng quang. Thật lạ, đáng ra nãy giờ y phải là người lên tiếng trước tiên vì sự an nguy của Junsu mới đúng?
“Không cần.” Junsu cười nhạt, họ quá coi thường bản lãnh của y. Nói xong y liền quay lưng cất bước đi ra cửa, không muốn nhiều lời thêm.
“Tôi cũng đi!” Thanh âm chưa dứt Yoochun đã lao ra cửa theo sau bóng áo tím mất hút trong màn sương.
Từ lúc Junsu đứng lên đề xuất ý kiến, Yoochun đã phải tranh đấu nội tâm dữ dội. Y bị giằng xé giữa nhiệm vụ hộ vệ chủ nhân và mong muốn bảo vệ ý trung nhân. Cuộc chiến không khoan nhượng trong nội tâm y đang đến hồi quyết liệt thì Junsu phủi áo ra đi. Nhìn theo bóng dáng Junsu khuất dần như sắp tan biến bởi sương mù, tâm y chợt chấn động mạnh, mau chóng ra quyết định rồi lập tức đề khí đuổi theo Junsu. Cuối cùng ái tình đã chiến thắng, phá tan mọi ý niệm trước giờ y một lòng tuân thủ: vua muốn thần tử, thần không thể bất tuân. Yoochun từng thệ nguyện cả đời này dâng sinh mạng cho Yunho, thế mà giờ đây y bỏ mặc vị chủ nhân từng muốn bảo vệ chạy đuổi theo một người khác, chỉ vì không yên tâm để mặc Junsu đi một mình. Trong lòng y lúc bước ra khỏi cửa miếu cũng áy náy không yên, nhưng áy náy thì mặc áy náy, chân y vẫn không dừng bước.
Yunho nhìn theo bóng hai người một trước một sau biến mất trong làn sương, lại quay sang nhìn Ki Bum và Thể Chân đang thì thầm to nhỏ, môi hé nở một nụ cười mãn ý. Dù hắn hơi buồn vì từ giờ mình đã không còn là người quan trọng nhất trong lòng hai người họ, nhưng cũng thấy an ủi khi thuộc hạ của hắn trước đây chỉ như hình nhân làm theo lệnh, cuối cùng đã có ý chí nhờ ái tình. Chuyện bản thân thì hắn đã bỏ phế lâu rồi, trước niềm hạnh phúc người khác đang mang hắn lại thành tâm chúc phúc.
Jaejoong lặng lẽ nhìn diễn biến trên khuôn mặt Yunho. Rõ ràng đôi môi nhoẻn cười mà sao trong mắt hắn vẫn chất chứa nỗi bi thương? Biết hắn có tâm sự, còn là một thứ tâm sự nặng nề không dễ dàng tháo bỏ, tâm tình chàng bất giác chùng xuống, thầm ước có năng lực thông thiên nhãn nhìn thấu tâm can Yunho. Như vậy chàng sẽ biết hắn bị thương ở đâu, toàn tâm thành ý mong muốn chữa lành vết thương lòng, để một ngày hắn có thể nở nụ cười thật sự.
#79 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
Trong làn sương dày đặc tuy khó nhìn thấy, Junsu vẫn nghe được tiếng bước chân rón rén sau lưng mình. Y quay ngoắt người, phóng tới kẻ theo dõi kia, cùng lúc với động tác quay lại y đã rút thanh kiếm giắt bên thắt lưng. Lưỡi kiếm lạnh kề vào da thịt nơi cổ, khuôn mặt kinh ngạc và có phần hoảng hốt của Yoochun hiện ra. Junsu vẫn không thu kiếm, lừ mắt hỏi.
“Tại sao theo sau tôi?”
Yoochun dùng ngón trỏ khẽ đẩy lưỡi kiếm dịch ra xa vừa đủ khoảng rộng để thoát thân, khi đã đứng với khoảng cách an toàn, y mới nhe răng cười nói. “Đi một mình buồn lắm, có tôi chung đường trò chuyện với cậu càng vui hơn.”
May cho Yoochun biết khôn, không đả động câu nào xem thường khả năng Junsu. Y tra kiếm vào bao, quay lưng lại lạnh lùng nói. “Anh đi theo chỉ tổ mệt tai, có gì vui chứ.”
Nói là vậy nhưng Junsu không mở miệng đuổi đi, Yoochun liền cười toe toét cất bước sóng vai bên Junsu. Đi được vài bước y lại cúi người áp tai xuống đất tìm nguồn nước, Yoochun thì mắt nhìn tám hướng cảnh giác, bỗng kêu lên.
“Junsu, coi kìa!”
Junsu đứng dậy, tiến lên vài bước theo hướng Yoochun chỉ, thấy vết bốn móng tay cào tróc vỏ cây, y nhíu mày. “Là gấu sao?”
“Đúng rồi, hơn nữa còn là con gấu cái vì căn cứ theo vết răng và độ cao do vết móng tay gây ra, nếu là con đực hẳn to hơn nhiều.” Yoochun bổ sung thêm.
“Đừng nói với tôi là anh định bắt gấu làm lương thực nha?” Junsu xoay người lại đối mặt với Yoochun.
“Tôi đang có ý định…”
“Cẩn thận!!!” Junsu nét mặt hoảng hốt kéo tay Yoochun, lôi hẳn người y ra phía sau, thoát khỏi cú tát hung mãnh của con gấu trong đường tơ kẽ tóc.
Con gấu cao hơn Junsu hai cái đầu, đôi mắt hung hãn khiến những tay thợ săn kinh nghiệm lão thành cũng phải lạnh gáy. Thanh kiếm sắc bén thừa cơ chém ngang bàn tay gấu nhưng con thú không sao cả, vì móng tay nhọn và cứng đã đỡ được nhát chém, lại thêm đang gấp nên Junsu không kịp truyền kình lực vào thanh kiếm. Nổi giận vì bị cản trở bắt con mồi, con thú gầm lên vung hai tay tấn công Junsu điên cuồng. Junsu dùng khinh thân pháp thượng thừa lẹ làng né tránh đông tây, thi thoảng lại chém vài nhát vào con gấu thị uy.
Có lẽ vì xem thường con gấu là dã thú, nghĩ mình có công lực thâm hậu nếu truyền vào thanh kiếm thì chém sắt như chém bùn, xá gì đôi tay gấu? Hơn nữa không thể hao tổn chân khí nhảy loạn quanh con vật mãi được, Junsu sau một hồi loanh quanh tránh né liền xoay mũi kiếm lao tới đâm thẳng vào giữa ngực con gấu. Không ngờ thanh kiếm chỉ cắm được phân nửa đã bị lớp lông gấu, mỡ thịt dày cản lại. Bị thương, con gấu càng điên tiết vung tay quật xuống đầu y. Một cú tát của gấu nặng tới mấy trăm cân, chỉ cần trúng phải thì đầu óc như trái cây thúi rớt xuống đất, nát bấy. Junsu biết rõ cái kết quả đó nên cố sức rút mũi kiếm ra, nhưng thanh kiếm đã cắm sâu vào bụng gấu, càng dùng sức rút càng khiến con thú đau đớn điên cuồng tấn công. Một phần cũng do tránh né cú tát gấu hiểm hóc nên Junsu không thể dùng toàn lực rút kiếm được, lại không dám buông bỏ vũ khí khi trực diện con thú hung hãn này. Tình thế của Junsu quả ứng với câu: ngàn cân treo sợi tóc, sinh tử trong nháy mắt.
Đột nhiên từ phía sau một luồng kình phong ào ào bay tới, một mũi thương phóng nhanh như tên bắn cắm phập vào mắt trái con gấu, khiến nó gào lên rung chuyển cả khu rừng. Junsu thừa cơ rút được thanh kiếm khỏi bụng gấu, phóng ngược người về phía sau thoát nạn. Yoochun chạy tới, trên nét mặt lộ vẻ lo lắng hỏi.
“Có sao không?”
“Tôi không sao, còn anh?”
|