Truyện Thái | Love Sick The Series - Yêu Là Yêu
|
|
CHAP 30 : BECAUSE I KNOW
Goft là người đầu tiên tôi gọi đến sau khi ( sống sót ) trở về nhà từ chuyến đi tới Hua Hin.
Thật ra, tôi đã định gọi cho cậu ấy ngay lúc vẫn còn ở đó, nhưng không có cơ hội. Suốt cả ngày, Yuri cứ dính lấy như sam. Tối thì lại chung phòng với Pun. Chẳng biết khi nào mới gọi được cho Goft mà xin vài lời khuyên, kế hoạch vì thế mà tan tành.
Còn Goft thì sao ? Việc đầu tiên nó làm sau khi nghe tôi kể đó là hét um lên. “ Con bà nó ! Cô ta còn có gan ve vãn mày sao ?!” Yeah, ra là mình đã nghĩ đúng. Không thể hiểu nổi vì sao Aim lại trơ tráo đến như vậy.
“ Tao đảm bảo là em nó trong lòng chắc chắn là mày sẽ đi tới bến. Ẻm nó chắc chẳng bảo giờ tưởng tượng được mọi việc sẽ thành ra như thế này.” Goft tiếp tục phân đi tích lại mọi chuyện từ phía đầu dây bên kia. Tôi thật sự kệ bố nó chẳng thèm quan tâm cái người tên Aim ấy nghĩ gì hay cảm thấy thế nào đâu. Người duy nhất tôi thấy lo lắng đó là Pun. Làm sao tôi có thể giải quyết được vấn đề này khi mà không thể giả vờ ngó lơ được nữa đây ?
Càng nghĩ càng thấy chuyện này thật lố bịch. Cái đêm mà tôi và Pun phải bật khóc thì thế nào ? Phải khóc vì cái con bà gì chứ ?
Để Pun quay lại và ở cạnh cái người như cô ta ?
Ông ỉa vào.
Goft lải nhải gì đó trong điện thoại một lúc ( tôi không biết nữa vì không chú ý lắm ) rồi cúp máy. Nó nói thứ Hai sẽ đến trường tôi sau khi tan học, vì tôi còn phải làm việc tới muộn cho vòng loại của Live Contest.
Tôi gần như không còn tí sức lực nào khi đến trường hôm thứ Hai. Pun nhất quyết không chịu rời khỏi nhà tôi, đến lúc muộn lắm rồi mới chịu về. Sau đó, tôi còn nói chuyện điện thoại với Goft đến tận 3h sáng. ( Hơn nửa cuộc nói chuyện là nói lằng nhằng ba cái thứ linh tinh.)
“ Này ! Mặt phờ phạc thế kia là sao ? Nhìn mày như kiểu bị bỏ khát mấy thế kỉ rồi ấy. Đến Hua Hin có 3 ngày mà nhìn như bị ai hành hạ vắt kiệt sức lực ý nhể ?” Nó nói nghiêm túc đấy ? Mình rất ghét cái thằng bỏ mẹ này cùng cái mồm như loa phóng thanh của nó. Vừa mới thò mặt vào lớp đã bị nó phun c*t vào mặt ? Liệu có ngày nào mà mình không phải chửi nó không nhỉ ? Nhưng cuối cùng tôi vẫn không chửi nó, dù trong lòng muốn lắm. Không còn bới ra được tí sức lực nào mà cãi nhau nữa. Thay vào đó, tôi ném một túi linh tinh mấy thứ tôi mua được ở Hua Hin cho nó coi như quà lưu niệm.
Om lập tức đang từ khó chịu chuyển sang tươi cười. “ Oh shit ! Mày mua đồ ăn ?! Ui được, đại ca thích ! Keng, lết cái mông lại đây ăn thử này !” Jeez. Các bạn biết cảm giác lúc vứt một cục xương hay cái gì đó ăn được cho chó không ? Cảnh này y hệt như vậy đấy. Nếu thằng Om có đuôi, đảm bảo nó sẽ sung sướng quẫy tít lự ngay. Không chỉ thế, nó còn gọi Keng ( đang mải bốc phét gì đó trước lớp ) vào hùa cùng. Nó phi như bay đến bàn tôi, đuôi quẫy tít.
“ Shit, tao thích mấy em cá mực này nha ! Ngon chết đi được !” Om nói, trong khi xé toang túi cá mực. Nhìn thế, tôi chỉ biết cười. “ Thứ Sáu có vụ gì không ? Hôm tao không đi học ý ?” Tôi nói, tay lấy ra mấy tờ giấy vụn trong cặp.
“ Không có gì. Cô Patcharee có hỏi sao mày nghỉ. Tao bảo mày trốn học đi Hua Hin chơi.” Gì ? Thằng bỏ mẹ này ! Giết bố mày rồi !
Tôi quay qua lườm Om, nhưng nó vẫn tiếp tục lải bải. “ Tao có ý này, mày nên gửi ít cá mực này cho cô đi, không cô buồn. Không cần cám ơn bọn tao đâu, nhé !” Tao cũng không định, cha nội mày. “ Tao biết mà.Vậy chỗ này cho cô Patcharee hết. Chúng mày biến được rồi đấy.” Tôi nói rồi giật lấy cái túi từ tay nó. Cho bọn lớp dưới trong CLB còn hơn. Om liền ư ử ư ử như chú cún con.
“ Em đùaaaaaaaa đại ca ! Em đã nói với cô là anh nghỉ ốm rồi ạ !” Cái thằng này. Đừng có mà tỏ ra dễ thương, dọa chết tao. Tôi chun mũi lại, rồi bỏ tay ra để chúng có thể lấy lại túi đồ.
“ Yo, yo, yo. Đi chơi Hua Hin thế nào ? Chuyến đi đầu tiên của hai đứa kể từ ngày hẹn hò hả ?” Keng bắt đầu hỏi khi tôi vừa mới đặt mông xuống ghế. Om gật đầu lia lịa, miệng thì tích cực ăn đống cá mực. ( Cả hai cái thằng này, thật là.)
“ Vậy, mày đã làm gì chưa ?” Vẫn chưa chịu bỏ cuộc hả cha nội ? Tôi liếc mắt nhìn hai cái thằng vẫn đang chăm chú ăn, cảm thấy hiếu kì.
“ Làm gì là làm gì ?”
“ Là mây mây mưa mưa đó !” Om to mồm nói, rồi đứng lên. Nó huơ tay trên không trung đầy… dâm đãng. Tôi xấu hổ muốn chết,vội vàng ấn nó ngồi xuống. “ Thôi ngay. Bọn tao không có làm gì hết. Mày biết thừa tao không có ý gì với Yuri mà.”
“ Nhưng chúng mày ở chung với nhau 2 đêm còn gì ! Đừng có nói với tao là không có gì ! Mày bị thiến rồi à ? Như kiểu thái giám gì gì đó ?!” Hét hét cái móe gì thế thằng này ?! Tôi đập thẳng vào đầu nó, để nó tỉnh táo lại.
“ Bọn tao ngủ riêng, hai đứa con gái chung phòng !”
Nghe xong, Om có vẻ bực mình. Bị làm sao thế ? “ Jeez, tao tưởng hai chúng mày sẽ có gì đó chứ. Thay vào đó, mày lại ngủ cùng Pun rồi để nó thông.” Con mẹ mày, Om. Nói mà không thấy xấu hổ.
“ Buồn cười. Hai thằng chúng mày làm sao thế ? Sao cứ nói tao với Pun như vậy ?” Tôi hét lại, tay với lấy một ít cá mực. Vẻ mặt hai đứa chợt nghiêm túc.
“ Bởi vì… đột nhiên, hai đứa mày lại thân thiết như vậy… Lạ lắm.”
“ Phải, đặc biệt nhấn mạnh từ “đột nhiên”. Không báo trước, không chút tiển triển chậm chạp nào. Trước đó, hai đứa mày gặp nhau thì chỉ cười xã giao. Còn giờ thì sao ? Chỉ cần nhìn thấy nhau, mày liền lao ngay vào vòng tay nó.” Chúa ơi, phóng đại mọi thứ luôn. Mọi người xem lại gấp. Tôi đây lao vào vòng tay cậu ấy khi nào ?
“ Chúng mày chỉ giỏi thêm mắm thêm muối. Tao chỉ nói chuyện bình thường thôi. Đừng quên là Pun đã giúp CLB rất nhiều.”
“ Không có đâu, làm gì đơn giản thế. Giúp CLB là trách nhiệm của nó rồi. Nhưng rồi hai đứa mày cùng biến mất, rồi hai cô bạn gái cùng không tìm được chúng mày ? Như thế rất kì lạ, người anh em ạ.” Om tiếp tục phân tích mọi thứ, tôi bắt đầu thấy nản. Hỏi thật thì, lúc làm Toán mày có giỏi được thế này không ?
Tôi mở miệng, định tranh cãi thêm với nó, nhưng ngay lúc đó, Khom kêu tên tôi rồi chen ngang.
“ No ! Pun tìm cậu này !” Chết mẹ rồi, giọng nói ác quỷ đó. Không thể thế được. Và giờ, Om và Keng bò lăn bò càng ra cười. “ Thấy chưa ?! Tao đã bảo mà ! Hai đứa chúng mày dính nhau như sam. Như c*t với đít ấy. Tao phải nói cái này. Nó đến sau, nhưng sắp cướp mất thằng bạn của bọn mình rồi. Mày đúng là không vừa, Pun.” Om đùa, nhưng nó có vẻ buồn buồn. Tuy nhiên, nó cũng chẳng quan tâm nhiều nữa, vì còn mải chú ý đến đống cá mực. Um, mày nói thật lòng đấy hả ? Đợi đã, nó vừa so sánh mình và Pun với c*t và đít hay cái gì đó thì phải ? Ưghh, chết tiệt.
Tôi lắc đầu, rồi lết chân ra ngoài cửa lớp nơi Pun đang đứng vẫy tay. Cậu ấy đang cố khiến tôi đi nhanh hơn. Nhưng mà, cậu bớt bớt đi chút được không ? Bạn bè tôi đang nhìn chằm chằm đó.
“ Có chuyện gì hả ?” Tôi hỏi.
“ Thế band của tôi có được vào vòng 1 không ?” Huh, hóa ra cậu ấy đến đây là vì Live Contest. Tôi gật. Khoan đợi đã, tôi vừa gọi điện thông báo cho Fi rồi mà. ( Cậu ấy là Chủ tịch Hội học sinh, đồng thời là giọng ca chính của band.) “ Tôi báo cho Fi rồi mà. Hai người không nói chuyện với nhau hả ? Cùng một nhóm cơ mà.”
“ Cậu gọi lúc tên đó đang ngủ nên nó lơ mơ đáp lại nhưng có biết cậu nói về cái gì đâu.” Hay đấy, chẳng lẽ tôi lại gạch tên band bọn cậu bây giờ -_-“
Tôi phì cười. “ Hôm nay, sau giờ học. Phòng CLB ở Nhà F.” Tôi nói khiến Pun mở to mắt.
“ Gì ?! Sớm vậy ?! Bọn tôi không có mang theo cái gì hết !” Oắt đờ heo ? Trưởng nhóm cậu không thèm để ý tới tôi là lỗi của tôi ?
Nhìn cậu ấy có vẻ sửng sốt, như thể tôi mới là kẻ có lợi vậy. “ Đấy là việc bọn cậu. Nếu không đến, bọn tôi loại đấy nhé.” Oách không ? Chủ tịch CLB Âm nhạc đang đe dọa ban nhạc của Hội học sinh ? Heh heh heh. Chiến đê. Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng vị Thư kí Hội học sinh kia thì nhìn có vẻ thất vọng.
“ Cậu định làm thế với tôi sao, No ? ~” Tên này. Cậu nghĩ tôi đây sẽ mủi lòng khi nhìn cậu ôm đầu thế kia ? Vì cớ gì tôi lại không thể làm thế với cậu ?
Pun ngẩng đầu nhìn tôi. Mắt nháy nháy, hẳn là cậu ấy nghĩ thế là đáng yêu. “ Với người mà cậu yêu…?” Ọe ! Ọe ! Buồn nôn chết mất ! Tôi đây nói yêu cậu khi nào ?!
“ Cậu đang hưng phấn ?”
“ Ừa. Không thì với người mà yêu cậu vậy ? Ây, đợi tí.” Cậu ấy chuyển giọng một cách dễ dàng, rồi mới lấy chiếc điện thoại đang rung lên trong túi quần ra. Tôi dựa người vào tường, đợi cậu ấy.
“I could be brown, I could be blue, I could be violet sky~”
Bíp.
“ Alo, Aim.” Ừm… Đây mới là người cậu yêu, và người yêu cậu…. Tôi tự nghĩ trong lòng. Nhưng đợi đã -!
Aim gọi sao ?
Tôi lập tức trở nên khó chịu. Nghe tên cô ta thôi cũng đủ làm tôi tức giận. Tôi nhận ra mình đã gần như phát hỏa chỉ vì quá quan tâm tới cảm giác của cái tên đẹp trai đang đứng trước mặt mình đây.
Tôi đoán là biểu cảm trên gương mặt mình quá rõ rệt nên Pun mới nhìn tôi với đôi lông mày nhướn lên. Cậu ấy nhìn khuôn mặt nhăn nhó của tôi với vẻ vô cùng ngạc nhiên. Có lẽ là bởi tôi không giỏi điều khiển cảm xúc cho lắm. Mỗi khi tôi nghĩ hay cảm thấy gì đều hiện hết lên mặt. Ngay lúc đấy, tôi cảm thấy như kiểu có chữ “ không vui” đang viết to trên trán mình, còn trên trán Pun là hai chữ “ khó hiểu”.
“ Ừ, Aim. Oh, hôm nay chắc không được rồi. Tớ phải ở lại cho vòng loại của sự kiện do CLB Âm nhạc tổ chức. Đột nhiên có việc thôi.” Tôi liếc nhìn Pun đang nghe điện thoại. Cậu ấy vẫn nhìn tôi với đôi lông mày nhướn lên, như muốn hỏi tôi xem có chuyện gì không.
“ Ừ. Tớ nói với cậu rồi mà. Hm ? No ấy hả ?” Cậu ấy tiếp tục nghe điện, tôi nhận ra là Aim đang hỏi đến mình. Cô ta hỏi cái gì chứ ? Và để làm gì ?
Tôi nhíu mày nhìn Pun, mặt cậu ấy đầy vẻ bối rối, vì tôi và vì cả cái người bên đầu dây bên kia nữa. “ Đương nhiên là cậu ấy đang ở đây. Cậu ấy là Chủ tịch CLB mà. Hahaha. Ế ?” Giờ đến lượt Pun nhíu mày. “ Sao cậu lại muốn tới ? Không có gì vui đâu. Chỉ có bạn bè tớ ở đây thôi.” Heh, giờ thì biết vị kia muốn gì rồi. Chẳng hiểu vì sao cô ta lại muốn thế nữa.
“ Thôi được. Ừm, lúc nào đến thì bảo tớ nhé. Tớ sẽ đón cậu ở cổng.” Pun chào rồi cúp máy, đút điện thoại vào túi. Cậu ấy nhìn như thể muốn đền bù cho tôi vì cảm thấy có lỗi. “ Cậu tức… vì Aim tới sao ?”
Câu hỏi làm tôi bối rối, bởi Pun nghĩ sai rồi.
Nếu Pun nghĩ tôi tức là vì ghen hay vì muốn chiếm hữu cậu ấy, thì tôi dám tự tin trả lời rằng cậu ấy đã sai lè lè rồi. Chưa một lần tôi nghĩ rằng cậu ấy sẽ là của mình. Một chút cũng không. Đó là bởi tôi đủ đàn ông để biết được cái gì ra cái đấy. Tôi tự tin dám khẳng định rằng mình hoàn toàn hài lòng về mối quan hệ hiện tại của hai đứa. Tôi hài lòng với những cảm xúc mà chúng tôi dành cho nhau mà không cần phải đặt tên cho mối quan hệ, hay phải đối mặt với mấy chuyện đâu đâu xảy ra trong phòng ngủ.
Tôi yêu những gì mà hai đứa đang có, nhưng lại ghét những gì hai đứa sắp có.
Tôi không cho phép ai đó tổn thương một người vô cùng quan trọng đối với mình.
“ Không, tôi không tức gì cả. Cậu nhạy cảm quá rồi.” Câu trả lời có vẻ giống như tôi muốn trốn tránh, nhưng chẳng qua là vì tôi không muốn làm Pun lo lắng mà thôi.
“ Như vậy không sao chứ ? Tôi xin lỗi.” Pun nhẹ nhàng vỗ vai tôi, làm tôi phải gật đầu. “ Ừ, không sao mà. Tôi phải vào chép bài đã. Có nhiều thứ phải chép lại vì hôm thứ Sáu nghỉ.” Đến cuối, tôi đành phải nói dối ( vì Om đã nói thứ Sáu không có gì phải học rồi mà ). Tôi tự nghĩ, vào trong vẫn tốt hơn là đứng đây với vẻ khó chịu trên mặt. Tôi không muốn Pun hiểu lầm và nghĩ rằng tôi giận cậu ấy.
“ Ừa. Xin lỗi, No…” Cậu ấy lặp lại. Tôi vội vàng gật đầu, rồi dịu dàng vỗ lưng cậu ấy.
“ Đừng lo.” Tôi nói, rồi bước thẳng vào lớp.
Và đương nhiên, tôi biết lí do vì sao Aim lại bằng mọi cách đòi đến đây coi chừng Pun.
|
CHAP 31 : FACE TO FACE
Cô Mettha cho lớp nghỉ vừa lúc điện thoại trên bàn tôi rung lên. May thay, lớp đang ồn ào như cái chợ vỡ nên cô mới không phát hiện ra em Táo nhỏ đang rung điên cuồng.
Tôi nhòm màn hình, thanh niên Golf thật biết chọn thời điểm. “ Mày đang đâu ?”
“ Gần đến nơi rồi, xuống đón tao đi.” Gì vậy ông nội ? Cứ làm như mình chưa đến trường này bao giờ ấy.
“ Ô buồn cười. Gặp nhau ở phòng CLB bên nhà F nhé. Tao còn phải chạy việc cho vòng loại, nên sẽ đợi ở đấy, okay không ?”
“ Không okay ! Tao vì mày mà không đi tán gái, bỏ thời gian vàng bạc để đến đây đấy. Khôn hồn thì lết mông ra đây đón đại ca. Tao đến nơi rồi đấy, nhanh lên !” Lại thêm một tên chuyên gia tự quyết mọi việc rồi bắt người khác theo ý mình nữa xuất hiện trong cuộc đời tôi. ( Ôi cái cuộc đời tội nghiệp đầy đọa của bạn No ! Bao giờ thì bạn ý mới được làm theo ý mình ?). Golf cúp máy cái rụp, tôi cất điện thoại trong bất lực rồi chuẩn bị chạy ra ngoài cổng.
“ Om, sắp xếp mấy thứ này hộ tao cái ? Tao sẽ làm theo sao.”
Như thường lệ, nó bắt đầu giãy nảy lên. “ What’s up, man ?! Mày chạy đi đâu ?! Bắt đầu đến nơi rồi !”
“ Biết rồi. Tao đi tí thôi. Ra đón thằng Goft cái, nó đến nơi rồi.”
Nghe đến tên Golf, nó liền trở nên kích động hẳn. “ Thật à ?! Okay, đón nó vào đây để ông tẩn cho một trận. Hôm ở Lumphini Park nó dám trộn nước mắm cho ông uống. Con bà nó mặn khiếp. Hôm nay đừng hòng thoát khỏi tay ông.” Hahaha, hai thằng chúng mày tự đi mà giải quyết với nhau !
Tôi cong mông lên chạy vì đồng hồ báo sắp đến giờ khai màn rồi. Nhưng chẳng thấy bóng dáng Golf đâu cả. “ Ông tướng này kêu đến nơi rồi cơ mà ?” Tôi lẩm bẩm một mình.
Trong lúc đợi nó, bóng dáng một cô gái với làn da trắng như sữa, trên người mặc bộ đồng phục của Convent thu hút sự chú ý của tôi. Ai đấy nhỉ ? Nhìn từ xa cũng đủ biết cô nàng xinh thế nào rồi. Nhìn gần thì sẽ ra sao nhỉ ? Whoa, không dám tưởng tượng nữa. Tôi dõi theo bóng dáng đó đang tiến lại ngày một gần hơn, gần hơn một cách đầy thích thú như bao thằng đực khựa khác.
Nhưng…
Con bà nó. Sao mình lại không nhận ra sớm nhỉ ? Nhìn theo bóng Aim bước qua cánh cổng, tôi giả vờ như không nhìn thấy, vì chẳng có gì để nói với cô ta cả. Còn cô ta thì đang nhìn về phía tôi.
Và dĩ nhiên, ngoài bác bảo vệ, bác Suchart cùng các học sinh khác đang rời khỏi trường, tôi chẳng thấy bóng ai giống giống Pun cả. Điều đó có nghĩa là, Aim và tôi sẽ phải cùng đứng đây đợi người mà mình muốn gặp. Nói thật thì, cô ta đứng đâu tôi cũng chẳng quan tâm. Chẳng có gì phải lịch với chả sự với cái con người mà tôi đã đánh mất hoàn toàn sự tôn trọng sau những gì đã trải qua với cô nàng rồi cả.
Tôi dựa vào cánh cổng và huýt sao, trông vô cùng thoải mái. Ngay cả chào, tôi cũng chẳng buồn chào, hi vọng điều đó sẽ làm cô nàng tức giận. Tôi liếc nhìn, và hình như cô nàng tức thật. Nhìn vào khuôn mặt có vẻ rất xinh đẹp kia, tôi biết thừa mục đích cô nàng đến đây chỉ là để giữ Pun tránh xa khỏi tôi. Đoán chắc trăm phần trăm là sợ bị tôi vạch mặt.
Aim chẳng chẳng hiểu vì sao tôi lại không làm thế. ( Vì tui không phải cái loại người đó mà.) Tôi mà đã muốn mách, thì đã mách từ lúc ở Hua Hin rồi. Tôi mà đủ cứng rắn như vậy, thì đã chẳng phải gọi điện xin ý kiến Golf rồi. Nói đến mới nhớ, thằng bỏ mẹ kia rốt cuộc đã đến chưa không biết ?
Ngay lúc đó, một chiếc taxi màu tím đỗ xịch trước vỉa hè. Tôi có thể nhòm được dáng người cao lêu nghêu của nó đang hí hoáy trả tiền cho lái xe. Nó bước ra khỏi xe với cái miệng cười rộng ngoác, trên người mặc bộ quần áo bình thường vì trường nó không bắt mặc đồng phục.
“ Sorry, man. Đoạn ở Mandarin Oriental tắc khủng khiếp. Tao chẳng biết ở đấy bị làm sao nữa.” Golf vội vàng xin lỗi, chắc sợ bị tôi bắn tỉa ( đang định đấy ). Tuy nhiên, trước khi tôi và nó quay vào trường, tầm mắt hai đứa bắt gặp Aim, người đang đứng đó trông vô cùng giật mình.
Phải rồi, làm sao mà không giật mình cho được. Khi thấy Aim nhìn Golf, tôi mới nhớ ra là cô nàng không biết rằng cậu ấy từng học ở trường này. Heh heh. Hôm nay vui đây. Nhưng ở đây vẫn thiếu một nhân vật.
Nhắc đến mới nói, tên đó đúng là Tào tháo. Mỗi khi bạn nhắc đến tên cậu ta, hoặc trong lòng nghĩ đến, cậu ta liền xuất hiện. Chỉ cần đợi một chút thôi. “ Oh, No. Cậu đây rồi. Om trong đó đang réo tên cậu kìa.” Thấy chưa ?Pun Delivery(*). Nghĩ đến cậu ta, cậu ta liền hô biến xuất hiện. Chuyện vui bắt đầu khai màn rồi đây. Trong khi cậu ấy đang chạy đến, tôi quay qua cười. Pun phì phò thở. Chắc cậu ấy phải chạy nhanh ra để đón Aim.
Lấy lại được nhịp thở, cậu ấy mới chú ý đến người đang đứng cạnh tôi. “ Golf ! Cậu cũng đến xem hả ?” Đến đây đến đây. Tôi thề là mặt Aim bây giờ nhìn như nhân vật chính trong bộ phim kinh dị ( cảnh mà nhìn thấy ma ấy.)
Golf cũng có vẻ rất thích thú. “ Ồ zé, No rủ nên tôi quyết định tạt qua một tí. Cậu làm gì ở đây thế ? Tưởng phải ở bên trong chuẩn bị rồi chứ ?”
“ Oh, tôi qua đây đón Aim. Aim, đây là Golf. Cậu ấy từng học trường tớ, thân với No lắm. Tớ với cậu ấy cũng hay nói chuyện.” Tôi và Golf lúc này đều tự hỏi, không biết nàng Aim sẽ trả lời ra sao.
“ Tớ biết. Rất vui được gặp cậu.” Wow, mặt dày ghê.
“ Nhìn cậu quen quen, Aim.” Golf tung chưởng đầu tiên. Haha ! Muốn khen thưởng cậu ta ghê, thật thỏa mãn.
Aim bị giật mình, nhưng nhìn vào mắt cô nàng, đủ thấy cô nàng sẽ chẳng từ bỏ dễ dàng thế đâu. “ Pun từng dẫn tớ tới đây một lần rồi. Tớ đoán là chúng ta chắc đã từng đi ngang qua nhau.” Oh, thêm một huy chương vàng cho kẻ nói dối đệ nhất ở đây nữa. Vậy là cần 2 cái huy chương.
“ U gươ u gươ ơ ờ
Anh đây chẳng nghĩ được gì cả
Vì cưng quá xinh nên anh phải tự vác xác tới giới thiệu bản thân.”
Màn hình LCD sáng lên với bức ảnh Om đang giơ ngón giữa, “ Giề ?” Nghe điện thoại của nó, không việc gì phải tỏ ra lịch sự cho tốn công tốn sức.
“ CON BÀ MÀY BAO GIỜ MỚI CHỊU LẾT XÁC ĐẾN ĐÂY ?! SẮP BẮT ĐẦU RỒI THẰNG ĐẦU BỐNG !” Om mồm to đến mức Golf bên cạnh cũng nghe thấy. Tôi vội vàng trả lời rằng mình đang vào rồi, Golf đẩy đẩy vai.
“ Nhanh nhanh cái chân lên. Thân là Chủ tịch CLB, mày không nên đến muộn con trai à.”
Oh, mẹ nó. “ Thằng cụ mày, tất cả là tại mày !”
***
Tôi vội vã chạy vào phòng CLB và được đón chào bởi khuôn mặt gầm gừ như chó cắn của Om. Ha, đừng có nghĩ người như No tui đây mà lại sợ nhá.
“ Giề ? Tao đi có một tí chứ bao nhiêu. Có cần thiết là phải léo nhéo gọi điện thế không ?” Hiển nhiên là nói như thế chỉ tổ làm mọi thứ xấu đi, nhưng tôi vẫn cứ nói. Kết quả là bị cả nắm đấm thụi vào đầu.
“ Khốn nạn, đừng có trêu bố mày. Nhích mông lại đây. Âm-li có vấn đề rồi.” Hmph ! Bố sẽ trả thù sau. Tôi vội vàng ấn Golf ngồi xuống đợi ở sau bàn Ban giám khảo, rồi chạy đến kiểm tra cái Âm-li.
Không mất quá nhiều thời gian để chúng tôi cài đặt hết thiết bị ở đây trước khi khai màn. Vòng loại lần này là khép kín, để chọn xem band nào có thể có cơ hội tranh tài trên sấn khấu trực tiếp. Tôi đã báo cho 35 đội tập trung ở khán phòng bé như cái kim này. Chúng tôi đã có thông báo, các đội không cần thiết phải mang dụng cụ của mình đi, điều đó có nghĩa họ bắt buộc phải chơi bằng nhạc cụ mà chúng tôi cung cấp. ( Không còn phòng nào khác,vì mỗi đội lại một loại nhạc cụ khác nhau, lắp vào rồi kiểm tra rất mất thời gian.) E là đến nhóm cuối cùng diễn thì tôi cũng phải ở lại đến đêm mất.
“ Jeez… có cần thiết phải để họ chơi 2 bản không ? 1 bản không được à ?” Tôi bắt đầu càm ràm khi ngồi trên bàn dành cho Ban giám khảo khi tính toán thời gian buổi biểu diễn. Om lập tức quay ra mắng. “ Chính mày bảo chúng nó chơi 2 bài ! Tao đã bảo là 1 thôi là đủ rồi ! Lại phải ở đây đến tận tối. Con mẹ nó !” Giỏi lắm, dám tranh thủ đá cậu lúc cậu đang ngã ?(**) Ừm thì, tôi đã nghĩ là đánh giá sẽ không công bằng nếu chỉ nghe họ chơi duy nhất 1 bài. Nhưng giờ, tôi bắt đầu muốn tẩy não mình rồi Y___Y
Thời gian chậm chạp trôi đi, ít nhất đối với tôi là thế. Dù tất cả các nhóm đều khá tốt, nhưng ngồi lì ở đây rồi cho điểm từng nhóm như vậy quả thật rất tốn sức. Tôi bắt đầu thấu hiểu những gì mà p’Oak ( cựu Chủ tịch CLB ) đã trải qua. May là tôi chốt hạn đăng kí sớm. Nếu không, chắc phải chấm đến 50 band như p’Oak làm năm ngoái mất, chấm thế chắc phải chấm đến lúc tắt thở mất. ( Thật đấy, năm ngoái phải chấm suốt 2 ngày, chúng tôi đã phải dựa vào Red Bull mà duy trì mạng sống.)
Tôi duỗi thẳng người, xua đi cơn buồn ngủ trong khi liếc nhìn về phía Pun và đồng đội của cậu ấy đang đứng. Giữa một bầy lúc nhúc những thằng đực khựa đầu húi cua, một cô nàng xinh đẹp mặc đồng phục trường Convent tên là Aim đang đứng. Cô nàng đứng ngay cửa ra vào, và thỉnh thoảng lại rủ Pun ra ngoài cùng. Mỗi khi họ quay lại, là lại mang vào một đống túi lỉnh kỉnh nào bim bim, nào nước. Tôi không khỏi thấy tò mò. Cô ta đã bỏ cái trò giảm cân rồi hay chỉ đang cố khiến Pun không thể ngồi đó nhìn tôi nữa ?
Cứ mỗi lần liếc sang là tôi lại bắt gặp ánh mắt long lanh như cún con của Pun, như đang muốn bù đắp cho tôi điều gì đó. Rốt cuộc phải nói bao nhiêu lần thì cậu ấy mới tin rằng mình không buồn, không giận, không ghen hay gì gì đó nữa đây ? Tôi chỉ khó chịu khi nhìn thấy người con gái đã lừa dối cậu đang ngồi chồm hỗm ở kia thôi. Có hiểu không ?
Haiz… Chẳng biết phải nói gì nữa. Nên nói tóm lại là tôi chỉ đang cố tỏ ra bình thường nhất có thể mà thôi.
“ Tao nghĩ là Pun nghĩ mày buồn vì cậu ta mang người khác tới một sự kiện khép kín như vậy. Cậu ta cứ nhìn mày, mặt buồn thỉu buồn thiu.” Đấy thấy chưa. Ngay cả Golf, người ngồi đằng sau mà cũng chú ý được điều đó. May là Golf nó không có buồn nôn như cái thằng Om. Tôi lắc lắc đầu, Golf nhìn rồi nhe răng cười, “ Tao chỉ muốn chạy ra chỗ nó để nói cho nó biết sự thật, muốn đến sắp chết rồi đây. Phải làm sao đây mày nhỉ ?”
“ Ấy ! Bình tĩnh !” Nó làm cái dáng như sắp chạy ùa đến chỗ Pun. Cái thằng này ! Tôi vội vàng giữ nó lại, vì biết tính nó nhiệt tình như thế nào rồi.
Rồi ngay sau đó, band nhạc của khối lớp 9 đã hoàn thành xong màn biểu diễn của mình, ( mấy đứa nó chơi rất tốt, thật đấy ), tôi đành phải bỏ tay ra khỏi cổ áo của Golf rồi thông báo cho nhóm tiếp theo vào. “ Tiếp là nhóm thứ 15… Nhóm Ban nhạc của p’Queer (***). Tên hay đấy, Earn.” Một loạt khán giả ( đặc biệt là mấy đứa nhỏ trung học ) bò lăn ra cười trước cái tên ban nhạc, có lẽ là bởi vì họ thích nó. Toàn bộ thành viên trong nhóm đều xuất phát từ đội Cổ vũ từ đợt Giải bóng đá. Mấy đứa lớp dưới trước mặt thì đặt biệt danh cho họ là p’Cheer (***), nhưng sau lưng thì xúi nhau gọi là p’Queer (***) ( bởi các cán sự khá khắt khe ). Earn hẳn là cũng đã nghe đến cái tên này, nhưng không giận, bởi vì cậu ấy cũng hay ám chỉ các thành viên trong đội Cổ vũ là p’Queer mà. Hahaha. ( Ở quê em thì nó gọi là karma cơ các bác ạ.)
Họ kiểm tra lại nhạc cụ một chút ( không cần thiết đâu vì bọn này đã chuẩn bị kĩ lưỡng lắm rồi ) trước khi bắt đầu bài hát đầu tiên, là Change của Deftones. Om rất hay nghe bài này. Đảm bảo riêng Om sẽ cho điểm rất cao. Nhân tiện nói đến, mọi người đừng đánh giá thấp Om ( mặc dù tôi thì có ), bố cậu ấy chơi cho một ban nhạc giao hưởng rất lớn. Bác ấy còn là giáo sư giảng dạy tại trường Đại học Mahidol. Về cơ bản, không phải Om không có tài năng, vấn đề duy nhất của nó chính là lúc nào cũng hành xử như thiểu năng, khiến mọi người lầm tưởng đấy. ( Hoặc là nó thiểu thật, tôi không dám chắc ). Tôi liếc nhìn bảng điểm nó chấm rồi khúc khích cười.
“ Thằng lừa đảo.”
“ Tụi nó chơi hay thật mà !” Om to mồm đáp lại, vội vàng lấy tay che che bảng điểm. Tôi thì chỉ biết cười. Nhưng dù sao cũng đúng thật, nhóm của Earn biểu diễn rất hay. Earn hát chính rất tốt. Phải tội bài này hơi chậm với có chút du dương ủy mị, làm tôi nhiều lúc tí thì ngủ gật.
Ngay trong tích tắc tôi băn khoăn không biết có nên đi vào cõi mộng hay không thì nghe tiếng ai đó kêu tên mình. “ No, đề nghị chú ý không ngủ gật. Vẫn còn 1 bài nữa chưa hát xong.” Jeez, Earn. Cậu thật sự muốn làm thế với tôi ? Làm người ta xấu hổ chết được biết không ! Tôi có chút lưỡng lữ, cào cào tóc mình rồi nhìn cậu ấy. Trong khi đó, mọi người phá lên cười, ( tui đây nhất định sẽ trả đũa ). Tôi giả vờ uống ngụm nước cho đỡ ngượng ( với đỡ buồn ngủ nữa.)
Earn nhoẻn miệng cười, khoe đôi má lúm của mình rồi tiếp tục bài hát tiếp theo, “ Nghe cho thật kĩ vào, No.” Tôi đoán là cậu ấy lo tôi sẽ lại ngủ gà ngủ gật tiếp.
Tay trống nhịp nhàng gõ chiếc dùi trống, ghi-ta bắt đầu vang lên những nốt nhạc đầu tiên của bài hát thứ hai.
“ Quá gần, anh không muốn tiến tới quá gần
Anh cũng không muốn đến nơi đó
Đứng đây thôi cũng được rồi
Quá rõ ràng, nếu như nó quá rõ ràng
Có thể sẽ không như khi chạm vào nhau
Như vậy cũng không là quá nhiều đi ?
Anh muốn chầm chậm gần gũi với em hơn
Từng chút từng chút một, dần dần cho đến khi cảm nhận được tình cảm của em.
Chẳng cần thời gian để em có thể nhận ra cảm xúc bên trong anh
Cho phép anh được mơ và được sống trong mộng tưởng này thêm chút nữa
Thật tuyệt dù cho mọi thứ đều không chắc chắn
Có thể đó chỉ là giấc mơ nhỏ của riêng anh
Nhưng anh vẫn sẽ chờ
Nếu chúng ta lại gần nhau hơn
Anh sợ rằng em sẽ lại bỏ đi mất
Và chẳng bao giờ quay trở lại
Anh muốn chầm chạm gần gũi với em hơn
Từng chút từng chút một, dần dần cho đến khi cảm nhận được tình cảm của em.
La…la…la
Thật tuyệt dù cho mọi thứ đều không chắc chắn
Có thể đó chỉ là giấc mơ nhỏ của riêng anh
Nhưng anh vẫn sẽ chờ
Nếu chúng ta lại gần nhau hơn
Anh sợ rằng em sẽ lại bỏ đi mất
Và chẳng bao giờ quay trở lại
Oh, em có thể sẽ đi mà chẳng bao giờ quay trở lại
Nên anh chẳng có can đảm đến gần em hơn.”
Ế ?!
Tôi thực sự rất thích nhóm Friday. ( Tôi đã từng mơ mộng có được giọng hát mềm mại và êm ái như giọng của p’Boy Thrai.)
Nhưng…
Tại sao Earn lại cứ nhìn mình trong lúc hát ? Tôi xấu hổ đến mức phải ngoảnh đi tránh ánh mắt của cậu ấy.
Và có vẻ như tôi không phải người duy nhất nhận ra điều đó.
“ Cứt trâu, Earn ! Mày dám cả gan liếc mắt đưa tình với boss của bọn tao bằng cách hát bài tình ca sến súa đó trước mắt bao nhiêu người thế này hả ?!” Nó lại lên sàn rồi. Om hét to lên khi bài hát vừa kết thúc. Ông tướng, bẽ mặt quá đi mất ! Không thể đợi đến lúc mọi người đi hết rồi mới đùa được sao ?! Tao xấu hổ sắp chết rồi !
Tôi ôm mặt liếc liếc Earn, người vẫn đang đứng trên sân khấu với nụ cười trên môi, tiếp nhận trò đùa của Om. Gì đấy ?! Cả cậu nữa. Phủ nhận thì có chết ai ! Tôi đây sẽ vô cùng cảm tạ ! Đừng có đứng đó tình nguyện làm trò đùa của thằng bỏ mẹ đó nữa !
Earn không nói gì, làm mồm Om tiếp tục đi chơi xa. “ Đúng là ý đồ không hay mà, Earn ! Người đàn ông thực sự của đời boss nhà bọn tao đang tiến lại gần mày đấy ! Pun sẽ xé nát mông mày ra !” Thằng chết dẫm kia ! Lại còn phải lôi thêm người khác vào nữa mày mới hả lòng hả dạ ?! Nhưng, Om nói đúng. Pun đang bước lại từ phía sau Earn, nhưng là có lí do chính đáng cả. Band của cậu ấy số thứ tự 16, ngay sau band của Earn nên chỉ chạy ra để lắp nhạc cụ mà thôi. Tôi liếc nhìn Pun, miệng cậu ấy nhếch lên cười, nhưng lại chẳng nói lấy một lời. Cậu ấy đi qua Earn cầm lấy cái ghita rồi đứng vào vị trí.
Bốp !
“ Mở mắt to ra mà nhìn, đừng có cho mồm đi chơi xa như thế. Không thấy thằng Pun nó đưa bạn gái tới xem hả ?!” Cám ơn anh, p’Dew. Đã nói giúp em. Tôi phì ra cười khi nhìn p’Dew chặn cái miệng toàn c*t của Om lại bằng cách đập cốc café vào đầu nó. Om đáng thương xoa xoa chỗ đau của mình.
“ Em xin lỗi ạ ! Em quên ạ.” Mọi người lại bò ra cười lần nữa khi nhìn Om quay qua chắp tay xin lỗi Pun. Vị Thư kí Hội học sinh lập tức chấp nhận lời xin lỗi ấy bằng cách vẫy vẫy tay, ra điều không cần bận tâm. Dù vậy, Pun vẫn không nhìn về phía tôi.
“ Shit, tao chấm nhóm này kiểu gì đây ? Nếu không cho qua, có khi bị đá đít ra khỏi trường hoặc không năm sau sẽ bị cắt phí sinh hoạt CLB mất.” Gee, có phải vừa mấy giây trước mày mới xin lỗi người ta không thế ? Giờ lại quay qua lẩm bẩm chửi thầm một mình khi nhắc đến người ta ? Và Om nó chửi thầm khi nào ấy hả ? Bạn có đứng ngoài cổng trường thì vẫn có thể nghe được cái giọng “thầm” đấy của nó. Một lần nữa khán phòng lại ồ lên cười.
Lần này, đến lượt Fi ( Chủ tịch Hội học sinh, kiêm giọng hát chính của band nhạc ) nói trong micro, “ Bọn tao sẽ không đá đít nếu mày không cho vào vòng trong, nhưng còn dám trêu đùa nữa là tao giữ luôn 20.000 Bath đấy nhé.” Ui, đau ghê. Cậu ta dám lấy điểm yếu ra để đe dọa. Tôi co rúm lại, nhưng Om thì lại cười đầy đắc ý.
“ Ông không sợ nhé ! Pun đã đưa rồi ! Hahahaha !” Con bà, sao mày lại nói với cậu ta làm gì ? -_-“
“ Thật á ?!” Có vẻ như Fi không hề biết thành viên trong Hội học sinh của mình đã làm vậy. Khuôn mặt cậu ấy đầy vẻ kinh ngạc, Pun gật đầu, xác nhận việc đó là chính xác.
Fi lầm bẩm gì đó trong miệng, nhưng nhờ có loa mà mọi người đều có thể nghe thấy, “ Chết tiệt, Pun. Cuối cùng thì cậu vẫn cố để được hẹn hò với No phải không ?” Lại quay chủ đề lại về phía bọn này ! Mấy người con mẹ nó cần thay ngay thần kinh đi ! Nhìn xem nhìn xem. Ngay cả mấy đứa trung học lẫn mấy anh đại học dù không biết tui là ai cũng đều cười ồ cả lên rồi đây này. Nói thế nghĩa là sao chứ ? Y___Y Hình tượng của tôi thế là đi tong. Bao nhiêu công sức gây dựng nhờ cả mấy người mà đổ sông đổ bể.
Tôi giơ ngón giữa mấy tên đó, không biết phải gọi họ bằng cái tên gì cho phải. Pun thì nhìn có vẻ rất thoải mái. Cậu ấy chỉnh lại dây đàn rồi quay lại ra hiệu với tay trống ( tên đó là thằng nào ?) rằng tất cả đã sẵn sàng.
Nhưng, một điều rất rõ ràng đó là, Pun vẫn không thèm nhìn về phía tôi.
******************
(*) Pun Delivery : Dịch ra có nghĩa là Pun Chuyển phát nhanh viên. Ý tác giả ở đây chính là nói về tốc độ xuất hiện của bạn Pun nhanh như dịch vụ Chuyển phát nhanh đó ^_^ (**) Câu này nguyên văn là “ Kick me when I’m down”, có nghĩa là bạn đã ngã xuống rồi, đã trong trạng thái thất bại rồi mà vẫn bị người ta đá thêm vào, làm ngã thêm, đau thêm ấy. Mình không biết dịch sao cho thoát ý cả nên ai có cách dịch hay hơn thì góp ý với mình nhé. (***): Đây phải chú thích nguyên cả đoạn. Đội cổ vũ trong tiếng anh là Cheer, nên mọi người mới hay gọi thành viên trong đó là p’Cheer, nhưng theo mình biết và xem phim thì những thành viên trong đội Cổ vũ đều là gay, ẻo lả nên chắc sau lưng mọi người mới trêu chọc gọi là p’Queer ( Queer có nghĩa khác là đồng bóng, đồng tính luyến ái ). Mình quyết định không dịch ra mà để nguyên như thế cho mọi người dễ hiểu hơn. Nói chung, đại ý của cái tên này mang nghĩa châm chọc. Xin lỗi vì không thể dịch thoát ý hơn T___T
|
CHAP 32 : . . .
Phải đến hơn 10h thì chúng tôi mới xong. Tôi nghĩ mình sắp phát điên đến nơi rồi. Bác bảo vệ đã tới và bảo cả lũ mau chóng đi về. Thật sự không phải chúng tôi muốn ở lại đâu. Nếu không phải muốn chấm cho xong hết các band dự thi, tầm này cả lũ đã yên vị ở nhà rồi ! Cuộc thi càng kéo dài bao nhiêu, chúng tôi đây càng buồn ngủ bấy nhiêu. Tôi và Om còn ngủ gà ngủ gật gần như cả buổi nữa chứ.
Tôi cúi xuống nhìn chiếc đồng hồ hiệu Diesel của mình. Đã hơn 10 rưỡi rồi mà chúng tôi vẫn còn đang phải lau dọn phòng CLB. Goft và mấy đứa trong nhóm diễn cuối cùng cũng ở lại giúp 1 tay. Mấy nhóm khác đã về ngay sau khi hoàn thành màn trình diễn của mình rồi. Vậy đó, làm gì có ai dở hơi đến mức ở lại cho đến cuối cùng cơ chứ ( ngoại trừ mấy đứa làm giám khảo chúng tôi đây T___T ) ?
Ấy vậy mà ở đây có một vị dở hơi thật đấy các bạn ạ, đó chính là Earn. Cậu ấy đang giúp Om dọn dẹp một góc phòng. Earn nói cậu ấy ở lại là vì muốn giúp đỡ mọi người một chút. Tôi cũng không có ý kiến gì. Như vậy cũng tốt thôi. Xong càng nhanh thì càng có thể về sớm.
Mọi người đang tò mò về Pun có phải không ? Cậu ấy đã cao chạy xa bay phắn ngay về nhà lúc diễn xong rồi ( tôi nhìn thấy mà). Tuy nhiên, Pun đã kịp tóm một đứa lớp 9 bắt nó báo lại với tôi rằng lát nữa cậu ấy sẽ quay lại đón đón. Đoán chắc là cậu ấy đã đưa Aim về. Tôi thực sự muốn bảo với Pun rằng không cần phải quay lại đâu ( người ta chu đáo mà ) nhưng không có cơ hội. Cậu ấy rời đi, không để tôi kịp nói lấy một lời.
” Này No ! Cái sofa này bị rách mất một chỗ ! Mày có muốn sửa lại luôn không hay để đến sáng mai ?!” Om hét lớn từ phía cuối phòng. Chúng tôi đã chuyển cái sofa dài đó ra chỗ đó vì sợ để đây sẽ bị rách mất, nhưng có vẻ như nó đã hỏng sẵn rồi.
Đúng là hàng đểu. ” Ừ, để tao làm luôn. Đợi tí đã !” Còn đang mải hét lại với Om, tôi chợt thấy ai đó giật mạnh tay áo mình. Oh, chỉ có thể là Golf ! Tiên sư nhà ngươi, làm trẫm tưởng ma. ( Mặc dù thật sự thì trông nó cũng không khác ma là mấy ). Nó đập tay tôi mạnh hơn, rồi ghé đầu lại gần. ” Này, tao phải về rồi không bố tao mắng. Mày cầm lấy cái này đi đã !” Phải rồi, tí nữa thì quên lí do nó đến đây. Không chỉ đơn giản là ghé qua chơi như những gì đã nói với mọi người đâu.
Tôi và Golf rời khỏi phòng CLB rồi tiến thẳng xuống tầng dưới. Trời đã tối mịt. May có bác bảo vệ tốt bụng vẫn để đèn cho nên chúng tôi mới có thể nói chuyện.
“ Giờ thì tao đã hiểu hoàn toàn rồi. Thật khó để có thể mang cái này đến cho nó.” Golf bắt đầu. Tôi đánh tiếng thở dài, trong tim nặng trịch, bởi bản thân cũng thấy khó khăn như nó. “ Phải. Không biết phải nói sao với cậu ấy nữa. Tao còn không cả muốn đưa, như kiểu tao cố tình muốn chia rẽ hai người ấy ý.”
“ Tao đảm bảo hôm nay cái Aim đến là vì không muốn để Pun nói chuyện với mày. Tao nhìn thấy rõ ràng Pun nó định chạy tới chỗ mày mà Aim toàn làm nó hướng sự chú ý sang chỗ khác.” Cái này thì tôi không thấy vì còn bận bù đầu với việc chấm thi ( À còn vì ngủ gật nữa ). Nhưng tôi cũng thông cảm được một chút, vì đặt địa vị vào Aim thì bất cứ ai thì cũng sẽ làm vậy thôi. Nhưng mà, cô ta không nghĩ đến chuyện tôi và Pun ở với nhau cả ngày ở trường hay sao ? Tôi thích lúc nào tới tìm cậu ấy mà chả được. Rõ ràng một điều rằng, Pun vẫn chưa biết là bởi tôi đây không phải một kẻ hóng hớt hay mách lẻo, có phải không ?
“ Tao không thể nói được. Thật sự là không biết phải nói thế nào.”
“ Ừ, nhưng mày định giải quyết sao ? Chẳng lẽ cứ mặc kệ ?” Golf hỏi tôi với nét mệt mỏi trên khuôn mặt. Tôi tự tin dám nói một điều rằng Golf cũng lo cho Pun không kém gì mình. Đó là lí do khiến tôi vô cùng tôn trọng nó. Có thể trong mắt giáo viên, nó là một thằng học sinh hư hỏng. Nhưng trong mắt chúng tôi, nó lúc nào cũng là một thằng bạn tuyệt vời. Dù không hề thân với Pun, nó vẫn quan tâm tới cậu ấy rất nhiều.
“ Tao không muốn mặc kệ. Đợi đến lúc thích hợp, tao sẽ cố.” Tôi cam đoan, rồi vỗ nhẹ lưng nó. Golf gật đầu, rồi lôi ra khỏi túi quần một chiếc CD.
“ Đây, cầm lấy. Phòng trường hợp cần chứng cứ. Tao đã hỏi mấy thằng bạn rồi, trong đó có 4 tệp.”
“ Mẹ ơi, 4 tệp ?!” Mới xem có 1 cái thôi mà tôi đã tức điên, vậy mà ở đây còn những 3 cái nữa ? Chắc tôi phải tự trói mình lại không thì sẽ lao vào mà đánh Aim mất.
“ Ừ, 4 clip. Mày tin nổi không ? Còn nhiều hơn nữa cơ, nhưng tao không muốn Pun nó sốc chết. Này cầm lấy đi.”
“ Sốc chắc luôn. Tao nghĩ chắc chỉ đưa cho cậu ấy xem 1 cái thôi.” Tôi nói nhỏ trong khi nhận chiếc CD chết tiệt đó từ tay Golf.
Golf thở dài. “ Thôi tuỳ mày. Cầm lấy đi này.” Nó nhìn một lúc, rồi đưa tay vỗ vỗ lưng tôi để tiếp thêm sức mạnh. “ Cố lên. Tao phải về rồi. Về kiểu gì cũng bị bố càu nhàu.”
“ Cần tao đưa về không ?”
“ Không cần. Vào sửa lại cái sofa đi. Chắc đêm nay mày khỏi cần về nhà nữa, heh heh.” Thằng chó. Đa tạ lời chúc của chú nhé. Nó vừa quay đi, tôi liền giơ ngón giữa lên. Đút chiếc CD vào túi áo, tôi quay đầu bước về phía phòng CLB.
Lúc này, Om và mấy đứa lớp dưới đang định rời đi. “ Gì thế ? Mấy người xong hết rồi à ?!” Tôi vội vàng phản kháng.
“ Ừ, bọn tao phải vắt chân lên cổ mà làm đấy. Nếu còn ở lại đây thêm nữa thì chắc phải ở qua đêm luôn mất.” Om chống nạnh phàn nàn, mắt thì trừng mấy đứa lớp dưới như thể muốn hối thúc chúng nó nhanh tay lên. Tôi buồn bã nhìn. “ Bọn mày định về thật à ?” Con bà nó, các ngươi ít nhất cũng nên ở lại bầu bạn hầu chuyện trẫm chứ ?
“ Ừ. Sorry, man. Mẹ tao lại chửi um lên mất. Tao còn phải qua đón mẹ về nữa. Tao không muốn nghe bà tao chửi bằng tiếng Trung nữa đâu. Mặc dù nghe một chữ cũng không hiểu.” Om nói. Rồi nó quay sang vỗ nhẹ đầu một thằng bé mũm mĩm đứng bên cạnh. Thằng bé nhìn tôi cười rất tươi. Thôi, vậy cũng hết cách.
“ Okay, okay. Nhớ để mấy đứa bắt xe về nhà. Để ý chúng nó đấy, ok ?!” Tôi bỏ lại mấy lời trước khi rời đi, Om phút chốc trở thành anh hướng dẫn viên du lịch, dẫn đầu một hàng trẻ con đi ra ngoài. Om có thể như một thằng điên, nhưng bọn trẻ con lại yêu nó lắm. Tôi cũng không hiểu vì sao. Chắc là vì kể cả nó có làm người khác tức điên thì vẫn có nét quyến rũ của riêng mình.
Cuối cùng, chỉ còn lại tôi trong phòng, cùng chiếc đồng hồ trên tường báo đã gần 11h rồi, bầu bạn với nhau. Tôi bắt đầu tự hỏi xem có nên ngủ lại ở trường không. Tôi còn chưa cả sửa xong chỗ rách ở ghế sofa. Haizz, cuộc đời đáng thương của tôi.
“ No ! Làm cho xong cái sofa đi rồi chúng ta cùng về !” Mẹ ơi, ma ! Giọng nói đó của ai vậy ?!
Tôi ngoảnh đầu lại, hoá ra Earn vẫn còn ở đây, tay cầm bộ chỉ khâu vá. “ Cậu vẫn còn ở đây à ?!” Tôi hỏi, cảm thấy vô cùng bất ngờ.
“ Sao tớ có thể rời đi được ? Nếu thế cậu sẽ phải ở lại một mình.” Cậu ấy cười rồi trả lời. Có người ở lại nói chuyện cùng, tôi thấy rất vui. “ Thanks, man !”
***
Thời gian dần trôi qua, và tôi thì vẫn ngồi đây loay hoay với cây kim và sợi chỉ, cố gắng vá lại miếng đệm màu xanh da trời. Đã sắp vá xong rồi, nhưng tôi bắt đầu cảm thấy không còn là mình nữa. Có lẽ là vì đã quá buồn ngủ, mà mọi thứ cứ rối tung hết cả lên. Mọi vật trong mắt mờ dần.
Earn vẫn đợi ngay gần đó. Tôi có thể nghe tiếng cậu ấy lật cuốn truyện tranh. Mới đầu, cậu ấy xung phong giúp tôi. Nhưng sau khi chứng kiến trình độ khâu vá của cậu ấy, như sắp khâu cả thân mình vào sofa đến nơi, chúng tôi quyết định tốt nhất là cậu ấy nên ngồi im một chỗ và nói chuyện với tôi thì tốt hơn.
“ Cậu thật giỏi. Cái gì cũng biết sửa. Tớ thuê cậu về sửa nốt cái ở nhà tớ được không ?” Cái giề ? Đọc truyện chán quá à ?Tại sao lại quay ra trêu đùa trẫm ? Tôi bật cười, nhưng vẫn không nhìn cậu ấy.
“ Được thôi. Nhưng tớ nổi cũng phải tầm cỡ siêu sao, cát-xê cao lắm.”
“ Nếu là cậu, bao nhiêu tớ cũng sẵn sàng trả.” Hm ?! Tôi lập tức quay đầu lại nhìn cậu ấy. Earn tươi cười nhìn lại. Thật buồn nôn, nghe như tôi đây là gái bán hoa không bằng.
“ Cậu làm ơn đừng có trêu tớ nữa có được không ? Làm người ta mệt hết cả óc. Đừng để tớ phải ra tay lúc cậu hát đấy nhé.” Thật lòng đấy. Tôi muốn cho tên kia biết một điều rằng No đây không hề ngây thơ, và đầu óc tôi đang nghĩ tới chuyện vô cùng đen tối đấy nhé. Mặt khác, tôi cũng không muốn đắm chìm vào nó quá.
Giọng Earn cười rất lớn. Cậu ấy đặt khuỷu tay lên sofa, rồi chống cằm tiếp tục nhìn tôi làm việc. Vậy tóm lại cậu không đọc truyện nữa phải không ? Định ngồi nhìn tui chằm chằm như thế cho tui ngượng chết có phải không ? “ Nhìn gì mà nhìn ? Quay lại đọc truyện của mình đi. Đang làm tớ thấy căng thẳng đấy.”
Earn đáp lại bằng một nụ cười, nhưng lại chẳng nói gì. Cậu ấy tiếp tục nhìn tôi vá lại miếng đệm. Rồi chợt mũi kim đâm vào ngón tay. AU UIIIIIIII ! Sư cha nhà cậu, đã bảo đừng có nhìn tôi như vậy rồi cơ mà ! Đau chết mất !
“ Auuuuuuu !”
“ Ấy ! Xin lỗi ! Cậu căng thẳng thật hả ?” Cậu đang hỏi nghiêm túc đấy à ? Cậu thử ngồi khâu mà có người nhìn chằm chằm chằm chằm xem nào ? Chết tiệt, Earn. Trước khi tôi mở mồm mắng, Earn đã kịp cầm bàn tay bị chảy máu của tôi bằng cả hai bàn tay của cậu ấy. Rồi cậu ấy đưa gần lại để nhìn.
“ Shit, nhẹ nhẹ cái tay thôi. Đau !” Tôi ca cẩm, bởi bắt đầu thấy đau hơn rồi, còn nhìn thấy được cả máu chảy ra nữa. Tôi cũng không chắc là đau hay là do cảm giác nữa. Ah ! Liệu ruột tôi có lòi ra bằng đường hậu môn không ?!
Trong khi tôi tiếp tục rối rít hết cả lên, ( với tôi, bị kim đâm hay bị dao cứa vào tay đều đau như nhau ), Earn băng vết thương lại bằng khăn tay của cậu ấy. “ Chỉ là cái kim thôi mà. Làm gì mà cậu hét um lên như đi đẻ thế ? Kiềm chế bản thân chút đi.” Earn mắng, ngón tay có chút khẩn trương. Rồi cậu ấy thổi thổi lên vết thương của tôi, như cách dỗ một đứa trẻ. “ Đây, đây. Cậu ổn rồi đấy.”
“ Đừng có mà làm như thế. Tớ không phải trẻ thiểu năng, đi chết đi.”
“ Ừ, cậu đang cáu nhặng xị lên như trẻ thiểu năng đấy.” Tên đốn mạt này ! Tôi có thể sẽ loại thẳng band của cậu vì dám kêu tôi là trẻ thiểu năng đấy. Tôi trừng mắt nhìn, và có lẽ là Earn đã nhận ra.
“ Này, này ! Đừng có mà loại nhóm của bọn tớ chỉ vì tớ đặt biệt danh cho cậu đấy nhé.”
“ Đang xem xét.” Heh heh heh.
“ Đồ đểu ! Đây, đây ! Xin hãy kệ em, anh No ! Anh vô cùng thông minh này ! Mặt nào của anh cũng hoàn hảo này ! Giàu có này, đô con này, tinh tế này, lại còn biết suy nghĩ nữa chứ !” Oẹ ! Thôi thà nghe cậu ấy đặt biệt danh còn hơn là nghe ca ngợi như thế này. Tôi quay lại vá cái sofa, nhưng một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu. Không biết lời nào của cậu ấy là thật lòng ( hay chủ yếu là mỉa mai ) nữa. Tôi quay người lại, với vũ khí trên tay ( là cây kim ) định xử lí cậu ấy. Haha ! Nhà ngươi sẽ rời khỏi đây với đầy vết rỗ trên người !
Mình không phải người độc ác, nhưng hôm nay tôi sẽ gạch ngay mấy từ này ra khỏi từ điển của mình. Ta đây đêm nay nhất định sẽ khiến tên Earn ngươi đổ máu ! Ngươi chết chắc rồi, Earn.
Tôi nhanh tay đâm chiếc kim vào cánh tay của cậu ấy liên tùng tục, trong khi cậu ấy thì tránh trái tránh phải. Earn vừa cười vừa kêu to. Tôi vội bắt lấy cơ hội trả đũa lại. “ Ây sầy, chỉ là cái kim thôi mà. Làm gì mà cậu hét um lên như đi đẻ thế ? Kiềm chế bản thân chút đi !” Nghe quen phải hông ? Heh heh. Giờ thì cậu ta đã hiểu được nỗi đau của việc bị kim đâm !
Earn không ngừng tránh đi, nhưng miệng thì vẫn hoạt động, “ Hai cái này không giống nhau ! Haha ! Au ! Dừng lại ! Tớ không chịu được nữa đâu ! No ! No ! Tớ xin lỗi mà ! Tớ không dám nói gì nữa đâu ! Tha cho tớ đi ! Au ui ! Hahaha !” Earn vẫn tiếp tục vừa ầm ĩ vừa cười lớn. Tiếng động hai đứa tràn ngập khắp căn phòng. Tôi bắt đầu thấy trò này vui rồi quên luôn cả việc khâu vá. Earn chộp lấy một chiếc kim khác rồi bắt đầu công cuộc trả thù của mình. Hai đứa rối tung rối mù lên, thật náo nhiệt.
Earn đúng là đồ độc ác mà ! Ai da ! Cậu ấy có khi nên đâm kim vào bụng mình cho không khí chui hết ra để bụng thành 6 múi ấy nhỉ ! Haha !
Khi chúng tôi không ngừng đâm kim về phía bụng của nhau, cánh cửa đột nhiên mở toang ra mà không hề báo trước hay có bất cứ tiếng gõ cửa nào.
Cả Earn và tôi đều giật mình ( cứ nghĩ là ma ). Hai đứa quay đầu về phía cánh cửa.
Một bóng người cao lớn đang đứng đó. Là Pun Phumitat, người đã đến đây vào lúc 11h30’. Khuôn mặt cậu ấy sưng sỉa lên một cách lạ thường.
**************************
|
CHAP 33 : JUST A SLIP
“ Vẫn chưa xong à ? Tôi… ra ngoài đợi vậy.” Đó là những gì Pun nói với tôi 5’ trước, rồi rời đi dù cho chưa cả bước vào phòng CLB dù chỉ nửa bước.
Earn và tôi chớp mắt nhìn nhau, nhận ra rằng đã đến lúc dừng lại trò đùa ngu ngốc đó và nhanh chóng làm cho xong việc sửa cái sofa trước khi quá muộn.
“ Cậu ấy quay lại đây làm gì nhỉ ?” Earn hỏi tôi với tông giọng trầm thấp của mình, trong khi tôi vẫn mải mê khâu lại chỗ rách trên ghế.
Lạ thật… Không nghĩ là Pun lại thật sự quay lại để đón mình đúng như những gì cậu ấy nói.
“ Tớ không biết. Chỉ biết lúc nãy cậu ấy có nhấn mạnh là sẽ quay lại. Nhưng không nghĩ là cậu ấy lại làm thế thật.” Tôi than thở, tay vẫn chăm chú từng mũi khâu. Bởi vì không ngước lên nhìn, nên tôi cũng không biết được biểu cảm trên khuôn mặt Earn lúc đó.
“ Phải rồi, để tớ ra chỗ Pun. Cậu ấy nên vào đây thì tốt hơn. Bên ngoài nhiều muỗi lắm.” Ý kiến hay đấy. Tôi thầm đồng ý. Chẳng kịp nói thêm được câu gì thì đã nghe được tiếng cửa mở toang và tiếng bước chân cậu ấy hướng ra ngoài.
Nhà ngươi dám để trẫm ở đây một mình như thế này ?! Ngươi là cái đồ độc ác !
Tôi đẩy nhanh tiến độ khâu khi nhận thức được tình trạng cùa mình lúc này. Giờ không có Earn ở đây, không gian im lặng đến kì lạ. Tôi không ngừng nhìn xung quanh một cách sợ sệt. Mẹ nó chứ, chưa bao giờ ông ghét cái piano như bây giờ. Rồi tôi nhận ra một điều rằng căn phòng im ắng và tối mù này cũng không giúp thêm được tí nào. Cảm giác như bản thân đang ở trong phim trường một bộ phim kinh dị của Hollywood.
Tốt nhất là hoàn thành xong mọi việc nhanh nhất có thể ! Tôi tự an ủi bản thân rằng mình sắp làm xong rồi. Tôi đánh mắt, nhìn chăm chú về phía lỗ hổng nho nhỏ trên miếng đệm. Rồi nhanh chóng khâu nó lại. Quên ngay cái phương diện thẩm mỹ đi ( như thể việc đó chưa bao giờ là mối quan tâm của mình ), người ta chỉ muốn mau mau chóng chóng được về nhà thôi !
Ngồi đây, tôi không khỏi tự hỏi Earn làm gì mà nói chuyện lâu thế. Không phải cậu ấy đã nói là ra ngoài bảo Pun vào đây sao ? Hai người đừng có mà bỏ rơi tôi đó ! Rồi tôi nhận thấy rằng, mình càng thắc mắc thì càng tốn thời gian, nên quyết định tập trung vào nhiệm vụ trước mắt đã. Chuyện hai người đó mất tích sẽ tính sau.
Không lâu sau, tôi đã khâu xong phần rách. Trông không được đẹp mắt và chuyên nghiệp lắm ( tôi chỉ lo khâu cho xong thôi ) nhưng vẫn còn tốt hơn là thuê người khác làm. Tiền còn phải để dành cho cả tá việc khác.
Nhìn vào thành quả của bản thân, tôi cảm thấy cực kì hài lòng, rồi bỏ đống kim chỉ vào hộp. Nhìn quanh phòng một lượt, chợt nhận ra chỉ có mình mình đứng đơn độc giữa đống nhạc cụ, bản nhạc và một ít thức ăn do mấy đứa lớp dưới bỏ lại.
Vậy rốt cuộc là Earn đâu ?! Cậu ấy nói là ra đón Pun cơ mà! T__T Cậu ta lại đi nói dối mình !
Tôi nghĩ trong đầu, cảm giác bị phản bội và nỗi sợ hãi cùng lúc dâng lên, sau khi đã dọn dẹp xong mọi thứ. Túm lấy cặp sách, tôi toan chạy ra khỏi phòng.
Đang lúc đi giày, tim tôi chợt ngừng đập khi nhìn thấy một bóng người rất lạ trên hành lang của Nhà F. Đã quá nửa đêm rồi, làm gì còn ai có thể đi đi lại lại trên đó được nữa. Bóng người đó càng ngày càng tiến lại gần.
Bỏ bà rồi !
Mama ! Papa ! Cứu con ! Con xin lỗi vì đã không nghe lời hai người ! Con xin lỗi vì đã cư xử không đúng đắn ! Con xin lỗi vì lúc nào cũng về nhà muộn và tối nào cũng chạy xe đạp đi khắp nơi ! Con xin lỗi vì ngủ ở nhà bạn mà không gọi về nhà báo bố mẹ một câu ! Con xin hứa từ giờ con sẽ ngoan ! Con sẽ không làm gì khiến bố mẹ buồn nữa đâu ! Làm ơn cứu con ! T[]T !
Trong khi tôi bắt đầu trở nên mất trí và không ngừng đập đầu vào tường, một bàn tay ấm áp chạm lên vai tôi. Đã run giờ đây lại càng run hơn. Chết rồi ! Chết thật rồi !
“ Làm sao vậy, No ?! Sao lại đứng đây run như cầy sấy thế này ? Cậu không định về nhà hả ?!” Khoan đợi tí. Giọng này nghe quen quen. Tôi chậm chạp quay đầu lại để nhìn chủ nhân của giọng nói đó. Earn và Pun đang bò lăn bò càng ra cười.
“ Đệt mợ ! Tôi cứ tưởng hai người về bố nó rồi chứ ! Sợ đái cả ra quần !”
“ Đồ nhát ma. Mai cả trường sẽ có chuyện vui mà cười vào mặt cậu.” Earn chỉ vào mặt tôi, đùa rồi cười như phá mả. Sao cũng mặc ! Cậu thì không sợ chắc ?!
“ Là lỗi của cậu, Earn ! Cậu bảo với tớ là ra đón Pun cơ mà ? Nhưng cậu đi lâu quá làm tớ tưởng cậu về nhà luôn rồi.” Tôi tiếp tục nói và gạt tay cậu ấy ra. Rồi khi cúi xuống buộc giày tiếp, tôi nghe được giọng cười khúc khích của Pun.
“ Bọn tớ mải nói chuyện quá nên quên luôn cả trời đất. Có phải không ?” Vị Thư kí Hội học sinh gật lia lịa với Đội trưởng Đội cổ vũ. Earn cười thật tươi, khoe trọn hai cái má lúm đồng tiền rất duyên của mình khi chúng tôi rảo bước về phía cổng trường.
Ra đến cổng, Earn ngoảnh đầu lại hỏi, “ À, cậu về nhà kiểu gì ? Pun, cậu đưa No về hả ?”
“ Ừm.”
Tôi vừa mải mê nhìn gương mặt Earn, vừa nghĩ, rồi mới nhớ ra là nhà cậu ấy ngược đường với nhà chúng tôi. “ Vậy cậu về nhà kiểu gì, Earn ?”
“ Đón taxi thôi. Hai người về cẩn thận.” Cậu ấy nói, tay thì vẫy chiếc taxi vừa đúng lúc đi tới. Tôi vẫy tay chào, chiếc xe chuyển bánh rời đi. Và giờ, chỉ còn mình tôi và Pun đứng đây chờ xe.
Tôi liếc nhìn khuôn mặt cậu ấy, thấy rằng khuôn mặt góc cạnh dường như ẩn chút mệt mỏi, khiến tôi lập tức lo lắng, “ Cậu mệt sao ? Cứ đi đi lại lại như vậy ?” Tôi có thể nhìn thấy rõ ràng nét mệt mỏi trên gương mặt Pun. Không muốn vị đại thiếu gia này lại ốm thêm lần nữa đâu, bố mẹ cậu ấy sẽ kết tôi tội hành hạ cậu ấy mất.
“ Tớ khỏe mà. Làm sao để cậu về nhà một mình được ?” Haizz, lại tỏ ra hiệp sĩ nữa rồi. Nhìn xem, cậu ấy lại trưng ra cái nhìn đầy ngọt ngào nữa rồi.
Tôi thở dài thườn thượt, “ Tôi lúc nào chả về nhà một mình, đừng có làm như mấy bộ phim truyền hình sướt mướt nữa.” Tôi chẳng biết làm gì khác ngoài ca cẩm rồi lại ca cẩm. Pun dịu dàng cười, vừa lúc taxi đến.
“ Cho cháu đến Ekkamai.” Pun nói với bác lái xe. Điều đó có nghĩa là cậu ấy sẽ đưa tôi về trước rồi mới quay lại Thong Lo. Tiếng bác tài xế nhẹ giọng đáp lại, rồi cậu ấy mở to cánh cửa để tôi ngồi vào trước. Đối đãi với mình y hệt với phụ nữ. Vì đang rất buồn ngủ và mệt nữa, tôi chẳng buồn nghĩ ngợi thêm mà cứ thế trèo vào trong ngồi.
Tiếng đồng hồ tích tắc vang lên, hòa vào với điệu nhạc nhẹ nhàng du dương trong radio. Bản nhạc chầm chậm đó chỉ làm tôi thêm buồn ngủ.
Để bản thân chợp mắt chút đi. Pun biết đường về nhà mình mà, nên chẳng cần thức làm gì. Khi những dòng suy nghĩ này xuất hiện trong đầu, mắt tôi liền nhắm lại.
Rồi ngay khi tôi chuẩn bị đi vào cõi mộng, một giọng nói trầm thấp, pha chút phấn khởi vang lên. “ Một ngày dài, nhỉ ?”
“ Mmm…” Đó là tất cả những gì mà một người đang buồn ngủ có thể nói.
Pun lại tiếp tục hỏi, “ Band của tôi thế nào ? Có tốt không ?”
“ Mmm…” Với chút năng lượng ít ỏi còn sót lại, tôi đây chỉ có thể trả lời bằng cái từ đó mà thôi.
“ Cậu có đói không ? Hay chúng ta dừng lại ở đâu đó , tìm chút gì ăn nhé ?”
Ugh, hỏi vậy là sao hả ? Tôi chỉ đơn giản lắc đầu. Người ta đang buồn ngủ muốn chết.
Dù vậy, Pun vẫn không bỏ cuộc. “ Đến Thong Lo ăn cháo được không ?”
“ Không…” Trẫm đang buồn ngủ đó, ngươi không thấy sao ?
Pun im lặng một lúc, rồi lại nói. “ No… Cậu giận tôi à ?”
Gì ?! Câu hỏi đó làm tôi tỉnh tỉnh một chút. Tự hỏi trong lòng, mình vì cái con mẹ gì mà giận cậu ấy cơ chứ. Không có chút đầu mối gì luôn. Đúng là chỉ nói mấy câu vô nghĩa mà ! Thêm nữa, tôi còn đang rất buồn ngủ nên chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. “ Khônggggg.”
“ Này, tôi xin lỗi… về chuyện của Aim.” Xin lỗi ? Sao lại phải xin lỗi ? Về Aim ? Aim làm sao ?
Tôi nhíu mày, rồi cũng chẳng trả lời vì tự thấy nó chẳng quan trọng. Nhưng có vẻ như điều đó lại làm Pun hiểu lầm.
Cậu ấy bắt đầu dài lòng giải thích. “ Cô ấy là kiểu người mà đã thích đi đâu là sẽ đi cho bằng được. Kể cả tôi có từ chối thì cô ấy vẫn sẽ đến thôi. Cậu có hiểu ý tôi không, No ?”
“ Mmm…” À vậy ra đó là những gì cậu ấy muốn nói. Tôi thậm chí còn chẳng mảy may nghĩ đến điều đó, mà còn rất thông cảm cho cậu ấy nữa.
“ No. Cậu đừng như vậy mà…” Tốt rồi, trước đó tôi không có giận, nhưng mà giờ thì giận rồi đó.
“ Cái gì ?” Giọng tôi có chút khó chịu.
“ Tôi đưa Aim về là vì trách nhiệm phải vậy. Còn với cậu thì sao ? Tôi tới đón cậu là vì tôi muốn như vậy, No à. Đừng tức giận với tôi nữa được không ?”
Vị Thư kí Hội học sinh này hiểu sai quá rồi đấy. Tôi đã nói tôi không giận là không giận. Và sự kiên nhẫn của tôi cũng đã đến giới hạn. Tôi đột ngột mở mắt rồi nhìn chằm chằm vào cậu ấy.
Đôi môi chuyển động nhanh hơn tôi nghĩ. “ Nhìn đi, tôi không hề để tâm. Một chút cũng không. Cậu muốn đưa muốn đón cô ta đến chỗ mẹ nào thì đưa. Đấy là việc của cậu. Đã hiểu chưa ? Cậu làm cái đéo gì tôi đây cũng không quan tâm !” Đấy ! Hi vọng cậu ta có thể hiểu mà để yên cho tôi ngủ. Sau khi xả xong, tôi nghĩ ( hoặc tự tưởng tượng ) rằng mọi thứ đã rõ ràng nên nhắm mắt lại, hi vọng được nghỉ ngơi một chút.
Trước khi có thể chìm vào ngủ, giọng nói đều đều của Pun vang vọng bên tai.
“ Phải rồi. Tôi đúng là ngu mới nghĩ cậu có quan tâm. Quên mất là tôi đây đã chẳng còn là gì đối với cậu. Tôi thậm chí còn chẳng đủ tư cách để so sánh với Earn.” Ế ? Chuyện đấy chả liên quan gì ở đây cả. Tôi tỉnh giấc, nhíu mày nhìn gương mặt đầy vẻ lạ thường của cậu ấy sau khi nghe được câu cuối.
“ Cậu nói cái gì ?” Trước khi tôi nghe được câu trả lời thì chiếc taxi đã đỗ xịch lại trước cổng nhà.
Pun đưa cặp sách cho tôi rồi nói, “ Ngủ ngon, No.” Nhưng khuôn mặt cậu ấy thì trái ngược hoàn toàn với những lời cậu ấy nói.
Mình đang rất buồn ngủ. Cũng vô cùng bối rối.
Mình đã làm gì sai sao ?
Nhưng mặc kệ. Đang buồn ngủ lắm. Chỉ muốn về với em giường thân yêu mà thôi. Zzzz.
*****
Sau một giấc ngủ suốt 6 tiếng đồng hồ, cơ thể tôi bắt đầu khỏe khoắn và tràn đầy năng lượng trở lại. Hôm qua mình về nhà kiểu gì nhỉ ? Không nhớ rõ lắm. Tôi nhớ lại mình đã cùng đi taxi với Pun. Về đến nhà, tôi liền ném giày với tất sang một bên rồi đi lên tầng. Còn không cả thèm tắm, bẩn chết đi được.
Dù vậy, tôi vẫn ngủ ngon lành. Thật vui thì vòng loại đã diễn ra vô cùng suôn sẻ. Đúng là làm người ta thích chết được mà.
Buổi sáng, tôi đến trường với nụ cười rạng rỡ trên môi. Khi còn đang vui vẻ huýt sao, tôi nhìn thấy Pun cùng với tập tài liệu trên tay, đang bước về phía Nhà Hiệu bộ. Và như thường lệ, tôi vô tư vẫy vẫy tay cậu ấy.
Nhưng… cậu ấy không thèm vẫy lại. Cậu ấy dừng lại, nhìn tôi một lúc rồi đi mất.
Cậu ta bị cái gì vậy ?
Tôi đứng đó đực mặt ra, lúc đó Mawin ( bạn thân của Per ) đi đến và lễ phép chào tôi. Hừm, Pun không nhìn thấy hay là cậu ấy lại làm sao rồi ?Thôi sao cũng được. Tôi đáp lại lời chào của Win rồi hai đứa cùng bước vào dãy lớp học cùng nhau, dù cho trong lòng tôi vẫn đang tò mò lắm.
Rồi sau đó, cả ngày trôi qua đều kì lạ như vậy. Rõ ràng là Pun bơ tôi. Tôi đã nghĩ có gì đó không đúng khi cậu ấy không thèm chào lại tôi như vẫn thường lúc sáng nay rồi. Cậu ấy còn hoàn toàn phớt lờ tôi lúc trên đường vào lớp. Một cái liếc nhìn cũng không. Rốt cuộc cậu làm sao ? Hay cậu bị cận thị nên mới không nhìn thấy tôi ? Thôi kệ đi. Tôi nhận ra mình đã bị phớt lờ, nhưng cũng không buồn vì điều đó vì thật ra tôi hoang mang thì đúng hơn. Mình rốt cuộc đã làm gì cậu ấy nhỉ ?!
Tôi quyết định phải tìm hiểu xem rằng có gì đó không đúng thật không, bằng cách tiếp nhận một việc được giao ở phòng Hội học sinh ( bình thường thì hay có mấy đứa lớp dưới làm hộ ), bởi vì tôi thực sự muốn biết Pun có lờ mình thật hay không. ( Tôi còn mang cả Om theo, phòng trừ trường hợp cần đến.) Khi hai đứa đến nơi, Pun đang bận đánh máy. Cậu ấy chăm chú vào màn hình, cũng không thèm ngẩng lên nhìn tôi. Rồi lạnh lùng nói, “ Cậu có thể để đống tài liệu lên bàn.”
Cái gì cơ, người anh em ?!
Hmph ! Đừng có nghĩ là tôi đây sẽ làm lành với cậu !
Tôi rời khỏi phòng Hội học sinh, trong lòng cảm thấy vô cùng tức tối vì hóa ra mình bị cậu ấy phớt lờ thật. Thậm chí ngay cả Om cũng phải lên tiếng. “ Vợ chồng nhà chúng mày cãi nhau cái gì đấy ? Mày có thể chạy qua làm lành với vợ hay chồng hay gì gì đấy của mày hộ tao cái được không ? Khó hết cả chịu.” Cái giề ?! Tại sao tao lại phải là người làm lành ?! Tao đã làm cái gì nào ?!
Đúng là cái ngày chả ra gì, và tên kia thì vẫn giữ nguyên cái thái độ đó với tôi. Cứ mỗi khi hai đứa chạm mặt, là cậu ấy lại cúi gằm xuống trông vô cùng khó chịu. ( Hỏi thật này, what the fuck ?) . Tôi không biết mình đã dẫm phải cái đuôi chó của cậu ấy lúc nào nữa. Kể từ lúc cậu ấy thái độ với mình, tôi quyết định mình cũng phải đáp lại y vậy. Vấn đề là tôi không thể làm như thế với riêng một người, nên cuối cùng, tôi quay ra làm vậy với tất cả mọi người lởn vởn xung quanh mình. Hễ có ai làm trái ý, là tôi lập tức cáu nhặng xị cả lên. Lúc đó, tôi đã rất xấu tính và cũng không hiểu sao mọi thứ lại trở nên tồi tệ như vậy.
“ Cứ nghĩ cẩn thận xem. Mày đã làm gì sai với nó rồi ?” Rốt cuộc, Om cũng không chịu nổi nữa, ( vì nó gần tôi nhất mà nên hứng chịu nhiều nhất ) nên quyết định hỏi tôi suốt bữa trưa. Nó hẳn là khó chịu lắm khi thấy tôi cứ phụng phịu suốt từ sáng tới giờ. Khổ, tao mà biết tao làm gì thì đã không phải cáu như thế này !
“ Ai mà biết được ! Tao chả làm cái gì cả ! Ugh, quên hết rồi.”
“ Vậy là tối qua nó cũng quay lại đón mày thật ?”
“ Ừ.”
“ Hai đứa chúng mày đúng là như vợ chồng ấy. Hay là mày đã làm gì làm nó buồn trong lúc hai đứa về nhà ?”
“ Đệt mợ mày. Bọn tao gọi taxi rồi cậu ấy đưa tao về nhà. Lúc đấy tao buồn ngủ rũ mắt, chả nhớ được gì. À phải rồi, tao đang rất buồn ngủ, mà cậu ấy cứ lảm nhảm không ngừng trên đường về, còn lảm nhảm cái gì thì không nhớ được.”
“ Rồi sao ? Nghĩ xem, thằng ngu.” Nghe thì có vẻ như Om rất để ý đến chuyện này, phải không ? Nhưng không hề. Nó chỉ tiện mồm nói khi đang bới bới bát súp, để lại tôi một mình phát điên với hàng đống suy nghĩ trong đầu mà thôi.
Đợi đã, có chuyện gì lúc ở trong taxi nhỉ ? “ Rồi sao à…? À thì, cậu ấy cứ tiếp tục nói nói cái gì đó rồi tao thật sự nổi giận nên tao… tao…”
“ Nhìn đi, tôi không hề để tâm. Một chút cũng không. Cậu muốn đưa muốn đón cô ta đến chỗ mẹ nào thì đưa. Đấy là việc của cậu. Đã hiểu chưa ? Cậu làm cái đéo gì tôi đây cũng không quan tâm !”
Rồi xong. Ăn cứt rồi. Giờ thì tôi đã hiểu. Những câu nói đó không ngừng chạy trong trong đầu như có ai đó cầm điều khiển và ấn nút tua lại vậy. Ăn cứt rồi. Giờ tôi mới nhớ ra mình đã lỗ mãng với cậu ấy như nào.
“ Này…” Tôi nhè nhẹ khều Om sau khi nhận ra những gì mình đã làm.
“ Giề ?”
“ Tao nhớ ra rồi…”
“ Rồi sao ? Mày làm gì nên tội rồi đúng không ?”
“ Ừ…” Om thở dài rồi nhìn tôi, chán nản lắc đầu.
Nó bỏ đôi đũa xuống. “ Thế chạy ra dỗ vợ hay chồng mày đi. Tao đúng là phát điên với mày mất thôi. Mày hết quát tháo người khác rồi lại chạy lung tung, mặt như cái bánh đa nhúng nước. Đúng là cái thằng bệnh, y hệt mẹ tao lúc sắp đến ngày. Đi ra làm lành với nó đi, nhanh lên con trai.” Mẹ cái thằng. Không chỉ mở mồm đuổi tôi, nó còn dùng chân đá đá chân ghế chỗ tôi ngồi. Thằng chó ! Mày nghĩ mày ngon lắm à ?! Đây là ghế dài, nên hai đứa lớp dưới ngồi ngay cạnh cũng bị giật mình theo.
“ Này, làm mấy đứa nó sợ rồi đấy.”
“ Ừ ừ. Ra khỏi đây mau lên. Tao phải về CLB giờ. Còn phải dạy thằng Mick cách chơi kèn Cor.”
“ Cái gì cơ con trai ? Tao nghe bảo Film mới là người dạy nó cơ mà.”
“ Nó làm gì biết cách chơi nên mới nhờ tao dạy hộ. Mày thích ý kiến không ? Ra dỗ bố mày đi.” Om nói rồi huơ tay đuổi tôi. Rồi nó đứng dậy xếp mấy cái bát lại, thấy thế tôi bèn vỗ vỗ vào vai nó.
“ Rồi, chiều gặp nhau sau.”
“ Ờ ờ.” Nó gạt tay tôi ra, rồi mỗi đứa một nơi đi giải quyết việc của mình.
Tôi mờ mịt rời khỏi căng tin, không biết phải đi đâu để tìm cái người mà Om đã âu yếm coi là “bố” của tôi. Tên đó không biết có ăn ở căng tin không nhỉ ? Tôi không nhìn thấy cậu ấy. Nếu cậu ấy có mặt ở đây thì cũng không quá khó để nhận ra. Hay là cậu ấy lại chạy sang trường Convent ăn rồi ? Giờ sao ? Mình có nên gọi điện trước ? Nhưng mà… nếu có ai đó mà nói như thế với mình, mình chắc chắn sẽ chặn và xóa số cậu ta trong danh bạ ngay giây phút đầu tiên nghe thấy những lời đó rồi.
Sao mồm mình lại dám phun ra những thứ đó khi đang ngái ngủ cơ chứ ?! Sắp điên lên mất thôi !
Tôi vừa nghĩ, vừa đập tay vào đầu coi như trừng phạt cho cái tội ăn nói lung tung. Trong lúc còn đang thơ thẩn đi lại, tôi chợt nhìn thấy bóng lưng của tên Chủ tịch Hội học sinh đang ở phía không xa.
Tôi vội vã chạy đến, “ Fi !”
“ Ui ! Giật cả mình ! Sao thế, No ? À ! Nhóm của tớ được vào vòng trong rồi hả ?!” Jeez, đừng có mà phát bệnh lên người tôi như thế. Tôi nhíu mày, nhìn người đang toe toét cười trước mắt, khoe cái niềng răng một cách đầy tự hào.
“ Cậu hơi bị vui tính đấy ! Kết quả đã có đâu ! Pun đâu ? Cậu ấy đang ở đâu ?” Đó là điều tôi muốn hỏi.
Fi nhìn tôi với vẻ khó hiểu, như thể tôi đang có điều gì khó nói vậy. “ Dạo gần đây hắn hay đi với cậu mà. Vậy đến cậu còn không biết hắn ở đâu, sao tôi biết được.”
“ À, cậu ấy đang giận với bỏ mặc tôi rồi. Nên tôi mới không biết cậu ấy ở đâu. Hay là cậu gọi hỏi hộ tôi đi ? Nha, đồng ý đi, nha ?” Tôi bắt đầu hành xử như một đứa trẻ lên ba bám dính lấy người lớn khi muốn đòi đồ chơi. May mắn là Fi là một người tốt. Bình thường khi tôi giở cái bài này ra, mọi người toàn gạt đi.
“ Hai người lại làm sao ? Như kiểu, giận dỗi nhau ý hả ? Rồi, đợi tôi tí.” Thấy gì không ? Vị Chủ tịch này thật đáng để kết bạn. Tôi đứng yên đó đợi cậu ấy gọi cho tên Thư kí kia. Không bao lâu sau, đầu dây bên kia nhấc máy.
“ Ừ, Pun. Cậu đang ở đâu ? Ừ ừ, đang ở đâu cơ ? Phòng tập thể hình á ? Rồi ok. Cậu có ở đấy lâu không ? À, cũng không có gì. Có ai đó đang trên đường tìm cậu ấy mà. Ừ ừ. Ở yên đó nhé. Heh heh. Rồi, okay.”
“ Cám ơn cậu rất nhiều, Fi !” Tôi ôm cổ cậu ấy, lắc mạnh để thể hiện sự cảm kích ( Làm thế là ổn nhất đúng không ?). Rồi sau đó, tôi chạy như bay đến phòng tập thể hình.
Đến nơi, đúng là Pun ở đó thật. Có vẻ như cậu ấy đã sẵn sàng cho bài tập thể hình, vì tôi thấy cậu ấy đã thay quần rồi. Cậu ấy đã nhìn thấy tôi, nhưng rồi sau đó lại dám cả gan ngoảnh mặt đi. Cậu định giận dỗi đến bao giờ nữa đây ?!
Tôi lúng túng đứng đó, rồi chợt nghe giọng ai đó gọi tên mình. “ Ô ! No !” Nhưng không phải giọng Pun. Mà là giọng Thum, bạn cùng lớp với Pun. Nó đã từng ở CLB của tôi nhưng đã xin rút từ kì trước, vì bố nó cho rằng thay vì đàn hát, nó nên tập trung vào việc học thì hơn. Bố tôi cũng đồng quan điểm đó nhưng… tôi không nghe theo. Hahaha. ( Pa, con trai thành thật xin lỗi !)
“ Mày dạo này thế nào, Thum ? Không thấy tạt qua CLB chơi gì cả.” Tôi chào. Đúng lúc Pun ngoảnh lại nhìn tôi, rồi cậu ấy lẩn luôn ra ngoài chơi bóng rổ với lũ bạn.
Thum nhẹ nhàng đẩy vai tôi. “ Cứt ý, tao có qua mà. Gần đây mày làm gì có mặt ở CLB. Cái thể loại Chủ tịch kiểu gì thế hả ?” Ớ thật à ? Hahaha. Quả thật là dạo này tôi hay vắng mặt thật. May thay còn có Om đứng đằng sau như một trụ cột trông coi mọi thứ. Nó luôn cập nhật mọi thứ cho tôi, nếu không tôi sẽ bị các đàn anh mắng chết mất. Tôi ngượng ngịu cười, nó lại tiếp tục hỏi.
“ Thế mày ra đây làm gì ? Tìm ai hả ?”
“ Ừ, tao đến tìm Pun. Mày gọi cậu ấy ra đây hộ tao được không ? Cậu ta giờ như con lừa ấy.” Để yên cho tôi chửi. Thật mà, cậu ta đúng là con lừa mà. Không cả thèm nghe tôi giải thích.
“ Hai đứa chúng mày làm sao ?” Nhìn Thum có vẻ khó xử, nhưng nó vẫn quay ra gọi Pun giúp tôi. “ Pun Pủn Pùn Pun ! Pun, thằng đầu bống kia !” Thấy chưa ? Với bạn cùng lớp mà cậu ấy còn như thế. Khổ thân Thum, gọi Pun đến nỗi khản cả giọng.
“ Rồi, cậu ta đúng là đồ con lừa thật. Để tao lo.” Lúc này, chính Thum mới là người tức giận. Tôi nói vậy là bởi Thum đang lao ra giữa sân tập bóng rổ. Nhìn thế thôi cũng thấy thỏa mãn làm sao.
Hai người nói cái gì đó khá là nóng nảy, rồi Pun cuối cùng cũng chịu bước về phía tôi với khuôn mặt đầy mệt mỏi. Mình phải làm gì bây giờ ?Mình nên nói gì với cậu ấy đây ?
“ Tôi có thể giúp gì cho cậu, No ?” Jeez, cậu ta lại còn nói kiểu xa cách với mình như vậy ? Chắc từ giờ đến hết đời may ra mới làm lành được mất.
Tôi bắt đầu là chính mình. “ Vậy… rốt cuộc cậu đã làm cái trò gì thế ?”
Tuy nhiên, cậu ấy lại trả lời chẳng mấy hứng thú, “ Bơi, chắc là vậy đi ?” Con mẹ nó chứ cậu có thể nói chuyện nghiêm túc chút được không ?!
“ Fu..” Suýt nữa thì câu chửi văng ra khỏi miệng, nhưng tôi quyết định dừng việc đó lại, vì dù sao thì mình cũng đến đây để làm lành, nên phải tỏ ra cool một chút. “ Fu…n ? Ý tôi là cậu có vui không ?” Tôi đánh lảng ngay sang chữ khác.
Pun có vẻ bị giật mình, có thể là bởi không biết phải trả lời sao. Bình thường, cậu ấy sẽ nói mấy thứ hầm bà lằng gì đó. Nhưng lần này, cậu ấy im lặng. Cũng không hưởng ứng theo. Tôi bắt đầu cảm thấy nhụt chí.
Tôi quyết định, chỉ đơn giản là cào cào đầu rồi đi vào vấn đề chính. “ Này… sao cậu lại giận dỗi như vậy ? Tôi nói vậy không có ý gì đâu. Tối qua… tôi chỉ là rất rất buồn ngủ. Thôi nào, đừng như vậy nữa.”
“….” Im phăng phắc. Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. Dường như cậu ấy chẳng thèm lắng nghe những gì tôi đang cố giải thích. Cậu ấy ngoảnh mặt lại, gật đầu với mấy người bạn trên sân rồi đối mặt lại với tôi với vẻ lạnh lùng.
“ Cậu còn cần gì nữa không ? Tôi phải đi rồi.” Điêu. Bữa trưa đâu có kéo dài như thế. Đứng đây và nói chuyện với tôi phiền thế sao ? Dù sao, tôi cũng không muốn tiếp tục quấy rầy, mất công làm cậu ấy tức giận lại mệt.
“ Ừ. Đi đi…” Mặc dù miệng tôi nói cậu ấy có thể rời đi, nhưng sâu thẳm bên trong lại đau nhói lên. Khoảnh khắc Pun quay lưng định bỏ đi, tôi đột nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi và bối rối.
Bàn tay hành động nhanh hơn cả bộ não, tôi nắm lấy tay cậu ấy.
“ Này…”
“ Gì ?” Pun hỏi, giọng không có lấy một chút thiện ý. Y___Y Cảm thấy thật chán nản, tôi lục trong túi áo một cái kẹo mà mình vẫn hay mang bên người rồi đưa cho cậu ấy.
“ Cho cậu… phòng trường hợp buổi chiều thấy buồn ngủ. Nó sẽ giúp.” Nè, này là báu vật vô giá đó, biết không !
Tôi dúi vào tay cậu ấy cái kẹo. Tôi không dám chắc mình nhìn thấy có đúng hay không, nhưng Pun đã nhoẻn miệng cười một chút, trước khi quay về làm mặt lạnh. “ Ừm… cám ơn.” Cậu ấy chỉ đơn giản trả lời như vậy, rồi nhận lấy chiếc kẹo và rời đi. Ughh, người đâu mà dễ buồn dễ phiền vậy !
Tui đã làm mọi cách để mò được đến đây và dỗ dành cậu đó. Cậu còn ngoan cố giận dỗi nữa, là tui mặc kệ không thèm cố gắng nữa đâu đấy ! Blè !
|
CHAP 34 : OUR DAY
“ Ổn chưa ? Làm lành với thằng bố mày chưa ?” Om lập tức mở miệng hỏi khi tôi bước chân vào lớp. Thằng này nó về lớp trước mình kiểu gì vậy ? Lúc nãy vừa bảo phải đi dạy thằng Mick chơi kèn Cor cơ mà ?
“ Quan tâm làm gì, sao mày về lớp sớm thế ?”
“ Tao đuổi nó đi rồi. Tao bảo nó về học thổi sáo đi đã rồi nói chuyện.” Xấu tính vậy sao ? -_-“ Heh heh. Nhìn biểu cảm chán nản trên khuôn mặt nó thật thú vị. Hẳn rồi, cái thằng này với bạn bè thì đúng là đần thối đần nát thật, nhưng một khi đã ở với đàn em lớp dưới thì lại cực kì nghiêm khắc. Đôi khi, nó còn chuyên tâm hơn tôi nhiều. Nhưng tôi không thể không bật cười sau khi nghe về tình hình của đứa lớp dưới đó. Rồi tôi ngồi vào chỗ, mở ra cuốn sách cần dùng cho tiết học tới.
“ Thề là chưa làm lành được với nhau, nhìn cái mặt nó là biết.” Om lẩm bẩm trong miệng, mắt lục tìm trong cặp sách. Tôi lập tức ngoảnh mặt về chỗ nó.
“ Tại sao ?! Mặt tao làm sao ?!”
“ Nhìn thất thểu buồn thỉu buồn thiu như bánh đa nhúng nước ấy, ra mà soi gương đi.” Nó dùng ngón tay ấn ấn trán tôi. Này này, trẫm không phải trẻ con nhé !
“ Nhìn trẫm vẫn vô cùng đẹp trai và phong độ, soi bao nhiêu lần cũng vẫn thấy thế.”
“ Cái mông đít mày ý. Chỉ có thể, một là cái gương này là gương đểu rồi, hai là tiêu chuẩn của mày quá thấp nên mới thấy thằng trong gương đẹp trai.” Ô cái thằng bỏ mẹ này. Láo nhỉ ?
“ Tao hỏi thật. Thực sự thì giữa mày và Pun đang có chuyện gì thế ?” Om đột nhiên quay ra hỏi mấy thứ mà tôi chẳng muốn bàn luận chút nào. Tầm này mà phải lúc tôi đang uống nước, kiểu gì cũng phun hết ra. May thay, bữa trưa đã qua rồi và tất cả những gì tôi có thể làm bây giờ là giương mắt ra nhìn nó, trên gương mặt hoàn toàn là biểu cảm không tin nổi.
“ Mày…mày nói “ thực sự đang có chuyện gì”… nghĩa là sao ?”
Om lắc đầu ngao ngán, rồi dùng ngón trỏ chỉ thẳng vào mặt tôi. “ Tự nhìn lại mình đi. Xem có đáng nghi không ? Mày là cái loại người dễ đoán nhất trên thế giới này đấy. Rồi sao ? Giữa hai đứa chúng mày rốt cuộc là có cái mẹ gì ? Tao đã cảm thấy điều kì lạ giữa hai chúng mày được một thời gian rồi.” Vậy ra thằng này đang moi móc thông tin. Tôi nhìn Om, kẻ đang tặng mình một ánh nhìn đầy chết chóc. Đúng là chỉ giỏi dồn người khác vào chân tường, đây là tình huống mà tôi chưa bao giờ phải đối mặt với nó. Và tôi biết mình chẳng thể trốn tránh được dù có ngoảnh đầu đi tránh ánh mắt của nó.
“ Đương nhiên, bọn tao là bạn…”
“ Thật ?”
“ Ừaaaaa.”
“ Vậy nếu tao tức giận với mày, mày có lăng xăng chạy đi làm lành với tao như thế không ?”
“ Ơ…ừm, có chứ.” Có thể là vậy đi ? Tôi cũng không chắc nữa. Một nửa trong tôi đang kêu gào rằng nó mà dỗi thì phải đánh cho một trận ấy chứ.
Om liếc nhìn cách hành xử của tôi, rồi nói. “ Nhưng mà tao đây chẳng bao giờ dỗi mày như thế cả. Bạn bè thì dỗi với hờn cái gì.” Ừ…
Tôi lại lảng tránh ánh mắt nó, tiếp tục lặp lại câu nói ban nãy.
“ Bọn tao chỉ là bạn thôi mà…”
Điều đó khiến Om phải thở dài. Nó lắc đầu, rồi rời sự chú ý xuống quyển sách.
“ Đấy là việc của mày. Nếu không muốn nói ra, thì là mày tự chọn lấy đấy nhé.”
“ Ấy, thôi nào.” Tôi không muốn có thêm người hờn dỗi mình nữa đâu, chết mất !
Tôi ngồi đó với vẻ suy tư trên khuôn mặt, bắt đầu ngẫm lại về mối quan hệ với Pun. Haiz, dù sao hai đứa cũng thực sự là bạn mà ! Có thể là bọn tôi đã làm vài việc đi quá giới hạn của một tình bạn, nhưng nhìn vào thì bọn tôi vẫn chỉ là bạn bè mà thôi. Haiz. Nghĩ đến chuyện đó thật khiến người ta mệt mỏi.
Trước khi kịp nghĩ ngợi cho xong đâu vào với đó, một bàn tay thô ráp chợt vỗ nhẹ đầu tôi.
“ Bất cứ lúc nào sẵn sàng thì cứ nói với tao, tao sẽ lắng nghe.”
Om nói. Và dù đang không nhìn mặt nhau, tôi vẫn biết nó là một thằng bạn tốt đến nhường nào.
***
Mấy người trong Ban giám khảo quyết định tập trung ở phòng CLB sau giờ học để kiểm tra lại và quyết định xem nhóm nào sẽ được thi đấu trong sự kiện Live Contest. Thực sự là rất đau đầu, vì có rất nhiều nhóm tốt, nhưng nếu cho cả 35 nhóm cùng vào thì chắc tất cả mọi người, từ Ban giám khảo cho tới khán giả đều ngộ độc âm nhạc mất. ( Hôm qua tôi cũng tí nữa thì bất tỉnh nhân sự.)
“ Này, tao nghĩ là nhóm của p’Oak là nhóm đầu tiên được thi đấu của năm nay. Ở vòng loại họ tuyệt chết mẹ luôn !” Art nói, trong lúc nhìn một vòng cột điểm của một nhóm tên là All Star. P’Oak, cựu Chủ tịch CLB là một thành viên của nhóm này. Bản thân tôi cũng đồng quan điểm.
“ Nhưng cũng đừng đánh giá thấp các đội khác. Có thể là họ đã dồn hết tâm sức vào giải lần này.” Tôi nói trong khi cộng điểm.
Tuy nhiên, Per lại là cái thằng duy nhất gào mồm lên. “ Hê, anh thích nhóm của p’Earn chứ gì ?” Ô, mẹ cái thằng. Chú định ám chỉ cái gì ? Định phát ngôn cái gì đấy hả ? Tôi ngoảnh lại nhìn nó, mặt một bồ rối rắm.
“ Mày có ý gì đấy ?”
“ Chả thế, p’Earn hát tặng anh còn gì, hehehehe.” Thằng chó chết ! Định gây thêm rắc rối cho anh mày sao ?! Mấy anh lớp trên, hôm qua không có mặt ở đó ngay lập tức đồng loạt quay ra nhìn tôi.
“ Thật á ?! Là Earn, thằng bé Đội trưởng Đội cổ vũ ấy hả ?!” -_-“ Haiz, lại dẫm phải cứt rồi.
Tôi vội vàng giải thích. “ Thằng Per nó nói luyên thuyên đấy anh. Anh mà tin nó, khéo mai anh lại đẻ ra được cả bò Tây Tạng ấy chứ.”
“ Nhưng mà anh lại tin nó sái cổ mới chết ! Chuyện nó ra làm sao, Per ? Biết thế anh mày đã đến xem !” Cái “biết thế” của anh làm em đây vô cùng cảm động, p’Pong. Anh muốn đến là vì muốn được tận mắt chứng kiến chứ gì. Đúng là cảm động rơi nước mắt T___T
“ Đây, là thế này này. Đầu tiên p’Earn hát một bài tiếng Anh, làm p’No ngủ gà ngủ gật. Rồi xong p’Earn mới gọi p’No dậy, kêu anh ý phải thật chú ý lắng nghe. Rồi p’Earn hát bài “ Too Close”, mắt thì lim dim mơ màng. Như kiểu, một đôi mắt tràn ngập yêu thương. Ưgh ! Oooooohh ! Ahhhhh !” Cái thằng bỏ mẹ phải kìm nó lại ngay, bắt đầu ảo tưởng quá rồi. Mình cần phải bịt miệng nó lại trước khi mọi việc trở nên tệ hại hơn.
“ Toàn nói mấy thứ linh ta linh tinh, Per. Anh bảo mày đến đây là để cộng điểm hộ, chứ không bảo mày đến đây dựng truyện diễn tuồng nhá. Cầm lấy cái đống này làm mau ! Mà cấm tiệt không được dùng máy tính, để đầu óc mày bận rộn đi, khỏi mất công suy nghĩ linh tinh.” Và dù tôi đã ấn cho nó một đống việc, nó vẫn còn thời gian để ra hiệu với p’Pong. -_-“ Cái thằng ranh này !
Không mất quá nhiều thời gian để chúng tôi có thể cộng xong chỗ điểm của các nhóm. Từ 35 nhóm rút xuống còn 15, tôi xin chân thành gửi lời chia buồn đến 20 nhóm còn lại. Hi vọng là năm sau họ sẽ có thể tham dự.
Tôi đưa danh sách cho Ngaw ( ôsin của CLB) để nó đánh máy ( đây là một khâu rất quan trọng), trong khi bọn tôi thì ngồi tán gẫu và cười đùa ầm ĩ. Sau khi danh sách được in ra, chúng tôi sẽ dán lên trên cửa phòng CLB để mọi người có thể dễ dàng xem kết quả.
Tôi nhìn nhóm có tên Mafia ( Đúng rồi đấy, đấy là cái tên họ chọn. Cũng tự ý thức được bản thân ghê ), trong đầu nghĩ về tên chơi ghi-ta với khuôn mặt cáu kỉnh. Tôi không khỏi cảm thấy…
Không… Mình không phải đến để làm lành với cậu ấy.
Mình chỉ đến để thông báo rằng nhóm cậu ấy đã qua được rồi… chỉ thế thôi. Yeah.
***
Tôi nói với mọi người trong CLB rằng mình mệt và muốn đến nhà vệ sinh một lúc rồi sẽ quay lại sau, nhưng thực chất con đường tôi định đi còn qua cả cái nhà vệ sinh cơ. Vội vội vàng vàng xỏ đôi giày, tôi phi như bay tới Nhà F, hướng thẳng tới tòa nhà trụ sở mới. Nhưng… cái tên đang nằm vểnh râu ở trên phía khàn đài kia nhìn quen quen.
Tôi chuyển hướng về chỗ tên đại thiếu gia Pun kia đang nằm, tên đó còn chẳng thèm sợ bộ đồng phục sẽ bị bẩn nữa. Đây là tác phong của một đứa trẻ không có giáo dục, các bạn biết đấy ( cả tui cũng thế ). Tôi dừng lại ngay trước mặt, mới nhận ra rằng cậu ấy đang nhắm mắt. Ngay khi tôi định đánh thức cậu ấy dậy, thì đôi mắt kia đột nhiên mở ra.
“ Ui !” Vâng, tôi là kẻ duy nhất ở đây tự sợ đến phát điên. Mẹ nó chứ !
Pun cũng có vẻ bị làm cho hết hồn khi nhìn thấy tôi sừng sững đứng trước mặt. Cậu ấy chậm chạp ngồi dậy, phủi đi chỗ bẩn trên người. Thấy cậu ấy không thể tự phủi sạch được, tôi bèn rướn người qua định giúp, nhưng cậu ấy vội nghiêng người tránh đi. Ưghhhh, cậu vẫn còn dỗi sao ?!
“ Sao thế, No ?” Pun lạnh nhạt hỏi. Tôi không khỏi bắn cho cậu ấy ánh nhìn khó chịu, trước khi đặt mông ngồi xuống ngay cạnh cậu ấy mà chẳng cần được mời.
“ Sao cậu lại ngủ ở đây ? Tưởng thích cái điều hòa trong phòng Hội học sinh hơn cơ mà ?” Tôi hỏi, dùng tông giọng bình thường và tự nhiên nhất, như thể giữa hai đứa vốn chẳng có chuyện gì xảy ra. Nhưng mặt Pun thì không chút cảm xúc.
“ Mmmm.” Mẹ, cậu ta còn không thèm mở mồm ra tranh cãi với mình. Đáng ghét.
Tôi liếc nhìn người đang ngồi bên cạnh mình. Tôi bắt đầu tự hỏi ngồi nhìn mấy đứa lớp 7 đá bóng với nhau trong khi chờ bố mẹ chúng tới đón thì có gì vui mà Pun cứ nhìn mãi. Từ một phía góc mặt cậu ấy, tôi có thể thấy được nét trống rỗng, nhưng tôi cũng chẳng biết làm sao để nó có hồn bây giờ. Những gì tôi có thể làm lúc này đó là nhìn chằm chằm vào đôi giày của mình, thay vì gương mặt điềm tĩnh đó. ( Dù cho, mặt cậu ấy và giày của tôi chẳng có lấy một nét tương đồng.)
“ Vậy cậu định khi nào về nhà ?” Tôi hỏi, biết đâu lại ăn may rồi cậu ấy đồng ý cho về cùng.
“ Không biết.”
“ Muốn cùng về không ?”
“……………………….” Cậu ấy im lặng. Vậy là có ý gì ? T__T
Tôi vẫn không chịu bỏ cuộc, tiếp tục cầm cờ tiến về phía trước. “ Cậu đã có ăn cái kẹo kia chưa ?”
“…………………….” Tôi chỉ có thể nghe được tiếng gió thổi nhè nhẹ bên tai, cùng với tiếng lũ nhóc đang đá bóng ngoài kia. T_____T
Ưghhh, mình thực sự không biết phải làm gì nữa ! Tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu thật sự, nên mới quay qua nhìn chằm chằm cậu ấy, vừa lúc bắt gặp nụ cười vừa mới thoáng qua. Khoan đợi đã. Này là gì ? Cậu ấy không còn giận nữa rồi ?!
Coi như đó là một tín hiệu tốt, tôi liền nhích mông ngồi lại gần hơn, rồi chạm vào mu bàn tay của cậu ấy bằng ngón tay út của mình. ( Đừng có hỏi tôi học cái này ở đâu, tự tôi cũng không biết luôn.) “ Nè… tôi xin lỗi mà. Đừng giận nữa. Thật sự tôi nói không có ý gì đâu. Chỉ là buồn ngủ quá thôi mà. Thôi nào, thôi nào, thôi nào.” Trong khi tôi không ngừng dùng ngón út gõ gõ vào mu bàn tay của cậu ấy, tôi có thể nhìn thấy chủ nhân của nó đang không ngừng nín cười bằng cách ngoảnh mặt đi chỗ khác. Heh heh, cậu đúng là cái đồ quỷ kiểu căng !
Tôi quyết định nhảy xuống đứng dưới một bậc. Dù cho tôi cứ cố đứng trước mặt cậu ấy gây chú ý, Pun vẫn không ngừng ngoảnh mặt tránh đi. Con mẹ nó chứ, hẳn là cậu đang nghĩ mình đáng yêu lắm hay gì đó tương tự. Học cái điệu đó từ em gái ở nhà hả ?
“ Làm lành nha, Mr. Đẹp trai lồng lộng. Tôi mời cậu đi ăn. Được không ? Nào nào, đi mà đi mà ?~” Tôi cố gắng dụ dỗ cậu ấy bằng đồ ăn ( bởi vì tôi cũng hay bị dụ dỗ bởi thứ đó ) nhưng mà Pun vẫn làm căng quá. Cậu ấy thở dài, nét mắt nghiêm nghị. Tôi lại bắt đầu cáu. Thôi nhá, tiết mục nịnh nọt đến đây là chấm dứt !
“ Thôi đấy, tùy cậu ! Thích làm gì thì làm, tôi đi đây. Tôi chỉ đến để báo cho cậu biết là nhóm cậu được lọt vào vòng trong rồi thôi. Chúc mừng.” Hừ ! Cậu ta phải tự cảm thấy may mắn vì dù sao tôi vẫn còn chịu thông báo việc đó. Bình thường thì đừng hòng nhé. Ugh, về đây. Tôi “xùy” một cái rồi quay đi, định hướng về phía nhà F, nhưng đúng lúc đó, Pun lại đưa tay ra nắm lấy cánh tay tôi.
“ Ah, thôi mà. Cậu phải kiên nhẫn hơn một chút chút nữa chứ. Cậu đáng yêu thật đấy.” Tên hỗn xược này còn dám mở mồm ra nói vậy với trẫm ? Được rồi, giờ đến lượt trẫm. Trẫm sẽ không thèm nói chuyện và nhìn mặt ngươi.
Pun tiếp tục lay cánh tay tôi để tôi xoay người lại. Đừng tưởng tui đây cho qua dễ dàng thế, heh heh.
“ Nè, tôi không có giận nữa. Cũng không dỗi cậu nữa. Đừng vậy mà, No. Giờ hai chúng ta hòa, được không ? Nào ! Quay lại đây ? Nào, nào.” Cậu ấy vẫn lay tay tôi, không có dấu hiệu ngừng lại. Cái này vui ghê. Heh heh heh. Nhưng mà giờ là đến lượt tôi đáp trả lại.
“ Tôi mua kem cho cậu nha ? Cửa hàng ngay cạnh trường mình ấy ?” Đề nghị hấp dẫn đấy, nhưng vẫn chưa xi nhê gì lắm.
“ Ăn buffe Oishi nữa.” Tôi đưa ra thêm một điều kiện. Và tất nhiên, cậu ấy liền cốc đầu tôi.
“ Ừa, dù sao chúng cũng cùng một giá cả.” Đợi đã, cậu ta đang tính làm lành với mình sao ? Nhưng dù sao thì, đứng mãi cũng mệt nên tôi đành ngồi xuống ngay cạnh cậu ấy, không ồn ào nữa.
Pun quay đầu qua, nhoẻn miệng cười. “ Ngồi gần hơn nữa đi, như lúc nãy ý. Tôi thích như thế cơ.” Vui thật đấy.
Tôi nhìn cậu ấy với ánh mắt khó hiểu. “ Như nào cơ nhỉ ? Tôi hình như không nhớ rõ lắm.”
“ Lần sau mình nhất định sẽ trả thù.” Pun lầm bầm trong miệng, làm tôi phì cười. Rồi hai đứa yên lặng ngồi cạnh nhau, xem mấy đứa lớp 7 đá bóng.
Tôi quyết định hỏi cậu ấy trước. “ Nè. Cậu không còn để tâm chuyện tối qua nữa, phải không ?” Tôi hỏi là vì thấy ở đây còn kha khá hiểu lầm. Pun chỉ đơn giản nhìn tôi mỉm cười. “ Chuyện gì ý nhỉ ?”
Phải rồi, lắm chuyện quá -_-“
“ Tất cả ấy…”
Lúc này, Pun cười có chút yếu ớt. “ Nếu cậu hỏi về chuyện cậu mắng tôi lúc ngồi trong taxi, thì tôi không còn giận nữa rồi. Hahaha. Tôi xin lỗi, làm cậu khó chịu rồi. Đáng nhẽ tôi phải nhận ra cậu đang rất mệt và buồn ngủ mới phải.” Ô, oắt đờ heo ? Vậy sao cậu ấy còn tỏ ra như kiểu cậu ấy đang rất buồn ? Tôi đá chân cậu ấy, nhẹ thôi, coi như trừng phạt nhưng Pun lại tránh đi.
“ Cậu không cố ý nói như vậy, có phải không ?” Pun nhướn mày hỏi. Tôi cũng nhướn lại.
“ Đương nhiên. Mấy cái chuyện về Aim tôi không quan tâm, thật đấy. Đấy là quyền lợi của cậu mà.” Bởi tôi biết, mối quan hệ của mình với cậu ấy không được như vậy. Tôi chỉ vui vì mối quan hệ của hai đứa bây giờ. Thế nhưng, cậu ấy lại tỏ ra im lặng.
Pun thở dài thật dài, trước khí nói. “ Nhưng, tôi rất giận… chuyện về Earn.” Ế ?! Tự dưng lôi người khác vào đây làm gì ?! Tôi bị giật mình. “ Nhóm của cậu ấy cũng qua được đúng không ?” Chuyện đó thì liên quan gì ?
“ Ừ. Nhưng mà sao cậu lại giận chuyện đó ? Đừng có nói mấy cái thứ ngu ngu ra nha. Giữa tôi và cậu ấy hoàn toàn không có gì cả, cậu biết thừa.” Tôi nhanh chóng xua đi mấy chuyện hiểu lầm, ( về lại CLB cũng phải giải quyết nốt ), nhưng khuôn mặt Pun vẫn vô cùng nghiêm túc.
“ Không… tôi giận chính mình.”
Hử ? Ý cậu là sao ?
Tôi nhướn mày, nhìn khuôn mặt đăm chiêu của cậu ấy. Rồi Pun quay qua, hai mắt chúng tôi chạm vào nhau. “ Tôi… giận vì mình không thể hát được một bài để tặng cậu. Tôi đáng lẽ không nên chơi ghi-ta. Tôi cũng tức giận là bởi… mình không thể ở lại bên cạnh cậu tối qua. Tôi… xin lỗi.” Đôi mắt cậu ấy chân thành và thật tâm đến nỗi tôi chẳng thể rời khỏi nó.
“ Này, đừng có lo mấy cái đấy !” Tôi vỗ vỗ vai Pun. “ Có là gì đâu. Cậu còn mất công quay lại và đón tôi cơ mà, không nhớ hả ?” Nhưng ánh mắt sâu sắc ấy vẫn tiếp tục.
“ Đấy không phải mất công, mà là tôi muốn được làm.” Oh… giờ thì mình không biết phải nói gì tiếp theo nữa.
Pun lại thở dài thật dài, rồi nói tiếp. “ No… Nếu Earn đi đến và nói rằng cậu ấy thích cậu… cậu định trả lời sao ?” Cậu ấy định làm cái gì mà hỏi mình như vậy ? Câu trả lời của tôi chính là gõ vào đầu Pun một cái, cái tội hỏi linh tinh.
“ Tôi không phải gay… Nên đừng có nhìn tôi như một đứa có thể vui vẻ chạy đi hẹn hò với bất cứ kẻ nào có hứng thú với mình….”
“ Tôi xin lỗi.” Pun lẩm bẩm, đầy vẻ có lỗi. Cậu ấy trông vô cùng buồn bã, và còn chẳng dám đối diện nhìn thẳng vào mắt tôi, nên mới bỏ lỡ không nhìn được nụ cười trên môi tôi lúc này.
Tôi đứng dậy, đưa lưng về phía cậu ấy rồi nói ra những điều mà lâu này muốn nói.
“ Chỉ có một người duy nhất mà tôi thích… đó là cậu. Nên nhớ khắc ghi rõ trong đầu.” Nói xong, tôi quay lưng đi thẳng về phía Nhà F ( và nó không xa chỗ khán đài là mấy nên hai đứa vẫn có thể nhìn thấy nhau ). Tôi quay lại, nhìn thấy Pun vẫn ngồi đó với vẻ ngạc nhiên trên mặt, rồi cậu ấy cười rất tươi và hét lên về phía tôi.
“ Tôi cũng thích cậu !”
Mẹ nó, sao cậu lại hét lên hả !? Xấu hổ chết đi được !
Tôi giơ ngón giữa rồi cắp mông chạy thẳng vào phòng CLB.
|