Fanfic ChanBaek | Ngày Mặt Trời Không Lặn
|
|
-XXXIV-
Mãi đến khi kết thúc, nhân viên công tác bước đến để mở sợi dây thừng buộc quanh cổ chân được ra thì Park Chanyeol vẫn duy trì tư thế ôm chặt lấy Byun Baekhyun. Byun Baekhyun không được tự nhiên mà muốn tránh ra, nhưng cánh tay thật dài của Park Chanyeol lại càng ôm cậu chặt hơn.
“Đừng nhúc nhích. . . Chỉ là muốn ôm cậu trong chốc lát.”
Byun Baekhyun nghĩ chắc là do Park Chanyeol vẫn chưa phục hồi sau cơn hoảng sợ lúc ở trên cao mà thôi.
Sợi dây thừng trên mắt cá chân rốt cuộc cũng được mở ra, Baekhyun thoáng cái nhảy khỏi vòng tay của Park Chanyeol mà đi về phía trước. Park Chanyeol từ trên ván nhảy đi xuống rất không có khí thế mà chống đầu gối thở phì phò, Byun Baekhyun ở một bên tiếp tục không có hình tượng mà phun ra một tràng cười to, dùng sức mà đấm vào tấm lưng dày rộng của Park Chanyeol.
Park Chanyeol cắn răng nhìn Byun Baekhyun cười đến con mắt đều híp lại, vốn muốn tránh khỏi những quả đấm mà Byun Baekhyun nện thùm thụp trên lưng mình, do dự vài giây rồi vẫn không nhúc nhích, yên lặng đứng ở đó để cho Byun Baekhyun đánh.
Byun Baekhyun cảm thấy kỳ quái, nhướng mày nhìn về phía gương mặt bị bóng đen che khuất của Park Chanyeol.
“Đừng có nói là cậu làm chuyện gì có lỗi với tôi nha?”
Park Chanyeol ngẩng đầu, ánh nắng chói mắt làm hắn có chút hoảng hốt, có lẽ là di chứng sau khi từ trên cao rơi xuống mà thôi, hắn cứ một lần rồi một lần nói với lòng mình như vậy.
Byun Baekhyun vẫn là một Byun Baekhyun có thể nhìn thấu tất cả, mà Park Chanyeol vẫn là là một Park Chanyeol chính trực đến mức không biết cách nói dối liên tục. Hắn để tay lên trán che ánh mặt trời, miễn cưỡng nhếch khóe miệng lên nhìn về phía Byun Baekhyun.
“Chúng ta đi thôi.”
Byun Baekhyun nhìn người ở trước mặt mình, mặt không có chút máu, tinh thần uể oải, xem ra vừa nãy ở trên cao đã sợ lắm rồi. Trong lòng cậu dâng lên cảm giác tội lỗi, nhưng mà lại bị túi quần jean của Park Chanyeol thu hút sự chú ý.
Điện thoại di động để trong túi quần không ngừng rung lên, thế cho nên Byun Baekhyun đứng ở bên cạnh đều có thể dễ dàng thấy được người gọi điện cho Park Chanyeol kiên nhẫn đến mức nào. Park Chanyeol thoạt nhìn như không có ý muốn nhận cuộc gọi. Byun Baekhyun chớp mắt mấy cái, không hiểu gần trong trong hồ lô của Park Chanyeol đến tột cùng là bán thuốc gì.
.:.
Cuộc sống như vậy thoáng qua một cái là đã mấy tuần sau, từng chi tiết nhỏ nhoi bắt đầu làm cho cảm giác nghi ngờ trong lòng người bành trướng đến vô cùng. Byun Baekhyun vốn cũng không phải là người bình thường, tất nhiên là cậu rõ ràng hơn bất cứ ai. Sự khác thường gần đây của Park Chanyeol đến cùng là bởi vì sao? Cậu không biết. Cậu hay đùa với Park Chanyeol là chẳng lẽ hắn đã làm chuyện gì có lỗi với cậu, nhưng đến tột cùng thì chuyện gì mà có thể làm cho Park Chanyeol cảm thấy có lỗi với cậu?
Có một buổi chiều bình thường như bao buổi chiều khác, sau khi hai người cùng nhau về nhà thì Park Chanyeol trông thấy điện thoại ở phòng khách nháy đèn đỏ, trong lòng như có những món đồ dễ vỡ ầm ầm sụp đổ. Hắn từng nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay, lại không nghĩ rằng ngày hôm nay lại đến nhanh như vậy.
Vốn Park Chanyeol dự tính là khoảng mấy tháng sau, thậm chí nếu như vận khí tốt, thì nửa năm. Hiện tại xem ra thật sự là hắn tự đánh giá cao khả năng diễn xuất và tư duy của mình. Hắn tắt điện thoại, đem văn kiện giấu trong ngăn kéo bí mật nhất, cố gắng làm cho hành vi của mình giống như ngày thường, nhưng đến cùng vẫn tính toán thiếu một người là Kim Jongin.
Byun Baekhyun nhìn hắn một cái, đi tới phía trước nhấn xuống nút nghe tin nhắn để lại. Park Chanyeol đi vào phòng sách, đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài. Giọng nói của Kim Jongin ngoài phòng khách loáng thoáng truyền đến, hắn nhắm mắt lại, biết rõ tất cả đều đã xong. Hắn cười chính mình vì không ngờ tới điểm này, Kim Jongin vẫn luôn không ưa hắn và Byun Baekhyun cùng một chỗ, nhất là sau khi Oh Sehun chết đi. Park Chanyeol nghĩ, nhất định là cậu ta đã sớm nhìn ra hắn sẽ không nói sự thật cho Byun Baekhyun biết, có thể kéo dài một ngày thì hay một ngày, nên mới dùng tất cả biện pháp để ‘trợ giúp’ hắn. Kim Jongin nhiều lần gọi di động cho hắn muốn nhắc nhở hắn mau chóng ngả bài với Byun Baekhyun. Lần trước Kim Jongin còn tưởng rằng cậu ta đã nói rõ với Park Chanyeol rồi, nhưng mà Park Chanyeol lại không có động tĩnh, cũng không thể trách cậu ta cuối cùng lại gọi đến nhà.
[Cậu vẫn chưa ngả bài với Byun Baekhyun?] Kim Jongin kẹp di động giữa bả vai và lỗ tai, cất giọng giỏi.
[Không có]
Kim Jongin cười không thành tiếng [Tiếp tục như vậy thì cậu sẽ biến thành tội phạm đấy.]
[Cậu ấy sẽ không đối xử với tôi như vậy.]
Kim Jongin nhướng một bên chân mày lên.
[Cậu xác định?]
Khóe miệng Park Chanyeol cong lên thành một vòng cung đắng chát.
[Không xác định.]
Park Chanyeol vô lực lắc đầu, muốn xua đuổi giọng nói của Kim Jongin ra bên ngoài. Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, quay đầu lại trông thấy Byun Baekhyun đi vào phòng sách, vẻ mặt trộn lẫn giữa khó hiểu và đột nhiên hiểu ra gì đó.
“Là Kim Jongin.”
“Ừ.”
“Cậu ta nói, vụ án của dì tôi đã phá rồi.”
“Ừ.”
“Đã phá gần một tháng.”
“Ừ.”
Byun Baekhyun giương mắt, nhìn bóng lưng mà Park Chanyeol đưa về phía cậu, đột nhiên cảm thấy hiểu rõ tất cả.
“Park Chanyeol, có phải cậu biết lâu rồi không?”
Cậu là dụng giọng điệu trần thuật để nói ra câu ấy.
Park Chanyeol chậm rãi xoay người nhìn Byun Baekhyun, mặt không biểu cảm cũng không lên tiếng.
Đã xong.
Hắn duy trì trạng thái câm như hến, cúi người lấy báo cáo kết án lần trước Kim Jongin đưa cho hắn nằm trong ngăn kéo dưới cùng ra. Park Chanyeol đã từng sống trong cảnh mỗi ngày nội tâm đều run sợ, sợ Byun Baekhyun sẽ phát hiện hắn gạt cậu. Sự thật là vụ án này kết thúc đã lâu, hắn cũng không có lý do giữ cậu lại bên người, nhưng mà hắn cũng là vì cậu mà thôi. Hắn không nghĩ tới bây giờ mình có thể bình tĩnh mà tự tay lấy ra báo cáo kết án đưa cho Byun Baekhyun, như là tự tay bóp cò súng lăng trì chính mình.
Byun Baekhyun cắn môi đọc trang giấy trên tay. Vụ án kia là có phạm nhân đấy, nhưng mà phạm nhân không phải là cậu. Phạm nhân thật sự một tháng trước đã bị bắt, mà cậu với tư cách là người bị tình nghi cao nhất lại là người cuối cùng biết rõ tin tức này.
“Vì cái gì?” Vẻ mặt của Byun Baekhyun nhìn không ra là vui hay buồn, nhưng ngực lại phập phồng rõ ràng. Ánh mắt kia làm cho Park Chanyeol không dám nhìn vào, đành phải nghiêng đầu qua một bên.
Giải thích hoặc là nói lời xin lỗi, nhưng mà Park Chanyeol một câu cũng không nói nên lời, chỉ một mực mở to hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không cho Byun Baekhyun xuất hiện trong tầm mắt của mình. Cổ họng giống như bị nghẹn lại, trong đầu bỗng chốc hiện lên hàng nghìn hàng vạn ý nghĩ, nhưng đến khi nói ra khỏi miệng lại là chất giọng hách dịch thiếu sức sống.
“Nếu như cậu muốn tố cáo tôi tội giam cầm phi pháp. . . tôi cũng sẽ không bào chữa cho mình.”
Byun Baekhyun không thể tin được mà nhìn hắn, nhìn hắn như nhìn một người bị bệnh thần kinh rồi lắc đầu mạnh, trở lại phòng ngủ bắt đầu tìm ví tiền, điện thoại và chìa khóa xe của mình. Lúc cậu đến nhà Park Chanyeol có mang theo một cái vali không nhỏ, không nghĩ rằng có một ngày rời khỏi căn nhà này trong bộ dạng chật vật như thế.
[Cậu tiếp tục như vậy sẽ biến thành tội phậm đấy.]
[Cậu ấy sẽ không đối xử với tôi như vậy.]
[Cậu xác định?]
[Không xác định. ]
Park Chanyeol cảm giác bệnh của mình thật sự không nhẹ. Hắn phát hiện mình hy vọng Byun Baekhyun cho mình một tội danh, ít nhất là như vậy thì sự ràng buộc giữa bọn họ lại sâu thêm môt tầng. Hắn thà rằng như vậy, cũng không muốn Byun Baekhyun không xem hắn ra gì, như cát trong lòng bàn tay vội vàng chảy đi theo các khe hở, về sau gặp lại chỉ còn là người xa lạ.
Hắn chưa từng cảm thấy bất an như vậy. Cho dù là lúc cổ chân bị buộc sợi dây thừng mảnh rồi rơi tự do giữa bầu trời rét lạnh cũng không có. Park Chanyeol từ phòng sách đi đến phòng khách, trông thấy Byun Baekhyun đã chuẩn bị sẵn sàng đứng ở cửa ra vào.
“Park Chanyeol, sao cậu có thể đối với tôi như vậy?”
“Tôi đã sớm nói với cậu là tôi đùa đủ rồi. Sao cậu có thể biết rõ sự thật mà còn không thả tôi đi?”
“Tôi đã sớm không có lý do để ở lại chỗ này.” Ánh mắt của Byun Baekhyun thoáng đỏ lên, “Park Chanyeol, cậu thật sự là một trinh thám không xứng với chức danh.”
Byun Baekhyun nói linh tinh đủ thứ, giống như là nói mớ lúc nằm mơ. Park Chanyeol rất muốn cứ như vậy mà bỏ qua, lại phát hiện mình căn bản là không làm được.
“Cậu đã sớm biết tôi không phải là hung thủ rồi, vì cái gì mà không chịu thả tôi đi?”
Byun Baekhyun đi tới phía trước vài bước, níu lấy cổ áo của Park Chanyeol, bắt buộc hắn đối mặt với mình.
“Park Chanyeol, vì cái gì? Cậu yêu tôi sao?”
Hắn chưa bao giờ biết rõ vì cái gì mà hắn không thả cậu đi. Vấn đề này dù chỉ suy nghĩ một chút thôi cũng giống như muốn lấy mạng của hắn.
Park Chanyeol đã từng nghĩ đến, nhưng trong đầu lại là một mãnh hỗn độn như vũ trụ ở giai đoạn đầu hình thành. Cánh tay không bị khống chế nâng lên rồi lại vô lực buông lỏng xuống, có rất nhiều lời muốn nói lại nói không thành câu. Thì ra đến cuối cùng, bản thân mình vẫn còn có thể phân rõ khoảng cách giữa hiện thực và ảo tưởng. Hắn tự hào về lý trí của mình vô cùng, cũng căm ghét lý trí của mình vô cùng.
—— “Cậu không có chỗ để đi.”
Byun Baekhyun nhếch môi lộ ra một nụ cười rất khó coi, lắc đầu mình rất mạnh, buông lỏng Park Chanyeo ra, lại đi trở về chỗ cửa nhà.
“Đây không phải là vấn đề cậu cần quan tâm.”
Thở phào một hơi, đưa lưng về phía Park Chanyeol, mở cửa ra, sau đó hời hợt để lại một câu trước khi bị tiếng đóng sập cửa cực lớn vùi lấp.
.:.
Sau khi tiếng đóng cửa biến mất, Park Chanyeol thậm chí muốn hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề gì không. Hình như hắn chẳng nghe thấy gì cả, hắn từ phòng khách đi đến phòng sách rồi lại đi đến phòng ngủ, chỉ có tiếng bước chân của chính mình lọt vào trong màng tai.
Đầu gối mềm nhũn, Park Chanyeol chán nản ngồi dưới đất dựa lưng vào tường, trước mắt hiện lên những bức họa bị đập nát như tấm gương soi. Lỗ tai của hắn chẳng có vần đề gì cả, là căn phòng này có vấn đề.
Quá yên tĩnh. Cho dù là trước kia Park Chanyeol ở một mình cũng chưa từng trải qua cảm giác yên tĩnh kỳ dị làm mình sợ hãi thế này.
|
-XXXV-
Park Chanyeol cứ thế mà ngồi trên sàn nhà lạnh như băng suốt cả đêm, đến sáng sớm vẫn ngủ mơ mơ màng màng, sau đó lại bị tiếng đập cửa quen thuộc đánh thức.
Hắn cũng không biết mình đang mong mỏi cái gì, chỉ biết là bản thân gần như đứng lên ngay lập tức. Cơ thể cả đêm không có dịch chuyển trở nên cứng ngắc làm hắn thiếu chút nữa đã ngã xuống đất.
Kim Jongin đứng ở ngoài cửa, tay xách bánh quẩy và sữa đậu nành vẫn còn bốc hơi nóng.
Park Chanyeol mở khóa cửa ra, sau đó chẳng nói câu nào mà đi về phòng khách quăng người xuống ghế salon. Xương cụt vì bị cấn xuống ghế nên có chút đau nhức, ánh mặt trời ngoài cửa số chiếu vào làm hắn cảm thấy không khỏi bực bội.
Kim Jongin biết mình không được hoan nghênh nên lựa chọn thái độ hoàn toàn ngó lơ, bước vào nhà đem sữa đậu nành và bánh quẩy đặt lên bàn, sau đó đi đến chỗ của Park Chanyeol, ngồi xuống chiếc ghế salon ở bên cạnh.
“Tớ biết rõ cậu đang trách tớ.”
“Nhưng cậu đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay, không phải sao?”
Park Chanyeol ngồi dậy, không nhịn được mà nhìn về phía Kim Jongin.
“Không có trách cậu, cậu là Kim đại cảnh quan đầy trách nhiêm mà. Dựa theo suy luận của cậu thì chẳng phải tớ nên cảm động đến rơi nước mắt vì cậu đã cứu tớ khỏi con đường sa đọa sao?”
Kim Jongin nhìn Park Chanyeol ở trước mắt như một đứa bé ngây thơ nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng rồi cậu ta cũng không nói gì thêm, bắt đầu ăn bữa sáng mà mình đem tới đang để ở trên bàn. Park Chanyeol lại ngã người nằm xuống, nhưng tất cả những thứ hiện ra trước mắt lại là gương mặt của Byun Baekhyun.
Hắn không có trách Kim Jongin, thật ra là phải cảm ơn cậu ta mới đúng. Đau dài không bằng đau ngắn, điểm ấy Park Chanyeol vẫn luôn hiểu rõ, nhưng không biết tại sao đến khi cần áp dụng với Byun Baekhyun thì lại làm không được, thật sự rất kỳ lạ.
Giọng nói của Kim Jongin vang vọng toàn bộ phòng khách, vòng qua bàn ăn đi vào trong lỗ tai của hắn.
Cậu ta nói, “Park Chanyeol, hai ngày trước viện kiểm sát đã tới sở cảnh sát kêu bọn tớ viết thư đề cử, tớ đã đề cử cậu.”
Park Chanyeol còn tưởng rằng hắn nghe nhầm rồi.
“Cái gì?”
Kim Jongin nuốt miếng bánh quẩy trong miệng xuống, nói rõ từng câu từng chữ, “Tớ nói, Park Chanyeol, tớ đã viết thư đề cử cho cậu rồi, để cậu làm kiểm sát trưởng.”
“Con mẹ nó! Cậu có bị bệnh không Kim Jongin!” Sự kinh ngạc hoàn toàn hiển hiện rõ ràng trong lời nói của Park Chanyeol, “Thứ nhất, tớ không có học pháp luật. Thứ hai, tớ không có kinh nghiệm làm việc. Con mẹ nó! Cậu đề cử tớ đi làm kiểm sát trưởng? Cậu ngại tớ giờ chưa đủ loạn sao?”
Kim Jongin vẫn bình thản mà ăn tiếp, tựa như người bị chửi không phải là mình: “Không có học qua pháp luật thì phải đi học, không có kinh nghiệm làm việc thì phải đi tìm. Dù sao thì tớ cũng đã nộp thư đề cử rồi, sau này cậu không thiếu phiền phức đâu.”
Park Chanyeol ba bước cũng làm hai bước mà đi đến trước bàn, nghiêm túc trừng mắt nhìn Kim Jongin rồi gằn từng chữ: “Tớ cự tuyệt lời đề cử của cậu. Tớ sẽ không đi làm kiểm sát trưởng gì đấy. Kim Jongin, mình cậu phiền toái tới muốn điên lên chưa đủ nên muốn kéo người khác đi chung hả?”
“Bây giờ là ai đang điên?” Kim Jongin hỏi lại, “Park Chanyeol, đến cùng thì Byun Baekhyun đã làm gì cậu vậy? Vụ án của cậu ấy đã kết thúc rồi, cậu ấy cũng nên biến mất khỏi cuộc sống của cậu. Cậu muốn tiếp tục như vậy tới khi nào? Cậu đã kéo dài thời gian để giữ cậu ấy ở lại gần một tháng rồi, cậu ấy không tố cáo cậu giam cầm phi pháp cũng là do cậu tốt số. Park Chanyeol, không phải là của cậu thì cuối cùng cũng không phải là của cậu, cậu nhìn rõ một chút có được không?”
Park Chanyeol không có lên tiếng, trực tiếp đẩy Kim Jongin ra ngoài.
“Tớ nhìn không rõ, nhưng cũng không cần Kim Jongin cậu nhắc tớ tỉnh ngộ.”
.:.
Lúc Wu Yifan về đến nhà, Byun Baekhyun đang chơi cờ vua với Kim Joonmyeon ở trong phòng ngủ. Đầu óc rõ ràng là ở đâu đâu, để cho con tốt của Kim Joonmyeon cách dòng cuối chỉ một đoạn ngắn, lúc tỉnh người lại thì con tốt đã biến thành con hậu sắp ăn vua của mình.
“A, chơi hay thật.” Byun Baekhyun uể oải nói ra, sau đó bắt đầu im lặng thu dọn tàn cuộc.
“Em không có chuyện gì chứ?” Wu Yifan đi vào nhà cởi áo khoác ra, “Cứ cậy mạnh làm gì. Sao lúc đó không chịu ở lại?”
Byun Baekhyun trừng mắt nhìn Wu Yifan.
“Cậu ấy đã sớm biết là em vô tội còn tiếp tục xem em như tội phạm mà giam giữ cả ngày. Đến cuối cùng thì vất vả lắm em mới biết được sự thật, vậy mà còn không chịu đi?”
“Chẳng phải lúc bị cậu ấy giam giữ thì em cũng rất hưởng thụ sao?” Kim Joonmyeon ở bên cạnh mặt không thay đổi mà khinh bỉ một câu, sau đó thu dọn bàn cờ lại.
“Lạc đề đi đâu vậy!” Byun Baekhyun đập bàn một cái, “Đây là vấn đề nguyên tắc!”
Lại nói tiếp, từ sau khi cậu gặp Park Chanyeol thì không xảy ra chuyện gì tốt lành hết. Lúc nhỏ gặp nhau thì gián tiếp đưa đến thảm kịch của ba mẹ cậu. Sau khi lớn lên thì gặp nhau một lần nữa, mặc dù không có liên quan gì đến Park Chanyeol nhưng mà Oh Sehun ở cùng cậu nhiều năm như vậy lại bỏ cậu mà đi. Lúc cậu gần ra khỏi nhà thì Park Chanyeol nói với cậu rằng cậu không có chỗ để đi, nhưng mà Park Chanyeol không có nghĩ tới là, lúc trước Byun Baekhyun có thể gọi Wu Yifan lái xe đụng cậu ấy thì đương nhiên chuyện chứa chấp cậu cũng không thành vấn đề.
“Nhưng mà nói thật,” Wu Yifan bước đến gần hơn, “Bây giờ em ngạo kiều như vậy thì thôi, nhưng chẳng phải sau này cũng quay về sao?”
“Ai nói em sẽ quay về?” Byun Baekhyun trợn trắng tròng mắt đến không còn chút máu, “Chẳng lẽ giao tình giữa hai chúng ta không đủ để anh nuôi em cả đời sao?” Nhận lấy mắt đao mà Kim Joonmyeon phóng qua, Byun Baekhyun âm thầm đổi giọng, “Anh phải đền ơn, đền ơn cho em~ Hơn nữa, cho dù anh nuôi không nổi em thì em đây có tình nhân khắp thiên hạ, sợ không có chỗ đi sao? Park Chanyeol là cái thứ gì, hắn lấy việc công làm việc tư giày vò em lâu như vậy mà em còn trở về á?”
“Ew~” Wu Yifan chẳng thèm ngó tới, “Nể mặt em nên tạm thời bọn anh sẽ giả vờ tin tưởng. Nhưng mà Byun Baekhyun, trong lòng ai khó chịu thì tự người đó biết.”
Byun Baekhyun phóng ra ngoài, giả ngu mà lẩm bẩm, “Chẳng biết anh đang nói cái gì nữa.”
Byun Baekhyun nghĩ, cậu hận Park Chanyeol. Chẳng phải cậu đã từng nói rõ là cậu mệt mỏi, cậu không muốn tiếp tục vướng vào vụ án này. Thế nhưng mà Park Chanyeol xem những lời cậu nói như gió thoảng bên tai, làm như vậy là sao chứ? Byun Baekhyun nghĩ, nếu là bởi vì Park Chanyeol yêu cậu, thì loại tình yêu trói buộc tự do thế này, cậu không muốn. Cái cậu thích, là tình yêu của Oh Sehun, một mực ở bên cạnh cậu, nhưng chưa bao giờ hạn chế cậu.
Sửng sờ một chút, đột nhiên im lặng nở nụ cười, cười đến cuối cùng thì đường cong của khóe miệng lại là đi xuống dưới.
Hình như là cậu tự mình đa tình. Park Chanyeol. . . chưa từng nói với cậu là hắn yêu cậu.
.:.
Lúc Park Chanyeol ngồi ở trong tiệm cắt tóc, nhìn vào trong gương thấy tóc mái của mình hận không thể che khuất nửa bên mặt chợt cảm thấy dường như chuyện đã qua rất lâu rồi. Lúc hắn trông thấy cây kéo của thợ cắt tóc mau chóng lia qua trước mắt, không hiểu sao lại cảm thấy sửng sốt, tiêu cự trong hai mắt bắt đầu tan rả. Qua thêm vài phút, khi hắn còn mãi thất thần thì thợ cắt tóc đã vỗ lên vai của hắn biểu thị đã cắt xong. Park Chanyeol ngẩng đầu nhìn vào gương, trong gương là gương mặt thoạt nhìn rất gọn gàng sạch sẽ của chính hắn, tóc mái bị cắt đến trên chân mày, phía sau và hai bên cũng ngắn lên không ít. Nếu không phải trên cằm có chút râu ria lởm chởm thì hắn quả thật rất giống một cậu học trò mười mấy tuổi.
Hắn hiện tại đã không có cách nào khống chế bản thân mình, bất kể vật gì xuất hiện ở trong tầm mắt đều có thể làm cho hắn nhớ tới Byun Baekhyun. Ví dụ như, tóc rơi đầy dưới đất, tóc mái trước trán, cũng có thể làm cho Park Chanyeol nhớ tới Byun Baekhyun; nhớ tới bộ dạng say đắm của cậu lúc ở dưới cơ thể hắn, nhớ tới lúc làm tình vì muốn nhìn rõ vẻ mặt của Byun Baekhyun mà hắn đã với lấy dây thun buộc tóc mái lên, nhớ tới lúc đôi môi mỏng của Byun Baekhyun lẩm bẩm bên tai hắn ba chữ kia thì hắn đã chật vật đến lập tức tước vũ khí đầu hàng như thế nào.
Lúc giương mắt lên đã không thấy lớp tóc che khuất con ngươi nữa. Park Chanyeol thầm nghĩ, lúc tóc mái nằm im ở đó thì lại để cho lòng người bực bội, lúc biến mất lại cảm thấy giống như thiếu chút gì đó.
—— Cũng giống như Byun Baekhyun vậy.
Âm nhạc trong tiệm cắt tóc trùng hợp phát lên Littlest Things của Lily Allen. Ngay từ khúc nhạc dạo thì Park Chanyeol đã nghe ra đây là ca khúc mà Byun Baekhyun hát trong quán bar. Bình thường hắn không có nghe nhạc, nhưng giai điệu đặc biệt làm hắn thoáng cái đã nhận ra được. Hắn nhíu mày thầm nghĩ vì sao cả thế giới đều đối nghịch với hắn, sao tất cả mọi chuyện đều có liên quan tới Byun Baekhyun. Sau đó, hắn lại bị ca từ lọt vào tai trong lúc lơ đãng làm cho sửng sốt.
I’d tell you sad stories about my childhood.
I don’t why I trusted you but I knew that I could.
We’d spend the whole weekend lying in our own dirt.
I was just so happy in your boxers and your t-shirt.
Dường như nơi yếu ớt nhất trong nội tâm bị đánh trung một cú, Park Chanyeol bỗng chốc cảm thấy mọi chuyện xung quanh đều không liên quan đến mình. Byun Baekhyun hỏi hắn vì sao biết rõ cậu ấy vô tội lại không chịu thả cậu ấy đi, Park Chanyeol không rõ vì sao lúc đó chính mình không nói nguyên nhân thật sự ra khỏi miệng. Thật ra hắn biết rõ hơn ai hết, nhưng lại nhát gan hơn ai hết. Hắn gọi đó là tư duy lý tính mà một trinh thám phải có, dù cho đáy lòng mình rõ ràng hơn ai hết, nhưng lại không có sức lực giải vây.
Byun Baekhyun là tên biến thái. Byun Baekhyun là tên điên. Byun Baekhyun cảm tính, Byun Baekhyun không có logic. Thế nhưng mà Byun Baekhyun bạo dạn hơn hắn. Bất kể có phải là thật lòng hay không, nhưng ít nhất trước đây Byun Baekhyun đã nói yêu hắn.
Còn hắn thì không có. Giờ nhớ lại, lời bày tỏ lờ mờ nhất mà hắn đã từng nói, hình như chỉ là mấy câu tương tự với “Nuôi câu thật tốn tiền mà, tôi nuôi cậu không nổi nữa rồi” mà thôi.
Byun Baekhyun tàn phá cuộc sống của hắn, làm tất cả trở nên rối tinh rối mù.
Park Chanyeol cũng là sau khi cậu ấy ra đi mới phát hiện mình không thể rời xa cậu ấy.
Thật là đồ tai họa.
Park Chanyeol đã từng đặt mục tiêu cuộc sống cho mình, làm một trinh thám nói bận thì cũng không bận mà nói rãnh thì cũng không rãnh, mỗi ngày có một vụ án để hắn động não phá giải, chờ đến tuổi thì cưới một cô gái đáng yêu dịu dàng, về sau sẽ sinh mấy nhóc tì ngoan ngoãn lanh lợi.
Đây mới là cuộc sống, không nhất định phải hạnh phúc, nhưng nhất định phải trọn vẹn. Dù sao thì trên thế giới này có mấy người có thể thật sự vui vẻ cả một đời?
Sự xuất hiện của Byun Baekhyun quậy tung tất cả đến long trời lở đất.
Byun Baekhyun là tên cướp ba đời của hắn.
Park Chanyeol thở dài một hơi. Byun Baekhyun thật sự rất ngạo kiều, nhưng mà những lời cậu để lại lúc gần đi thì Park Chanyeol không cho đó là những lời nói nhảm trong lúc ngạo kiều nhất thời. Byun Baekhyun hận hắn, Byun Baekhyun có quá nhiều lý do để hận hắn. Đây chẳng phải là một phương pháp giày vò cảm giác của hắn sao? Biết rất rõ cậu ấy ở nơi nào, lại không dám đi tìm. Byun Baekhyun nhất định sẽ không hy vọng hắn đi tìm, nói không chừng bây giờ cậu ấy đã có một cuộc sống thuộc về mình.
Mặc kệ đó là một cuộc sống yên tĩnh, hay là một cuộc sống phóng túng đêm đêm sênh ca như ngày trước, cũng đã không có liên quan đến Park Chanyeol nữa.
Cậu đi rồi, hơn nữa, cậu hận hắn.
Sợi dây vận mệnh của bọn họ đã đan vào nhau, sau này chỉ cần từng bước đi đến bên nhau.
.:.
Kim Jongin đang ngồi ở trong phòng làm việc thì điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên báo có tin nhắn đến.
——[Cậu phải chịu trách nhiệm hoàn toàn trước thư đề cử của cậu.]
Kim Jongin có chút kinh ngạc, nhưng lại lập tức im lặng nở nụ cười, sau đó lục tìm phương thức liên lạc của giáo sư pháp luật tốt nhất mà cậu ta biết nhắn qua cho Park Chanyeol.
.:.
Trong căn phòng học rộng lớn, đa phần các bạn học đều ghi ghi chép chép, múa bút thành văn. Giáo sư với mái tóc hoa râm cầm phấn viết từng chữ từng câu quan trọng lên bảng đen. Park Chanyeol ngồi trong góc nghịch bút, thầm nghĩ mình quả nhiên vẫn rất ghét các quy tắc, sinh hoạt học tập theo giờ hành chính không thích hợp với hắn. Trong lúc bất tri bất giác, hắn đã trở nên càng lúc càng giống Byun Baekhyun, xì mũi coi thường tất cả sách tri thức nhàm chán, trở nên ngày càng cảm tính và thích mạo hiểm. Park Chanyeol cho rằng khyunh hướng này là do virus lan tràn, tận đáy lòng hung hăng đâm mình một cái, khuyên bảo mình không thể tiếp tục như vậy nữa, lại nhìn chằm chằm vào cây bút giữa ngón tay, tự hỏi sao mình không thể xoay bút nhanh và đẹp như Byun Baekhyun.
Sau khi Byun Baekhyun rời khỏi hắn thì một tin nhắn ngắn hay một cú điện thoại cũng đều không có. Park Chanyeol nhíu mày, hắn đương nhiên biết rõ Byun Baekhyun ở nơi nào. Một thành phố lớn như vậy, người có thể làm cho Byun Baekhyun hoàn toàn tín nhiệm dùng mấy ngón tay cũng có thể tính ra. Oh Sehun đã sớm không còn, Byun Baekhyun nhất định là đi nhờ vả Wu Yifan. Con người đó, ngay cả yêu cầu lái xe đụng cậu ấy cũng có thể làm được thì việc chứa chấp cậu ấy chắc cũng không khó khăn gì.
Park Chanyeol phải có năng lực khống chế rất mạnh mới có khả năng đảm bảo hai chân của mình không để cho mình chạy đi tìm cậu ấy. Ở sở cảnh sát, hắn cũng thường chạy xuống dưới lầu cùng Wu Yifan nghiên cứu thảo luận một vài vấn đề, nhưng mà bất kể là ở sở cảnh sát, ở trường học, hay là ở nhà, Byun Baekhyun đều giống như cái bóng, không biết lúc nào thì sẽ xuất hiện trong đầu của Park Chanyeol, làm cho hắn đánh mất hết tất cả năng lực suy tư.
.:.
Cảm tạ thượng đế, ngay cả khi tình cảm và thân thể bị Byun Baekhyun hủy hoại mấy lần thì chỉ số thông mình của Park Chanyeol vẫn không có giảm đi, hay nói cách khác, giảm đi không nhiều. Ba tháng sau, khi Park Chanyeol thông qua được tất cả cuộc thi tư pháp lớn nhỏ thì Kim Jongin đã mắt trắng không còn chút máu, Park Chanyeol tạm thời xem đó như lời ca ngợi mà cậu ta dành cho mình.
Điều làm cho Park Chanyeol kinh ngạc chính là, Kim Jongin lúc nào cũng ở sở cảnh sát mà bên viện kiểm sát vẫn được hoan nghênh như vậy. Thật ra thì hắn vốn không có ý muốn đi làm kiểm sát trưởng gì đó, mỗi ngày học những môn khó hiểu mụ mị đầu óc chẳng qua là vì muốn làm hân tán sự chú ý của mình mà thôi. Chịu đựng đến bây giờ cũng đã hơn một trăm ngày đêm, giờ lại có cửa sau thoải mái như vậy thì ngu sao mà không đi, cũng không làm công sức mình khổ tâm nghiên cứu những thứ pháp luật căn bản là xem không hiểu kia trở nên vô ích.
Lúc chiều, trên đường đi đến phòng làm việc của giáo sư muốn nói với ông ấy là mình đã thông qua cuộc thi tư pháp, cũng cám ơn ông mấy tháng này đã ra sức đào tạo thì trong lòng Park Chanyeol thầm cười chính mình, chỉ mới ba tháng mà thôi, thì ra thật sự có thể thay đổi lớn như vậy. Nhưng mà lại nói tiếp, những thay đổi lần này hoàn toàn kém xa những thay đổi trong khoảng thời gian mà Byun Baekhyun ở bên cạnh hắn nhiều lắm.
Cậu xem đi, từ một trinh thám biến thành một kiểm sát trưởng dễ dàng như vậy đấy. Thế thì, triệt để loại bỏ cậu ra khỏi cuộc sống của tôi cũng không khó hơn là bao.
Bất ngờ nhận được điện thoại của ba mẹ, trong lòng Park Chanyeol không biết đã xảy ra chuyện gì. Hắn sống một mình đã qua lâu, khoảng thời gian ngắn trước đây Byun Baekhyun lảo đảo mà xông vào trong cuộc sống của hắn rồi lại rời đi như diễn hài kịch vậy. Hiện tại ba mẹ gọi điện cho hắn, hắn lại nhất thời không biết nên nói cái gì.
.:.
Lúc Park Chanyeol cầm địa chỉ tìm được nhà hàng mà ba mẹ nói với hắn thì mới phát hiện ra nhà hàng này cách quán rượu mà Byun Baekhyun hát cũng không xa. Đột nhiên trong lòng có chút sợ hãi, sợ lỡ như gặp được Byun Baekhyun thì không biết phản ứng thế nào. Hắn cứ ngơ ngác đi về phía trước, ánh mắt lại lơ đãng nhìn sang bên cạnh.
Không biết cậu ấy có ở nơi này hay không, đôi mắt kẻ eyeliner đậm đen quyến rũ hát những ca khúc chân thành.
Không đầu không đuôi xông vào trong cửa nhà hàng thì đã nhìn thấy ba mẹ ngồi ở bàn dễ thấy nhất, ngồi cùng còn có một cô gái mở to đôi mắt tò mò nhìn khắp xung quanh. Ba mẹ ngồi ở đó ngoắc tay về phía hắn, ánh mắt của cô gái kia chuyển qua trên người hắn, trong đôi mắt ấy hiện rõ sự ngưỡng mộ.
Park Chanyeol dở khóc dở cười, thầm nghĩ đáng ra mình phải sớm nghĩ tới. Bình thường ba mẹ không liên lạc với hắn, lúc này đột nhiên hẹn hắn đi ăn cơm, không phải vì xem mắt thì còn có thể là vì cái gì?
Hắn cười, thì ra trên thế giới thật sự có chuyện trùng hợp như vậy, Byun Baekhyun vừa mới rời khỏi hắn thì lại có một buổi xem mắt xuất hiện đúng lúc trước mặt hắn. Hắn vốn luôn chán ghét cuộc sống được được người khác sắp đặt, nhưng không ngờ bữa cơm này lại làm hắn cảm thấy được giải thoát. Park Chanyeol từng bước từng bước đi đến trước bàn ăn, kéo ghế ra ngồi đối diện với cô gái kia, khóe miệng cong lên một nụ cười mê người nhưng lễ độ.
Byun Baekhyun, tôi thật sự thật sự muốn lật trang mới, một trang không có cậu trong đó.
|
-XXXVI-
Cô gái kia chớp đôi mắt to ngồi ở đối diện, cong một bên khóe miệng lên nhìn hắn cười. Park Chanyeol lại cảm thấy như mình bị điên rồi, thậm chí ngay cả nụ cười của cô ấy cũng làm cho hắn nghĩ đến Byun Baekhyun.
Không biết nói cái gì cho phải nên chỉ có thể yên lặng ngồi ở chỗ đó, ba mẹ hắn tự cho là mình sáng suốt, ngồi bên cạnh thấy tình hình cũng không tệ lằm thì đứng dậy đi khỏi. Lần này thuận lợi hơn so với dự đoán của hai ông bà nhiều lắm, vốn cho rằng Park Chanyeol sẽ cau mày bước đến, ngay cả một ly nước cũng không chịu uống liền phất tay bỏ đi.
Ai biết được là sau khi ba mẹ đi khỏi thì Park Chanyeol vẫn không có xụ mặt xuống, trái lại là cầm menu lên đưa mắt nhìn.
“Muốn chút gì đó không?”
“Anh không hỏi tôi tên gì trước sao?”
Park Chanyeol sửng sờ, hắn không biết phải ở cùng với một cô gái thế nào, nhưng mà nghĩ lại thấy cũng hơi có lỗi nên hắn bỏ menu xuống đưa tay ra:
“Park Chanyeol.”
Cô gái kia cũng đưa tay ra:
“Ye Eon.”
Park Chanyeol nhìn những tia sáng trong mắt của Ye Eon, đột nhiên nhớ đến đôi mắt nhỏ rũ xuống của Byun Baekhyun, thật sự là khó coi quá, khó coi chết đi được.
“. . . Đôi mắt của cô rất đẹp.”
“Vậy sao. . .” Ánh mắt của Ye Eon đảo một vòng, “Thật ra tôi thích mắt nhỏ hơn.”
Park Chanyeol vốn đang nổi nóng vì không thể xua Byun Baekhyun ra khỏi nội tâm của mình, nghe thấy Ye Eon nói như vậy thì không khỏi có chút uất nghẹn. Hắn thầm nghĩ Byun Baekhyun đã đi lâu như vậy mà vẫn không buông tha hắn, hiện tại đi xem mắt cũng không để hắn cảm thấy thoải mái.
Hắn nhìn Ye Eon ngồi ở trước mắt. Tuổi của cô ấy cũng không lớn lắm, trên người dường như có khí chất bất cần đời giống như ai kia. Trong lòng Park Chanyeol khẽ thở dài một hơi, thầm nghĩ chuyện gì cũng phải đánh nhanh thắng nhanh mới được. Đáng ra hắn nên đánh nhanh thắng nhanh với Byun Baekhyun, hắn biết đấy chứ, nhưng mà cuối cùng vẫn không biết là sao lại không hạ quyết tâm được, cho nên cuối cùng mới rơi vào tình cảnh như thế.
—— Chẳng qua là nhắm mắt lại rồi đưa ra quyết định chắc chắn.
Ye Eon cầm lấy menu tinh tế chọn lựa những món ngọt được liệt kê trong đấy, câu được câu không mà nói chuyện, cũng không biết đối tượng mà cô ấy nói chuyện rốt cuộc là hắn hay là bồi bàn.
“Bánh kem pho-mát này thế nào?”
Byun Baekhyun.
“Món bánh kem chocolate này thoạt nhìn cũng ngon nữa.”
Byun Baekhyun.
“A~ Ở đây có bánh Matcha!”
Byun Baekhyun.
“Này này,” Ye Eon vươn tay ra quơ quơ trước mặt Park Chanyeol, “Anh có khỏe không?”
Thật sự là muốn điên rồi.
Park Chanyeol dời ánh mắt sang nhìn vào gương mặt tò mò của Ye Eon, đột nhiên hỏi: “Cô thích tôi không?”
Ye Eon có chút hoảng sợ, lúng túng chuyển ánh mắt xuống nhìn vào menu: “Ừm.”
“Vì cái gì?”
Ye Eon chọn Matcha, đóng menu lại, vô vị mà nhìn về phía Park Chanyeol, chớp mắt mấy cái.
“Bởi vì anh rất đẹp trai.”
Rõ ràng mới vừa rồi còn nói thích mắt nhỏ, Park Chanyeol không có tâm trạng đi trông nom chuyện cô ấy tự mâu thuẫn, máy móc phun ra một câu:
“Hay lắm.”
“Cái gì?”
—— “Nếu như cô đồng ý, tôi sẽ cưới cô.”
Tốc độ nói chuyện rất nhanh, dường như là sợ chậm một giây thì cô gái kia sẽ đổi ý. Hình bóng của Byun Baekhyun ở trong đầu Park Chanyeol tựa như sau khi hắn nói ra những lời này thì đã tan thành mây khói, điều này làm cho Park Chanyeol có chút cảm giác thành tựu.
Không biết tại sao, trong lòng Park Chanyeol thậm chí muốn Byun Baekhyun đột nhiên xuất hiện ở nơi này, ‘vô tình gặp được’ tình cảnh bây giờ, trợn to đôi mắt rũ xuống, nghiêm túc hỏi hắn ‘Cậu đang nói đùa sao?’
Có lẽ trước giờ đó không phải là Byun Baekhyun. Có lẽ trước giờ Byun Baekhyun chưa từng để ý tới hắn. Chỉ sợ mình chẳng qua là một trong vô số tình nhân của cậu ấy. Nhưng nghĩ tới đây Park Chanyeol đột nhiên cảm thấy may mắn, may mà cuối cũng cũng đã làm vậy rồi.
Nếu như tổn thương có thể làm cho cậu nhớ rõ tôi, vậy thì, tổn thương cũng tốt. Dù sao chúng ta như vậy cũng không phải lần một lần hai, quán tính thật sự là thứ không có biện pháp điều khiển.
Ye Eon ngồi ở đối diện, bị câu nói kia làm chấn động đến mức không biết nói cái gì cho phải.
Kết hôn với cô ấy chẳng qua chỉ là một hình thức. Nhưng mà trong tình cảnh với một người đàn ông ưu tú như vậy, lần đầu tiên gặp mặt lại có thể nói sẵn lòng lấy cô, điều này làm cho cô không khỏi cảm thấy chấn động.
“Mỗi lần anh gặp ai đó đều bức hôn ngay từ lần đầu tiên vậy sao?”
Park Chanyeol mỉm cười xấu hổ, sau đó lắc đầu không nói thêm gì nữa.
.:.
“Ngày nào em cũng ngủ như chết vậy á!” Kim Joonmyeon kéo chăn ra khỏi người Byun Baekhyun, hung hăng kéo phăng rèm cửa sổ ra. Ánh mặt trời không chút keo kiệt mà chiếu vào làn da trơn bóng của Byun Baekhyun, người trên giường híp mắt vuốt vuốt tóc:
“Mấy giờ rồi?”
“Năm giờ rưỡi.”
“Hừng đông?”
“Năm giờ rưỡi chiều!” Tay Kim Joonmyeon siết chặt đến phát đau, anh ném chăn về lại trên giường, trên giường lập tức có người cuộn thành một vòng cung.
“Byun Baekhyun tiên sinh, tôi nhớ là hôm trước Ngài đã đồng ý đi hát với tôi đấy.”
“Có sao. . .” Byun Baekhyun ngáp một cái, sau đó giả ngu trước mặt Kim Joonmyeon. Không biết vì sao mà hôm nay cậu không muốn đến chỗ đó, “Kim Joonmyeon, anh ít ra ngoài xuất đầu lộ diện thì tốt hơn.”
“Chẳng phải hiềm nghi của cậu đã rửa sạch rồi sao?” Kim Joonmyeon lườm cậu một phát, thằng nhóc chết tiệt này chỉ biết tìm lý do cho mình.
Byun Baekhyun đưa ngón trỏ lên lắc lắc, “Không phải em,” rồi nhún nhún vai, “Là anh. Kim Joonmyeon, là anh. Anh đừng quên thân phận của mình đấy, anh không nên ở chỗ này. Ở Hàn Quốc lâu quá nên nghiện luôn rồi hả? Phải thừa dịp không có chuyện gì làm thì mau chóng cùng Wu Yifan về Mỹ đi, tránh đêm dài lắm mộng.”
Kim Joonmyeon tức giận đến đau phổi: “YA! Byun Baekhyun, anh là chủ nhân của căn nhà này, em là khách! Dùng giọng khách át giọng chủ, chim cưu chiếm tổ chim thước là sao! Em ước gì anh với Wu Yifan mau chóng về Mỹ để em có thể chiếm lấy căn nhà này có phải không!”
“Bingo.” Byun Baekhyun gian xảo mà nháy mắt mấy cái, sau đó lại nằm bẹp xuống giường.
Kim Joonmyeon không có biện pháp, nghĩ khuyên bảo không được sao còn phải lo lắng dùm cậu ấy nên đành yên lặng đi kéo rèm cửa lại để cậu ngủ tiếp. Nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ vẫn luôn là cá tính của Kim Joonmyeon, đối với Byun Baekhyun, thật sự anh có phần cảm kích, nhưng mà nhiều hơn nữa đó là sự quan tâm của một người anh. Oh Sehun đã sớm không còn, Byun Baekhyun quả thật không có chỗ để đi. Chờ anh và Wu Yifan về Mỹ rồi thì phải cho Byun Baekhyun căn nhà này để cậu ấy có chỗ ở ổn định.
Mặc dù anh biết rõ Byun Baekhyun không cần dựa vào bọn họ cũng có thể sống tốt.
.:.
Sau khi ăn xong món ngọt thì Park Chanyeol đã đi ở trước rất xa, đột nhiên nhớ tới đáng ra phải đưa con gái về nhà mới phù hợp lẽ thường. Bản thân hắn không có lái xe đến, gọi taxi đưa người ta về nhà lại cảm thấy có hơi ra vẻ, trong lúc nhất thời không biết làm thế là tốt hay không nữa.
Ye Eon thấy bộ dang ngu ngơ của hắn có chút muốn bật cười, cô chỉ hướng về nhà nói: “Vừa rồi nghe bác trai và bác gái nói hai chúng ta ở gần nhau đấy.”
Thậm chí thân thể Park Chanyeol trở nên càng thêm cứng ngắc, nhưng chỉ có thể kiên trì cùng đi về nhà. Bước vào cổng lớn của khu dân cư, Park Chanyeol dường như trông thấy một bóng lưng gầy gò chợt lóe lên giữa khe hở trong tòa nhà, lại không có sức lực truy cứu đó rốt cuộc là ảo ảnh hay là ảo giác.
Bực dọc mà vò rối mái tóc hơi xoăn của mình, thuận miệng hỏi một câu khách sáo xem cô ấy có muốn lên nhà ngồi hay không. Ye Eon suy nghĩ một chút cũng đồng ý, đi theo Park Chanyeol vào nhà. Tầng mà Park Chanyeol ở cũng không cao lắm, nhưng vào lúc hắn kéo cánh cửa thang lầu ra nhấc chân bước lên thì mới nghe Ye Eon tò mò hỏi sao không đi thang máy.
—— Lúc này hắn mới nhớ ra là đã rất lâu rồi hắn không có dùng thang máy.
Lúc ấy cũng là ở đầu bậc thang này, Byun Baekhyun ngồi trên mắt đất lạnh buốt khóc đến giống như bị toàn thế giới từ bỏ. Có trời mới biết tại sao khi ấy hắn biết rõ là quỷ kế của hồ y mà vẫn mềm lòng, biết rõ mình đã thua nhưng vẫn không thể khống chế bước chân đang đi về phía trước của mình.
Đó là lần đầu tiên hắn hoàn toàn đánh mất lý trí.
Cũng bắt đầu từ một khắc ấy, hắn biết rõ hắn đã thua trong tay cậu rồi.
Im lặng mà mở cửa phòng, sờ soạng tìm được công tắc đèn, thoáng chốc toàn bộ căn phòng đều sáng lên. Đôi mắt của Park Chanyeol sau lớp tóc mái nhắm lại vài giây rồi chậm rãi mở ra.
Park Chanyeol muốn giả vờ như không có việc gì, xỏ dép đi vào nhà bếp cầm bình nước trên mặt bàn rót cho Ye Eon một ly, lại không có biện pháp khiến toàn bộ tâm tư của mình tập trung lại một chỗ. Ye Eon ngồi ở bên cạnh có chút xấu hổ, trong lòng thầm nghĩ xem phải phá vỡ im lặng thế nào. Park Chanyeol không có chú ý, tay hơi trơn một chút làm nước ấm đổ đầy sàn nhà. Ye Eon lại càng hoảng sợ, vội vã vọt tới kéo ngăn tủ trong phòng khách ra tìm khăn giấy giúp hắn thu dọn.
Lúc kéo ngăn tủ ra thì cô ấy hơi khựng lại một chút. Cô nhớ rõ ba mẹ của Park Chanyeol đã từng nói qua nhiều lần là Park Chanyeol không đụng tới rượu và thuốc lá, hơn nữa là rất ghét mấy thứ này, mà bây giờ đang lẳng lặng nằm trong ngăn tủ, lại là những gói thuốc được bọc lại kỹ càng, trong đó có một gói đã bị mở ra, lớp giấy bạc bị xé rách dường như đang tiết lộ một bí mật gì đấy.
Park Chanyeol ngẩng đầu, thấy Ye Eon lấy một gói thuốc ra ngắm nghía, trái tim không khỏi quặn thắt lại.
“Đừng đụng tới!”
Ye Eon lại càng hoảng sợ, thiếu chút nữa đã làm đồ trong tay rơi xuống đất. Park Chanyeol đứng dậy, cầm lấy gói thuốc trong tay Ye Eon nhét vào trong ngăn tủ rồi hung hăng đóng nó lại, xoay mặt vào tường dùng giọng buồn buồn nói:
“Lúc này cũng không còn sớm nữa, cô về nhà trước đi.”
Ye Eon cũng không dây dưa nữa, không nói một tiếng liền cầm lấy đồ đạc ra ngoài đóng cửa lại. Park Chanyeol do dự nửa ngày, sau đó nhẹ nhàng kéo ngăn tủ ra, nhìn xem lớp giấy bạc phát ra ánh sáng chói mắt dưới ngọn đèn.
[Ở nhờ trong nhà người khác thì phải hiểu quy cũ.]
[Cái gì?]
[Không cho phép hút thuốc, không cho phép uống rượu.]
Không biết là trong lòng mình bị tư tưởng nào đó chi phối, Park Chanyeol cầm gói thuốc đã bị mở sẵn, chậm rãi tháo lớp giấy bạc, dùng ngón tay đếm từng điếu một.
Mười chín điếu.
Điều làm cho hắn không thể tin là, Byun Baekhyun thật sự nghe theo lời hắn.
|
-XXXVII-
Park Chanyeol siết chặt nắm tay, mảnh giấy bạc cùn cùn đâm vào lớp da thịt trong lòng tay hắn. Trong đầu hắn dần hiện ra hình ảnh Byun Baekhyun chân trần đang dùng hai đầu ngón tay cầm điếu và tựa vào bệ cửa sổ. Park Chanyeol tự nhiên như bị ma xui quỷ khiến mà rút một điếu thuốc ra, chạy loanh quanh khắp căn nhà cũng tìm không được cái bật lửa. Cuối cùng thì hắn cũng tìm được mấy que diêm trong ngăn tủ bếp, sau khi quẹt lửa liền đưa nó đến gần điếu thuốc, nhưng sống chết gì cũng không chịu châm lên.
Hắn vĩnh viễn đều không biết nội dung trong cơn ác mộng của Byun Baekhyun. Hắn thậm chí còn không biết Byun Baekhyun đã thấy ác mộng. Cho nên hắn đương nhiên cũng không có khả năng hiểu rõ sự tuyệt vọng của Byun Baekhyun trong cơ ác mộng và sự vui mừng của cậu ấy sau khi bừng tỉnh. Mà sự vui mừng của cậu lại bị chính hắn mài mòn từng chút đến mức không còn gì cả. Ngày đó Byun Baekhyun có dự cảm không lành, có lẽ điều mà cậu ấy nói đến cũng không phải là nội dung của cơn ác mộng, mà là những việc Park Chanyeol sẽ làm.
Thật ra đó là có là gì đâu, dù sao hai người đều dối gạt như nhau.
Đột nhiên kịp phản ứng lại, Park Chanyeol kiểm tra chính mình như đang kiểm tra một người bị bệnh thần kinh. Gần đây hắn cảm thấy không ổn, cực kỳ không ổn, nhưng hắn không muốn thừa nhận sao mình lại như vậy. Chẳng phải nói thời gian sẽ chữa lành tất cả sao, trong lòng Park Chanyeol thầm nghĩ, nhất định là thời gian chưa đủ lâu mà thôi.
—— Chẳng qua là hắn đột nhiên có hơi muốn gặp lại Byun Baekhyun.
Tốc độ của ý nghĩ trong đầu còn nhanh hơn tốc độ của ánh sáng vô số lần, điều này đã được khoa học chứng minh đấy. Park Chanyeol cảm thấy tâm trí của mình nhất định là bị dính nghiệp chướng rồi, hắn mặc áo khoác và thay giày xong liền đi ra cửa. Ngay sau đó, hắn lập tức quay lại, do dự nửa giây rồi vẫn cầm chìa khóa xe lên.
Đã rất lâu rồi hắn không có lái xe, nhưng vì cái ý nghĩ chết tiệt là muốn gặp Byun Baekhyun mà hắn đã mạo hiểm lái xe đi gặp cậu.
Trong buổi xem mắt lúc chiều, tư tưởng của hắn luôn bay sang quán bar bên cạnh nhà hàng. Park Chanyeol thậm chí không biết Byun Baekhyun có ở trong quán bar kia không. Hắn chỉ muốn nhìn thấy Byun Baekhyun, nếu như cậu không ở đó, hắn sẽ quay về. Dù sao cũng không mất mát gì hết, chỉ là muốn đi nhìn trộm một lần.
Nếu như trùng hợp mà gặp được cậu ấy ở đó, Park Chanyeol hy vọng mình có thể giả vờ như rất bình thường mà đi qua vẫy tay chào hỏi.
Rõ ràng là bartender của quán bar vẫn còn nhớ Park Chanyeol, anh ta dùng ánh mắt trêu ngươi nhìn bộ dạng phong trần mệt mỏi như thất hồn lạc phách của Park Chanyeol nhưng chẳng nói gì cả. Loại người như Park Chanyeol anh ta đã gặp nhiều rồi, vừa nhìn Byun Baekhyun thì đã lầm tưởng là người của mình suốt đời, riêng ở cái quán bar này thôi đã có không ít người như thế.
Đáng tiếc là hôm nay Byun Baekhyun thật sự không có ở đây. Vốn trước đó cậu có hẹn với bạn đến hát nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà không đến. Bartender kia thấy Park Chanyeol đến chưa được mười phút, sau khi tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng của Byun Baekhyun lại vội vàng rời đi, anh ta nhún vai, sau đó cuối đầu tiếp tục làm công việc của mình.
.:.
Wu Yifan luôn nói Byun Baekhyun không có tim, không có phổi. Byun Baekhyun một mực xem đó là ưu điểm của mình. Vốn con người nên như thế, thiếu mất ai đó cũng không thể sống không nổi, đây là lời nói thật lòng. Cuộc sống cứ mau chóng trôi qua từng ngày, Byun Baekhyun cũng không khách khí mà xem nhà của Wu Yifan như nhà của mình rồi nhiệt tình ăn nhờ ở đậu. Wu Yifan thấy Byun Baekhyun không biết xấu hổ như thế kia thì cũng xem đó như là cách thức cậu dùng để chữa trị những tổn thương về mặt tình cảm, bản thân anh cũng không chút do dự mà đi làm nhân vật khám chữa bệnh, mỗi ngày ngậm đắng nuốt cay đi quan sát chuyện giữa cậu ấy và Park Chanyeol.
“Haizz.” Wu Yifan ngồi xuống bàn, nhìn Byun Baekhyun ngồi ở đối điện buồn buồn mà lấy chén cơm làm đồ chơi, “Có một cái tin vịt, em có muốn nghe hay không?”
Byun Baekhyun cũng không có ngẩng đầu, dùng đũa chọc chọc vào trong chén cơm, bộ dạng như không được hứng thú cho lắm.
“Nghe nói hình như Park Chanyeol có bạn gái.”
Byun Baekhyun ngẩn người một chút, sau đó ngước đầu nhìn Wu Yifan, rồi lại dời ánh mắt xuống chén cơm, không nói câu nào.
“Hôm nay Park Chanyeol đến sở cảnh sát thu dọn đồ đạc, hình như là ngày mai bắt đầu đi làm chính thức ở viện kiểm sát.” Wu Yifan không để ý tới sự im lặng của Byun Baekhyun, bình thản nói cho hết câu, “Sau đó có một cô gái cùng đến với cậu ấy, mọi người còn bu lại xem một chút.”
Lúc ấy Wu Yifan đang mặc áo blouse trắng, vốn là muốn đi lên lầu hỏi mượn tài liệu, lại bất ngờ nhìn thấy Park Chanyeol bị một đám người vây quanh. Âm thầm đến gần mới phát hiện bên cạnh Park Chanyeol còn có một cô gái mắt to. Wu Yifan vẫn đứng ở một góc khuất gần đó không lên tiếng, nhưng mà anh biết rõ Park Chanyeol thấy mình, thậm chí còn có loại ảo giác, hình như sau khi Park Chanyeol thấy mình mới đến gần cô gái bên cạnh hơn, không biết là muốn nhờ mình truyền đạt tin tức gì nữa.
Cho nên Wu Yifan cảm thấy anh phải nói với Byun Baekhyun một câu.
Byun Baekhyun trưng ra bộ dạng nghênh ngang như chuyện không liên quan đến mình mà đặt đôi đũa xuống. Wu Yifan không phân biệt được đó là biểu hiện của tức giận hay là cậu ấy thật sự chẳng để tâm đến chuyện này. Anh thầm nghĩ dù sao mình cũng chỉ là một người truyền tin, còn cuối cùng phải làm gì thì tự các người lo liệu đi.
.:.
Sau khi Park Chanyeol thu dọn xong xuôi mấy thứ văn phòng phẩm trong phòng làm việc của mình bên viện kiểm sát thì mới nhớ tới ngày hôm qua, trong hành lang của sở cảnh sát hắn đã nhìn thấy Wu Yifan khoanh tay đứng ở một góc khuất gần đó.
Hắn đột nhiên cảm thấy mình có chút ngây thơ.
Hắn đồng ý quen với Ye Eon chẳng phải là vì tức Byun Baekhyun hay sao, nói thế nào thì cũng là Byun Baekhyun phụ hắn trước, huống chi Park Chanyeol hắn thật sự hạ quyết tâm muốn kết hôn với Ye Eon.
—— Nếu như không có phát sinh tình huống đặc biệt.
Hắn đã từng nói, cuộc sống về sau của hai người bọn họ cũng sẽ không có giao điểm nữa, là hai số mạng ngày một xa nhau, không chấp nhận thì còn có thể làm gì được chứ.
Byun Baekhyun không có liên lạc với hắn, thậm chí ngay một tin nhắn với giọng điệu đâm thọt cũng không có. Đó là chuyện trong dự tính. Nhưng mà chuyện ngoài dự tính chính là, Wu Yifan vẫn luôn giữ thái độ yên lặng. Park Chanyeol ném điện thoại sang một bên, nhíu mày lại, thầm nghĩ là rốt cuộc thì hắn vẫn đánh giá thấp Byun Baekhyun.
Vốn cho rằng dù Byun Baekhyun có bị mất hết mặt mũi thì cũng sẽ xúi giục Wu Yifan đến chỗ hắn moi móc chút tin tức, nhưng có lẽ là không có, một lần cũng không có.
Park Chanyeol bực bội mà vò rối tóc mình.
Như vậy không phải tự giày vò chính mình thì còn là cái gì, những ý nghĩ như đốm lửa nhỏ phải mau chóng được dập tắt trước khi chúng cháy lan ra ngoài đồng cỏ. Nghĩ đến hắn và Ye Eon quen nhau cũng mấy tháng rồi, vốn là lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết, đến bây giờ, chuyện chính đáng cần phải làm thì sớm muộn gì cũng phải làm, thôi thì mau chóng giải quyết cho xong cái cọc tâm sự này đi.
Cho nên, có cần phải cảm ơn Byun Baekhyun hay không? Cám ơn cậu đã cho Park Chanyeol cơ hội sống một cuộc sống hoàn chỉnh. Cậu ấy nhất quyết đi khỏi như vậy, ngược lại là thành toàn cho mục tiêu cuộc sống có công việc ổn định rồi lấy vợ sinh con của Park Chanyeol.
.:.
Bởi vì không còn làm cùng một đơn vị với Wu Yifan nữa nên Park Chanyeol gửi thằng thiệp mời đến nhà của Wu Yifan. Giữa trưa, lúc Byun Baekhyun thức dậy với đôi mắt sưng húp mà đi ra cửa lấy thư thì trông thấy phong thư màu đỏ chót kia, trong lòng như bị ai đó ngắt một cái.
Lúc mở phong thư ra thì lại cười thầm trong lòng, gửi thẳng đến nhà thì tám phần là muốn cậu thấy được. Không biết từ lúc nào mà Park Chanyeol cũng trở nên xấu bụng rồi, có lẽ là bởi vì tiếp xúc với Byun Baekhyun quá lâu.
Cậu muốn kết hôn ư?
Chuyện này không liên quan đến vấn đề yêu hay không yêu, trong lòng Byun Baekhyun cảm thấy khó chịu khi phải nghĩ đến nó. Chẳng qua là cậu cảm thấy, bất kể như thế nào thì Byun Baekhyun cậu đây cũng không thể là người bị bỏ rơi. Nhưng mà bây giờ Park Chanyeol còn càn rỡ mà gửi thiệp mời đám cưới đến trước mặt cậu, chỉ sợ Wu Yifan và Kim Joonmyeon sẽ dùng ánh mắt đồng cảm và an ủi để nhìn cậu.
Byun Baekhyun bỏ thiệp mời xuống, bắt đầu chọn quần áo trong tủ. Cậu cảm thấy nếu cậu thật sự không làm chút gì đó thì e là cậu sẽ thua hoàn toàn.
Thời gian hôn lễ đã định là ba ngày sau, khoảng thời gian này với cậu mà nói là quá dư. Byun Baekhyun cái khác không dám nói, thứ duy nhất mà cậu thấy tự tin chính là sự tự tin của mình.
Thay xong quần áo lại chạy tới mở thiệp mời ra, nhìn những chữ tinh xảo được in mạ vàng bên trong, cong khóe miệng lên.
Cô gái này. . . tên Ye Eon sao?
|
-XXXVIII-
Sau khi giải quyết xong cả xấp hồ sơ, Park Chanyeol ngẩng đầu nhìn ra ngoài, trong lòng thầm cảm thấy có chút vui mừng, may là công việc và sinh hoạt của một kiểm sát trưởng cũng không có theo giờ hành chính.
Hắn nhận được một vụ án lớn kéo dài suốt mấy tháng, đây cũng là vụ án quan trọng đầu tiên của hắn. Bởi vì là lính mới, vụ án này hắn chỉ cần đi bồi thẩm, nói trắng ra là đi dự thính để tích lũy kinh nghiệm mà thôi. Viện kiểm sát cũng biết hắn sắp sửa kết hôn, định cho hắn nghỉ phép một thời gian dài để ở nhà chuẩn bị thật tốt. Dù sao kiểm sát trưởng cũng không phải là luật sư, không cần chuẩn bị nhiều hồ sơ hoặc là ăn nói khéo léo, chỉ cần đến lúc ra tòa phải tập trung tinh lực, đừng phạm sai lầm gì to tát là được rồi, nói thế nào thì những cuộc thi pháp luật khó nhất Park Chanyeol cũng đều qua được.
Từ viện kiểm sát đi ra, Park Chanyeol vẫn cảm thấy mọi thứ có chút mơ hồ. Mấy tuần vừa qua với hắn như giấc chiêm bao kéo dài suốt đêm thâu, tựa như cuộc sống hiện thực của hắn đã kết thúc vào cái đêm Byun Baekhyun đi khỏi. Từ ngày hôm đó cho tới bây giờ, kiểm sát trưởng, Ye Eon, kết hôn, đều như một cảnh trong cơn mơ rối ren hư ảo.
.:.
Sau khi Wu Yifan về đến nhà chỉ nhìn thấy Kim Joonmyeon đang chơi game trên máy vi tính, anh nhếch mày lên, ôm lấy người đang hết sức chăm chú kia từ phía sau, đưa đôi môi tiến đến bên tai Kim Joonmyeon hỏi,
“Con gấu con kia đâu rồi?”
“Đi ra ngoài gieo họa nhân gian rồi.”
“Hả?” Wu Yifan không phản ứng kịp , “Em ấy tính làm gì?”
“Sao em biết được.” Kim Joonmyeon mặt không đổi sắc mà tiếp tục chơi máy vi tính.
Byun Baekhyun liên tục mấy ngày đều ở bên ngoài, không biết là đang lang thang nơi nào. Kim Joonmyeon nhìn động cơ và kế hoạch của cậu ấy có thể đoán ra được bảy tám phần, không thể tán thành cũng không thể phản đối, đành để mặc cho cậu ấy đi.
.:.
Park Chanyeol ngồi trong quán cà phê chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc nĩa trong tay không ngừng khuấy vào miếng bánh kem trên đĩa. Vốn là hẹn Ye Eon nói chiều nay gặp mặt một lần để bàn bạc một chút về việc chuẩn bị cho hôn lễ, giờ đã quá giờ hẹn nửa tiếng nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của cô ấy đâu.
Park Chanyeol ngửa người về sau để tựa lưng vào ghế ngồi, hắn dùng những ngón tay với các khớp xương rõ ràng văn vê sóng mũi. Lúc này, Ye Eon hớt hãi từ cửa xông vào, bước đến ngồi xuống cái ghế ở đối diện Park Chanyeol.
“Đợi lâu rồi sao?”
“Cũng không có. . .” Park Chanyeol lập tức bật người khỏi lưng ghế, nở nụ cười lơ đãng, “Còn ba ngày nữa là kết hôn rồi, sao vẫn còn xa lạ như vậy?”
Cô gái kia bĩu môi, thật giống như có chút ý muốn làm nũng. Park Chanyeol cũng không có thật lòng trách cô ấy. Dù sao hai người cũng mới quen nhau có mấy tháng, chưa thân thiết với nhau lắm đã phải kết hôn rồi, nói thế nào cũng đều là do hắn quá gấp gáp.
Nhưng hắn không có cách nào khác. Chuyện kết hôn này kéo một ngày thì hắn sẽ bị bóng tối của Byun Baekhyun bao phủ một ngày. Từ trước đến giờ Park Chanyeol đều không phải là người cam tâm bị người khác kiểm soát. Ban đầu là Byun Baekhyun nhất quyết rời khỏi hắn, là Byun Baekhyun cắt đứt tất cả mọi liên hệ, là Byun Baekhyun biết hắn muốn kết hôn vẫn không nói tiếng nào, không thèm quan tâm. Chẳng lẽ muốn làm cho Park Chanyeol trở nên vô cùng ti tiện mà đi theo phía sau lưng cậu ấy nói, tôi sắp kết hôn, Byun Baekhyun, tại sao ngay cả một chút phản ứng mà cậu cũng không có?
Suy nghĩ một chút đã cảm thấy thật thảm thương.
Nếu như là bình thường, Ye Eon nhìn thấy bộ dạng này của hắn thì có lẽ đã hỏi hắn suy cho cùng là bị sao vậy. Nhưng hôm nay tinh thần của Ye Eon thoạt nhìn có chút bất định.
“Sao vậy?”
Ye Eon giương mắt lên, vẻ mặt có chút do dự.
“Em vẫn cảm thấy chúng ta quyết định kết hôn sớm như vậy là quá liều lĩnh.”
Ánh mắt của Park Chanyeol trở nên dịu dàng như một mặt hồ phẳng lặng, hắn để tay lên trên bàn, nắm lấy bàn tay lạnh buốt vì vừa từ bên ngoài vào của Ye Eon.
“Em đang lo lắng gì vậy?”
Ye Eon nhìn vào đôi mắt hẹp dài và ôn nhu của Park Chanyeol, hình như cô muốn nói gì, nhưng rốt cuộc vẫn là nuốt vào trong cổ họng.
.:.
Vào lúc Wu Yifan và Kim Joonmyeon đang làm tình thì Byun Baekhyun chẳng màng sống chết mà tông cửa đi vào. Kim Joonmyeon bình tĩnh mà đạp một cước làm Wu Yifan lọt xuống đất, dùng ra giường quấn người mình lại, thuần thục lấy ra một điếu thuốc trong gói rồi châm lửa. Kim Joonmyeon nhìn bộ dạng phong trần mệt mỏi của Byun Baekhyun từ trên xuống dưới một lần, nhíu mày liếc mắt nói, “Không phải chứ~”
“Không phải cái gì?” Ánh mắt của Byun Baekhyun lúc cười híp lại thành một đường, hình như hôm nay tâm trạng cậu rất tốt.
Kim Joonmyeon bĩu môi, thấy Byun Baekhyun biết rõ còn hỏi thì chỉ im lặng lắc đầu, vươn cánh tay ra đưa gói thuốc tới.
Byun Baekhyun nhún vai một cái, không có nhận lấy gói thuốc mà Kim Joonmyeon đưa tới, sau đó cậu xoay người đi ra khỏi phòng, để lại Kim Joonmyeon ngồi ngẩn người ở sau lưng. Wu Yifan ôm lấy Kim Joonmyeon từ phía sau, rút điếu thước giữa ngón tay ra bỏ vào trong gạt tàn ở trên chiếc tủ đầu giường, lại kéo cánh tay Kim Joonmyeon làm cậu ấy mất thăng bằng mà ngã xuống giường, ra giường bị đầu gối chặn lại, lộ ra cả một mảng ngực.
Kim Joonmyeon vẫn không xoay người lại, cằn nhằn mà hỏi: “Thằng nhóc đó bị sao vậy? Chẳng lẽ cô gái kia là tình yêu thật sự trong kiếp này của nó?”
—— Kim Joonmyeon chưa từng thấy qua Byun Baekhyun vì bất cứ người nào mà đổi tính.
Wu Yifan cười tà nằm đè lên, cắt đứt mớ suy nghĩ hỗn loạn của cậu.
“Chuyện của bọn họ không cần chúng ta quan tâm.”
.:.
Park Chanyeol mặc một bộ âu phục màu đen dựa vào cửa nhìn Ye Eon đang khẩn trương cực độ trong phòng trang điểm. Thỉnh thoảng lại có mấy người bạn trong viện kiểm sát bị hắn bắt tới làm phụ rể đi ngang qua, thấy bộ dạng hắn nhìn cô dâu trang điểm tới xuất thần như vậy thì nói đùa vài câu hay huých vai hắn một cái, sau đó tươi cười chạy đi chỗ khác.
Park Chanyeol thừa nhận mình có tâm sự, nên mới có thể đi ngược lại những ý nghĩ gần đây của mình, cử hành một hôn lễ long trọng lại còn náo nhiệt như vậy. Hắn thậm chí không nhận ra phần lớn khách mời, nhưng vẫn có thể nhìn ra sự chúc phúc chân thành trên gương mặt bọn họ. Chú rể là kiểm sát trưởng anh tuấn, tuổi trẻ tài cao; cô dâu là cô gái trẻ tuổi xinh đẹp thoát tục; gia đình hai bên lại có giao tình lâu năm. Mọi người đứng ở quanh bàn tiệc, không hẹn mà cùng đứng dậy cầm ly rượu, lại không để ý đến cô dâu đang nhíu mày lại và ánh mắt nghi ngờ của chú rể trên thảm đỏ.
“Rốt cuộc thì làm sao vậy?”
Sắc mặt của Ye Eon thật sự không tốt, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười gượng gạo. Park Chanyeol đem tất cả những biểu hiện này quy thành cảm giác sợ hãi của con gái trước lúc lấy chồng, khẽ vỗ lên bờ vai của cô ấy, dùng giọng điệu khôi hài nói: “Anh sẽ chịu trách nhiệm với em.”
Có ai hiểu được cảm giác cay đắng trong lòng người. Cô dâu được ba mình dẫn ra, từ đầu kia của thảm đỏ chậm rãi đi tới. Park Chanyeol nhắm mắt lại, yên lặng suy nghĩ dưới thứ ánh sáng có thể làm con ngươi bị tổn thương, Byun Baekhyun, tôi sẽ cho cậu một cơ hội cuối cùng.
Cậu nếu như vẫn không đến, coi như tôi sẽ không chờ cậu nữa.
Ye Eon do dự mà từng bước từng bước đi tới, đi trên thảm đỏ dài vài mét mà giống như đi qua một thế kỷ vậy. Park Chanyeol đứng dưới ánh đèn sáng rực từ trên cao chiêu xuống có chút ngẩn ngơ, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn đứng ở đầu kia của thảm đỏ, cánh tay hơn vươn ra, chờ đợi cô dâu cách hắn ngày một gần.
Lúc ba của Ye Eon cuối cùng cũng đem tay Ye Eon đặt vào trong lòng bàn tay Park Chanyeol thì tất cả khách mời lại đứng lên một lần nữa, tiếng vỗ tay vang như sấm động. MC ở một bên đưa micro đến bên miệng nói vài lời tự cho là có thể khiến bầu không khí sục sôi, sau đó bầu không khí không ngoài dự đoán mà sôi nổi hơn hẳn khi MC lấy chiếc nhẫn ra.
Park Chanyeol cúi đầu lấy chiếc nhẫn, giương mắt lên thấy khuôn mặt Ye Eon lúng túng lại cảm thấy hơi có lỗi. Hắn chỉ muốn mau chóng kết thúc mọi thứ, giải quyết hết tất cả những chuyện lúc trước, cũng đành phải để Ye Eon chịu uất ức, khiến cho cô chưa chuẩn bị sẵn sàng đã đối mặt với tình huống vội vàng kết hôn.
Khi hắn nâng tay Ye Eon lên nghiêm túc đeo chiếc nhẫn, trong đại sảnh đã từ sự náo nhiệt có thể lật tung nóc nhà đã biến thành sự yên tĩnh đến quỷ dị. Park Chanyeol tỏ ra xem thường, còn tưởng rằng mọi người muốn ngừng thở để chứng kiến giờ khắc này cho nên ngoan ngoãn ngậm miệng. Ye Eon ở đối diện lại đột nhiên trở nên lo lắng mà rút tay ra khỏi lòng bàn tay Park Chanyeol.
Park Chanyeol không kịp phòng bị, chiếc nhẫn rơi trên tấm thảm dày, lăn đến trong góc rồi không thấy bóng dáng.
Hắn nhăn đôi mày đẹp của mình lại, đột nhiên nhận ra bầu không khí của cả hội trường đã trở nên bức bách và lúng túng. Giương mắt muốn hỏi Ye Eon đến tột cùng là thế nào, lại phát hiện ánh mắt của cô ấy căn bản cũng không ở trên người mình.
Byun Baekhyun mặc áo sơ mi trắng, khoanh hai tay đứng ở cửa lớn, cười một cách vô cùng ngây thơ, chỉ thấy hàm răng không thấy đôi mắt.
Tim của Park Chanyeol dường như bị người khác nắm chặt rồi ngắt một cái. Cuối cùng thì cậu ấy cũng tới. Trong lòng hắn như có một con dã thú muốn phá tan lồng sắt, muốn mặc ý xông khỏi lồng ngực, khóe miệng cũng lơ đãng nâng lên thành một đường cong đắc ý.
Cậu đã đến rồi. Thật tốt. Thật tốt.
Ye Eon đứng bên cạnh hắn đột nhiên nói một câu, cô nói rất khẽ, chỉ có Park Chanyeol nghe được, lại hung tàn mà phá vỡ yên lặng, cũng phá vỡ đi ảo tưởng trong lòng Park Chanyeol.
“Thật xin lỗi, em không thể kết hôn với anh được.”
“Bởi vì em thích người khác.”
Byun Baekhyun dương dương tự đắc mà từng bước từng bước đi về phía trước, Park Chanyeol sửng sốt gần nửa phút mới phản ứng được cậu ấy rốt cuộc đang chơi trò gì.
Tên yêu nghiệt cả nam lẩn nữ đều không bỏ qua này để ở nhân gian một ngày là tai họa nhân gian một ngày.
Ba ngày. Không, thật ra thì cũng không tới ba ngày. Có lẽ Byun Baekhyun đã sớm từ chỗ Wu Yifan biết được tin hắn và Ye Eon qua lại, từ đó mà bắt đầu kế hoạch. Dù cho cậu ấy từ giây phút nhận được thiệp mời mới bắt đầu hành động thì ba ngày đối với Byun Baekhyun mà nói cũng đã quá dư dả rồi.
Chỉ cần là người mà cậu muốn nắm trong lòng bàn tay thì không một ai có thể thoát khỏi.
Thì ra mấy ngày nay Ye Eon bất an hoảng sợ, cho tới bây giờ đều không phải là bởi vì Park Chanyeol hắn.
Byun Baekhyun không nhanh không chậm mà đi tới giữa thảm đỏ, vẫn không chịu dừng bước. Chiếc áo sơ mi trắng của cậu và âu phục màu đen của Park Chanyeol tạo nên một sự tương phản mãnh liệt.
Byun Baekhyun đã từng ở trong phòng thẩm vấn, xuyên thấu qua tấm kính thuỷ tinh một chiều nhìn hắn mỉm cười.
Byun Baekhyun đã từng ở trên sân thượng ngã nửa người ra bên ngoài cười nhạo hắn sợ độ cao.
Byun Baekhyun đã từng ở trong nhà vệ sinh mờ tối của quán bar cùng hắn cọ sát đến thiếu chút nữa đã bốc lửa.
Byun Baekhyun đã từng ở trong phòng chứa quần áo ở nhà hắn cùng hắn mây mưa.
Byun Baekhyun đã từng cùng hắn trước cửa cảnh cục sát không coi ai ra gì mà hôn môi.
Byun Baekhyun đã từng bị hắn ôm vào trong ngực cùng nhau rơi xuống từ trời cao.
Byun Baekhyun đã từng siết chặt báo cáo kết án trong tay, hơi thở không đều mà chất vấn hắn tại sao không thả cậu rời đi. Sau đó, cửa lớn vang lên một tiếng, cậu chưa từng xuất hiện trước mặt hắn một lần nữa.
Mà bây giờ, Byun Baekhyun ở trong hôn lễ của hắn, trước mặt nhiều người như vậy, vừa khiêu khích lại vừa xấc láo mà từng bước từng bước đi tới, muốn cướp đi cô dâu vốn thuộc về hắn.
Hắn sớm nên nghĩ tới. Dù sao thì cạnh tranh với một người ấu trĩ lại không biết mệt như Byun Baekhyun, hắn chưa bao giờ thắng nổi.
Một luồng huyết khí xông lên trán, đôi chân dài của Park Chanyeol bước về phía trước, không được mấy bước liền chặn đường đi của Byun Baekhyun. Byun Baekhyun ngẩng đầu lên, vô tội mà nhìn đôi mắt giận dữ của Park Chanyeol, một giây sau thì liền bị Park Chanyeol dắt tay ra khỏi đại sảnh.
Bầu không khí bên trong là một mảnh xôn xao, lại không người nào cảm thấy có gì đó không đúng. Đồng nghiệp của Park Chanyeol ở một bên đứng nhìn không khỏi cảm thấy lo lắng, nghĩ đến Park Chanyeol trẻ tuổi hăng máu, có người công khai tới cướp dâu nhất định sẽ làm hắn giận đến không kềm chế được, chỉ hy vọng hắn không nên quá kích động, dù sao thì bây giờ hắn là kiểm sát trưởng, đừng để xảy ra chuyện gì.
.:.
Park Chanyeol lôi Byun Baekhyun vào nhà vệ sinh, tiến vào phòng tận cùng sau đó khóa kín cửa lại. Hắn đè Byun Baekhyun lên mặt tường bằng gạch men lạnh như băng, một tay chống tường, trong đôi mắt hẹp dài lộ ra vẻ nguy hiểm.
“Byun Baekhyun, chẳng phải lúc cậu ra đi đã nói chơi đủ rồi sao?”
Lưng của Byun Baekhyun bị gạch men xuyên thấu qua lớp áo sơ mi mỏng làm lạnh run, nhíu mày một cái rồi lập tức thay bằng nụ cười ngây thơ.
“Tôi không có đùa.”
“Tôi nghiêm túc với Ye Eon.”
Park Chanyeol thấy trên mặt cậu ấy chẳng có nét nào là nghiêm túc cả, rốt cục vẫn không chống lại được cám dỗ, đưa bờ môi đến gần gương mặt thuần khiết như một thiếu niên mười mấy tuổi.
Byun Baekhyun nhíu mày, nhếch môi lên cười đến vô cùng vui vẻ, không an phận mà đem đầu nghiêng qua một bên, vừa cười khanh khách vừa né tránh nụ hôn mang tính xâm lược của Park Chanyeol. Park Chanyeol cũng lắc lư theo cậu ấy, nhưng vẫn không hôn được, tức giận mà nói: “Cậu cướp chú rể mà sao một chút thành ý cũng không có.”
Byun Baekhyun ôm cổ của hắn, cắn thật mạnh vào lỗ tai nhọn của hắn, ướt át nói vào bên tai hắn:
“Rõ ràng là tôi cướp cô dâu, ai nói tôi tới cướp chú rể hả?”
Park Chanyeol mặc kệ sự phản bác ấu trĩ của cậu ấy, bàn tay tìm đến trước ngực Byun Baekhyun, xé chiếc áo sơ mi từ trên cổ xuống đến dưới cùng. Byun Baekhyun lạnh đến cong cả người lại, vừa lúc áp vào lồng ngực của Park Chanyeol.
Byun Baekhyun chủ động nhào vào trong ngực như vậy vẫn không khiến cho Park Chanyeol hết giận. Hắn nắm lấy bờ vai gầy yếu của Byun Baekhyun, xoay người cậu lại, hung hăng đẩy cậu vào tường. Byun Baekhyun mất thăng bằng nên cả người đều áp vào tường, khoảng ngực lộ ra tiếp xúc với mặt tường lạnh như băng, lạnh đến cậu không nhịn được muốn quay đều lại chửi Park Chanyeol đang thở hổn hển và rất điên cuồng.
Park Chanyeol không để cho cậu có cơ hội, xoay đầu của cậu lại, giống như bị mất tiếng mà hôn cậu. Byun Baekhyun hình như vẫn quậy chưa đủ, đối mắt với những đợt tấn công của Park Chanyeol cũng chỉ ỡm ờ làm theo.
Điều không cần thừa nhận chính là, quả thật thân thể của cả hai đều rất nhớ đối phương.
Có lúc từng nghĩ, hai người giống như là côn trùng bị giam trong bình thủy tinh, rõ ràng là con đường ở ngay trước mắt, lại sống chết vẫn tìm không thấy đường ra. Bây giờ nhìn lại, cần gì phải giày vò chính mình như vậy chứ. Nếu như không thể khống chế yêu hận, còn không bằng dùng khoảng thời gian đẹp nhất để yêu đối phương tha thiết.
|