[FanFic HunHan] Đích Ái
|
|
Chương 39
Cùng đường
Seoul rộng lớn quá, cũng giống như mê cung trong trái tim anh, làm hạnh phúc của em ngu ngốc lạc mất đường.
Ngô Thế Huân lái xe trở về nhà, trên người nồng nặc hơi rượu. Tâm trí hỗn độn biết bao cảm xúc suy nghĩ. Vừa đau lòng lại vô cùng bực bội.
Hắn bực bội với chính bản thân mình đứng trước Lộc Hàm cư nhiên không dám nói ra tình cảm của mình, cư nhiên để Lộc Hàm một lần nữa bỏ hắn mà đi. Nhìn bóng lưng của Lộc Hàm khuất dần, trong lòng hắn giống như có thủy triều, tâm trí như phát điên.
Ngô Thế Huân sau đó liền đi uống rượu. Hắn uống không biết bao nhiêu chai, ngồi ở bar chẳng biết bao giờ, chỉ biết tới khi trở về, phía bên kia trời ánh lên một mảng sáng nhè nhẹ mà bi thương.
Hắn loạng choạng bước ra khỏi xe, hướng tới cánh cửa gỗ mà không ngừng dùng sức lực đập vào.
Từ bên trong, Hạ Bạch Lăng hấp tấp chạy ra, nhìn bộ dạng của Ngô Thế Huân có điểm khó chịu. Hai chân mày thanh tú tạo thành một đường nhăn nhỏ. Ngô Thế Huân mỗi ngày đều trong bộ dạng say xỉn trở về nhà, ngoại trừ lúc đó, cả một ngày Hạ Bạch Lăng không cách nào gặp được hắn ta.
Sau ca phẫu thuật, Ngô Diệc Phàm không nói một câu liền bỏ sang Mĩ. Ngô Thế Huân cùng Hạ Bạch Lăng trở về ở căn nhà cũ của hắn. Thâm tâm vẫn là không muốn cùng cô chung sống. Hắn vẫn nghĩ, nếu có một ngày Lộc Hàm trở về, nhìn thấy Hạ Bạch Lăng và hắn ở cùng một chỗ, chắc chắn sẽ thêm căm ghét hắn, chắc chắn sẽ không quay trở về bên hắn. Nhưng Ngô Thế Huân cũng không thể nào đuổi cô ta đi. Dù sao Hạ Bạch Lăng cùng từng mang thai con của hắn, cũng là do hắn, con của cô ta mới chết. Hắn cho cô ta ở lại căn nhà của mình, bất quá chính là trả nợ.
Hạ Bạch Lăng đỡ lấy cánh tay của Ngô Thế Huân, dìu hắn vào trong nhà.
_ Tiểu Lộc… Tiểu Lộc… Khi nãy là anh ngu ngốc. Không phải hình như… mà là rất nhiều… Anh yêu em rất nhiều…
Ngô Thế Huân không ngăn được trong lời nói ánh lên một niềm nức nở. Trái tim hắn lúc này thế nào có thể đau buốt tới như vậy.
Tâm trí Hạ Bạch Lăng từ từ tiếp nhận câu nói của Ngô thế Huân liền ngây ngốc. Toàn thân truyền tới một cơn lạnh ngắt.
Câu nói ấy ý tứ rốt cục là như thế nào? Hắn có phải hay không đã gặp được Lộc Hàm? Vạn nhất không thể. Hắn không thể cùng Lộc Hàm nối lại mối quan hệ, không thể bỏ rơi cô.
Hạ Bạch Lăng đem Ngô Thế Huân đặt xuống ghế, vội vã rút điện thoại trong túi áo, nhanh chóng ấn số của Lộc Mạc Phong.
Phía bên kia lập tức vang lên thanh âm trầm thấp luôn khiến người khác phải đề phòng.
_ Con gái! Gọi cho cha có việc gì?
Hạ Bạch Lăng ánh mắt vạn tia lo lắng, gấp gáp hỏi.
_ Ngô Thế Huân vừa đến tìm Lộc Hàm?
Mạc Phong liền bật lên một trận cười khả ố.
_ Không sai. Con gái, giữ chồng thế nào để cậu ta chạy linh tinh như vậy?
Hạ Bạch Lăng cắn nhẹ hai khóe môi, từ từ hỏi hắn.
_ Lộc Hàm mang thai mấy tháng rồi?
Mạc Phong có chút suy nghĩ, sau đó liền trả lời.
_ Gần bảy tháng.
Hạ Bạch Lăng cau mày siết chặt điện thoại trong tay, không nghi lễ mà cúp máy.
Cô từ từ ngồi xuống bên cạnh Ngô Thế Huân, bàn tay nhỏ nhắn đưa lên vuốt ve gương mặt hắn. Thanh âm cất lên vừa mang ngữ khí đe dọa, lại vừa thoáng tia đau lòng.
_ Thế Huân… Anh đừng tới tìm cậu ta nữa. Nếu không… em sẽ giết hết, giết cả cậu ta, cả con của anh. Thế Huân anh, chỉ được là của em mà thôi.
Đôi mắt của người phụ nữ ánh lên một sắc đỏ rợn người.
Chính là yêu thương đến mù quáng, biến thành độc chiếm ích kỷ.
~*~*~*~*~
Ngô Thế Huân một tháng qua mỗi ngày đều như tên ngốc đứng trước cửa hàng tiện lợi Lộc Hàm làm việc mà nhìn ngắm cậu. Hắn chỉ cách Lộc Hàm một tấm kính mỏng manh của cửa hàng tiện lợi lại tưởng như cách xa cả một vòng trái đất. Bởi trong thâm tâm Lộc Hàm không dung chứa hình bóng hắn, dù có đứng ngay trước mắt cậu, cũng chẳng có ý nghĩ gì.
Ngô Thế Huân ban đầu chỉ dám ngồi trong xe mà nhìn về phía Lộc Hàm, cuối cùng là can đảm tiến thêm một bước, trực tiếp đứng bên ngoài, có khi còn vào bên trong mua một ly coffee.
Lộc Hàm đối với sự xuất hiện của Ngô Thế Huân có điểm khó chịu. Chính là mỗi ngày đều nhìn thấy hắn ở ngay trước mắt, trong lòng không kìm được lại nảy sinh thương yêu. Bất quá có thể có thêm một chút ấm áp, có thể bớt đi lạnh lẽo cô đơn.
Một tháng qua, Ngô Thế Huân không ngày nào không lui tới. Hắn có khi còn vào bên trong, mua một ly coffee, hướng tới cậu nhẹ nhàng nở nụ cười, sau đó không làm phiền mà lui ra phía bên ngoài.
Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ. Lộc Hàm làm xong công việc đã là hơn mười giờ tối. Phía bên ngoài ánh điện đường hắt lên chút ánh sáng mờ mịt ảm đạm.
Ánh mắt Lộc Hàm có chút lén lút mà nhìn ra phía bên ngoài. Ngô Thế Huân vẫn chưa rời đi. Hắn đứng bên cạnh xe ô tô của mình, cảm nhận được ánh nhìn từ Lộc Hàm liền mỉm cười vẫy tay với cậu. Gương mặt Lộc Hàm thoáng chút đỏ, bàn tay vô thức lại đan chặt vào nhau.
Bước chân chậm rãi tiến ra ngoài cửa. Không khí lạnh của mùa đông chưa kịp dứt đã ùa tới, quấn lấy cơ thể Lộc Hàm. Cậu khẽ rùng mình, đút sâu hơn hai tay vào túi. Cậu chậm rãi nhịp bước chân mà trở về nhà.
Bụng Lộc Hàm có chút đói. Bây giờ muộn như vậy, trở về nhà cậu cũng không có hứng ăn cơm.
Một khoảnh khắc, phía sau lại vang lên tiếng bước chân quen thuộc. Lộc Hàm đối với tiếng bước chân này không có chút sợ hãi. Một tháng qua, cậu mỗi ngày đều nghe.
Lộc Hàm lần đầu tiên ước, con đường này cứ dài mãi mãi, để hắn có thể cứ như thế mà đi sau cậu. Cứ như thế, Lộc Hàm có thể lừa dối bản thân, Ngô Thế Huân khoảnh khắc ấy thuộc về một mình cậu, rằng hắn đang bảo vệ cậu.
Ngô Thế Huân nhìn bóng lưng bé nhỏ cô độc của Lộc Hàm, nhịp nhàng chầm chậm bước từng bước. Hắn thấy cậu một chút lại khẽ run lên, thâm tâm vừa đau lòng vừa lo lắng. Một tháng qua luôn chỉ dám đi phía sau Lộc Hàm, cư nhiên có điểm gấp rút tham luyến. Lộc Hàm biết tới sự tồn tại của hắn, lại không tỏ ra khó chịu cũng không đuổi hắn đi. Có phải hay không cậu cũng giống như hắn lúc này, đặt địa vị của đối phương lên quá cao, cao tới mức ngay cả bản thân cũng tưởng như không thể nhìn thấy?
Hắn trước kia có lỗi với Lộc Hàm, cậu biết bao nhiêu lần đã tha thứ cho hắn. Nếu không thử tiến lên, không thử một bước tới gần Lộc Hàm, có lẽ cả đời này, Ngô Thế Huân vĩnh viễn cũng không thể có được cậu, vĩnh viễn để Lộc Hàm vụt mất.
Ngô Thế Huân nhanh chóng cởi áo khoác ngoài, vội vã bước nhanh tới gần Lộc Hàm.
Lộc Hàm xoa hai bàn tay vào nhau, đưa lên miệng thổi nhè nhẹ, mong cho bản thân có thêm chút ấm áp. Vẫn là không thể địch nổi với không khí lạnh tới ghê người. Lòng vô thức nổi cơn tham luyến. Mong ước con người đi đằng sau kia có thể tiến nhanh một bước, đem cậu ôm vào lòng, giúp cậu xóa bớt đi lạnh lẽo từ sâu trong tim này.
Đột nhiên, toàn thân truyền tới một cơn ấm áp cùng hương thơm ngọt ngào dịu dàng. Trong lòng vừa thỏa mãn vừa ngây ngốc. Ngô Thế Huân, rốt cục cũng không phải quá tồi tệ, bất quá có thể coi đây là thiện ý.
Lộc Hàm khẩu thị tâm phi, không yên vị mà đẩy chiếc áo khỏi vai mình, liền cảm thấy chiếc áo bị giữ chặt lại, kèm theo đó còn có thanh âm của Ngô Thế Huân.
_ Người em lạnh quá… Không có tôi bao bọc, biết phải làm sao đây?
Giọng của hắn rất nhẹ và êm, cũng vô cùng ngọt ngào. Lộc Hàm nghe liền cảm thấy bản thân không có chút kiềm chế mà muốn tham luyến hắn.
Vòng tay của Ngô Thế Huân qua lớp áo dày bao trọn lấy Lộc Hàm. Trong tim cậu có phần muốn khóc lên. Hắn rất ấm áp, cũng rất ngọt ngào. Chính điều ấy làm cho cậu vạn lần đều muốn ở bên cạnh Ngô Thế Huân.
Lộc Hàm một phần vì bị ôm chặt cứng, một phần bởi chính bản thân mình không muốn rời xa nguồn hơi ấm quen thuộc ấy mà không còn cử động.
Ngô Thế Huân cư nhiên trong lòng mơ hồ vui sướng. Không phụ công hắn hơn một tháng qua đều cực khổ cố gắng từ từ chinh phục cậu, Lộc Hàm lúc này có chút phản ứng.
Gương mặt của Lộc Hàm sớm ửng đỏ, khóe mắt không giấu giếm ánh lên một tia hạnh phúc. Nhưng gương mặt cố gắng không thể hiện mà bộc lộ ngữ khí lạnh băng.
Thời gian tựa như ngừng trôi. Cả không gian tựa như chỉ tồn tại hai người.
Giữa không gian thanh vắng, một thanh âm lạ vang lên, phá vỡ đi sự khó xử của cả hai.
Lộc Hàm vô cùng kinh ngạc, càng không giấu nổi ngượng ngùng mà nhìn xuống bụng mình. Bé con lúc này không cam chịu bị bỏ đói, không biết xấu hổ mà từng tiếng kêu lên.
Ngô Thế Huân nhìn bụng Lộc Hàm sôi lên một tiếng, vừa đau lòng lại vừa buồn cười. Hắn lợi dụng lúc cậu còn đang ngượng ngùng, nhanh chóng tìm kiếm bàn tay của Lộc Hàm mà nắm thật chặt, không để cậu có cơ hội chạy thoát, thanh âm cất lên vui vẻ tựa như một đứa trẻ.
_ Tiểu Lộc… Đi. Anh dẫn em đi ăn tối.
Khóe miệng hắn ưu tú nở thành một nụ cười. Nụ cười có chút thỏa mãn, lại ngập tràn ôn nhu.
Nhìn nụ cười của hắn, Lộc Hàm giống như có phép thuật, khóe miệng vô thức cất lên.
Ngô Thế Huân cứ thế nắm chặt lấy bàn tay Lộc Hàm, cảm thấy thế giới bỗng chốc vô cùng kỳ diệu. Lộc Hàm không bài xích hắn, thật giống như một giấc mơ. Cảm tưởng như giữa hai người trước kia chưa hề có chuyện gì xảy ra, tựa như Lộc Hàm trước nay vẫn là của hắn.
Thế Huân đưa Lộc Hàm tới một quán mì nhỏ bên lề đường. Hắn tìm ra nơi này sau đêm đầu tiên theo chân Lộc Hàm trở về nhà của cậu.
_ Em mệt rồi phải không? Mau ngồi xuống.
Ngô Thế Huân kéo chiếc ghế gỗ nhỏ, từ từ đỡ Lộc Hàm ngồi xuống.
Lộc Hàm nhìn hành động của hắn, cảm giác rất giống như trước kia, như những tháng ngày hai người còn đang hạnh phúc. Ngô Thế Huân cũng thay đổi thành bộ dáng ôn nhu như nước, đã sớm lấy đi lý trí của Lộc Hàm. Chính bản thân cậu cảm thấy thực kỳ lạ, dường như có ma lực lôi kéo, ngày hôm nay cậu tuyệt nhiên không bài xích Ngô Thế Huân.
Lộc Hàm cùng Ngô Thế Huân đối diện nhau trên chiếc bàn gỗ nhỏ, nhìn đối phương không nói một câu. Khung cảnh giống như đôi tình nhân cùng nhau dạo phố, mệt mệt liền ngồi xuống nghỉ chân.
Ở đây không tính là đông khách nên hai người không phải đợi lâu, chủ quán liền bưng ra hai tô mì nghi ngút khói.
Ngô Thế Huân nhẹ nhàng đẩy tới phía Lộc Hàm tô đầy hơn, cười thành tiếng mà nói.
_ Của em. Mau ăn đi. Để bé con đói là không tốt.
Lộc Hàm vẫn lặng im. Không phải cậu không muốn cùng hắn nói chuyện, chỉ là không biết mở lời như thế nào. Chỉ là sợ, hắn một lần nữa lại giả vờ thương yêu cậu, lại một lần nữa làm cậu tổn thương.
Lộc Hàm không nói, nhìn tô mì có chút ngây ngốc.
Ngô Thế Huân để ý biểu tình của Lộc Hàm, lại nhìn xuống tô mì của cậu, khóe mắt có chút anh tú mà vươn người tới, khẽ nói.
_ Tiểu Lộc, anh xin lỗi. Em không ăn được hành tươi. Anh lại quên không nói với chủ quán… Vậy… để anh nhặt ra có được hay không?
Ngô Thế Huân hướng tới Lộc Hàm, nụ cười mang phần hối lỗi.
Đáy mắt Lộc Hàm thoáng kinh ngạc. Ngô Thế Huân vẫn nhớ cậu không thể ăn hành tươi? Hắn có thể thừa sức gọi cho cậu một tô khác, vậy mà bây giờ lại đòi giúp cậu nhặt hành ra, chính là muốn thể hiện sự quan tâm. Cư nhiên không sai. Đây chính là mơ. Giấc mơ này Lộc Hàm vĩnh viễn cũng không muốn tỉnh lại.
Hai người ngồi đối diện nhau, cùng nhau ăn bữa tối, chính là ước mơ mỗi đêm của Lộc Hàm.
Hai người ăn xong đã rất khuya. Ngô Thế Huân vẫn như cũ nắm lấy bàn tay của Lộc Hàm mà quay trở về.
Hắn đi bên cạnh cậu, không ngừng nói chuyện. Lộc Hàm lần đầu tiên cảm nhận Ngô Thế Huân chủ động nhiều tới vậy. Từ đầu tới cuối vẫn là một mình hắn độc thoại. Lộc Hàm tới một chút biểu cảm cũng không có.
Nhưng Ngô Thế Huân không mong đợi nhiều như thế. Chỉ cần Lộc Hàm không bài xích hắn đã là một chuyện quá tốt rồi.
Hai người không mất nhiều thời gian để trở về nhà, chỉ là trong lòng không ngừng luyến tiếc. Ngô Thế Huân cho tới khi nhìn thấy cánh cổng nhà Lộc Hàm, vẫn không an phận mà khư khư giữ lấy bàn tay nhỏ nhắn của cậu chẳng rời.
Chỉ tới khi Lộc Hàm lạnh lẽo rút bàn tay cậu ra khỏi bàn tay hắn, Ngô Thế Huân mới hụt hẫng buông ra. Đối với hành động của Lộc Hàm, vẫn là có một chút nhức nhối.
Hắn nhanh chóng nở nụ cười nhẹ, chạm nhẹ lên má của Lộc Hàm mà nói.
_ Tiểu Lộc ngủ ngon. Mai gặp lại.
Lộc Hàm nghe hắn nói, trong lòng có điểm thỏa mãn. Cảm tưởng hai người giống như một cặp tình nhân chia tay nhau trở về nhà, không ngừng nhung nhớ đối phương.
Lộc Hàm cố gắng che đi gương mặt đã sớm đỏ lên của mình. Một chút bản năng, cậu muốn quay lại ôm lấy Ngô Thế Huân, chỉ là lý trí không cho phép.
Lộc Hàm nhanh chóng trở vào trong, lén nhìn Ngô Thế Huân qua cửa sổ phòng mình. Khóe miệng từ từ nhếch lên.
Ngay cả bản thân Lộc Hàm cũng không ngờ tới, mình lại có thể dễ dàng để cho Ngô Thế Huân lộng hành như vậy. Cậu không nghĩ bản thân đã tha thứ cho hắn. Chỉ là quá nhung nhớ hơi ấm ấy nên tham luyến một chút, cũng lợi dụng ấm áp của hắn một chút, để cho bản thân bớt đi cô đơn.
Nhưng mỗi ngày đều có thể lợi dụng như vậy, suy cho cùng cũng thật tốt.
Lộc Hàm như thường lệ mặc đơn độc chiếc áo sơ mi của Ngô Thế Huân, cài sơ sài một vài đường cúc mà nằm lên giường, yêu thương xoa xoa cái bụng tròn của mình. Cậu cứ như vậy mỉm cười cả một tối, cuối cùng mới nhẹ nhàng nói.
_ Bé con… người khi nãy chính là baba của con đó.
Lộc Hàm chưa thể tha thứ hoàn toàn cho hắn, cũng không có nghĩa là vĩnh viễn không thể. Ngay cả chính bản thân cậu cũng không biết, có lẽ một ngày nào đó, không còn đủ sức đứng vững trước ấm áp của Ngô Thế Huân mà ngã vào vòng tay hắn. Chỉ là bây giờ muốn hắn hiểu một chút, cảm giác đau đớn giày vò khi cứ mãi đi theo cái bóng lạnh lẽo của người mình thương yêu, cứ mãi đợi chờ sự đáp trả trong vô vọng.
Lộc Hàm với tay tắt đèn ngủ, êm đềm khép hai khóe mi, thư thái chìm vào giấc ngủ.
Không biết bao lâu sau, chỉ thấy tâm trí mình đang mơ hồ mộng mị, liền thoáng nghe thấy tiếng cửa mở lạnh lẽo.
Thanh âm nhẹ nhàng khô khốc, không đủ để đánh thức Lộc Hàm đã sớm thiếp đi.
Từ phía ánh sáng le lói nơi cánh cửa gian phòng, bóng dáng cao lớn của một nam nhân từ từ tiến lại phía giường của Lộc Hàm, có chút mê luyến mà nhìn thân thể cậu. Từ cặp chân thon dài tới làn da trắng sứ. Tới cả cái bụng nhô cao cũng vô cùng quyến rũ. Là nam nhân, cư nhiên có thể xinh đẹp tới như vậy.
Người đàn ông nhếch mép thành một nụ cười khinh hách, bàn tay chai sần từ từ chạm tới vùng đùi trắng nõn của Lộc Hàm, miết một đường.
Lộc Hàm phía bên trên khẽ cựa mình, không có dấu hiệu thức tỉnh.
Người kia tiếp tục di chuyển lên phần trên, chạm tới bụng của Lộc Hàm, đê mê mà vuốt ve cơ thể cậu.
Lộc Hàm bị chạm tới phần nhạy cảm, có chút bất giác, vô thức mà hé mở hai hàng mi.
Cậu toàn thân mơ hồ hiểu được vấn đề, kinh hãi mà ngồi bật dậy. Khóe miệng lắp bắp sợ hãi.
_ A… Ai…
Nam nhân vẫn giữ nguyên nét cười, dùng bàn tay thô kệch của mình chạm tới vai của Lộc Hàm, muốn hôn tới. Người kia ghé mặt vào cổ cậu, nhẹ nhàng nút một cơn.
Lộc Hàm trong lòng bỗng có chút buồn nôn. Cậu đưa cánh tay nhỏ nhắn, dùng sức mà đẩy người kia ra.
Vạn nhất không phải Ngô Thế Huân. Mùi hương này không giống hương cỏ dại trên áo hắn. Cơ thể này không phải cơ thể cường tráng của hắn.
Cậu cơ man không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vô lực nép mình vào phía góc tường.
Người đàn ông kia không có dấu hiệu dừng lại, tiếp tục tiến tới, nhằm cúc áo trên người Lộc Hàm mà cởi.
Cậu hai mắt đã sớm mờ đi. Trong đầu độc độc tâm niệm cái tên Ngô Thế Huân, muốn gào lên tên hắn, chỉ là cổ họng đã sớm nghẹn lại. Người này rốt cục là ai?
Người đàn ông nhìn biểu tình của Lộc Hàm, bật cười thành tiếng, cất giọng trầm thấp tới đáng sợ.
_ Lộc Hàm! Ngoan. Lại đây! Lại đây nào.
Lộc Hàm thoáng chút mơ hồ. Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Cảm giác này, chính là cảm giác của năm năm về trước, trong lần đầu tiên cậu bán thân để cứu Ngô Thế Huân. Chính là cảm giác ghê tởm buồn nôn ấy. Chính là cảm giác bản thân không ngừng bị xuyên chọc, không ngừng bị hành hạ. Cảm giác mình đã phản bội Thế Huân, cảm giác mình chính là thứ cặn bã, là loại kỹ nam vô sỉ. Giọng nói này cậu đã nhớ ra, chính là giọng của người đàn ông ấy, chất giọng trầm đục tới dọa người, thanh âm nhuốm độc một màu nhục dục. Cảm giác của năm năm về trước, hiện hữu không chút thay đổi, thậm chí còn có phần đáng sợ hơn.
Toàn thân Lộc Hàm run lên. Đồng tử cố gắng nhìn xem người kia là ai. Nhưng bao quanh cậu chỉ là một màu đen của đêm tối.
Giọng cười của người đàn ông lan khắp không gian, bủa vây lấy Lộc Hàm. Cậu sợ hãi tới bật khóc nức nở, loạng choạng bảo vệ bụng của mình.
Người đàn ông khả ố tiếp tục bật ra một tràng cười. Bàn tay nắm trọn lấy thân thể của Lộc Hàm mà hôn lên.
_ Tiểu mĩ nhân. Thân xác em năm năm qua vẫn không thay đổi. Để xem, em có chiều chuộng được ta như năm năm trước hay không?
|
Chương 40
Bi thương
Em dành cả một đời để đi tìm kiếm yêu thương
Cuối cùng em đã nhận ra tất cả những gì tốt đẹp nhất chỉ có thể có được khi trả giá bằng bi thương thống khổ
Nam nhân không ngừng dây dưa bàn tay thô kệch trên cơ thể Lộc Hàm., vẫn đem giọng cười trầm đục đó ra mà ám ảnh cậu.
Lộc Hàm đã sợ hãi tới cùng cực, vo lực mà dùng cánh tay nhỏ nhắn che chắn lấy thân mình. Nước mắt tựa như ngọc thạch rơi xuống bờ vai trần trắng nõn. Ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào, ánh thêm một tầng xinh đẹp, càng khiến ham muốn trong ánh mắt của người đàn ông tăng thêm một phần.
Người đàn ông lao đến, đem thân thể Lộc Hàm mà hôn tới. Từng vệt màu đỏ thẫm hằn in trên làn da trắng sứ.
Lộc Hàm vô vọng bật khóc, quờ quạng xung quanh cố gắng tìm một chút hy vọng. Bàn tay nhỏ nhắn may mắn chạm tới chiếc cốc thủy tinh đặt bên cạnh bàn, không còn khả năng suy nghĩ bất kỳ điều gì, cầm chặt chiếc cốc trong tay, dùng sức mà đập mạnh vào gáy của người đàn ông đang chế ngự trên cơ thể cậu.
Bàn tay nhỏ nhắn không tự chủ được mà bị cứa vào.
Máu của người đàn ông tràn vào bàn tay Lộc Hàm, vương lên một mùi tanh nồng tới tức tưởi.
Lộc Hàm nhân lúc người đàn ông còn đang hoảng hốt chưa kịp nhận thức liền yếu ớt dùng bàn tay yếu ớt đẩy người kia ra, mặc kệ bản thân mà chạy vội vã ra bên ngoài. Bước chân loạng choạng đẩy cánh cửa nhà, để màn đêm lạnh lẽo tựa như cứa vào da thịt.
Cậu run rẩy quay lại nhìn ánh đèn hắt ra từ cửa phòng mình, bước chân đã sớm không còn vững chãi. Lộc Hàm cơ man chạy, một bước lại một bước liền va phải một người. Cậu run rẩy ngã ra phía sau, toàn thân chạm phải nền tuyết lạnh lẽo. Ánh mắt kinh hãi nhìn lên phía trên, hai cánh môi đã cắn chặt lại. Trong lòng chỉ đơn độc một cảm giác hoảng sợ, vô thức dịch người về phía sau. Máu từ bàn tay tràn ra, có chút thẫm đỏ trên nền tuyết trắng.
_ Tiểu Lộc!
Thanh âm vang lên bên tai Lộc Hàm , đột nhiên làm cậu bật khóc nức nở. Lộc Hàm hỗn loạn lau nước mắt không ngừng tràn ra, cố gắng tiếp nhận thân ảnh trước mắt. Trong tim từng cơn từng cơn nhói lên.
_ Ngô Thế Huân!
Lộc Hàm dùng bàn tay thẫm mấu bịt chặt lấy miệng, ngăn cho bản thân thét lên. Cậu hoảng loạn dụi mắt, vạn nhất cũng không thể tin tưởng. Ngô Thế Huân đang đứng ngay trước mắt cậu. Hắn không phải đã trở về từ khi nãy rồi hay sao?
Ngô Thế Huân quả thực sau khi an ổn thấy ánh điện trên phòng Lộc Hàm tắt đi, bản thân mới quay người trở lại. Tới nơi để xe liền phát hiện, chiều khóa xe chính là để quên trong chiếc áo khoác hắn đã đưa cho Lộc Hàm. Bất lực suy nghĩ, cuối cùng chỉ còn cách trực tiếp điện thoại cho cậu.
Ngô Thế Huân sau đó đi tới nhà Lộc Hàm, thật không thể ngờ vừa vặn nhìn thấy cậu lao từ phía bên trong ra, gương mặt nhợt nhạt đẫm nước mắt. Toàn thân kịch liệt run rẩy, máu từ bàn tay còn không ngừng tuôn. Quần áo trên người cậu rách nát tới tả tơi. Bộ dạng này quả thật đối nghịch với người hắn nhìn thấy hơn nửa tiếng trước.
Ngô Thế Huân vừa xót xa vừa kinh hãi, nhìn Lộc Hàm dưới nền tuyết đang hoảng hốt nhìn hắn liền không kiềm chế được mà thốt lên.
_ Lộc Hàm!
Ngô Thế Huân đau lòng đỡ Lộc Hàm dậy, đem cậu ôm vào lòng.
Điều làm Ngô Thế Huân không ngờ nhât chính là Lộc Hàm không im lặng giống như trước, cũng không bài xích hắn. Cậu mạnh mẽ vòng cánh tay mảnh khảnh qua người Ngô Thế Huân, siết lấy hắn. Đầu của Lộc Hàm tựa vào lồng ngực Ngô Thế Huân, nắm lấy lưng áo hắn mà nức nở. Bờ vai nhỏ gầy không ngừng rung lên.
Ngô Thế Huân có chút bối rối, lại có chút sợ hãi mà đồng điệu siết Lộc Hàm vào lòng, không ngừng vuốt ve lưng cậu. Toàn thân Lộc Hàm lặng ngắt, so với băng tuyết còn có phần buốt hơn.
Ngô Thế Huân bối rối, không biết như thế nào để làm Lộc Hàm bình tĩnh lại. Hắn có chút đắn đo, sau đó mạnh mẽ dùng bàn tay lớn của mình, áp lên má Lộc Hàm, lợi dụng khi ánh mắt của Lộc Hàm còn chìm trong lồng ngực hắn, Thế Huân liền nhấn hai cánh môi mình vào cánh môi nhợt nhạt của Lộc Hàm. Nụ hôn ướt át có chút lạnh lẽo của hạt tuyết, còn có cả dư vị ngọt ngào ấm áp, giống như ánh nắng mặt trời của những ngày giáp đông, vừa lạnh vừa ấm, lại không ngừng làm cho đối phương run lên. Hai cánh môi quấn lấy nhau không thôi. Nụ hôn có chút đê mê, mang theo một chút an ủi, cũng bao nhiêu niềm thương yêu. Hương thơm đặc biệt của đối phương lan tỏa dần trong tâm trí, choáng ngợp tất cả cảm xúc, tựa một cơn mua rào rửa trôi đi mọi xúc cảm của một giây về trước.
Lộc Hàm ở trong lòng Ngô Thế Huân, không ngừng tìm cảm giác an toàn. Giống như con thú nhỏ bị thương không ngừng tìm người giúp đỡ.
Ngô Thế Huân không hỏi Lộc Hàm có chuyện gì xảy ra. Điều hắn quan tâm nhất lúc này chính là Lộc Hàm của hắn đang vô cùng sợ hãi. Biểu tình của cậu khiến hắn không ngừng đau lòng, cũng không ngừng day dứt. Hắn cả một đời này, vĩnh viễn cũng không muốn để Lộc Hàm của hắn rơi nước mắt, càng không thể để Lộc Hàm của hắn phải sợ hãi. Thực không ngờ vừa rời xa hắn một chút, liền trở thành bộ dạng thê thảm như vậy.
Lộc Hàm tựa như dính chặt lấy lồng ngực của Ngô Thế Huân, nhịp thở hỗn loạn, còn không ngừng ho lên.
Thế Huân âu yếm chạm vào gương mặt của Lộc Hàm, cố gắng để gương mặt cậu hướng lên nhìn hắn.
Lộc Hàm dưới cử chỉ nhẹ nhàng ấm áp của Thế Huân, không kìm được lòng mà làm theo hắn.
Khoảnh khắc Lộc Hàm hướng ánh mắt tới Ngô Thế Huân, hắn cảm tưởng như phía bên dưới mình chính là thiên thần. Ánh mắt trong như nước, đồng tử màu rêu vong, chỉ là nước mắt vẫn không ngừng trào ra. Từng giọt long lanh chảy vào trái tim hắn, giống như từng con dao nhỏ cắm sâu xuống, đau tới nhói buốt.
_ Tiểu Lộc…
Ngô Thế Huân âu yếm dùng bàn tay lau đi hàng nước mắt trên gương mặt Lộc Hàm, yêu thương mà chạm tới trái tim cậu.
_Đừng khóc…Thế Huân ở đây rồi.
Lộc Hàm giống như vừa trút bỏ được tảng đá đè nặng nơi đáy tim, đau tới nghẹn thở. Rốt cục một câu nói của hắn, cũng có thể làm cậu bớt đau, có thể làm cậu an tĩnh, có thể làm cậu yên tâm tới như vậy. Bất kể ai cũng có thể nói ra câu ấy, nhưng chỉ có duy nhất một Ngô Thế Huân, mới đem lại điều kỳ diệu ấy.
Ngô Thế Huân cố giúp người trong lòng điều chỉnh lại nhịp thở. Lúc này mới có cơ hội nhìn lại trang phục trên người cậu. Toàn thân nhỏ bé chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắn còn bị xé tới rách nát. Bàn tay nhỏ nhắn không ngừng chảy máu. Ở trên chiếc cổ thanh mảnh còn có những vệt đỏ.
Không cần suy nghĩ nhiều, bàn tay của Thế Huân đã nắm chặt thành nắm đấm, khóe mắt ánh lên một đường căm giận. Ngày đầu tiên hắn tới tìm Lộc Hàm liền gặp phải người đàn ông ấy. Hắn lập tức có dự cảm không lành. Từ cách ông ta nhìn hắn, tới giọng điệu nói chuyện, liền không có thiện cảm, để Lộc Hàm ở cùng ông ta không có chút an tâm. Cư nhiên ngày hôm nay dám làm loại chuyện đốn mạt tới như vậy.
Ngô Thế Huân siết nhẹ vai Lộc Hàm, đau lòng cầm bàn tay cậu lên. Máu chảy qua kẽ tay, vương xuống quần áo của cả hai.
Ngô Thế Huân không có gì giúp cậu khử trùng vết thương, chỉ bất lực mà dùng chính bàn tay mình, lau đi vết máu trên tay Lộc Hàm. Hành động có chút vụng về ngu ngốc, đơn thuần muốn người kia bớt lạnh lẽo đau đớn.
_ Tiểu Lộc…
Ngoài gọi tên cậu ra, Ngô Thế Huân chẳng biết phải làm như thế nào.
Lộc Hàm đối với hành động của Ngô Thế Huân, đang nức nở lại càng muốn khóc hơn. Nếu như một vài phút trước, cậu không may mắn chạy thoát được, quả thực không dám nghĩ tình trạng của bản thân lúc này. Ngay lúc đau đớn sợ hãi nhất lại gặp được Ngô Thế Huân, tựa vào lồng ngực hắn cảm tưởng như bản thân có thể đối mặt với bất kể thứ gì, kể cả cái chết.
Lộc Hàm nằm trong ngực Ngô Thế Huân, vừa ổn định lại một chút liền nghe thấy đằng sau cất lên thanh âm trầm đục tới kinh người.
_ Đến rồi sao, Ngô Thế Huân? Nhanh như vậy.
Lộc Hàm kinh hãi ngẩng lên, cặp đồng tử mở lớn. Cánh cửa nhà từ khi nào đã không còn khép. Một người đàn ông từ bên trong từ từ tiến ra, khóe miệng nhếch thành một nụ cười khinh bạc.
Ngô Thế Huân tiếp nhận thân ảnh trước mắt, nhẹ nhàng trấn an Lộc Hàm trong lòng hắn không ngừng run rẩy sợ hãi, hướng tới Dương Mạc Phong, đáy mắt không giấu giếm căm giận.
_ Dương Mạc Phong! Khốn nạn! Ông không muốn sống nữa?
_ Tao là Lộc Mạc Phong.
Trong thanh âm của lão có ý chế nhạo cùng ngạo nghễ.
Tâm trí Lộc Hàm có chút ngưng trệ. Hạ Bạch Lăng cùng người này sống với nhau mười mấy năm, còn cùng người kia mang họ Lộc. Không lẽ cô ta lừa cậu? Trong lòng vạn nhất không thể chấp nhận ý nghĩ thoáng qua trong tâm trí.
Lộc Mạc Phong để ý tới biểu tình của Lộc Hàm, trong lòng không ngừng dâng lên thỏa mãn.
_ Nghĩ đúng rồi. Con là con trai ta, Lộc Hàm.
Lộc Hàm mở lớn hai mắt, run rẩy nép vào lòng Ngô Thế Huân, tâm trí hoảng loạn chỉ biết nắm chặt lấy vạt áo của hắn, cố gắng kiềm chế không khóc lên. Ngô Thế Huân đem cánh tay rắn chắc của mình mà ôm lấy người trong lòng, ánh mắt có chút phẫn nộ hướng tới người đàn ông ở đối diện.
_ Chỉ có loại không bằng cầm thú mới đi làm loại chuyện bại hoại ấy với con trai của mình.
Dương Mạc Phong nhìn bộ dạng của Ngô Thế Huân, nghe lời đe dọa của hắn, lập tức thu lại ý cười. Hắn rút từ trong túi áo ra một khẩu súng, ánh mắt phút chốc chuyển thành lạnh như băng, hướng khẩu súng tới chỗ Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm.
_ Câm mồm lại trước khi tao bắn.
Ngô Thế Huân nhìn thấy hắn có vũ khí, xung quanh còn xuất hiện thêm đàn em, bèn không suy nghĩ đem Lộc Hàm giấu đằng sau lưng, dùng tấm lưng vững chãi mà che chở cho cậu. Bàn tay không có chút ý muốn tách rời, cố thủ mà nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn lạnh ngắt của Lộc Hàm, ánh mắt kiên cường mà đối nghịch với Lộc Mạc Phong.
Lộc Hàm tâm trí không khỏi choáng váng trước câu nói của Lộc Mạc Phong, cổ họng nghèn nghẹn không sao nuốt xuống.Cái gì là cha của cậu? Lộc Hàm không tin, có chết cũng không tin. Cậu mồ côi từ nhỏ, từ lúc mới ssinh ra đã không ai cần cậu. Bây giờ có một người đột nhiên xuất hiện, nói là ba cậu, khi nãy còn làm loại chuyện đốn mạt như thế.
Lộc Hàm đang ngây ngốc suy nghĩ liền cảm nhận được một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn lạnh lẽo của cậu mà kéo ra phía sau. Một giây sau, gương mặt liền được đặt vào một tấm lưng rộng rãi vững chắc, còn thoang thoảng hương thơm quen thuộc.
Lộc Mạc Phong vẫn không thay đổi tư thế, từng bước từng bước chậm rãi tiến tới, chạm khẩu súng vào người Ngô Thế Huân, trầm thấp nói.
_ Không còn nhiều thời gian. Cả hai chúng cậu, đi theo tao.
Ngô Thế Huân vạn phần muốn chống chế. Chỉ là với thân thể Lộc Hàm bây giờ, mọi chuyện đều bất tiện. Hắn chỉ có thể dùng thân mình bảo vệ cậu mà nghe theo Dương Mạc Phong. Phía xung quanh đột nhiên xuất hiện thêm nhiều tên vận y phục đen, thân người xăm trổ kì lạ.
Lộc Mạc Phong di chuyển tới phía bên cạnh Ngô Thế Huân, để khẩu súng không rời khỏi cơ thể hắn, khóe miệng không ngừng nụ cười quỷ dị.
Mấy tên đi đằng sau không suy nghĩ mà đẩy người Lộc Hàm cùng Ngô Thế Huân đi lên trước. Thế Huân có chút giận dữ, vòng tay qua người Lộc Hàm, giận dữ nói cùng đám người của Lộc Mạc Phong.
_ Đừng động vào người cậu ấy.
Lộc Hàm nương theo người Ngô Thế Huân mà bước đi, có chút thất thần, trong lòng đơn độc sợ hãi.
Ngô Thế Huân nhìn biểu tình hỗn loạn của Lộc Hàm, đau lòng mà siết lấy tay cậu, thanh âm cất lên nhẹ nhàng ấm áp.
_Đừng sợ…Tiểu Lộc. Anh sẽ lo mọi chuyển ổn thôi.
~*~*~*~*~
Ngô Thế Huân đau lòng nhìn Lộc Hàm ngồi ở phía dối diện, tình trạng không khác hắn, đều bị trói vào một chiếc ghế gỗ.
Căn nhà kho cũ kĩ được xây bên dưới căn nhà mà hai tháng qua Lộc Hàm vẫn ở, nhìn thoáng qua cũng đủ khiến người ra run sợ.
Lộc Hàm thân thể yếu ớt bị trói chặt vào ghế, đối với loại khung cảnh này có chút sợ hãi. Không gian phảng phất một mùi rêu phong ẩm mốc, khiến Lộc Hàm không kìm được mà nôn khan một tiếng, gương mặt vốn nhợt nhạt càng trở nên xanh xao.
Ngô Thế Huân đau lòng không dứt, càng không muốn kéo dài tình trnajg này thêm một giây phtus nào nữa, nhanh chóng nói với Lộc Mạc Phong.
_ Rốt cục ông là ai?
Lộc Mạc Phong tiếp tục bật lên một tràng cười, khiến chân cậu của Ngô Thế Huân nhăn lại. Ông ta tiến tới chỗ Lộc Hàm, nâng gương mặt xinh đẹp của cậu lên, nhìn thẳng vào mắt của cậu, bàn tay bất chợt không nương tình mà tát xuống gương mặt xinh đẹp.
Lộc Hàm vì đau đớn không tự chủ mà khẽ rên lên.
Ngô Thế Huân ngồi đối diện, phẫn nộ mà hét.
_ Ông điên sao? Làm gì vậy?
Lộc Mạc Phong vẫn dùng ánh mắt lạnh lẽo ẩn ẩn hận thù nhìn vào Lộc Hàm, thanh âm cất lên ẩn ẩn vài tầng ý.
_ Lộc Hàm. Mày sẽ không có ngày khốn khổ như thế này, nếu như mày không phải con trai của con ả đó. Năm ấy, mẹ của mày đã cướp hết tiền của tao, cả tâm huyết của tao để đi theo trai, còn cùng hắn ta sinh ra mày. Mẹ mày không đủ sức nuôi cậu nên tống cậu vào trại mồ côi. Ngày đó, tao vừa yêu cô ta tới chết di sống lại, càng yêu lại càng hận. Và rồi, tao tìm thấy mày. Mày có biết, lần đầu tiên là ở đâu không?
Dương Mạc Phong không ngừng cười, làm tim Lộc Hàm cũng theo đó mà run lên.
_ Là ở quán bar! Chính cái lần đầu tiên trong cuộc đời của mày. Là tao!
Lão như hóa điên dại, bật cười thật lớn.
Lộc Hàm ngồi trên ghế, nước mắt không ngừng rơi xuống. Đáy mắt ngập tràn kinh hãi, có chết cũng không thể tin. Cậu run rẩy để ý tới gương mặt của Ngô Thế Huân đã có phần tái đi, khóe môi cắn chặt lại.
_ Và mẹ mày, đã lấy ba của Ngô Thế Huân…Không thể ngờ, anh em chúng mày lại yêu nhau, còn cùng nhau có con. Nghiệt duyên! Đó chính là quả báo của mẹ mày!
Lộc Hàm kinh hãi mở lớn hai mắt. Phút chốc, cảm giác như bản thân không thể thở nổi, đau đớn tới muốn chết đi sống lại. Hắn nói dối. Là hắn lừa cậu. Cậu cùng Ngô Thế Huân nhất định không phải cùng quan hệ huyết thống, nhất định không phải là anh em.
Lộc Hàm run rẩy sợ hãi mà hét lên. Thanh âm yếu ớt mong manh, ngập tràn ngữ khí đau lòng.
_ Nói dối! Nói dối!
Ngô Thế Huân ngồi đối diện, thu hết biểu tình của người kia vào mắt, tâm trí phút chốc trở nên ngây ngốc. Hắn vào lúc này vạn nhất không thể suy nghĩ bất kỳ điều gì.
Anh em…
Huyết thống…
Hắn cảm thấy khóe môi mình run lên, toàn thân từng đợt lạnh ngắt, không thể nói lên bất cứ thư gì. Trong tim đơn độc một cảm giác trống rỗng lạnh lẽo. Lộc Hàm ở trước mắt hắn. Lộc Hàm không phải vừa chấp nhận hắn thêm một chút hay sao? Lộc Hàm không phải từ trước tới nay luôn hết lòng yêu thương hắn, hết lòng hy sinh vì hắn, tại sao mọi chuyện lại thành như vậy? Rốt cục hai người yêu nhau nhiều như vậy, có gì sai? Lộc Mạc Phong nhất định là muốn làm cho Lộc Hàm đau lòng, nhất định lão đang nói dối.
Lộc Mạc Phong tiến gần tới Lộc Hàm, nở một nụ cười tà mị:
_ Mày là thứ không đáng có trên cuộc đời này. Nhưng mày lại rất giống cô ấy… Tao không thể có được cô ấy, nhưng tao phải có được mày!
Lộc Mạc Phong sau câu nói, không chút đắn đo mà lao tới, một lực xé rách quần áo trên người Lộc Hàm. Toàn bộ thân thể của cậu phô bày không chút che giấu.
Lộc Mạc Phong không để ý tới Ngô Thế Huân, lại càng không để ý tới bọn đang em đứng xung quanh, lao tới thân thể của Lộc Hàm, thỏa mãn cảm nhận da thịt mát lạnh chạm lên cơ thể đầy chai sạn của hắn.
Lộc Hàm sợ hãi lần thứ bao nhiêu bật khóc, run rẩy khép chặt chân lại, ánh mắt đẫm nước thoáng thấy Ngô Thế Huân. Hắn không chút phản ứng mà nhìn cậu, gương mặt ngây ngốc lạnh lẽo.
Lộc Hàm run lên khi cảm nhận được bàn tay thô ráp của Lộc Mạc Phong đang cố mở rộng chân của mình ra. Gương mặt nhợt nhạt vì chống chế đã sớm đỏ lên. Cậu cắn chặt môi, cố sức van xin.
_ Làm ơn…Tha cho tôi.
Lộc Mạc Phong giống như một con thú bị giam cầm, mặc kệ nước mắt của Lộc Hàm rơi xuống, bàn tay ó sức tách chân của Lộc Hàm ra, ánh mắt ngập tràn dục vọng.
Lộc Hàm khóc không ra nước mắt, chỉ nức nở van xin. Đối diện với người mình yêu thương đến chất đi sống lại mà bị cưỡng bức, đả kích này cậu không sao chấp nhận.
_A!
Lộc Hàm bất chợt kêu lên. Phần bụng dưới đột nhiên truyền tới một cơn đau mãnh liệt. Lộc Hàm nhăn nhăn hai chân cậu. Bé con nhất định có phản ứng. Trong lòng Lộc Hàm lại thêm một tầng sợ hãi lo lắng. Khi nãy trong lúc chạy trốn, Lộc Hàm vô tình quên đi sinh linh trong bụng mình. Vận động kịch liệt như vậy bảo bối không lẽ đã xảy ra chuyện?
Qủa nhiên trong bụng tiếp tục truyền tới một cơn đau thắt. Mồ hôi trên trán Lộc Hàm túa ra, hòa cùng máu và nước mắt. Tiểu sinh mệnh, lúc này con nhất định không được có chuyện gì. Bụng của Lộc Hàm xao động thấy rõ, đau đớn đã khó kiềm chế.
Ngô Thế Huân giật mình nhìn Dương Mạc Phong cưỡng hiếp Lộc Hàm, toàn thân đã giận dữ tới run lên.
_ Con mẹ nó! Ông còn tính người nữa hay không? Buông em ấy ra đi. Em ấy đang có thai…Đừng động vào!
Ngô Thế Huân bất lực cầu xin Lộc Mạc Phong, nhận lại chỉ là tiếng rên rỉ đầy thỏa mãn.
Lộc Hàm đã đau tới hoa mắt, khó khăn mà kháng cự lại với Lộc Mạc Phong. Cậu càng giãy dụa, chiếc dây thừng càng thắt chặt. Lộc Hàm vừa nhục nhã vừa thống khố, trong tim giống như không còn nhịp đập.
Ngô Thế Huân ở một bên, trực tiếp nhìn người mình thương yêu bị làm nhục, trực tiếp nhìn cậu đang vì đau đớn mà nấc lên, trong lòng ập tới từng trận chua xót.
_A!
Một ngón tay thô kệch không chút lưu tình mà đâm vào hậu huyệt nhỏ bé của Lộc Hàm. Cậu hét lớn, cổ họng khô khốc khản đặc, nước mắt giống như bật ra từ hai khóe mi. Lộc Hàm oằn người lên hứng chịu cơn đau rát tới chết đi sống lại, gương mặt đã sớm không còn chút huyết sắc.
Cùng lúc ấy, Ngô Thế Huân ngồi ở phía đối diện hét lên.
_ Không! Lộc Mạc Phong! Cấu xin ông thả tiểu Lộc ra…Cầu xin ông!
Ngô Thế Huân không kìm được mà rơi nước mắt. Lộc Hàm đang ở ngay trước mắt hắn chịu vũ nhục đau khổ. Hắn bất lực ngồi nhìn cậu đau tới chết đi sống lại.
Lộc Mạc Phong không quan tâm tới xung quanh, tiếp tục trườn người dải nụ hôn lên người Lộc Hàm.
Đau đớn trong bụng cậu đã tăng lên gấp bội, còn có phần mạnh hơn trước. Lộc Hàm có thể thấy bản thân suy yếu, có chút không thể chịu nổi. Cậu muốn buông rồi. Lộc Hàm yếu ớt đưa ánh mắt tới thân ảnh của Ngô Thế Huân, nhìn hắn thật lâu giống như muốn lưu giữ Thế Huân ở mãi trong đáy mắt.
Ngô Thế Huân không còn sức chịu đựng, nước mắt cố không tuôn ra, hét lớn:
_ Làm ơn…Ông muốn gì hãy cứ làm với tôi. Đừng làm tổn thương em ấy.
Hành động của Lộc Mạc Phong đột nhiên ngưng trệ. Hắn quay sang nhìn Ngô Thế Huân cương nghị ở phía đối diện, trong lòng lại nảy sinh một tầng suy nghĩ. Ngô Thế Huân vừa cầu xin hắn chơi với cậu ta? Điều Lộc Mạc Phong cần bây giờ chính là tiền. Hắn không chỉ cần hiện tại, mà còn cần cho những ngày về sau. Hơn nữa mối thâm thù với nhà họ Ngô cũng phải trả bằng hết.
Khóe miệng không ngừng cười khẩy, rút ngón tay ra khỏi hậu huyệt của Lộc Hàm, đứng thẳng người dậy, tiến về phía Ngô Thế Huân:
_ Mày vừa cầu tao chơi mày?
Ngô Thế Huân không chút sợ hãi mà trả lời.
_ Chỉ cần ông tha cho Lộc Hàm. Bất kể thứ gì cũng đồng ý với ông.
Lộc Mạc Phong bật lên một tràng cười kinh hách, hướng tới Ngô Thế Huân, bàn tay thô kệch nắm lấy tóc hắn, giật ngược ra phía sau, buộc hắn ngẩng đầu lên nhìn lão.
_ Anh em chúng mày, thật làm cho người ta cảm động. Vậy mau quỳ xuống nói, Mạc Phong, cầu xin hãy chơi tôi…Cầu xin làm cho tôi sung sướng…
Bọn đàn em của Lộc Mạc Phong đứng xung quanh không ngừng bật cười, còn cầm máy quay mà quay lại.
Ngô Thé Huân cư nhiên là một tổng giám đốc, trước tới nay chỉ áp chế vạn người dưới thân, luôn cao ngạo bản thân không cúi đầu trước bất kỳ ai. Bây giờ vì người mình yêu thương, hắn dám làm tất cả. Hắn cả một đời này nợ Lộc Hàm quá nhiều, tới giây phút này mới thấu được hết cảm giác của cậu, cảm giác giống như đã phản bội người mình thương yêu.
Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm nhợt nhạt suy yếu phía đối diện, không mất một giây suy nghĩ liền cắn chặt hai cánh môi, quỳ xuống đất, thanh âm cất lên tựa như cứa vào tim của cậu.
_ Mạc Phong…cầu xin…ông chơi tôi! Làm cho tôi sung sướng.
|
Chương 41
Yêu em bằng tất cả những gì anh có
Bằng tất cả những gì anh có , bằng cả thương yêu
Dù dấn thân vào ngục tối …
Yêu thôi cứ yêu thôi…Em là ánh sáng
Xin em lại gần bên anh, đừng rời xa anh…
Lộc Hàm cố gắng chớp hai hốc mắt ngập nước, nhìn Lộc Mạc Phong từ từ tiến lại chỗ Ngô Thế Huân, khuôn miệng mấp máy như cố muốn nói với hắn một câu. Chỉ là cơn đau không cho cậu làm điều ấy. Cơn đau co thắt mỗi lúc một nhiều. Gương mặt Lộc Hàm tựa như không còn chút huyết sắc. Bàn tay nhỏ nhắn run rẩy muốn chạm tới bụng, an ủi bé con một chút, bất quá tình trạng này, cậu không thể làm gì. Tâm trí rã rời đau đớn. Vạn lần muốn thét lên Lộc Mạc Phong nhất định không được động tới Ngô Thế Huân, nhất định không được đặt hắn dưới thân. Bởi cậu hiểu, Ngô Thế Huân từ trước tới nay dáng mạo cao nghi, tự tôn chính là đáng quý nhất. Cư nhiên giây phút này không thể cho bất kể ai áp chế mà cuồng nhiệt ra vào.
Cổ họng Lộc Hàm đau rát nhức nhối, bất lực cảm nhận cơn đau thể xác, hòa chung với nỗi đau tinh thần đang từng giây dày vò cậu.
Lộc Hàm yếu ớt bất giác cảm nhận một dòng ấm nóng tay nống từ trong cơ thể cậu chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống nền đất lạnh lẽo. Từ bụng truyền tới một cơn đau tới tê liệt làm gương mặt Lộc Hàm sớm nhăn lại, cố họng đau rất bật lên một tiếng kêu thống khổ.
Dòng huyết đỏ chậm rãi chảy, đem theo nước mắt của Lộc Hàm mà kéo xuống. Cậu thổn thức nấc lên từng cơn. Bé con của cậu nhất định đang rất đau đớn, nhất định đang trách cậu không bảo vệ sinh linh bé nhỏ này, để cho bé con từ lúc hình thành tới khi sắp chào đời mỗi ngày đều sống trong thống khổ.
Cách đây chưa đầy một tiếng, khoảnh khắc Ngô Thế Huân đem cậu mà ôm vào lòng thật ấm áp, những tưởng bản thân có thể vĩnh viễn chìm đắm trong lòng hắn, vĩnh viễn kề cận hơi ấm ấy. Một chút hy vọng, có thể quay lại nnhuw lúc ban đầu, lại bị Lộc Mạc Phong không chút lưu tình mà dập tắt mất. Ngô Thế Huân và Lộc Hàm, như thễ nào có thể là anh em? Tình yêu của hắn và cậu quả nhiên vô vọng rồi.
Ngô Thế Huân nhìn biểu tình đau đớn của Lộc Hàm, lại nhìn xuống dòng màu đang chầm chậm chảy từ bên trong cậu, đánh mắt không kìm được một tia kinh hãi. Hắn mặc kệ hoàn cảnh của bản thân, nhìn xuyên thấu vào người Lộc Hàm, đau lòng mà hét lên.
_ Tiểu Lộc…Lộc Mạc Phong! Con mẹ nó mau cứu em ấy đi….Tiểu Lộc.
Lộc Hàm mơ hồ nghe bên tai thanh âm của Ngô Thế Huân, đau đớn vẫn chưa dứt.
Lộc Mạc Phong không quan tâm tới hiện trạng của Lộc Hàm, trong ánh mắt chỉ ẩn chứa hai chữ dục vọng. Lão tiến tới gần Ngô Thế Huân, một lực đem quần áo trên người Ngô Thế Huân xé ra, không khác những gì lão làm với Lộc Hàm.
Ngô Thế Huân cố gắng giữ một chút bình tĩnh, đem kinh hãi giấu vào bên trong, cố gắng đem thanh âm trầm thấp ra cùng Lộc Mạc Phong nói chuyện.
_ Lộc Mạc Phong! Ông muốn gì tôi đều cho ông. Nhưng bây giờ, Lộc Hàm phải sinh con, đưa cậu ấy tới bệnh viện trước đã…
Lộc Mạc Phong nhếch mép, hướng tới Ngô Thế Huân, bàn tay thô ráp nắm chặt lấy cằm hắn.
_ Thứ con của nó cũng chỉ là nghiệt chủng, vốn không cần có trên đời này.
Bàn tay của Ngô Thế Huân bị trói phía sau mạnh mẽ siết chặt lại, chỉ hận không thể lao tới đánh lão ta.
Lộc Mạc Phong đưa bàn tay dơ bẩn chuyển xuống cổ Ngô Thế Huân, lướt qua yết hầu của hắn.
_ Loại người như ngươi thế nào cũng quyến rũ như vậy?
Lão không chút liêm sỉ, lao tới ngấu nghiến cổ Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân kinh hãi mở lớn hai mắt, hoảng hốt tiếp nhận những gì đang xảy ra với chính bàn thân mình.
Lộc Hàm nhìn khung cảnh trước mắt, cảm tưởng như bản thân không còn hít thở nổi. Cảm giác này, chính là bất lực nhìn người mình thương yêu bị kẻ khác chiếm hữu, còn trong vị trí nghịch cảnh như vậy. Cậu yếu ớt cắn hai khóe môi, không cách nào khống chế cơn đau tới muốn chết đi sống lại, run rẩy nhắm mắt không dám chứng kiến cảnh tượng trước mắt.
Ngô Thế Huân cả một đời chỉ áp chế kẻ khác dưới thân, có chết đi cũng không thể nghĩ bản thân có ngày hôm nay, bị một tên già nua bệnh hoạn thượng. Có phải hay không cảm giác của Lộc Hàm năm năm về trước chính là đây, cảm giác dơ bẩn nhục nhã, cảm giác bế tắc tột cùng không lối thoát. Nhưng hi sinh thân xác để bảo vệ Lộc Hàm, hắn hoàn toàn không hối tiếc.
Ngô Thế Huân bất lực phản kháng, cảm nhận cơ thể mình nhơ bẩn tột độ, chỉ thiếu điều muốn nôn ra. Bờ vai đột nhiên truyền tới một cơn đau nhói. Gã bệnh hoạn không ngừng cắn vào vai cậu, vứt phần rách nát của chiếc áo sơ mi xuống đất.
Ngô Thế Huân vạn lần muốn dùng chân mà đấu đáp với lão, trong lòng lại lo lắng bản thân chỉ cần manh động, Lộc Mạc Phong lập tức hành hạ Lộc Hàm.
Ngô Thế Huân đột nhiên có chút mơ hồ cảm nhận, một giọt nước mắt nóng rực chậm rãi chảy xuống bên khóe mi mình, trong lòng bất chợt run lên. Hắn nhất định không được rơi nước mắt. Vì một chút tự tôn cuối cùng, vì Lộc Hàm, nhất định phải kiên cường, nhất định không được khóc.
Ngô Thế Huân cảm thấy quần của mình bị kéo xuống, run rẩy kinh hãi, còn vô cùng ghê tởm.
Hắn bất lực nhắm chặt mắt lại, tìm một chút an ủi chính bản thân mình. Một chút đau đớn qua đi, không ai có thể làm tổn thương Lộc Hàm của hắn nữa. Kí ức của những năm trước, vẫn là mơ hồ mong manh, nhưng có phần đầy đủ hơn những giấc mơ trước. Hắn nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Lộc Hàm trong lần đầu tiên hai người gặp mặt, nhìn thấy ánh mắt trong trẻo giống ánh nắng của Lộc Hàm, nhìn thấy cái nắm tay siết chặt của cả hai, nhìn thấy chiếc nhẫn cưới màu bạc lấp lánh ánh lên trong mắt đối phương. Đó có phải hay không, ký ức của hắn?
Thế Huân cắn chặt môi, cố dùng chút máu tanh nồng đang tràn ra khắp khoang miệng để phân tán nỗi dơ nhục uất hận này.
_ Cút đi! Bệnh hoạn! Buông anh ấy ra! Khốn nạn!
Phía bên tai Ngô Thế Huân bất chợt vang lên tiếng thét có chút yếu ớt nức nở nhưng vô cùng mạnh mẽ cùng tiếng kim loại đập tới tấp vào da thịt tới khô khốc. Sau đó chính là cảm nhận cả thân người của Lộc Mạc Phong đè nặng lên người hắn cùng thanh âm nam nhân gào lớn, giống như tiếng gầm của quái thú.
Ngô Thế Huân mở lớn hai mắt, trong tim không ngừng run lên. Hạ Bạch Lăng đứng ngay phía trước, trên tay còn cầm một cây gậy sắt lớn, đáy mắt mạnh mẽ chạm tới Ngô Thế Huân.
Bàn tay của nữ nhân run rẩy, đề phòng những tên đàn em của Lộc Mạc Phong. Bọn chúng nhìn thấy chủ bị đánh bất ngờ tới ngất đi, có chút bất ngờ mà không dám động đậy. Hơn nữa sau Lộc Mạc Phong, Hạ Bạch Lăng chính là chủ, bọn chúng không thể làm liều.
_ Thế Huân…
Hạ Bạch Lăng không ngăn được nước mắt đã sớm tràn ra hai bên gò má, hận bản thân không thể tới sớm hơn, để Ngô Thế Huân phải ra như vậy. Cô nhanh chóng chạy tới, run rẩy gỡ dây thừng trói chặt khỏi người Ngô Thế Huân, còn thân tình lau đi vết máu trên khóe môi hắn. ánh mắt vạn phần đau lòng.
Ngô Thế Huân có chút biết ơn nữ nhân, nhưng toàn bộ lý trí đã sớm tập trung vào người Lộc Hàm ở phía đối diện. Hắn không quan tâm tới cổ tay đau nhức vừa được tháo ra, càng không quan tâm tới bộ dạng của mình lúc này, một lực lao tới cởi trói cho Lộc Hàm.
Bàn tay chạm phải tầng da thịt lạnh ngắt, nhìn thấy gương mặt trắng bệch của cậu, cùng dòng máu không ngừng tuổn a dưới chân, trong lòng giống như có thủy triều đè mạnh vào lồng ngực, thế nào cũng không thở nổi. Hắn đau lòng đem Lộc Hàm không còn sức để mở mắt ôm vào lòng, bàn tay ấm áp lau đi tầng mồ hôi trên trán cậu, lau đi dòng nước mắt lạnh lẽo tràn ra nơi khóe mi, thanh âm cất lên không giấu nổi nức nở.
_ Tiểu Lộc…Anh xin lỗi…Em đau lắm phải không? Cố lên. Anh sẽ lập tức đưa em tới bệnh viện…Em nhất định không có chuyện gì.
Lộc Hàm gắng gượng chỉ mở mắt được một chút, thống khổ đem thân ảnh của Ngô Thế Huân đặt ở nơi sâu nhất trong đồng tử của mình, cũng giống như đã sớm đem bóng dáng của hắn đặt ở đáy tim, thanh âm yếu ớt cất lên, tựa như gió thoảng bên tai.
_ Cứu…cứu lấy con…
Ngô Thế Huân trong lòng lại thêm một tầng đau đớn. Thân xác của Lộc Hàm cậu ấy không lo, hắn đau khổ vì cậu như thế nào cậu ấy không lo, cậu ấy cư nhiên đi lo cho con của cậu cùng Kim Chung Nhân. Nhưng tới cuối cùng vẫn là không thể trách Lộc Hàm, đứa con đầu lòng của hắn và cậu, chưa thành hình đã bị hắn giết chết.
Hạ Bạch Lăng đứng một bên, nhìn khung cảnh trước mắt, bản thân không kìm được lệ tiếp tục tràn ra. Cô tựa như một kẻ điên giết chết cha của mình để cứu lấy Ngô Thế Huân, tựa như một kẻ điên giữa đêm lái xe từ Seoul tới Incheon, tựa như một kẻ điên mà khóc lóc lo lắng cho hắn. Cuối cùng, ngay tới một chút biết ơn cũng không có. Ngô Thế Huân rốt cục đặt Lộc Hàm ở vị trí nào mà sống đi chết lại vì cậu, như thế nào có thể vì cậu mà để kẻ khác thượng dưới thân.
Hạ Bạch Lắng siết chặt đôi bàn tay, đáy mắt thoáng chốc phủ một tầng lạnh lẽo. Cô quay người lại, nhìn đám đàn em của Lộc Mạc Phong, nhẹ nhàng ra hiệu. Không phải Hạ Bạch Lăng ác, chỉ là cô không muốn tình cảm của mình bị kẻ khác coi thường. Ngô Thế Huân đã có cơ hội, chỉ là hắn không biết tự mình nắm lấy.
Ngô Thế Huân lảo đảo đỡ Lộc Hàm vào ngực, không quan tâm tới xung quanh mà tiến ra cửa. Lộc Hàm vô lực dựa đầu vào lồng ngực Ngô Thế Huân, bàn tay suy yếu run rẩy vuốt lên bụng của mình, thương yêu không dứt.
Hắn vừa bước ra tới cửa, đằng sau lưng liền nhận được một cơn đau điếng, không chịu đựng nổi mà ngã xuống. Đầu óc hắn mơ hồ tiếp nhận mọi thứ xung quanh.
Bọn đàn em của Lộc Mạc Phong không ngừng lao tới cầm gậy đánh tới tấp vào người Ngô Thế Huân. Hắn gồng mình lên bảo vệ người trong lòng, bất lực hứng chịu cơn đau tới chết đi.
Lộc Hàm trong lòng Ngô Thế Huân mơ hồ hiểu chuyện, lại vì cơn đau của bản thân mà không thể nói được gì. Cậu chỉ nghe thấy bên tai tiếng thét hỗn loạn của rất nhiều người, còn có tiếng la của Ngô Thế Huân. Hắn nhất định đang rất khổ sở đau đớn. Nhưng sao vòng tay này ôm lấy cậu, bờ ngực này dung chứa cậu vẫn cứ thế mà ấm áp, vẫn cứ thế mà che chở. Ngô Thế Huân, hắn từ trước tới nay vẫn giỏi làm cho cậu không ngừng yêu thương, làm cho cậu dù trong gian lao thống khổ vẫn luôn suy tưởng tới hắn.
Hạ Bạch Lăng dựa vào góc tường, nước mắt rơi xuống không ngớt, bàn tay đã sớm nắm chặt lấy góc áo. Cô nhìn Ngô Thế Huân gồng mình lên trống đỡ từng trận đòn giáng xuống, vẫn cố sức để bảo vệ Lộc Hàm, dùng tấm lưng rộng lơn kia mà chở che lấy cậu.
Đột nhiên phía bên ngoài vang lên tiếng phanh xe gấp gáp, sau đó liền có tiếng đạp cửa. Cô hoảng hốt nhìn lên. Một nam nhân thân ảnh cao lớn từ bên ngoài tiến vào, nhanh chóng dùng sức mà thay Ngô Thế Huân đáp trả lại bọn người kia.
Đáy mắt Hạ Bạch Lăng hoảng hốt nhận ra. Chính là Kim Chung Nhân. Tại sao y lại có mặt ở đây?
Kim Chung Nhân ngày mai không phải đi làm, liền nghĩ tới Lộc Hàm đã cận kề ngày sinh liền muốn tới thăm, cũng mang theo ít đồ cho cậu. Y lái xe đi giữa đêm, hy vọng sáng hôm sau có thể kịp tới, thuận tiện tạo bất ngờ cho Lộc Hàm. Thực không thể ngờ vừa tới nơi liền nghe thấy khu nhà kho phía sau không ngừng phát ra tiếng gào thét, thanh âm còn có điểm quen thuộc. Y kinh hãi nhìn bọn người lao tới đánh Ngô Thế Huân, bản thân hắn còn ôm Lộc Hàm toàn thân nhiễm đầy huyết đỏ trong lòng, gồng sức lên bảo vệ cậu, giống như không còn trụ vững được nữa.
Kim Chung Nhân bất luận chuyện gì xảy ra, lao tới phản kháng lại bọn người kia. Rốt cục cũng chỉ có ba bốn tên, đối với y không chút bận tâm.
Ngô Thế Huân trong đau đớn nhìn thấy Kim Chung Nhân giống như kẻ đi giữ sa mạc nhìn thấy hồ nước, trong lòng có chút an tâm. Hắn khó khăn cử động, suy yếu nhìn xuống Lộc Hàm vẫn không ngừng rơi nước mắt, khóe môi dường như muốn nói một lời, chỉ là không đủ sức để nói ra.
Ngô Thế Huân đau lòng dùng bàn tay đẫm máu của mình lau nước mắt trên gương mặt nhợt nhạt của Lộc Hàm, nhẹ nhàng mỉm cười. Hắn cười, máu từ khóe môi vẫn không ngừng trào ra.
_ Tiểu Lộc…Không sao nữa rồi.
Kim Chung Nhân nhanh chóng xử lý xong bọn người kia, nhìn Ngô Thế Huân bị đánh đau tới sắp ngất đi, nhanh chóng cởi áo khoác của mình choàng qua người Ngô Thế Huân đỡ hai người ra xe, lập tức tới bệnh viện.
Kim Chung Nhân gọi một chiếc taxi, giúp Ngô Thế Huân đặt Lộc Hàm ngồi ở ghế sau, tiện thể xem qua một chút tình hình của cậu. Y nhìn dòng máu thẫm đỏ dưới chân Lộc Hàm, lại tính tới thời gian mang thai, run rẩy mà nói với Ngô Thế Huân.
_ Em ấy mất quá nhiều máu. Hơn nữa bé con còn chưa tới ngày chào đời. Chỉ sợ…không thể bảo toàn được cả hai.
Ngô Thế Huân yên vị ngồi trong xe, cố gắng giục người tài xế lái xe nhanh, mặc kệ bản thân bị đánh tới thâm tím, tới bật máu, vẫn kiên cường đem Lộc Hàm ôm vào ngực, dùng bàn tay của mình nắm lấy bàn tay Lộc Hàm. Hắn nghe Kim Chung Nhân nói, trong lòng bất chợt trào lên một trận xót xa.
_ Nhất định phải cứu lấy Lộc Hàm.
Trong lòng hắn sợ hãi, Kim Chung Nhân sẽ đơn độc chỉ lo cho con của hắn mà không quan tâm tới sức khỏe của cậu. Bàn tay nắm lấy bàn tay của Lộc Hàm khẽ siết chặt lại.
Lộc Hàm đau đớn ở trong lòng Ngô Thế Huân,nghe hắn nói, đồng tử lập tức mở lớn, dùng sức yếu ớt của mình mà không ngừng lắc đầu. Nước mắt lần thứ bao nhiêu lại rơi xuống.
_ Nhất định…phải cứu lấy…con…
Ngô Thế Huân trong lòng càng thêm nhức nhối.
_ Lộc Hàm. Anh xin em. Vì bản thân anh, chọn cho bản thân em quyền sống có được hay không? Chỉ cần em sống…anh sẽ không níu kéo em. Anh…sẽ để em lại có thể cùng Chung Nhân sinh ra những đứa trẻ khác. Nhưng em nhất định..nhất định không được rời khỏi thế giới của anh.
Ngô Thế Huân đem bàn tay của Lộc Hàm kề lên khóe môi rỉ máu của hắn, nhẹ nhàng mà hôn lên. Nước mắt không kìm được khi nhìn cậu từng cơn từng cơn đau đớn mà roi xuống.
Lộc Hàm nằm trong lòng Ngô Thế Huân, khát khao nói cho hắn nghe sự thật. Hắn phải được biết bé con này là của cậu và hắn, là kết tinh tình yêu của hai người, nhất định không thể vì bất cứ điều gì mà bỏ bé con đi. Kể cả hắn và cậu có cùng chung huyết thống.
Lộc Hàm đưa đôi mắt đẫm nước nhìn Ngô Thế Huân, khóe môi gắng gượng kiềm lại cơn đau, vẫn dùng thanh âm yếu ớt mà nói cùng hắn, chỉ là trong thanh âm không kiềm chế được một tia sung sướng.
_ Là con…con của chúng ta…
Ngô Thế Huân từng chút từng chút tiếp nhận câu nói của Lộc Hàm, cảm thấy tim mình giống như vừa bị bóp nát.
Kim Chung Nhân cúi gằm xuống, nhẹ nhàng hướng tới Thế Huân, khẽ gật đầu.
Ngô Thế Huân cảm thấy bàn thân mình đang không ngừng run lên. Mọi thứ đối với hắn đã đi quá giới hạn. Lộc Hàm lại thêm một lần nữa giấu hắn, lại thêm một lần nữa con của hai người gặp nguy hiểm. Từng suy nghĩ chèn ép trái tim hắn, nghẹn tới không thể thở nổi. Chuyện hắn và Lộc Hàm cùng huyết thống còn chưa thể phân minh, bây giờ còn biết sự thật đây là đứa con của hai người, biết bản thân phải lựa chọn giữa Lộc Hàm và sinh linh bé nhỏ này, hắn đau tới muốn chết đi. Mọi chuyện mơ hồ không rõ ràng cuốn lấy trái tim hắn.
Lộc Hàm tại sao không nói với hắn? Tại sao không nói cậu đã cho hắn thêm một người thân trên cuộc đời này? Tại sao không tin tưởng hắn, không để hắn có quyền chăm sóc cậu và bé con? Nếu như ngay từ đầu hắn không ngu ngốc tin tưởng đây là con của Lộc Hàm cùng Kim Chung Nhân, hắn nhất định sẽ cố thủ cậu bên mình, nhất định sẽ không có ngày hôm nay.
Ngô Thế Huân không rời bàn tay mình khỏi bàn tay của Lộc Hàm, từ từ cảm nhận đau đớn đang vặn thắt lấy tim. Hắn nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên hai cánh môi của Lộc Hàm, nước mắt trào ra, rơi xuống môi cậu.
_ Tiểu Lộc…Một nhà ba người chúng ta…Em đừng từ bỏ.
Hắn nhàn nhạt mỉm cười, cúi xuống, hôn lên phần bụng của Lộc Hàm. Bé con kiên cường của hắn. Bé con cùng Lộc Hàm của hắn tám tháng qua sống trong đau khổ và nước mắt, bé con nhu thuận của hắn tám tháng qua giúp hắn bảo vệ Lộc Hàm. Tiểu bảo bối kết tinh tình yêu của hai người, tiểu bảo bối trong viễn cảnh mơ ước.
_ Bé con của baba, baba xin lỗi…Bé con, con nhất định phải kiên cường, nhất định phải chào đời mạnh khỏe, cùng baba bảo vệ tiểu Lộc daddy.
Ngô Thế Huân không kìm được nước mắt rơi xuống. Khoảnh khắc đứng bên bờ vực của cái chết, hắn bất chợt phát hiện ra món quà này, bất chợt khát khao được sống, bất chợt nhớ lại ước mơ về một nhà ba người. Khoảng khắc này, dù có thế nào, hắn vĩnh viễn cũng phải nắm lấy, hắn vĩnh viễn cũng không để Lộc Hàm cùng bé con này rời bỏ hắn đi.
~*~*~*~
Ngô Thế Huân toàn thân nhiễm đầy huyết đỏ ngồi trước cửa phòng cấp cứu, toàn thân yếu ớt dựa vào bức tường bên cạnh. Bàn tay hắn sớm đã nắm chặt vào nhau. Bàn tay đẫm máu khô vẫn không ngừng trào ra từng dòng máu tươi tanh nồng.
Hắn đau lòng nhìn ánh điện cánh cửa phòng phẫu thuật, màu đỏ xuyên thấu tới trái tim hắn, cảm tưởng giống như có đá đè nặng lên, đau nhức không thôi. Bên trong kia là con hắn cùng người hắn thương yêu nhất, Tất cả đau đớn của Lộc Hàm ngày hôm nay đều do chính hắn gây ra. Vì hắn, Lộc Hàm mới phải chuyển tới Incheon, mới gặp phải loại chuyện như vậy. Hắn có dùng cả đời này cũng không cách nào rửa sạch tội lỗi hắn gây ra cho cậu.
Ngô Thế Huân bất lực trượt xuống nền đất lạnh lẽo, vùi đầu vào giữa hai đầu gối, để mặc nước mắt từ hai khóe mi không ngừng chảy xuống. Lộc Hàm có bất cứ chuyện gì, quãng đời sau hắn không còn cách nào sống tiếp.
Hắn mệt mỏi thều thào, mắt không dừng khỏi phòng cấp cứu. Hắn từ từ rút trong túi áo ra một tấm ảnh, chính là tấm ảnh cưới lúc trước. Bàn tay âu yếm vuốt ve lên gương mặt của người trong ảnh.
_ Tiểu Lộc…Em nhất định phải bình an…Nhất định, phải vì anh mà sống….
Hắn ngồi đó chờ đợi tới bốn tiếng, cảm tưởng bản thân như sống tỏng địa ngục, không thấy bất kỳ tia sáng nào. Ký ức giống như cuốn phim mờ nhạt chảy qua tâm hồn hắn. Trái tim giống như bị bóp nghẹn lại, thống khổ tới tê liệt.
Khoảnh khắc Thế Huân không thể thở nổi, ánh đèn phòng cấp cứu đột nhiên vụt tắt. Hắn giống như một kẻ điên, loạng choạng mà đứng bật dậy.
Vị y tá vận trên người một bộ y phục trắng, nhẹ nhàng bế trên tay một bọc chăn nhỏ nhắn. Đồng tử của Ngô Thế Huân phút chốc đông cứng. Mồ hôi từ trên trán hắn chảy xuống, bản thân vẫn không hay biết, chỉ chăm chăm nhìn bé con ngoan ngoãn nằm ngủ trong tay vị y tá. Bàn tay hắn run lên, lạnh ngắt. Vạn lần muốn vươn tay tới, đưa bảo bối nhỏ bé kia mà ôm vào lòng, muốn thét lên cho cả thế giới này biết, hắn đã được làm baba, cuối cùng chỉ ngây ngốc bất động nhìn chằm chằm vào bọc chăn nhỏ nhắn. Đây là con của Lộc Hàm và hắn. Nhỏ bé như vậy, nhưng thập phần xinh đẹp, giống như một tiểu thiên thần.
Ngón tay Ngô Thế Huân run rẩy khẽ đưa lên, chạm nhẹ vào gương mặt của con trai nhỏ, giống như chạm vào bảo vật của nhân gian, dùng sức một chút lập tức có thể tan biến đi. Hắn muốn khóc trong hạnh phúc, nhưng nước mắt đọng mãi nơi khóe mi, không cách nào rơi xuống. Chỉ tới khi ivj y tá nhìn bộ dạng của hắn mà bật cười, Ngô Thế Huân mới có vài phần thanh tỉnh.
_ Cậu Ngô, là con trai. Bé sinh non nên có chút bé nhỏ nhưng bù lại, rất mạnh khỏe. Khi nãy còn khóc lớn, bây giờ lại có thể ngủ rồi. Bé rất đáng yêu.
Ngô Thế Huân mỉm cười nhìn bé con khẽ cựa quậy. Đứa nhỏ này sinh ra mạnh khỏe như vậy chính là điều kỳ diệu nhất, chính là phép nhiệm màu.
Lộc Hàm từ phía sau không lâu được đẩy ra. Thế Huân vội vã chạy tới, bất chấp mà cần lấy bàn tay Lộc Hàm, giống như khi nãy mà ấm áp hôn lên. Bàn tay cậu lạnh ngắt giống như băng, gương mặt trắng nhợt nhạt không chút sức sống.
Ngô Thế Huân đau lòng hỏi vị bác sĩ từ trong phòng cấp cứu, gương mặt lộ rõ mệt mỏi bước ra.
_ Em ấy…
Vị bác sĩ hướng Ngô Thế Huân khẽ mỉm cười.
_ Cậu ấy không sao. Chỉ là bé con sinh ra bằng phương pháp mổ, hơn nữa trước đó cậu ta mất nhiều máu nên mệt mỏi mà ngất đi. Ngày mai hay ngày kia có thể tỉnh lại rồi.
Ngô Thế Huân khẽ thở ra nhẹ nhàng, khóe miệng mỉm cười nhàn nhạt, thập phần thỏa mãn.
_ Tiểu Lộc…Em ổn rồi…
Hắn hướng tới cậu mà nói. Sau đó một lực mệt mỏi mà ngã xuống nền đất lạnh lẽo. Ngô Thê Huân tự mình chống đỡ tới giờ phút này đã là dùng toàn bộ sức lực của hai mười mấy năm qua, cuối cùng vẫn là kiệt sức mà ngất đi.
|
Chương 42
Có một thứ, gọi là yêu
Cuộc sống quá ngắn để chờ đợi
Anh dùng thời gian ngắn ngủi ấy để chờ em
Ngày hôm sau tỉnh lại, thứ đầu tiên Ngô Thế Huân cảm nhận chính là bóng tối ngập tràn căn phòng nhỏ. Hắn cư nhiên đã ngủ lâu như vậy. Hắn mơ hồ tỉnh dậy, vừa nhận thức được xung quanh liền hốt hoảng nhìn sang bên cạnh. Phía bên chiếc giường bên kia trống rỗng. Ngô Thế Huân hoảng hốt ngồi bật dậy, ánh mắt ráo dác tìm xung quanh, ngập tràn lo lắng sợ hãi. Hắn run rẩy đứng dậy, loạng choạng bước ra phía bên ngoài. Lộc Hàm của hắn, cậu không phải vừa mổ, có thể chạy đi đâu? Không lẽ một lần nữa Lộc Hàm lại nhẫn tâm bỏ hắn mà đi? Thế Huân chạy dọc hành lang bệnh viện, ngây ngốc tìm một thân ảnh nhỏ bé quen thuộc. Ánh mắt run rẩy bất chợt dừng lại ở bức tường ở cuối hành lang. Không suy nghĩ nhiều, Ngô Thế Huân liền biết Lộc Hàm tới tìm bé con. Lộc Hàm một mình yếu ớt men theo bức tường lạnh lẽo của bệnh viện, suy yếu mà bước đi. Bước chân bé nhỏ cô độc cố gắng đứng vững, bàn tay gầy guộc bám chặt vào tường. Ngô Thế Huân đau lòng không dứt, vội vã chạy tới bên cạnh, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Lộc Hàm. Lộc Hàm có chút bất ngờ mà ngã vào lòng người kia. Ánh mắt vừa hướng lên trên liền bắt gặp gương mặt của Ngô Thế Huân, kinh hãi mà hướng tới nơi khác. Lộc Hàm tỉnh lại trước Ngô Thế Huân không lâu. Khi mở mắt ra, đầu tiên chính là nhìn thấy gương mặt của Thế Huân ở phía giường đối diện, trong lòng vừa cố gắng nhớ lại kí ức, vừa không khỏi sợ hãi. Vòng tay Ngô Thế Huân ấm áp bao bọc lấy Lộc Hàm, giúp cậu bước đi. Lộc Hàm ngày hôm qua vừa mổ, cư nhiên bước đi một bước liền đau đớn không thôi. Cậu bước thêm vài bước, mồ hôi trên trán đã sớm túa ra, hai chân mày nhăn lại. Ngô Thế Huân đem hết biểu tình của Lộc Hàm vào mắt, trong lòng cảm thấy khó chịu không thôi. Hắn nhẹ nhàng vòng tay qua chân Lộc Hàm, từ từ bế bổng cậu lên. Lộc Hàm phút chốc quên đi đau đớn, đồng tử không ngăn được một cơn xao động, bàn tay khẽ siết chặt lại với nhau, trên giương mặt điểm những vệt hồng. Cậu nằm trong lòng Ngô Thế Huân, từ từ cảm nhận hơi ấm của hắn. Càng ấm áp, bản thân lại càng thêm đau lòng. Hơi ấm này, thực tiếc không phải của một nam nhân mà cậu có thể nương dựa cả đời, mà lại là hơi ấm của người cậu buộc phải gọi bằng hai chữ anh trai. Thanh âm của Thế Huân bất chợt vang lên bên tai, êm đềm tựa nước. _ Bé con không sao, còn rất khỏe mạnh, rất đáng yêu. Trên môi Thế Huân khẽ vẽ nên một nụ cười, ngập ý hạnh phúc. Trong lòng Lộc Hàm có điểm nhẹ nhõm, khẽ thở ra. Thế Huân nhanh chóng đưa cậu tới phòng trẻ sơ sinh, từ từ đỡ cậu xuống đất. Hắn nhìn vào bên trong, nhờ y tá đem bé con ra cho họ. Hai người không phải đợi lâu, một hồi sau, vị y tá nhanh chóng bế trên tay một bé con nhỏ nhắn xinh đẹp tới trước mắt. Lộc Hàm ở trong ngực Thế Huân nhìn bọc chăn nhỏ nhắn trong tay vị y tá, thấy gương mặt bé nhỏ của con trai, không kìm được mà bật khóc. Cậu nhanh chóng đem bé con ôm chặt vào lòng. Bảo bối của cậu, tiểu sinh linh của cậu. Bé con đã ở trong bụng cậu tám tháng qua, đã cùng cậu trải qua bao gian lao thống khổ, mỗi ngày đều giúp cậu lấp đầy cô đơn. Bé con kiên cường mạnh mẽ không vì bất cứ chuyện gì mà bỏ cậu đi. Lộc Hàm siết nhẹ bé con đang say ngủ, vô lực để nước mắt của mình rơi xuống gương mặt phần nộn. Bé con trong lòng Lộc Hàm đang say ngủ, bất chợt bị ôm chặt liền uất ức mà khóc lên, chân tay không ngừng giẫy giụa. Thanh âm mỏng manh nhỏ bé, giống như đánh thức trái tim lặng lẽ của Lộc Hàm. Cậu âu yếm hôn lên hai má nhỏ, hôn lên trán của bé con, vòng tay nhẹ nhàng đung đưa, cưng chiều mà dỗ dành con trai, miệng không ngừng nói. _ Bảo bối ngoan…Đừng khóc… Bàn tay của Lộc Hàm lau đi nước mắt trên mật bé con, nhẹ nhàng nâng niu trong tay. Bé con hoàn toàn tỉnh ngủ, có chút bản năng yếu ớt nhận ra hơi ấm quen thuộc, mở to mắt nhìn Lộc Hàm đang dỗ dành bé, ánh mắt thơ ngây nhìn người phía trên. Lộc Hàm nhìn đôi mắt của bé con, trong lòng vạn phần kinh hãi. Ánh mắt này so với đôi mắt của Ngô Thế Huân, thực không có chút khác biệt. Ánh mắt trong trẻo ngây thơ không chút vẩn đục. Khóe môi hồng nhuận nhỏ nhỏ bất chợt vẽ nên một nụ cười ngây ngốc. Bé con này, một giây trước vừa khóc, một giây sau liền bật cười. Thanh âm tiếng cười trong trẻo giống thanh âm của chuông gió, dội vào lòng Lộc Hàm một trận ấm áp. Ngô Thế Huân ở bên cạnh, hòa theo thứ xúc cảm ấm áp đó mà vuốt ve đầu nhỏ của con trai, không ngừng mỉm cười. Hắn hướng tới vị ý tá, đưa điện thoại của mình nhờ chụp một kiểu ảnh. Khoảnh khắc hạnh phúc này, hắn muốn tự mình lưu giữ lại. ~*~*~*~
Bé con mỗi ngày đều theo Lộc Hàm trở về phòng bệnh của cậu, tới đêm mới trở về phòng trẻ. Lộc Hàm muốn quay lại Seoul, muốn một lần nữa lén Ngô Thế Huân mà rời đi, nhưng bé con hiện tại còn bé như vậy, tình hình sức khỏe của cậu không xem là ổn định, cư nhiên chưa thể rời Incheon. Lộc Hàm cưng chiều nhìn tiểu bảo bối đang ngoan ngoãn nằm trong lòng Lộc Hàm, bàn tay bé nhỏ mềm mại tự chơi đùa, ngượng nghịu mà chạm vào nhau. Bảo bối hai mắt to tròn lấp lánh, nũng nịu vùi mặt mình vào bàn tay Lộc Hàm, miệng khé phát ra mấy thanh âm a ân vô nghĩa. Lộc Hàm nhìn đồng hồ trên tường, lại nhì bảo bối trong lòng có lẽ đã đói mà ngọ nguậy chân tay. Khuôn miệng cậu liền nhanh chóng nở thành một nụ cười xinh đẹp, hướng tới bé con, thân thương mà nhấc bổng con trai lên, chạm mũi mình vào mùi đứa nhỏ. _ Ân Ân, đến giờ uống sữa rồi. Cậu cười vui vẻ, với tay lấy bình sữa ấm đặt ở chiếc bàn bên cạnh, nâng người bé con dậy, thân thương mà đưa tới gần miệng con trai. Tiểu Thiên Ân nhu thuận dùng bàn tay nhỏ nhỏ ngây ngốc chạm vào bình sữa, miệng nhỏ không ngừng mút tới. Hai cánh môi hồng nhuận non mền vô cùng đáng yêu. Bộ dạng này có phải hay không đã nô nghịch tới phát đói? Lộc Hàm miệng không ngừng kêu bé con chậm rãi uống, bàn tay thân thương mà xoa xoa lưng nhỏ. Ngô Thế Huân vừa đi mua thức ăn về, nhìn thấy khung cảnh trước mắt. Bé con của hắn cùng Lộc Hàm của hắn đang ở ngay trước mắt, còn cùng nhau tạo ra khung cảnh ngọt ngào ấm áp như vậy. Bản thân cảm tưởng như trước mắt là cả thế giới của mình, thầm lặng khao khát có thể vĩnh viễn bảo vệ một nhà ba người này. Thế Huân trên môi đậm ý cười nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bước vào. Bé con tinh nhanh nghe thấy tiếng động, có chút giật mình, sau đó liền thuận theo cái vuốt ve của Lộc Hàm mà tiếp tục uống sữa. Lộc Hàm rời tầm mắt khỏi bé con, hướng lên phía trên, nụ cười bống dưng có chút đông lại. Ngô Thế Huân nhìn biểu tình của Lộc Hàm, thâm tâm khẽ nhói lên, trên môi vẫn cố thủ một nụ cười. Hắn đem đồ ăn đặt xuống chiếc bàn bên cạnh, nhìn bé con trong lòng Lộc Hàm, cưng chiều mà vuốt tóc tơ của con trai, thanh âm cất lên rất êm ái, rất ấm áp. _ Tiểu Lộc…Đưa Thiên Ân anh bế, em mau ăn tối thôi. Ngô Thế Huân muốn ôm lấy Ân Ân trong lòng Lộc Hàm, lại không ngờ bé con vừa rời tay cậu liền ủy khuất, miệng lập tức rời khỏi bình sữa mà oa oa khóc lên. Lộc Hàm lần đầu tiên nhận ra, bé con này quả thực rất dính người. Cậu nhẹ nhàng mỉm cười, giữ lại Thiên Ân trong lòng mình, vẫn giữ nguyên bộ dáng ôn nhu, xoa xoa lưng của bé con, thuận thiện âu yếm hôn lên má bé. _ Ân Ân hư hư…Để daddy cho con ăn a~ Thiên Ân bảo bối giống như hiểu chuyện, cảm nhận được hương thơm trên người Lộc Hàm, lập tức ngưng khóc, hỗn loạn ngây ngốc ôm lấy ngón tay Lộc Hàm không chịu buông, miệng nhỏ còn không ngừng phụng phịu ư ư mấy tiếng. Cậu thu hết biểu tình của bé con vào mắt, quả thực rất đáng yêu. Lộc Hàm không kìm được mà bật cười thành tiếng. Trái tim của Ngô Thế Huân đột nhiên giống như điên loạn, bị nụ cười của người kia làm say đắm không thôi. Hắn bị hai khóe miệng đang vẽ nên câu dẫn, bị thanh âm trong trẻo của Lộc Hàm mê luyến. Thế Huân cũng vì nụ cười ấy mà khóe môi càng đậm ý cười. Hắn nhẹ nhàng chạm vòa má non mền của con trai. _ Qủy nhỏ…Dính daddy tới như vậy, quả nhiên không thèm quan tâm tới baba này. Câu nói ấy, Lộc Hàm chợt có chút ấm áp. Có thể lừa bản thân một chút, đây là mgia đình hạnh phúc của cậu, gia đình hạnh phúc mà vĩnh viễn cậu cũng không buông. _Tiểu Lộc, em giúp Ân Ân uống sữa, anh sẽ giúp em ăn tối. Ngô Thế Huân vừa nghĩ ra điều gì đó, đáy mắt chợt sáng lên rực rỡ. Hắn không để Lộc Hàm từ chối, nhanh chóng lấy cháo đã mua ra. Thế Huân kê một chiếc kế bên cạnh giường Lộc Hàm nằm, có chút vui sướng mà múc một thìa cháo, kề tới miệng mình mà thổi, quả thực muốn nói với Lộc Hàm, cái này là đem theo yêu thương mà thổi vào. Sau đó kề thìa cháo tới miệng Lộc Hàm, giống như cách cậu dỗ Ân Ân uống sữa mà nói. _ Tiểu Lộc ngoan…Mau há miệng ăn nào…. Lộc Hàm nhìn bộ dạng của Ngô Thế Huân, trong lòng từng cơn vui vẻ xen lần đau thương. Sau này vĩnh viễn cũng không thể có cơ hội, cùng hắn một lần nữa ấm áp giống như vậy. Lộc Hàm không nhu thuận cũng không bài xích, chỉ đơn thuần tiếp nhận. Hắn cứ như vậy ôn nhu ngồi một bên đút cháo cho Lộc Hàm, Lộc Hàm cứ như vậy ngồi một bên tham luyến ấm áp của hắn. Tiểu Thiên Ân đã sớm uống xong bình sữa nhỏ, miệng muốn rời khỏi mà chơi đùa, không thể ngờ sữa sữa vẫn bị tiểu Lộc daddy nắm chặt lấy, bé con dùng bàn tay nhỏ bé của mình đẩy đẩy, cũng vô dụng. Tiểu Thiên Ân có chút khó chịu, ủy khuất mà khóc lên. Gương mặt nhỏ non nớt từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống. Lộc Hàm giật mình nhìn xuống bé con liền phát hiện Tiểu Thiên Ân khó chịu, cười nhẹ đặt bình sữa đã cạn xuống bàn, có chút ngượng ngùng mà bế bé con lên vai, để đầu Ân Ân tựa vào ngực cậu, âu yếm vỗ về. Bảo bối nhỏ, cuối cùng đã tố cáo daddy nhỏ của nó vì baba lớn mà lãng quên đi mình. Lộc Hàm vừa vặn dùng xong bữa tối, bé con cuộn tròn trong lòng cậu, vẫn là bộ dạng của một chú cún nhỏ mà ngoan ngoãn chơi đùa. Một lúc sau liền từ từ chìm vào giấc ngủ. Hai hàng mi cong khẽ rung động, gương mặt nhỏ nhắn vùi sâu vào lòng Lộc Hàm, nương theo những cái vuốt ve của cậu mà nhẹ nhàng thở ra đều đặn, cuối cùng cũng đã ngủ say. Ngô Thế Huân nhẹ nhành đỡ lấy bé con từ tay Lộc Hàm, giúp cậu đưa Thiên Ân về phòng trẻ. Hai người song song bước đi trên dãy hành lang của bệnh viện, trên tay còn bế theo một đứa trẻ. Khung cảnh vô cùng ấm áp hài hòa. Lộc Hàm như thường lệ, nhìn bé con nằm ngoan ngoãn trong chiếc giường nhỏ mà say ngủ, hai bàn tay nắm lấy nhau, rất giống một tiểu thiên thần. Khóe môi Lộc Hàm như thế vẫn vẽ nên một nụ cười xinh đẹp. _ Tiểu Lộc…Về thôi. Ngày mai qua sớm, nếu không tiểu Ân tỉnh lại không thấy em, nhất định sẽ khóc. Ngô Thế Huân định đỡ Lộc Hàm trở lại phòng ngủ liền nhận được sự bài xích yếu ớt từ cậu cùng thanh âm mỏng manh nhẹ nhàng. _ Chúng ta xuống phía bên dưới ngồi được không? Lộc Hàm chỉ tay xuống khuôn viên của bệnh viện, ánh mắt hướng tới Ngô Thế Huân có phần chờ đợi. _ Được…Để anh đưa em xuống… Mùa đông sắp qua, bên ngoài vẫn còn rất lạnh. Ngô Thế Huân nhìn người đi bên cạnh, trong lòng không ngừng nảy nở ấm áp thương yêu. Hắn bất chấp tất cả, đem bàn tay của Lộc Hàm nắm chặt lại, bao bọc trong bàn tay của mình, khóe miệng mỉm cười mà bước đi. Lộc Hàm bị hơi ấm của Thế Huân làm cho mê muội, không phản kháng mà để hắn lộng hành. Cảm giác của năm năm trước vẫn vẹn nguyên. Một chút thôi, dù sao cũng không bên nhau được bao lâu nữa. Trong lòng cậu, chưa xót tiếc nuối đã khỏa lấp ấm áp thương yêu. Hai người vẫn lặng im bước đi, thật lâu sau mới cùng ngồi xuống ghế đá. Ngô Thế Huân tự mình độc thoại, nói với Lộc Hàm về bé con, về cuộc sống sau này, về tương lai. Hắn thấy Lộc Hàm không phả ứng, trong tâm có chút vui vẻ, hưng phấn mà nói tiếp. Bất chợt, bên vai phải trùng xuống một chút. Thế Huân đột nhiên đông cứng bất động, ánh mắt liếc nhìn sang bên cạnh. Lộc Hàm đang dựa đầu vào vai hắn mà say ngủ. Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, so với bé con thât không khác quá nhiều. Hai cánh môi hồng nhuận có chút thần sắc. Hắn mặc kệ Lộc Hàm là tin tưởng tha thứ cho hắn hay chỉ bất giác tựa vào vai, trong lòng nảy sinh một cỗ ấm áp sung sướng. Hắn đưa bàn tay, nhẹ nhàng âu yếm vuốt má Lộc Hàm, bàn tay còn lại đưa vào túi áo, rút ra một chiếc nhấn bạc lấp lánh. Chính là chiếc nhẫn ngày trước Lộc Hàm ở Seoul đã trước mặt hắn mà vứt đi. Ngô Thế Huân nhẹ nhàng luôn chiếc nhẫn vào ngón áp út của Lộc Hàm, thanh âm cất lên bên tai cậu bao vui sướng hạnh phúc. _ Tiểu Lộc…Anh không quan âm chúng ta là quan hệ gì. Chỉ cần em yêu anh, thế là đủ… Ngô Thế Huân đã chìm trong hạnh phúc, không thể nhìn thấy một giọt nước mắt rơi xuống, cuốn vào trong gió. Được…Không cần quan tâm quan hệ của chúng ta, em yêu anh… ~*~*~*~
Lộc Hàm chỉnh lại chiếc găng tay hình cún con của cho Thiên Ân, thuận tiện chạm nhẹ lên mũi nhỏ, ánh mắt ngập tràn ý thương yêu. Bé con trong lòng Lộc Hàm vui vẻ mà bật cười. Tiếng cười nhỏ bé thanh mảnh lại vô cùng trong trẻo. Bàn tay nhỏ nhẹ nhẹ quẫy đạp trong không gian. Lộc Hàm nhìn bé con nhỏ nhắn trong lòng, khóe miệng vui vẻ mà nhếch lên. Bảo bối do sinh thiếu tháng, cơ thể có chút nhỏ bé, nhưng gương mặt đặc biệt đáng yêu. Làn da non mềm lại thơm nhẹ mùi sữa, rất giống với đậu hũ non. Cặp đồng tử màu nâu thẫm trong trẻo giống như làn thu thủy. Sống mũi nhỏ nhắn khẽ hít thở lên xuống, bộ dạng đáng yêu tựa như một chú cún con. Lộc Hàm thương yêu xoa nhẹ lên mái tóc tơ nâu nhạt của con trai, không kiềm chế mà cúi xuống, âu yếm hôn lên cặp má phấn nộn xinh đẹp. Bảo bối này so với Ngô Thế Huân là bội phần giống. Là bé con của hắn, cư nhiên đáng yêu tới như vậy. Lộc Hàm nhẹ nhàng ôm Thiên Ân vào lòng, cảm nhận mùi hương non nớt trên người bé con, trong lòng có chút nhức nhối. Bé con chưa đầy một tháng tuổi đã phải cùng cậu đi tới những nơi như vậy, vừa đông đúc vừa ồn ào, cư nhiên sẽ khó chịu. Nhưng đứa nhỏ này cũng vô cùng ngoan ngoãn, vừa tới nơi còn không vừa ý mà mếu máo một chút, không lâu sau liền ngoan ngoãn cũng Lộc Hàm chơi đùa. Thiên Ân tuy sinh thiếu tháng nhưng lại lớn rất nhanh, so với những đứa trẻ khác cũng không thua kém. Qủa nhiên bé con được Ngô Thế Huân chăm sóc đặc biệt, mỗi ngày đều cưng chiều ngắm nhìn không thôi. Trong lòng Lộc Hàm bất chợt cảm thấy bản thân thực có lỗi khi chia cắt bé con cùng Ngô Thế Huân. Nhưng cậu hết cách rồi, thế nào cũng không thể tiếp tục cùng Ngô Thế Huân chung sống, lại càng không thể rời bỏ bé con. Lộc Hàm trong một tháng qua bao nhiêu lần đã suy nghĩ về quan hệ của cả hai. Bản thân cậu cảm thấy bảo bối nhỏ này sinh ra an toàn đã là một kỳ tích, vậy nên cậu không thể để bảo bối nhỏ gặp thêm chút nguy hiểm nào. Lộc Hàm một tháng qua chỉ im lặng. Cậu quyết định sẽ bí mật quay về Seoul, sẽ tìm một nơi ở khác, sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, sẽ mỗi ngày bình bình lặng lặng mà nuôi Tiểu Ân Ân lớn lên. Cậu vốn dĩ không muốn rời xa hắn, chỉ là hai người không cách nào tiếp tục. Lộc Hàm mặc kệ cái suy nghĩ huyết thống dày vò cậu, chỉ cần Thiên Ân sống vui vẻ, cậu sẵn sàng từ bỏ tất cả. Lộc Hàm cưng chiều vuốt ve bảo bối nhỏ trong lòng cậu đã có chút buồn ngủ. Bàn tay yêu thương đặt đứa nhỏ lên vai, chậm rãi xoa lưng cho con trai, thanh âm cất lên tràn ra ngữ khí thương yêu. _ Thiên thần của daddy, con nhất định phải sống thật tốt. Lộc Hàm nhẹ nhàng ôm bé con vào lòng, đem theo một chút đồ đạc của Ân Ân mà đi lên tàu điện. Cánh cửa tàu điện ngầm vừa khép lại, một bóng dáng đã vút qua, giống như hiện thực ngay trươc mắt, những cũng mờ nhạt tựa hư ảnh. Lộc Hàm nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay áp út, môi vẽ lên một nụ cười mờ nhạt, thanh âm cất lên giống như cố kìm nén nước mắt, ích kỷ mà nói một câu. _ Thế Huân. Anh đã trao nhẫn cho em rồi…Nhất định không được kết hôn cùng người khác. ~*~*~*~*~*~
Ngô Thế Huân thẫn thờ bước dọc hành lang bệnh viện, thâm tâm cũng muốn giống như trước đây một lần nữa lại thấy Lộc Hàm. Nhưng dòng người qua lại đông như vậy, rốt cục cậu đã đi lạc ở nơi nào? Còn mang theo bé con của hắn đi. Lộc Hàm lại một lần nữa rời xa hắn, lại một lần nữa bỏ rơi hắn. Cậu không nói một lời, cứ thế để một mình hắn ngu ngốc ngây dại kiếm tìm, để một mình hắn sợ hãi hoảng hốt. Ngô Thế Huân cảm nhận trái tim mình đã sớm mệt mỏi tối tê liệt đi, bước chân loạng choạng tưởng như không thể đứng vững, đồng tử có chút ngây dại. Tờ giấy xét nghiệm ADN trên tay hắn rơi xuống đất, trong tâm vọng ra một tiếng nức nở. Lộc Hàm, rốt cục muốn có được hạnh phúc, anh còn phải đợi chờ tới bao giờ nữa? Cả tuổi thanh xuân này đã dùng để toàn tâm vẹn ý thương yêu một người, hắn từ khi nào đã trở thành kẻ luôn phải chờ đợi? Có phải hay không là từ lúc ấy, tồn tại một thứ gọi là yêu.
|
Chương 43
Ngược chiều nỗi nhớ
Hạnh phúc là do trời đất tạo nên. Còn duyên phận chính là do con người nắm bắt
Lộc Hàm trở về tới Seoul khi trời chiều chuyển sang một màu tím nhạt nhòa lạnh lẽo. Cậu nâng niu bé con sớm đã say ngủ trong lòng, tay còn lại cầm chiếc vali nhỏ, chậm rãi bước xuống. Ánh mắt đậm nét mệt mỏi, hướng ra xung quanh tìm kiếm. _ Lộc ca! Phía sau lưng nhanh chóng vang lên thanh âm vui vẻ, không cần nhìn qua cũng đủ biết chính là Biện Bạch Hiền. Nếu như có thể mãi giống như em ấy, bất kể lúc nào cũng có thể cười đùa vui vẻ. Nếu như có thể giống như em ấy, bất kể lúc nào cũng có Phác Xán Liệt ở bên cạnh chăm sóc yêu thương, thật làm cho cậu vô cùng ghen tị. Lộc Hàm cố nở một nụ cười gượng gạo, nhẹ nhàng xoay người lại. Biện Bạch Hiền nằm lấy bàn tay Phác Xán Liệt, nhanh nhẹn kéo hắn về phía Lộc Hàm. Phác Xán Liệt trên tay bế theo bé con của bọn họ, theo Biện Bạch Hiền mà bước tới. Bạch Hiền hiếu động chạm vào bé con trên tay Lộc Hàm, ánh mắt phút chốc sáng bừng lên. Cậu nhanh nhẹn đem đứa nhỏ ôm vào ngực, bàn tay âu yếm xoa nắn hai má non mềm của bé con. _ Lộc ca… Bé con đáng yêu như vậy…Tên là gì a? Lộc Hàm mỉm cười khẽ, cưng chiều vuốt lại tóc tơ của con trai nhỏ, thanh âm cất lên ngập tràn ngữ khí cưng chiều. _ Là Ngô Thiên Ân… Biện Bạch Hiền có chút khó chịu, muốn nói cùng Lộc Hàm, tại sao phải lấy họ của Ngô Thế Huân, tại sao không để bé con là Lộc Thiên Ân? Nhưng cậu nhìn tới đáy mắt mệt mỏi của Lộc Hàm, không can lòng mà yên lặng. Thiên Ân đang say ngủ trong vòng tay của daddy, đột nhiên cảm nhận được nguồn hơi ấm xa lạ, lại thấy thân thể nhỏ bay lên hạ xuống liền giật mình tỉnh ngủ. Ánh mắt ngây thơ non dại chạm tới gương mặt xa lạ, khóe mắt cong cong phút chốc nhăn lại. Bé con trong tay Bạch Hiền ủy khuất mà khóc lớn, thanh âm có chút chói tai. Biện Bạch Hiền luống cuống dùng bàn tay nhỏ nhắn vỗ về bé con, chỉ tiếc vòng tay này không quen thuộc, càng làm Ân Ân không ngừng oa oa khóc lớn, trong tiếng khóc còn lạc lõng vài tiếng ho. Lộc Hàm đau lòng nhìn bé con vừa tình dậy liền bị dọa cho khóc lớn, liền đem bé con ôm trở lại lòng, thương yêu mà không ngừng vỗ lưng đứa nhỏ, mong con trai có thể an ổn lại một chút. Tiểu Thiên Ân nhận được hơi ấm quen thuộc từ vòng tay Lộc Hàm, còn chút ủy khuất mà nấc lên, sau đó lại trở về bộ dạng của cún con mà cọ cọ đầu nhỏ vào bàn tay cậu, ánh mắt trong veo ngước lên vừa đáng yêu vừa ngây thơ. Biện Bạch Hiền đứng một bên không ngừng tiếc nuối, vẫn là không dám để tiểu Ân Ân tiếp tục khóc, chỉ dám nhẹ nhàng xoa xoa hai má phần nộn xinh đẹp. Bé con của Lộc Hàm quả nhiên thừa hưởng từ cậu, tuy còn nhỏ như vậy nhưng đã sớm nhìn ra bộ dạng của tiểu thiên thần đáng yêu ngoan ngoãn. Phác Xán Liệt nhìn bé con của Lộc Hàm và Ngô Thế Huân, trong lòng có chút thoải mái. Cuối cùng đứa nhỏ này cũng chào đời, chỉ cầu mong vì vậy, Lộc Hàm có thể suy nghĩ lại, có thể vì bé con này mà trở về bên cạnh Ngô Thế Huân, Phác Xán Liệt vốn dĩ đã biết hết chuyện Lộc Hàm quay trở về Seoul, chỉ là hắn không có cách gì để nói cùng Ngô Thế Huân. Lộc Hàm một lần nữa rời bỏ Thế Huân đi, khẳng định hắn không khỏi đau đớn thống khổ. Nhưng đây là con đường Lộc Hàm lựa chọn, Xán Liệt không thể nào lựa chọn. Hơn nữa, Xán Liệt chưa bao giờ hoài nghi, giữa Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm không đơn thuần chỉ là thương yêu. Biện Bạch Hiền giúp Lộc Hàm cầm vali nhỏ trên tay, có chút chần chừ mà hỏi cậu. _ Lộc ca…Có được hay không anh về nhà của Xán Liệt và em, cùng ở một chỗ? Bé con này để em chăm sóc, sau này lớn một chút còn có Bạch Hân nhà em làm thanh mai trúc mã… Lộc Hàm bật cười, nhẹ nhàng xoa đầu Biện Bạch Hiền, ánh mắt thoáng một tia ảm đạm. Thanh âm cất lên cố tìm một chút vui vẻ. _ Bạch Hiền…Anh không thể làm ảnh hưởng tới cuộc sống của em. Hơn nữa, anh muốn thuê một căn nhà ở xa trung tâm để tránh cùng Ngô Thế Huân đụng mặt, nhà của em lại gần công ty anh ấy, sao có thể được? Biện Bạch Hiền khẽ cúi đầu thở dài, nằm láy bàn tay lạnh lẽo của Lộc Hàm. _ Lộc ca…Sao anh phải khổ sở như vậy? Lộc Hàm có chút đau lòng nhìn xuống tiểu bảo bối non nớt đang ngoan ngoãn nghịch ngợm cúc áo cậu, nhẹ giọng mà kiên cường trả lời. _ Vì anh muốn yên ổn nuôi bảo bối nhỏ này lớn lên. Bé con nhận được ánh nhìn từ daddy, cảm nhận được ánh mắt ngập tràn thương yêu, có chút vô thức mà bật cười, khóe mắt rạng rỡ xinh đẹp. Lộc Hàm nhìn nụ cười ngây dại này, đột nhiên cảm nhận giống như có ánh mặt trời chiếu tỏa tới mọi ngóc ngách lạnh lẽo trong trái tim cậu. Ân Ân là mặt trời nhỏ…Mặt trời nhỏ của một mình daddy. Kể từ giờ phút này, chúng ta có thể sống vui vẻ, có thể hạnh phúc được rồi. ~*~*~*~
Căn phòng rộng lớn cô độc bóng dáng nam nhân mơ hồ nổi lên giữa một khoảng sáng mờ nhạt. Bóng dáng có chút cao lớn như lại vô cùng cô liêu tịch mịch. Nam nhân cầm trên tay ly rượu vang đỏ thẫm, ánh nhìn bi thương hướng ra bên ngoài. Gió từ khung cửa sổ rộng lớn, luồn qua mái tóc màu nâu hạt dẻ của hắn, nhẹ nhàng ấm áp, giống như bàn tay nhỏ bé của người con trai ấy thích chạm vào mái tóc của hắn. Khóe miệng của Ngô Thế Huân khẽ nở thành một nụ cười bi thương. Đôi mắt của hắn có chút mơ hồ ngây dại. Hắn theo thói quen lại đưa mắt xuống con đường quen thuộc, thâm tâm nặng nề xiết lên một trận chua xót. Hắn mỗi ngày đều từ nơi này mà nhìn xuống dưới, mỗi ngày đểu cô độc mong chờ một bóng dáng quen thuộc tới đau lòng. Hắn mỗi ngày sau giờ làm đều vô vọng đi qua những con đường ở Seoul, đều vô vọng tìm kiếm bóng dáng ấy. Lộc Hàm của hắn đi mãi chưa về. Ánh mắt của hắn gần một năm qua vẫn chưa ngừng ngây dại. Hắn cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hay. Hắn không biết Lộc Hàm bây giờ sống như thế nào, so với trước đây có hạnh phúc hơn không? Hắn không biết bé con của hai người lớn lên bộ dáng sẽ như thế nào. Hắn không hay Lộc Hàm bảy tháng qua đã tìm được người nào đó kề vai, có thể giúp cậu bớt đi mệt mỏi? Lộc Hàm của hắn nhỏ bé yếu ớt như vậy, ngày ấy ra đi trong người không có chút tiền, còn đem theo một bé con chưa đầy tháng, nhất định cuộc sống sẽ rất cực khổ. Hắn đối với loại cảm xúc này, không cách nào làm bớt đau thương. Ngày Lộc Hàm ra đi, hắn không phải không hiểu lý do. Càng hiểu lý do càng muốn đem chính bản thân mình nhốt xuống địa ngục. Gía như hắn làm xét nghiệm ấy sớm hơn, giá như hắn nói cho Lộc Hàm biết sự thật, nhất định cậu sẽ suy nghĩ lại, nhất định sẽ quay trở về bên hắn. Hắn giống như một kẻ điên, mỗi ngày đều nhớ thương Lộc Hàm đến đờ đẫn, mỗi ngày đều lầm bẩm trong cuống họng, đều cầu xin Lộc Hàm quay trở về. Hắn nghe theo Phác Xán Liệt, không tìm đủ mọi cách khiến Lộc Hàm trở về bên hắn, cũng không điên cuồng lật tung thành phố này lên để kiếm tìm cậu. Bởi Phác Xán Liệt đã nói, nếu có duyên, nhất định sẽ gặp lại. Nhất định hắn sẽ đem cậu về bằng chân tâm của hắn, nhất định sẽ kiên cường chờ đợi một ngày Lộc Hàm dẫn theo bé con đứng trước mặt hắn, giống như trước đây mà đặt bàn tay mình vào lòng bàn tay Ngô Thế Huân. Bảy tháng qua hắn cảm tưởng như nhớ cậu tới phát điên, cảm tưởng như đau lòng tới chết đi sống lại. Hắn không phải chưa từng lao vào rượu để quên đi bóng dáng người ấy, không phải chưa từng tìm tới nữ nhân để ngừng bị cậu ám ảnh. Nhưng Ngô Thế Huân sợ, Lộc Hàm bất kể khi nào cũng có thể quay lại, nhìn thấy bộ dạng của hắn sẽ nhất định bỏ đi. Ngô Thế Huân cũng sợ, Lộc Hàm thời gian xa hắn đã tìm được một người nào khác. Ngô Thế Huân cả đời ích kỷ, chỉ muốn đem Lộc Hàm mỗi ngày đều để trong tim, không muốn bất kỳ ai chiếm lấy cậu. Ngô Thế Huân hận bản thân chỉ có thể âm thầm ích kỷ, không thể quang minh chính đại mà tìm Lộc Hàm, không thể nắm chặt lấy bàn tay cậu mà thét lên cho cả thế giới biết, Ngô Thế Huân này đã thương yêu Lộc Hàm tới chết đi sống lại. Nhưng hắn, ngay từ đầu tới cuối, không có tư cách để nói ra những lời nhủ vậy. Ngô Thế Huân đau lòng nhìn khắp căn phòng rộng lớn lạnh lẽo của mình, sống mũi đã sớm cay lên. Phía bốn bức tường đều là ảnh của Lộc Hàm cùng bé con của hắn, ngày hôm đó ở bệnh viện đã nhờ vị y tá chụp giúp. Một tấm ảnh mà mỗi ngày đều giống như đem trái tim Ngô Thế Huân đập vỡ ra. Một tấm ảnh, hắn đem theo nỗi nhớ cùng thương yêu khao khát mà gắn lên tường, cảm tưởng như toàn bộ xung quanh đều được bao bọc tới không còn chỗ trống. Hắn bảy tháng qua đã đau tới không thể khóc, nhớ tới không thể hít thở. Không khí xung quanh tựa ngàn mũi tên, hít thở một hơi chính là đem mũi tên đâm sâu vào lồng ngực. Ngô Thế Huân bảy tháng qua đã thay đổi bộ dạng tới đáng sợ. Hắn không giống như trước đây mỗi ngày đều chăm chút cho vẻ bên ngoài hào nhoáng. Hắn ban ngày sẽ là tới công ty làm việc, buổi tối về nhà là nặng nề đối chọi với tịch mịch cô liêu. Căn nhà lạnh lẽo giống như không có người ở. Thế Huân nhìn xuống chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của mình, nước mắt ngưng lại ở khóe mi, một cơn chua xót chặn ngang yết hầu. Hắn run rẩy vuốt ve chiếc nhẫn, thanh âm cất lên giống như muốn gục ngã. _ Lộc Hàm…Em đã đeo nhẫn cưới rồi, nhất định không được cùng ai kết hôn…Nhất định phải trở về bên cạnh anh…Anh sắp không chịu nổi nữa rồi. ~*~*~*~*~
Lộc Hàm nhẹ nhàng đổ sữa ra một chiếc nồi nhỏ, bàn tay gầy xương thuần thục bật bếp gas, đặt nồi sữa nhỏ mà hâm nóng. Nồi sữa được đặt lên, bên ngoài phòng khách vừa vặn vang lên thanh âm tiếng khóc của trẻ con, nhẹ nhàng thanh thúy, có chút ủy khuất nức nở. Khóe miệng Lộc Hàm từ từ nhếch lên, trong lòng liền ngập tràn một tia ngọt ngào ấm áp. Bé con của cậu nhất định đã tỉnh dậy. Lộc Hàm nhanh chóng cởi tạp dề trên người, nhẹ nhàng bước ra bên ngoài phòng khách. Qủa nhiên Thiên Ân đã ngủ dậy, không tìm thấy bóng dáng của Lộc Hàm mà nức nở khóc lên. Nước mắt từ hai khóe mi xinh đẹp rơi xuống, vương trên hai hàng mi cong mượt. Bàn tay nhỏ không ngừng quẫy đạp. Hai cánh môi hồng nhuận xinh đẹp chu lên đầy ủy khuất. Lộc Hàm tiến tới, đem bé con đặt trên ghế sofa mà ôm vào ngực, cưng chiều đặt đầu con trai lên vai mình, bàn tay xoa xoa nhẹ tấm lưng nhỏ. Thanh âm vang lên ngọt ngào ấm áp, ngập tràn thương yêu. _ Bảo bối của daddy, ngoan. Daddy ở đây với con… Bé con bàm vào vai Lộc Hàm, nũng nịu mà cọ cọ vào vai cậu, bàn tay nhỏ bé đưa lên miệng, theo thói quen mà mút lấy. Miệng nhỏ bập bẽ nói giữa nước mắt. _ Da…Da… Lộc Hàm vô thức mỉm cười, xoa nhẹ mái tóc nâu mềm của bé con, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sofa. Cậu nhanh chóng đem con trai đặt lên đùi mình, bàn tay âu yếm lau đi nước mắt trên gương mặt phấn nộn non mềm thơm thơm mùi sữa, cưng chiều mà hôn lên trán tiểu bảo bối trong lòng, đáy mắt ngập tràn ý cười. _ Buổi sáng tốt lành, Ân Ân. Thiên Ân thuận theo vuốt ve của Lộc Hàm mà nín khóc, khẽ cong mi ngáp một cái, bàn tay nhỏ nhỏ chạm lên gương mặt của Lộc Hàm, khuôn miệng xinh xắn dễ dàng nở thành một nụ cười. Chiếc răng nhỏ mới nhú lên khẽ lộ ra. Ánh mắt bé con trong veo như nước, sáng lấp lánh hướng tới cậu đầy yêu thương. Cậu không kìm được mà hôn lên má của con trai, thân thương cọ gương mặt mình tới. Bàn tay một lần nữa tìm tới trán của bé mà thăm dò. Lộc Hàm trong lòng khẽ thở ra, có chút nhẹ nhõm. Thiên Ân gần đây mọc răng, trán liền nóng nên, tới đêm còn không ngừng quấy khóc. Cậu lần đầu tiên đối với hiện tượng của bé con liền lo lắng không ít, mỗi ngày đều không ngủ, một chút lại một chút để ý con trai nhỏ. Nhưng Biện Bạch Hiền đã nói, cũng chỉ do tới lúc mọc răng, bé con cư nhiên không thể không sốt. Lộc Hàm đối với việc chăm sóc Thiên Ân hao tổn mệt mỏi không ít, nhưng trong lòng đặc biệt hạnh phúc. Bé con này là do chính tay cậu nuôi lớn, là do một tay cậu yêu thương bao dưỡng. Mặc nhiên đối với mỗi đêm cô đơn lạnh lẽo, Lộc Hàm cùng Thiên Ân đi ngủ, bất quá có thể tạm quên đi nam nhân tên Ngô Thế Huân Lộc Hàm giữ nguyên ý cười trên môi, đem con trai bế bổng lên, giúp bé con ăn sáng. Thiên Ân hôm nay đặc biệt ngoan ngoãn, không quấy không khóc, cũng không dùng bộ dạng ủy khuất mà bỏ ăn, nhanh chóng dùng xong bữa sáng. Lộc Hàm một tay lau miệng cho con trai, thuận tiện nhìn đồng hồ. Chính là cách giờ đi làm không lâu. Cậu tùy tiện cầm một miếng bánh mì trên bàn cho vào miệng, bế bé con trên tay cùng đi thay quần áo. Lộc Hàm gần một năm qua vẫn là sống một cuộc sống như thế. Buổi sáng sẽ cùng bé con đi làm ở một cửa hàng tiện lợi trong thành phố. Tới chiều sẽ lại cùng con trai đi làm phục vụ ở quán coffee nhỏ. Thời gian rảnh rỗi có thể kiếm thêm một chút bằng việc dịch tài liệu. Lương tháng cư nhiên chỉ vừa đủ, vừa mua sữa cho bé con, vừa mua thức ăn hàng ngày cho cậu. Có những ngày Thiên Ân đổ bệnh, Lộc Hàm khổ cực dành tiền đưa bé con đi khám, tới một tháng đều sống bằng mì gói. Cuộc sống này khổ cực có, cậu vẫn chấp nhận. Bởi ngay từ đầu Lộc Hàm đã lựa chọn con đường này. Nhưng điều làm cậu đau lòng nhất chính là Thiên Ân còn bé nhỏ như vậy đã phải cùng cậu đi khắp mọi nơi, mỗi ngày đều chen chúc trên chiếc xe bus chật hẹp, mỗi tối đều đêm muộn mới được trở về nhà. Nhìn bé con mệt mỏi mà ngủ gục trên tay, Lộc Hàm không kìm nổi một chút chua xót tới tủi thân. Nhưng bé con cũng chính là động lực, cậu phải cố gắng để đứa nhỏ này sống đầy đủ hạnh phúc, nhất định phải tự thích nghi với một cuộc sống không có Ngô Thế Huân. Lộc Hàm ôm chặt Thiên Ân trong lồng ngực, chậm rãi bước lên xe bus, chọn một vị trí ngồi ngay bên cạnh cửa sổ. Cậu đem Thiên Ân đặt trong lòng, để mặc bé con tự chơi đùa với những ngón tay nhỏ bé ngắn ngủn đáng yêu. Cậu dùng bàn tay gầy xương của mình ôm lấy bé con, không ngừng vuốt ve mái tóc non tơ xinh đẹp. Đứa nhỏ này càng lớn lên quả nhiên càng giống Ngô Thế Huân, bé nhỏ như vậy nhưng quả nhiên rất xinh đẹp dụ người. Lộc Hàm cầm hai chiếc tai nhỏ trên chiếc áo khoác cún con của Thiên Ân, đùa nghịch mà chạm vào hai tai nhỏ bé. Ân Ân liền không chịu được nhột mà co người lại, bật cười khanh khách. Lộc Hàm càng được nước mà trêu đùa. Thân người non nớt nhỏ bé lăn lộn trong lòng Lộc Hàm. Cái đầu nhỏ chôn vào áo của cậu, không ngừng cọ cọ vô cùng đáng yêu, bàn tay bé nhỏ yếu ớt phàng kháng mà nắm lấy bàn tay của Lộc Hàm. Thân thể trắng nõn giống như ánh lên qua lớp nắng của ngày mới. Chiếc xe bus dừng lại vì đèn đỏ. Ánh mắt Lộc Hàm vô tình chuyển ra ngoài. Đồng tử ngập tràn ý cưới phút chốc đông cứng lại, mạch máu không ngừng run rẩy. Nụ cười trên môi cậu lập tức ngưng trệ. Hai cánh môi mở lớn, cố gắng chấp nhận khung cảnh trước mắt, Phía bên kia đường, Ngô Thế Huân vừa ôm hôn một nữ nhân, ánh mắt ngập tràn ngữ khí ôn nhu, trên khóe môi còn đọng lại ý cười. Lộc Hàm trong lòng cố gắng phủ nhận người trước mắt, nhưng lý trí quả nhiên không sai. Có chết đi sống lại cậu cũng không thể nhầm lẫn, bóng dáng kia chính là Ngô Thế Huân. Người kia, đã một năm không gặp. Trái tim Lộc Hàm đột nhiên thắt lại, thân thể dần lạnh lẽo, sống mũi có chút cay nồng. Hắn rời xa cậu chưa đầy một năm, có thể nhanh chóng tìm kiếm một nữ nhân khác, còn có thể giữa bạch nhật mà vui vẻ như vậy. Nhung nhớ khao khát cùng dằn vặt đợi chờ một năm qua giống như thủy triều vỡ tan trong lồng ngực. Lộc Hàm nhẹ cắn hai cánh môi của mình thân thể khẽ run lên, ánh mắt có chút mờ đi. Cư nhiên, hắn với cậu là nghịch duyên, là loạn luân. Hắn không nên níu giữ Lộc Hàm, Lộc Hàm càng không thể yêu thương hắn. Cứ để như vậy, để hắn bên cạnh nữ nhân kia, để hắn quên đi cậu, để cậu sống một cuộc sống mới, không phải rất tốt sao? Chiếc xe bus đột nhiên chuyển động. Lộc Hàm giật mình ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé của Thiên Ân thiếu chút nữa mà ngã xuống. Ánh mắt lén lút nhìn về phía bên kia đường, đáy tim thắt lại, vội vã lẩn tránh. Ngô Thế Huân không biết từ khi nào đã nhìn về hướng này. Lộc Hàm giống như kẻ trộm bị bắt gặp, bối rối ôm lấy con trai, cố tìm lại một chút lý trí, trái tim vẫn không ngừng nhói lên. Chiếc nhẫn trên ngón tay áp út lạnh lẽo tựa hóa băng, siết mạnh lấy lồng ngực cậu. Ngô Thế Huân đứng bên kia đường không khỏi kinh hãi hoảng hốt. Bóng dáng vừa lướt qua mắt hắn, bóng dáng hiện hữu rõ rệt giữa dòng người đông đúc. Ánh mắt bi thương ngập nước, giương mặt xanh xoa gầy gò, trên tay còn ôm giữ một bé con. Nhất định không sai, chính là người một năm qua hắn điên cuồng trong thương nhớ. Một nguồn mạch chạm vào trái tim hắn, giật nảy từng xúc cảm lặng lẽ sâu kín trong trái tim Ngô Thế Huân, làm toàn thân hắn loạng choạng tưởng như sắp không đứng vững. Bàn tay siết chặt chiếc nhẫn ngón áp út, cố gắng ngăn mắt mình mờ đi. Ngô Thế Huân hoảng hốt nhận ra bản thân mình vừa bị Lộc Hàm bắt gặp trong hoàn cảnh nào, tâm trí ngây ngốc mà đẩy nữ nhân kia ra, nhanh chóng vội vã lái xe đuổi theo chiếc xe bus khi nãy. Mồ hôi trên trán hắn túa ra, chảy xuống khóe mắt. Tưởng như có thể gắng gượng chờ đợi ngày Lộc Hàm nguyện ý trở về bên hắn, cuối cùng chỉ vì một bóng dáng thoáng qua trên phố đã làm thâm tâm hắn xao động tới điên cuống, đã làm trái tim không thôi khao khát. Lộc Hàm, nhất định lần này anh sẽ đuổi kịp em. Nhất định sẽ đem em trở về bên anh, nhất định sẽ nắm chặt bàn tay em, vĩnh viễn cũng không buông. Duyên phận chính là do con người tự nắm bắt lấy.
|