Nhóc À! Anh Chấm Nhóc Òi
|
|
Nhóc À! Anh Chấm Nhóc Òi
Tác giả: Ruka
Thể loại: Truyện Teen, Đam mỹ
Trạng thái: Full
Số chương: 31 chương
Giới thiệu
Hảo: Anh ơi em thích anh rồi. anh học cùng lớp em phải không? Em sẽ tạ lỗi với anh sau nhé...em đi trước đây.
Dương: Nhóc nói cái gì? Làm anh thành ra như vậy rồi định bỏ anh hả? Phải đền bù cho anh chứ?
|
2: Nhóc à, stop stop
Một buổi sáng chang hòa, lũ chim đua nhau hót. Ở trong một ngôi nhà có thằng con trai bận được mỗi cái quần đùi để ngủ, da trắng, môi đỏ, mắt nhắm ngiền lại, eo thon. Ôi mẹ ơi mất hình tượng quá! Cái đồng hồ chỉ đúng 6h bắt đầu kêu lên “reng reng“. Nó bắt đầu lấy tay mò mò lên đầu giường để kiếm cái đồng hồ, nó ngồi dậy đi vào W/C 'VSCN'. Đi lại gần cái tủ lấy bộ đồng phục đi học bận vào, hôm nay là ngày đi học đầu tiên của nó vì mới chuyển trường. Cái quần ôm đen dài, áo sơ mi trắng cộng thêm cái cà vạt đen sọc caro đỏ. Đầu tóc chải gọn gàng, đôi môi đỏ mọng, đôi mắt to đen nâu.
Nó bước xuống lầu ngồi vào bàn ăn, sẽ có người thắc mắc nó có nghèo không? không có cha mẹ à? Nhà nó giàu lắm, cha mẹ nó qua nước ngoài giải quyết 1 số chuyện nên phải ở một mình, đôi khi cũng cô đơn lắm chứ, nhưng nó vẫn vui vẻ mỉm cười. Ăn xong bước ra ngoài lại có một chiếc xe màu trắng đời mới đợi nó ở ngoài. Bước vào xe nó mỉm cười hiền hậu với bác tài xế, 10'p sau chiếc xe đã tới nơi. Đó là 1 ngôi trường danh tiếng, dành cho những người giàu, và điều nó nghĩ bây giờ là trường nào cũng như trường nấy chẳng có giề thay đổi cả. Nó sai hoàn toàn rồi, sẽ có điều bất ngờ đối với nó đó chứ. Mở cửa bước xuống xe, đi vào trường nhiều người nhìn nó với ánh mắt mê mệt.
Tụi con trai:
- con trai đó hử? dễ thương quá!
Đám con gái:
- trời ơi nó ăn gì mà da trắng quá zậy.(Ruka: cj ơi, em nó ăn cơm)
Nó bước vào từ từ chỉ để lại tụi nó 1 nụ cười dễ thương thui. Bước vào phòng hiệu trưởng, nó khoanh tay lại lễ phép chào hỏi rồi hỏi địa chỉ lớp. Ông hiệu trưởng cười rồi nói nó lớp 11A3 thôi, nó tạm biệt ông hiểu trưởng rồi đi dọc hành lang lầu 3 kiếm lớp. Lo nhìn bản lớp, mà không nhìn đừng đi. Nó đang đi lo nhìn trên trời thì đụng phải 1 anh lớp 11, anh đó có hơi cao hơn nó 1ocm nó đứng lên với khuông mặt nai tơ chắp 2 tay lại cúi đầu xin lỗi:
- Anh ơi, em lỡ trúng cho em xin lỗi. Anh học cùng lớp phải không? Em sẽ tạ lỗi với anh sau nha...em đi trước.
anh đứng dậy hỏi
-sao nhóc biết tôi cùng lớp? nhóc mới vào mà?
cậu sẵng sàng tư thế để chạy:
- dạ có cái phù hiệu trên ngực anh ạ, em đi trước.
anh nhếch môi cười:
- nhóc nói gì? làm anh ra như zầy rồi bỏ anh nhể? Đền bù cho anh đi. Em sẽ là người anh chọn, không cho em đi đâu cả.
cậu quay đầu cười với anh rồi chạy chỉ để lại 1 câu:
- em là con trai xin lỗi anh, em sẽ đền bù. tạm biệt ạ.
Anh đành đứng đó nhìn cậu chạy đi, chỉ cười và nói:
- cậu nhóc thú vị, anh thích nhóc rồi.
++++++++++++ Mong các bạn ủng hộ truyện của mình cám ơn ạ!
Lần đầu viết truyện nên cho xin ý kiến, gạch đá gì ở đây nhận tất.
|
3: Sao số tui đen quá vậy???
Đi nửa tiếng đồng hồ mới thấy cái lớp, thân thể mệt nhừ như muốn tan thành nước zậy. Vẫn cố gắng nở nụ cười tươi bước vào lớp, cả lớp trầm trồ khen cái vẻ mĩ thụ của cậu cũng trong lúc đó. Cô giáo gõ thước đập bàn rầm rầm tụi nó mới im. Câu cười mỉn rồi giới thiệu về mình:
- chào các bạn mình tên Phan Trần Hào, từ nay mong các bạn giúp đỡ.
Cả lớp vỗ tay rồi bàn tán rần rần, cô giáo hét lần nữa:
- các người có im chưa, Hào em ngồi kế lớp trưởng nhá!!!
Trần hào ngây thơ nhìn xung quanh kiếm thằng nào là lớp trưởng. Đập vào mắt cậu là cái bản mặt rất ư là biến thái đang lấy tay ngoắt ngoắt cậu xuống ngồi cùng. Suy nghĩ của cậu lúc này là: không phải tên biến thái như hắn là lớp trưởng chứ. Cậu quay lên hỏi cô giáo:
- ai là lớp trưởng zậy cô???
Cô giáo chỉ xuống bản mặt người ấy:
- bạn mà ngoắt em nãy giờ đó.
Trần Hào khóc không ra nước mắt cố gắng đi từ từ xuống kéo thời gian, khi gần tới thì bị 'anh ấy' kéo xuống đứng không vũng liền ngã vào lòng ảnh. Trái tim cậu lúc này đang nhảy tăng-gô ở trỏng. Anh từ từ cúi xuống mặt cậu, cậu lo sợ nhắm chặt mắt lại chờ đợi điều gì đó! Anh cứ từ từ càn ngày càng cúi xuống gần,... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... nước mắt cậu rơi ra 1 giọt, 2 giọt,... ...... .......
Anh lấy tay lau nước mắt cậu, da con trai gì mà mềm thế. nói nhỏ vào tai cậu:
- tôi đã làm gì em?
Trần hào đỏ mặt rồi đứng dậy vào chỗ ngồi rồi nhỏ giọng hỏi:
-chuyện hồi sáng tôi xin lỗi.
Anh giả vờ không nghe vì cái bệnh thích trêu chọc mĩ thụ:
-em nói gì?
Trần hào tăng volum thêm xíu nữa:
- tôi xin lỗi.
Anh vẫn thích thú chọc cậu:
-lớn lên, anh không nghe.
Trần hào hét:
-ĐÃ BẢO LÀ XIN LỖI.
cả lớp và cô giáo đều quay lại nhìn cậu, cậu đỏ mặt rồi cúi đầu xin lỗi:
-em xin lỗi cô.
cậu ngồi xuống rồi liếc anh 1 cái, quay lấy cuốn vở vs cây viết ra viết bài:
-... .....
Anh không biết mặt dày mấy lớp mà cứ học cậu làm cho cậu học không vô:
- anh tên là Phạm Dương Hạo đó. Anh lớn hơn em 2 tuổi đó, nhà anh giàu lắm đó! Anh là chủ của băng xã hội đen MPP đó.
Trần Hào thật sự chịu không nổi liền nói:
- anh có im hay không cho tôi nhờ, anh không học để tui học chứ! Cho anh biết giờ nhà anh có làm tổng thống tôi đây cũng không quan tâm nữa.
Dương Hạo phải có cách nào để mua chuộc cậu chứ, quan sát cuốn vở của cậu nó có hình bánh cake. HEHE con heo sắp bị dụ vào hang sói rồi!!!!
--- ------ ------ ------ ------ --- CMT&VOTE CHO MÌNH NHÉ!
|
4: Mua chuộc!
Ngày hơm nay là ngày thứ 2 đi học như ngày hơm qua thui, trong lòng của Tểu Thụ là đây:“mong tên khùng đó hơm nay không đi học“. Bước vào lớp nó vẫn ồn như thường ngày thôi! Nhưng có cái gì là lạ, hộp bánh CUPCAKE trên bàn của cậu. Bánh mà cậu thích ăn nhất (Ruka: tớ cũng thèm). Nhưng còn 1 người kế bên hộp CUPKAKE đó nữa. Đang giở ra cái nụ cười biến thái, cậu chân run run bước về chổ ngồi. Khi ngồi xuống thì lấy dở ra học bài nhưng bắt vẫn nhìn wa bên kia kìa. Hộp bánh 6 cái kia kìa, Dương Hạo vui vẻ nhìn con mèo đang nhìn hộp bánh của mình với ánh mắt thèm ăn đúng hơn là chết đói. Dương Hạo đẩy hộp bánh qua bên cạnh cậu rồi ngồi gận ôm chặt cậu nói nhỏ:
-tôi cho em đấy thích không?
Trần Hào thấy nó có cái gì kì kì nên phải nén lại không để cái tên cha sanh mẹ đẻ này ra còn không biết mình mặt dày mấy lớp nữa. Hắn cầm 1 cái bánh lên rồi để ở 1 mặt cậu rồi đưa tới miệng cậu, cậu cố quay chổ khác nhưng lại đụng trúng bản mặt của tên đó. Bây giờ nhìn gần thấy bản mặt của tên đó đẹp thiệt, sóng mũi cao, mắt thì hơi lạnh, còn mặt thì.... ... nó dày cả 10 lớp đó. Dương Hạo thấy cậu nhìn anh hoài liền hỏi nhỏ:
-em muốn tôi cưỡng hun em à?
Trần Hào đỏ mặt quay sang chổ khác trong tim cậu lỡ 1 nhịp rồi, Dương Hạo cười hì hì rồi ôm chặt cậu:
-tôi cho em đó ăn đi tôi không làm gì đâu mà!
Nghe vậy Trần hào cũng hết nghi ngờ rồi nhìn qua 6 cái bánh trên bàn mắt liền sáng lên. Cậu không do dự ngồi ăn từng cái một, từ đâu ra Dương Hạo thủ sẵn hộp sữ socola đưa cho cậu uống. Thấy lạ lạ sao tên này tốt thế nhỉ? (ruka: ước gì thằng ck mình cũng như zậy!!!)
'reng reng reng'
Hên ghê á! vừa ăn xong cái cuối cùng xong hôm nay khỏi học quá lo nghĩ về “thằng kế bên” kia kìa. Hắn ngủ cũng đẹp nhể, cứ như đứa con nít mới lớn vậy! muốn lun 1 cái cho mãn nguyện. Cậu từ từ cuối người xuống rồi đặt nụ hôn nhẹ vào má của hắn rồi quay viết bài lẹ chứ không hắn biết là chọc quê cậu nữa. Đâu có ai biết tên mà mới được người đẹp hun còn tỉnh queo kìa, trên môi nở 1 nụ cười mãn nguyện đó. Hum nay thì 2 đứa vui rồi 1 đứa được người đẹp hun còn 1 đứa thì mãn nguyện rồi. Ngày như vậy cứ thế trôi qua nhẹ nhàng và êm đềm. Ra về cậu thì cậu nhìn tên kia lần cuối sao thấy hắn còn ngủ nhỉ? Chắc hun cái nữa không sao đâu ha!cậu cuối người xuống lần này không phải má hắn nữa mà là đôi môi kìa. Cậu chỉ đặtnhẹ rồi buông ra thôi nhưng ai ngờ bị tên đó kéo lại hôn sâu hơn rồi bỏ cậu ra đứng dậy bỏ về bình thản để lại cậu lấy tay sở vào đôi môi còn ẩm ẩm nóng nóng trong lòng gào hét dữ dội:
“ tên khùng nhà cậu cướp nụ hôn đầu của tôi rồi huhu!!!”
=== ====== ====== ====== ====== ====== ======>>
(ruka: nó không kéo mày thì mày cũng mất nụ hôn đầu rồi con điên.)
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
*lót dép ngồi chờ CMT&VOTE*
|
5: Chịu không?
Chap này tặng cho bạn: ddungtran có dở thì cho tớ xin lỗi!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
Hơm nay Trần Hào đi học với tâm trạng lo sợ, mong tên kia hơm nay nghỉ học nghỉ học đi! Lý do hả?! Ai cũng biết từ chap trước rồi mà đúng hông nè mấy hủ?! Ai hông nhớ thì lục lại chap trước nghen! Đi tới lớp chân cậu cứ như đông cứng, không muốn vào. Mà thôi cũng gần trễ rồi nhắm mắt bước vào đại chứ biết sao giờ! Đi lại bàn ngồi xuống mà không dám nhìn qua bên kia, hình như bên kia có chút trống vắng lạnh lạnh. Quay qua nhìn thử, HẢ??? tên kia hơm nay hông đi học?! Huhu 6 cái bánh của cậu mất tiêu luôn rồi! Tiết 1 vào rồi cậu lại thấy nhớ tên kia, hắn thường chọc cậu rồi ngủ vào giờ này né T^T. Không biết hơm nay hắn bị gì mà không đi học nữa!
- Cả lớp!
Cả lớp đứng lên dưới sự lên tiếng của lớp phó:
-... ...... ...
Cô giáo cũng cảm thấy thiếu thiếu gì rồi nên hỏi:
- Các em hơm nay lớp...
Trần hào lên tiếng:
- hơm nay lớp trưởng nghỉ rồi thưa cô!
Cô giáo thở dài gật đầu nhẹ:
- các em ngồi đi!
Cả lớp vừa ngồi xuống thì có 1 đám người áo đen đi vào, bước đến gần chỗ của Trần Hào:
- Cậu là Trần Hào???
Trần Hào lo sợ gật đầu:
- phải?
Người áo đen đưa cho cậu hộp bánh cup cake rồi nói:
- cậu chủ tôi bảo đưa cho cậu, khi tan học cậu phải đi theo chúng tôi!
Trần Hào chả hỉu mo tê gì hết ngây ngốc gật đầu luôn, khi đám người áo đen đó đi cả lớp thở nhẹ vì sợ. Cậu nhìn hộp bánh rồi cười nhẹ không dám ăn dù chỉ 1 chút! Cầm hộp bánh bỏ vào cặp nhẹ nhàng cẩn thận.
'reng reng reng'
5 tiết nhớ nhung trôi qua rồi! Cậu đi xuống sân trường thì thấy 1 chiếc xe đen đang chờ cậu. Cậu bước vào hơi lo sợ 1 chút. 15'p sau chiếc xe đó chở cậu đến cái biệt thự màu trắng, cậu chỉ cứ việc bước theo cái tên mặc áo đen đó đến phòng màu trắng tên áo đen bước đi. Cậu gõ nhẹ cửa không thấy tiếng trả lời, liều mạng bước vào thì thấy Dương Hạo đang ngồi vẫy tay nhìn cậu rồi cười!Mặt cậu bây h chỉ có 1 màu đen, quay lưng đóng mạnh cửa 1 cách không thương tiếc! Dương Hạo lo sợ cậu bỏ về liền chạy ra kéo cậu lại ôm chặt vác vào phòng! Để cậu ngồi lên nệm.... ......Trần Hào nheo mắt nhìn rồi lấy chân đạp.
- tại sao nghỉ học hả???!
Dương Hạo quỳ gối 2 tay để lên đùi dùng khuôn mặt đáng thương nói với Trần Hào:
- anh bị bệnh, em thấy hông! Nè sờ trán anh xem đi!
Trần Hào thấy tội tội nên nắm tay anh nói:
- anh nằm nghỉ đi!
Dương Hạo nằm lên chân cậu nói:
- em qua đây ở với anh nha!
Trần Hào liếc anh 1 cái rồi lạnh lùng nói:
- lý do?!
Dương hạo ôm cậu rồi dụi dụi:
- anh bệnh!
Trần Hào suy nghĩ 1 hồi rồi nói:
- tôi được cái gì?!
Dương Hạo lại gần tủ lấy cái gối ôm hình bánh cup cake đưa cậu:
- chịu hông?!
Trần Hào mắt sáng lên ôm cái bánh rồi nhìn Dương Hạo:
-... ........
|