[FanFic Khải Nguyên] Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ
|
|
Chap 5: Anh Hùng Cứu Mĩ Nam. ~ Sao mồm em nó to thế? Chỉ sờ có tí thôi mà, mà nếu em thích thì mình làm.....- cái tên Mặt Đao nay hiện giờ không biết liêm sĩ là gì à mà hắn có biết liêm sĩ là cái gì đâu, mới gặp là thấy mất thiện cảm rồi.- Nguyên pov's ~ Hơ hơ, mặt anh có bao nhiêu lớp thịt mà sao nó dày thế? Cắt hoài mà chẳng rớt ra được miếng nào, coi bộ nó dính dữ ha. Anh dám keo dính chuột vào đó hả?- Cậu cười khẩy, quả thật là cậu chịu hết nổi cái tên mặt đao biến thái này rồi. ~ Ý em là ví mặt tôi như chuột chứ gì? Mà em có bao giờ thấy con chuột nào mà đẹp trai tài năng vẹn toàn như Vương Tuấn Khải này chưa? Hơi hiếm đấy, giữ anh đi em à!- lúc đầu anh có hơi khó chịu với chữ "CHUỘT" của cậu nhưng mà lại nghe người dưng đi đường đồn là cậu luôn xem mình đẹp trai nhất nên muốn xem anh và cậu anh đẹp trai hơn. ~ Vương Tuấn khải? Vương Mặt Chuột thì có. ~ Hả? Em dám nói tôi như vậy sao? ~ Dám, anh là gì mà tôi không dám?- cậu hất mặt, nhìn cái mặt anh khi tức làm lòng cậu rất hả hê nha ~ Em hãy nhớ lấy điều này. Nếu em trở thành vợ của tôi thì tôi sẽ khiến em phải phục tùng hầu hạ tôi. MÃI MÃI- anh nhấn mạnh 2 chữ cuối khiến cậu lạnh sống lưng. ~ Còn...còn lâu.- cậu vừa dứt lời thì thang máy mở cửa. Sẽ có ngày cậu kiện cái nhà hàng này vì thang máy không hoạt động hết công suất, chạy lâu lắc báo hại cậu phải đứng chung với cái tên biến thái này, thật là làm cậu tức chết mà. ~ Hơ, sao đi nhanh thế?- cái tên này thì mong thang máy cúp điện luôn cho cậu mãi bên hắn khỏi đi đâu hết, chứ để cậu chạy long nhong như thế này thì có ngày mất người đẹp như chơi. -"a lô! này tên kia, giờ này mi đang ở đâu? Đi mua sắm xong là chạy biến luôn thế là thế nào?"– sau khi thoát khỏi cái tên trời đánh kia thì cậu đã lấy điện thoại gọi gay cho đứa em hiếu thảo của mình. -" Uầy, em đang ở Red Bar, anh đến đi. Có cả Nhất Lân và Đình Tín ở đây nữa này!-Hoành thì đng cố gắng gào thét hết sức có thể cho ông anh mình phía đầu dây bên kia nghe thấy vì tiếng nhạc quá to. -" Đợi đấy, anh đây đến ngay" –nói xong cậu gác máy và leo tót lên xe để 1 đang ngồi trong xe đằng sau ngắm nhìn mình _____________________Giải ngăn cách đáng yêu______________ *Tại Red Bar* Mới đến gần cửa thì cậu đã nghe thấy tiếng nhạc ầm ĩ bên tai cộng thêm mấy con nhỏ lẳng lơ đang quyến rũ mấy thằng đàn ông để tối kiếm thêm chút tiền. Cậu cũng chả hiểu mấy cái bọn lẳng lơ này là cái gì mà không xem trong bản thân. Chỉ vì mấy đồng rẻ mọn mà bán đi hết cả bản thân của mình cho người khác chỉ để giải tỏa bản thân. Cậu chả thể hiểu nỗi. ~ Hey, bọn em ở bên này.- Hoành la lớn khi nhìn thấy anh trai mình. Cậu nhìn thấy, tay bỏ vào túi quần đi đến chỗ em mình. ~ Chào anh, lâu rồi không gặp khỏe chứ?- Nhất Lân ngồi uống ngụm rượu đỏ cười hỏi ~Anh khỏe, còn chú mày thế nào? ~ Như trâu anh không phải lo a~ ~ Mà nghe Hoành nói anh đang đi xem mắt.- Đình Tín nhanh nhảu hỏi Nguyên liếc muốn rách mặt cậu em mình, chuyện này cậu đã không muốn ai biết vậy mà tên này còn đồn ầm lên cho cả làng nghe nữa. Anh nó đi cưới nó vui lắm sao? ~ À, đúng vậy.- Nguyện ngượng cười ~ 2 tuần nữa cưới sao?- Nhất Lân trợn tròn mắt. Cái tên anh em hơn mình 1 tuổi này không ngờ lại có ngày đi làm dâu. Mấy năm trước Nguyên còn hùng hổ tuyên bố sẽ kiếm 1 cô vợ xinh đẹp tài sắc vẹ toàn ai ngờ bây giờ lại bị gả cho Vương Tuấn Khải. Mà không biết cái tên Vương Nguyên này biết tiếng của Vương Tuấn Khải không nữa, quả thật đáng lo. ~ Sao biết hay vậy?- Nguyên hơi bị bất ngờ, tin này mới đây sao mà lọt vào tai mấy đứa nhiều chuyện này rồi. ~ Mẹ đại nhân vừa gọi cho em.- Hoành thấy nét mặt của ông anh trai nhưmuoons biết rõ ai là người đồn nên nói ra chứ không chút nữa lại bị tên này đổ tội oan là cậu không chịu đâu. ~Aiss, mệt quá. Tôi về. Cậu thấy mệt trong người còn tiếng nhạc cứ bùng bùng bên tai suốt làm cậu mệthonw nên đành ngậm ngùi để 3 đứa kia ởlaij chơi tiếp còn mình xách đít đi về. Đi đến góc khuất thì cậu bị 3 tên to con chặn đường. ~Hey nhóc, đi đâu vậy? Có muốn cùng bọn anh vui chơi cả đêm không?-tên to con nhất cầm cánh tay cậu nói Cả 3 tên này vừa xấu vừa đen, nhìn thấy chỉ muốn bụp vào mặt vài cái. ~ Buông ra.- cậu lạnh giọng ~ Ái chà, sao thế? Mĩ nhân như em đây đi cùng bọn anh thì sẽ sung sướng thôi.- Tên thứ 2 cầm tay còn lại của cậu ~CÚT, CÓ AI KHÔNG CỨU TÔI VỚI. – cậu la, quả thật giờ cậu chả biết làm gì, cậu đang lo sợ. *BỐP* ~ Im ngay, không ai nghe mày nói đâu. Liệu hồn đi theo bọn tao.- tên thứ 3 tát cậu. ~ MẸ KIẾP, TRÁNH RA... CỨU TÔI VỚI...... ~ Thả cậu ấy ra- 1 giọng nói lanh lùng quen thuộc vang lên. ~ Tuấn Khải.........- Cậu ngỡ ngàng, không ngờ anh sẽ là người cứu cậu ~ Cái gì đây? Muốn làm anb hùng cứu mĩ nhân hả? Khôn hồn thì biến, chứ không mày chết chắc.- tên to con nói ~ 1 thả 2 tụi mày không còn xác để về cha mẹ chôn cho đâu.- Anh cười khẩy. ~ Mày là cái thá gì mà tụi tao phải nghe? ~ Là do bọn mày tự chuốc lấy, NGƯỜI ĐÂU LÊN HẾT CHO TAO- đoạm cuối anh la lên, từ đâu xuất hiện khoảng mấy chục tên áo đen xông lên đánh. 3 tên nó nằm bẹp dí ở dưới đất cầu xin Vương Tuấn Khải tha mạng. ~Cảnh cáo tụi bay, cấm đụng đến vợ tao. Coi chừng cái mạng tổ tông nhà bọn mày. Dọn dẹp sạch sẽ đi- Tuấn Khải nói xong quay sang đám người áo đen rồi liền ôm vợ mình đi mất. Còn Vương Nguyên mới đạp 2 tên kia còn tên còn tên đầu đàn chưa đạp hả hê thì bị tên biến thái xách vào xe. ____________________________________ 30/5/2015
|
Chap 6: Ở Nhờ. *Trên xe* ~ Tại sao lại đi 1 mình? Em có biết chỗ đó nguy hiểm lắm không?- Khải giờ mặt đã đen như đít nồi, quả thật là anh rất lo cho cậu. Yêu? Không, anh không dám nghĩ mình lại yêu 1 người con trai. Gái trên đời còn chưa nếm hết thì chắc chắn anh sẽ không bằng lòng đám cưới vì chỉ suốt những năm tháng bên Mỹ vào nhũng ngày cuối tuần anh đều kiếm cho mình 1 người phụ nữ để giải tỏa hết bản thân. Bây giờ anh bị như vậy và phải bỏ mọi thoái quen xấu đó và chỉ chung thủy với 1 người làm anh thật sự chán nản. ~Chuyện tôi không cần anh quản đồ Biến Thái.- Cậu nhấn mạnh 2 chữ cuối ~ Tôi mà biến thái? - Khải chỉ ngón trỏ vào mặt mình. ~ Không phải? Vậy hồ nãy anh làm gì tôi trong thang máy?- Cậu thật sự muốn cắn đứt lưỡi mình, tại sao nhắc lại chứ... Nhục quá. ~ Tại em câu dẫn tôi!- Anh nhìn cậu từ trên xuống dưới liếm môi 1 cái. ~Tôi.... Tôi câu dẫn anh khi nào?- Cậu như muốn hét lên, nhìn thấy ánh mắt của anh cộng cái liếm môi nên bất giác lấy tay che thân. ( Au: Mi sắp rơi vào miệng hộ rồi nên khỏi che, há há há há. Nguyên: Bà mà làm tôi tổn hại nhan sắc đi nha, tôi thề là sẽ giết bà rồi băm bà thành trăm mảnh. Au: Chưa biết ai băm ai, hớ hớ hớ. Ta sẽ viết đến độ mi ngày nào cũng phải dâng cho miệng hổ. Khải: Chuyện gì vại *Ngơ ngác* Nguyên: Tiểu Khải a~ bà già mày nói là ngày nào em cũng phải dâng cho miệng hổ. Em không muốn bị ăn thịt đâu *lắc người nhõng nhẽo* Au:"vẫn trong sáng thế cơ à? Mi đang tự mình nói cho hổ nghe đấy" Khải: Bà già đó dám nói vậy với bảo bối nhà anh sao? *Giọng nghiêm lại + xoa đầu cậu* Nguyên: Ưm~~ *Ngật đầu kèm theo ánh mắt cún con* Khải: Để anh~ *Xắn tay áo khuyến mãi thêm ánh mắt giết người* Au: Định làm gì? Nói cho biết tui có học taekwondo đó nha-Phòng bị Nguyên: "Đợt này bà chết chắc há há há há"- Cười trong lòng. Au:......-Vẫn phòng bị. Khải:....- Mặt tà ác....~Này bà già lắm mồm. Au: Cái giề? Khải: Từ nay phiền chị nhiều a~Cười tươi rói, giơ tay ra Au: Hả? a ha ha yên tâm, ta sẽ làm cho chú hài lòng cứ việc làm cho tốt đi. Nguyên: Hai người....Hai người....QUÁ ĐÁNG LẮM!- bỏ chạy. Khải: Nguyên đợi anh với.) ~Không biết!-Em rất tỉnh. ~Anh...Anh...-Nguyên tức nói không ra được câu còn lại ~ Tôi thì sao? ~ Tôi muốn về nhà! Người nào đó đang tạm thời dẫn điểm, vốn đắc ý nên cười thầm vậy mà cậu phun cho anh câu chả liên quan. Về đến nhà Nguyên đi vào trong bấm chuông mãi mà không thấy ai ra mở cửa, lạ vậy? Người hầu đâu hết rồi? Đang mải suy nghĩ thì điện thoại cậu vang lên và hiện rõ chữ " Mama Đại Nhân" ~ Dạ, con nghe ạ! ~" Con yêu ơi, nhà hiện giờ không có ai đâu. Người làm mẹ đã cho nghỉ về quê rồi"- Giong mẹ đẹp có vẻ rất hứng thú a~ ~ What? Why? ~ À, tại vì mẹ và nhà thông gia bận đi du lịch rồi nên con cứ ở nhà Tuấn Khải đỡ đi nhé. Mẹ chuyển đồ đạc của con và Hoành Nhi về nhà thông gia rồi đấy nhé! Vả lại trước sau gì con cũng sẽ ở đó thôi nên cứ dần làm quen đi nhé, bye bye con! moa~-Cúp máy. Cậu đang không hiểu cái mô tê gì hết, sau khi nuốt trọn từng chữ của mama thì cậu chỉ muốn hét lên, nhà ai không ở tại sao lại ở nhà thằng cha này? Khải thì biết hết mọi chuyện rồi, chỉ muốn xem vẻ mặt của cậu sao thôi nên mới chở cậu về. Chưa kịp xuống xe hỏi thì cậu đã mở cửa và đóng cửa cái rầm (muốn gãy cửa, phá hoại tài sản) ~ Sao lại vào đây!- Khải hỏi ngu ~ Anh thừa biết chuyện này mà, phải không?- Cậu hỏi lạnh, trừng mắt nhìn anh. ~ Ừ hì hì^^ ~ *ọt ọt* Mau về đi, tôi muốn ăn cơm!-Bụng cậu tới giờ đánh trống rồi. ~ Được Thế là anh phóng xe nhanh về nhà. Còn Hoành thì nhận được thông báo tin mừng thầm vì được ở nhà Nam Thần nên bây giờ đang thẳng cẳng ở nhà anh. ——————————————————————————————————— - Xin báo cho các bạn biết là sắp có chuyện vui xảy ra há há há há, cứ đón xem và ủng hộ cho tui nhoa~~~
|
Chap 7: Dịch Dương Thiên Tỷ. - Mọi người chuẩn bị hết chưa? . . . . -Sẵn sàng ngồi, nằm, lết đọc chưa? . . . . . -Bắt đầu chưa? . . . . . . Rồi, đọc vui vẻ ^^ ___________________________
Mới chạy xe tới cửa cậu đã thấy mấy chục người hầu đứng ngay ngắn dọc hai bên.
~ CHÀO MỪNG THIẾU GIA....THIẾU PHU NHÂN ĐÃ VỀ NHÀ.
Mớí bước chân xuống xe cậu đã bị bọn người này làm giật hết cả mình. Có cần phải làm như vậy không?
~ Nguyên Tử, lại đây!- Anh gọi cậu, giọng rất ôn nhu nha.
Cậu nghe thấy tôn giọng đó da gà da vịt nổi hết cả lên. Nghe mà mắc ói. ~ Sao?- Cậu ung dung đi đến.
~ Đây là dì Lương, quản gia nhà tôi!- Anh giới thiệu người trước mặt mình. Dì Lương là quản gia ở nhà anh, nhìn đường nét trên gương mặt đã qua tuổi xuân nhưng tính cách hiền hậu,ôn hòa. Và dì cũng đã phục vụ Vương Gia gần chục năm nay. Mà thôi bỏ qua đi sau này nói sau.
~ Chào Thiếu Phu Nhân, cứ gọi tôi là dì Lương là được. rồi.- Dì Lương cười hiền với cậu.
~Vâng ạ! Cháu là Vương Nguyên.- Cậu theo cách lễ phép chào hỏi lại.
~ Vào nhà nào!- Anh đến bên cậu, kéo cậu vào vòng tay mình.
Cậu thì vẫn ngơ ngác như con nai vàng, mặc cho anh ôm mình vào nhà.
Dì Lương rất thích cậu a~ Dì chưa bao giờ thấy ai lại hiền lành ( ồ, giờ mới biết), dễ thương mà không kinh thường những người giúp việc giống bà. Vì có những lúc nhiều tiểu thư, công tử đến chơi đều tỏ vẻ ta đây không coi người khác ra gì.
————————- Em là camera ở chỗ Khải Nguyên———————————-
Tên Chí Hoành kia thì vẫn đang ngáy a~ Lúc cậu vào phòng thì thấy cái tướng ngủ vô cùng đặc biệt của em trai mình...Mông chổng lên trời, chảy nước miếng, trong tay còn có 1 bịch bánh ăn còn dư, gối bay khắp mọi mơi, hành lý lăn lóc 1 góc ( Anh nào em nấy mà hố hố hố). ~Tên kia, mau dậy cho anh. * Bốp bốp* -Cậu đánh mạnh vào mông Hoành. Tên này chắc uống nhiều quá rồi
~ Aiss, đừng đánh nữa dậy rồi nè- Hoành bực mình, mặt nhăn nhó ngồi dậy.
~ Anh em y chang nhau.
~ Cái gì hả?- Khải cười bắn ra 1 câu làm cho hai anh em Nguyên lườm đến thủng mặt.
~ A, không có gì. Hai anh em đi tắm đi rồi xuống ăn cơm a~
______Em __là__ giải__ ngăn __cách__thời__ gian__đến__ giờ__ ăn__ cơm_____________
Nguyên bây giờ mặc cho mình 1 bộ đồ hình con mèo, khắp nơi đều là mèo. Qúa thụ phải không?Hoành cũng vậy, chọn cho mình 1 bộ đồ in hình con gà, chỗ nào cũng là gà.
Khải và Tỷ đang uống nước thấy Nguyên như vậy cả 2 cùng nhau sặc nước. Cái gì vậy trời? Trước mặt 2 người là 1 con mèo và 1 con gà.
Cả 2 ngồi xuống bàn ăn nói chuyện trên trời dưới đất chả để ý đến hai tên đang ho sặc sụa đứng trong nhà bếp.
Sau khi đã đỡ hơn thì Khải ngồi xuống ghế, Thiên Tỷ cũng như vậy ngồi cạnh Hoành.
~Đây là...
~ Cậu ấy là bạn thân tôi tên Dịch Dương Thiên Tỷ.-Thấy Nguyên ngơ ngác nhìn cậu bạn thân mình 1 cách chăm chú nên hơi bực trong lòng. Cái ánh mắt ấy là như thế nào?-Khải pov's
~Oa... Hảo soái nha, anh bao nhiu tuổi vậy? Có bạn gái chưa? Ăn gì mà đẹp trai vậy?
Nguyên chưa kịp mở miệng thì cái em trai quý báu đã ngồi trong miệng mình nói luôn rồi. Đắng lòng.
~Anh 21 bằng tuổi tên này. * Đập vào lưng Khải* Chưa có bạn gái. Ăn cơm mẹ nấu nên mới đẹp vậy đấy.- Anh nháy mặt với cậu (ý nói Hoành)
~ Em tên gì?
~ Dạ em xin tự giới thiệu, em là Vương Chí Hoành siêu cấp hảo soái. Em trai của Vương Nguyên * Đập vào lưng Nguyên* ( Chộ ôi bắt chước chồng kìa.) Năm nay 19 tuổi. Con trai của tập đoàn Angel Wang. ( Người ta hỏi tên thôi làm gì khai cả nhà ra luôn thế?)
~ *Vậylà "ăn" được rồi*-Thiên Tỷ cười thầm, chăc chắn rằng cậu con trai này sẽ thuộc về anh.- Tỷ pov's
~Vậy anh....ưm ưm...-Nguyên đang định hỏi cái gì đó thì Khải lấy 1 cái đùi gà nhét vào miệng cậu.
~ Ăn đi, nói nhiều quá.-Khải bực bội, cậu cái quái gì cứ nhìn hắn rồi hỏi là sao?
~ Tôi nói nhiều? Tôi nói nhiều khi nào?- Cậu cãi lại, cái tên này ngày càng quá đáng.
~Không có?-Khải đứng lên
~Phải, không có!- Cậu đứng lên nhưng chiều cao có vẻ không được ổn cho lắm.
~ Có.
~ Không có.
~Có...ưm...ưm.
Cái gì đang diễn ra? Khải đang hôn cậu. Cậu lúc đầu tất nhiên là có phản kháng nhưng chịu hết nổi rồi, sức cậu sao đấu bằng anh. Anh hôn cậu rất ôn nhu, tay dịnh chặt gương mặt cậu.
~A.....- Anh cắn lên môi cậu làm cậu rên lên vì đau.
Theo đó môi cậu hé mở anh liền len lõi vào trong khoang miệng cậu khám phá mọi ngóc ngách.
2 người kia thì đo ra, Thiên Tỷ liền kéo Hoành ra ngoài lái xe đi mất ( đi đâu vại cà?)
Nguyên hết hơi, dưỡng khí đều bị tên đó rút hết làm cậu mềm nhũn trong lòng hắn. Chưa định thần được gì thì cậu bị vác như bao gạo, anh mạnh bạo ném cậu lên giường khoá cửa lại.
_________________________________________ -Cái tựa đề hình như không hợp lắp, mà thôi nói làm gì^^ .Chap sau có H, cứ đón xem đi ^^~
|
Chap 7: Dịch Dương Thiên Tỷ. - Mọi người chuẩn bị hết chưa? . . . . -Sẵn sàng ngồi, nằm, lết đọc chưa? . . . . . -Bắt đầu chưa? . . . . . . Rồi, đọc vui vẻ ^^ ___________________________
Mới chạy xe tới cửa cậu đã thấy mấy chục người hầu đứng ngay ngắn dọc hai bên.
~ CHÀO MỪNG THIẾU GIA....THIẾU PHU NHÂN ĐÃ VỀ NHÀ.
Mớí bước chân xuống xe cậu đã bị bọn người này làm giật hết cả mình. Có cần phải làm như vậy không?
~ Nguyên Tử, lại đây!- Anh gọi cậu, giọng rất ôn nhu nha.
Cậu nghe thấy tôn giọng đó da gà da vịt nổi hết cả lên. Nghe mà mắc ói. ~ Sao?- Cậu ung dung đi đến.
~ Đây là dì Lương, quản gia nhà tôi!- Anh giới thiệu người trước mặt mình. Dì Lương là quản gia ở nhà anh, nhìn đường nét trên gương mặt đã qua tuổi xuân nhưng tính cách hiền hậu,ôn hòa. Và dì cũng đã phục vụ Vương Gia gần chục năm nay. Mà thôi bỏ qua đi sau này nói sau.
~ Chào Thiếu Phu Nhân, cứ gọi tôi là dì Lương là được. rồi.- Dì Lương cười hiền với cậu.
~Vâng ạ! Cháu là Vương Nguyên.- Cậu theo cách lễ phép chào hỏi lại.
~ Vào nhà nào!- Anh đến bên cậu, kéo cậu vào vòng tay mình.
Cậu thì vẫn ngơ ngác như con nai vàng, mặc cho anh ôm mình vào nhà.
Dì Lương rất thích cậu a~ Dì chưa bao giờ thấy ai lại hiền lành ( ồ, giờ mới biết), dễ thương mà không kinh thường những người giúp việc giống bà. Vì có những lúc nhiều tiểu thư, công tử đến chơi đều tỏ vẻ ta đây không coi người khác ra gì.
————————- Em là camera ở chỗ Khải Nguyên———————————-
Tên Chí Hoành kia thì vẫn đang ngáy a~ Lúc cậu vào phòng thì thấy cái tướng ngủ vô cùng đặc biệt của em trai mình...Mông chổng lên trời, chảy nước miếng, trong tay còn có 1 bịch bánh ăn còn dư, gối bay khắp mọi mơi, hành lý lăn lóc 1 góc ( Anh nào em nấy mà hố hố hố). ~Tên kia, mau dậy cho anh. * Bốp bốp* -Cậu đánh mạnh vào mông Hoành. Tên này chắc uống nhiều quá rồi
~ Aiss, đừng đánh nữa dậy rồi nè- Hoành bực mình, mặt nhăn nhó ngồi dậy.
~ Anh em y chang nhau.
~ Cái gì hả?- Khải cười bắn ra 1 câu làm cho hai anh em Nguyên lườm đến thủng mặt.
~ A, không có gì. Hai anh em đi tắm đi rồi xuống ăn cơm a~
______Em __là__ giải__ ngăn __cách__thời__ gian__đến__ giờ__ ăn__ cơm_____________
Nguyên bây giờ mặc cho mình 1 bộ đồ hình con mèo, khắp nơi đều là mèo. Qúa thụ phải không?Hoành cũng vậy, chọn cho mình 1 bộ đồ in hình con gà, chỗ nào cũng là gà.
Khải và Tỷ đang uống nước thấy Nguyên như vậy cả 2 cùng nhau sặc nước. Cái gì vậy trời? Trước mặt 2 người là 1 con mèo và 1 con gà.
Cả 2 ngồi xuống bàn ăn nói chuyện trên trời dưới đất chả để ý đến hai tên đang ho sặc sụa đứng trong nhà bếp.
Sau khi đã đỡ hơn thì Khải ngồi xuống ghế, Thiên Tỷ cũng như vậy ngồi cạnh Hoành.
~Đây là...
~ Cậu ấy là bạn thân tôi tên Dịch Dương Thiên Tỷ.-Thấy Nguyên ngơ ngác nhìn cậu bạn thân mình 1 cách chăm chú nên hơi bực trong lòng. Cái ánh mắt ấy là như thế nào?-Khải pov's
~Oa... Hảo soái nha, anh bao nhiu tuổi vậy? Có bạn gái chưa? Ăn gì mà đẹp trai vậy?
Nguyên chưa kịp mở miệng thì cái em trai quý báu đã ngồi trong miệng mình nói luôn rồi. Đắng lòng.
~Anh 21 bằng tuổi tên này. * Đập vào lưng Khải* Chưa có bạn gái. Ăn cơm mẹ nấu nên mới đẹp vậy đấy.- Anh nháy mặt với cậu (ý nói Hoành)
~ Em tên gì?
~ Dạ em xin tự giới thiệu, em là Vương Chí Hoành siêu cấp hảo soái. Em trai của Vương Nguyên * Đập vào lưng Nguyên* ( Chộ ôi bắt chước chồng kìa.) Năm nay 19 tuổi. Con trai của tập đoàn Angel Wang. ( Người ta hỏi tên thôi làm gì khai cả nhà ra luôn thế?)
~ *Vậylà "ăn" được rồi*-Thiên Tỷ cười thầm, chăc chắn rằng cậu con trai này sẽ thuộc về anh.- Tỷ pov's
~Vậy anh....ưm ưm...-Nguyên đang định hỏi cái gì đó thì Khải lấy 1 cái đùi gà nhét vào miệng cậu.
~ Ăn đi, nói nhiều quá.-Khải bực bội, cậu cái quái gì cứ nhìn hắn rồi hỏi là sao?
~ Tôi nói nhiều? Tôi nói nhiều khi nào?- Cậu cãi lại, cái tên này ngày càng quá đáng.
~Không có?-Khải đứng lên
~Phải, không có!- Cậu đứng lên nhưng chiều cao có vẻ không được ổn cho lắm.
~ Có.
~ Không có.
~Có...ưm...ưm.
Cái gì đang diễn ra? Khải đang hôn cậu. Cậu lúc đầu tất nhiên là có phản kháng nhưng chịu hết nổi rồi, sức cậu sao đấu bằng anh. Anh hôn cậu rất ôn nhu, tay dịnh chặt gương mặt cậu.
~A.....- Anh cắn lên môi cậu làm cậu rên lên vì đau.
Theo đó môi cậu hé mở anh liền len lõi vào trong khoang miệng cậu khám phá mọi ngóc ngách.
2 người kia thì đo ra, Thiên Tỷ liền kéo Hoành ra ngoài lái xe đi mất ( đi đâu vại cà?)
Nguyên hết hơi, dưỡng khí đều bị tên đó rút hết làm cậu mềm nhũn trong lòng hắn. Chưa định thần được gì thì cậu bị vác như bao gạo, anh mạnh bạo ném cậu lên giường khoá cửa lại.
_________________________________________ -Cái tựa đề hình như không hợp lắp, mà thôi nói làm gì^^ .Chap sau có H, cứ đón xem đi ^^~
|
Chap 8: Đêm Ân Ái (H) Nếu không muốn đọc H vì tuổi thơ trẻ em tâm hồn trong sáng thì mời xách mông đi ra, không nhận cmt "CHỬI" chỉ nhận cmt "HAY" okay? . . . . . -Mọi người chuẩn bị sẵn sàng chưa? . . . . . -Tui vô truyện đây ^^ ———————————————————————————————————————— ~Anh định làm gì đấy? ~Dạy dỗ!- Anh ném cho cậu 1 câu nghe chẳng lọt tai. ~ Tôi có giáo dục tốt, không cần anh phải dạy.- Cậu hung hăng đáp lại, cậu học hành đàng hoàng ứng xử cũng tốt lắm chứ bộ. ~ Vậy có ai dạy em cách làm người ta thoả mãn tốt chưa?- Anh cười nữa miêng và cười 1 cách đê tiện nhất. ~ Anh...anh nói cái gì?- Cậu nhìn điệu cười của hắn và ánh mắt tràn đầy dục vọng. (nguy hiểm =_=) ~ Hồ nãy em dám cãi tay đôi với Vương Tuấn Khải này coi như gan em lớn. Định bụng tân hôn mới làm nhưng chắc không được rồi, để xem hôm nay anh đây dạy dỗ em như thế nào. *Xoẹt* Nói dứt câu anh lấy tay xé áo cậu, quần thì xé luôn ( quần thun mà lị) chỉ chừa cho cậu độc mỗi cái quần con. ~A...-Chưa định hình được cái mô tê gì đang xảy ra thì cậu bị hắn chiếm trọng đôi môi. Nằm đè lên cậu. Anh cởi quần con của cậu ra, môi vẫn day dưa chưa dứt thì cậu bị anh sờ soạn lung tung. Bây giờ cơ thể cậu phơi bày trước mắt anh. Thoả thân. ~ Biến... biến thái... cút khỏi... người... tôi!- Cậu dùng sức đẩy anh ra dưng không được, hắn nặng như trâu ấy. ~Ngoan, rồi em sẽ thích.-Anh hôn lên đôi mắt sắp đầy nước mắt của cậu. Cậu sợ rồi, tha đi. ~A.....-Cậu rên lên khi anh liếm ngực cậu. Mỗi nơi anh đi qua liền lưu lại những vết đỏ chằn chịu như đánh đấu chủ quyền. ~ Thế nào? Tuyệt chứ?-Anh hỏi trong khi tay đang xoa nắn cậu bé đang bắt đầu rỉ nước của cậu. ~ưm~~~ -Anh ngồi dậy tìm trong tủ lọt gel bôi trơn. Anh lấy 1 ít ra tay mình sau đó quét lên cúc hoa của cậu rồi đưa 1 ngón vào. ~Ahhh...đau~~-Cậu cằn nhằn. Cậu thật sự không phản kháng mà cản thấy thiếu thiếu cái gì đó. ~Thả lỏng nào.-Anh biết đây là lần đầu của cậu cho nên cũng nhẹ nhàng cho thêm ngón thứ 2 vào. Thấy cậu đã thích ứng được anh liền cho ngón thứ 3 vô. Không kìm chế được nữa, anh cũng chật chội lắm rồi liền rút cả 3 ngón ra. ~A...Anh làm gì vậy?-Nguyên cảm thấy khó chịu. ~Cởi đồ cho anh đi rồi anh sẽ cho em sướng.-Anh đặt cậu ngồi dậy. Cậu định dủng tay thì Khải ngăn lại. ~Dùng cái miệng xinh xắn của em ấy.-Khải ra lệnh. Nguyên vì quá cần thoả mãn nên đành nghe theo anh. Dùng miệng mình mà cởi từng cúc áo cho anh, sau đó liền di chuyển xuống quần và cởi bỏ thứ vướng víu cuối cùng trên người anh. ~A- Cậu hốt hoảng khi nhìn thấy cái đó của anh. Nó quá lớn mà lại đang nổi gân xanh. Bổng nhiên cậu cảm nhận được hơi nóng bao quanh thành viên của mình. Đầu anh đang lên xuống với chiều dài của cậu. Cậu đạy đến đỉnh điểm và thả hết vào miệng anh cùng tiếng rên của mình. ~Bắt đầu thôi-Nói xong anh liền cắm vào trong cậu ~AAAAAAA...-Cậu hét lên đầy đau đớn. Nó như xé đôi cậu ra. ~A...Thả lỏng nào-Anh rên lên. ~Lần đầu... ti...ummm...ên..... của.... em-Cậu nói 1 cách khó khăn. Máu cùng từ đó mà chảy ra. ~Anh biết...Nào thả lỏng. Em chặt quá. Cậu làm theo lời anh sau đó cậu có cảm giác trong người nóng hừng hực liền ôm lấy cổ anh mà đưa đẩy hông. ~em ổn rồi phải không? Cậu gật nhẹ đầu, chỉ chờ cái gật đầu của cậu anh liền đưa đẩy mạnh hơn. ~ A~~~~ um~~~ Mạnh hơn nữa đi. (Bảo bối của tui) ~Rên lên tên anh đi. ~Khải~~~ Chơi chết em đi a~~~~- Cậu nói 1 cách khiêu gợi. ~ a~~~~~~~-Cậu rướn người lên tạo thành 1 dường cong hoàn mĩ. ~Thấy rồi!-Anh nhếch môi nhìn cậu ~ Mạnh vào Khải, em chịu hết nổi rồi.-Cậu định bắn nhưng bị anh giữ lại. ~A, Tại sao...-Cậu thắng mắc tại sao anh không cho cậu bắn. Khó chịu lắm. ~Đợi anh ra với....-Anh đẩy mạnh hơn và bắn hết vào bên trong cậu. Cậu cũng bắn hết lên bụng anh và mình. Anh từ từ rút ra khỏi cậu, tinh dịch cũng từ đó mà chảy ra khỏi cúc huyệt. ~Thế nào? sướng chứ?-Anh hỏi, hôn lên chóp mũi của cậu và ôm cậu vào lòng. ~Sướng...Sướng lắm!- Cậu cọ đầu vào khuôn ngực anh. ~Ngủ thôi nào, trời sắp sáng rồi.-Anh kéo chăn đắp cho cậu và mình. ----------------------------------------------------------------------------------------- -Hôm nay tới đây thôi nhé^^ Đọc vui vẻ nhoa, moa~~~
|