[FanFic Khải Nguyên] Gặp Gỡ Tổng Tài Tuyệt Tình Tàn Khốc
|
|
Chương 6 - Rời Khỏi Vương Gia "Năm trăm ngàn. . . . . ." Vương Nguên đột nhiên thanh nhã cười một tiếng, "Thì ra giá trị của tôi lớn như vậy, tôi nghĩ sau này tôi không bao giờ còn nợ công ơn nuôi dưỡng của các người rồi!" Nói xong, cậu lê thân thể bị ngàn vết kim đâm về phòng mình. Đóng cửa lại, cậu giống như khinh khí cầu đã hết hơi, thoáng chốc toàn thân xụi lơ xuống. Nước mắt đọng quanh hốc mắt trực trào ra từ lâu, theo gương mặt sưng đỏ chảy xuống. Phòng của cậu là một gian bừa bộn, nửa phòng là nơi chất các loại tạp vật, nửa phòng còn lại là chỗ ở của cậu, chỉ có một chiếc giường nhỏ và một cái tủ cũ nát. Phòng của cậu chính là một nơi có thể làm cho trái tim cậu cảm thấy an toàn. Cho dù Vương gia có nhiều gian phòng trống, cậu cũng không được chuyển vào. Bởi vì, dường như đối với mẹ con Lữ Anh Lâm mà nói, ngược đãi Vương Nguyên chính là một niềm vui thích trong cuộc sống của bọn họ. Vương Nguyên lấy ra viên ngọc màu đen để dưới gối, nắm chặt trong lòng bàn tay, áp vào ngực, "Mẹ, con phải làm gì bây giờ? Con rõ ràng đã rất cố gắng rồi mà, tại sao con không thể thấy được ngày mai chứ? Con phải làm gì đây. . . . . ." Đột nhiên, một đoạn nhạc Piano du dương vang lên, Vương Nguyên cầm lấy điện thoại, thấy trên màn hình hiện lên hai chữ "Phương Đình", một khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời rực rỡ hiện lên trong đầu cậu, khóe miệng cậu không khỏi giương lên. Hít sâu một hơi, kiềm chế nội tâm bi thương, lập tức ngụy tạo một vẻ mặt khác, bắt đầu lên tiếng— "Alo!" Bên tai truyền đến thanh âm trong suốt, giống như loại thủy tinh sáng trong. "Phương Đình, thật xin lỗi, ngày hôm qua trong nhà có chút chuyện, cho nên em không đi xem phim được, anh chờ có lâu không?" Thanh âm của cậu khôi phục giống như ngày thường. "Không có! Hôm qua không đi xem được thì còn lần sau! Bảo bảo ngốc không cần tự trách." Có thể cả đời là bảo bảo ngốc của anh thì tốt rồi, "Phương Đình, cám ơn anh!" Đây là lời thật lòng, lần đầu tiên có người yêu thương cậu, chiều chuộng cậu như vậy. "Em không có chuyện gì là anh yên tâm rồi, anh còn có ca phẫu thuật, buổi tối có thể gặp mặt không?" Anh cẩn thận hỏi. "Thật xin lỗi! Gần đây em hơi bận." Vì bắt đầu từ hôm nay, cậu không còn tự do nữa, cậu chẳng qua chỉ là món đồ chơi của người khác mà thôi. "Đã nói với em, trước mặt anh đừng nhắc ba chữ 'thật xin lỗi', nếu không, anh sẽ giận." Vương Nguyên thở dài nói: "Được." Bọn họ nhất định chính là hai đường thẳng cắt nhau, từng có khoảng thời gian ngắn ngủi gặp gỡ, sau đó càng lúc càng xa. . . . . . ——————— Vương Tuấn Khải rất nhanh phái tài xế tới đón cậu, hành lý chỉ là chiếc va li nhỏ, không có quá nhiều đồ đạc, ở tại Vương gia mấy năm như vậy, cũng chỉ như một ngưới khách qua đường, bất cứ lúc nào cũng có thể phải rời đi. Bởi vì cậu đi công tác ở nước ngoài, cho nên không có ai đưa tiễn, cậu cứ như vậy lẳng lặng rời đi, như chưa bao giờ xuất hiện ở nơi này. Tài xế chở cậu đến một ngôi biệt thự theo phong cách châu Âu ở vùng ngoại ô, có vườn hoa, bể bơi trang hoàng lộng lẫy, nơi này hẳn là lâu đài của hắn! Không biết ở đây rồi sẽ như thế nào? Vương Tuấn Khải là tổng giám đốc tập đoàn tài chính Vương thị, từ sau khi hắn du học trở về nước liền tiếp nhận Vương thị, cùng với đầu óc hơn người và sự quyết đoán, nhanh chóng mở rộng quy mô Vương thị, bất động sản, tài chính, ẩm thực, giải trí. . . . . . Sở hữu rất nhiều tài sản, cũng thành công đưa tập đoàn lên hàng đầu thế giới. Dĩ nhiên, hắn còn có mị lực của đàn ông, loại mị lực thu hút tất cả mọi người, khiến người khác như con thiêu thân lao đầu vào lửa. Tin đồn hàng năm của hắn chiếm biết bao nhiêu mặt bìa tạp chí. tốc độ thay phụ nữ còn nhanh hơn thay quần áo.
|
Chương 7 - Lúng Túng Vương Nguyên quan sát từ đồ gia dụng trong nhà, đến rèm cửa, thảm trải, cái nào cũng là đồ tinh phẩm nhập khẩu. Trên vách tường còn treo một bức tranh là bút tích của một tác giả danh tiếng. Nhưng Vương Nguyên cảm thấy đợi ở đây rất áp lực, không cách nào hô hấp thoải mái. Cuối thu, đêm đến rất nhanh, không bao lâu sau màn đêm liền đổ ập xuống. Trên bầu trời chỉ có vài đốm sáng sao, màn đem càng thêm lạnh lẽo, tịch liêu. Cuối cùng, Vương Nguyên mệt mỏi đặt mình ngồi trên ghế salon. Vương Tuấn Khải đẩy tấm cửa kính trong suốt ra, bên trong tối om. Đôi lông mày hắn nhăn lại, chàng trai này dám can đảm phản kháng lại mệnh lệnh của hắn? Hắn bấm công tắc, bật chiếc đèn treo thủy tinh lộng lẫy. Ánh sáng chói mắt trong nháy mắt tỏa ra, sưởi ấm từng ngóc ngách trong phòng lớn. Hắn liếc mắt nhìn thân hình gày gò, bất động trên ghế so pha, cười khẩy nói: "Tôi còn tưởng rằng cậu cương trực công chính lắm, thì ra vẫn chịu khuất phục." Vương Nguyên chậm rãi ngẩng đầu, không e sợ mà nhìn thẳng vào hắn: "Anh sẽ buông tha tôi sao?" Cậu nhẹ nhàng hỏi ngược một câu khiến Vương Tuấn Khải phải suy nghĩ lại. Vương Tuấn Khải khẽ nhíu mày, trước đây hắn cho rằng chàng trai này yếu đuối giống khối đậu hủ không chịu nổi một chút đả kích, dần dần phát hiện ra sự quật cường, không chịu khuất phục của cậu. Điều này châm lên thích thú trong hắn, dường như trò chơi trả thù sẽ vui vẻ hơn so với dự tính. "Đúng! Chỉ cần là thứ Vương Tuấn Khải tôi muốn lấy, thì nhất định sẽ liều lĩnh dùng mọi cách để có được. Cho nên cậu không phản kháng là đúng, nếu không đến lúc đó cậu mất đi sẽ càng nhiều hơn mà cũng chỉ có duy nhất một kết quả – cậu trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của tôi." Sự tàn ác hiện lên trong ánh mắt Vương Tuấn Khải, một loại băng diễm phủ lên khuôn mặt tuấn tú như đá cẩm thạch của hắn. Hắn nghiêm nghị quét ánh mắt nhìn đến rương hành lí bên cạnh Vương Nguyên, hỏi: "Sao không thu dọn sắp xếp lại cho tử tế?" "Tôi không biết mình ở phòng nào" Ánh mắt cậu mất tự nhiên, cúi đầu nhìn chằm chằm hành lý của mình. "Phòng ngủ chính!" Vương Tuấn Khải cởi âu phục, tháo cà vạt ném lên người cậu:" Tôi tắm trước, hi vọng lúc đi ra cậu đã đem hành lý sắp xếp gọn gàng." Hắn đi lên phòng ngủ chính trên tầng hai. Vương Nguyên giống như một người vợ nhỏ, dè dặt cẩn thận đi theo phía sau hắn. Gian phòng này rộng đến mức dọa người. Phong cách giản dị, sử dụng gam màu đen trắng, thể hiện khí phách cương nghị, có thể thấy được thế giới nội tâm của chủ nhân nó. Vương Nguyên vào trong phòng thay đồ, thấy bên trong có hai hàng trang phục nữ, tùy tiện lật xem mấy cái mác phía trên: CHANEL, Dior, LV. Trong lòng cậu lạnh lùng giễu cợt: hắn đúng thật là hào phóng với đàn ông. Nghe tiếng nước chảy phát ra từ phòng tắm, nghĩ đến một màn nóng bỏng tối hôm qua, Vương Nguyên trên mặt bỗng đỏ bừng. "Cậu muốn ở phòng thay đồ bao lâu đây?" Sau lưng đột nhiên truyền đến thanh âm nồng nàn đầy sức hút. Vương Nguyên giật mình hoảng sợ, quần áo trong tay rơi xuống, lúng túng quay đầu lại ngơ ngác cười một tiếng, "Anh tắm thật là nhanh!" Lần này, cậu càng thêm lúng túng, ánh mắt lập tức chuyển sang nơi khác. Cậu không nghĩ tới, Vương Tuấn Khải vừa mới tắm xong chỉ thắt một cái khăn tắm quanh eo. Vài giọt nước từ cổ lăn xuống trôi nhanh qua bả vai nở nang, cơ ngực rõ rệt, còn có cơ bụng săn chắc. Vương Tuấn Khải giảo hoạt cười, thấy cậu phản ứng bối rối, bỗng thấy trong lòng vui vẻ, chậm rãi đi vào: "Cậu sao thế? Cậu cảm thấy tôi tắm quá nhanh sao?" Rồi đột nhiên ôm lấy Vương Nguyên, "Vậy lần sau chúng ta sẽ cùng nhau tắm bảo đảm thời gian sẽ rất lâu." Hơi thở ấm áp phả vào bên tai Vương Nguyên , lập tức một loại cảm giác tê dại khiến cho nhịp tim cậu đập loạn.
|
Chương 8 - Trong Cơn Giận Dữ "Anh không cần như vậy." Vương Nguyên vùng vẫy muốn thoát khỏi cái ôm trong ngực kia. "Thế nào?" Một thanh âm châm biếm vang lên, "Cũng đã tới nơi này, bây giờ cậu còn không hiểu thân phận của mình sao?" Vương Tuấn Khải buông cậu ra, ngồi ở trên giường: "cậu có phải hay không cần xứng đáng với chức vụ một chút." Vương Nguyên sững sờ đứng đó, ánh mắt nhiệt tình của hắn nhìn cậu chăm chú đến khiến cho cậu không biết nên đặt tay ở đâu, trong miệng lẩm bẩm nói: "Chức vụ gì chứ?" Vương Tuấn Khải khóe miệng giơ lên vẻ cười lạnh, con ngươi mờ sương lạnh lùng phun ra hai chữ: "Nhân tình." Vương Nguyên giống như bị một chậu nước lạnh dội từ đầu đến chân, toàn thân cứng đời: "Tôi... Tôi làm sao làm?" Cậu khó khăn từ trong hàm răng nặn ra mấy chữ này. "Cởi đi!" Vương Nguyên toàn thân cứng ngắc, ngây ngốc sợ hãi đứng nguyên tại chỗ. Vương Tuấn Khải nhàn nhã nghiêng người tựa vào đầu giường, "Kỳ thực, cậu chỉ cần thuận theo tôi, nếu như tôi chơi chán cậu, cảm thấy chán ghét cậu, tôi sẽ mau mau đá cậu đi. Cậu hẳn là mong đợi ngày này." Chơi chán? Chán ghét? Có lẽ đây là lựa chọn duy nhất của cậu. Ngón tay run rẩy cởi ra từng chiếc cúc áo. "Không cần bày ra cái bộ dạng làm cho người ta chán ghét." Hắn nghiêng mặt, từng câu từng chữ lạnh lùng nói ra. Ánh mắt lạnh nhạt tàn nhẫn tiến đến lấy một phen túm lấy tay cậu ném lên giường: "Nhiệm vụ duy nhất của cậu bây giờ chính là lấy lòng tôi." Đáng chết! Thân thể của hắn cư nhiên lại nhạy cảm như vậy đối với cậu. Vừa mới chỉ nhìn thấy da thịt như ẩn như hiện dưới lớp áo sơmi liền huyết mạch căng cứng, toàn thân nhiệt huyết sôi trào. Có lẽ ngày hôm qua quá kịch liệt rồi. Hắn đối với phụ nữ hay đàn ông đều luôn luôn ôn nhu, nhưng ngày hôm qua hắn bị cừu hận làm cho mờ mắt, cư nhiên chà đạp cậu như vậy. Vừa nói bàn tay của hắn vừa kéo quần áo của cậu xuống. "Xoạt" tiếng áo sơ mi bị xé thành những mảnh vải vụn. "Đừng, đừng như vậy" Cậu nghẹn ngào nói, nước mắt thấm ướt hai mắt. Hồi tưởng lại tối hôm qua, một cảm giác đau đớn bị xé rách lần nữa kéo tới. "Đừng?" Con ngươi Vương Tuấn Khải nhuốm vẻ phẫn nộ: "Cậu không có tư cách cự tuyệt!!" Hắn lớn tiếng xé rách quần của cậu. "Tại sao? Tại sao anh đối xử với tôi như vậy? Rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì?" Cậu cuồng loạn la hét nhưng không cách nào cản được bàn tay hắn đang di chuyển trên người cậu. Hắn nắm lấy chiếc cằm xinh xắn của cậu, biểu tình say sưa hưởng thụ vẻ mặt réo rắt thảm thiết của cậu: "Chẳng lẽ cậu chưa từng làm sai chuyện gì?" Cậu liều mạng lắc đầu, mái tóc dài mềm mại giờ phút này xốc xếch trải trên gối, giống như như tờ giấy Tuyên Thành nhuốm đầy mực đen. "Không có, tôi không có!" Cậu không thẹn với lương tâm. Tai nạn xe cộ năm năm trước không phải là lỗi của cậu, nhưng cậu đã nhận tội thay, bị phạt tù bốn năm. Bốn năm này, tưởng chừng đã nếm đủ tất cả thống khổ trên đời, nhưng bây giờ cậu mới thực sự nếm trải một loại tuyệt vọng của Địa Ngục. Là hắn đẩy cậu xuống Địa Ngục. Vương Tuấn Khải tròng mắt thoáng chốc bị lửa giận nhiễm đỏ, một loại liệt hỏa rào rạt phun trào, thật giống như muốn đem cậu thiêu cháy. Trên trán hắn, gân xanh hiện lên: "Chàng trai này thật đúng là biết giả bộ, biết làm trò!"
|
Chương 9 - Hành Hạ "Anh ..xin anh đừng như vậy." Vương Nguyên cầu khẩn, đôi mắt trong suốt đã ngập nước. Giờ phút này, hắn giống như loài mãnh thú đã sớm mất đi lí trí. Trực tiếp đè lên người cậu, vật cứng kiêu ngạo giờ phút này đã nhanh chóng giương cao để ở giữa hai chân cậu. Đôi mắt đen hiện lên vẻ âm lệ, không một tia do dự, dũng mãnh xuyên qua thâm cốc u bí của cậu. Loại cảm giác bị xé rách cùng với đau nhức đến tê liệt làm cho Vương Nguyên nhịn không được thét chói tai, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay đến rỉ máu, "Đau, anh..đi ra ngoài." Thân thể khô khốc của cậu căn bản không thể tiếp nhận được, cõi lòng tan nát cùng với đau đớn, cảm giác giống như bị đại dương đánh ụp lên, cậu dường như chìm vào trong nước, liều mạng vùng vẫy, giãy dụa nhưng vẫn không cách nào thoát được. "Câm miệng!" Động tác thô bạo của hắn cũng không bởi vì tiếng kêu thảm thiết của cậu mà dừng lại, ngược lại càng mãnh liệt di chuyển. Cậu chịu đựng đau nhức mà khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo, lúc này đã tái nhợt như tờ giấy. Vương Tuấn Khải tựa hồ như chất chứa nỗi phẫn nộ đã lâu, lần nữa tiến nhập phần cứng rắn vào cậu, lại nói với cậu: "Nếm trải mùi vị sống không bằng chết cùng với đau đớn thống khổ, có lẽ như vậy đầu óc của cậu sẽ càng thêm rõ ràng một chút, cậu có hay không đã làm sai chuyện gì? Có hay không?!" Hắn từng bước một chất vấn. Cậu như thế nào có thể dễ dàng quên đi buổi tối ấy? Vì sao hung thủ giết người, đầu sỏ gây nên việc này không có một chút tự trách cùng với áy náy? Bởi vì sai lầm của cậu, trong nháy mắt đã làm mất đi hai mạng người, cũng mất đi cuộc sống hạnh phúc tương lai của hắn. Lửa giận trong lòng Vương Tuấn Khải cuồng dại không cách nào đè nén được bùng cháy lên, điên cuồng chạy nước rút, nội tâm bị đè nén cùng với phẫn nộ thề phải đem cậu đẩy vào hố sâu vạn kiếp không trở lại được. Vương Nguyên cảm giác mình đã sớm cận kề cái chết, một loại cảm giác đau tê dại khiến cậu cắn chặt cánh môi, tơ máu đỏ thẫm theo khóe miệng chảy ra, sau đó làn môi dần trắng bệch giống như đóa hồng kiều diễm bị nước xối vào. Hắn bị vẻ xinh đẹp trước mắt mê hoặc, cúi đầu hôn lên môi cậu, nhẹ nhàng liếm đi chút máu còn dính trên môi, "Đây chỉ mới là khởi đầu, tôi muốn cho cậu đau đớn – đến mức muốn chết cũng không được." Ngay sau đó, hắn tăng nhanh tốc độ cơ thể, mạnh mẽ thâm nhập vào cậu. Vương Nguyên không còn sức để kêu gào nữa, giờ phút này cậu tựa hồ như đang chịu đựng một loại cực hình lăng trì. Hắn cảm giác được chất lỏng của cậu dần chảy ra, hắn dễ dàng tiến nhập vào càng sâu bên trong cậu. "Cậu luôn miệng khóc khóc, la hét nhưng thân thể của cậu thành thực hơn nhiều, không phải sao? Cậu thật dâm đãng!" Vì sao hận tôi như thế? Vì sao? Những giọt mồ hôi lạnh che phủ đầy trán cậu, ý thức của cậu dần dần mơ hồ, ánh mắt suy nhược muốn đóng lại nhưng người bên trên dường như không có ý muốn buông tha cho cậu. ————————————— Vương Nguyên cảm giác được gió lạnh vù vù hướng cậu thổi tới. Phút chốc, cậu liền mở mắt. Đối diện là khuôn mặt phóng đại của Vương Tuấn Khải với nụ cười châm biếm, lập tức ánh mắt cậu hiện lên vẻ kinh hoàng. Cậu lập tức lấy tấm chăn che kín người, hoảng sợ nói: "Anh...anh muốn làm gì?" "Cậu nói xem? Tôi mua cậu, cậu phải có bổn phận thỏa mãn tôi." Hắn kéo tấm chăn trên người cậu xuống. Vương Nguyên dùng chân đá một cái, động tác ấy lập tức đổi lấy một trận đau đớn co rút, cậu biết sự đau đớn kia là như thế nào tạo thành. "Vậy mời anh nhanh lên một chút." Cậu đột nhiên nhàn nhạt nói, ánh mắt nhìn hắn đã không còn những gợn sóng, thật giống như linh hồn đã hoàn toàn bị tách ra trong vô thanh vô tức.
|
Chương 10 - Bắt Gặp Mua Thuốc Vương Tuấn Khải không ngờ cậu sẽ phối hợp như thế, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà mị, vung tay ném chiếc chăn làm cản trở xuống đất. Trên giường, một vết máu đỏ thẫm đập vào mắt hắn. Chân mày hắn khẽ nhíu lại có chút nghi ngờ, không phải cậu đã trải qua lần đầu tiên rồi sao, như thế nào còn cái này? Vương Nguyên ngây ngô nhìn ánh sáng lộng lẫy phát ra từ chiếc đèn thủy tinh treo trên trần nhà, ánh mắt dại ra như con rối không có linh hồn. Hắn tách hai chân cậu ra. Hắn vốn tưởng là chất dịch, hóa ra đều là máu. Hành động của hắn tối hôm qua... vì sao trong lòng hắn cư nhiên có cảm giác tự trách với một hung thủ giết người như cậu. Hắn không phải hi vọng thấy cậu đau đến không muốn sống, đem cậu hành hạ đến dở sống dở chết đấy sao? Cậu cảm giác được đau đớn khẽ nhíu mày lại, sau đó tiếp tục duy trì bộ dạng thẫn thờ, lãnh đạm hỏi: "Anh nhanh lên một chút có được không?" Vương Tuấn Khải xoay người rời giường, đi vào nhà tắm. Rất nhanh sau đó, hắn quay lại trong tay cầm theo chiếc khăn mặt nóng . Thời điểm hắn muốn chạm vào cậu, thân thể cậu run rẩy, nói: "Anh không cần phải làm vậy!" Cậu cuộn mình đứng lên ngăn cản hắn. "Tôi cũng không phải chưa từng chạm qua? Cậu còn xấu hổ?" Không đợi sự cho phép của cậu, hắn nhẹ nhàng kéo cậu lại gần, lau vết máu khô trên người cậu. Vương Nguyên bởi vì ngượng ngùng bất giác đỏ mặt, khinh miệt cười một tiếng "Anh đang toan tính cái gì vậy? Thưởng một cái tát sau đó lại cho một viên kẹo để ăn sao?" Hắn đột ngột dừng tay lại, ném chiếc khăn mặt đi: "Tôi sợ cậu không còn giá trị lợi dụng, Vương Tuấn Khải tôi chưa bao giờ buôn bán lỗ vốn. Cậu nên đến bệnh viện khám qua một chút, tôi không thích đùa bỡn một thân thể tàn tạ!" Ném xuống những lời lạnh như băng xong, hắn tắm rửa, thay âu phục rồi rời đi không nói thêm tiếng nào. ———- Mặc dù thân thể mềm yếu bất lực nhưng cậu vẫn còn vấn đề muốn giải quyết. Lần đầu tiên chịu tốn tiền đi đến bệnh viện Phương Thị tiêm mũi tiêu viêm, mua thuốc uống và dĩ nhiên cậu không quên uống cả thuốc tránh thai. Quan hệ thân mật như vậy mà hắn không dùng bất kỳ biện pháp nào. Cho nên để phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, việc này nhất định cậu phải làm . Hi vọng sau đó thuốc tránh thai còn có tác dụng. "Vương Nguyên, tại sao em lại ở chỗ này?" Sau lưng truyền đến âm thanh ấm áp, ôn hòa. Vương Nguyên giật mình hốt hoảng nhét thuốc trong tay vào túi giấy, nhưng tay run lên làm một hộp thuốc lăn xuống mặt đất. Cậu lập tức cúi xuống nhặt lên, trên mặt thoáng chốc đỏ ửng, đứng tại chỗ không dám nhìn thẳng anh. Mặc y phục trắng, toàn thân anh tỏa một loại hào quang lấp lánh giống như vị thần, ngũ quan thanh tú, vóc người to lớn, còn có khí chất nhã nhặn ôn hòa lập tức thu hút tất cả ánh mắt trong đại sảnh. "Viện trưởng Phương." Sau lưng, tiểu y tá nhắc nhở anh, cô không muốn thấy viện trưởng say sưa nhìn một chàng trai như thế. "Cô đem phần tài liệu này cho chủ nhiệm khoa ngoại, tôi có việc rời đi một lát." Phương Đình cầm văn bản trong tay đưa cho tiểu y tá, sau đó nhẹ nhàng nói với Vương Nguên: "Chúng ta đi ra ngoài một chút đi."
|