Fanfic VKook Nightmare
|
|
Phiên Ngoại Disillusion 11 Kết quả là ngày hôm sau hai người bị trễ chuyến bay! Bởi vì lúc cả hai tỉnh dậy thì đã là một giờ chiều rồi, đáp ra sân bay đi chuyến hai giờ thật sự quá miễn cưỡng! Khi Jungkook vừa trên giường bước xuống liền không vững ngã ngồi trên đất, Taehyung nhìn thấy chỉ đứng khoanh tay xấu xa cười, sau đó mới đưa tay ra đỡ cậu dậy! Tẩy rửa xong xuôi, ăn một bữa no nê khiến cả người đều thoải mái. Nhìn Taehyung vẻ mặt phẫn nộ ngồi chống má, cậu cảm thấy có chút hả hê. Đã nói hắn là không được động tay động chân, nhưng hắn vẫn không nghe,cái này là hoàn toàn ngoài ý muốn! Vì ăn cơm trưa muộn nên cũng không lâu sau thì đến bữa tối. Do bọn họ đã ngủ qua tận trưa nên buổi tối cũng không thể buồn ngủ nhanh được! Taehyung đề nghị ngồi ghế sô pha xem phim thư giãn một chút! Làm cậu nhớ đến trước đây cũng đã từng ngồi xem phim với hắn như thế! Vì Jungkook không thể mở miệng nói chỗ kia khi ngồi sô pha sẽ bị đau, nên trong lúc cậu còn đang do dự thì hắn kéo cậu ngồi lên đùi hắn. Jungkook không thích như thế, nhưng quả thực ngồi thế này sẽ không đau, ngày mai còn không biết sẽ thế nào, ngẫm lại, không nên miễn cưỡng bản thân thì tốt hơn. Chỉ là bản thân cũng không thích ứng ngay được, người cứ căng cứng khiến cậu rất nhanh mệt mỏi. Cuối cùng, cậu quay lại nói với Taehyung: " Tôi muốn đi nghỉ ngơi trước, anh cứ tiếp tục xem đi." Nói xong cậu từ trên người Taehyung trượt xuống, tập tễnh bước về phòng. Kết quả Taehyung cư nhiên nhảy dựng lên, tắt TV rồi liền đuổi theo cậu, nói: "Anh cũng mệt rồi, anh cùng em đi ngủ nha!" nói xong liền đỡ lấy thắt lưng cậu. Cậu vừa nghe thanh âm hắn 'hăng hái bừng bừng', thân thể liền run run: "Không cần ...không cần, anh tiếp tục xem đi!" Hắn liền tỏ vẻ không muốn, sau đó chỉ chỉ mặt mình nói: "Đau quá, lúc nãy em đánh mạnh như thế, đổi cả màu rồi, anh muốn đi nghỉ ngơi!" Cậu nhìn kĩ......vết đỏ nhàn nhạt kia đã biến mất không còn dấu vết! Hơn nữa lúc cậu đi tắm căn bản là tay chân vô lực, thế nào cũng không thể làm mặt hắn đổi màu được! Vết đỏ hồi nãy cũng không phải do cậu dùng lực mà do hắn trắng quá thôi! Thấy cậu hoài nghi, hắn nhíu mày nói: "Đánh anh rồi, còn dùng ánh mắt hoài nghi này nhìn sao?!" Cậu bất đắc dĩ, Taehyung rõ ràng nói dối không chớp mắt, chỉ là lời này từ trong miệng hắn nói lại thành ra quyết đoán a! Taehyung lật chăn chui vào trước, sau đó vỗ vỗ bên cạnh ý bảo cậu chui vào. Xem ra hắn nhất định muốn cùng mình ngủ rồi. Vì vậy nên cậu cũng đành bất đắc dĩ chui vào, cẩn thận không dựa vào hắn gần quá. "Cái kia, chuyện công ty anh bận lắm sao?" Jungkook hỏi, không biết có bị hiểu nhầm là để ý chuyện đời tư của hắn không nữa! "Gần đây thì bận, do có mấy đối tác lớn hợp tác. Trợ lý với thư ký quyền hạn chưa đủ, gần đây lại bị thâm hụt, anh cũng lo khi giao cho bọn họ làm, dù sao cũng là công ty của mình, anh còn phải nuôi gia đình nữa!" Mặt cậu đỏ lên, sau lại mắng mình quá nhạy cảm, cậu cũng có phải người nhà Taehyung đâu cơ chứ! Cậu tiếp tục hỏi: "Vậy hôm nay không quay về có sao không?" "Không thể để em như vậy mà quay về a! Phải nghỉ ngơi ít nhất là một ngày một đêm!" Taehyung nói. Đây đều là do hắn! Nếu hắn không làm, không, nếu như làm ít lại thì cũng sẽ không biến thành như vậy! Jungkook bận suy nghĩ Taehyungđến gần cậu lúc nào cũng không hay! Cậu vội vàng nói: "Tôi đúng là rất khó chịu, nhưng mà công việc bận như thế, vậy nên ngày mai chúng ta nhất định phải về! Cái kia, anh cũng nói rồi, nghỉ ngơi thôi! Chúng ta ngủ thôi!" Sau đó cậu xoay người, đưa lưng về phía Taehyung, trong nháy mắt đó, cậu dường như thấy được hắn đang cười. Vui vẻ nhắm mắt, đêm qua đã mệt nhọc rồi, đêm nay chắc có thể ngủ ngon đây!
|
Phiên Ngoại Disillusion 12 Nhắm mắt không được bao lâu, cậu lại mở mắt ra. Taehyung liên tục cọ cọ phía sau lưng, hơn nữa tay cũng bắt đầu không an phận. Cậu vốn nghĩ làm như không biết, nhưng quấy rối rõ ràng thế này, nếu như ngủ được mới là chuyện lạ. "Anh đừng xằng bậy nữa. Nhanh nghỉ ngơi đi!" Jungkook nói. "Không sao, em mệt thì cứ nghỉ sớm đi, không cần để ý anh!" Cậu không hề muốn để ý hắn! " Anh như vậy tôi sao ngủ được chứ!" Taehyung ngữ khí vô tội đáp lại: "A, như vậy a! Nhưng anh rất khó chịu!" "Không thể nào!" cậu lập tức nói: " Mặt của anh căn bản là không thể đau được nữa! đã lâu như vậy rồi!" "......" Taehyung đầu tiên là không nói gì, sau đó nói: "Anh đúng là đau nha, bất quá, không phải mặt đau mà là ở đây đau a!" nói xong Trình Hi lập tức kéo tay của cậu ấn xuống dưới thân hắn sờ soạng! Cậu nhất thời ngây dại, nơi đó cứng lên rồi! Rõ ràng cái gì cũng không có làm nha! "Anh đi đâu thế?" Cậu hỏi. Taehyung buông tay cậu, bước xuống giường. "Em không thấy anh nên đi tắm sao?" hắn nói: " A, hay là em nghĩ không tắm tốt hơn?!" sau đó lộ ra một bộ dáng tươi cười đến quỷ dị. Cậu lập tức cự tuyệt: " Anh mau đi tắm đi!" Taehyung thất vọng....... Một lát sau,hắn thân thể nhẹ nhàng khoan khoái quay lại phòng. Cậu tuy rằng mắt đang nhắm, nhưng cũng không nhịn được mà lén quan sát hắn. Tóc ướt mềm rủ xuống mặt, nhìn hắn thật khác lúc bình thường! Đường nét trên khuôn mặt trở nên nhu hòa rất nhiều! Kì thực hai ngày nay từ lúc hắn đến nghĩa trang về đã có điểm khác rồi, chỉ là cậu tìm không ra từ cụ thể để hình dung! "Đẹp trai đến mức muốn nhìn lén anh sao? Có thể quang minh chính đại nhìn a!" Taehyung đột nhiên nói. "....." mất mặt quá mà, đã nhìn lén còn đờ ra nữa! : "Không, không có!" cậu lắc đầu biểu thị không hề nhìn lén hắn. "Không có thì không có vậy!" "Anh không sấy tóc sao?" cậu hỏi. Taehyung lắc đầu: " Một lúc nữa sẽ khô, anh xem tư liệu một chút, xem xong rồi lại đâu vào đấy ngay!" Nói xong hắn đem khăn mặt ẩm ướt ném sang một bên, đi lên giường rồi mở máy tính. Xem ra công việc của Taehyung thật sự rất gấp, nhưng hắn vẫn về tảo mộ, chỉ riêng điểm này đã khiến cậu nghĩ hắn không phải là con người lãnh đạm, chí ít hắn rất thương mẹ của mình. Hoặc không, hắn cũng chỉ là một đứa trẻ bị tiền tài chi phối mà thôi! Sau này nhất định không được dạy Taejung thành tính tình ác liệt như vậy! Cậu âm thầm hứa với lòng mình! Taehyung không kiên nhẫn lắc đầu phe phẩy mấy lọn tóc ướt, cậu đành xuống giường đi tới phòng tắm. Quả nhiên, ở bên trong. Taehyung nhìn vật trong tay cậu, cười: " Anh không thích, đau da dầu lắm, trừ phi cần, còn lại anh toàn để tóc khô tự nhiên!" Cậu vừa nghe, lẽ nào mùa đông cũng để tự khô?! "Như vậy không được! Về sau già sẽ rất đau đầu!" Cắm phích cắm, ấn nút, bắt đầu thực hiện nhiệm vụ của máy sấy! Taehyung nhìn cậu sấy tóc cho hắn, lập tức liền muốn đứng lên. " Anh cứ làm việc của anh đi! Một lát sẽ xong thôi!" Cậu nói. "Umh" Taehyung thâm ý liếc mắt nhìn cậu. Sau đó hắn tiếp tục công việc, còn cậu tiếp tục sấy tóc cho hắn! Từng đợt gió ấm áp trong phòng xuất hiện, tóc hắn nhanh chóng khô. "Được rồi!" cậu nói, mái tóc được sấy khô giờ cực kì mượt, sờ lên rất thích, rõ ràng hắn không hề dùng qua sản phẩm bảo dưỡng gì cả, thật làm cho người ta ước ao. Taehyung quay đầu: " Nhanh vậy a!" "Máy sấy a, đương nhiên là nhanh rồi! Lẽ nào cho tới giờ anh chưa từng dùng qua?" hắn nói thật kì quái! "Cũng không phải, đương nhiên là có dùng qua, có điều mỗi lần dùng da đầu đều đau nhức chết đi được, đụng vào là thấy khó chịu !" Taehyung tựa hồ nhớ tới cái gì, khuôn mặt có chút vặn vẹo. __________________ Buổi tối ngày hôm sau, bọn họ rốt cuộc trở về. Chuyến đi rất bình an, không gặp một chút bất trắc gì! Nhưng liên tục vài ngày tàu xe như thế này khiến cậu có chút không thích ứng. Về tới biệt thự, tuy rằng cậu rất muốn như cũ gọi nó là tòa thành! Thế nhưng lúc cùng Taehyung nói chuyện phiếm lỡ nói ra bị hắn cười, cười đến khi cậu gần cảm thấy tự ti thì hắn mới miễn cưỡng ngừng cười .......từ đó Jungkook cũng không nhắc lại nữa. Bọn họ vừa đi vào, người hầu đã ôm một khối nho nhỏ được gói thật kĩ đem ra. Nhìn bộ dạng của nó, hẳn là ngủ đến giờ chưa dậy rồi. Taehyung rất hăng hái niết niết khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, cậu ôm đứa nhỏ đưa cho hắn, nói đừng đánh thức nó, rồi chuẩn bị đi tắm. "A! cũng nên nói Sooyoung đưa Taejung về thôi! Thằng nhỏ cứ đòi về mãi, nói em bệnh thế nào! Nghe Sooyoung nói chị ấy sắp bị làm phiền chết đi rồi" Taehyu g nói, cước bộ của cậu liền dừng lại. "Còn đứa nhỏ này thì nói thế nào......." "Có gì đâu, nói là em trai của nó thôi!" "......" Cậu đương nhiên biết đây là em trai của nó, chỉ là..... "Đừng lo, anh sẽ nói với nó đây nhận nuôi là được!" Taehyung nói. Có lẽ giải thích như vậy là tốt nhất!
|
Phiên Ngoại Dillsilusion 13 Ngày mai Sooyoung sẽ đưa Taejung về. “Sao thế?” cậu nghi hoặc hỏi, từ lúc đưa cậu vào phòng đến giờ Taehyung vẫn nhìn chằm chằm vào cậu, khiến cậu không khỏi hoài nghi có phải mình vẫn còn dính xà bông hay không! Hắn kéo cậu qua, vì khí lực lớn khiến cậu mất đà dựa vào trong người hắn, hắn nghiêng cơ thể, hai người thuận thế mà nằm xuống. Jungkook thấy không ổn liền vội vàng đứng dậy, nhưng Taehyung phía sau lại ngăn cản khiến cậu vô pháp nhúc nhích! “Buông ra!” thân thể cậu dường như lại bị chuyện hai ngày trước làm đau ! Hắn không nghe còn đưa mặt lại gần hơn, khuôn mặt Jungkook cảm nhận được từng đợt hơi thở phả vào. Cậu toàn thân cứng ngắc, lúc này mới phát hiện hai người rất gần nhau! Từ sau ngày tiếp xúc thân mật đó, hắn cũng không còn kiêng nể gì nữa, thái độ nhún nhường của hắn cũng biến mất không còn dấu vết! “Đừng, đừng mà....” “ Sao vậy?” Taehyung dùng vẻ mặt vô tội hỏi: “Hay là có chỗ nào đau nhức? anh giúp em nhìn, thuận tiện bôi thuốc luôn!” Mắt thấy hắn chuẩn bị cởi dây lưng áo ngủ, Jungkook vội la lên: “Không có, không có đau gì hết!” “Thực sự không đau?!” Taehyung như là không tin tưởng. “Thật sự, không đau!” “Vậy thật tốt quá, anh vốn dĩ đang lo em đau chỗ nào, hôm nay lại làm không được!” Vốn dĩ…..chứ không phải là dự định bây giờ của hắn sao….. “……” cậu vừa định mở miệng nói,hắn đã đè mạnh cậu trên giường. Quần áo đều đã bị cởi xuống, tay Taehyung cũng đã đặt ở nơi không nên đặt rồi, cậu với lấy hi vọng cuối cùng: “Anh ngày mai còn phải đi làm a! Nghỉ ngơi sớm thì tốt hơn!” “A!” hắnđột nhiên dùng miệng ngăn lời cậu nói. “Yên tâm! Tinh lực của anh tốt lắm, cho dù có thức qua đêm, ngày hôm sau vẫn không có gì!” Một câu nói liền phán án tử hình cho Jungkook! Tay hắn chen vào hậu đình vẫn còn sưng đỏ, cậu hít một hơi lạnh, bị Taehyung nghe được, hắn lật người cậu lại, sau đó không để ý cậu dãy giụa nhìn chằm chằm vào nơi đó! “Còn có chút hồng, một hồi nữa anh sẽ bôi thuốc cho! “……” Vừa nói xong, tay hắn thuận theo khe rãnh phía trước tìm kiếm. “Không được!” cậu lắc đầu nắm tay hắn: “ Tôi không muốn anh đụng đến nơi đó! Không được!” tay hắnđã đi tới địa phương cậu không hề muốn nghĩ tới. “Ghê tởm lắm! xin anh đó!” “Tuyệt đối không hề ghê tởm! Đây là nơi đẹp nhất, nhìn xem, màu sắc rất tươi, giống như trẻ con mới sinh vậy! rất mê hoặc mà" “Không được nói nữa, không được nói!” cậu kêu to cắt ngang lời Taehyung! Hắn mở rộng hai chân cậu, đồng thời đem chân hắn chặn lại!: “Nó không hề ghê tởm! Nó cũng là bộ phận của em, không được nói nó ghê tởm, chỉ cần anh nghĩ nó đẹp là được rồi, trong mắt anh cơ thể em là hoàn mỹ nhất!” …..đúng thế, Taehyung lúc đầu cũng là hứng thú với cơ thể cậu. “Nếu như tôi làm phẫu thuật, anh có đúng hay không sẽ nghĩ tôi cũng bình thường như những người khác!” nếu không còn thân thể này, sẽ mất luôn hứng thú của anh? Sẽ đối xử với tôi như những kẻ khác, rất nhanh mà chán ghét…….câu nói kế tiếp cậu không dám hỏi ra. “……” Động tác của hắn bỗng trở nên nhu hòa rất nhiều: “ Em hiểu lầm rồi, nếu như là anh ham nhục dục, anh căn bản sẽ không cho em đi phẫu thuật! Được rồi, tuy rằng đúng là anh thực thích ôm em, thế nhưng không phải vì cơ thể em đặc biệt! Dù ban đầu có gì đi nữa thì bây giờ cũng sẽ không! Em không cần để ý chuyện vụn vặt đó!” Cậu nhìn hắn, vừa nãy cậu thật sự lo lắng hắn sẽ thừa nhận điều cậu nói! Thật may, hắn không có.
Ngực đã nhẹ đi rất nhiều , chỉ là…… “Anh mau ra đi!” cậu khó chịu nói, ngón tay hắn lại xâm nhập phía trước! Taehyung không để ý đến, cho thêm một ngón tay vào, hai ngón tay ở bên trong mở rộng! “Chỉ một lần thôi!” Taehyung nói. “Không được! Anh, Anh từ phía sau đi…..” Jungkook lắp bắp nói. Chỉ cần khiến Taehyung lấy tay ra, đừng hứng thú với phía trước thì dù nói muốn cậu dùng miệng giúp hắn giải quyết cậu cũng đồng ý! “Không được! phía sau đỏ hết rồi, làm nữa thì sẽ bị thương!” “Vậy thì đừng làm nữa, tôi lấy tay giúp anh, không, dùng miệng cũng được!” cậu hoảng loạn nói. Hắn vô cùng kinh ngạc! Vì trước đây hắn cũng từng bức cậu khấu giao, nhưng cậu lại tại chỗ phun ra, khiến hắn vô cùng tức giận! Nhưng dù tức giận, Taehyung sau này cũng rất ít khi ép cậu làm lại việc đó. “Không phải em không quen sao?” “Vậy anh đừng làm nữa a!” cậu giãy dụa, muốn đẩy người hắn ra, cho dù có phí công cậu vẫn không ngừng nỗ lực, chỉ là, làm như vậy càng khiến Taehyung thêm khó chịu! “Em rốt cuộc là cố chấp cái gì?” hắn nói. “Anh đương nhiên không biết là cố chấp cái gì!” tuy rất muốn nói ra, nhưng cậu cũng im lặng, thói quen giữ trong lòng đã ăn sâu vào cậu rồi. Taehyung nói: “Anh đã nói đến thế, sao em vẫn……” ngữ khí tràn ngập bất đắc dĩ. Căm ghét nó đã trở thành bản năng của cậu, đâu thể nào chỉ vì nói mấy câu có thể chuyển sang thích nó, hắn không hiểu… Nhưng cậu bỗng nhớ đến ngày phẫu thuật cũng gần tới rồi. “Chỉ một lần…..một lần thôi……” cậu thỏa hiệp! vừa nói xong, Taehyung rút ngón tay của mình ra, cậu còn tưởng hắn định dừng lại, nhưng đột nhiên lại bị vật cứng rắn như lửa xỏ xuyên, cậu nhất thời mềm nhũn, nằm ngửa trên giường. Taehyung từ phía sau chế trụ thắt lưng cậu, đem hạ thể cả hai kết hợp chặt chẽ một chỗ. Động nhỏ bị lấp đầy! cậu không dám cố sức, sợ sẽ đụng đến nơi đó, chỉ có thể há miệng thở dốc. Hắn lại hàm trụ hầu kết của cậu khiến cậu có cảm giác thở không thông. “Buông ra…..buông ra……” cậu cầu xin, không biết là xin hắn buông cổ họng của mình hay là thắt lưng nữa! Taehyung vẫn thấp giọng nói: “Nhịn một chút, một chút nữa!” ….. Taehyung quả nhiên tuân thủ lời nói, chỉ làm một lần, nhưng dù thế cậu vẫn không cảm thấy may mắn gì, vì do chỉ có thể làm một lần,hắn liền dùng hết sức, tận lực mà làm cậu. Kết quả hôm sau cậu đành phải nằm trên giường, nhận ánh mắt trêu tức của Sooyoung. “Bệnh của ba ba còn chưa hết sao?!” Taejung ngây thơ hỏi. “….” “Không phải, ba ba cháu chính là lao lực quá độ!” Sooyoung đầy dụng ý nói, càng nói càng tăng thêm trọng âm ở phía sau! “oanh” một tiếng, khuôn mặt cậu như xuất huyết! Cũng may là Taejung không hỏi gì thêm nữa! “ Chị xuống pha ly cà phê đây! Aizz….không phiền các người “phụ tử tình thâm” nữa!”
_______________
|
Phiên Ngoại Disillusion 14 Nhìn Taejung, cậu lại lo lắng không biết nên giới thiệu đứa nhỏ kia với nó như thế nào. Suy nghĩ một hồi, quyết định sẽ chờ Taehyung về, chuyện này vẫn để cho Taehyung giải quyết thì tốt hơn! Cậu xoa xoa mái tóc mềm mềm của Taejung, đứa nhỏ này lớn lên rất nhiều. Sau đó cậu cùng nó nói chuyện phiếm, trẻ con đúng là, có nhiều vấn đề nó hỏi khiến cậu phải lúng túng. Hắn cũng vì Sooyoung đã đưa Taejung về nên dù bận đến mấy cũng cố về nhà sớm hơn một tiếng. Taejung vừa nhìn thấy Taehyung trở về: ‘A!’ một tiếng rồi như khỉ con nhảy lên đu cánh tay hắn, hắn không khách khí liền gõ vào đầu nó một cái, cậu không khỏi nhăn mặt lại. Taehyung thấy cậu liếc mắt, liền đổi thành đánh vào ót Taejung, lực đạo cũng nhẹ đi rất nhiều. Nhóc con liền nhanh trí chạy tới chỗ cậu làm nũng! Còn Sooyoung vừa xem TV, vừa pha cà phê, cũng không chào hỏi Taehyung. “Cảm ơn chị!” Taehyung đi ra phía trước, chủ động đối Trình Ảnh nói. Sôpyoung không chút khách khí tiếp nhận lời cảm ơn của Trình Hi: “Đương nhiên, em cho là đứa trẻ tốt như em là do ai dạy a! ta một thân con gái, giúp em nuôi của nợ đó lâu như vậy!” Nói như chị ấy không phải người nhà này vậy, Taehyung nhịn xuống xúc động: “Vất vả rồi, chị hai!” “Tự nhiên thôi!” Sooyoung trả lời rất thẳng thắn. “Kookie, em đứng ngây như phỗng ra đó làm gì? Lại đây ngồi nào!” Sooyoung đột nhiên đối cậu nói. Cậu sửng sốt: “ oh …oh,!” sao lại gọi như vậy chứ, cậu đã qua cái tuổi bị người khác gọi là “ Kookie” rồi còn gì. “ Chị trực tiếp kêu tên em được rồi.” cậu nói với Sooyoung “Không được, kêu thế xa lạ lắm” “Chị, chị không đến công ty giúp em thật sao!” Taehyung chuyển hướng câu chuyện,cô vừa nghe xong liền không nghĩ ngợi cự tuyệt. “ Không, chị ghét làm việc nề nếp lắm, tuy rằng tiền lương nhiều thật nhưng chị không thích làm chuyện ràng buộc” cô nhún vai:“ Chờ khi nào chị phá sản em thu nhận chị là được rồi.” Sooyoung trêu ghẹo nói. Taehyung cũng sớm nghĩ chị mình sẽ nói như vậy nên cũng im lặng không nói gì. “Gần đây bận nhiều việc lắm sao” cô lo lắng hỏi. Taehyung nói: “ừm, tin tức nhanh thật đấy.” “Đương nhiên rồi! dự án lớn như vậy, có thể nào không biết!” Cậu nghe hai người nói những chuyện, cậu không hiểu nên chuẩn bị đứng dậy rời đi, lại bị Sooyoung kéo lại: “Đi đâu đấy, chuẩn bị ăn trưa rồi, chúng ta cũng không phải bàn công sự gì, ngồi xuống, ngồi xuống!” Nói xong cô ha ha cười vài tiếng. Taejung lâu rồi chưa nhìn thấy đồ chơi của nó, giờ đang ở bên cạnh chơi hăng say! Sooyoung ôm lấy nó: “ Tên tiểu quỷ nghịch ngợm này, đừng chơi nữa, ba ba giới thiệu em cho con!” Taejung không hiểu tròn xoe mắt nhìn bọn họ. Cậu giận dỗi cười, Sooyoung lại rất thoải mái, còn Taehyung thì ôm lấy Taejung, hướng phía người hầu ý bảo ôm Yoongi xuống. Tên đứa nhỏ này đặt rất đơn giản. *thật ra trong bản gốc đứa nhỏ là tiểu Kỳ,mà nghĩ tới Kỳ(Mẫn Doãn Kỳ) thì au lại nghĩ tới Yoongi nhà ta nên thành ra đặt là Yoongi! Taehyung ôm lấy đứa nhỏ, Taejung nhanh chóng tiếp nhận em trai mới của mình! Nhóc con bộ dáng như vừa tìm thấy một món đồ chơi mới, đầy hứng thú, dùng cái tay nhỏ bé gảy gảy bàn tay so với nó còn nhỏ hơn rất nhiều, xong rồi lại cười khanh khách! Yoongi thế nhưng lại cười liên tục, làm cho Taejung càng đùa càng thêm hăng say. Cậu vỗ nhẹ trán nó, ý bảo Taejung phải để ý em mình, đừng xem nó như đồ chơi như thế. Nhưng Yoongi đang bị “ chọc ” dường như cũng rất cao hứng, nê cậu đành phải coi như bọn chúng đang chào hỏi nhau. ***
|
Phiên Ngoại Disillusion 15(Hoàn văn) Một tháng sau, ngày cậu mong chờ cũng đã đến, tay cậu toàn mồ hôi, đứng trong thang máy bệnh viện, cậu không ngừng nhìn về biển báo số đang thay đổi, cố gắn dời đi lực chú ý! Taehyung muốn cầm tay cậu, nhưng cậu lại cự tuyệt, có lẽ vì vừa sợ hắn phát hiện mồ hôi trong tay cũng vì cậu đang sợ hãi! Đến khi thang máy dừng lại, hắn không để ý cậu cự tuyệt, nắm chặt tay cậu đi trên hành lang, cho dù người khác không có khả năng biết quan hệ của hai người, dù họ chỉ nghĩ hai người là anh em, nhưng cậu vẫn dãy dụa muốn rút tay về, hắn lại tăng thêm lực đạo! Mặc dù vẫn để ý ánh mắt người khác, nhưng cậu không phủ nhận sự hoảng loạn trong ngực đã được trấn an rất nhiều! Khi cửa bị đẩy ra, Taehyung yêu cầu bác sĩ được ở lại, ngay cả trang phục vô trùng cũng đã thay, nhưng cậu kiên quyết cự tuyệt, bởi cậu không muốn Taehyung nhìn thấy bộ dáng cậu lúc phẫu thuật! Dù là cậu cũng từng có ý nghĩ mong muốn một người ở bên cạnh mình lúc đó! Nhưng khi cậu nhớ ra mình là phẫu thuật cái gì, cậu liền không muốn Taehyung nhìn thấy! Nhìn cánh cửa đang đóng lại dần ngăn cách cậu cùng hắn, trong lòng bỗng cảm thấy rung động thật mạnh, tựa như lần đầu tiên khi cha đưa cậu đi để lấy khối thịt bị cậu căm hận tột cùng kia, nhưng lần này lại khác! Cảm giác chán ghét kia đã không còn nữa! Thời tiết hôm nay rất đẹp, đột nhiên muốn đưa Taejung cùng Yoongi ra ngoài phơi nắng, lần trước cậu đã đáp ứng Taejung sẽ đưa nó đi công viên , nếu hôm nay có thể đi thì rất tuyệt. Hình ảnh tươi cười của Taejung, cái miệng đô đô của Yoongi, lại thêm dáng vẻ bình thản của Taehyung cứ thay phiên nhau quanh quẩn trong đầu cậu! Thuốc gây tê dần dần có hiệu lực, khi cậu tỉnh lại, nhất định sẽ là một khởi đầu thật sự! _________ Sau đó không lâu.... Đến khi bác sĩ cho phép,hắn liền đỡ cậu dậy đi dạo trong hoa viên ở bệnh viện, vận động thích hợp sẽ khiến miệng vết thương nhanh khép lại. Tuy hoa viên có nhiều người, nhưng phần lớn đều là bệnh nhân, nhưng ai cũng có người thân hoặc bạn bè đi cùng, người nào cũng mang nét tươi cười trên mặt. Taejung dù dỗ thế nào cũng không chịu đi theo! Ngồi ở trên ghế chờ Taehyung đi lấy nước, cậu lặng lẽ đánh giá xung quanh! "Thôi đi!" một tiếng hét lớn vang lên. Jungkook theo thanh âm nhìn về phía đó, ở cách đó không xa.... là một người trẻ tuổi! Bọn họ nói gì đó, vì khoảng cách quá xa khiến cậu nghe không rõ, nhưng tính hiếu kì vẫn làm cậu nhìn họ không dứt! Đột nhiên cô gái nổi giận, xoay người rời đi. Cậu nam ngồi ở trên ghế đá thô bạo vò đầu tóc mình, cúi đầu xuống! Cậu nghĩ chắc cậu trai đó tâm tình không tốt, không biết có nên lại an ủi không?! Đột nhiên cậu ấy ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, cậu nhanh chóng dời đi ánh mắt, không ai thích bị người khác nhìn nha!....... nhưng lúc cậu nhìn lại về phía cậu ta, cô gái kia không biết đã quay lại khi nào, lần thứ hai vươn tay ra, sau đó bàn tay kia không bị hất ra nữa... Một hình ảnh rất bình thường nhưng lại làm cho cậu cảm động, lúc một người rơi vào bệnh tật gian khổ, nếu có người ở bên cạnh mình, hướng mình vươn tay, nhất định là người sứng đáng để chia sẻ cùng mình suốt đời.... "Đang nghĩ cái gì vậy?" Taehyung đi về phía cậu, trong tay là một ly nước nóng. Khi tiếp nhận ly nước từ hắn, trong lòng cậu nảy lên cảm giác không chỉ là cảm kích! Thay đổi vì một người, đều không phải chuyện dễ dàng! "Cảm ơn!" Taehyung vô cùng kinh ngạc nhìn cậu, cậu không khỏi thấy lạ, chẳng lẽ mình nói sai sao: " Sao thế?" "Chỉ là một ly nước thôi mà, không cần nói cảm ơn đâu! Em chỉ cần nói với anh một chuyện......" hắnhơi ngập ngừng. Cậu nói: " Em biết anh muốn nói gì, em cũng muốn anh biết tâm tình của em!" "Nếu em có thể nói ra anh thật sự rất vui!" Jungkook gật đầu! "Em nhớ đứa nhỏ!" cậu đối Taehyung nói. "Không nhớ anh sao?" Taehyung ngồi xuống canh cậu hỏi. "Chúng ta mỗi ngày đều gặp mặt a!" "Nhưng sáng sớm nay anh đi làm còn gì!" "....." Tuy rằng Taehyung luôn ở cạnh cậu, công việc đều dẹp sang một bên, nhưng hắn ngày nào cũng phải ngồi trên máy tính mà điều hành công ty. *** Qua nửa tháng sau, Jungkookrốt cuộc cũng có thể làm thủ tục xuất viện! Đã có thể về nhà rồi! đúng vậy, căn nhà kia giờ không chỉ riêng là nhà của một mình Taehyung nữa ! __________ Hoàn Văn Kết thúc 19h25p 31/3/2017
|