Fanfic ChanBaek | Do Anh Hận Em
|
|
Tên: Do anh hận em. Nhân vật: Chanbaek ( Xánbạch) Thể loại: Ngược tâm, ngược thân, hiện đại. Tác giả: Tâm Can
Đau khổ chính là việc ngay giữa thế gian hỗn loạn nhiễu nhương này, đôi ta yêu nhau sâu đậm, nhưng vì lí do nào đó lại không thể ở bên nhau. Đau khổ chính là dù biết người hận đến thế nào, tôi vẫn không ngừng yêu người. Đau khổ chính là người yêu tôi, nhưng người lại hận tôi. Đôi ta chính là mối lương duyên vĩnh viễn không được chu toàn. Phải chi tôi không gặp người, như vậy có phải cả tôi và người đều sẽ bớt đau hơn chăng?
|
Chap 1: Được, con hứa. DO ANH HẬN EM Chap 1: Sân bay Nhân Xuyên.* Phác Xán Liệt kéo hành lí ra đến cửa sân bay, chân dừng lại, cuối cùng suy nghĩ nên đi đâu vào bây giờ. Sau khi xem xét một hồi, cuối cùng Xán Liệt nghĩ ra một cách, thuê tạm khách sạn sau đó sẽ tính sau. Quả nhiên, sau ngần ấy năm anh thật sự không quen với nhịp sống của con người nơi đây. Phác Xán Liệt gọi taxi, sau đó khó khăn nói chuyện với tài xế, tiếng Hàn của anh không tệ, chỉ là do sống bên nước ngoài nhiều năm liền, phát âm không còn chuẩn như trước nữa. Tài xế đưa anh đến khách sạn giữa trung tâm thành phố, hơn nữa còn chu đáo giúp anh mang đồ đạc, hành lí vào sảnh khách sạn rồi mới rời đi. Sau khi ổn định, Phác Xán Liệt nằm vật xuống giường, hai mắt khép lại, một lúc sau lại mở ra. Cơn đói cồn cào trong bụng bắt đầu xâm lấn dần, Phác Xán Liệt ngồi dạy, quyết định ra ngoài. Anh chọn cửa hàng gần khách sạn để ăn, thong thả dùng bữa, lại nghe loáng thoáng mọi người xung quanh bàn tán với nhau. " Nghe nói thiếu gia của tập đoàn Bạch Hạo đột nhiên biến mất đấy." " Tôi nghe nói rồi." " Ai biết được cậu ấy đi đâu, tôi nghĩ vụ này cũng có thể là vụ bắt cóc tống tiền." " Thì ra nhà giàu cũng khổ thật đấy." " Tờ rơi đây này, đọc thử xem." Bạch Hạo?Phác Xán Liệt đưa mắt nhìn đám người chuẩn bị rời đi. Sau khi đám người rời khỏi, vài tờ giấy rơi xuống chỗ ngồi, Phác Xán Liệt vươn người cầm lên xem. Trên tờ giấy có hình ảnh một thiếu niên, cậu ấy cười rất tươi. Phác Xán Liệt trầm mặc một lúc, sau đó vẻ mặt lành lạnh vò tờ giấy lại. Nghiền tờ giấy trong lòng bàn tay, Xán Liệt vứt xuống đất, anh đứng dạy, rất nhanh rời đi. Đi trên đoạn đường xa lạ, Xán Liệt dừng lại trước quảng trường rộng lớn, người qua kẻ lại tấp nập. Phác Xán Liệt ngước mắt lên nhìn màn hình trên cao, lông mày đột nhiên nhăn lại, vẻ mặt biến đổi lạnh lùng, đáng sợ. Trên màn hình là diễn biến cuộc gặp gỡ giữa hai tập đoàn Bạch Hạo và Lộc Phi được truyền hình trực tiếp. Khóe môi Phác Xán Liệt trùng xuống, rồi lại cong lên, khuôn miệng nhàn nhạt đầy giễu cợt: " Con trai biến mất mà vẫn có thời gian cười nói. Tình người thật đáng sợ." Không ngờ trên khắp đất nước Đại Hàn Dân Quốc này, đi đến đâu cũng nhìn thấy ông ta, quả nhiên ông ta sống rất tốt. Bàn tay Phác Xán Liệt nắm chặt lại, ánh mắt đầy hàn khí. Một tuần sau đó, sau khi ổn định nơi ở, Phác Xán Liệt sau một ngày dọn dẹp đồ đạc, đưa mắt nhìn khắp nhà một lượt. Đây là một ngôi biệt thự mà hồi nhỏ anh đã từng sống, bây giờ mới có thể mua lại được. Biệt thự kết cấu vẫn như thế, chỉ có đồ đạc là được sắp xếp khác đi. Căn biệt thự này cách biệt với thành phố ồn ào kia, nằm gần khu rừng, nơi đây rất yên tĩnh, gần như có thể an nhàn hưởng cuộc sống đời thường, không ồn ào, không náo nhiệt. Ở đây có một không khí gì đó thân quen, không lạnh lẽo, ảm đạm quá mức. Nằm xuống giường, Phác Xán Liệt rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Cứu tôi với... Giúp tôi... Phác Xán Liệt mơ hồ mở mắt ra, bên tai văng vẳng tiếng đập cửa. Ngỡ mình nằm mơ, Phác Xán Liệt ngồi dạy dụi mắt, ngay sau đó tiếng kêu càng to hơn. Anh đưa mắt nhìn đồng hồ, bây giờ là 1 giờ đêm. Đột nhiên cảm thấy bất an, Phác Xán Liệt xuống giường, nhanh chân đi xuống tầng trệt. Tiếng đập cửa càng lúc càng dồn dập. " Giúp tôi ... làm ơn..." Theo tiếng kêu cứu là tiếng nấc nghẹn ngào. Phác Xán Liệt vội mở cửa. Cửa vừa được mở ra, bỗng người kia ngã úp xuống sàn nhà. Phác Xán Liệt tròn mắt nhìn, kinh ngạc lùi người lại. Người kia với tay lên phía trước, ngửa đầu lên. Lúc này anh mới nhìn rõ được, là một cậu thanh niên nhỏ nhắn, giọng nói của cậu ấy rất run: " Giúp... tôi..." Phác Xán Liệt chưa kịp hoàng hồn, đứng ngẩn ra. Trên trán cậu ấy máu đang rỉ ra, tóc lòa xòa trước mặt, anh không thể nhìn rõ cậu ấy. Quần áo của cậu ấy lấm lem bùn đất, tay chân nhiều vết thương lớn nhỏ. Mãi đến khi từ đằng xa có tiếng người nhốn nháo, Xán Liệt mới giật mình, vội đỡ cậu ấy lên vai, khóa chặt cửa lại. " Đây là nhà bỏ hoang cửa khóa rồi, chắc nó không chạy vào được đâu." " Mẹ kiếp, nó có thể chạy đi đâu chứ?" Tiếng người dần nhỏ đi. Phác Xán Liệt quay sang nhìn người bên cạnh mình, mắt cậu ấy lờ đờ như sắp ngất, ngay sau đó thì khuỵu xuống. Xán Liệt vội đỡ cậu lên tay mình, cẩn thận dìu đi. Phác Xán Liệt đặt cậu thanh niên nằm xuống ghế ở phòng khách, sau đó lại ngẩn ra, không biết nên làm gì với loại tình huống này. Trong lúc này chẳng phải nên băng các vết thương lại? Nghĩ tới những vết thương lớn nhỏ, Xán Liệt chạy đi tìm hộp cứu thương. Nhìn vết thương rỉ máu trên trán người kia, Phác Xán Liệt nhăn mày, sau đó thì thầm:" Chịu khó một chút." Lấy bông thấm vào vết thương, tiếng rên nhẹ bật ra từ cổ họng cậu ấy. Phác Xán Liệt nhẹ tay, từ từ lâu vết thương. Sau khi dán băng lại, Phác Xán Liệt ngồi dạy, đưa mắt nhìn người thanh niên, sau đó đứng dạy, quay người bước lên cầu thang. Sáng hôm sau, khi xuống dưới, cậu ấy đang ngồi bất động trên ghế. Phác Xán Liệt đi đến, mở lời trước:" Cậu thấy khá hơn rồi chứ?" Cậu ấy không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn anh. Ánh mắt cậu ấy rất ảm đạm, mang vẻ lạnh lùng, khó gần. Phác Xán Liệt đột nhiên thấy khó hiểu. " Anh biết tôi là ai phải không?", giọng cậu rất nhàn nhạt, lại không hề có thiện chí. Phác Xán Liệt ngẩn ra như kẻ ngốc. " Quả nhiên vì nhận ra tôi là Biện Bạch Hiền nên mới cứu." "..." " Dù sao cũng cảm ơn anh, anh muốn gì, tôi sẽ đáp ứng cho anh." Một người như cậu ấy lại nói khó nghe với ân nhân của mình. Phác Xán Liệt hứng thú cong môi lên:" Điều tôi muốn, câu không thể đáp ứng được đâu." Biện Bạch Hiền thoáng ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên có một người nói rằng cậu không thể làm được điều mà người ta muốn. Biện Bạch Hiền là ai? Làm gì có chuyện không thể đáp ứng được. Biện Bạch Hiền nghiêm túc nói:" Là gì?" " Cậu!", Phác Xán Liệt điềm đạm nói. Biện Bạch Hiền tròn mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình. Phác Xán Liệt bật cười:" Tôi đùa thôi. Cậu đâu cần phải kinh ngạc như thế." Biện Bạch Hiền bất mãn đối với trò đùa của Phác Xán Liệt, vô cảm nói:" Đừng nói với ai anh đã từng gặp tôi. Tạm biệt." Biện Bạch Hiền quay người đi ra cửa, mở cửa đóng mạnh một cái. Phác Xán Liệt rất nhanh biến đổi sắc mặt, ánh mắt lạnh lẽo, vô hồn. Điều cậu cần đáp ứng với tôi chính là: Mạng sống... Tôi muốn một mạng người. Cậu có thể đáp ứng được ư? Xán Liệt, con hãy nhớ, học hành thật tốt, mai sau trưởng thành, hãy trả lại món nợ này... Phải khiến bọn họ sống trong đau khổ... Phải khiến bọn họ hối hận... Phải khiến bọn họ chết trong dày vò, đau đớn... Phải khiến bọn họ sống không bằng chết... hứa với ta đi... Được, con hứa. End chap 1. * Incheon đổi sang tiếng Hán là Nhân Xuyên.
|
Chap 2: Cao ngạo. DO ANH HẬN EM Chap 2: " Thiếu gia về rồi!" " Chủ tịch, thiếu gia về rồi!" Biện Bạch Hiền tập tễnh đi vào nhà, thấy đám người làm ồn ào ầm ĩ, hơi nhăn mày lại, bộ dạng kiêu ngạo đi đến chân cầu thang. Từ trong phòng khách, một người đàn ông đã đứng tuổi đi ra. Biện Bạch Hạo lo lắng hỏi con trai mình: " Con đã đi đâu." Biện Bạch Hiền đứng lại dưới chân cầu thang, không thèm quay lại, ngay sau đó bước lên bậc cầu thang. Biện Bạch Hạo thấy thái độ vô phép của Bạch Hiền, không chịu để yên, tức giận lớn tiếng: " Đứng lại!" Biện Bạch Hiền miễn cưỡng đứng lại, vẫn không thèm quay lại nhìn bố mình. Chủ tịch Biện nghiêm giọng: " Ta hỏi con đã đi đâu?" Biện Bạch Hiền vài giây sau mới mở miệng ra, thanh âm hời hợt, lạnh nhạt: " Bố quan tâm ư?" Biện Bạch Hạo tức điên vì thái độ vô lễ của con mình, ông càng lớn tiếng hơn: " Ăn nói vô phép!" Biện Bạch Hiền cười mỉa mai một tiếng, quay lại nhìn Biện Bạch Hạo: " Quan tâm thật ư?" Chủ tịch Biện không quan tâm tới thái độ của Bạch Hiền nữa, ông nhìn khuôn mặt khó coi của cậu, sau đó nhăn mày không thể chấp nhận được: " Mặt làm sao thế kia?" Biện Bạch Hiền trầm ngâm mấy giây, sau đó điềm tĩnh nói: " Con bị bắt cóc, mới thoát ra được." Biện Bạch Hạo lặng người trước giọng điệu bình thản của con trai mình. Cuối cùng ông không biết nói gì, chỉ im lặng nhìn Bạch Hiền. Giọng điệu của cậu như thể chuyện bị bắt cóc rất bình thường, phải là một người đã từng trải qua thì mới có thể có thái độ vô ưu như thế. Biện Bạch Hiền nhếch môi cười: " Cũng đúng thôi. Dù con có bị giết chết bố cũng chẳng quan tâm đâu. Không phải sao?" " Bạch Hiền", Biện Bạch Hạo nhỏ giọng, cuối cùng bất lực, rốt cuộc không biết nói gì. Biện Bạch Hiền quay đầu bước đi, nhỏ giọng: " Đừng làm phiền con cho đến sáng ngày mai." Bạch Hiền đóng mạnh cửa, lưng dựa vào cánh cửa gỗ, mắt nhắm lại. ... Biện Bạch Hiền có một thói quen, đó là cứ cuối tuần sẽ lái xe mô tô quanh đường đồi, đây chính là cách xả mọi căng thẳng, buồn phiền trong lòng. Chiếc xe mô tô xé gió theo đoạn đường ngoằn nghèo, tiếng động cơ vang động cả ngọn đồi. Bên tai Biện Bạch Hiền chỉ có tiếng gió vù vù thổi. Rừm rừm... Biện Bạch Hiền nhăn mày liếc nhìn, bên cạnh có một chiếc xe khác đang đi song song. Chiếc xe đi sát lại như muốn khiêu khích. Biện Bạch Hiền khó chịu , rồ ga phóng thật nhanh. Hai chiếc xe nối đuôi nhau đi. Chủ nhân chiếc xe kia không hề kém cạnh, rất nhanh vượt xe của Biện Bạch Hiền. Biện Bạch hiền là người hiếu thắng, không chịu thua ai bao giờ, cắn răng rồ ga vượt qua chiếc xe kia. Bạch hiền nhếch môi thích thú sau đó vội bóp phanh. Phanh không hoạt động. Biện Bạch Hiền khẩn trương bóp mạnh phanh lần nữa, chiếc xe lao nhanh về phía trước, càng không có dấu hiệu dừng lại. Làm ơn... Biện Bạch Hiền nhìn sang bên cạnh, chiếc xe vừa lúc nãy đã bắt kịp từ lúc nào. Biện Bạch Hiền lật kính trên mũ bảo hộ lên, dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn người kia: " Giúp tôi với." Người kia giơ tay ra dấu ok, sau đó tiến sát xe lại gần xe của Bạch Hiền, tay lại giơ lên ám hiệu 1. Biện Bạch Hiền vô cùng thông minh, hiểu ngay ý của người kia, đếm đến ba sẽ nhảy khỏi xe. 1...2...3. Biện Bạch Hiền buông tay, nhoài người sang bên cạnh. Người kia cũng đồng thời buông tay nhảy sang. Hắn ôm lấy eo và đầu của Biện Bạch Hiền rất chặt, sau đó xoay người mạnh vào bụi rậm gần đó. Tiếng rầm vang lên rất to, hai người lộn nhào mấy vòng trên mặt đất rồi mới dừng lại. Biện Bạch Hiền lờ đờ mở mắt ra, người lại không đau lắm, lồm cồm bò dạy, nhanh tay cởi mũ bảo hộ ra, lắc đầu một cái. Cậu quay lại nhìn người kia, hắn nằm bất động. Biện Bạch Hiền đưa tay lay nhẹ vai hắn, vẫn không có động tĩnh gì. Bạch Hiền vội cởi mũ bảo hộ của hắn ra, ngay sau đó vẻ mặt trầm mặc, nhăn mày nhìn người kia. Biện Bạch Hiền đưa tay vỗ nhẹ vào má người đàn ông, không thấy động tĩnh, lại vỗ thêm hai cái nữa. "A" Biện Bạch hiền lùi lại, vẻ mặt lạnh lùng, cao ngạo nhìn hắn. Trong lúc người đàn ông khó khăn ngồi dạy, cậu điềm đạm nói đầy ảm đạm: " Lại là anh..." Phác Xán Liệt không nghe rõ Bạch Hiền nói gì, mặt mày nhăn nhó, đột nhiên lại cảm thấy có dòng chất lỏng nóng ấm chảy dọc xuống mặt. Biện Bạch Hiền đưa tay ra chạm vào trán Xán Liệt, tâm mi nhăn lại: " Chảy máu rồi." Phác Xán Liệt ngây ra, đưa tay chạm vào trán mình, vẻ mặt anh ngây ngốc kì lạ. Biện Bạch hiền đứng dạy, đề nghị: "Đến bệnh viện thôi." Cơn đau từ đầu truyền tới, Phác Xán Liệt choáng váng ôm lấy đầu, sau đó mãi vẫn không đứng lên được. Biện Bạch Hiền tỏ ra không bằng lòng nhưng hết cách vẫn cúi xuống đỡ lấy tay Phác Xán Liệt, giúp anh đứng dạy, vẻ mặt vẫn luôn tỏ ra cao ngạo, khó gần với người khác. Biện Bạch hiền đỡ Phác Xán Liệt ngồi vào một tảng đá lớn, sau đó lôi điện thoại trong túi áo bảo hộ ra, ấn loạn xạ, song lại bực bội quay sang với Xán Liệt: " Gọi cho cấp cứu thế nào?" Phác Xán Liệt nhăn mày: "119" Đến số điện thoại gọi cho cấp cứu cũng không biết, quả nhiên cậu ấy chẳng bao giờ để ý đến những chuyện ở đời. Phác Xán Liệt hơi nhướn môi lên. Sau khi gọi cho cấp cứu, Biện Bạch Hiền nhìn Xán Liệt, một lúc sau mới dè dặn cất tiếng: " Anh lại cứu tôi lần nữa. Thật là trùng hợp." Phác Xán Liệt không nói gì, chỉ nhìn đi nơi khác. Biện Bạch Hiền lại nói: " Tên là gì?" Phác Xán Liệt mất vài giây mới có phản ứng: " Phác Xán Liệt.", đáp gọn không dài dòng, vô nghĩa lí. " Cảm ơn.", Biện Bạch Hiền ngồi xuống tảng đá bên cạnh. Hai người sau đó chìm trong im lặng. Biện Bạch hiền trầm mặc, đột nhiên trong đầu nghĩ đến đêm hôm đó, đêm đó đã từng gặp Phác Xán Liệt. Anh ta từng đùa rằng muốn cậu. Biện Bạch hiền đưa mắt nhìn Phác Xán Liệt, sau đó đột nhiên hỏi một cách vô thức: " Anh muốn gì?" Câu nói này nửa vời, chẳng rõ ý nghĩa nhưng chẳng hiểu sao Phác Xán Liệt lại trả lời rất nhanh: " Tôi đã từng nói rồi." Biện Bạch Hiền trợn mắt nhìn Phác Xán Liệt, sau đó cười nhạt một tiếng: " Muốn tôi?" Phác Xán Liệt không có trả lời, chỉ hỏi lại không đúng trọng tâm: " Nếu thế thì sao?" Biện Bạch Hiền bật cười, thanh âm khó ưa: " Anh nghĩ tôi là ai? Tôi không phải là người có thể hẹn hò với anh đâu. Anh không phải gu của tôi, lại càng không có tư cách được hẹn hò với tôi." Dứt lời, Phác Xán Liệt lại hỏi, rất dứt khoát: " Vậy đâu là gu của cậu?" Giọng điệu đó như thể đã quyết tâm muốn Biện Bạch Hiền. Chỉ cần cậu ấy thích, anh sẵn sàng thay đổi bản thân miễn là vừa mắt cậu, không hề nhụt chí, không hề dè dặn. Bạch Hiền ngây ra như khúc gỗ, sau đó rất nhanh lấy lại khí chất lạnh lùng, cao ngạo: " Tôi không có hứng thú với anh", dứt lời quay đi. Phác Xán Liệt hơi nhướn môi, đột nhiên cầm lấy cổ tay của Biện Bạch Hiền, xoay người cậu lại: " Tôi sẽ khiến cậu có hứng thú." Tôi sẽ khiến cậu có hứng thú với tôi. End chap 2.
|
Chap 3: Nhã hứng DO ANH HẬN EM Chap 3: Phác Xán Liệt cúi xuống hôn lên môi Biện Bạch Hiền, nụ hôn này chỉ phớt qua không hề đầy cuồng nhiệt, si mê, nhưng chẳng hiểu nổi, Biện Bạch Hiền ngẩn ra như kẻ ngốc ăn phải thứ gì đó si mê. Bộ dạng ngẩn ngơ của cậu như thể thiếu niên bị cướp mất nụ hôn đầu đời, đến nỗi không nói được câu nào. Phác Xán Liệt nhìn biểu hiện bất khả kháng của Bạch Hiền, môi nhếch lên đùa giỡn: " Nụ hôn đầu?" Biện Bạch Hiền vẫn không có phản ứng, chỉ quay mặt đi. Không gian chìm trong im lặng. Biện Bạch Hiền không có bạn bè, lại càng không có ai muốn chơi với cậu. Từ nhỏ đến tận bây giờ, đây là lần đầu tiên có một người tiếp xúc gần với cậu đến thế. Biện Bạch Hiền đờ đẫn. Biện Bạch Hiền từ trước cho đến tận bây giờ vẫn luôn tỏ thái độ cao ngạo, khó gần, cậu không cần ai cả. Đối với tâm niệm của mình, rõ ràng trên đời này, chẳng có tình người. Biện Bạch Hiền ngay sao đó đột nhiên khóc, nước mắt cứ tự dưng chảy ra, trong lòng rõ ràng rất đau. Phác Xán Liệt đưa tay lau nước mắt cho cậu, lại cứ ngỡ Biện Bạch Hiền khóc vì nụ hôn vừa rồi, vội nói: " Tôi xin lỗi." Biện Bạch Hiền vẫn khóc, nước mắt không ngừng chảy ra, vẻ cao ngạo biến mất, chỉ còn những giọt nước mắt mặn đắng, giọng nói cứ thế nghẹn lại: " Thật mệt mỏi..." Cuộc sống quá mệt mỏi, tôi chỉ có một mong muốn, có một gia đình bình thường, ngày ngày bố quan tâm một tí cũng mãn nguyện. Ước muốn đó quả thực quá xa vời, phải sống trong sự thờ ơ, phải sống trong gánh nặng tiền bạc, tôi không còn là Biện Bạch Hiền thật sự nữa. Cái vỏ bọc này thật sự đáng ghét chết đi được. Phác Xán Liệt dù không hiểu rốt cuộc "mệt mỏi" của Bạch Hiền là gì, vẫn vươn tay ôm lấy người cậu. Anh tì căm lên tóc cậu. Biện Bạch hiền lại nói: " Sống thật sự quá mệt mỏi rồi..." Phác Xán Liệt dịu dàng nói: " Đúng vậy... cuộc sống này vốn quá mệt mỏi." Biện Bạch Hiền ngồi ở ngoài sảnh bệnh viện. Phác Xán Liệt đang làm sạch vết thương, đã ở trong đấy 30 phút rồi mà vẫn chưa ra. Biện Bạch Hiền rất muốn rời đi, nhưng nghĩ thế nào lại ngồi đợi, cậu cần nói với anh một câu. Phác Xán Liệt mãi mới đi ra, đầu được dán băng trắng, nhìn thấy Biện Bạch Hiền ngồi, thoáng ngạc nhiên sau đó đi đến, ngồi xuống bên cạnh, thanh âm trầm thấp: " Tôi tưởng cậu đi rồi." Biện Bạch Hiền mấy vài giây để phản ứng, ánh mắt trầm ngâm, sau đó nói: " Phác Xán Liệt." Phác Xán Liệt nhìn cậu. Biện Bạch Hiền lại nói: " Tôi có hứng thú với anh đấy." Phác Xán Liệt mím môi lại. Bạch Hiền mỉm cười, khí chất cao ngạo: " Anh thành công rồi." Cậu đứng dạy, không nói gì quay đầu rời đi. Phác Xán Liệt, tôi sẽ nhớ tên anh. Phác Xán Liệt trầm mặc nhìn the bóng lưng Bạch Hiền, khóe môi nhếch lên lạnh lùng, đáng sợ. ... " Xán Liệt, cười lên nào." " Mẹ, con không thích cười." " Chụp ảnh thì phải cười chứ!" " Con không thích đâu." Phác Hiểu Khê hết cách với con trai mình, đành để mặc nó muốn làm gì thì làm. Cô chỉ cần một tấm ảnh của nó mà thôi. Phác Xán Liệt đang vui vẻ, đột nhiên khé môi trùng xuống, chạy lại chỗ mẹ mình. Ngón tay nhỏ nhắn của đứa trẻ 10 tuổi đưa lên khóe mắt Hiểu Khê, giọng nói của Xán nhi lo lắng: " Mẹ, sao mẹ lại khóc? Xán Liệt biết mình sai rồi. Xán Liệt xin lỗi. Xán Liệt sẽ cười. Mẹ đừng khóc nữa." Phác Hiểu Khê đưa tay lên mặt, bản thân lại không biết mình đang khóc. Nhìn đứa con trai nhỏ bé, cô gắt gao ôm Phác Xán Liệt vào lòng, trái tim quặn thắt từng hồi. " Mẹ, mẹ khóc Xán Liệt cũng buồn lắm." Phác Xán Liệt bật khóc. Phác Hiểu Khê đau lòng tê tái, vội lau nước mắt. Cô dỗ dành con trai mình: " Xán Liệt ngoan, đừng khóc. Mẹ nín rồi." Ngay sau câu nói đó, Phác Hiểu Khê bật khóc, cuối cùng lại không ngừng khóc được. Hai mẹ con ôm nhau khóc. Thì ra khoảnh khắc đó lại quí giá đến như thế. Khoảnh khắc đó vẫn luôn lưu giữ trong tâm trí của Phác Xán Liệt, dù khi đó chỉ là một đứa trẻ 10 tuổi, không hiểu chuyện, nhìn thấy mẹ khóc, quả thật rất đau lòng. Phác Xán Liệt nằm xuống giường, mắt nhắm lại, nhoẻn miệng cười. Con sẽ thực hiện lời hứa. Mẹ hãy đợi con. ... Biện Bạch Hiền không ngủ được, hình bóng Phác Xán Liệt cứ hiện lên trước mắt. Quả thật anh ấy khiến cậu rất có nhã hứng. Biện Bạch Hiền ngồi dạy, dựa lưng vào thành giường. Cậu là ai chứ? Là Biện Bạch Hiền cao ngạo, quyền quí dù có ra sao vẫn giữ thái độ cao ngạo, lạnh lùng. Nói có hứng thú thì cũng nói rồi, việc còn lại chỉ để anh ấy chủ động, Biện Bạch Hiền chẳng bao giờ chủ động trong việc này. Cảm giác trống rỗng lúc này thực khó nói thành lời, Biện Bạch Hiền xuống giường đi ra ngoài. Vừa bước xuống chân cầu thang bắt gặp Biện Bạch Hạo đi ra từ phòng khách, Biện Bạch Hiền định quay đầu đi lên, đột nhiên ông ấy lên tiếng: " Bạch Hiền." Bạch Hiền không quay lại, chỉ dừng lại. " Ngủ ngon." Bạch Hiền khẽ co mày, sau đó quay lại, Biện Bạch Hạo đã đi vào thư phòng từ lúc nào. Cậu rất ít khi được nghe câu chúc ngủ ngon từ bố mình, thoáng ngẩn ra một lúc. Biện Bạch Hiền đi đến cửa thư phòng, qua khe cửa nhỏ nhòm vào, chỉ thấy ông ấy đang ngồi trên ghế, lưng ngả ra sau, trên tay cầm một tờ giấy giơ lên trước mặt. Biện Bạch hiền không biết đó là thứ gì, chỉ thấy ông ấy miết tay lên, ánh mắt lạ thường lắm. Biện Bạch Hiền rất nhanh rời đi, dù ông ấy có làm sao cũng không liên quan đến cậu. Bản thân không cần phải mất công quan tâm những điều đó, thật vô nghĩa lí. Biện Bạch Hiền quay lại phòng mình, mọi thứ xung quanh đều rất ảm đạm, cố gắng chìm vào giấc ngủ. Biện Bạch Hiền có thói quen sáng sớm sẽ dạy chạy bộ dọc bờ sông, hôm nay cũng như thường lệ, Bạch Hiền ra khỏi nhà. Đột nhiên có tiếng gọi: " Biện Bạch Hiền." Cậu quay lại, tỏ ra ngạc nhiên. Phác Xán Liệt từ đâu chạy tới, chạy song hành bên cạnh. Biện Bạch Hiền cao ngạo, chỉ liếc nhìn rồi lại thản nhiên chạy. Không ngờ để muốn cậu, hắn lại hao công tốn sức đến như thế. Biện Bạch Hiền nhếch khẽ môi cười. Phán Xán Liệt không nói gì, mãi gần 15 phút chạy bộ, Biện Bạch Hiền mới dừng lại, tay vịn vào lan can, hít một hơi thật sâu. Phác Xán Liệt lên tiếng: " Cậu mất ngủ?" Biện Bạch Hiền không nói gì, chỉ quay sang nhìn anh,rồi lại quay đi. Định chạy đi, đột nhiên Phác Xán Liệt ôm lấy vai, kéo lại. Tiếng chiếc xe đạp đi qua. Thì ra anh ấy kéo cậu vào là vì để tránh chiếc xe đạp. Biện Bạch Hiền nhìn đôi tay đang ôm mình của Xán Liệt, sau đó nói: " Còn không buông ra." Phác Xán Liệt buông ra, mọi thứ lại chìm vào ảm đạm. Bạch Hiền đi từ từ, trầm mặc một lúc, suy nghĩ thế nào cuối cùng bản thân lại lên tiếng trước: " Anh vẫn chưa từ bỏ?" Phác Xán Liệt không nói gì. Bộ dạng này quả nhiên rất kiên định. Chẳng lẽ anh ấy lại có thể yêu Biện Bạch Hiền đến mức này. Dù cậu có tỏ ra lạnh lùng, dù có tỏ ra cao ngạo, anh ấy vẫn không từ bỏ. Lần đầu tiên Bạch Hiền gặp một người kiên định như Phác Xán Liệt. Lần đầu tiên có người hôn cậu, hơn nữa còn rất biết cách bảo vệ cậu, rất có nhã hứng đi. Biện Bạch Hiền vừa đi vừa suy nghĩ, khi quay sang đã không thấy Phác Xán Liệt đâu. Biện Bạch Hiền hụt hẫng nhìn xung quanh, sau đó như kẻ ngốc đứng tần ngần không nhấc chân lên nổi. Anh ấy chỉ vừa ở ngay trước mắt vậy mà bây giờ lại đã biến mất, cảm giác này thật trống rỗng khó tả. " Uống nước đi." Biện Bạch Hiền ngạc nhiên nhìn, Phác Xán Liệt vứt đến một chai nước, còn giúp cậu mở nó ra. Thì ra anh vẫn chưa đi. Biện Bạch hiền cầm chai nước trên tay, mãi không uống. Phác Xán Liệt giục giã: " Uống đi." Thanh âm của Bạch Hiền không còn vẻ lạnh lùng khi trước:" Phác Xán Liệt" "..." " Chúng ta thử đi." End chap 3.
|
Chap 4: Không hề tầm thường. DO ANH HẬN EM. Chap 4: Con người chính là như thế, luôn thích những thứ khác lạ mà bản thân chưa từng trải qua. Biện Bạch hiền cũng thế, quả nhiên có nhã hứng với Phác Xán Liệt. Chỉ có điều,lại không thể ngờ rằng, bản thân có thể yêu Phác Xán Liệt như thế, yêu đến nỗi tâm tàn phế liệt. Biện Bạch Hiền tựa đầu vào vai Phác Xán Liệt, cậu không nói gì cả. Phác Xán Liệt chỉ đưa tay ôm lấy vai cậu. Nếu đã có nhã hứng như thế, vậy chi bằng thử xem sao, biết đâu lại có thể thành một đôi tri kỉ, tri âm, bạc đầu răng long. Biện Bạch hiền vẫn hết sức cao ngạo, dù đã hẹn hò với Phác Xán Liệt được một tuần nhưng vẫn vô cùng lạnh lùng. Phác Xán Liệt muốn cậu ăn cái này, Bạch Hiền chỉ quay đi, tỏ bộ dạng khó chịu. Phác Xán Liệt không quan tấm đến bộ dạng khó chịu kia, anh có thể chịu được. Để có thể có được Biện Bạch Hiền anh đã hao công tổn sức đến thế nào, bản thân sẽ không phạm bất kì sai lầm nào. Hai người đi cạnh nhau, Bạch Hiền khoác tay Xán Liệt, như tất cả các cặp tình nhân bình thường. Đi ngang qua quán kem, Phác Xán Liệt dừng lại, hỏi Bạch Hiền: " Ăn không?" Biện Bạch không có hứng thú ăn kem. Cậu coi đó là đồ ăn tầm thường, cũng chưa ăn bao giờ, nhăn mày: " Không ăn." Phác Xán Liệt cũng đã thích nghi với sự cao ngạo này, cho nên chỉ cười trừ, rồi lại bước đi. " Biện Bạch Hiền." Bạch Hiền quay lại, ngay sau đó sắc mặt thay đổi rất nhanh. Phác Xán Liệt nhìn người kia, thầm đánh giá người phụ nữa trẻ. Người phụ nữ khoảng hơn 30 tuổi đi đến trước mặt Biện Bạch Hiền, cô cười nói với Bạch Hiền: " Lâu rồi không gặp, con trai." Con trai? Phác Xán Liệt nhìn biểu tình của Bạch Hiền. Bạch hiền hết sức bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ. Ánh mắt cậu ấy có chút gì đó không bằng lòng, lẫn chán ghét. Khóe môi cậu ấy nhếch lên mang chút mỉa mai: " Mẹ." Tiếng mẹ phát ra từ miệng bao giờ cũng có yêu thương, dịu dàng dành cho mẹ mình, nhưng Biện Bạch Hiền lại dùng lời nói lạnh nhạt lẫn giễu cợt như thế. Phác Xán Liệt càng khó hiểu hơn. Người phụ nữ đi đến trước mặt Bạch Hiền, tiến sát lại thì thầm vào tai cậu: " Đang hẹn hò à?" Biện Bạch Hiền vài giây sau mới mở miệng: " Liên quan đến mẹ sao?" Người phụ nữ kia vẫn giữ nguyên nụ cười quý phái trên mặt, giọng dịu dàng với Bạch hiền: " Đừng nên hẹn hò bừa bãi như thế. Bố con mà biết sẽ lớn chuyện đấy." Biện Bạch Hiền vốn vô cùng bình tĩnh, nhưng lúc này mắt trợn lên, nhìn chằm chằm Đổng Hoan Thiên. Biện Bạch Hiền rất ghét việc cô ấy nhắc đến bố mình trước mặt mình. Cô ta không có tư cách lấy Biện Bạch Hạo ra để nhắc nhở cậu, lại càng không có tư cách gì để nhắc nhở Biện Bạch Hiền. Cô ta rốt cuộc là cái thá gì, chẳng phải mẹ của Bạch Hiền, chỉ là một cô vợ lẽ đê tiện hơn Bạch Hiền 10 tuổi. Vô liêm sỉ! " Ánh mắt đó là sao?" Biện Bạch Hiền không trả lời, chỉ nhìn cô ta chằm chằm. Đổng Hoan Thiên mỉm cười, liếc mắt nhìn Phác Xán Liệt đứng sau Bạch Hiền, sau đó lại thì thầm vào tai Biện Bạch Hiền: " Nhưng rất biết chọn người, dung mạo cũng rất tốt." Giọng điệu đầy ẩn ý của cô ta, Biện Bạch Hiền run lên, đáy mắt hằn lên nét tức giận: " Cút đi." Bạch hiền nắm lấy tay Phác Xán Liệt, vội vã kéo đi. Nếu còn nói chuyện với mụ đàn bà không biết liêm sỉ này nữa, chắc chắn sẽ khó kiềm chế được hành động của bản thân. " Biện Bạch Hiền!" Biện Bạch Hiền dừng lại, nhưng không quay lại, việc nhìn người đàn bà này quả thật rất chướng mắt. Bạch Hiền cũng không thiết tha gì việc để cô ta vào tầm mắt. " Đừng tự rước hậu họa vào nhà nữa." Biện Bạch Hiền buông Phác Xán Liệt ra, quay đầu tiến về phía Đổng Hoan Thiên, miệng gằn ra những câu từ không có chút xúc cảm nào: " Cô câm miệng lại cho tôi." Hoan Thiên coi thái độ của Bạch Hiền chỉ là bình thường, khuôn miệng được tô son đỏ quí phái lại cong lên: " Cậu là Biện Bạch Hiền con trai của Biện Bạch Hạo, mọi người tiếp cận cậu cũng chỉ vì tiền. Cậu hãy nhớ kĩ điều đó." Biện Bạch Hiền nghe cô ta nói, bật cười thành tiếng. Ả đàn bà vô liêm sỉ này cũng biết khuyên nhủ ư? Biện Bạch Hiền càng mỉa mai, cay nghiệt: " Không phải cô tiếp cận bố tôi cũng là vì tiền sao? Chẳng phải cô vào được cái nhà này cũng là do không biết vô liêm sỉ sao?" Đổng Hoan Thiên co mày lại, căn tức trong người bộc phát, tay nắm chặt lại, run lên. Biện Bạch Hiền nhếch môi, nói không chút tình người mà đay nghiến: " Loại như cô nên biết thân phận của mình đi. Thấp hèn vươn lên được chức vợ bé của Chủ tịch Bạch Hạo cũng không phải tầm thường. Cô rất giỏi trong việc trói buộc người khác. Nên biết ngậm miệng lại mà sống trong im lặng. Cô còn nói câu nào đừng trách tôi. Tôi vốn không quan tâm đến thứ gọi là tình người." Đổng Hoan Thiên nghe Biện Bạch Hiền nói một cách đay nghiến như vậy, mặt biến sắc trở nên tái xanh, nắm tay bấu chặt vào da thịt. Bản thân lại cố gắng kìm nén cơn tức giận trong người, dù tức giận thế nào cũng không đậu lại được Bạch Hiền. Trong gần 8 năm sống trong căn nhà hoa lệ của Biện gia, Đổng Hoan Thiên đã rất nhiều lần nghe những lời cay nghiệt mà Biện Bạch Hiền dành cho mình, quả thật vô cùng tức giận, nhưng tất cả đều phải kìm nén. Cậu ấy là con trai của Biện Bạch Hạo! Trong suốt 8 năm chung sống, Biện Bạch Hiền luôn coi thường cô, luôn lạnh lùng, luôn mạt sát, luôn coi cô là một ả đàn bà ti tiện chỉ biết đi quyến rũ đàn ông đã có gia đình. Cậu ấy không bao giờ mạt sát Đổng Hoan Thiên trước mặt Biện Bạch Hạo, có lẽ cậu ấy không muốn bố phải bận tâm vì việc này. Đổng Hoan Thiên nhiều lần muốn cho Biện Bạch Hào chứng kiến cảnh con trai ông ấy mạt sát mình ra sao, vạch trần sự đáng sợ của Bạch Hiền. Nhưng Biện Bạch Hiền vô cùng khôn khéo, không bao giờ bị mắc bẫy của cô. Biện Bạch Hiền quả nhiên không hề tầm thường mà còn cao tay hơn người. Khóe môi Đổng Hoan Thiên run lên trong cơn tức giận: " Rồi... cậu sẽ hối hận." " Hối hận vì đã nói với cô những lời này?" Đổng Hoan Thiên liếc nhìn Phác Xán Liệt đứng ở xa, lại nhìn Biện Bạch Hiền. Không thấy cô ta nói gì nữa, Bạch Hiền quay đi, đi đến bên Phác Xán Liệt, cầm lấy tay anh nhanh chân rời khỏi. Bên ngoài khá lạnh, Phác Xán Liệt đưa hai tay lên thổi, lại xoa. Sau khi tạm biệt Biện Bạch Hiền, anh đang trên đường về nhà, đột nhiên có tiếng gọi từ đằng sau: " Phác Xán Liệt!" Xán Liệt xoay người lại, khuôn mặt thoáng chút ngạc nhiên. Đổng Hoan Thiên từ tốn tiến lại gần anh. Phác Xán Liệt đột nhiên cảm thấy bất an. Cô ta biết tên anh? " Cậu tên là Phác Xán Liệt? Đúng chứ?" Mất vài giây ngờ vực, Phác Xán Liệt mới lên tiếng: " Tại sao cô biết?" Phác Xán Liệt biết Đổng Hoan Thiên không hề tầm thường, cô ta chắc chắn đã nhận ra điều gì đó. Hoan Thiên bật cười thích thú, giọng nói cao thanh: " Quả nhiên, khi nhìn cậu, tôi đã ngờ ngợ. Phác Xán Liệt, con trai của Phác Hiểu Khê." Phác Xán Liệt ngẩn ra, hai tay nắm lại. Cô ta biết mẹ anh. Phác Xán Liệt khó khăn nói: " Cô... là ai?" Cô là ai mà có thể biết mẹ của tôi. Cô rốt cuộc đã biết những gì. Đổng Hoan Thiên tiến lại gần Xán Liệt, đưa miệng sát vào tai anh, thì thầm: " Cậu quay lại... rốt cuộc muốn gì?" Phác Xán Liệt đông cứng người lại, liếc mắt nhìn Đổng Hoan Thiên. Cô ta chỉ mỉm cười, lại có ý hứng thú, lại dường như biết được sự thật nào đó mà chỉ anh biết. " Tôi... chẳng có muốn gì cả."- Xán Liệt cố tỏ ra bình thường. Đổng Hoan Thiên thở dài một tiếng: " Hà cứ gì cậu phải để trong lòng. Có phải cậu quay lại đây là vì..." Phác Xán Liệt đưa tay đẩy cô ta ra khỏi người mình, bộ dạng không hài lòng nói với Hoan Thiên: " Biện phu nhân, xin cô ăn nói chừng mực một chút." Phác Xán Liệt không thể nán lại lâu được nữa, vội đi lướt qua Đổng Hoan Thiên. Đổng Hoan Thiên nhìn theo, nói với lấy Phác Xán Liệt: " Nếu suy nghĩ lại thì hãy đến gặp tôi. Tôi... cùng thuyền với cậu đấy." Phác Xán Liệt khựng lại vài giây, sau đó lại cắm đầu đi thẳng. Trên đời này, không thể tin bất kì ai được. End chap 4. Chia sẻ
|