Truyện Gay Ngày Mai
|
|
– Ơ này…. tôi…..- Nó giận tím mặt nhưng bát gặp ánh mắt sắc bén của Dương thì không hiểu sao cổ họng nó lại cứng lại. Dương nhìn nó cười nham hiểm.
– ” Vợ ” ra đằng kia đi. Để ” chồng ” nói chuyện tí.
– Nhưng mà t….
– Đi nhanh lên. ” Chồng” nói có nghe không hả?
Dương lườm cảnh cáo nó. Nó cứng đông lại, đành lầm lũi dắt thằng bé đi cùng. Miệng nó không ngớt lẩm nhẩm suy tính từng bước trả thù Dương sau khi Dương bước ra khỏi cửa siêu thị. 30′ nói chuyện, nó ngồi đằng xa hết ngoảnh nhìn Dương lại nhìn đồng hồ. Hắn trả lời gì mà lâu thế, khuôn mặt hắn lúc này trông nghiêm túc và thành thức lắm. Chẳng giống như trên lớp. Hắn chẳng bao giờ nói thật với ai dù là 1 lời. Nó ngồi cho thằng nhóc uống sữa hết sạch thì Dương đi ra.
– Hì, đi thôi – Dương cười lấy lệ, cố gắng nở nụ cười đày sám hối ra để xoa dịu cơn giận trong nó. Nó không nói gì quay đi, cả 3 cứ im lặng thế đến khi vào thang máy. Mọi người đều xuống hết, còn 1 tầng nữa là xuống. Còn lại 3 người, nó quyết định nhừ cho Dương 1 trận. Đang quay ra chuẩn bị tư thế thì bất chợt thằng bé kêu lên và quay người về phía Dương, dang rộng 2 tay.
– BỐ!!~~~ – Nó giật mình, Dương bất ngờ đến tái mặt. Thằng bé này nói cái gì kì vậy trời. Mặt nó trắng bệch. Đến gần và nói.
– Hoàng, đừng nói thế chứ. Dương chỉ là bạn của cậu cháu thôi. Không phải bố đâu. Đừng có nhầm lẫn thế chứ.
– MẸ!!~~~ – Nó cứng họng không nói được gì. Cả đám đứng hình vài giây. Bỗng giật mình vì tiếng chuông thang máy. Cả 3 đi ra ngoài. Đi đến đại sảnh lớn. Dương dừng lại. 2 đứa đi được 1 đoạn thì dừng lại nhìn Dương. Ánh mắt Dương không nhìn nó mà nhìn thằng bé. Chợt, Dương ngồi xổm xuống, dang rộng 2 tay ra và nói nhẹ nhàng.
– Lại đây với ” Bố ” nào con – Thằng bé mỉm cười thật rộng, chạy đến bên Dương mặc cho nó gọi ở lại bằng cách nào. Thằng bé lao đến ôm chầm lây Dương, mỉm cười hạnh phúc.
– BỐ…..MẸ…. – Thằng bé khẳng định lại 2 từ đấy 1 cách chắc nịch. Như thể 2 đứa tụi nó đúng là bố mẹ ruột của nó thật vậy. Nó ngượng ngùng bước tới và níu lấy tay áo hắn.
– Đi thôi, đứng ở đây người ta lại cười cho đấy.
– Mày sẽ không đánh tao về vụ lúc nãy chứ?
– Ơ tao……
– Nếu không nói tao sẽ ngủ luôn ở đây đấy.
– Thôi mà. Được rồi. Tao sẽ xí xóa vụ này nhưng lần sau mà thế là tao cho lướt đấy.
– Ok!!!Ta đi về nào – Dương đứng dậy, tay bế thằng bé vòng qua cổ. Nó liền bảo.
– Đặt xuống đi. Để thế mày gãy cổ hoặc ngã cả 2 đấy.
– Yên tâm. Tao khỏe lắm. Hi Hi
– Điên. Tao mặc xác mày.
Nó đi ra ngồi tít đằng xa kia. Dương mới dám quay lại với 2 cô nàng kia. Khuôn mặt trở nên trang nghiêm hơn lúc ban đầu gặp làm mấy cô nàng sợ xanh mặt.
– Các chị muốn hỏi gì???
– Ưm. Em có thể kể cho chị nghe về tình cảm giữa 2 người không???
Dương nghe xong, đôi mắt nghiêm nghị bỗng nhiên trở nên buồn rầu. Dương thở dài 1 hơi rồi nhìn 2 người.
– Em yêu nó, chứ nó không yêu em.
– Tại sao vậy???
– Bởi vì… – Dương ngập ngừng, đưa con mắt về phía nó – Nó là 1 tên ngốc.
– Vậy… em có thể kể rõ hơn không?
– Không!!! – Dương trả lời không cần suy nghĩ – Em nghĩ các chị không cần biết chuyện của tụi em thì hơn. Như vậy, các chị không thể hiểu sâu sa hơn về thế giới tụi em đâu.
– À…. – 2 cô nàng lâm vào tình thế bối rối khi bị Dương nói vậy.
– Có lẽ chị sẽ hỏi em 1 số điều khác. Em đồng ý chứ??
– Tùy từng câu hỏi.
– Vậy được.
Khuôn mặt đầy vẻ ” ám khí ” của nó làm Dương hơi chột dạ. Dương biết là nó không thích gây sự chú ý ở các nơi công cộng với mình. Thứ 2 là nó không muốn bị coi nhầm là 1 người cực kì quan trong đối với Dương. Nó ghét Dương. Dương hiểu. Nhưng Dương yêu nó. Dương không thể không gần gũi và xem nó như người không quen biết. Lúc vào trong thang máy, tất cả mọi người đều ra. Còn lại 3 người, Dương biết, thể nào cũng bị ăn đòn cho xem. Nó giơ nắm đấm lên, đôi mắt Dương lúc ấy chuẩn bị nhắm tịt lại rồi thì thằng bé Hoàng đó lên tiếng như là cứu tinh của Dương vậy.
– BỐ!!~~~ – Dương ngạc nhiên hết sức, mặt nghệch ra không nói được gì.Nó đỏ mặt tức thì, nói với thằng nhóc đấy:
– Hoàng, đừng nói thế chứ. Dương chỉ là bạn của cậu cháu thôi. Không phải bố đâu. Đừng có nhầm lẫn thế chứ.
Dương có thể nhận thấy rằng ánh mắt của thằng nhóc ánh lên nỗi buồn sâu thẳm. Đôi má phúng phính của nhóc xụ xuống làm nũng, vừa lúc thang máy mở làm Dương giật mình. Bước ra khỏi thang máy, chẳng hiểu sao đôi chân Dương không cho mình nhúc nhích. Đôi mắt không dứt nhìn thằng bé, đôi chân nó đứng lại. Nhìn Dương. Cánh tay Dương không thể làm chủ được, cứ như muốn dang rộng chờ đón thằng nhóc đó vậy. Muốn nó gọi mình làm Bố lần nữa.
– BỐ!!~~~
Tối hôm đó,….
– Đi ngủ đi – Nó năn nỉ thằng nhóc nhưng bé con vẫn không chịu nghe.
– Ứ ừ… Cho…. con… chơi…zới…..bố…..Dương… tí… thôi…..
– Không được. 9h rồi – Nó kiên quyết từ chối, lấy lí do quá muộn để chơi rồi hoặc là không đi ngủ sẽ bị ngáp ộp bắt. Thằng bé nghe xong sợ tái mặt liền leo lên giường của nó ngủ. Nhưng vẫn không quên nói.
– Bố…. Dương…. ngủ…. zới…..con…..nhé…..
– Ừ ngủ đi, bố ngủ ngay bây giờ. Bàn tay Dương vuốt lên những ngọn tóc mềm mượt của nhóc, thằng bé liền lăn ra giường ngủ luôn. Dương sắp xếp lại gối chăn, định đặt lưng nằm xuống thì nó lên tiếng.
– Mày ngủ đi nhé. Tao xuống dưới đây – Nó mở cánh cửa ra thì bị bật lại do Dương kéo tay.
– Ở lại ngủ với ” Bố con ” tao đi.
– Trời… Thôi ngay. Sao tao lại phải làm như vậy???
– Vì mày là mẹ nó.
– Ai bảo??
|
– Kia Kìa – Nói rồi, Dương chỉ tay về phía thằng bé đang nói mớ: ” Mẹ ơi, mẹ ” Nó tức lộn ruột
Không nói nên lời. Nhìn thằng bé không ngớt mồm gọi mẹ, rồi lại nhìn Dương nhếch cái lông mày lên như đang chờ quyết định của nó. Nó vùng vằng.
– Được rồi. Mày nằm vào trong đi. Đặt thằng bé ở giữa.
– Ơ….. Sao lại thế. ” Vợ ” phải nằm ở giữa. ” Chồng” nằm bên trong, con nằm ở ngoài chứ.
– Cái gì??? Mày xem ở đâu trò đấy vậy? Nó quát tháo, giọng gầm ghè.
– Quảng cáo Box- py – phét.
– Mày…. – Nó giơ tay hình nắm đấm ra thì Dương chặn lại.
– Ê Ê, dừng lại đi. Để cho con nó ngủ.
– Hừ Hừ ~~~~ – Nó cố gắng kiềm chế cơn giận, cố gắng lên nào, Try! TRY!……Đẩy Dương vào sát tường nó nói.
– Nằm lùi ra. Không tao đá mày xuống đất đó nhé.
– Yên tâm, tao không làm gì đâu, mày nghĩ mày như mấy con ” hot girl” chắc.
– Đánh chết bây giờ. Lùi vào tao nằm – Dương lăn qua bên phải 1 vòng nhường lại khoảng trống cho nó. Nó leo lên giường, tắt điện đi ngủ, lưng quay về phía Dương, Dương cũng vậy.
Đêm hôm đó, đang mơ một thánh đường, nơi có nó và hắn đứng trước chúa nên nghĩa ơợ chồng thì Dương bỗng vùng dậy, quờ quạng lung tung tìm công tắc điện. Khi đã mở lên rồi, Dương thở cái phì.
– Bỏ cái chân của mày ra, đè lên tao làm gì. Nặng quá – Dương cố gắng đẩy cái chân của nó đang đè lên bụng mình cách ngon lành.
– Àm ì uổi êm ế????
– Cái chân mày nặng quá.
– Khò khò…..khò…. – Nó vẫn gáy đều như bình thường.
– Cái thằng dáng ngủ xấu thế không biết. Chân tay thì lung tung phèng, mồm thì chảy nước dãi, lại còn ngáy to nữa chứ, chưa kể cái tội ngủ mớ. Dậy đi.
– Kh…khốn….nạn…….. Khò……~~~~~
( Hừ hừ…… ) Dương nhấc cái chân đặt xuống nhẹ nhàng, rồi lấy khăn lau miệng của nó đi. Chuẩn bị ngủ tiếp thì hắn thấy thằng bé đang dúi dúi cái đầu tròn vo của mình vào ngực nó ngủ trọn vẹn. Không hiểu sao khi nhìn thấy hình ảnh đó, Dương cảm thấy mình như là 1 gia đình thực thụ. Hạnh phúc. Vui vẻ. Dương mỉm cười, leo lên giường rồi chống tay ở đầu rồi khẽ dướn người lên hôn nhẹ vào má nó nói nhỏ:
– Chúc “mẹ con ” ngủ ngon.
Sáng ngày hôm sau, mẹ của thằng nhóc đến đón đúng hẹn, nó đứng ngoài cổng cười chào.
– Hoàng về nhé. Khi nào rảnh cậu lại đến đón đi chơi.
– Mẹ ~~~~~ – Thằng bé nhìn nó với ánh mắt tiếc nuối, ngân ngấn lệ. Hiểu ý, nó liền chữa ngang.
– Mẹ kia cơ mà Hoàng.
– Bố ~~~~~- Thằng nhóc bắt đầu mếu máo gọi Dương. Nó nhanh miệng nói.
– Thôi chị về đi. Kẻo anh nhà lại nhớ Hoàng.
– Ờ vậy chị về nhé. Mày trông nhà cẩn thận đấy.
– Dạ em biết rồi.
– Bố ~~~ Mẹ ~~~~híc.
– Về nhé Hoàng – Nó mừng thầm, vẫy tay chào khi 2 bóng mẹ con khuất xa dần. Đóng cửa vào nhà, đang định bật TV thì Dương lao ra dành cái điều khiển vô tuyến rồi bật kênh VTV1.
– Làm gì vậy??? Đưa đây tao xem phim hoạt hình.
– Hình cái gì mà hình. Để tao xem đã – Dương vặn tiếng nấc to nhất làm nó phải che tai di vì cái nhạc nhẽo nghe đến buồn não ruột của chương trình.
– Chương trình gì đấy??
– Như chưa từng có cuộc chia li. Tao mê cái này lắm.
– Trời. Tên gì nghe đến ghê à – Nó nằm dài ra ghế sofa, mặc Dương xem thì xem. Ngồi không cũng buồn, mắt nó đành liếc qua cái TV. Một tình cảnh thật buồn tưởi, sau bao nhiêu năm bị lạc nhau, cuối cùng cả gia đình mới đoàn tụ. Khóc nức nở, nó chán cái cảnh này nhất, ngày nào xem phim Hàn quốc chẳng có. Quay qua Dương xem cậu bé đang mê tít thế nào. Định chọc Dương phát nhưng thấy ánh mắt Dương dán chặt vào cái TV. Toát lên 1 vẻ đẹp huyền ảo. Vô vàn cảm xúc. Hiền hòa và thật lành. Khó mà có thể ta được vẻ đẹp của Dương hiện giờ. Chẳng hiểu sao, cổ họng nó bỗng nhiên không thể nào phát ra những từ trêu chọc, cứ nghẹn lại 1 chỗ không chịu đi đâu. Khuôn mặt nó dần đỏ ửng lên, tim đập lỡ 1 nhịp. ” Sao mình lại có cảm giác này nhỉ? Là sao? Mình… từ trước tới giờ…. “. Nó giật mình khi nghe tiếng Dương gọi í ới bên tai, vẫn cái khuôn mặt đỏ ửng đấy, nó đáp khẽ.
– Mày làm gì thế? Giật cả mình.
– Câu đấy tao phải hỏi mày mới đúng. Sao cứ nhìn chằm chằm vào tao thế?
– Ưm…. tao….thật ra…..
– Thôi!!! Đi ăn sáng đi. Tao đói rồi.
– Ưm…. Vậy mày lấy xe đi.
– Xe nào?????
– Thì xe chứ sao, chẳng lẽ đi ‘ Căng hải ”
– Không, nhưng…. ý tao hỏi là mày muốn đi xe máy hay ô tô hay xe đạp.
– Tùy mày, tao vào thay đồ, 10′ sau nếu không có xe thì tao cho “lướt ”
– Tuân Lệnh!!!- Dương giơ khẳng khiu 5 ngón tay phải rồi giơ ngang đầu, đứng nghiêm chỉnh làm nó phải buồn cười nức nở. Đúng 10′ sau, nó khóa cửa ra đầu ngõ chờ Dương mang xe đến. Thì choáng váng trước hình ảnh của Dương hiện giờ… Ăn mặc rất sành điệu, giày dép phải lên đến 4 triệu là ít, đầu tóc đều dựng đứng lên tự nhiên, trắng trẻo, xinh trai vậy mà… đi cái xe đạp Mini Nhật. Nó cười sặc sụa, đau cả bụng, mặt Dương nhăn nhó đến thảm thương, vùng vằng đến bên nó.
|
– Có cái đếch gì mà cười như thằng điên thế hả. Có dừng lại ngay không.
– Ha ha ha ha ha ~~~ Chết mất…..ha ha ha
– Lại cười – Dương tỏ vẻ giận dỗi, không thèm nhìn nó.
– Thôi…. mà……Ta…o đùa đấy…… Đổi xe cái đi…..
– Sao phải đổi. Hay mà.
– Nếu mày thích thì đi – Nó cố gắng không bật ra tiếng cười lần nữa kẻo Dương lại giận lên. Đang định ngồi lên yên sau thì Dương chặn lại.
– Ế. Ai đời lại làm thế với chủ nhân của mình. Lên.
– Sao??? – Nó trố mắt ngạc nhiên trước nụ cười nham hiểm của Dương – Mày bảo tao đèo ý hả?
– Chứ làm sao. Bắt “công tử ” như tao đèo mày chắc. Thôi, lướt.
– Hừ, đồ quỷ. Trèo lên.
– HI HÍ. Cảm ơn nhé. Vậy ta đi đâu đây?
– Tùy mày.
– Vậy quán phở đi.
– Được.
Chén xong 2 bát phở to đùng trước sự ngạc nhiên lẫn kinh ngạc của bác chủ quán và mọi người, Dương đi ra khỏi cửa hàng và bắt nó đèo đi chơi loanh quanh trên Hồ vào buổi sáng sớm. Thế đấy, Dương bắt nó đi loanh quanh trên hồ rồi lại bắt gửi xe đạp để đi dạo cùng hắn. Nó tức lắm nhưng không làm được gì cả. Đi loay hoay quanh hồ, cuối cùng nó cũng được nghỉ chân 1 lát tại ghế đá gần đo. Xung quanh nó ngồi là hàng loạt đôi tình nhân đang “tay trong tay ” và thản nhiên hôn nhau tại đó làm khuôn mặt nó nóng bừng lên. Lay nhẹ vai Dương, nó bảo.
– Đi thôi. Ở đây toàn tình nhân. Chỗ ghế kia toàn mấy ông bà già kìa, ra đấy ngồi đi.
– Điên. Trẻ thì không ngồi lại đi ngồi với mấy ông bà già. Thôi ở đây.
– Nhưng mà… bọn họ đang……
– Kệ, mình cũng là 1 cặp chứ sao. He he… – Dương cười giễu cợt, nó đỏ lựng mặt và nhéo tai Dương cái thật mạnh. Dương kêu lên và sự chú ý của các cặp mắt dồn hết về 2 đứa nó. Đặc biệt là Dương, cặp mắt của cả trai lẫn gái trong mỗi cặp nhìn Dương vẻ thèm thuồng và ngưỡng mộ xen lẫn ghen tị về dung nhan.
Đang đi trên đường về nhà thì bỗng nhiên có 1 chiếc xe máy vụt lên 2 tụi nó, rồi quay lại chặn đầu xe. Nó nhanh tay phanh kít cái. Dương đập mặt vào lưng nó, nhăn nhó ôm lấy cái mũi đỏ ửng lên vì cú đập. Ngó đầu ra khỏi lưng nó, Dương nheo mắt lại cố xác định xem thằng cha nào dám đi nghệch ngoạc vậy.
– Thiết Mạnh!!!!!
– Hừ, Hay nhỉ. Tụi bây đi đâu vậy? Đèo nhau trông thân mật quá ha.
– Mặc kệ tao. Liên quan đếch đến mày.
– Hử… – Thiết Mạnh hếch cặp lông mày màu đen rậm lên nhìn 2 đứa vẻ hoài nghi. Dương liền chen vào.
– Này, có chuyện gì thì nói luôn đi. Chuyện thi đấu thì để tuần sau nữa đi.
– Hầy, Mày đúng là hiểu ý tao. Nhưng lần này, tao sẽ không thua như lần trước đâu.
– Không phải ” Nhất định ” là được rồi – Dương nhún vai tỏ khinh thường, Thiết Mạnh tức giận bỏ đi. Nó ngơ mặt từ nãy đến giờ liền quay lại hỏi Dương.
– Thi đấu gì vậy? Bài hát gì?
– À… Bọn tao đã giao đấu với nhau. Mỗi người sẽ nhảy 1 bản nhạc tại Nhà Văn Hóa Hữu Nghị Việt Xô. Và thi đấu Rap thì chúng tao sẽ phải chọn lấy 1 bài để hát, còn ai chiến thắng thì phải tùy thuộc vào Ban Giám khảo.
– À……Khó khăn thế à – Nó gật đầu để tỏ ra mình có hiểu biết, thật ra thì có hiểu cái khỉ mốc gì đâu. Đưa Dương về nhà mình, nó cũng quay đầu trở về.
Sáng sớm, cả lớp nói chuyện rôm rả về cuộc đi thăm quan HK II lần này. Thầy bước vào lớp, mặt toát mồ hôi hột.
– Cả lớp. Nguy to. Nguy to.
– Gì đấy ạ thầy???- Cả lớp tròn to mắt, vội nhảy nguyên vào chỗ cũ của mình. Có đứa ngồi nhầm vào chỗ người khác nên đành kẹp 3.
– Tuần này, có 1 doàn kịch về, họ nói sẽ chọn lớp ta làm 1 chương trình cho buổi kịch ngày hôm đó. Và…. tác phẩm chúng ta sẽ chọn là…….
– Là gì hả thầy????
– Romeo và Juliet.
– Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á…………. GHÊ QUÁ.!!!
– Híc. Thứ 5 là diễn rồi mà hôm nay đã là thứ 2 rồi, làm sao đây.
– Lớp ta lại không có con gái. Cả với, chẳng lẽ cả đám con trai lại đi mặc….
– A… y… Ay…..V… ay…. vay… sắc,……VÁY….. A AAAAAAAAAAAAAAAA
– Không được! Đả đảo thầy ơi.
– Thì thầy cũng bảo thế nhưng mà….. Tiên sư chứ lại. Ông hiệu trưởng lại còn nhìn đểu tôi và còn hừ hừ… cười đểu. ” Tôi cũng muốn xem con trai trường này mặc váy thế nào, ha ha ”
– Ôi trời ơi. Thế lại phải nghỉ tất cả các môn học để tập rồi ạ.
– Chứ làm sao. Thôi, bây giờ ta phải chọn vai chính đã.
– Đầu tiên là Romeo. Ai bầu người nào thì giơ tay không ồn ào – Nó đứng dậy, khuôn mặt có chút ghê hãi nhưng vẫn lạnh lùng.
– Dương!!!
– Dương.
– Ê chúng mày….. dừng lại….
– Dương
– Dương
– Dương
– 44. Thôi đủ rồi, sao Long, em không bầu cho Dương à.
– Dạ em……
– Thôi đi thầy, Đa số đánh bại thiểu số. Dương!!
– Vậy em sẽ làm Romeo nhé Dương.
– Ưm….. em……Dạ….. vâng ạ
– Tiếp theo sẽ là Juliet. Ai nào?
– Thưa thầy. Bạn Vũ ạ – Mạnh Quân hớn hở nói. Vũ đỏ lựng mặt.
– Em không đồng ý. Cho bạn Trường An ý ạ – Trường An giật mình nhìn Minh lắc đầu nguầy nguậy. Minh và Quân nhìn nhau như đối kị vậy.
Hai tên ngốc. Tự dưng đem bà xã bạn mình ra thách đố thì ông xã nào chịu cho cam. Đúng là…. Hai~
– Thôi chết!!! 2 ông xã lại cãi nhau rồi.
– Thầy. Em bầu cho bạn Long ạ.
– HẢ???? – Nó hét to lên, cả lớp phải lấy tay bịt tai lại.
– Hả gì mà hả? Tao bầu cho mày lại còn. No comment.
– Tao thật sự…… ưm….. – Nó định phản đối thì bị Quân và Minh nhào lên bịt miệng và nói nửa cảnh cáo nửa nham hiểm .
– Thầy à. Ý bạn Long là Được đó. Không sao đâu. Ai biểu quyết Long thì giơ tay lên.
– Em
– Em
– Em
-…………..- Cả lớp nhốn nháo 1 hồi rồi cũng “đẩy ” nó vào mức đường cùng. Lúc về nó ấm ức nhìn Dương, Dương thì thản nhiên huýt sáo mặc nó tưởng tượng đủ kiểu lúc mình mặc áo độn ngực cộng thềm cái váy cổ kính lòe xòe lại còn son phấn “lòe loẹt như con vẹt HK “. HU HU. Nó đâu chịu. Còn chưa kể đến đoạn cuối cùng, còn có 1 cảnh Chụt…. nhau nữa chứ. Nghĩ đến đây, nó run bắn người, mặt chuyển sang đỏ mọng thật dễ thương. Liếc con mắt về phái Dương, có vẻ như nhận ra điều đó sớm hơn nó 1 tí nên Dương cũng kịp lấy lại tinh thần với khuôn mặt lạnh lùng lùng thường ngày.
Tối hôm đó…….
– Thầy à. Thầy có thể chuyển vai được không ạ. Em làm người hầu cũng được mà.
– ” Ôi trời, sao được, người đẹp như em mà làm người hầu thì phí quá ”
– Nhưng em….
– ” Tít ~~~~~~~~”
– AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA. THẦY ƠI LÀ THẦY – Nó tức giận đập mạnh cái điện thoại vào gối rồi hét lớn lên.
– Mày làm gì đấy? Dương hốt hoảng chạy lên.
– Tao xin ông ý đổi vai nhưng ông không đồng ý. HIc.
– Tưởng chuyện gì. Ra đây ăn cơm đi. Rồi ngày mai bắt đầu tập đấy.
– Cứ từ từ. Đợi tao đi tắm đã.
– Nhanh lên không nguội hết.
– Rồi.
Chúng có mặt tại sân bóng rổ lúc 7h, đứa nào đứa nấy trông đều uể oải hết sức. Khổ thân. Thầy cất giọng khàn đặc mà rõng rạc hô.
– Tất cả tập chung. Theo kịch bản chúng ta sẽ đưa Romeo ra diễn trước. Nào Dương. Bắt đầu kịch bản chứ
– Dạ – Dương bước lên trên và bắt đầu cảnh 1 – Trời ạ, Mới có mở đầu thôi mà Dương thuộc hết kịch bản lấn cả vai người khác. Diễn hay quá. Cả đám như bị hút vào chính nhân vật Romeo của Dương vậy. Thật nhiều cảm xúc và nhiều hình ảnh khác biệt với các diễn viên nước ngoài diễn. Cả buổi hôm đấy, do là lần đầu nên đứa nào cũng ngượng ngùng và xấu hổ. Chỉ có Dương là không. May cho nó là ngày đầu tiên nên không phải diễn cái đoạn ” cuối “. Nó thở phảo nhẹ nhõm và ngó đầu hỏi Dương.
– Dương này! Sao lần đầu tiên mày diễn hay quá vậy.
– Ơ…. có gì đâu. Ngày xưa tao hay đi tán gái, nói dối đủ trò. Diễn xuất quá đạt luôn, cả với hồi bé tao toàn được bố mẹ dẫn đi gặp các ngôi sao điện ảnh nổi tiếng nên tất nhiên là tao bị nhiễm khả năng diễn xuất của các ông các bà rồi. He He he
– Tưởng thế nào chứ….. Đẹp mặt quá nhỉ – Nó nhếch mép cười chế giễu. Dương chỉ lườm nó cái rồi đi về nhà mình cùng nó.
|
Ngày hôm sau, chúng nó vẫn tập hợp đầy đủ, có vẻ lần này tự tin hơn lần trước. Cũng như lần trước, đến đoạn cuối thì đã xế chiều nên tụi nó khỏi phải diễn đoạn ” kết ” khổ nhục kia. Để mà nói thì Dương cũng sợ cái cảnh này y chang nó thôi, hôn nó ư??? Nực cười thật. Trước 2000 học sinh vậy à. Đừng có mà nói vậy chứ. Dương không thích đâu. Nhưng sự ham muốn bây giờ chưa thể phát huy mạnh đến thế được. Dắt chiếc xe đạp cào cào của mình vào nhà Dương, nó quay lại bảo Dương đi sau thì khép cửa lại. Còn nó thì vào nhà tắm rửa phát. Dương ngồi vắt chân ra lên ghế chờ nó, nó đi ra, Dương vào. Chẳng ai nói nửa lời từ buổi chiều đên giờ.
Mãi đến tối nó mới lên tiếng khi 2 đứa đang học riêng.
– Sao hôm kia tao thấy thằng Thiết Mạnh bảo mày thi đấu này nọ mà.
– Ừ thì sao?
– Nghe nói là mày phải chọn lấy 1 bài để thi đấu?
– Ừ.
– Sao giờ vẫn còn ngồi ở đây. Đi làm việc đi chứ.
– Thôi ngại lắm. Để tuần sau đi. Ơ tuần sau là bước sang tháng rồi mà.
– Ừ…. Vậy có nghĩa là….. Thầy bảo tháng sau sẽ đi tham quan tức là đúng rồi – Nó hét lên, vui mừng nhìn Dương. Dương cười toáng lên.
– Ha ha. Vậy là sắp được đi tham quan rồi. Vui quá.
– Ha ha… Thế thì có thi đấu đến đâu tao cũng phải thắng,
– Ờ đấy, nói đến thi đấu tao mới nhớ. Mày không lên mạng tìm đi bài hát đi.
– Ơ…. Tao có nói là tao phải tốn công vô ích vào trò tìm kiếm trên mạng hay làm gì đâu – Mặt Dương nghệch ra, trông Ngu ơi là ngu (:-P ).
– Thế mày định sáng tác chắc?
Nó chống 2 tay vào hông, hất hàm khinh thường. Dương hếch cái lông mày lên nhìn nó.
– Mày nghĩ sao tao không đủ trình.
– Hơ…. Tao chưa ( Không bao giờ ) nghĩ đến mày sẽ…..
– Yên tâm, khi nào có hứng tao sẽ làm được thôi mà.
– Thế khi nào mày có hứng? Sao không phải là bây giờ luôn đi.
– Ơ tao…..- Dương lấy tay gãi đầu gãi tai, loạng xoạng nhìn nó với ánh mắt e ngại.
– Lấy giấy bút soạn nhạc ra làm nhanh đi. Tao giúp mày.
– GIÚP TAO???MÀY ĐÙA À – Dương nghe xong đầu tiên là ngạc nhiên sau đó là bật cười ha hả. Nhưng tay vẫn mở chiếc tủ bên cạnh mình.
– Nào. Giờ chúng ta cùng cộng tác nhé, đầu tiên hãy cho tao ý tưởng của mày.
– Tao chưa biết cái này có hợp với mày không?
– Như thế nào?
– Ưm….Đây là 1 bài hát nói về một chàng trai đang tuyệt vọng với cuộc sống, rồi anh ta được 1 cô gái đến bên và ấp ủ lại niềm hi vọng sống. Thế nhưng 1 ngày cô gái bỏ đi khi anh chàng nói lời yêu. Và nội dung của bài hát cũng là những lời yêu thương, tình cảm chân thành của chàng trai dành cho cô gái mong cô sẽ quay về.
-…….
-……
– Mày lấy ý tưởng ở đâu vậy?
Dương nhìn nó cười tươi làm nó thoáng giật mình.
– Ờ thì…. xem phim Nhật Bản nhiều.
– Tao tưởng là Hàn Quốc?
– Tao ghét thể loại mùi mẫn. Tuyệt vọng
– Mày giống tao đó, liệu tao có thể “đạo nhạc” bài “Stars” của jyongri nhạc Nhật không. Hay là bài ” Sing” của BeNi cũng được. Hay là M của Ayumi hamasaki, Jewel, Dango-Daigoku….
– Theo tao là nên tự mình sáng tác thì hơn – Chưa để Dương nói hết nó liền chen vào đưa ra 1 quyết định theo Dương là đúng đắn.
– Vậy… Chúng ta bắt đầu nhé.
– Ừ, nó mỉm cười hiền hậu, quay lại lấy cái bút trong cặp mà không để ý thấy khuôn mặt nóng ran như quả gấc chín đỏ đang nhìn mình xấu hổ vì nụ cười ban nãy.
Và cả đêm đó, tụi nó ngồi bên nhau cùng tạo nên 1 bài hát của tụi nó. Nói chính xác hơn là dành cho 2 đứa.
– Ôi. Thể nào thứ 5 cũng phải học bù 3 buổi trước cho mà xem – Mạnh Quân ngáp ngắn ngáp dài chờ cả lớp đông đủ và 2 đứa kia.
– Làm gì mà uể oài đến thế. Tớ cũng mệt lắm nhưng có than vãn đâu – Trường An ngồi phệt xuống đất với người yêu của mình – Ăn gì chưa?
– Chưa. Đi ăn cùng anh nhé.
– Anh nào ở đây. Đã bảo chỉ được xưng hô ” tớ cậu ” thôi mà.
– Đừng! Anh em đi thì càng yêu nhau hơn chứ sao – Quân bỗng choàng tay qua 2 vai của An làm nũng. Mặt xụ xuống giận dỗi trông rất dễ thương làm cho An phải cười thầm.
– Được rồi, anh em thì anh em.”Em” hết trò với “anh” luôn – An lấy tay véo vào chiếc mũi cao đẹp của Quân, Quân ái lên tiếng rồi dướn người chiếm trọn lấy đôi môi tuyệt vời của An. Đang chìm đắm trong tình yêu thì giật mình khi thấy Dương mếu máo:
– Tụi mày đừng làm thế có được không? Tao đang không biết ” xử lý ” với “tình yêu ” của mình như thế nào mà tụi bây dám làm cái trò này trước mặt tao à?? Híc.
– Mày đến từ khi nào thế? Làm tụi tao hết hồn – Quân kéo An đứng dậy, tay choàng qua eo An, nhăn nhó mặt nhìn Dương.
– Tao nghe loáng qua là tụi mày định đi ăn sáng đúng không?
– Ừ!!! Thì sao? – Quân gật đầu. Dương liền nở 1 nụ cười ranh mãnh ngay sau đó. Quay sang rêu rao với cả lớp rằng.
– Cả lớp ơi! 2 đứa này định khao chúng ta đi ăn sáng này. Ai ăn rồi yêu câu ở lại. Ai chưa ăn. Khênh hai đứa này lên xe bắt chở đi.
– HA HA! CÓ ĐỨA KHAO RỒI. TIẾN LÊN ANH EM! – Cả lớp hô hào như giặc chiếm đất.
– Ơ Ơ…. TAO CÓ BẢO THẾ ĐÂU….Á Á Á…. – Quân hét lên bị bọn nó bế thốc. An cứ đứng đấy cười tủm tỉm đi theo sau nhìn bọn nó “xử lý ” người yêu mình. Thế là vụ đấy, 2 đứa bị Dương “xù ” đẹp. Tổng cộng thiệt hại là 15000/bát phở x 45 =675000.
– Mày chơi nó hơi bị ác đấy.
– Ác gi. 675 nghìn đối với nó là chuyện hết sức bình thường trong những chuyện vô cùng bình thường mà.
– Trời! Nhưng mà đối với những người như tao 675 nghìn là quá to tát rồi đấy.
– Ui dào chuyện gì thì nói sau đi. Vào tập hộ cái.
– Đi trước đi.
– Mời!!!.
Nó cả Dương cùng đi vào khu tập bóng rổ. Cả lũ đang chờ trong đấy, uể oải tập vài động tác khởi động rồi bắt đầu vào giờ tập luôn. Đáng kinh ngạc thay. Mới có 3 ngày thôi mà tụi nó đã thuộc hết lời thoại, rõng rạc và rành mạch lắm, động tác cũng thành thạo, diễn xuất không kém gì mấy anh chị diễn viên nổi tiếng. Hơn cả là chúng đoàn kết, hợp tác rất ăn ý, phối hợp và tự tin hơn cả. Chúng tập từ 7h đến 12h thì đi ăn cơm, rồi 1h lại tập đến 6h thì ai về nhà nấy. Cả hôm nay, tập tành mãi chúng mới hoàn thành gần hết doạn cuối của câu chuyện có đoạn Romeo chết cùng Juli nhưng trước khi chết chàng đã kịp trao cho nàng 1 nụ hôn nồng cháy. Đáng tiếc là thầy giáo đã kịp bày trò đủ kiểu để ngưng lại cái cảnh ” mà không ai mong đợi ” đó.
– Thầy! Sao lại làm thế vậy?- Tú Linh nhìn thầy với ánh mắt dò xét và không tin tưởng lắm.
– Em không hiểu sao Linh! Câu chuyện chỉ mới bắt đầu thôi – Thầy đẩy nhẹ cặp kính trên mũi và nở nụ cười ranh ma.
– Nghĩa là sao? Em không hiểu.
– Linh. Em đừng vờ vịt nữa. Em hiểu rõ chúng sẽ làm gì vào ngày mai mà. Phải không? Cứ chờ xem. Sẽ có 1 pha biểu diễn thú vị nhất mà các em được chiêm ngưỡng đấy.
-………Thầy……………….
|
Nửa đêm rồi mà nó cả Dương vẫn không chịu đi ngủ, chúng nó cố mà thức để chiêm ngưỡng lại ” tác phẩm ” mà 2 đứa tạo nên. Dương gõ nhẹ những ngón tay lên bàn bắt chước theo lời hát. Nó thì lắng nghe hết sức những câu nói, lời nhạc trong bài và cảm thấy tự hào vì thành quả mình cùng Dương tạo ra. Đang hát đến nửa chừng, bất chợt Dương dừng lại. Nó ngước lên nhìn Dương.
– Long này.
– Hử?
– Mày…. nghĩ gì về nụ hôn cho ngày mai – Dương thả ngay và tai nó 1 câu hỏi rất chi là… lãng xẹt. Nhưng câu hỏi đó không thể không đủ khả năng làm khuôn mặt của nó đỏ ửng lên như núi lửa sắp bùng nổ.
– Ưm…. Thật ra thì tao…. nghĩ là không cần thiết phải diễn cảnh ” ấy ”
– Tại sao?
Khuôn mặt Dương từ đầu vẫn dán chặt vào tờ giấy nhưng giờ lại ngẩng lên nhìn nó 1 cách nghiêm túc và nhạt nhẽo làm cho nó cảm thấy thật sợ hãi và có 1 luồng điện chạy qua cột sống lưng lạnh toát cả người.
– Thì….. t… tao nghĩ là cảnh đấy chỉ nên đóng giả thôi. Dù sao… t….tao…. tao…..cũng đâu phải là…con…gái trong tay mày…….
Vài giây sau đó, lập tức nó hối hận về câu nói trước của mình. Không còn từ nào nữa hay sao mà lại nói vậy. Dương không nói gì. Vẫn im lặng. Không khí giờ đây bao trùm là sự nặng nề và u ám. Bất chợt, Dương bật cười lớn làm vỡ tan bầu không gian.
– Mày nói gì thế? Tao đâu phải loại người hứng với mày đâu.
– Ư……ưm…….Tao cũng cho là vậy. Dù gì cũng chỉ là diễn thôi mà – Các ngón tay của nó đan vào nhau, cúi gầm mặt xuống như tránh ánh mắt sắc bén của Dương. Nhưng nó đau, nó thực ra không muốn nhìn vào đôi mắt hắn.
– Đứng dậy. Buồn ngủ rồi.
Dương đóng rầm cửa lại sau khi nó bước ra khỏi cửa. Trong lòng nó bỗng cảm thấy chua xót và thương cho Dương nhiều lắm. ” Long! Mày sao vậy này ”
Sáng hôm thứ 5, sân trường đông nghẹt xe cộ và tấp nập người lắm. Hôm nay bọn chúng mới hiểu ra là ngày kỉ niệm thành lập trường Hoàng Văn Thụ, quận Hoàng Mai, Hà Nội 40 năm. Các cựu giáo viên, học sinh cũng đổ xô về dự mặt đông đủ càng làm cho ngày hôm đấy thêm náo nhiệt và sôi nổi hẳn. Các lĩnh vực trò chơi, đồ ăn uống, sách báo, công nghệ thông tin,….. Ngày hôm nay cái gì cũng có. Tiếng gọi ý ới của các bạn học sinh bán hàng kêu gọi khách vào mua hàng cộng thêm tiếng nhạc DJ Mix sôi động nghe thật vui tai. Đặc biệt là cái sân khấu to đùng to bự ở chính giữa được thầy cô trong trường tụ tập để bày ý tưởng trang trí cho những show diễn. Và chủ đề của ngày hôm đấy là về ” Văn hóa tứ phương “. Mọi người đều náo nức được chiêm ngưỡng những tác phẩm mà các học sinh khối 10-12 tốn công bỏ sức sáng tạo ra để có được thành quả như ngày hôm nay. Lúc này, cái sân khấu đang được chỉnh sửa lại lần nữa thì ở trong cái phòng thay đồ riêng của lớp của lớp 10a1.
– Đưa tao cái váy nhanh lên! Giờ đên mày trang điểm đó – Thịnh”thìn” luống cuống giật cái váy, tóc giả và cái độn ngực ( híc ) trong tay Hưng ” rừng ” rồi chạy vào cửa rèm đóng lại. Hưng ” rừng ” ngồi xuống ghế đối diện với Yến nhìn Yến với vẻ ngất ngây. Yến chỉ cười và bắt đầu trang điểm cho Hưng. May cho bọn nó là phần trang điểm khỏi phải thuê người mà Dương đã kịp thời nhờ Yến và tụi bạn của Yến giúp đỡ. Và đương nhiên, Yến vui vẻ nhận lời. Sau hơn 2 tiếng chờ đợi, Dương thì đã xong xuôi hết, giờ đang đứng trước gương và chỉnh sửa lại mái tóc thẳng đứng tự nhiên của mình. Trông Dương thật bảnh trai và sang trọng làm sao. Riêng 44 bộ quần áo bọn nó đang mặc do Dương nhập từ nước Anh, Pháp, Tây Ban Nha về thôi cũng đủ làm chúng nó thêm phần lộng lẫy với các chất liệu vải quá tuyệt vời, chưa chắc ở VN đã có. Vậy mà Dương mới có khoác lên có tí thôi mà đủ làm cô gái đi ngang qua ảo tưởng Dương là chàng hoàng tử mới bước ra từ câu chuyện cổ tích nào chứ. Choáng ngợp.
Nó ngơ mặt ra nhìn Dương, Yến cũng vậy. 2 đứa không thể dứt mắt ra khỏi Dương được. Mặt nó thoáng đỏ lựng khi nhìn thấy Dương quay lại cười với mình, cúi đầu xuống làm ngơ nhưng thật chất là đang xấu hổ. Cuối cùng sau 43 đứa trang điểm thì cũng đến lượt nó, ngồi xuống chiếc ghế màu xanh đậm, Yến mở hộp kem ra và bôi lên khuôn mặt trắng hồng của nó.
– Cậu cũng có nét đấy.
– Hả???- Nó tròn mắt, nhếch hai hàng lông mày lên nhìn Yến.
– Thảm nào Dương…..
– Làm sao?
– Không… À mà cậu diễn vai gì? – Yến vẫn điềm nhiên hỏi nó. – Juliet. Có sao không? – Nó bắt đầu cảm thấy khó chịu vì cái cách nói chuyện riêng biệt của Yến. Yến chỉ im lặng nhìn nó hồi lâu, như chưa tin vào mắt mình câu nó nói. Lắc đầu.
– Không có gì.
Nó để im cho Yến trang điểm xong thì nó vào phòng thay đồ mặc váy. Chuẩn bị xong xuôi rồi, còn 10′ nữa là bọn nó diễn. Nó đội tóc giả lên, chỉnh lại cái áo độn ngực khó thở này. Quần áo cũng chỉnh trang ngay ngắn thì nó mới dám bước ra.
Khổ cho mấy thằng đóng vai người hầu ghê, lần đầu mặc cái váy con gái, thi thoảng mà có vài ngọn gió lướt qua chắc bọn này “mát”từ A – Z mất. Đứa nào cũng nô nức, hồi hộp chờ 4′ cuối cùng của tiết mục, Dương cuống cuồng chạy đi tìm nó, đến bên một cô gái tóc vàng khè, đôi môi mọng đỏ, lông mi cong vút, làn da trắng hồng làm cho Dương rung động chút xíu.
– Xin lỗi! Tiểu thư có thấy 1 cậu nhóc nào cao 1m7 đi qua đây không? – Cô gái đó quay lại, mím môi nhìn Dương.
|